Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 80: C80: Hai đạo thánh chỉ



Còn Thái Hòa Cung, không nói đến cách Càn Ninh Cung hơi xa, bây giờ nếu tu sửa một lần nữa cũng sẽ tốn không ít thời gian và sức lực, cứ như vậy cũng gây chú ý không kém.

Hiện giờ Khương Tiệp dư tuy không còn quá khiêm tốn như ngày trước, nhưng chắc chắn nàng cũng không muốn làm khoa trương lên như thế, cho nên nếu để Khương Tiệp dư tự mình lựa chọn, hơn phân nửa là nàng sẽ chọn Vân Hoa Cung.

Huống hồ trong lòng Hoàng thượng hẳn là cũng nghiêng về Vân Hoa Cung nhiều hơn đi?

Triệu Toàn Phúc nói xong thì thấy Vĩnh An đế gật gật đầu, tuy rằng không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của Vĩnh An đế hắn có thể đoán được Hoàng thượng rất vừa lòng với đáp án hắn đưa ra.

Vĩnh An đế để Triệu Toàn Phúc cất địa đồ hoàng cung đi rồi đứng lên chuẩn bị đến Ngọc Phù Uyển.

Nhưng giây trước Vĩnh An đế vừa sai người đi chuẩn bị bộ liễn, giây sau bên ngoài liền truyền tin cấp báo đến, mấy châu phía nam đã xảy ra lũ lụt.

Lũ lụt ở phía nam là chuyện lớn, mấy ngày kế tiếp Vĩnh An đế đều bận rộn vì chuyện này, hết gọi người nghị sự lại đến sắp xếp cứu nạn thiên tai, bận đến chân không chạm đất.

Tuy nói hậu cung không được can chính, nhưng người ở hậu cung cũng không phải hoàn toàn không biết gì. Biết trong khoảng thời gian này Vĩnh An đế sẽ không có tâm tình sức lực đến hậu cung, Khương Mạn cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân trước hết không nên vội vàng.

Vĩnh An đế bận tới bận lui, thoáng chốc đã đến tháng 6 - thời điểm nóng nhất trong năm. Khương Mạn vừa sợ lạnh lại vừa sợ nóng, trừ sáng sớm hoặc tối khuya còn lại chắc chắn không bước ra ngoài dù chỉ nửa bước, mỗi ngày đều làm tổ trong phòng ngủ đặt rất nhiều băng xem thoại bản, nghiên cứu sách dạy đánh cờ, thỉnh thoảng lại may vá thêu thùa.

Năm trước bởi vì đang mang thai Nhị Hoàng tử nên trong phòng không dám để quá nhiều băng, khiến nàng cảm giác nóng đến hỏng cả người. Năm nay cuối cùng cũng có thể dùng băng không kiêng nể gì, hơn nửa bởi vì hiện tại nàng đang được sủng ái, Nội Vụ Phủ cũng không dám cắt xén số lượng của nàng.

Khương Mạn ở trong phòng căn bản là không cảm nhận được cái nóng của thời tiết bên ngoài, khoảng thời gian này nàng dành không ít thời gian rèn luyện kỳ nghệ, bởi vậy mà khả năng đánh cờ của nàng cũng ít nhiều tiến bộ hơn.

Hôm nay Khương Mạn đang ngồi trước bàn cờ nghiên cứu kỳ phổ thì Vãn Đông đi vào mang theo một thân khí nóng đến, nói với Khương Mạn: "Chủ tử, Hồ Tiệp dư có thai rồi."

Quân cờ trắng trong tay Khương Mạn hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục động tác vừa rồi, đặt quân cờ ở vị trí nên đặt rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Làm sao ngươi biết được tin này?"

Vãn Đông nói: "Đã truyền khắp hậu cung rồi thưa chủ tử, lúc Hồ Tiệp dư đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa té xỉu, cung nữ bên người nàng còn tưởng nàng ngất vì trời quá nóng, đến lúc thái y bắt mạch mới biết được Hồ Tiệp dư đã mang long thai được hơn một tháng rồi."

Khương Mạn nghe xong trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Hồ Tiệp dư có làm sao không vậy, thời tiết nóng như thế này còn chạy tới Ngự Hoa Viên ngắm hoa?". Truyện Huyền Huyễn

Vãn Đông cười nói: "Có lẽ mục đích ban đầu của Hồ Tiệp dư cũng không phải là ngắm hoa." Hiện tại thiên tai ở phía nam cơ bản đã được giải quyết, Vĩnh An đế cũng nên bước chân vào hậu cung rồi.

Khương Mạn nhấp nháy mắt, "Chẳng lẽ Hồ Tiệp dư nghĩ Hoàng thượng sẽ đi dạo Ngự Hoa Viên vào một ngày nóng như đổ lửa thế này sao?"

Cái này Vãn Đông cũng không rõ, bất quá nàng cảm thấy hơn nửa là Hồ Tiệp dư đã nghe được tin tức gì đó nên mới chạy đến Ngự Hoa Viên "ngắm hoa."

"Lúc này chắc là Hoàng thượng đã đến Ung Hòa Cung rồi nhỉ?" Khương Mạn hỏi.

Từ năm ngoái sau khi Tống Tu nghi sinh hạ Ngũ Công chúa, trong cung đã hơn nửa năm không có tin vui, bây giờ Hồ Tiệp dư có thai, chắc hẳn là Vĩnh An đế sẽ rất vui mừng.

Vãn Đông cẩn thận thăm dò sắc mặt Khương Mạn, gật đầu nói: "Hoàng thượng đã tới đó rồi."

Khương Mạn bình tĩnh gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa. Nàng nghĩ tuy rằng bây giờ Hồ Tiệp dư không còn được sủng ái như trước đây, nhưng Vĩnh An đế thỉnh thoảng cũng sẽ triệu nàng thị tẩm, hiện tại Hồ Tiệp dư có thai, chắc hẳn đêm nay Vĩnh An đế sẽ ngủ lại Ung Hòa Cung đi?

Đêm đó Vĩnh An đế không ngủ lại Ung Hòa Cung, nhưng cũng không tới chỗ của phi tần khác.

Sáng sớm hôm sau, Hồ Tiệp dư nhận lễ vật được Hoàng đế ban cho, theo sau đó còn có một đạo thánh chỉ tấn vị, Hồ Tiệp dư tấn thành Hồ Tu viện.

Khương Mạn nghe được tin tức, không khỏi choáng váng một hồi mới khôi phục tinh thần, thầm nghĩ chẳng lẽ Hồ Tu viện mới là chân ái trong lòng Vĩnh An đế? Năm ngoái nàng, Lữ Mỹ nhân, Quý Chiêu dung, Tống Tu nghi có thai đều không được tấn vị, còn Hồ Tiệp dư mới chẩn ra mang thai Hoàng thượng liền tấn vị cho nàng ấy, có thể thấy rằng Hoàng thượng thật sự rất vui.

Trong hậu cung người có suy nghĩ như Khương Mạn, nghĩ Hoàng thượng coi trọng Hồ Tu viện cũng không ít.

Chỉ là, các nàng không một ai ngờ tới, vào buổi chiều cùng ngày lại có một đạo thánh chỉ được đưa tới Ngọc Phù Uyển.

Khương Mạn đang cầm thánh chỉ tấn vị Chiêu viện của nàng mà ngơ ngẩn, thế này có phải là phúc từ trên trời rơi xuống không? Nàng mới nghĩ làm cách nào để nhanh chóng được tấn vị, Vĩnh An đế đã mang thánh chỉ tấn vị đến cho nàng.

"Chủ tử, chủ tử?" Vãn Đông lay lay Khương Mạn, Khương Mạn lấy lại tinh thần mới thấy Triệu Toàn Phúc vừa đến tuyên chỉ vẫn đang đứng đó chúc mừng nàng.

Khương Mạn điều chỉnh lại tinh thần của mình, nhận lấy hà bao trong tay Vãn Đông, cười nói với Triệu Toàn Phúc: "Làm phiền Triệu công công phải đi một chuyến, đây là chút tâm ý, công công cầm lấy uống trà đi."

Triệu Toàn Phúc cũng không từ chối, nhận hà bao trong tay Khương Mạn, nói: "Vậy tiểu nhân xin hưởng lây chút niềm vui của nương nương."

Khương Mạn và Triệu Toàn Phúc nói thêm vài câu, Triệu Toàn Phúc cười nói: "Chiêu viện nương nương ở Ngọc Phù Uyển này cũng hơn 5 năm rồi nhỉ?"

Khương Mạn gật đầu, "Đúng vậy, từ lúc tiến cung đã ở chỗ này, quay đi quay lại vậy mà đã qua 5 năm rồi."

Triệu Toàn Phúc lại nói thêm vài câu với Khương Mạn rồi cáo từ rời đi.

Triệu Toàn Phúc vừa đi, bốn người Liễm Thu, Vãn Đông, Tiểu Đậu Tử, Tiểu Quả Tử liền vây lại chúc mừng Khương Mạn, trên mặt mỗi người đều hiện ý cười tràn đầy.

Khương Mạn cũng rất vui vẻ, thưởng cho mỗi người không ít.

Nếu nói thánh chỉ tấn vị Hồ Tu viện làm hậu cung hâm mộ ghen tị không thôi, thì thánh chỉ tấn vị Khương Mạn khiến cho mọi người đều không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Vị phân Cửu tần, lại có một hoàng tử bên cạnh, Khương Chiêu viện hình như cách vị trí kia càng ngày càng gần.

Người thấy lo lắng nhất chính là Quý Chiêu dung, nàng đã ở vị trí chiêu dung này vài năm rồi, lúc trước khi sinh hạ Đại Hoàng tử Hoàng thượng cũng không tấn vị cho nàng, vậy mà một Khương Tài tử vốn không là gì trong mắt bọn họ thoáng cái đã trở thành chính nhị phẩm Cửu tần, tiếp theo có phải là sẽ được tấn thành Thục phi trong Tứ phi không?

Quý Chiêu dung suy nghĩ rất lâu, nói với Ngọc Châu: "Ngươi nói có phải Hoàng thượng nhìn trúng Nhị Hoàng tử không, cho nên trong một thời gian ngắn đã tấn Khương Tài tử lên thành chiêu viện?"

Trên đời này không chỉ có con quý nhờ mẹ, mà trường hợp mẹ quý nhờ con cũng có không ít.

Quý Chiêu dung nghĩ có lẽ là do Nhị Hoàng tử, bởi trước khi Nhị Hoàng tử chào đời, Vĩnh An đế cũng không mấy sủng ái Khương Chiêu viện.

Ngọc Châu lắc đầu nói: "Hẳn là không phải đi? Nhị Hoàng tử bây giờ mới được bao nhiêu tuổi, nó chỉ là một đứa nít ranh, Hoàng thượng có thể nhìn trúng nó ở điểm nào chứ?"

"Vậy ngươi nói xem vì sao từ sau khi Nhị Hoàng tử ra đời Khương Chiêu viện liền một đường vinh sủng?" Quý Chiêu dung cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

- ----------

Editor có lời muốn nói: móa con mèo làm t tốn thêm tgian làm lại chap này 🙄
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 81: C81: Bàn về khẩu vị



Ngọc Châu bình tĩnh nói: "Khương Chiêu viện cũng không phải người đơn giản, trước kia có lẽ là nàng không muốn tranh sủng, cũng có thể là do không có cơ hội, cho nên chỉ có thể sống ẩn dật trong Ngọc Phù Uyển. Nhưng nào ngờ nàng lại có Nhị Hoàng tử, có cơ hội tranh sủng, hoặc cũng có thể là vì cảm giác được đứa con của mình nói không chừng sẽ mang phúc lớn tới, vì mưu tính cho con nên mới bắt đầu hao tâm tổn trí lôi kéo Hoàng thượng."

Quý Chiêu dung phản bác: "Hoàng thượng là người dễ bị lôi kéo như vậy sao? Khương Chiêu viện chỉ phí chút tâm tư mà Hoàng thượng đã sủng ái nàng hơn rồi? Trong hậu cung này có ai không hao hết tâm tư trên người Hoàng thượng, mà sao chỉ có Khương Chiêu viện là khác biệt?"

Không nói ai khác, chỉ nói chính nàng ta, chẳng lẽ thời gian công sức nàng đặt trên người Hoàng thượng còn ít à? Nàng phí bao công sức thăm dò thứ Hoàng thượng thích, hiện tại còn có Đại Hoàng tử bên thân, nhưng chẳng phải Hoàng thượng vẫn đối với nàng không nóng không lạnh, một tháng tới Dục Tú Cung này của nàng không nổi một lần sao?

Dù sao nàng vẫn cảm thấy việc này có gì đó không đúng, nhất là thái độ của Vĩnh An đế đối với nàng và Đại Hoàng tử.

