Wattpad  [Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]

[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 20: Kết Quả Cá Cược


"Hừ hừ.

Hừ hừ..."

Halo khó chịu khi nghe tiếng cười biến thái đó.

Nhưng dù có nói gì đi nữa, cậu cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc kia, nên đành quay đi.Biết thế ngay từ đầu mình đã không giúp rồi."

Jin-soo này."

"Vâng, anh. ...Hừ hừ hừ."

"Bao giờ quay hình vậy?"

"Khoảng hai tuần nữa?"

Trước câu hỏi của Han Jin-young, Jang Jin-soo lập tức trả lời.Nhìn tốc độ đáp lời thì có vẻ cậu ta đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu."

Trễ hơn anh nghĩ nhỉ."

"À, em nghe nói hiện tại vẫn đang công bố kết quả theo thứ tự.

Còn có những người chưa được xét duyệt nữa."

"Ừm, mà đúng là lần này công bố kết quả có vẻ sớm hơn."

"Đúng vậy.

Phát sóng cũng sớm hơn mấy lần trước."

Mùa trước, Show Your Show Season 2 lên sóng sau Giáng Sinh, còn Show Your Show Season 3 thì lại có chút gấp gáp.Quá trình đánh giá, thường mất một tháng - họ làm thế nào mà làm được vậy - sẽ được công bố tuần tự trong suốt một tuần và quá trình quay phim cũng dự kiến diễn ra vào ngày 23 hoặc 24, tức là khoảng hai tuần sau.

Sau đó hai tuần nữa, tập đầu tiên sẽ được phát sóng vào ngày 7.Nếu tính cả teaser và trailer cần chuẩn bị trong thời gian đó, có thể nói đội ngũ sản xuất đang làm việc cật lực."

Ủa, ENS thiếu tiền à?"

"Không hẳn, mà là chương trình cần gấp hơn.

Vụ lái xe khi say rượu làm ảnh hưởng cả kế hoạch."

Jang Jin-soo giả động tác cắt kéo bằng hai tay.Lúc này Han Jin-young mới gật gù như đã hiểu.Chương trình trước bị hủy hết, nên họ phải đẩy chương trình nổi tiếng lên thay thế, chuyện của người lớn là vậy."

Vất vả đây."

"Em thì thấy tốt mà?

Như vậy em sẽ được lên TV sớm hơn."

Jang Jin-soo hoàn toàn quên mất khả năng bị loại ở vòng hai.

Cậu ta hớn hở đến mức vai như sắp chạm trời."

Halo à, cầu cho thằng nhóc này bớt ngông cuồng hộ anh cái."

"Hả?"

Baek Gong-hak không chịu nổi nữa mà lên tiếng.Nếu cứ thế này, chắc cả ngày sẽ phải nghe nó lảm nhảm mất."

Cầu cái gì cơ?"

"Hai đứa có cá cược mà."

"Cá cược gì chứ.

À không, vụ đó vẫn chưa kết thúc mà?!"

Cuối tuần trước, họ đã cá xem video của Halo có đạt mười nghìn lượt xem hay không.

Cậu chắc chắn vừa kiểm tra số lượt xem hôm qua, còn lâu mới đạt mười nghìn.Jang Jin-soo nghiêng đầu trước câu nói bất ngờ."

Nếu cá cược về video của Hae-il, thì nó kết thúc rồi còn gì?"

"Cái gì mà... vô lý thế..."

"Hae-il, video busking của em đang gần chạm một triệu lượt xem rồi đấy."

"!"

"Đúng rồi ha."

Khi Kim Deok-soo phụ họa, lỗ mũi của Jang Jin-soo phập phồng dữ dội."

Không!

Cái đó không tính!"

Cậu cá cược là về album của Roh Hae-il.Video busking hay gì gì đó đều không hợp lệ!"

Đừng có đùa!

Này, Roh Hae-il, cậu nói gì đi.

Cái tụi mình cá cược là video của cậu cơ mà."

"Video có Hae-il xuất hiện thì cũng là video của Hae-il thôi chứ?"

Dù chỉ là một trò chơi chữ, nhưng xét một cách khách quan thì cũng không sai.

Khi họ cá cược, họ không chỉ định chính xác đó sẽ là video nào."

Hê- Hae-il à.

Không phải chứ?"

Khi đặt cược, không ai ngờ rằng video busking được đăng lên NuTube sẽ đạt gần một triệu lượt xem.

Sau đó, cậu cũng hoàn toàn quên mất chuyện này.Jang Jin-soo tức đến phát điên, nhưng chẳng ai đứng về phía cậu cả.

Đúng là nghiệp quật."

Cá cược vẫn chưa kết thúc đâu."

Halo cảm thấy sảng khoái khi thấy vẻ mặt giờ đây đã hết cười của đối phương.

Nhưng cậu cũng không có ý định phải thắng bằng mọi giá.

Vẫn còn nhiều thời gian, và tuy video kia có lượt xem thấp hơn nhiều so với video busking, nhưng phản ứng của người xem được cập nhật mỗi ngày khiến cậu khá hài lòng."

Đúng rồi, đúng rồi!

Đúng là Roh Hae-il!

Cậu là đàn ông đích thực!"[Struggle] Cậu chờ ngày có thể làm bẹp mũi Jang Jin-soo, kẻ nghĩ rằng mình có thể chiến thắng.

Nhưng chẳng có lý do gì mà Halo lại cảm thấy mình sẽ thua cả.

"Bây giờ lượt xem là bao nhiêu?"

"Ba nghìn."

"Hmm."

Mấy ông anh phát ra tiếng thở dài đầy vi diệu.Một kênh không có cả ảnh bìa mà đạt được con số này cũng được xem là khá ổn, nhưng để thắng cược trong thời gian còn lại thì chưa chắc."

Nếu bây giờ qua video busking và nói đây là tài khoản của Hae-il, thì chục nghìn lượt xem là chuyện dễ như chơi."

"Chục nghìn gì chứ, trăm nghìn còn nhẹ nhàng ấy."

"Hả?

Thế thì lố quá."

"Jin-soo à, đời là chiến trường đấy."

Jang Jin-soo không thể hiểu nổi tại sao mấy ông anh lại ủng hộ Hae-il thay vì mình.

Rõ ràng cậu mới là người thân thiết với họ hơn mà?"

Này, Roh Hae-il!

Đấu một trận công bằng như đàn ông với nhau đi!"

Halo chép miệng khi nhìn Jang Jin-soo nghiêm túc nói những lời ấy mà không nhận ra rằng mấy ông anh chỉ đang đùa giỡn với cậu ta.Cứ như thể cậu ta có tận bốn cái đầu vậy.Ngay lúc này, NuTube của cậu vẫn đang reo thông báo không ngừng vì cậu đã tắt chuông.

Những icon rối loạn, chữ viết tắt, và cả những đoạn bình luận dài dằng dặc.

Tuy có chút lộn xộn, nhưng nhìn chung, toàn là những lời khen như "Bài hát hay quá", "Nghe mãi không chán", hay "Tôi có thể thêm vào playlist của mình được không?".Khi mới ra mắt, độ nổi tiếng của cậu cũng hỗn loạn và điên cuồng như vậy.

Nói đúng ra, cậu đã quá quen rồi.Vậy nên, Halo chẳng mấy để tâm mà lướt qua một bình luận có số lượng phản hồi nhiều một cách bất thường.[Xin chào, đây là 'Special Gemstone Radio'.

Chúng tôi rất thích nghe album Struggle của bạn.

Liệu chúng tôi có thể đề xuất bài hát của bạn trong danh sách phát hôm nay không? (Dịch bị hủy)]#Tiếng đàn guitar đầy sức hủy diệt siết chặt lấy cổ họng và lay động từng nhịp thở.Người đàn ông có chiếc bụng phệ giả vờ chơi đàn một cách điêu luyện, nhưng chẳng mấy chốc đã thở hổn hển, gấp gáp hớp lấy từng hơi.Trong căn phòng tối om.Anh ta không ngờ đoạn video dài 6 phút 30 giây mà mình tình cờ xem đêm qua lại có thể khiến bản thân phát điên đến vậy.Đêm hôm đó, như thường lệ, anh ta lang thang tìm kiếm âm nhạc.Special Gemstone Radio.

Chủ nhân của kênh SGR, Stone Chamber, là một người yêu nhạc rock.

Mọi người có thể nói rằng dòng nhạc này đã hết thời, nhưng từ ba năm trước, anh vẫn kiên trì xây dựng playlist và duy trì hoạt động của kênh radio.Để chứng minh rằng rock vẫn chưa chết.Và để đưa dòng nhạc này đến với nhiều người hơn.Với sự kiên trì giới thiệu nhạc rock, thỉnh thoảng có cả Britpop, kênh của anh một ngày nọ bất ngờ được thuật toán NuTube đề xuất rộng rãi.

Giờ đây, nó đã trở thành một kênh nổi tiếng với hơn một triệu người đăng ký.Đêm qua cũng vậy, anh vẫn tiếp tục biên soạn playlist của mình.Video lần này sẽ không phải về hip-hop mà là hippie, nên anh đang tìm kiếm những ca khúc phù hợp.Người vốn thường tìm nhạc trên SoundCloud theo phong cách hippie, rock và Bohemian ấy vừa vào NuTube để thư giãn một chút.Thực ra, Struggle không phải là bài hát anh ta tìm thấy trong lúc làm việc.Chỉ là tiện thể kiểm tra bình luận mới trên video cũ khi đang nghỉ ngơi mà thôi.— Bản nhạc chết tiệt mà bạn nhất định phải nghe."

Oh-ho."

Một fan đã đề xuất một video.Chuyện này không hiếm.

Những người đăng ký kênh của anh thường có gu âm nhạc tương tự và đôi khi cũng gửi cho anh các bài hát họ thích.Trong số đó, có những bài thực sự hay, cũng có những bài tầm thường.

Dù có vẻ giống quảng cáo hay không, Stone cũng luôn nghe ít nhất 20 giây.

Và anh nhớ người fan này là một old fan.Người đó thường giới thiệu những bài khá ổn.Dù đây là lần đầu tiên thấy người ấy dùng từ chửi thề, Stone vẫn nhấn vào đường link mà không suy nghĩ nhiều.Anh ta tự hỏi, rốt cuộc phải là loại 'ghost of the internet' thế nào mới có thể đào ra được một video chỉ có ba nghìn lượt xem.Trước khi nghe, anh kiểm tra thông tin ca khúc.Từ sáng tác, viết lời đến hát, tất cả đều do một người (hoặc nhóm) mang tên HALO thực hiện.

Không có dấu của hãng phát hành chính thức, chứng tỏ đây là nghệ sĩ indie hoặc nghiệp dư.Tài khoản này cũng vừa được tạo gần đây.

Có bốn bài hát, có vẻ là một phần trong album.

Tên bài hát khá thú vị, nhưng nếu chỉ cần tên hay là đủ thì danh sách phát đã trở thành công việc của anh từ lâu rồi.'Nhưng phản hồi có vẻ tốt đấy.'So với lượt xem, lượng like và bình luận lại khá cao.Điều này có nghĩa là một trong hai trường hợp: bài hát thực sự hay hoặc nó thuộc hàng cực kỳ kén người nghe."

Thử nghe xem nào?"

Stone đeo tai nghe lên.Dù nhà có dàn âm thanh to hơn cả tivi, nhưng tất nhiên là anh không dùng.

Nghĩ lại, đó là điều anh hối hận nhất, lẽ ra anh nên nghe bài này bằng loa ngay từ đầu.Khởi đầu là tiếng piano nhẹ nhàng."

Jazz à?"

Không tệ.Và bầu không khí đang dần thay đổi"Ồ, cũng được đấy..."

Và Stone Chamber không biết rằng...Anh sẽ không thể nói thêm lời nào nữa.Điện guitar bùng nổ dữ dội, giọng hát gằn lên đầy thô ráp.

Âm nhạc hoang dại đến mức khiến anh nghẹt thở.

Cả cơ thể như bị tê liệt.Không, anh đang run rẩy.Stone Chamber bật dậy khỏi ghế."

Cái quái gì thế này...!"

Bộ não anh bảo phải bật ngay bài tiếp theo, còn cơ thể anh lại muốn lao ra ngoài và chiến đấu.Không thể nào một người nghiệp dư có thể sáng tác ra một bài hát như thế này được.

"Đây mà là nghiệp dư á?"

Không thể nào một người nghiệp dư có thể sáng tác được bài hát này.Chắc chắn đây là một ca sĩ đã có danh tiếng.Giọng hát còn trẻ, nhưng phong cách âm nhạc lại rất khác.Nó gợi nhớ đến nền âm nhạc thống trị nước Anh vào thế kỷ 20.Dường như họ không nghĩ sâu xa đến mức đó, nhưng Stone Chamber thì lại hoàn toàn chắc chắn.

Suốt đời chỉ nghe rock và Britpop, vô số cái tên lướt qua tâm trí anh.Rốt cuộc là ai chứ?Không thể nào thứ âm nhạc này lại do một người bình thường tạo ra được.Cứ như thể một nhạc sĩ bí ẩn nào đó đang thử thách thế giới, hay đúng hơn là thử thách chính fan của mình, xem liệu họ có thể khám phá ra bản thân anh ta hay không.Như chương trình Masked Singer UK từng phát sóng vậy,Cứ như thể đang bảo họ hãy cố tìm ra danh tính của tôi đi."

Chắc chắn không phải chỉ có mình nghĩ như vậy."

Stone Chamber đã thực hiện thử thách này một cách rất nghiêm túc.Stone Chamber viết một bình luận để xoa dịu tâm trí phấn khích của mình.[Tôi rất thích nghe album Struggle của bạn.

Xin hãy—] Không đúng. [Làm ơn—] Nghe có vẻ quá tuyệt vọng. [Trong danh sách phát hôm nay, thưa ngài—] Không.

Đang đi đúng hướng mà tự nhiên lệch rồi. [Âm nhạc chết tiệt của ngài—] [Thật khủng khiếp—] ...Liên tục gõ ra mấy từ ngữ quá khích. (note: ý là quá khích đến mức nói tục á)Stone Chamber thở dài, nhấn nút xóa, rồi cuối cùng cũng chỉnh lại được một câu hoàn chỉnh.[Liệu tôi có thể đề xuất bài hát của bạn trong danh sách phát hôm nay không?]#Rõ ràng, cố gắng trò chuyện với mẹ của Roh Hae-il là một lựa chọn đúng đắn.Tuy nhiên, thái độ đột ngột thay đổi của bà đôi khi khiến cậu bối rối.Vừa về đến nhà, mẹ đã chào đón cậu như thể đã chờ đợi từ lâu."

Hae-il à, con lại đây một chút được không?

Mẹ có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì ạ?"

Sự nhiệt tình và chủ động này khiến cậu tự hỏi liệu cô có luôn như vậy không."

Mẹ đã tìm hiểu xem làm thế nào để trở thành ca sĩ."

"Vâng."

"Thông thường, người ta sẽ ký hợp đồng với một công ty quản lý.

Họ sẽ được đào tạo với tư cách thực tập sinh, sau đó ra mắt."

Đó là một lẽ thường.Halo khẽ gật đầu."

Đúng là như vậy."

"...?"

Mẹ nghiêng đầu."

Sao thế?

Con không hứng thú à?"

Có vẻ như cô cảm thấy thái độ của cậu hơi hờ hững."

Hay là con lo mình không vào được công ty?"

"Không phải vậy đâu ạ."

Không vào được ư?

Nghe có vẻ buồn cười.Cậu đã nhận được danh thiếp chiêu mộ rồi còn gì.Dù đã vứt hết đi, nhưng nếu muốn, cậu vẫn có thể vào được.Nếu cậu thực sự muốn."

Chỉ đơn giản là con không cần thiết phải vào thôi."

Halo không cần đến một công ty quản lý.Công ty quản lý là nơi tập hợp học viên để đào tạo chuyên nghiệp.

Nhưng Halo, vốn không còn ở giai đoạn đó, chẳng cảm thấy cần thiết phải vào học hay bị ràng buộc bởi một bản hợp đồng nào cả."

Con muốn làm âm nhạc của riêng mình.

Không chịu bất kỳ sự can thiệp nào."

Nếu người đang đứng ở đây không phải Halo mà là một đứa trẻ khác, câu nói đó hẳn sẽ bị xem như sự ngang bướng vô lý.

Nếu Park Seung-ah chưa từng thấy gì từ cậu, có lẽ cô cũng sẽ nghĩ vậy.Nhưng ít nhất, Halo đã cho cô thấy đôi chút.

Cậu chưa từng học guitar, vậy mà lại có thể chơi điêu luyện.

Cậu sáng tác, cất giọng hát lay động lòng người."

Con muốn làm âm nhạc của riêng mình sao?"

Park Seung-ah lặng người.Không phải vì cô thấy khó tin, mà bởi cô thực sự không biết phải đáp lại thế nào.Thành thật mà nói, từ sau cuộc trò chuyện nghiêm túc với con trai, cô bắt đầu cảm thấy khó xử khi đối diện với cậu.Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng cô lo lắng khi phải đối diện với con mình.Cô đã cố tìm hiểu, nhưng vẫn còn rất mù mờ về âm nhạc và ngành công nghiệp này.Nếu vô tình can thiệp sai cách, có thể cô sẽ khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn."

Vậy mẹ có thể giúp con bằng cách nào?"

Cuối cùng, Park Seung-ah quyết định lùi một bước.Tạm gác việc tìm hiểu thông tin, cô chọn cách trò chuyện với con trai."

Ừm..."

Một câu hỏi ngoài dự tính.Halo không ngờ mình sẽ nghe thấy lời đề nghị giúp đỡ.

Cậu lén nhìn mẹ một chút rồi cân nhắc.Những thứ cần thiết ư?Nói cách khác, là những gì cậu còn thiếu.Những gì cậu chưa có vào lúc này.Điều đầu tiên nghĩ đến, dĩ nhiên là—"Con thiếu thể lực."

"Hả?"

"Sức bền, dung tích phổi, thể lực tổng thể.

Con chỉ hát một bài thôi mà chân đã run lẩy bẩy rồi."

"Vậy thì phải tập thể dục nhỉ.

Để mẹ tìm một phòng gym cho con nhé.

Còn gì nữa không?"

Còn nữa?Nhìn mẹ mình bỗng chốc trở nên phấn khởi, cậu ngơ ngác mất một lúc.Sao mẹ lại vui khi cậu yêu cầu giúp đỡ nhỉ?"

Con muốn có một chỗ để sáng tác tại nhà."

Vấn đề tiếp theo chính là phòng làm việc.Tất nhiên, cậu có thể đến chỗ ẩn náu, nhưng phải mất cả tiếng đồng hồ mới đi được.Chưa kể nơi đó cũng không thuộc về cậu.

Khát khao có một không gian riêng để làm nhạc luôn hiện hữu."

Cái đó để mẹ tìm hiểu xem sao.

Còn gì nữa không?"

"Nhân tiện, con muốn nâng cấp nhạc cụ của mình.

Cây đàn hiện tại vẫn là loại dành cho người mới bắt đầu."

"Chuyện này dễ mà.

Mua cây mới đi.

Còn gì nữa?"

"...Không còn gì nữa ạ."

Yêu cầu càng nhiều, mẹ lại càng vui vẻ.Dường như cô chẳng đòi hỏi bất kỳ điều kiện nào đổi lại."

Khi nào chúng ta nên đi mua sắm cùng nhau?"

"Bất cứ lúc nào cũng được ạ."

Lẽ ra vì cậu yêu cầu, cậu phải là người mua, vậy mà mẹ lại nở nụ cười rạng rỡ."

Vậy ngày mai đi nhé.

Tìm nhạc cụ mới, rồi tiện thể mua thêm quần áo, túi xách, tất cả những gì con cần.

Sau đó thì đi ăn ngon nữa.

À, và chọc tức ba con một chút nữa chứ."

"Con thích lắm."

Xa hoa thì lúc nào cũng được hoan nghênh.Bình thường lúc nào cũng mặc đồng phục, cũng đến lúc nghĩ đến việc mặc đồ thoải mái hơn rồi.

Mà, dù sao cũng không thể nào như Halo được.Nhắc mới nhớ, lại có chuyện về người cha mà cậu chưa từng gặp của Roh Hae-il.Phải rồi, cậu vẫn còn một nhiệm vụ nữa chưa hoàn thành."

À, mà ba khi nào về ạ?"

"Ba con à?

Sau khi hoàn thành nghiên cứu, chắc trước Giáng Sinh ông ấy sẽ về thôi.

Mẹ có nên chuẩn bị sẵn quà Giáng Sinh không nhỉ?"

"Con chuẩn bị một bài hát làm quà nhé?"

"Ôi trời."

Cậu chỉ buột miệng đùa thôi, mà mẹ cậu lại đưa tay lên che miệng, trông vô cùng ngạc nhiên.

Như thể bà vừa nghe được một ý tưởng quá tuyệt vời vậy."

Ba chắc chắn sẽ thích lắm.

Cũng như mẹ vậy."

Nhìn cô vui như vậy, cậu cũng không thể rút lại lời vừa nói nữa."

Và bài hát đó...

Con hãy cho ba nghe đầu tiên, rồi sau đó đăng lên NuTube nhé."

"NuTube ạ?"

"Mọi người đang tìm bài hát tiếp theo của con đấy—""NuTube?"

Park Seung-ah nhìn thấy vẻ mặt bối rối của con trai mình và trong giây lát bà đã thốt lên: "Ôi không".Hae-il vẫn chưa biết rằng cô đã xem video đó.Có vẻ như con trai đang cố giấu điều đó vì nó không nói gì cả, nhưng phải làm gì khi cô đã nhìn thấy điều đó?Park Seung-ah quyết định cứ thành thật luôn cho xong."

Trên kênh NuTube của con ấy."

"Kênh của con?"

"Con đã đăng bài hát lên đó mà."

'Bài hát?' Ký ức của Halo dần quay ngược về quá khứ.Thực ra, bài hát cậu từng đăng để mẹ nghe chỉ có một.'Đừng bảo là...' Hồi trước, cậu đã tải video [Lời bày tỏ] lên kênh của Roh Hae-il.Với mong muốn người mà Roh Hae-il yêu thương sẽ vô tình tìm thấy."

Mẹ đã xem [Lời bày tỏ] ạ?"

"Ừ."

Mẹ cậu mỉm cười ngại ngùng.'...Wow.'Halo vô thức thốt lên cảm thán.Cứ ngỡ kênh của Roh Hae-il sẽ chìm nghỉm giữa vô vàn kênh khác, ai mà ngờ được bài hát ấy lại thực sự đến được với chủ nhân thực sự của nó.Cậu bỗng thấy hơi bối rối."

Con nên đăng thêm bài hát khác lên kênh đó nữa.

Mọi người sẽ thích lắm."

"'Mọi người'?"

"Sao?

Chẳng lẽ con chưa biết à?"

Park Seung-ah mở NuTube lên.Tài khoản của cô chỉ theo dõi hai kênh duy nhất, kênh đăng video busking của Hae-il và kênh [wave_r].Cậu nhìn vào số người theo dõi."

Năm ngàn?"

Cậu lẩm bẩm, trong khi mẹ cậu thì tỏ ra rất tự hào.Cứ như thể kênh NuTube của chính cô đang phát triển thuận lợi vậy.Halo cũng hơi bất ngờ, nhưng nhìn con số đó, cậu cũng không thấy tệ chút nào.Xem chừng sản phẩm hợp tác giữa cậu và Roh Hae-il cũng khá thành công đấy chứ.'Mà kênh của mình có bao nhiêu lượt xem rồi nhỉ?'Nhưng khi lướt sang kênh của chính mình, Halo bất giác hít sâu một hơi.Dù không được quảng bá rộng rãi, kênh của cậu cũng phát triển khá nhanh.

Mới hôm qua cậu còn thấy vui vì đã có ba ngàn lượt xem.Nhưng bài hát của Roh Hae-il lại nổi tiếng hơn bài của cậu hàng trăm lần.

Thậm chí, số lượng người theo dõi còn vượt cả lượt xem album Struggle của cậu nữa.Một bài hát non nớt của một đứa nhóc trung học lại được yêu thích hơn nhạc của cậu ư?Dù chính cậu đã phối khí và thể hiện nó, nhưng với tư cách một nhạc sĩ, lòng tự tôn của cậu bị tổn thương sâu sắc."

Chẳng hiểu sao mẹ lại tìm ra được nó nữa.

Hình như ai đó đã nhắc đến trong video busking của con.

Không hiểu sao lại lần ra được tận đây.

Thế gian này đúng là nhiều người nhạy bén thật."

Chỉ qua một câu nói thoáng qua của mẹ, Halo cũng đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.Làm thế nào mà tài khoản của Roh Hae-il lại đến tai mẹ cậu được chứ?Thì ra mọi thứ lại kết nối theo cách này.Có thể gọi đây là hiệu ứng cánh bướm.Dù vậy, lòng tự trọng đã sứt mẻ thì không dễ gì phục hồi.Halo nghiến chặt răng.Không ngờ ở độ tuổi này, cậu lại cảm thấy ganh đua với một thằng nhóc trung học.Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy mình phải hành động ngay lập tức.Phải vượt xa đứa nhóc đó, đến mức chẳng thể nào so sánh được.Nhanh chóng đưa những album còn lại của cậu ra trước thế giới.Và hơn hết, sáng tác những ca khúc mới.Quá khứ của HALO chỉ là một nhiệm vụ cần được công bố.Điều cậu phải hướng tới, chính là tương lai.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 21: When we meet again


"Ở gần đây không có cửa hàng nhạc cụ nào ra hồn cả.

Giờ sao đây?

Mình qua Jongno trước hay ăn rồi đi?"

Mẹ có vẻ tiếc nuối vì không tìm được cửa hàng nhạc cụ ưng ý gần đây.

Bà bảo, giữa một Seoul rộng lớn thế này mà kết quả tìm kiếm chỉ ra mỗi Jongno, thật đáng tiếc.

