Wattpad  [Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]

[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 40: Trái Đất Cũng Phẳng


"Hai vị có biết Scorpion không?"

Tiếng nói của bố mẹ và Caroline dần xa.Halo lên tiếng trước khi August có thể tiếp tục im lặng nhìn cậu."

Ông cứ nói chuyện thoải mái đi."

Đây cũng là lời ngầm cho thấy cậu sẽ đối xử với ông ta một cách thoải mái như vậy.Nụ cười của ông lão càng thêm sâu."

Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi cậu, Mr.

Halo."

Nhưng ông ta vẫn dùng kính ngữ, không hề có ý định đối xử với cậu như một đứa trẻ.

Không phải vì tôn trọng tuổi tác, mà vì có những điểm ở cậu khiến lý trí không thể nào lý giải được.'Halo' thực sự là một người đầy bí ẩn."

Làm thế nào cậu có thể nói tiếng Anh giọng RP (Received Pronunciation) một cách hoàn hảo?"

Một đứa trẻ phương Đông sử dụng giọng RP chuẩn mực là chuyện hiếm thấy.Hầu hết người bản xứ sẽ nói giọng Estuary English, một dạng tiếng Anh tiêu chuẩn phổ biến.

Người đến từ gia đình đa văn hóa hoặc du học sinh thường bị ảnh hưởng bởi tiếng mẹ đẻ.Nhưng trường hợp trước mắt ông ta không rơi vào bất kỳ tình huống nào trong số đó.

Đây là kiểu giọng của tầng lớp thượng lưu Anh.

Và nếu ông ta không nghe nhầm, Halo còn dùng một số từ ngữ chỉ những người cùng thế hệ với ông mới hay sử dụng."

Ngoài ra, làm sao cậu lại thành thạo hợp đồng đến vậy?"

Dù không phải vấn đề ngôn ngữ, vẫn có điều khiến ông bận tâm.Thái độ điềm nhiên khi đọc hợp đồng của cậu bé hoàn toàn không giống một đứa trẻ.Bình tĩnh xem xét điều khoản, khẳng định quyền lợi của bản thân, đây là điều thường thấy ở các ngôi sao hàng đầu.

Nhưng thật lạ khi lại nhìn thấy hình ảnh ấy ở Halo, một cậu bé mới mười lăm tuổi."

Mong cậu thông cảm.

Khi về già, người ta trở nên tò mò hơn."

Ông tự hỏi liệu cậu có từng đàm phán hợp đồng ở quê nhà chưa.

Nhưng có một điều khác khiến ông bận lòng.

Bố mẹ của cậu trông hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện này.Họ thành thạo tiếng Anh, thứ tiếng Anh mang âm hưởng Mỹ, nhưng lại tỏ rõ sự cảnh giác và căng thẳng.

Ít nhất là trong ngành này, họ không phải những người quen thuộc với các bản hợp đồng.August ngừng lại ở đó, quan sát nét mặt của Halo.

Cậu bé vẫn đang cười, như thể bảo ông cứ tiếp tục nói."

Tôi không ép cậu phải trả lời đâu."

Ông rất tò mò, nhưng suy cho cùng, chuyện này cũng không quá quan trọng.August không muốn vì thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình mà khiến cậu bé khó chịu.Có lẽ, mọi sự tò mò của ông đều xuất phát từ những định kiến không thể xóa bỏ hoàn toàn.

Nếu Halo thật sự giống như những gì ông từng tưởng tượng, câu hỏi này đã chẳng bao giờ xuất hiện ngay từ đầu."

Nhưng nghĩ lại thì, giờ điều gì còn quan trọng nữa đây?

Quan trọng là cậu chính là mặt trời, thế thôi."

Halo, người vẫn im lặng lắng nghe August, nhướng mày khi nghe thấy những từ quen thuộc."

Mặt trời?"

"À, có lẽ cậu chưa nghe qua."

Một ông lão ngoài bảy mươi, tám mươi tuổi, đồng thời là đối tác tiềm năng, lại gọi cậu bằng cái biệt danh mà chỉ có fan mới dùng.

Điều đó khiến Halo hơi bất ngờ.

Nhưng trông August có vẻ rất hào hứng khi giải thích cho cậu rằng "Mặt trời" chính là biệt danh mà mọi người đặt cho cậu.Tóm tắt lại thì chuyện là thế này:Những người tin rằng Halo chính là một ngôi sao giấu mặt trong quá khứ đều tránh nhắc đến cái tên đó, như thể việc gọi "Halo" cũng là điều cấm kỵ.

Họ chỉ gọi cậu bằng những cách gián tiếp như "người đó" hay "ngài ấy".Sau đó, một tháng trời trôi qua mà cậu không xuất hiện.

Một fan hâm mộ đã để lại bình luận tuyệt vọng: "Mặt trời ơi, thế gian này đã chìm trong bóng tối rồi."

Từ đó, biệt danh "Mặt trời" ra đời.Sau cuộc trò chuyện kéo dài gần ba mươi phút, Halo cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại có được biệt danh y hệt quá khứ.Dù nguyên nhân lần này hoàn toàn khác, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Điều đó khiến cậu cảm thấy thú vị, đồng thời cũng tự hỏi liệu thứ gọi là "định mệnh" có thực sự tồn tại không.Dù sao thì, cậu đã hiểu rõ về danh xưng "Mặt trời".

Bây giờ, đến lượt cậu đặt câu hỏi."

Tôi cũng có một điều muốn hỏi."

"Cứ nói đi."

August điềm nhiên đáp lại, như thể đã đoán trước rằng cậu sẽ thắc mắc điều gì đó."

Làm thế nào ông có thể chắc chắn?"

Rằng tôi chính là Halo.Cũng giống như cách ông lão thấy cậu kỳ lạ, Halo cũng cảm thấy ông lão này thật khó hiểu.

Làm sao ông ta có thể khẳng định cậu là Halo ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi mời cậu đến tận phòng họp này?Hơn nữa, ông ta chưa từng yêu cầu bất cứ giấy tờ chứng minh danh tính nào.

Ông ta hoàn toàn tin tưởng cậu, không hề có chút nghi ngờ nào."

Không giống như những gì tôi tưởng tượng về Halo."

Halo không trả lời câu hỏi, nhưng August lại thản nhiên đáp lại."

Vậy ông đã tưởng tượng một Halo như thế nào?"

Halo thử nghĩ dựa trên những bình luận của người hâm mộ.Tuổi từ 40 đến 50 trở lên.

Một kẻ nghiện rượu, nghiện thuốc lá, nâng tạ 1.500 kg trong ba hiệp, cao 2 mét, mắt có thể bắn ra tia laser, từng là nhạc sĩ hoặc thành viên của một ban nhạc huyền thoại trong quá khứ.Đó là kiểu câu trả lời mà Halo mong đợi.

Nhưng đáp án của August lại hoàn toàn khác."

Một chàng trai trẻ đã trải qua và vượt qua giông bão cuộc đời."

"..."

"Không phải sao?"

Ông lão cười gian xảo.Halo không hỏi thêm về cách ông ta nhận ra mình nữa.

Thực ra, điều đó không quan trọng bằng chuyện cậu sẽ làm gì tiếp theo."

Vậy thì, giờ chúng ta nói về những chuyện thiết thực hơn nhé?"#Khi bố mẹ quay lại, Halo cũng vừa bước ra khỏi phòng họp."

Hai người nói chuyện vui vẻ chứ?"

"Vâng, không có vấn đề gì.

Bố mẹ tham quan công ty thế nào ạ?"

"Họ trang trí rất đẹp.

Con đã nói chuyện gì với ông ấy vậy?"

"Trên đường về con sẽ kể."

Họ khẽ gật đầu chào August Veil và Caroline trước khi rời đi.

Những cuộc trao đổi chi tiết hơn sẽ diễn ra sau khi hợp đồng được xem xét xong.Trên đường về nhà, Halo chợt nhớ lại cuộc trò chuyện "thiết thực" với ông lão.— Chúng ta cần nói chuyện về danh tính của 'Halo'.Nó có liên quan đến các hoạt động âm nhạc trong tương lai như concert,... nhưng August Veil đã khẳng định rằng ông ta không có ý định can thiệp.Hiện tại, Halo không có kế hoạch biểu diễn trực tiếp.Trước hết, cậu vẫn còn ở trong cơ thể của một người trẻ tuổi.

Nếu gắng sức để tổ chức concert rồi ngất xỉu giữa chừng thì lòng tự trọng của cậu sẽ không chịu nổi.

Hơn nữa, cậu còn đang bận rộn với việc thu âm lại album cũ.Khi nghe Halo tiết lộ ý định ra mắt một single sớm, ông lão đã kinh ngạc trước phong cách sản xuất nhạc kiểu công nghiệp của cậu, rồi hỏi liệu có cần phải vội vàng đến vậy không.— Tận hưởng thành công và giao lưu với fan không phải thú vị hơn sao?— Không phải là tôi ghét giao lưu với fan.Halo thầm nghĩ.Nhưng đạt được thành công một lần nữa với một album đã thành công trong quá khứ... chẳng phải là quá dễ dàng sao?

Cậu vốn là người thích thử thách.

Nếu đã biết trước kết quả, thì đâu còn gì hồi hộp nữa?Cậu thích cái cách người ta nói rằng cậu chưa từng có giai đoạn chững lại trong sự nghiệp.Album trước chỉ đơn thuần là một dấu mốc của quá khứ.

Điều cậu muốn là giành được thành công với những album mới mà chưa ai từng nghe qua.Và bước khởi đầu cho tất cả chính là album mà Halo chưa từng phát hành.Album thứ mười ba, "Until Dawns Come" (Cho đến khi bình minh tới).Cậu phát hành một album phòng thu mỗi tháng, vậy nên chỉ tính riêng album chính thức cũng sẽ mất hơn một năm.

Nếu tính cả các đĩa đơn nữa thì—Halo ước tính sẽ mất khoảng hai năm.

Khoảng thời gian đó, xét cho cùng, có thể dài hoặc ngắn tùy theo cách nhìn nhận.Nhưng nếu xét theo tuổi của Roh Hae-il...'Sẽ sớm thôi.'Halo gật đầu.Cậu không biết August Veil nghĩ gì khi nghe từ "dễ dàng," nhưng ông ta lại tỏ vẻ rất thích thú khi biết rằng cậu chưa có kế hoạch công khai danh tính.—Tưởng tượng cảnh bọn họ bắt nhầm một kẻ chẳng liên quan và tranh cãi xem ai đúng cũng đủ vui rồi.

Khà khà.Nghe thoáng qua câu lẩm bẩm ấy, Halo liền hiểu ông ta đang nghĩ gì.

Chính cậu cũng từng thấy hứng thú khi đọc những bình luận suy đoán, vậy nên cậu có thể hiểu tâm trạng của ông lão.Và rồi, một ngày nào đó, khi sự thật được phơi bày, phản ứng của fan hâm mộ chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.

Những thứ dễ đoán khiến cậu chán ngán.

Vì thế, cậu luôn muốn để lại cho fan một cú sốc bất ngờ, một điều gì đó khiến họ phải kinh ngạc.

Nhìn những bình luận mới nhất, Halo mỉm cười.— Đúng như tôi nghĩ, anh ấy vẫn còn sống! #Michael Jackson alive#Vì khoản nợ 200 tỷ└ oh└ Lại nữa rồi đấy bọn này.└ Ừ đúng rồi, Trái Đất cũng phẳng nữa đấy."

Vậy con không định nói gì à?"

Mẹ cậu hỏi với ánh mắt tò mò.Bố thì không nói gì, nhưng trông cũng đầy thắc mắc."

Con chỉ nói về kế hoạch sắp tới thôi."

Halo nhún vai."

Rằng con sẽ làm việc chăm chỉ hơn nữa."#Trong lúc chờ yêu cầu xem xét hợp đồng được xử lý, Halo cùng gia đình dạo quanh London đang rộn ràng trong không khí lễ hội.

Dù bình thường thành phố này có thể mang nét u tối trong từng câu bông đùa, nhưng vào dịp Giáng Sinh, nó chẳng hề kém cạnh bất kỳ nơi nào trên thế giới.Sau một khoảng thời gian tận hưởng các hoạt động văn hóa cùng gia đình, Halo viện cớ cần sáng tác tại khách sạn để khéo léo đẩy cha mẹ ra ngoài.Dù cả hai chẳng mấy tin tưởng lý do ấy, nhưng dường như cũng muốn có một buổi hẹn hò riêng, nên sau khi nhấn mạnh đến ba lần rằng cậu chỉ được ở yên trong khách sạn, họ mới rời đi.Từ cửa sổ, Halo có thể thấy bóng lưng cha mẹ mình dần xa.

Họ khoác tay nhau, trông như một cặp đôi vẫn tràn đầy tình cảm dù đã bên nhau bao nhiêu năm.Nhìn họ, Halo lập tức khoác lên cây đàn guitar của mình.Lễ hội Giáng Sinh tràn ngập rượu, âm nhạc và con người.

Ai nấy nâng cốc chúc mừng, chẳng ngại ngần trò chuyện với người lạ.

Những tình huống lãng mạn như trong phim cũng có thể xảy ra dễ dàng khi có chút men và giai điệu phù hợp.Bước chân cậu hướng về quảng trường Trafalgar, nơi nhộn nhịp các khu chợ Giáng Sinh, cũng là nơi vang lên thứ âm nhạc mà cậu yêu thích nhất.Từ một phía, âm thanh của cây guitar acoustic vang lên đầy nhịp nhàng, hòa cùng tiếng đàn của một cây guitar khác.

Nhưng thay vì một bản hòa tấu du dương, hai giai điệu lại va chạm nhau đầy mãnh liệt.

Một cảnh tượng khiến bất cứ ai cũng phải tò mò.Halo bước vào đài phun nước đông đúc và thấy một người đàn ông mặc áo hoodie và một người đàn ông khác đang lắc cây đàn guitar, nhìn nhau.Một người tung ra những nốt đàn điêu luyện, thì người còn lại khẽ cười, đáp lại bằng những giai điệu tinh tế hơn.Họ đang so tài.Một cảnh tượng hiếm thấy, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng hiểu ngay.

Đám đông xung quanh theo dõi đầy thích thú, ai ủng hộ người nào thì hò reo cổ vũ người ấy.

Những kẻ đã uống đôi ba chén rượu thậm chí có vẻ như sẽ reo hò dù hai người kia có lao vào túm cổ nhau mà đánh.Nhưng thay vì nắm cổ áo, họ đang dùng guitar để chiến đấu như những người đàn ông thực thụ.Viên cảnh sát đứng chờ sẵn, phòng trường hợp tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát, trông có vẻ yên tâm hơn đôi chút.Trận chiến đầy gay cấn rốt cuộc cũng khép lại với chiến thắng thuộc về người đàn ông mặc áo hoodie kéo kín mũ.Một trình độ khó mà coi là của dân nghiệp dư.Đám đông tò mò về danh tính của anh ta, nhưng không ai cố gắng tìm hiểu thêm."

Không ai muốn thách đấu với tôi sao?"

Gã đàn ông vừa nói, vừa uống cạn ly bia.Dưới lớp hoodie và chiếc mũ len rộng che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra hàm răng trắng nhởn, khuyên môi và những hình xăm.

Những ai lỡ chạm mắt với hắn đều nhún vai rồi lùi lại.Dù có là tay chơi guitar chuyên nghiệp hay gì đi nữa, thì trông hắn cũng là kiểu người thích được chú ý."

Đấu thì đủ rồi, chơi một bản nhạc hay đi."

"Anh làm tụt hứng hết rồi, giờ phải chịu trách nhiệm đấy!"

Đám đông hô lên."

Hát sao?

Nhạc của tôi đâu có rẻ thế."

"Chỉ một cốc bia là đủ mà."

Ai đó giơ lên một ly bia mới, khiến khóe môi người đàn ônggiật giật."

Được thôi."

Người đàn ônglại chỉnh lại tư thế cầm đàn, cân nhắc về bài nhạc sẽ chơi."

Không có bài nào trong album của anh à?"

"Muốn nghe thì mua vé concert đi."

Người đàn ôngim lặng một lúc, rồi bất chợt bật cười."

Có một bài mà gần đây tôi cực kỳ mê."

Người đàn ônglại dốc cạn ly bia, rồi tiếp tục."

Mà bài đó có độ khó khá cao.

Đến mức tôi nghĩ chắc nhạc sĩ sáng tác ra nó là một kẻ lập dị."

Đám đông đang nhao nhao bỗng chốc im lặng, chờ đợi.

Một kẻ điêu luyện như vậy mà còn phải chùn bước, vậy rốt cuộc bản nhạc này khó đến đâu?"

Nhưng đó là một bài nhạc thật sự tuyệt vời.

Tên của nó là—""Struggle."

Mắt Halo sáng lên.Một cái tên quen thuộc.

Đám đông nghiêng đầu thắc mắc.Tên bài hát gợi lên hình ảnh của một bản nhạc cổ điển hơn là pop.Người đàn ôngnày định chơi nhạc cổ điển bằng guitar sao?Hắn cầm đàn lên.Halo nhận ra cây đàn mà người đàn ông kia đang cầm không phải guitar điện, mà là guitar folk (acoustic).Cậu tò mò không biết một bản nhạc đấu tranh vốn được thể hiện bằng guitar điện sẽ như thế nào khi chuyển sang guitar folk.Khoanh tay lại.Cậu muốn nghe thử xem hắn làm tốt đến đâu.Một giai điệu trầm lắng vang lên.#Woooa—!Tiếng reo hò vang khắp quảng trường.Ban đầu, nhiều người cứ tưởng hắn đang chơi một bản blues trầm buồn, nhưng rồi họ bị cuốn vào những giai điệu mãnh liệt.Dù không thể lột tả hoàn toàn không khí của phiên bản guitar điện, nhưng phải công nhận đó là một màn trình diễn không tồi.Ngoại trừ một vài điểm.Người đàn ông thở hổn hển.Không chỉ vì kỹ thuật cao, mà có vẻ như hắn cũng kiệt sức vì dòng cảm xúc dồn nén.Ai đó đưa cho người đàn ông một lon bia ale.Anh ta uống cạn một hơi, làm đổ mất phân nửa.Đôi mắt của anh ta lướt qua đám đông.Và khi ánh mắt chạm phải cậu, người đàn ông hơi khuỵu gối xuống và hỏi:"Sao rồi, nhóc con (kid)?"

Không biết hắn nghĩ mình đang gọi ai là nhóc con nữa.Halo khoanh tay, bình thản đáp:"Có hơi thất vọng so với kỳ vọng ban đầu."

"Không thể tin được...

Gì cơ?"

Có vẻ anh ta nghĩ mình sẽ được khen ngợi.Nếu là bài khác, có khi cậu đã khen thật.Nhưng khi anh ta đã mắc lỗi tận năm lần với bài hát của cậu, thì không có lý do gì để khen cả."

Mày vừa nói cái gì hả, nhóc?"

"Anh đã mắc lỗi năm lần.

Một lần ở giây thứ bảy trong phần mở đầu, một lần ở phút một ba mươi ba.

Và... cần tôi liệt kê tiếp không?"

"..."

Người đàn ông cứng họng, khoanh tay lại.Có vẻ anh ta đã nhận ra mình thực sự mắc lỗi.Nhưng điều anh ta không ngờ tới là bị chính một khán giả vạch trần trước mặt mọi người.Ánh mắt anh ta dời về phía sau lưng Halo.Dù cậu không thể khẳng định chính xác vì ánh sáng lờ mờ, nhưng qua chuyển động của hình xăm trên mặt anh ta, rõ ràng là anh ta đang có chút dao động.Môi anh ta khẽ giật giật."

Tao không thấy gì sai cả."

"Vậy à?"

Người đàn ông nở một nụ cười nhếch mép."

Vậy mày có muốn chỉ ra không, nhóc?"

Anh ta gật đầu về phía cây guitar của Halo."

Đây là bài của một nhạc sĩ mà tao cực kỳ kính trọng, nên tao phải chơi cho thật hay."

"Là ai?"

"Ờ..."

Có vẻ anh ta thực sự không biết phải trả lời sao.Nhận ra mình vừa thua cuộc khẩu chiến với một thằng nhóc kém hơn ít nhất hai mươi tuổi, anh ta vội chuyển chủ đề."

Nhưng nếu mày chơi ổn đấy, có khi tao sẽ cân nhắc gặp lại mày.

Có thể dạy mày một chút guitar nữa."

Halo khẽ bật cười mũi, rồi lấy cây đàn ra.Những người xung quanh, bị thu hút bởi sự táo bạo của cậu thiếu niên, huýt sáo cổ vũ."

Anh nên là người học từ tôi mới đúng."

Nhìn thấy sắc mặt anh ta trở nên khó coi, Halo nâng cây đàn lên.Tiếng Struggle lại một lần nữa vang lên.Vẫn cùng một bài hát, cùng một cây guitar acoustic.Có lẽ chất lượng cây đàn sẽ khiến âm thanh có chút khác biệt.Cậu đã cân nhắc mang theo cây guitar điện, nhưng dù là phiên bản acoustic, bài này cũng không quá khó.Vì đây là bài hát của chính cậu.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 41: Giữa Ranh Giới Thiếu Niên Và Thanh Niên


Khi tiếng đàn guitar dừng lại, Halo nhìn thẳng vào người đàn ông kia.

Ánh mắt cậu như muốn hỏi: "Thế nào?"

Nhưng anh ta chẳng thể thốt lên lời nào."

Tuyệt vời!"

Ngược lại, khán giả thì vỗ tay rần rần.

Ban đầu họ không kỳ vọng nhiều, nhưng giờ thì cứ như vừa nhận được món quà Giáng Sinh vậy, vừa ngạc nhiên vừa thích thú."

Cái quái gì thế này!"

"Màn trình diễn tuyệt nhất tôi từng nghe đấy, nhóc con!

Chơi còn hay hơn cái gã kia nhiều!"

"Uống một ly không?"

Vài người chìa cốc bia ale về phía cậu.Ở Anh, cũng như nhiều nước khác, cấm bán rượu bia cho người dưới 18 tuổi, nhưng việc kiểm soát tiêu thụ lại không quá nghiêm ngặt.

Thực tế, trẻ 16 tuổi vẫn có thể vào quán rượu dưới sự giám sát của người bảo hộ, và theo thống kê, cứ sáu đứa trẻ 11 tuổi thì một đứa uống rượu hàng tuần tại nhà."

Đáng tiếc, tôi không thích ale."

Dù ale là đặc sản của Anh, Halo lại ưa những loại có nồng độ cồn cao hơn, như whisky, gin, rum."

À ha, đúng là cái tuổi còn thích nước cam mà."

Câu nói đó chẳng đúng chút nào.Mặt Halo thoáng cau lại, còn gã đàn ông kia thì bật cười, rồi nhét vài tờ tiền vào chiếc cốc rỗng trước mặt cậu.

Những tờ bảng Anh đỏ rực, một khoản tiền tip hậu hĩnh."

Một màn trình diễn thế này sao có thể miễn phí được chứ!"

Giọng nói sảng khoái của ông ta kéo theo những người khác cũng rút ví.

Có người bảo rằng khi cậu ra mắt, họ nhất định sẽ mua album, đi concert, mong cậu trở thành siêu sao.

Có người còn khuyên cậu đi thi một chương trình tìm kiếm tài năng.Không ai nghĩ rằng cậu đã là một nhạc sĩ chuyên nghiệp.

Mà cũng phải thôi, ngoại hình cậu trông như một thiếu niên, còn trẻ hơn tuổi thật."

Giờ phải làm gì với đống này đây?"

Halo vừa đập tay với khán giả, vừa nhìn đống tiền không thể nhét hết vào chiếc cốc.Ngay lúc đó, một bàn tay đặt lên vai cậu.Gì?

Lông mày của Halo nhíu lại.Đôi mắt người đàn ông phía sau cậu sáng lên một cách khó lường."

Nhóc."

Ban đầu, cậu tưởng anh ta muốn kiếm chuyện."

Vào ban nhạc của tôi đi."

"!"

"Tôi sẽ đối xử tốt với cậu.

Nhất định phải tham gia."

Người đàn ông ấy không hề xấu hổ hay tức giận.Mà ngược lại, ánh mắt anh ta nhìn cậu một cách mãnh liệt đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu."

Cậu chưa tham gia ban nhạc nào chứ?"

Halo định nói là có rồi, nhưng rồi lại lắc đầu.

Cậu vẫn chưa chính thức ký hợp đồng với Veil."

Vẫn chưa."

"Tốt lắm."

Người đàn ông nuốt nước bọt, cố giấu đi sự kích động."

Nhóc là thiên tài, nhóc con.

Cậu nhất định phải trở thành một tay guitar chuyên nghiệp, chứ không phải chỉ chơi cho vui."

Khán giả có thể chỉ nghĩ rằng cậu là một thiếu niên chơi nhạc giỏi.

Nhưng anh ta thì khác.

