Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 20: Mã Loạn



Ra khỏi khu tập thể xưởng máy móc, Cố Nam Sóc tới trường trung học Nguyên Hoa trả phép trước, sau đó tới trường tiểu học Dương Liễu. Thứ nhất là tới để đón ba đứa cháu trai tan học, thứ hai trong trường tiểu học Dương Liễu có lớp mầm non, Cố Nam Sóc định hỏi thăm xem có thể đưa Cố Minh Cảnh vào học hay không.

Hiện giờ ban ngày trong nhà không có ai, ai chăm sóc Cố Minh Cảnh? Đây là quyết định Cố Nam Sóc đưa ra sau khi suy xét rất lâu.

Trường tiểu học Dương Liễu cách thôn Dương Liễu chỉ hơn hai dặm, trẻ con mấy thôn xóm xung quanh đều học ở chỗ này, để Cố Minh Cảnh tới đây, vì hắn nghĩ có thể để hai anh em Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên chăm sóc cậu bé, sau khi tan học có thể kết bạn với trẻ con trong thôn về nhà, mười mấy đứa trẻ đi cùng nhau, còn ở trong địa phận thôn Dương Liễu, cũng không có gì phải lo lắng.

Chỉ là tiểu học tan học sớm. Cố Nam Sóc vẫn phải nhờ Lưu Ái Hoa để ý giúp trong khoảng thời gian hắn không có ở nhà.

Sắp xếp xong cho ba đứa cháu trai, còn lại hắn và Cố Nam Huyền đều dễ làm.

Hai người cùng ở trung học Nguyên Hoa, một là giáo viên, một là học sinh lớp mười một, trong nhà có một chiếc xe đạp, có thể cùng nhau đi về.

Cuộc sống cứ trôi qua bình thản như vậy, đối với nghề nhà giáo này, Cố Nam Sóc còn có thể đảm nhiệm được, nhưng hắn không định cả đời làm cái nghề này.

Đời trước hắn đã không phải người an phận rồi, hắn có dã tâm, không bằng lòng sống bình đạm, nếu không sau khi tốt nghiệp cũng sẽ không từ chối lời mời của công ty lớn đầu nghành, bắt tay vào xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Khi đó nền kinh tế thế giới phát triển thần tốc, các ngành các nghề trăm hoa đua nở, có thể nói là gần như tám mươi phần trăm các ngành sản xuất đã đạt tới xu thế bão hòa hoặc là trạng thái bão hòa, muốn mở một đường máu bên trong, khó khăn thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Con đường làm giàu của hắn không hề bằng phẳng, chỉ dựa vào lòng kiên trì dẻo dai không chịu khuất phục, bỏ ra thời gian suốt ba năm hắn mới thành lập được công ty của riêng mình, lại tốn thêm ba năm nữa cuối cùng mới có chút danh tiếng ở địa phương.

Hiện tại là năm 1982, khi làn gió cải cách mới thổi khắp lục địa, là niên đại hoàng kim để xây dựng sự nghiệp. Quá khứ ảm đảm lui về phía sau chào đón hưng thịnh ngay trước mắt, rất nhiều người đều hăng hái thi đua.

Cố Nam Sóc cũng đã quyết định. Mặc dù hắn biết thời thế hiện giờ rất tốt, nhưng không phải ai cũng có thể thành công. Dù thời thế có tốt đi chăng nữa, cũng không có chuyện chỉ lãi không lỗ. Nhưng thứ hắn không thiếu nhất chính là dũng khí vượt khó vươn lên.

Sau khi khép lại quyển notebook vạch xong kế hoạch của mình, hắn mở ngăn kéo ra, trong ngăn kéo, cuốn tiểu thuyết thần bí kia đang lẳng lặng nằm ở đó. Cố Nam Sóc sững sờ nửa giây, mới để quyển notebook vào, lấy cuốn tiểu thuyết ra.

Đây là lần thứ hai sau sự kiện Lâm Thục Tuệ hắn mở nó ra xem, vừa mở ra, Cố Nam Sóc đã trợn tròn mắt. Trong cuốn tiểu thuyết có rất nhiều trang nét mực đang bay múa, trước đây là văn tự rõ ràng bây giờ lại nhảy nhót giống như mật mã loạn nhịp.

Sau khi xem xét cẩn thận, Cố Nam Sóc phát hiện ra, đoạn văn xuất hiện tình huống quỷ dị ấy, không phải đoạn miêu tả về Lâm Thục Tuệ và Ngụy Quốc Đống, mà là đoạn văn miêu tả về cuộc sống của Lâm Thục Tuệ và nhà họ Ngụy, mỗi chữ mỗi câu đều liên quan tới cuộc sống sau khi tái hôn của Lâm Thục Tuệ.

Đột nhiên trong lòng hắn sinh ra một phỏng đoán lớn mật, trong cốt truyện từng nhắc tới, vốn dĩ cha mẹ Ngụy không đồng ý cho Ngụy Quốc Đống cưới Lâm Thục Tuệ, nhưng vì Lâm Thục Tuệ là nốt ruồi son trong lòng Ngụy Quốc Đống, nhà họ Lâm lại bằng lòng bỏ ra năm trăm tệ cho Lâm Thục Tuệ làm của hồi môn, cha mẹ Ngụy mới miễn cưỡng gật đầu.

Có thể nói Lâm Thục Tuệ gả được vào nhà họ Ngụy, không chỉ vì Ngụy Quốc Đống Thích, còn có một phần là vì dụ hoặc từ năm trăm đồng của hồi môn.

Mà năm trăm đồng ấy lấy đâu ra? Chính là tiền an ủi của Cố nam Vọng.

Bây giờ, hắn đã lấy lại tiền, nhà họ Lâm không chiếm được chút lợi ích nào, sao có thể bỏ ra cho Lâm Thục Tuệ năm trăm đồng của hồi môn? Nhà họ Lâm lấy ra được sao? Cho dù lấy ra được, bọn họ cũng không nỡ.

Không có năm trăm đồng, cha mẹ Ngụy còn gật đầu không?

Qũy đạo vận mệnh đã xuất hiện biến số, tất nhiên là nội dung trong sách cũng xuất hiện biến hóa theo.

Nhưng hiện giờ cốt truyện chưa hoàn toàn biến thành mã loạn, mà đang nhảy nhót giữa mã loạn và văn tự, chứng minh kết quả cuối cùng thế nào vẫn chưa chắc chắn.

Cố Nam Sóc đợi một lúc lâu, mãi cho tới khi hai mắt cay xè, da đầu tê dại, vẫn chưa chờ được kết quả, hắn vô cùng dứt khoát khéo sách lại, bỏ vào ngăn kéo! Không đợi nữa, ngủ thôi!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 21: Phản Phệ Ác Ý



Đêm khuya tĩnh lặng.

Hồ Dao Hoa nằm trên giường, trợn tròn mắt, không thể ngủ được. Thời tiết cuối tháng mười đã se lạnh, buổi tối còn lạnh hơn. Cô ta cuốn chăn bọc kín người mình, yên lặng chờ đợi. Không beiets qua bao lâu, có tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, người đứng ngoài cửa gọi to: “Lão Hồ, Lão Hồ, mau dậy đi, đã xảy ra chuyện rồi, mau dậy xem thử…”

Sau đó là ánh đèn trên phòng khách sáng lên, cô ta nghe thấy tiếng nói chuyện của cha mình và người nọ, vì giọng nói quá nhỏ nên không nghe được rõ ràng. Không lâu sau, cha cô ta đã ra ngoài với người nọ.

Hồ Dao Hoa ngồi dậy, trái tim đập thình thịch.

Qua một lúc, cha Hồ đã quay lại, Hồ Dao Hoa lập tức nhảy xuống giường, chạy ra ngoài. Lúc này cha Hồ đang sửa sang lại hòm thuốc, quần áo ông ta còn dính một mảng máu lớn. Mẹ Hồ bị dọa sợ, vội vàng hỏi han: “Làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cố Nhị Tài bị ngã vỡ đầu, chảy quá nhiều máu, tình hình rất nghiêm trọng, phải đưa tới bệnh viện. Tôi phải đi theo một chuyến, trên đường đi dùng thảo dược cầm máu cho anh ta. Từ thôn chúng ta tới bệnh viện quá xa, không thể không sơ cứu trước, nếu không đợi đến được bệnh viện cũng không giữ nổi mạng.”

Môi Hồ Dao Hoa run rẩy: “Có phải chân cũng bị gãy hay không?”

“Sao con biết? Đúng là chân cũng bị thương, tạm thời không thể cử động, có gãy hay không, cụ thể thế nào vẫn phải đợi sau khi kiểm tra mới biết được.”

Khi có người còn đang chờ mình cứu mạng, dù cha Hồ có giật mình, cũng không có thời gian tìm tòi nghiên cứu vì sao Hồ Dao Hoa lại biết chuyện này, chỉ cho rằng cô ta nằm trong phòng nghe được ông ta nói chuyện với người nọ.

Mẹ Hồ nhíu chặt mày: “Đã hơn nửa đêm rồi, sao lại té ngã?”

