Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 300: Hái độ của nhà họ Nguyên



Sắc mặt Cố Kiều trắng bệch, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lòng bàn tay cũng ướt đẫm!

Cô ta đã tính toán tất cả khả năng có thể xảy ra, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới còn có máy quay phim. Máy quay phim là thứ quá quý giá, chưa chắc Cố Nam Sóc đã được sờ thử trong đoàn làm phim, sao hắn có thể mang ra ngoài. Mấy ngày trước đó, hắn chưa từng mang ra khỏi đoàn làm phim, huống chi còn là một chiếc máy lớn như vậy, thế mà cô ta hoàn toàn không phát hiện ra.

Cố Kiều không còn trấn định như trước nữa, cả người nghiêng ngả, giống như sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Phó cục trưởng đứng dậy, bước đến gần: “Cố Kiều, bây giờ chúng tôi muốn bắt cô vì tội danh mưu hại tính mạng người khác, có vấn đề gì không?”

Năm chữ cuối cùng, ông ấy nhìn Nguyên Ứng nói. Vừa là dò hỏi, vừa là cảnh cáo. Nhà họ Nguyên phải tự cân nhắc xem, bọn họ có thể nhúng tay vào hay không. Đồn công an không phải do nhà họ Nguyên mở ra.

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy chờ mong của Cố Kiều, mặc dù luyến tiếc “Trợ lực” này, Nguyên Ứng vẫn phải làm theo lý trí. Anh ta há miệng nói: “Không.”

“Không? Chân Cố Kiều lảo đảo một cái, duỗi tay bắt lấy ống tay áo của Nguyên Ứng, giống như người c.h.ế.t đuối cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Trong đầu Nguyên Ứng cũng hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Đừng sốt ruột, để anh nghĩ cách!”

Lời cuối cùng này coi như an ủi Cố Kiều, ít nhất khiến cô ta biết Nguyên Ứng không từ bỏ cô ta.

Cố Kiều nghe xong, tay từ từ buông lỏng tay áo Nguyên Ứng: “Vâng, em tin anh!”

Mấy chữ này ký thác toàn bộ hy vọng của cô ta, cũng ký thác toàn bộ tình cảm cô ta dành cho Nguyên Ứng.

Đáng tiếc, chắc chắn Nguyên Ứng sẽ khiến cô ta phải thất vọng.

********

Nhà họ Nguyên.

Ông cụ Nguyên nhíu mày: “Không phải cháu nói, bản thân cô ta có năng lực cổ quái, có thể dùng một cách vô thanh vô thức, không cần tự mình ra tay sao? Vậy chứng cứ này là chuyện thế nào?”

Nguyên Ứng cũng rất khó hiểu. Với hiểu biết và phân tích của anh ta về Cố Kiều, không nên xuất hiện tình huống này mới đúng. Chuyện nhà họ Du, nhà họ Sở, cô ta đều không hề để lại nhược điểm, tất cả đều dựa vào lực lượng kỳ quái kia. Vì sao khi đối mặt với Cố Nam Sóc không có bất kỳ thân phận, hay địa vị gì có thể sánh với mấy người kia, Cố Kiều lại như vậy?

Nhưng mà hiện tại truy cứu vấn đề này đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa rồi.

Ông cụ Nguyên hỏi: “Chứng cứ vô cùng xác thực?”

“Vâng!”

“Không còn đường sống sao?”

Nguyên Ứng lắc đầu: “Không còn!”

Đoạn băng ghi hình rõ ràng như vậy, bọn họ phải tìm lỗ hổng xoay chuyển thế nào?

Ông cụ Nguyên thở dài: “Vậy thì không cần quan tâm tới chuyện này nữa, đừng để nhà họ Nguyên bị liên lụy!”

Nguyên Ứng cũng có ý này, anh ta đã từng hỏi luật sư, vụ án này căn bản không thể thắng, nếu đối phương là người vô danh, có lẽ nhà họ Nguyên còn có thể làm gì đó. Nhưng đối phương lại là người nhà họ Nguyễn…

“Ông nội, cháu xin phép ra ngoài.”

“Chậm đã!”

Trước khi Nguyên Ứng xoay người, ông cụ Nguyên đã gọi anh ta lại, tròng mắt ông ta xoay chuyển: “Nộp hết tài liệu và tin tức về Cố Kiều trong tay chúng ta cho bọn họ đi.”

“Nộp cho bọn họ?”

Nguyên Ứng ngẩng đầu, không hiểu ý đối phương.

“Đúng! Nộp cho bọn họ. Trước đây chúng ta che chở cho Cố Kiều như vậy, dù sao cũng phải tìm lý do. Cứ nói là chúng ta phát hiện ra cô ta không bình thường, biết chuyện thành tích thi đại học không thể nào định tội cô ta, nên muốn lợi dụng quan hệ giữa hai đứa, giữ cô ta lại bên người cháu, cần thận quan sát, đợi khi phát hiện ra sẽ lập tức báo cho lãnh đạo.”

Nguyên Ứng trợn tròn mắt: “Ông nội.”

Ông cụ Nguyên hừ một tiếng: “Cháu cho rằng không ai tin chuyện mơ hồ này sao? Bọn họ tin hay không, tin bao nhiêu, đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã nộp tài liệu lên trên. Không phải cháu đã nghe thấy ngoài vụ án hạ độc ở quán cà phê ra, công an còn điều tra cả chuyện giữa cô ta và nhà họ Du, nhà họ Sở sao? Nếu đã tra xét, chứng tỏ bọn họ đã nghi ngờ cô ta. Trên người cô ta có lực lượng cổ phái này, là có từ nhỏ, bao nhiêu năm như vậy, cháu cho rằng chỉ mình chúng ta phát hiện ra, không còn ai biết hay sao? Cháu thử nhìn thái độ nhà họ Nguyễn mà xem.”

Nguyên Ứng giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê: “Ông nội, cháu hiểu rồi.”

“Cháu còn trẻ, chưa suy xét được vấn đề này, không cách nào xử lý chặt chẽ, có thể thông cảm được. Nhưng cháu như vậy đã rất tốt rồi, ít nhất không chấp nhất chuyện Cố Kiều. Đại trượng phu cầm lên được phải buông xuống được. Dù là cháu muốn lợi dụng cô ta, hay thật sự có tình cảm với cô ta, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là hiện giờ cô ta đã mất hết giá trị lợi dụng rồi.”

Nguyên Ứng gật đầu: “Ông nội, cháu biết nên làm thế nào!”

Ông cụ Nguyên vô cùng vừa lòng với thái độ của anh ta, càng ngày Nguyên Ứng càng có dáng vẻ người thừa kế của nhà họ Nguyên. Nguyên Ứng chính là tương lai của nhà họ Nguyên bọn họ!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 301: Thực nghiệm Mic Jill



Đồn Công An.

Sau khi biết được hành động của nhà họ Nguyên, Cố Nam Sóc vô cùng choáng váng. Cho dù là trong quyển tiểu thuyết tiên đoán đã biến mất, hay là từ những mảnh ký ức đời trước hạt châu cho hắn xem, Cố Kiều và Nguyên Ứng đều là một đôi tình sâu như biển, kiên cố không gì phá nổi.

Cố Nam Sóc còn tưởng rằng tình cảm giữa hai người bọn họ rất sâu đậm, kết quả vậy mà lại…

Lại như vậy.

Nếu như tài liệu kia là do người khác trong nhà họ Nguyên đưa tới, Cố Nam Sóc còn có thể tìm lý do, có lẽ Nguyên Ứng không biết chuyện này. Nhưng tài liệu lại do chính tay Nguyên Ứng đưa tới, đúng là thú vị thật.

Khóe miệng Nguyễn Thành Trạch co giật, lộ ra sắc mặt khinh thường: “Nhà chúng ta với nhà họ Nguyên không chung một đường, không hề lui tới, nhưng tôi cũng từng nghe thấy tác phong làm việc của nhà bọn họ rồi. Chính là ích kỷ, không thấy lợi ích không ra tay. Mọi phương diện của Cố Kiều đều không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của nhà bọn họ, vậy mà Nguyên Ứng lại quang minh chính đại chạy ngược chạy xuôi vì cô ta, ông cụ Nguyên cũng cam chịu để nhà họ Nguyên làm hậu thuẫn cho bọn họ.”

“Trước đây tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi, những việc này không giống tác phong của nhà họ Nguyên. Cho dù Nguyên Ứng còn trẻ, bị tình cảm mê mắt đi chăng nữa, ông cụ Nguyên và Nguyên Quang Tá đều không phải kẻ ngốc. Thái độ của bọn họ có gì đó không đúng lắm, bây giờ xem ra, nếu như bọn họ đã biết về năng lực cổ quái của Cố Kiều, thì không có gì kỳ lạ nữa.”

Cố Nam Sóc ngây người, ánh mắt lóe lên. Lời này đã nói rõ, nhà họ Nguyên xem trọng và ủng hộ Cố Kiều như vậy, là vì muốn sử dụng năng lực cổ quái của cô ta.”

Nếu là như vậy, có lẽ đời trước cũng thế. Vậy thì có thể giải thích được lý do vì sao bất kể từ phương diện nào Cố Kiều đều không phải ân nhân của nhà họ Nguyên, nhà họ Nguyên lại chỉ báo ân cho Cố Kiều rồi.

Thứ gọi là báo ân, thứ gọi là tình thâm, chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Cố Nam Sóc a một tiếng, khóe mắt lộ ra vẻ châm chọc.

Hai người cùng nhau tới đồn công an, xem phần tài liệu Nguyên Ứng mới giao nộp, đa phần thông tin trên đó không khác những gì b ọn họ điều tra được, nhưng kỹ càng tỉ mỉ hơn chút.

Sắc mặt phó cục trưởng đầy phức tạp, Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn qua, hỏi: “Phó cục trưởng không tin à?”

Phó cục trưởng ngập ngừng: “Chuyện này bảo tôi phải tin thế nào?”

