Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 700: Tấm chồng thật thà - Xấc xược với mẹ chồng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư sai Thái An Kỳ xào rau, Thái An Kỳ bị dầu bắn chạy vội vào phòng vệ sinh rửa nước lạnh vì sợ để lại sẹo xấu.Thấy Thái An Kỳ bỏ thức ăn, cô cầm xẻng tiếp tục nêm nếm gia vị, rau chín thì tắt bếp."

Để mẹ xem bỏng chưa nào."

Ninh Thư vào phòng hỏi Thái An Kỳ.Thái An Kỳ khó chịu, da cô mịn vậy mà có sẹo thì chết dở."

Không bỏng thì nấu cơm tiếp đi."

Thái An Kỳ tức giận: "Con đã bảo là con không biết nấu mà, sao mẹ cứ bắt con nấu thế.

Mẹ không có tiền mua đồ ăn ngoài thì con bỏ tiền ra mua được chưa."

Ninh Thư cười nhân từ: "Đây không phải là chuyện có tiền hay không.

An Kỳ à, Vương Bác đi làm kiếm tiền nuôi cả gia đình, con không đi làm thì phải làm việc nhà."

Thái An Kỳ chửi thầm Ninh Thư là con mụ giả nhân giả nghĩa, miệng nam mô bụng bồ dao găm.Thái An Kỳ khó chịu: "Sao lại là mình con làm hết việc nhà?"

"Đó là trách nhiệm con à, con đã kết hôn với Vương Bác thì phải có trách nhiệm với căn nhà này."

Ninh Thư bảo: "Chồng việc này vợ việc kia, công việc của con là chăm sóc gia đình, tất nhiên nếu con đi làm thì việc nhà đến tay mẹ."

Thái An Kỳ cười khẩy, chế nhạo: "Bà nói hay như đài ấy.

Bà hết trách nhiệm vì gia đình nhưng rồi vẫn bị chồng bỏ thôi."

Ninh Thư nhói lòng, bùng lửa giận.Ninh Thư lạnh mặt, nói giọng lạnh nhạt: "Cô thấy con trai tôi không dám bỏ cô nên dám xấc xược à?"

Thái An Kỳ không hề biết sợ Ninh Thư, cô ta ghét nhất cái loại đàn bà giả vờ tốt bụng, cô ta đắc chí: "Bà có thể bảo Vương Bác ly hôn với tôi, tôi chiều hết."

Ninh Thư chỉ nhìn Thái An Kỳ chằm chằm, sau đó cô hỏi: "Cô không muốn làm việc nhà?"

Thái An Kỳ hất cằm: "Tôi sẽ không trở thành bà nội trợ ám mùi dầu mỡ."

Ninh Thư gật đầu: "Tức là về sau cô sẽ mua đồ ăn ngoài?"

"Đúng rồi, tôi sẽ mua."

Thái An Kỳ khinh thường: "Bà không trả thì tôi trả."

"Cô thích mua cứ việc mua, chính miệng cô bảo cô trả đấy."

Ninh Thư lạnh lùng.Thái An Kỳ nghẹn lời không đáp trả được.Ninh Thư về bếp chặt gà nấu canh.

Thái An Kỳ bĩu môi về phòng ngủ, hôm nay cô mệt quá.Ninh Thư nấu canh gà, thức ăn còn lại đợi Thái An Kỳ mua.Ninh Thư gõ cửa phòng Thái An Kỳ, Thái An Kỳ mới tắm xong ra mở cửa, cô ta khó chịu đăm đăm: "Gì thế?"

"Vương Bác sắp về ăn cơm rồi, cô mua thức ăn đi."

Ninh Thư nhắc nhở.Thái An Kỳ bĩu môi lấy điện thoại đặt đồ, cô ta vẫn gọi rất nhiều món.Ninh Thư miễn cho ý kiến, có phải cô trả tiền đâu mà cần lo.Thái An Kỳ vẫy điện thoại, ra bề đắc chí: "Bà thấy chưa, một cuộc điện thoại là xong chuyện, sao phải nấu nướng phiền hà."

Ninh Thư mỉm cười, tí nữa trả tiền đừng có xót.Một lúc sau thức ăn giao đến, Ninh Thư gọi Thái An Kỳ: "Trả tiền đi."

Thái An Kỳ xị mặt đứng lì ra không định trả tiền, nhân viên giao hàng vẫn đợi ngoài cửa.Ninh Thư cười bảo: "Thế tôi trả vậy, mai cô đi chợ với tôi rồi trả nhé."

Thái An Kỳ giậm chân, về phòng lấy ví đưa mấy tờ tiền màu hồng cho nhân viên giao hàng.[Tờ tiền mệnh giá một trăm tệ có màu hồng.]Ninh Thư nhận ra ví của Thái An Kỳ thuộc thương hiệu nổi tiếng, một cái ví cũng mấy chục triệu chứ nào có ít.Đúng là người có tiền có khác.Thái An Kỳ phải trả tiền rất không vui, cô ta cố tình giậm chân ra tiếng.Ninh Thư giả vờ bị điếc, cô gọi bảo Vương Bác về ăn cơm.Vương Bác đi làm về thấy cơm nước thịnh soạn bèn hỏi Ninh Thư: "Gọi cơm quán hả mẹ?"

Ninh Thư gật đầu: "An Kỳ không muốn nấu cơm nên nó bảo từ giờ để nó mua thức ăn."

Vương Bác nhăn mặt: "Thế thì hết nhiều tiền lắm."

Vương Bác phải đi làm nuôi cả gia đình nên áp lực nặng nề.

Mâm cơm này hết cả mấy trăm tệ trong khi anh làm việc cả ngày cũng chỉ được ngần đó.Thái An Kỳ ra khỏi phòng nghe Vương Bác nói thì sầm mặt, kéo mạnh cái ghế ngồi phịch xuống."

Em trả chứ có phải anh trả đâu."

Thái An Kỳ lầm lì, nói chuyện như muốn đấm vào mặt người ta.Vương Bác lại nhìn mẹ, Ninh Thư múc canh giả vờ không nghe thấy.Vương Bác tức anh ách nhưng không biết phản bác An Kỳ thế nào, anh ta hít sâu, nói: "Cảm ơn em, An Kỳ."

Vẫn còn cảm ơn được?Ninh Thư nghe mà chỉ muốn đổ bát canh gà vào đầu Vương Bác.Thái An Kỳ hừ lạnh, bưng bát ăn cơm.Vương Bác cũng đành ăn cơm, anh ta ăn nhanh, Ninh Thư đặt bát canh gà trước mặt Vương Bác: "Uống đi con, gà An Kỳ làm thịt để nấu cho con đấy."

Vương Bác cười gượng gạo, nói với Thái An Kỳ: "Cảm ơn em."

Thái An Kỳ chỉ ừ lạnh lùng.Vương Bác uống hết bát canh, cơm nước xong xuôi lại đi làm.

Thái An Kỳ ăn xong cũng bỏ lại bát đũa về phòng khoá trái cửa.Ninh Thư đổ sạch rất nhiều thức ăn thừa, rửa bát xong về phòng luyện Tuyệt Thế Võ Công.Nửa ngày trời Thái An Kỳ và Ninh Thư không gặp nhau, mạnh ai ở trong phòng người ấy.Sẩm tối Vương Bác sắp đi làm về, Ninh Thư mới sang gõ cửa phòng Thái An Kỳ: "Sắp tối rồi đặt đồ ăn đi."

"Lại đặt?

Lúc trưa mới đặt còn gì?"

Thái An Kỳ nói to.Ninh Thư cười hiền từ: "Cô bảo ăn đồ thừa hại sức khoẻ nên tôi đổ hết rồi."

"Bao nhiêu thức ăn như thế mà bà đổ hết đi?"

Thái An Kỳ tức tối: "Không phải bà trả tiền nên bà lãng phí hả."

Hờ hờ, người khác trả tiền nào thấy cô xót của, giờ phải móc tiền túi mới biết đau.Ninh Thư bình tĩnh: "Cô bảo cô đặt đồ ăn ngoài, ăn đồ thừa hại sức khoẻ nên tôi đổ thôi."