Chắc chắn phải có chỗ nào đó gần đây tốt mà bà không biết thôi.Nhưng theo Halo, đi đến Nakwon Arcade cũng không phải lựa chọn tồi.

Dù gì thì, nhạc cụ là thứ tốt nhất nên kiểm tra tận mắt trước khi mua.

Dù được sản xuất hàng loạt từ nhà máy, nhưng âm thanh và cảm giác khi chạm vào phím vẫn khác biệt.Nếu không thể đặt làm theo yêu cầu, thì tự mình chơi thử rồi chọn vẫn hơn.Nakwon Arcade vốn là khu chợ với các gian hàng nhỏ lẻ, nhưng khoảng những năm 70, các cửa hàng nhạc cụ lần lượt chuyển vào đây, biến nó thành một khu chợ nổi tiếng chuyên về nhạc cụ.

Có thể nói, nó giống như một trung tâm thương mại dành riêng cho nhạc cụ vậy.Thành thật mà nói, cậu khó mà hình dung ra được.Dù từng đến những con phố chuyên bán nhạc cụ, nhưng một trung tâm thương mại chỉ toàn cửa hàng nhạc cụ thì đây là lần đầu tiên.

Cá nhân mà nói, cậu khá mong đợi.Nhưng mà, một miếng bánh mì vẫn thực tế hơn những bài hát của loài chim."

Chúng ta ăn trước nhé."

"Được rồi.

Chúng ta đi ăn ở đâu đó gần đây nhé.

Mẹ nghe nói có một tiệm burger mới mở.

Con nghĩ sao?

Đó là burger của một đầu bếp nước ngoài nổi tiếng, và con có thể chọn cách chế biến bít tết theo ý muốn?"

"Nghe hay đấy."

Quán này vốn nổi tiếng đến mức lúc nào cũng phải xếp hàng, nhưng may mắn là hôm nay lại vào được khá nhanh.

Bộ burger set gần 30.000 won có vị không tệ chút nào.Xà lách tươi, và thay vì dùng loại patty thông thường, ở đây lại làm bằng thịt bò băm thủ công.

Halo cắn một miếng lớn và mở to mắt.Từ lúc đến đây, chưa có món nào cậu ăn mà dở cả.

Đến mức cậu bắt đầu tự hỏi liệu có phải cả đời cậu đã quen ăn những món sai lầm hay không.'Mà cũng có thể do thời gian trôi qua, người ta đã tạo ra nhiều món ngon hơn.'Ăn xong, lẽ ra hai người sẽ đi thẳng đến Jongno, nhưng..."

Ôi trời, em trai à, cái áo khoác này hợp với em quá!"

"Em trai á?

Hohoho."

"Không phải sao?

Trời ạ, nhìn cậu ấy trẻ quá nên tôi cứ tưởng hai người là anh em thân thiết..."

Bằng cách nào đó, họ lại leo lên tầng cao của trung tâm thương mại và bắt đầu mua sắm.Thực ra thì, bản thân việc mua sắm không có gì đáng chê trách cả.Halo không thích suốt ngày mặc đồng phục, nên việc chọn mua quần áo của riêng mình cũng khá thú vị.Nhưng chỉ một hai lần thì còn được, chứ mãi cũng chán.Vốn dĩ luôn mặc những bộ đồ mà người khác chuẩn bị sẵn, Halo không còn mấy hứng thú với việc mua sắm.Cậu chỉ muốn mau chóng đến Jongno thôi.Nếu còn chần chừ, có khi đến nơi thì bụng cậu lại rỗng tuếch mất.Nhưng tình hình bây giờ thì không thể can thiệp được nữa.Mẹ đang rất vui vẻ chọn đồ cho Roh Hae-il, hưởng ứng hết mình trước những lời khen ngợi khéo léo của nhân viên cửa hàng.Bà cùng nhân viên trò chuyện đầy hứng khởi.Không muốn phá bầu không khí đó, Halo quay đầu nhìn vào gương của cửa hàng.Trong gương, Roh Hae-il như vừa được làm mới hoàn toàn.Từ chiếc áo lót bên trong đến áo khoác và giày, tất cả đều là đồ mới.Halo đẩy mái tóc mái của mình lên.

Tóc đã dài đến mức lòa xòa trước mắt, bắt đầu thấy vướng víu rồi.Chắc đã đến lúc phải đi cắt bớt rồi nhỉ.Cậu nâng phần mái lên, và bất giác trầm trồ khi nhìn vào làn da của Roh Hae-il.Quả nhiên, trẻ con thì da dẻ lúc nào cũng mịn màng.Không nếp nhăn, không tàn nhang, thậm chí còn có một lớp lông tơ mỏng.Chưa từng uống rượu, cũng chưa từng hút thuốc—một đứa trẻ thực sự.Nghĩ lại thì, có lẽ đây là lần đầu tiên Halo quan sát gương mặt của Roh Hae-il kỹ đến vậy.Halo quan sát một lúc rồi lùi lại.#Mặt trời sắp lặn khi họ đến khu thương mại Nakwon.Bên trong khu thương mại, ánh nắng phản chiếu tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng.

Ngoại trừ vài âm thanh nhạc cụ vang vọng từ xa, không gian hầu như yên ắng.Cho đến khi hai người có vẻ như con mồi ngon bước vào.Halo đã tưởng tượng nơi này như một trung tâm thương mại cao cấp, nhưng khi thấy các chủ cửa hàng lao ra đón khách và thậm chí định kéo họ vào, cậu đã bất ngờ.

Trông chẳng khác nào một khu chợ đường phố."

Chị ơi, vào xem nhạc cụ một chút đi!"

"Đang tìm loại nào ạ?

Chúng tôi có đầy đủ từ nhạc cụ dây, phím đến trống ở tầng trên!"

Những người bán hàng, vốn đang thảnh thơi nghịch điện thoại hoặc xem tivi, lập tức ngẩng đầu khi họ bước vào.

Có người bắt chuyện, có người chỉ đứng nhìn chằm chằm.Vì là giờ vắng khách, nên mọi sự chú ý đều dồn về họ."

Chúng ta vào đâu đây?"

Halo đưa mắt nhìn quanh.Cậu chăm chú nhìn vào những cây guitar được trưng bày.Những chủ tiệm nhận ra ý định của cậu liền gọi với theo, mời chào đến cửa hàng của họ.

Nhưng cậu phớt lờ, cứ thế bước tới, mắt vẫn dán vào cây guitar trong tủ kính.Park Seung-ah thoáng băn khoăn khi thấy con trai lướt qua mình.

Liệu nhìn thế này có đúng không nhỉ?Có lẽ tốt hơn nên vào tận nơi xem thử.Ngay lúc đó, Halo đột ngột dừng lại trước một cửa hàng.Đó là một tiệm nhạc cụ cũ kỹ nằm sâu bên trong khu thương mại Nakwon.Những nhạc cụ, tấm biển cũ kỹ, và cả chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường mang lại một bầu không khí cổ điển.Trong tủ kính trưng bày đủ loại nhạc cụ, từ cây guitar điện màu đỏ bắt mắt đến những cây guitar thùng.

Bề ngoài không có nhiều khác biệt so với các cửa hàng khác, nhưng điểm đặc biệt nằm ở một cây guitar folk dáng cong được đặt trong góc.'Trông có vẻ giống nhỉ?'Halo nghiêng đầu.Nó không hoàn toàn giống, nhưng lại khiến cậu nhớ đến cây guitar mà Gibson từng làm riêng cho mình.Màu trắng tương tự, dáng uốn lượn."

Cháu có mắt nhìn đấy."

Một giọng nói vang lên khi một ông lão bước ra khỏi cửa hàng.Ông đeo kính, thoạt nhìn đã toát lên khí chất của một nghệ nhân.Nghe nói ở Nakwon không chỉ có cửa hàng bán nhạc cụ, mà còn có cả những nghệ nhân sửa chữa.

Ông lão này có lẽ cũng là một trong số đó."

Đây là cây tốt nhất ở đây đấy."

"Cháu cũng nghĩ vậy."

Guitar được trưng bày khắp nơi trong khu thương mại này.Nhưng chỉ cần nhìn dây đàn là đủ hiểu, chúng chủ yếu được bày ra để thu hút khách hàng.Tất nhiên, dây đàn có thể thay mới, nhưng nhìn vào phần thân đàn, Halo biết rằng chúng không thể tạo ra âm thanh mà cậu mong muốn.Có vài cây khá giống với cây guitar của Roh Hae-il.Đúng rồi, Halo chợt nhận ra.

Roh Hae-il cũng đã từng đến đây để mua guitar."

Con thích cây này à, Hae-il?"

Mẹ cậu đang xem violin và vài nhạc cụ dây khác, giờ lại gần hỏi."

Cũng thích, nhưng thứ con cần ngay bây giờ không phải guitar thùng."

"Vậy con cần gì?"

"Cháu có thể xem qua guitar điện không?"

Nghe vậy, ông lão chỉ tay vào bên trong.Có vẻ như còn nhiều nhạc cụ hơn ở đó.Halo ngoan ngoãn bước vào."

Bên này là archtop, bên kia là solid-body.

Cửa hàng của ta chỉ chuyên hai loại này.

Cháu tìm loại nào?"

"Solid-body ạ."

"Vậy thì đi bên này."

Halo gõ nhẹ lên thân đàn rồi đi theo ông lão."

Đây là loại Fender.

Ai cũng biết Jimi Hendrix rất thích dùng loại này."

"Và bên này—."

"Gibson."

"Ồ."

Cái tên giống hệt như thế giới của cậu.

Một cảm giác thân thuộc bất giác len lỏi trong lòng, khiến Halo tập trung quan sát cây Gibson trước mặt.

Nhận thấy cậu quan tâm, ông lão bắt đầu kể về những nghệ sĩ nổi tiếng từng sử dụng nó.Nhưng cậu chẳng biết được bao nhiêu.

Một vài cái tên thì quen thuộc, nhưng đa số là lạ lẫm.

Vốn hiểu biết của cậu vẫn còn hạn chế.Dù vậy, cậu lại rất quen thuộc với đặc điểm của guitar điện.Nó không phải một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Có lẽ, Gibson ở đây cũng chính là Gibson mà cậu biết.

Chúng vẫn giữ những đặc trưng của các nhạc cụ dây truyền thống như đàn violin.Halo vuốt nhẹ thân đàn.Park Seung-ah tiến đến gần Roh Hae-il, người đang đắm chìm vào nhạc cụ của mình.

"Thông thường giá bao nhiêu vậy ạ?"

"Cậu nhóc này có mắt nhìn đấy, nên giá cũng không rẻ đâu."

"Dạ?"

Ông lão bật cười."

Chiếc Stratocaster mà cậu ấy đang xem giá khoảng 2 bảng, còn Les Paul Special là 1,5 bảng."

"Nếu chỉ một bảng thì sao?"

"Tất nhiên là một trăm triệu."

"Ồ..."

Đắt thật.Dù biết nhạc cụ vốn không rẻ, nhưng với Park Seung-ah, trông chúng vẫn có vẻ đơn giản và nhẹ nhàng.

Cô đã nghĩ rằng giá sẽ không vượt quá một trăm triệu.Dù vậy, thấy con trai đang chăm chú nhìn thế kia, cô cũng không nỡ bảo đi về.Sau một hồi suy nghĩ, Park Seung-ah quyết định mạnh tay mua cho cậu một cây."

Hmm."

Ông lão và Park Seung-ah ứng yên chờ đợi.

Một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không hề ngắn.Cả hai đều không định can thiệp vào quyết định của cậu thiếu niên kia.Park Seung-ah thậm chí còn không biết cây đàn guitar có điểm gì tốt ngay cả khi cô nhìn vào nó.

Còn ông lão thì nhờ kinh nghiệm lâu năm mà nhận ra ngay.Cậu bé này có chính kiến rõ ràng, nên dù có nói gì, cậu cũng không nghe theo đâu.Chỉ cần nhìn là biết.Một đứa trẻ theo đuổi âm nhạc.Bất giác, ông cảm thấy tò mò.Một đứa trẻ nhìn guitar bằng ánh mắt đam mê như thế này, sẽ chơi loại nhạc nào đây?

Ở tầng một của khu thương mại này có một câu lạc bộ nhạc jazz, thỉnh thoảng vẫn tổ chức những buổi biểu diễn.

Nhưng vì đa phần khách lui tới đều là người trẻ, nên đã lâu rồi ông không còn ghé nữa.

"Cháu có muốn thử chơi một bài không?"

Halo ngẩng đầu lên trước lời đề nghị bất ngờ của ông lão.Những lời khác cậu đều bỏ ngoài tai, vậy mà mấy chuyện thế này lại nghe lọt ngay, trông có vẻ láu cá ghê.Dáng vẻ bề ngoài đúng kiểu một học sinh gương mẫu, nhưng thực chất lại hoàn toàn trái ngược."

Chơi thử ạ?"

"Nhạc cụ thì phải thử mới biết có hợp với mình không, cứ thử xem thế nào."

Dù nét mặt không thay đổi mấy, nhưng rõ ràng là có phản ứng.Ông lão lại tiếp lời."

Biết đâu đấy, nếu cháu chơi hay, ta có thể giảm giá cho.

Còn nếu thử rồi mà không thích, thì cứ để lại thôi."

Có vẻ ông lão này cũng đang khá rảnh rỗi.Halo đã vừa mắt cây đàn này từ lâu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của mẹ và sự tò mò của ông lão, cậu quyết định cầm lấy cây guitar."

Được thôi."

Không thấy có chiếc headphone amp nào để kết nối với guitar điện, nhưng ông lão dường như chẳng bận tâm cậu sẽ chơi thế nào, liền nối đàn với ampli.Halo nâng cây Gibson trắng lên, khẽ giật dây đàn.

Tiếng đàn vang lên lớn hơn cậu nghĩ, khiến mẹ cậu bất giác co nhẹ vai.Nhưng trong một cửa hàng nhạc cụ, tiếng đàn vang lên không có gì lạ.

Các cửa tiệm xung quanh cũng chỉ liếc nhìn qua rồi lại quay đi, không mấy bận tâm.Halo giật dây đàn thêm một lần nữa.Nhưng lần này, cậu đã vào tư thế đúng chuẩn.Lưng thẳng tắp.Ánh mắt thay đổi, sắc bén đến mức thu hút mọi sự chú ý.Cậu đã chọn xong bài nhạc cần chơi.Một ca khúc cậu chưa chạm tới từ rất lâu rồi.Halo nở nụ cười.Bài hát nằm trong album thứ hai của cậu, một album chưa từng xuất hiện trên thế giới này.[Spring Again.

Lại một mùa xuân.]#Nếu album đầu tiên của cậu, Struggle, phát hành vào những năm thiếu niên, phản ánh một thời kỳ hỗn loạn, thì album thứ hai ra mắt khi cậu tròn hai mươi.Đó là khoảng thời gian mọi thứ đều suôn sẻ, khi cậu đứng đầu các bảng xếp hạng và được kỳ vọng lớn.Có lẽ chính những cảm xúc lúc ấy đã thấm vào từng nốt nhạc của album.Khi rời khỏi nhà, âm nhạc là tất cả đối với cậu cũng đồng thời là nguồn cơn của đau khổ.

Âm nhạc là thử thách, là phép thử nghiệt ngã nhất trong cuộc đời cậu.Nhưng khi các ca khúc của cậu được cả thế giới biết đến, cuộc sống quanh cậu xoay chuyển một trăm tám mươi độ.Sự thay đổi đó chắc chắn đã ảnh hưởng đến phong cách sáng tác của cậu.Nếu album đầu tiên, Struggle, gây ra nhiều ý kiến trái chiều, thì album thứ hai lại là tác phẩm phổ biến nhất, giữ vững ngôi vương trên bảng xếp hạng suốt thời gian dài nhất.Trong giai đoạn này, mọi thứ với cậu đều tốt đẹp.Những người bạn mới, người yêu mới.Những con người công nhận cậu, âm nhạc của cậu, và cả thế giới này—tất cả đều tuyệt vời.Cậu sớm trở nên quen thuộc với những điều đó, nhưng ngay cả vậy, quãng thời gian này vẫn là những ngày tháng rực rỡ nhất trong cuộc đời cậu.

Một thời thanh xuân tươi mới, khi cậu chẳng ngại bày tỏ niềm hạnh phúc của mình bằng cả cơ thể.Không có tiếng violin mềm mại, không có tiếng hạc tinh tế hay dàn nhạc giao hưởng phong phú.

Nhưng để diễn tả niềm vui chiến thắng, chỉ cần một cây guitar điện là đủ.Cứ như thế—Bàn chân khẽ động đậy của cậu dừng lại.Âm nhạc cũng ngừng theo và Halo mở mắt.Tiếng guitar điện vang vọng khắp trung tâm thương mại Nakwon, thu hút từng người một tụ tập lại.

Nhưng từ khi nào mà nơi này đã đông nghịt như vậy?Lối vào chật kín người đến mức không thể rời đi được nữa.Nếu người thổi sáo trong truyền thuyết đã dẫn dắt lũ trẻ đi theo mình, thì cậu thiếu niên này đã gọi đến những người đàn ông trung niên, chủ nhân các cửa hàng của Nakwon.Họ đã xóa đi vẻ mặt khô khan, tẻ nhạt của mình, chỉ biết sững sờ nhìn cậu một cách ngớ ngẩn.Bùa mê chỉ được giải khi—Chát.Một tiếng vỗ tay vang lên.Chát...

Chát chát chát!Huýt—!Cứ như đê vỡ, những tràng vỗ tay bùng lên dữ dội.Ông lão đáng lẽ phải mở lối đi cũng đang hào hứng đập tay một cách mạnh mẽ, ánh mắt sáng rực.Dường như cả việc tiếp khách lẫn công việc kinh doanh đều đã bị bỏ quên."

Chuyện này là..."

Đã bao lâu rồi họ mới lại cảm nhận được trái tim mình đập rộn ràng như thế này?Họ có cảm giác như đã quay trở về những năm tháng tuổi trẻ.Giữa khu Nakwon, nơi vô tình biến thành sân khấu mini của riêng mình, Halo nở một nụ cười rộng.Đúng rồi, chính là thứ này.Không thể nào so sánh với khi chơi nhạc của người khác.Chơi nhạc của chính mình vui hơn, hạnh phúc hơn gấp bội.Ngay cả khi cơ thể mất hết sức lực và ngã khuỵu xuống sàn, ngay cả khi hơi thở gấp gáp không ngừng, Halo vẫn không thể giấu nổi nụ cười của mình.Tên của bản nhạc này là—When We Meet AgainKhi Chúng Ta Gặp Lại Nhau.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 22: Buổi Quay Đầu Tiên


"Oh, Hae-il đến rồi này.

Lâu quá không gặp."

"Dạo này em thế nào?"

Nơi này chẳng thay đổi gì cả.Dù đã lâu mới quay lại, Halo vẫn bước vào khung cảnh quen thuộc.Cậu chỉ khẽ gật đầu, mấy anh em liền chào đón vui vẻ.Mấy người này lúc nào cũng bảo bận rộn, nhưng lại luôn có mặt ở đây.Không biết họ có thực sự bận không nữa.Đặc biệt là anh Kim Deok-soo, người chưa từng vắng mặt lần nào, anh ta có khi thật sự là một kẻ thất nghiệp cũng nên."

Em mang gì vậy?

Mua đàn mới à?"

"Đàn guitar hả?"

Những người chỉ đơn thuần vẫy tay chào khi nãy lập tức dồn sự chú ý vào chiếc hộp đeo trên lưng Halo.Cứ như một đợt giảm giá sốc ở siêu thị, ai nấy đều xúm lại."

Wow, bỏ ra kha khá tiền đấy nhỉ."

"Gibson à?

Nhìn có vẻ đúng vậy."

"Tình trạng tốt quá.

Em mua ở đâu thế?"

Chiếc guitar Halo mang theo là một cây Gibson Les Paul điển hình, thân gỗ mahogany với cần đàn bằng gỗ hồng mộc.

Lớp sơn rượu vang bóng loáng trông thật hoàn mỹ.Chỉ sau một khoảnh khắc kiểm tra nhanh độ căng dây đàn, Han Jin-young gật gù.Ít nhất cũng phải hai trăm triệu won."

Mua ở trung tâm thương mại Nakwon ấy."

"...Khoan đã, trung tâm thương mại Nakwon á?!"

Anh ta gật đầu, nhưng ngay lập tức hét lên.Halo tròn mắt khó hiểu.Trên đời này có một cụm từ gọi là "Yongpal."

Đó là cách gọi những kẻ chuyên lừa đảo linh kiện điện tử ở khu chợ Yongsan, bán giá trên trời hoặc tráo đổi hàng kém chất lượng.Nếu Yongsan là nơi tai tiếng nhất về thiết bị điện tử, thì Nakwon chính là nơi nổi tiếng nhất về nhạc cụ—nhưng không phải theo nghĩa tốt.Dù là trung tâm nhạc cụ lớn nhất Hàn Quốc, ai không cẩn thận sẽ dễ dàng trở thành "con gà" bị chặt chém với giá cao gấp đôi thị trường."

Em có biết bọn gian thương ở đó nhiều cỡ nào không?

Sao không nói trước?

Hoặc ít nhất để bọn anh đi cùng chứ.

Hai trăm triệu gì chứ, chắc chắn là mất đứt hai trăm năm mươi rồi.

Giá bao nhiêu?"

"Trả bằng tiền mặt—""Em còn thanh toán tiền mặt á?!"

Mấy anh em trố mắt nhìn cậu như thể vừa nghe thấy chuyện động trời.Halo thật sự không hiểu phản ứng của họ.Cũng đúng thôi, vì ông lão đưa cây đàn cho cậu chẳng hề có ý xấu.

Ông ấy còn nói nếu sau này cần nhạc cụ gì cứ tìm ông, thậm chí còn đưa danh thiếp, hứa sẽ kiếm cho bằng được."

Chắc tầm... một trăm bảy mươi triệu?"

"....?

Cái gì cơ?

Hai trăm bảy mươi á?"

"Em bị lừa rồi à?"

Họ lại bất ngờ theo một nghĩa khác.Bắt đầu nghi ngờ cây guitar này có phải Gibson thật không, từng người lần lượt kiểm tra từ bộ pick-up, tuner cho đến giấy bảo hành.Cuối cùng, phản ứng của họ đều giống nhau."

Hae-il, em mua ở đâu thế?

Anh cũng muốn đến mua một cây."

"Thật sự không tệ chút nào."

Dù không kể chi tiết về việc được giảm giá, Halo vẫn vui vẻ đưa danh thiếp của ông lão ra.

Nhìn cách họ ghi lại, có vẻ sẽ thực sự ghé qua.Sau một hồi bàn tán về cây đàn, họ quay lại chủ đề lúc đầu."

Nhắc mới nhớ, dạo này em mất hút vì lo ôn thi cuối kỳ à?"

"Đúng đó, Jin-soo bảo là em toàn khoanh đáp án số 3.

Khà khà."

"Thỉnh thoảng đánh lụi cũng là một phần của kỷ niệm học sinh mà."

Cậu ta cũng kể chuyện đó à?Tên Jang Jin-soo đúng là loại lắm mồm mà hành động cũng chẳng ra gì.Halo khẽ cười khẩy, đáp lại."

Cậu ta còn điểm thấp hơn em nữa kìa."

"...Jin-soo làm gì, khoanh số 1 à?"

"Câu 3 mới là chân lý mà, cậu ta đúng là chẳng biết gì cả."

Mấy ông anh gạt phắt đi thực tế rằng làm bài nghiêm túc có khi điểm còn thấp hơn.Chuyện này chẳng đáng để bàn thêm, Halo chỉ nhún vai rồi thôi.Cậu cẩn thận cất cây guitar vào hộp.Thật ra cậu đến đây không phải vì có việc cần làm với họ, mà là để tìm cuốn sổ tay bị bỏ quên lần trước.Hôm trước, cậu đã để quên cuốn sổ của Roh Hae-il.Sau khi lấy lại nó từ chỗ đặt trên thùng máy tính, Halo định rời đi."

Hả?

Mới đến mà đã đi à?"

Mấy anh em có vẻ bất ngờ vì cậu rời đi sớm.Halo giơ cuốn sổ ra."

Em chỉ đến tìm cái này thôi.

Hôm khác em lại ghé."

"Dạo này trông bận rộn nhỉ.

Cũng không giống bị mắng vì điểm số...

Hay là đã vào công ty giải trí rồi?"

Nếu Halo bị mắng vì điểm kém, thì chắc chắn đã không thể mua một cây đàn đắt tiền như vậy.

Bae Gong-hak hỏi đầy nghi hoặc, nhưng Halo lắc đầu."

Không phải vậy.

Dạo này em có nhiều thứ phải làm thôi."

Cậu chưa nói gì về chuyện đó à?Đúng là chưa.Bình thường, nếu có quản lý thì có thể sẽ biết được.Nhưng vốn dĩ Halo không phải kiểu người thích kể lể chuyện của mình với người khác.Mẹ cậu đã giữ đúng lời hứa.Cô không chỉ cùng cậu đi mua nhạc cụ cậu thích, mà còn giúp cậu tìm phòng gym gần nhà, thậm chí còn nghiêm túc cân nhắc về việc chuẩn bị phòng thu.Thật ra, cậu cũng không mong đợi những lời hứa ấy sẽ thành hiện thực.Việc cậu chọn đi theo con đường khác hoàn toàn so với trước đây đáng lẽ đã đủ để khiến mẹ phản đối, vậy mà cô lại thận trọng tiếp cận chuyện này.Nghĩ đến đó, Halo cảm thấy có lỗi khi từng so sánh mẹ mình với họ.Vậy nên dù hơi ngượng ngùng, cậu cũng đang cố gắng chậm rãi bước về phía cô.Cậu không ghét những người yêu thương mình.

