- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #191
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 190: Hình dạng của tình yêu
Chương 190: Hình dạng của tình yêu
[Nhân vật chính của Daon Awards đã được ấn định!][(HOT) Cá cược thành tích nhạc số, chuyện thường ngày của các ngôi sao toàn cầu]└ Trận cá cược tên tuổi khét tiếng nhất thế kỷ 21 ㄷㄷㄷ└ Cược tên với kẻ giả mạo mình á?
Điên rồ thật đấy, mà cũng mới mẻ thật;;└ Không, trước hết, hai người đó thật sự thân nhau hả?└ Cược tên với kẻ giả mạo mình vs ăn tối hội ngộ với tình cũ và người yêu hiện tại└ Cái trước thì mới nghe lần đầu, cái sau ở nước mình đầy ối đứa làm ㅇㅇ└ ??
Khi nào thì nước mình thành Hollywood vậy└ Cái vụ trước đến diễn viên Hollywood cũng phát hoảng mà, lên SNS coi đi ㄱㄱ└ Rồi ngày 21 tháng 3 bao giờ mới tới đây...[Ngày phát hành ca khúc mới của HALO ấn định là 21 tháng 3][HALO ca khúc mới vs Jason Dyke ca khúc mới]└ Nhưng mà vụ này không phải HALO chắc thắng à?└ Ai thắng được Mặt Trời└ Nếu người thắng sẽ trở thành Mặt Trời, thì Mặt Trời chắc chắn sẽ thắng rồi còn gì?Cuộc cá cược giữa HALO và Jason Dyke nổi đến mức làm lu mờ cả tranh cãi thiên vị của Daon Awards và lùm xùm "Grammy trắng".Tuy nhiên, ồn ào như vậy vẫn không sánh được với những tranh cãi mà cậu từng gây ra ở thế giới trước.Cá cược đặt tên tuy khiến nhiều người bối rối, nhưng so với những lùm xùm trước kia, nơi cậu bị gọi là tâm thần, đòi xử phạt, thì lần này có quy mô nhỏ hơn nhiều, thậm chí còn nhận được kha khá phản hồi tích cực.Nhiều người vốn không coi đây là cuộc cá cược nghiêm túc, cũng có người cho rằng đây là cách xử lý mạnh mẽ và đầy nam tính.Nếu cậu muốn tạo ra tranh cãi tiêu cực, có lẽ vẫn làm được.Điều đó chính Halo cũng thấy kỳ lạ.Thế giới này, sao mà có vẻ khoan dung với cậu đến vậy.Cùng là âm nhạc đó thôi, dù thỉnh thoảng vẫn có người bảo cũ kỹ, nhưng rõ ràng được yêu thương hơn ở thế giới này.Là vì cậu chưa đủ tuổi trưởng thành chăng?Halo ngừng suy nghĩ về điều đó.Cậu không hề có hứng thú phân tích tâm lý đám đông theo hướng tâm lý học, triết học hay xã hội học.
Không hứng thú và có lẽ dù nghe cũng chẳng hiểu.Hiện tại, cậu còn bận việc khác.Halo nằm trên giường, nâng quyển sổ ghi chép lên.Các nốt nhạc đang rối tung rối mù, bay lượn tự do.Không có dòng khuông nhạc, vị trí nốt cũng loạn xạ, người khác nhìn vào khó mà hiểu nổi, nhưng với Halo, cậu có thể nghe được âm thanh của từng nốt nhạc.— Có thứ cậu chưa từng làm mà.
Bài hát về tình yêu.Gợi ý của Shin Joo-hyuk, thứ cuối cùng đọng lại trong tim cậu, Halo vẫn chưa thể thoát ra được.Tuy vậy, cậu cũng chẳng viết về tình yêu sâu đậm dành cho một cô gái nào cả.
Đơn giản, cậu quyết định làm nhạc cho những người mình yêu quý: fan, bố mẹ, bạn bè, và những người đã giúp đỡ mình.Cậu cũng đã đặt tên album rồi.Album thứ 14 của HALO Shape of LoveAlbum này cũng được lên kế hoạch phát hành dưới dạng một album EP gồm tám ca khúc trữ tình.
Nhưng sao lại thế này.Halo ngân nga giai điệu khi nhìn bản nhạc.Không cần thêm gì nữa cho bài hát này.Nó đã hoàn chỉnh, nếu cố thêm vào điều gì, có lẽ chỉ khiến sự cân bằng đổ vỡ.'Vậy mà sao vẫn không thấy hài lòng?'Bản nhạc chẳng có gì sai, nhưng cậu vẫn không ưng ý.Nói rõ hơn, là cảm giác thiếu một thứ gì đó quan trọng.Có phải vì bài hát này không hợp với cậu nên thấy khó chịu?Lần đầu cậu viết nhạc theo chủ đề "tình yêu", nhưng Halo không cho rằng vấn đề nằm ở ca khúc.Dù suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra lý do, nên Halo khép sổ lại.Nếu thực sự quan trọng, chắc sớm muộn gì cũng nhớ ra thôi.Halo nghĩ đến một dự án làm chung với nhiều người.Sau The Last DaY, cậu đã bắt đầu thích thú với việc hợp tác cùng người khác.Lần này cậu cũng định làm vậy.Nhưng sau khi đến thăm nhà Hwang Ryong-pil gần đây, Halo đã thay đổi suy nghĩ."