"Bà..."

Thái An Kỳ thở mạnh giận dữ, thầm mắng đồ con mụ già.Lành hiền cái quái gì, mẹ chồng độc ác thì có.Ninh Thư vẫn nhắc: "Sắp tối rồi đấy cô đặt đồ đi nhé."

Thái An Kỳ lắc tay Ninh Thư nhõng nhẽo: "Mẹ nấu cơm vừa ngon vừa sạch, con thích ăn cơm mẹ nấu nhất."

Ninh Thư cười đôn hậu, vỗ bàn tay Thái An Kỳ:"Cô là phụ nữ nên cũng hiểu mà, tôi già rồi không còn khoẻ mạnh, nấu cơm mệt mỏilắm."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 701: Tấm chồng thật thà - Trong cơn nóng giận


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ muốn Ninh Thư nấu cơm vậy mà lại bị Ninh Thư lái sang chuyện tuổi mãn kinh làm cô ta tức không làm gì được.Thật sự tưởng mình là phu nhân nhà giàu đến lúc an hưởng tuổi già.Thái An Kỳ lại đành đặt đồ ăn, tuy nhiên lúc này chỉ đặt ba mặn một canh, ít hơn mâm cơm thịnh soạn bày nửa cái bàn ăn như bữa trưa.Nhân viên giao hàng mang thức ăn đến, Thái An Kỳ sầm mặt rút tiền trả.Càng nghĩ Thái An Kỳ càng tức, cô lấy chồng theo chồng, sao cô phải nuôi cái nhà này.Cơn giận ngày một lên cao, cô ta nói với Ninh Thư đang lấy bát đũa: "Mẹ không khoẻ thì đừng lo chuyện nhà nữa, tiền lương của Vương Bác để đó con giữ cho."

Ninh Thư nhăn mặt: "Đợi Vương Bác về rồi xem Vương Bác nói thế nào."

Thái An Kỳ bớt nóng nảy hơn.

Chỉ cần cô ân cần với anh ta, cô đảm bảo Vương Bác sẽ đưa tiền cho cô.Vương Bác đi làm cả ngày về hơi mệt, Thái An Kỳ ra đón chồng, câu đầu tiên cô ta nói là: "Vương Bác, đưa thẻ lương cho em."

Vương Bác sửng sốt, anh không hiểu chuyện gì nên nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nói: "Rửa tay ăn cơm."

Vương Bác đi ngang qua Thái An Kỳ vào phòng vệ sinh rửa tay.

Thấy Vương Bác nghe lời Ninh Thư, Thái An Kỳ dậm chân khó chịu.

Vương Bác rửa tay ra ngồi xuống ghế, nhìn thức ăn một lúc rồi hỏi: "Lại đặt đồ bên ngoài?"

"Chứ không anh nghĩ nhà ăn gì."

Thái An Kỳ ngồi bên cạnh nói: "Đặt đồ thì phải trả tiền, mẹ không khoẻ không muốn làm việc nhà, anh đưa thẻ lương cho em đi."

Vương Bác nhăn mặt: "Anh thấy tự nấu cơm vẫn hơn."

Thái An Kỳ đặt cạch đũa xuống bàn: "Anh có nấu cơm đâu mà biết, nói mồm như anh dễ lắm."

Thái độ sửng cồ của Thái An Kỳ làm Vương Bác im lặng một lúc lâu.

Thấy Vương Bác mất hứng, Ninh Thư biết tại sao Vương Bác không vui.

Bởi vì Thái An Kỳ toàn chọn món cô ta thích, không có một món ăn nào trên bàn là món Vương Bác thích.

Ta có thể nhận ra từ những việc nhỏ nhặt nếu người này không thích người kia.

Thái An Kỳ không thích Vương Bác ngu ngốc, cô ta chọn Vương Bác chỉ vì anh ta lành hiền, kể cả có lộ tẩy thì người đàng hoàng vẫn chọn nhẫn nhịn.

Dù có thêm một mẹ chồng nhưng cũng là người thật thà như Vương Bác, lấy Vương Bác không lo khổ.

Vả lại gái nào chẳng phải lấy chồng, nhà cô ta lại giục ghê quá, cô ta tự biết tình cảnh của mình.

Cô ta phá thai vài lần không dễ chửa đẻ, gia đình có điện kiện mà biết chuyện sẽ bỏ cô ngay.

Chẳng bằng lấy gia đình như Vương Bác, không lo sự khác biệt về điều kiện, Vương Bác lại có công ăn việc làm, có nhà cửa đàng hoàng, về đó họ sẽ yêu thương cung phụng cô.

Ninh Thư nói với Vương Bác: "An Kỳ là vợ con, cho con bé giữ tiền cũng phải."

Thái An Kỳ nghi ngờ Ninh Thư, cô ta không tin con mụ già này tốt bụng như thế.

Ninh Thư nói tiếp: "Nhưng không đưa hết tiền cho An Kỳ được.

Mẹ sẽ cầm thẻ lương, mỗi tháng đưa An Kỳ nửa lương."

Nửa lương cũng phải vào bốn, năm nghìn tệ.

"Nửa còn lại mẹ tạm giữ hộ, nhỡ nhàng gì không phải cuống quít chạy tiền."

Ninh Thư nói: "Các con còn phải sinh con, nuôi con nhiều khoản tốn kém nên cứ để mẹ cầm hộ."

Thái An Kỳ không hài lòng, quanh đi quanh lại thẻ lương vẫn về tay bà ta, có đưa tiền hay không là quyền của bà ta.

Chẳng lẽ cô đây mà phải ngửa tay xin tiền một con mụ già?Vương Bác nghe mẹ nói gật đầu: "Vâng mẹ."

Thái An Kỳ tức chết mất, cô ta định vứt đũa không ăn nữa.

Nhưng lại nhớ ra con mụ già sẽ đổ hết thức ăn thừa, và cô sẽ bị đói cả đêm.

Cơm cô mua tội gì cô không ăn.

Thái An Kỳ tăng xông với cái mặt con ngoan của mẹ của Vương Bác.

Mẹ kiếp, ít ra đàn ông trăng hoa còn biết phụ nữ thích gì.

Thái An Kỳ từng quen vô số đàn ông, cô ta chẳng cần nói toẹt mình thích gì, đàn ông vẫn tự hiểu tặng nó cho cô, quan tâm cô, nghĩ đủ mọi cách làm cô vui.

Tuy rằng cuối cùng đường ai nấy đi nhưng cũng đã từng có thời gian vui vẻ.

Thái An Kỳ thích cảm giác được theo đuổi.

Cô ta cũng từng gặp người mà cô ta thích.

Tất nhiên cô ta vô cùng dịu dàng, ngoan ngoãn với anh kia, mặc dù bị đá nhưng cô ta cam tâm tình nguyện.

Song, đàn ông như Vương Bác là kiểu làm Thái An Kỳ cực kỳ tức giận, đầu toàn bã đậu không tinh ý không biết thế nào là lãng mạn.

Thái An Kỳ đè nén cơn giận đợi lát về phòng chỉ có hai vợ chồng rồi nói.

Tối đó Thái An Kỳ và Vương Bác nằm trên giường, Thái An Kỳ sờ ngực Vương Bác: "Vương Bác, đưa thẻ lương cho em đi, em lo liệu việc nhà cho.

Mẹ anh không khoẻ, em sẽ cho bà được hưởng tuổi già sớm."

Vương Bác nghĩ rồi nói: "Để mẹ cầm hộ vẫn hơn."

Thái An Kỳ ngồi bật dậy đá Vương Bác: "Vương Bác, em mới là vợ anh nhưng anh lại đưa thẻ lương cho mẹ anh.

Anh nào có xem em là vợ, em lấy anh được cái gì, anh nói đi?"

Thái An Kỳ nói rất to, Ninh Thư phòng bên cũng nghe thấy.

Vương Bác bị Thái An Kỳ đạp chẳng nương tình có hơi đau, nhưng thấy Thái An Kỳ giận quá, anh ta vẫn nhẫn nhịn: "Mẹ nghĩ cho tương lai vợ chồng mình thôi."