Thế nên, khác với trước đây, lần này cậu muốn cẩn thận hơn một chút."

Em định tập thể hình."

"Aha!

Tập thể hình quan trọng mà!"

"..."

Mấy người đó nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi gật gù.Đột nhiên, cậu cảm thấy hơi khó chịu."

Đúng rồi, phải cao thêm chút chứ."

Một câu lướt qua tai cậu, khiến lòng tự trọng bị đâm một nhát."

Kiểu người phát triển muộn thường sẽ bứt phá một lúc nào đó."

Dù bỏ qua yếu tố di truyền hay điều kiện bẩm sinh,Nhưng có phải cậu để tâm đến việc Roh Hae-il thấp hơn bạn cùng lứa không?"...Hồi nhỏ tôi cũng nghe câu đó đấy."

Kim Deok-soo, người đang đọc manga, thì thào."...Nhưng cuối cùng không phải vậy."

"À.

Cậu còn chưa đến 1m70 nhỉ—""Suỵt."

Tiếng thở dài ngao ngán.Bị đá nhẹ một cái như nhắc nhở, nhưng cả Halo lẫn Kim Deok-soo đều cảm thấy bị tổn thương.Lúc này, cậu mới nhận ra vì sao mình khó chịu.Halo nhớ đến bản thân cao hơn 1m90, rồi so sánh với Roh Hae-il hiện tại.Một thân hình gầy gò thế này.Da còn trắng hơn cả mấy đứa con gái cùng tuổi.Lỡ như cơ thể này mãi mãi không cao thêm thì sao?"

Chết tiệt."

Điều đó không bao giờ được phép xảy ra.Halo thích khoe bản thân trước mọi người, nhưng nếu trông như vậy thì xấu hổ đến mức không dám xuất hiện mất."

Em đi đây."

Với vẻ mặt lạnh tanh, Halo quay người bước lên cầu thang.Nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần, ba người còn lại trong căn cứ nói với nhau:"Hae-il giận rồi.

Sao lại đi chọc nó làm gì."

"Đâu có cố ý.

Ai mà ngờ thằng nhóc lại nổi đóa vì chuyện đó chứ.

Trẻ con đúng là trẻ con."

"Vậy tôi cũng là trẻ con à, vì tôi cũng giận đấy?"

Kim Deok-soo hít mạnh một hơi, lòng tự tôn vô cớ bị tổn thương."

Jin-soo mà nghe nhắc đến chiều cao cũng phát cáu còn gì."

"Vì Jin-soo cũng là trẻ con thôi."

"Tóm lại, đừng chọc tức bọn trẻ."

"Nhưng mà phải công nhận là vui thật."

"Ừ, công nhận."

Hai kẻ cao 1m84 và 1m76 cùng gật đầu, khiến người thấp nhất ở đây càng thêm khó chịu.Bản năng thôi thúc Kim Deok-soo tìm đồng minh."

Tôi hy vọng Jinsoo sẽ làm tốt trong quá trình quay phim?"

"Nhóc đó lanh lợi, chắc ai cũng quý thôi."

Bài hát do Hae-il sáng tác cũng rất hay, có khi Jin-soo sẽ vượt qua vòng hai ấy chứ.Những người chưa từng có kinh nghiệm ghi hình trên truyền hình chỉ có thể đoán mơ hồ như vậy.#Ilsan, Goyang, Gyeonggi-do.Tại một studio lớn ở vùng ngoại ô, quá trình quay hình cho chương trình Show Your Show, dự kiến phát sóng vào đầu và giữa tháng 12, đang diễn ra sôi nổi.Các thí sinh đã vượt qua vòng loại lần lượt bước lên sân khấu, thể hiện phần trình diễn của mình và nhận đánh giá từ ban giám khảo.Ban đầu, Jang Jin-soo hào hứng đến mức liên tục phản ứng theo từng phần thi.

Nhưng rồi, cậu nhanh chóng kiệt sức vì quá trình quay kéo dài không hồi kết.Lạnh lẽo, đói khát, mệt mỏi và buồn ngủ.Chẳng biết bao giờ mới đến lượt mình, cậu chỉ muốn về nhà ngay lập tức.Jang Jin-soo kéo chăn lên, vặn vẹo người trên ghế.Ghế nhựa cứng chẳng những lạnh buốt mà còn khiến mông cậu đau nhức.Thời gian trôi qua chậm chạp đến mức cậu bắt đầu cảm thấy buồn chán.Nhưng trên hết, bầu không khí căng thẳng ở đây mới là thứ khó chịu nhất.'Ước gì có ai quen biết ở đây thì tốt biết mấy.'Lẽ ra nên rủ Roh Hae-il đi cùng.Jang Jin-soo co người lại như một chú mèo bị bỏ rơi ở nơi xa lạ.

Nhưng hễ có âm thanh nào phát ra, cậu lại ngẩng đầu lên như một con meerkat.Chắc chắn nếu nhìn thấy cảnh này, Roh Hae-il sẽ bĩu môi hoặc quay mặt đi.Bình thường, cậu sẽ thấy khó chịu trước thái độ đó.

Nhưng lúc này, nó lại trở nên đáng quý đến lạ.Nếu phải nói về điểm mạnh duy nhất của cái thằng đáng ghét đó, thì có lẽ chính là dáng vẻ ung dung mọi lúc mọi nơi.Bất kể ở đâu, Hae-il chẳng bao giờ căng thẳng.

Ngược lại, hắn ta còn tỏ ra như thể bản thân là bậc đế vương, nhìn mọi thứ với ánh mắt ngạo mạn đầy coi thường.

Cậu ghét điều đó, nhưng nhờ vậy mà tâm trạng cũng dần thả lỏng.Mặc dù có lúc thoải mái đến mức khiến người ta phát bực, nhưng ít ra, còn dễ chịu hơn gấp trăm lần so với những ánh mắt dè chừng mà các thí sinh, không, các đối thủ cạnh tranh đang âm thầm hướng về phía mình."

Số 37.

Mad Hatter, vui lòng di chuyển đến hậu trường."

Trong số 101 người đã vượt qua vòng loại, hiện tại mới chỉ đến lượt thí sinh thứ 37.

Jang Jin-soo nuốt nước bọt khi nhận ra chẳng mấy chốc nữa sẽ đến lượt mình, số 56.

Một lần nữa, cậu thầm nhẩm lại số thứ tự của mình.Và chợt nghĩ liệu thứ tự này có phản ánh kết quả hay không.Ban đầu, cậu không quan tâm lắm đến vị trí trong danh sách.Khi thấy có người nổi tiếng trong danh sách những số thứ tự đầu, cậu cũng không bất ngờ lắm.Nhưng khi đến số 27, một đứa trông như cùng tuổi với cậu xuất hiện, cậu bắt đầu để tâm.Mùa trước, tức là ở SoYou 1 và 2, cũng đã có những thí sinh cùng tuổi với Jang Jin-soo tham gia.Một lần là học sinh cấp hai, lần khác là học sinh tiểu học.Dù số lượng mẫu không đủ nhiều để kết luận rằng chuyện này xảy ra thường xuyên, nhưng vẫn khiến cậu thấy kỳ lạ.Các thí sinh nhí từng tham gia SoYou mùa trước luôn là đề tài bàn tán.Chẳng hạn như cái gọi là "suất cơm trưa".Dù thực lực không đủ để đậu, nhưng vì lúc nào cũng có ít nhất một học sinh cấp một hoặc cấp hai xuất hiện, nên mọi người bắt đầu bàn tán.'Chẳng lẽ có suất ưu tiên cho học sinh cấp hai?' hoặc 'Chỉ vì nhỏ tuổi mà được vào à?'Thật ra, chuyện này cũng không phải là xấu đối với Jang Jin-soo.Cậu không biết có suất ưu tiên thật hay không, nhưng nếu có, cậu cũng muốn tận dụng nó.Cậu rất muốn đậu.Ban đầu, cậu tưởng mình là học sinh cấp hai duy nhất ở đây.Nhưng khi thấy một thí sinh khác cùng độ tuổi được gọi lên trước, cậu không thể không để tâm.Nếu thí sinh kia được đánh giá cao, khả năng rớt của Jang Jin-soo sẽ càng lớn.Nói cách khác, trong mỗi mùa SoYou trước đây, chỉ có đúng một học sinh cấp hai được chọn."...Nhưng thằng đó giỏi lắm."

Jang Jin-soo căng thẳng nói.Số 27 có thực lực đến mức khó mà tin rằng đó là một học sinh cấp hai.

Dù là kỹ thuật rap, giọng điệu hay phong cách trình diễn, ban giám khảo đều đánh giá cao cậu ta mà không đếm xỉa đến tuổi tác.Thậm chí còn thuộc về một hãng thu âm nổi tiếng.Jang Jin-soo cảm thấy một loại mặc cảm y hệt như khi đối mặt với Roh Hae-il, khi thấy thí sinh thuộc hãng thu âm mà cậu khao khát gia nhập.May mắn thay, cảm giác này cậu đã trải qua một lần rồi, nên không đến mức tuyệt vọng.'Ít nhất, mình tin vào bài hát của mình.'Thứ cậu tin tưởng nhất chính là bài hát tự sáng tác.Ngay từ lần đầu nghe, cậu đã cảm thấy nó thuộc về mình, ca khúc mà Roh Hae-il sáng tác, còn cậu viết lời.Hít một hơi thật sâu, Jang Jin-soo chờ đến lượt mình.Kể từ sau khi đăng ký, cậu đã nỗ lực hơn rất nhiều, nên tin rằng trình độ của mình cũng đã cải thiện."

Jin-soo à!

Cố lên!"

Trước lượt biểu diễn của cậu, ban tổ chức cho một khoảng thời gian nghỉ ngắn.Số 27, người vừa theo quản lý đi chào hỏi các tiền bối trong hãng thu âm, bỗng vui vẻ chạy đến bên cậu."

Nhất định cậu sẽ làm được mà!"

Thằng nhóc này quá mức vô tư.Nếu nó đáng ghét như Roh Hae-il, cậu đã mắng một trận cho hả dạ rồi."

Ờ, ừm."

"Chúng ta hãy cùng vượt qua vòng này và vào chung kết nhé!"

Những người xung quanh đang nhìn số 27 với ánh mắt ghen tị.Họ dường như đã mặc định rằng cậu ta chắc chắn sẽ đậu."

Ừ, cùng cố gắng."

Jang Jin-soo cũng giơ nắm đấm lên đáp lại.Số 27 vẫy tay chúc may mắn.Từ đầu đến cuối, cậu ta vẫn tràn đầy năng lượng.Cậu ta hoàn toàn không để tâm đến Jang Jin-soo sao?Ừ thì, đúng là cậu ta giỏi thật.

Chính cậu ta cũng biết điều đó, nên mới có thể thoải mái đến vậy.Nhưng dù hiểu lý do, cậu vẫn không thể không cảm thấy tự ái.Cậu mong số 27 sẽ phải ngạc nhiên khi thấy phần trình diễn của mình.

Cậu muốn được công nhận là đối thủ."

Lúc này, thí sinh số 56, JJ, hãy chuẩn bị lên sân khấu."

Đến lượt mình rồi.Số 27 lại động viên lần nữa.'Mình cũng sẽ cho mọi người thấy.'Quyết tâm sẽ khiến cậu ta phải chú ý, Jang Jin-soo bước lên sân khấu chờ đến lượt biểu diễn.Phần thi của cậu là một màn rap không nhạc nền và một ca khúc tự sáng tác.So với vòng một, nội dung không thay đổi, chỉ khác là lần này phải biểu diễn trực tiếp.Jang Jin-soo hít một hơi thật sâu.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 23: Có vẻ sẽ đạt hạng nhất


Hãng thu âm 『P-rosper』, được đồng sáng lập bởi rapper hàng đầu Hàn Quốc, Samjang, và nhà sản xuất nổi tiếng với biệt danh "cỗ máy tạo hit" Nokjin, chính là công ty giải trí và hãng thu âm mà Jang Jin-soo khao khát nhất.Label này có một đặc điểm khác biệt so với các label khác, trong đó nổi bật nhất là chiến lược tích cực chiêu mộ những tài năng nghiệp dư.Nếu như các label khác tập trung vào việc chiêu mộ các nghệ sĩ nổi tiếng sẵn có, thì "P-R" lại dồn sức tìm kiếm và phát hiện những nghệ sĩ mới bị chôn vùi trong giới underground.Cho đến nay, họ đã chiêu mộ được rất nhiều nghệ sĩ.Mỗi người đều có màu sắc riêng biệt, và khác với các label khác, P-R không tập trung vào việc sản xuất các sản phẩm hợp tác.

Có người đã chỉ trích mô hình này là một sự pha trộn thất bại giữa giải trí và label, nhưng đáng kinh ngạc thay, các nghệ sĩ của P-R vẫn giữ được màu sắc riêng và xây dựng được một lượng fan hùng hậu.Không có ai trong số các nghệ sĩ mà P-R lựa chọn bị xem là một sự thất bại.

Chính vì thế, công chúng đã tạo ra câu nói: "Đã là P-R thì cứ yên tâm mà nghe".

P-R đã chứng minh rằng con đường họ chọn là không sai lầm.Và trong P-R, người được chiêu mộ với danh xưng "thiên tài trẻ tuổi" – đồng thời cũng là nghệ sĩ trẻ nhất từng được ký hợp đồng – Gil Raon, đang thích nghi khá tốt với buổi ghi hình vòng hai của SoYou.Anh quản lý luôn theo sát, lo liệu mọi thứ từ A đến Z cho cậu.

Hơn nữa, anh ấy còn thường xuyên dẫn cậu đi chào hỏi, giúp cậu mở rộng mối quan hệ.

Khi vòng hai đã diễn ra thành công, điều duy nhất mà Raon cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi trong khoảng thời gian dài dằng dặc này."

Ở đây à?

Anh tìm em mãi đấy.

Đang làm gì thế?"

Raon ngồi trên một chiếc ghế nhựa, lặng lẽ quan sát trường quay thì quản lý bước đến, đưa cho cậu một chai nước."

Anh ơi, em có thể ở lại xem sân khấu của Jin-soo được không?"

"Jin-soo là ai?"

"Bạn em ạ!

Cậu ấy sắp lên diễn rồi."

"Ở đây đâu phải trường cấp hai, bạn bè gì chứ..."

Quản lý ngừng lời giữa chừng khi nhớ ra một chuyện.À, đúng rồi.

Trong số những người vượt qua vòng một lần này, có một người bằng tuổi Raon.

Vì là cái tên lần đầu nghe thấy, anh chỉ lướt qua rồi quên bẵng.

Nhưng có vẻ Raon lại rất vui vì tìm được một người bạn đồng trang lứa.Cũng đúng thôi.

Đa số những người ở đây đều là người lớn, mà ngay cả khi có thí sinh nhỏ tuổi, thì giữa cấp ba và cấp hai vẫn là một khoảng cách khá lớn."

Bạn bè gì chứ, toàn là đối thủ cạnh tranh thôi."

Anh quản lý thờ ơ đáp.Chưa chắc đã còn gặp nhau về sau, mà lỡ kết thân rồi, một trong hai bị loại thì lại càng khó xử hơn."

Cả hai cùng được chọn thì tốt mà."

"Chuyện đó có khả thi không?"

Là người cũng nắm bắt được những lời đồn trong ngành, anh quản lý bác bỏ suy nghĩ của Raon.

So You không đời nào tuyển đến hai thí sinh dưới tuổi vị thành niên cùng lúc.

Nếu không, làm gì có cụm từ "suất dành riêng cho thiếu niên".Với những gì anh đã nghe qua về giọng hát của Raon, anh chắc chắn rằng không có ai cùng lứa có thể vượt qua Raon."

Chỉ cần cả hai cùng làm tốt là được mà."

Raon cười hồn nhiên, đáp lại.

Anh quản lý chợt cảm thấy cậu bé này thật trong sáng.Anh không còn gì để nói nữa, cũng chẳng muốn làm cậu mất đi suy nghĩ ấy, nên chỉ khoanh tay tỏ ý "muốn nghĩ sao thì nghĩ"."

Sắp bắt đầu rồi đó."

Thôi thì cứ nghe thử xem thực lực của cậu bạn đồng trang lứa Raon này ra sao."

Hmm..."

Số 56 bắt đầu màn trình diễn của mình với một bài rap không nhạc nền.Chỉ vài giây sau, quản lý đã khẽ nhíu mày.Người quản lý vô thức liếc nhìn Raon.Raon đang nhắm mắt, lặng lẽ thưởng thức âm nhạc.Không thất vọng, cũng chẳng mảy may tỏ ra ngạc nhiên.

Biểu cảm của cậu chẳng nói lên điều gì cả.Nhưng chắc cậu cũng cảm nhận được chứ nhỉ?Người quản lý nhanh chóng đưa ra đánh giá của riêng mình.

Dù kỹ năng của thí sinh số 56 có phần ổn so với lứa tuổi, nhưng nếu xét theo tiêu chuẩn để vượt qua vòng này thì lại rất mơ hồ, đặc biệt là khi Raon cũng góp mặt.Thật lòng mà nói, anh không hiểu vì sao cậu nhóc này lại lọt qua vòng một.

Nhìn vẻ mặt của giám khảo, có lẽ họ cũng đang nghĩ tương tự.Khụ.Trông họ cứ như đang cân nhắc cách lựa lời để nhận xét vậy.Chỉ có mấy anh quay phim là hào hứng lia máy ghi lại những biểu cảm ấy.

Không biết họ định dùng đoạn này vào mục đích gì sau này nữa.Anh quản lý nhìn sang 56, thấy khuôn mặt cậu ta hơi cứng lại, và anh đã chắc chắn rằng cậu nhóc này sẽ bị loại."

Chúng tôi sẽ đánh giá sau khi nghe bài thứ hai.

Bài này là ca khúc tự sáng tác, đúng không?"

"...Vâng."

Giọng nói của cậu bé lộ rõ sự mất tinh thần.Quản lý không kỳ vọng gì nhiều.Ngay cả ban giám khảo, bao gồm các nhà sản xuất danh tiếng, rapper, ca sĩ, idol, cũng chẳng tỏ vẻ mong chờ.Nhưng khi MR vang lên—Anh quản lý lập tức ngẩng đầu lên."

Ồ."

Không chỉ có người quản lý ngẩng đầu lên.Cả những thí sinh đang thẫn thờ vì không khí nhàm chán của buổi quay hình, các nhân viên hậu trường và quản lý phim trường.Quan trọng nhất, biểu cảm của giám khảo cũng thay đổi.Ánh mắt sáng lên, lộ ra tia thích thú, môi hơi hé mở, họ bắt đầu thì thầm với nhau.

Dù nhìn thế nào, đây cũng là tín hiệu tích cực.Nhịp beat không nhanh nhưng sôi động.Những ca từ có phần vụng về bỗng dưng nghe lại tự nhiên như thể đó là dụng ý ban đầu, và chính phần beat đã nâng đỡ phần rap, xóa đi cảm giác chông chênh lúc đầu.Tại sao cậu ta không dùng bài này ngay từ đầu nhỉ?

Nếu mở màn bằng bài này, mọi chuyện đã khác hẳn rồi.

Phần rap chay khi nãy đúng là đáng bỏ đi mà.Những tiếc nuối trước đó đều đã được giai điệu lấp đầy.Và ngay khi đoạn hook vang lên.Nó đạt đến một tầm mức đáng kinh ngạc khiến người quản lý chẳng biết nói gì nữa.Giám khảo gật gù theo nhịp, thậm chí còn lẩm nhẩm hát theo ca từ.

Đây là phản ứng nhiệt tình nhất từ trước đến nay."

Cái gì thế này?

Đỉnh thật đấy."

Những thí sinh đang ngồi trên ghế nhựa cũng quên mất rằng những người trên sân khấu kia là đối thủ của họ, chỉ biết xôn xao bàn tán.Và rồi, khi phần điệp khúc cất lên, có ai đó đứng bật dậy, khiến ghế ma sát kêu "két" một tiếng.Ngay sau đó là một tiếng thở dài đầy tiếc nuối."

Không...

Cái này là ăn gian rồi."

Điệp khúc cuốn lấy tai.Những đoạn hòa âm lặp đi lặp lại, giai điệu đơn giản mà ai cũng có thể hát theo vang lên.Dám mang thứ này đến một buổi thử giọng ư?Dù có được chọn làm bài thi giữa chừng cho một chương trình âm nhạc đi nữa cũng không ai thấy lạ.

Nó chẳng khác nào bài hát đã đạt hạng nhất trên bảng xếp hạng SuBak chỉ sau 33 giờ phát hành vào mùa trước.Nhưng ít ra bài đó được sáng tác bởi một ca sĩ nổi tiếng và một bậc thầy tạo hit đẳng cấp.Đây không phải loại bài hát mà một tay nghiệp dư có thể mang tới.Đến thời điểm này, rõ ràng là có một nhà sản xuất có năng lực từ một công ty lập kế hoạch hay một nơi nào đó đã nhúng tay vào việc này."

Không ổn rồi."

Người quản lý vuốt cằm với vẻ mặt nghiêm trọng.Không phải vì bài hát này không hay.Nếu nghe nó mà còn chê, thì chỉ có thể do tai có vấn đề, hoặc gu âm nhạc có vấn đề, hoặc cả hai.Nhất là đối với người quản lý, người có gu âm nhạc vô cùng đại chúng và thường xuyên nghe SuBak chart.

Bài này hay đến mức có thể nghe đi nghe lại cả chục lần cũng không chán.Và đó chính là vấn đề.Anh lướt nhìn về phía Gil Raon.Dù đang nghĩ gì, cậu bé vẫn vui vẻ xem màn biểu diễn của thí sinh số 56.Có vẻ như cậu bé chẳng hề lo lắng rằng mình có thể bị loại nếu số 56 lọt vào vòng trong."

Anh, anh này."

"Ờ, gì đấy?"

Gil Raon kéo tay áo anh.

Vì tính cách hiếu động như một chú chó Beagle, chiếc áo đã trở thành giẻ rách chỉ sau một lúc bị cậu ta giằng kéo."

Jin-soo sẽ được chọn, đúng không?"

"Ừm...

Có vẻ vậy đấy."

Không biết nên trả lời thế nào, người quản lý đành nhìn về phía ban giám khảo rồi thành thật nói ra suy đoán của mình.

Nghe vậy, gương mặt Gil Raon rạng rỡ hẳn lên."

Tốt quá!"

"...Tốt cái gì?"

Tốt ở chỗ nào chứ?Ở nơi mà cạnh tranh là tất cả, nếu đối thủ có lợi thế thì chẳng khác nào mình có nguy cơ bị loại.Nhưng Gil Raon không nói vậy chỉ vì phép lịch sự hay để tạo hình tượng, mà thực sự nghĩ rằng đó là một chuyện tốt."

Bài này thực sự hay quá mà.

Em cũng muốn hát bài này.

Em hát tốt lắm đấy."

Đôi mắt cậu ta lấp lánh."

Anh, em làm bạn với Jin-soo được chứ?"

"Ừ, muốn làm gì thì làm.

Anh không có quyền xen vào chuyện quan hệ của em.

Chỉ cần đừng dính dáng đến kẻ nào lăng nhăng chuyện tình cảm, có vấn đề tài chính phức tạp, hoặc đơn giản là lập dị quá mức."

"Em ước gì Jin-soo về công ty mình."

"Có khi cậu ta đã có công ty rồi đấy?"

Người quản lý nghĩ rằng với một ca khúc hoàn thiện ở mức độ đó, chắc chắn phải có một nhà sản xuất cực kỳ tài năng đứng sau hỗ trợ.

Dù có nói là tự sáng tác đi chăng nữa, không đời nào trình độ của một học sinh cấp hai lại có thể."

Cậu ấy bảo không có công ty quản lý mà."

"Hả?"

Người quản lý lập tức ngẩng đầu lên khi nghe lời của Gil Raon."

Không có công ty quản lý?"

"Vâng, cậu ấy nói rõ ràng là không có."

"Vậy thì—"Ca khúc đó thực sự là sáng tác của cậu ta sao?Một học sinh cấp hai đã làm ra thứ này sao?Thật sự thế giới rộng lớn và thiên tài thì nhiều đến mức này ư?

Dù có là thiên tài đi nữa thì làm sao lại có thể tập trung nhiều người tài năng ở một chỗ thế này?Người quản lý nhìn qua lại giữa Gil Raon và thí sinh số 56."

Nếu đúng là tự sáng tác... thì chủ tịch chắc chắn sẽ phát cuồng mất."

"Đúng không?

Chủ tịch Nokjin chắc chắn sẽ thích lắm.

Cả anh Samjang nữa."

Cậu bé vẫn có vẻ rất muốn làm quen.Nhìn khuôn mặt chỉ toàn sự tích cực kia, người quản lý bỗng nghĩ rằng có lẽ điều đó cũng không phải là tệ.Với một bài hát như vậy, nhân vật chính của tập đầu tiên đã được định đoạt.

Mà điều đó cũng có nghĩa là, nếu Gil Raon thân thiết với cậu ta, cậu ấy sẽ càng có lợi.

Hai người lại còn bằng tuổi nữa.

Đám người trong đài truyền hình chắc chắn sẽ không bỏ qua một tình huống như vậy."

Cứ làm thân đi.

Sẽ được lên hình nhiều đấy."

"...Em đâu muốn làm thân vì lý do đó đâu."

"Anh chỉ đang nghĩ cho em thôi."

"Vâng, vâng."

Gil Raon lơ đãng đáp lại, chẳng buồn tiếp thu.Dù sao thì, camera hay gì đi nữa, hai người có vẻ sẽ trở nên thân thiết, nên người quản lý cũng yên tâm phần nào."

Mà bài này thực sự hay quá."

Không biết là do bài hát hay thật hay sao mà cậu bé cứ nhắc lại câu đó đến lần thứ ba.Gil Raon ngân nga giai điệu cứ lởn vởn trong đầu.