Anh ta nhận ra tài năng thực sự của cậu.'Struggle' vốn là một bản nhạc phức tạp, không phải ai cũng chơi được.Thế mà cậu lại chơi một cách nhẹ nhàng như thế—Người đàn ông nuốt khan.Anh thèm muốn.

Thèm khát tài năng đó, và hình ảnh ban nhạc mà đứa trẻ này sẽ hoàn thiện quá đỗi đẹp đẽ đến mức khó có thể kiên nhẫn chờ đợi."

Hãy lập ban nhạc với tôi đi.

Trong nhóm tôi có một tay guitar giỏi nhất đấy.

Hắn sẽ dạy cậu rất nhiều điều.

Cậu không muốn nổi tiếng sao?

Tiền bạc, danh vọng, tất cả đều trong tầm tay."

Thấy Halo im lặng lắng nghe, anh ta nghĩ rằng cậu đang cân nhắc.

Phấn khích, anh ta tiếp tục nói."

Chúng ta sẽ tạo ra ban nhạc vĩ đại nhất thế giới.

Nhóc chơi guitar, tôi hát.

Sao hả?"

Halo nở một nụ cười.Người đàn ông kia cũng cười theo.Anh ta nghĩ rằng cậu sẽ đồng ý.Làm gì có thiếu niên nào không muốn nổi tiếng chứ?"

Không."

Nhưng có đấy.Người đàn ông, không hề lường trước được câu từ chối, mấp máy môi.

Sau đó, anh ta gần như bật ra câu nói trong cơn kích động."

Có vẻ nhóc không biết đấy thôi, nhưng anh là một người cực kỳ vĩ đại.

Đây không phải là cơ hội mà ai cũng có đâu."

Nói rồi, anh ta hất nhẹ chiếc mũ beanie lên, để lộ một phần khuôn mặt như thể đang trưng ra một bảo vật quý giá.

Một gương mặt hoàn toàn xa lạ."..."

"Chẳng lẽ nhóc không nhận ra anh sao?!

Sao có thể không biết anh được?

Nhìn kỹ lại đi!"

Người đàn ông lại kéo mũ beanie lên lần nữa, lần này nhấc cao hơn để lộ cả vầng trán.

Sau đó, anh ta kéo mũ xuống trở lại, để lộ hình xăm con bọ cạp nhỏ in trên beanie."

Giờ thì nhóc nhận ra chưa?

Hả!"

Trước cái nhìn thản nhiên của Halo, người đàn ông có vẻ bị tổn thương lòng tự trọng.

Sau một thoáng do dự, anh ta xoay người tại chỗ vài vòng như để lấy can đảm, rồi cuối cùng kéo mũ trùm đầu xuống, đồng thời cởi cả beanie.Mái tóc xanh lộ ra, cùng với khuyên môi lấp lánh và hình xăm con bọ cạp nhỏ trên má.

Cả hình xăm cổ cũng lộ diện.

Một hàng chữ số La Mã chạy dọc cổ anh ta.SCORPION"Scorpion."

"Đúng rồi."

Halo chỉ đơn giản đọc to dòng chữ đó, nhưng người đàn ông đã vỗ tay đánh bốp!

đầy phấn khích."

Đúng rồi, chính là anh đây!

Không đời nào nhóc không biết anh chứ.

Giờ thì nhóc nhận ra mình vừa bỏ lỡ một cơ hội lớn thế nào chưa?"

"Cũng không chắc lắm."

"Không chắc?"

"Tôi không biết chuyện đó, nhưng có vẻ như có một chuyện quan trọng hơn thì phải."

Halo hất cằm về phía sau, người đàn ông theo bản năng quay đầu lại.

Và rồi anh lập tức nhận ra ánh mắt sắc bén của đám đông đang nhìn chằm chằm vào anh như muốn ăn tươi nuốt sống."!"

"Scorpion?"

"Có phải Scorpion không đấy?"

"Scor xuất hiện rồi!"

Những tiếng thì thầm mỗi lúc một lớn, rồi nhanh chóng dâng lên như một con sóng.Chết tiệt!Người đàn ông vội vàng kéo mũ trùm đầu lên lại, nhưng đã quá muộn.

Ai cần nhìn thì cũng đã nhìn thấy hết rồi.

Nhanh chóng thu dọn cây guitar, anh ta vội vã xoay người chạy đi, nhưng vẫn không quên hét lên."

Ngày mai!

Cùng giờ này, gặp nhau ở đây!"

Halo khẽ cười khẩy, cất guitar vào hộp.Ngày mai cậu có một cuộc gặp với Veil.Dù không có kế hoạch gì, cậu cũng chẳng đời nào đến.Cậu chắc chắn sẽ không bao giờ gặp lại hắn ta nữa.'Mà khoan, cái này thì xử lý sao đây?'Halo cầm lên một chiếc ly.

Bên trong không phải rượu, mà là đầy ắp tiền giấy.

Cậu nhún vai như thể nghĩ rằng rồi cũng sẽ có lúc tiêu hết chỗ này, đeo guitar lên vai rồi rời đi.Cậu không hề biết rằng, cậu sẽ còn gặp lại con bọ cạp kia.

Và không chỉ một lần.#Lúc đến Veil vào buổi tối."

Ồ!

Cậu là... nhóc con đó?!"

Sao anh ta lại ở đây?Halo hơi nhíu mày.Người đáng ra phải đang lang thang ở Quảng trường Trafalgar, nhưng thay vào đó, anh ta lại đang ồn ào nói chuyện với bạn bè (ban nhạc) ngay tại sảnh công ty Veil.Hôm qua anh ta còn ăn mặc như kẻ lang thang, vậy mà hôm nay lại khoác áo khoác da, mái tóc xanh lá được chải gọn gàng."

Nhóc con!

Cậu có biết tôi đã tìm cậu suốt cả ngày nay không?!

Sao cậu không đến?!"

"Tôi đâu có hứa hẹn gì."

"Cái... cái đó thì đúng."

Anh ta cứng họng, quay sang bạn bè của mình."

Này, chính là nhóc này đó!

Thiên tài nhóc con mà tôi đã kể với mấy người!

Đủ khả năng để trở thành thành viên mới của chúng ta!"

Một người bạn đứng phía sau lướt nhìn Halo, rồi nhún vai khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cậu."

Xin lỗi nhé, nhóc.

Bạn tôi nó vậy đấy."

Anh ta xoay ngón tay cạnh đầu, ám chỉ "thằng này có vấn đề"."

Làm ơn đừng báo cảnh sát.

Tôi còn chưa trả hết nợ vay đâu.

Cỡ năm năm nữa là xong."

Anh ta đùa hay nói thật thì khó mà biết được, nhưng ít nhất cũng cúi đầu xin lỗi một cách lịch sự."

Xin thứ lỗi vì sự thô lỗ này, quý ông, quý bà.

Trưởng nhóm của chúng tôi đã nghe tiếng guitar của con trai hai người hôm qua và muốn cậu ấy gia nhập ban nhạc."

"Trưởng nhóm?"

"À, tôi chưa tự giới thiệu nhỉ?

Chúng tôi là Scorpion.

Đây là các thành viên, còn tôi là quản lý."

Vị quản lý giải thích rằng bọn họ không phải kẻ đáng ngờ.

Ở Veil, chỉ có nhạc sĩ hoặc nhân viên, nên cha mẹ Halo cũng không quá lo lắng.Trong khi đó, trưởng nhóm Scorpion nhảy lên trước mặt Halo."

Cuối cùng chúng ta cũng gặp lại!

Điều này có nghĩa là cậu định mệnh là thành viên của chúng tôi!"

"Không đâu."

Halo cười nhạt.Ngay khi cậu từ chối lần nữa, trưởng nhóm liền hét lên, "Tại sao?!".

Không nghi ngờ gì, anh ta thực sự mong muốn Halo gia nhập.

Đúng là một kẻ không có định kiến gì.

Vì để một thiếu niên gia nhập nhóm toàn người ba mươi thì..."

Tôi đến đây vì mục đích khác."

Lời Halo khiến trưởng nhóm nghiêng đầu khó hiểu.Anh đang định lên tiếng thắc mắc, một giọng nói quen thuộc chợt xen vào giữa cuộc đối thoại.

"Đúng rồi.

Scor, tiếc là cậu không thể tuyển thêm thành viên đâu."

"Giám đốc?"

"Hôm nay cậu ấy sẽ ký hợp đồng với tôi."

"!"

August Veil, cùng Caroline tiến đến quan sát tình hình và liếc nhìn Halo.Không phải vô cớ mà cậu ta được gọi là "Mặt trời", dù ở đâu cũng nổi bật, dù ở đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.Dù chẳng ngờ người bị thu hút lần này lại là Lil, trưởng nhóm Scorpion.Dù sao thì, August ra hiệu cho Halo chờ một chút, rồi quay sang trách Lil."

Mà này, tôi bảo cậu về rồi mà?

Sao còn ở đây?"

"···Hôm nay công ty vắng người, tôi cứ tưởng có sự kiện gì đó chứ."

"Sự kiện cái gì?

Ai lại bắt nhân viên làm việc vào lễ hội Giáng sinh chứ.

Làm vậy rồi có khi mọi người đình công mất."

"Vậy không phải là có nhân vật tầm cỡ nào đến sao?"

August lặng lẽ quan sát Lil.Thằng này đôi lúc có trực giác điên rồ.

Chính nhờ thứ trực giác đó mà tài năng âm nhạc của cậu ta đạt được như ngày hôm nay.May mắn là Lil không nghĩ quá sâu.Mà cũng đúng thôi.

Ai lại có thể tưởng tượng nổi rằng "Mặt trời" đang có mặt ở đây chứ?

Trong công ty này, chỉ có ông và Caroline biết về hợp đồng với "Mặt trời".Càng ít người biết thì càng tốt.Sự hứng thú của Lil với cậu bé này đơn thuần chỉ xuất phát từ mong muốn chiêu mộ thành viên mới."

Nếu có nhân vật tầm cỡ đến thật, thì chúng ta phải tiếp đãi thật chu đáo chứ.

Đâu thể để công ty vắng hoe thế này được?"

"Cũng đúng.

Nhưng mà, nhân vật tầm cỡ ấy chắc chắn sẽ đến chỗ khác chứ không phải ở đây đâu."

Trưởng nhóm của Scorpion nhìn Halo lần cuối cùng, như thể vẫn còn luyến tiếc."

Nếu một ngày nào đó cậu muốn trau dồi kỹ năng chơi guitar, hãy đến tìm bọn tôi.

Lúc nào cũng hoan nghênh cậu."

Halo định từ chối ngay, nhưng chợt nảy ra một thắc mắc."

Tôi biết là mình chơi khá, nhưng tại sao anh lại muốn chiêu mộ tôi đến mức này?"

Halo tự hỏi tại sao tên này lại muốn tuyển dụng mình đến vậy.Dĩ nhiên, cậu có thể hiểu nếu ai đó trầm trồ trước màn trình diễn của mình.

Nhưng một ban nhạc đã có sẵn guitarist, liệu có nhất thiết phải đưa thêm một người nữa vào không?"

Tôi có một mục tiêu."

Bất chợt, trưởng nhóm lên tiếng."

Gần đây mới có thôi."

Muốn xây dựng một ban nhạc theo phong cách dàn nhạc giao hưởng sao?Nhưng ngay sau đó, trưởng nhóm tiếp tục nói."

Gần đây tôi đã gặp một người phi thường.

Âm nhạc của anh ta quả thật rất khó để diễn tả bằng lời.

Vừa tinh tế, vừa u uất, nhưng cũng mạnh mẽ và áp đảo.Làm sao có thể vừa tinh tế lại vừa mạnh mẽ.Nhưng đúng là như vậy.

Đó là một bản nhạc không tưởng.Chưa hết.

Anh ta thậm chí còn đăng những bản nhạc ấy lên mạng như thể đó chỉ là một bản nháp.

Nếu là tôi, tôi không bao giờ làm vậy.

Ấy thế mà anh ta lại có thể làm một cách thản nhiên, như thể có thể sáng tác ra chúng bất cứ lúc nào."

Trưởng nhóm bật cười đầy hụt hẫng, ánh mắt dõi theo khoảng không.

Anh ta trông giống một gã ngốc đang thất thần vì tình yêu, đồng thời cũng như đang trải qua một cú sốc thực sự."

Phải rồi, một người có thể tạo ra một ca khúc như vậy... thì chắc chắn có thể làm lại bất cứ lúc nào.

Dù vậy, tôi vẫn nghĩ anh ta sẽ tiếp tục theo đuổi thể loại đó.

Sẽ không có gì lạ nếu chính anh ta lặp lại phong cách của mình."

Bất chợt, trưởng nhóm quỳ gối xuống.

Trên ngón tay giơ lên giữa không trung, một hình xăm mặt trời lộ ra.

Trông giống như một hình xăm mới được thực hiện gần đây.Bố mẹ Halo giật mình kinh ngạc, nhưng cả August lẫn các thành viên khác của Scorpion đều chỉ quan sát với vẻ bình thản.

Như thể đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra.Phải rồi, họ đã bảo rằng anh ta là một kẻ điên."

Hah... nhưng rồi... album tiếp theo... album mới được phát hành chỉ sau một tháng...Nó hoàn toàn khác biệt.

Không giống như những gì tôi đã dự đoán.

Tôi chưa từng nghĩ rằng anh ta lại có thể sáng tác ra một bản nhạc như vậy.

Như thể anh ta đã biến thành một con người khác vậy.

Làm sao lại có thể tạo ra một giai điệu đẹp đến thế?

Nếu Mendelssohn sống lại và chơi nhạc pop, có lẽ cũng chỉ đến mức đó mà thôi..."

Vào lúc này, chẳng ai còn băn khoăn về việc anh ta đang nói về ai nữa.Trong bầu không khí căng thẳng ấy, August Veil chợt nhếch môi, quay sang nhìn Halo với ánh mắt thích thú, như thể đang hỏi cậu cảm giác thế nào khi lần đầu tiên đối diện với một kẻ cuồng tín thực thụ."

Tôi muốn đứng ngang hàng với anh ta.

Tôi muốn sáng tác âm nhạc như anh ta.

Tôi muốn trò chuyện với anh ta về âm nhạc.

Và có lẽ, tôi còn có thể trở thành bạn của anh ta nữa.

Vì thế, tôi phải trở thành người có thể sánh ngang với anh ta.

Hoặc ít nhất, tôi cũng phải có khả năng theo kịp anh ta."

Trưởng nhóm bật dậy, đứng đối diện Halo."

Thiên tài nhóc con, hãy cùng tôi chinh phục đỉnh cao của thế giới.

Hãy cùng nhau tạo nên những bản nhạc vĩ đại."

Halo nhìn anh ta với vẻ hờ hững, rồi đáp lại bằng một câu gọn lỏn."

Nope."#"Hahaha, cảm giác thế nào khi gặp một fan cuồng nhiệt như vậy?"

"Có gì khác biệt sao?"

Halo đáp lại một cách thản nhiên.

August Veil bật cười khanh khách trước câu trả lời đó.Có vẻ như ông ta mong đợi một phản ứng tươi mới hơn từ cậu.

Đáng tiếc, Halo đã quá quen với những kẻ cuồng tín như vậy.'Dù sao thì cũng có chút khác biệt.'Trước đây, khi danh tính và ngoại hình của cậu đã bị lộ, những kẻ tôn sùng cậu phần lớn là vì tất cả những gì họ đã biết về cậu.

Nhưng bây giờ, họ lại ca ngợi cậu mà chẳng hay biết gì về cậu cả.Thoáng chốc, cậu nhớ lại những nhà phê bình từng nói rằng nếu không có gương mặt này, cậu có lẽ chỉ là một kẻ lang thang vô danh.Nhưng ngẫm lại, chẳng có bao nhiêu điều trong những lời nói đó là đúng cả.Hợp đồng bắt đầu khi August Veil nhận ra mối liên hệ giữa cái tên "HALO" và phiên âm tiếng Anh của "Roh Hae-il", rồi tỏ ra đầy hứng thú.Halo đã ký hợp đồng phân phối với Veil.

Theo lời August, đến khi họ rời khỏi Anh, các bản nhạc của cậu sẽ được phát hành trên nền tảng phát trực tuyến toàn cầu.Và quả thực, khi đặt chân đến Pháp, album kỹ thuật số chính thức đã ra mắt.

Album đầu tiên và thứ hai của Halo được đăng tải trên Spotify cùng các nền tảng phát nhạc trực tuyến khác trên thế giới.Bìa album là một bức ảnh đen trắng của một địa điểm nào đó ở Anh.

Có vẻ như họ đã dùng nơi mà Halo từng nhắc đến như bối cảnh của album để làm bìa album luôn.Một bìa album không có hình cậu, mới mẻ và cũng không tệ chút nào.Sau khi hoàn tất hợp đồng, gia đình cậu không lập tức trở về nước.Đúng với mục đích "du lịch", ba người tiếp tục hành trình từ Anh qua Pháp rồi đến Ý.Vì đang là tháng 1 nên các lễ hội được tổ chức trên khắp châu Âu.Còn nếu đã đến châu Âu, hẳn không thể bỏ qua những điều đáng chiêm ngưỡng nhất.

Bóng đá, nhạc kịch, opera, v.v.

Đồ ăn và đồ uống cũng không thể bỏ qua.Thỉnh thoảng Halo lẻn ra ngoài mà không nói với bố mẹ và tận hưởng khoảng thời gian riêng tư.

Chuyến du lịch thực sự chính là đến những nơi mới, ăn những món ăn mới và kết bạn mới.Không phân biệt già trẻ, cậu kết bạn với tất cả và cũng chơi đàn cho họ nghe, chỉ là không cất giọng hát.

Nếu cậu muốn thu âm album thứ ba và ra mắt một đĩa đơn sau khi về Hàn Quốc, tốt nhất là nên giữ giọng cho khỏe.Chuyến đi dự kiến kéo dài hai tuần, nhưng cuối cùng lại kéo dài đến ba tuần, khiến lịch trình chuyến bay cũng bị lùi lại.

Họ chỉ lên chuyến bay trở về Incheon vào giữa tháng Một.[Quý khách thân mến, chuyến bay của chúng ta đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Incheon.

Vui lòng thắt dây an toàn và kéo rèm cửa sổ lên.]Halo kéo chiếc vali của mình và bước ra khỏi cổng.Với bộ trang phục mới đặt may ở châu Âu, cậu trông đầy phong thái khác lạ.Đến mức đôi khi có một số ánh mắt liếc nhìn về phía cậu.Halo, người đang bước những bước dài hơn trước, nhìn vào tấm gương lớn trên tường.Bên kia tấm gương, một thiếu niên—người đứng ở ranh giới giữa cậu bé và chàng trai trẻ—Roh Hae-il, đang nhìn lại cậu.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 42: WHO IS HALO?


Halo ngả lưng vào ghế sofa, khoanh chân và vươn vai.

Chuyến đi dài khiến cơ thể cậu cứng đờ.

Các khớp vẫn còn hơi tê cứng, mẹ cậu nói có thể là do cậu đang phát triển nhanh chóng.Mà, nếu còn bị đau tăng trưởng, nghĩa là cậu vẫn còn có thể cao thêm.

Dù quá trình đó có khó chịu hay đau đớn đến đâu, cậu cũng sẵn sàng chịu đựng.Nhưng chuyện đó không áp dụng với việc dọn đồ.Halo nhìn chiếc vali của mình với vẻ chán chường.Chiếc vali bị cậu ném bừa trước cửa phòng vẫn còn đầy ắp đồ đạc.

Thứ duy nhất cậu đã dọn dẹp là cây guitar mang theo.Halo khẽ đạp nhẹ vào vali rồi bước vào phòng, ngồi xuống trước máy tính.Có lẽ nên bắt tay vào làm album thứ ba, hay đúng hơn có lẽ nên ra mắt single trước?

Vì bài này không phải sáng tác cho một ngày đặc biệt, cậu cân nhắc lại thứ tự ưu tiên trong đầu khi mở hộp thư điện tử.Lướt xuống một cái, hộp thư đã đầy ắp email chất đống trong suốt chuyến đi.Bây giờ các bản nhạc của cậu đã được phát hành trên nền tảng phát nhạc số, hẳn ai cũng biết cậu đã ký hợp đồng phân phối.

Vậy mà email từ các công ty phân phối vẫn tiếp tục gửi đến, chưa kể đến vô số lời mời gọi từ các hãng đĩa lớn và công ty quản lý.Phân phối, sản xuất và quản lý vốn là ba lĩnh vực riêng biệt, có vẻ họ đang thăm dò tình hình.Ngoài ra, còn có email từ Văn phòng Bản quyền Anh thông báo rằng thủ tục đăng ký bản quyền đã hoàn tất.

Cậu vốn tin tưởng Công ước Berne nên chỉ lưu trữ bản gốc bằng thư bảo đảm, nhưng Veil đã thuyết phục cậu đăng ký bản quyền ở Anh.

Dù Anh không có hệ thống đăng ký bản quyền chính thức, nhưng những năm gần đây người ta thường đăng ký để có giá trị pháp lý mạnh hơn.

Tuy "gần đây" theo tiêu chuẩn của Veil là khoảng những năm 2000.Một khi đã đăng ký lần đầu, từ giờ Veil có thể tiếp tục đăng ký giúp cậu.

Thế là cậu đã hoàn tất thủ tục trong lúc còn ở Anh.Sau đó, Halo kiểm tra báo cáo nền tảng do Veil gửi.

Trong đó có thống kê doanh thu nhạc số từng ngày, xu hướng bán nhạc số và số lượt phát trực tuyến theo từng nền tảng.Ngày đầu tiên phát hành nhạc số.Lúc đầu, đồ thị khá ảm đạm, nhưng sau một thời gian, bỗng nhiên nó vọt lên một cách bùng nổ.

Chính xác là khoảng ba ngày sau khi phát hành.Một loạt bình luận "[Tôn vinh Mặt Trời]" cùng vô số biểu tượng cảm xúc tràn ngập.Cậu chưa từng đăng thông báo trên cộng đồng NuTube, vậy mà họ vẫn tìm đến.

Nhìn những gương mặt quen thuộc đó, Halo khẽ bật cười.

Chắc chẳng cần thông báo làm gì.Dĩ nhiên, cũng từng có tranh cãi về chuyện này trên kênh của cậu.

Thỉnh thoảng khán giả cãi nhau, cậu không bận tâm lắm, nhưng lúc cậu đang tận hưởng chuyến du lịch châu Âu, đã có một vụ lùm xùm nổ ra.[Nếu không định giao tiếp với fan, vậy anh làm NuTube để làm gì?]Một bình luận phàn nàn về sự im lặng của cậu bấy lâu nay.

Nhưng chỉ trong chốc lát, đám cháy đã bị dập tắt bởi hơn 999 lượt dislike và hàng loạt bình luận đáp trả.└ Mặt Trời vốn ít lời.
└ Từ xưa, con người phải tự tìm kiếm ý chỉ của trời.
└ (Bình luận này đã bị báo cáo.)Và rồi quay lại, bên dưới báo cáo nền tảng là một bình luận.

Một tin nhắn báo rằng không còn bao lâu nữa.Cũng có một dòng chữ dường như được viết bởi August Veil.- Có vẻ cậu sắp gặp gỡ Billboard rồi đấy.

Cảm giác thế nào?Halo vòng tay ra sau đầu.Nếu là Billboard Music Week, thì cậu đã xuất hiện trên đó đến phát chán.Lần này, có lẽ cậu sẽ leo lên bảng xếp hạng nhanh hơn trước.Sau khi kiểm tra xong mớ công việc phiền phức, Halo nghịch ngón tay rồi mở phần mềm MIDI lên.Khi đó, điện thoại rung lên.Người gửi là—"Cậu ta vẫn vậy nhỉ."

Một tin nhắn đơn giản hỏi rằng cậu đã về Hàn chưa.Halo lướt mắt qua và định tắt đi, nhưng rồi hàng chữ cuối cùng khiến cậu hơi nhướn mày.[...

Và xin lỗi.]Halo liếc nhìn màn hình máy tính khi nhận được lời xin lỗi bất ngờ.

Không có tin nhắn nào nữa kể từ đó.Cậu không có ý định hỏi "tại sao" với Jang Jin-soo.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu sẽ hỏi anh trai mình thay thế.Bởi vì ngay cả khi không hỏi, cậu cũng có thể đoán được.Jang Jin-soo, người lẽ ra đang xuất hiện trên TV vào giờ này, bỗng dưng lại gửi một lời xin lỗi.

Chỉ có một lý do mà thôi.Halo gõ nhẹ ngón tay.'Rớt rồi à.'Cậu nhập từ khóa "Show Your Show 3" vào thanh tìm kiếm.

Chẳng cần phải nhập tên ai, mọi chuyện đã được tóm tắt trong các bài báo.Những gì đã xảy ra, phản ứng của khán giả, cậu không cần xem video cũng có thể biết."

Hừm."

