Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 140: Mắc mưu (2)



Thấy anh ta vẫn yên lặng không nói gì.

Lão Tam đẩy lão Nhị, lão Tứ một cái: “Hai người nói một câu đi, chẳng lẽ hai người muốn cả đời này đều sống bằng nghề cướp bóc?”

Lão Tứ lắc đầu: “Đương nhiên là không muốn rồi. Ban đầu khi chúng ta làm cái nghề này, cũng là bị ép buộc không có cách nào khác, nghĩ làm một lần cũng là làm, làm hai lần cũng là làm, sau này chỉ có thể tiếp tục. Nhưng không phải chúng ta cũng đã nói trước, đợi tích cóp đủ tiền rồi sẽ thu tay, sau này sinh sống yên ổn sao?”

Lão Nhị nghe xong cũng có chút cảm khái: “Đại ca, lão Tam, lão Tứ nói đúng. Chúng ta vất vả lắm mới kiếm được số đồ có giá trị này, chỉ cần có thêm một khoản tiền nữa thôi, là chúng ta có thể chạy trốn tới Cảng Thành rồi, sau này chúng ta sẽ có thể có cuộc sống yên ổn. Em còn muốn cưới vợ sinh mấy đứa đây!”

Lão Đại nghe xong đã hơi d.a.o động. Anh ta liếc mắt nhìn Cố Nam Sóc một cái, gọi lão Tam tới dặn dò: “Sau khi vào huyện đừng đi thẳng tới tìm người nhà cậu ta, đi hỏi thăm về Dĩ Nam trước, ít nhất phải biết vẻ ngoài của ông chủ Dĩ Nam như thế nào, đảm bảo cậu ta không phải kẻ giả mạo! Đi mua thêm một cây pháo hoa nữa, anh nghe nói trước kia hành quân đánh giặc, rất nhiều người đều dùng thứ này làm đạn tín hiệu, chúng ta cũng làm như vậy. Làm việc phải cẩn thận, thấy tình hình không đúng thì phóng pháo hoa báo hiệu. Tốt nhất không có trò mèo gì trong này, nếu không… Hừ!”

Tiếng hừ lạnh cuối cùng là dành cho Cố Nam Sóc, là uy h.i.ế.p cũng là cảnh cáo.

Cố Nam Sóc vội vàng đáp lời: “Sẽ không! Lời tôi nói đều là sự thật. Chỉ cần các anh cm thư và đồng hồ đeo tay của tôi tới, chắc chắn người nhà tôi sẽ đưa tiền cho các anh. Nhà tôi rất có tiền, các anh tin tôi đi, tôi thật sự chỉ muốn sống. Các anh cầm tiền rồi thì buông tha cho tôi, có được không? Tôi xin các anh đó! Tôi van các anh! Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!”

Giọng hắn nghẹn ngào, giống như sắp khóc tới nơi. Dáng vẻ ấy, muốn nhát gan bao nhiêu có bấy nhiêu.

Lão Đại liếc mắt nhìn qua một cái, không kiên nhẫn gật đầu ừ một tiếng, xem như đã đồng ý.

Còn chuyện sau khi xong việc có g.i.ế.c hay không, thì nói sau.

Nhưng Cố Nam Sóc lại coi câu nói này thành cọng rơm cứu mạng, giống như đã lấy được kim bài miễn chết, lập tức cảm ơn không ngừng, còn cảm động rớt cả nước mắt.

Lão Tứ nhận được ra hiệu, đem giấy bút tới cho Cố Nam Sóc, để hắn viết thư cho người nhà.

Sau khi Cố Nam Sóc viết xong, lão Đại cầm lên nhìn, trong thư chỉ viết hắn gặp được vụ mua bán lớn, phải tận dụng thời cơ, cần dùng tiền gấp, lại không có cách nào tự mình quay về lấy tiền, nên nhờ người tới lấy linh tinh. Lão Địa tra xét từng câu từng chữ vài lần, cũng chưa phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào có thể lộ ra tin tức, sau đó mới yên tâm đưa nó cho lão Tam.

Lão Tam liếc mắt nhìn ba cậu thiếu niên kia một cái: “Lấy được tiền của thằng nhát gan này rồi, giữ lại ba thằng nhóc thối kia cũng vô dụng, hay là bây giờ làm thịt luôn, nếu không em đi rồi, ở đây chỉ còn lại ba người, lỡ bọn họ giở trò thì phải làm sao?”

Nghe thấy thế, Hứa Quang Lâm lập tức căng thẳng.

Cố Nam Sóc vội nói: “Đợi một chút. Tôi…… Tôi kiến nghị các anh tạm thời đừng g.i.ế.c vội! Bọn họ là con cháu của đám lãnh đạo cấp cao, thân phận không tầm thường, các anh nên giữ bọn họ lại làm con tin, đợi các anh tới nơi an toàn rồi thì tính tiếp. Có bọn họ trong tay, nếu như trên đường tới Cảng Thành bị người ta đuổi theo, còn có thể dùng bọn họ bàn điều kiện. Các anh nói xem, có đùng không? Nếu sợ bọn họ gây chuyện, các anh có thể trói bọn họ lại.”

Lão Tam ngẫm nghĩ một lát: “Nói cũng đúng. Đại ca, anh thấy thế nào?”

Lão Đại nhíu mày: “Giữ lại trước đã, cuối cùng giải quyết thế nào, để anh nghĩ kỹ đã.”

“Được! Lão Nhị, lão Tứ, hai người ở đây canh chừng, tôi đi tìm dây trói người.”

Cố Nam Sóc giơ tay: “Tôi…… Tôi có thể giúp đỡ.”

Bốn đôi mắt đồng loạt nhìn qua, cả người Cố Nam Sóc run rẩy: “Tôi… Tôi giúp các anh rồi, sẽ là người cùng hội cùng thuyền với các anh. Các anh không cần lo lắng sau khi thả tôi rồi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt các anh lại. Nếu dám báo cảnh sát, tôi cũng bị bắt vào tù. Chúng ta… Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, các anh… Các anh thả tôi đi, tôi tuyệt đối không dám dở trò gì.”

Khó trách lại tích cực như vậy, hóa ra là nghĩ cách vì mạng sống.

Lão Tam vẫy tay: “Được! Đi theo tao. Có lão Tứ canh chừng, còn sợ mày chạy sao? Dù chạy thật, cũng phải chạy thoát mới được!”

Cố Nam Sóc dùng sức lắc đầu: “Không dám, không dám! Tôi không dám!”

Lão Tam cười nhạo một tiếng, càng chướng mắt Cố Nam Sóc.

Cuối cùng hai người tìm được một bó dây thừng không biết do ai vứt bỏ trong rừng, sợ không đủ dùng, Cố Nam Sóc còn tách ra một thành hai. Sau khi trở lại chỗ cũ, không đợi đám kẻ cướp ra tay, hắn đã xung phong nhận việc: “Để tôi làm cho, để tôi trói. Các anh đều mệt rồi, có thể qua bên cạnh nghỉ ngơi một lát, nhìn là được rồi.”

Dáng vẻ chân chó lấy lòng thật sự quá gai mắt.

Bốn người kia nghe xong đều tùy ý hắn.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 141: Giải quyết



Cố Nam Sóc trói Nguyên Ứng và Tần Ngạn trước, sau đó mới trói Hứa Quang Lâm. Khi trói, hắn nhân cơ hội vòng ra phía sau Hứa Quang Lâm, dùng giọng nói cực nhỏ, nói với đối phương: “Các cậu là con cháu quân nhân, học được mấy chiêu mèo cào, có học được cách tháo dây trói quân đội không?”

Hứa Quang Lâm sửng sốt, có những nút thắt nhìn rất chặt, nhưng tháo ra lại vô cùng dễ dàng, chỉ cần có bí quyết, tìm đúng điểm gỡ ra là được.

“Biết tháo thế nào không?”

Hứa Quang Lâm có chút căng thẳng, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

“Hai người bạn kia của cậu biết không?”

Cậu ta lại gật đầu lần nữa.

“Được, vậy lát nữa cậu nói nhỏ với bọn họ, tôi trói các cậu bằng nút thắt kiểu này. Tạm thời đừng tháo ra, đừng hành động thiếu suy nghĩ, xem tình huống trước rồi hành động. Biết dùng s.ú.n.g cao su không?”

Lại một cái gật đầu.

Cố Nam Sóc lén lút nhét s.ú.n.g cao su trong tay vào túi quần đối phương. Cũng may người phụ trách lục soát là lão Tứ. Đầu óc lão Tứ không thông minh lắm, chỉ lấy đồ có giá trị, đối với s.ú.n.g cao su và dây chun trên người hắn đều không hứng thú. Thậm chí còn ném s.ú.n.g cao su đi, cười nhạo: “Lớn vậy rồi còn chơi đồ chơi trẻ con.”

Cố Nam Sóc nhân cơ hội vừa rồi hành động cùng lão Tam, lại lần nữa nhặt nó lên. Nhưng s.ú.n.g cao su chỉ có một cái, không thể đưa cho Hứa Quang Lâm. Không có s.ú.n.g cao su, dùng dây chun thay thế cũng được. Có thứ này rồi, dùng tay căng ra cũng giống s.ú.n.g cao su.

Mấy thứ này là do hắn sợ không trốn được tử kiếp của mình mới nghĩ tới. Bắt đầu từ mùng một tháng bảy, ngày nào hắn cũng mang chúng nó bên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

“Trong tay bọn họ có vũ khí sắc bén, còn có chút võ công, không thể cứng đối cứng, không thể đánh giáp lá cà. Cố gắng chạy càng xa càng tốt, chạy thoát càng tốt hơn. Không chạy thoát được, ít nhất phải kéo dài khoảng cách, có thể dùng s.ú.n.g cao su để tấn công từ xa. Nhắm thẳng nào vị trí yếu ớt nhất trên người bọn họ mà bắn. Trong rừng chỗ nào cũng có đá, đủ dùng.”