Chất giọng giàu cảm xúc và lôi cuốn của cậu ấy cất lên.

Người quản lý cũng cảm thấy phiên bản của Gil Raon nghe hay hơn.

Dù sao thì, với một bài hát hay như vậy, ai mà chẳng thích chứ."

Đặc biệt là đoạn này hay đúng không?

'Spotlight ở vị trí đáng lẽ thuộc về tôi, cuộc đời cứ xoay vòng~'""Đoạn điệp khúc này đúng là quá đỉnh.

Khi phát sóng chắc chắn sẽ lọt bảng xếp hạng."

"Ồ, anh cũng nghĩ vậy à?

Em cũng thấy thế.

Vậy anh đoán sẽ đứng thứ mấy?"

"Ờm...

Nếu anh đoán được thì anh đâu làm quản lý nữa, mà chuyển sang làm thầy bói rồi."

"Nhưng cứ đoán thử đi mà."

Ngoài thần thánh ra thì có ai mà tiên đoán được điều đó chứ.Nhưng mà vì bài hát hay thật, nên nếu phải đoán thì...Người quản lý tính toán sơ bộ, cân nhắc đến yếu tố vô danh, nghiệp dư, lứa tuổi trung học, cùng với tỷ suất người xem của mùa trước, rồi dè dặt lên tiếng."

Khoảng... hạng 23?"

"Hạng 23?

Sao lại là con số lửng lơ thế?

Cứ như số của Baskin Robbins 31 vậy.

Chán phèo."

"Sao tự nhiên lại lôi Baskin Robbins vào đây hả, cái đồ mint choco này.

Thế em nghĩ sẽ được hạng mấy?"

Gil Raon cười rạng rỡ."

Hạng 1?"

"...Cái gì?

Hạng mấy cơ?"

Người quản lý không tin nổi vào tai mình.Hạng 1 đâu phải cái thứ mà ai muốn là được.

Cậu ấy nghĩ là mình sẽ đạt hạng 1 á?Thế nhưng Gil Raon vẫn chẳng quan tâm đến khuôn mặt cứng đờ của người quản lý, mà chỉ nở nụ cười thật tươi."

Hạng 1.

Em nghĩ là sẽ đạt hạng 1 đấy."#"Bây giờ, chúng ta sẽ di chuyển đến quận Mapo để quay video phỏng vấn.

Các thí sinh hãy lần lượt di chuyển theo hướng dẫn của nhân viên."

Cuối cùng, hành trình dài hai ngày cũng đã kết thúc.Jang Jin-soo dụi mắt rồi đứng dậy.Có người trông u ám, có người nhăn mặt vươn vai, có người lại thản nhiên ngáp dài.Những con người với tính cách khác nhau tạo thành một khung cảnh đa dạng.'Chắc không phải vì tính cách, mà là vì kết quả nên mới chia phe rõ ràng như vậy.'Kết quả của vòng audition thứ hai vẫn chưa được công bố.Ban tổ chức thông báo rằng sau khi quay phỏng vấn và giải tán, kết quả mới được gửi đến.Nhưng đó chỉ là trên lý thuyết, thực tế thì có thể đoán trước được.Vòng audition thứ hai không có sự tham gia của khán giả, mà chỉ dựa vào đánh giá của ban giám khảo.

Dựa vào phản ứng của họ, kết quả đã có thể lờ mờ nhận ra.'Mình qua vòng rồi chứ nhỉ?'Phần trình diễn của cậu trong vòng hai diễn ra rất suôn sẻ.Giám khảo đã dành nhiều lời khen cho giọng hát của cậu và cũng đặt rất nhiều câu hỏi.

Dù có một số góp ý gay gắt về kỹ thuật rap và phát âm, nhưng chung quy lại, họ vẫn đưa ra đánh giá tích cực và cho rằng cậu có khả năng cải thiện.Khi nghe nhận xét của giám khảo, những lời cậu đáp lại nhiều nhất chỉ là: "Cảm ơn" và "Em sẽ cố gắng hơn nữa."

Jang Jin-soo mỉm cười hạnh phúc khi bước lên xe buýt.Cậu mơ về vòng bán kết, rồi tiến xa hơn là chung kết, nhận giải thưởng, và đứng trước mặt các anh trong hội, bố mẹ, cùng Roh Hae-il để nói lời cảm ơn.

Cậu tin rằng từ đây, con đường của mình sẽ toàn hoa hồng, không, phải gọi là con đường đến chiến thắng.Ít nhất là cho đến khi cuộc phỏng vấn bị gián đoạn và cậu phải vào gặp biên kịch để trao đổi riêng."

Nếu cậu trả lời như thế thì sẽ không thể dùng lên sóng được đâu.

Đổi câu trả lời đi."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 24: Đừng tự mãn


Khi đến đài truyền hình ENS ở quận Mapo.Không phải ai xuống xe buýt cũng được phỏng vấn.

Những người đã bị loại và không có bất kỳ cảnh quay nào đáng giá cho chương trình sẽ bị từ chối một cách thẳng thừng.Đây chính là xã hội.Jang Jin-soo rùng mình khi nhận ra rằng chính mình cũng có thể là một trong số họ.

Nhưng cậu không thấy thương hại họ.

Cậu không có thời gian để đồng cảm, vì con đường phía trước vẫn còn rất dài.Đừng tự mãn.Cậu tự nhắc nhở mình như vậy.May mắn thay, xung quanh cậu vẫn còn nhiều đối thủ đáng gờm.Roh Hae-il, người mà cậu hoàn toàn không thể hiểu được.Những thí sinh có số báo danh chỉ một chữ số, chỉ cần nhắc đến tên cũng khiến mọi người phải thốt lên "À!".Và trên hết, đối thủ ngang tuổi mà cậu để tâm nhất, thí sinh số 27.Ít nhất thì chỗ này cũng không làm mông mình đau.Ngồi đợi đến lượt phỏng vấn theo số báo danh, Jang Jin-soo khẽ siết nắm tay trên đùi.Chỉ cần hoàn thành phỏng vấn, cậu sẽ chính thức kết thúc buổi ghi hình đầu tiên.

Rồi không lâu sau, cậu sẽ xuất hiện trên TV.

Hoặc... sẽ có buổi ghi hình thứ hai trước đó nhỉ?"

Thí sinh số 56, JJ, mời vào."

"Vâng."

Giống như trên TV, máy quay theo sát bước chân cậu khi cậu tiến vào phòng phỏng vấn.Jang Jin-soo cố gắng bước đi thật chắc chắn, để không trông quá lóng ngóng.Phòng phỏng vấn không lớn lắm.Chỉ có một chiếc ghế dành cho thí sinh, đối diện là một chiếc máy quay."

Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu phỏng vấn."

Câu hỏi đầu tiên đúng như cậu đã đoán trước.Lý do tham gia chương trình và giới thiệu bản thân.Cậu trả lời trôi chảy như những gì đã chuẩn bị."

JJ là một trong những thí sinh nhỏ tuổi nhất tham gia Show Your Show.

Thế nhưng, cậu đã vượt qua nhiều thí sinh lớn tuổi hơn ở vòng đầu tiên.

Cậu nghĩ đâu là lý do giúp cậu làm được điều đó?"

Câu hỏi này cũng từng xuất hiện ở các mùa trước, nên cậu trả lời khá suôn sẻ."

À, và chúng tôi không thể không hỏi về bài hát tự sáng tác của bạn.

Tất cả giám khảo đều đánh giá rất cao ca khúc đó.

Bạn có thể chia sẻ câu chuyện về cách nó ra đời không?"

"À... chuyện này hơi dài một chút."

"Càng dài càng tốt.

Dù sao nếu dài quá thì chúng tôi cũng sẽ cắt dựng lại mà."

VJ ngồi cạnh máy quay làm động tác cắt kéo bằng tay.

Jang Jin-soo bật cười rồi hồi tưởng về ngày bài hát ra đời.Cậu nên bắt đầu từ đâu nhỉ?"

Thực ra, ban đầu bài Show by Show của tôi hoàn toàn khác với bản hiện tại."

"Hoàn toàn khác sao?

Cậu có thể nói rõ hơn không?"

"Bản đầu tiên khá vụng về và thô sơ."

"Thật sao?

Tôi thì không hề cảm thấy như vậy."

Mọi chuyện vẫn ổn cho đến lúc này.VJ vẫn mỉm cười và tích cực hưởng ứng câu trả lời của cậu.

Nhưng cuộc phỏng vấn bỗng chững lại khi cậu nhắc đến một người bạn."

Bạn tôi đã giúp tôi chỉnh sửa bài hát—""Khoan đã."

Đặc biệt là khi cậu nói rằng bài hát đã hoàn thiện nhờ sự giúp đỡ của người bạn đó, VJ lập tức ngắt lời cậu.

Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại.'Gì vậy?'Jang Jin-soo nhìn VJ với ánh mắt ngây thơ, chờ câu hỏi tiếp theo.

Nhưng thay vì hỏi tiếp, VJ đột nhiên đứng lên và tắt máy quay."?"

Chỉ đến lúc này, cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn."

Cậu hãy ngồi đây một lát."

VJ rời khỏi phòng phỏng vấn.Jang Jin-soo ngồi chờ với vô vàn suy nghĩ chạy qua đầu.

Mình đã nói hớ gì à?

Sao lại thế này?Mình chỉ nói sự thật thôi mà.Và rồi, hai mươi phút sau.Người ngồi trước mặt cậu là biên kịch chính, người vẫn luôn ở bên cạnh PD.

Jang Jin-soo chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải đối mặt với biên kịch chính trong một cuộc gặp riêng như thế này, khiến đồng tử cậu rung chuyển như có động đất."

Bạn của cậu chỉnh sửa lại như thế nào?

Chỉ đơn thuần là góp ý?

Hay là sản xuất luôn?"

"Cậu ấy đã lấy beat từ bản nhạc gốc của tôi và làm lại."

"Vậy có nghĩa là cậu ấy đã sản xuất nó?"

"Không, không hẳn...

Cậu ấy đã hòa âm phối khí, rồi kiêm luôn sản xuất..."

"Còn phần lời thì JJ tự viết?"

"Vâng, lời bài hát là do tôi viết."

Biên kịch Kim, người đeo một cặp kính gọng sắc sảo, trông vô cùng nghiêm khắc và đáng sợ.

Cách nói chuyện của bà cũng cứng nhắc, khiến Jang Jin-soo cảm thấy như đang bị thẩm vấn.

Cậu ngồi ngay ngắn một cách căng thẳng, lưng thẳng tắp.Sau một hồi suy nghĩ, biên kịch Kim lên tiếng."

Nếu cậu trả lời như thế thì sẽ không thể lên sóng được đâu."

"Dạ?"

"Hãy trả lời sao cho gọn gàng.

Đổi câu trả lời đi."

"Ơ...

đổi thế nào ạ?"

"Nói rằng JJ đã tự sáng tác và viết lời."

"Dạ!?"

Jang Jin-soo kinh ngạc đến mức bật dậy.Nhưng khi bị biên kịch trừng mắt, cậu đành ngồi xuống lại, lắc đầu quầy quậy."

Nhưng thực tế, tôi không phải là người sáng tác bài hát..."

"Không phải cậu đã làm bản nhạc gốc sao?"

"Nhưng mà—""Haa..."

Biên kịch thở dài thật dài, khiến Jang Jin-soo theo phản xạ im bặt."

Được rồi, tôi sẽ nói thẳng.

JJ, không...

Jin-soo, cậu có biết bạn mình đang ở trong tình huống như thế nào không?"

"Dạ?"

Giọng điệu hống hách, cách nói ngang hàng, lại thêm cả việc gọi thẳng tên thật, tất cả khiến Jang Jin-soo bị áp đảo hoàn toàn."

Thực ra, ngay từ vòng đầu, bọn tôi đã định loại cậu rồi."

"Dạ?"

"Khi xem video hát mộc, rõ ràng Jin-soo không đạt tiêu chuẩn mà bọn tôi mong muốn.

Đúng ra đã bị loại ngay từ đầu.

Nhưng mà—""..."

"Bài hát tự sáng tác của cậu ấy quá hay.

Kỹ năng thì còn thiếu sót, mọi thứ đều chưa đủ, nhưng bài hát đó lại quá tuyệt vời.

Cậu cũng nghe giám khảo nói nhiều lời khen rồi đúng không?

Chúng tôi cũng nghĩ y như vậy.

Một bài hát là đủ.

Mọi thiếu sót đều bị lu mờ.

Đó là lý do bọn tôi chọn Jin-soo."

Nhìn xuống đỉnh đầu đang cúi thấp của cậu, biên kịch Kim tiếp tục."

Nhưng rồi Jin-soo lại nhắc đến 'bạn' của mình, làm mọi thứ đảo lộn hết cả.

À, cái 'bạn' đó là một producer nổi tiếng à?

Nếu vậy thì câu chuyện sẽ khác đấy."

Jang Jin-soo vội lắc đầu.Biên kịch Kim nhìn cậu như thể đã đoán trước được câu trả lời."

Vậy chỉ là một người bình thường?"

"Dạ."

Dù thoáng thắc mắc một người bình thường sao có thể làm ra một bài hát như vậy, nhưng điều quan trọng lúc này không phải là chuyện đó, mà là sự cố trên sóng truyền hình.

Là biên kịch chính, phải đảm bảo chương trình đi theo hướng mong muốn."

Bây giờ, thử nghĩ xem nếu bọn tôi làm theo lời Jin-soo đi.

Nếu chương trình phát sóng chính xác những gì cậu nói, thì khán giả sẽ phải tập trung vào ai?"

"Dạ?"

"Spotlight chỉ nên dành cho một người, nhưng giờ lại có hai.

Khán giả không biết nên chú ý vào ai, còn bạn cậu thì phải chia sẻ sự chú ý lẽ ra thuộc về một mình cậu.

Như vậy chẳng phải là một sự cố truyền hình sao?"

"..."

Jang Jin-soo không hoàn toàn hiểu hết, nhưng sự tự tin của cậu đã bị vùi dập hoàn toàn."

May mắn là đây không phải phát sóng trực tiếp.

Bọn tôi có công cụ chỉnh sửa, và Jin-soo vẫn còn cơ hội lựa chọn.

May quá, đúng không?

Giờ, tôi sẽ cho cậu hai lựa chọn.

Vì không có nhiều thời gian, nên hãy quyết định nhanh."

"Dạ."

"Lựa chọn thứ nhất: thay vì Jin-soo, bạn của cậu sẽ tham gia chương trình."

"...Dạ?"

"Tại sao?

Gần như toàn bộ bài hát do bạn cậu làm mà, đúng không?

Chúng tôi chọn Jin-soo chỉ vì bài hát này.

Vậy thì chẳng phải người đã hoàn thiện bài hát nên là người xuất hiện trong chương trình sao?"

Đồng tử của Jang Jin-soo rung lên dữ dội.Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Nó quá bất ngờ."

Vậy... lựa chọn thứ hai là gì?"

Biên kịch Kim nhếch môi, như thể đã đoán trước được cậu sẽ hỏi vậy."

Lựa chọn thứ hai là... xóa 'bạn' của cậu khỏi bài hát này.

Có thể nói cậu ấy đưa ra vài gợi ý hay hỗ trợ gì đó.

Nhưng từ giờ trở đi, Show by Show sẽ hoàn toàn là bài hát do JJ sáng tác và viết lời.

Như vậy, cả chúng tôi lẫn JJ đều có lợi.

Thế nào?"

"..."

Tim cậu đập thình thịch.Thực tế, vì chính Roh Hae-il đã nói rằng đó là bài hát của cậu, nên có lẽ nói đó là bài của mình cũng chẳng sao cả.Nhưng mà...'Thật khó để gọi đây là bài hát của mình...'Thật ra, nó gần như đã bị lật tung và sáng tạo lại từ đầu.Dù nói là cậu ta chỉ mượn beat mà mình làm, nhưng cảm giác chẳng giống vậy chút nào.'Mình làm vậy có đúng không?'Ý nghĩ đó không ngừng lởn vởn trong đầu.Biên kịch Kim đang chờ đợi câu trả lời từ cậu, thúc ép cậu phải đưa ra lựa chọn.'Chuyện này... chuyện này không đúng chút nào.'Cậu đấu tranh dữ dội."

Cậu sẽ chọn phương án thứ hai, đúng không?

Đương nhiên rồi."

Biên kịch Kim nói như thể đã đọc thấu suy nghĩ của cậu."

Vậy thì ra ngoài, quay lại phỏng vấn đi."

Sau đó, biên kịch ra hiệu bảo cậu đi ra.Jang Jin-soo đứng dậy với đôi chân run rẩy.Liệu mọi chuyện đang đi đúng hướng không?

Liệu đây có phải là điều đúng đắn không?Cậu chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều đến thế.Dù Roh Hae-il có là một tên khó ưa, nhưng cậu ta không phải kẻ xấu.

Và cũng chẳng có lý do gì để nói dối cả.Cậu ta đã làm bài hát này vì mình.Trong lồng ngực cậu, một con quỷ thì thầm:'Không sao đâu.

Dù gì thì Roh Hae-il cũng sẽ tiếp tục sáng tác nhiều bài hát hay mà.

Đừng bận tâm.'Nhưng một góc nhỏ trong lương tâm lên tiếng:'Đừng tìm cách biện hộ.

Cậu biết chuyện này là sai.''Dù cho Roh Hae-il có thực sự không bận tâm đi chăng nữa.

Không được.

Hãy thành thật với chính mình.'VJ trong phòng đơn đã bật máy quay và hỏi cậu đã sẵn sàng chưa.Như thể cuộc phỏng vấn này mới chỉ bắt đầu.Giống như Doctor Strange đối đầu với Dormammu, mọi thứ quay trở lại điểm khởi đầu."

Về JJ, tất nhiên chúng tôi không thể không hỏi về ca khúc tự sáng tác.

Cậu có thể chia sẻ một chút về quá trình tạo nên bài hát đã nhận được đánh giá tích cực từ toàn bộ ban giám khảo không?"

"..."

Miệng cậu khô khốc.VJ im lặng chờ đợi câu trả lời.Có lẽ vì hiểu rõ tình huống, nên anh ta kiên nhẫn hơn.Jang Jin-soo cảm nhận trái tim mình đập thình thịch, nuốt khan một cái rồi mở miệng."

Có thể câu chuyện này sẽ hơi dài một chút."

VJ hơi nhướng mày."

Càng dài càng tốt ấy chứ.

Chúng tôi có thể cắt ghép lại mà."

Nhưng lần này, VJ không vội vã cắt ngang.Jang Jin-soo cũng không cười theo, bầu không khí vui vẻ ban nãy đã biến mất.Vậy mà cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm.Có vẻ như VJ cũng đang chú ý đến không khí căng thẳng này."

Sự thật là, bài hát tự sáng tác của tôi, Show by Show, ban đầu hoàn toàn khác."

"Sao cơ?

Khác như thế nào?"

"Ban đầu, bản gốc khá vụng về và chưa hoàn thiện."

"Vậy sao?

Tôi thì lại không cảm thấy vậy chút nào."

Với kinh nghiệm của mình, VJ không tắt máy quay mà chỉ đổi câu hỏi."

Vậy so với phiên bản cũ, bài hát đã thay đổi như thế nào?"

Một cách khéo léo để khiến cậu không thể nhắc đến Roh Hae-il.Ánh mắt họ giao nhau.

Trước câu hỏi đã bị thay đổi, Jang Jin-soo nuốt nước bọt."

Bạn tôi—""!"

VJ nín thở.Hỏng rồi.

Cuối cùng vẫn không thể khiến cậu ta nói theo kịch bản.Có lẽ sẽ bị trách mắng, có lẽ sẽ bị cắt dựng lại.

Nhưng Jang Jin-soo chẳng hề sợ hãi, ánh mắt cậu sáng rực khi trả lời."

Cậu ấy đã biến nó thành bài hát như bây giờ.

Show by Show của hiện tại."#Halo khẽ gật đầu.Cậu tựa lưng vào giường, duỗi thẳng hai chân trên sàn và bật nhẹ ngón tay.

Những ngón tay đã bị quấn băng từ lâu.Park Seung-ah, người vừa gọi cậu từ bên ngoài, nhìn thấy dáng vẻ tập trung ấy liền khẽ khàng đóng cửa lại rồi rời đi.Chiếc guitar điện từng hoang dã như một con thú khi mới gặp, giờ đã phần nào được thuần hóa, tạo thành một cặp đôi ăn ý với cậu.Halo hài lòng với âm thanh của chiếc guitar điện và tin rằng album thứ hai sẽ còn tốt hơn cả album đầu tiên.Chỉ có một điều khiến cậu băn khoăn.Phần violin nên được chơi bởi một nhạc công thực thụ, chứ không phải bằng MIDI.

Trong album thứ hai, [Spring Again], violin đóng vai trò quan trọng không kém guitar điện."

Có nên học violin không nhỉ?"

Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến việc này.Nhưng học cũng không phải ý tồi.

Nếu là cậu, chắc sẽ nhanh chóng nắm bắt được thôi.Tạm gác chuyện đó lại vì còn nhiều thứ phải làm trước mắt, Halo lật trang sau của quyển sổ tay của Roh Hae-il và bắt đầu viết bản nhạc.

Giờ thì cuốn sổ bí mật của Roh Hae-il dường như đã hoàn toàn thuộc về cậu.Đúng lúc đó, điện thoại rung lên.Nếu là âm thanh, có lẽ cậu đã không để ý, nhưng vì chiếc điện thoại rung trên giường nên Halo chậm rãi quay đầu lại và cầm lên.[Ê, Roh Hae-il.]"Nói đi."[Cậu thật sự nên biết ơn tôi đấy.]Gì đây, lại nói linh tinh gì nữa?Halo nhíu mày, kéo điện thoại ra xa để kiểm tra lại.

Cái tên Jang Jin-soo hiện rõ trên màn hình."

Nếu không có gì để nói thì tôi cúp máy đây."

Ngay lập tức, tiếng chửi rủa vang lên từ đầu dây bên kia.Tên khốn này, thằng khốn kia.

Không biết có bạn gái hay kết hôn không mà cứ suốt ngày gọi người khác là "khốn" thế.[Nếu biết thế này, lẽ ra tôi cứ nói dối cho xong.]"Cậu đã làm gì?"[...Biên kịch bảo tôi nói rằng bài hát tự sáng tác đó là do tôi viết.]"À."

Halo thoáng dừng tay lại.Cậu lập tức hiểu ra Jang Jin-soo đang muốn nói gì."

Nhưng tôi không quan tâm."

Với Halo, đó chỉ là một bài hát thử nghiệm.

Nó chẳng quan trọng đến mức cậu phải để tâm xem ai nhận công lao cả.[Làm sao tôi có thể nói dối được chứ?]"Vậy cậu gọi để kể công à?"[Thằng khốn đáng ghét.]Jang Jin-soo lầm bầm bên kia điện thoại.Chắc chắn tên đó đang chửi cậu.[Dù sao thì, sáng tác thêm một bài hay nữa cho tôi đi.]Halo bật cười khẽ.Lúc đầu còn tưởng cậu ta gọi điện chỉ để khoe khoang, hóa ra vẫn còn chuyện chính chưa nói."

Không thích."[Sao lại không?]"Tôi đang bận."

Lần trước chẳng qua là ngẫu hứng thôi, còn bây giờ cậu có cả đống việc phải làm.

Hơn nữa, cậu còn có nhiều thứ muốn làm hơn thế.[Dù sao thì cậu cũng phải làm thôi.]Tại sao chứ?

Cậu nghiêng đầu thắc mắc, và rồi nghe thấy tiếng cười đầy thích thú từ bên kia điện thoại.[Đừng có quên, tôi thắng cược đấy.

Đừng nói là cậu quên mất điều ước rồi nhé?]"Ra là chuyện đó."

Halo nhếch môi cười.Cậu cứ thắc mắc tại sao người kia lại cố chấp như vậy."

Kiểm tra lại đi."[...Kiểm tra gì cơ?]Trước lời nói của cậu ta, Jang Jin-soo bỗng có linh cảm chẳng lành.Quay cuồng trong hai ngày quay hình liên tục, trước đó lại phải chuẩn bị cho sân khấu, cậu chẳng có thời gian để kiểm tra tài khoản của Roh Hae-il.

Khi tính toán tốc độ tăng lượt xem, rõ ràng chuyện đó không thể xảy ra trong khoảng thời gian ngắn như vậy.Vậy mà bây giờ lại bảo kiểm tra lại ư?"

Nhắc mới nhớ, tôi cũng suýt quên mất."[Cúp máy đi!]Jang Jin-soo không muốn nghe giọng điệu hớn hở đó nữa, liền dứt khoát tắt điện thoại và vội vàng mở ứng dụng NuTube.

Trong trang chủ đầy những video đề xuất theo thuật toán, cậu nhấn vào tab theo dõi."!!!"

Mắt cậu trợn trừng hơn bao giờ hết.Không kìm được, cậu đưa tay lên bịt miệng, hét thầm trong lòng."

Không phải lần trước mới có ba nghìn lượt xem thôi sao?"

Vậy mà lúc đó còn nghĩ con số ấy đã nhiều rồi.Giờ đây, số người đăng ký hiển thị trước mắt là 28.000.Không phải lượt xem, mà là lượt đăng ký.

Bốn video ngắn ngủi lại thu về gần 30.000 người đăng ký.Chuyện này không thể nào xảy ra được.Tay Jang Jin-soo run rẩy khi nhấn vào video.Lẽ dĩ nhiên, lượt xem còn gấp hàng chục lần con số đăng ký kia.Nhìn sự thay đổi chỉ trong vòng một tuần, cậu vội vã tìm nguyên nhân.

Nhưng rồi chợt khựng lại.Tìm hiểu để làm gì cơ chứ?Cược đã thua, kế hoạch của cậu cũng đã tan thành mây khói.'Bài hát của mình...'"Không thể nào..."