“Nghe nói là trên đường tan học về nhà Cố Kiều nhặt được hai mươi đồng, nhà bên kia chưa phân gia, sau khi Cố Nhị Tài biết, lập tức ép Cố Kiều bỏ tiền ra sung công. Cố Kiều không muốn, hai bên nảy sinh sung đột. Cố Nhị Tài cũng thật là, là chú còn không biết xấu hổ đi cướp hai mươi đồng của cháu gái, không cướp được còn muốn vung tay đánh người.”

“Kết quả Cố Kiều chạy trốn nhanh, anh ta không đứng vững, ngã đập đầu vào cối đá, không chỉ ngã vỡ đầu, cái cối đá kia cũng không biết vì sao độ nhiên đổ xuống, cả cái cối đá nện xuống chân anh ta. Thôi không nói nữa, tôi đi trước đây.”

Cha Hồ vội vàng ra ngoài, để lại mẹ Hồ đứng trước cửa nhìn theo. Hai vợ chồng đều không phát hiện ra, sắc mặt Hồ Dao Hoa đờ đẫn, dưới ánh đèn mờ u ám, ánh mắt sâu không thấy đáy.

***

Cố Nam Sóc ngủ một giấc tới hừng đông, ngày hôm sau mới biết chuyện sảy ra trong thôn đêm qua.

Tuy rằng Cố Trường Quý nhỏ hơn cha hắn vài tuổi, nhưng lại kết hôn sớm hơn cha hắn. Khi cha hắn dẫn theo mẹ hắn về thôn Dương Liễu, con trưởng Cố Đại Phát của Cố Trường Quý đã có thể đi mua nước tương rồi. Cố Kiều chính là con gái của Cố Đại Phát, cùng thế hệ với Minh Huy, nhưng lớn hơn Minh Huy bốn tuổi, năm nay đã mười lăm.

Ngoài Cố Đại Phát ra, Cố Trường Quý còn có ba người con trai nữa, con thứ hai tên Cố Nhị Tài, con thứ ba tên Cố Tam Cát, con thứ tư tên Cố Tứ Tường

Nghe các thím trong thôn bát quái, Cố Nam Sóc phát hiện ra một vấn đề.

Hắn lật vài lần ký ức, khi còn nhỏ hình như Cố Kiều cũng không có gì đặc biệt, mấy năm gần đây mới dần dần truyền ra chuyện liên quan đến vận may, ví dụ như lên núi bắt được gà rừng thỏ hoang, trượt chân ngã một cái ngã vào cây nhân sâm, chơi đùa trong sân đào ra được đồng bạc… Vân vân.

Những việc này chỉ phát sinh ngẫu nhiên, chỉ là “Ngẫu nhiên” mà thôi, số lần không nhiều lắm. Còn thứ gọi là “Phản phệ ác ý” lại càng chưa từng xảy ra, giống như tình huống Cố Nhị Tài gặp phải lần này, theo Cố Nam Sóc biết, vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng trong nguyên tác, Cố Kiều sử dụng vận may vô cùng thường xuyên, “Phản phệ ác ý” cũng nhìn mãi quen mắt.

Hay là vận may còn có thể thăng cấp?

Đối với điểm này, Cố Nam Sóc có chút nghi ngờ. Trong nguyên tác không hề nhắc đến, thậm chí chưa nói vận may của Cố Kiều sinh ra thế nào. Nhưng đời sau có rất nhiều tác phẩm viết về vận may, trong số đó ngọn nguồn của vận may có vài loại như sau: Thứ nhất vai chính là thần may mắn chuyển thế, thứ hai trên người vai chính mang theo bảo vật, thứ ba đột nhiên xuất hiện trên người vai chính.

Tình huống của Tô Nhuyễn giống với loại thứ ba, trong loại thứ ba này đa phần có thêm nhân tố trọng sinh hoặc là xuyên không, nhưng Cố Nam Sóc chắc chắn, Cố Kiều không trọng sinh, cũng không phải xuyên không. Nhưng điều này cũng không ngăn cản được cô ta vẫn là con gái ruột của tác giả như cũ, bàn tay vàng quá nghịch thiên, đường đi tới đỉnh cao cuộc đời không chướng ngại vật.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 22: Cứu Cái Cmm



Trong nguyên tác, thật ra ban đầu Cố Kiều và ba anh em Cố MinH Huy không hề có mâu thuẫn, tuy rằng Cố Kiều được Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai coi trọng, nhưng trong lòng cô ta hiểu, bọn họ đối tốt với cô ta không phải xuất phát từ trái stim, mà vì vận may của cô ta. Những năm ngần đây, vợ chồng Cố Trường Quý sống chết không chịu phân gia, chính vì thuận lợi dùng vận may của cô ta trợ cấp cho mấy đứa con còn lại.

Vì thế, Cố Kiều cũng không thích bọn họ, cộng thêm cách làm người ích kỷ, gian ngoan độc ác của hai vợ chồng, khiến phần không thích ấy càng lớn hơn. Cho nên ông cháu nhà này không hề một lòng với nhau, nhưng Cố Minh Huy còn nhỏ không nhìn ra được điểm này, cũng không biết cách lợi dụng. Trong mắt cậu, Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai đáng giận, cả nhà bọn họ đều không phải người tốt.

Đặc biệt là sau khi Cố Trường Quý và Tống Ngọc Mai công khai bá chiếm nhà cậu, đoạt phòng cậu, cướp giường cậu, lấy hết tất cả đồ đạc của cậu.

Cố Minh Huy như vậy, tất nhiên Cố Minh Hiên phải che chở anh trai mình rồi.

Từ đó về sau, hai bên không ngừng xung đột, sau khi Cố Minh Cảnh mất tích, Cố Minh Huy càng cực đoan hơn. Năng lực của cậu có hạn, chỉ biết dùng một chút thủ đoạn nhỏ công kích mọi người trong gia đình Cố Trường Quý, tất nhiên đối tượng công kích bao gồm cả Cố Kiều.

Nhưng Cố Kiều có vận may, cho dù dùng thủ đoạn nào với cô ta, cuối cùng người gặp phải tai ương đều là hai anh em. Cố Minh Huy không biết “Phản phệ ác ý”, chỉ cho rằng Cố Kiều động tay động chân, tất nhiên muốn trả thù lại rồi.

Kể từ đó, mâu thuẫn giữa hai bên càng lúc càng lớn, cuối cùng phát triển đến mức không chết không ngừng.

Kết cục không cần nghĩ cũng biết, Cố Minh Huy bị bắn chết, Cố Minh Hiên tai nạn xe chết, sau khi lớn lên Cố Minh Cảnh vượt qua trăm cay ngàn đắng mới tìm lại được quê hương, vốn định đoàn viên với hai anh, kết quả lại nhận được tin dữ này, sao cậu có thể không hận Cố Kiều, người đã hại chết các anh mình? Tất nhiên cậu sẽ ra tay đối phó rồi, vì thế kết cục cũng không tốt.

Nếu chỉ như vậy, Cố Nam Sóc cũng không đến mức phẫn nộ, dù sao cũng là ba anh em Cố Minh Huy trêu chọc đối phương trước, không trách được Cố Kiều phản kích, có đúng không?

Vấn đề là, giai đoạn cuối sách Cố Kiều có thể lên như diều gặp gió, không ít gia đình cán bộ cấp cao đều sẵn lòng ủng hồ và giúp đỡ, cuối cùng cô ta còn gả cho cậu chủ nhà họ Nguyên, hạnh phúc mỹ mãn.

Điểm châm chọ chính là, cậu chủ nhà họ Nguyên kia chính là thiếu niên Cố Nam Sóc hy sinh tính mạng cứu giúp.

Càng châm chọc hơn là, cậu chủ nhà họ Nguyên biết rõ điểm này, biết rõ quan hệ giữa ba anh em Cố Minh Huy và ân nhân, lại chưa từng vươn tay giúp đỡ, chỉ cảm thán với Cố Kiều một câu: “Đều là cháu trai cháu gái của chú Cố, sao em lương thiện tốt bụng như vậy, bọn họ lại không chịu nổi như thế?”

Không chịu nổi? Chú người ta bỏ cả tính mạng để cứu hắn, kết quả trong miệng hắn, cháu trai ân nhân thương yêu nhất chỉ xứng với ba chữ không chịu nổi?

Điều khiến người ta giận nhất chính là, căn bản cậu chủ nhà họ Nguyên không cảm thấy lời này của mình có vấn đề gì, trong mắt cậu ta, nhà họ Nguyên đã tri ân báo đáp rồi, nếu không bọn họ cần gì phải dốc sức giúp đỡ Cố Kiều như vậy? Còn về ba anh em Cố Minh Huy có quan hệ càng thân với Cố Nam Sóc kia, không phải vì ba người Cố Minh Huy ác độc à? Sao bọn họ có thể trợ trụ vi ngược? Huống chi, đối phương đâu phải con trai Cố Nam Sóc, đều là cháu, đều không cùng chi, báo đáp ai chẳng giống nhau?