Cố Nam Sóc không giải thích, chỉ nói: “Dù cô ta có lực lượng cổ quái, biết phép thuật hay không, ít nhất tài liệu này đã chứng minh có rất nhiều điểm đáng ngờ bên trong. Chuyện nhà họ Sở và chuyện nhà họ Du đều có bóng dáng cô ta, chộng đầu độc tôi và anh họ cũng có chứng cứ phạm thội vô cùng xác thực, nhưng vụ án nhà họ Du và nhà họ Sở còn phải điều tra thêm.”

Phó cục trưởng gật đầu: “Đúng là như vậy, chúng tôi cũng đã bắt tay vào điều tra, nhưng mà không có manh mối trực tiếp, không dễ tra. Cửa khẩu đột phá duy nhất chính là Cố Kiều, nhưng Cố Kiều rất cứng miệng, không chịu nói gì cả.”

“Đã thẩm vấn chưa?”

“Thẩm vấn rồi. Nhưng hiện tại không cho phép tra tấn bức cung, không dễ làm.”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không cần dụng hình. Không biết phó cục trưởng đã từng nghe qua thực nghiệm Mic Jill chưa?”

“Gì cơ?” Phó cục khó hiểu.

“Năm 1954, có vài chuyên gia tâm lý học, mỗi ngày trả công cho học sinh mười đô la, thuê bọn họ tới làm một cuộc thí nghiệm. Thí nghiệm đó được gọi là thực nghiệm Mic Jill. Nội dung cụ thể về thực nghiệm thế nào, phó cục trưởng có thể tự mình tìm hiểu.”

“Nếu ngài tin được tôi, tôi sẽ nói cho ngài một kiến nghị. Chuẩn bị một căn phòng không có cửa sổ, bốn phía không có ánh sáng, nhốt một mình Cố Kiều bên trong, đảm bảo yên tĩnh và tối tăm tuyệt đối. Ba bữa cơm mỗi ngày chỉ đưa vào phòng một bát cháo loãng, nhân viên đưa cơm không được nói chuyện, không được phát ra tiếng động. Ngoài ra, không cần làm gì cả. Đương nhiên, vẫn phải âm thầm theo dõi chặt chẽ tình hình của đối phương.”

Phó cục trưởng có chút khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý.

Ngày đầu tiên, Cố Kiều cực kỳ thoải mái. Tuy rằng thay đổi nhà tù, nhưng không tiếp tục bị công an liên tục thẩm vấn, cô ta có thể ngủ một giấc yên ổn.

Ngày thứ hai, cô ta bắt đầu cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng, Mỗi bữa chỉ ăn một bát cháo loãng, ngay cả dưa muối cũng không có. Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó. Đã rất lâu rồi cô ta không sống khổ như vậy, nhất thời không thể quen được. Dù là lần trước vào đồn cảnh sát, đồ ăn không ngon, nhưng tốt xấu gì vẫn có thêm vài miếng rau xanh có thể ăn, tốt hơn cháo loãng bây giờ rất nhiều.

Ngày thứ ba, Cố Kiều bắt đầu lộ ra vài phần nôn nóng. Cô ta bắt đầu đập cửa kêu gào, hỏi xem bên ngoài có ai không, trong đầu thì tranh cãi với hệ thống.

“Đừng nói với ta cấp bậc giảm xuống gì đó nữa! Dù ta biết đã giảm xuống cấp một thì thế nào? Ngươi không xem tình cảnh của ta hiện giờ ra sao à? Ngươi luôn bảo ta nghĩ cách, nghĩ cách! Ta đang ở trong tù, nghĩ cách thế nào? Ngươi có bản lĩnh thì giúp ta ra ngoài đi!”

“Đinh! Hệ thống không có năng lực này.”

Cố Kiều mỉa mai: “Vậy ngươi có năng lực gì?”

Hệ thống im lặng.

Cố Kiều cười nhạt hai tiếng, hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Cô ta phải suy nghĩ cẩn thận, xem nên làm thế nào bây giờ. Tội mưu sát Cố Nam Sóc và Nguyễn Thành Trạch, xem như đã có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Dựa theo luật pháp, chắc chắn cô ta không có đường sống. Nhưng cô ta biết rõ, trên đời này có rất nhiều chuyện đều không xử lý theo quy định, luôn có ngoại lệ. Bây giờ, hy vọng duy nhất của cô ta, chính là Nguyên Ứng.

Hôm nay là ngày thứ mấy rồi nhỉ? Ngày thứ tư.

Bốn ngày, cho dù chưa nghĩ ra được biện pháp cứu cô ta ra ngoài, cũng nên tới thăm cô ta mới đúng. Nhưng từ sau ngày chia tay đó, Nguyên Ứng không còn xuất hiện. Anh ta không tới, cũng không sai người khác tới. Về lý thuyết, tình hình của cô ta không ổn như vậy, muộn nhất ngày thứ hai anh ta đã phải bảo luật sự tới rồi, nhưng mà…

Trong lòng Cố Kiều căng thẳng, bắt đầu luống cuống.

Chẳng lẽ Nguyên Ứng đã từ bỏ cô ta rồi?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 302: Dựa vào bản thân



Ngày thứ tư, đến giờ đưa cơm, mùi gà nướng thơm lừng từ ngoài cửa truyền tới, Cố Kiều lập tức nhảy dựng lên, khóe miệng vô thức tràn ra nướt bọt. Nhưng mà thứ truyền vào từ lỗ nhỏ trên cửa vẫn chỉ là một bát cháo loãng như cũ.

Cố Kiều dựa vào cửa, kêu lên: “Từ từ! Đừng đi! Các anh muốn nhốt tôi tới khi nào?”

Không ai trả lời, mùi gà nướng ngoài cửa càng ngày càng nồng đậm, thi thoảng còn có tiếng nhấm nuốt truyền tới. Cố Kiều nuốt một ngụm nước miếng: “Cho tôi ăn với, cho tôi ăn với.”

Ăn cháo loãng ba ngày, cô ta chịu đủ rồi.

Nhưng người ngoài cửa vẫn không để ý tới cô ta, ăn gà nướng xong lập tức ra ngoài, để lại một mảng yên tĩnh bao trùm bốn phía.

Cố Kiều cầm chén cháo lên, lửa giận đùng đùng, ném mạnh xuống đất.

Ngày thứ năm, cô ta lại ngửi thấy mùi gà nướng thơm nồng.

Hốc mắt Cố Kiều đỏ lên: “Rốt cuộc các anh muốn thế nào? Dù tôi phạm pháp thật, cũng phải do tòa án định tội. Các anh không thể nhốt tôi thế này! Nói gì đi chứ! Ngày nào cũng đưa cơm cho tôi, anh là kẻ điếc à? Hay là người câm? Có ai không, nói một câu đi chứ!”

Sống trong bóng tối tuyệt đối, không rõ ngày đêm, cô ta chỉ có thể dựa vào thời gian đưa cơm hàng ngày để tính toán thời gian, nhưng suy tính kiểu này cũng không chính xác, biết đâu có ngày bọn họ đưa cơm thêm một lần, hoặc đưa ít một lần thì sao?

Không ai nói chuyện với cô ta, cô ta đã mất đi con đường giao lưu, mất đi khả năng khống chế thời gian. Chẳng những nôn nóng, Cố Kiều còn rất khủng hoảng. Hiện giờ cô ta vô cùng muốn phá vỡ cục diện này, vô cùng muốn nói chuyện với người khác, dù một câu cũng được.

Ban đầu cô ta táo bạo, nổi giận chất vấn, sau đó đến cầu khẩn, khóc lóc kể lể. Bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào như cũ.

Ngay khi Cố Kiều đang ở bên bờ vực suy sụp, ngồi bệt ra đất, sắp từ bỏ, một giọng nói truyền tới: “Muốn ăn không?”

Mùi gà nướng thơm lừng lại lần nữa ập đến, Cố Kiều vội vàng vươn tay ra khỏi ô cửa nhỏ, định túm lấy đối phương, nhưng lại bắt hụt.

“Anh đừng đi… Đừng đi mà!”

“Chỉ cần cô nói ra hết những chuyện mình đã làm, con gà nướng này sẽ là của cô.”

Cố Kiều dừng lại: “Nói…… Nói cái gì?”

“Chuyện nhà họ Du, chuyện nhà họ Sở!” Người ngoài cửa tạm dừng nửa giây, mới nói tiếp: “Cô lợi dụng lực lượng thần bí trên người mình thế nào để phá đổ hai nhà kia?”

Câu cuối cùng khiến cả người Cố Kiều chấn động. Sao bọn họ lại biết về lực lượng thần bí trên người cô ta? Sao bọn họ lại biết nhà họ Du và nhà họ Sở bị cô ta dùng lực lượng thần bí phá đổ? Cánh môi cô ta run rẩy, tim đập thình thịch.

Hệ thống nóng nảy, phát ra tiếng nhắc nhở:

“Ký chủ, không thể nói cho bất cứ kẻ nào về sự tồn tại của hệ thống. Nếu ký chủ nói ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ký chủ sẽ bị coi là quái vật, sẽ phải thừa nhận ánh mắt khác thường của mọi người, còn có khả năng bị bắt đi làm đối tượng thí nghiệm, bị lấy m.á.u nghiên cứu.”

Cố Kiều cũng là người thông minh, tất nhiên cô ta biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nghe thấy lời này, cô ta lập tức ngậm chặt miệng.

Cô ta không thể nói ra! Tuyệt đối không thể nói! Dù thế nào cũng không được thừa nhận!

“Lực lượng… Lực lượng thần bí cái gì? Tôi không biết anh đang nói gì cả.”

Ngoài cửa không tiếng đáp lại. Không phản biện, càng không khuyên bảo gì thêm, chỉ có tiếng lạch cạch vang lên, cửa sắt bên ngoài đã đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa…

Cố Kiều vội vàng nhào về phía cửa lớn: “Đừng đi, anh quay lại đây! Chúng ta có thể thương lượng! Anh quay lại đây!”