Câu chuyện hơi phức tạp, nhưng đúng là cậu ta đã bị loại.Và cũng chính vì cái quá trình phức tạp đó mà bị chửi không ít.Không chỉ Jang Jin-soo, mà cả đội của cậu ta, cả mentor lẫn mentee, đều bị chỉ trích cùng nhau.Mọi chuyện bắt đầu từ tập ba của Show Your Show, phát sóng vào thời điểm Halo còn đang ở Anh.Vào lúc bài thi của Jang Jin-soo bắt đầu thuận buồm xuôi gió.Tập hai công bố danh sách thí sinh vượt qua vòng hai, và ngay sau đó, cuộc thi tiếp theo được giới thiệu.Một trận đấu "Một chọi một" theo kiểu "Ra đây đấu với tao đi".Jang Jin-soo, vốn là tâm điểm chú ý của tất cả, đã bị nhiều người chỉ đích danh "Ra đây đấu với tao" và cuối cùng phải đối đầu với một trong những ứng cử viên vô địch.'À.

Hóa ra là vậy—'Halo bất chợt nhớ lại những lời mà Jang Jin-soo đã nói trước cửa thang máy.- Này, Roh Hae-il.

Bây giờ tôi không cần cậu giúp nữa đâu.- Dù có khó khăn, tôi cũng sẽ tự làm thử.Chắc hẳn khi đó, cậu ta đang chuẩn bị bước vào buổi ghi hình tập ba.Nếu thua trận tái đấu, thì hoàn toàn bị loại.

Cậu ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần chấp nhận mọi kết quả trong chương trình "SoYou" mà mình từng mong muốn tham gia đến thế.Trước đây, Halo chỉ mơ hồ đoán được rằng có chuyện gì đó đã xảy ra.

Nhưng giờ thì cậu đã hiểu toàn bộ.

Hoàn toàn trái ngược với lần trước, khi Jang Jin-soo nhận phản hồi "chẳng có gì đặc biệt" rồi bỏ chạy khỏi phòng đánh giá.Người ta gọi thanh thiếu niên là "giai đoạn trưởng thành", nhưng có vẻ không chỉ cơ thể, mà cả tâm lý cũng vậy.Và sự trưởng thành của Jang Jin-soo đã được thể hiện rõ ràng trong vòng ba của trận tái đấu.

Cậu ta đã tiến bộ vượt bậc đến mức tất cả giám khảo đều công nhận.Chỉ là, những người khác cũng không dậm chân tại chỗ.Jang Jin-soo đã leo lên vô số bậc thang, nhưng cuối cùng lại rớt chỉ vì chênh lệch một bậc.

Mọi người đều công nhận rằng cậu ta đã làm tốt.

Jang Jin-soo khóc và nói lời cảm ơn, tạo nên một cái kết đẹp.Lẽ ra, nó phải kết thúc như vậy.Nhưng cảnh kết của tập ba không phải là khoảnh khắc Jang Jin-soo rơi nước mắt, mà là wildcard của nhà sản xuất Hwang Je-il.Nếu kết quả khác đi, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Nhưng cuối cùng, vì đã bị loại trong trận đấu, nên Jang Jin-soo vẫn phải hứng chịu những lời mắng nhiếc không đáng có.Bất giác.Đứa trẻ này cũng có một cuộc sống đầy thăng trầm đấy chứ.Halo thoáng nghĩ.#Bảng xếp hạng Billboard (Billboard Chart)Bảng xếp hạng Billboard, một cái tên làm tim ai đó đập nhanh hơn, một cái tên ai cũng biết.

Được tạo ra lần đầu vào năm 1936, Billboard đã duy trì uy tín suốt hơn 60 năm.Ngày nay, đây là bảng xếp hạng phổ biến nhất thế giới, được công nhận rộng rãi và trở thành mục tiêu của nền âm nhạc đại chúng toàn cầu.Tất nhiên, đến khoảng năm 2020, Billboard cũng vướng vào những tranh cãi về độ tin cậy, nhưng vẫn là bảng xếp hạng có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất.Trong hệ thống của Billboard, hai bảng xếp hạng chính có thể coi là trung tâm: "Billboard Hot 100" xếp hạng các ca khúc phổ biến nhất hàng tuần, và "Billboard 200" đánh giá dựa trên doanh số bán album vật lý (physical album) cùng số lượt tải về.Trong bài viết này, chúng ta sẽ đi sâu hơn vào Billboard Hot 100.Như đã đề cập, Billboard Hot 100 xếp hạng những bài hát "hot" nhất mỗi tuần.Nhưng thế nào là "hot"?Theo thời gian, Billboard không còn chỉ dựa vào doanh số bán album vật lý hay lượt tải nhạc để đo lường độ phổ biến.

Sự xuất hiện của NuTube, nền tảng streaming nhạc, và các dịch vụ phát trực tuyến khiến người ta có thể nghe nhạc mà không cần sở hữu.Do đó, Billboard không chỉ tính doanh số tải xuống và bán album mà còn tổng hợp cả lượt stream, số lần phát trên NuTube/Audio và số lần phát trên đài phát thanh (radio airplay).Thực ra, nếu biết cách Billboard tính toán, bạn thậm chí không cần xem bảng xếp hạng cũng có thể đoán trước kết quả.

Lượt stream trên NuTube và các nền tảng nhạc số đều là dữ liệu công khai.Đặc biệt, các chỉ số như streaming và lượt tải nhạc số có thể kiểm tra trực tiếp từ các nền tảng nhạc số ở Mỹ.Gần đây, một blogger đam mê Billboard đã phát hiện ra điều bất thường trên Spotify.Hai album bất ngờ leo hạng không chỉ ở Anh mà còn cả Mỹ và châu Âu.Nếu là sản phẩm của một ca sĩ nổi tiếng thì cũng không có gì đáng nói, nhưng không – cái tên này lại là một chuỗi bốn chữ cái mà anh ta chỉ từng thấy trên các tạp chí khoa học.Không có bất kỳ nghệ sĩ hợp tác (feat.) nào.Tuy nhiên, đây không phải là album của một hãng thu âm lớn như Universal.

Đối với một album thu âm, bìa album mang phong cách điển hình của một album indie.

Một album cá nhân được sáng tác bởi một nghệ sĩ không trực thuộc bất kỳ công ty sản xuất hoặc hãng thu âm nào.

Chỉ có việc phân phối được thực hiện bởi một nhà phân phối nổi tiếng trên thị trường châu Âu tên là VEIL.

VEIL không phải là một công ty có khả năng thao túng bảng xếp hạng, nhưng cảm giác nghi ngờ vẫn không thể xua tan.Blogger đó mở blog của mình và bắt đầu gõ bàn phím.[WHO IS HALO?]#Halo vò đầu bứt tóc.Trước mặt cậu là phần mềm MIDI, còn bài hát sẽ được đưa vào album thứ ba dự định hoàn thành trong tháng Một mới chỉ làm được một nửa.Sau đó, cậu chạm vào vài chỗ trong vòng ba mươi phút rồi bỏ tay ra.Cậu biết mình phải làm, nhưng lại chẳng có chút hứng thú nào.Không phải vì Billboard hay bảng xếp hạng làm cậu xao lãng.

Ngược lại, nếu đúng là vậy, có lẽ cậu đã tìm một bài hát hay ho nào đó để nghe và thay đổi không khí rồi.Mà cũng phải thôi, cậu đâu còn ở cái tuổi háo hức vì Billboard nữa.Nhưng lý do khiến cậu chẳng thể tập trung làm việc.Thứ nhất, cậu không hài lòng với phần âm thanh của phiên bản thu MIDI trong album thứ ba.Thật ra, vấn đề này sớm muộn gì cũng xảy ra.

Vì chọn MIDI thay vì người chơi nhạc cụ trực tiếp, dù công nghệ thu âm kỹ thuật số có tiên tiến đến đâu cũng chẳng thể giống hoàn toàn với màn trình diễn thực tế.Nhưng vấn đề này có thể giải quyết được.

Vì khoản thanh toán doanh thu từ NuTube và Subak đã bắt đầu được xử lý, cậu có thể tìm một bộ session nhạc số ưng ý hoặc thuê nhạc công thật sự.Vậy nên, chuyện này không phải vấn đề.Halo nhịp chân xuống sàn.Cậu chỉ đơn giản là không thấy vui nữa.Việc lọt vào Billboard à?

Ừ thì, cũng tốt.Thế giới có thay đổi thế nào đi nữa, âm nhạc của cậu vẫn được yêu thích, điều đó dĩ nhiên là tuyệt vời.Nhưng mặt khác, khi cảm thấy điều đó là lẽ đương nhiên, mọi thứ bỗng trở nên nhàm chán.

Cậu đã nói nhiều lần rồi, cậu không muốn bị đánh giá dựa trên những bài hát đã được công nhận trong quá khứ.

Cậu muốn được đánh giá bằng những ca khúc mới.Cậu từng nghĩ sẽ hoàn thành 13 album trong vòng hai năm.

Nhưng khi thật sự bắt tay vào làm, cậu lại tự hỏi: 'Bao giờ mới xong đây?'Đặc biệt, cảm giác đó ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi thời gian trôi qua, khi dấu chân của cậu in đậm hơn trên thế giới này.Một tương lai xa vời mà cậu chưa từng trải nghiệm.Những bài hát đang tô điểm thế giới này thật đẹp.Những ký ức thời đi học mờ nhạt dần được tái hiện.Từ những thể loại nhạc cậu từng biết sơ sơ như rap, đến gia đình cậu.Và...Thậm chí, quê hương của cậu cũng giống như hình ảnh phản chiếu trong gương, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Giống như hình ảnh trong gương không bao giờ giơ tay lên giống cậu vậy.Có lẽ cậu đã quá mải mê với những chuyến du hành.Tất cả những trải nghiệm này đã lấp đầy đầu cậu với vô số ý tưởng.

Nhưng ngay cả khi cậu cố gắng chọn một vài ý tưởng để khai thác, chúng cũng không chịu dừng lại mà cứ đòi hỏi nhiều hơn nữa.Thậm chí, ngay cả những giai điệu cậu dự định sẽ mãi giữ trong bản nháp cũng liên tục khẩn cầu được đưa ra ánh sáng.Đó là lý do cậu không thể tập trung vào album thứ ba.Cậu biết rõ mình phải nhanh chóng hoàn thành nó để có thể bắt tay vào những dự án thú vị hơn.Hay là cậu đăng thử một bài khác lên NuTube nhỉ?Ngay khi cậu có suy nghĩ đó.Một email đến.Là từ Veil.Cậu đã nhận được báo cáo trong ngày, nên không nghĩ sẽ có gì mới.

Nhưng nội dung email lại hoàn toàn ngoài dự đoán.Nó đề cập rằng Veil sẽ trực tiếp có hành động pháp lý đối với những bài báo mang tính suy đoán, nên cậu chỉ cần tập trung vào công việc của mình."

Báo à?"

Halo nhướng mày.Cuộc đời cậu luôn gắn liền với báo chí.Dù là theo nghĩa tốt hay xấu.Vậy nên cậu chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng cũng thấy tò mò.Cậu chưa từng gây ra tranh cãi đặc biệt nào gần đây, vậy thì rốt cuộc bài báo đó viết gì?

Email bảo cậu đừng tìm, nhưng cậu không phải kiểu người dễ bị tổn thương bởi mấy chuyện này.Việc tìm bài báo cũng chẳng khó khăn gì.Cậu vừa vào kênh NuTube của mình, nơi lúc nào cũng có tranh cãi, là đã thấy ai đó dán cả đường link lên.[WHO IS HALO?]Chỉ nhìn tiêu đề thôi cũng đủ thấy đây lại là một bài suy đoán về danh tính của cậu, điều vẫn diễn ra hàng ngày trong phần bình luận của kênh.

Nhưng khi kéo xuống đọc nội dung bài báo (bản gốc, blog), cậu lập tức hiểu tại sao Veil lại quyết định can thiệp pháp lý trực tiếp.Bài báo không trực tiếp buộc tội ca sĩ HALO "gian lận bảng xếp hạng" có lẽ vì sợ kiện tụng nhưng lại ám chỉ rằng thứ hạng của cậu đang tăng bất thường.Ngay bên dưới, nó nhắc đến một số vụ thao túng BXH gần đây, khiến ai đọc cũng dễ liên tưởng đến việc gian lận."

Chẳng có gì to tát nhỉ."

Cậu còn tưởng ai đó đã thực sự đoán đúng thân phận của mình.Nhưng mà, ngay cả những fan trung thành nghe nhạc của cậu từ sáng đến tối cũng chưa đoán ra được, thì sao có thể chứ?Halo đóng bài báo lại và quay về phần bình luận.Cậu quyết định mặc kệ, vì Veil đã lo liệu.

Cậu sắp tắt NuTube thì—Bất giác, một bình luận thu hút sự chú ý của Halo.Giữa vô số bình luận tranh luận rối ren, không hiểu sao cậu lại nhìn thấy cái này.Có lẽ vì nó có quá nhiều lượt "thích" và "không thích" nên nổi bật hơn?Nội dung cũng chẳng khác gì những bình luận khác, một khán giả đoán danh tính của Halo và ca ngợi cậu.Nhưng điều khiến cậu khó chịu hơn cả bài báo kia là...└He is also white:)Anh ta cũng là người da trắng đấy :)Ở một góc độ nào đó, đây chỉ là một suy đoán đơn thuần.Bình luận này bị "không thích" tới tấp vì mang tính phân biệt chủng tộc.Cậu không chắc người này có phải kẻ phân biệt chủng tộc thật không.

Có thể họ chỉ đơn giản suy luận dựa trên việc nhạc của cậu mang đậm phong cách Britpop xưa mà thôi.

Xét cho cùng, hơn 80% dân số Anh là người da trắng.Nhưng khó chịu vẫn là khó chịu.Khóe môi Halo nhếch lên."

Nếu tôi không phải người da trắng, bạn sẽ không nghe à?"
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 43: I AM HALO


'Phân biệt chủng tộc (Racism)' đơn giản là hành vi phân biệt đối xử thể hiện sự bài xích hoặc định kiến đối với một chủng tộc nhất định, dù là có ý thức hay vô thức.Xuất hiện vào khoảng thế kỷ 18-19, phân biệt chủng tộc đã bị lên án mạnh mẽ trong thời kỳ cận đại thế kỷ 20.Nhờ phong trào dân quyền và sự nâng cao nhận thức về quyền con người, phân biệt chủng tộc bị cấm về mặt pháp lý và bị trừng phạt trên mọi phương diện, từ xã hội đến kinh tế.Tất nhiên, nạn phân biệt chủng tộc vẫn còn tồn tại.

Nó tạm thời biến mất vì bị phạt ở nơi công cộng, nhưng không thể xóa bỏ hoàn toàn những dấu vết sâu đậm mà nó để lại trong tâm trí mọi người trong một thời gian dài.Sang thế kỷ 21, xã hội đã có nhiều bước tiến hơn.Không chỉ dừng lại ở việc phân biệt chủng tộc bị trừng phạt theo luật pháp, mà nó còn trở thành một vấn đề xã hội nhức nhối và bị dư luận lên án gay gắt.Giống như thế này.└He is also white:)Và anh ấy cũng là người da trắng:)(1024 lượt không thích)Tuy nhiên, điều khiến Halo khó chịu không chỉ đơn thuần là vì bình luận đó có ý xấu.

Nếu chỉ vì lý do đó, cậu đã bỏ qua, vì nó vốn dĩ đang bị chửi rồi.Điều khiến cậu bực bội là—"Họ đang cố định nghĩa mình sao?"

Đó mới là vấn đề.Nếu người để lại bình luận này có ý định gây rối, thì đây quả là một nỗ lực thành công.

Ngay cả Halo cũng đã chú ý đến nó.Cậu lướt xuống.Phần lớn bình luận phản đối, cho rằng đó là phát ngôn phân biệt chủng tộc.

Một số người phản biện rằng cậu có thể là người da màu hoặc thuộc chủng tộc khác.

Lại có người cho rằng, bất kể cậu có là người da trắng hay không, điều đó chẳng liên quan gì đến âm nhạc của cậu cả.Nhưng vẫn có những kẻ ngầm đồng tình.Số lượt "thích" lên đến hàng chục, nếu không phải vì mỉa mai, thì có nghĩa là họ thực sự ủng hộ quan điểm đó.Hơn nữa, có người còn bênh vực bình luận này, cho rằng nó không mang ý phân biệt chủng tộc, mà chỉ đơn thuần suy đoán về danh tính của cậu.

Họ lý luận rằng, một ca sĩ theo đuổi Britpop với chất giọng mang âm sắc quý tộc Anh thì còn có thể là ai khác ngoài một người Anh?Halo chống cằm suy nghĩ.Dù có tái sinh bao nhiêu lần, dù có là người da trắng, da đen hay bất cứ chủng tộc nào, thậm chí nếu cậu là một người ngoài hành tinh da xanh có thể hạ gục kẻ thù chỉ bằng một tiếng huýt sáo—Cậu vẫn tự tin có thể tạo ra thứ âm nhạc mà họ yêu thích.Vậy thì.Nếu họ thực sự yêu âm nhạc của cậu, chẳng phải họ cũng nên yêu con người cậu, bất kể cậu là ai sao?Halo chợt tự hỏi—Có phải vì giờ đây cậu đã trở thành Roh Hae-il, không còn là người da trắng nữa, nên cậu mới để tâm đến chuyện này?Nếu vẫn là cơ thể cũ, liệu "Halo" có thấy chuyện này đáng bận tâm không?"

Không."

Halo lập tức bác bỏ ý nghĩ đó.Nếu có ai đó nói với cậu rằng cậu thành công chỉ vì là người da trắng, cậu chắc chắn sẽ phản bác.Và cậu sẽ nói thế này—Dù tôi là người da trắng hay chỉ là một con chó lang thang ngoài đường.Tôi vẫn sẽ trở thành như thế này.Thay vì xóa bình luận khiến mình khó chịu, lần đầu tiên Halo quyết định đáp lại.Đây là lần đầu tiên kể từ khi lập kênh, cậu thực sự giao tiếp với khán giả.Nhưng với cậu, lần đầu hay lần thứ hai cũng chẳng quan trọng.Chỉ là...Cậu chợt nhớ đến người quản lý cũ.

Người đó hẳn sẽ bảo cậu đừng đáp lại những lời khiêu khích vặt vãnh như thế này.Mà hồi đó, có ai bảo cậu không được làm đâu nhỉ?Halo đóng NuTube lại và mở phần mềm MIDI.Trước mắt cậu là album thứ ba còn dang dở.Cậu gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi mở một thư mục mới.Ban đầu không có ý định này, nhưng thêm một bài nữa cũng chẳng sao.Năm hai mươi mốt tuổi.Ngay sau khi phát hành album thứ ba, cậu đã cho ra mắt một đĩa đơn.Nghĩ đến đó, khóe môi Halo khẽ nhếch lên.Một lời nhắn gửi đến những kẻ đang bàn tán về cậu.[I am HALO]#Album thứ ba của Halo nhận được phản ứng trái chiều khá rõ rệt.Nếu album đầu tiên, Struggle gây tranh cãi vì cảm xúc mãnh liệt và hình tượng nổi loạn, thì album thứ ba lại là một cuộc thử nghiệm với những phần hòa âm chưa từng sử dụng trước đó.

Giai điệu trong album mang màu sắc u ám và kỳ quái, đến mức có người còn né tránh vì sợ bị trầm cảm khi nghe.Vì những ý kiến trái chiều này, album thứ ba của cậu gặp khó khăn trong giai đoạn đầu.Lúc đó, có vô số lời bàn tán nổ ra.Người ta nói cậu chỉ là "one-hit wonder" – dù thực tế cậu đã thành công đến tận album thứ hai.

Rồi nào là cậu đã hết thời, vận may cạn kiệt, tốt nhất nên quay về làm thứ quen thuộc,...

Dù một tuần sau, album vẫn leo lên hạng nhất, những lời bàn tán vẫn tiếp diễn suốt một thời gian dài.Một số người còn cố phân tích nguyên nhân thành công trước đó của Halo.Người ta nhắc đi nhắc lại chuyện cậu chỉ gặp may mắn, đến mức cậu chẳng còn buồn để tâm.

Bên cạnh đó, có không ít ý kiến xoay quanh ngoại hình của cậu.Những lời nói nửa khen nửa chê, như kiểu nếu gương mặt cậu có chút tì vết thì chẳng ai thèm mua album của cậu.Và còn một điều nữa.Ai đó chỉ trích chất giọng "posh" của cậu.Bọn họ nói rằng giọng phát âm kiểu giới thượng lưu của cậu đã khơi dậy sự ngưỡng mộ từ công chúng—một lời buộc tội hết sức nhảm nhí.Tất cả những điều đó đã trở thành chất liệu để cậu tạo ra "I am HALO".Cậu kể lại những lời chỉ trích đó như một người hát rong, hoặc như một khúc mở đầu của nhạc kịch.Không có quá nhiều giai điệu.

Vì trọng tâm nằm ở phần lời.Cậu bắt đầu bằng giọng posh, phát âm chuẩn mực như thể đang trò chuyện, rồi đột ngột chuyển sang giọng Cockney—loại giọng thường thấy ở tầng lớp lao động.Như muốn nói: Cả thế này cũng hợp với tôi đấy chứ?Cậu châm biếm những lời đồn nhảm về mình, đối đáp lại những trò đùa bằng một trò đùa khác, và cất tiếng hát về một "Halo" trong trí tưởng tượng của người đời.Thực tế, ca khúc này không đạt thành tích quá cao.

Fan của cậu thì thấy thú vị, nhưng có người lại tức giận vì nghĩ rằng cậu đang chế giễu họ, và có người cảm thấy tiếc nuối khi một giai điệu hay như vậy lại đi kèm phần lời như thế.Hơn hết, bài hát còn bị cấm phát sóng trên đài truyền hình và radio vì nội dung quá gay gắt.Dẫu vậy, Halo vẫn yêu thích ca khúc này.Không chỉ vì cậu chưa từng thấy xấu hổ về âm nhạc của mình, mà còn bởi với cậu, bài hát này mang ý nghĩa rất lớn.Nó đã giúp cậu trút bỏ bầu không khí u ám bao trùm album thứ ba.Cậu ngồi cười khúc khích khi tổng hợp những lời đồn về mình để viết lời bài hát, trong khi quản lý của cậu nhìn cậu như thể cậu là một kẻ điên.Halo vô cùng hài lòng với bài hát này, trong khi người hâm mộ và "bạn bè" của mình đỏ mặt khi thấy lời bài hát của mình được dịch thành lời.Cậu đã cười suốt cả tháng trời.Có người bảo bài hát này quái dị.Có người nói nó chẳng hề đẹp đẽ chút nào.Có người cho rằng nó chẳng giống với Halo chút nào.Nhưng Halo vẫn yêu thích nó.Có lẽ, đây là bài hát cậu viết với tâm trạng hứng khởi nhất, chẳng cần nghĩ ngợi gì.Tuy nhiên, bầu không khí lúc đó và bây giờ khá khác biệt.Khi ấy, người ta nói, "Cậu nổi tiếng là nhờ cái này" hoặc "Cậu nổi tiếng không phải vì cái kia".

Còn bây giờ, họ nói, "Cậu chắc hẳn là một người như thế này".

Những lời nói lúc này mang theo sự yêu mến và quan tâm.Halo muốn nói với họ rằng 'dù tôi có là ai đi chăng nữa, các bạn vẫn sẽ yêu thích tôi thôi'.Cậu chỉ mong mọi người đều thấy vui vẻ.Và thế là, Halo cất lên bài hát về chính mình.Bất kể tôi là aiDù tôi trông thế nàoCác người vẫn sẽ gọi tôi là vinh quang.Câu nói ấy hằn sâu trong tâm trí cậu.#Bài viết nghi vấn trên blog [Who is HALO] đã bị các tờ báo lá cải khai thác với chủ đề thao túng nhạc số, nhưng cuối cùng đã bị gỡ xuống do phản ứng pháp lý mạnh mẽ từ Veil.Vốn dĩ chỉ là một hãng tin tức trực tuyến nhỏ lẻ, họ không dám nghĩ đến chuyện đối đầu với Veil, công ty được hậu thuẫn bởi hãng thu âm lớn August.Caroline cảm thấy sự việc kết thúc có phần chóng vánh.Thực tế, trước cả khi Veil ra mặt, đã có tin đồn rằng điện thoại của tòa soạn kia liên tục đổ chuông vì làn sóng phẫn nộ.Dù fandom của "người đó" chưa thực sự lan rộng toàn cầu, nhưng sự bền bỉ của họ chẳng khác nào một giáo phái nhỏ bé vừa mọc lên ở một góc nào đó trên thế giới.Blogger viết bài gốc cũng đã bỏ trốn sau khi bị đánh bằng búa cách đây rất lâu.

Ngoài việc xóa bài đăng, blog cũng đã được chuyển sang chế độ riêng tư.Cuối cùng, họ chẳng thu được gì, ngược lại còn vô tình tiếp tay cho chiến dịch marketing gây tranh cãi về "người đó".