Còn Cố Kiều, cô ta cũng yên tâm tiếp thu tất cả, chưa từng nghĩ tới tài nguyên mình nhận được là do Cố Nam Sóc dùng tính mạng đổi lấy, mình có nên nương tay với mấy đứa cháu trai Cố Nam Sóc yêu thương nhất hay không? A, không đúng, trong mắt cô ta, cuối cùng không giết Cố Minh Cảnh, chỉ khiến cậu ngồi tù đã là nương tay rồi, cô ta làm vậy coi như đã tận tình tận nghĩa.

Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, cảm giác muốn đánh người!

Mẹ nó, thích chết thì chết đi! Tao cứu giúp cái cmm!

Nhìn chung đời trước trong những cuốn tiểu thuyết viết về vận may, thể chất may mắn gần như không phá giải được, càng phản công mạnh sẽ bị “Phản phệ” càng mạnh, bởi vậy, Cố Nam Sóc không định cứng đối cứng với Cố Kiều, hơn nữa, tạm thời trước mắt vẫn chưa xảy ra chuyện gì, không thể tin tưởng hoàn toàn nội dung trong nguyên tác, nếu chỉ vì vậy mà ra tay với Cố Kiều thì có chút bất công.

Vì thế, Cố Nam Sóc quyết định áp dụng chính sách ba không: Không lui tới, không để ý, không trêu chọc.

Cũng may vốn dĩ quan hệ giữa bọn họ và Cố Kiều vô cùng lạnh nhạt, không có giao tình gì, mười mấy năm trước đây đều như vậy, chỉ cần hắn không chết, không phải giao ra quyền nuôi nấng ba anh em Cố Minh Huy, kết cục sẽ không giống nguyên tác.

Như vậy, rất tốt.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 23: Tạm Nghỉ



Ngày tiếp theo, Cố Nam Sóc bỏ ra thời gian ba ngày giải thích cho Cố Nam Huyền hiểu và chấp nhận ý định từ chức của mình, cũng tới nói chuyện với hiệu trưởng khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đạt được kết quả như mong muốn, rồi dùng thêm ba ngày bàn giao công việc. Một tuần sau, hắn chính thức từ chức.

Ngày hôm sau chính là chủ nhật, nhân lúc mọi người đều nghỉ ở nhà. Cố Nam Sóc dậy sớm lên thị trấn mua miếng thịt ba chỉ mang về, ông chủ còn cho thêm hắn một đoạn xương ống, Cố Nam Sóc thấy ít lại mua thêm hai đoạn nữa, sau đó đi vòng tới tiệm tạp hóa mua đường, rồi mới đạp xe về nhà.

Hắn vừa vào thôn, đã bị thôn dân vây quanh chật như nêm cối.

“Ui, Nam Sóc về rồi đấy à!”

“Ai, đây không phải Cố Nam Sóc sao? Là thật hay giả, chúng ta qua hỏi một câu là biết ngay thôi!”

“Đúng đấy! Nam Sóc, nghe nói cậu đã từ chức rồi à?”

“Đang yên đang lành cậu từ chức làm gì? Công việc ăn cơm nhà nước đó!”

Có người thật sự vì nghĩ cho hắn, cũng có người chỉ đơn thuần muốn hóng chuyện, còn có người không có ý tốt.

“Tôi thấy có lẽ là chọc phải chuyện gì nên bị người ta đuổi việc thì có!”

“Phi phi phi! Trần Tú Trân, mau ngậm miệng lại! Có ai không biết nhà cô có thù oán với nhà Nam Sóc. Trước đó cha mẹ chồng cô còn muốn chiếm tiền an ủi của Cố Nam Vọng đó! Tiền bán mạng của người ta cũng tham, đúng là lòng dạ đen tối! Tôi thấy cô ước gì nhà Nam Sóc sống không tốt thì có, Nam Sóc là sinh viên, bao nhiêu đơn vị muốn cướp người, trường học bị điên mới đuổi việc cậu ấy! Cô đừng đứng đây nói hươu nói vượn!”

Trần Tú Trân chống nạnh: “Ai nói hươu nói vượn! Bà cũng nói đó là công việc ăn cơm nhà nước, tiền lương mỗi tháng hơn bốn mươi đồng đó, còn tăng lương mỗi năm, bao nhiêu người chen vỡ đầu muốn vào còn không được, nếu không phải Cố Nam Sóc gây ra chuyện gì bị đuổi việc, sao cậu ta lại từ chức? Đầu óc hỏng rồi chắc!”

“Trần Tú Trân, cô có thời gian rảnh rỗi quan tâm tới chuyện của người khác không bằng nhọc lòng chuyện nhà mình trước đi! Cố Nhị Tài chồng cô vẫn đang nằm liệt trên giường đó, bác sĩ nói thế nào? Cô không sợ không chăm sóc tốt sẽ ảnh hưởng về sau sao? Nếu Cố Nhị Tài què thật, xem Tống Ngọc Mai có xé xác cô không!” Lưu Ái Hoa trừng mắt lườm cô ta một cái, vô cùng coi thường đối phương.

Trần Tú Trân không phục: “Bà bớt nguyền rủa Nhị Tài nhà chúng tôi, anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trên giường đó, chắc chắn có thể khỏe lại! Cho dù xảy ra chuyện không may, vậy thì cũng là Cố Kiều làm hại, liên quan gì tới tôi?”

Lưu Ái Hoa không muốn để ý tới ân oán gút mắt của nhà Cố Trường Quý, chỉ trợn mắt khinh bỉ đẩy đối phương ra, chen tới bên cạnh Cố Nam Sóc: “Nam Sóc, cháu nói cho thím biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nếu có kẻ nào lắm miệng nói xấu cháu, thím là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn Trần Tú Trân một cái, sau đó mới quay lại nhìn về phía Lưu Ái Hoa, ánh mắt chân thành hơn rất nhiều: “Không phải bị đuổi việc, cũng không phải từ chức, mà là tạm nghỉ.”

Mọi người đều mơ hồ: “Là sao? Là thật sự không làm việc ở trường học nữa? Vậy có khác gì từ chức?”

“Khác nhau nhiều lắm, từ chức là rời khỏi trường học, hoàn toàn vứt bỏ công việc. Còn tạm nghỉ là, cháu có thể không tới trường học dạy học, tự tìm việc khác làm, trường học sẽ giữ lại vị trí công việc cho cháu, nếu cháu muốn vẫn có thể quay về, công việc ấy vẫn là của cháu như cũ.”

Điểm này chính là đặc sắc ở niên đại 80, để phát triển kinh tế, nhà nước đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp, tạm nghỉ chính là một trong số đó. Điều này coi như một tầng bảo hiểm cho những người có việc làm rồi muốn xông pha nhưng lại sợ không thành công.

Trần Tú Trân bĩu môi: “Còn có chuyện tốt như vậy? Ai tin!”

Sắc mặt Cố Nam Sóc không hề thay đổi: “Tạm nghỉ chính là chính sách được nhà nước ban bố, nếu không tin có thể tới trường học hỏi thăm. Được rồi, đều tan đi! Đã mấy giờ rồi, các thím không phải nấu cơm sao?”

Hắn vừa nói ra, lập tức có người nhìn sắc trời vỗ đùi: “Ui, đều do Trần Tú Trân kia lôi kéo chúng ta nói bậy, quên cả nấu cơm rồi! Về thôi về thôi! Đám nhóc con nhà tôi sắp kêu đói rồi!”

Trần Tú Trân:……

Chuyện này cũng trách cô ta?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 24: Khuyên Nhủ



Ứng phó người trong thôn xong, Cố Nam Sóc về đến nhà lại phát hiện ra Cố Nam Thư đang ngồi giữa phòng khách, sắc mặt Cố Nam Thư nghiêm lại, có chút âm trầm.

“Chị Hai về rồi à?”

“Em từ chức, chị có thể không về sao? Lần này về chị mới phát hiện ra, các em giấu chị nhiều chuyện như vậy. Chuyện Lâm Thục Tuệ trộm tiền trong nhà, chuyện em bị ốm sốt một ngày một đêm, đều giấu chị!”

Cố Nam Sóc cười lấy lòng: “Không phải đều đã qua rồi sao? Em đã khỏe rồi, tiền cũng lấy về rồi!”

“Được, hai chuyện này tạm thời chị không so đo với em. Còn chuyện từ chức thì sao? Cố Nam Sóc, em giỏi quá nhỉ? Muốn từ chức là từ chức, công việc tốt như vậy em còn không cần, em muốn làm gì hả?”

Cố Nam Sóc lập tức đau đầu: “Không phải từ chức, mà là tạm nghỉ! Chị Hai, không phải em cố ý giấu chị đâu, chỉ là em muốn đợi mình làm ra được chút thành tích mới nói cho chị biết, cho chị đỡ tức giận, không phải sao?”

“Em còn biết chị sẽ tức giận à?” Cố Nam Thư vỗ bàn một cái: “Biết chị sẽ giận, sao em còn làm vậy?”

Cố Nam Sóc bị dọa sợ, vội vàng bước tới đỡ chị gái: “Chị Hai, chị cẩn thận chút, đừng để đứa bé bị thương!”