Hứa Quang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, nhỏ giọng nói hai chữ: “Đã hiểu.”

Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra, cột chắc dây thừng, kéo ba người lại với nhau, sau đó mới vâng vâng dạ dạ đi đến bên cạnh đám kẻ cướp: “Các anh trai, đã cột chắc rồi.”

Lão Đại đưa mắt ra hiệu, lão Tứ đi kiểm tra từng người một, rồi trả lời: “Trói rất chặt.”

Lão Đại lại nhìn về phía tay chân Cố Nam Sóc, Cố Nam Sóc lập tức cảnh giác, hắn nhanh chóng nhặt dây thừng trên mặt đất lên, nói: “Được, tôi cũng trói, tôi tự trói mình! Để tôi tự làm.”

Nói xong, hắn tự trói c.h.ặ.t t.a.y chân, dùng m.ô.n.g dịch qua một bên, dựa vào thân cây nhắm mắt lại.

Ở nơi không ai nhìn thấy, một giọt m.á.u từ miệng vết thương trên cổ tay Cố Nam Sóc đã rơi vào hai hạt châu trên sợi lắc tay. Viên Hắc châu khẽ phát ra chút ánh sáng, chỉ trong nháy mắt đã tắt ngấm.

Đã trói người xong, không còn uy h**p, lão Tam cầm thư tới huyện thành trước, đám kẻ cướp còn lại thì ngồi chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Nửa tiếng đầu tiên, đám kẻ cướp còn có thể nói chuyện, tâm sự. Một tiếng sau, lão Nhị và lão Tứ đã hơi đứng ngồi không yên. Hai tiếng sau, lão Nhị đi qua đi lại, nôn nóng bất an.

“Sao lão Tam vẫn chưa trở lại? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Theo địa chỉ thằng nhóc kia đưa, cũng không xa lắm, nếu mọi chuyện thuận lợi, lúc này phải về rồi mới đúng. Đại ca! Chúng ta……”

Anh ta còn chưa nói hết câu, lão Đại đã đen mặt đứng dậy, đi tới gần Cố Nam Sóc: “Có phải mày đã làm gì hay không?”

“Tôi… Tôi không làm gì cả.”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn về phía sườn dốc sau lưng, đây là vị trí hắn cố ý chọn lựa. Sườn dốc rất dài, qua sườn dốc là sườn núi, sau sườn núi có một con mương nhỏ. Trong mương không có nước, mương cũng không quá cao, nhưng cũng đủ để trở thành rào chắn thiên nhiên rồi. Dây thừng trên tay chân đã cởi ra từ lâu, bây giờ chỉ còn dáng vẻ bên ngoài…

Lão Đại đã nhìn ra manh mối rồi, không thể đợi thêm nữa, chính là lúc này!

“Đừng nói dối ông mày, nói thật! Mày đã làm gì?”

Lão Đại vừa dứt lời, Cố Nam Sóc đã nhấc chân nhắm thẳng vào n.g.ự.c anh ta, đá mạnh một cái, cú đá này dùng hết lực lượng trên người. Cùng lúc đó, hắn hô to: “Chạy!”

Nói xong hắn nhanh chóng quay người lăn theo sườn dốc, sau đó tay chân nhanh nhẹn nhảy lên sườn núi, xoay người trốn vào mương nước, mọi động tác đều như nước chảy mây trôi, không chậm trễ một dây một phút nào.

Ba người Hứa Quang Lâm cũng nhanh chóng mở trói, mỗi người chạy về một hướng, dùng sức chạy trốn.

“Lão Đại, ba thằng nhóc con kia chạy rồi!”

Một tiếng hô to vang lên, lúc này lão Đại mới phản ứng lại! Dây trói có vấn đề, là do Cố Nam Sóc!

Anh ta xoa ngực, đứng dậy mắng to: “Con mẹ nó! Nhìn lầm rồi! Thằng nhãi đó đâu phải kẻ nhát gan gì, rõ ràng là giả vờ mà! Đuổi! Đuổi bắt lại cho tao! Không bắt lại được thì g.i.ế.c ngay tại chỗ!”

Nói xong, lão Đại xách đao đi về phía Cố Nam Sóc.

Lão Nhị và lão Tứ nhìn nhau một cái. Ba thằng nhãi con chạy về ba hướng, biết đuổi thế nào?

Thôi không quan tâm nữa, bắt được thằng nào thì bắt!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 142: Cảnh sát tới



Phía bên này, Cố Nam Sóc đã tranh thủ thời gian, nhặt đá lên, lắp vào s.ú.n.g cao su, kéo căng súng, nhắm chuẩn, b.ắ.n ra ngoài! Viên đá bay trúng mũi lão Đại, m.á.u lập tức tuôn ra từ lỗ mũi. Lão Đại kêu lên một tiếng, vừa tức vừa hận. Anh ta nhanh cahan chạy tới, sau khi lên sườn núi lập tức vung đao c.h.é.m xuống mương, nào ngờ lại c.h.é.m vào khoảng không.

Hóa ra, Cố Nam Sóc b.ắ.n trúng một phát, đã đổi sang địa điểm khác từ lâu rồi. Chính vào lúc anh ta xoay người tìm kiếm, Cố Nam Sóc lại b.ắ.n ra một viên đá khác, cổ tay dính đòn, đao trong tay rơi xuống. Nhìn thấy cơ hội, Cố Nam Sóc lại tiếp tục bắn, kết quả không b.ắ.n trúng.

Nhưng hắn không nhụt trí, đời trước khi còn nhỏ hắn từng sống ở nông thôn, suốt ngày chơi s.ú.n.g cao su. Đời này cũng vậy, độ chính xác không tồi. Tuy rằng không phải trăm phát trăm trúng, nhưng trong thời khắc nguy cấp b.ắ.n ra được trình độ như vậy đã vô cùng không tệ rồi.

Nhân lúc lão Đại bị đau, hắn lại thay đổi vị trí, nhảy ra khỏi mương, trốn vào trong rừng. Hai người cứ như vậy, tôi đuổi anh chạy, tiến hành chiến tranh du kích.

Từ khi xuyên qua tới nay, Cố Nam Sóc vẫn luôn kiên trì rèn luyện sức khỏe, sau chín tháng cố gắng, cuối cùng cũng có chút hiệu quả. Nếu không muốn vừa chạy vừa công kích người khác như bây giờ, chưa chắc hắn đã chịu đựng được.

Nhưng mà chạy mãi cũng có lúc hao hết thể lực, cũng may khi hắn sắp không chạy nổi, lão Đại cũng không chạy nổi rồi. Đặc biệt là trong quá trình truy đuổi đối phương còn ăn vài viên đá của Cố Nam Sóc, lại không thể c.h.é.m trúng Cố Nam Sóc một nhát nào.

Lão Đại chống đao trên mặt đất, há miệng th* d*c: “Đừng để tao bắt được mày! Nếu không…”

“Lão Đại!”

“Đại ca!”

Là lão Nhị, lão Tứ.

Lão Đại quay đầu nhìn lại, thấy hai người kia chỉ bắt được Tần Ngạn mang về, anh ta biến sắc: “Còn hai đứa nữa đâu?”

“Chạy… Chạy rồi! Bọn nó không chạy cùng một hướng. Chúng em chỉ có thể đuổi theo hai người. Một trong số đó còn dùng s.ú.n.g cao su, b.ắ.n em không kịp trở tay, nên em không bắt được.”

Đột nhiên lão Đại đứng bật dậy, vết thương trên người bị đụng tới, khiến anh ta hít ngược một hơi khí lạnh: “Đừng để ý tới nữa, trực tiếp làm thịt! Đã mang tiền với đồ trên người chưa? Mang rồi thì mau chóng chạy thôi. Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!”

Lão Nhị và lão Tứ có chút do dự: “Bây giờ đi luôn? Vậy còn lão Tam thì phải làm sao?”

“Không quan tâm được nhiều như vậy. Hai đứa chạy đi lúc nào cũng có thể dẫn người qua đây. Chúng ta không thể ngồi yên tại chỗ chờ chết. Đi trước đã, bên chỗ lão Tam để tính sau.”

“Được!”

Lão Nhị lấy d.a.o nhọn ra, định đ.â.m vào người Tần Ngạn. Cố Nam Sóc giật mình, trong lúc nguy cấp lại vung s.ú.n.g cao su lên, một viên đá xoay tròn b.ắ.n ra ngoài, đánh trúng vào mắt lão Nhị.

A…

Một tiếng hét thảm cắt qua không trung. Lão Nhị ôm mắt quỳ trên mặt đất.

Lão Đại kinh hãi, hắn đã quên mất, còn một cái gai sắc bén đang núp trong bóng tối!

Lão Đại vung đao lên: “Tao g.i.ế.c mày!”

Vèo! Vèo!

Không đợi anh ta kịp hành động, lại hai hòn đá nữa liên tiếp bay đến. Một viên b.ắ.n trượt, một viên trúng vào “Chân giữa” của anh ta. Hòn đá sắc nhọn, tuy rằng lực b.ắ.n không được như đạn súng, nhưng cũng vô cùng lợi hại.

Keng! Đao lại rơi xuống đất, sắc mặt lão Đại xanh trắng, té ngã ra đất.

Tần Ngạn bị biến cố bất ngờ dọa sợ, cũng may vẫn chưa bị dọa ngốc hoàn toàn, mắt cậu ta lóe lên, cắn răng vừa bò vừa chạy.