Thái An Kỳ càng được nước lấn tới, to tiếng: "Đã thật sự vì tương lai của chúng ta thế thì bà nên đưa thẻ cho em.

Bà ta muốn được cầm thẻ lương thì đi mà lấy ông già nào đó rồi giữ lương hưu của ông ta ấy."

Vương Bác sầm mặt, không nhịn được nữa: "Lấy ông già cái gì, em quá lời rồi đó."

"Không lẽ bà ta định gả cho trai đôi mươi, phải biết tự soi gương mà xem chứ."

Thái An Kỳ khinh thường.

"Đủ rồi Thái An Kỳ, bà là mẹ anh, em không tôn trọng bà được sao?"

Vương Bác không nhường nhịn: "Anh chưa từng quá lời với mẹ vợ."

"Mẹ em với bố em vẫn hạnh phúc, còn bà ta bị chồng vứt như vứt rác."

Thái An Kỳ điên tiết khi Vương Bác bảo vệ mẹ.

Mẹ kiếp, đây là tấm chồng mà cô chọn đấy, cứ tưởng sẽ biết thương vợ hoá ra vẫn là con ngoan của mẹ.

Vương Bác trong cơn giận dữ tát "bốp" Thái An Kỳ, cả hai sững sờ.

Thái An Kỳ ôm mặt ngạc nhiên không tin vào mắt mình.

Vương Bác tát xong cũng hối hận.

Anh chưa từng đánh Thái An Kỳ vậy mà trong cơn giận dữ tát một cái lại tát tím mặt.

Vương Bác gọi khẽ: "An Kỳ."

Thái An Kỳ ôm mặt cay cú, quát: "Anh tát tôi,anh giỏi nhỉ, anh là cái thá gì mà dám tát tôi."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 702: Tấm chồng thật thà - Tự nhốt mình trong phòng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ khinh Vương Bác, theo cô ta, cô ta lấy Vương Bác thì Vương Bác phải yêu thương cô ta, che chở cô ta, nghe lời cô ta.

Nay Vương Bác tát Thái An Kỳ, Thái An Kỳ cảm thấy bị xúc phạm, điên tiết quát tháo Vương Bác.

Cái giống gì!Nói thẳng ra là Thái An Kỳ cảm thấy cô ta xứng đáng với người tốt hơn, đẹp trai hơn, giàu hơn, quyền lực hơn, lãng mạn hơn là lấy tấm chồng không được cái gì lại còn đánh cô như Vương Bác.Vương Bác rất giận bản thân và cũng thương Thái An Kỳ, anh ta xin lỗi liên tục: "An Kỳ à, anh lỡ tay thôi, em đừng khóc."

Thái An Kỳ nói thẳng: "Anh đưa thẻ lương cho em."

Không có chuyện tát không cô được.Vương Bác nhăn nhó mặt mày mãi không đưa ra quyết định.

Thái An Kỳ càng cáu, đẩy Vương Bác ra khỏi phòng: "Hôm nay anh ngủ ghế đi."

Sau đó đóng "rầm" cửa lại.Vương Bác đứng trước cánh cửa đóng kín vò đầu phiền não, định gõ cửa nhưng lại chột dạ, áy náy, tự trách vì đã tát Thái An Kỳ.Vương Bác đành ra ngủ sô pha ngoài phòng khách.Ninh Thư mang chiếu, chăn gối ra trải cho Vương Bác: "Ngủ ghế khó chịu, con đừng ngủ ghế nữa."

"Mẹ ạ."

Vương Bác không dám nhìn mặt Ninh Thư.Ninh Thư cười bảo: "Cuộc sống vợ chồng là xúc tiến nhau, giúp đỡ nhau, bổ sung nhau, bầu bạn với nhau suốt đời.

Một trong hai sinh lòng khác, cuộc hôn nhân này không thể lâu dài."

"Hồi đó bố con thích người khác, bố mẹ cũng sống gượng sống gạo với nhau.

Nhìn bố con ngày ngủ đêm mơ về cô khác mà lòng mẹ đau như cắt, dứt khoát đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân bức bối."

Ninh Thư nhìn Vương Bác: "Mẹ không có mong mỏi gì ngoài mong con hạnh phúc."

Vương Bác hít sâu, mệt mỏi ra mặt, gượng cười với Ninh Thư: "Con biết rồi mẹ."

"Nghỉ đi."

Ninh Thư không hỏi lý do Thái An Kỳ để con trai mình ngủ sô pha.

Hỏi chỉ càng làm khó Vương Bác bị kẹp giữa mẹ và vợ.

Vốn dĩ Vương Bác không phải người tinh tế, khó xử lý mâu thuẫn giữa hai người phụ nữ trong nhà.

"Mâu thuẫn" của mẹ chồng nàng dâu không phải vài ba ngày điều chỉnh được.

Đời này Dương Tử Di dồn hết tâm huyết vào con trai.

Ngấm ngầm chấp nhận chuyện "Con trai lấy vợ bằng với con trai đã chết", vậy mà ai oán làm sao người con trai bà hết mực thương yêu lại bị cô ta sỉ nhục, chẳng coi con trai bà ra gì?Một người phụ nữ không có lòng tự trọng vậy mà vẫn hống hách, lên mặt với con trai bà.

Sáng hôm sau Ninh Thư đi mua đồ ăn sáng cho Vương Bác.

Cửa phòng ngủ vẫn đóng kín nhưng anh ta vẫn gõ cửa.

Thái An Kỳ chưa nguôi giận, ra mở cửa với mặt lầm lì lây cảm xúc trái chiều sang cả Vương Bác.

Vương Bác muốn xin lỗi nhưng xem biểu cảm của vợ, e rằng không muốn nghe anh nói chuyện.

Vương Bác vào phòng thay quần áo rồi đi làm ngay.

Cái kiểu gì vậy, Thái An Kỳ tức tối vì Vương Bác đã đi làm luôn.

Ninh Thư nhìn thấy má Thái An Kỳ có vết hằn đỏ, cô biết là cái tát của Vương Bác.

Nhận thấy tầm mắt của Ninh Thư, Thái An Kỳ liếc xéo rồi đóng rầm cửa.

Ninh Thư kệ cô ta, không muốn ăn thì thôi.

Một lát sau Thái An Kỳ trang điểm, ăn mặc tươm tất, xoã mái tóc xoăn uốn lượn, xịt nước hoa thơm nức mũi xách túi xách hàng hiệu ra ngoài.

Thái An Kỳ trang điểm vào rất xinh.

Thái An Kỳ cảm thấy nhân lúc còn trẻ nên chơi nhiều mới không phụ sắc đẹp tuổi trẻ.

Ninh Thư nhăn mặt hỏi: "Mới sáng ra cô định đi đâu thế?"

"Vương Bác đánh vợ, con phải về nhà."

Thái An Kỳ lạnh lùng.

Ninh Thư nhướn môi cười: "Cũng được, hai đứa có thời gian bình tĩnh lại.

Khi nào thì cô về?"

Nụ cười của Ninh Thư làm Thái An Kỳ cảm thấy khó hiểu, không lẽ bà ta rất mong mình rời khỏi nhà?Con mụ già này không định đưa cô tiền phải không?

Tự nhiên Thái An Kỳ không muốn đi nữa.

Tối hôm qua cãi vã, Thái An Kỳ biết chuyện thẻ lương phải thoả hiệp từ từ.

Nay lại thấy bà mẹ chồng ủng hộ cô về nhà mẹ đẻ, Thái An Kỳ không được thoải mái.Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ đang đứng tần ngần, đôi mắt đảo qua đảo lại, mí mắt gắn lông mi giả chớp chớp: "Cô muốn ăn sáng sao?"

Thái An Kỳ càng thêm nghi ngờ Ninh Thư, cô ta ngồi xuống ăn sáng: "Trời nóng quá con không muốn về nữa."

"Mẹ đưa nửa lương của Vương Bác cho con."

Thái An Kỳ đòi tiền Ninh Thư.

Ninh Thư gật đầu: "Lát chúng ta ra ngoài."