Cố Nam Thư dừng lại, sắc mặt thay đổi, giống như bây giờ mới nhớ tới mình đang mang thai, cô lập tức ngồi lại ghế: “Nếu là ạm nghỉ, bây giờ em lập tức tới trường học nói với lãnh đạo, không nghỉ nữa quay về đi làm lại luôn!”

Cố Nam Sóc:……

Thấy hắn không đáp lời, Cố Nam Thư phóng qua ánh mắt hình viên đạn: “Không muốn à? Em muốn ra ngoài xông pha như vậy sao? Buôn bán dễ làm như vậy sao? Bây giờ có không ít người ra ngoài dốc sức kiếm tiền, mở hàng bày quán phát tài, nhưng cũng có không ít người thua lỗ. Hơn nữa, em đừng thấy buôn bán có thể kiếm được nhiều tiền mà lầm tưởng, cái nghề này có hôm nay không biết ngày mai, dù sao cũng không so được với công chức nhà nước. Nam Sóc, việc này không phải việc nhỏ, em phải nghĩ kỹ. Dù là tạm nghỉ cũng có kỳ hạn, hơn nữa khó tránh khỏi có biến số, không thỏa đáng.”

Cố Nam Huyền cũng khuyên bảo: “Anh Ba, chị Hai nói đúng. Hay là anh suy xét lại đi? Trước kia anh chưa từng nghĩ tới chuyện buôn bán, bây giờ làm vậy có phải vì nhà mình hay không?”

Lời này vừa nói ra, Cố Nam Sóc và Cố Nam Thư đều sửng sốt.

Cố Nam Huyền nói tiếp: “Điều kiện nhà mình bây giờ không so được với trước kia, Anh Ba, nếu anh lo lắng không đủ chi tiêu trong nhà, em có thể đi làm, em đã mười bảy rồi, có khả năng làm được rất nhiều việc, em có thể…”

Cô còn chưa nói xong, đỉnh đầu đã ăn của mỗi chị em Cố Nam Sóc một cái tát.

“Nói bậy gì đó! Không cần đi học à?”

“Nhân lúc còn sớm bỏ cái ý nghĩ này đi, nhà mình chưa tới mức đó.”

Cố Nam Huyền mím môi: “Với thành tích hiện tại của em, sợ là sẽ không thi đỗ đại học. Trong lớp em, rất nhiều bạn thành tích không tốt, đều có ý định bỏ học ra ngoài làm thuê.”

Cô nói vậy không phải thuận miệng nói chơi, mà là thật sự có suy nghĩ đó.

Mặt Cố Nam Sóc nhăn lại: “Không được! Anh không đồng ý. Thi cũng chưa thi, sao em biết chắc chắn mình không thi đỗ? Thành tích không tốt thì cố gắng hơn, trong khoảng thời gian này nhà chúng ta xảy ra biến cố, em đã xin nghỉ rất nhiều rồi, chắc chắn bỏ lỡ không ít kiến thức, lát nữa em mang sách bài tập và bài thi lần trước qua đây cho anh, anh sẽ xem xét tình hình của em rồi viết ra thời khóa biểu riêng, buổi tối sẽ dạy bù cho em.”

Cố Nam Thư gật đầu: “Ký túc xá trong trường học có hạn, không ở được quá nhiều người, thôn chúng ta ở ngay cạnh huyện thành, khoảng cách không tính là quá xa trường học, đạp xe đạp cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ. Tuy rằng sẽ lãng phí chút thời gian, nhưng chỉ cần nâng cao hiệu suất học tập là có thể học bù lại, chị nghe nói trong trường còn sắp xây thêm ký túc xá mới.”

Cố Nam Sóc trả lời: “Đúng thế, vừa bắt đầu xây, muốn đưa vào sử dụng nhanh nhất cũng phải sang năm.”

Cố Nam Thư: “Cũng đúng. Mới lớp mười một còn có thể từ từ, đợi tới lớp mười hai thì chuyển tới ở ký túc xá đi, thời gian tiết kiệm được dùng để đọc thêm vài quyển sách.”

Cố Nam Sóc: “Tuy rằng anh đã từ chức. Nhưng vẫn còn giao tình với các đồng nghiệp, anh sẽ qua chào hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp em và các thầy cô giáo bộ môn khác, để bọn họ giúp đỡ thêm, em đừng có giở trò đấy!”

Hai chị em mỗi người một câu, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Nam Huyền.

Cố Nam Huyền:…… Chưa bao giờ đoán trước được, chỉ một câu kiến nghị nho nhỏ của mình, đã đổi lấy kết quả “Nặng nề” như vậy.

Không hiểu sao cô có chút hoảng hốt.

Thấy cô như vậy, Cố Nam Sóc bật cười, duỗi tay xoa đầu em gái: “Anh biết em nghĩ gì, chuyện trong nhà không cần em nhọc lòng, em không tin anh ba sẽ thành công sao?”

“Em không có ý đó.” Cố Nam Huyền nhíu mày.

“Em biết trong huyện Nguyên Hoa chúng ta có bao nhiêu sinh viên không?”

Cố Nam Huyền không rõ nguyên do vì sao Cố Nam Sóc lại hỏi như vậy, cô lắc đầu nói: “Không rõ lắm, nhưng trong huyện chỉ có một trường cấp ba, mỗi năm số người thi đỗ đại học chỉ tính trên đầu ngón tay, như vậy còn coi như tốt rồi, em nghe nói có những nơi gần như năm nào cũng không có người trúng tuyển.”

“Ừ, cho nên em cảm thấy anh trai em có bằng đại học chuyên khoa có lợi hại hay không?”

“Đương nhiên là lợi hại rồi!”

“Vậy em cảm thấy một người tài giỏi như anh, nếu muốn quay lại trường học, trường học sẽ đồng ý hay không?”

Cố Nam Huyền ngây ngẩn cả người.

Cố Nam Sóc nói tiếp: “Cho dù trường học không nhận, thì vẫn còn các đơn vị, các xí nghiệp khác, bọn họ đều vô cùng cần nhân tài. Em cảm thấy với điều kiện của anh, sẽ không tìm được công việc tốt sao? Cho nên, em cứ yên tâm đi, cho dù không thành công, anh vẫn còn đường có thể lui. Nếu đã như vậy, vì sao anh không thử tranh đua một phen?”

Nói xong lời này, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Cố Nam Thư.

Cố Nam Thư trừng hắn một cái: “Đừng cho là chị không nhìn ra, lời này là em cố ý nói cho chị nghe!”

Cố Nam Sóc ngượng ngùng cười hì hì: “Chị Hai, chị cảm thấy em nói có đúng không?”

Cố Nam Thư thở dài: “Em luôn có đạo lý của mình. Nhưng chúng ta nói trước, nhiều nhất là một năm, nếu không được em vẫn nên quay về trường học đi!”

Cố Nam Sóc lập tức đồng ý: “Tuân mệnh!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 25: Cố Kiều Tới Xin Lỗi



Làm xong công tác tư tưởng cho Cố Nam Thư, Cố Nam Sóc mới đưa ra nghi hoặc của mình: “Chị Hai, sao chị biết chuyện em từ chức?”

“Hôm nay chị gặp được cô giáo Lâm dạy cùng trường với em, nghe cô ấy nói.”

“Vậy trong thôn…”

Cố Nam Thư tức giận trừng mắt lườm hắn một cái: “Chị là loại người chưa hỏi trước em, đã làm ầm ỹ lên cho cả thế giới biết sao?”

Nghe thấy lời này, Cố Nam Sóc lập tức hiểu ra, không phải tin tức truyền ra từ chỗ Cố Nam Thư. Ba chị em liếc mắt nhìn nhau một cái, đều đoán được là ai.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới, sau đó cửa mở ra, Cố Kiều bước vào nhà: “Chú Nam Sóc, cô Nam Huyền, cô Nam Thư, cháu… Cháu tới để xin lỗi chú! Trong trường các bạn học đều đang nghị luận chuyện chú từ chức không làm nữa, cháu cảm thấy kỳ quái nên về nhà nói hai câu với cha mẹ, nào ngờ lại để thím Hai nghe được. Chú cũng biết rồi đấy, thím Hai…”

Trần Tú Trân chính là loại người thích bát quái, từ trước tới nay không phân biệt chuyện nhà ai, chỉ cần cô ta biết chuyện gì, sẽ làm huyên náo cho cả thiên hạ đều biết.

Cố Kiều hơi cúi đầu khom lưng: “Cháu xin lỗi, đã tạo phiền toái cho chú rồi.”

Cố Nam Sóc nhìn chằm chằm vào đối phương, xua tay: “Không sao, vốn dĩ chú cũng không định giấu giếm chuyện này, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.”

Cố Kiều cười rộ lên: “Chú không trách cháu là được rồi. Vậy cháu không quấy rầy chú với hai cô nữa, cha mẹ còn đang chờ cháu về ăn cơm!”

Ba người gật đầu, Cố Kiều lập tức ra về. Cố Nam Huyền khịt mũi coi thường: “Em biết ngay là truyền ra từ chỗ cô ta mà!”