Mấy ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên có người đáp lại cô ta, tuy rằng không thể khai thật, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nói chuyện phiếm với đối phương một lát. Đác tiếc, ngay cả yêu cầu nho nhỏ này, đối phương cũng không thỏa mãn cô ta.

Ngày thứ sáu, người đưa cơm lại mang theo một con gà nướng, hỏi cô ta: “Muốn ăn không? Bằng lòng khai thật chưa?”

Ngoài mấy chữ này ra, không còn chữ nào khác. Cô ta không đáp lại, đối phương lập tức xoay người ra ngoài, một câu nửa chữ cũng không muốn nhiều lời. Cố Kiều thấy thế lại sắp phát điên.

Có lẽ trước đây cô ta còn ôm tâm lý may mắn, có lẽ Nguyên Ứng bận chuyện gì đó. Nhưng bây giờ cô ta không thể không thừa nhận, nhà họ Nguyên đã từ bỏ cô ta. Nguyên Ứng còn quan tâm tới cô ta hay không, cô ta không rõ lắm. Nhưng ít nhất cô ta đã hiểu được thái độ của nhà họ Nguyên. Nếu không, không thể nào lâu như vậy, vẫn không mời nổi một luật sư tới cho cô ta.

Có lẽ Nguyên Ứng và nhà họ Nguyên có chung một thái độ, có lẽ trong lòng Nguyên Ứng vẫn có cô ta, nhưng bị người nhà nhốt lại, không thể ra ngoài. Nhưng bất kỳ khả năng nào, dù là khả năng sau thì sao? Không được nhà họ Nguyên ủng hộ, Nguyên Ứng có thể làm gì?

Cố Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, xem ra bây giờ cô ta chỉ có thể dựa vào bản thân.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 303: Lại đổi người



Hệ thống đã rơi xuống cấp một, nhưng không phải hoàn toàn vô dụng. Ưu thế từ vận may đã cực kỳ nhỏ bé, nhưng thẻ đạo cụ và các công năng trước đó đã mở khóa không bị hạn chết. Đại biểu cô ta vẫn còn không gian thao tác.

Trước đây cô ta vẫn luôn do dự. Thứ nhất tác dụng và phạm vi của thẻ đạo cụ nhỏ, cần tính toán cẩn thận, nhắm chuẩn thời cơ, tìm ra lỗ hổng. Thứ hai, nếu lựa chọn biện pháp này, dù có thể ra ngoài, cũng trở thành đào phạm. Từ nay về sau, cô ta chỉ có thể lẩn trốn khắp nơi.

Cô ta không muốn cuộc sống như vậy, nếu có thể sống một cách quang minh chính đại chẳng phải tốt hơn sao?

Nhưng mà nhà họ Nguyên đã từ bỏ, tương đương đã chặt đứt con đường ra ngoài của cô ta. Vậy thì cô ta phải cân nhắc lại. So với khả năng vĩnh viễn bị nhốt ở nơi này, thậm chí bị xử bắn, trốn chui trốn lủi khắp nơi tính là gì?

Đợi sau này có cơ hội tăng cấp bậc hệ thống lên rồi, chưa chắc cô ta không thể thay đổi vận mệnh trốn chui trốn lủi.

“Hệ thống, ta còn hơn một ngàn điểm năng lượng đúng không? Mua thẻ đạo cụ, chờ tới lần đưa cơm tiếp theo, thả xuống người đưa cơm.”

“Xin ký chủ xác nhận tên họ người đưa cơm.”

Cố Kiều sửng sốt.

“Ký chủ, về cách sử dụng thẻ đạo cụ, ở lần đầu tiên khi mở khóa kỹ năng này, hệ thống đã từng nói rõ với ký chủ. Muốn sử dụng thẻ đạo cụ phải thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất, đối tượng bị thả xuống phải ở trong phạm vi khoảng cách nhất định với ký chủ. Thứ hai, phải có tên họ chính xác của đối tượng.”

Tên họ người đưa cơm…

Cô ta biết cái rắm!

Đột nhiên, Cố Kiều nghĩ đến. Cấp bậc của hệ thống đã giảm, tương đương không thể sử dụng vận may, nhưng danh sách giá trị vận may vẫn tồn tại như cũ. Chỉ cần tiếp xúc với người khác năm phút trở lên, là hệ thống có thể biết được đối phương có phải đối tượng mang vận may hay không. Tên của đối phương cũng sẽ xuất hiện trên danh sách.

Dù tiếp xúc cần hai bên trao đổi lẫn nhau, dù từ đầu tới giờ bọn họ chưa từng đối thoại với nhau vượt quá năm câu. Nhưng chỉ cần tiếp xúc mỗi ngày vài giây, tiếp tục kiên trì tích cóp, sẽ có ngày gom đủ năm phút. Hơn nữa, có lẽ không chỉ hai giây. Ngày mai! Ngày mai nhất định cô ta phải nghĩ ra biện pháp nói thêm vài câu với đối phương, có thể thêm bao nhiêu thì thêm bấy nhiêu.

Đúng, cứ như vậy đi!

Biện pháp cô ta nghĩ ra rất hay, nhưng trên đời còn có một câu, kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Ngày thứ bảy, khi Cố Kiều đang xoa tay hầm hè chờ đợi người đưa cơm tới, kết quả đối phương tới thật, nhưng lại không giống những gì cô ta suy nghĩ.

“Muốn ăn không? Bằng lòng khai hết chưa?”

Vẫn là hai câu nói như mọi ngày, vẫn là mùi gà nướng như cũ, nhưng âm sắc đã thay đổi.

Người này không phải người đưa cơm cho cô ta hai ngày trước. Bọn họ đã đổi người.

“Anh là ai? Người trước đó đưa cơm cho tôi đâu rồi?”

Thấy đối phương không phản ứng, lại muốn đóng cửa. Cố Kiều nóng nảy: “Chờ đã! Không phải các anh muốn tôi khai thật sao? Được, tôi khai! Tôi muốn gặp cục trưởng chỗ các anh! Cho dù khai thật, tôi cũng chỉ khai thật với cục trưởng!”

Khai thật là chuyện không thể nào, nhưng cô ta có thể dùng lý do này để kéo dài thời gian. Đương nhiên, nếu có thể gặp được cục trưởng lại càng tốt, cô ta có thể biết được tên họ của cục trưởng!

Nhưng người đưa cơm hoàn toàn không mắc bẫy, tiếng lạch cạch vang lên, cửa bị đóng lại, tiếng bước chân đi xa dần.

Cố Kiều:……

Mẹ kiếp! Cô ta đã nói sẽ khai thật rồi, sao lại không nghe cô ta?

Không phải là đi báo cáo cấp trên chứ?

Ôm chờ mong này, Cố Kiều chờ nữa chờ mãi, cuối cùng vẫn không chờ được đối phương quay lại.

Mãi cho tới ngày thứ tám, lại là người khác tới đưa cơm.

“Muốn ăn không? Bằng lòng khai hết chưa?”

Từ đó về sau, ngày nào cũng chỉ hai câu hỏi ấy.

Cố Kiều không biết có phải mỗi ngày đều đổi người hay không, có vài giọng nói cô ta không thể phân biệt rõ ràng. Nhưng cô ta có thể nghe ra được, trong sáu ngày ít nhất đã thay đổi bốn người.

Cứ tiếp tục như vậy, mỗi ngày chỉ giao lưu với nhau một câu, muốn kiếm đủ thời gian tiếp xúc năm phút đồng hồ, cô ta phải chờ tới bao giờ?

Gần như không thể!

Càng ngày Cố Kiều càng cuồng bạo, ngày nào cũng đ.ấ.m đá cửa phòng, vách tường để phát tiết. nhưng cho dù cô ta làm ầm ỹ thế nào, đều không có ai ra mặt, không ai để ý tới cô ta.

Ngày thứ mười bốn, Cố Kiều không kiên trì nổi.

Tiếng bước chân người đưa cơm vừa vang lên, cửa tò vò còn chưa mở ra hoàn toàn, cô ta đã vội vàng kêu lên: “Tôi khai! Tôi khai hết! Trên người tôi đúng là có lực lượng thận bí! Tôi có thể cướp lấy vận may của người khác! Tôi dùng cách này để đánh cắp vận may của nhà họ Du và nhà họ Sở, từ đó khiến bọn họ gặp xui xẻo! Thả tôi ra ngoài, tôi không muốn tiếp tục ngốc tại nơi quái quỷ này! Chỉ cần các anh thả tôi ra ngoài, tôi sẽ nói tất cả, sẽ nói hết những gì tôi biết cho các anh!”

Người đưa cơm không đáp lời, chỉ có nửa con gà nướng truyền vào từ cánh cửa tò vò.

Cố Kiều vươn tay cướp lấy, ăn ngấu nghiến.

Thơm quá! Đã bao lâu rồi cô ta chưa được nếm qua vị thịt!

Lạch cạch! Nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa tò vò lại lần nữa đóng chặt!

Cố Kiều kinh hãi, ngồi bệt ra đất, vô cùng suy sụp! Lại như vậy! Cho dù cô ta có đồng ý khai thật hay không, đối phương đều không để ý tới cô ta. Lần này, cô ta còn cố ý nói ra điểm mấu chốt bản thân có thể cướp đoạt khí vận rồi, vậy mà đối phương vẫn không d.a.o động như cũ.

Có điều vẫn may, lần này có được nửa con gà nướng.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 304: Khai



Cố Kiều liều mạng xé một miếng thịt gà nhét vào trong miệng, ăn giống như dân chạy nạn đã rất nhiều ngày chưa ăn cơm. Ăn gà nướng xong, cô ta nhìn về phía cánh cửa phòng tối tăm, hai mắt dại ra, sắc mặt hoảng hốt.

Nếu cứ tiếp tục như vậy…. Nếu quãng đời còn lại chỉ có thể trôi qua như vậy… Cô ta tồn tại còn có ý nghĩa gì?

Oa…

Cố Kiều cuộn tròn người lại, hai tay ôm đầu, khóc thất thanh!