Ba tên kẻ cướp, hai tên đã bị thương, chỉ còn lại lão Tứ. Một cây làm chẳng nên non, huống chi còn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ không thôi, lấy đâu ra tinh lực quan tâm tới chuyện khác, căn bản không hề phát hiện ra động tác nhỏ của Tần Ngạn, dù phát hiện cũng không cách nào phân thân đuổi theo.

Lão Tứ hoảng loạn nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm bóng dáng Cố Nam Sóc, vô cùng cẩn thận đề phòng đá b.ắ.n trúng, ai biết được hòn đá tiếp theo có thể b.ắ.n trúng vào người anh ta hay không? Sẽ b.ắ.n trúng chỗ nào của anh ta?

Nhìn lão Đại, lão Nhị mà xem, đều bị b.ắ.n vào nơi trí mạng.

Nhưng mà vừa rồi khi bọn họ đang nói chuyện, Cố Nam Sóc đã lẩn trốn từ lâu rồi, không còn bóng dáng đâu nữa. Đá từ không trung bay tới, còn đột ngột như vậy, rất khó tra ra nó được b.ắ.n tới từ nơi nào.

“Lão Đại!”

Nhưng đúng vào lúc ấy, một giọng nói quen thuộc truyền tới. Lão Tứ quay đầu lại, vậy mà người tới lại là lão Tam.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lão Tam kinh ngạc không thôi: “Làm… Làm sao vậy? Đã… Đã xảy ra chuyện gì?”

Lão Tứ túm lấy lão Tam, vừa mừng vừa sợ: “Anh không sao chứ? Lâu quá vẫn không thấy anh về, chúng em cho rằng anh đã…”

“Tôi không sao, tôi đã lấy được tiền rồi. Một vạn đồng, đúng là một vạn đồng. Thằng nhóc kia không lừa chúng ta. Chỉ là cậu ta nhớ lầm nơi giấu tiền, người nhà cậu ta tìm kiếm rất lâu mới tìm được, phí chút thời gian.”

Lão Đại đang nằm trên mặt đất, đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, vẫn phát hiện ra điểm không thích hợp trong lời lão Tam nói.

Anh ta giãy giụa bò dậy: “Mày… Mày nói nhớ lầm nơi cất tiền, bọn họ tìm kiếm rất lâu?”

“Đúng vậy! Tìm rất lâu. Cho nên bây giờ em mới quay về.”

Sắc mặt lão Đại lại lần nữa thay đổi: “Không tốt! Có trá! Đi! Đi mau! Đi ngay lập tức! Công an tới rồi! Bọn họ đi theo mày tới nơi rồi!”

Đáng tiếc, tất cả đã muộn!

Công an đã xuất hiện từ bốn phương tám hướng, vây quanh đám người.

Mười mấy khẩu s.ú.n.g nhắm thẳng mặt, lưỡi đao sắc bén trong tay bốn người kia sao có thể chặn được? Càng khỏi nói đến hai trong số đó đã mất sức chiến đấu. Lão Đại lấy lại tinh thần, muốn bắt người làm con tin, lúc này mới phát hiện ra, lấy đâu ra con tin nữa!

Biết kết cục đã định, lão Đại nhắm mắt lại.

Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 143: Cố Kiều bị bắt



Bốn kẻ cướp bóc bị bắt đi, chờ đợi bọn họ là kết cục gì, không cần nghĩ cũng biết.

Công an ở lại giải quyết nốt hậu quả. Tần Ngạn sống sót sau tai nạn, tìm thấy Nguyên Ứng và Hứa Quang Lâm trong đám người, lập tức chạy tới khóc thất thanh. Cậu còn tưởng rằng mình sẽ không sống nổi.

Hứa Quang Lâm thấy cậu ta không sao, cũng như trút được gánh nặng. Trên đường chạy trốn cậu gặp được cảnh sát, gặp được Nguyên Ứng, lại không hề trông thấy Tần Ngạn, lúc ấy cậu biết, chắc chắn đối phương đã bị bắt lại rồi. Nếu bọn họ cùng bị bắt lại còn tốt, chỉ mình Tần Ngạn bị bắt, đám cướp kia sẽ làm thế nào? Có phải sẽ g.i.ế.c luôn cho hả giận không? Lúc ấy cậu vô cùng lo lắng, tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ sợ Tần Ngạn gặp phải bất trắc. Vẫn may, vẫn may…

Hứa Quang Lâm nhìn bốn phía chung quanh, không trông thấy người mình muốn tìm, mới kéo Tần Ngạn đang ngồi bệt dưới đất, tinh thần suy sụp lên hỏi: “Người kia đâu rồi?”

“Hả?” Tần Ngạn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, người Hứa Quang Lâm hỏi tới chính là người vô tội bị kéo vào chuyện này, trong lúc nguy cấp còn trở thành ân nhân cứu mạng mình. Cậu ta mê mang nhìn xung quanh: “Em không biết.”

Thấy dáng vẻ này của Tần Ngạn, Hứa Quang Lâm biết chắc chắn không hỏi ra được gì, dứt khoát tự mình đi tìm.

Lúc này, Cố Nam Sóc đang dùng tay trái xoa cánh tay phải, hai chân khập khiễng bước ra từ trong rừng: “Tìm tôi à?”

Hứa Quang Lâm mừng rỡ: “Anh không bị sao là tốt rồi.”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không nói gì, đi thẳng tới chỗ công an. Bởi vì trước đó đã từng làm việc với công an hai lần, có vài người còn nhận ra được hắn. Anh Lâm càng quen hơn, vừa thấy hắn đã cười đùa: “Sao lại là nhà cậu thế? Hình như nhà cậu dính phải sao Thái Tuế rồi, không phải xảy ra chuyện này, thì lại sảy ra chuyện kia.”

Dính phải sao Thái Tuế? No, no… Dính vào cốt truyện thôi!

Cố Nam Sóc đang nghĩ như vậy, thì trông thấy có đồng chí công an dẫn Cố Kiều đi tới.

Anh Lâm nghi hoặc hỏi: “Cô ta là ai? Cùng đám với bọn cướp à?”

Lúc này Cố Kiều đã sắp khóc rồi, cô ta vội vàng giải thích: “Không phải! Tôi không phải cùng hội với đám cướp kia. Tôi là học sinh trường trung học Nguyên Hoa, sao tôi có thể cùng hội với bọn họ. Tôi…”

“Cũng bị bắt tới đây à?” Anh Lâm nhìn Cố Nam Sóc, hỏi ra câu này.

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không phải. Đám cướp chỉ bắt tôi và ba cậu thanh niên kia thôi.”

Anh Lâm nheo mắt lại, quan sát đánh giá Cố Kiều.

Người công an vừa bắt cô ta tới trả lời: “Sau khi dọn dẹp lại hiện trường, chúng tôi phát hiện ra tung tích của cô ta. Vừa trông thấy chúng tôi cô ta lập tức bỏ chạy, chúng tôi càng đuổi cô ta càng chạy nhanh. Chúng tôi thấy khả nghi, nên đã bắt mang về.”

Cố Kiều nóng nảy: “Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua, không khéo đụng phải mà thôi.”

Công an hỏi lại: “Vậy sao cô phải chạy?”

“Tôi tưởng các anh là kẻ cướp, nên mới chạy.”

“Cô không nghe thấy chúng tôi nói mình là công an, bảo cô đứng lại sao?”

Cố Kiều:……

Cô ta nghe thấy, đương nhiên nghe thấy rồi, nhưng mà cô ta không muốn để người ta biết cô ta cũng có mặt ở hiện trường.

Phía bên này, công an vẫn chưa chịu buông tha. Trong đầu, hệ thống cũng không chịu ngừng nghỉ.

“Tôi đã nhắc nhở ký chủ không chỉ một lần, bảo ký chủ nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này, tránh bị lan đến rồi.”

Cố Kiều vô cùng buồn bực. Cô ta cũng muốn rời khỏi nơi này lắm chứ, nhưng cô ta phải bỏ ra nhiều công sức mới khiến Cố Nam Sóc gặp nạn như vậy, chỉ muốn hắn xảy ra chuyện, tốt nhất là mất mạng, để cô ta có thể dễ dàng lấy được hạt châu, nếu cô ta không có mặt ở hiện trường, sao có thể tìm thấy cơ hội nhân lúc hỗn loạn lấy được hạt châu?

Nếu như trong quá trình đó xảy ra biến cố, ví dụ như hạt châu của Cố Nam Sóc bị rơi mất, bị người khác nhặt mất, thì phải làm sao bây giờ? Đương nhiên cô ta phải theo dõi cả quá trình mới có thể làm việc tùy theo hoàn cảnh, đảm bảo hạt châu rơi vào tay mình rồi.

Nhưng cô ta chưa bao giờ n ghĩ tới, đám kẻ cướp kia đã nảy sinh ý định g.i.ế.c người rồi, Cố Nam Sóc vẫn có biện pháp tác động tới suy nghĩ của bọn họ, có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Nhìn đám kẻ cướp tản ra đuổi bắt, cô ta lập tức luống cuống, sợ bị đám cướp phát hiện ra. Khi đó cô ta rất muốn chạy, nhưng không dám cử động. Bởi vì cô ta đang trốn rất kỹ, nhất thời đám cướp sẽ không phát hiện ra, nhưng nếu đột nhiên nhảy ra khỏi vị trí ban đầu, chắc chắn sẽ để lộ tung tích.

Ngay sau đó công an tới, mọi chuyện phát triển tới mức cô ta không kịp trở tay. Công an lục soát trong rừng, cô ta không thể tránh được, đành phải chạy trốn. Kết quả trốn được đám cướp, lại bị công an bắt.

Anh Lâm nhìn cô ta từ đầu tới chân, vung tay nói: “Mang về trước rồi nói sau.”