Chỉ là người ta đã cố ý tới xin lỗi, thái độ còn rất thành khẩn, ba người cũng không tiện nói thêm điều gì.

Lúc ăn cơm, Cố Nam Thư hỏi: “Em nói em định tới Bằng Thành, bao giờ đi?”

“Mai!”

Cố Nam Thư sửng sốt: “Nhanh như vậy?”

“Vâng, đã mua vé xe rồi.”

Vậy là đã chuẩn bị từ trước, quả nhiên là muốn giấu mình. Cố Nam Thư lại lần nữa tức giận dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn qua.

Ăn xong bữa chiều, Cố Nam Sóc bảo Cố Nam Thư ngủ lại nhà một đêm, Cố Nam Thư đồng ý ngay không chút nghĩ ngợi: “Ừ, sáng mai về cũng được.”

Nhưng mà chị ấy vừa nói ra lời này, Thôi Hoành Chí đã đuổi tới.

Cố Nam Thư hơi bất ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không có việc gì, anh tới đón em về.”

Cố Nam Thư càng kinh ngạc hơn: “Đâu phải lần đầu em về nhà mẹ đẻ, anh vội vội vàng vàng tới đón làm gì? Hôm nay em ngủ lại đây, không về nữa.”

Hai mắt Thôi Hoành Chí lóe lên, tiến lại gần nói thầm vào tai chị ấy: “Không thích hợp!”

“Em ngủ lại nhà mẹ đẻ mình, có gì không thích hợp? Trước kia em cũng thường xuyên ngủ lại.”

Thôi Hoành Chí dời mắt về phía bụng chị ấy: “Trước kia là trước kia, bây giờ không phải em đang mang thai sao?”

Cố Nam Thư sửng sốt, há miệng đang định nói gì đó, lại thôi.

Cuối cùng Thôi Hoành Chí kéo chị ấy ra ngoài, ngượng ngùng nói với đám người Cố Nam Sóc: “Anh tâm sự riêng với chị em một lát.”

Hai vợ chồng này chắc chắn có chuyện muốn giấu mọi người!

Cố Nam Sóc không tiện đi theo, cũng may hai người chỉ đứng trogn sân, ngồi trong nhà là có thể nhìn thấy rõ. Hình như Cố Nam Thư rất tức giận, cũng rất ấm ức, thái độ hùng hùng hổ hồ với Thôi Hoành Chí, cũng may từ đầu tới cuối Thôi Hoành Chí đều cười lấy lòng, ăn nói khép nép. Cũng không biết anh ta dỗ dành thế nào, cuối cùng Cố Nam Thư chỉ hờn dỗi đấm anh ta một quả, sau đó cũng bật cười.

Hai người lại vào nhà, không đợi Thôi Hoành Chí nói, Cố Nam Thư đã mở miệng trước: “Chị với anh rể em về nhà đây.”

“Hay là anh rể cũng ngủ lại một đêm đi.”

Cố Nam Thư lắc đầu: “Mai anh rể em còn phải đi làm, từ nhà mình tới xưởng quá xa, sợ không tới kịp.”

Ánh mắt Cố Nam Sóc lướt qua hai người một lượt, hình như Cố Nam Thư hiểu được ý của em trai mình, giành quyền mở miệng trước: “Đừng đoán mò! Trong đầu suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện linh tinh! Chị với anh rể rất tốt, sau này kết hôn rồi em sẽ biết!”

Cố Nam Sóc:……

Được rồi, vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường hòa hợp, hắn xen vào làm gì.

Nhìn vợ chồng Cố Nam Thư đi khuất, Cố Nam Sóc thu mắt lại, dặn dò Cố Nam Huyền: “Lần này anh tới Bằng Thành, ít nhất phải mất một tuần, nhiều nhất sợ là phải mười ngày nửa tháng. Nếu không có việc gì, cố gắng đừng qua nhà bên kia, cũng đừng dây dưa với nhà bên đó, đặc biệt là Cố Kiều.”

Nhà bên kia ý chỉ nhà nào, trong lòng hai anh em đều rõ ràng.

Cố Nam Huyền gật đầu: “Vốn dĩ cũng không lui tới, em qua đó làm gì? Em cũng không biết vì sao người trong thôn hâm mộ vận may của Cố Kiều như vậy, không phải em nói vận may này không tốt, mà là thứ này quá mơ hồ, ai biết bây giờ có được vận may, sau này còn có được nữa không? Theo em thấy, thà rằng chúng ta cứ làm người bình thường, thành thật chuyên tâm làm việc của mình, dựa vào bản thân còn tốt hơn nhiều so với cầu khẩn vận may gì đó.”

Cố Nam Sóc nhìn em gái, đột nhiên cười rộ lên.

Tuổi của cô em gái này chưa lớn, tư tưởng lại rất đoan chính! Chỉ dựa vào điểm này thôi không biết đã mạnh hơn người khác bao nhiêu lần rồi!

Em gái hắn, không tệ!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 26: Tới Bằng Thành



Bằng Thành.

Khi Cố Nam Sóc đến nơi đã là đêm khuya. Tàu hỏa tốc độ chậm, hoàn cảnh kém, ghế ngồi cứng, nói chúng là trải nghiệm vô cùng không ổn.

Lúc xuống tàu, Cố Nam Sóc đau em, đau lưng, chân tê mỏi, cũng may hắn không mang theo nhiều hành lý, không có gánh nặng gì, chỉ xách theo một cái rương nhỏ tìm tới khách sạn tuy rằng đơn sơ nhưng còn tính là sạch sẽ gần đó vào ở, vừa ngã đầu xuống gối đã ngủ ngay.

Hôm sau hắn tỉnh lại đã là giữa trưa, Cố Nam Sóc vươn vai một cái, đánh răng rửa mặt xong thì đi xuống lầu. Khách sạn có cung cấp đồ ăn, do bà chủ xuống bếp, chỉ việc đưa tiền là được. Cố Nam Sóc mua một suất cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với ông chủ.

Ông chủ là người Bằng Thành, rất hiểu biết về nơi này. Cố Nam Sóc còn mua từ chỗ ông ấy một tấm bản đồ thành phố, đánh dấu lại các khu vực thương nghiệp và nhà xưởng phát triển, rồi bỏ ra một đồng thua xe đạp của đối phương một ngày. Sau khi ăn xong lập tức đạp xe ra ngoài.

Hắn đạp xe không nhanh, vừa đi vừa nhìn, dáng vẻ nhàn nhã, mệt mỏi thì tìm cửa hàng nào đó ngồi nghỉ một lát, gọt ly cà phê uống, lấy notebook ra ghi lại dòng người, quy mô nhà xưởng mà hắn quan sát được.

So với làng chài nhỏ bốn năm về trước, hiện giờ Bằng Thành đã xưa đâu bằng nay, nhưng đối với người tới từ tương lai như Cố Nam Sóc, thì nó vẫn còn kém xa. Thành phố này vẫn chưa trải qua nhiều lần mở rộng, nhiều lần phát triển, bởi vậy diện tích hiện giờ vẫn chưa lớn lắm, dù vừa đi vừa nghỉ, Cố Nam Sóc cũng chỉ mất một ngày đã đi dạo xong một vòng thành phố.

Ngày thứ ba, hắn tới con phố bán đồ ăn, vừa ngồi xuống đã ngồi cả ngày.

Con phố bán đồ ăn này là khu tập trung đông nhà xưởng, gần đó có xưởng quần áo, xưởng giày, xưởng gia cụ… Vân vân, đếm tất cả lớn lớn bé bé cũng phải tới mười nhà. Cả con phố này đều là tiệm cơm, đồ ăn đơn giản chỉ có năm ba món, khẩu vị cũng bình thường, nhưng mỗi khi tới giờ cơm, tất cả các cửa hàng đều chật ních, khách đông như mây, mà cửa hàng hắn đang ngồi chính là cửa hàng có vị trí ưu việt, giá cả tốt nhất trong khu này.

Người nhiều đại biểu hỗn loại, nhưng trong hỗn loạn sẽ kiếm được nhiều tin tức có ích. Người tới ăn cơm đều là công nhân làm việc ở các nhà xưởng quanh đó, trong lúc ăn cơm khó tránh được sẽ nói chuyện phiếm vài câu, anh tới tôi đi, tất nhiên sẽ nói tới cả chuyện trong xưởng mình. Đây chính là mục đích của Cố Nam Sóc, biết đâu hắn lại gặp may. Cuối cùng đúng là đã để hắn nghe được tin tức có ích thật.

Khi đám công nhân vội vàng đi làm, khách dần tan, tiệm cơm gần như không còn ai, cả khu phố lập tức trở nên quạnh quẽ.

Nhưng vẫn có một bàn chưa đi, thậm chí còn không hề có ý định đi, hai người kia gọi một đĩa đậu phộng nhắm rượu, mặt ủ mày ê.

Cố Nam Sóc bước tới hỏi: “Sao hai anh không đi làm, không sợ đến muộn, ông chủ tức giận trừ lương à?”