Nghe vậy Thái An Kỳ mới giãn cơ mặt.

Ăn sáng xong Thái An Kỳ ra ban công gọi điện, cô ta nói nhỏ nhưng nhờ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, Ninh Thư tai thính mắt tinh vẫn nghe rõ.

"Em không qua chỗ anh đâu, con mụ già nhà em chỉ mong em rời khỏi nhà, chắc là bà ta gai mắt con dâu muốn cuỗm tiền của em.

Mà mấy mẹ đơn thân sống với con trai như nhà này dám có khi con mụ già có ý đồ biến thái với con trai ấy chứ.

Bà ta muốn em đi nhanh cho khuất mắt, đã thế còn lâu em đã đi."

Ninh Thư nghe mà nhướn lông mày.

Xét từ một góc độ nào đó Vương Bác chính là trụ cột tinh thần của Dương Tử Di, nhưng không hề có chuyện xấu xí như Thái An Kỳ nói.

"Bà ta như kiểu bị điên ý, bắt em cắt tiết gà nấu này nấu nọ, định biến em thành cái đồ bị chồng bỏ như bà ta.

Đợi em lấy được tiền sẽ qua chơi với anh sau nhé."

Ninh Thư thay quần áo rồi gọi Thái An Kỳ: "Ra ngoài với tôi."

Thái An Kỳ cúp máy, thấy Ninh Thư xách giỏ đi chợ thì phải hỏi lại: "Mẹ đi mua thức ăn á?"

Ninh Thư dúi giỏ vào tay Thái An Kỳ: "Ra ngân hàng rút tiền trước."

Tưởng Ninh Thư định rút tiền đưa mình nên Thái An Kỳ xách giỏ đi theo.

Ban ngày nóng như đổ lửa, mồ hôi chảy ròng ròng, lớp trang điểm của Thái An Kỳ cũng không chịu nổi cái nóng gay gắt.

Cô ta nói với Ninh Thư: "Chúng ta gọi xe đến ngân hàng đi mẹ."

Ninh Thư lắc đầu: "Có mấy bước chân không phải gọi xe làm gì cho tốn tiền, mới lên xe đã mất ngay mười tệ, lãng phí."

Thái An Kỳ cắn môi lạnh lùng: "Con trả."

Cô mặc đẹp như vậy mà xách theo giỏ đi chợ.

Ninh Thư cười tít mắt: "Có mấy bước chân thôi không phải gọi xe, đang là giờ cao điểm gọi xe chỉ tổ tắc đường."

Thái An Kỳ bực lắm, giày cao gót cọ đau chân, mới đi đã mệt chẳng muốn đi tiếp.

Đi mãi mới đến ngân hàng, Ninh Thư xếp hàng dài đợi đến lượt rút.

Trời thì nóng, mặt Thái An Kỳ dinh dính, chắc hẳnđã bị hỏng lớp trang điểm xinh đẹp.

Lại thêm đi bộ lâu đau hết cả chân, Thái AnKỳ nghĩ cô ta sắp chết đến nơi.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 703: Tấm chồng thật thà - Đi chợ với mẹ chồng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Đợi mất một lúc lâu tiền mới về tay Ninh Thư.

Thái An Kỳ nhìn thấy tiền là bảo: "Mẹ đưa con tiền."

Ninh Thư nói: "Không giở tiền ngoài đường, về rồi tính."

Có khó chịu đến đâu Thái An Kỳ cũng không làm cái chuyện giật tiền giữa đường.

Cô ta chửi rủa Ninh Thư trong lòng, hứa rằng một ngày nào đó sẽ vả miệng Ninh Thư.Rời khỏi ngân hàng, Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Qua chợ cái đã."

Thái An Kỳ sửng cồ: "Đi chợ làm gì, mẹ đưa con tiền để con mua đồ ăn sẵn là được mà."

Ninh Thư bình tĩnh, nói giọng từ tốn: "Đồ ăn cô đặt không có món nào Vương Bác thích, tôi ra chợ mua ít đồ về nấu món nó thích ăn."

Thái An Kỳ lẩm bẩm: "Đồ ăn nào mà chẳng ăn được."

"Thế mẹ đi đi, con không đi đâu."

Thái An Kỳ đưa giỏ cho Ninh Thư.

Ninh Thư không cầm giỏ: "Cô đi cùng tôi thì mới biết Vương Bác thích ăn gì, lần sau đặt vài món Vương Bác thích."

"Mẹ nói cho con biết Vương Bác thích ăn gì là xong, cớ gì phải ra chợ?"

Thái An Kỳ đang đi guốc cao không tiện đi bộ nhiều.

Cô diện đồ đẹp không phải để đến nơi đông đúc, bẩn thỉu như chợ.

Ninh Thư nắm cổ tay Thái An Kỳ: "Cô cứ đi cùng tôi là được, hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, khi nào hiểu nhau hơn thì tôi sẽ xem xét cho cô cầm thẻ lương của Vương Bác."

Thái An Kỳ rất muốn hất tay Ninh Thư nhưng không làm sao hất được, thấy Ninh Thư không rời mắt khỏi mình, cô ta nói: "Vâng."

Thái An Kỳ nhịn vì thẻ lương.

Ninh Thư cười: "Phải thế chứ."

Từ đây về chợ còn cần đi bộ một quãng dài.

Thái An Kỳ xách giỏ đồ bước đi không được tự nhiên.

Bởi đi bộ nhiều guốc cọ chân đau.

Ninh Thư giả vờ không biết, cũng không hỏi chân cô ta bị làm sao.

Vào chợ Ninh Thư chỉ mải chọn lựa, trong khi đó Thái An Kỳ đi đứng rất cẩn thận, sợ đường trong chợ sẽ làm bẩn đôi guốc đẹp của cô ta.

Mồ hôi chảy ròng ròng lại thêm đôi chân đau, vậy mà Ninh Thư vẫn cứ ghé hết sạp này đến sạp khác, chạy đủ các quán chỉ để mua rẻ hơn vài đồng làm Thái An Kỳ đi theo Ninh Thư đến mệt.

Chợ đông người va quệt, trời vừa nóng vừa oi.

Thấy Ninh Thư chẳng tỏ ra bị nóng vả lại còn mua sắm đầy đam mê, Thái An Kỳ nghĩ bụng, vậy mà kêu mệt, kêu không khoẻ, không muốn nấu cơm.

Vớ phải bà mẹ chồng thế này đúng là đen đủi tích mười tám đời của Thái An Kỳ.

Hồi ấy mà biết bà ta hạch sách, có cho tiền cô cũng không về làm dâu nhà bà ta.

Ninh Thư để các đồ đã mua vào giỏ.

Thái An Kỳ xanh mặt.

Ninh Thư lại qua góc bán cá, cô nói với Thái An Kỳ: "Vương Bác thích ăn cá kho."

Thái An Kỳ không bỏ vào tai câu nói của Ninh Thư.

Góc bán cá rất bẩn, nào là vảy nào là nước bẩn đổ ướt đường đi.

Thái An Kỳ không biết đặt guốc ở chỗ nào mới không làm bẩn guốc đẹp.

Ninh Thư vớt con cá ngắm nghía rồi nói với Thái An Kỳ: "Không nên mua cá to vì thịt sẽ bị dai, cứ mua con vừa vừa là đẹp."

Thái An Kỳ gật đầu qua loa.

Con cá Ninh Thư đang cầm quẫy một cái, trượt khỏi tay Ninh Thư rơi bịch xuống đất, bắn nước bẩn lên guốc của Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ giật mình nhảy ra nhưng chỉ bị bắn nhiều nước hơn.Thái An Kỳ tức phát khóc, Ninh Thư an ủi: "Không việc gì, về rửa qua nước lại sạch."

"Guốc của con không được rửa với nước mà phải mang đi giặt dịch vụ.

Mẹ có biết một lần giặt tốn biết bao nhiêu tiền không."

Thái An Kỳ to tiếng làm mọi người xung quanh nhìn cô ta.

Thái An Kỳ mím môi, mặt cô ta tái xanh, lông mi giả dính vào nhau, kẻ mắt hơi lem tưởng đâu cô ta có quầng thâm mắt.Thái An Kỳ nổi giận với Ninh Thư: "Mẹ định mua đến bao giờ."