Cảnh quay trong trường quay đã biến mất khỏi tâm trí.

Jang Jin-soo tuyệt vọng khi tưởng tượng ra nụ cười ma quỷ của Roh Hae-il.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 25: Nhưng vẫn không thay đổi


"Chào cháu, Jun-soo.

Chúng ta từng gặp nhau rồi nhỉ?"

"Chào cô ạ, cháu là Jang Jin-soo ạ."

"À, phải rồi, Jin-soo.

Mau vào đi nào."

Cảm giác như đang hỏi thật sự cháu có thể vào không? rồi bị ai đó khẽ đẩy nhẹ từ phía sau.Đúng là nhát gan.Khi Halo đút tay vào túi quần và bước vào nhà, Jang Jin-soo lẽo đẽo theo sau với vẻ lúng túng.Jang Jin-soo tự hỏi liệu mọi chuyện có ổn không.Cậu nhớ là mẹ của Roh Hae-il không ưa mình lắm thì phải.

Cảm giác cứ như đang tự dâng mình đi uống thuốc độc vậy.

Dù lần này bà ấy đón tiếp bằng một nụ cười, khác hẳn lần trước.'Có vẻ mình không nên đến đây thì hơn.' Jang Jin-soo nghĩ, vừa nhìn ngắm căn nhà yên tĩnh của Roh Hae-il.Căn nhà sạch đến mức không có lấy một hạt bụi, trông chẳng hợp với cậu chút nào, khiến cậu cảm thấy cực kỳ không thoải mái.Lẽ ra cậu không nên đồng ý ăn cùng khi mẹ của Hae-il bảo hãy dẫn bạn đến nhà.Hoặc ít nhất, cậu nên dùng quyền điều ước của mình.'Cái này mà cũng gọi là điều ước à?'Nhớ lại lúc cậu hỏi như vậy, Roh Hae-il chỉ cười khẩy: '-Cậu nghĩ vậy thật à?'Đáng lẽ cậu phải tìm cách giành lấy điều ước đó bằng mọi giá.Dù sợ không biết Roh Hae-il sẽ dùng điều ước để làm gì, nhưng điều làm cậu lo lắng hơn chính là mẹ của cậu ta."

Chỉ là bữa cơm đơn giản thôi, ăn nhiều vào nhé."

'Bữa cơm này mà là đơn giản á?' Mắt Jin-soo khẽ rung lên.Cái bàn dường như sắp gãy đến nơi.

Không có lấy một khoảng trống nào vì tất cả đều được lấp đầy bằng các món ăn, không hề trùng lặp.Ngay cả các món ăn kèm cũng thường là các món thịt."

Cháu có phải người ăn chay không?

Hay có dị ứng với món nào không?"

"Dạ không ạ.

Cháu ăn được tất cả."

"Vậy thì tốt rồi.

Hae-il thích ăn thịt nên cô đã chuẩn bị những món này."

Cậu ta tưởng mình là vua Sejong chắc.Jang Jin-soo thầm rủa trong bụng, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.Halo không buồn nói rằng nét mặt cậu ta trông chẳng khác gì chiếc mặt nạ Hahoe."

Cô nghe nói cháu xuất hiện trên TV đúng không?"

"Dạ, đúng rồi ạ."

Khi mẹ cậu ta gắp thức ăn đặt lên cơm của Hae-il, cậu ta điềm nhiên nhận lấy và ăn ngon lành.Trong khi đó, Jang Jin-soo thì cứ do dự nhìn mâm cơm, không biết nên ăn món nào vì có quá nhiều lựa chọn."

Là chương trình gì thế?"

"Dạ, đó là một chương trình thi đấu âm nhạc có tên Show Your Show ạ—""Show Your Show?"

"À...

Nó giống như chương trình tuyển chọn tài năng ạ."

"À, kiểu như Superstar K ấy hả?"

"Dạ vâng, đúng rồi ạ."

Khi mẹ của Hae-il nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh tò mò, Jang Jin-soo bỗng thấy khó nuốt.Trong khi đó, Roh Hae-il vẫn thản nhiên gói một cuộn rau và thịt để ăn."

Chương trình đó hoạt động thế nào?"

Có vẻ bà ấy chưa từng nghe qua Show Your Show trước đây.Cũng đúng thôi, tính cách của Roh Hae-il thế này, cậu ta chắc chắn sẽ không kể cho bố mẹ nghe những chuyện như vậy.

Cậu ta mà ngồi tám chuyện thì đúng là chuyện lạ có thật."

Thông thường, các chương trình thi đấu sẽ diễn ra theo hình thức thử giọng.

Họ tuyển thí sinh, sau đó sàng lọc qua vòng đầu tiên rồi mới quay chương trình.

Một số chương trình còn có nhiều vòng xét duyệt nữa."

"Vậy Show Your Show thì sao?"

"SoYou3, tức là mùa ba của Show Your Show, cũng tương tự.

Họ mở đơn đăng ký đến đầu tháng 11.

Thí sinh phải gửi hai video, một là video hát chay và một là video biểu diễn trên sân khấu.

Sau đó, đội ngũ sản xuất sẽ chọn ra những người vượt qua vòng đầu tiên rồi gọi điện thông báo lịch quay."

"A-ha, vậy cũng không khác gì kỳ thi đại học nhỉ."

"Dạ đúng vậy."

Roh Hae-il ngồi trước mặt cậu và ăn một cách ngon lành.Trong khi Jang Jin-soo chỉ biết ngồi nhìn, cơn đói bắt đầu kéo đến.Cậu nghĩ chắc mình nên bắt đầu ăn thôi, nên vừa định cầm đũa lên thì—Mẹ của Hae-il lại cất lời."

Vất vả lắm nhỉ."

"?"

Nghe vậy, Jang Jin-soo hơi ngạc nhiên.'Cô ấy không biết sao?'Nhìn sang Roh Hae-il, cậu ta chỉ mải ăn cơm.Có vẻ như mẹ cậu ta không biết gì cả.Chuyện cậu ta không kể về bạn bè thì còn hiểu được, nhưng ngay cả chuyện của bản thân mà cũng không nói ư?Thế thì cuối cùng có định nói hay không đây?Jang Jin-soo lưỡng lự một lúc, rồi lên tiếng."

Không đâu ạ.

Cũng đáng lắm."

"Vậy à?

Chắc cháu đã chuẩn bị rất kỹ nhỉ."

"Dạ đúng rồi ạ.

Với cả, nhờ có Hae-il giúp đỡ nữa."

"...Con trai cô?"

Bà ấy quay sang nhìn Roh Hae-il một lần, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Có vẻ cậu ta thực sự chưa từng nhắc đến chuyện này."

Hae-il giúp Jin-soo như thế nào?"

Nếu lúc trước bà ấy chỉ quan tâm bình thường, thì ngay khi nghe đến tên của Roh Hae-il, ánh mắt bà lập tức thay đổi.

Sự hào hứng trong ánh mắt khiến cậu có chút áp lực.Đúng thật, làm gì có bậc phụ huynh nào lại không muốn nghe lời khen về con mình.

Jang Jin-soo hoàn toàn hiểu được điều đó."

Cái đó—"Cậu phân vân không biết nên bắt đầu kể từ đâu, rồi chợt nhớ ra mình đã từng kể chuyện này một lần rồi.Lúc đó là khi ở đài truyền hình quận Mapo.

Dù khi ấy mọi người có phản ứng tiêu cực, nhưng lần này thì khác.Jin-soo đặt đũa xuống bàn.Sau đó, cậu hồi tưởng lại ngày biểu diễn busking ở Hongdae và kể lại mọi chuyện.Mẹ của Hae-il lắng nghe với vẻ đầy hứng thú, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn con trai mình với ánh mắt đầy tự hào, như muốn trách sao thằng bé không nói gì cả.Cảnh tượng hai mẹ con như vậy khiến Jang Jin-soo cũng thấy dễ chịu hơn, trong lòng bất giác dâng lên chút ghen tị."

Thằng bé đã phối lại bài hát cho cháu?"

"Dạ vâng!

Nếu cô nghe thử, chắc chắn sẽ bất ngờ đấy ạ.

Ro...Hae-il thực sự rất giỏi sáng tác."

"Đúng vậy!"

Mẹ cậu ta gật đầu lia lịa.Trong cái gật đầu ấy chứa đầy sự chắc chắn.'Chẳng lẽ bà ấy đã từng nghe qua nhạc của Roh Hae-il rồi?'Jang Jin-soo nghĩ vậy nhưng quyết định không hỏi."

Tất cả là nhờ có Hae-il đấy ạ."

Đây là lời thật lòng.Hơi đắng lòng một chút, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội.

Được những ca sĩ và nhà sản xuất nổi tiếng trực tiếp cố vấn là chuyện đâu có dễ gì.

Cơ hội mà Roh Hae-il đã tạo ra, cứ coi như trúng số độc đắc đi.

Mình sẽ tận dụng thật tốt."

Có thật không?"

Mẹ cậu ta vui vẻ như một cô gái trẻ, hai tay chắp lại đầy hào hứng."

Thế bao giờ có thể xem được?"

"Tập trailer đầu tiên ra mắt vào ngày 6, còn tập 1 sẽ phát sóng vào thứ Sáu tuần sau."

"Vậy là sắp rồi nhỉ!"

Jang Jin-soo gật đầu.Sau đó, khi quay sang định hỏi xem Roh Hae-il có muốn nói gì nữa không, cậu nhận ra bát cơm của cậu ta đã sạch trơn từ lúc nào.'Chết tiệt.'"Con trai, mẹ lấy thêm một bát nữa nhé?"

"Không ạ, con no rồi."

'Mình còn chưa ăn được miếng nào đây này.'Jang Jin-soo cúi đầu xuống.Bát cơm của cậu vẫn còn đầy nguyên, không có lấy một chỗ trống.'Ừ, giờ bắt đầu ăn cũng chưa muộn.'Khi Roh Hae-il và mẹ cậu bắt đầu trò chuyện, Jin-soo cảm thấy cuối cùng cũng có thể ăn được rồi.

Cậu cầm đũa lên, gắp một miếng trứng cuộn."

Nhắc mới nhớ, ngày 6 cũng là ngày thi tuyển sinh cấp ba nhỉ.

Hai đứa định thế nào?"

"Ể..."

Vừa nghe thấy chuyện cấp ba, đũa của Jin-soo lập tức khựng lại giữa không trung.

Rõ ràng câu hỏi đó là dành cho Roh Hae-il, nhưng cậu lại có cảm giác như thể mình cũng sắp bị mắng lây."

Thường thì thực tập sinh sẽ thi vào trường nghệ thuật đúng không?"

"Trường nghệ thuật đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh rồi mẹ ạ.

Ở đó bắt đầu vòng 1 từ đầu tháng 11 cơ."

"Vậy sao?"

Mẹ Roh Hae-il ngạc nhiên mở to mắt.

Sau đó, bà quay sang hỏi Jang Jin-soo.Dường như bà xem Jang Jin-soo là chuyên gia trong chuyện này."

Vậy bây giờ nên làm thế nào?"

"À, nếu muốn vào trường nghệ thuật thì có thể học trường thường rồi chuyển tiếp, còn không thì cứ học cấp ba bình thường thôi ạ."

"À ha..."

"Trong số các trường bình thường cũng có những trường có thiên hướng nghệ thuật hơn một chút."

Mẹ Roh Hae-il có vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ.'Giờ ăn được chưa nhỉ?'Ngay khi bàn tay Jin-soo khẽ động, lần này lại đến lượt Roh Hae-il lên tiếng."

Mẹ."

"Ừ, Hae-il?"

Tay Jin-soo với lấy miếng trứng cuộn.Roh Hae-il điềm tĩnh nói tiếp."

Mẹ bảo con cứ làm điều mình muốn, đúng không?"

"Phải."

Trên miếng trứng cuộn có một khuôn mặt cười bằng sốt cà chua như đang mời gọi cậu ăn nó."

Con muốn tiếp tục theo đuổi âm nhạc."

"Được thôi."

Mẹ cậu ta gật đầu, Halo tiếp tục nói.

Chẳng hiểu sao, lời nói của cậu ta lại khiến Jang Jin-soo cảm thấy kỳ lạ.

Mẹ của Roh Hae-il trông như đã trở thành một fan hâm mộ cuồng nhiệt rồi mà."

Vậy nên con không có ý định để mắt đến nơi nào khác."

"...?"

Khoan đã.Jang Jin-soo nín thở.Khoan đã, cậu ta vừa nói gì cơ?Trước đây, thằng điên này từng nói sẽ không vào cấp ba.

Khi đó, cậu đã nghĩ chỉ là nói đùa thôi, nhưng không ngờ cậu ta thực sự nghiêm túc.Không lẽ nào...?Jang Jin-soo đảo mắt nhìn qua lại giữa Roh Hae-il và mẹ cậu ta.

Có vẻ như bà vẫn chưa hiểu được con trai mình đang nói gì."

Này, Roh Hae-."

Tự nhiên mất hết khẩu vị.Cậu định lên tiếng ngăn lại ngay bây giờ thì—"Con muốn sống cho chính mình thay vì dành thời gian cho cấp ba, mẹ à."

"Cái đó là sao..."

Thời gian như chậm lại.Mẹ của Roh Hae-il ban đầu chỉ ngạc nhiên, rồi dần dần mở to mắt.

Jang Jin-soo cũng há hốc mồm, nhưng chẳng thốt nên lời, chỉ có miệng máy móc mấp máy."

Con thấy rằng chương trình giáo dục bắt buộc của nhà nước là đủ rồi."

Thi thoảng cậu vẫn nghi ngờ liệu Roh Hae-il có phải người Hàn Quốc hay không, bởi vì những điều cậu ta nói chẳng giống chút nào với những gì một người Hàn Quốc bình thường sẽ phát ngôn.Không phải bỏ đại học, mà là chỉ học hết cấp hai thôi á!?Ngay cả chuyện không học đại học cũng đủ khiến nhiều bậc phụ huynh phải ôm đầu gục xuống rồi, vậy mà giờ cậu ta lại nói sẽ không vào cấp ba?"

Hae-il à?"

Đôi mắt mẹ cậu ta khẽ dao động.Jang Jin-soo hoàn toàn hiểu được tâm trạng của bà.Đặc biệt là vì Roh Hae-il vốn dĩ là một học sinh gương mẫu từng theo lớp ôn thi vào trường chuyên.

Khoảng cách giữa một học sinh trường chuyên và một người chỉ tốt nghiệp cấp hai... thực sự rất lớn."

Vâng."

Halo bình thản trả lời.Cậu thực sự nghiêm túc.

Cậu không có ý định học cấp ba.Việc quay lại trường sau một thời gian dài cũng khá thú vị, nhưng không phải điều cậu muốn làm trong tương lai.

Hòa nhập với đám bạn đồng trang lứa chỉ đến cấp hai là đủ rồi."..."

Mẹ cậu ta có vẻ nghẹn lời.Đến Jang Jin-soo còn cảm thấy nghẹt thở, phản ứng của bà cũng không có gì lạ.Jang Jin-soo cuống lên suy nghĩ xem nên làm gì, rồi vội vàng lên tiếng."

À, đúng rồi.

Roh Hae-il, nhưng mà cậu không cần nói chuyện này với bố cậu sao?"

"Đột nhiên nhắc chuyện đó làm gì?"

Cậu ta nhìn cậu với ánh mắt như muốn hỏi 'Tự nhiên nói chuyện gì vớ vẩn thế?'"Thì, thì ấy!

Bài hát của cậu ấy!

Bố cậu cũng phải nghe bài hát của cậu chứ.

Ông ấy đang đi công tác mà!"

"Phải đấy."

Người trả lời lại là mẹ của Roh Hae-il.Bà vui vẻ đứng dậy."

Phải nói với bố con về thời gian phát sóng của 'Show Your Show' mới được.

Chương trình chiếu trước khi bố con về, nhưng là bố thì nhất định phải nghe bài hát của con chứ."

"..."

Dù đây là chuyện nhà người khác, Jang Jin-soo vẫn cố ý chen vào để nói chuyện này ngay lúc này.

Nếu không làm thế, cậu sẽ nghẹt thở mất.Có vẻ mẹ của Roh Hae-il cũng không định đưa ra quyết định về việc học ngay tại đây.

Việc học hành là vấn đề quan trọng, nên có thể đợi cả gia đình cùng bàn bạc sau cũng chưa muộn.Halo nhìn hai người với vẻ không vui.Ý đồ đánh trống lảng của họ quá rõ ràng, chẳng thể nào không nhận ra.'Nhưng mà dù sao thì suy nghĩ của mình cũng không thay đổi đâu.'#Bang California, Hoa Kỳ.Một khuôn viên trường đại học ở San Diego, dọc theo bờ biển Thái Bình Dương.Một cô gái mặc áo hoodie đi dọc hành lang, dáo dác nhìn quanh.

Dòng chữ Fiat lux lặp đi lặp lại trên những bức tường đến phát chán.Mỗi lần thấy khẩu hiệu có nghĩa là "Hãy để có ánh sáng" này, cô lại nghĩ, trước hết hãy thay mấy cái đèn chớp tắt kia đi đã.Cô nhanh chóng dừng lại trước một tấm bảng tên quen thuộc rồi gõ cửa."

Vào đi."

"Giáo sư, thầy gọi em ạ?"

Giáo sư mà cô kính trọng hôm nay vẫn mặc một bộ vest cổ điển, chẳng khác gì hôm qua.

Cô từng bàn luận với những người trong phòng thí nghiệm về thời trang của giáo sư.

Liệu ông ấy có mặc đi mặc lại một bộ hay có hẳn một tủ đầy đồ giống nhau.Rồi cô nhìn xuống trang phục của chính mình.Áo hoodie của Yale, quần jean với phần đầu gối sờn rách, đôi giày thể thao trắng đã lem bẩn ở mũi...

Mình không có tư cách bàn về thời trang của người khác rồi, haha."

Về nghiên cứu em trình bày trong hội thảo tuần trước—""Tuần trước ạ?

À..."

Trong khoảng một tiếng rưỡi, họ bàn luận về buổi hội thảo và tiến độ nghiên cứu.

Qua khung cửa sổ, mặt trời đã dần lặn.

Không ngờ thời gian trôi nhanh đến vậy."

À, giáo sư."

Cô chuẩn bị rời đi nhưng chợt nhớ ra một chuyện.

Có một điều cô phải hỏi thay mặt mọi người vì cô đã thua trò oẳn tù tì."

Chuyện gì?"

"Thầy có xem NuTube không ạ?"

"NuTube?"

Cô giơ điện thoại ra trước mặt.Vị giáo sư, trông như không có chút thời gian nào để xem NuTube, khẽ gật đầu."

Đây là một video đang rất hot dạo gần đây.

Em nghĩ giáo sư cũng sẽ thích đấy, vì giáo sư thích mấy bài hát cũ mà."

"The Beatles cũng không phải quá xưa đâu—""Họ là một ban nhạc ra đời trước khi em sinh ra mà."

Giáo sư mím môi lại.Sự thật không thể bị bác bỏ."

Giáo sư muốn xem thử không ạ?

Đây là một video biểu diễn đường phố."

"...Được thôi."

Trợ giảng Kang nhanh chóng mở NuTube.Vì là video vừa mới xem gần đây, cô ấy nhanh chóng tìm thấy nó."

Trông chỗ này quen quen."

"Vâng, là ở Hongdae.

Có một đứa trẻ người Hàn đang hát đấy ạ."

"Trẻ con á?"

"Là một đứa trẻ thực sự luôn."

Nghe thấy từ "trẻ con", giáo sư liền hình dung đến một đứa trẻ khoảng sáu tuổi và nhăn mặt.

Dễ thương thì có dễ thương, nhưng thật khó để tưởng tượng một đứa nhỏ như vậy lại hát nhạc cũ.Và rồi âm thanh vang lên.Những tiếng ồn ào của đám đông.Camera điện thoại hướng về một người đàn ông và lũ trẻ.Sau đó, một đứa trẻ bước đến trước micro—Ngay lập tức, giai điệu ngân lên.Dù không phải là bài hát yêu thích nhất của giáo sư, nhưng đây vẫn là một ca khúc tuyệt vời bất kể lúc nào.When I find myself in times of trouble"Giọng hay thật đấy, đúng không ạ?"

"..."

Trợ giảng Kang nở nụ cười rạng rỡ, dường như hoàn toàn bị cuốn vào video.Nhưng với giáo sư, giọng của cô ấy dường như không còn tồn tại.

Trong mắt ông bây giờ, chỉ còn lại hình ảnh đứa trẻ trong video.Mái tóc mái lòa xòa.Thân hình nhỏ nhắn, gầy gò, làn da trắng nõn.Một đứa trẻ đã biến đường phố Hongdae thành sân khấu của riêng mình, ngồi trên nền đất và biến những người qua đường thành khán giả."

Chẳng lẽ nào—"Rõ ràng đó là đứa trẻ mà vị giáo sư rất quen thuộc.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 26: Nghe mà không phân tích


"Thầy ơi, từ khi nào thì em không cần đến trường nữa ạ?"

"Em ghét đến trường đến thế cơ à?"

"Vâng."

"Cái gì cơ?

Em vẫn phải tiếp tục đi học đấy."

"Aaaa, thầy ơi~"Từ sau kỳ thi cuối kỳ, bầu không khí trong lớp nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Áp lực điểm số, căng thẳng về thứ hạng đã sớm biến mất.

Sau một thời gian dài chìm đắm trong phim ảnh, anime, trò chơi mafia hay đánh bài, lũ học sinh bắt đầu thấy chán nản đến chết đi được và chỉ mong kỳ nghỉ hè mau đến."

Dù sao thì cũng phải nộp đơn đăng ký vào cấp ba chứ."

"Em về nhà rồi làm ạ."

"Nói thế chứ có làm đâu."

Không ai nói gì nhiều mà cả lớp đã cười ầm lên, có đứa còn lăn ra bàn như đang ở nhà mình."

Thứ Tư tuần sau là buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ.

Nhưng những ai đăng ký vào trường chuyên, trường dân lập tự chủ thì vẫn phải đi học.

Hiểu chưa?"

"Vậy là từ tuần sau không cần đi học nữa ạ?"

"Nãy giờ nghe cái gì rồi hả, lũ nhóc này."

Không cần đến trường từ tuần sau?Vén mái tóc lòa xòa lên, Halo bỗng trợn tròn mắt. (note: nghe chọn lọc là đây)Những buổi đến trường mang tính hình thức cuối cùng cũng sắp kết thúc.Lớp học chỉ còn kéo dài đến khoảng 11 giờ 40 phút vì rút ngắn thời gian.

Khi Halo ra cổng trường, mẹ cậu đã đợi sẵn trong xe.Sau khi quyết định tạm hoãn việc thảo luận về trường cấp ba với bố, mẹ không nhắc lại chuyện này nữa.Không phải vì cô giận hay thất vọng.Mà cô thực sự không bận tâm."

Cô đừng lo lắng ạ.

Chỉ là phát triển hơi chậm thôi.

Phần sụn tăng trưởng vẫn còn mở rộng.

Bố của Hae-il cũng khá cao, nên sớm muộn gì em ấy cũng sẽ lớn thôi."

"Ôi, may quá."

Sau khi kiểm tra sụn tăng trưởng xong, họ đến Gangnam ăn tonkatsu kiểu Nhật.

Dù đã quá giờ trưa một chút, nhưng quán nổi tiếng này vẫn có một hàng dài.Tuy nhiên, khi miếng tonkatsu mềm mịn tan ngay trong miệng sau lớp vỏ giòn rụm, cả thời gian lẫn công sức bỏ ra đều trở nên xứng đáng.

Dù đắt đỏ, nhưng vị ngon ấy không hề uổng phí."

Nghĩ lại thì, hôm nay không phải là ngày đó sao?"

"?"

Halo quay sang nhìn mẹ khi đang ngồi ở ghế phụ."

Jin-soo bảo rồi mà.

Ngày 6 này có trailer của Show Your Show."

"À."

Đã đến lúc đó rồi sao?Cậu có nghe nói về đợt quay thứ hai gì đó.Nhưng ngay từ đầu đây còn chẳng phải tập chính, chỉ là trailer, có gì đáng để nhớ chứ?"

Chín giờ tối nay đúng không?"

"Vâng, chắc là vậy."

"Mẹ quên nhắc bố con rồi."

"Có sao đâu, nó cũng chỉ là trailer mà."

"Vậy sao?"

Mẹ bật cười nhẹ nhõm."

Vậy thì để sau nói cũng được."

Halo chỉ gật đầu hời hợt rồi tập trung nghe bài hát phát trên radio.Cậu chẳng mấy hứng thú với chương trình có Jang Jin-soo tham gia.

Thay vào đó, thà dành thời gian nghe mấy bản nhạc xưa trên NuTube còn hơn.Cậu hoàn toàn không có ý định xem."

Hae-il à, đến giờ rồi!"

Nếu không phải vì sự nhiệt tình của mẹ cậu.Tám giờ năm mươi phút tối.Halo bị mẹ kéo ra khỏi phòng như một con bò bị dắt đến lò mổ.

Cô trông phấn khích như một cô gái trẻ.

Khi cô vỗ nhẹ lên sofa, ý bảo cậu ngồi xuống cạnh mình, cậu miễn cưỡng thả người xuống.'Nghe bảo không nghe lời biên kịch thì bị cắt khỏi video rồi mà...'Jang Jin-soo đáng lẽ không nên nói chuyện này.Để mẹ cậu khỏi mong chờ quá nhiều vào một đoạn trailer chưa đầy ba phút.

Nếu Jang Jin-soo bị cắt, thì bài hát của cậu cũng bị cắt theo.Mẹ cậu ngân nga một giai điệu quen thuộc khi chờ trailer lên sóng.Đó là giai điệu của [Lời bày tỏ] mà Roh Hae-il đã sáng tác cho mẹ mình.Không biết cô đã nghe bao nhiêu lần, nhưng có vẻ cô từng xem nó nhiều lần trên NuTube, nên mỗi khi có thời gian rảnh, cô lại lẩm nhẩm giai điệu và lời bài hát.20:57.Mở đầu phim tài liệu bắt đầu.Cảnh một ngư dân trên thuyền cùng câu chuyện về một mẻ cá lớn lướt qua màn hình.