Một người trong đó thở ngắn thai dài: “Nhà máy sắp phá sản tới nơi rồi, còn đi làm cái gì? Đừng nói trừ lương, bây giờ còn đang khất nợ một tháng tiền lương kìa, còn không biết có thể trả được hay không đâu.”

Cố Nam Sóc chỉ vào ghế bên cạnh: “Không ngại cho tôi ngồi đây chứ?”

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, ngây người lắc đầu. Trước đây người bọn họ gặp phải đều là thích ngồi thì ngồi, chưa bao giờ gặp được người nào lễ phép, khách sáo như vậy.

Cố Nam Sóc bỏ tiền ra gọi thêm hai món, còn gọi thêm hai chai rượu: “Gặp nhau là có duyên, chúng ta uống một chén.”

Có người mời, không ăn thì lãng phí. Hai người kia chiếm lợi tất nhiên là mừng rỡ rồi.

Trước đó Cố Nam Sóc đã nghe lỏm được một chút, nhưng mà chưa rõ ràng, sau khi uống xong bữa rượu đã biết hết đầu đuôi câu chuyện.

Hai người đàn ông này, một người tên Trương Thủy Sinh, một người tên Lý Đại Dũng, đều làm việc ở xưởng giày Huy Hoàng.

Xưởng giày Huy Hoàng có cái tên vang dội như vậy, thật ra quy mô không lớn lắm. Cả nhà xưởng cũng chỉ hai mươi người, là xưởng giày gia đình. Nhưng ông chủ làm người không tồi, đảm bảo chất lượng, buôn bán cũng được, thanh danh rất tốt trong giới kinh doanh. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, tương lai rất khả qua, chưa chắc không thể thật sự “Huy Hoàng”.

Đáng tiếc thế sự vô thường, Hơn hai tháng trước, có người tên Giả Nham Sơn đặt ông chủ làm riêng ba nghìn đôi giày. Đối với nhà máy lớn mà nói, số lượng này có lẽ không nhiều lắm, nhưng đối với xưởng giày Huy Hoàng, chắc chắn là đơn hàng lớn. Ông chủ là người thận trọng, cũng từng nghi ngờ, trong Bằng Thành này có không ít xưởng giày, đơn hàng lớn như vậy sao lại tới tìm bọn họ.

Giả Nham Sơn nói, số lượng ba nghìn đôi quá nửa vời, có lẽ sẽ không được nhà máy lớn coi trọng, còn các xưởng giày khác có quy mô nhỏ như xưởng giày Huy Hoàng, ông ta lại không yên tâm. Ông ta nghe được thanh danh của xưởng giày Huy Hoàng trong giới này, biết ông chủ là người tốt nên mới tìm tới cửa.

Ông chủ suy xét vài ngày, cuối cùng vẫn nhận. Giả Nham Sơn cũng đưa ra yêu cầu của mình, ông ta định xuất khẩu hàng hóa, ba nghìn đôi giày này chỉ dùng để thử nước nông sâu, nếu như bán tốt, sau này sẽ đặt nhiều hơn. Nếu là lô hàng đầu tiên tìm kiếm thị trường, tất nhiên chất lượng phải vượt trội, do đó nguyên liệu cũng phải là thuộc da tốt nhất. Đối phương đưa cho ông chủ một phần tiền đặt cọc, hẹn một tháng sau sẽ trả nốt khoản còn lại.

Vì đơn hàng này cả xưởng đã tăng ca làm thêm giờ, mệt chết mệt sống mau chóng hoàn thành ba nghìn đôi giày da, ai ngờ ngày giao hàng lần lượt trôi qua, Giả Nham Sơn lại giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không tìm thấy bóng dáng.

Ban đầu ông chủ còn tưởng rằng đối phương có việc mới chậm trễ, sau đó dần dần phát hiện ra điểm không thích hợp, mới tới đồn công an báo cáo, kết quả công an điều tra ra, căn bản không có ai tên là Giả Nham Sơn, tên là giả, giấy chứng nhận… Tất cả đều là giả.

Ông chủ nghe xong lập tức choáng váng. Bây giờ còn gì không rõ nữa, bản thân đã rơi bào bẫy của người ta rồi. Xưởng giày Huy Hoàng thành lập chưa lâu, căn cơ chưa vững, tiền vốn không nhiều lắm, vì lô hàng này, ông chủ đã bỏ hết số tiền đang có trong tay vào mua nguyên vật liệu rồi. Bây giờ người bán nguyên liệu thúc giục tiền hàng còn thiếu, ông ấy biết lấy gì để trả? Tiền đặt cọc của Giả Nham Sơn chưa tới một phần tư số tiền hàng, sao có thể đủ?

Vốn dĩ ông ta nghĩ, ít nhất vẫn còn giày da ở đây, đều là hàng thượng đẳng, chỉ cần bán qua tay là có thể kiếm lại được một khoản, nhưng vấn đề là khó bán qua tay.

Xưởng giày bọn họ vẫn luôn làm giày da cấp thấp, hàng hóa cao cấp kiểu này chưa bán bao giờ, người nhập hàng của bọn họ cũng không bán thứ này, nói thẳng ra là, không có khách mua.

Bi thương hơn chính là, vì gấp gáp sản xuất lô hàng này, ông chủ đã đẩy hết các đơn hàng khác, bây giờ muốn dùng tiền lãi từ đơn hàng khác lấp lỗ thủng của đơn hàng này cũng không được. Cho dù bây giờ bắt đầu nhận đơn, làm hai tư giờ không ngừng nghỉ, cũng phải có người đặt hàng mới được. Đặc biệt là vẫn chưa thanh toán xong cho bên cung cấp nguyên liệu, người ta không tiếp tục cho nợ tiền hàng, đổi nhà cung cấp nguyên liệu khác cũng không được, bởi vì cái giới kinh doanh giày dép này chỉ lớn như vậy, dường như sau một đêm, tin tức vốn xoay vòng của Huy Hoàng xảy ra vấn đề đã lan truyền ồn ào huyên náo rồi, ai muốn gánh nguy hiểm này?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 27: Xưởng Giày Huy Hoàng



Trương Thủy Sinh mang vẻ mặt đưa đám, nói: “Còn hai tháng nữa là đến tết rồi, vốn dĩ đang nghĩ năm nay có thể tích cóp được một khoản tiền mang về nhà, bây giờ tình hình lại như vậy, tôi chỉ mong ông chủ có thể vay được tiền, trả tiền lương trước cho chúng tôi thôi, như thế chúng tôi cũng tiện tìm công việc khác.”

Lý Đại Dũng lắc đầu: “Sẽ không thảm như vậy đâu, cậu đừng lo lắng. Ông chủ là người tốt, ông ấy nói, dù có khó khăn cũng sẽ kết toán tiền lương cho chúng ta. Tôi nghe nói hình như có người đã liên lạc với ông chủ định mua lại xưởng rồi, cũng không biết ông chủ có bán hay không, xưởng giày này chính là tâm huyết của ông ấy.”

Cố Nam Sóc suy nghĩ một phen: “Người anh em, anh có thể chuyển lời giúp tôi tới ông chủ của các anh được không? Có lẽ tôi có biện pháp giúp ông ấy vượt qua cửa ải khó khăn này, nếu ông ấy bằng lòng, chúng tôi gặp mặt rồi nói chuyện.

Ông chủ xưởng giày Huy Hoàng họ Trần, là người mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, nhìn rất hòa ái, chỉ là ánh mắt nhìn Cố Nam Sóc chứa đầy cảnh giác. Cố Nam Sóc có thể hiểu được, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Vừa mới bị người ta chơi một vố tổn thất thảm trọng như vậy, đột nhiên có một người xa lạ xuất hiện nói có thể cứu vãn tình hình, muốn người ta không nghi ngờ cũng khó.

“Ông chủ Trần yên tâm, tôi không phải kẻ lừa đảo. Đương nhiên điểm này không phải tôi nói miệng là được. Hay là ông chủ Trần cứ nghe tôi nói trước, đợi tôi nói xong, ông lại xem tôi có đáng tin hay không, được chứ?”

Hắn lấy chứng minh nhân dân và chứng nhận giáo viên ra đưa cho đối phương.

“Tôi là sinh viên sư phạm tốt nghiệp trường đại học Lâm Xuyên, trước đây từng dạy học ở trường trung học huyện Nguyên Hoa. Nếu ông chủ Trần sợ giấy tờ là giả, có thể gọi điện thoại tới đại học Lâm Xuyên và trung học Nguyên Hoa điều tra.”

Ông chủ Trần nhìn giấy tờ chứng minh, âm thầm ghi nhớ số tư liệu. Tuy rằng ông ấy vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, nhưng thái độ đã khách sáo hơn không ít: “Mời ngồi.” Sau đó ông ấy quay đầu bảo Lý Đại Dũng đi pha cốc trà mang tới.

Cố Nam Sóc không nhiều lời vô nghĩa: “Tôi nghĩ chắc ông chủ Trần cũng không có tâm trạng nào nghe mấy lời vô nghĩa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi biết trước đó ông chủ Trần vẫn luôn cung cấp hàng hóa cho một vài cửa hàng, bây giờ hàng hóa cao cấp bị tồn đọng trong kho, cửa hàng lại không thu mua, ông chưa từng nghĩ tới tự mình đi bán lẻ sao?”