Ngọc Châu có chút không kiên nhẫn nói: "Nương nương, ta đã nói rồi, Khương Chiêu viện cũng không phải là người đơn giản. Hoàng thượng bắt đầu đối xử khác với Khương Chiêu viện từ lúc nào? Người cảm thấy là từ khi Nhị Hoàng tử chào đời, nhưng từ lúc đó nàng đã làm được cái gì chứ? Lúc Hoàng thượng đang phát sầu vì thiên tai ở Du Ninh Phủ nàng là người đầu tiên nhảy ra nói chuyện quyên góp, tỷ tỷ của nàng ta cũng là thương nhân đầu tiên quyên cho triều đình tận ba trăm lượng bạc trắng."

"Cho dù Hoàng thượng không xem trọng Nhị Hoàng tử đi nữa thì cũng phải nể mặt hai tỷ muội này đã giúp hắn giải quyết chuyện cấp bách lúc bấy giờ, đối với Khương Chiêu viện cũng phải có thêm vài phần khác biệt chứ. Ngài nghĩ một chút, có phải đạo lý này không? Khương Chiêu viện kia có thể càng ngày càng được sủng ái quả thật là do nàng ta có bản lĩnh."

Về phần chính ngươi cũng dồn hết tâm tư đi lấy lòng Hoàng thượng nhưng lại không được Hoàng thượng sủng ái, đó là do ngươi không có bản lĩnh. Người không có bản lĩnh thì đừng đi so sánh với người khác, đừng nghĩ ai cũng vô dụng như mình.

Đương nhiên, những lời sau đó Ngọc Châu cũng chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra.

Lúc ấy Ngọc Châu bị Quý gia sắp xếp để tiến cung còn nghĩ hà cớ gì mà Quý lão gia phải cho nàng tiến cung chứ? Nếu Quý Chiêu dung đã trèo lên được vị trí này rồi thì chắc hẳn cũng không phải loại người hồ đồ, vậy thì còn cần nàng tiến cung bày mưu tính kế cho vị này làm gì chứ?

Đến khi vào cung, tiếp xúc với Quý Chiêu dung nàng mới biết vị này không chỉ không đủ thông minh mà lá gan cũng nhỏ không kém, nếu không có nàng ở bên khuyên nhủ thì Quý Chiêu dung sống một mình trong cung cấm này căn bản là không chống đỡ nổi.

Chỉ là mỗi ngày nhìn thấy Quý Chiêu dung nghi thần nghi quỷ, nàng an ủi mãi cũng thấy phiền.

Quý Chiêu dung biết Ngọc Châu nói có lý, nhưng từ khi Đại Hoàng tử ra đời trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an, tuy rằng đó là điều không thể, nhưng có những lúc nàng cảm thấy Hoàng thượng giống như đã biết hết rồi.

Khương Mạn và Hồ Tu viện đồng thời được tấn vị Cửu tần, nếu Hoàng thượng cho các nàng chút mặt mũi thì hẳn là sẽ qua đêm ở chỗ một trong hai người các nàng. Nhưng Khương Mạn nghĩ có lẽ khả năng Vĩnh An đế nghỉ lại cung của Hồ Tu viện cao hơn một chút, dù sao bây giờ người ta cũng đang mang thai, nếu nói Hoàng thượng coi trọng đứa bé trong bụng nàng ta thì chắc chắn sẽ cho Hồ Tu viện vinh sủng này.

Đương nhiên, Hồ Tu viện đang mang thai, Vĩnh An đế ngủ lại nơi đó chắc chắn cũng chỉ đơn thuần là ngủ một đêm mà thôi.

Chỉ là, điều là Khương Mạn bất ngờ chính là, buổi tối Vĩnh An đế lại chọn đến Ngọc Phù Uyển.

"Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng." Khương Mạn mang theo Liễm Thu các nàng, uyển chuyển hạ bái.

Vĩnh An đế tiến lên đỡ lấy Khương Mạn, nói: "Ái phi không cần đa lễ."

Khương Mạn đứng dậy, nhìn Vĩnh An đế rồi nói: "Hoàng thượng gần đây gầy đi nhiều quá, ngài cũng phải chú ý thân thể mới được. Tuy chính sự quan trọng, nhưng long thể cũng quan trọng không kém. Bận rộn quá tất hại thân thể, nếu ngài đổ bệnh thì còn ai chăm lo cho thiên hạ này nữa?"

Vĩnh An đế kéo tay Khương Mạn ngồi xuống, cười nói: "Ái phi nói đúng."

Khương Mạn không có nói bậy, gần đây Vĩnh An đế quả thật gầy đi không ít. Kỳ thật hắn gầy đi không chỉ vì chuyện nạn lụt ở phía nam mà còn có một nguyên nhân khác, chính là khi trời nóng khẩu vị của hắn cũng sẽ không tốt, ăn không ngon đương nhiên sẽ gầy.

Nhưng Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn, thầm nghĩ, tiểu phi tần này của hắn lại chẳng gầy đi chút nào, có lẽ là do khẩu vị của nàng tốt, chuyện ăn uống cũng không bị ảnh hưởng vì thời tiết nóng bức.

"Bình thường ái phi hay ăn gì thế?"

Khương Mạn không biết tại sao chủ đề lại nhảy đến chỗ này, nhưng vấn đề này cũng không có gì khó khăn, nàng thành thật nói: "Thần thiếp ngày thường đều ăn đồ ăn của thiện phòng, đồ ăn ở đó thường là mua tươi mới từ bên ngoài, thần thiếp cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn hết."

Vĩnh An đế gật đầu, hắn cũng đoán được phần nào.

"Ái phi có lúc nào cảm thấy ăn không ngon miệng không?" Vĩnh An đế hỏi.

Khương Mạn suy nghĩ một lát rồi đỏ mặt lắc đầu, hình như nàng không có lúc nào cảm thấy chán ăn hết. Những người khác đổ bệnh thường sẽ không có khẩu vị ăn uống, nhưng nàng đổ bệnh phải uống cháo trắng cũng cảm thấy rất ngon. Trước kia có nghe nói phụ nữ mang thai thường khó ăn khó uống, ăn cái gì nôn ra cái đó. Nhưng lúc nàng mang thai trừ bỏ không thể ngửi được mùi cá tanh ra thì chuyện ăn uống hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì.

"Rất tốt." Vĩnh An đế khen.

Khương Mạn nhìn Vĩnh An đế, đột nhiên thông suốt: "Có phải dạo gần đây Hoàng thượng ăn uống không ngon miệng không?"

Vĩnh An đế gật đầu, "Đúng vậy, thời tiết quá nóng, ăn cái gì cũng không vào."

Khương Mạn nói: "Chẳng trách trông Hoàng thượng lại tiều tụy thế này."

Vừa phải bận chuyện triều chính lại thêm không có khẩu vị ăn uống, không gầy đi mới là lạ.

Vĩnh An đế có chút hoài nghi sờ sờ mặt mình, hỏi: "Trẫm trông tiều tụy lắm hả?"

Khương Mạn gật đầu, "Đúng vậy, Hoàng thượng ngài phải nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống đầy đủ. Dù không muốn ăn cũng phải ăn, ngài có thể ăn ít hơn một chút, nhưng không thể ăn quá ít được, bằng không thân thể sẽ không chịu nổi đâu."

Vĩnh An đề nhìn tiểu tần phi tận tình khuyên bảo mình phải ăn cái gì, ăn như thế nào thì không khỏi có chút buồn cười, nhưng sâu trong lòng lại như có một dòng khí nóng chảy qua.

Vĩnh An đế mặt mày tươi cười, nói: "Được, trẫm nghe lời ái phi, về sau sẽ ăn uống đầy đủ."

Khương Mạn cùng Vĩnh An đế hai người nói chuyện một lát rồi chơi một ván cờ, sau đó đi tắm rửa chải đầu.

Có lẽ là gần đây Vĩnh An đế thật sự quá mệt mỏi, lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày tháng không lăn qua lộn lại với Khương Mạn, tắm rửa xong xuôi liền nằm lên giường ôm Khương Mạn đang ngủ.

Khương Mạn nằm trong vòng tay của Vĩnh An đế, nghe hô hấp vững vàng của hắn cũng dần dần thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Vĩnh An đế dùng bữa sáng ở Ngọc Phù Uyển, Khương Mạn phát hiện quả thực khẩu vị của hắn không tốt cho lắm, ăn còn không bằng một nửa bình thường.

Khương Mạn hoàn toàn không biết rằng đây là bữa ăn mà Vĩnh An đế ăn nhiều nhất trong khoảng thời gian này, Triệu Toàn Phúc cũng phải nhìn Khương Mạn với một ánh mắt khác. Bình thường không phải hắn không khuyên Vĩnh An đế phải ăn uống đầy đủ, nhưng Hoàng thượng căn bản là nghe không lọt tai, kết quả hôm nay Khương Chiêu viện vừa khuyên vài câu Hoàng thượng liền ăn nhiều hơn. Xem ra vẫn là hắn đã xem nhẹ địa vị của Khương Chiêu viện trong lòng Hoàng thượng rồi.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 82: C82: Dời cung



Dùng xong bữa sáng, Vĩnh An đế liền nhắc chuyện dời cung với Khương Mạn.

"Ngọc Phù Uyển hẻo lánh quá, mỗi lần trẫm tới đây đều phải đi rất lâu. Vân Hoa Cung gần Càn Ninh Cung hơn, trẫm tới thăm ái phi cũng tiện hơn. Mặc dù trước đó Vân Hoa Cung đã được tu sửa qua, nhưng dù sao cũng lâu rồi cũng không có người ở trong đó nên vẫn cần dọn dẹp vài chỗ, chắc là không mất mấy ngày sẽ xong. Đến lúc đó ái phi hãy dọn qua đó đi."

"Được." Khương Mạn gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Hiện giờ nàng đã là một trong Cửu tần, nếu tiếp tục ở trong Ngọc Phù Uyển cũng không thích hợp. Hơn nữa quả thật Ngọc Phù Uyển có hơi nhỏ, nếu Nhị Hoàng tử trở về cũng không thể sống ở đó.

Vĩnh An đế lại nói tiếp: "Tuy rằng Vân Hoa Cung nhỏ hơn Duyên Phúc Cung và Thái Hòa Cung một chút, nhưng so với Ngọc Phù Uyển này của nàng vẫn lớn hơn, đến lúc đó mấy người này cũng không đủ dùng. Nhân dịp lần này dời cung, ái phi cũng phải chọn thêm vài cung nhân nữa đi."

Khương Mạn cười cười đáp: "Hoàng thượng nói đúng, quả thật thần thiếp cũng cần thêm vài người."

Vãn Đông đứng một bên nghe được thì lông mi hơi run, hiện tại các cung nhân hầu hạ ở Ngọc Phù Uyển đều là thân tín, nếu thêm người sau khi dời cung, rất khó để bảo đảm rằng không có nội gián từ nơi khác sắp xếp vào, đến lúc đó muốn làm cái gì cũng khó khăn hơn.

Sau khi Vĩnh An đế rời đi, Vãn Đông vốn muốn nói cho Khương Mạn nghe về lo lắng của mình, nhưng còn chưa kịp mở miệng, lễ vật các cung gửi đến chúc mừng Khương Mạn được tấn vị đã đến, Vãn Đông đành phải cùng Liễm Thu tiếp đón người tới.

Bận rộn cả một buổi sáng, Ngọc Phù Uyển mới yên tĩnh trở lại.

Vãn Đông và Liễm Thu ai cần cất đồ vào kho thì cất, ai phải nhập sổ sách thì nhập, làm xong thì trời cũng đã tối.

Dùng bữa tối xong, cuối cùng Vãn Đông mới có thời gian nói cho Khương Mạn nghe băn khoăn của mình.

Khương Mạn nghe xong lời của Vãn Đông, đáp: "Ta cũng biết trong mấy người sẽ đến đây chắc chắn không thiếu những người mang tâm địa bất chính. Đối với chúng ta mà nói, chuyện dời cung và có thêm cung nhân là điều chắc chắn sẽ xảy ra, lo lắng cũng không làm được gì, cho nên đến lúc đó chỉ có thể để ngươi và Liễm Thu vất vả một chút, quan sát mấy người họ thật kỹ. Nếu thật sự có người có tâm cơ gì thì nghĩ cách đuổi đi là được. Bằng không một cái Vân Hoa Cung lớn như vậy nếu chỉ có bốn người các ngươi thì cũng không thể lo hết việc ở đó."

Khương Mạn cười cười, nói tiếp: "Ngọc Phù Uyển của chúng ta cũng không có tiểu cung nữ nên chuyện gì cũng phải để ngươi và Liễm Thu tự mình làm. Chờ bao giờ chuyển đến Vân Hoa Cung có tiểu cung rồi, hai người các ngươi cũng thoải mái hơn một chút."