Thậm chí, chẳng cần ai phải gửi tin nhắn trấn an "người đó".Vào đúng lúc ấy—"···!"

Caroline, vốn đã theo dõi kênh NuTube của "người đó" theo chỉ thị và cũng vì lòng hâm mộ cá nhân, bỗng giật mình kinh ngạc.

Kênh NuTube lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn.Không chỉ đơn giản là một cuộc tranh cãi—Cô nhanh chóng tìm ra nguyên nhân."

Người đó" lần đầu tiên đăng một bình luận trên chính kênh NuTube của mình.Không phải ở mục cộng đồng, mà là dưới video bài hát cuối cùng trong album thứ hai.Cậu đã ghim một bình luận mà nhìn qua cũng biết sẽ gây tranh cãi.Và cậu đã đưa ra "câu trả lời" mà fan của cậu—dù có gọi là fan thì cũng hơi đáng yêu quá—vẫn luôn mong đợi. [Tôi không phải người da trắng thì bạn ghét tôi sao?]Ít nhất thì Caroline cũng nhẹ nhõm khi thấy "người đó" không hùa theo bài viết gây tranh cãi kia.

Bởi trong Veil, vẫn có một số nghệ sĩ từng gây lùm xùm vì những vấn đề thế này.Trái lại, đây là một lời phản bác khéo léo.Cậu dẫn dắt cuộc đối thoại theo hướng nhẹ nhàng, đồng thời phản bác quan điểm phân biệt chủng tộc một cách rõ ràng.Có lẽ, sau câu trả lời này, những cuộc tranh luận tương tự sẽ không còn xuất hiện trên kênh của cậu nữa.Tất nhiên, không phải ai cũng từ bỏ suy nghĩ rằng cậu là người da trắng.

Vì câu trả lời của cậu vẫn có thể được diễn giải theo nhiều cách.

Có thể hiểu rằng cậu thực sự không phải người da trắng, nhưng cũng có thể hiểu rằng cậu đang hỏi ngược lại: "Không có chữ 'da trắng' đi kèm thì tôi bị ghét à?"

Tóm lại, bọn họ vẫn chẳng có thêm manh mối nào để suy đoán danh tính của cậu.Caroline đọc qua những bình luận bên dưới câu trả lời của cậu.Những người phấn khích vì "chính chủ" đã xuất hiện.Những người gọi tên một số nhân vật và cố tìm sự liên kết với cậu.Những người phản ứng thô bạo với những bình luận tiêu cực.Và đặc biệt là, những fan phẫn nộ vì người đầu tiên nhận được phản hồi từ cậu lại là một kẻ phân biệt chủng tộc.Cuộc tranh luận này vẫn nằm trong vũ trụ thường thấy của Halo.Sau khi kết thúc việc theo dõi, Caroline bắt đầu phân tích tình hình."

Lọt vào top Billboard... khó đấy nhỉ?"

Nhạc của Halo rất hay.

Nhưng nếu chỉ cần nhạc hay là đủ để đứng đầu Billboard, thì mọi công ty đã chẳng vất vả đến vậy để đưa nghệ sĩ của họ lên hạng nhất.Billboard không chỉ đánh giá một bài hát dựa trên chất lượng của nó.Một bài hát hay chỉ là một trong nhiều điều kiện để đạt hạng nhất.

Billboard phức tạp hơn mọi người nghĩ rất nhiều, đòi hỏi cần có may mắn, chiến lược, và phải chú ý đến vô số yếu tố.

Mà xét theo những điểm đó, album của cậu ngay từ đầu đã chịu nhiều bất lợi.Trước hết, về mặt hình thức, album của cậu hoàn toàn thua thiệt so với các đối thủ.

Những thứ cơ bản như MV hay bìa album mà album nào cũng có, thì album của cậu lại chẳng có gì cả.

Dù chúng không trực tiếp quyết định thứ hạng bài hát, nhưng có hay không vẫn tạo ra sự khác biệt lớn.Hơn nữa, album của cậu chỉ phát hành dưới dạng nhạc số.

Dù Billboard có tính đến lượt stream trên các nền tảng số và NuTube, nhưng doanh số album vật lý vẫn là một yếu tố quan trọng.Dĩ nhiên, cũng từng có nghệ sĩ đạt hạng nhất Billboard chỉ với nhạc số.

Một nhóm nhạc K-pop từng dẫn đầu Billboard Hot 100 chỉ với album digital trong thời kỳ hoàng kim của họ, và vẫn còn nhiều ví dụ khác.Nhưng họ đều là những nghệ sĩ có tiếng tăm toàn cầu và sở hữu fandom khổng lồ.Còn "người đó", mới chỉ là một "tân binh (?)" đang dần được biết đến?

Trường hợp tân binh đạt hạng nhất Billboard không phải chưa từng có, nhưng phần lớn trong số họ đều đã xuất hiện rộng rãi trên truyền thông.

Mà Billboard lại có một yếu tố rất quan trọng là tần suất phát trên radio.

Liệu các DJ radio có chịu phát nhạc của một ca sĩ không lộ mặt, chưa nổi danh, không có album vật lý, và nhạc mang phong cách cổ điển, dù chỉ một lần?Chỉ cần phát đúng một lần thôi mà.Một ca sĩ không lộ mặt, một tân binh, không có album vật lý, chất lượng nhạc số cũng mang phong cách cổ điển, với những yếu tố đó, việc "người đó" giành được hạng nhất dường như là điều bất khả thi.Nhưng đúng lúc đó, Cloud phát tín hiệu.Cloud là nơi bảo tồn nhạc số tốt nhất, và Veil đã liên kết nó với từng nghệ sĩ.

Trong số các tệp vừa được tải lên, có một tệp đến từ "người đó" người mà Caroline vẫn luôn dán mắt vào suốt thời gian qua."

Chà..."

Bàn tay Caroline khẽ run lên.Cô lập tức liên lạc với August Veil, đồng thời cẩn thận nhấc tai nghe lên.Nỗi bất an về bảng xếp hạng Billboard dần tan biến.Nghệ sĩ kia còn chẳng bận tâm khi đang ở ngay trước vạch đích, vậy mà cô lại tự làm mình rối lên để làm gì chứ?Một cách kỳ lạ, cô bỗng cảm thấy có một niềm tin mơ hồ rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.Âm thanh vang vọng trong tâm trí cô.[Who is HALO?]Khi có người đặt câu hỏi,Halo đáp lại.Tôi là Halo.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 44: Dù tôi là ai, dù tôi trông thế nào đi nữa


Dù tôi là ai.Dù tôi trông thế nào.Các người rồi cũng sẽ gọi tôi là vinh quang.Halo nhìn chằm chằm ra cửa sổ.Hình ảnh của Roh Hae-il phản chiếu trên ô kính cùng với khung cảnh những tòa nhà phía bên kia.Cậu chìm vào dòng suy nghĩ.Cậu đã hoàn thành việc thu âm nhanh hơn so với album thứ ba và gửi bản nhạc đến Veil.Mọi thứ đều khiến cậu hài lòng, nhưng vẫn có gì đó cứ vướng mắc trong đầu.Việc không thể xác định được đó là gì khiến cậu cảm thấy bực bội."

Con đang nghĩ gì thế?"

"Dạ?

À..."

Nghe thấy giọng mẹ, Halo quay đầu lại.Mẹ cậu, người vừa nãy vẫn còn đang nói chuyện với nhân viên bất động sản, giờ đã đứng ngay bên cạnh cậu."

Thấy thế nào?"

Cô quét mắt một lượt quanh tầng bốn với vẻ mặt không tệ.Tòa nhà hơi cũ, nhưng nhờ được tu sửa nên trông vẫn khá sạch sẽ."

Không thích à?"

"Ừm."

Lúc này Halo mới bắt đầu quan sát tòa nhà.Cậu lướt mắt nhìn quanh phòng, thử gõ lên tường.Tung tung.

Âm thanh vọng lại từ lớp tường mỏng.Dù có xử lý cách âm đi nữa, thì vẫn hơi..."

Con đi xem thêm một chút rồi quay lại."

"Vâng, cứ tự nhiên nhé!"

Mẹ cậu nhìn vẻ mặt con trai là biết ngay cậu không ưng nơi này.Cô mỉm cười nhẹ với nhân viên bất động sản rồi cùng cậu rời khỏi tòa nhà.Hiện tại, Halo đang tìm kiếm một phòng thu mới.Trước giờ chỉ xem các căn đang rao bán trên mạng, hôm nay cậu mới đích thân đi khảo sát.Đây đã là tòa nhà thứ ba, nhưng cậu vẫn chưa tìm được nơi nào thực sự ưng ý."

Có muốn ăn gì rồi hãy đi tiếp không?"

Vốn định đến thẳng căn tiếp theo, nhưng mẹ cậu bất ngờ đề nghị đi ăn.Nhìn biểu cảm của cô, có vẻ cô đã nhận ra cậu đang có tâm sự.Halo gật đầu rồi theo mẹ đến quán ăn.Trong lúc ăn, mẹ cậu vừa nhìn cậu vừa tỏ vẻ như đã hiểu tất cả."

Con lo cho Jin-soo phải không?"

"...Hả?"

Halo mở to mắt trước câu hỏi đột ngột."

Mọi người bàn tán về nó nhiều lắm.

Một đứa trẻ ngoan, lại rất chăm chỉ nữa."

Ra vậy, tin tức đó cũng đã đến tai mẹ cậu.Jang Jin-soo đã bị loại khỏi vòng thử giọng và vẫn đang bị chỉ trích.Vì được nhà sản xuất Hwang Je-il ưu ái và nhận wild card, Jin-soo trở thành tâm điểm công kích của fan thí sinh khác—cũng như những kẻ đơn thuần thích chỉ trích."

Chúng ta có thể giúp gì được không?"

Mẹ cậu dường như đã có tình cảm với Jang Jin-soo.Phải thôi, đâu phải mới ăn cơm với nhau một hai lần.Mẹ cậu rất quý Jang Jin-soo, vì cậu ta là người hoạt bát, dễ gần.Nhưng mà... cô thực sự nghĩ cậu sẽ giúp sao?"

Ừm... không biết nữa."

Mọi chuyện đã xảy ra rồi, và cậu ta đã bị loại khỏi vòng tranh đấu.Dư luận vẫn còn dữ dội, nhưng chẳng bao lâu nữa, sự quan tâm cũng sẽ phai nhạt thôi.Cho đến lúc đó, có thể giúp được gì đây—Theo Halo, chẳng có cách nào cả."

Cuối cùng, đây vẫn là chuyện cậu ấy phải tự mình vượt qua."

Cậu không định nói rằng chẳng còn cách nào khác.Nhưng đằng sau sự nổi tiếng và sự chú ý, luôn tồn tại những ánh nhìn tiêu cực.Trong trường hợp này, những ánh mắt đó đã trở nên quá lớn, và chẳng ai có thể giúp gì được nữa.Ngay cả Halo cũng vậy.Cậu đã từng là tâm điểm của thế giới, và theo đó, những tranh cãi cùng tin đồn cũng kéo đến không tránh khỏi.Dù lý do có khác nhau, bản chất vẫn không khác biệt là mấy.Cũng giống như cách cậu đã vượt qua bằng I am HALO, Jang Jin-soo cũng phải tự mình vượt qua."...

Nhưng mà, an ủi thì vẫn có thể làm được."

"Phải ha?"

Mặt mẹ cậu trông có vẻ tươi tỉnh hơn một chút.#Một cách chưa từng có, bài hát mới của "người đó" đã được tải lên các nền tảng phát trực tuyến toàn cầu, bao gồm cả Spotify, và cả NuTube.Không ai có thể ngờ tới thời điểm này.Hơn nữa, nếu trước đây "người đó" luôn ra mắt album chính thức, thì lần này lại là một single album.Thậm chí, lần này còn chẳng có bìa album với hình ảnh đẹp đẽ như trước.Chỉ có hình mặc định, trơ trọi trên trang tải lên.Không có bất kỳ chiến dịch quảng bá nào, bài hát đáng lẽ phải chìm nghỉm giữa hàng ngàn bản phát hành khác.Nhưng những ai biết đến "người đó" đã trốn vào nhà vệ sinh để lén nghe nhạc trong lúc làm việc, có người còn thức dậy lúc ba giờ sáng, như thể mặt trời đã mọc giữa đêm khuya.Và blogger khởi xướng 'cuộc tranh cãi về sự thao túng' đã phát hiện ra rằng câu trả lời cho câu hỏi mà anh ấy đặt ra [Who is HALO] đã xuất hiện khi anh ấy còn ẩn mình dưới tấm chăn.Câu trả lời "Tôi là Halo" bắt đầu vang vọng khắp thế giới.Vì đã biết trước kết quả, Halo cho rằng chuyện này không ảnh hưởng quá nhiều đến xu hướng hiện tại.

Dù sao, dù ở thế giới nào đi nữa, bản chất con người cũng không thay đổi.Dù mọi người lại yêu mến âm nhạc của cậu một lần nữa, cậu vẫn nghĩ bài hát này sẽ gây tranh cãi.Nhưng Halo không biết.Bây giờ đã khác so với lúc đó.Phản ứng của mọi người, tranh cãi về sự thao túng, người mới.

Một ca sĩ không lộ mặt.Trong vô số sự đổi thay ấy, điều khác biệt nhất, chính là bản thân Halo, người đã cất lên bài hát đó.Bản nhạc vẫn mang ý nghĩa đáp trả những tin đồn.Nhưng lần này, cậu tập trung vào con người hiện tại của mình, hơn là hình tượng bị bóp méo trong tin đồn.Giai điệu vẫn thế.Ca từ đã bớt sắc bén hơn, nhưng kết cấu tổng thể vẫn tương tự.Tuy nhiên, câu hát "Rồi các người cũng sẽ thích tôi thôi" đã tạo nên một cảm giác hoàn toàn khác.Ít nhất, nó đủ sức chạm đến trái tim của một quốc gia đề cao tự do và ý chí cá nhân, một quốc gia có lịch sử khai phá của riêng mình.Lúc ấy, Halo đang ở Hongdae.Mục đích đầu tiên của cậu là tặng quà cảm ơn cho những người anh đã dạy mình cách sử dụng MIDI.Mục đích thứ hai.

Kể từ khi quay về đây, mỗi khi gặp khó khăn, cậu luôn vô thức tìm đến Hongdae để tìm kiếm câu trả lời.Có điều, cậu không nghĩ sẽ gặp Jang Jin-soo ở đây.

Trong tình huống này, hầu hết mọi người sẽ chẳng chịu nổi chỉ trích và công kích, chỉ muốn vùi mình trong nhà.

Cậu cũng nghĩ, dù có gặp cậu ta đi nữa, bản thân cũng chẳng giúp được gì.Halo sải bước xuống bậc thang đã quen thuộc đến mức chẳng khác gì lối vào nhà mình."

Chào mọi người."

Và rồi—"Khoan, đừng bảo là Hae-il đấy nhé?"

"Không đùa chứ?

Thật sự là Hae-il à?

Wow, lớn quá rồi nhỉ!"

"Đi du lịch về rồi hả?

Chuyến đi thế nào?"

Giữa những tiếng chào mừng từ những người anh thân thiết, một gương mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt cậu.Sau suy nghĩ 'Cậu ta sao lại ở đây?', là cảm giác bất ngờ: 'Trông cũng ổn đấy chứ?"

Hẳn rồi, cũng đến lúc lớn thôi."

"Lớn cỡ nào rồi?

Nhìn chắc khoảng 1m73 nhỉ.

Wow, đúng là trẻ con lớn nhanh thật đấy.

Trước còn bé tí mà giờ trông đã như học sinh cấp ba rồi.

Vụ này thì Jin-soo thua chắc."

Mấy người anh nhìn cậu, lẩm bẩm rằng từ giờ không thể chọc cậu vì chiều cao nữa, rồi ánh mắt nhanh chóng hướng đến túi đồ cậu đang xách.

Một túi mua sắm dài, nhìn kiểu gì cũng đoán được bên trong có rượu."

Cái đó là cho bọn anh à?"

Thế còn ai vào đây?Halo đặt túi đựng rượu whisky xuống.Khi cậu gật đầu, những người anh trông có vẻ cảm động—có lẽ không ngờ cậu lại mang quà đến—và lập tức mở túi ra.

Nhìn thấy chai rượu đắt tiền, họ sung sướng hét lên.Rồi Halo quay đầu lại."

Chuyến đi của cậu vui chứ?"

"Ừ."

Chào hỏi Jang Jin-soo xong, cậu có chút bất ngờ.

Cứ tưởng cậu ta sẽ ủ rũ vì bị chửi rủa, nhưng trông lại bình thản hơn cậu nghĩ.

Không, thậm chí còn có vẻ vững vàng nữa."

Đừng bận tâm.

Tôi bị loại vì tôi chưa đủ giỏi thôi."

Dường như nhận ra Halo đang thắc mắc, Jang Jin-soo trả lời một cách bình tĩnh.

Quả là một phản ứng không ngờ tới.Thế nên Halo cũng vô thức buột miệng nói điều mà cậu vốn không định nói."

Cậu tiến bộ nhiều đấy."

Đó không phải là lời nói dối.Nhờ thuật toán gợi ý, cậu vô tình xem được màn trình diễn cuối cùng của Jang Jin-soo.

Dù kết quả vẫn là bị loại, nhưng ít nhất, Halo đã thấy được cậu ta đã tiến bộ đến mức nào.Phát âm cũng được chỉnh sửa, và quan trọng hơn cả, những thói quen xấu mà cậu từng nghĩ đã biến mất hoàn toàn.

Không còn chút bóng dáng nào của cậu thiếu niên từng mang Show by Show lên sân khấu ngày trước.Khi cậu đang tận hưởng những thành công ở châu Âu, Jang Jin-soo cũng không hề lãng phí thời gian của mình.Có lẽ cậu ta cũng bất ngờ trước lời nhận xét ấy, vì thoáng khựng lại."...

Cảm ơn."

"Chỉ là sự thật thôi."

Halo nhún vai.Một cuộc trò chuyện kết thúc bằng câu "Cảm ơn" nghe vẫn dễ chịu hơn là "Xin lỗi."

Những ông anh lớn – thực ra là cùng lứa tuổi – hỏi cậu có thể mở cái này không, rồi chẳng thèm đợi câu trả lời mà khui rượu luôn.Cạch.Những chiếc ly không biết từ đâu xuất hiện chạm vào nhau.Halo nhìn những người anh chưa trưởng thành của mình - thực tế là những người bạn cùng lứa - và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.Đã đến lúc phải quay trở lại.Ngay lúc đó, giọng của Jang Jin-soo vang lên từ phía sau."

Này.

Tôi định học lại."

Học?Một từ quá đột ngột khiến cậu dừng bước.

Jang Jin-soo tiếp tục."

Ban đầu... tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc vì quá mệt mỏi.

Nhưng khi nhìn thấy có người đang chạy về phía trước, tôi không tài nào từ bỏ được nữa.

Tôi định bắt đầu lại từ đầu.

Không biết có làm được không...

Không, nhất định phải làm được.

Và một ngày nào đó, tôi muốn đánh bại cậu."

Dù nói vậy, nhưng gương mặt cậu ta lại chẳng giống như đang thực sự muốn thắng.Halo bật cười khẽ, và Jang Jin-soo liền có chút bối rối.

Nếu muốn làm thì cứ làm thôi, như cậu ta vẫn luôn vậy.

Cậu không nghĩ rằng Jang Jin-soo sẽ thắng được mình, nhưng vẫn đơn giản đáp lời."

Làm đi."

Chỉ là một câu nói chẳng có gì to tát, nhưng sắc mặt của Jang Jin-soo bỗng sáng lên như thể vừa có thêm niềm tin."

Lần này, tôi sẽ thực sự cố gắng."

"Chẳng phải lúc nào cậu cũng cố gắng sao?"

Không cần tận mắt thấy cậu ta tập luyện, việc kỹ năng của cậu ta được cải thiện cũng là bằng chứng cho thấy họ đã làm việc chăm chỉ.Khi ấy, Jang Jin-soo trả lời."

Không."

"?"

Một câu trả lời ngoài dự đoán.Cậu cứ đinh ninh rằng Jang Jin-soo luôn làm việc chăm chỉ."

Tôi chưa từng thực sự nỗ lực."

Jang Jin-soo nói, giọng có chút ngập ngừng."

Tôi muốn trông có vẻ ung dung như ai đó.

Vì cứ như thể chỉ có mình tôi là đang cố gắng hết sức vậy, nên tôi cảm thấy xấu hổ.

Nhìn cứ như chỉ có tôi là bị tụt lại phía sau.

Dù có thức trắng đêm, tôi cũng nhất quyết không để lộ ra.

Tôi muốn giống như ai đó vậy."

"..."

"Nhưng tôi không thể như vậy được.

Tôi không có thời gian để tỏ ra ung dung."

Dù đang tự phủ nhận nỗ lực và tài năng của chính mình, nhưng trông Jang Jin-soo lại nhẹ nhõm một cách kỳ lạ."

Từ giờ, tôi sẽ thực sự sống hết mình."

"...

Ừ."

Halo chợt nhớ đến một câu nói.Đứa trẻ rồi sẽ đột ngột trưởng thành.Cậu vốn không tin vào điều đó.Cậu cho rằng cái gọi là trưởng thành chẳng hề tồn tại, và tuổi tác chỉ đơn thuần là con số đếm ngược đến ngày chết mà thôi.Nhưng hôm nay, cậu mơ hồ cảm thấy mình hiểu được câu nói đó có ý nghĩa gì.Và hơn thế nữa.Halo đã tìm thấy chính mình ngày xưa ở Jang Jin-soo.Dù ai cũng nói rằng không thể, nhưng vẫn quyết không bỏ cuộc.Đôi mắt của Jang Jin-soo ánh lên sự cương nghị.Cậu ta không còn trông giống một đứa trẻ nữa.#"À, đúng rồi."

Trên đường về nhà, Jang Jin-soo bỗng hét lên."

Chúc mừng nhé.

Giờ cậu kiếm được cả đống tiền rồi đấy.

Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ thế này...

Thật sự không tưởng tượng nổi luôn.

Mà tôi cứ nghĩ dù gì đi nữa, nếu cậu nổi tiếng thì cũng sẽ bắt đầu từ Hàn Quốc cơ."

"Ừ."

Halo đáp lại một cách thản nhiên, khiến Jang Jin-soo nhìn cậu bằng ánh mắt đúng là cậu thật."

Nhưng mà tôi có xem kênh của cậu đấy, mọi người đang thi nhau suy đoán đủ kiểu.

Cậu định làm gì?"

Theo quan sát của Jang Jin-soo, mọi chuyện có vẻ đang lớn hơn cậu nghĩ.

Những gì mọi người kỳ vọng không hẳn giống với Roh Hae-il đang đứng ở đây.À, mà họ đoán cậu có mái tóc trắng thì đúng thật.Dù phần chân tóc đen đã mọc lên kha khá, Roh Hae-il vẫn là một người tóc bạc.

Dù không giống hoàn toàn với hình ảnh mà họ vẽ ra, nhưng dù sao cũng có điểm trùng khớp."

Giờ cậu tính tổ chức họp báo, rồi đứng lên tuyên bố 'I am Iron Man!' hay gì?"

Halo không hoàn toàn hiểu Jang Jin-soo đang nói gì, nhưng cảm giác là cậu ta đang ám chỉ việc công khai danh tính."

Chưa có ý định đâu."

"Thế cậu định chỉ đăng nhạc thôi à?

Như bây giờ?"

"Ừ."

Như cuộc trò chuyện với August Veil trước đó, cậu chưa có kế hoạch hoạt động âm nhạc công khai trong thời gian tới.Jang Jin-soo nghiêng đầu."

Vậy à?"

Có vẻ cậu ta thấy khó hiểu."

Nhưng mà, tôi nhớ cậu từng rất thích xuất hiện trước đám đông mà?"

Jang Jin-soo không nói thẳng ra là thích gây chú ý, mà chỉ diễn đạt một cách khéo léo hơn.Rồi trong đầu cậu hiện lên một loạt hình ảnh.Cái cách Roh Hae-il say sưa hát trước mọi người.Từ buổi biểu diễn đường phố tháng Mười một, đến những lần cậu ấy luôn tận hưởng khoảnh khắc khi được đứng trước công chúng.À, suýt quên, hình như còn từng gây chuyện trong tàu điện ngầm nữa.Jang Jin-soo từng nghĩ rằng, với tính cách đó, không sớm thì muộn cậu ấy cũng sẽ lộ diện.Cậu không hiểu nổi tại sao một người như vậy lại chỉ hài lòng với việc tải nhạc lên.

Chẳng phải đó là tệp âm thanh MP3 được ngụy trang thành video ca nhạc hoặc tệp MP4 sao?"

Cậu thích biểu diễn trên sân khấu và hát trước mọi người mà."