Ông chủ Trần thở dài: “Nào có dễ như vậy. Giá vốn của lô hàng này không rẻ, giày da trên thị trường hiện giờ đa phần đều là hai mươi mấy đồng một đôi, tốt hơn chút cũng chỉ ba mươi mấy đồng. Hàng trong tay tôi, nguyên tiền chi phí đã gần năm mươi đồng rồi. Tôi đã từng thử ra ngoài bày quán, thậm chí còn bán ra với giá thấp hơn giá vốn, nhưng người mua tín nhiệm hàng hóa trong cửa hàng hơn, không ai tin hàng vỉa hè giá tốt chất lượng cao, đặc biệt là trong cửa hàng còn bán rẻ hơn.

“Cho nên, bày quán không hiệu quả lắm. Tôi cũng từng suy xét bán lô này đi bằng giá với hàng bình thường, nhưng làm như vậy, chỉ sợ số tiền thu về không đủ trả tiền chi phí. Hơn nữa dù tôi bằng lòng, cũng không kịp nữa rồi. Bán lẻ cần thời gian, ba nghìn đôi giày da, sao có thể bán hết chỉ trong thời gian ngắn? Tôi lại không có nhiều thời gian để đi bán hàng như vậy.”

Cố Nam Sóc yên lặng lắng nghe, sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn nói: “Tôi có kế hoạch này, nhưng không dám cam đoan chắc chắn sẽ thành công.”

Ông chủ Trần nhìn về phía hắn, Cố Nam Sóc khẽ cười: “Trong khu vực này của chúng ta đều là các xưởng tư nhân, người tới đây làm việc gần như đều là bá tánh nghèo khổ, đi làm lấy chút tiền lương gửi về nhà, không nỡ chi tiêu cho bản thân. Nhưng bên Thành Đông lại không giống vậy, bên đó có xưởng Pha lê và xưởng thực phẩm, đều là xưởng quốc doanh, còn có hai trường học, nhiều gia đình công nhân viên chức, rất nhiều gia đình cả nhà đều là công nhân viên. Gia đình có điều kiện, đàn ông trong nhà đều cần một đôi giày da để giữ thể diện, đặc biệt là bên đó không có cửa hàng giày nào. Nếu ông chủ Trần đồng ý, chúng ta có thể thử một lần.”

Thấy ông chủ Trần khẽ nhếch môi, dường như Cố Nam Sóc biết ông ấy định nói gì, hắn xua tay nói trước: “Bán đồ cũng cần có mẹo của nó, có bán được hay không chẳng những phải dựa vào người bán, còn phải xem người ta bán thế nào. Ông chủ Trần có thể tự mình đi theo tôi một chuyến, đương nhiên tốt nhất là gọi thêm hai người công nhân nữa. Ông yên tâm, tôi không cầm hàng của ông, cũng không nhận tiền của ông, chỉ phụ trách bán hàng, những chuyện khác đều do ông xử lý. Ông còn sợ cái gì?”

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ông chưa biết tôi là người thế nào đã đồng ý gặp mặt tôi, còn nghe tôi nói chuyện lâu như vậy, không phải là vì đã đến bước đường cùng, không muốn buông tha bất kỳ tia hy vọng nào sao?”

Ông chủ Trần sửng sốt, sau đó nhíu mày trầm tư. Đối phương không cầm hàng, cũng không cầm tiền, ông ấy tự mình nhìn, còn sợ cái gì? Đánh cuộc thì đánh cuộc!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 28: Bán Giày (1)



Khu Thành Đông.

Cố Nam Sóc cầm loa bắt đầu thét to: Xưởng giày da lớn nhất Cảng Thành, Xưởng giày da lớn nhất Cảng Thành đóng cửa, ông chủ Hoàng Hạc ăn nhậu cờ bạc chơi gái thiếu nợ ba trăm năm mươi vạn, đã dẫn theo cô em vợ chạy mất, chúng tôi không còn cách nào khác, đành phải lấy giày da thay tiền lương, giá gốc hơn hai trăm một đôi, bây giờ bán thanh lý tất cả chỉ sáu mươi đồng, tất cả chỉ sáu mươi đồng, Hoàng Hạc không phải người…

Hắn nói ra dáng ra hình, âm thanh mang theo vận luật, lại đúng vào giờ tan tầm, chưa tới vài phút đã hấp dẫn được một đống người. Mọi người liên tục hỏi thăm: “Chàng trai, cậu vừa nói gì thế?” “Vừa rồi cậu nói ông chủ dẫn theo cô em vợ chạy trốn, chuyện là thế nào?”

Thời buổi này, tivi vẫn còn chưa phổ biến, phương tiện giải trí của người dân vô cùng ít ỏi, vừa nghe thấy đề tài nóng hổi như vậy, sao có thể không bát quái?

“Đúng thế! Các chú các dì, các anh các chị. Mọi người không biết đâu, ông chủ của chúng tôi không phải người. Ông ta nợ người ta một đống tiền, đã phủi tay chạy trốn, còn dẫn theo cô em vợ tiêu dao sung sướng, bỏ lại đám công nhân chúng tôi không biết phải làm sao bây giờ. Mọi người nói xem, chúng tôi đều là dân xa quê, mạo hiểm tới Cảng Thành làm thuê cho người ta, không phải vì kiếm vài đồng cải thiện cuộc sống trong nhà sao? Vậy mà ông chủ nỡ làm ra chuyện này… Đã mấy tháng rồi chúng tôi không được trả lương, như vậy chúng tôi biết sống thế nào?”

Sau đó, Cố Nam Sóc phát huy đầy dủ bản lĩnh ăn nói của mình, biên soạn ra một câu chuyện gia đình khúc chiết ly kỳ, khiến người nghe đồng cảm như chính bản thân rơi vào hoàn cảnh đó, ai cũng lòng đầy căm phẫn.

Gần nửa tiếng trôi qua, trong đám người khắp nơi đều là tiếng chửi rủa ông chủ Hoàng Hạc, gã đàn ông chó chết, đồ con rùa gì gì đó ùn ùn không dứt, thậm chí có người còn hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà đối phương.

Khi bầu không khí lên cao, có người mở miệng hỏi: “Hàng này của cậu thật sự là hàng đến từ Cảng Thành?”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Tôi và hai người anh em này của tôi đều làm thuê bên đó, số giày này do xưởng chúng tôi tự sản xuất ra. Các anh các chị nhìn xem, không phải tôi nói ngoa đâu, tuy rằng ông chủ chúng tôi không phải người thật, nhưng mấy thứ này đều là hàng tốt đó. Mọi người nhìn chất lượng giày da này xem.”

“Hình như đúng là không tệ thật.”

“Đâu chỉ không tệ, hàng này xưởng chúng tôi chuyên để xuất khẩu, giày da đều bán cho người nước ngoài đấy. Mọi người nhìn xem.” Cố Nam Sóc lật miếng lót giày ra, để lộ mấy chữ cái tiếng anh nhỏ “splendid” in trên đế giày

“Ui, đúng là tiếng Anh thật!”

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Còn không phải sao, xưởng giày chúng tôi là xưởng giày số một số hai ở Cảng Thành đó! Nếu không phải do ông chủ mải mê cờ bạc ăn nhậu chơi gái, sao có thể đi tới bước này. Nếu chỉ ba thứ ấy cũng thôi, quan trọng là ông ta thích đánh bạc, đó là cái vực sâu không đáy! Bằng Thành chúng ta gần Cảng Thành, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe qua bên kia có rất nhiều thứ có thể đánh bạc, như đua ngựa gì gì đó, càng khỏi nói tới ngay cạnh nó chính là Úc Thành. Đó chính là nơi người ta có thể lên thiên đường chỉ sau một đêm, cũng có thể xuống địa ngục chỉ sau một đêm. Ông chủ tôi vứt hết tiền tài vào cái hố đó, nhà máy còn có thể hoạt động được sao?”

“Con rùa đen Hoàng Hạc kia thật sự nợ ba trăm năm mươi vạn?”

“Đương nhiên rồi, nếu không phải vì nợ nần quá nhiều, sao ông ta có thể bỏ lại cả nhà máy lớn như vậy, trực tiếp bỏ trốn?”

Mọi người hít vào một hơi khí lạnh: “Trời ạ, nhiều tiền như vậy sao!”

Cố Nam Sóc khẽ than một câu: “Vốn dĩ ông ta nợ bao nhiêu tiền đều không liên quan tới chúng tôi, nhưng vấn đề là, vì đống nợ ấy, ông chủ đã cuốn sạch tiền lương của chúng tôi. Trong xưởng còn mấy trăm người từ trên xuống người, bây giờ tất cả đều uống gió Tây Bắc rồi. Bây giờ không phải thật sự không còn cách nào, chúng tôi mới phải mang hàng hóa của nhà xưởng đi bán đổi lấy chút tiền sao? Anh trai chị gái, mọi người mua một đôi nhé?”