“Rốt cuộc các anh muốn thế nào? Các anh nói đi! Các anh có yêu cầu gì, có gì cứ việc nói thẳng đi! Tôi đã nói rồi, tôi đồng ý khai hết! Các anh muốn biết gì, tôi đều nói cho các anh! Cầu xin các anh, thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài có được không?”

“Ký chủ, xin ký chủ bình tĩnh lại! Nói ra bốn chữ cướp đoạt vận may đã rất không lý trí rồi. Xin ký chủ đừng mắc thêm sai lầm!”

“Bình tĩnh bình tĩnh! Ngươi vĩnh viễn chỉ biết bảo ta bình tĩnh. Bây giờ trong tình huống này, không hề có đường ra, người bảo ta bình tĩnh thế nào? Ngươi câm miệng cho ta, ta cần sẽ goi ngươi, không được gọi, ngươi không thể tùy ý xuất hiện! Treo máy cho ta, ta không muốn nghe tiếng ngươi nữa!”

Mấy ngày qua, cô ta vẫn luôn để hệ thống trong trạng thái kích hoạt, bởi vì trong không gian yên tĩnh tối tăm này, chỉ có hệ thống có thể trò chuyện với cô ta. Nhưng hệ thống chung quy vẫn chỉ là hệ thống, không thay thế được con người, chẳng những không thể an ủi cô ta, ngược lại còn liên tục thúc giục cô ta, khiến cô ta càng táo bạo hơn.”

Bây giờ cô ta không cần hệ thống nữa. Cô ta không muốn tiếp tục nghe mấy lời nói máy móc quen thuộc của hệ thống.

Không thể tiết lộ sự tồn tại của hệ thống cái gì? Hậu quả không dám tưởng tượng cái gì? Cô ta không quan tâm nữa. Bây giờ điều cô ta mong muốn nhất chính là nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này! Cô ta chịu đủ rồi! Chịu đủ rồi!

Ngày thứ mười lăm. Thời gian đưa cơm đã tới, người đưa cơm lại không xuất hiện.

“Tạch” Một tiếng động nhỏ vang lên, đèn trong phòng bật sáng. Ánh sáng xuất hiện bất ngờ khiến Cố Kiều không thích ứng. Cô ta vươn tay lên che mắt, một lúc lâu sau mới dần dần nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Kẽo kẹt, cửa sắt mở ra.

Bốn năm người xuất hiện cùng lúc, bê một chiếc bàn dài và hai chiếc ghế dựa vào phòng. Một trái một phải đều mang mặt nạ bảo hộ, mặc quân trang, kéo Cố Kiều tới, còng tay còng chân cô ta lại, khóa vào một trong hai chiếc ghế.

Mỗi hành động đều dứt khoát, nhanh như tia chớp, giống như cơn gió thổi tới rồi bay đi.

Làm xong tất cả, bọn họ nhanh chóng ra khỏi phòng.

Một phút sau, Cố Kiều nhìn thấy một bóng người vào phòng, ngồi xuống ghế dựa đối diện cô ta.

Là Cố Nam Sóc.

“Không phải muốn khai thật sao?Nói đi!”

Cố Kiều khiếp sợ: “Là chú? Sao lại là chú? Chú không phải công an, sao chú lại tới…”

“Chuyện này không liên quan tới cô, cô chỉ cần khai rõ mọi chuyện về cô là được rồi. Muốn nói thì nói mau, nếu không muốn nói…”

Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên, nhổm người dậy định đi.

Cố Kiều vội vàng gọi hắn lại: ““Từ từ! Cháu nói! Cháu nói!”

Nửa tháng qua, đây là lần đầu tiên có người chịu gặp mặt nói chuyện với cô ta, cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội lần này. Cô ta không muốn quay về cuộc sống trong bóng tối vô tận kia. Nếu đã quyết định khai đúng sự thật, vậy thì đối phương là ai còn quan trọng sao?

“Các người muốn biết gì, tôi sẽ nói hết.”

“Chúng tôi muốn biết tất cả mọi chuyện về cô. Cô nhận được hệ thống từ khi nào, hệ thống có bao nhiêu công năng, có bao nhiêu quy định chế ước? Chúng tôi muốn biết tất cả, càng tỉ mỉ cảng tốt.”

“Hệ thống? Chú biết hệ thống? Vậy mà chú cũng biết về hệ thống!”

Cố Kiều trợn tròn mắt, không dám tin tưởng.

“Không chỉ hệ thống, tôi còn biết rất nhiều thứ khác. Ví dụ như vận may của cô là do hệ thống mang đến cho cô. Ví dụ như ngoài vận may ra, nó còn có công năng khác, có thể mang đến vận rủi cho người khác. Mùa hè năm đó, tôi gặp phải đám cướp kia, là do cô gây ra. Cô có thể làm một cách thần không biết quỷ không hay, vì có hệ thống giúp đỡ. Còn lần trước chân Tống Giai bị thương cũng do cô gây ra. Thậm chí cả Cố Tứ Tường và Hồ Dao Hoa, cuộc sống của bọn họ không xong như vậy, tất cả đều do cô ban tặng!”

Câu cuối cùng, thật ra chỉ là suy đoán của Cố Nam Sóc, không dám khẳng định trăm phần trăm, cho nên hắn chỉ nói cuộc sống không xong như vậy, không miêu tả rõ ràng cụ thể.

Nhưng Cố Kiều không nghĩ như vậy.

Trong lòng cô ta vô cùng căng thẳng, sắc mặt tái nhợt.

Hắn biết, vậy mà chuyện gì hắn cũng biết.

Cố Nam Sóc cong môi: “Cho nên đừng giở trò với tôi. Có gì muốn nói, có gì phải nói thì nói đi, đừng giở thủ đoạn! Chỉ cần lời cô nói có điểm nào không khớp với điều tôi đã biết, tôi sẽ trực tiếp ra ngoài, sau này sẽ không có ai nói thêm bất cứ câu nào với cô nữa, càng sẽ không ai chịu gặp cô. Từ giờ về sau, cô cứ sống trong căn phòng này cả đời đi!”

“Không! Tôi không muốn ngốc trong căn phòng này nữa! Không bao giờ…”

“Vậy phải xem biểu hiện của cô rồi. Đừng giở trò gian lận trên người tôi. Những thứ hệ thống cho cô, đều không dùng được với tôi, tôi nghĩ chắc là cô đã từng thử qua không chỉ một lần, trong lòng cũng đã hiểu rất rõ rồi. Đừng ôm tâm lý may mắn, đừng lãng phí cơ hội sử dụng thệ thống của cô. Giữ lại đi, giữ lại có lẽ có thể chứng minh bản thân!”

Phòng tuyến của Cố Kiều hoàn toàn sụp đổ. Cô ta biết, thời khắc này cô ta đã không còn đường lui. Thậm chí còn tuyệt đối không thể tránh nặng tìm nhẹ, lừa dối cho qua như trước đó cô ta từng nghĩ.

“Được! Tôi nói! Từ khi tôi sinh ra hệ thống đã trói định với tôi rồi, nhưng tôi không biết sự tồn tại của hệ thống cho tới năm bảy tuổi…”

Cố Kiều từ từ kể ra mọi việc về hệ thống, cô ta lấy được hệ thống thế nào, lần đầu tiên trao đổi với hệ thống ra sao, sau đó được sự giúp đỡ của hệ thống, có được vận may, bao gồm cả thẻ đạo cụ, và đánh cắp vận may… Vân vân.

Cô ta không rõ Cố Nam Sóc biết cụ thể bao nhiêu, có lẽ không nhiều lắm, có lẽ không phải toàn bộ, nhưng cô ta không dám đánh cuộc, cũng đánh cuộc không nổi. Cô ta sợ mình giấu diếm điều gì, sẽ chọc giận Cố Nam Sóc, khiến hắn xoay người bỏ đi. Cô ta sợ phải tiếp tục một mình đối mặt với bóng tối vô tận, càng không muốn cả đời ngốc tại nơi này. Cho nên, cô ta đành phải nói ra toàn bộ, thẳng thắn tranh thủ khoan hồng.

Cuộc nói chuyện này kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.

Cố Nam Sóc ghi chép lại mười mấy trang sổ, thấy Cố Kiều ngừng nói, hắn mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Chỉ bấy nhiêu? Còn gì nữa không?”

Câu hỏi sau khiến Cố Kiều run rẩy theo bản năng, cô ta vắt hết óc ra nghĩ lại xem bản thân có bỏ sót chút nào không. Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chắc là hết rồi, mới run rẩy, cẩn thận trả lời: “Không… Không còn.”

“Đói bụng lắm rồi nhỉ? Muốn ăn gì?”

Cố Kiều:???

Cô ta nói muốn ăn gì, là có thể ăn thứ đó sao?”

“Biểu hiện của cô không tồi. Đây là phần thưởng dành cho cô.”

Cố Kiều mừng rỡ: “Tôi… Tôi có thể ăn một bát canh xương sườn không?”

“Có thể!”

Năm phút sau, một bát canh xương sườn được mang đến, bên cạnh còn có thêm nửa con gà nướng.

Cố Kiều nhìn mỹ thực trên bản, hai mắt sáng lên, thiếu chút nữa đã mừng phát khóc.

Lúc này, Cố Nam Sóc cũng đã cầm sổ ghi chép ra khỏi phòng giam, qua phòng giám thị bên cạnh. Trong phòng, có bốn năm vị tiến sĩ nghiên cứu khoa học kỹ thuật kỳ cựu đang chờ.

Trong phòng tối có gắn thiết bị theo dõi tiên tiến nhất trên thị trường, mọi việc phát sinh bên trong, phòng bên này đều trông thấy rõ. Biểu hiện của Cố Nam Sóc và Cố Kiều thế nào, bọn họ đều xem rõ, tất cả lời nói đều nghe được toàn bộ.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 305: Nghiên cứu



Viện sĩ Lý nhìn Nguyễn Chính Huân, mặt không thể tin nổi: “Lão Nguyễn, ông gọi tất cả chúng tôi tới đây, chỉ vì cho chúng tôi xem thứ này? Tôi thấy không phải cô ta thần kinh, thì chính ông thần kinh rồi! Hoặc là cả hai đều thần kinh không bình thường!”