Dù đã thấy cậu ấy trong phòng thu, nhưng khoảnh khắc Roh Hae-il rạng rỡ nhất vẫn là khi biểu diễn trước đám đông.Jang Jin-soo hỏi Halo, người vừa dừng bước."

Thứ cậu yêu thích đến vậy, cậu thực sự không định làm nữa à?"#Mọi người nói.'Người đó' chắc hẳn từng là một nhạc sĩ cực kỳ nổi tiếng trong quá khứ.Trông như một tay thủ lĩnh của một ban nhạc vậy.Thời những năm 60 có ban nhạc nào đình đám nhỉ?Càng ngày, họ càng suy luận xa hơn.Rõ ràng anh ấy là người Anh.Giọng điệu quá trau chuốt, chắc hẳn thuộc tầng lớp thượng lưu hoặc là dân trí thức tốt nghiệp đại học.Một người đàn ông da trắng trung niên.Một kẻ từng bị chấn thương cổ họng hoặc đã ngừng hoạt động trong một thời gian dài.Và rồi hàng loạt danh từ khác được gán cho cậu.Hết "bợm rượu", "nghiện thuốc lá", "mọt gym", lại đến "gã đàn ông nam tính",...Những từ đó dần hình thành nên một hình ảnh hoàn hảo của Halo.Halo nhìn vào hình tượng "Halo hoàn chỉnh" mà họ đã vẽ ra.Bức tranh minh họa 3D 'Halo' do người hâm mộ tạo ra chẳng có chút gì giống với Roh Hae-il.Nhưng bên dưới, dòng chữ "Dù khác biệt thế nào, chúng tôi vẫn chào đón bạn" được viết rõ ràng.Trên kênh NuTube của cậu cũng vậy.

Giữa vô số video suy đoán về danh tính của cậu, có một video mang tiêu đề "I am HALO" và bình luận đầu tiên bên dưới là:I already love you.

Whatever you are.[Tôi đã yêu bạn từ lâu rồi, dù bạn là gì đi nữa.]Từ "whatever" thay vì "whoever"—hẳn là họ đã lấy từ chính lời bài hát của cậu.Những bình luận tương tự cũng xuất hiện liên tục.- Dù bạn là ai, ở đâu, chúng tôi vẫn yêu bạn.- Bạn là gì không quan trọng, tôi vẫn luôn là fan đầu tiên của bạn.Halo chợt nghĩ.'Nếu mình không lẩn trốn nữa, mà xuất hiện dưới một hình thức khác...'Liệu họ sẽ mất bao lâu để nhận ra mình?Bất giác, khóe môi Halo cong lên."

Nói suông thì ai chẳng làm được.

Chán phèo."

Từ loa phát, giai điệu của "I am HALO" vang lên.Bất kể tôi là aiDù tôi trông như thế nàoBạn sẽ gọi tôi là vinh quang
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 45: Dự án mới


Nói thì ai cũng nói được.Chỉ cần mở miệng, ai cũng có thể tự xưng là triệu phú, là người chân thành và ngay thẳng.Halo ghét điều đó.Cậu không muốn chỉ khoác lác như những kẻ tầm thường.Vậy nên dù bài I am HALO ra mắt với chất lượng hoàn hảo, cậu vẫn cảm thấy bứt rứt.Không phải ai cũng có thể tạo ra âm nhạc như cậu.

Nhưng bất cứ ai cũng có thể nói: "Các người sẽ thích tôi."

Cậu muốn tự mình chứng minh điều đó.Cậu muốn để họ tự mình yêu thích một Halo khác.Cậu muốn có thể hét lên: "Thấy chưa, dù tôi có là gì đi nữa, các người vẫn gọi tôi là Halo (vinh quang)!"

Cậu muốn chứng minh rằng mình không chỉ biết nói suông.Như lời Jang Jin-soo nói, cậu vốn dĩ không cần phải trốn tránh.Cứ tạo ra một hình ảnh mới, một âm nhạc mới, thử những điều mới, rồi chờ đợi xem mọi người có yêu thích mình không là được.Tận sâu trong lòng cậu, một nguồn năng lượng dâng trào.Hôm đó, trên đường đến lễ trao giải, sự mệt mỏi đeo bám cậu bấy lâu bỗng dưng tan biến.Những cảm hứng âm nhạc từng kìm hãm cậu giờ đây hợp thành cả một dàn nhạc.

Những thanh âm gào thét, cầu xin được giải thoát, giờ đang vang vọng trong sự hân hoan.

Những nhạc cụ được cậu chạm vào liền ngân lên những giai điệu tuyệt mỹ.Khi Halo miết nhẹ ngón cái và ngón trỏ vào nhau, cả thế giới lặng ngắt như tờ.

Nhưng cậu lại nghe thấy một âm thanh náo động hơn bao giờ hết.#Cùng lúc đó, một làn sóng vô hình bao trùm lục địa bên kia Thái Bình Dương.

Một vùng đất rộng lớn.Tin tức từ phương Đông phải mất rất lâu mới đến được phương Tây, và dù có đến thì cũng chưa chắc đã được ai quan tâm.

Thế giới này quá rộng lớn.Hàng tỷ con người sinh sống trên lục địa này, mỗi ngày lại có hàng trăm triệu câu chuyện mới được tạo ra.

Không ai có thể dành toàn bộ sự chú ý chỉ để quan tâm đến một vấn đề.Vậy nên, lùm xùm thao túng lượt nghe trên Spotify và các nền tảng nhạc số của một ca sĩ mới nổi không gây được quá nhiều sóng gió.Những ai quan tâm chỉ có fan của người đó, hoặc một số nhân vật trong ngành vốn đã chán ngấy với việc thao túng số liệu.

Còn dư luận chung thì gần như chẳng để tâm.Có những người thậm chí từng nghe qua vụ việc, nhưng lại chẳng buồn tìm hiểu xem kết quả ra sao.Tuy nhiên, vào một ngày nọ, trong guồng quay bận rộn của cuộc sống, một giai điệu tình cờ lọt vào tai ông Miller, một cư dân New York.Một tài xế xe tải đang chạy trên đường cao tốc Route 66, nối từ hồ Michigan ở Chicago đến Santa Monica, California, cũng chú ý đến ca khúc vang lên trên radio.Thực ra, họ vốn thích những bản nhạc nhẹ nhàng hoặc các thể loại EDM sôi động, khó có khả năng nhàm chán.Họ cũng không quá hứng thú với nhạc kịch hay nhạc Disney.Những ca khúc kể về ước mơ, về một tương lai rạng rỡ hay hành trình trưởng thành của tuổi trẻ không còn hợp với họ nữa.

Họ đã sống trong thực tế quá lâu để có thể rung động vì những thứ như vậy.Thế nhưng, có một bài hát không cần hợp gu vẫn khiến người ta phải lắng nghe.

Có nhiều lý do cho điều đó.

Có thể vì ca từ vô tình chạm đến cảm xúc, hoặc giai điệu quá xuất sắc.Miller, cầm chiếc cốc có logo của Starbucks, lắng nghe lời bài hát, trong khi tài xế xe tải dừng xe, hút thuốc và lắng nghe giai điệu bài hát.Một cảm giác xao động trào dâng trong lồng ngực.Nguồn năng lượng từ âm nhạc đã thổi sức sống vào chuỗi ngày đơn điệu của họ.Dù có là kẻ tàn phế, hay một kẻ lang thang không nơi nương tựa, dù có sinh ra là kẻ vô dụng, thì ta vẫn sẽ là chính ta.

Một thông điệp đầy tự tin, như một loại virus lan truyền mạnh mẽ.Bất giác, người tài xế nhấn ga, còn ông Miller mở to mắt.Và tất nhiên, khi vô số vấn đề xảy ra, những người đang sống cuộc sống cần cù bắt đầu trở nên tò mò.Rốt cuộc, ai là người đã hát ca khúc này?#Halo có quá nhiều thứ muốn làm.Nhiều đến mức khi bắt tay vào làm, cậu không biết phải chọn điều gì trước.

Nhưng đó là một nỗi băn khoăn ngọt ngào.Cậu có cảm giác như mình đang quay trở lại những năm tháng tuổi teen, khi mọi thứ đều mới mẻ và hấp dẫn.Điều đầu tiên cậu muốn thử chính là tạo ra một thể loại nhạc mà trước giờ Halo chưa từng làm.Sau khi đến thế giới này, cậu nhận ra một điều về âm nhạc của mình, nó không có bất kỳ khoảng trống nào.Không hẳn là ưu hay khuyết điểm.Cứ xem như đó là "đặc trưng" cũng được.Âm nhạc của cậu giống như nhạc cổ điển, được lấp đầy bởi nhiều phiên hòa âm khác nhau.

Giai điệu của cậu không hề có một kẽ hở nào, thậm chí có bài được cấu thành như một dàn nhạc thính phòng thực thụ.Làm sao có thể diễn tả cảm xúc con người chỉ với một hai loại nhạc cụ?

Để thể hiện trọn vẹn những gì bản thân đã cảm nhận vào thời điểm đó, Halo đã sắp xếp các phiên hòa âm, đặt trọng tâm vào những hợp âm hòa quyện từ nhiều âm thanh khác nhau.Tất nhiên, thế giới này cũng có những nghệ sĩ sử dụng âm thanh dày đặc như Halo.Nhưng giữa vô số nhạc sĩ với vô số phong cách khác nhau, cũng có người sáng tạo nên thứ âm nhạc hoàn toàn trái ngược với Halo.Những bản nhạc chỉ có một nhạc cụ duy nhất.Những bản nhạc tập trung vào giai điệu của giọng hát thay vì phần hòa âm.À, còn có cả những bản nhạc tạo thành từ chính giọng hát, thứ âm nhạc đó quả thực rất mới lạ."

Cái đó gọi là acapella thì phải."

Nó tương tự như acapella mà cậu biết, nhưng vẫn có điểm khác biệt.

Cậu từng đưa hợp xướng và dàn đồng ca vào nhạc của mình, nhưng việc một người tự quay video rồi chồng giọng tạo nên một bản acapella hoàn chỉnh...

điều này thực sự gây chấn động.Dĩ nhiên, cậu không thể làm tất cả những thứ đó ngay lập tức.Không chỉ vấn đề ngân sách, mà cậu cũng chỉ có một cơ thể, chưa kể còn cả đống việc phải làm.'Cần phải xác định ưu tiên trước.'Halo mở cuốn sổ nhạc của Roh Hae-il.Từ sau 'Lời Bày Tỏ' của Roh Hae-il, những cảm hứng mà cậu có được khi sống với tư cách Roh Hae-il đều đã được ghi lại trong cuốn sổ này.Từ những ý tưởng nảy ra khi học nhạc lần đầu, cho đến những giai điệu cậu thỉnh thoảng viết vội như những bản nháp.Halo nhắm mắt lại."..."

Câu chuyện mà mình muốn kể nhất là gì?Cậu luôn đặt cảm xúc của mình làm trung tâm.

Dù là giận dữ, hân hoan hay u uất, tất cả các ca khúc trong album đều xoay quanh những cảm xúc đó.'Nhưng chẳng phải âm nhạc của Halo là quá đủ để thể hiện cảm xúc của mình rồi sao?'Trong âm nhạc mới này, tất nhiên cảm xúc của cậu vẫn sẽ được truyền tải.

Nhưng thay vì tập trung vào cảm xúc bản thân, cậu muốn kể về thế giới này.Thế giới mà cậu đã đối mặt khi trở thành Roh Hae-il, vừa xa lạ, vừa ấm áp, vụng về mà cũng thật đẹp đẽ.Cậu vẫn chưa thể viết một bài hát tha thiết nhớ nhung người yêu và cầu xin họ quay về.

Nhưng chẳng cần đắn đo lâu làm gì.Halo gấp sổ lại và bật phần mềm MIDI lên.Lần này, thay vì tạo thư mục mới, cậu mở một dự án mới.Tên dự án... vẫn chưa nghĩ ra.

Cậu cứ để nó là [NEW PROJECT] trước đã, vì đó không phải điều quan trọng nhất lúc này.Halo nhắm mắt.Rồi cậu bắt đầu kéo ra những giai điệu rời rạc đang rối tung trong đầu mình.

Đây chưa phải một bản nhạc hoàn chỉnh, chỉ là những đoạn giai điệu vụn vặt.

Cậu sẽ chọn ra một số phần trong đó và hoàn thiện chúng bằng những ý tưởng mới.Vừa dựng lên phần giai điệu chính, Halo vừa chìm vào những suy nghĩ đầy phấn khích.

Nên chọn nốt nhạc nào đây?

Nên dùng loại nhạc cụ nào làm phần hòa âm chính?

Trái tim vốn bình lặng mỗi khi thể hiện những ca khúc cũ, giờ đây lại rộn ràng đến mức không thể yên ổn nổi.#'Sẽ tuyệt biết bao nếu con người chỉ làm những gì mình muốn.'Nhưng con người không thể chỉ làm những điều họ thích.

Điều đó cũng đúng với Halo, người luôn khao khát tận hưởng niềm vui mà không cần gánh nặng trách nhiệm.Tất nhiên, không phải là cậu không muốn làm việc này.Chỉ là khi có thứ thú vị hơn để làm, mọi thứ khác lại có vẻ giống như một bài tập phải hoàn thành.Phải rồi, vẫn còn một nhiệm vụ đang chờ cậu.Thu âm album thứ ba.

Không thể chỉ đăng một bài hát rồi để tháng Hai trôi qua một cách lãng phí, cậu nhất định phải thu âm.Cậu đến HY Studio, nơi giờ đây đã gần như trở thành phòng thu riêng của mình.

Như mọi khi, cậu chào Kang Young-min và tặng anh món quà lưu niệm mà lần trước cậu quên đưa."

Chào anh."

"Oh, đến rồi à?"

Tưởng rằng anh ấy sẽ nhào đến như mấy ông anh kia, nhưng Kang Young-min không phải kiểu người đó.Thay vì quan tâm đến món quà, ánh mắt anh ta lại đầy những điều muốn nói với Halo.Như một người thợ cắt tóc khao khát hét lên rằng "Tai đức vua là tai lừa!" vậy.Mỗi lần đến đây gần đây, ánh mắt anh ta ngày càng trở nên đầy ẩn ý, thậm chí còn hơi gian tà.

Có những lúc, anh ta mím môi như thể đang cố kiềm chế cơn bùng nổ của những câu hỏi.Nhưng dù có tò mò đến mức nào, Kang Young-min vẫn là một người vận hành phòng thu chuyên nghiệp, và anh ta không bao giờ làm gián đoạn buổi thu âm.Công là công, tư là tư.Có lẽ sau khi thu âm xong, anh ta sẽ xả hết những gì đang chất chứa trong lòng.Khi cậu thu âm I am HALO, dù Kang Young-min có lịch trình bận rộn, anh ta vẫn dành thời gian cho cậu, vậy nên lần đó họ không có cơ hội nói chuyện.Halo rất biết ơn Kang Young-min vì đã chấp nhận lời đề nghị đột xuất này, và hơn nữa, cậu cũng có điều muốn nói.

Vì vậy, cậu quyết định sẽ chịu đựng màn tra hỏi sau khi thu âm xong.Giờ thì tập trung vào album thứ ba trước đã.Các ca khúc trong album này có nhiều bài phức tạp, đòi hỏi cậu phải chú ý kỹ lưỡng.Hôm nay, cậu sẽ thu âm 'Even so we do'.

Bài này là một bản dân ca vô danh mà cậu đã phối lại theo phong cách điện tử, với tiết tấu đột ngột thay đổi giữa 16-bit và 32-bit, tạo ra một thử thách không nhỏ.Bản phối này được cậu cố tình làm khó đến mức có thể khiến bất kỳ tay guitar nào từng chê bai kỹ thuật chơi đàn của Halo phải phát điên.

Nhưng ngay cả chính cậu cũng cảm thấy chóng mặt với độ khó của nó.Chỉ cần chơi một lần thôi cũng đủ làm tay tê cứng, vậy mà cậu không được phép mắc lỗi.Sau buổi thu âm dài đằng đẵng, vừa bước ra khỏi phòng thu, Halo đã bắt gặp ánh mắt sáng rực của Kang Young-min.Cậu cứ tưởng sẽ nhận được câu hỏi ngay lập tức, nhưng Kang Young-min lại chần chừ mãi không mở lời.

Không giống như mấy người anh cố tình không hỏi, có vẻ như anh ta có quá nhiều điều muốn nói nên không biết chọn cái nào trước.Thay vì chờ câu hỏi của anh ta được quyết định, Halo quyết định lên tiếng trước về điều mình tò mò."

Ông chủ, anh có quay MV không?"

"MV?"

Có lẽ không ngờ rằng Halo sẽ hỏi chuyện này, Kang Young-min lặp lại câu hỏi."

Cậu quan tâm đến MV à?

Nhưng mà... chẳng phải cậu không định quay những thứ như vậy sao?"

Từ ngữ điệu của anh ta, có thể nhận ra câu hỏi ngầm: Cậu đang cố tình che giấu sự tồn tại của mình phải không?

Vì trước nay Halo luôn hành động theo cách đó, nên đây không phải một câu hỏi vô lý.

Đó cũng là lý do Kang Young-min giữ bí mật này.Halo thản nhiên trả lời."

Không phải chuyện đó."

"Vậy thì?"

Bỗng nhiên, mắt Kang Young-min sáng lên."...!

Phải rồi, cậu còn một tài khoản khác nữa nhỉ?"

Không khó để nhớ lại điểm khởi đầu trong mối quan hệ của họ."

Cậu định hồi sinh nó sao?"

Tài khoản?

Halo cũng đã quên bẵng mất, đến tận bây giờ mới chợt nhớ ra.Thứ mà Kang Young-min đang nhắc đến là hoạt động cá nhân của Roh Hae-il, nhưng nghĩ kỹ lại thì...

đúng là còn một tài khoản khác bị cậu chôn vùi trong ký ức.

Trước giờ cậu chưa từng có ý định sử dụng lại nó."

Đúng vậy."

Tuy nhiên, Halo không để lộ rằng mình vừa mới nhớ ra, và Kang Young-min cũng không nhận ra điều đó.Anh ta chỉ đơn thuần trầm trồ, thực sự tò mò muốn biết cậu thiếu niên trước mặt đang vẽ ra kế hoạch gì.

Anh ta không rõ chi tiết, nhưng biết về bí mật của cậu đã đủ khiến anh ta cảm thấy thú vị.

Thông tin là vũ khí, và việc nắm giữ thông tin trước người khác luôn mang lại lợi thế.Hoạt động dưới cái tên Wave_r.Kang Young-min, người gần đây vẫn thường vào tài khoản đó, bỗng nhớ đến người đã đến tìm Roh Hae-il dạo trước.Không phải tìm 'người đó', mà là tìm Roh Hae-il.

Tức là, họ đã xem video của Wave_r, nhưng không thể liên lạc được, nên mới lần theo dấu vết của logo phòng thu xuất hiện trong video mà tìm đến đây.Trong vô số file ghi âm của Halo, chỉ có duy nhất file đó có hình ảnh, và cũng chỉ file đó có gắn logo của phòng thu.'Khoan đã nào...'Nếu Halo chưa từng nhắc đến Wave_r với anh ta, có lẽ anh ta cũng đã quên mất tài khoản này."

Học sinh Hae-il, dạo này em có rảnh không?"

"Hả?

Tự nhiên lại hỏi thế?"

Cậu chỉ vừa nghĩ rằng đây là một câu hỏi đột ngột, nhưng ngay sau đó, Kang Young-min tiếp lời."

Không có gì to tát đâu, chỉ là... cậu có hứng thú thu âm một bài OST cho phim truyền hình không?"

"OST ạ?"

"Ừ, gần đây có người xem video cậu làm rồi tìm đến tôi.

Họ hỏi xem tôi có thể đề cử cậu cho một dự án OST không."

"Người đó biết tôi bằng cách nào vậy?"

Ban đầu, Halo tưởng anh đang nói về Halo.

Nhưng rồi cậu nhận ra cuộc trò chuyện này không phải về cái tên đó.Bởi vì trong tất cả những bản ghi âm của cậu, chỉ có duy nhất một thứ có thể được gọi là "video".Tài khoản của Roh Hae-il!Cái tài khoản mà cậu chỉ đăng đúng một video duy nhất vẫn còn hoạt động.

Anh Kang Young-min thì không nói làm gì, vì anh là người giúp cậu làm video, đương nhiên sẽ có cách tìm lại.

Nhưng cậu không ngờ rằng tài khoản ấy vẫn sống và rồi lại dẫn cậu đến tình huống này.Đúng vào thời điểm cậu quyết định theo đuổi âm nhạc theo một hình thức khác."

Bộ phim nào vậy ạ?"

"Đợi chút, để tôi tìm số điện thoại."

Dù có việc khác quan trọng hơn phải làm, nhưng cậu chưa từng thử sức với OST bao giờ nên không khỏi tò mò.

Hơn nữa, điều khiến cậu bận tâm hơn cả là bài hát được anh Kang Young-min mang đến chính là sáng tác của Roh Hae-il.Nếu có ai đó tìm đến vì Roh Hae-il, thì chắc hẳn họ đã nghe Lời Bày Tỏ.Nhìn thấy tài khoản cùng bài hát đó vẫn len lỏi quay về từ một góc ký ức xa xăm, Halo mơ hồ nghĩ.Có lẽ, Roh Hae-il cũng vốn là người có số mệnh bước lên sân khấu.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 46: Từ Hôm Nay, Chúng Ta


Quận Sangam-dong, Mapo-gu, Seoul lúc nào cũng đông đúc nhân viên văn phòng.

Đặc biệt, các quán cà phê và nhà hàng gần đài truyền hình luôn tấp nập, bất kể là ngày cuối tuần.Tầng 18 của tòa nhà thứ hai thuộc đài truyền hình HBC.Trong phòng họp của [Từ Hôm Nay, Chúng Ta], các thành viên nhóm hỗ trợ âm nhạc đang tựa vào tường hoặc cầm trên tay những chiếc cốc lưu lại dấu răng hằn rõ."

Giờ là lúc phải hoàn thành công đoạn làm OST rồi."

Một người lên tiếng, nhưng rồi lại ngập ngừng.Ngay khi có kịch bản sơ lược của bộ phim, họ đã sáng tác nhạc phù hợp và tìm kiếm ca sĩ thể hiện.Những ca sĩ nổi tiếng thì gần như đã được chốt xong.Nhưng vì đạo diễn âm nhạc và giám đốc sản xuất muốn một chất giọng vừa trẻ trung vừa đặc biệt cho ca khúc chủ đề nhân vật, nên vẫn còn thiếu một số giọng ca phù hợp.'Tìm giọng hát phù hợp với phim thanh xuân thì cũng đúng thôi, nhưng ai ngờ việc này lại kéo dài đến mức này chứ.'Trước khi phim lên sóng, họ cần phải chốt được ai sẽ là người thể hiện bài hát này.Tất nhiên, có những trường hợp bài hát OST chỉ được thu khi phim đã phát sóng đến tập hai.

Nếu phản hồi từ khán giả tốt, họ thậm chí còn thêm nhạc vào sau.Tuy nhiên, ca khúc chủ đề của một nhân vật phụ (?) xuất hiện ngay từ tập 2 thì cần phải hoàn thành càng sớm càng tốt."

Nếu tìm ca sĩ mới, còn Gil Raon thì sao?"

"Gil Raon của Soyou ấy hả?"

"Đúng vậy, Gil Raon của P-R.

Đạo diễn cũng thích chương trình đó mà."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, đạo diễn âm nhạc ngẩng lên."

Nhưng mà chương trình đó chỉ hay đến tập 2, 3 thôi.

Đoạn teaser thì làm tốt đấy."

"Thì dù gì cũng nổi mà.

Thế Gil Raon thì sao?"

"Gil Raon à...

Tôi nghĩ Yujin hợp với cậu ta hơn là Hee-tae.

Yujin sáng sủa hơn."

"Cũng đúng."

"Vậy thì cứ gửi lời mời thử xem."

"Thế còn Hee-tae?"

"...

Cứ tạm hoãn lại đã."

Gã tóc xù từng đề xuất Gil Raon khoanh tay lại, như thể đã đoán trước được điều này."

Vẫn còn chờ cái tên NuTuber kia đấy à?"

Việc này đáng lẽ phải chốt xong từ lâu.Nhưng có vẻ như ai đó đã khiến đạo diễn bị cuốn hút đến mức cứ mãi trì hoãn.Không phải người nổi tiếng, chỉ là một kẻ mới đăng đúng một video mà thôi.

Sao lại bị ám ảnh đến mức này chứ...!Tất nhiên, họ cũng đã xem qua.Họ biết cậu ta hát hay đến mức nào.Cậu em út có tâm hồn nhạy cảm đến nỗi mắt đã hơi đỏ lên.Rõ ràng, giọng ca ấy rất hợp với ca khúc chủ đề của một nhân vật trầm lặng, gương mẫu như Hee-tae.Nhưng mà... như vậy là quá đáng rồi."