Trong Ngọc Phù Uyển không có tiểu cung nữ không phải vì Nội Vụ Phủ không phái người đến, hiện tại Khương Mạn đang được sủng ái, Nội Vụ Phủ cũng không dám cắt người của Ngọc Phù Uyển. Chỉ có điều Khương Mạn luôn nghĩ Ngọc Phù Uyển khá nhỏ, không cần phải nhiều người hầu hạ đến thế nên luôn từ chối không nhận thêm cung nhân.

Nói xong chuyện cung nhân, Vãn Đông lại nói sang chuyện của Nhị Hoàng tử: "Sao hôm nay lúc nói chuyện với Hoàng thượng chủ tử lại không nhắc đến Nhị Hoàng tử?"

Khương Mạn lắc đầu: "Không vội."

Hôm qua nàng mới được tấn phong lên Cửu tần, hôm nay liền nhắc chuyện này với Hoàng thượng thì quá vội vàng rồi. Trước đây nàng quả thực rất sốt ruột, nhưng bây giờ cũng không thể nôn nóng được, đợi khi nào tìm được cơ hội thích hợp nàng sẽ nói chuyện này với Hoàng thượng, lúc đó khả năng thành công sẽ cao hơn. Hơn nữa bây giờ nàng còn chưa dời cung, bây giờ nhắc đến chuyện này thì sớm quá.

Mà nói không chừng nàng còn chưa kịp nhắc đến thì Hoàng thượng đã chủ động nói về chuyện đưa Nhị Hoàng tử về bên nàng ấy chứ.

Nội Vụ Phủ nhận được chỉ thị thì ngày đêm miệt mài tu sửa lại Vân Hoa Cung, không mất mấy ngày đã xong, đồ dùng hàng ngày và nhiều thứ khác cũng được chuẩn bị đầy đủ.

Khâm Thiên Giám tính ngày hoàng đạo, mười sáu tháng bảy thích hợp cưới hỏi, đón người, chuyển nhà, xây dựng, kị tế lễ, săn bắt, câu cá.

Trong Ngọc Phù Uyển, đồ của Khương Mạn đã được sắp xếp thu dọn gọn gàng, chỉ cần người của Nội Vụ Phủ đến chuyển đống đồ này tới Vân Hoa Cung là xong.

Vân Hoa Cung là cung điện có hai lối vào, cửa chính hướng Nam, trên cổng lớn còn có ba chữ Vân Hoa Cung rất to; cửa sau có một bức tường chạm khắc hoa văn như một tấm bình phong. Chính điện ở sân trước rộng năm gian, ba điện phụ; chính điện hậu viện năm gian, cũng có ba gian phụ như tiền điện, ngoài ra còn có thêm một phòng bếp nhỏ.

Ở tiền viện có cây hoa quế, chuối tây và các loại hoa cỏ khác, hậu viện thì có một hồ nước nhỏ, trong đó có đủ loại hoa sen, sau này đến mùa hoa nở chắc chắn sẽ rất đẹp.

Vĩnh An đế dẫn Khương Mạn đi một vòng quanh Vân Hoa Cung, chỉ vào cái hồi nước kia rồi nói: "Vân Hoa Cung này hơi nhỏ nên cũng chỉ xây được hồ nước nhỏ thế này thôi, nhưng ái phi muốn nuôi mấy con cá để ăn hẳn là cũng không thành vấn đề."

Khương Mạn nhìn hồ nước trước mắt, có chút hoảng hốt. Có hồ nước để nuôi cá, tiền viện lại có cây hoa quế, những gì nàng từng nhắc đến Vân Hoa Cung này đều có.

Khương Mạn lấy lại bình tĩnh, cười nói với Vĩnh An đế: "Hoàng thượng phí tâm như vậy, thần thiếp thập phần vui mừng."

Vĩnh An đế cười nói: "Ái phi thích thì tốt."

Vĩnh An đế cũng không ở lại Vân Hoa Cung lâu, đi dạo một vòng quanh Vân Hoa Cung với Khương Mạn xong liền rời đi.

Tuy chuyện dời cung này Khương Mạn không cần phải động tay động chân, nhưng nàng cũng không nhàn rỗi chút nào. Có rất nhiều chuyện Vãn Đông và Liễm Thu đều cần hỏi ý nàng, Khương Mạn bân rộn nhìn Liễm Thu và Vãn Đông sắp xếp đồ đạc suốt hai ngày, cuối cùng cũng thu dọn xong Vân Hoa Cung.

Sau khi dàn xếp mọi thứ xong xuôi, Khương Mạn liền gặp những cung nhân mới ở đây. Họ đã được Nội Vụ Phủ sắp xếp làm việc ở Vân Hoa Cung từ trước khi Khương Mạn chuyển vào.

Nàng không biết chút gì về những cung nữ thái giám này, gặp mặt tùy tiện nói vài câu xong, ban thưởng cho bọn họ rồi để họ lui xuống.

Chờ khi các cung nhân mới đi hết, Khương Mạn nói với bốn người Liễm Thu bọn họ: "Mấy người mới đến đó các ngươi đều phải chú ý thật kỹ, cũng phải điều tra một chút, nếu là người có bối cảnh trong sạch và thông minh một chút thì cho làm cung nữ nhị đẳng đi."

Mấy người Liễm Thu đều đáp: "Vâng, chủ..... Nương nương."

Khương Mạn nghe vậy, mỉm cười nói: "Về sau các ngươi cứ tiếp tục gọi ta là chủ tử đi."

Từ khi Khương Mạn được tấn vị đến nay đã qua mười ngày, về mặt xưng hô thật ra Vãn Đông làm rất tốt, chỉ có Liễm Thu, Tiểu Đậu Tử và Tiểu Quả Tử thường hay lỡ miệng gọi chủ tử.

Liễm Thu, Tiểu Đậu Tử và Tiểu Quả Tử có chút ảo não, nhưng cũng thập phần cảm kích Khương Mạn đã khoan dung cho bọn họ, đều vội vàng đáp: "Cảm ơn chủ tử."

Khương Mạn dời cung các cung phi đều tặng quà tân gia, theo lý mà nói Khương Mạn hẳn là phải mở tiệc chiêu đãi các phi tần khác. Chỉ là, Khương Mạn rất lười phải xã giao với mọi người nên rõ ràng là sẽ không mở tiệc.

Mọi người trong hậu cung đều chờ Khương Mạn mở tiệc, nhưng Khương Mạn đến cả tiệc chúc mừng thăng vị cũng không tổ chức, làm họ càng hiểu rõ hơn về con người của Khương Mạn.

Tháng bảy bận rộn chuyện dời cung làm Khương Mạn thấy tháng này trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái tháng bảy đã qua, tháng tám đã đến.

Hai cây hoa quế trong Vân Hoa Cung đã nở đầy những bông hoa nhỏ màu vàng, đôi lúc Khương Mạn ngồi ở cửa sổ đọc sách lại hốt hoảng nhớ về trước kia khi còn ở Khương gia.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 83: C83: Bánh hoa quế



Khương Mạn đứng trước cửa sổ, thoáng nhìn cây hoa quế bên ngoài rồi nói với Liễm Thu: "Chung ta đi hái ít hoa quế làm bánh hoa quế ăn đi."

Liễm Thu gật đầu đáp: "Vâng, để nô tì đi lấy rổ."

Tuy rằng hai cây hoa quế này mới trồng vào đây, nhưng lại không bị hư hại gì, hai cây đều phát triển xanh tốt, những bông hoa nhỏ vàng ruộm điểm xuyết trong những tán lá cây.

Khương Mạn dẫn theo Vãn Đông, Liễm Thu và các tiểu cung nữ khác, mất hơn nửa canh giờ mới hái được một rổ nhỏ.

Sau đó Khương Mạn liền cầm rổ đầy hoa quế cùng Liễm Thu tới phòng bếp.

Đầu bếp và tiểu thái giám của phòng bếp nhỏ ở Vân Hoa Cung đã chuẩn bị từ trước kho Khương Mạn đến. Đầu bếp là một người họ Uông, Uông công công thấy Khương Mạn đến phòng bếp liền vội vã tiến đến chào, "Tiểu nhân tham kiến nương nương."

Khương Mạn phất tay, nói: "Đứng dậy đi, không cần đa lễ."

Uông công công tạ ơn xong liền nói: "Nương nương muốn ăn cái gì cứ nói với tiểu nhân một tiếng là được, sao ngài lại tới chỗ bẩn thỉu thế này chứ?"

Khương Mạn lắc đầu nói: "Ngươi cứ bận việc của ngươi đi, ta muốn tự mình làm ít điểm tâm."

Uông công công nhìn thoáng qua Liễm Thu đang đứng sau lưng Khương Mạn, tươi cười ân cần hỏi Khương Mạn: "Nương nương đang muốn làm bánh hoa quế sao? Vậy để tiểu nhân giúp ngài."

Khương Mạn từ chối: "Không cần, ta có Liễm Thu là đủ rồi."

Uông công công chỉ có thể xoay người rời đi.

Liễm Thu dưới sự chỉ huy của Khương Mạn bắt đầu rửa sạch hoa quế, rửa xong thì nhìn Khương Mạn đang xắn tay áo lên, nói: "Chủ tử, ngài thật sự biết làm điểm tâm sao? Hay là cứ để Uông công công giúp ngài đi, hoặc là nương nương cứ nói để hắn làm theo là được."

Tiểu thư thế gia và phi tần hậu cung trên miệng thường nói tự mình làm, nhưng phần lớn chỉ đứng một bên chỉ đạo mà thôi, người giống Khương Mạn tự mình ra trận thật sự không nhiều lắm, hơn nữa Liễm Thu sợ Khương Mạn không cẩn thận làm bản thân bị thương.

Khương Mạn cười cười, nói: "Yên tâm đi, chủ tử nhà ngươi vẫn có chút tài nấu ăn, sẽ không để mình bị thương đâu."

Là một người ham mê ăn uống, Khương Mạn từng có một khoảng thời gian không hài lòng với tay nghề nấu nướng của Khương Phù, chỉ có thể tự mình động thủ. Vì thế nàng đã từng nghiên cứu rất nhiều những sách dạy nấu ăn mà tỷ tỷ nàng đưa, thành quả tuy không thể so sánh được với những đầu bếp hàng đầu trong cung, nhưng cũng có nét độc đáo riêng.

Liễm Thu bán tín bán nghi, chờ đến lúc Khương Mạn bắt đầu làm, thấy nàng quen tay hay việc mới tin tưởng rằng tài nấu nướng của chủ tử mình thật sự không tồi.

Trong lúc chờ hấp chín bánh, Liễm Thu không ngừng hít hít, "Chủ tử, thơm quá, còn bao lâu mới xong ạ?"

"Nhanh thôi." Khương Mạn nói.

Cuối cùng bánh hoa quế đã chín, hai người rất háo hức lấy bánh ra, mùi hoa quế thơm lừng xộc thẳng vào mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi. Khương Mạn lấy một miếng nhỏ bỏ vào miệng, mềm mềm ngọt ngọt, hương vị vẫn như trước kia, chỉ là nàng cố ý cho ít đường hơn nên không ngọt như trước, nhưng hương vị vẫn ngon không kém.

Khương Mạn lấy một miếng đưa cho Liễm Thu, nói: "Tay nghề của ta vẫn tốt như thế, mau nếm thử đi."

Lời này của Khương Mạn có chút tự luyến, nhưng Liễm Thu cắn một miếng bánh hoa quế, vội gật đầu nói: "Tay nghề của chủ tử thật tốt."

Khương Mạn làm một lồ ng bánh hoa quế, nàng để lại cho mình một đ ĩa, sau đó để Vãn Đông mang một đ ĩa đến Càn Ninh Cung, còn bản thân tự mang một đ ĩa đến Từ Ninh Cung.

Vãn Đông mang hộp bánh đến Càn Ninh Cung, Nguyễn Lương Anh nhìn thấy thì đi lên đón, "Sao Vãn Đông cô nương lại tới đây?"

Vãn Đông cười cười giơ hộp đựng bánh lên, nói: "Chủ tử ta hái hoa quế trong Vân Hoa Cung tự làm bánh, cố ý bảo ta mang một ít cho Hoàng thượng nếm thử, có thể phiền công công thông báo giúp ta một tiếng được không?"

Nguyễn Lương Anh nghe vậy, cười nói: "Bánh do Chiêu viện nương nương đích thân làm chắc chắn Hoàng thượng sẽ rất thích, xin Vãn Đông cô nương chờ chút để ta đi bẩm báo một tiếng."

Vãn Đông mỉm cười đưa một cái hà bao cho Nguyễn Lương Anh, "Làm phiền công công rồi."

"Vãn Đông cô nương khách khí quá." Nguyễn Lương Anh nói xong, đem hà bao nhét vào trong tay áo rồi xoay người đi thông bẩm. Hiện giờ Khương Chiêu viện đang được sủng ái, cho dù là Vãn Đông không đưa cho Nguyễn Lương Anh cắc bạc nào, hắn cũng không dám làm khó Vãn Đông hay giở trò sau lưng gì, huống hồ Vãn Đông còn đưa cho hắn một cái hà bao, trong lòng hắn càng thêm thoải mái hơn.