Cố Kiều:……

Lại lần nữa cô ta cảm nhận được thế nào là trộm gà không được còn mất nắm gạo, vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Buồn bực đến mức thật sự muốn hộc ra máu.

Hai mắt Cố Nam Sóc híp lại thành một đường thẳng, ánh mắt thâm thúy, sắc mặt âm trầm.

Chuyện sảy ra hôm nay có rất nhiều điểm không hợp lẽ thường, ví dụ như quỹ đạo lăn xuống không bình thường của bút máy, hai chân hắn lại bị chuột rút tê dại bất thình lình, vốn dĩ hắn cho rằng là do cốt truyện quấy phá… Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Kiều có mặt ở nơi này, Cố Nam Sóc hiểu ra mình đoán sai rồi, không phải cốt truyện quấy phá mà là Cố Kiều! Do Cố Kiều đã dùng thủ đoạn nào đó gây ra tất cả những chuyện này!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 144: Thông minh



“Làm sao vậy? Không sao chứ?”

Tiếng gọi của anh Lâm kéo suy nghĩ của Cố Nam Sóc về với thực tại, hắn lập tức thu lại ý nghĩ, lắc đầu trả lời: “Không sao, chỉ là trên người có vài vết thương, hơi đau thôi.”

Là đau thật, dù sao cũng bị đạp một phát, bị đẩy vài lần, còn lăn qua lăn lại trong rừng đánh du kích với đám cướp, trên người hắn bị trầy da bầm típ không ít. Khi đứng trước cái chết, hắn không quan tâm được nhiều như vậy, bây giờ nguy cơ đã được giải trừ, hắn mới cảm thấy đau đớn.

“Tới bệnh viện trước đi, tôi sẽ thông báo cho người nhà cậu trực tiếp tới đó. Cậu không biết đâu, chị với em gái cậu đều lo lắng cho cậu muốn chết, ban đầu còn khăng khăng đòi đi theo, nhưng bị tôi từ chối. Khuyên can mãi, cuối cùng còn nhấn mạnh bọn họ đi theo không giúp được gì, khả năng còn gây thêm phiền phức, đến lúc đó sẽ cản trở chúng tôi làm việc, bỏ lỡ cơ hội cứu người tốt nhất, khi đó bọn họ mới từ bỏ ý định, đồng ý ngồi chờ trong đồn công an.”

Anh Lâm nhướng mày, trong giọng nói không che giấu vẻ tán thưởng: “Em gái cậu thật sự rất thông minh, chỉ qua vài câu nói trong thư cậu viết, đã đoán được tình hình của cậu, bảo chị gái cậu ở nhà kéo dài thời gian với kẻ cướp, còn mình thì lấy cớ ra ngoài mua đồ, chạy đi báo cảnh sát.”

Vừa trải qua một trận chiến lớn, cả thể xác và tinh thần Cố Nam Sóc đều mệt mỏi rồi, không còn tinh lực để giao lưu với anh Lâm, chỉ khẽ mỉm cười, đi theo xe cảnh sát tới bệnh viện. Sau khi kiểm tra, tất cả đều là vết thương ngoài da, nhưng để đề phòng bất trắc, vẫn phải nằm viện theo dõi hai ngày.

Khi hắn khám xong quay lại phòng bệnh, Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền đều tới rồi.

Hai người đồng loạt xông về phía hắn, một trái một phải, nâng tay nhấc chân, kiểm tra xem xét cả người hắn một lúc lâu.

Cố Nam Sóc khẽ rên một tiếng: “Em không sao, thật sự không sao. Bác sĩ cũng nói là vết thương ngoài da rồi, hai người đừng sờ tới sờ lui như vậy, nếu không em thật sự xảy ra chuyện đó!”

Lúc này hai người mới phản ứng lại, lập tức dừng tay.

Cố Nam Thư vỗ ngực: “Bồ Tát phù hộ, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”

Cố Nam Huyền thì bật khóc thành tiếng: “Anh Ba, anh làm em sợ muốn chết!”

“Được rồi, đừng khóc nữa! Em xem, không phải anh trai đã an toàn rồi sao? May mà có em. Đội trưởng Lâm nói với anh, là em nhìn ra được thư có vấn đề, đi báo cảnh sát.”

Cố Nam Huyền lau nước mắt một phen: “Anh Ba chưa bao giờ nhờ người khác tới lấy giúp nhiều tiền như vậy. Một vạn đồng đó, đâu phải một trăm. Đồng hồ là của anh Ba thật, chữ viết cũng đúng là chữ của anh Ba, nhưng nội dung không đúng. Trong thư anh nói, tiền anh dùng báo gói lại đặt dưới giường, còn nói qua nhà bác Cảnh ăn cơm gặp được một ông chủ lớn, là do bác Cảnh giới thiệu.”

“Nhưng tiền đặt trong ngăn kéo khóa lại, căn bản không có tờ báo nào. Chúng ta cũng không quen biết bác Cảnh, hôm nay anh tới nhà họ Diệp ăn cơm. Trước kia anh từng nói với em, nếu gặp phải nguy hiểm, không cách nào trực tiếp nói rõ tình hình thì phải làm sao? Ví dụ như có người đột nhiên nói ra một số câu hoàn toàn không đúng sự thật, như vậy rất có thể là đối phương đang muốn truyền đạt tin tức nào đó.”

“Đột nhiên em phản ứng lại, có lẽ là anh đang muốn nói với chúng em điều gì. Báo chí gói lại, bác Cảnh, kết hợp với nhau còn không phải là báo cảnh sát sao? Em nhớ rõ anh từng nói với em, thời cổ có người từng truyền tin tức qua ghép chữ đầu cuối câu, và các loại mật mã thời chiến, nên em đã nhìn kỹ lại bức thư một lần, chọn ra chữ cuối cùng của từng câu, sau đó phiên dịch ra được: Anh, vì, trước, sinh, tô, không, cần, đi, báo, cảnh. Sắp xếp lại một lượt, còn không phải là “Anh đang gặp nguy hiểm, đừng lộ ra, mau đi báo cảnh sát” Sao?”

“Nên em đã nói với chị Hai, chị ấy đề nghị để chị ấy kéo dài thời gian với người kia, êm tìm lý do ra ngoài báo cảnh sát. Em sợ để chị ấy và anh ta ở một mình không thỏa đáng, thấy thím Vương đang nói chuyện phiếm với hàng xóm trong sân, trước khi đi còn nói với thím ấy, người kia là do anh rể cũ gọi tới gây phiền toái, uy h.i.ế.p chị Hai.”

“Bọn họ đều biết chị Hai ly hôn được nhà trai cho hai ngàn đồng, đều cảm thấy nhà trai đổi ý muốn lấy lại tiền. Em liền nói, sợ anh ta sẽ làm ra chuyện bất lợi với chị Hai, nhờ bọn họ bảo anh Vương và anh Lưu ra ngoài đứng canh chừng, để ý giúp, đợi em tìm anh về giải quyết. Bọn họ lập tức tin lời, em còn cho mỗi người bọn họ hai đồng, nói chỉ cần người kia có động tĩnh gì, lập tức đè ra đánh một trận, không cần nương tay, xảy ra chuyện gì, chúng ta chịu trách nhiệm!”

Ý cười trên môi Cố Nam Sóc càng đậm hơn, cô gái nhỏ này không khiến hắn thất vọng, không uổng công mấy ngày nay hắn huấn luyện ý thức về nguy hiểm, đủ nhanh nhạy!

Hắn biết khu nhà mình đang thuê có mười mấy hộ gia đình dùng chung một cái sân, ban ngày không thiếu người trong sân. Có hai người đàn ông còn thường xuyên ở nhà, hôm nay trước khi ra ngoài, hắn còn nhìn thấy con trai nhà họ Vương và con trai nhà họ Lưu đang nghỉ phép ở nhà không đi làm, cửa nhà hắn lại ở đối diện sân, chỉ cần mở cửa ra, trong nhà xảy ra chuyện gì, người đứng trong sân đều xem rõ ràng.

Một mình lão Tam tới huyện, để che giấu tai mắt sẽ không mang theo đao hay vũ khí sắc bén nào. Trong khu tập thể có ít nhất bốn năm lao động trưởng thành ở nhà, dư sức đối phó với một mình lão Tam. Nếu trực tiếp nói với bọn họ, lão Tam là kẻ cướp, khả năng bọn họ sẽ lùi bước, nhưng nếu nói với bọn họ đối phương tới gây chuyện, là hàng xóm, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay, nếu có thể kiếm được chút lợi nhỏ, bọn họ càng sẵn lòng.

Cố Nam Sóc cảm thấy kẻ cướp rất cố kỵ công an trong huyện, biết bọn họ không dám làm xằng bậy giữa trung tâm, còn tự tin Cố Nam Thư không ngốc, Cố Nam Huyền cũng đủ thông minh mới dám dùng chiêu này, nếu không, sao hắn có thể để kẻ cướp tới gặp chị gái, em gái nhà mình?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 145: Lại nhảy lớp



Cố Nam Sóc khen Cố Nam Huyền một lúc, ngôn từ ca ngợi không hề bủn xỉn chút nào, khiến Cố Nam Huyền nghe xong cũng cảm thấy ngượng ngùng: “Anh Ba vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ, để em đi mua đồ ăn cho anh Ba.”

Thấy em gái đỏ mặt ra khỏi phòng, Cố Nam Thư bật cười, giận dỗi nói: “Em cứ trêu con bé đi!”

“Em đâu có trêu! Em thật lòng khen con bé mà, câu nào nói ra cũng là lời nói thật.”