Giờ này thì từ bỏ là hơn, nhỉ?

Chúng ta đã làm hết sức rồi.

Nếu cậu ta không chịu nhận, thì là thiệt cho cậu ta, đâu phải lỗi của chúng ta?"

Bên phía kia không hề hồi âm, mà cũng chẳng có cách nào xác nhận chính xác.

Họ không thể cứ tiếp tục ngồi chờ như thế này được.Dù sao thì cũng chỉ là một NuTuber, một người bình thường thôi mà.Giọng ca mới, ca khúc chủ đề nhân vật.Họ biết là rất hợp, nhưng nếu tìm kiếm kỹ hơn thì vẫn còn nhiều ca sĩ vừa hát hay vừa có thể thể hiện tốt cảm xúc của nhân vật.Bọn họ đâu có thiếu lựa chọn."

Thôi đi, đạo diễn của chúng ta đã quyết rồi.

Thực ra, đã có người đề nghị ký hợp đồng với NuTuber đó để lấy nhạc đấy.

Nếu bộ phim này là một câu chuyện tình lâm ly bi đát thì bài hát đó đã được chọn rồi."

Sự bất mãn và phản đối của các thành viên trong nhóm.Là đạo diễn, anh ta không thể cứ để chuyện này kéo dài mãi.Bộ phim đã bắt đầu sản xuất rồi.Nhưng nếu có thể đưa cậu ấy vào thì tốt biết bao..."

Thôi thì chờ thêm một ngày nữa vậy."

Đạo diễn kết luận như thể ông không còn lựa chọn nào khác.#Cạch."

Hừm."

Halo kéo chuột lướt qua NuTube.Nhưng lần này, cậu không kiểm tra tài khoản [HALO_Official].Mà là [wave_r], tài khoản cậu đã lãng quên và vùi sâu vào quên lãng.

Đăng nhập bằng ID tự động lưu lại.Cậu cứ tưởng nó sẽ bị chôn vùi giữa hàng loạt video khác.Trong khoảng thời gian qua, số lượng người đăng ký cũng đã giảm.

Họ nghĩ đây là một tài khoản không còn hoạt động nên đã bỏ theo dõi.Nhưng vẫn có người nghe Lời Bày Tỏ.

Vẫn có người yêu cầu phát hành bài hát đó trên các nền tảng nhạc số.Có thể một số người đã quên mất việc hủy đăng ký, nhưng chắc chắn cũng có những người vẫn đang chờ đợi.Halo nhấn phát Lời Bày Tỏ và nhìn chằm chằm vào số điện thoại mà Kang Young-min đã tìm giúp.Kang Young-min cũng nói rằng có thể họ đã chốt xong người khác rồi.

Nhưng nếu cậu vẫn hứng thú, cứ thử xem sao.Bình thường, Halo sẽ chẳng quan tâm.Nếu là lời mời sáng tác thì còn có thể cân nhắc, nhưng đây là lời mời thể hiện một bài OST.'Nói thẳng ra thì, họ chỉ muốn mình hát nhạc của người khác mà thôi.'Suốt cả đời này, cậu chưa từng hát nhạc của người khác.Có nhiều lời mời hợp tác song ca, góp giọng, nhưng cậu đều từ chối.

Một phần vì cậu bận với âm nhạc của chính mình, phần còn lại là vì có quá nhiều bài hát không đủ chất lượng để cậu muốn thể hiện.Bây giờ nghĩ lại, thì cũng đúng.Cậu còn chẳng biết bài hát này ra sao.Bình thường, chắc chắn cậu sẽ từ chối.Nhưng điều khiến cậu lấn cấn là cơ hội này vốn không phải dành cho Halo.Lời mời OST này là thành quả mà Roh Hae-il đáng lẽ phải giành được.Nếu chấp nhận lời mời này, có lẽ Roh Hae-il đã có cơ hội bước lên sân khấu.'Nếu là Roh Hae-il, cậu ấy chắc chắn sẽ không do dự, đúng không?'Halo khẽ gõ ngón tay lên bàn, rồi cầm lấy danh thiếp.Sau đó, cậu nhập số điện thoại bằng tay còn lại.Giọng nói của một người đàn ông vang lên ngay lập tức, như thể anh ta đang cầm điện thoại di động trên tay.[Vâng, xin chào?]#"Vâng, xin chào?"

AD cúi người nghe điện thoại rồi bước ra khỏi phòng họp.

Những người liếc nhìn cũng nhanh chóng rời sự chú ý đi.Đối với những người làm truyền hình, việc cầm điện thoại cả ngày là chuyện thường.

Không ai cảm thấy khó chịu hay quát mắng nếu có ai đó nghe điện thoại hay nghịch điện thoại giữa cuộc họp.Ngay tại văn phòng, người ta cũng cầm điện thoại suốt cả ngày mà.Nhưng điều quan trọng hơn là vị Tổng đạo diễn đang ở ngay trước mắt.Tổng PD tổng kết cuộc họp rồi quay sang nhìn Đạo diễn âm nhạc."

Jeong-ho này."

"Vâng."

Lần này, ông gọi Đạo diễn âm nhạc với vẻ nghiêm túc hiếm thấy.Sau một tiếng thở dài thật sâu, ông nói:"Thôi, ta cũng nên dừng ở đây thôi."

Đạo diễn âm nhạc trợn tròn mắt.Tổng PD nói thêm, như thể đã biết trước mọi chuyện:"Tôi cũng tiếc chứ, nhưng chúng ta đâu có lý do gì để cứ bám riết lấy chuyện này.

Trên đời này chẳng lẽ chỉ có một ca sĩ chắc?"

"...

Đúng vậy."

"Thế còn vụ mời Gil Ra-on thì sao?"

"Dĩ nhiên là nhận lời rồi."

AD phụ trách tuyển chọn vội đáp.Tổng PD thầm nghĩ: 'Kéo dài quá rồi đấy.'Ngay cả ca khúc chủ đề của nhân vật chính cũng không cần dây dưa lâu như thế, vậy mà họ lại bám mãi vào bài hát của nhân vật phụ.Đạo diễn âm nhạc cũng phải thừa nhận điều đó.Anh định mở miệng trả lời: 'Hiểu rồi.

Tôi sẽ bỏ qua vụ này và liên hệ với công ty khác.'Ngay lúc ấy, cửa phòng họp bật mở, AD vừa nghe điện thoại bước vào với vẻ mặt rạng rỡ nhất từ đầu năm đến nay, vừa vẫy vẫy điện thoại."

Đạo diễn!

PD!

Có tin rồi đây!"

"Gì thế?

Cậu gọi tteokbokki à?"

Khi PD hỏi một cách nhàn nhã, AD xua cả hai tay."

Không phải, mà là..."

"Là gì?"

"Cái NuTuber mà PD mong mỏi ấy!

Vừa gọi điện tới và nói là muốn tham gia rồi kìa!"

Cả phòng họp lặng đi trong chốc lát.Vừa mới đưa ra quyết định từ bỏ thì ngay lập tức có tin tức mới.Đạo diễn âm nhạc bật dậy khỏi ghế.Từ lúc xem video [Lời Bày Tỏ], ông đã muốn bằng mọi giá kéo cậu ấy về phía mình.

Ông tin rằng giọng hát ấy chính là lựa chọn hoàn hảo nhất cho nhân vật Hee-tae, người mà biên kịch từng tiết lộ sẽ có một cú twist bất ngờ."

Hẹn gặp ngay lập tức đi!"

Đạo diễn gấp gáp ra lệnh.Biết rõ ông mong đợi điều này đến mức nào, AD gật đầu ngay tắp lự."

Vâng!

Tôi sẽ báo lại ngay."#"Thu âm OST á?"

"Vâng, là ca khúc chủ đề của một nhân vật nào đó.

À, nhưng họ bảo đừng kỳ vọng quá vì thu âm xong cũng chưa chắc được dùng cho phim đâu."

"Nói thế thôi, chứ kiểu gì cũng được chọn mà."

Halo cười nhẹ, gật đầu.Nếu không chọn giọng hát của cậu thì còn có thể chọn ai nữa chứ?"

Nghe hay đấy.

Con có hỏi thử xem là phim gì không?"

"Họ bảo sẽ trao đổi chi tiết khi gặp mặt.

Những gì con biết chỉ là phim sắp phát sóng thôi."

"Ồ, sắp phát sóng à?"

Cuộc hẹn diễn ra khá đột ngột.Nhưng khi nghe đến cụm từ "nhạc phim", mẹ cậu lập tức đồng ý chở cậu đến quán cà phê ở Sangam-dong, thậm chí còn hủy cả hẹn với bạn."

Tốt quá rồi."

Mẹ cậu vui vẻ nói khi đang lái xe."

Dạo này không có bài nào khiến mẹ muốn hát theo cả, vậy mà lại có cơ hội này.

Chắc chắn bài hát của con sẽ hay lắm."

"Hả?"

Không có bài nào muốn hát á?Halo nghiêng đầu, hỏi lại."

Thì mẹ có thể hát bài của con mà?"

Dưới cái tên HALO, cậu đã phát hành không ít ca khúc trên các nền tảng nhạc số.

Album đầu có bốn bài, album thứ hai có sáu bài, album thứ ba có năm bài.

Chưa kể còn có các đĩa đơn nữa."

Ừm...

Nhưng mà, mẹ khó hát theo lắm."

Halo quay sang nhìn mẹ với ánh mắt đầy thắc mắc."

Bài của con khó lắm hả?"

"Một chút?

Như 'When We Meet Again' thì còn hát được, chứ mấy bài khác thì hơi khó với mẹ."

Nhớ lại thì đúng là vậy thật.Từ trước đến nay, mẹ cậu ít khi ngân nga theo nhạc của cậu.

Dù cô thường nghêu ngao hát trong nhà như một chiếc máy phát nhạc sống, nhưng hiếm khi cất giọng theo bài của con trai.'Chỉ vì khó hát theo ư?'Khó mà tin được.Chẳng lẽ là do tiếng Anh?

Nhưng mẹ cậu thông thạo tiếng Anh, When We Meet Again cũng là một bài hát tiếng Anh mà cô vẫn hát theo được.'Vậy thì rốt cuộc là khó ở đâu?'Halo thử so sánh When We Meet Again với các bài hát khác.Cậu thực sự không nghĩ ra được điều gì để nói về sự khác biệt này.Có lẽ bài đó có giai điệu tươi sáng hơn?Nhưng album thứ ba sắp ra mắt có bài Even So We Do, cũng có giai điệu vui vẻ như vậy.

Dù lời bài hát khá u sầu và phần nhạc cụ cực kỳ khó.

'...À.'Cậu mơ hồ hiểu ra.Cậu từng cố tình làm phần nhạc phức tạp hơn mức cần thiết, như thể muốn các nhạc công phát điên.

Nhịp điệu, hợp âm, cảm xúc, cách thể hiện, tất cả đều được thiết kế chỉ dành riêng cho cậu.'Vậy thì đúng là khó thật.'Trong suốt quãng đường đến điểm hẹn, Halo cứ mãi nghĩ về lời của mẹ.#"Halo?

Là cái gì thế?"

Thế giới ngoài kia lúc nào cũng ồn ào.Hàn Quốc vốn đã thay đổi nhanh chóng, nhưng vẫn không thể sánh với nước ngoài.

Hết trào lưu mới lại đến ngôi sao mới, rồi một loạt những tin tức nóng hổi.Kim Kyung-jin lúc nào cũng chậm hơn người khác một nhịp.Đồng nghiệp lập tức càu nhàu."

Này, làm trong ngành này mà còn chưa biết à?

Đi đâu, lên chùa tu thiền à?"

"Tôi làm gì có thời gian gặp Phật chứ.

Phải lo cho nghệ sĩ nữa đây."

"Vậy rốt cuộc cậu chỉ lo cho mỗi nhóc đó thôi à?"

Không hẳn là vậy.Kim Kyung-jin không hiểu sao chuyện này lại đáng để bị mắng như thế."

Mà cậu nói vậy là sao?

Ra nước ngoài mà làm thế thì bị đánh chết đấy.

Chưa thấy mấy ca sĩ nước mình ra quốc tế rồi đăng icon mặt trời lên SNS à?"

"Thế à?

Để lát tôi tìm xem.

Giờ tôi có chuyện phải chuyển lời cho Raon đã."

Kim Kyung-jin có thể xem bảng xếp hạng SuBak, nhưng anh không quan tâm đến Billboard.

Nên khi nghe chuyện này, anh chỉ nghĩ đơn giản là lại có một ngôi sao mới nổi nữa thôi.Dù có phải là ngôi sao nước ngoài hay không, vẫn phải làm công việc được giao.Anh đi tìm Gil Raon, hiện đang ở phòng tập.

Mấy ngày nay Raon trông có vẻ không có tinh thần.

Kyung-jin định báo cho cậu ấy biết có một lời mời hát OST phim truyền hình.Đây là cơ hội tuyệt vời đối với một tân binh.

Tham gia OST giúp nghệ sĩ dễ dàng được công chúng biết đến, mà nếu phim thành công thì lợi ích càng lớn.Dĩ nhiên, HBC không phải lúc nào cũng mạnh về mảng phim truyền hình.

Nhưng lâu lâu họ cũng có vài cú nổ lớn đấy thôi.Anh đã xem qua phần giới thiệu trên trang web, nội dung trông cũng ổn.Câu chuyện về một cựu du côn từng gây rối, giờ lại đi dạy học cho những học sinh cá biệt đã từ bỏ chuyện học hành.Hơn nữa, phim còn có nguyên tác, vậy nên khả năng kịch bản bị làm quá đà cũng thấp hơn."

Raon à."

Kim Kyung-jin tìm thấy Gil Raon đang ngồi xổm trong phòng tập, đeo tai nghe nghe nhạc."

Vâng, anh."

"Em có muốn thử hát OST cho một bộ phim truyền hình không?"

"Phim truyền hình ạ?"

Gil Raon ngước lên.Rõ ràng là có hứng thú.Anh bắt đầu giải thích sơ qua về bộ phim.Tóm tắt và đội hình sản xuất.

Và anh cũng nói rằng việc được tham gia OST là một cơ hội tuyệt vời.

"Anh nghĩ em tham gia cũng tốt đấy.

Nghe nói lần này có khá nhiều tân binh góp mặt."

"...Em làm ạ."

Gil Raon khẽ gật đầu.Xem như đã đồng ý.

Nhưng vẫn có gì đó lấn cấn.Dường như cậu ấy vẫn còn vướng bận chuyện của Soyou.Hoặc có khi là vì người bạn mới quen đột nhiên bị mất danh tiếng.Cứ tiếp tục như thế này thì không ổn.Kim Kyung-jin quyết định sẽ khuyên Gil Raon một cách khéo léo để cậu ấy có thể tập trung vào OST."

Đừng cứ ngồi đây ủ rũ nữa.

Gọi điện cho cậu ấy đi, rủ đi ăn.

Hát OST xong kiếm được tiền rồi thì dùng nó mời đi.

Mà nếu ngại thì bảo bạn cậu ấy đi cùng cũng được."

"!"

Không thể liên lạc được, chỉ biết nhìn chằm chằm vào điện thoại vô vọng, Gil Raon chợt ngẩng đầu lên.

Đây là một cách mà cậu chưa từng nghĩ tới.

Nhưng có vẻ nó sẽ hiệu quả.Có lần Jang Jin-soo nói sẽ giới thiệu cho cậu một người có phong cách giống cậu.

Một người vừa là đồng sáng tác, vừa là người phối khí cho Show By Show.Thực ra, cậu cũng thấy tò mò về người đó.

Nhưng trước hết, điều cậu lo lắng hơn cả vẫn là Jang Jin-soo."

Được thôi!

Kiếm được tiền rồi em sẽ liên lạc lại!"

Gil Raon hô lớn, đầy khí thế.

------------------------------------Lịch đăng hiện tại t2 - t5, dạo này bận + lười nên không đăng nhiều, khi siêng có thể làm 7-10 chương/ 1 ngày.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 47: Dấu Chấm Cuối Cùng của Vòng Lặp


"Học sinh?

Vậy, là Waver à?"

Người đã xem NuTube của Roh Hae-il đã gọi cậu bằng cái tên đó.

Halo bình thản chào hỏi."

Tôi là Roh Hae-il."

"A!

Roh Hae-il... vậy là Wave, r đúng không?"

Như thể vừa nhận ra điều gì đó, người đàn ông đội mũ gật đầu."

Tôi là Lee Jun-seop, AD của đội sản xuất âm nhạc [Từ Hôm Nay Chúng Ta].

Tôi đến để bàn về hợp đồng và OST.

Ừm, chúng ta đi tới studio nhé?"

"Vâng."

Halo gật đầu một cách lạnh nhạt."...?"

Người cảm thấy bối rối trước thái độ đó chính là AD Lee Jun-seop.

Khi xem video, sẽ thấy đó là một người bình thường trông giống như đang học trung học cơ sở hoặc trung học phổ thông.

Vì chắc chưa từng đi làm, nên dù có hơi ngơ ngác, họ cũng định nhắm mắt cho qua.Với tư cách người lớn, sẽ kiên nhẫn và bao dung.Nhưng nên nói gì đây?

Thái độ và biểu cảm của cậu ấy không giống như một tân binh hay thực tập sinh.

Cảm giác như cậu ta đã làm việc trong giới giải trí chừng mười năm rồi.'Mà cũng đúng, cậu ta làm NuTube cũng lâu rồi, trong khoảng thời gian đó có thể đã trải qua nhiều chuyện.'Cũng biết bọn trẻ bây giờ sống rất nghiêm túc.

Dù không hoạt động trong ngành này, có thể cậu ấy từng có kinh nghiệm tương tự qua các cuộc thi hay luyện thi vào trường nghệ thuật."

Trước tiên phải nói rõ, chúng tôi không thể chắc chắn bản thu của cậu Roh Hae-il sẽ được sử dụng."

Ngay khi đến phòng thu, AD Lee Jun-seop đưa hợp đồng tạm thời để ký – giấy đồng ý của người giám hộ sẽ ký sau khi mẹ cậu ấy đậu xe xong – rồi bắt đầu giải thích về OST và bối cảnh drama."

Chắc cậu cũng từng nghe đến 'kịch bản rời rạc' rồi, và phải quay xong mới biết rõ, nhưng giọng hát của cậu Roh Hae-il có thể sẽ không hợp với chủ đề nhân vật.

Cậu hiểu chứ?"

Chuyện kịch bản thì có thể hiểu, nhưng câu sau thì nghe chẳng khác nào nếu cậu hát không tốt thì sẽ bị loại.'Thú vị thật.'Halo nhếch môi cười."

Vâng."

AD Lee Jun-seop nhìn Halo.Đó là một câu trả lời với sắc thái cho thấy điều đó không thể xảy ra.

AD Lee Jun-seop thầm nghĩ, có phải trẻ con thời nay đứa nào cũng tự tin như vậy không.Nhưng, có tự tin còn hơn không.

Miễn là giỏi, thì còn gì để chê?Anh định nhờ kỹ sư âm thanh rồi quay lại văn phòng.Nhưng cũng tò mò muốn xem thử đứa trẻ đã khiến đạo diễn và tổng đạo diễn phải băn khoăn này giỏi đến mức nào.'Hay là ở lại xem một chút?'Halo đọc kịch bản rất nhanh.Thể loại là melodrama.

Nhân vật chính từng là côn đồ, giờ trở thành giáo viên, dạy dỗ những học sinh giống như bản thân mình ngày xưa.

Ban đầu chỉ định làm qua loa cho xong, nhưng sau đó thật lòng dạy dỗ học sinh, và học sinh cũng vượt qua nỗi đau để tin tưởng, đi theo thầy – một câu chuyện trưởng thành hai chiều.Trong đó, bài hát mà Halo phải thể hiện là nhạc chủ đề của nhân vật "Hee-tae."

'Mình chưa từng làm gì kiểu này.'Dù từng nhận được lời mời đóng phim, nhưng cậu chưa bao giờ thử.

Cậu thích làm những gì bản thân muốn hơn là diễn làm người khác.'Học sinh gương mẫu à...'Hee-tae là học sinh ngoan ngoãn, mẫu mực – giống Roh Hae-il.

Tức là, hoàn toàn ngược lại với cậu.Người giới thiệu cậu sau khi xem video [Lời Bày Tỏ] chắc đã nhìn thấy sự ngoan ngoãn đó từ đoạn video ấy chăng.

Nếu vậy thì chắc họ nhìn nhầm rồi.Dù sao đi nữa, Halo quyết định thử hiểu câu chuyện của đứa trẻ mà cậu sẽ hát thay.Vậy thôi.

Tại sao đứa trẻ này lại là học sinh gương mẫu?Nó sống như vậy là vì điều gì?Vì bố mẹ?

Vì thật sự thích học?Kịch bản không có gì đặc biệt.Đúng là "kịch bản rời rạc," mới đến tập 2 nên khó nắm bắt được nhân vật.Thế nên, Halo gạt kịch bản sang bên và nhìn vào bản nhạc.

Âm nhạc thường chứa đựng nhiều thông tin vô hình hơn.

Giống như cách cậu đã từng hiểu được [Lời Bày Tỏ] của Roh Hae-il.Giai điệu nhẹ nhàng và có chút đơn điệu.Bài hát kể về một ngày thường nhật.

Nhưng cảm giác như còn ẩn chứa điều gì đó...Ẩn sau giai điệu lặng lẽ ấy...Là một nỗi buồn âm ỉ.'Tìm thấy rồi.'Halo nhếch môi cười.Cậu đã từng thể hiện chủ đề "nỗi buồn" trong album thứ 3.Và đó cũng là thứ cậu làm tốt nhất ở thời điểm hiện tại."

Bắt đầu thu âm nhé."

Giọng kỹ sư âm thanh vang lên qua tai nghe.Halo nhắm mắt lại khi MR bắt đầu vang lên.Như thường lệ, việc ghi nhớ ca khúc chưa bao giờ là vấn đề.Chỉ cần nhìn một lần là cậu có thể ghi nhớ trọn vẹn trong đầu, và có thể lấy ra bất cứ lúc nào.[Thế là tôi lại nhắm mắt lần nữa]Ngay khi cậu cất lên câu hát đầu tiên.Cậu đã đứng trên sân thể dục ngập ánh hoàng hôn,[Hòa tan trong ánh nắng rực rỡ]Rồi chẳng biết từ lúc nào, cậu đang ngồi trên xích đu, cảm nhận cơn gió dưới chân.

Cảm giác thế nào khi đu đưa trong một sân chơi vắng vẻ?Cậu đi theo câu chuyện của Hee-tae.Một chuyến hành trình không dài."

Wow···"Ca khúc chỉ dài khoảng hai phút.Vì là chủ đề của nhân vật phụ, nên bài hát không dài, và đoạn lặp ở cuối khiến giai điệu như quay vòng vô tận.Ngay khi Halo cất giọng ở một phân đoạn...Lee Jun-seop nhìn cậu với ánh mắt như bị hút hồn.Phải diễn tả thế nào nhỉ?Cảm giác như Hee-tae thật sự bước ra khỏi kịch bản và đang hát vậy.

Nhân vật trong trang giấy đang sống động.Khi bảo gọi một tân binh, thật ra Lee Jun-seop vẫn mong chờ một ca sĩ chuyên nghiệp.

Nhưng giờ thì anh chẳng còn tiếc nuối gì nữa.Không thể nghĩ ra một Hee-tae nào khác.Đây chính là Hee-tae.'A, mình đã nói gì với cậu ta lúc nãy ấy nhỉ.'Lee Jun-seop chợt nhớ ra câu mình từng nói với cậu bé đó.– Giọng hát của cậu Roh Hae-il có thể sẽ không hợp với chủ đề nhân vật.

Cậu hiểu chứ?Nếu không hợp thì...Nếu không hợp thì...Câu nói ngớ ngẩn ấy của anh cứ vang đi vang lại bên tai.Nếu cái này còn không hợp, thì cái gì mới là hợp?

Nếu được quay lại, anh muốn tự tát vào miệng mình và hét "Nghe trước đã!"

Kèm theo đó.

Sau sự xấu hổ là đến sự kinh ngạc.'Cậu nhóc này từ đâu chui ra vậy?'Nếu ở đâu cũng có người như cậu ta, thì đội sản xuất âm nhạc đâu phải vất vả thế này.Ánh mắt chạm nhau, Lee Jun-seop giật mình vì cảm giác như suy nghĩ của mình bị cậu ta đọc thấu.

Cậu bé có vẻ điềm đạm hơn tuổi đang nhìn anh.Giống như đang hỏi: "Sao, vậy vẫn chưa đủ à?"

Lee Jun-seop nuốt khan, bước tới gần bậu cửa sổ, chắp hai tay lại.