Hae-il à, lâu rồi mới gặp em."
Kể từ khi tuyên bố giải nghệ, Hwang Ryong-pil gần như không xuất hiện trên truyền thông.
Không hiểu sao, lần này ông không tươi tỉnh như mọi khi.Ông từng là hình mẫu lý tưởng của Halo, người chọn rút lui khi còn được tán dương.Cậu nghĩ rằng với tương lai như vậy, và là người đã làm việc lâu năm, ông sẽ sống vui vẻ, nhẹ nhõm sau giải nghệ.
Nhưng Hwang Ryong-pil trông già đi nhiều.Chỉ mới năm ngoái thôi, ông còn mặc áo da, cưỡi mô tô, phong độ ngời ngời.
Giờ đây, trước mắt Halo chỉ là một ông già gầy gò, khiến cậu không khỏi thấy xa lạ và kháng cự trong lòng."
Thầy bị bệ-"Miệng cậu bị Shin Joo-hyuk bịt lại.Anh ta bước vào trong một cách điềm nhiên và rạng rỡ, ra hiệu bằng ánh mắt rằng đừng nói gì cả.Anh cũng trấn an rằng không bị ốm.Halo, lúc đó không nói thêm lời nào nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ông già.Vài ngày sau đó.Những người quyết định sáng tác một ca khúc tri ân thầy Hwang Ryong-pil đã tụ họp lại.Trong số họ có người muốn phát hành một bài hát solo, có người lại định làm song ca.
Họ đã hứa sẽ không viết một bài hát u sầu, còn lại thì mọi thứ đều được phép."
Hôm nay sao Hae-il im lặng thế.
Có chuyện gì bận tâm à?"
"..."
Lee Seong-rim bảo rằng nếu có điều gì trăn trở thì cứ nói ra.Nhưng Halo vẫn mím chặt môi, không thốt lời nào.Điều cậu nghĩ đến sau khi thấy dáng vẻ của thầy Hwang Ryong-pil không đơn thuần là lo lắng.Mà là...Halo nghĩ.Nếu ông ấy không chết, mà tuyên bố giải nghệ ở một lễ trao giải lộng lẫy nhất thế giới thì sao?Từ trước đến nay, cậu chỉ tưởng tượng về lễ trao giải Grammy sẽ chìm trong chấn động và kinh hoàng, chứ chưa từng nghĩ đến sau đó.
Chưa từng nghĩ về cuộc đời sau khi giải nghệ.Liệu có vui không?Nếu là mình, chắc chắn sẽ vui vẻ tận hưởng.Nhưng rõ ràng, thầy Hwang Ryong-pil không được như thế.Trên gương mặt ông hiện lên điều gì đó khác hẳn.Cái nét u sầu và u tối ấy bỗng khiến Halo nhớ về một ký ức cũ.Cậu nhìn mọi người đang bàn luận sôi nổi về bài hát tri ân.Có lẽ sẽ khiến họ bất ngờ khi nói ra điều này, những người đang thảo luận để cùng nhau sáng tác."
Em có thể làm một mình được không ạ?"
Dù sao thì đây cũng không phải quyết định để rút lại.Cậu đã định sẵn ca khúc rồi."
Không hiểu sao lại thấy em sẽ làm một mình."
"Khi Joo-hyuk nói sẽ làm solo là tôi đã nghĩ Hae-il chắc cũng thế."
"Ồ, vậy lần này sẽ là trận đối đầu đúng nghĩa đấy."
"Xem ai làm thầy cảm động hơn nào?"
"Không dễ đâu, khác hẳn lần after party đấy?"
Mọi người đón nhận điều đó rất thoải mái.Dù nói sẽ làm một mình, nhưng cậu không cần rời đi ngay.Họ cũng đã hẹn sẽ cùng nhau ăn cơm rồi.Halo vừa chỉnh lại lời bài hát, vừa viết tiếp."
Mà chúng ta ăn gì nhỉ?"
"Gọi đại gì đó đi."
"Không được, ở đây có một thiếu niên đang trong độ tuổi phát triển đó.
Hae-il, em muốn ăn gì không?"
"Anh nói như thể sẽ trả tiền ấy."
"Này, anh là tiền bối đấy.
Chẳng lẽ không đủ tiền đãi hậu bối một bữa?