Vĩnh An đế nghe Nguyễn Lương Anh nói là bánh hoa quế do đích thân Khương Chiêu viện làm sai người đưa đến cảm thấy hứng thú, liền buông đồ trong tay xuống, nói: "Cho người vào đi."

"Vâng, Hoàng thượng." Nguyễn Lương Anh đáp rồi đi ra ngoài dẫn Vãn Đông vào.

Vãn Đông tiến vào hành lễ với Vĩnh An đế xong, Vĩnh An đế liền hỏi: "Bánh hoa quế này là do chủ tử của các ngươi đích thân làm sao?"

Vãn Đông cung kính đáp: "Hồi Hoàng thượng, đúng vậy, từ việc hái hoa đến bày bánh ra đ ĩa đều do một tay chủ tử của nô tì làm, chỉ để chúng nô tì hỗ trợ vài việc vặt vãnh."

"Nếu đã vậy, tại sao chủ tử của các ngươi không tự mình mang đến đây cho trẫm?" Vĩnh An đế nói, các phi tần khác đều để cung nhân làm rồi tự mình mang qua, còn tiểu tần phi của hắn thì ngược lại, tự mình làm hết mọi thứ rồi để cung nhân mang đến.

Vãn Đông nghe vậy thì cụp mắt nói: "Hoàng thượng thứ tội, chủ tử đang mang bánh hoa quế tới tặng Thái hậu nương nương, lại sợ bánh hoa quế nhanh nguội ăn sẽ không ngon nên chỉ có thể để nô tì mang qua đây cho Hoàng thượng."

Vĩnh An đế nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, "Được, trẫm đã biết, ngươi đi xuống đi."

"Nô tì cáo lui."

Vãn Đông ra khỏi Càn Ninh Cung, thở phào một hơi, mới phát hiện bản thân đã ra một tầng mồ hôi lạnh.

Vĩnh An đế nhìn đ ĩa bánh hoa quế chốc lát mới lấy một miếng ăn thử. Hắn không thích đồ ngọt, mấy loại điểm tâm ngọt ngấy như bánh hoa quế này hắn rất ít khi ăn, nhưng sau khi cắn một miếng bánh hoa quế do Khương Mạn làm, hắn phát hiện thì ra bánh hoa quế cũng có thể có mùi vị thơm ngát, ngọt mà không ngấy thế này.

Trong Từ Ninh Cung, Chu Thái hậu cũng đang ngồi ở chủ vị ăn bánh hoa quế mà Khương Mạn đưa tới, khen ngợi: "Không nghĩ tới tay nghề của Khương Chiêu viện lại tốt đến vậy."

Khương Mạn nhìn Nhị Hoàng tử đang đi đi lại lại trên tháp, cười nói: "Thái hậu nương nương quá khen, thần thiếp chỉ là tham ăn mà thôi."

Chu Thái hậu cười lắc đầu: "Con đó, chính là quá khiêm tốn."

Khương Mạn nghe vậy có chút ngại ngùng, cười nhẹ.

Khương Mạn ở Từ Ninh Cung hơn nửa canh giờ, đến lúc Chu Thái hậu có chút mệt mỏi, Nhị Hoàng tử cũng đã ngủ mới mang Liễm Thu trở về Vân Hoa Cung.

Vân Hoa Cung không chỉ cách Càn Ninh Cung rất gần, mà cũng gần Từ Ninh Cung hơn rất nhiều so với Ngọc Phù Uyển.

Chỉ chốc lát sau khi Khương Mạn về đến Vân Hoa Cung thì Vĩnh An đế cũng tới.

Khương Mạn bỏ bánh hoa quế trong tay xuống, vội đứng dậy hành lễ với Vĩnh An đế, "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng."
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 84: C84: Khương chỉ



Vĩnh An đế đỡ Khương Mạn đứng dậy, nắm tay nàng ngồi xuống rồi nói: "Ái phi làm trẫm buồn quá, tự mình làm điểm tâm thế mà lại để tiểu cung nữ mang đến cho trẫm."

Khương Mạn nhấp nháy mắt, nhỏ giọng nói: "Người thần thiếp phái đi rõ ràng lại đại cung nữ bên người thần thiếp mà, sao lại là tiểu cung nữ chứ?"

Vĩnh An đế nói: "Mặc kệ là đại cung nữ hay là tiểu cung nữ, dù sao cũng không phải là đích thân ái phi mang tới cho trẫm."

"Là thần thiếp không tốt. Nhưng Hoàng thượng cũng phải hiểu cho thần thiếp a, thiếp phải tới Từ Ninh Cung mà." Khương Mạn dịu dàng nói: "Thái hậu nương nương thay thần thiếp chăm nom Nhị Hoàng tử, đương nhiên thiếp càng phải hiếu thuận với lão nhân gia hơn, hơn nữa thần thiếp cũng muốn tới xem Nhị Hoàng tử một chút."

Vĩnh An đế nghe vậy trầm mặc một chút, một lát sau hắn thở dài một hơi, ôm Khương Mạn vào lòng, nói: "Chờ sau khi chuyến săn mùa thu kết thúc thì sắp xếp để Nhị Hoàng tử chuyển về Vân Hoa Cung đi, cho nàng bớt ngày nào cũng nhớ đến nó."

Khương Mạn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vĩnh An đế trong chốc lát rồi đặt tay lên bả vai hắn, giọng nói khàn khàn: "Hoàng thượng, người thật tốt."

Vĩnh An đế vỗ vỗ lưng Khương Mạn, cười nói: "Trẫm để Nhị Hoàng tử chuyển về Vân Hoa Cung thì tốt, vậy nếu trẫm không cho Nhị Hoàng tử chuyển về đây chẳng phải là trẫm không tốt à?"

Khương Mạn tựa đầu vào vai Vĩnh An đế, lắc đầu nói: "Hoàng thượng như thế nào đều tốt cả."

Từ sau khi Hoàng thượng nói sẽ để Nhị Hoàng thượng chuyển về Vân Hoa Cung, mỗi ngày Khương Mạn đều bấm ngón tay đếm ngày.

Hôm nay đã là mùng 6 tháng 8, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến 15 tháng 8. Sau ngày 15 tháng 8 triều đình sẽ bắt đầu chuẩn bị hội săn mùa thu, bình thường hội săn sẽ được tổ chức vào ngày 20, quanh đi quẩn lại không đến một tháng nữa là Nhị Hoàng tử có thể trở về bên nàng rồi.

Mặc dù Hoàng thượng đã đồng ý sẽ đưa Hoàng tử trở về Vân Hoa Cung, nhưng trừ Liễm Thu và Vãn Đông ra Khương Mạn cũng không nói chuyện này cho ai hết.

Chỉ là mỗi ngày trừ việc bấm ngón tay tính ngày ra, Khương Mạn còn đi dạo quanh Vân Hoa Cung xem nơi nào phù hợp để Nhị Hoàng tử ở. Đến khi chọn được chỗ rồi Khương Mạn lại bắt đầu cân nhắc xem nên bố trí nội thất như thế nào, khi tất cả đều được chuyển bị xong xuôi, nàng chỉ cần ngồi đợi thánh chỉ của Hoàng đế nữa thôi.

Thời gian chờ đợi luôn rất gian nan, Khương Mạn luôn cảm thấy mỗi ngày đều dài hơn bình thường rất nhiều, cuối cùng nàng cũng đợi được đến ngày 15 tháng 8.

Trung thu năm ngoái Khương Mạn vẫn là một tài tử nhỏ bé, vậy mà trung thu năm nay nàng đã là một trong Cửu tần, lại còn là Chiêu viện - địa vị khá cao trong Cửu tần.

Địa vị của Khương Mạn bây giờ đương nhiên không cần phải đến sớm nữa, nàng đến muộn hơn một chút. Cũng giống như năm ngoái, trung thu yến năm nay vẫn được tổ chức tại Bão Hương Điện.

Lúc Khương Mạn xuất hiện tại bữa tiệc, không chỉ có ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của đám phi tần hậu cung, mà những gia quyến đại thần cũng hướng ánh mắt tò mò về phía nàng.

Trong bao nhiêu ánh mắt tò mò ấy lại có một cái nhìn rất bức người, Khương Mạn dừng bước quay lại nhìn, vừa đúng lúc bắt gặp một ánh mắt hung ác pha lẫn ghen tị. Khương Mạn thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, suy nghĩ một chút mới nhận ra đó chẳng phải là kế muội Khương Chỉ của nàng sao?

Khương Mạn có chút hoài nghi, sao Khương Chỉ lại xuất hiện ở trung thu yến này chứ?

Nhưng rất nhanh Khương Mạn đã thấy một vị phu nhân ngoài năm mươi tuổi đang đứng cạnh Khương Chỉ, liền đoán được chắc hẳn Khương Chỉ đã gả đi, có thể xuất hiện ở trong này có lẽ là theo trưởng bối nhà chồng tới.

Từ sau khi tiến cung Khương Mạn chẳng mấy chú ý đến chuyện của Khương gia, Khương Chỉ đó gả vào nhà nào nàng cũng không rõ, bất quá nếu có thể tham gia cung yến thì ít nhất cũng phải là quan tứ phẩm trở lên.

Khương Mạn lại nhìn thoáng qua vị phu nhân đang đứng bên cạnh Khương Chỉ, người này nàng có chút ấn tượng, hình như là phu nhân Công bộ thị lang. Chẳng lẽ Khương Chỉ đã gả cho con trai của Công bộ thị lang? Thế này quả thật cũng không tồi.

Khương Mạn nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước đến chỗ của mình ngồi.

Vị phu nhân bên cạnh Khương Chỉ thấy Khương Mạn chỉ nhìn lướt qua rồi đi luôn, có chút nghi hoặc nhìn về phía Khương Chỉ, "Không phải con là em gái ruột của Chiêu viện nương nương sao? Sao ta cảm thấy thái độ của Chiêu viện nương nương với con hình như rất lãnh đạm? Không trò chuyện với con thì thôi đi, ta thấy nương nương còn chẳng có ý muốn chào hỏi kìa."

Dưới lớp áo, Khương Chỉ nắm chặt hai bàn tay, gượng cười nói: "Có lẽ Chiêu viện nương nương nghĩ đây là cung yến, không hợp để đi giao du tiếp chuyện với người khác."

Đại bá nương của Khương Chỉ là Mạnh thị liếc nhìn Khương Chỉ một cái, hỏi: "Là như vậy sao?"

Khương Chỉ cố áp sự ghen tị và phẫn hận trong lòng mình xuống, nói: "Hơn nửa là như vậy, trước kia ở nhà Chiêu viện nương nương rất tuân thủ quy tắc, hơn nữa nương nương luôn rất khiêm tốn, những trường hợp thế này đều không muốn để mọi người chú ý đến mình."

Mạnh thị nghe vậy thì cười nói: "Nếu thật sự là vậy thì tốt rồi."

Mạnh thị và vị phu nhân bên cạnh Khương Chỉ ghé đầu trò chuyện thêm vài câu xong, Khương Chỉ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhìn về phía Khương Mạn. Lúc ở nhà nàng có nghe nói Khương Mạn bây giờ không những sinh hạ được Nhị Hoàng tử mà còn được hoàng thượng sủng ái.

Lúc đó nàng cảm thấy rất bất bình, từ nhỏ nàng luôn được cha mẹ sủng ái hết mực, mà địa vị của Khương Mạn và Khương Phù ở Khương gia chỉ hơn nha hoàn được sủng ái một chút, căn bản là không thể so sánh được với nàng.

Nhưng hiện tại Khương Phù được gả cho Nghiêm đại thiếu gia, Nghiêm đại thiếu gia này chẳng những rất yêu thương Khương Phù, mà còn cho phép nàng ta can thiệp vào việc kinh doanh của gia đình.

Khương Mạn vào cung vài năm không thấy tin tức, nàng vốn tưởng rằng con người đáng ghét này đã chết trong cung lúc nào rồi chẳng hay, vì vậy mà bấy lâu nay nàng vẫn luôn cao hứng trong lòng, ai mà nghĩ tới chớp mắt một cái tin tức Khương Mạn sinh hạ được Nhị Hoàng tử liền truyền ra, hiện giờ lại là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, là Chiêu viện nương nương cao cao tại thượng.

Nhưng còn nàng thì sao? Nói cho mĩ miều thì là nàng được gả vào nhà của Công bộ thị lang, nhưng hắn ta chỉ là cháu của Bạch thị lang, một kẻ vô dụng hơn hai mươi tuổi chỉ được cái danh tú tài, không có bản lĩnh gì thì thôi, còn cả ngày chỉ biết bợ đỡ nịnh hót người khác.