Cố Nam Thư gật đầu: “Đúng thế, lần này may mà con bé nhìn ra thư có vấn đề. Trước kia khi nghe em kể chuyện xưa kiểu này cho con bé và mấy đứa nhỏ trong nhà, chị còn nói em rảnh rỗi sinh nông nỗi, không biết bịa đâu ra mấy chuyện này. Không ngờ có một ngày lại có tác dụng, xem ra sau này những chuyện xưa đó, em vẫn nên kể nhiều hơn.”

Cố Nam Sóc:……

Vì còn ba đứa nhỏ ở nhà, đợi Cố Nam Sóc ăn tối xong, hai chị em bèn quay về nhà.

Ngày hôm sau, hai chị em lại tới lần nữa, còn dẫn theo ba đứa nhỏ. Hốc mắt Cố Minh Cảnh đỏ bừng, túm chặt góc áo Cố Nam Sóc không nói lời nào, mặt đầy ấm ức.

Cố Nam Sóc bế cậu bé lên giường: “Làm sao vậy? Khóc cái gì thế? Ai bắt nạt cháu?”

“Cháu… Cháu cho rằng chú Ba sẽ không quay về giống cha cháu. Chú công an tới nhà nói chú Ba đã xảy ra chuyện, trước kia bọn họ cũng từng tới nhà nói cha cháu đã xảy ra chuyện…”

Cố Nam Vọng đột ngột qua đời, bởi vì khoảng cách quá xa huyện Nguyên Hoa, cho nên bộ đội trực tiếp hỏa táng, rồi sai người đưa tro cốt, di vật và tiền an ủi về nhà. Cố Minh Cảnh không phân biệt được bộ đội và công an, cảm thấy đều mặc đồng phục nhà nước, đều làm chung một việc.

Cố Nam Sóc ôm cậu bé vào lòng: “Đừng sợ, chú vẫn ở đây!”

Trấn an cậu bé xong, Cố Nam Sóc lại nhìn về phía Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên: “Hôm nay có phải ngày phát thành tích thi cuối kỳ không? Đã lấy được phiếu điểm chưa?”

Cố Minh Huy & Cố Minh Hiên:…

Vốn dĩ hai người còn muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Cố Nam Sóc, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị một câu của hắn làm nghẹn lời.

Cố Minh Hiên rất sảng khoái: “Có rồi. Ngữ văn 97, toán học 100. Đứng đầu lớp cũng đứng đầu cả khối.

Cố Minh Huy gục đầu xuống: “71, 75.”

Điểm của hai anh em cách nhau hơi xa.

Thấy cậu bé ủ rũ cụp đuôi, giống quả bóng cao su bị xì hơi. Cố Nam Sóc bật cười: “Cũng được mà, ít nhất vẫn đạt tiêu chuẩn, hơn nữa còn đứng trên chục người, đúng không?”

Cố Minh Huy ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy u oán. Đây là lời an ủi sao? Là đ.â.m vào tim người ta đó!

Khuôn mặt cậu bé nhăn như mướp đắng: “Cháu khổ quá mà! Chú Ba, chú không biết đâu, Minh Hiên nói kỳ sau muốn nhảy lớp lên lớp 6! Còn muốn cùng lớp với cháu nữa! Chú Ba, chú cứu cháu với!”

Cố Nam Sóc khiếp sợ nhìn Cố Minh Hiên: “Cháu muốn nhảy lớp lên lớp 6? Không phải cháu vẫn đang học lớp 4 sao? Vốn dĩ muốn nhảy lớp bình thường đều nhảy từ kỳ một. Cháu vừa chuyển trường qua bên này, tình huống đặc biệt, thành tích thi nhảy lớp còn không tồi, trường học mới đồng ý cho cháu trực tiếp nhảy qua lớp 3 vào thẳng lớp 4, học kỳ hai luôn. Bây giờ vừa học hết lớp 4, qua nghỉ hè là lớp 5 mới đúng. Cháu muốn lên lớp 6, lại định nhảy lớp à?”

Cố Minh Hiên gật đầu: “Cháu đã học xong hết từ mới trong sách giáo khoa ngữ văn lớp 5 rồi, bài nào cũng đã học thuộc. Toán học cũng đã học hết một lần, trong khoảng thời gian hai tháng nghỉ hè, cháu sẽ tranh thủ kiểm tra ôn tập lại, củng cố bổ xung kiến thức còn thiếu sót là được.”

Cố Nam Sóc:……

“Nửa năm nhảy một lớp, cháu không thấy quá nhanh sao?”

“Không ạ! Cháu đã hỏi giáo viên và các bạn rồi, cũng đã đọc rất nhiều sách báo chú mua về. Không phải còn có người nhảy liền hai lớp sao? Hơn nữa Cam La còn bái tướng năm mười tuổi đó!”

Cố Nam Sóc: Tự so mình với Cam La sao?

“Nhưng mà mệnh của Cam La không dài!”

Cố Minh Hiên:……

Cố Nam Sóc phát hiện mình đã vô thức nói ra lời chửi thầm trong lòng, hắn khẽ ho một tiếng, lúng túng nói: “Minh Hiên, hay là chúng ta suy xét lại chút, kiềm chế chút?”

“Cháu đã suy xét kỹ càng rồi. Cũng chỉ có kiến thức tiểu học là tương đối đơn giản, dễ nhảy lớp. Lên cấp hai rồi phải học nhiều môn hơn, sẽ không có nhiều thời gian học trước chương trình học khóa trên, lên cấp ba lại càng khó khăn hơn, muốn nhảy lớp là không thể, cho nên có lẽ lần này là lần nhảy lớp cuối cùng của cháu.”

Cố Minh Hiên nhìn về phía Cố Minh Huy: “Cháu cảm thấy học cùng khóa với anh trai cũng khá tốt, có thể nói với giáo viên trong trường để hai đứa cháu học cùng một lớp, sau này cháu có thể để ý tới anh ấy, giúp anh ấy nâng cao thành tích.”

Khuôn mặt Cố Minh Huy lập tức biến thành mặt mướp đắng: “Chú Ba! Thằng bé nhỏ hơn cháu ba tuổi, là ba tuổi đó! Cháu mới là anh có được không! Thành tích của cháu không bằng em trai nhỏ hơn mình ba tuổi, còn phải nhờ em trai dạy phụ đạo cho mình! Cháu còn thể diện nào không? Cháu cần sống nữa không? Cháu không muốn sống nữa!”

“Nếu anh thật sự cảm thấy mất mặt, thì cố gắng học hành tranh thủ đuổi kịp thành tích của em, không phải được rồi sao? Chỉ cần chăm chỉ thêm chút là có thể làm được, chuyện này khó đến vậy sao?”

Sao học sinh giỏi có thể hiểu được nỗi khổ của học sinh kém? Cố Minh Huy tức muốn hộc máu: “Anh không muốn làm anh em với em nữa!”

Cố Minh Hiên lại chỉ cảm thấy anh trai gây sự vô cớ: “Chơi xấu cũng vô dụng. Em chắc chắn sẽ nhảy lớp!”

Cố Nam Sóc:……
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 146: Hắc châu thay đổi



Cố Nam Sóc nhìn về phía Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền xin giúp đỡ. Ai ngờ hai chị em đồng loạt nhún vai, tỏ vẻ không có cách nào. Nhìn hai anh em cãi nhau ầm ỹ, một người c.h.ế.t sống đòi nhảy lớp, một người c.h.ế.t sống nói không muốn cùng lớp với em trai, Cố Nam Sóc chỉ cảm thấy đau đầu.

Đúng lúc ấy, Cố Minh Cảnh khẽ cọ vào lòng n.g.ự.c hắn, nói: “Chú Ba, cháu ngoan! Cháu không làm ầm ĩ.”

Thiếu chút nữa Cố Nam Sóc đã bật khóc, hắn vuốt đầu Cố Minh Cảnh, nói: “Ừ, cháu ngoan nhất. Không giống hai đứa anh cháu, ôn ào đến mức chú đau hết cả đầu, không để ý chú còn đang là người bệnh một chút nào, vô lương tâm.”

Hắn mới là người khổ nhất có được không? Nuôi dạy trẻ con quá khó!

Đột nhiên tiếng ồn ào dừng lại, Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên đồng loạt quay đầu nhìn về phía Cố Nam Sóc, thấy trên trán hắn nổi đầy gân xanh, cánh tay cũng trầy da tím tái, hai đứa lập tức cúi đầu, ngậm miệng.

Cố Nam Sóc thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Chuyện nhảy lớp, tạm thời để đó đã, rồi nói sau.”

Cố Minh Hiên mếu máo, cuối cùng cũng không phản đối chỉ “Ồ” một tiếng tỏ vẻ đã biết. Cố Minh Huy thì như trút được gánh nặng.

Để ba đứa nhỏ đến gặp Cố Nam Sóc, tận mắt nhìn thấy hắn không vấn đề gì, để ba cậu bé yên tâm rồi, sau đó sợ bọn trẻ quấy rầy Cố Nam Sóc nghỉ ngơi, Cố Nam Thư lại dẫn bọn trẻ về nhà, chỉ để Cố Nam Huyền ở lại bệnh viện chăm sóc Cố Nam Sóc.

“Anh trai, hôm nay công an có tới không?”

“Tới rồi, hỏi tình hình ngày hôm qua, ghi chép khẩu cung theo thường lệ. Làm sao vậy?”

“Không phải hôm nay em tới đồn công an hỏi thăm mấy tên cướp kia sẽ bị xử trí thế nào sao? Kết quả anh có biết em đã nhìn thấy ai không? Cố Kiều đó! Lúc ấy em mới biết, hóa ra hôm qua Cố Kiều cũng có mặt ở hiện trường. Em tới hỏi anh Lâm, anh ấy bảo, Cố Kiều nói cô ta vừa khéo đi ngang qua, thấy kẻ cướp đang cướp bóc sợ tới mức chân mềm nhũn không đi nổi. Bởi vì quá sợ hãi mới không dám xuất hiện. Sau đó sở dĩ chạy trốn là vì tưởng công an là kẻ cướp đuổi theo cô ta, vì quá hoảng loạn, nên không nghe thấy công an tự báo thân phận.”