Không ít người lắc đầu: “Tận sáu mươi đồng, giá này quá đắt rồi.”

“Tiền nào của nấy. Giày của chúng tôi chất lượng vượt xa hàng hóa bình thường. Trước kia nhà máy xuất khẩu bán cho người nước ngoài, đều một hai trăm một đôi đó.” Cố Nam Sóc không chỉ dựa vào mồm mép, hắn trực tiếp lôi ra hai mươi đôi giày phổ biến trên thị trường, dùng kéo cắt ra, đặt bên cạnh nhau để mọi người so sánh.

“Mọi người so sánh thử xem, nhìn chất lượng da này, xem độ mềm mại, xem cả đường kim mũi chỉ dưới đế giày nữa. Có phải không giống nhau hay không? Không phải tôi nói quá lên đâu, nếu không phải giày của chúng tôi chất lượng tốt, chúng tôi có thể xuất khẩu sao? Người nước ngoài có thể mua hàng sao? Mấy đôi giày bình thường này, rẻ thì rẻ thật đấy, nhưng đeo vào vừa cứng vừa đau chân, chỉ một hai năm đã nát rồi.”

“Giày da của chúng tôi, vừa mềm mại vừa thoải mái còn không bị đau chân, cũng bền nữa. Không nói dùng được mười năm, nhưng ít nhất đùng bảy tám năm không thành vấn đề. Nếu như giữ gìn tốt, anh dùng xong rồi còn có thể truyền cho con trai. Chỉ sáu mươi đồng dùng tận bảy tám năm, chia ra mỗi ngày cũng chỉ một hai phân. Tính như vậy, mọi người còn cảm thấy đắt không?”

“Đặc biệt là giày này là giày xuất khẩu, đeo ra ngoài không phải càng có thể diện hơn sao? Các anh đều là nhân vật có uy tín có danh dự, chẳng lẽ không muốn sắm cho mình thứ có thể nâng cao thể diện sao?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 29: Bán Giày (2)



Có người đã động lòng, nhưng vẫn chưa vứt bỏ được do dự, chưa hạ được quyết tâm. Đúng lúc ấy, một người đàn ông vội vộng vàng vàng chạy tới, giữ chặt tay Cố Nam Sóc: “Không được bán! Không được bán sáu mươi đồng! Cậu đó, tôi chỉ mới ra ngoài có một lát, sao cậu đã lôi hàng hóa ra bán thế này rồi? Còn định bán sáu mười đồng nữa. Cậu không biết mấy đôi giày này của chúng ta, chỉ riêng tiền chi phí đã hơn xa con số ấy rồi hay không? Bán vậy thì lỗ hết à?”

Cố Nam Sóc gạt tay đối phương ra: “Đã giờ nào rồi còn không bán? Nhà tôi hết gạo bỏ vào nồi rồi đây này, ai còn quan tâm chi phí của nó là bao nhiêu, bán có lỗ hay không! Đó là chuyện của ông chủ, ông chủ đã chạy rồi, chúng ta phải suy xét cho bản thân chứ!”

Người đàn ông kia tức hộc máu: “Vậy cũng không được bán! Trong nhà máy còn nhiều anh em như vậy, hàng hóa trong tay chỉ có bây nhiêu, cậu bán theo cái giá này, bán được tiền rồi cũng không đủ chia!”

Cố Nam Sóc khịt mũi coi thường: “Vậy anh định bán bao nhiêu tiền một đôi?”

Người đàn ông kia cắn răng: “Ít nhất phải tám mươi đồng! Đều là giày da giá một hai trăm đồng một đôi đó, có thể mua được với giá tám mươi đồng coi như nhặt được của hời rồi.”

Lời này vừa nói ra, đám đông lại xôn xao.

“Ai, các cậu không thể làm như vậy, đã nói là sau mươi rồi, sao bây giờ lại biến thành tám mươi thế?”

“Tôi bảo này, hai cậu buôn bán như vậy là không được đâu, con người phải biết giữ chữ tín, nào có chuyện đã nói giá rồi còn thay đổi. Tám mươi đồng, chúng tôi không mua!”

Cố Nam Sóc trừng mắt lườm người đàn ông kia một cái: “Tự anh nghe xem, anh muốn bán tám mươi, có thể bán được không? Bây giờ còn quan tâm đủ chia hay không đủ chia làm gì, được chia bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Chẳng lẽ anh muốn số hàng này nát hết trong tay chúng ta, một phân tiền chúng ta cũng không kiếm lại được?”

Nói xong hắn đẩy người đàn ông kia ra: “Được rồi, nếu anh không muốn giúp đỡ thì đứng qua một bên đi, nào nào nào, các anh các chị, sáu mươi thì sáu mươi! Ai mua nào!”

“Được! Lấy cho tôi một đôi! Năm trước anh rể tôi nhờ người mua một đôi từ Cảng Thành mang về, tận một trăm hai đó! Nhìn qua chất lượng còn không tốt bằng đôi này, giá cả còn chỉ bằng một nửa. Mau, mau lấy cho tôi môt đôi cỡ bốn ba!”

Cố Nam Sóc vui vẻ ra mặt: “Được!”

Ngay sau đó lại có người thứ hai đứng ra, cắn răng nói: “Cũng bán cho tôi một đôi, cỡ cũng như vậy. Cậu chờ một lát, tôi lập tức về nhà lấy tiền, nhớ phải giữ hàng cho tôi đấy nhé!”

Có người dẫn đầu, người động lòng càng ngày càng nhiều, không bao lâu đã bán được đôi thứ ba, đôi thứ tư.

Có người vẫn tiếc tiền, lôi kéo hai người mua đầu tiên dò hỏi: “Anh rể cô thật sự mua một đôi một trăm hai từ Cảng Thành? Giày da này thật sự tốt như vậy sao?”

“Không thấy à, em trai kia còn cắt hẳn ra cho mọi người xem đó thôi. Anh cũng đeo thử rồi, chẳng lẽ không cảm thấy thoải mái hơn so với hàng hóa bình thường vẫn hay bày bán trên đường? Không phải tôi nói quá đâu, chỉ với chất lượng này cho dù không phải là hàng Cảng Thành, cũng không phải là hàng xuất khẩu đi chăng nữa, sáu mươi đồng vẫn là rẻ. Qua thôn này không còn cửa hàng khác, hiêm khi có được cơ hội tốt như vậy, có lợi không chiếm là kẻ ngu!”

Có lợi không chiếm là kẻ ngu, câu này đã đánh trúng tâm lý của không ít người.

Thấy người mua càng ngày càng nhiều, hiệu ứng đám đông xuất hiện, những người do dự ban đầu cũng bắt đầu điên cuồng mua sắp.

Chỉ sau hai tiếng đồng hồ ngắn ngủn, hơn một trăm đôi giày bọn họ mang tới đã bán hết sạch, có người về nhà lấy tiền khoan thai tới muộn, hỏi: “Ơ, sao đã bán hết rồi? Chàng trai, không phải đã nói giữ lại cho tôi một đôi sao?”

Cố Nam Sóc nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Các anh các chị, thật sự không phải em không muốn giữ lại cho mọi người đâu, vì người mua quá nhiều, không giữ được.”

“Xưởng các cậu chỉ còn chút hàng này thôi à?”

“Cũng không phải thế, chỉ là hàng trong tay em chỉ có bây nhiêu thôi. Nếu các anh thật sự muốn mua, thì đợi em về hỏi mấy người anh em làm cùng trước nhé, xem trong tay ai còn hàng không, nếu còn sẽ mang qua đây cho anh chị, nếu hết rồi, em lại về xưởng kiếm thêm chút hàng mang tới đây, được không?”

“Được! Cảng Thành cách nơi này không xa, chúng tôi chờ cậu.”

“Vâng! Vậy ngày kia nhé, ngày kia chúng em lại tới đây, được chứ?”

Sau khi hứa hẹn với mọi người xong, Cố Nam Sóc và ông chủ Trần yên lặng thu dọn đồ đạc, hạ màn xuống sân khấu hoàn mỹ.

Quay lại xe, mấy lần ông chủ Trần muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Cậu có bản lĩnh như vậy, để cậu bán giày cho tôi, đúng là nhân tài không được trọng dụng mà.”

Trên xe còn ba người khác, bọn họ liên tục gật đầu tán đồng. Ba người này không phải ai khác, một người họ Lưu chính là người vừa rồi ngăn cản không cho Cố Nam Sóc bán giá sáu mươi tệ một đôi, hai người khác là Trương Thủy Sinh và Lý Đại Dũng, chính là người đứng lẫn trong đám đông diễn vai phụ cho Cố Nam Sóc, khi Cố Nam Sóc kể chuyện xưa. Cũng chính là người đầu tiên và người thứ hai mua giày. Tục xưng: Cò mồi.

Chưa tới nửa ngày đã b án ra được hơn một trăm đôi giày, còn bán với giá sáu mươi đồng, giá cả khả quan.

Công nhân trong xưởng giày và ông chủ Trần đều rất kính nể Cố Nam Sóc, vô cùng bội phục thủ đoạn của hắn.
 
Back
Top