Cuộc sống của nàng thành ra thế này, dựa vào cái gì mà Khương Mạn và Khương Phù lại tốt hơn nàng nhiều đến vậy?

Khương Mạn không cảm nhận được sự phẫn nộ lẫn ghen ghét của Khương Chỉ, cho dù có cảm nhận được, Khương Mạn cũng không rảnh đi đôi co với nàng ta. Hiện tại đã khác ngày xưa, nếu Khương Chỉ dám làm càn trước mặt nàng, nàng cũng không ngại thay Khương Văn Diệu cùng Viên thị kia giáo huấn Khương Chỉ một chút.

Lúc Khương Mạn tới vốn đã không còn sớm, chỉ chốc lát sau Quý Chiêu dung, Phùng Chiêu nghi, Cao Hiền phi Vi Đức phi và Giang Quý phi cũng đã tới, sau đó Thái hậu nương nương và Vĩnh An đế cũng chân trước chân sau đến Bão Hương Điện.

Năm nay chỗ ngồi của Khương Mạn có chút thay đổi, so với trước đây thì gần chỗ của Vĩnh An đế hơn.

Yến hội bắt đầu, Khương Mạn xem ca múa được một lúc, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Vĩnh An đế.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 85: C85: Vả miệng



Hôm nay Vĩnh An đế mặc một thân áo tím ngồi ở nơi cao nhất, tay cầm ly rượu xoay xoay, hình như cảm nhận được ánh mắt của Khương Mạn liền nhìn lại nàng mấy giây, sau đó quay đi gọi Triệu Toàn Phúc đến.

Triệu Toàn Phúc khom lưng đi tới, Vĩnh An đế dặn dò hắn vài câu, sau đó liền thấy Triệu Toàn Phúc lấy một đ ĩa gân hươu hầm và một đ ĩa da lợn sữa quay mang đến chỗ Khương Mạn.

Triệu Toàn Phúc cười nói với Khương Mạn: "Chiêu viện nương nương, Hoàng thượng sai tiểu nhân mang vài món đến cho ngài."

Khương Mạn nghe vậy thì nhìn về phía Vĩnh An đế, thấy Vĩnh An đế cười nhìn nàng, Khương Mạn cũng nở nụ cười đáp lại.

Tuy rằng nhìn bề ngoài thì có vẻ mọi người đều đang thưởng thức ca vũ, nhưng thực chất ai cũng âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Vĩnh An đế.

Chuyện Triệu Toàn Phúc mang hai đ ĩa đồ ăn từ chỗ Vĩnh An đế cho Khương Mạn, mọi người đương nhiên cũng nhìn thấy rõ.

Điều này làm mọi người một lần nữa ý thức được sự sủng ái của Vĩnh An đế đối với Khương Mạn, dù sao được Vĩnh An ban đồ ăn là một sự vinh quang vô hạn, Khương Mạn lại là người đầu tiên nhận được sự vinh sủng đó.

Đương nhiên Khương Chỉ cũng nhìn thấy được một màn này, đôi mắt của nàng vì ghen tị mà đỏ hồng lên, chỉ hận không thể xông lên kéo Khương Mạn xuống.

Yến hội diễn ra được một nửa, Khương Mạn đã uống vài chén rượu trái cây, cảm giác có chút choáng váng liền đứng dậy ra khỏi Bão Hương Điện, muốn ra ngoài hóng gió cho thanh tỉnh.

Khương Chỉ thấy Khương Mạn rời khỏi đây, hơi đảo tròng mắt rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài.

"Con đi đâu đấy?" Mạnh thị nhìn thấy hành động của Khương Chỉ thì kéo nàng ta lại hỏi một câu.

"Đại bá mẫu, con thấy hơi chán, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."

"Đây là lần đầu tiên con tham gia cung yến, tốt nhất là đừng đi lung tung." Mạnh thị nói.

Khương Chỉ cười nói: "Con hiểu, đại bá mẫu, con chỉ ra ngoài hóng gió chút thôi, sẽ vào ngay ạ."

Mạnh thị khuyên Khương Chỉ hai câu, thấy Khương Chỉ nhất quyết muốn đi, lại thấy Khương Mạn cũng vừa rời khỏi đây, đoán Khương Chỉ muốn đi gặp Khương Mạn, cũng không ngăn cản nữa, "Vậy con cẩn thận một chút, đừng có gây chuyện."

"Vâng, đại bá mẫu."

Khương Chỉ ứng phó với Mạn thị xong thì đi ra ngoài, nhìn ngang nhìn dọc một hồi thì thấy bên phải có một cái đình nghỉ mát, liền đi về hướng đó.

Khương Mạn và Vãn Đông đang ngồi trong đình ngắm trăng hóng gió, thấy Khương Chỉ lại gần vẫn ngồi yên bất động.

Khương Chỉ hơi cao giọng nói: "Tỷ tỷ thấy muội muội hình như cũng không có gì kinh ngạc nhỉ?"

Khương Mạn không nói gì, Vãn Đông bên cạnh liếc nhìn Khương Chỉ một cái, lạnh lùng nói: "Làm càn, thấy Chiêu viện nương nương còn không mau hành lễ?"

Khương Chỉ cau mày, nói với Khương Mạn: "Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, không nhất thiết phải làm mấy hành động xa cách như vậy đi?"

Tâm tình Khương Mạn không chút gợn sóng, nói: "Tỷ muội ruột thì sao? Bây giờ phụ thân thấy ta cũng phải hành lễ, ta khuyên muội tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, bằng không nếu bị chụp cái tội danh bất kính lên đầu, sợ là muội muội sẽ không chịu nổi đâu."

"Phu nhân..." Nha hoàn bên người Khương Chỉ không ngăn nàng ta lại được, Khương Chỉ chỉ tay về phía Khương Mạn nói: "Khương Mạn, ngươi là cái thá gì chứ, muốn ta hành lễ với ngươi sao? Đừng có mơ!"

Vãn Đông nghe vậy sắc mặt liền tối sầm lại, vừa định tiến lên tát Khương Chỉ một cái, chợt nghe thấy thanh âm uy nghiêm vang lên, "Trẫm lại muốn nhìn xem là ai mà khiến ái phi của trẫm phải nằm mơ mới được nhận lễ của ngươi?"

"Hoàng thượng?" Khương Mạn có chút kinh hỉ đứng lên.

Mà sắc mặt Khương Chỉ tái nhợt quỳ rạp xuống mặt đất.

"Cung thỉnh bệ hạ thánh an." Ngay cả thanh âm hành lễ vấn an cũng run run.

Vĩnh An đế rũ mắt nhìn Khương Chỉ đang quỳ trên mặt đất, sau đó thu hồi tầm mắt, nói với Triệu Toàn Phúc: "Không phân biệt được cao thấp tôn ti, coi rẻ hoàng quyền, Triệu Toàn Phúc, vả miệng cho trẫm."

"Vâng, Hoàng thượng." Triệu Toàn Phúc đáp rồi ném cho hai tiểu thái giám phía sau một ánh mắt, hai người đó liền tiến lên phía trước, một người giữ chặt Khương Chỉ, người còn lại liên tục tát vào mặt nàng ta.

Nha hoàn của Khương Chỉ đã bị dọa cho choáng váng đầu óc, quỳ gối yên lặng không dám nhúc nhích.

Giữa những tiếng vả mặt "bốp bốp", Vĩnh An đế đi đến trước mặt Khương Mạn, hỏi: "Sao ái phi lại chạy tới chỗ này?"

Khương Mạn cũng không nhìn Khương Chỉ đang bị phạt dưới đất nữa, cười đáp: "Thần thiếp uống chút rượu nên hơi choáng váng, đi ra ngoài này hóng gió chút cho thanh tỉnh. Còn Hoàng thượng sao đột nhiên lại ra đây?"

"Trẫm ngồi lâu, cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút." Vĩnh An đế nói tiếp, "Nếu ái phi đã ra ngoài này rồi, đừng chỉ ngồi đây lười biếng nữa, đi dạo với trẫm một lát đi."

Khương Mạn đương nhiên sẽ không từ chối, Vĩnh An đế dẫn theo Khương Mạn đi, để lại một tiểu thái giám đứng canh chừng Khương Chỉ đang quỳ dưới đất.

Bốn phía của Bão Hương Điện trồng rất nhiều hoa cúc, hai người vừa đi vừa ngắm cúc dưới ánh trăng tròn, bất tri bất giác đã đi được một đoạn khá xa.

Khương Mạn ngẩng đầu nhìn về phía trước, bọn họ đã đi đến cuối Bão Hương Điện, phía trước là một hòn non bộ, bởi vì có cây cối che đi nên trông tối hơn rất nhiều. Khương Mạn dừng bước, nói với Vĩnh An đế: "Phía trước hình như hơi tối, Hoàng thượng, hay là chúng ta trở về đi? Hoàng thượng ra ngoài đã lâu như vậy, cũng nên quay lại rồi."

Cảnh tối lửa tắt đèn rất dễ xảy ra chuyện, hơn nữa đêm nay là cung yến, trong cung bây giờ có thể nói là rồng rắn lẫn lộn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Khương Mạn là người rất biết quý trọng mạng sống của mình, cho dù có Vĩnh An đế đi bên cạnh nàng cũng không muốn mạo hiểm.

Vĩnh An đế thật ra không quan tâm có tối hay không, nhưng nếu tiểu tần phi của hắn nói không muốn đi, vậy thì hắn cũng không đi.

Chẳng qua là Vĩnh An đế vừa định gật đầu đồng ý, chợt nghe thấy phía sau hòn non bộ truyền đến tiếng thét chói tai, "Lư Dương Huy, ngươi điên rồi à, mau thả ta ra!"

Khương Mạn cả kinh, âm thanh này có chút quen tai, chắc không phải là phi tần nào lén lút gặp mặt người khác chứ? Khương Mạn nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không có khả năng, trừ phi là đầu óc có vấn đề, bằng không chắc sẽ không ai làm ra chuyện mất não thế này đâu.

Đêm nay là Trung thu yến, trong cung ngoại trừ phi tần còn có không ít gia quyến đại thần, có lẽ là con gái nhà ai gặp người khác cũng nên.

Bất quá sao nàng lại thấy âm thanh này rất quen tai chứ? Chẳng lẽ là người trước đây nàng có quen biết sao? Khương Mạn còn đang suy nghĩ, chỉ thấy sắc mặt Vĩnh An đế đột nhiên trở nên rất khó coi đi về phía trước.

Trong lòng Khương Mạn khẽ động, nhìn sắc mặt của Hoàng thượng, chẳng lẽ thật sự như nàng vừa nghĩ, có phi tần nào lén hẹn gặp người ngoài sao?

Thật xui xẻo mà, chuyện như này sao lại để nàng bắt gặp chứ? Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ cảm thấy mất mặt, không cho nàng, người đã chứng kiến toàn bộ, xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Khương Mạn âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng như nàng nghĩ.

Khương Mạn đứng bất động tại chỗ không muốn tiến lên, nhưng Vĩnh An đế đã đi rồi, nàng không thể không đi a.

Khương Mạn đành phải theo chân Vĩnh An đế qua đó.

Vĩnh An đế đến gần hòn non bộ hơn, đến khi cách còn vài bước thì ngừng lại, Khương Mạn cũng dừng lại theo.

Ở gần hòn non bộ, Khương Mạn cũng có thể nghe thấy âm thanh thì thầm của người phía trước.

- -------------

Editor có lời muốn nói: Đầu tiên không định ra tiếp trong năm nay đâu, mà nhớ truyện quá nên vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi edit xíu. Mỗi lần cũng chỉ được vài ba câu thôi, cũng chưa có thời gian beta lại nên chắc sẽ có đôi chỗ mắc lỗi mn thông cảm he. Mấy chap này coi như quà mừng năm mới của mình tặng mn, chúc cả nhà năm mới vạn sự như ý
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 86: C86: Đàn ông tốt hiếm có



Một giọng nam khẽ nói: "Quân Tâm, nàng cho ta ôm một cái đi, ôm một cái thôi. Ta thật sự là chịu không nổi, ta thật sự rất nhớ nàng, ngày ngày đêm đêm trong đầu ta chỉ toàn hình bóng của nàng. Ta có thể lên đến vị trí này nhanh như vậy chính là bởi lúc tham gia cung yến có thể gặp nàng. Quân Tâm, chẳng lẽ nàng không nhớ ta sao?"

Người đàn ông kia nói xong, một lúc lâu sau mới có một giọng nữ vang lên mang theo tiếng nức nở: "Lư Dương Huy, ngươi không cần nói nữa, đáng lẽ ngươi nên quên ta từ lâu, sớm phải lấy vợ sinh con rồi."

"Quên nàng? Quân Tâm, nàng nói nghe thật đơn giản, nếu thật sự có thể quên được nàng thì tốt rồi."