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Viện sĩ Lý cho rằng Cố Kiều đang ăn nói điên khùng sao?”

“Nếu không thì là gì? Lão Nguyễn, ông là nhân viên nghiên cứu, có kiến thức khoa học kỹ thuật. Sao cũng tin vào chuyện ma quỷ, lực lượng thần bí này?”

Nguyễn Chính Huân đảo mắt nhìn qua: “Lực lượng thần bí? Ông cho rằng đó chỉ là lực lượng thần bí sao? Trên đời này không thiếu chuyện khoa học không thể giải thích nổi.”

Chúng viện sĩ:???

“Vào thời kỳ vũ khi lạnh, đột nhiên hỏa dược xuất hiện, tùy tiện ném ra vài viên, là có thể nổ tung cả quả núi. Khi ấy có ai dám tin tưởng? Có phải nó cũng là lực lượng thần bí hay không? Trước thời đại cách mạng công nghiệp, có ai dám tin chúng ta có thể chế tạo ra được máy bay, tàu ngầm? Nếu nói ra những chuyện đó cho người thời đại trước nghe, bọn họ có cho rằng cũng là lực lượng thần bí hay không? Còn nữa, trăm năm trước, ai có thể nghĩ ra, chúng ta có thể bay lên trời, bay tới mặt trăng? Ai có thể nghĩ ra, một viên đạn có thể phá hủy một thành phố. Có phải đây cũng là lực lượng thần bí hay không?”

Viện sĩ Lý nhíu mày: “Lão Nguyễn, ông có ý gì?”

Cố Nam Sóc khẽ than một tiếng: “Các vị, ý bác ấy muốn nói là, có rất nhiều thứ hiện giờ chúng ta cảm thấy thần bí, có lẽ chỉ vì tri thức chúng ta nắm giữ trước mắt chưa đủ để đưa ra giải thích về lực lượng thần bí ấy.”

Viện sĩ Lý sửng sốt, chỉ trong giây lát sắc mặt đã thay đổi: “Cậu nghi ngờ, thứ này có thể là kỹ thuật mới do kẻ địch nghiên cứu ra? Kỹ thuật như vậy, có thể sao?”

Cố Nam Sóc: Kẻ… Kẻ địch là cái quỷ gì? Mạch não này đúng là…

Hắn khẽ ho một tiếng: “Chưa chắc đã là kẻ địch. Theo lời Cố Kiều nói, hệ thống tự xưng đến từ nền văn minh thế giới cao độ.”

Nghe thấy không phải kẻ địch, Viện sĩ Lý thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu kẻ địch nắm giữ kỹ thuật ấy, vậy thì đã vượt qua bọn họ bao nhiêu năm? Bọn họ còn đuổi kịp được không? Nếu kỹ thuật này được vận dụng khắp nơi, quốc ra sẽ gặp phải nguy cơ thế nào, đúng là không dám tưởng tượng!

“Các vị đều là nhân tài phương diện khoa học kỹ thuật đứng đầu trong nước, chắc đều biết đến thuyết tương đối của Einstein và lý thuyết lượng tử của Planck. Bên trong đều nhắc tới khái niệm “Không gian bốn chiều”, và “Thời không uốn lượn”. Có lẽ những thứ này hiện giờ chúng ta còn cảm thấy quá xa xôi, gần như không thể nào chứng thực. Nhưng ở một nơi nào đó, ở thế giới khác thế giới chúng ta đang sống, bọn họ đã vận dụng tới gian đoạn thực tiễn rồi. Mà theo như lời hệ thống nói với cố kiều, nó chính là sản vật thực tiễn của nền văn minh đó.”

Sắc mặt viện sĩ Lý trở nên nghiêm túc, trong mắt còn lộ ra vài phần hưng phấn: “Nếu giả thiết này được thành lập, vậy thì chúng ta có thể dựa vào thứ gọi là hệ thống này để tiến hành nghiên cứu ngược rồi.”

Nói tới điểm này, mấy nhà khoa học đều khó tránh khỏi kích động, anh một câu tôi một câu, bắt đầu tham khảo khả năng thực tiễn.

Nhưng trước mắt còn một tiền đề vô cùng quan trọng, viện sĩ Lý đột nhiên mở miệng: “Trước tiên cần phải chứng minh, lời Cố Kiều nói là sựt thật, chứ không phải nói bậy nói bạ.”

Chứng minh thế nào đây?

Cố Nam Sóc đưa ra ý kiến: “Tôi nhớ mấy năm trước, Hawking phát hiện ra tia phóng xạ, hệ thống này có thể cũng liên quan tới phóng xạ hoặc từ trường hay không?”

Viện sĩ Lý đứng bật dậy: “Đúng! Phóng xạ, từ trường, còn cả sóng điện não! Lão Trần, lão Chu. Chúng ta mau về viện nghiên cứu một chuyến, mang dụng cụ tới đây! Không không, gọi điện thoại đi! Gọi điện thoại bảo bọn họ mang dụng cụ tới đây, như vậy nhanh hơn.”

Có động lực và phương hướng nghiên cứu, các vị viện sĩ bắt đầu đám chìm trong đó, bắt đầu mất ăn mất ngủ.

Cuối cùng dụng cụ kiểm tra đo lường cho ra kết quả: Không tra ra được tia phóng xạ, không xuất hiện từ trường khác thường. Điểm đặc biệt chỉ có sóng điện não. Mặc dù Cố Kiều đang ngủ say, sóng điện não của cô ta cũng khác xa người khác. Điểm này rất không bình thường.

Các vị viện sĩ cầm số liệu kiểm tra đo lường được, nhíu mày: “Đúng là có vấn đề, nhưng nó chưa dudr để chứng minh sự tồn tại của hệ thống.”

Viện sĩ Lý suy nghĩ một lát, rồi nói: “Thật ra còn một biện pháp khác, trực tiếp hơn.”

Mọi người nhìn qua.

Viện sĩ Lý mỉm cười, đi đến trước mặt Cố Kiều: “Tên đầy đủ của tôi là Lý Quang Nhất, dùng thẻ đạo cụ của cô, thả xuống người tôi đi.”

Cố Kiều trợn tròn mắt, chỉ thấy người khác muốn có vận may, chưa từng thấy ai tự tìm xui xẻo.

Nguyễn Chính Huân ngăn ông ấy lại: “Lão Lý!”

Viện sĩ Lý lắc đầu: “Tôi biết các ông lo lắng điều gì. Không phải cô ta nói thẻ đạo cụ có thể hạn định sự kiện xui xẻo sao? Để tôi trẹo chân một cái là được, như vậy không tính là chuyện lớn. Dựa theo lời cô ta nói, thẻ đạo cụ cũng không làm được chuyện gì quá mức bình thường, tỉ lệ thành công quá thấp.”

“Nếu đã như vậy, chúng ta còn sợ cô ta giở trò hay sao? Chúng ta nhiều người như vậy, dù cô ta thu phục được tôi, chẳng lẽ còn thu phục được tấn cả mọi người. Dù tất cả chúng ta bị hại, bên ngoài vẫn còn vài lớp bảo vệ, năng lực của cô ta còn chưa lớn như vậy.”

Cố Kiều nghiêm mặt lại, quả nhiên, trước đây cô ta suy nghĩ quá đơn giản. Nếu đối phương đã biết trên người cô ta có lực lượng cổ quái, còn biết về hệ thống, sao bọn họ có thể không đề phòng?

Người đưa cơm chỉ là một cửa, dù cô ta biết được tên họ của đối phương, thu phục được đối phương, nhờ đó thoát ra khỏi phòng, cũng không làm nên được chuyện gì. Vĩnh viễn cô ta sẽ không ra được đồn công an.

Cô ta suy sụp tinh thần ngồi trên ghế, không biết nên hận đối phương cẩn thận, hay nên cảm thấy may mắn vì mình chưa tự cho là thông minh, dựa vào lực lượng cỏn con chống lại bọn họ.

Cô ta ngước mắt nhìn về phía Cố Nam Sóc, sắc mặt phức tạp. Có phải hắn đã đoán trước được các nhà khoa học sẽ đưa ra yêu cầu này, cho nên mới cảnh cáo cô ta trước, bảo cô ta đừng lãng phí năng lượng, lưu lại để chứng minh bản thân hay không?

Hóa ra là chứng minh bằng cách này.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 306: Chứng minh



Các nhà khoa học đều không phải người tham sống sợ chết, vừa nghe lão Lý nói vậy, tất cả đều tranh nhau muốn làm đối tượng thực nghiệm. Cuối cùng vẫn là viện sĩ Lý nói: “Để tôi trước đi, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ, chú ý sự thay đổi của số liệu.”

“Bạn học Cố Kiều, mời sử dụng thẻ đạo cụ.”

Cố Kiều:…… Ngoài ngoan ngoãn nghe lời, còn có thể thế nào?

Dưới tầng tầng lớp lớp bảo vệ, nếu cô ta thật sự dám làm gì, khả năng giây tiếp theo t.h.i t.h.ể sẽ nằm yên tại chỗ.

“Hệ thống, mua sắm thẻ đạo cụ, chỉ định đối tượng thả xuống, Lý Quang Nhất.”

Hệ thống không mấy sẵn lòng, nhưng không cách nào từ chối ký chủ của mình.

Giây tiếp theo, Cố Kiều nâng đôi tay trống rỗng lên viết gì đó. Cùng lúc ấy, cơ thể viện sĩ Lý tự dưng mất đi khống chế, nghiêng người trẹo chân, may mà có người bên cạnh giúp đỡ, không bị té ngã. Nhưng tình huống rút gân đau nhức dưới chân vẫn tồn tại như cũ, nửa tiếng sau mới tự động biến mất.