Ninh Thư bình tĩnh nhặt cá đưa cô bán hàng cân rồi bỏ vào trong giỏ.Cá sống giãy liên tục, Thái An Kỳ chỉ muốn vứt luôn cái giỏ.

Cô ta liên tục tự nhủ vì lấy được thẻ lương.

Thấy Ninh Thư vẫn ngó các hàng khác, Thái An Kỳ sẵng giọng hỏi: "Mua nhiều vậy rồi còn định mua gì nữa?"

Ninh Thư trả lời từ tốn: "Mua thêm ít hành."

Chân cô đau lắm rồi, cô chỉ muốn ngồi xuống cởi guốc để chân nghỉ một lúc thôi.

Ninh Thư cầm bó hành nhỏ mới mua, cô lục giỏ đồ: "Tôi già rồi hay quên, để tôi xem còn phải mua gì không."

"Đủ cả rồi đấy, về thôi."

Ninh Thư nói.

Thái An Kỳ cố nhịn cơn đau theo Ninh Thư ra khỏi chợ.

Từ chợ về nhà cũng phải đi thêm một đoạn.

Sức nặng cơ thể cộng với giỏ đồ đè cả lên chân Thái An Kỳ.Đau chết mất thôi.

Chớm nghĩ đã không buồn nhắc chân.

Thái An Kỳ bước tập tễnh theo gót Ninh Thư, Ninh Thư thấy thế bảo: "Sao không mua đôi nào thoải mái hơn, mới đi có một đoạn đã xiêu vẹo."

"Tháo guốc ra đi chân đất đi."

Ninh Thư gợi ý.

Thái An Kỳ trả lời ngay: "Con không tháo đâu."

Thà bị đau cũng phải về đến nhà trong xinh đẹp.

Ninh Thư cười khẽ, tuỳ.

Thái An Kỳ phơi nắng bị hoa mắt, chân thì đau, cô ta chưa từng phải chịu tổ hợp khổ sở bao gồm đau đầu, hoa mắt, chóng mặt, khát khô cổ như hôm nay.

Có ngu mới có lần thứ ba cô đi đâu đó với con mụ già này.

Chân Thái An Kỳ bị cọ xước tấy đau, đi một bước nhói một cái.

Cô ta chẳng còn cách nào khác ngoài tháo guốc đi chân đất.

Mới vào hè mặt đất nóng đến nỗi rán được trứng gà, nhiệt độ chưa cao báo động nhưng vẫn nóng bỏng.

Một tay xách guốc một tay xách giỏ, thấy Ninh Thư cả người nhẹ tênh mà Thái An Kỳ giận run người, vứt toẹt cái giỏ xuống đất đình công: "Con mệt không xách nổi, con không xách nữa đâu."

Chỉ vì cái thẻ lương có dăm ba đồng của Vương Bác mà cô phải phơi làn da trắng dưới ánh nắng mặt trời.

Đi theo con mụ già kia chẳng khác nào người ở.

Mẹ kiếp, cô đang sống cuộc sống gì vậy, chẳng thà cô đi chơi vừa vui vừa được tiền.

Ninh Thư nhăn mặt nhìn thức ăn đổ đầy ra đất: "Cô bị cái gì đấy, tự nhiên cáu kỉnh, trời nóng lắm rồi mau về nhà đi."

"Lớp trẻ các cô quan trọng vẻ bề ngoài lắm mà, tia cực tím chiếu vào lại già đi mười tuổi.

Ninh Thư vừa nói vừa nhặt thức ăn vào giỏ.

"Tôi thấy cô xách giỏ vất vả, thôi thì để đó tôi xách guốc giùm cho."

Ninh Thư bảo.

Thái An Kỳ: ...
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 704: Tấm chồng thật thà - Hàng xóm lắm mồm


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư vừa cầm bó hành vừa xách đôi guốc của Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ xách giỏ không theo kịp bị tụt lại đằng sau, cảm tưởng như đeo cùm vào chân.

Gặp người quen ở cầu thang Ninh Thư đều chào hỏi niềm nở.

Hàng xóm thấy Thái An Kỳ trang điểm ăn mặc đẹp nhưng lại không đi giày, quả thật chẳng ra làm sao.

Cô Lý hay chơi mạt chược với Ninh Thư hỏi thẳng: "Con dâu bác sao thế?"

Thái An Kỳ sầm mặt, mái tóc xoăn sóng nước hơi rối, mặt đánh phấn trắng bóc và kẻ mắt đen tạo ra một khuôn mặt.... nói thật là xấu.

Ninh Thư cười bảo: "Bọn nhỏ thích làm đỏm ấy mà, trời nóng quá nên vậy."

Cô Lý nhìn thấy Ninh Thư xách guốc, cô bực: "Có chiều cũng chiều vừa thôi, chỉ có bác mới đi xách guốc cho con dâu đấy."

Ninh Thư chẳng bận tâm: "Có gì đâu cô, con dâu cũng là con, con bé sợ tôi mệt nên xách đồ hộ tôi đây này."

Cô Lý lườm nguýt: "Chả có mẹ chồng nào như bác."

Cô Lý lại nói với Thái An Kỳ: "Cô quen mẹ chồng cháu hai mươi mấy năm, mẹ chồng cháu hiền như đất, có được mẹ chồng cấp tiến như vậy là phúc đấy cháu.

Nhớ hiếu thảo với mẹ chồng cháu nhé."

Thái An Kỳ tức nổ đom đóm mắt, liên quan gì đến bà ta, tự dưng chui đâu ra bà thím đòi dạy đời cô.

Còn về chuyện mẹ chồng cô lành như đất, Thái An Kỳ khinh, mẹ chồng nhà cô không phải là người dễ chơi.

Bình thường toàn nghĩ đủ trò hành hạ con dâu, cô thê thảm thế này cũng tại bà ta cả.Cô Lý vỗ vai Ninh Thư: "Hẹn bác mấy hôm nữa nhé."

Ninh Thư gật đầu.Các bà các thím ở khu nhà này thường xuyên tụ tập uống trà hoặc tham gia khiêu vũ.Nhưng kể từ khi Vương Bác lấy vợ, Dương Tử Di bận làm việc nhà, không còn tụ tập với các bà các thím.Con dâu không bao giờ lo liệu nhà cửa, rất hay bảo rằng đi chơi với các chị em.

Ninh Thư không biết cô ta đi chơi với ai, cô chỉ biết việc nhà đều đến tay Dương Tử Di.

Quần áo thay ra mỗi ngày của ba người khá nhiều, Thái An Kỳ kêu quần áo cô ta toàn đồ hiệu đắt tiền, phải giặt tay mới không hỏng.

Vậy là không chỉ quần áo ngoài, Dương Tử Di phải giặt cả quần áo lót cho con dâu.Trên đường về có gặp người quen, Ninh Thư luôn dừng lại buôn chuyện với họ.

Đa số mọi người đều hỏi thăm chuyện con dâu nhà Ninh Thư.Ninh Thư khen con dâu ngoan ngoãn, hiếu thảo, cái gì cũng được.Nhưng hàng xóm nửa tin nửa ngờ, không mấy tin Ninh Thư.

Đi ra ngoài mà lôi thôi hơn cả mẹ chồng, vậy mà là cái gì cũng được?Ninh Thư nói chuyện với hàng xóm, Thái An Kỳ phải đứng đợi bên cạnh nghe Ninh Thư buôn chuyện.Mãi sau không chịu nổi cái tính gặp ai cũng dừng lại nói chuyện mười mấy phút, bỏ mặc cô xách đồ bên cạnh vừa mệt vừa mỏi của Ninh Thư.Thái An Kỳ ngắt lời mẹ chồng và hàng xóm: "Con lên nhà trước đây."

Nói rồi đi chân đất xách đồ lên tầng.Ninh Thư nói thêm mấy câu nữa với hàng xóm rồi cũng cầm guốc theo sau Thái An Kỳ.Về đến nhà cái Thái An Kỳ vứt ọach giỏ đồ xuống đất, đi về phòng.