Trong đêm tối mịt mùng, một người ngư dân cất giọng ngâm thơ."

Bao giờ thì nó mới lên sóng đây?"

Mẹ cậu thúc giục với vẻ mặt như thể chẳng hề quan tâm.Trailer có lẽ sẽ chiếu ngay trước khi phim tài liệu bắt đầu, sau khi loạt quảng cáo kết thúc.

Và đúng là có hàng tá quảng cáo phát sóng trong vài phút này.

Quảng cáo ô tô, quảng cáo đồ vest, quảng cáo ghế massage.Thế giới này có bao nhiêu quảng cáo vậy chứ?Dù hình ảnh giờ đây trông tinh tế hơn ngày xưa nhiều, nhưng khi đang chờ đợi một thứ gì đó, chúng lại khiến người ta thấy dư thừa và phiền phức.'Làm gì mà phải câu kéo từng chút chỉ để tung teaser thế này?'Trong lúc Halo đang lẩm bẩm, đồng hồ đếm ngược trên màn hình chuyển từ 1 về 0.#"Chết tiệt, tôi bảo cậu mua đồ nhắm, thế mà lại mua soju là sao?"

"Soju chính là đồ nhắm.

Chẳng lẽ lần đầu uống chắc."

Người đàn ông có kiểu tóc hai mái và chiếc khuyên tai hình thằn lằn đầy ấn tượng khẽ bật cười mũi, rồi mở nắp chai soju đỏ.

Không có ly hay chén gì cả.

Đối với Samjang, giám đốc của P-R Label, nắp chai màu xanh lá chính là đồ nhắm hoàn hảo cho soju đỏ.

Anh ta tin rằng kích thước miệng chai vừa khít với miệng người uống là có lý do cả."

Nhân viên của chúng ta sẽ xem phần đánh giá, sao phải mất công tự coi?

Với lại, đây còn không phải tập một mà chỉ là teaser thôi mà."

"Kyung-jin bảo nhất định phải xem.

Cạnh tranh của Raon khá căng đấy."

"Không lẽ lại có ai mạnh hơn Raon sao?"

Nok-jin, nhà sản xuất duy nhất của P-R Label, bỗng chốc bùng nổ phản ứng.

Với anh, Gil Raon thực sự là một thiên tài.Giọng hát cuốn hút, chất giọng đặc biệt, tố chất ngôi sao và tài năng âm nhạc không bị giới hạn bởi bất kỳ thể loại nào.Từ lần tình cờ nhìn thấy Gil Raon biểu diễn tại lễ hội trường cấp hai, Nok-jin đã ngay lập tức quyết định chiêu mộ cậu.

Anh chắc chắn rằng, trong lứa tuổi này, không ai có thể vượt qua Raon."

Nếu có ai đó mạnh hơn, thì chắc đã là một cái tên nổi tiếng rồi-."

"Ồ, bắt đầu rồi."

Samjang ngắt lời Nok-jin đầy tự hào.Đúng lúc đó, quảng cáo kết thúc, và đoạn teaser bắt đầu.'Show your show' là kênh giải trí của CYĐây là chương trình thi âm nhạc sẽ được phát sóng trên ENS (Entertainment Network System) bắt đầu từ năm 2028.Ban đầu, chương trình vướng phải tranh cãi rằng nó chỉ là bản sao của một cuộc thi hip-hop trên kênh khác.

Tuy nhiên, nhờ không giới hạn trong thể loại hip-hop, Show Your Show dần tạo ra dấu ấn riêng của mình.Một phần do may mắn, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chương trình luôn tạo ra những chủ đề nóng hổi.

Nói một cách tích cực thì họ hưởng lợi từ hiệu ứng truyền thông, còn thực tế thì đây là một chương trình đầy yếu tố giật gân.Mâu thuẫn giữa các thí sinh.Những câu chuyện đời tư gây tò mò.Và đặc biệt, những xung đột giữa mentor và mentee trong mỗi mùa giải luôn đẩy rating lên cao chót vót.Từ tập pilot cho đến hiện tại, Show Your Show luôn là chủ đề bàn tán.

Nhưng dù nhiều tranh cãi thế nào, số lượng người đăng ký dự thi và tỷ lệ người xem vẫn liên tục tăng, vì các ca khúc trình diễn tại chương trình luôn được công chúng đón nhận.Những ca khúc của Show Your Show luôn nằm trong top 10 bảng xếp hạng SuBak.Đó là lý do Samjang và Nok-jin quyết định để Gil Raon tham gia mùa thứ ba.

Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để Raon tích lũy kinh nghiệm và gặt hái thành tích cao.Hơn nữa, họ chắc chắn rằng sẽ không có thí sinh nào nổi bật hơn Raon.

Dù có một số gương mặt quen thuộc tham gia, nhưng trong một chương trình thi đấu âm nhạc, danh tiếng không phải là yếu tố quyết định.Thậm chí, một người vô danh còn có thể tạo ra ấn tượng mạnh hơn.Một thiên tài cấp hai.

Chất giọng đặc biệt.

Kỹ năng hát live xuất sắc.

Gương mặt đáng yêu và tố chất ngôi sao.

Gil Raon hội tụ đủ mọi yếu tố.Teaser mở màn theo phong cách quen thuộc.Sân khấu rực rỡ ánh sáng.Những dòng chữ lần lượt hiện lên.Rock.

Ballad.

Pop.Âm nhạc của bạn là gì?Và sau đó,Whatever.Dù là gì đi nữa.Show your show!Hãy cho chúng tôi thấy.Tên chương trình hiện lên trên màn hình đen.Samjang và Nok-jin đều đồng tình rằng đây là một slogan xuất sắc.

Không có logo nào thể hiện rõ ý tưởng chương trình hơn thế.Ngay sau đó, đoạn mở đầu chính thức được phát.

Giống như trailer của một bộ phim siêu anh hùng Hollywood, từng sân khấu của các thí sinh mới hiện lên như một trang webtoon, ghép lại thành chữ YOU.Âm nhạc hoành tráng đột ngột dừng lại, nhường chỗ cho ba giây im lặng trước khi một giai điệu khác vang lên."

Ồ, beat này chất đấy."

"Đúng không?

Nhịp mở đầu lần này chất thật.

Đây là nhạc nền chính à?"

Lời bài hát chưa vang lên, nhưng nhịp điệu đã dội đến.Một giai điệu hấp dẫn đến mức cứ văng vẳng trong đầu.Nhịp không quá nhanh cũng chẳng quá chậm, càng khiến người ta dễ nghe hơn.

Vừa êm dịu, vừa mang đến cảm giác tràn đầy năng lượng, như thể chuẩn bị lao về phía trước.Trong đoạn trailer, xuất hiện sân khấu của các thí sinh hoặc phần phỏng vấn của họ.Màn trình diễn của ai đó, quyết tâm của ai đó, hoặc một sân khấu thất bại.Sam-jang và Nok-jin gật gù như bị mê hoặc, hoặc khẽ lắc đầu."

Raon kìa."

Cứ tưởng Raon sẽ không xuất hiện, nhưng đến gần cuối cậu ta mới lộ diện.

Nok-jin nở nụ cười đầy tự hào.Nhìn cách biên tập, có vẻ Raon chính là nhân vật trung tâm của teaser.Khi cậu ta cất lên giọng giả thanh có thể sánh ngang với các ca sĩ chuyên nghiệp, một cơn rùng mình lan tỏa khắp cơ thể.Không cần xem cũng biết đây là một sân khấu thành công.Đúng lúc đó, cảnh quay thay đổi, một cậu bé tầm tuổi Raon xuất hiện.

Cậu ta trông vô cùng bình thường, chỉ là một học sinh trung học với mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt hơi xếch.

Giữa dàn thí sinh, cậu bé không hề nổi bật.Thậm chí, phần rap không nhạc nền kéo dài ba giây cũng rất bình thường.

Không ai để mắt đến cậu ta.Nok-jin chậc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối, trong khi Sam-jang lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Nếu cậu bé này bị loại thì biên tập đâu cần làm quá lên như vậy?Ngay lúc đó, camera lia đến sân khấu, nơi cậu bé đang đứng, và nhịp điệu quen thuộc bất ngờ dâng trào lên cao trào."!"

Mắt Nok-jin mở to.Thứ mà anh nghĩ là nhạc nền thì thực ra không chỉ là nhạc nền."

SpotlightChiếu xuống nơi tôi thuộc vềVòng tròn xoay vòng của cuộc đời,Liệu nó có thể cho tôi biết lý do để tồn tại không?"

Máy quay từ từ nâng lên, hướng về ánh đèn treo trên trần nhà trước khi màn hình chuyển sang màu đen.[2030.12.16.

Fri 9 PMShow Your Show Season 3 - Tập đầu tiên]"..."

"..."

Một lúc lâu sau, không ai nói gì.Ngoại trừ phần lồng tiếng của bộ phim tài liệu, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.Sam-jang vẫn cầm chai soju trắng, chăm chú nhìn màn hình.Nok-jin thì nhắm mắt lại.

Họ không thất vọng vì Raon không phải nhân vật chính của teaser."

Ồ..."

Một lúc sau, Nok-jin buột miệng thốt lên."

Thằng nhóc đó là ai?"

Biểu cảm của anh dần thay đổi.Từ ngạc nhiên, đến thán phục, rồi cuối cùng là khao khát.Giống hệt lúc lần đầu tiên anh nhìn thấy Gil Raon.Khuôn mặt của người sẵn sàng làm mọi cách để kéo ai đó về label của mình."

Phải mang nó về."

Biết ngay mà.Có vẻ như Nokjin đã bị cuốn theo chỉ với một đoạn hook đó.Ngay cả phần beat cũng có tiềm năng, nhưng để tạo ra một đoạn hook như vậy thì không phải ai cũng làm được.Khác với Nokjin đang phấn khích, Samjang lại bình tĩnh hơn.

Nhưng trong đầu anh ta, vô số phép tính đang được thực hiện. anh cũng yêu âm nhạc như Nokjin và lấy đó làm lẽ sống, nhưng có một điểm khác biệt.Samjang là đại diện của một hãng thu âm, nên anh phải tiếp cận vấn đề một cách lý trí."

Đây có phải lần đầu tiên Show Your Show dùng bài của thí sinh thay vì nhạc nền chính không?"

"Lần đầu hay không thì cũng vậy thôi, nếu là tôi thì tôi cũng dùng.

Cái này không dùng mới là lạ.

Chỉ tiếc là họ tung nó ra ngay trong trailer...

Nhưng vậy cũng có nghĩa là phần sau còn bùng nổ hơn nữa?

Aaa, tôi muốn nghe quá."

Nội dung trailer ra sao, Nokjin chẳng còn nhớ gì nữa.Ít nhất thì trong đầu những người ở đây, thứ đang lặp đi lặp lại chỉ có giai điệu của bài hát mà họ cứ tưởng là nhạc nền."

Thực ra, tôi còn muốn tìm gặp nhà sản xuất đã chỉnh sửa bài này hơn."

Nghe vậy, Samjang hơi nghiêng đầu."

Nhà sản xuất?"

"Không đời nào một thằng nhóc cấp hai lại có thể tự làm ra thứ này.

Ngay cả Raon cũng không thể.

Giai điệu và punchline có thể do cảm hứng mà ra, nhưng độ hoàn thiện này thì không.

Rõ ràng là có một chuyên gia đã động tay vào.

Mà giới này nhỏ lắm, chắc chắn tôi phải biết người đó mới đúng...

Rốt cuộc là ai vậy?"

"...Ít nhất thì giờ chúng ta cũng biết 'đối thủ' mà Kyung-jin nhắc đến là ai rồi."

"Ừm, đúng là vậy.

Raon lần này sẽ gặp khó khăn rồi."

Không cần phải bàn thêm về người mà quản lý của Raon, Kyung-jin, đã nói đến.Ai xem trailer này rồi thì cũng sẽ nhận ra ngay nhà sản xuất muốn chọn ai làm nhân vật chính.Họ đã dùng bài của một thí sinh thay cho nhạc nền chính vốn có.

Đến mức loại bỏ cả bản nhạc nền gốc, tức là họ thấy bài này vượt trội hơn hẳn.Và thực tế thì đúng là vậy."

Nếu đó thực sự là bài tự sáng tác thì sao?"

"Chắc chắn là tự sáng tác rồi."

"Không, ý tôi là nếu cậu ta không hề nhận bất kỳ sự hỗ trợ sản xuất nào."

"...Chuyện đó không thể xảy ra."

Nokjin phản đối ngay, nhưng Samjang lại nhớ đến báo cáo của Kyung-jin.

Kyung-jin nói: "Cậu ta là vô danh, không trực thuộc bất cứ ai.".

Nokjin vẫn không tin, lẩm bẩm rằng chuyện đó không thể nào, nhưng khi Samjang tiếp tục ép trả lời, anh đành miễn cưỡng đáp lại."

Dù chỉ có một phần nghìn khả năng là thật, thì chúng ta cũng phải đưa cậu ta về.

Bằng mọi giá.

Nhưng mà tôi nói rồi, bài này có bàn tay chuyên gia nhúng vào mà."

"Là một producer, anh đánh giá bài này thế nào?"

Nokjin bỗng trông như không thể tin nổi.Chẳng phải cậu cũng thích nó sao?

Giải thích cái gì nữa?Tất nhiên là Samjang cũng thích bài hát đó.Ngay khi nghe đoạn hook, anh đã lập tức muốn được hát nó.Đó là bản năng của một nghệ sĩ.Cũng giống như câu nói trong giới bóng chày: "Một pitcher thuận tay trái với cú ném bóng nhanh, thì dù có xuống địa ngục cũng phải mang về đội.".

Trong ngành này cũng có câu: "Một bài hát hay thì dù có bán hết mọi thứ cũng phải mua cho bằng được.".

Nghe có vẻ cực đoan, nhưng bất kỳ nhạc sĩ nào cũng sẽ đồng tình.

Vì họ luôn khát khao được chạm đến những bản nhạc tuyệt vời hơn."

Nếu phải phân tích—Ừm, tôi nghe nó mà chẳng cần phân tích gì cả."

Nokjin miễn cưỡng thốt lên một câu.Anh, người luôn lắng nghe bài hát trong khi phân tích hình thức và hợp âm của nó vì tính chuyên nghiệp của mình.

Nhưng lần này, anh đã chỉ nghe mà thôi.Chừng đó là quá đủ để Samjang hiểu."

Spotlight...

Độ gây nghiện của bài này điên thật đấy.

Tôi mới nghe một lần mà đã vô thức ngân nga theo rồi."

"Dù là rapper nhưng tôi phải thừa nhận, bài này thậm chí không cần viết lời rap phức tạp."

"Thật ra thì bắt bất kỳ ai ngoài đường hát cũng sẽ hay cả thôi.

Hook này quá lừa đảo.

Wow, ai lại có thể tạo ra thứ này chứ?"

Mặc kệ Nokjin tiếp tục suy đoán, Samjang khẽ bật ngón tay vào chai soju.

Một âm thanh trong trẻo vang lên.Anh không còn muốn uống nữa.Tâm trí anh rối bời với tư cách một nhà sản xuất.Chuyện chiêu mộ thì cứ để sau, nhưng anh cần phải nghĩ cách hỗ trợ Raon khi phải đối đầu với một thiên tài có bài nhạc mang tính gian lận như vậy.Tất nhiên, Gil Raon là một người mạnh mẽ.

Nhưng ấn tượng của trailer đó quá dữ dội.Đến mức không ai còn nhớ nổi các thí sinh khác là ai nữa."

Alô?

Ừ, xem phản ứng của khán giả thế nào đi.

Mọi người đang bàn tán ra sao?"
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 27: Nước lặng chảy sâu


Trailer của So You mùa 3 được công bố vào lúc 21h ngày thứ Sáu, 6 tháng 12.

Cùng với trailer, hàng loạt bài báo trên mạng cũng đồng loạt xuất hiện.Phản ứng bắt đầu dồn dập sau đó vài tiếng, kéo dài đến rạng sáng hôm sau.Những người hâm mộ mùa trước của So You dần dần truy cập vào các cộng đồng mạng.[Mọi người đã xem trailer của So You chưa?][Nhìn lineup So You lần này hoành tráng ghê.]Ban đầu, chủ đề thảo luận xoay quanh dàn thí sinh.

Dù đã có người tiết lộ trên mạng xã hội từ trước, nhưng vẫn có những gương mặt gây bất ngờ.[Cuối cùng thì thời đại của 'Jo' cũng đến.]Từ những nhạc sĩ nổi tiếng trong giới underground...[Chúc mừng!

NuTuber Woongdam cuối cùng cũng đậu sau ba lần thử sức!]Ngay cả những người có sức ảnh hưởng.[Tất cả chương trình giải trí của ENS đều flop, chắc lần này họ gấp lắm rồi.][Chẳng phải đáng lẽ chiếu vào đầu năm sau sao?

Thế mà đẩy lên tận một tháng luôn.][Tôi thấy tương lai chương trình này quay vội rồi flop sml.]
└ Tương lai của ông thì lại chả thấy đâu.[Nếu ENS mà thất bại lần nữa thì làm sao đây?]Từ việc dồn hết những gương mặt nổi tiếng ngay từ đầu, có thể thấy chương trình quyết tâm giữ chân khán giả đến cùng.[Nhưng mà công nhận teaser mùa 3 làm tốt phết?][Có cái vibe gì đó cuốn hút ghê.][Tôi coi với thằng em mà hết opening xong cả hai đứa im ru luôn, đúng là làm quá hay.]Rồi dần dần, cuộc thảo luận bắt đầu tập trung vào nội dung teaser.

Dù còn tận một tuần nữa mới chiếu, nhưng đã có người sôi sục chuẩn bị tranh luận, thậm chí có kẻ còn phân tích thời lượng xuất hiện của từng thí sinh.[Công nhận tuyển sinh kiểu "học sinh cấp hai" của So You là có thật, lần này tận hai đứa luôn.]
└ Nhưng mà có một đứa trông cũng khá tiềm năng đấy chứ?
└ Thật không?
└ Lần này vẫn còn đỡ hơn mùa 2.
└ Chủ đề này cứ mỗi năm lại lặp lại hoài nhỉ.[Cái thằng nhóc cuối teaser là ai vậy?][Không phải thằng giỏi, mà là cái thằng nhìn như đầu gấu học đường ấy.]
└ Chắc con trai của đạo diễn.Nếu nhiệm vụ của teaser là thu hút sự chú ý về chương trình, thì nó đã thành công.Dù là bình luận chê bai hay những thuyết âm mưu kỳ lạ, chỉ số tương tác vẫn chứng minh độ hot của nó.

Các bài viết liên tục được đăng tải mỗi giây, số trang cũng lật qua nhanh chóng.Nhưng giữa cơn sốt này, một câu hỏi được lặp đi lặp lại không ngừng:[Rất gấp X1000][Bài hát trong trailer So You 3 tên là gì?][Cái đoạn thằng nhóc hát "Spotlight..."

ấy.][Tôi phát điên vì cứ nghêu ngao một mình đây này.][Mai còn phải đi làm nữa chứ, chết tiệt.]└ Spotlight, vị trí vốn thuộc về tôi~~
└ Tôi đang cần tên bài hát, làm ơn.
└ Vòng lặp bất tận.
└ Để tôi chỉ cho bạn.
└ Lý do của cuộc đời~
└ Làm ơn, chỉ cần tên bài hát thôi!
└ Mấy ông trên toàn những kẻ đã cháy hết mình để tìm bài này rồi.[Cần tìm tên bài hát có đoạn Spotlight]
└ Vẫn chưa có bản phát hành chính thức đâu.
└ Nguyên cái cộng đồng mạng toàn người đi tìm bài này, mấy thằng ăn sẵn biến hết đi.
└ Có khi thật sự chưa phát hành mà?
└ Bao giờ thì ra mắt?[Lần đầu tiên nghe một bài hát mà nổi da gà thế này, tên bài là gì?][Cho tôi bản audio đi][Nhất định tôi sẽ xem tập đầu, bài Spotlight chắc chắn sẽ có trong đó đúng không?][Cắt riêng đoạn nhạc trong trailer.mp4][Thằng nhóc này thật sự là huyền thoại.][Muốn nghe cả bài quá.]Những bình luận trên chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.Cơn sốt thật sự bắt đầu khi mặt trời mọc.Kakao Talk +999- Jin-soo à, cậu tham gia So You thật hả?- Jin-soo à, mình là Min-young, học chung tiểu học với cậu đây.

Cậu còn nhớ năm lớp 6 không?Jang Jin-soo thức dậy với những rung động dồn dập từ điện thoại.

Một buổi sáng hoàn toàn khác với mọi ngày.Tất cả những người từng biết cậu đều đang tìm cậu.

Cuộc gọi nhỡ nhiều đến mức điện thoại tự tắt nguồn.Ban đầu, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng mình không bị cắt khỏi trailer và còn được lên hình khá ngầu.

Nhưng giờ thì Jang Jin-soo bắt đầu hiểu được ý nghĩa của việc xuất hiện trên TV.Hồi hộp, nhưng cũng đáng sợ vô cùng.May mắn thay, tin nhắn KakaoTalk từ Roh Hae-il và các anh trai vẫn như bình thường.

Mấy anh chỉ để lại vài tin nhắn ngắn kiểu "Xem trailer rồi"...

Còn cái tên Roh Hae-il này thì..."

Đúng như mong đợi."

Lần trước cậu ta thậm chí còn không kiểm tra tin nhắn KakaoTalk mình gửi.Đúng là một kẻ trước sau như một.

Có khi còn chẳng thèm xem trailer luôn ấy chứ.Jang Jin-soo đã cắm rễ trong cộng đồng mạng suốt cả cuối tuần.Cậu theo dõi xem mọi người đang bàn tán thế nào về mình.

Và cũng nhận ra rằng số đông không chỉ nói về cậu, mà còn phản ứng cực kỳ mạnh mẽ với bài hát đó.Lướt qua toàn bộ bài viết liên quan đến Show by Show, khóe môi Jang Jin-soo cứ nhếch lên mãi không hạ xuống được.Sau khi Jang Jin-soo đọc hết mọi bài viết, cậu gọi cho Roh Hae-il.Phải khoe bằng được mới được.Chuông reo sáu lần, rồi bị ngắt."...Hả?"

Cậu nghĩ mình bấm nhầm, nên gọi lại lần nữa.Lại đúng sáu hồi chuông, rồi cúp máy."

Này, khoan đã, thằng này—."

Nụ cười của Jang Jin-soo tắt ngóm.Sáu hồi chuông rồi cúp máy, cậu chưa từng bị ai đối xử như vậy, nhưng ai mà chẳng biết."

Chặn số tôi à?"

Hơ, hơ.

Cạn lời đến mức không cười nổi luôn.Cậu chỉ định khoe một chút thôi mà.

Chỉ có thế mà cũng không chịu nổi?

Hay là Hae-il đã chặn từ lâu rồi?Thật muốn cảm ơn mà cũng không thể nào cảm ơn nổi.Cái thằng trước sau như một đến mức phát bực.Jang Jin-soo khoác áo phao lên.Thôi vậy, khoe với mấy anh cũng được.Vừa bước ra ngoài, mùi rượu nồng nặc đã bốc lên từ phòng khách.Jang Jin-soo quen thuộc mà đá mấy chai rượu lăn lóc trên sàn ra xa, rồi bước khỏi nhà.

May mắn là trong nhà chẳng có ai.#"Ưm ưm—"Mẹ trông có vẻ rất vui.Dạo này lúc nào cô cũng vui vẻ, nhưng hôm nay lại càng vui hơn.

Có lẽ là từ lúc thấy Jang Jin-soo xuất hiện trong trailer Show by Show.Chắc chắn đến một lúc nào đó, cô đã từng nôn nóng hỏi "Bao giờ Jin-soo mới xuất hiện đây?" rồi.Trong trailer, Halo nhận ra ngay đoạn beat, nhưng không nói gì cả.Dù sao thì đó cũng là sản phẩm của cậu, nên cậu chỉ đơn thuần cảm thấy nó không tệ.Rồi đến phần kết, cậu thấy Jang Jin-soo.Cảm xúc lúc đó khá đơn giản.'Cuối cùng cũng không bị cắt.'Vì đã dùng beat của cậu, nên Jang Jin-soo xuất hiện cũng chẳng có gì lạ.

Quả nhiên, đội ngũ sản xuất không định bỏ rơi cậu ta.Mặc dù, ai mà biết chuyện sau này sẽ thế nào.Trailer kết thúc tại đó.Sau đó là một bộ phim tài liệu có nội dung khá thú vị.

Câu chuyện về một lão ngư dân.

Ban đầu Halo cũng chẳng để tâm lắm, nhưng chỉ chớp mắt một cái, bài nhạc kết thúc phim tài liệu đã vang lên.Một câu chuyện đầy cảm xúc và lãng mạn.Người đàn ông già nua trông cô độc và khắc khổ ấy lại đang sống một cuộc đời thật thong dong và phong trần.Khoảnh khắc đặc biệt nhất là khi ông ta nhâm nhi một ly soju trên thuyền vào ban đêm và ngâm nga một bài thơ, lúc ấy, ngón tay của Halo hơi co giật.Cậu chợt nghĩ mình muốn ngồi bên cạnh, chơi guitar và cùng cụ uống một chén.

Gió biển, mì ramen nóng hổi, rượu và âm nhạc.Chẳng phải đó chính là sự lãng mạn mà cậu luôn mơ ước hay sao?"

Khà—."