Nói đi, muốn ăn gì?"
Họ mở ví ra như thể thực sự sẽ cho cậu chọn bất cứ thứ gì.Halo lặng lẽ nhìn họ một lúc rồi trả lời."
Khoai tây chiên."
"Hử?"
"Em muốn ăn khoai tây chiên."#Việc sản xuất album của Halo, ca khúc tri ân thầy Hwang Ryong-pil, và cả những cuộc phỏng vấn nữa.BB mơ hồ cảm thấy như tất cả đang dần đi đến cao trào.Nhưng anh vẫn không đoán được câu chuyện này sẽ diễn biến thế nào.Bởi 'HALO khác' không tuân theo một kịch bản thông thường.Dù có những mối quan hệ gây mâu thuẫn, nhưng chúng không ảnh hưởng lớn đến 'HALO khác'.
Dù là gia đình hay người yêu, tất cả đều vậy.Hơn nữa, 'HALO khác' nổi tiếng nhờ tài năng âm nhạc và ngoại hình xuất sắc, tận hưởng những bữa tiệc và nhận được tình yêu từ rất nhiều người.
Nếu mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, hẳn sẽ là một cái kết hạnh phúc.Ấy thế mà, không hiểu sao lại có cảm giác mong manh đến vậy."
Và rồi, một ngày nọ."
Khi cậu thiếu niên bắt đầu kể, BB gạt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ và tập trung.Đó là một cuộc đời đang trôi chảy thành công.Không ai có thể ngăn cản chàng trai từng gây náo loạn lễ trao giải với thông điệp "Love yourself".
Dù có làm gì đi nữa, fandom của cậu vẫn không hề lay chuyển, và giám đốc công ty cũng không thể can thiệp vào album nữa.Không hẳn là từ bỏ, mà là một kiểu thỏa hiệp.Miễn là không động đến album, cậu sẵn sàng hợp tác ở những lĩnh vực khác.
Thực tế, điều đó cũng một phần do chàng trai vẫn còn trẻ trung, trong khi giám đốc thì đã già, nếu ông ta trẻ hơn chút nữa thì có lẽ mâu thuẫn vẫn còn tiếp diễn.Và rồi hôm đó đã đến.Chàng trai cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn sau một thời gian dài.Giám đốc không còn can thiệp vào album của cậu nữa, nhiều người đeo khẩu hiệu của cậu trên mình.
Và cuối cùng, cậu cũng liên lạc được.Trước khi ra mắt.Những người anh đã dạy cậu về âm nhạc.Đã từng bị lừa bởi một hãng đĩa ở Scotland và mất liên lạc gần mười năm trời.Dù tin nhắn lần này không phải trực tiếp từ họ, nhưng là từ một người thân quen và cậu chắc chắn.
Cậu cầm tấm ảnh của các anh trong tay và tìm đến địa chỉ.Đó không phải Scotland mà là London.
Thậm chí còn không xa nhà cậu là bao, ở vùng ven.Sau chuyện ở Scotland, họ đã sống thế nào?Mấy anh đã làm gì?Chắc sẽ bất ngờ khi thấy mình đến?Sắp tới sẽ chơi gì với nhau nhỉ.Từng chuyện một mà cậu muốn làm với các anh lại hiện lên.Cùng nhau làm nhạc, gây chuyện rồi bị cảnh sát đuổi thử một lần.Dan từng tự tin nói hãy tin vào kỹ năng lái xe của mình.Còn gì nữa nhỉ?— Và nếu một trong chúng ta giải nghệ, thì hãy viết bài hát giải nghệ cho nhau.Những kỷ niệm vui vẻ ùa về cùng hàng ngàn câu hỏi và niềm mong đợi.Trong lúc đó, cũng có một nghi vấn nhỏ hiện lên.'Tại sao trước đây các anh không liên lạc với mình?'Việc quên cậu là không thể.Dù có ghét cậu, rất nhiều người vẫn mong chờ cậu, và ai ai cũng biết đến cậu.Và như mọi người thường nói, cậu đâu phải người dễ quên với khuôn mặt như thế.Chắc chắn đã có lý do nào đó.Cậu nghĩ mình cũng rộng lượng, mấy lý do lặt vặt đó thì tha thứ được.Dù mấy anh có nói gì cũng chẳng sao.Dù trông như thế nào, cậu vẫn sẽ nhận ra, rồi còn trêu lại rằng mình đã đi được tới đâu còn mấy anh thì sao.Rồi cuối cùng, họ sẽ lại cùng nhau chơi đùa, ca hát và nhảy múa như xưa thôi.Chàng trai gõ cửa với khuôn mặt tươi sáng hơn bao giờ hết.Người mở cửa không phải các anh, mà là một ông lão."
Cháu chào bác, cháu đến theo liên lạc.