Một lúc sau trở ra với cơ thể hơi ướt, mặt đỡ khó chịu hơn nhiều."

Mẹ đưa tiền cho con."

Thái An Kỳ chìa tay nói với Ninh Thư.Ninh Thư đang nhặt rau cười bảo: "Tiền nong cứ từ từ, qua nhặt rau cho tôi đã."

Thái An Kỳ liếc xéo: "Khi nào mẹ đưa tiền thì con hộ."

Sau đó Thái An Kỳ trở về phòng.Ninh Thư gọi nhẹ nhàng: "Đừng đi vội, qua đây chúng ta bàn chuyện đó."

Thái An Kỳ nghĩ bụng, cô ta ngồi xuống trước mặt Ninh Thư: "Chuyện gì?"

Vừa hỏi Thái An Kỳ vừa lấy điện thoại ra nhắn tin với người khác, không biết nhắn gì mà mặt mày tươi roi rói.Ninh Thư bảo: "Tẹo nữa nấu cơm với tôi."

Thái An Kỳ ngẩng đầu lên hỏi: "Đã bảo là con đặt đồ ăn mà sao còn bắt con nấu cơm?"

Ninh Thư mỉm cười: "Tôi tính thế này, cô nấu cơm trưa và tối, mỗi tháng tôi đưa cô nửa lương.

Cô cầm tiền đó mà đi mua trang sức, mỹ phẩm, đi chơi với bạn bè."

"Không, không bao giờ có chuyện đó, khói bếp xông mặt có bôi bao nhiêu mỹ phẩm cũng không lấy lại làn da đẹp.

Con sẽ không bao giờ nấu cơm."

Thái An Kỳ trợn mắt liếc xéo.Ninh Thư ừ lạnh nhạt: "Đã thế mỗi tháng tôi chỉ cho cô một nghìn tệ."

"Gì?"

Thái An Kỳ trợn mắt: "Mẹ bảo bao nhiêu tiền cơ?"

"Một nghìn tệ."

Ninh Thư nhắc lại: "Nếu cô chịu nấu cơm, tôi sẽ đưa cô năm nghìn."

"Một nghìn tệ chẳng cả đủ đặt đồ ăn chứ tiêu được cái gì, rốt cuộc mẹ định thế nào?"

Thái An Kỳ đứng dậy hét vào mặt Ninh Thư: "Mẹ nói rõ ra đi?"

"Hoặc là cô dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, tôi sẽ đưa cô năm nghìn."

Ninh Thư dửng dưng: "Quét nhà giặt quần áo không bị khói bếp xông vào mặt, không ảnh hưởng da dẻ."

"Con sẽ không bao giờ làm việc nhà."

Thái An Kỳ sẵng giọng.Ninh Thư chỉ nhìn Thái An Kỳ.Thái An Kỳ về phòng, thay váy đẹp lại định ra ngoài.

Ninh Thư hỏi: "Sắp đến giờ ăn cơm, Vương Bác cũng về đến nơi rồi mà cô định đi đâu?"

Thái An Kỳ bực mình: "Trưa nay con không về ăn cơm."

"Thế cô đi gặp ai mà không về?"

Ninh Thư hỏi cố.Thái An Kỳ bực thêm: "Con đi gặp con bạn con."

Trả lời xong cô ta đi ngay.Ninh Thư đút điện thoại vào túi nhanh chân bám theo, cô không tin cô ta đi gặp bạn nữ.Xuống dưới cổng Thái An Kỳ sành điệu gọi taxi, Ninh Thư cũng bắt một xe bám theo.Xe dừng trước khách sạn sang trọng, nhìn là biết nơi ăn tiêu của dân thượng lưu.Thái An Kỳ vào trong, Ninh Thư cũng vào theo.Ngó ngang ngó dọc, cuối cùng Ninh Thư nhìn thấy Thái An Kỳ ngồi chung bàn với một người đàn ông ở khu nhà hàng, hai người đang ăn bít tết.Ninh Thư không dám ngồi gần, cô ngồi khá xa nên không nghe được họ trò chuyện gì mà vui quá, Thái An Kỳ cười rộ lên trông khá xinh đẹp.Thái An Kỳ chưa từng cười rộ lên với Vương Bác.Thái An Kỳ chọn lấy Vương Bác vì để được tiếp tục công cuộc ăn chơi đàn đúm, kiếm cho mình một cái mai rùa vững chãi.

Đợi ngày không còn gì để chơi được nữa, Vương Bác chính là cái mai rùa cho cô ta lui về.Ninh Thư ngồi một góc để ý nhất cử nhất động của bàn hai người.Người đàn ông sờ mặt Thái An Kỳ, Ninh Thư giơ điện thoại chụp ảnh lại.Thái An Kỳ và người đàn ông ăn uống xong, cả hai đứng dậy, người đàn ông ôm eo Thái An Kỳ mà Thái An Kỳ còn dựa sát vào hắn ta cực kỳ thân mật, không có vẻ gì là kháng cự.Ninh Thư lại chụp thêm ảnh, nhìn theo dáng họ vào trong thang máy.Không cần nghĩ cũng biết hai người họ chuẩn bị làm gì.Ninh Thư rất muốn đi theo bắt quả tang nhưng lạilo cho anh con trai.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 705: Tấm chồng thật thà - Hàng hiệu


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không muốn Vương Bác bị trêu chọc rằng vợ cắm sừng, lý do còn vì không đủ bản lĩnh.Vương Bác rất thích Thái An Kỳ, ngửa bài tại thời điểm này chỉ đánh đòn đau vào Vương Bác.Cô phải đảm bảo mình không bị Thái An Kỳ trên cơ.Về sau ly hôn với Thái An Kỳ, Vương Bác còn cần lấy vợ mới.Không được để anh con trai cảm thấy cuộc đời chỉ toàn lừa dối bởi một lần đổ vỡ.Ninh Thư rời khỏi khách sạn bắt xe về nhà.Về đến nhà Vương Bác đã ở nhà, Ninh Thư hỏi: "Con về lúc nào thế?"

Vương Bác gạt tóc: "Con vừa về, An Kỳ đâu mẹ?"

Ninh Thư cười bảo: "Nó đi chơi với bạn, mẹ mới qua nhà cô Lý về, giờ mẹ nấu cho con ăn tạm bát mì nhé."

Vương Bác thưa vâng rồi ngồi ở ghế gọi điện cho Thái An Kỳ, gọi rất nhiều cuộc nhưng luôn báo không có tín hiệu.Vương Bác nhăn mày hỏi Ninh Thư trong bếp: "Con gọi mãi mà không gọi được cho cô ấy.

An Kỳ có bảo với mẹ là cô ấy đi đâu không?"

Ninh Thư trả lời: "Chắc là máy hết pin đó con, xong mì rồi đây ăn đi nào."

Ninh Thư bưng bát mì ra, Vương Bác đang lo lắng ăn vèo cái hết bát mì và đi làm tiếp.Ninh Thư gọi Vương Bác lại, vỗ vai Vương Bác bảo: "Con đừng làm cố quá, lúc nào An Kỳ về mẹ sẽ bảo nó gọi cho con."

Ninh Thư chuyển một sợi kình khí chỉ nhỏ như cọng tóc vào người Vương Bác.

Thế giới hiện đại khó luyện ra được kình khí, một khi luyện ra phải để dành cho người nhà.Vương Bác cười với mẹ: "Con biết rồi ạ, cảm ơn mẹ."

Ninh Thư gật đầu: "Đi làm đi."

Vương Bác đi cái Ninh Thư cất ngay nụ cười, cô ăn nốt chỗ mì trong nồi.Ăn trưa xong lập tức về phòng tu luyện.Đến chiều Thái An Kỳ mới về, nghe thấy tiếng guốc cộp cộp, Ninh Thư mở cửa thì trông thấy Thái An Kỳ xách một đống túi hàng hiệu với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Rất nhiều túi lại còn toàn hàng hiệu, chẳng biết tốn bao nhiêu tiền nữa?Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ sành điệu: "Sao cô mua nhiều đồ thế, chỗ này tốn kém lắm nhỉ."