Người đàn ông nói xong thì cười chua chát, nói tiếp: "Quân Tâm, lúc đầu ta cũng cố để quên nàng, chỉ là ta làm không được. Ta dùng đủ mọi cách, mỗi ngày mượn rượu giải sầu, tự biến mình thành một đống bùn nhão, vậy mà chỉ cần nhắm mắt lại liền thấy nàng đang cười với ta."

"Ta không quên được ngày chúng ta gặp nhau trong rừng hoa đào, lại càng không quên được định ước của hai ta sau những lần gặp mặt, những lần mình cùng nhau pha trà, càng không thể nào quên hình ảnh hai ta cầm sắt hòa hợp ngày ấy."

Kể hết tâm sự, nam nhân có chút vội vàng hỏi, "Chẳng lẽ nàng đã quên hết rồi sao Quân Tâm?"

Như bị nam nhân kia cảm hóa, Khương Mạn thấy giọng nữ nghe quen tai kia cũng có chút mất khống chế, khóc nói: "Ta không quên, Lư Dương Huy, ta không hề quên. Mỗi phút mỗi giây hai chúng ta bên nhau ta đều nhớ rõ, chỉ là thế này thì có lợi ích gì chứ? Ta là phi tần hậu cung, ngươi là người có tương lai xán lạn trên triều đình, chúng ta cả đời này đã định sẵn là không thể. Những ký ức đó trừ việc ngày ngày làm ta thống khổ thì còn được tích sự gì nữa? Ký ức càng tốt đẹp thì hiện thực càng khổ sở."

Đoạn đối thoại này đã đánh vỡ hy vọng của Khương Mạn, người phía trước đang lén gặp mặt nam nhân đúng thật là phi tần hậu cung. Chỉ là mặc dù Khương Mạn thấy giọng này có chút quen tai, nhưng suy đi nghĩ lại cũng không nhận ra là giọng của ai, nàng nghĩ hẳn là một phi tần nào đó mà nàng ít tiếp xúc.

Hơn nữa cái tên Quân Tâm này hẳn là khuê danh của phi tần kia, mà chỉ những người nào thân thiết mới có thể gọi khuê danh của nhau, ở hậu cung nàng cũng không thân thiết với ai, cho nên khuê danh của các phi tần nàng một cái cũng không biết.

Hai người bên trong đang tỏ bày tâm sự, ngay lúc Khương Mạn nghĩ Vĩnh An đế sẽ nổi trận lôi đình trực tiếp bắt gian hai người kia thì hắn lại đột nhiên xoay người rời đi.

Vĩnh An đế xanh mặt bước đi rất nhanh, Khương Mạn đi phía sau cúi đầu không dám hé nửa lời, Triệu Toàn Phúc, Vãn Đông và đám người hầu phía sau lại càng im lặng, hận không thể tàng hình luôn.

Vĩnh An đế đi một đoạn rất xa, đến một hồ nước thì dừng lại.

Nhìn mặt hồ thật lâu, Vĩnh An đế mới nói: "Có phải trẫm thất bại quá rồi không?"

Khương Mạn không chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Hoàng thượng tốt lắm, trong mắt thần thiếp Hoàng thượng là một nam nhân tốt hiếm có khó tìm. Diện mạo tuấn lãng, phong thái vô song, hơn nữa còn rất có trách nhiệm, quan tâm con cái, luôn cố hết sức để cho bọn chúng những thứ tốt nhất."

Khương Mạn không phải tâng bốc hay an ủi, nàng thật sự nghĩ như thế. Trên đời này nam nhân có thể làm được đến như vậy thật sự là không có nhiều, huống hồ loại nam nhân cả đời chỉ yêu một người như trong thoại bản vẫn hay nhắc chắc trên đời này chẳng được mấy người, cho nên Khương Mạn thấy Vĩnh An đế thế này đã là một nam nhân tốt hiếm gặp rồi.

Vĩnh An đế quay đầu nhìn về phía Khương Mạn, đôi mắt hạnh thuần khiết của nàng tràn đầy ánh sáng thuần khiết đang nhìn hắn, không có nửa điểm dối trá nào.

Vĩnh An đế bị ánh mắt nhu hòa trong veo ấy làm cho giật mình, nhịn không được vươn tay vuốt v e khuôn mặt nàng.

Thấy Vĩnh An đế đưa tay ra trước mặt nàng, Khương Mạn cũng chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, ôn nhu nói: "Hoàng thượng, thần thiếp vĩnh viễn không phản bội Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng cần thần thiếp, thần thiếp sẽ luôn ở bên cạnh ngài."

Vĩnh An đế cười cười, thu bàn tay lại rồi nói: "Quay về thôi, yến hội sắp tan rồi."

"Vâng, Hoàng thượng."

Vĩnh An đế và Khương Mạn một trước một sau trở lại cung yến, làm cho không ít người nổi lên suy nghĩ có phải hai người này vừa mới đi cùng nhau không.

Mạnh thị thấy Khương Chỉ đi ra ngoài lâu vậy rồi vẫn chưa quay về đã có chút lo lắng, lúc này thấy Khương Mạn đã trở lại mà vẫn không thấy bóng dáng Khương Chỉ đâu, trong lòng càng thấp thỏm không yên. Nơi này là trong cung, bà chỉ sợ lỡ như đứa cháu dâu này lại đi đâu gây chuyện rồi liên lụy tới nhà mình.

Bà vẫn luôn biết đứa cháu dâu này của mình là một đứa không hiểu chuyện, nếu không phải hiện tại Khương Chiêu viện đang được sủng ái, đứa cháu này lại là em gái của Khương Chiêu viện thì bà đã đưa con dâu của mình cùng tham dự yến hội rồi. Sớm biết thế này thì lúc đầu đã không nghe lời lão phu nhân mang cái đưa phiền phức này đi, bây giờ yến hội cũng sắp tan rồi mà cũng không biết nó đã chạy đi đâu.

Mạnh thị một bên sai nha hoàn của mình đi tìm Khương Chỉ, vừa thầm cầu nguyện Khương Chỉ không gây ra rắc rối gì.

Sau khi Khương Mạn ngồi về chỗ của mình, nàng âm thầm đánh giá các phi tần đang ngồi ở đây, xem có ai đã rời đi trước. Nhìn một vòng, Khương Mạn phát hiện ra đã có khá nhiều người rời đi, trên thì có Vi Đức phi, Quý Chiêu dung và Hồ Tu viện đang mang thai đều đã đi, thấp hơn thì có Tô Tiệp dư, Mạnh Tiệp dư, Hạ Bảo lâm và vài người nữa cũng không thấy đâu.

Vĩnh An đế trở lại cung yến ngồi chưa được bao lâu đã rời đi.

Thái hậu cũng rời đi ngay sau Vĩnh An đế, sau đó đám người Giang Quý phi cũng lần lượt rời khỏi. Khương Mạn đợi một lát, thấy Cao Hiền phi và Phùng Chiêu nghi đã đi rồi mới đứng dậy.

Trên mặt Khương Mạn không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã có vô số suy đoán, vừa rồi rốt cuộc người kia là ai?

Những phi tần có địa vị cao vừa đi, cung yến cũng tan. Trước khi tất cả mọi người đi hết thì Mạnh thị cũng đã đợi được tiểu nha hoàn vừa đi tìm Khương Chỉ, nhưng nhìn vẻ mặt tiểu nha hoàn này tái nhợt, thoạt nhìn hoang mang hoảng hốt, vừa nhìn đã biết có chuyện.

Mạnh thị vội vàng mở miệng hỏi: "Đã tìm được người chưa?"

Tiểu nha hoàn gật gật đầu, "Tìm thấy rồi, phu nhân, vừa nãy nô tì ở ngoài đình thấy tam thiếu nãi nãi đang quỳ, hình như là bị ai phạt."

Nha hoàn Mạnh thị mang theo cũng là một người thông minh, lúc tìm được Khương Chỉ thấy Khương Chỉ đang bị hai thái giám vả miệng liền biết chắc hẳn là Khương Chỉ đã đụng phải quý nhân nào rồi, nha hoàn này liền nhét cho hai thái giám ấy một cái hà bao mới nghe ngóng được mọi chuyện đã xảy ra.

Tiểu nha hoàn nghe xong mọi chuyện thì chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỳ lên mặt đất, nói lời tạ ơn với hai thái giám kia xong liền vội vàng chạy đi tìm Mạnh thị.

Mạnh thị nghe xong, nhất thời khuôn mặt như tờ giấy vàng.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 87: C87: Hưu thư



Xong rồi, xong rồi, Bạch gia bọn họ tiêu đời rồi.

Lúc này Mạnh thị chỉ hận không thể nuốt sống Khương Chỉ, qua một lúc lâu, Mạnh thị mới định thần lại sau cơn hoảng loạn, "Đi, trước tiên phải báo chuyện này cho lão gia trước đã."

Bấy giờ, Khương Mạn đã trở về Vân Hoa Cung.

Bước qua cửa lớn của Vân Hoa Cung, Vãn Đông mới thở phào một hơi, bình tĩnh lại.

Lúc ở hòn non bộ mồ hôi lạnh của nàng chảy ướt hết áo quần, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ vì cảm thấy mất mặt mà đem các nàng diệt khẩu. Cũng may Hoàng thượng không làm như vậy, nhưng trước khi quay về cung yến Triệu công công cũng đến cảnh cáo bọn họ một phen, nhắc nhở bọn họ tự quản cái miệng của mình thật tốt.

Chuyện đêm nay vừa bất ngờ vừa kinh hãi, Vãn Đông nằm trên tháp trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, chẳng qua là sợ đánh thức Khương Mạn nên nàng vẫn nằm yên. Chỉ là một lúc sau Vãn Đông phát hiện Khương Mạn cũng chưa ngủ.

Khương Mạn nằm trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng, cuối cùng ôm chăn ngồi bật dậy.

"Chủ tử làm sao vậy, có muốn uống ngụm nước không ạ?" Vãn Đông cũng ngồi dậy, hỏi.

Khương Mạn lắc đầu, "Không cần, ta không ngủ được, muốn ngồi dậy chút thôi."

Vãn Đông cầm áo khoác khoác lên người Khương Mạn, nói: "Chủ tử đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra tối nay sao?"

"Đúng vậy." Khương Mạn gật đầu. Nàng không nghĩ ra được rốt cuộc là ai lớn gan làm ra chuyện tày đình như vậy. Cho dù trước kia tình cảm của các ngươi sâu đậm, yêu đến chết đi sống lại thì bây giờ ngươi cũng đã vào cung rồi, cái gì nên buông thì phải buông xuống, cho dù trong lòng không buông xuống được thì cũng phải giấu hết đi. Đã là phi tần còn dây dưa không dứt với người khác, thế này không phải là hại người hại mình sao?

Cái tên Lư Dương Huy kia cũng là một tên hồ đồ, hắn cứ nghĩ mình tình sâu như biển, tưởng là yêu hóa ra lại thành hại người hắn thương.

Vãn Đông không nhịn được, hỏi: "Chủ tử, ngài nghĩ người tối nay là ai?"

Khương Mạn lắc đầu, kỳ thật các nàng đã biết được khuê danh người nọ, nếu muốn điều tra thì chỉ rất nhanh sẽ có kết quả. Nhưng nếu các nàng nhúng tay vào chuyện này thì chính là tự đi tìm phiền phức.

"Quên đi, ngủ đi." Khương Mạn thở dài, nói: "Mau quên hết chuyện này đi, coi như không biết gì cả."

Khương Mạn cảm thấy cho dù hiện tại không biết người đó là ai, nhưng một thời gian sau chắc chắn sẽ có đáp án. Loại chuyện này cho dù Vĩnh An đế không gióng trống khua chiêng đi xử lý, nhưng chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Bây giờ nàng chỉ cần chờ xem hậu cung này có phi tần nào bệnh chết hay chết bất đắc kỳ tử thì tám phần chính là người đó.

Bởi vì chuyện ở hòn non bộ, Khương Mạn trực tiếp vứt Khương Chỉ vào quên lãng. Sáng hôm sau, nàng mới biết Khương Chỉ đã quỳ ở đình hóng gió kia một đêm, sáng nay Vĩnh An đế mới sai người đưa Khương Chỉ rời cung.

Khương Mạn kêu Tiểu Đậu Tử đi nghe ngóng chuyện của Khương Chỉ, biết được Khương Chỉ gả cho cháu trai của Bạch đại nhân Công bộ thị lang. Mà hôm nay ngay khi Khương Chỉ ra khỏi cung đã nhận được hưu thư, nàng ta ngay cả cửa của Bạch gia cũng không bước vào được, đành phải trở về Khương gia.

Tại Khương gia, Khương Văn Diệu và Viên thị thấy Khương Chỉ một thân một mình chật vật trở về nhà thì kinh hãi không thôi.

Viên thị tiến lên giữ chặt tay con gái, hỏi: "Chỉ nhi, con làm sao thế? Có phải người nhà Bạch gia làm khó con không?"