Anh không còn cách nào khác để biểu lộ cảm xúc nữa.'Thực lực như vậy, khí chất như vậy không thể nào bị lu mờ được.'Roh Hae-il không hẳn là đẹp trai đặc biệt.Lúc bước vào quán cà phê, chỉ thấy mái tóc bạc khá nổi bật, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó.Nhưng khi cậu ta bắt đầu hát, Lee Jun-seop mới hiểu vì sao lại có câu "ánh nhìn bị hút chặt."

Từ cậu nhóc điềm đạm ấy, trôi ra cả sự chán chường của Hee-tae.

Cảm giác như người lớn đang khoác lốt trẻ con.Phải chăng đó là điều mà đạo diễn âm nhạc và PD đã nhìn thấy?

Lee Jun-seop cảm thấy có một bức tường."

Wow, này, chẳng cần huấn luyện gì thêm luôn."

Kỹ sư âm thanh bật cười mệt mỏi, tựa người vào ghế."

Gọi tôi tới làm gì thế?

Thu bằng điện thoại rồi chỉnh sơ qua là xong mà."

"Không, sao mà thu bằng điện thoại được chứ."

Lee Jun-seop lúng túng trả lời.Kỹ sư âm thanh cứ thở ra đầy cảm xúc."

Phải nói sao nhỉ?

Cảm giác như bị kéo vào drama ấy.

Cậu tìm được cậu ta ở đâu vậy?"

"Ha ha ha, thì bọn tôi may mắn thôi."

Họ vừa tán gẫu vừa tận hưởng dư âm kéo dài.Rồi họ nhận ra đã hơn năm phút trôi qua, mà cậu bé vẫn chưa ra khỏi phòng thu."

Sao cậu ta chưa ra nhỉ?"

"Ừ nhỉ.

Mệt rồi chăng?"#Halo chăm chú nhìn bản nhạc.Bên kia phòng thu, mấy người đang ra hiệu cho cậu ra ngoài.

Họ trông rất vui vẻ.Như thể bản thu vừa rồi khiến họ hài lòng.MR cũng đã ngắt.

Một lần nữa phải nói, bài hát chỉ dài khoảng hai phút nên không thể mất quá nhiều thời gian để thu.'Rõ ràng là đã xong rồi mà.'Cảm giác này là gì đây?Cứ như thể còn dang dở điều gì đó.Sao lại có dấu quay lại (dấu repeat) ở đây chứ?Ngay từ khi nhìn thấy bản nhạc, điều đó đã khiến cậu bận tâm.Lẽ ra phải có phần hai ở đây mới đúng.

Không lẽ họ lại đưa cho cậu một bài chưa hoàn chỉnh?Kỳ lạ thay, như thể câu chuyện của Hee-tae đã bị cắt ngang."...."

Halo chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với AD Lee Jun-seop.Anh ta từng nói rằng mục đích của OST không phải để phô bày kỹ thuật của ca sĩ, mà là một công cụ âm nhạc làm tăng tính kịch tính của bộ phim.Không được quá lố, không được nổi bật hơn mức cần thiết.Họ đã hài lòng, và cậu cũng đã hoàn thành phần được giao.Phần còn lại, là lòng tham của cậu.Lòng tham.

Khóe môi Halo khẽ nhếch lên.Cậu luôn sống vì lòng tham của chính mình.Không có lý do gì để kiêng kỵ vào lúc này cả."

Vẫn chưa xong đâu."

Dù có bị nói là tự tiện cũng chẳng sao.Halo xõa tóc, kéo tai nghe xuống cổ.

Rồi tự ý gõ nhẹ vào micro.'Cái gì thế?'Ai đó bên ngoài phòng thu há hốc miệng.Halo khẽ cười.Và rồi, cậu xóa đi dấu quay lại trong bản nhạc đang hiện lên trong đầu.

Dù là đụng vào bài hát của người khác thì không nên, nhưng có vẻ tính cách cậu vốn dĩ không hợp với việc hát nhạc của người khác.Một, hai, ba, bốn.Giai điệu của Hee-tae vang lên.Nhanh hơn lúc nãy.Dù không biết phần tiếp theo của câu chuyện là gì, nhưng con người đâu phải chuột hamster mà bị nhốt mãi trong vòng lặp vô tận.Câu chuyện của Hee-tae không nên kết thúc như thế này.Có lẽ cậu ta đã mong ai đó đến và phá vỡ bóng tối lặp đi lặp lại vô tận ấy.

Vai trò đó, có thể là thầy giáo, nhân vật chính của bộ phim, hoặc cũng có thể là chính cậu.'Chuyện đó thì để phim giải quyết đi.'Dù sao thì, việc Halo làm là biến vô hạn thành hữu hạn. cậu thay dấu quay lại bằng phần hai và một dấu chấm trọn vẹn.Lần đầu tiên, Halo hát với tất cả sự tập trung không phải cho bản thân mình, mà là cho câu chuyện của người khác.Và rồi..."

Không thu mà đang làm gì vậy?"

"Đạo diễn đến rồi ạ?

Việc thu âm đã hoàn tất rồi ạ."

"!

Vậy còn bây giờ?"

"Đang hát thì dừng lại cũng kỳ mà."

"Khoan, Jun-seop à.

Đợi chút đã."

Cậu không biết rằng, đạo diễn âm nhạc đã đến từ lúc nào và đang dán chặt mắt vào cậu.#Đạo diễn âm nhạc của nhóm sản xuất [Từ hôm nay chúng ta] không thể tập trung hoàn toàn vào phần thu âm của Gil Raon.

Phải nói sao nhỉ, cậu ta hát cũng ổn đấy, nhưng âm thanh lại như ASMR, không thực sự chạm đến màng nhĩ, mà tan biến đâu đó giữa chừng.Thật ra, chính ông cũng biết lý do vì sao mình không thể tập trung được.Không phải vì Gil Raon hát dở, mà là vì ông tò mò về giọng hát của một cậu bé khác đang thu âm ở phòng kế bên trong cùng một studio này."

Bên đó sao rồi?"

"Nghe nói đang tiến hành thu âm, có cần tôi qua xem không ạ?"

"...Thôi được rồi.

Bên này chắc sắp xong rồi nhỉ, tôi cũng phải qua kiểm tra chút."

Đạo diễn âm nhạc đứng dậy, như thể không còn lựa chọn nào khác.Ông gật đầu với Gil Raon, rồi rời khỏi phòng thu.

Nơi ông bước tới, gần như chạy là một phòng thu khác.Ông mở cửa nhẹ nhàng, và âm thanh phát ra từ bên trong khiến mắt ông sáng lên.Giọng hát của Hee-tae vang vọng khắp không gian.Không chỉ đơn thuần là một bài hát u uất của một học sinh gương mẫu, mà là khúc hát tha thiết của một đứa trẻ khao khát được thoát khỏi thế giới vô hạn này."

Jun-seop à, đợi chút đã."

Đạo diễn âm nhạc không muốn phá vỡ thế giới ấy.Ông biết Hee-tae có một điều gì đó đặc biệt, nhưng vì không rõ đó là gì, nên từng để trống trong bản nhạc, và giờ khoảng trống ấy đang được lấp đầy.Cậu bé chưa hoàn thiện toàn bộ lời bài hát, vẫn đang ngân nga giai điệu để thay thế phần lời, từng chút một hoàn thiện ca khúc.

Dù vậy, nó đã gần như hoàn hảo.Điều mà đạo diễn âm nhạc phát hiện ra ở cậu bé trong video [Lời Bày Tỏ] không chỉ là kỹ năng thanh nhạc xuất sắc.Mà là nét u uất hiện rõ qua ống kính, cùng với mong muốn tha thiết ẩn chứa bên trong, tất cả hòa quyện lại, khiến ông thấy Hee-tae và bài hát rất ăn ý.Dĩ nhiên, cả phần cấu trúc bài hát tự sáng tác nữa.Ông muốn giữ cậu bé bên cạnh để xem giới hạn năng lực của đứa trẻ ấy là tới đâu.

Và giờ, ông có cảm giác như vừa nhận được một món quà bất ngờ."

Nhưng mà cậu ta hơi kiêu ngạo đấy chứ?

Dám tự tiện sửa bài của đạo diễn mà."

Lee Jun-seop cảm thấy khó chịu vì nghĩ đó là hành vi thách thức quyền uy của nhạc sĩ sáng tác bản gốc."

Jun-seop à."

Đạo diễn âm nhạc gọi anh."

Vâng?"

"Nếu Michael Jackson đến và bảo em sửa bài hát của mình, thì em làm sao?"

"Nếu là Jackson thì phải sửa thôi chứ.

Là Jackson mà."

Làm gì có nghệ sĩ nào trên đời dám phớt lờ lời khuyên của Jackson."

Không, nhưng anh có nghĩ đứa trẻ đó là Michael Jackson không?

Hát thì cũng hay đấy, nhưng mà gọi là Jackson thì hơi... khoa trương quá không?"

"Khác nhau ở chỗ nào?"

"Jackson là thiên tài, còn cậu ta thì..."

Lee Jun-seop lấp lửng, không dám nói tiếp vì anh cũng biết thực lực của cậu bé."

Thế đạo diễn nghĩ sao ạ?"

Người ta bảo, thấy được bao nhiêu là tùy vào hiểu biết của mình.Lee Jun-seop hỏi vì sợ mình bỏ lỡ điều gì đó.Đạo diễn âm nhạc đáp lại một cách điềm đạm."

Ta cũng không biết.

Là thiên tài hay chỉ là một người nghệ sĩ thoáng qua thời đại này chỉ có thế hệ sau mới biết được."

"Ừm... cũng đúng."

Đó không phải là câu trả lời mà anh mong đợi.Rồi đạo diễn lại gọi anh."

Jun-seop à."

"Vâng, đạo diễn."

"Nhưng mà, dù là Jackson hay Mozart đi nữa, nếu ta muốn nâng đỡ cậu nhóc ấy thì sao?"

"Dạ?"

Lee Jun-seop giật mình, gần như bắn cả nước miếng.Cũng phải thôi vì đạo diễn âm nhạc Park Jung-ho chưa từng có học trò bao giờ."

Dù sao thì cũng phải làm xong việc đã rồi hẵng nghĩ tiếp.

Không phải là tôi nói sẽ dùng ngay đâu."

"Dạ... vâng."

"Nhưng này, Jun-seop à, cậu gửi cả bản đó cho PD đi."

"Dạ?"

Lần này, Lee Jun-seop kinh ngạc theo một nghĩa khác.Ánh mắt lăn tăn chuyển sang phía cậu thiếu niên."

PD mà biết thì chắc tức giận lắm đấy.

PD ghét cay ghét đắng mấy trò hát ngẫu hứng mà.

Còn đạo diễn thì chẳng phải rất thích cậu ta sao?"

Nếu nói rằng cậu bé hát theo cách của riêng mình, thì với tính cách của PD, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Đạo diễn âm nhạc chỉ nhún vai.Lee Jun-seop không hiểu được ý định của ông."

Thu âm ổn chứ?"

"Dạ, phần thu đang tiến triển tốt."

"Khi nào xong hết thì ký lại hợp đồng luôn nhé."

"...Cậu ta mới học cấp ba thôi mà, đạo diễn không thấy quá đáng à?"

"Người nổi giận đến nãy giờ là em mà?"

"Thì đúng là vậy... nhưng mà."

Đạo diễn quay người, khẽ cười.Ông thực sự rất thích cậu bé đó.

Và giờ, ông đang mong chờ phản ứng của PD Kang, đồng nghiệp lâu năm và cũng là tiền bối của ông.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 48: Làm ngay bây giờ đi


Đài truyền hình HBC.Để chỉnh sửa tập 2 của [Từ hôm nay chúng ta], PD đã ngồi lì trong phòng dựng từ chiều và bắt đầu kiểm tra các tệp nhạc do đạo diễn âm nhạc gửi đến.Danh sách các bài hát chủ đề (OST) của nhân vật chính và các học sinh lớp 11-5 lần lượt hiện ra."

Cái gì đây?"

Khi đang nghe lần lượt các bản nhạc đã hoàn thiện, con trỏ chuột dừng lại ở một chỗ.

Không thể tránh được việc thấy bực bội vì sự mệt mỏi tích tụ suốt thời gian dài."

Theme của Hee-tae chỉ có một thôi mà."

Trong danh sách, Hee-tae Theme lại có tới hai bản, điều khác với những gì ông biết.Một bản có tên là Hee-tae Theme (Reprise), thời lượng dài đến 4 phút."

Sao lại làm mấy chuyện không được giao thế này?"

Tổng đạo diễn nhìn màn hình với ánh mắt không hài lòng.Khi kịch bản vẫn chưa hoàn thiện thì một bản biến tấu (reprise) như thế có vẻ là không cần thiết.Ông định gọi điện cho đạo diễn âm nhạc ngay để nói cho ra lẽ, nhưng rồi lại đặt điện thoại xuống.Ừ, chắc chắn là có lý do nên mới gửi.Dù sao cũng là Jung-ho mà.Ông cố nén cơn bực, gác video chỉnh phim sang một bên và nhấp vào file âm thanh.Ngay sau đó, ông nghe được một bài hát của Hee-tae mà ông biết.

Đến phút thứ hai, đúng là bản cũ ông từng nghe.Trong đó, giọng của Hee-tae được thể hiện cực kỳ ấn tượng.

ông cảm thấy rất hài lòng, khẽ gật đầu trong lúc lắng nghe.Và rồi, thứ tiếp theo vang lên là—"Khoan đã."

PD mở bừng mắt.Một phần trong câu chuyện của Hee-tae – vốn chưa được hoàn thiện – đang vang lên.Ngón tay định nhấn tắt nhạc chợt khựng lại giữa chừng.Cuối cùng, PD đã nghe hết đoạn ghi âm và nhấc điện thoại lên.

"Jung-ho à, cái này là gì thế?"

"Dạ vâng?

Cái gì cơ, PD-nim?"

Ở một đài truyền hình chẳng phân biệt đêm ngày, dù đã ba giờ sáng, đạo diễn âm nhạc vẫn bắt máy giữa lúc ngáp ngắn ngáp dài."

Cái bản Hee-tae Reprise là gì?"

"À, cái đó ạ?

Anh nghe rồi hả?

Thấy sao ạ?"

Hỏi là cái gì, mà lại đáp lại bằng một câu hỏi.Tổng đạo âm thầm rủa trong đầu, 'Thằng này...'Nhưng đạo diễn âm nhạc đã biết rõ ông không hề tức giận."

Quá đà đấy.

Nhạc nền cho vai phụ mà như nhạc chủ đề cho vai chính vậy."

"Vâng, đúng là thế."

Đạo diễn âm nhạc cũng thành thật đồng tình."

Với lại, tùy theo cốt truyện của Hee-tae sau này mà có thể không xài được."

Câu đó cũng đúng nốt.Cả hai đều hiểu rất rõ điều đó.Từ đầu dây bên kia, không có tiếng trả lời nào vang lên.

Nếu là nhân viên khác thì chắc đã cúi đầu xin lỗi và nói sẽ vứt bản nhạc đó ngay rồi.

Nhưng đạo diễn âm nhạc lại im lặng, như đang chờ đợi lời tiếp theo.Dường như ở khoảnh khắc này, PD và đạo diễn âm nhạc đã chia sẻ cùng một suy nghĩ.Nếu bản nhạc đó thật sự vô dụng, thì đạo diễn âm nhạc đã chẳng gửi, còn PD thì đã chẳng gọi."

Thế bản đó làm lúc nào?"

"À, cái đó hả?"

"?"

"Không phải em làm đâu ạ."

Đạo diễn âm nhạc cười cười rồi kể lại chuyện xảy ra trong phòng thu.

PD lắng nghe xong thì bật cười mỉa."

Thằng nhãi láo thật."

Nếu có ai đó ở bên cạnh, chắc sẽ sợ hãi mà thốt lên rằng PD đang nổi giận.Nhưng thật ra thì PD không hề tức.Ông chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào bản nhạc, rồi gõ nhịp ngón tay lên mặt bàn.Vứt thì tiếc, dùng thì lại quá ấn tượng.Giờ thì ông đã hiểu vì sao Jung-ho gửi cả bản chính lẫn bản biến tấu cho mình.Anh ta muốn ông chọn."

Anh định làm gì ạ?"

Vứt hay giữ.Jung-ho biết chắc PD sẽ thích.PD tiếp tục gõ tay lên bàn.Và rất nhanh chóng đưa ra quyết định."

Còn làm gì nữa.

Dùng chứ sao."

Tất nhiên, đây không phải chuyện mà ông có thể tự ý quyết định một mình.Dù là tổng phụ trách, nhưng để sử dụng bản nhạc này thế nào, ông sẽ phải bàn lại với biên kịch."

PD-nim, vậy em xin phép cúp máy.

Nếu mình dùng thì phải ký hợp đồng bổ sung nữa đấy ạ.

Còn phải đăng ký phối khí, đồng sáng tác...

Dạo này đâu còn cái thời 'ăn chùa' nữa đâu."

"Ừ, tự lo đi.

À, khoan đã Jung-ho."

PD đang định cúp máy thì nói thêm."

Nhóc đó tên gì?"

"Dạ, NuTuber Wav..."

"Không, tên thật."

"–"Có một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi ở đầu dây bên kia, rồi ông nghe thấy câu trả lời mà ông đang tìm kiếm.

"Ừ."

Vậy là đủ.Đó là tất cả những gì ông muốn biết.PD cúp máy mà không do dự.Ông không ghi nhớ mấy đứa vô dụng.Ông chỉ nhớ: đứa nào có ích, đứa nào sẽ nổi tiếng, và đứa nào đã nổi.Chỉ cần nhớ vậy cũng đã đủ mệt rồi.Và cái tên mà ông vừa biết lần này, được ghi nhớ với một định ngữ: thằng nhãi láo toét.

Ông có cảm giác đó không phải kiểu nhóc con ngoan ngoãn như bọn trẻ thời nay.

Rồi bỗng nhiên, PD khẽ nghiêng đầu."

Hình như đã nghe tên ở đâu rồi thì phải..."#"Vui thật đấy."

Ngay sau khi thu xong OST và nhận được sự đồng ý từ người giám hộ, Halo vừa bước ra khỏi phòng thu thì quay đầu lại khi nghe thấy tiếng ai đó."

Khát nước rồi nhỉ?

Đây, nước nè."

"Ồ, cảm ơn anh."

Một cậu bé trạc tuổi Jang Jin-soo.Và một người đàn ông, có vẻ là người giám hộ, đứng cạnh bên.Ánh mắt cậu bé chạm vào ánh mắt Halo.Chắc là một đứa trẻ lễ phép, vừa chạm mắt đã vẫy tay chào.Halo mỉm cười nhạt rồi quay người đi.Mẹ cậu vừa hoàn tất hợp đồng người giám hộ và đi ra.

Bà tiếc nuối vì mất thời gian tìm chỗ đậu xe."

Muốn nghe lắm mà cuối cùng mẹ chẳng nghe được bài nào."

"Con chỉ thu có một bài thôi mà."

"Dù vậy..."

Mẹ cậu vừa đếm ngón tay tính ngày phát sóng của phim vừa lắc đầu tiếc nuối.Dù vậy, bà vẫn không yêu cầu được nghe thử.

Cứ bảo là sẽ nghe cùng mọi người.

"Mọi người" là ai mà cậu cũng chẳng rõ."

Thu âm OST có ổn không con?"

Trên đường về nhà, mẹ bật nhạc của HALO lên và hỏi."

Cũng không tệ lắm."

Halo đặt khuỷu tay lên bậu cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ.Cậu vẫn cảm thấy nhạc của người khác không hợp với mình.Cũng là lần đầu tiên cậu viết một bài hát cho người khác tên Hee-tae.Chuyện này khác với việc chỉnh sửa lại một chút ca khúc do Roh Hae-il sáng tác.

Lần này là chính cậu tự mình biến tấu cả lời và giai điệu để thể hiện.

Giai điệu vốn đơn giản, nên cũng không khó để làm mới.'Không khó, mà còn dễ ấy chứ.'Halo nghĩ vậy rồi mở sổ nhạc ra.Ở trang cuối cùng, cậu đã viết một dòng tự hỏi: 'Cái này cũng khó nữa sao?'Từ khi mẹ bảo nhạc cậu sáng tác quá khó, tất cả các bài mới đều đi kèm với câu hỏi tương tự.Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ phải trăn trở chuyện này cả đời.Bởi từ trước đến nay, cậu luôn viết nhạc theo cảm xúc của chính mình, và chỉ cần chơi cho chính mình nghe là đủ.

Với người khác, nghe được là đủ rồi.Nhưng khi nghe người ta nói là khó, cậu bắt đầu để tâm.Ngày trước, chẳng ai từng nói thẳng rằng nhạc của cậu khó cả.

Mà nghĩ lại cũng đúng.Ai lại đi bảo nhạc của cậu khó ngay trước mặt cậu chứ?

Người xung quanh cậu toàn là dân trong nghề, hoặc là fan yêu mến cậu.

Còn giới phê bình thì chẳng nói "khó", mà toàn bảo là "tệ" hoặc "như nhật ký học sinh".'Bài không khó...'Halo xoay xoay cây bút.Cậu bắt đầu suy nghĩ về khái niệm một bài hát "dễ nghe, dễ hiểu"."

À này, Hae-il à, mai mình đi tìm studio lại nhé?"

"Vâng."

Bao nhiêu việc cần suy nghĩ.Bên cạnh chuyện sáng tác, Halo dần cảm thấy mình cần có người phụ giúp.Cậu muốn tập trung toàn lực vào âm nhạc, nhưng những chuyện đã bắt đầu cứ kéo thêm những chuyện khác.

Cậu cần ai đó thay mình xử lý những thứ làm phiền công việc của mình.Từ chuyện bất động sản, quản lý tài sản, sản xuất MV, kỹ thuật viên âm thanh, luật sư.

Và quan trọng nhất, là người có thể quản lý nếu cậu lập hãng đĩa riêng.Cha mẹ cậu đâu phải dân chuyên, mà dù có là chuyên gia đi nữa thì cũng không thể gánh hết mọi chuyện."

Nếu mệt thì con nghỉ cũng được."

"Không sao đâu mẹ, tìm được nhanh thì tốt."

Vừa xuống xe, đợi mẹ quay lại đậu xe, Halo vò đầu suy nghĩ.Lúc đó, tin nhắn ting một cái đến.Một tin nhắn giúp xua tan mớ hỗn loạn trong đầu cậu.[Muốn tôi giới thiệu cho cậu một đứa giống cậu không?]Như mọi khi, chẳng có gì đáng tin, nhưng đại khái là rủ đi ăn cùng.:"Trời bắt đầu lạnh ghê."

Vài ngày sau, Halo đến Hongdae.Cậu không hứng thú gì với cái đứa "giống mình" mà Jang Jin-soo nói tới.

Ngay từ lúc cậu ta gọi là "đứa" thì Halo đã hết trông đợi rồi.

Chắc lại một bản sao của Jang Jin-soo thôi.Khi ra khỏi ga Hongdae, những người đi ngang qua thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu.

Halo đeo guitar, lặng lẽ bước tiếp mà chẳng để tâm."

Đến rồi hả?"

Trước một quán gà rán.Cậu bé Jaang Jin-soo nói đến cũng đứng đó.Halo giơ tay chào tỉnh bơ rồi liếc mắt sang bên."

Ồ, là cậu à?"

Chỉ nhìn thoáng qua cũng biết mái tóc nâu gọn gàng và bộ đồ kia đã được ai đó chỉnh chu.Vẻ mặt lộ rõ cảm xúc một cách thành thật, kiểu mà giới truyền hình sẽ thích.Ngay lúc đó, Halo nhớ ra cậu ta chính là đứa bé hôm trước lướt qua ở studio.

Có vẻ đối phương cũng nhận ra.Nhưng trước khi ai kịp mở lời, Jang Jin-soo đã giới thiệu trước."

Gì cơ, hai người gặp nhau ở đâu thế?

Này, Roh Hae-il.

Đây là Gil Raon, tôi gặp ở Soyou, còn cậu ấy là là Roh Hae-il, cùng lớp với tôi.

Người mà tôi nói chính là cậu ấy đấy."

"Đồng sáng tác Show By Show?"

"Ừ."

Đôi mắt Gil Raon lập tức sáng lên.Cậu ta có vẻ có rất nhiều điều muốn nói.Nhưng không giống kiểu nói nhiều như Jang Jin-soo, mà là một kiểu khác.Halo chưa kịp nghe gì mà đã thấy tai mình nhức rồi.Cậu chỉ định ăn uống đàng hoàng rồi chuồn thôi.'Không phải kiểu gặp mặt mà mình mong đợi...'Rõ ràng cuộc trò chuyện bắt đầu bằng một lời thăm hỏiVậy mà chẳng mấy chốc đã trôi về chủ đề chung của hai người, Show Your Show.

"Lúc đó bọn mình có thể làm tốt hơn."