Viện sĩ Lý lập tức trở nên nghiêm túc. Vậy mà trên đời thật sự có lực lượng cổ quái như vậy! Đây là lực lượng kh*ng b* gì thế?

“Vừa rồi hai tay cô làm gì vậy?”

“Viết ra sự kiện xui xẻo, trước đó đã từng nói với các ông rồi.”

“Nhưng mà chúng tôi chưa từng nhìn thấy thẻ đạo cụ kia.”

“Hệ thống nói, chỉ có ký chủ trói định mới có thể trông thấy.”

Sắc mặt mọi người càng ngưng trọng.

Viện sĩ Trần nói tiếp: “Vừa rồi, trong khoảnh khắc thẻ đạo cụ xuất hiện, từ trường xung quanh có thay đổi, số liệu tăng vọt, hơn so với trước đó mười ba lần.”

Viện sĩ Chu: “Đồng thời, sóng điện não của cô ta cũng d.a.o động vô cùng mãnh liệt. Nhưng nhìn bề ngoài, có vẻ như cô ta không hề cảm thấy có gì không ổn.”

Viện sĩ Lý xụ mặt: “Ghi lại số liệu, thu thập tư liệu.”

Mọi người điểm? Đầu.gật đầu.

Đợi mọi người đi khỏi, đã lấy được số liệu để tiến hành phân tích và tham khảo, người phụ trách mới quay trở lại phòng giam cùng với Cố Nam Sóc: “Tôi có thể giúp cô ra khỏi căn phòng này. Nhưng cần cô ký tên vào bản hiệp nghị tự nguyện làm đối tượng nghiên cứu.”

Cố Kiều do dự. Cô ta biết rõ, một khi ký tên vào bản hiệp nghị này, cô ta sẽ thế nào.

Cố Nam Sóc nhắc nhở: “Cô có thể không ký. Như vậy theo pháp luật, cô có ý định mưu sát tôi và Nguyễn Thành Trạch chưa thành công, với luật phát hiện giờ, sẽ trực tiếp mang đi xử bắn. Văn kiện cấp trên sẽ nhanh chóng truyền xuống, cô không sống được mấy ngày nữa đâu.”

Nghe thấy thế, sắc mặt Cố Kiều trắng bệch.

“Ký tên vào bản hiệp nghị này, là cơ hội sống sót duy nhất của cô. Đừng trông cậy vào nhà họ Nguyên nữa, nhà họ Nguyên không giúp được cô đâu, bọn họ cũng sẽ không giúp cô. Cô nghĩ vì sao chúng tôi lại xác định được trên người cô có lực lượng cổ quái?”

Cố Kiều trợn tròn mắt: “Sao các anh biết được?”

“Nhà họ Nguyên, nói chính xác hơn là Nguyên Ứng nói cho chúng tôi biết.”

Cố Kiều lảo đảo như bị sét đánh, lớn tiếng quát to: “Chú lừa tôi. Không thể nào!”

Cố Nam Sóc đưa một phần tài liệu qua: “Những tài liệu này đều do Nguyên Ứng tự mình đưa tới. Cô có thể nhìn xem. Bên trong ghi chép rất nhiều về xung đột giữa cô và Sở Gia Thụy, và biểu hiện của cô khi ở nhà họ Sở, còn cả thái độ của cô với nhà họ Sở và những lời cô nói nữa. Tôi nghĩ ngoài cô và Nguyên Ứng ra, không có người thứ ba biết được rõ ràng như vậy.”

Cố Kiều lật xem từng trang một, càng xem sắc mặt càng trắng, càng xem cả người càng run rẩy. Bỗng nhiên, cô ta vò nát đống tài liệu, ngã ngồi ra đất, trầm mặc không nói gì.

Nguyên Ứng……

Vậy mà Nguyên Ứng cũng đã biết cô ta…

“Cô cho rằng tình cảm Nguyên Ứng dành cho cô có mấy phần chân thực? Cậu ta đã phát hiện ra cô không bình thường từ lâu, cậu ta chỉ đang lợi dụng cô thôi. Cô tự ngẫm nghĩ lại từng chi tiết khi hai người ở bên nhau mà xem. Vì sao cô lại đối phó với nhà họ Sở, có phải vì cậu ta từng nói gì đó hay không?”

“Bây giờ nghĩ lại những lời cậu ta từng nói, những việc cậu ta từng làm, có phải cậu ta đang cố ý dụ dỗ cô, lợi dụng năng lực đặc biệt của cô để kéo sập nhà họ Sở hay không? Hiện tại tội mưu sát của cô đã có chứng cứ xác thực, không thể chối cãi, biết quân cờ này đã không còn tác dụng, sao Nguyên Ứng có thể để một con cừ liên lụy tới bản thân? Đương nhiên cậu ta phải nộp ra chứng cứ, thoát tội cho mình rồi.”

“Đừng nói nữa! Chú đừng nói nữa!” Cố Kiều ném toàn bộ tài liệu ra ngoài giống như nổi điên: “Tôi không nghe, tôi không muốn nghe nữa! Chú ra ngoài đi! Chú ra ngoài đi!”

Cố Nam Sóc cũng không kiên trì, thấy chuyển biến tốt thì thu tay, nóng vội không thành công, hắn nghe lời lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong nhà tù yên tĩnh tối tăm, Cố Kiều cắn chặt môi, rơi lệ đầy mặt.

Cô ta cho rằng bản thân đang lợi dụng Nguyên Ứng, lợi dụng đối phương để leo lên tầng lớp quyền quý, lợi dụng đối phương để trở thành người trên người. Cô ta cho rằng cô ta là người đánh cờ, ai ngờ cuối cùng lại chỉ là một quân cờ.

Sau chuyện thành tích thi đại học bị phơi bày, tất cả mọi người đều rời xa cô ta, chỉ có Nguyên Ứng vẫn chạy lên chạy xuống giúp đỡ. Cô ta cho rằng đã tìm được người thật lòng với mình. Trong khoảnh khắc ấy, cô ta thật sự cảm động trước những gì Nguyên Ứng bỏ ra, thề cả đời này sẽ không cô phụ tấm chân tình của đối phương, cùng nắm tay anh ta tới bạc đầu giai lão.

Nhưng nào ngờ, thâm tình gì đó, chẳng qua đều là diễn trò.

Diễn trò? A! Diễn trò!

Cố Kiều nắm chặt tay, móng tay đ.â.m vào da thịt, cắt da tay chảy máu, lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

Cô ta hận! Nguyên Ứng! Kẻ lừa đảo này! Kẻ lừa đảo này!

Không phải nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Bây giờ cô ta đã tuyệt đường rồi, anh ta lại định bán đứng cô ta, dẫm lên cô ta để bò lên trên. Cửa cũng không có đâu!

Cố Kiều hung hăng nghiến răng, đứng dậy. Trong mắt phát ra hận ý nồng đậm, đi tới trước cửa: “Có ai không! Tôi đồng ý! Tôi đồng ý làm đối tượng nghiên cứu! Tôi đồng ý ký hiệp nghị!”

Cô ta ký, chỉ có ký mới có thể sống sót! Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt! Cô ta phải bảo vệ bản thân trước, phải tồn tại mới có thể suy xét tới việc trả thù!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 307: Mở rộng ngành nghề



Cố Kiều bị bí mật chuyển tới viện nghiên cứu.

Nhiệm vụ của Cố Nam Sóc coi như đã hoàn thành. Khi ra ngoài, Nguyễn Chính Huân cố ý tự mình tiễn hắn. Vào trong xe, không còn người ngoài, Nguyễn Chính Huân mới đưa mắt nhìn về phía hạt châu trên cổ tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cháu không bị hệ thống của Cố Kiều ảnh hưởng, có phải là vì hai hạt châu này hay không?”

Cố Nam Sóc sửng sốt nửa giây, không phản bác mà thẳng thắn thừa nhận: “Vâng! Người của viện nghiên cứu phát hiện ra à?”

“Không!” Nguyễn Chính Huân lắc đầu: “Là bác phát hiện ra! Thái Cực châu là đồ gia truyền của nhà họ Nguyễn chúng ta, bác biết rõ về lai lịch và truyền thuyết về nó.”

Nói đến đây, Nguyễn Chính Huân ngây người, sau đó lộ ra nụ cười châm biê,s: “Chỉ là bác chưa bao giờ nghĩ tới, những câu chuyện truyền thuyết thần kỳ ấy lại là sự thật. Khi cháu với Cố Kiều nói chuyện với nhau, rất nhiều lần cô ta nhắc tới hạt châu cháu đều cố ý chuyển chủ đề, cũng cố ý nhẹ nhàng lướt qua chuyện bản thân không b ị hệ thống ảnh hưởng, chỉ nói không biết nguyên nhân vì sao. Từ lúc đó bác đã đoán ra được.”

Cố Nam Sóc há hốc miệng: “Cháu chỉ không biết nên giải thích thế nào về hạt châu này thôi, không phải cố ý giấu giếm. Nếu như cần thiết, cháu sẵn lòng nộp lại hạt châu, chuyện về hạt châu cũng không thể giữ bí mật mãi. Cố Kiều ở viện nghiên cứu, sẽ có lúc cô ta nói ra.”

Nguyễn Chính Huân bật cười: “Đúng là không giấu được bao lâu, nhưng không thể cứ như vậy đưa ra ngoài. Cháu cứ chờ đó, giao mọi chuyện lại cho bác, để bác xử lý.”

Lần chờ này của Cố Nam Sóc, chờ tới hơn nửa tháng.

Hơn nửa tháng qua, Cố Nam Sóc cũng làm được không ít chuyện.

Hắn tới Kinh Đại tìm Tống Giai, thứ nhất thống báo cho cô ấy về chuyện Cố Kiều, thứ hai nhờ cô ấy giúp đỡ.

Tống Giai rất kinh ngạc: “Anh nhờ tôi thiết kế quần áo giúp anh?”

“Đúng vậy! Là thiết kế quần áo biến thân dùng cho nhân vật hoạt hình, áp dụng vào thực tế, sản xuất ra cho con người mặc vào cũng không cảm thấy quái dị, chỉ có phần tiên khí, xinh đẹp.”