"Con đi mua sắm với các chị em thôi mà, toàn đồ rẻ, có đáng gì đâu mẹ."

Thái An Kỳ vuốt tóc coi tiền như lá rụng.Ninh Thư: →_→Cô ta tưởng cô đúng là bà mẹ chồng quê mùa.Ninh Thư nói: "Sao cô lại tắt máy, Vương Bác không gọi được cho cô."

Thái An Kỳ đảo mắt, lấy điện thoại ra xem: "Thôi chết, đang mua đồ con không để điện thoại bị hết pin."

Ninh Thư chỉ nhăn mặt nhắc nhở: "Cô gọi lại cho Vương Bác đi, chắc là nó đang đợi điện thoại của cô."

"Vâng..."

Hai tay xách đống túi vào phòng, Thái An Kỳ đá chân đóng cửa.Ninh Thư không nhịn được liếc xéo.Sẩm tối Vương Bác đi làm về thấy Thái An Kỳ ở nhà thì hỏi: "Sao em không điện cho anh?"

"Cô không gọi cho nó à?

Tôi dặn cô gọi rồi mà?"

Ninh Thư khó chịu với Thái An Kỳ.Thấy hai mẹ con nhà này chất vấn cô, Thái An Kỳ cau có: "Em quên, gọi điện thôi có cái gì đâu, giờ em gọi là được chứ gì."

Vương Bác sầm mặt, bực tức: "Cái kiểu gì đấy?"

Thái An Kỳ cáu: "Mình lấy nhau rồi không cần gọi điện suốt ngày như hồi đang yêu, đừng cãi nhau chỉ vì một cuộc điện thoại."

Vương Bác nói: "Đây không phải vấn đề ở một cuộc điện thoại, anh, anh..."

Vương Bác không biết giải thích thế nào, anh cảm nhận được vợ anh không quan tâm anh.Kể cả đã thành vợ chồng, ngủ chung một giường cũng chẳng cảm nhận được hai trái tim chung nhịp đập, không có sự quan tâm của vợ chồng.Vương Bác không biết diễn giải suy nghĩ, bị Thái An Kỳ hỏi khó bực lắm mà không biết nói sao.Nhìn cô vợ xinh đẹp, Vương Bác cào tóc phiền não.Ninh Thư đứng bên cạnh cảm thấy Vương Bác đến khổ.

Thích một người đến mức tự huyễn hoặc, thêu dệt nên tình yêu.Vì Vương Bác thích Thái An Kỳ nên Thái An Kỳ mới cậy được thích để chẳng coi Vương Bác ra gì.

Ninh Thư khuyên Vương Bác: "Hôm nay An Kỳ mua nhiều đồ lắm, chắc con bé dạo phố lâu bị mệt, về đến nhà nằm nghỉ luôn mới quên chưa gọi, con đừng giận."

"Mua đồ?"

Vương Bác nhìn Thái An Kỳ: "Em mua những cái gì?"

Thái An Kỳ đảo tròng mắt nghĩ về túi xách, giày dép, quần áo hiệu xịn của mình: "Chỉ là mấy bộ quần áo rẻ thôi anh."

Thái An Kỳ nhanh chân về phòng cất hết đồ đạc vào tủ quần áo cũng như giấu túi đựng đồ.Mẹ chồng già không biết mấy thương hiệu nổi tiếng nhưng không có nghĩa Vương Bác không biết.

Kể cả Vương Bác không biết cũng có thể tìm kiếm trên mạng.Thời buổi này chẳng có lớp trẻ nào không biết lên mạng.Thấy Thái An Kỳ vội vàng về phòng Vương Bác cũng vào theo, anh ta hỏi Thái An Kỳ đang giấu gì đó trong ngăn kéo: "Em làm gì đấy?"

"Em...

Em có làm gì đâu."

Thái An Kỳ đóng ngăn kéo.

Vương Bác nhăn mày đi qua lấy mấy cái túi Thái An Kỳ giấu."

Không làm gì sao phải giấu?"

Vương Bác hỏi.Thái An Kỳ cười: "Thì không có gì thật mà."

Thái An Kỳ khoác tay Vương Bác: "Hôm nay em không gọi cho anh là em sai, em hứa sau này em sẽ nhớ gọi cho anh."

Vương Bác không hiểu tại sao mới đó Thái An Kỳ còn giận mà lại thay đổi thái độ nhanh thế.

Thấy vợ mè nheo nên cũng không so đo chuyện vừa nãy.Vương Bác thích Thái An Kỳ, quan tâm Thái An Kỳ, không nỡ bắt Thái An Kỳ khổ cực.Ninh Thư miễn bàn ý kiến khi biết Vương Bác và Thái An Kỳ đã làm lành.Chẳng qua là đến giờ ăn cơm nhưng bàn ăn chẳng có món nào, chỉ có ba con người mắt to nhìn mắt nhỏ."

Mẹ không nấu cơm ạ?"

Vương Bác hỏi Ninh Thư.Ninh Thư bảo: "Đặt đồ đi An Kỳ."

Thái An Kỳ bĩu môi lấy máy ra đặt đồ.Cơm nước đã đến, Vương Bác định lấy ví trả tiền nhưng bị Ninh Thư giữ tay, cô nói với Thái An Kỳ: "Cô trả đi."

"Mẹ không cho con được đồng nào, tại sao con phải trả.

Kết hôn cái quái gì lại bắt một mình con nuôi nhà chồng."

Thái An Kỳ xù lông có vẻ rất giận.Nhân viên giao hàng vẫn đang đợi ngoài cửa, anh ta đang nhìn chằm chằm mấy người trong nhà, Vương Bác thương vợ định ra trả tiền.Người ngoài đang nhìn làm Vương Bác bị mất mặt, Thái An Kỳ nói chuyện chẳng biết để ý cảm xúc của người khác càng khiến Vương Bác bực bội.Anh cảm thấy Thái An Kỳ không tôn trọnganh.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 706: Tấm chồng thật thà - Chắc là thích


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ gọi đồ ăn ngoài nhưng không muốn trả tiền vì cái nhà này không đáng để cô chi tiền."

Thế mọi người có định trả tiền không vậy?"

Nhân viên giao hàng thấy một nhà ba người không ai chịu trả nên phải hỏi.Thái An Kỳ ngồi lì ở sô pha trợn trắng mắt, Vương Bác không ngồi yên được rút ví trả tiền, lần này Ninh Thư không cản Vương Bác nữa.Ninh Thư dọn thức ăn ra bàn: "Ăn cơm thôi."

Vương Bác chẳng nói chẳng rằng chỉ kéo ghế ra ngồi, Thái An Kỳ cũng ngồi vào bàn ăn cơm.Mấy phút trước còn ngọt ngào giờ lại xích mích.Ninh Thư nhìn Vương Bác, Vương Bác lặng lẽ ăn cơm, rõ ràng anh ta không vui.Thái An Kỳ chẳng quan tâm thái độ của chồng, Vương Bác có tức chết cô ta vẫn mặc kệ.Ninh Thư đặt đũa xuống hỏi Thái An Kỳ: "An Kỳ này, con về làm dâu tức chúng ta là một gia đình, mà một gia đình thì phải đồng lòng.

Con là vợ của Vương Bác, là một phần của gia đình mình, con nên cố gắng làm tròn bổn phận, vun vén gia đình yên ấm."

Thái An Kỳ phớt lờ: "À, cố gắng làm tròn bổn phận ấy hả.

Con là vợ Vương Bác, Vương Bác có nghĩa vụ chu cấp cho con nhưng tại sao không đưa tiền cho con?"

Ninh Thư bình tĩnh: "Trước sau gì vẫn đưa tiền cho con.

Mẹ cũng nói rồi đấy, con quét dọn nhà cửa giặt giũ quần áo mỗi ngày thì mỗi tháng mẹ đưa một nửa tiền lương của Vương Bác cho con."

"Tại sao con phải làm việc nhà?"

Thái An Kỳ cao giọng: "Con có phải người giúp việc đâu, con không làm.

Không đưa tiền thì thôi, con cũng chẳng cần."