Đáng tiếc, mẹ lại không cảm nhận được sự lãng mạn này.Bởi vì ngay khi trailer kết thúc, cô đã lập tức đi vào phòng.Hơn nữa, là một cách khá đột ngột.Lúc Jang Jin-soo xuất hiện ở phần highlight cuối trailer, mẹ bỗng bật dậy.Hai tay đan vào nhau, vừa xem vừa đi qua đi lại trong phòng khách, rồi vội vã cầm điện thoại và bước vào phòng.'Mẹ mệt sao?'Mới 10 giờ thôi mà.Cô cũng không hề nói một lời nào về bài nhạc của cậu.

Xem ra nó không hợp gu của mẹ rồi.Nhưng rồi sáng hôm sau.Halo nghe thấy một giai điệu quen thuộc và quay đầu lại.Mẹ cậu đang đứng đó.

Như mọi khi, cô vẫn ngân nga một giai điệu nào đó.Và rồi cậu nhận ra một điều.Giai điệu mẹ hay ngân nga khi nấu ăn đã thay đổi.Trước đây, mẹ vẫn hay ngân nga giai điệu của [Lời bày tỏ], nhưng giờ cả hợp âm lẫn nhịp điệu đều khác hẳn.Rõ ràng, nó đi theo mã của Show by Show.Trong trailer chỉ phát đoạn hook khoảng 7 giây.Mẹ cậu cứ lặp đi lặp lại đúng đoạn đó.Nghe mẹ ngân nga một lúc lâu, Halo mới lên tiếng."

Con hát cả bài cho mẹ nghe nhé?"

"Hả?"

"Nó không giống y hệt bản gốc đâu—."

Mà thật ra, cậu hát còn hay hơn hẳn ấy chứ.Dù chưa từng thử rap bao giờ, nhưng cậu vẫn rất tự tin."

Nếu mẹ muốn nghe."

Mẹ cậu có vẻ đắn đo một lúc lâu.Nhưng cuối cùng, cô lắc đầu."

Không sao.

Mẹ muốn nghe cùng với mọi người."

"?"

Mọi người?

Cô không thích nghe trước bản spoiler à?Halo không hiểu hoàn toàn câu trả lời, nhưng vẫn gật đầu.

Mẹ quay lại tập trung vào việc nấu ăn.Năm giây sau đó."

Hae-il à!

Nhưng mà—"Mẹ cậu vội vàng gọi tên cậu."

Sau khi phát sóng rồi hãy hát cho mẹ nghe nhé."

"Vâng ạ."

Halo nhẹ nhàng gật đầu, và mẹ lại tươi cười rạng rỡ.Cô tiếp tục ngân nga.Spotlight là nơi tôi thuộc về~Chỉ nghe qua một lần mà đã có thể ngân nga thế này, chắc cô thích thật rồi.Halo lại ngả người xuống sofa.Tuy cơ thể cậu không chịu ngồi yên và cậu đang phát chán đến nơi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi.

Bởi vì chơi guitar điện quá nhiều, các ngón tay cậu bắt đầu đau nhức.

Nếu lớp chai sạn trên tay dày hơn, chắc sẽ không đau đến vậy.Chờ khi hồi phục, cậu sẽ bắt đầu thu âm album thứ hai.'Bao giờ thì cơ thể này mới cứng cáp hơn đây?'Halo than thở về cái thân thể yếu ớt của mình.

Thực ra, không chỉ ngón tay có vấn đề, các khớp cũng bắt đầu đau.

Đặc biệt là đầu gối.Không đến mức không thể cử động, nhưng lúc nào cũng ê ẩm, đôi khi còn nhói lên.

Cảm giác khác hẳn với đau cơ do tập luyện.Dù vậy, cơn đau cũng không đến mức không thể cử động.Chỉ hơi khó chịu một chút thôi.Reng—Halo quay đầu lại.Không phải điện thoại reo, mà là chuông cửa đã được đặt chế độ rung đang kêu.Mẹ cậu có vẻ ngạc nhiên vì chẳng ai đặt hàng giao đến cả."

Hai mẹ con đâu có đặt hàng gì đâu nhỉ?"

Cô lẩm bẩm, rồi kiểm tra màn hình chuông cửa."

Ôi chao!

Hae-il à!"

Mẹ cậu phấn khởi chỉ vào màn hình.Sau đó, cậu chưa kịp hỏi ai đang đến, cô đã mở cửa.Đứng trước cửa là Jang Jin-soo, đang run cầm cập trong chiếc áo phao mỏng."

Hộc, cháu...chào... hộc hộc... cô."

Vừa thở dốc, vừa chào hỏi.#"Cháu đói không?

Ăn nhiều vào nhé."

"Cháu xin phép dùng bữa ạ."

Không khí lúc này giống như lần cậu được mời dùng cơm trước đây.Chỉ khác là hôm đó, cậu gần như không ăn gì, có lẽ vì không đói, còn hôm nay, vừa cầm đũa lên là vội vàng ăn ngấu nghiến như ma đói.Mẹ cậu ta bất ngờ, liền lấy thêm một bát cơm.

Jang Jin-soo cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy và cảm ơn.

Mãi đến khi bữa ăn của cậu kéo dài được một lúc lâu, cuộc trò chuyện mới bắt đầu."

Nghe nói có nhiều người vây quanh cháu đến mức cháu phải bỏ chạy à?

Cháu ổn chứ?"

"Dạ?

À, vâng, cháu ổn ạ."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Trước câu hỏi của mẹ cậu ta, Jang Jin-soo nhớ lại chuyện vừa xảy ra cách đây ít phút.

Khi rời khỏi nhà với chiếc áo phao mỏng để đến tụ điểm ở Hongdae, cậu tình cờ gặp một người nhận ra mình ngay trước lối vào ga tàu điện ngầm.—Có phải cậu là người đã xuất hiện trong Soyou không?—Cậu là cậu nhóc trong trailer, không phải, là người đã hát Spotlight đúng không?"

Họ muốn chụp ảnh chung nên cháu đồng ý, nhưng rồi—."

"Người kéo đến đông quá, đúng không?"

"Vâng.

Nhiều hơn cháu nghĩ rất nhiều, cháu hơi hoảng loạn, nhưng lúc đó chỉ nhớ đến nhà này thôi.

Thật sự xin lỗi vì đã đột nhiên ghé qua ạ."

"Không sao đâu, Jin-soo à.

Cháu làm vậy là đúng rồi.

Không bị thương là tốt rồi.

Lần sau cứ đến bất cứ lúc nào nhé."

Cậu biết đó chỉ là những lời khách sáo, nhưng vẫn cảm kích vô cùng khi được mẹ cậu ta nói như vậy.Jang Jin-soo mỉm cười rạng rỡ và gật đầu thật mạnh."

A, nhân tiện, hôm qua cô cũng xem trailer rồi đấy."

"Thật ạ?"

"Ừ, xem cùng Hae-il.

Jin-soo trông ngầu lắm đấy."

"!"

Gương mặt Jang Jin-soo bừng sáng hơn.Cậu há miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng lại nhận ra còn thức ăn trong miệng nên khép lại.Ực.

Cậu có thể nhai kỹ rồi mới nói, nhưng cuối cùng lại nuốt chửng luôn."

Cô có nghe bài của Hae-il chưa ạ?

Bài cháu hát là do Hae-il sáng tác đấy."

"Có chứ, cô nghe rồi.

Jin-soo hát rất hay."

"Vậy... thật sao ạ?

Hơ... hơ hơ..."

Không biết ai mới là đứa trẻ ở đây nữa.Không khí ấm áp như một gia đình.Jang Jin-soo bắt đầu thao thao bất tuyệt về bài hát, sân khấu, không khí buổi quay, những chuyện mà chẳng ai tò mò.

Nhưng mẹ cậu ta chỉ cười dịu dàng và gật đầu tán thành, khiến cậu càng hưng phấn hơn.Nếu chỉ trò chuyện thì không sao, nhưng thỉnh thoảng cậu lại nhìn cậu ta với ánh mắt đầy tự mãn.Người ta nói nước lặng mới chảy sâu.Jang Jin-soo nên học cách khiêm tốn hơn một chút."

Chắc hẳn bố mẹ Jin-soo cũng tự hào lắm."

Mẹ cậu ta cười nói."

Nếu là cô, cô sẽ rất tự hào đấy."

Ánh mắt cô dịu dàng nhìn Hae-il đầy trìu mến."

Ừm."

Jang Jin-soo lảng tránh câu hỏi."

Chắc bố mẹ cháu chẳng quan tâm đâu ạ."

Jang Jin-soo nghĩ đến một ngôi nhà với những chai rượu lăn lóc khắp nơi.Mẹ cậu đã không về nhà bao lâu rồi nhỉ?

Còn cha cậu, liệu bây giờ có đang chăm chú vào thị trường coin nào đó không?Họ có khi còn quên mất sự tồn tại của con trai mình.Dù vậy, Jang Jin-soo vẫn giữ thái độ lạc quan.Ít ra bố mẹ cậu không phải kiểu người đem tên con mình ra để vay nợ khắp nơi.Những người hoàn toàn xa lạ, có lẽ đó là cách mô tả chính xác nhất.Trước khi không khí trở nên gượng gạo, Jang Jin-soo liền bật cười và chuyển chủ đề.#Vào thời điểm ba người đang ăn trưa muộn.Tầng hầm B2 của Lake Palace.Gần thang máy, đèn pha của xe ô tô nhấp nháy và sáng rực.Đầu tiên, một đôi giày da bước ra khỏi xe.Tất đen để lộ mắt cá chân nhô ra, tiếp theo là chiếc quần tây sọc thẳng tắp.Người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn, chậm rãi bước xuống từ chiếc SUV.Cộp, cộp, cộp.Đế giày nện xuống nền bê tông.Người đàn ông mở cốp xe, kéo ra một chiếc vali lớn rồi hướng về phía thang máy.Thang máy bắt đầu đi lên.Vách thang máy làm bằng kính trong suốt.Người đàn ông nhìn ra quang cảnh hồ Seokchon với hai tay khoanh lại.Thang máy dừng lại ở tầng hai và cư dân chung cư bước vào.

Tầng bảy, người đó bước ra.

Cửa khép lại, thang máy tiếp tục đi lên.Ánh sáng khúc xạ qua lớp kính đôi, phản chiếu gương mặt người đàn ông trên mặt hồ.Ông đang nghĩ tới đứa con trai yêu quý của mình.Ông không chỉ mong muốn có một cuộc đoàn tụ vui vẻ mà còn tò mò hơn về những gì cậu con trai thiếu quyết đoán của mình sẽ nói.'Một thằng nhóc hay do dự như nó, vốn không phải kiểu người sẽ tự mình bước ra trước.'Thật kỳ lạ.Cửa thang máy mở ra, người đàn ông bước ra ngoài, thành thục bấm dãy số quen thuộc.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 28: Càng hợp ý hơn


"..."

Đây là điều cậu không ngờ tới.Cậu từng nghĩ rằng sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, nhưng không ngờ lại xảy ra nhanh như vậy.Vừa nhìn thấy người đàn ông trầm tĩnh bước vào qua cánh cửa, Halo đã biết ngay đó là ai.Không ai phủ nhận việc Roh Hae-il giống mẹ hơn là bố, nhưng những đường nét trên miệng cùng đôi lông mày rậm lại được di truyền từ ông ấy.Cha của Roh Hae-il đã trở về."

Ôi, sao anh về sớm thế?"

Mẹ cậu vội vã đi ra cửa, rõ ràng là bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của ông.

Khi nhìn thấy chiếc vali ông mang theo, cô nhận ra rằng đây không phải chỉ là một chuyến ghé thăm ngắn ngủi."

Anh đã hứa sẽ về trước Giáng sinh mà."

"Nhưng vẫn sớm hơn dự kiến, làm em giật mình đấy.

Nếu đã đến sân bay rồi thì ít ra cũng phải gọi một tiếng chứ."

Một giọng nam trầm ấm cất lên.Jang Jin-soo chợt hiểu ra chất giọng của Halo được thừa hưởng từ đâu."

Cháu chào bác, cháu là Jang Jin-soo, bạn của Hae-il ạ."

Cậu bật dậy, cúi gập người 90 độ. (note: góc nhìn jin-soo)Khí chất uy nghiêm nhưng điềm đạm của vị giáo sư khiến cậu tự nhiên phải cúi đầu.Ánh mắt người đàn ông lướt đến cậu.Jang Jin-soo cảm thấy như đang bị dò xét, bất giác căng thẳng."

Rất vui được gặp cháu."

Nhưng giọng nói dịu dàng cùng nụ cười mỉm nhẹ nhàng lại xoa dịu phần nào sự căng thẳng ấy.Thật may, cha của Roh Hae-il không giống như những người lớn tuổi thường đánh giá con người qua vẻ ngoài.

Ông có vẻ là một người khá cởi mở."

Chào ba."

Halo cũng lên tiếng chào.Giọng điệu bình thản nhưng mang theo sự xa cách rõ ràng."

Lâu rồi không gặp nhỉ.

Con vẫn khỏe chứ?"

"Vâng ạ."

Thông thường, một người cha sẽ cảm thấy chạnh lòng khi con trai xa cách với mình sau một thời gian dài xa cách.

Nhưng người đàn ông này lại thản nhiên chấp nhận.Ông không cố thu hẹp khoảng cách, chỉ lặng lẽ quan sát Halo, như đang đánh giá điều gì đó."

Có vẻ con thay đổi rồi."

"Vậy sao?"

Đúng là có thay đổi.Nhưng chính xác là thay đổi ở đâu thì lại khó nói.Bởi ít nhất, ngoại hình của con trai không khác gì so với ký ức của ông.'Chắc nói chuyện một chút thì sẽ rõ thôi.'Trước tiên, ông cần cất hành lý đã.Người đàn ông nhấc bổng chiếc vali chỉ bằng một tay."

Anh đã ăn gì chưa?"

"Qua loa."

"Qua loa?"

"Bỏ bữa cũng không sao, nhưng anh muốn một ly cà phê."

"Được rồi.

Còn hạt cà phê thì sao?"

"Loại mà em thích."

Jang Jin-soo đặt thìa xuống khi nhìn chằm chằm vào bố của Hae-il, người vừa bước vào phòng ngủ cùng mẹ cậu ta.

Không còn tâm trạng nào để ăn nữa."

Tôi đi ngay bây giờ-""Cháu tên là Jin-soo, đúng không?"

Thật không may là cậu không tìm được cơ hội chuồn đi."

Dạ?

À, vâng ạ!"

"Cháu học cùng lớp với Hae-il sao?"

"Dạ đúng vậy."

"À, ra thế.

Hai đứa hãy thân thiết với nhau nhé."

"Dạ..."

Cha của Roh Hae-il bước ra khỏi phòng và ngồi xuống ngay bên cạnh Jang Jin-soo.

Jang Jin-soo cứng đờ, cầm thìa cũng không được mà đặt xuống cũng không xong.May mắn thay, cha của Hae-il không chủ động bắt chuyện với cậu.

Ông chỉ điềm nhiên thưởng thức cà phê.Bầu không khí trong bếp trở nên tĩnh lặng.Không có chuyện gì đặc biệt cả.Jang Jin-soo, người đang cứng đờ như đá, dần dần thả lỏng khi quan sát tình hình.Đúng lúc đó, cha của Hae-il lên tiếng."

Nhắc mới nhớ, gần đây ta xem được một video thú vị."

"Video thú vị ạ?"

"Trợ giảng Kang bảo đó là video đang hot trên NuTube dạo này, nên đã cho ta xem.

Và con biết điều khiến ta ngạc nhiên nhất là gì không?"

Cha của Hae-il nhìn thẳng vào Halo, khóe môi hơi nhếch lên đầy ẩn ý.

Không ai trong phòng cần phải đoán cũng biết ông đang nhắc đến đoạn video nào."

Dạo này con có vẻ thích làm những điều thú vị nhỉ."

"Bác đã xem video busking của Hae-il rồi sao?"

Jin-soo thốt lên.Ông gật đầu, nhấp một ngụm cà phê.Hương cà phê lan tỏa khắp căn nhà."

Con đang làm cái gì vậy?"

"..."

Ông đang giận sao?

Hay đang chấp nhận chuyện này?Halo không thể đoán ra được.Giọng điệu của ông không mang sắc thái khuyến khích, nhưng cũng không hoàn toàn là phản đối.

Một sự mơ hồ khó hiểu.Trước đây, nếu phải đối diện với người cha cũ, cậu sẽ lập tức tranh cãi.Nhưng giờ đây, sau khi đã hòa giải với mẹ, Halo bình tĩnh hơn.Thay vì xem ông như "người cha cũ" của Roh Hae-il, cậu coi ông là một người xa lạ.

Và nếu là một người xa lạ, thì cậu vẫn có thể thuyết phục được."

Con đang làm điều mình yêu thích nhất."

Halo trả lời như một lẽ đương nhiên.Không gian như đóng băng khi ánh mắt hai cha con giao nhau.Bị kẹt giữa hai người họ, Jang Jin-soo có cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi.

Không biết mình có còn thở được không nữa."

Việc học của con thế nào rồi?"

"Anh này, trước tiên thì hãy nói chuyện với em đã—"Mẹ cậu định xen vào khi cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, nhưng Halo đã đáp lời trước."

Tùy theo 'học' mà bố nói là loại nào."

"Nếu con không tập trung, con sẽ không vào được trường đại học mà con muốn đâu."

"'Trường đại học mà con muốn' sao?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Người đàn ông khoanh tay.Hành động này trông rất giống với Roh Hae-il.Ông nhìn Halo rất lâu rồi mới cất lời."

Chỉ mới không gặp một thời gian, mà con đã thay đổi nhiều quá."#Giáo sư Roh Yoon-hyun của Đại học Hàn Quốc nhìn thấy người vợ và bạn của con trai mình tái nhợt.

Họ dường như nghĩ rằng ông đang tức giận.Nhưng không phải vậy.Giáo sư Roh Yoon-hyun chỉ đơn giản là ngạc nhiên trước sự thay đổi của con trai mình, thậm chí còn thấy thú vị.Ông muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cậu con trai thiếu quyết đoán mà mình từng biết.Roh Hae-il, con trai ông, từ lâu đã giống như một ngón tay áp út đau nhức trong lòng ông.

Không có chính kiến rõ ràng, luôn do dự và tài năng cũng ở mức trung bình.

Ngoài con đường học vấn, cậu dường như chẳng có lựa chọn nào khác.Nhưng có vẻ như đã có một sự thay đổi.'Giờ thì nó mới phá vỡ lớp vỏ của mình sao?'Roh Yoon-hyun luôn yêu thích những người có chủ kiến rõ ràng, chính xác hơn là những người có ý thức mục tiêu mạnh mẽ và có thể kiên trì thực hiện chúng.

Ông tin rằng chỉ những người như vậy mới có thể thành công và mong muốn con trai mình, người giống ông, cũng đạt được điều đó.Vì thế, ông thực sự có chút hài lòng khi thấy con trai mình đối mặt trực diện với ông, bày tỏ suy nghĩ của mình mà không chút do dự.Ông đã nghĩ con trai mình sẽ mãi không thay đổi.Là người có con mắt nhìn người khá tốt, Roh Yoon-hyun nhận ra rằng ông đã sai.Và việc chính con trai mình khiến ông nhận ra điều đó lại khiến ông càng thêm hài lòng.Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là ông sẽ ngay lập tức chấp nhận mọi thứ mà cậu đang làm.Ca hát của con trai ông nghe cũng khá ổn.Ông đã xem kênh NuTube có vẻ thuộc về cậu.Ông thậm chí còn bất ngờ khi nghe bài hát con trai viết dành cho mẹ mình.

Nhưng đó là tất cả.Roh Yoon-hyun không phải là kiểu phụ huynh sẽ mù quáng ủng hộ hay buông thả con chỉ vì nó bỗng nhiên muốn theo đuổi âm nhạc.Đặc biệt là khi sự thay đổi này xảy ra mà không có bất kỳ bối cảnh nào rõ ràng.Muốn theo đuổi âm nhạc có thể chỉ là một sự bốc đồng tuổi dậy thì.Hoặc ngay cả khi bây giờ cậu nghiêm túc, có thể sau này cậu sẽ từ bỏ.Cuộc sống vốn dĩ chẳng thể đoán trước được điều gì.Với tư cách một người cha, ông không thể chỉ nhìn nhận chuyện này một cách tích cực đơn thuần.Nhưng trước hết, ông muốn biết con trai mình nghiêm túc đến mức nào."

Có vẻ như con đã quên mất điều này, nên ta sẽ nhắc lại."

Giáo sư Roh Yoon-hyun đặt cốc cà phê xuống, nhìn chằm chằm vào Roh Hae-il.Con trai ông trông đầy bất mãn.Chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bùng nổ như một ngọn núi lửa.Trong lòng, Roh Yoon-hyun cảm thấy khá thích thú."

Ta đã từng hứa với con một điều, nhớ chứ?

Rằng vào ngày con nhập học Đại học Hàn Quốc, ta sẽ chuyển giao toàn bộ tài sản cho con mà không kèm theo bất kỳ điều kiện nào."

"-."

"Mặc dù không phải là một số tiền khổng lồ, nhưng ít nhất con cũng sẽ không phải lo chuyện chết đói.

Đúng vậy, ta đã nói sẽ cho con 900 triệu won."

"!"

Jang Jin-soo trợn tròn mắt.900 triệu?

Không phải 900 won mà là 900 triệu won?

Ngay cả người mù cũng phải sáng mắt trước con số này.Cậu ta biết rằng Roh Hae-il sống khá giả, nhưng không nghĩ rằng cậu ấy lại giàu có đến mức này.Nhìn số tiền khổng lồ này qua lại, trông cứ như là cậu ta sinh ra đã ngậm thìa bạc vậy.'...Đáng ghen tị thật.'Cha của Roh Hae-il chờ đợi câu trả lời từ cậu ta, như thể muốn hỏi con tính sao đây?

'Với số tiền này, chẳng phải nên vào Đại học Hàn Quốc sao?' Jang Jin-soo nghĩ thầm.Dù có là Roh Hae-il đi chăng nữa, đây vẫn là một con số đủ để khiến người ta dao động.Đúng lúc đó, khóe môi Roh Hae-il hơi nhếch lên.Cậu ta đang định nói gì đây?Halo nhìn thẳng vào cha của Roh Hae-il. (note: lúc này quay về góc nhìn của Halo)Roh Yoon-hyun không thể tưởng tượng nổi cậu đã kiếm được bao nhiêu tiền chỉ với một album.Đương nhiên rồi.

Những gì chính cậu còn chưa biết, làm sao cha Roh Hae-il có thể biết được?"

Có gì phải đắn đo sao?"

Cha của Roh Hae-il nói như thể ông mong đợi cậu đồng ý.Ông tin rằng sự im lặng của cậu đồng nghĩa với việc cậu đang bị con số chín trăm triệu won mê hoặc."

Chỉ là con đang thử nghĩ xem... chênh lệch sẽ lớn đến mức nào thôi."

Sau đó Halo mở miệng.Dường như cha cậu vẫn chưa hiểu ý cậu."

Chắc là chênh lệch gấp vài chục lần?

Hay vài trăm lần nhỉ?"

"?"

"Nếu lấy một con số không ngừng tăng lên mà chia cho mười tỷ, thì sẽ ra bao nhiêu?

Con vốn không giỏi toán lắm."

"...!"

Nhận ra ý nghĩa trong lời nói của con trai, ông khẽ bật cười."

Có vẻ con chưa hiểu rõ giá trị của tiền.

Một công chức phải làm việc 31 năm mới có thể kiếm được khoảng 1,2 tỷ won."

"Vậy nếu con làm việc trong 31 năm, cha nghĩ con sẽ kiếm được bao nhiêu?"

Cha cậu im lặng, chỉ nhìn chằm chằm.Ánh mắt nóng bỏng xuyên thẳng vào người cậu.Đến cả mẹ cậu cũng không thể xen vào cuộc đấu trí này."

Vậy con nghĩ mình có thể kiếm được bao nhiêu trong tương lai?"

"Làm sao con biết được chứ?"

Người đàn ông bật cười, như thể đang hỏi thật sự là thế à?

Halo cũng cười theo."

Con đâu có ngồi tính từng đồng đâu."

"!"

Cũng như trước đây.Sẽ có người khác quản lý tài sản cho cậu.Cậu chỉ cần lướt qua và bỏ ngoài tai.Không cần phải lo lắng hay đắn đo.Bởi dù có tiêu bao nhiêu đi chăng nữa, số tiền đổ vào sẽ còn nhiều hơn thế."

Ta thật không hiểu con lấy đâu ra tự tin như vậy.

Vì còn là một học sinh cấp hai chưa biết gì nên con mới nói như thế?

Hay là—"Ánh mắt người đàn ông sắc bén hẳn lên.Từ đầu, ông ta không có vẻ gì là muốn phản đối cậu hoàn toàn.

Giọng điệu thì tiêu cực, nhưng ánh mắt lại như thể đang bảo hãy thử thuyết phục ta xem nào.

Khiến cậu không khỏi bối rối."

Hay là con còn đang giấu ta điều gì?"

"Một khi nghe Hae-il hát, anh sẽ hiểu thôi."

Mẹ cậu đột nhiên xen vào.Cô không biết rằng Roh Yoon-hyun đã từng nghe bài hát [Lời bày tỏ] của Roh Hae-il.

Ông chậm rãi lắc đầu."

Ta hiểu tại sao con có thể thuyết phục mẹ con.

Nhưng ta không thích kiểu thuyết phục bằng cảm xúc.

Thông thường, người ta chỉ viện đến cảm xúc khi bản thân không đủ tự tin để chứng minh."

Đúng như dự đoán, Halo cũng không nghĩ cách đó sẽ có tác dụng lần thứ hai.

Thật ra, với một người lý trí như cha Roh Hae-il, có khi ngay lần đầu tiên nó cũng đã không có tác dụng.Nhưng cậu lại thấy điều đó không tệ.Thuyết phục một người thiên về lý trí và thực tế dễ hơn nhiều so với thuyết phục một người cảm tính.