“Anh định làm phim hoạt hình à?”

“Ừ! Tôi định làm một bộ phim hoạt hình.”

Hai mắt Tống giai sáng ngời: “Anh em mỗ mỗ?”

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Không khác nhiều lắm, nhưng vẫn có điềm không giống nhau.”

Hắn đưa bản kế hoạch của mình qua, Tống Giai càng xem càng hưng phấn: “Anh muốn mở rộng ngành nghề?”

Không hổ là người tới từ cùng một thế giới, không cần nhiều lời, chỉ một cái liếc mắt đã đoán ra được mục đích của hắn.

“Cho nên, thời trang cũng là một ngành nghề trong đó, đúng không? Nhưng mà tôi nhớ rõ anh không có xưởng quần áo, anh định tự mình mở nhà xưởng, hay là tìm người hợp tác?”

“Hợp tác! Tôi không hiểu về ngành nghề thời trang này cho lắm, huống chi tôi còn ký thác kỳ vọng cao về Nam Lân. Nam Lân đang phát triển mạnh, đợi sau khi bộ phim hoạt hình kia lên sóng, sẽ phát triển càng mạnh hơn, tôi đã đủ bận rộn rồi, trong vòng vài năm tới, sẽ không còn tinh lực đi xây dựng thêm một nhà xưởng quần áo thời trang.”

Tống Giai nghe thấy câu này, hai mắt lóe lên.

Cố Nam Sóc sửng sốt, tròng mắt chuyển động: “Sao thế, cô muốn hợp tác với tôi à?”

Tống Giai lắc đầu: “Tôi vẫn đang học đại học, không có nhiều tinh lực để quản lý một nhà máy. Đặc biệt là, theo bản kế hoạch của anh, chắc chắn anh sẽ không hợp tác với một nhà xưởng nho nhỏ. Tất cả đều không phù hợp với kế hoạch trước mắt của tôi. Trong bốn năm đại học, tôi có thể nhận việc về làm, nhưng trọng tâm vẫn đặt trên việc học. Có điều, nếu anh vẫn chưa xác định đối tượng hợp tác, tôi có thể đề cử cho anh một người.”

“Được đó!”

Tống Giai sửng sốt: “Anh không hỏi xem là người nào, là nhà máy của ai sao?”

“Tôi tin cô. Hơn nữa, cô chỉ đề cử, sau đó tôi còn phải tự mình khảo sát. Quan trọng nhất là, hiện giờ bộ phim hoạt hình vừa mới được duyệt, vẫn chưa bắt đầu chế tác, quần áo bán kém đều là chuyện sau khi chiếu phim, vẫn còn nhiều thời gian.”

Tống Giai gật đầu: “Vậy đến lúc đó rồi nói sau. Chúng ta nói về phim hoạt hình trước đi.”

“Ý của cô là, cô sẽ nhận công việc này?”

Tống Giai chớp chớp mắt: “Cơ hội tốt như vậy, điều kiện tốt như vậy, có lý do gì để tôi từ chối sao?”

Cố Nam Sóc bật cười, vươn tay ra: “Hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

Như vậy, Nguyễn Thành Trạch làm tổng đạo diễn, Cố Nam Sóc làm tổng sản xuất, Cố Nam Thư làm tổng biên kịch, Tống Giai gia nhập tổ mỹ thuật, cộng thêm nhân viên chuyên nghiệp hắn mời đến, tổ hạng mục “Thiếu niên Nam Lân” chính thức thành lập.

Bọn họ tập hợp lại với nhau, tổ chức vài cuộc họp, quyết định về nội dung, tạo hình và phương hướng chế tác cơ bản, sau đó bắt đầu triển khai.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 308: Phát triển sự nghiệp



Đến gần cửa ải cuối năm, viện nghiên cứu phái người tới cửa, muốn lấy hạt châu trong tay Cố Nam Sóc, Cố Nam Sóc sảng khoái đưa cho bọn họ.

Trong khoảng thời gian đó, Nguyễn Chính Huân thông qua đủ loại phương thức, tìm được không ít đồ cổ. Những thứ đồ cổ đó chưa chắc đã phải đồ đắt giá, nhưng nhất định niên đại lịch sử phải lâu.

Trên đời có hạt châu, chưa chắc đã không có những thứ huyền diệu khác.

Mặc dù hiện giờ “Tiên môn” không còn nữa, linh khí không còn nữa, đạo pháp đã đoạn tuyệt. Nhưng mấy thứ như hạt châu đã chứng minh nó từng tồn tại. Nếu đã tồn tại, vậy thì chắc chắn không chỉ có mình hạt châu trên đời này.

Thực tế, cũng đã xác định được.

Rất nhiều đồ vật Nguyễn Chính Huân tìm về, đa số là vô dụng, nhưng cũng có vài thứ tương đối giống hạt châu, đều ẩn chứa năng lượng.

Đến lúc này, Nguyễn Chính Huân mới tìm cơ hội, thông qua miệng Cố Kiều, nói ra bí mật về hạt châu.

Có mấy món đồ cổ kia, hạt châu đã không phải là duy nhất. Viện nghiên cứu không nhất thiết phải có được hạt châu, tất nhiên mức độ coi trọng và chú ý cũng giảm đi rất nhiều. Mà hạt châu còn là đồ gia truyền của nhà họ Nguyễn, Nguyễn Chính Huân là nhân viên nghiên cứu chính trong hạng mục này, còn là nhân viên nghiên cứu từng có cống hiến to lớn cho dân cho nước. Đợi chứng minh được tác dụng của hạt châu, ba ngày sau bọn họ đã đem trả lại. Bọn họ không hề biết, Cố Nam Sóc đã lợi dụng thời gian ba ngày này, làm được rất nhiều chuyện.

Từ sau khi hắn dùng m.á.u cởi bỏ phong ấn trên hạt châu, hạt châu đã trói định với linh hồn hắn, không cần phải mang hạt châu trên tay mới có thể thuyên chuyển năng lượng, chỉ cần hai người ở trong phạm vi nhất định, là có thể cảm ứng được lẫn nhau.

Bởi vậy, Cố Nam Sóc đứng ngoài cửa viện nghiên cứu, thông qua linh hồn cảm ứng, đã điều động năng lượng trong hạt châu, tăng thêm một tầng phòng ngự trên mấy món đồ cổ có chứa năng lượng kia.

Vốn dĩ trong đồ cổ có năng lượng tương tự trong hạt châu, bởi vậy hạt châu chỉ cần khẽ động tay chân, là có thể kích hoạt được vòng phòng ngự, biến đồ cổ thành pháp khí hộ thân.

Ngày hôm sau, nhân viên viện nghiên cứu kinh ngạc phát hiện ra, chỉ cần mang theo mấy thứ cất chứa năng lượng bên người, là có thể đảm bảo bọn họ không bị hệ thống quấy nhiễu và chế ước.

Như vậy, bí mật Cố Nam Sóc không bị hệ thống ảnh hưởng cũng đã giải thích được.

Vừa kéo mình ra khỏi chuyện này, vừa lấy lại hạt châu, còn tăng thêm một tầng bảo hiểm cho nhân viên nghiên cứu, có thể nói là một hòn đá trúng mấy con chim.

Tuy rằng trước đó đã biết được không ít chuyện về hệ thống qua miệng Cố Kiều, khi đưa cô ta tới viện nghiên cứu cũng đã làm rất nhiều biện pháp phòng bị, nhưng Cố Nam Sóc vẫn luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hành động lần này, coi như đã ngăn chặn được những tình huống bất ngờ xảy ra.

Nếu như sau này có tìm thêm được đồ cổ có chứa năng lượng, Cố Nam Sóc cũng sẽ thông qua Nguyễn Chính Huân biết được tin tức, để Nguyễn Chính Huân mang hạt châu vào viện nghiên cứu, còn mình lại đứng bên ngoài tiếp tục thao tác cũ.

Quả nhiên, như hắn dự liệu, khi biết được mấy thứ này đều có thể chống lại hệ thống, viện nghiên cứu bắt đầu triển khai mạnh mẽ đi tìm kiếm mấy thứ này. Mà viện nghiên cứu có quốc gia hậu thuẫn, tốc độ nhanh hơn so với một mình Nguyễn Chính Huân nhiều.

Nửa tháng tiếp theo, đồ tìm về càng ngày càng nhiều, gần như mỗi nhân viên trong viện nghiên cứu đều đã được trang bị một món đồ. Đến lúc này, cuối cùng bọn họ đã không cần sợ Cố Kiều giở trò, có thể yên tâm nghiên cứu rồi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, không để ý đã gần tới ngày tết.

Năm nay, nhà họ Cố không về quê, mà đón tết ở thủ đô.

Tết năm nay, cuối cùng bọn họ cũng có nơi để qua chúc tết rồi. Chính là nhà họ Nguyễn và nhà họ Du.

Bí thư Du đã bắt đầu đi làm lại, đang trong quá trình phát triển. Du Uyển cũng đã đứng vững gót chân ở Kinh Đại, dựa vào năng lực của bản thân, và sức hút cá nhân, tiêu trừ ảnh hưởng do fan trung thành của Cố Kiều mang đến, tìm được bạn tri kỷ có tính cách hợp với mình. Bà Du cũng không nhàn rỗi, dưới đề nghị của Cố Nam Sóc kết hợp với hội phụ nữ, đã đưa ra rất nhiều chính sách mới nhằm bảo vệ phụ nữ và trẻ em.

Theo tin tức từ huyện Nguyên Hoa truyền đến, Hồ Dao Hoa đã về nhà một chuyến, mặc vàng đeo bạc, vẻ vang phogn cảnh. Cố Tứ Tường cũng về quê, ăn mặc không phú quý bằng Hồ Dao Hoa, nhưng dáng vẻ cũng hào sảng không còn rách rưới như xưa, cũng có chút vốn liếng, có thể thấy được chuyện làm ăn bên ngoài không tồi.