Sắc mặt Cố Nam Huyền có chút phức tạp: “Anh Lâm nói, nhìn bề ngoài lời khai của cô ta rất hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì có đầy kẽ hở, bản thân cô ta cũng có chút kỳ quái. Nhưng đúng là không có bất kỳ manh mối nào chứng tỏ cô ta có quan hệ với đám cướp kia. Đám cướp cũng nói không quen biết cô ta, chắc là cô ta không liên quan gì tới việc này. Anh Lâm nói sẽ điều tra lại, nếu vẫn không tìm ra chứng cứ, sẽ thả cô ta ra. Em…”

“Em biết đối mặt với tình huống này, cô ta là con gái, chuyện sợ tới mức không đi nổi, không dám cử động, không dám báo cảnh sát là rất bình thường. Về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng em vẫn luôn nghĩ, nếu cô ta có thể báo cảnh sát sớm hơn, anh Ba sẽ được cứu sớm hơn, không cần chịu tội thế này. Anh Ba, có phải em có chút xấu xa hay không? Dù sao người gây ra chuyện này cũng không phải cô ta, cô ta không có nghĩa vụ phải báo cảnh sát. Nhưng mà khi nhìn thấy cô ta, em vẫn có chút khó chịu.”

Đây là đạo lý thường tình trên đời này, Cố Nam Huyền chỉ không muốn gặp Cố Kiều, lại không hề giận chó đánh mèo thậm chí có suy nghĩ trả thù đã là đáng quý rồi.

Cố Nam Sóc khẽ cười, xoa đầu em gái: “Em không xấu, em là cô gái đáng yêu nhất, lương thiện nhất anh từng gặp.”

Cố Nam Huyền cười khúc khích: “Anh Ba lại trêu ghẹo em rồi. Không nói chuyện này nữa. Đây, đồ anh bảo em mang tới cho anh này.”

Là quyển tiểu thuyết kia.

Cố Nam Huyền vô cùng nghi hoặc: “Anh, anh đã nằm viện rồi, không nghỉ ngơi tử tế, còn bảo em mang quyển từ điển này tới làm gì?”

Cố Nam Sóc:……

Được rồi, lần này nó không ngụy trang thành sách giáo khoa, đổi sang ngụy trang thành từ điển rồi.

“Tùy tiện lật xem thôi!”

Cái lật này, Cố Nam Sóc cũng không ngăn nổi tay mình run rẩy, không phải tức giận mà là kích động, là vui sướng!

Hắn không chết! Hắn còn sống! Như vậy những chuyện sau này đều sẽ không phát sinh! Ví dụ như nhà Cố Trường Quý đoạt quyền nuôi nấng ba đứa trẻ, công khai vào sống trong nhà bọn họ. Ví dụ như Cố Nam Huyền không bảo vệ được tài sản, không bảo vệ được đám trẻ, càng không bảo vệ được bản thân, cuối cùng bị Tống Ngọc Mai tính kế gả chồng, tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn. Ví dụ như ba đứa cháu trai đấu không c.h.ế.t không ngừng với Cố Kiều.

Tất cả cốt truyện đó đều không còn tồn tại nữa, trong sách xuất hiện một đoạn trống lớn, cả quyển sách gần như đã trống đi quá nửa, chỉ còn lại cốt truyện về nam nữ chính và một vài vai phụ, vai ác khác.

Quả nhiên, tử kiếp của hắn chính là bước ngoặt mấu chốt thay đổi vận mệnh tất cả mọi người.

Nhưng mà, vẫn còn một vấn đề. Nguyên Ứng được cứu, bản thân lại không chết, theo lý dù nhà họ Nguyên muốn báo ơn, cũng không thể lướt qua hắn, chuyển ân tình đó tới người Cố Kiều. Nhưng cốt truyện về hai người bọn họ vẫn không thay đổi, chứng minh có lẽ nam nữ chính còn có cơ hội khác.

Cố Nam Sóc khẽ nheo mắt. Trong sách, nhà họ Nguyên cũng không có hành động trả ơn hắn thực tế nào, chẳng qua chỉ nói miệng mà thôi, tất cả mọi chuyện có lợi đều chỉ làm vì Cố Kiều. Có lẽ nguyên nhân là vì Cố Kiều, nhà họ Nguyên, hoặc là nên nói là Nguyên Ứng mới làm những việc đó. Nếu đổi lại thành hắn, hoặc là dám người Cố Nam Huyền, chỉ sợ nhà họ Nguyên sẽ nói kiểu khác.

Chậc! Đáng tiếc! Sao Nguyên Ứng không c.h.ế.t trong tay mấy tên cướp kia nhỉ?

Sau khi khép sách lại, ánh mắt Cố Nam Sóc dừng trên hai hạt châu ở cổ tay, hắn sửng sốt.

Ơ… Có phải hắc châu sáng hơn trước kia một chút hay không? Nói thế nào nhỉ. Trước kia độ sáng của bạch châu và hắc châu giống nhau, nhưng bây giờ hình như hắc châu sáng hơn một chút.

Hắn giơ tay lên, đưa hạt châu tới trước mắt Cố Nam Huyền: “Phát hiện ra có gì thay đổi hay không?”

“Thay đổi gì?” Cố Nam Huyền không hiểu ra sao.

“Em có cảm thấy hắc châu và bạch châu không giống nhau lắm, hay không?”

“Vốn dĩ không giống nhau mà, màu sắc tương phản.”

Cố Nam Sóc:……

Hắn ngồi thẳng người dậy: “Anh không có ý đó, ý anh là, em có cảm thấy hắc châu sáng hơn trước kia một chút hay không?”

“Có sao?” Cố Nam Huyền nghiêng đầu nhìn một lúc lâu: “Hình như là sáng hơn chút, nhưng cũng không giống lắm.”

Cố Nam Sóc nhíu mày, vậy là không phải hắn nhìn lầm, đúng là có thay đổi, chỉ là thay đổi không lớn, cũng không dễ thấy.

“A! Hắc châu bị bẩn rồi!”

“Hả?”

Cố Nam Sóc nhìn qua, đúng là trên hắc châu có một vết bẩn nho nhỏ, hắn dùng ngón tay lau qua mới phát hiện ra, không phải vết bẩn mà là máu! Là vết m.á.u đã khô lại.

Máu?

Ánh mắt Cố Nam Sóc chuyển qua vết xước trên cổ tay mình. Cổ tay hắn bị trầy da, chảy m.á.u là chuyện rất bình thường, m.á.u rơi vào hạt châu càng không kỳ quái.

Máu!

Đột nhiên Cố Nam Sóc nghĩ tới một khả năng.

Kiếp trước, rất nhiều tiểu thuyết viết về các loại bảo vật, mười món bảo vật thì có tới tám chín món phải dùng m.á.u nhận chủ!

Có lẽ đây là điểm mấu chốt cởi bỏ bí mật của hạt châu!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 147: Nguồn gốc hai hạt châu (1)



Đêm khuya tĩnh lặng.

Đợi y tá kiểm tra phòng xong, mọi người tiến vào mộng đẹp, Cố Nam Sóc mới xoay người ngồi dậy. Hắn cởi lắc tay xuống, đặt trước mặt. Trên người hắn có rất nhiều vết bầm tím, nhưng nơi xuất huyết không nhiều lắm, còn đã được bác sĩ băng bó ngừng chảy m.á.u từ lâu, không còn dùng được. Cố Nam Sóc chỉ có thể lấy ra con d.a.o gọt bút chỉ nhỏ đặt trên tủ đầu giường, tự cắt ngón tay mình một cái.

Máu nhỏ thẳng xuống ngay hắc châu, trong khoảnh khắc khi giọt m.á.u rơi xuống, hắc châu lập tức phát ra một tia sáng mỏng manh.

Có tác dụng!

Vậy mà thật sự là kịch bản dùng m.á.u nhận chủ! Cố Nam Sóc vui mừng, tiếp tục nhỏ máu, một giọt, hai giọt, ba giọt…

Mỗi giọt m.á.u rơi xuống, hắc châu lại sáng hơn trước đó hai phần. Nhỏ lên hắc châu xong, hắn lại nhỏ sang bạch châu. Nhưng miệng vết thương quá nhỏ, m.á.u chảy không lâu đã ngừng lại. Bất đắc dĩ Cố Nam Sóc lại phải cắt thêm một vết nữa. Mãi cho đến khi hai hạt châu đều bị bao phủ trong m.á.u tươi, ánh sáng mới phát ra rực rỡ, chiếu rọi cả phòng bệnh sáng như ban ngày.

Cố Nam Sóc không đoán trước được phản ứng sẽ lớn như vậy, hắn vô thức hé cửa ngó ra bên ngoài theo phản xạ. Hành lang vẫn yên tĩnh như ban đầu, y tá trực ban gần đó đang chống cằm ngủ gà ngủ gật.

Khi cánh cửa khép lại, hắn kinh ngạc phát hiện ra, cánh cửa phòng giống như một hàng rào chắn, ngăn cản toàn bộ ánh sáng trong phòng, không cho nó chiếu ra ngoài. Chỉ cách một cánh cửa, hai bên giống như hai thế giới.

Cố Nam Sóc vội vàng đóng cửa lại, hắn đã hiểu. Là do hạt châu cố ý ngăn cách với bên ngoài, bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn ra được dị tượng trong phòng.