Nghe nói Eddie ở đây ạ—"Ông lão trong trang phục cũ kỹ có vẻ nhận ra cậu."
Vào đi."
Ông già dẫn cậu vào nhà.Chàng trai không chút nghi ngờ bước vào.Bên trong có mùi khó chịu, nhưng nếu các anh ở đây, thì chẳng sao cả.Dọc hành lang, trên lò sưởi có treo ảnh của các anh, thỉnh thoảng có ảnh họ chụp chung nữa.Không có ảnh chàng trai, nhưng một bên tường lại đầy những bài báo.Là bài viết về chàng trai.Vậy là, họ vẫn chưa bao giờ quên cậu."
Đúng như lời cậu ấy kể."
"Anh ấy kể về cháu nhiều lắm sao ạ?"
"Đương nhiên rồi.
Lúc nào cũng kể về cháu.
Ai nói xấu cháu là cậu ấy nổi đóa ngay, khen cháu là thiên thần, tài năng xuất chúng, nghe đến phát chán luôn."
"Vậy ạ?"
Chàng trai cười tươi rói.Lúc nào cũng chê xấu mà lại đi khen sau lưng ư?Để rồi xem, cậu sẽ trêu lại."
Mọi người rất nhớ cháu đấy."
Vì quá vui mừng khi sắp gặp lại các anh, cậu không để ý rằng ông lão đang dùng thì quá khứ."
Cháu cũng rất nhớ.
Cũng cố gắng tìm mấy anh nữa, dù mất quá nhiều thời gian.
Mà này, sao lại không đến tìm cháu?"
Mười năm không phải chuyện nhỏ.Cậu sống một cuộc đời đầy ồn ào và nổi loạn để mọi người dễ tìm thấy.
Địa chỉ, hãng đĩa, lịch trình đều công khai, vậy mà khó đến thế sao?Trong lúc đang càu nhàu thì cánh cửa phòng ngủ bật mở.Chàng trai xua tan cảm giác hụt hẫng, giơ tay lên đầy mừng rỡ.Nhưng khi nhìn vào bên trong, nét mặt cậu dần cứng lại."
Eddie?"
Người mà cậu mong nhớ bao lâu nay đang ở đó.Trông khác với trong ký ức, nhưng đúng là anh.Phải rồi...Cho dù có nếp nhăn, hay gì đi nữa cũng không sao cả.Nhưng cậu không thể ngờ lại thấy anh nằm đó, cắm dây truyền dịch."
Eddie!"
Chàng trai lao đến bên anh trai.Tại sao lại nằm như thế.
Cậu muốn lay dậy, nhưng sợ làm mạnh quá sẽ khiến anh chết thật nên không dám chạm vào.Trong tưởng tượng của cậu, anh trai không bao giờ như thế này."
Sao lại thế này?
Sao—"Đây không phải là anh.Chàng trai cố phủ nhận, nhưng rồi ánh mắt cậu và Eddie chạm nhau.Không thể phủ nhận được nữa.Đó chính là ánh mắt của Eddie.Môi cậu run rẩy.Chất giọng trầm ấm từng rất dễ nghe giờ chỉ còn là âm thanh khàn khàn."—?"
Nhưng anh vẫn gọi tên cậu như xưa."
Halo... là em thật nhỉ.
Lâu quá rồi."
Cả cái tên hiện tại nữa.Mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có vẻ ngoài của Eddie là khác.Chàng trai ngẩn người nhìn anh rồi hỏi."
Anh đang làm gì thế hả?"
Giống như một đứa trẻ hư mười năm về trước.Chắc Eddie cũng nhớ lại kỷ niệm đó, khẽ cười rồi ho sặc sụa."
Sao lại như thế này.
Mọi người đâu hết rồi?"
"Ngồi xuống đi đã, Halo."
"Trước tiên hãy giải thích đi.
Anh bây giờ—"Chàng trai mấp máy môi rồi lại ngậm miệng lại.Cảnh tượng này sẽ không có gì lạ nếu anh ấy sớm qua đời, nhưng cậu không thể nói ra được.Cảm giác như nói ra sẽ trở thành sự thật vậy."
Halo, dù em có làm vẻ mặt đó, vẫn thật đẹp trai.
Hồi đó cũng thế mà."
"Đừng nói như thể sắp chết thế!"
Tiếng ho lại vang lên, cậu không thể kiềm được nữa.Eddie gầy gò và tiều tụy đến mức sẽ không có gì lạ nếu anh ấy chết bất cứ lúc nào.Khuôn mặt trắng bệch, không còn chút sinh khí, bàn tay lạnh ngắt."
Anh nhớ em lắm, bro (anh em ạ)."
---------------------------chuẩn bị sẵn khăn giấy đi, mỗi lần tui đọc đoạn khúc về anh trai Halo là nước mắt tuôn rơi