Vừa nghe Viên thị hỏi, Khương Chỉ liền ghé vào lồ ng ngực bà khóc rống lên, "Nương, Bạch gia đưa hưu thư cho con rồi."

Khương Văn Diệu cùng Viên thị vừa nghe Bạch gia bỏ con gái mình thì giật mình đứng bật dậy, Khương Văn Diệu tức tối nói: "Bạch gia thật là khinh người quá đáng, bọn họ dựa vào cái gì mà bỏ Chỉ nhi, không được, ta phải qua đó nói chuyện với bọn họ."

"Phụ thân, người không cần đi nữa, không có tác dụng gì đâu." Khương Chỉ cản Khương Văn Diệu lại, "Đêm qua Bạch phu nhân đưa nữ nhi vào cung tham gia cung yến, nữ nhi có gặp được nhị tỷ. Nữ nhi nghĩ bây giờ tỷ tỷ được Hoàng thượng sủng ái như vậy, nếu tỷ ấy ở trước mặt Hoàng thượng nói giúp cho phụ thân mấy câu thì con đường làm quan sau này của người có lẽ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."

"Vì thế khi thấy nhị tỷ ra ngoài, nữ nhi liền đuổi theo muốn trò chuyện với tỷ ấy mấy câu, nhắc tỷ ấy có cơ hội thì nói vài câu về phụ thân trước mặt Hoàng thượng. Nữ nhi thấy dù sao chúng con cũng là tỷ muội ruột thịt, lúc nhìn thấy tỷ ấy nữ nhi chỉ lo cao hứng, quên mất phải hành lễ. Vậy mà tỷ ấy sai cung nữ bên người răn dạy nữ nhi, nói cái gì mà thân phận của mình bây giờ đã khác ngày xưa, không riêng gì nữ nhi, mà kể cả có là phụ thân thì cũng phải hành lễ với tỷ ấy."

Khương Văn Diệu nghe đến đó đã tức muốn thổ huyết, "Cái đứa con gái bất hiếu này, ta là cha của nó, nó lại còn muốn ta phải hành lễ với nó à!"

Tuy rằng lời của Khương Mạn nói cũng không sai, chiếu theo thân phận địa vị mà nói hắn là thần tử, còn Khương Mạn là phi tử của Hoàng thượng, hắn quả thật phải hành lễ với Khương Mạn. Nhưng Khương Mạn là con gái của hắn, cho dù hắn muốn hành lễ Khương Mạn cũng phải đỡ hắn lên đúng lúc mới đúng. Vậy mà Khương Mạn lại cư nhiên nói mấy lời kia trước mặt Khương Chỉ, đó không phải chính là muốn hắn hành lễ với nó sao? Cái này làm Khương Văn Diệu khó lòng chấp nhận.

Khương Chỉ tiếp tục khóc thút thít, "Phụ thân người đừng nóng, hiện giờ quả thật thân phận của nhị tỷ đã khác xưa, ngay cả Bạch gia cũng không dám chọc nàng. Nữ nhi chỉ vì không hành lễ với tỷ tỷ, chọc tỷ tỷ không vui, Bạch gia sợ bị tỷ ấy giận chó đánh mèo mới đưa hưu thư cho nữ nhi. Lần sau nếu phụ thân thấy tỷ tỷ, vẫn là chịu chút ủy khuất hành lễ với tỷ ấy đi."

"Nó là con gái của ta, muốn ta hành lễ với nó? Chờ kiếp sau đi!" Khương Văn Diệu lửa giận ngút trời, nói: "Sớm biết đức hạnh của nó thế này, lúc trước ta không nên đồng ý để nó tiến cung. Nó với con chị nó là hai con sói mắt trắng, ta vất vả nuôi chúng nó lớn lên, không hiếu thuận với ta thì thôi, lại còn suốt ngày nghĩ cách rước thêm phiền phức cho ta. Sao ta lại sinh ra hai đứa con gái bất hiếu thế chứ!"

Khương Văn Diệu phát ti3t một hồi, nghĩ lại mới hỏi Khương Chỉ, "Con nói Bạch gia là sợ Khương Mạn giận chó đánh mèo nên mới bỏ con đúng không?"

"Vâng." Khương Chỉ khẽ lau nước mắt, nói: "Nếu sớm biết sau khi tỷ tỷ tiến cung lại trở thành người vô tâm thế này thì nữ nhi đã không đi tìm tỷ ấy rồi. Nữ nhi chỉ nghĩ trước kia tỷ tỷ không được sủng ái, không giúp được gì cho phụ thân là điều dễ hiểu. Nhưng từ sau khi tỷ ấy hạ sinh được Nhị Hoàng tử liền được Hoàng thượng yêu thích không thôi, nhưng tại sao đã lâu như vậy rồi mà chẳng nói giúp phụ thân được câu nào trước mặt thánh thượng chứ? Có khi tỷ ấy quên luôn chuyện này rồi cũng nên."

"Nữ nhi nghĩ nếu thật sự là như vậy thì mình đi nhắc tỷ ấy mấy câu, nếu có thể nói tốt cho phụ thân vài câu trước mặt Hoàng thượng, nói không chừng người còn có cơ hội thăng chức thành tả thị lang, lại không nghĩ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này. Nữ nhi không chỉ không giúp được phụ thân, ngược lại còn chọc tỷ tỷ mất hứng."

Khương Văn Diệu nghe Khương Chỉ nói mà sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đợi đến khi Khương Chỉ nói xong thì vui mừng nhìn con gái, nói: "Vẫn là Chỉ nhi có hiếu, không uổng công phụ thân yêu thương con nhiều như vậy."

Khương Chỉ nói: "Nữ nhi hiếu thuận với phụ thân là điều nên làm ạ."
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 88: C88: Hội săn mùa thu



Khương Văn Diệu lắc đầu: "Nếu như hai đứa con gái kia của ta có thể hiểu chuyện bằng một nửa Chỉ nhi thì tốt rồi."

Nói xong, Khương Văn Diệu lại nhắc nhở Khương Chỉ: "Thời gian này con cứ ở lại đây đi. Nếu Bạch gia là vì sợ tỷ tỷ con giận chó đánh mèo nên mới viết hưu thư, vậy để mẹ con nghĩ cách viết tấm thiệp gửi vào cung xin gặp tỷ tỷ con. Nếu nó không trách con, Bạch gia tự nhiên sẽ đón con về thôi."

Khương Chỉ nghe vậy liền hành lễ tạ ơn: "Nữ nhi cảm ơn phụ thân. Đều tại con vô dụng, không giúp được gì cho phụ thân, lại còn khiến phụ thân phải nhọc lòng vì con."

Khương Văn Diệu khoát tay, nói: "Ta là cha của con, cha quan tâm con gái là chuyện đương nhiên rồi."

Khương Văn Diệu nghĩ nếu hắn nói vậy Khương Chỉ sẽ càng cảm động hơn, ai ngờ trên mặt Khương Chỉ lại mang theo vài phần lo lắng.

"Chỉ nhi, con đang lo chuyện gì?" Khương Văn Diệu nhíu mày hỏi.

"Nếu tỷ tỷ không muốn tha thứ cho nữ nhi thì sao? Dù sao trước kia tỷ ấy vẫn hay ghen tị vì con được phụ thân yêu quý hơn, hiện tại..." Khương Chỉ nói xong lại chán nản lắc đầu, "Hay là thôi bỏ đi, lỡ tỷ ấy không muốn gặp cha mẹ lại khiến hai người đau lòng hơn."

Viên thị giữ im lặng nãy giờ đột nhiên xen ngang nói: "Chỉ nhi, con nghĩ nhiều rồi. Nói thế nào thì nó và lão gia cũng là quan hệ ruột rà máu mủ, cho dù địa vị của nó cao quý đến đâu thì vẫn phải hiếu kính với người cha này. Con xem có đứa con gái nào lại không quan tâm hỏi han gì đến cha mẹ mình, cha mình muốn gặp còn không chịu gặp? Nếu nó thật sự làm như vậy thì chính là bất hiếu, Ngự Sử sẽ buộc tội nó."

"Cũng đúng..." Khương Chỉ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Khương Văn Diệu có chút mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng ta, "Mẹ con nói đúng lắm, việc này con không cần lo, cứ ngồi đấy chờ tin là được."

Khương gia xảy ra chuyện gì Khương Mạn cũng không biết, nàng chỉ biết là Khương Chỉ đã trở về Khương gia, vậy thì chắc chắn Khương Văn Diệu sẽ đến tìm mình.

Cho nên lúc nhìn thấy Viên thị gửi thiệp nói muốn gặp mình, Khương Mạn một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ.

"Chủ tử, người có muốn gặp không?" Liễm Thu hỏi.

Liễm Thu đã hầu hạ bên Khương Mạn nhiều năm như vậy, đã sớm biết chủ tử của mình không thân cận với người trong nhà. Nhưng cho dù không thân thì đó cũng là nhà mẹ đẻ của Khương Mạn, lúc này tự dưng lại muốn gặp Khương Mạn thì cũng nên xem xét một chút. Nhưng chủ tử mình lại không thèm liếc mắt một cái, có lẽ là không muốn gặp mặt.

Khương Mạn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: "Tuy bây giờ ta là chiêu viện, nhưng cũng chỉ có mùng một và mười lăm là có thể triệu kiến người nhà. Từ giờ đến mùng một vẫn còn xa, không phải vội."

Liễm Thu tỏ vẻ đã hiểu, "Vậy trước không hồi đáp lại bọn họ."

"Ừ." Khương Mạn gật đầu, nàng ngay cả nghĩ cũng không muốn gặp lại người Khương gia, hơn nữa vì sao Viên thị muốn gặp nàng bản thân nàng rất rõ ràng, không phải là chuyện của Khương Chỉ thì chắc chắn là vì tiền đồ của Khương Văn Diệu, đầu óc nàng có vấn đề mới đi quan tâm đ ến sống chết của bọn họ.

Khương Mạn nghĩ trước tiên cứ mặc kệ bọn họ, để bọn họ mơ mộng sẽ có cơ hội gặp cô, đến lúc đó lại từ chối thì tuyệt vời.

Hội săn mùa thu năm nay sẽ tổ chức vào hai mốt tháng tám, danh sách phi tần đi theo sẽ được công bố vào ngày mười chín.

Sau khi danh sách được công bố, Khương Mạn mới biết được nàng cũng có tên trong đó. Những phi tần đi theo ngoài nàng ra còn có Giang Quý phi, Tương Mỹ nhân và Trần Ngự nữ.

Từ sau tiệc trung thu Khương Mạn không gặp Vĩnh An đế lần nào, nàng vốn tưởng rằng hội săn lần này sẽ không được đi theo, không ngờ cuối cùng tên nàng vẫn nằm trong danh sách.

Xem ra tạm thời nàng không cần lo lắng sẽ bị thất sủng.

Mấy người Liễm Thu Vãn Đông biết được năm nay Khương Mạn có thể tham gia hội săn đều vui mừng hớn hở.

"Nghe nói hội săn rất náo nhiệt, rất nhiều vương công đại thần cũng sẽ dẫn theo gia quyến cùng tham gia, nô tỳ cũng chưa được tham gia hội săn mùa thu bao giờ." Liễm Thu nói.

Đây cũng là lần đầu tiên Khương Mạn tham gia hội săn mùa thu, rốt cuộc nó được tổ chức thế nào nàng cũng chưa từng được thấy, nàng cười nói: "Năm nay đưa ngươi và Vãn Đông đi xem xem." Khương Mạn vốn cũng định để hai người bọn họ đi cùng, giờ thấy Liễm Thu hào hứng như vậy, nàng liền trực tiếp nói luôn làm Liễm Thu càng thêm vui vẻ.

Quả nhiên Liễm Thu nghe được thì cười hớn hở, "Nô tỳ tạ ơn chủ tử. Chủ tử, người thật là tốt quá đi."

Vãn Đông cũng rất vui mừng, có được cơ hội xuất cung đi dạo, ai lại tự nguyện ở mãi trong cung chứ. Nàng cũng hào hứng bừng bừng nói: "Chủ tử, người có cưỡi ngựa không? Nếu có cưỡi ngựa thì đến lúc đó mặc bộ đồ màu đỏ kia nhất định sẽ khiến mọi người kinh diễm."

Liễm Thu cũng gật đầu, "Đúng, đúng, đến lúc đó chủ tử nhất định sẽ là người xinh đẹp nhất bãi săn."

Thượng Cung Cục vừa mới gửi đến hai bộ kỵ trang, một bộ màu đỏ, một bộ màu xanh nhạt. Tuy nói hai bộ đều được may khéo léo tinh xảo, Khương Mạn mặc lên đều đẹp, nhưng mặc bộ màu xanh kia lại không có cảm giác kinh diễm.