Khi hắn quay đầu lại, lúc này hắc châu và bạch châu đã đồng loạt bay lên, lơ lửng giữa không trung rồi. Hai hạt châu bay quanh nhau, quấn lại với nhau, từng vòng lại từng vòng, ánh sáng cũng chợt lóe lên rồi biến mất theo đó. Đột nhiên ánh sáng tăng mạnh, trở nên chói lòa…

Cố Nam Sóc vươn tay ra che mắt theo bản năng, đợi ánh sáng yếu đi, mới chậm rãi mở lại mắt. Lúc này hai hạt châu đã dần dần dung hợp vào nhau, trở thành một hạt châu, một nửa màu đen, một nửa màu trắng. Giữa đen có một chấm trắng, giữa trắng có một chấm đen, chính là hình Thái Cực.

Cố Nam Sóc kinh ngạc cảm thán. Khó trách hắn vẫn luôn cảm thấy tạo hình của hai hạt châu này có chút kỳ quái, nhưng hắn chưa từng liên tưởng tới Đạo giáo, Huyền Môn, bởi vì dù là đời này hay là đời trước, hay là nội dung trong quyển sách kia, tất cả đều nói với hắn, thế giới này là thế giới bình thường, không tồn tại linh khí, không có người tu chân, không tồn tại đạo pháp. Cũng chỉ có vận may của Cố Kiều là không giống bình thường, nhưng cô ta là nữ chính, có bàn tay vàng không phải chuyện đương nhiên sao?

Bởi vậy hắn không hề nghĩ hai hạt châu có thể hợp lại với nhau, còn hợp lại thành hình Thái Cực.

Hạt châu Thái Cực chậm rãi tới gần, xoay tròn quanh người Cố Nam Sóc, cuối cùng dừng lại giữa lông mày hắn. Khi hạt châu dán sát vào mi tâm Cố Nam Sóc, hắn cảm nhận được một dòng khí mát lạnh rót thẳng vào đầu mình, trong khoảnh khắc đó cả người Cố Nam Sóc tiền vào một trạng thái vô cùng huyền diệu, rất nhiền tin tức tán loại chui vào trong óc hắn.

Giây phút ấy, cuối cùng hắn đã hiểu ra vì sao mình lại xuyên tới nơi này; Vì sao hắn cảm thấy mình chính là nguyên chủ, vì sao rất nhiều sở thích thói quen đều giống nhau như đúc; Vì sao ngoài hắn ra còn một người xuyên không khác là Tống Giai, thậm chí vì sao hắn luôn cảm thấy Hồ Dao Hoa có chút kỳ quái.

Bây giờ, tất cả đều đã có câu trả lời.

Quyển sách kia không phải tiểu thuyết gì cả, mà là những việc từng thật sự sảy ra ở đời trước.

Rất nhiều năm về trước, tổ tiên của Liễu Như Ngọc – Mẹ hắn từng cứu một người gần chết. Lúc ấy người kia bị thương nặng, chỉ còn lại một hơi. Tổ tiên là thầy thuốc, đã mang đối phương về nhà cẩn thận chăm sóc, dốc hết gia tài mua về rất nhiều dược liệu tốt, giúp đối phương dần dần khôi phục lại. Sau khi vết thương được chữa khỏi, người kia có chuyện quan trọng vội vàng rời đi, vốn dĩ định chờ sau khi giải quyết xong việc của mình sẽ quay lại báo ơn, đền bù cho số tiền tài tổ tiên đã bỏ ra để cứu hắn…

Nào ngờ đợi đối phương quay trở lại, gia trạch tổ tiên đã hóa thành biển lửa. hung thủ chính là kẻ thù của đối phương. Sở dĩ tổ tiên gặp phải kiếp nạn này, đều vì cứu người không nên cứu.

Đối phương vô cùng tự trách, vô cùng hối hận, nhưng đã không thay đổi được gì. Điều may mắn chính là, sau khi lửa tắt, đối phương định nhặt xác cho tổ tiên thì phát hiện ra con trai con dâu và cháu trai ân nhân đang trốn dưới hầm, tránh thoát được kiếp nạn.

Người kia vô cùng vui sướng, sau khi cứu ba người ra, đã giúp ba người thay hình đổi dạng, tạo hộ tịch mới, rời khỏi nơi này, còn cho ba người rất nhiều tiền tài, đảm bảo cho cuộc sống sau này của bọn họ. Người kia không ở lại lâu, vì kẻ thù của hắn chưa chết, hắn sợ lại mang tới nguy hiểm cho gia đình ân nhân. Vì thế sau khi xác định gia đình ân nhân đã an toàn, hắn lại ra đi. Trước khi ra đi, hắn để lại cho con trai ân nhân một chiếc lắc tay, chính là hai hạt châu Thái Cực này.

Ngoài ra hắn còn để lại lời nói, nếu sau này gặp nạn thì hợp nhất hai hạt châu, có thể bảo toàn được tính mạng. Cũng nhấn mạnh bọn họ phải làm nhiều việc thiện, nếu làm nhiều việc ác, hạt châu cũng không bảo vệ được bọn họ, mà nó sẽ vỡ vụn từng tầng.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 148: Nguồn gốc hai hạt châu (2)



Trước đó con trai ân nhân kia không tin những lời này, bởi vì đối phương nói quá mơ hồ, tự coi bản thân là tiên nhân sao? Trên đời này lấy đâu ra tồn tại như vậy? Nhưng sau này anh ta lại tin. Bởi vì khi người nọ rời đi, đối phương một bước lên trời, không dính chút hơi nước nào. Hơn nữa trong lúc hoảng hốt anh ta còn nhớ lại lời cha mình từng nói trước đây, vết thương trên người đối phương khôi phục quá nhanh, không hợp với lẽ thường.

Đủ loại dấu hiệu, khiến người con trai hiểu ra, đối phương không phải người tầm thường. Sau khi kinh ngạc qua đi, anh ta ghi tạc lời đối phương vào lòng, bảo quản tốt hai hạt châu, coi tích đức làm việc thiện thành tổ huấn, dạy bảo con cháu cẩn thận, để bọn họ tiếp tục truyền xuống cho các thế hệ sau.

Anh ta không hề biết hạt châu này có tên là Công Đức châu, ban đầu cũng không có nhiều năng lượng, nhưng nó có thể cất chứa lực lượng công đức. Khi anh ta và con cháu anh ta làm một việc thiện, công đức sẽ tăng thêm một phần. Khi bọn họ làm một chuyện ác, công đức sẽ giảm đi hai phần, tiếp tục làm thêm một chuyện ác, công đức sẽ giảm đi bốn phần. Từ đó về sau mỗi lần lại giảm đi gấp đôi.

Giá trị việc thiện là cố định, giá trị việc ác lại vô hạn. Đây cũng là nguyên do vì sao người thần bí kia lại dặn dò như vậy. Làm việc ác nhiều ắt gặp hậu quả xấu. Hắn không hy vọng con cháu ân nhân rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.

Điều đáng để vui mừng chính là, bởi vì tổ huấn và cách giáo dục của người nhà, con cháu ân nhân đa phần là người lương thiện, không có người bất hiếu. Cứ như vậy hạt châu được truyền xuống nhiều thế hệ, tới tay Liễu Như Ngọc đã là đời thứ hai mươi bảy, có thâm niên hơn một ngàn năm, năng lượng công đức do các vị tổ tiên tích cóp đã như quả cầu tuyết càng lăn càng trở nên khổng lồ.

Nhưng theo dòng chảy thời gian, linh khí trên thế giới tiêu tán, Huyền Môn đã không còn truyền thừa từ lâu. Đời con cháu cũng chỉ biết hai hạt châu này là đồ gia truyền, cần giữ gìn cẩn thận, chứ không hề biết rốt cuộc hai hạt châu này đến từ đâu, có thể làm được gì, nên sử dụng thế nào. Bởi vậy qua thời gian, lịch sử thay đổi, gia tộc lúc thịnh lúc suy, hạt châu chưa bao giờ có đất dụng võ.

Mãi cho tới đời trước.

Bạch châu bị rơi mất, sau khi Cố Nam Sóc c.h.ế.t đi, hắc châu cũng rơi vào tay Cố Kiều. Vận may trên người Cố Kiều có điểm kỳ quái, có thể thu được năng lượng công đức trong hạt châu để sử dụng cho bản thân, cô ta còn không bị hạn chế làm việc ác sẽ mang tới hậu quả xấu đến từ hạt châu. Đúng là một vết BUG quá lớn!

Dù sao hạt châu cũng là vật chết, không biết biến báo. Nó không hiểu được rốt cuộc có điểm nào kỳ quái, chỉ có thể chống cự theo bản năng, không làm đúng phương pháp, còn không tìm được lối ra, cuối cùng nét bút đi nghiêng, tất nhiên hiệu quả cực nhỏ. Nhưng nó cũng phát hiện ra một chút, điều cổ quái không phát ra từ lực lượng thế giới này.

Tuy rằng hạt châu không có linh trí, không thắng nổi Cố Kiều, nhưng nó cũng từng ngây người trong tay gia tộc Liễu Như Ngọc hơn ngàn năm, có liên quan sâu sắc với huyết mạch của gia tộc này. Cho nên sau khi huyết mạch cuối cùng của gia tộc này c.h.ế.t đi, hạt châu đã cảm ứng được, nó tự động giải trừ phong ấn, phát ra năng lượng, tự chủ kết hợp hai thành một, chẳng những thoát được Cố Kiều không chế, còn thu ngược lại năng lượng đã bị Cố Kiều đánh cắp.