"Lẽ ra lúc đó tôi phải làm tốt hơn-"Cậu không ngờ mình lại trở thành bảo mẫu.Halo thờ ơ lắng nghe câu chuyện của Gil Raon và Jang Jin-soo.Khi ai đó bắt đầu nhắc đến Soyou, những chuyện đã xảy ra lúc đó bỗng tuôn ra như nước vỡ bờ.Chuyện xoay quanh thời điểm họ bị loại khỏi Soyou.Gil Raon và Jang Jin-soo trở thành một đội cùng với nhà sản xuất Hwang Je-il.

Vì hai người cùng tuổi nên tổ hợp này từng được kỳ vọng, nhưng sản phẩm âm nhạc thì lại không như vậy.Kỹ năng của Jang Jin-soo dần tiến bộ, nhưng hoàn toàn bị lu mờ bởi Gil Raon.

Gil Raon thì không kiểm soát được thực lực của mình, làm hỏng cả bài hát.

Nhà sản xuất Hwang Je-il sau vài lần thử cũng bỏ cuộc.

Kết quả là bị loại ngay ở vòng bán kết.Nghe sơ qua thôi cũng thấy đúng là một mớ hỗn độn.Halo vừa dửng dưng quan sát hai người đang như thể xưng tội, vừa chấm thịt gà vào sốt tỏi xì dầu.Cậu tưởng đâu sẽ xin lỗi qua loa rồi kết thúc bằng câu "cố gắng lên nhé", ai ngờ vì vẫn còn là mấy đứa nhỏ nên không thấy dấu hiệu dừng lại gì cả.Có vẻ hai người này vẫn còn nuối tiếc lắm, đến mức chẳng thèm quan tâm đến bữa ăn.Mà làm người ngoài thì cũng phải có giới hạn.Dần dần, Halo bắt đầu băn khoăn không biết mình có phải linh mục không nữa."

Nếu tiếc thế thì—"Halo lên tiếng khi món gà cuối cùng cũng đã hết sạch.

Halo, người đã ăn miếng thịt cuối cùng, lau miệng và nói."—làm bây giờ luôn đi."

Câu nói của cậu khiến cả Jang Jin-soo và Gil Raon im bặt.Hai tai đang bị ồn ào hành hạ bỗng yên tĩnh lạ thường.Biết thế cậu đã nói sớm hơn rồi."

Làm gì cơ?"

Jang Jin-soo hỏi lại."

Mấy chuyện cậu cứ tiếc mãi từ nãy tới giờ ấy."

Chỉ nói suông thì việc tiếc nuối chẳng có ý nghĩa gì.

Gần như chỉ tốn thời gian mà thôi.Thay vì vậy, hoặc là đừng tiếc nữa, hoặc là giải tỏa hết nuối tiếc đó đi, nên chọn một trong hai."

Giờ cho người ta thấy là được mà."

Nếu thật sự có điều gì đó họ muốn thể hiện đến vậy, thì bây giờ vẫn có thể.

Dù kết quả ra sao, vẫn tốt hơn là cứ tiếc hoài tiếc mãi.Halo nhìn Jang Jin-soo đang nghẹn lời mà nói."

Nói là sẽ sống cố gắng hơn mà."

Cậu hiểu cái gọi là "sống cố gắng hơn" ấy chính là không để bản thân phải hối tiếc nữa."

Làm sao cơ?"

Gil Raon hỏi, Halo chỉ tay ra ngoài quán.Sân khấu có mặt ở khắp mọi nơi trên thế giới.Chỉ cần cậu muốn, nơi đó sẽ trở thành sân khấu."

Bây giờ á?"

Halo gật đầu.Sau đó, cậu nhìn hai đứa trẻ đang chần chừ rồi hỏi."

Bộ tự nhiên sợ người ta nhìn à?"

"Không phải đâu."

Jang Jin-soo siết chặt nắm đấm.Gil Raon lắc đầu."

Vậy thì đi thôi."

Đang chán, thế là đúng lúc quá.Halo đeo lại cây đàn guitar rồi đi trước."

Cả MR cũng không có mà."

Gil Raon lẩm bẩm, vẫn đang ngây người nhìn theo.Cậu chẳng hiểu Halo đang tính làm cái gì.

Cậu thấy chuyện này là bất khả thi.Nhưng kỳ lạ thay, tim lại đập mạnh.#[Tin nóng!

Đội Hwang Je-il của Soyou xuất hiện ở Hongdae!!!][Chém gió nè][Ôi sao lại thật thế này, vừa mới chạm mắt Gil Raon xong][Hwang Je-il không tới à?][Ồ, ai đó nhường khu busking rồi, chỗ đó khó đặt lịch lắm mà][Thật sự biểu diễn á?

Nhưng Jang Jin-soo dở tệ còn gì?][Ồ][Sao?

Giỏi à?

Gil Raon vốn đã giỏi rồi mà][?][Trả lời đi]Vì chung kết Soyou vừa kết thúc không lâu, nên khán giả vẫn còn quan tâm tới đội Hwang Je-il (Gil Raon – Jang Jin-soo – Hwang Je-il) vốn bị loại sớm.

Cộng đồng mạng nóng lên bao nhiêu, người ta đổ về bấy nhiêu.Gil Raon và Jang Jin-soo vốn còn e dè sợ bị chửi, nhưng rồi cũng thể hiện tài năng theo nhịp guitar mà Halo đệm cho.

Đây là sân khấu thật sự mà họ từng muốn thể hiện ở Soyou.Tuy đã lâu không phối hợp nên đôi lúc còn lệch nhịp, nhưng những đoạn đó đều được guitar của Halo che lấp khéo léo.Người bình thường chắc cũng chẳng nhận ra.Không có ai cắn xé họ dữ dội như trên mạng.

Ngược lại, khán giả còn hò reo cổ vũ, mong được hát cùng.[Sao rồi][Nghe được phết đấy?][Gil Raon thì vẫn đỉnh cao âm, còn Jang Jin-soo tiến bộ rõ luôn][Sao đội đó lại bỏ cuộc nhỉ, chơi tốt ở bán kết chắc qua được rồi đấy][Thật luôn][Với cả cậu chơi guitar đằng sau điên thật sự]
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 49: Trên đời làm gì có người như vậy


[Gil Raon Hongdae]Chỉ với dòng tin nhắn ấy, quản lý Kim Kyung-jin đã lao đến, nghĩ rằng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Rõ ràng cậu ta bảo chỉ đi gặp bạn mà.

Trong lúc dừng đèn đỏ, Kyung-jin liếc nhìn SNS, thấy Gil Raon đang đổ mồ hôi nhưng cười tươi rói ở khu vực busking, khiến anh thấy có cảm xúc gì đó khó tả.Hình như từ sau Soyou, đây là lần đầu tiên cậu ấy cười rạng rỡ đến vậy.

Chiếc xe van để đón Gil Raon vẫn đang chạy tới mà không dừng lại.Và Kim Kyung-jin chọn cách không làm phiền những người trong đám đông, chỉ âm thầm quan sát từ xa.Phải nói sao nhỉ?Trước mắt, anh thấy nhẹ nhõm phần nào.Nghệ sĩ trông cũng đang rất vui, mà phản ứng của khán giả còn tốt hơn tưởng tượng.

Thậm chí, trong mắt Kyung-jin, còn hay hơn cả lúc lên sóng truyền hình.Anh nhắn cho giám đốc rằng không cần quá lo lắng nữa, rồi bất giác nhìn về phía cậu bé đang đệm đàn phía sau Gil Raon và Jang Jin-soo.Trông như thể chơi qua loa, nhưng tiếng đệm guitar lại rất tuyệt.

Khi bài hát kết thúc, cậu ta chuyển sang beat và giai điệu khác hẳn bản gốc, vậy mà vẫn rất hợp.Không giống như bản phối lại, mà giống một người chơi guitar không biết rõ bài hát gốc nhưng vẫn có thể đệm theo một cách hài hòa.Mà điều đó lại vô cùng tự nhiên và điềm nhiên.Giống như một người đã chơi guitar trong một ban nhạc trong một thời gian dài.

Rồi đột nhiên, Kyung-jin nhớ ra đã từng thấy cậu bé ấy ở đâu đó.

Mái tóc bạc lấp lánh, một diện mạo hiếm gặp."

Ờ, là ở studio?"

Nghĩ kỹ lại, anh nhớ mình từng nghe loáng thoáng.

Trong số những người mới tham gia OST lần này, có cả một NuTuber.Mà đúng là lúc đó, tổ sản xuất [Từ hôm nay chúng ta] cũng có mặt ở nơi cậu ta xuất hiện.'Chẳng lẽ, cậu bé đó là thằng nhóc này sao?'Sau khi nhận ra điều đó, ánh mắt của Kim Kyung-jin chỉ còn dừng lại ở cậu NuTuber kia chứ không phải Gil Raon nữa.Chưa nghe thử giọng hát nên không rõ, nhưng nếu được đạo diễn âm nhạc tiến cử thì chắc chắn phải có thực lực, và trên hết là kỹ thuật chơi guitar quá xuất sắc.'Cậu ta có công ty chủ quản chưa nhỉ...'Ngành công nghiệp giải trí luôn theo đuổi những gương mặt mới.Kỹ năng chơi đàn tuyệt vời, cộng thêm khí chất đặc biệt thu hút ánh nhìn, không nghi ngờ gì nữa, đó là hình mẫu của một ngôi sao."

Người đó là ai vậy?"

"Nghe nói là bạn thân của Jang Jin-soo.

Nãy còn nghe tên lúc chào hỏi nữa."

Những người đã nhường lại chỗ busking đang bàn tán về cậu bé chơi guitar.Với những ai hiểu về âm nhạc, chắc chắn sẽ nhận ra ai là người đang thực sự làm chủ sân khấu này."

Cậu ta tên gì nhỉ..."

Kim Kyung-jin lục túi, lần tìm tấm danh thiếp trong đó."

Một cái tên lạ lắm...

Ael?

Hay là Hae-il nhỉ?

Roh Hae-il?"

Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.Ai lại nhớ rõ tên người biểu diễn trong một buổi busking chứ?

Lại càng hiếm ai nhớ rõ để tìm lại cái tên đó.Thế nhưng cái tên ấy cứ vang vọng trong tai Kim Kyung-jin, khiến anh không thể rời mắt khỏi nó."

Roh Hae-il?"

Kim Kyung-jin lẩm bẩm trong lúc nghiêng đầu suy nghĩ.Cái tên này nghe quen lắm.Không thể không nhớ được một cái tên hiếm như vậy.Đúng lúc đó, sân khấu của Gil Raon và Jang Jin-soo với bài hát bán kết kết thúc, và một giai điệu mới vang lên.Hmm, lần này Jang Jin-soo tiến xa hơn một chút.Khán giả nhận ra đó là ca khúc từng đứng nhất bảng SuBak, và reo hò ầm trời."

Là 'Show By Show' kìa!"

Cây guitar acoustic được chơi như thể là guitar điện, tạo nên nhịp điệu sôi động.Khán giả dậm chân theo nhịp, còn Kim Kyung-jin thì phát hiện ra rằng, trong khi các bài khác được phối lại, thì riêng Show By Show được cậu guitar thủ chơi đúng nguyên bản.Jang Jin-soo bắt đầu rap.Với kỹ năng vượt trội so với tập 1.Rồi Gil Raon cất tiếng ở đoạn điệp khúc.Cậu ấy hát bài hát mình luôn khao khát được thể hiện, và nở nụ cười mãn nguyện.Khán giả đồng thanh hát theo đoạn hook, lắc đầu theo nhịp.

Người đang nắm giữ toàn bộ dòng chảy ấy, người chơi guitar, đã hoàn tất phần đệm cho Show By Show một cách hoàn hảo.Dường như cậu ta là người hiểu rõ ca khúc này nhất."

Hả?"

Kim Kyung-jin khẽ thốt lên.Hình như giám đốc và producer của Nockjin từng nói gì đó về Show By Show.Ví dụ, liên quan đến người đồng sáng tác và biên soạn bài hát.- Đó là ai vậy?

'Tôi đã tra cứu nhưng nó chỉ được đăng ký với hiệp hội và không có hồ sơ nào khác.' Kim Kyung-jin mở điện thoại, vào bảng xếp hạng SuBak.

Anh nhấn vào thông tin bài hát vẫn còn đang được phát.Sáng tác │ Jang Jin-soo, Roh Hae-ilBiên soạn │ Roh Hae-ilCái tên ấy hiện ra rõ ràng như thể được in đậm vậy.Kim Kyung-jin nhìn người chơi guitar với vẻ mặt vô hồn.Một giọng ca được đạo diễn âm nhạc chọn lựa, một kỹ năng guitar xuất chúng, và một sức hút còn vượt qua cả Jang Jin-soo đang đứng trên sân khấu chính.'Anh ơi, em sẽ đi thăm Jin-soo và bạn của cậu ấy.''Ừ, đừng gây chuyện đấy.''Em gây chuyện hồi nào chứ.''Mà bạn của Jin-soo là ai vậy?''Có mà.'Bạn thân của Jang Jin-soo.Anh nổi da gà nổi khắp cánh tay.Một người có thể tự nhiên chỉnh sửa bài hát ngay bên cạnh.

Giờ thì anh đã hiểu tại sao một học sinh trung học không làm việc cho một công ty nào lại có thể có một người đồng sáng tác và biên soạn nhạc.Đây là một câu chuyện cũ và có thể chỉ là suy đoán.Kim Kyung-jin nghĩ đến nhà sản xuất Nok Jin, người đã tìm kiếm cái tên 'Roh Hae-il' một thời gian.Nok Jin tự nhiên cho rằng người có tên 'Roh Hae-il' là một nhà sản xuất có kinh nghiệm tương đương hoặc lớn hơn mình.

Nên mới không tìm ra.Kim Kyung-jin nuốt nước bọt rồi cầm điện thoại di động lên.Sau đó nhấn và giữ số quen thuộc."

Xin chào nhà sản xuất, tôi là Kyung-jin."#Halo đã nghĩ.Lời nói của Jang Jin-soo rất đúng.Có lẽ đó là điều gần như duy nhất cậu ta nói đúng.Cậu thích sân khấu.Khoảnh khắc cất tiếng hát và chơi guitar trước mặt đám đông là lúc cậu cảm thấy hạnh phúc nhất.Vậy mà lại từng nghĩ đến việc sẽ không làm điều mình yêu thích.'Không thể nào được.'Halo nhếch khóe miệng lên.Đám đông bắt gặp ánh mắt của cậu đều nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt ngơ ngác.Cậu chơi đàn theo sân khấu của Gil Raon và Jang Jin-soo một cách đại khái.

Dù chưa từng nghe qua bài hát này nên không thể tái hiện y hệt bản gốc, nhưng có cần nhất thiết phải biết trước thì mới chơi được sao?

Vì đã nắm được giai điệu nên phần đệm không có gì khó.Bài encore cuối cùng là Show By Show.Cậu kết thúc buổi busking một cách vui vẻ, cùng màn song ca cuối cùng của Gil Raon và Jang Jin-soo.Người xem đổ dồn đến.Khi người tự xưng là quản lý của Gil Raon xuất hiện đúng lúc cần thiết, anh ta đã hoàn thành mọi thứ một cách hoàn hảo, bao gồm cả việc hướng dẫn vào chiếc xe van.Halo không từ chối lời đề nghị được đưa về nhà.Nhưng có vẻ như đó không phải là lựa chọn tốt."

Hae-il à, cậu có muốn vào công ty chúng tôi không?

Chủ tịch, anh Nokjin, rồi cả mọi người trong công ty đều sẽ thích cậu đấy."

Sau một hồi dài trầm trồ về kỹ năng chơi guitar của cậu, Gil Raon bắt đầu trở thành một người "cuồng label".

Thật ra chỉ mình Gil Raon như vậy là đủ, nhưng ngay cả người quản lý cũng không kém phần hăng hái."

Nếu em định bắt đầu hoạt động âm nhạc nghiêm túc thì cần có người chăm sóc chính thức đấy."

Nếu như Gil Raon cố gắng quảng bá ưu điểm của P-R, thì người quản lý lại nhấn mạnh sự cần thiết của công ty quản lý."

Đúng thế, anh quản lý của tôi cũng tốt lắm.

Từ việc quản lý lịch trình đến những việc lặt vặt tôi không tự lo được, anh ấy đều lo hết.

Cậu cũng cần một người như vậy mà, đúng không?"

"...Thật ra cũng cần thật."

Ngay khi Halo trả lời, khuôn mặt Gil Raon liền bừng sáng.

Nhưng cậu chỉ nói là cần một người quản lý, chứ đâu có nói sẽ vào P-R."

P-R có rất nhiều người tốt, cậu chắc chắn sẽ tìm được người hợp với mình."

Không biết nữa.

Halo lại rơi vào trầm tư.Nếu người phù hợp mà dễ tìm vậy thì cậu đã chẳng mất nhiều thời gian để tìm người rồi."

Sao vậy?

Với cậu thì người như thế nào là tốt?"

Cậu bắt đầu nghĩ đến tiêu chuẩn từng có khi chọn quản lý.

Trước hết, làm việc giỏi là điều cơ bản.Người quản lý của cậu, trước hết, cần có tinh thần thép.Sống trong bão scandal chẳng phải là nói ngoa, nên ai yếu bóng vía đều bỏ cuộc rất nhanh.

Giữa những tranh cãi và tin đồn, họ phải giữ được bản thân mình, không bị lung lay.Tiếp theo, là người cậu có thể tin tưởng.Dù cậu làm gì đi nữa cũng tin cậu, và không bao giờ phản bội vì bất kỳ lý do nào.Ngoài ra, vì bản thân cậu chỉ biết tiến mà không có phanh, nên cần một người biết kéo cậu lại, chỉ dẫn cậu đi đúng hướng.

Không cần người lúc nào cũng nói cậu đúng.Cuối cùng, thay vì quá nghiêm túc trong mọi việc, thì là người biết đùa khi cần và có thể cùng cậu bật cười.Nhìn chung, cậu nghĩ người có những đặc điểm đó sẽ phù hợp với mình.Gil Raon, người đang lắng nghe cậu, nghiêng đầu khi thấy yêu cầu trở nên phức tạp hơn, và giọng nói của người quản lý cũng dần nhỏ lại.Và Jang Jin-soo bên cạnh, như không thể chịu được, lên tiếng:"Trên đời này làm gì có người như vậy."

"Đúng thế."

Vậy nên cậu mới chậm trễ trong việc tìm người.Không biết có tìm được quản lý không, nhưng có vẻ tìm người kiểu khác thì nhanh hơn.Dù gì thì cũng là lời từ chối P-R label.Nhưng P-R kiên trì hơn cậu tưởng tượng,Và cũng dường như, mong muốn "Roh Hae-il" hơn là "Halo".#Nếu như ở nước ngoài, người ta say mê âm nhạc của một nhạc sĩ kỳ cựu tên HALO, và ở trong nước, một đạo diễn âm nhạc rùng mình khi nghe giọng ca của một cậu thiếu niên, thì Nokjin của P-R Record lại chú ý đến năng lực sản xuất và phối khí."

Roh Hae-il đó chính là NuTuber tham gia OST lần này với Raon à?"

Ban đầu thì khó mà tin được."

Ở độ tuổi đó thì không thể nào làm được như thế."

Nhưng anh cũng từng nghĩ như vậy về Jang Jin-soo, và vì Jang Jin-soo không thể hiện nhiều hơn ở Soyou, nên anh nghiêng về phía người đồng sáng tác khác.Nokjin rất ưng ý với cấu trúc và hòa âm của Show By Show, và nếu có thể, anh muốn đưa cậu ấy về P-R.Đó không phải là lời nói dối hay cường điệu.

Có rất nhiều người hát hay trên thế giới.

Nếu nói về "người xuất sắc nhất" thì lại là chuyện khác, nhưng những ca sĩ hát tốt một chút thì rất phổ biến.Tương tự như vậy đối với việc sáng tác.

Tất nhiên, tôi không nói đến những nhà soạn nhạc như Mozart hay Beethoven.

Trong xã hội hiện đại, ai cũng có thể trở thành một nhạc sĩ vì chỉ cần tạo ra một vài câu melody và đăng ký bản quyền là có thể được gọi là tác giả.Nhưng sản xuất âm nhạc thì không phải vậy.Ca sĩ và nhạc sĩ, trước mặt một nhà sản xuất, chỉ là những nguyên liệu tươi mới.

Cuối cùng, món ăn sẽ được quyết định bởi nhà sản xuất.Nokjin xem sản xuất âm nhạc như một công việc điêu khắc.Khi ai đó mang một tảng đá cẩm thạch trắng, công việc của nhà sản xuất chính là hoàn thành bức tượng David từ đó.Một nhà sản xuất giỏi, đúng như mong muốn, còn hiếm hơn một ca sĩ giỏi hay nhạc sĩ giỏi.Nokjin, người luôn mong muốn tìm được một nhà sản xuất tài năng và đồng điệu, một ngày nọ đã phát hiện ra một bản nhạc mà anh ấy thực sự yêu thích.Không chỉ là phần hook mà còn là chuyên gia đã hoàn thành bài hát đó, người đó thật sự cuốn hút anh.Vào lúc đó, Nokjin nghe thấy cái tên "Roh Hae-il" từ người quản lý Kim Kyung-jin.Tham gia vào OST của cùng một bộ phim với Gil Raon, và là người chơi guitar đã làm xôn xao Hongdae vừa rồi.Thêm vào đó, là bạn cùng lớp, người không hề lạ lẫm khi cùng tham gia chỉnh sửa bài hát của Jang Jin-soo.Nokjin đã xác nhận rằng khả năng chơi guitar của cậu ta đã đạt đến trình độ cao, và giờ đây anh đang nhìn vào video đã được đăng tải trên SNS.Để biết khả năng sản xuất, anh cần nghe bài hát gốc.

Tuy nhiên, dù hỏi ai, cũng sẽ không thể nghe được bài hát gốc.

Nhạc sĩ nào sẽ cho ai đó nghe tác phẩm chưa chỉnh sửa của mình trước khi được phối lại?Vào lúc đó, Nokjin nhớ ra rằng Roh Hae-il là một NuTuber với tên gọi "wave_r".

Và chính kênh NuTube này đã mang lại cho anh câu trả lời.Show và Prove.

Phần "Prove" đã chứng minh khả năng sản xuất trong những bài hát chưa hoàn thiện.Kỹ năng của người này là không thể chối cãi."

Chúng ta phải đưa cậu ấy vào."

Vậy là, anh ấy đã đến trước mặt CEO của công ty.Giống hệt như ngày hôm đó.

Điều khác biệt duy nhất là ngày hôm đó họ muốn đưa Jang Jin-soo vào, còn hôm nay là Roh Hae-il."

Thằng nhóc đó thật sự giỏi.

Chúng ta phải đưa nó vào."

"Nghe nói hình như nó không thích gia nhập công ty nào."

"Những người có tài năng thường không thích gia nhập công ty đâu.

Tôi cũng vậy."

Đó có lẽ không phải là điều cần nói trước mặt giám đốc của label, nhưng Nokjin nói với vẻ tự tin.

Khi anh ký hợp đồng, không có thời gian cố định, vì vậy anh có thể rời P-R bất cứ lúc nào nếu muốn."

Mục tiêu của chúng ta là phát hiện và giúp các nghệ sĩ mới giữ được màu sắc riêng của họ."

"Đúng vậy."

"Tuyển dụng là ưu tiên hàng đầu, nhưng không nhất thiết phải là một hợp đồng chính thức.

Chúng ta cũng có thể duy trì mối quan hệ hợp tác và giúp sản xuất album, quảng bá cho họ.

Thực tế, đó chính là vai trò chính của một label."

Dù label của họ có tính chất của một đoàn hay công ty quản lý, nhưng bản chất của nó vẫn là một label (nhà sản xuất phân phối).

Họ chủ yếu tìm kiếm nghệ sĩ mới, không cần thiết phải ký hợp đồng chính thức.Nokjin chỉ muốn tạo ra mối quan hệ tốt."

Anh nói cậu ấy là Roh Hae-il?

Cậu ấy có tài năng thế nào, theo ý anh?

Ý tôi là, Jang Jin-soo..."

"Số 56 thì tiếc thật, nhưng lần này thì khác.

Cậu ấy thực sự là một thiên tài.

Có thể cậu ấy sẽ trở thành một nhà sản xuất hàng đầu ở Hàn Quốc, có thể cả thế giới.

Dù điều này vẫn còn xa nhưng..."

Thực ra, dù không phải sản xuất âm nhạc, nhưng Roh Hae-il đã có đủ tất cả các điều kiện mà label cần.Kỹ năng chơi guitar tuyệt vời.Giọng hát ngọt ngào.Kỹ năng sáng tác như trong bài hát [Lời Bày Tỏ].Thực ra, một người có thể sở hữu tất cả những điều đó sao?Nhưng những thiên tài đích thực luôn xuất hiện bất ngờ ở đâu đó trong thế giới rộng lớn này."

Xin chào, tôi là nhà sản xuất Nokjin từ P-R label."

Vì thế, việc P-R bắt đầu theo đuổi cậu ấy cũng không có gì lạ.
 
Back
Top