Chỉ cần đưa ra đủ bằng chứng xác đáng, họ sẽ gật đầu.

Người đàn ông trước mặt cậu hoàn toàn khác biệt so với người cha ruột vốn chẳng chịu nghe ai nói gì."

Vậy thì."

Halo đột nhiên nghĩ cha Roh Hae-il giống hệt một giám đốc công ty thu âm.

Người tiếp cận cậu một cách thực tế, chỉ quan tâm đến giá trị mà cậu có thể mang lại.

Một người thuần lý trí, sẵn sàng bị thuyết phục nếu có lợi ích đủ lớn.

Nhưng chính vì vậy, Halo đã quên mất một điều quan trọng."

Đây là lần đầu tiên con chủ động nói mình muốn làm gì."

Vậy là Halo đã quên một điều quan trọng."

Ta thích con hơn rồi đấy."

Quên mất rằng, Roh Yoon-hyun chính là cha của Roh Hae-il.Người đàn ông ấy đang nhìn cậu với ánh mắt đầy tự hào.#"Anh vừa về đã làm thế với con à...!"

Vừa bước vào phòng ngủ, Park Seung-ah đã đập mạnh vào lưng Roh Yoon-hyun.

Một tiếng chát vang lên, nhưng Roh Yoon-hyun thậm chí không nhúc nhích."

Rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Thay vào đó, ông hỏi với vẻ tò mò.Roh Yoon-hyun thực sự muốn biết điều gì đã khiến con trai mình thay đổi đến vậy."

Nói ra thì dài lắm."

"Cũng may là đêm nay dài."

Park Seung-ah liếc chồng một cái sắc bén.Cô không thích việc chồng mình, thay vì vui vẻ trò chuyện với con trai sau bao lâu xa cách, lại bắt đầu chất vấn nó."

Có chuyện anh định nói riêng với nó, nhưng để mai cũng được."

"Chuyện gì?

Quan trọng lắm sao?"

"Ừ."

Ông cũng định nói về chuyện học hành của con, nhưng không khí lúc này không phù hợp để nhắc đến."

Anh có biết Hae-il đã viết một bài hát dành riêng cho em không?

Nếu anh chịu nghe thử..."

"Anh nghe rồi.

Dễ tìm mà."

"Vậy mà vẫn bảo con chỉ lo học hành thôi sao?"

"Anh cần biết nó đang nghĩ gì.

Và anh vẫn cho rằng, nếu chẳng có gì chắc chắn, thì tốt nhất cứ tập trung vào việc học."

"Làm sao anh có thể nói vậy sau khi nghe bài hát đó?"

Không phải là ông nói sai.Bản thân Park Seung-ah cũng nghĩ, nếu không có gì đặc biệt, thì học hành là lựa chọn an toàn nhất.

Vì thế, mục tiêu của cô từng là Đại học Hàn Quốc.

Nhưng sau khi nghe bài hát của Hae-il, suy nghĩ của cô đã thay đổi.Có rất nhiều người con đỗ vào Đại học Hàn Quốc.

Nhưng một người con viết nhạc dành riêng cho mẹ mình, trên đời này chỉ có một."

Vậy khi nào anh mới chịu tin tưởng và ủng hộ tài năng của Hae-il?"

"Chuyện đó thì nó phải tự chứng minh."

"Nhưng anh bảo là anh thích nó mà?"

Dáng vẻ tự tin ấy thực sự khiến ông thấy hài lòng.Nhưng thích là một chuyện, chấp nhận là chuyện khác.Roh Yoon-hyun ngạo nghễ nói:"Nếu đã là con trai anh, thì nó phải làm được vậy chứ?"

Dáng vẻ ấy, ánh mắt ấy, đều giống hệt Roh Hae-il.

Thế nên Park Seung-ah cũng chẳng thể ghét nổi ông.#"Này, đừng bao giờ gọi tôi đến đây nữa.

Tôi mà còn bước chân vào nhà cậu thì tôi không phải họ Jang."

Mặt Jang Jin-soo tái xanh.Không biết sao lại bị đầy bụng, nhưng cậu ta đã khó thở đến mức suýt tắc thở.

Halo lấy hộp cứu thương đưa qua, Jang Jin-soo liền vội vàng lục tìm thuốc tiêu hóa mà uống."

Bố cậu đáng sợ thật đấy.

Ông ấy không phải đang giận à?"

"Không giống lắm."

"Không giống?

Vậy mà còn chưa giận à?

Thế nếu giận thì còn kinh khủng cỡ nào nữa?

Mà khoan...

Cậu lấy gì mà tự tin thế?

900 triệu, không, 1 tỷ chứ có phải cái tên đặt cho chuồng chó đâu?"

Jang Jin-soo cảm thấy tiếc thay cho khoản tiền đó.1 tỷ đâu phải số tiền ai cũng có được.Mà chính cậu ta cũng bị con số ấy làm dao động, nên giờ lại thấy xấu hổ khi so sánh bản thân với Roh Hae-il."

Tên đặt cho chuồng chó á?"

Halo thử tưởng tượng một chút.

"Nghe cũng hơi chất đấy."

Sao có thể đặt tên cho chuồng chó là Billion được nhỉ.Jang Jin-soo mỉm cười và đồng ý với lời nói của Halo."

À mà, Roh Hae-il."

"?"

"Nhớ xem SoYou tập 1 và 2 nhé."

Vừa cười lăn lộn xong, Jang Jin-soo bỗng dừng lại rồi nhắc nhở.Cậu ta đã làm ầm lên khi bảo mẹ xem tập 1 và 2, không ngờ lại phải nghe đi nghe lại chuyện này thêm lần nữa.

"Chắc mẹ tôi cũng sẽ xem thôi."

"Không, không phải mẹ cậu.

Là cậu.

Cậu nhất định phải xem.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện bị cắt ghép rồi, nhưng mà, cậu phải xem tôi nói tốt cho cậu thế nào chứ."

Halo cười khẩy.Chỉnh sửa gì chứ, có thấy chỉnh tí nào đâu mà kể công.Tập 1 sẽ lên sóng ngày 13 tháng 12, tập 2 là ngày 20.

Vẫn còn khá lâu, vậy mà Jang Jin-soo đã sốt ruột giục cậu từ bây giờ."

Nếu có thời gian thì..."

"Nếu có thời gian gì chứ?

Đang kỳ nghỉ đông, cậu bận gì hả?

Chẳng lẽ lại đi quay hình tiếp?

Với cả bài hát của cậu cũng được chiếu đó, cậu nhất định phải xem!"

Cái đó thì chẳng cần xem cũng biết.

Thời nay khác rồi, mấy chương trình truyền hình đều được đăng lên NuTube hết.

Đây là điều cậu mới nhận ra gần đây."

Chẳng lẽ cậu có việc gì làm à?"

Trước ánh mắt dò hỏi, Halo đáp lại đơn giản."

Hình như tôi phải thu âm album thứ hai."

"!

Mới đó đã thu luôn?"

Album đầu vừa ra mắt được bao lâu chứ.Làm sao có thể ra bài nhanh đến mức này được?Hình như còn chưa đến một tháng kể từ bài trước.Thật không hiểu nổi, sao cậu ta có thể sáng tác như một cái máy thế này."

Nhưng ít ra cũng có thời gian xem SoYou chứ?

Thu âm xong là xong luôn mà?"

Jang Jin-soo đang mải kinh ngạc không biết album này sẽ thế nào thì bỗng nhớ ra.

Không giống như cậu, Roh Hae-il có thể hoàn thành thu âm chỉ trong một lần.

Nghĩa là cậu ta không hề bận đến mức không xem được, chỉ là không muốn xem mà thôi.

Càng nói càng bực, giọng cậu bất giác cao lên.Nhưng Halo thậm chí còn không buồn tỏ vẻ lắng nghe, chỉ lơ đãng vuốt mái tóc rủ xuống trán."

Bận."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 29: Merry Christmas Sớm


"Ở đây vẫn vậy nhỉ."

Halo kéo nón lưỡi trai lên và đưa mắt nhìn quanh.Các cửa hàng gần nhà cậu ngày nào cũng phát đi phát lại cùng một bản nhạc, nhưng khu phố này thì khác.

Những bài hát mà cậu chưa từng nghe bao giờ, những giai điệu cũ kỹ hay thậm chí thuộc thể loại cực kỳ kén người nghe vang lên ở đây.Không tệ chút nào.Không, phải nói là nếu nó giống với khu nhà cậu ở, thì cậu đã thấy thất vọng rồi.

Vì đây là nơi cậu đặt chân đến đầu tiên, nên không được phép nhàm chán.Halo lại đẩy phần tóc mái lòa xòa lên, nhét nó vào trong nón rồi đút tay vào túi áo.

Giờ đã là mùa đông thực sự.

Chỉ cần để tay bên ngoài chưa đến mười giây thôi cũng đã cảm thấy không khí lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt.Riêng Halo thì lạnh gấp đôi những người khác vì cậu chưa bao giờ trải qua mùa đông lạnh giá như vậy.

Nếu cậu chỉ đứng yên một lúc thôi, cậu cảm thấy như mình sẽ biến thành một bức tượng băng.Vậy nên, để không bị đóng băng đến chết.Và để ấm hơn những người khác, cậu cần phải vận động nhiều hơn."

Ở đây cũng tổ chức Giáng sinh à?"

Nhưng có lẽ, cái lạnh này không hẳn là điều tệ hại.

Vì cùng với mùa đông, những háo hức và mong chờ cũng ùa về.Halo dừng chân trước một cây thông lớn giữa quảng trường.

Thật mới lạ khi một đất nước nằm ở phía bên kia Trái Đất cũng kỷ niệm ngày này giống như quê nhà cậu.Những cặp đôi và nhóm bạn thỉnh thoảng lại đứng trước cây thông.

Còn khoảng mười ngày nữa mới đến lễ, nên cây vẫn chưa được trang trí hoàn chỉnh, nhưng ít ra cũng có dấu vết của sự chuẩn bị.Mấy hộp quà trống rỗng với dòng chữ "Xin đừng chạm vào."

Bọn họ đứng bên cây thông, tạo dáng trái tim quen thuộc, nở nụ cười rạng rỡ rồi rời đi."

Ồ.

Không gặp một thời gian mà lớn thêm chút rồi nhỉ?"

Lời đó vang lên khi Halo chạm mặt Han Jin-young ở chỗ tụ tập.

Nhìn thấy cậu lâu ngày không gặp, Han Jin-young tỏ ra vui vẻ."

Đúng là bọn trẻ con lớn nhanh thật."

"Cao lên rồi á?"

"Ừ.

Em muốn đo thử không?"

Halo vô thức gật đầu trước câu nói 'cao lên rồi' ấy.Rõ ràng khi nhìn vào gương, cậu trông vẫn y hệt như trước.Đón nhận ánh nhìn nóng rực của Halo, Han Jin-young lấy thước dây chuyên dùng để đo dáng quần áo ra."

Ồ."

Han Jin-young kéo thước đo ra, khẽ thốt lên một tiếng."

Cao lên thật này."

Vốn dĩ còn nghi ngờ chuyện Roh Hae-il cao lên, nhưng nghe thế Halo cũng có chút mong chờ."

Cao thêm bao nhiêu?"

"Hồi trước em nói 165cm nhỉ?

Vậy thì...

1.4cm."

"...14cm á?"

"14cm thì không cần đo cũng biết rồi.

1.4cm thôi."

"..."

Không chửi ra tiếng, nhưng nét mặt Halo trông như sắp hỏng.

1.4cm thì đâu gọi là cao lên, chẳng thà nói bàn chân dày thêm tí còn hợp lý hơn.Thậm chí trước đó Halo còn nghĩ mấy cơn đau khớp là do đang phát triển...

Giờ thì đúng là biết ngay mà.Thật chẳng hiểu sao bản thân lại phải căng thẳng vì chuyện này.

Nhưng nghĩ đến việc Roh Hae-il mới mười sáu tuổi, lại thêm chuyện bố cậu ta vốn rất cao... thì có hơi bất an."

Cứ chờ thêm chút đi, sớm muộn gì cũng cao thôi."

Han Jin-young cười tủm tỉm như thể hoàn toàn hiểu lòng cậu.

Cười kiểu này chẳng giống động viên, mà cứ như đang trêu chọc vậy."

Cơ mà, chắc vẫn cao nhanh hơn Jin-soo nhỉ?"

Không, rõ ràng là đang trêu chọc.'Ai trêu ai đấy?' Bị một tên nhỏ tuổi hơn trêu ghẹo khiến Halo không khỏi bực mình.Cậu càng không hiểu sao cứ đem cậu ra so với Jang Jin-soo nữa."

Mà này, Hae-il phải cố gắng chăm chỉ rồi."

"Vận động á?"

"Không hẳn?

Mà nói vậy cũng không sai.

Ý anh là em nên chăm chỉ ở mảng khác nữa."

Lại là chuyện gì đây?"

Ý anh là Jin-soo ấy.

Nhìn phản ứng của mọi người thì có vẻ em ấy sẽ nổi tiếng lắm nếu lên sóng.

Nếu không nhanh chân, sau này em ấy có khi còn giả vờ không quen biết em luôn ấy chứ?"

"..."

Lời này chẳng đáng để xem xét chút nào.Halo không đến để tán dóc, cậu nhanh chóng vào thẳng vấn đề."

Về phần nhạc nền MIDI Orchestra—""Không thèm để tâm luôn."

Khi Halo không quan tâm, Han Jin-young lẩm bẩm rằng chuyện đó chẳng vui chút nào.

Có vẻ như Han Jin-young đang buồn chán."

Mà này, vụ cá cược sao rồi?"

"Cược gì cơ?"

"Cược lượt xem với Jin-soo ấy."

"À."

Có vẻ như anh ta đang nói về một vụ cá cược đã kết thúc từ lâu.Khi Halo nhún vai như không có chuyện gì xảy ra, Han Jin-young mở to mắt."

Hae-il thắng à?

Cuối cùng cũng vượt mốc mười nghìn?

Mà cũng đúng thôi, bài như vậy không hot cũng khó."

Anh ta không có vẻ ngạc nhiên lắm, mà trông giống như đã đoán trước rồi."

Vậy bây giờ em có thể nói cho anh biết tên kênh không?

Cái thằng Jin-soo này.

Nó cứ bảo anh đừng giúp em, nhưng cuối cùng nó vẫn thua."

Halo khẽ bật cười.Giờ mới hiểu sao cậu ta tự tin rằng mình sẽ thắng đến vậy.

Chắc hẳn là muốn thắng lắm đây.[HALO_Official]Đã lâu rồi cậu không vào kênh.Cậu từng rất thích xem bình luận, nhưng dạo này bận rộn nên không để ý.Vậy mà bây giờ, số lượng bình luận lẫn người đăng ký đều tăng đáng kể.Kênh vẫn chẳng thay đổi gì.Không có ảnh bìa, không có ảnh đại diện, trông trống hoác, nhưng lượt xem của những bài trong album đầu tiên lại chật kín như một chiếc xe quá tải.Bình luận thì vẫn có những người cũ quay lại, nhưng cũng xuất hiện thêm những gương mặt mới, ngày nào cũng điểm danh như một thói quen."

Khoan... lượng đăng ký này là sao...?"

Kênh này chỉ có vỏn vẹn bốn bài hát.So với những kênh khác đăng bốn mươi hay bốn trăm video thì thật chẳng đáng là bao.

Nhưng đáng sợ hơn nữa là số lượt thích và số bình luận.Dù có là nhạc pop bằng tiếng Anh đi chăng nữa.Han Jin-young định nói gì đó, nhưng rồi lại nhớ đến những lời Halo nói lúc nãy mà ngậm miệng.

Có vẻ Roh Hae-il chẳng cần lo lắng về việc Jang Jin-soo nổi tiếng trước đâu."

Em định ra album thứ hai à?"

Han Jin-young hỏi trong lúc vẫn còn đang lướt xem kênh.

Lướt xuống một chút, anh thấy toàn là những bình luận ca ngợi và cầu xin phát hành nhạc mới.

Lướt tiếp thì lại thấy y chang.

Điều bất ngờ là tất cả những bình luận đó đều từ những người có nickname khác nhau."

Ừ.

Em đang làm rồi."

"...Đã làm rồi á?"

"Vì chơi bời nhiều quá nên hơi trễ, nhưng giờ cũng gần xong rồi.

Trước khi hết tháng 12 sẽ đăng."

"Gần xong luôn?"

Han Jin-young đếm ngày bằng ngón tay mà không hề nhận ra.

Có vẻ như đã khoảng một tháng trôi qua kể từ khi Roh Hae-il phát hành bốn bài hát trong album đầu tiên của mình'Có thể sáng tác nhanh vậy sao?'Vậy sau đó lại tiếp tục ra thêm nhạc?

Bộ dây chuyền sản xuất à?

Chưa kể, còn bảo là vì chơi nhiều nên làm muộn nữa?Không thể tin nổi.

Han Jin-young cười khẩy vì quá đỗi ngạc nhiên.'Thôi được rồi, sáng tác thì có thể hiểu được...

Nhưng chất lượng có đảm bảo không?'Nghĩ vậy có vẻ hợp lý, nhưng khi nhớ đến chất lượng các bài trong album đầu tiên.

Bộ não anh đột nhiên đình trệ.

Một người làm ra những ca khúc như thế thì chẳng có chuyện cậu ta làm cho có đâu."..."

Han Jin-young lần nữa câm nín, chẳng biết nói gì nữa.#"Em về à?"

"Vâng."

"Ừ, lần sau đi cùng Jin-soo nhé, anh sẽ đãi một bữa ngon."

Halo bước ra khỏi nơi ẩn náu và kiểm tra điện thoại di động.

Cậu vừa nhận được tin nhắn từ mẹ cách đây vài phút. [Mẹ: Hae-il à, con có muốn ăn omakase không?][Mẹ: Bố con được một người quen mời, con thấy sao?]"Ừm."

Ở đây, chưa có món nào làm cậu thất vọng.

Halo không biết omakase là gì, nhưng vẫn trả lời đồng ý rồi hướng đến ga tàu điện ngầm ở Hongdae.[Mẹ: Vậy tối nay gặp nhé, đừng đến trễ.][Mẹ: Hôm nay ăn omakase, ngày mai xem tập 1 của Soyou là được rồi.]Chỉ nhìn tin nhắn thôi cũng thấy được sự háo hức.Từ đầu tuần, mẹ đã mong chờ tập 1 đến nỗi cậu nghĩ chắc khoảng thứ Tư là quên mất rồi, nhưng rốt cuộc cô vẫn nhớ.Nhưng.

Có lẽ khó mà quên được.Không rõ nhà sản xuất đã chi bao nhiêu tiền, nhưng quảng cáo của Soyou ngập tràn mọi nơi, từ trạm xe buýt cho đến NuTube."

Này, cậu xem trailer của Soyou chưa?"

"Xem rồi chứ gì nữa.

Lần này ENS quyết tâm lắm đấy."

Thậm chí trên đường đi, mấy học sinh ngang qua cậu cũng bàn tán về Soyou.Halo cảm thấy chán ngấy.Thà nghe nhạc Giáng Sinh còn hơn.Halo đứng yên một lúc, chờ cho những cuộc trò chuyện kia khuất khỏi tầm tai.Khi quay đầu lại, cậu thấy một bức ảnh dán trên cửa kính, một cô gái có mái tóc trắng như ông già Noel.Bên trong cửa tiệm, các thợ làm tóc đang tất bật.Trong đó, một cậu trai cao 166.4 cm đội mũ lưỡi trai lọt vào mắt cậu.

Cậu ta có vẻ khó chịu với phần tóc mái lòa xòa trước trán, bèn hất ngược nó lên và nhét vào bên trong mũ. (note: ẻm đang tự soi bóng trên kính)'Mình cũng định cắt tóc mà.

Hay vào làm luôn nhỉ?'Có khi cạo trọc luôn cũng không tệ.Đôi khi cậu cũng muốn làm vậy.Dù quản lý và nhân viên của anh ta đã kiên quyết phản đối, nhưng ý định ấy vẫn chưa bao giờ dập tắt.Thế nhưng, khi bước vào tiệm, người thợ làm tóc phụ trách cậu lại có vẻ hơi lưỡng lự."

Cạo hết á?

Em nghiêm túc đấy à...?"

"Chắc em chưa đến tuổi nhập ngũ đâu nhỉ?

Dù bây giờ có chính sách tự do để tóc, nhưng thầy cô chắc sẽ không thích đâu."

Thợ làm tóc không nói thẳng, nhưng ngôn ngữ cơ thể đã nói lên tất cả—rằng kiểu đó hoàn toàn không hợp.Halo nhìn chằm chằm vào mình trong gương, tự hỏi liệu nó có hợp với mình không.

Nếu đó là Halo thật thì bất kỳ kiểu tóc nào cũng phù hợp.

Nhưng người ngồi trước tấm gương này là Roh Hae-il.

"Bạn bè có khi sẽ gọi em là 'Đồng tử' đó."

"Đồng tử?"

"Giờ mấy đứa trẻ không biết từ đó hả?

Ý là tiểu hòa thượng ấy."

"!"

Halo trừng mắt.Không đời nào!Cậu chỉ muốn trông mạnh mẽ hơn, không phải trông như một tiểu hòa thượng.Vậy thì cắt thế nào mới được đây?"

Nếu muốn thay đổi phong cách hoàn toàn, sao không thử uốn hoặc nhuộm?"

Người thợ làm tóc gợi ý khi thấy cậu đắn đo quá lâu."

Bây giờ đang kỳ nghỉ, em có muốn thử màu nào không?"

Rồi đưa cho cậu một quyển bảng màu.Halo chưa từng nghĩ đến chuyện nhuộm tóc.

Halo nhìn người đối diện với vẻ hờ hững.

Nhuộm cái gì mà nhuộm chứ.Cậu lật cuốn sách một cách qua loa, mắt lướt qua từng kiểu tóc.Không có cái nào vừa ý cả.Cũng đúng, ban đầu cậu đã định cạo trọc luôn mà.Nhưng rồi, ánh mắt cậu dừng lại ở người mẫu trên trang cuối cùng."

Em thích kiểu đó à?

Sẽ mất kha khá thời gian đấy."

Halo gõ ngón tay lên tay vịn ghế.Dần dần, cậu cảm thấy nghiêng về kiểu này.

Nếu không cạo sạch thì kiểu này có vẻ cũng được.Cậu liền nhắn cho mẹ một tin: "Con có thể sẽ về muộn một chút."

Nhà tạo mẫu tóc quấn khăn quanh cổ cậu, vừa làm vừa dặn dò về việc chăm sóc tóc sau này.Dưới bàn tay của người thợ, Halo khép mắt lại.#Khi cậu mở mắt ra, thời gian đã trôi qua khá lâu.Mẹ cậu đã nhắn tin báo giờ và địa điểm, dặn cậu đến trước một khoảng thời gian nhất định.

Halo liếc qua tin nhắn rồi nhắn lại rằng mình đã hiểu.Cảm thấy khá hơn chưa nhỉ?Halo đưa tay chạm vào mái tóc lạ mà quen, rồi lại đội mũ lưỡi trai lên.

Không phải vì tóc gây khó chịu mà đơn giản là không muốn cầm mũ trên tay.Lúc đó, cậu chợt nhớ đến lời dặn không được chạm vào tóc.

Nhưng đội mũ thì chắc cũng không ảnh hưởng gì đâu.Cậu lên tàu điện tuyến số 2 rồi kiểm tra trạm chuyển tuyến.Vốn chỉ quen đi mỗi tuyến số 2, chuyện đổi tàu vẫn còn hơi lạ lẫm, nhưng không quá khó khăn.

May mắn là sau khi chuyển tàu, cậu vẫn tìm được chỗ ngồi.Cậu ngồi ngay ghế gần cửa nhất, tựa đầu vào cây cột bên cạnh.

Giờ chỉ cần ngồi im là sẽ tới nơi.Không khí ấm áp khiến cơ thể dần thả lỏng.Halo đưa mắt nhìn quanh toa tàu.Khung cảnh này khác hẳn với sự phấn khích tràn ngập ở Hongdae khi mọi người đang mong chờ Giáng sinh.

Chỉ cách nhau một tuyến tàu, nhưng trên khuôn mặt của những người ở đây lại như có thêm một gánh nặng.

Họ không mong đợi Giáng sinh, mà chỉ đang cố gắng sống sót qua từng ngày.Khoảnh khắc tàu điện ngầm dừng lại và khởi hành trở lại.Có người rời đi và có người khác đến, nhưng chẳng có gì thay đổi nhiều.Đó chính là lúc đó.Khi tàu điện ngầm dừng lại và khởi động lại, một âm thanh giống như tiếng đàn piano vang lên.

Hầu hết mọi người đều quay đầu lại vì tàu điện ngầm rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thì thầm nhỏ.

"!"

Halo cũng quay đầu lại, và trông thấy một người đàn ông trung niên, gần như đã đến tuổi già.Dù đang giữa mùa đông, ông ta chỉ mặc quần short và đi dép lê.

Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc hơn cả chính là việc ông ấy đang cầm một chiếc melodion, chuẩn bị chơi nhạc.

Không còn nghi ngờ gì nữa, âm thanh đó chắc chắn phát ra từ ông ta.Ở quê cậu, thỉnh thoảng cũng thấy cảnh tượng này, nhưng từ khi đến đây, cậu chưa bao giờ thấy ai chơi nhạc trên tàu điện cả."

Là người bán rong à?"

Nhưng trông không giống lắm.

Người đàn ông không mang theo túi xách nào khác, chỉ có mỗi chiếc melodion trong tay.Tiếng tàu rung lắc đều đặn.

Những ánh mắt hiếu kỳ lần lượt đổ dồn về phía người đàn ông và nhạc cụ của ông ta.
 
Back
Top