Hai người không ai có dự định gương vỡ lại lành, trực tiếp đi làm giấy chứng nhận ly hôn. Mục đích Hồ Dao Hoa quay về hình như cũng vì việc này, vừa nhận được giấy tờ ly hôn, cô ta thậm chí còn không ở nhà ăn tết, đã vội vàng ra ngoài.

Hệ thống của Cố Kiều lại tiếp tục xuống cấp, sau khi bị khắc chế hoàn toàn, người từng bị cô ta thu lấy vận may hình như đều tốt lên, ngoại trừ nhà họ Sở.

Chứng cứ phạm tội của nhà họ Sở vô cùng xác thực, không phải hệ thống hư cấu tạo ra, bởi vậy, phán quyết thế nào vẫn như vậy.

Chỉ có Sở Gia Thụy chưa từng tham dự vào công việc trong nhà, bệnh tình bắt đầu chuyển biến tốt đẹp từng chút một, nghe nói khôi phục không tồi, đã có thể quay về trường tiếp tục học tập.

Qua tết, ngày mười lăm Cố Nam Sóc tới Hải Thành một chuyến.

Lý Thủ Nghĩa đã xây dựng chi nhánh Nam Lân lớn mạnh ở Hải Thành rồi.

Từ Hải Thành Về, Cố Nam Sóc lại bận rộn, vừa giám sát chế tác phim hoạt hình, điều hành tổng thể, vừa bắt tay vào xây dựng nhà máy mới cho Nam Lân.

Đúng vậy, nhà máy mới!

Nam Lân sẽ không chỉ có một nhà máy ở Bằng Thành, như lời Cố Nam Sóc đã nói trước đó, ở thủ đô cũng phải có nhà máy.

Mua đất, thiết kế nhà xưởng, tìm đội công trình… vân vân. Mỗi ngày Cố Nam Sóc đều chạy tới chạy lui bận như con quay, chân không chạm đất. Cũng may hắn đã chuẩn bị máy móc từ trước.

Hai ông chủ Vương, Tằng ở Bằng Thành không hợp tác được với Nam Lân, bị Nam Lân và ba nhà xưởng khác chèn ép, buôn bán càng ngày càng kém, chỉ còn con đường bán xưởng.

Cố Nam Sóc trực tiếp mua lại cả hai nhà máy, nhà xưởng có thể giữ lại làm kho hàng cho Nam Lân. Tất cả máy móc đều mang tới thủ đô, còn dựa vào quan hệ mua thêm một lô máy móc mới, nhưng đối với nhà xưởng ở thủ đô mà nói, vẫn chưa đủ.

Ngày mùng một tháng năm, ngày Quốc Tế Lao Động.

Nhà máy thuộc công ty Nam Lân chi nhánh thủ đô chính thức thành lập, bắt đầu đi vào hoạt động.

Cùng lúc đó, bộ phim hài kịch bối cảnh gia đình “Gia đình nhỏ của tôi” cũng đã lên sóng.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 309: Chu Mạn Mạn



“Gia đình nhỏ của tôi” vừa lên sóng đã nhanh chóng được mọi người chú ý. Ngày thứ ba đã có chỗ đứng trên các bảng xếp hạng, ratings đứng đầu các đài truyền hình, hơn bộ phim xếp thứ hai một mảng lớn.

Một tuần sau, đến giờ chiếu phim, đầu đường cuối ngõ đều có thể nghe thấy nhạc phim “Gia đình nhỏ của tôi” vang lên. Bộ phim càng nổi, cái tên Nam Lân cũng lại lần nữa lọt vào tầm mắt của người xem.

Rất nhiều bạn nhỏ bắt đầu khoe khoang với bạn mình: “Xe của tớ là Nam Lân đó, giống của Tiểu Diệu Diệu trong phim truyền hình.”

“Súng của tớ cũng là cùng loại với Mạnh Tiểu Bắc.”

“Tớ… Tớ không có… Hu hu! Cha, mẹ, con cũng muốn mua đồ chơi Nam Lân! Con muốn xe đồ chơi như Tiểu Diệu Diệu, cả con quay nữa!”

Doanh số của đồ chơi Nam Lân lại lần nữa nghênh đón đợt tăng mạnh, sự kiện gần này cũng được ghi vào sách giáo khoa về quảng cáo tuyên truyền, tạo nên trào lưu mới.

Hành động lần này mang tới cho Nam Lân lợi ích vô cùng lớn, khiến các thương gia khác bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Độ nóng của “Gia đình nhỏ của tôi” càng lúc càng lớn, mức độ nổi tiếng của Nam Lân cũng càng ngày càng cao, đương nhiên buôn bán cũng càng ngày càng tốt. Thương gia không ngồi yên nổi, vội vàng liên hệ với các đoàn làm phim, tất cả đều bắt đầu noi theo.

Từ đó cấy quảng cáo vào phim đã trở thành chuyện phổ biến.

Việc này chẳng những mang lại lợi ích cho thương gia, còn giúp đoàn làm phim kiếm được một khoản tài chính. Chỉ là không có ai bỏ ra ít thu được nhiều như Nam Lân.Từ đó về sau, chi phí cấy quảng cáo vào phim tăng nhanh như diều gặp gió, chỉ tăng không giảm.

Cố Nam Sóc là người đầu tiên nhận được lợi ích từ việc này, lợi ích còn không nhỏ, khiến người ta hâm mộ không thôi.

Tháng sáu, nhờ vào ưu thế quảng cáo trong bộ phim “Gia đình nhỏ của tôi”, Nam Lân chi nhánh thủ đô đã hoàn toàn nổi tiếng, chẳng những đứng vững gót chân ở phía bắc, danh tiếng còn không tồi.

Tháng bảy, bộ phim hoạt hình “Thiếu niên Nam Lân” vẫn ở trong giai đoạn chế tác, cách ngày lên sóng còn xa. Nhưng hiếm khi Cố Nam Sóc tạm nghỉ, bớt ra chút thời gian rảnh rỗi, Tống Giaii làm chủ nhà, đặt một bàn tiệc ở Tụ Phúc Lâu, giới thiệu cho hắn làm quen với người trước đây cô ấy đề cử.

Đối tượng Tống Giaii đề cử là một cô gái, hơn hai mươi tuổi, tên là Chu Mạn Mạn, là đại tiểu thư của công ty thời trang Lệ Hoa.

Cố Nam Sóc từng nghe cái tên thời trang Lệ Hoa rồi, cũng không khác Nam Lân lắm, đều mở xưởng ở Bằng Thành trước, sau đó mới mở rộng tới thủ đô, hiện giờ đang phát triển không tồi, tương lai khả quan.

Nghe nói ông chủ là người Cảng Thành, về nước đuổi kịp làn sóng chính sách ưu đãi đầu tiên, trực tiếp bê nguyên xưởng quần áo nhỏ của mình từ Cảng Thành về nội địa, càng làm càng lớn, càng ngày càng phát triển, đã trở thành nhân vật có tiếng trong giới thời trang hiện giờ.

Sở dĩ hắn hiểu biết như vậy, là vì hai quý gần đây, Lệ Hoa có cho ra vài bộ trang phục, có bóng dáng của thời trang nổi tiếng đời sau.

Cố Nam Sóc nhìn về phía Tống Giai. Tống Giai không kiêng dè, nói thẳng: “Tôi với Mạn Mạn là bạn học cùng trường, quen biết nhau trong hội học sinh. Mạn Mạn là đàn chị khóa trên, từng chiếu cố tôi rất nhiều. Tính tình chúng tôi hợp nhau, nhanh chóng trở thành bạn tốt. Tôi hợp tác với Lệ Hoa, mỗi quý thiết kế cho Lệ Hoa vài bộ trang phục, Lệ Hoa trả tôi thù lao phong phú.”

Chu Mạn Mạn lắc đầu: “Đừng dùng hai từ phong phú, nói thế chị xấu hổ lắm. Với năng lực của em, dù tới nhà máy nào, cũng có thể được chia cổ phần nhận hoa hồng, làm đối tác cũng được. Thật ra chị cũng muốn chia cổ phần cho em, chỉ là công ty chưa phải do chị quản lý, chị không cách nào tự quyết định. Cha chị…”

Chu Mạn Mạn ngập ngừng một lát, lại bỏ đi mấy lời định nói, sửa miệng: “Tóm lại là cha chị, phải cho ông ấy vài phần thể diện.”

Cố Nam Sóc khẽ nhíu mày, xem ra nhà họ Chu cũng có chuyện khó nói.

Chu Mạn Mạn phát hiện ra vẻ mặt này của hắn, cười bảo: “Ông chủ Cố yên tâm, những chuyện không hay đó của nhà chúng tôi sẽ không ảnh hưởng tới người ngoài đâu. Chỉ cần xác định hợp tác, Lệ Hoa sẽ không khiến ông chủ Cố chịu thiệt thòi.”

Cố Nam Sóc lộ ra vài phần xấu hổ, nhưng chỉ mỉm cười lễ phép, không trả lời.

Chu Mạn Mạn chủ động rót đầy chén rượu cho Cố Nam Sóc: “Ông chủ Cố, thật ra hôm nay tôi tới đây gặp mặt anh, là vì có chuyện khác muốn nói. Chuyện hợp tác về lĩnh vực thời trang, chúng ta tạm thời không vội. Hiện tại tôi có một hạng mục khác rất muốn hợp tác với ông chủ Cố đây.”

Cố Nam Sóc nhướng mày: “Hả?”

“Nam Lân của ông chủ Cố làm ăn phát đạt như vậy, khiến không ít người đỏ mắt đâu. Không giấu gì anh, tôi đã nghiên cứu qua về phương thức kinh doanh và thành công của Nam Lân rồi, tôi rất xem trọng tương lai của trung tâm thể nghiệm đồ chơi Nam Lân hiện giờ. Không biết Nam Lân có ý định mở rộng trung tâm thể nghiệm đồ chơi này tới Cảng Thành hay không?”
 
Back
Top