Khương Mạn khẽ nhếch môi, lắc đầu nói: "Hai người các ngươi đừng có ở đây nói ngon nói ngọt dỗ ta vui vẻ, đến lúc đó ta sẽ mặc bộ màu xanh nhạt kia, còn bộ màu đỏ thì để lại đây, hơn nữa ta cũng sẽ không cưỡi ngựa."

"Sao lại thế?" Liễm Thu khó hiểu, "Cho dù chủ tử không cưỡi ngựa cũng có thể mặc bộ kỵ trang màu đỏ kia a, chủ tử mặc màu ấy chắc chắn rất đẹp."

"Giang Quý phi xuất thân từ nhà võ, kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của nàng ta chắc chắn rất tốt, các ngươi nói xem người ta sẽ chọn kỵ trang màu gì?" Khương Mạn nói.

Vãn Đông liền hiểu ra, "Ý của chủ tử là Giang Quý phi nhất định sẽ mặc đồ màu đỏ, người không muốn mặc giống nàng ta?"

Khương Mạn gật đầu. Tính tình Giang Quý phi này vừa kiêu ngạo lại phô trương, quần áo bình thường phần lớn đều là màu đỏ, có lẽ đến lúc tham gia hội săn cũng sẽ không đổi phong cách khác. Nếu đến lúc đó màu quần áo của nàng và Giang Quý phi giống nhau, khó mà biết được Giang Quý phi có nghĩ nàng đang khiêu khích nàng ta không. Bản thân vẫn là mặc màu xanh nhạt cho an toàn.

Hơn nữa, kỳ thật bộ kỵ trang màu xanh nhạt kia cũng không tồi, từng đường kim mũi chỉ thêu bằng chỉ vàng vừa cao nhã lại xa hoa, tuy rằng không gây chú ý như bộ màu đỏ, nhưng lại rất phù hợp với tính cách của Khương Mạn.

Hai người Liễm Thu và Vãn Đông vẫn có chút tiếc nuối, nhưng bọn họ cũng không ngốc đến mức khuyên Khương Mạn đi đối đầu với Giang Quý phi.

Chút nuối tiếc qua đi, Liễm Thu lại hưng phấn trở lại, "Nô tì nghe nói Hoàng thượng cưỡi ngựa bắn cung rất lợi hại, cũng không biết là thật hay giả?"

Khương Mạn cười nói: "Cái này chắc là thật rồi, chuyện cưỡi ngựa bắn cung của các hoàng tử đều có thầy dạy riêng mà. Nghe nói trước kia lúc Hoàng thượng còn chưa đăng cơ, hội săn hàng năm đều đứng thứ nhất."

Chỉ là lúc đó nàng vẫn còn quá nhỏ, chưa được gặp hắn bao giờ. Mà kể cả nàng có lớn hơn thì với gia thế của nàng cũng không có tư cách tham gia. Cũng may, lần này nàng hẳn là sẽ được chiêm ngưỡng khí thế oai hùng của hắn rồi.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 89: C89: Hội săn mùa thu 2



Chớp mắt đã đến hai mốt tháng hai, Vĩnh An đế cùng đoàn người xuất phát từ Thần Võ Môn đi tới trường săn.

Hoàng đế vi hành, nghi trượng thủ vệ trước sau quây lại thành đoàn, cờ bay phấp phới, xe xếp thành hàng trông rất hoành tráng. Trừ ngự liễn của Vĩnh An đế còn khoảng hơn 80 cái xe ngựa khác, xe của Khương Mạn xếp ngay sau xe của Giang Quý phi. Trong xe ngựa, Khương Mạn dựa người vào thành xe, nghe bọn Liễm Thu Vãn Đông đang kích động nói về phong cảnh bên ngoài.

Bãi săn nằm ở núi Vũ Sơn bên ngoài kinh thành, chỗ đó đã sớm được chuẩn bị đầy đủ, hành cung cũng đã dựng xong, chỉ còn chờ Vĩnh An đế đến là có thể bắt đầu.

Lúc đoàn người đến nơi cũng đã là giữa trưa, Khương Mạn ngồi xe ngựa lâu như vậy nên thân thể có hơi khó chịu, sau khi tới nơi liền nhanh chóng ra khỏi xe.

Xuống xe ngựa, Khương Mạn nhìn quanh bốn phía. Nơi này là chân núi Vũ Sơn, địa thế khá bằng phẳng, cây cối xung quanh cũng đã bị chặt hết, nhưng nhìn ra xa hơn một chút sẽ thấy một mảnh xanh um tươi tốt.

Khương Mạn quan sát hoàn cảnh xung quanh xong đã có người tới dẫn nàng đến lều của mình.

Sau khi vào lều, Vãn Đông và Liễm Thu sắp xếp đồ đạc ổn thỏa xong liền nói: "Chủ tử, người rửa mặt chải đầu trước rồi nghỉ ngơi một lát, để nô tỳ đi xem xem bữa trưa thế nào rồi."

"Ừ." Khương Mạn dựa người vào tháp chẳng còn chút hình tượng nào, lười biếng đáp.

Liễm Thu mang nước tới, đỡ Khương Mạn ngồi lên. Khương Mạn lấy khăn mặt trong tay Liễm Thu, bắt đầu lau mặt rửa tay.

Khương Mạn vừa rửa mặt xong thì Vãn Đông đã trở lại, "Chủ tử, bữa trưa sẽ tới ngay đây."

Nói xong Vãn Đông lại nổi hứng nói về hội săn mùa thu lần này: "Nô tỳ nghe nói hội săn lần này sẽ kéo dài bảy ngày, hôm nay mọi người phải đi lại đều đã mệt mỏi, ngày mai hội săn sẽ chính thức bắt đầu. Hình như mai còn tổ chức thi đấu, ba người săn được nhiều nhất sẽ được Hoàng thượng ban thưởng, nô tỳ nghe nói ngày đầu tiên của hội săn năm ngoái là lúc để mọi người so kè thân thủ."

"Ừ." Chuyện Vãn Đông nói Khương Mạn không mấy hứng thú. Đừng nói là săn thú, ngay cả cưỡi ngựa nàng còn chưa thử bao giờ. Khương Mạn khẽ ghé cằm lên bàn, suy nghĩ miên man: lúc nãy ở trường săn nàng thấy rất nhiều tiểu thư thiếu gia đang tuổi cập kê, nói không chừng sau khi hội săn kết thúc sẽ có mấy cặp thành đôi cũng nên.

Tâm trí của Khương Mạn đang bay xa tít tận chân trời thì bên ngoài lều trại lại vang lên tiếng của Liễm Thu, "Triệu công công, sao công công lại đến đây?"

Khương Mạn ngẩng đầu lên, chỉ thấy vẻ mặt hớn hở của Liễm Thu đang vén rèm đi vào, báo: "Chủ tử, Triệu công công tới."

Bấy giờ Khương Mạn mới ngồi thẳng dậy trông rất đoan chính, cười nói: "Còn không mau mời Triệu công công vào?"

"Tiểu nhân thỉnh an Chiêu viện nương nương."

Triệu công công vừa tiến vào liền hành lễ với Khương Mạn, Vãn Đông ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ Triệu Toàn Phúc lên.

Khương Mạn nói: "Triệu công công khách khí rồi, sao công công lại rảnh rỗi tới nơi này của ta vậy? Bây giờ chỗ của Hoàng thượng hẳn là không thể thiếu ngài mới đúng."

Triệu Toàn Phúc là người hầu thân cận của Vĩnh An đế, bây giờ vừa tới trường săn, ở chỗ của Vĩnh An đế hẳn là phải rất bận rộn, sao mà Triệu Toàn Phúc còn có thời gian chạy đến chỗ nàng chứ?

Triệu Toàn Phúc cười tủm tỉm nói: "Cái này còn không phải là do Hoàng thượng tìm người tới mời nương nương cùng đến dùng bữa với Hoàng thượng sao, tiểu nhân nghe thế liền xung phong nhận việc chạy tới đây. Nương nương đã thu dọn xong chưa, nếu xong rồi thì mời nương nương đi cùng tiểu nhân."

"Làm phiền công công phải chạy một chuyến, giờ ta đi cùng công công luôn."

Lều của Vĩnh An đế ở ngay chính giữa, so với những lều xung quanh thì tốt hơn rất nhiều. Lều được chia thành hai gian trong ngoài, Khương Mạn đi theo Triệu Toàn Phúc vào bên trong thì thấy Vĩnh An đế đang ngồi trên ghế, trên tay cầm một quyển sách.

Thấy Khương Mạn đi vào, Vĩnh An đế liền buông quyển sách trên tay xuống, Khương Mạn vừa định hành lễ hắn đã tiến lên đỡ nàng dậy: "Ái phi không cần đa lễ, lại đây ngồi đi."

Kéo Khương Mạn ngồi xuống trước bàn, Vĩnh An đế hỏi: "Lần đầu tiên tham gia hội săn mùa thu, nàng thấy thế nào? Có mệt không?"

Khương Mạn đáp: "Cũng khá mệt, cả đường đi xương cốt của thần thiếp như bị nghiền thành đống vụn vậy. Vốn thần thiếp khá mong chờ hội săn lần này, nhưng ngồi xe ngựa cả đường đã làm sự mong chờ của thiếp bay đi gần hết rồi."

Vĩnh An đế cười nói: "Trước kia có phải ái phi chưa bao giờ đi xa nhà không?"

Khương Mạn trả lời: "Đúng vậy, trước kia căn bản thần thiếp chỉ ở trong nhà, cho dù ra khỏi cửa cũng chỉ là đi dạo quanh kinh thành thôi."

Kỳ thật lúc nhỏ Khương Mạn cũng rất thích ra ngoài chơi, không phải lúc nào cũng ru rú trong nhà. Nhưng sau này lớn hơn một chút thì hiểu rằng nếu mình ra ngoài chơi có khi sẽ gây thêm phiền phức không cần thiết cho Khương Phù, vì vậy nàng không còn thường xuyên ra ngoài nữa, qua thời gian dài liền thành thói quen.

"Về sau ái phi nên đến trường săn thêm mấy lần nữa cho quen đi."

Trong lúc hai người nói chuyện, Triệu Toàn Phúc đã dẫn hai tiểu thái giám bày bố đồ đạc xong xuôi.

Dùng bữa xong, Khương Mạn cùng Vĩnh An đế đi dạo loanh quanh một lát tiêu cơm, xong mỗi người về lều của mình.

Ở nơi khác cách lều trại của Khương Mạn rất gần vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, sau khi biết buổi trưa Vĩnh An đế dùng bữa cùng Khương Mạn, sắc mặt Giang Quý phi âm trầm đến đáng sợ. Lần này trong các phi tần đi theo nàng ta là người có phân vị cao nhất, kết quả lúc tới trường săn người đầu tiên Vĩnh An đế gặp lại không phải nàng ta, thế này thì mặt mũi nàng ta biết vứt đi đâu?

Tương Mỹ nhân và Trần Ngự nữ tuy cũng hâm mộ Khương Mạn có thể cùng dùng bữa với Khương Mạn, nhưng hai nàng đều là người phân vị thấp, lại không có hoàng tử, công chúa nào bên mình, đối với chuyện Khương Mạn được Vĩnh An đế triệu kiến trước mình vẫn có thể hiểu và chấp nhận được.

Đến tối, Vĩnh An đế vẫn để cho Giang Quý phi chút thể diện, cho nàng ta ở lại lều của mình một đêm.

Sáng sớm hôm sau, hội săn chính thức bắt đầu. Để nâng cao tinh thần của mọi người, Vĩnh An đế tuyên bố ba người đứng đầu sẽ được ban thưởng, sau đó các vương công quý tộc và công tử thế gia liền thúc ngựa chạy về núi Vũ Sơn.

Sau khi những vị công tử kia đi, Khương Mạn thấy rất nhiều tiểu thư phu nhân cũng cưỡi ngựa đi theo, mà trong những người này liếc mắt một cái liền thấy một thân kỵ trang màu đỏ rực của Giang Quý phi. Tuy năm nay Giang Quý phi đã đầu ba, nhưng nàng ta bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chẳng khác nào những tiểu thư đang tuổi xuân xanh. Nàng ta một thân đỏ lửa cưỡi con tuấn mã màu trắng trông càng nổi bật hơn.

Vãn Đông cũng nhìn thấy Giang Quý phi, cảm thấy có chút may mắn, nói: "May là chủ tử đoán Giang Quý phi sẽ mặc đồ màu đỏ nên không mặc quần áo màu đỏ mà Thượng Cung Cục đưa đến."

Vừa rồi trong đám các tiểu thư phu nhân, có một tiểu thư không biết là con nhà ai cũng mặc kỵ trang màu đỏ. Tuy kỵ trang của cô gái đó chắc chắn không thể sánh bằng đồ của Giang Quý phi, nhưng vẫn phải nhận ánh mắt đầy ý xấu của Giang Quý phi.
 
Back
Top Bottom