Năng lượng đủ mạnh, hạt châu dựa vào liên kết với huyết mạch gia tộc Liễu Như Ngọc, tự mình cố gắng tìm được hậu nhân đầu thai chuyển thế của bọn họ. Lực lượng của nó có thể vượt qua thời không, nhưng không có tác dụng với người sống. Vừa khéo đúng lúc có một người chuyển thế sắp chết, nó thuận thế kéo hồn phách của người đó lại, đưa đối phương về mấy chục năm trước.

Người đó chính là Cố Nam Sóc.

Bởi vì thời không bất đồng, hạt châu không cách nào hoàn toàn khống chế được lực lượng của mình, dưới con dư chấn cũng mang theo cả linh hồn của Tống Giai xuyên tới nơi này. Mặt khác, khi đó bởi vì Hồ Dao Hoa đang ở bên cạnh Cố Nam Sóc trong thế giới này, nên cô ta cũng bị lan tới. Cô ta không xuyên qua, cũng không trọng sinh, nhưng vì chuyện ngoài ý muốn này lại thu được một phần ký ức đời trước.

Chẳng trách ánh mắt Hồ Dao Hoa nhìn hắn lại lộ ra vẻ thương hại. Bởi vì cô ta biết hắn sẽ c.h.ế.t sớm. Chẳng trách cô ta lại khăng khăng đòi gả cho Cố Tứ Tường. Bởi vì cô ta biết Cố Tứ Tường sẽ dựa vào vận may của Cố Kiều lên như diều gặp gió. Chẳng trách cô ta lại yêu thương Cố Kiều như vậy, bởi vì cô ta biết Cố Kiều là quý nhân của cô ta.

Cũng chính vì như thế, thím Tư nhà họ Cố trong nguyên tác mới đột nhiên biến thành Hồ Dao Hoa. Vốn dĩ thím Tư ban đầu là Tống Giai chưa xuyên qua. Hai người một đổi linh hồn, một nhận được kỳ ngộ, đủ loại thay đổi dẫn tới vợ của Cố Tứ Tường không còn là người trong nguyên tác.

A, không! Không phải nguyên tác.

Trước đó Cố Nam Sóc cho rằng mình xuyên sách là không chính xác, chưa từng có chuyện này.

Quyển sách kia là do lực lượng của hạt châu biến thành, nội dung bên trong cũng không toàn diện, chỉ là biện pháp lẩn tránh Thiên đạo để nói cho Cố Nam Sóc toàn bộ những điều hạt châu muốn nói.

Dù là hiện tại, khi hạt châu dính chặt vào giữa mi tâm của hắn, tất cả tin tức nó cung cấp cũng chỉ là một vài đoạn ngắn vụn vặt, rất nhiều chi tiết, rất nhiều khoảng thời gian đều không thể nói rõ. Nhưng hạt châu đã cố hết sức rồi.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 149: Tần Tư Viễn



Cố Nam Sóc mở mắt, vươn tay ra, hạt châu tự nhiên rơi vào lòng bàn tay hắn.

Thời không xoay chuyển đưa hắn về đây đã hao tổn phần lớn công đức của nó. Bây giờ năng lượng trong người nó không còn đủ một phần mười trước kia, không có cách nào giúp hắn được nhiều hơn, nhưng ít ra nó có thể giúp hắn và người nhà không bị lực lượng cổ quái trên người Cố Kiều quấy nhiễu.

Chỉ điểm này thôi, cũng đủ rồi. Chỉ cần không bị bàn tay vàng của Cố Kiều ảnh hưởng, đối với hắn mà nói Cố Kiều chẳng khác nào người bình thường, còn có gì đáng sợ?

Cố Nam Sóc tùy tiện xoay chuyển hạt châu. Hạt châu được cởi bỏ phong ấn nhờ m.á.u của hắn, tất nhiên có thể biết được ý nghĩ của hắn. Một giây sau có vài tia sáng bay ra từ trong hạt châu, một tia chui vào trong cơ thể Cố Nam Sóc, mấy tia khác bay qua khe cửa sổ lao ra ngoài, chạy về phía chân trời. Cuối cùng chúng nó sẽ rơi trên người Cố Nam Thư, Cố Nam Huyền và ba đứa cháu trai của Cố Nam Sóc.

Làm xong chuyện này, ánh sáng trên hạt châu tắt ngấm, Thái Cực châu lại biến thành hai viên hắc châu bạch châu, như chưa cừng cởi bỏ phong ấn. Không, độ sáng trên người chúng nó còn ảm đạm hơn trước kia vài phần.

Cố Nam Sóc cầm hạt châu lên, trịnh trọng đeo trên cổ tay mình, trong lòng thầm nói: Cảm ơn!

Hắn mở ngăn kéo ra, quyển sách “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” cũng chậm rãi hóa thành từng điểm sáng, tiêu tán giữa không trung.

Cố Nam Sóc kéo chăn, xoay người lên giường, ngủ.

Vốn dĩ tưởng rằng sau khi biết được chuyện lớn như vậy, cảm xúc trong lòng hắn sẽ không yên, sẽ trắng đêm không ngủ. Không ngờ hắn lại có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức chính hắn cũng có chút kinh ngạc cảm thán, chỉ ngã đầu xuống gối là ngủ rồi.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm tinh mơ, có hai vị khách quý tới phòng bệnh.

“Anh Cố mau nằm xuống. Anh là người bệnh, còn là ân nhân lớn của nhf chúng tôi, lần này chúng tôi cố ý tới thăm anh, sao có thể để anh đứng dậy.

Tôi xin tự giới thiệu trước, tôi tên Tần Tư Viễn, là chú út của Tần Ngạn, cũng là cậu của Hứa Quang Lâm.

Tần Tư Viễn khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, trên mặt đeo một gọng kính mắt, ăn mặc lịch sự, khí chất nho nhã.

Cố Nam Sóc có chút kinh ngạc, thứ nhất hắn không ngờ Tần Ngạn và Hứa Quang Lâm là anh em xa, thứ hai chính là Tần Tư Viễn.

“Tần Tư Viễn?” Hắn cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai, sau khi sửng sốt một lát hắn mới nhớ ra: “Huyện trưởng huyện Nguyên Hoa?”

Tên của huyện trưởng còn không phải cái tên này sao.

Tần Tư Viễn sửng sốt, không ngờ đối phương lại nhận ra mình nhanh như vậy. Chỉ một giây sau anh ta đã mỉm cười: “Một chức huyện trưởng nho nhỏ mà thôi, đều là người ở của quần chúng, không khác gì người bình thường. Anh Cố đừng coi tôi là huyện trưởng, hôm nay tôi đến đây, đơn giản chỉ là dùng thân phận người lớn trong nhà của Tần Ngạn và Hứa Quang Lâm, tới cảm ơn anh!”

Thái độ của Tần Tư Viễn rất hiền hòa, tỏ vẻ biết ơn chân thành, còn cúi người chín mươi độ: “Cảm ơn cậu đã cứu A Ngạn và Quang Lâm.”

Cố Nam Sóc tránh người, để mình ngồi thoải mái hơn chút.

“Anh Tần khách sáo rồi. Tôi làm vậy chì vì cứu bản thân.”

Tần Tư Viễn lắc đầu: “Tôi đã nghe hai đứa nhỏ kể lại rồi. Lúc ấy Quang Lâm và Nguyên Ứng đã chạy thoát, chỉ có A Ngạn bị bắt lại. Khi đó anh trốn trong chỗ tối, có cơ hội chạy thoát, nhưng anh không chạy, còn vào lúc mấu chốt b.ắ.n mù bắt tên cướp kia, nếu không nhờ có anh, sao A Ngạn có thể sống sót được.”

Tần Ngạn gật đầu liên tục: “Anh Cố, anh khách sáo rồi. Ơn cứu mạng, cả đời khó quên, nhất định phải cảm tạ. Nói câu cảm ơn thì quá nhẹ nhàng, nhưng mà em cũng không biết ngoài nói câu cảm ơn ra, em còn có thể làm được gì.”

Cậu ta vỗ ngực: “Anh Cố, sau này nếu anh có chuyện gì cần em giúp đỡ, dù qua núi đao biển lửa, lên trời xuống đất, em cũng không chối từ!”

Tần Ngạn vừa dứt lời đã bị Tần Tư Viễn đập cho một cái: “Nói cái gì thế, còn qua núi đao biển lửa, lên trời xuống đất! Cháu xem tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá nghiện rồi à? Nếu cháu có bản lĩnh này, thì hôm đó đã không cần Quang Lâm che chở cho cháu, còn phải dựa vào anh Cố cứu giúp nữa!”

Tần Ngạn nhỏ giọng lầm bầm: “Không cho cháu sau này lợi hại lên sao.”

Tần Tư Viễn bật cười, nói với Cố Nam Sóc: “Đứa nhỏ này nói hơi khoa trương, nhưng đúng là ý đó, nếu anh Cố có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ, cứ việc mở miệng.”

Cố Nam Sóc mỉm cười không nói gì, có thể tạo quan hệ với huyện trưởng là chuyện không tồi, nhưng nghĩ tới bọn họ có quan hệ với Nguyên Ứng, hắn lại không muốn lui tới với đối phương.

“Lẽ ra tôi nên tới đây thăm hỏi anh Cố sớm hơn, chỉ là hai đứa trẻ bị dọa sợ, nghỉ ngơi hai ngày mới lấy lại tinh thần, tôi cũng có việc quan trọng nên bị trì hoãn, xin anh Cố thông cảm. Vốn dĩ Quang Lâm cũng ồn ào đòi đi cùng, nhưng trong số người bị bắt, thằng bé bị thương nặng nhất, tôi phải khuyên can mãi thằng bé mới nghe lời. Đợi sau khi vết thương trên người khỏi lại, thằng bé sẽ tự mình tới nhà cảm ơn. Còn Nguyên Ứng…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back