Thái An Kỳ vứt đũa về phòng ngủ, mặc kệ cảm nhận của mẹ con Ninh Thư.Thích làm gì thì làm, không biết lễ phép, không biết nhường nhịn.Vương Bác cau có, thấy Ninh Thư cười thì cau mày: "Mẹ à, con, con muốn..."

Cuối cùng Vương Bác vẫn không nói ra được hai chữ ly hôn.Ninh Thư đang nhai thức ăn, cô nói với Vương Bác: "Vợ chồng cần quan tâm, chia sẻ, bao dung nhau con à."

Vương Bác sầm mặt hơn, anh vẫn luôn yêu thương Thái An Kỳ nhưng Thái An Kỳ nào đã từng nghĩ cho anh.Nào đã từng quan tâm cảm xúc của anh.Ninh Thư bảo: "Mẹ chỉ biết con thích An Kỳ, thế An Kỳ có thích con không?"

"Chắc là... thích ạ."

Vương Bác lắp bắp.Ninh Thư mỉm cười: "Mẹ cũng không biết nữa."

Vương Bác thở dài không còn tâm trạng ăn uống, anh trải chiếu ra đất định ngủ ở phòng khách chứ không muốn về phòng.Ninh Thư đổ hết thức ăn thừa, không để lại một cái gì.Bữa tối Thái An Kỳ chẳng ăn mấy đã vứt đũa về phòng, không muốn ăn cơm thì đừng hòng ăn.Vương Bác trở mình trằn trọc, lúc lúc lại ngồi dậy không thì cũng đi loanh quanh trong phòng khách.Chắc hẳn trong lòng Vương Bác đang đấu tranh dữ dội lắm.Thái An Kỳ Vương Bác không thấy về ngủ cũng chẳng buồn hỏi han, cô ta ngủ một mình càng rộng giường, đỡ phải chen với người khác.Nửa đêm Thái An Kỳ đói bụng tỉnh ngủ, bực không chịu được.Lần nào con mụ già cũng canh lúc ăn cơm để nói chuyện, lần nào cũng làm cô bực bỏ bữa cơm.Bà ta thật xấu tính.Thái An Kỳ đi ra thấy Vương Bác ngủ ở phòng khách.Cô ta đá Vương Bác, bực dọc: "Em đói, anh nấu gì cho em ăn đi."

Vương Bác đi làm cả ngày mới ngủ say lại bị Thái An Kỳ đá tỉnh ngủ nên vô cùng khó chịu."

Em đói."

Thái An Kỳ nhắc lại.Vương Bác cũng bực, nói thẳng: "Đến bữa không ăn đêm hôm lại đòi ăn, em bớt bớt lại cho người ta nhờ."

Lần đầu tiên Thái An Kỳ bị Vương Bác xua đuổi, cô ta cả giận: "Em bảo anh nấu cho em cái gì đó thôi mà anh cáu em, anh đúng là cái đồ tồi."

Vương Bác nguôi giận: "Anh mệt, mai anh còn phải đi làm nữa, em muốn ăn gì thì tự nấu đi."

Thái An Kỳ sôi máu nóng đạp Vương Bác lia lịa, Vương Bác thà bị đau cũng không ngồi dậy."

Đồ ăn hại."

Thái An Kỳ chửi cho bõ tức: "Anh nhìn lại mình xem, đã xấu lại còn không biết ăn nói, chẳng có lấy nổi một người bạn, một người yêu, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào đi làm kiếm mấy đồng lương quèn."

Vương Bác khựng người, xoay người lại hỏi: "Tôi chẳng được cái gì vậy sao cô lại lấy tôi?"

"Tôi bị mù mới nghĩ anh là người biết thương vợ.

Nay mới hay anh là cái loại ẻo lả vô dụng, chỉ biết vâng lời mẹ."

Thái An Kỳ giận dữ.Vương Bác siết chặt nắm đấm, cánh mũi rung rung mãi mà không đáp trả được câu nào.Thái An Kỳ thấy mắt Vương Bác đỏ lừ thì cũng chột dạ, bỏ lại tiếng hừ rồi về phòng ngủ.Vương Bác ngồi thừ người trên chiếu.Sáng hôm sau Ninh Thư ngủ dậy đã thấy Vương Bác đang ngồi, không biết nghĩ gì mà ra đều đăm chiêu và buồn rười rười.Ninh Thư qua xem, Vương Bác ủ rũ không có sức sống, toàn thân như phủ thêm một lớp bụi, cô an ủi: "Đừng nghĩ nhiều con à."

Vương Bác nhìn Ninh Thư: "Con muốn ly hôn."

Ninh Thư vỗ vai Vương Bác: "Đừng vội vàng, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, con cần nghĩ cho thật kỹ."

Vương Bác ôm đầu khổ sở.Tình cảnh hiện giờ do Ninh Thư thêu dệt lên.

Ninh Thư sẽ không chiều Thái An Kỳ, không bắt Thái An Kỳ làm việc nhà, việc to việc nhỏ đều đến tay Dương Tử Di như cách mà Dương Tử Di đã đối đãi với con dâu.Cách của Ninh Thư đó là làm đủ mọi cách khiến Thái An Kỳ bực bội.Để mâu thuẫn giữa Thái An Kỳ và Vương Bác bùng nổ trước thời hạn.Chỉ với vài chuyện nhà cửa cỏn con nhưng Dương Tử Di và Vương Bác chung tính hiền lành không biết cách xử sự, dẫn đến bị Thái An Kỳ lừa gạt tình cảm, cuỗm mất một khoản tiền lớn.Để rồi Dương Tử Di phải trả giá bằng linh hồn để thay đổi cuộc đời.Chuyện trong nhà luôn rất khó xử lý, có thể chỉ là chuyện cỏn con nhưng lại dễ tổn thương người thân yêu nhất.

Thái An Kỳ không hề biết hối hận hay hổ thẹn, cô ta có tiền là tung tăng bay nhảy.

Trong khi đó Vương Bác sau hôn nhân đổ vỡ càng ngày càng ít nói.Ninh Thư chuẩn bị bữa sáng, cô gọi Vương Bác: "Ăn sáng đi con, ăn no vào.

Chuyện cũng không khổ sở như con nghĩ đâu, đừng buồn vì chuyện không đáng."

"Con đơn phương ôm nỗi đau nhưng người ta nào quan tâm."

Ninh Thư nói.Vương Bác đến chịu mẹ mình: "Đơn phương ôm nỗi đau gì vậy mẹ, mẹ đang xát muối vào vết thương của con đó?"

Ninh Thư nhún vai: "Cũng nên con à, thỉnh thoảng pha trò tự giễu có sao.

Không có trở ngại nào là không vượt qua được.

Mẹ đã ly hôn với bố con, một mình nuôi con lớn khôn đó thôi."

"Ai cũng có thể rời bỏ một ai đó."

Vương Bác ăn sáng mà trĩu nặng tâm sự.Thái An Kỳ ra khỏi phòng nhìn thấy đồ ăn sáng mới hỏi Vương Bác: "Ăn sáng mà không gọi, không biết em đói à?"

Vương Bác không trả lời, Vương Bác lầm lì làmThái An Kỳ vừa bực vừa ghét.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 707: Tấm chồng thật thà - Con dâu mất dạy


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ duyệt Vương Bác ở cái tính thật thà, vậy mà hôm nay chính cái tính ấy lại trở thành điểm đáng ghét ở anh ta.Nói thằng là Thái An Kỳ tham lam, vừa muốn được ăn chơi thoả thích vừa muốn có nơi để trở về sau những cuộc vui thấm mệt, yêu thương chiều chuộng cô ta hết mực.Tính công chúa, tưởng mình quý giá nhất trần đời, không ai cứu nổi.Thái An Kỳ đói cả đêm, sáng ra bị Vương Bác bơ đành cau có cái mặt gặm bánh bao.Vương Bác ăn sáng xong thay đồ đi làm ngay, không nói với Thái An Kỳ câu nào.Thái An Kỳ càng giận hơn, cái thể loại gì vậy, anh ta làm gì có vé cáu kỉnh với cô, để xem ai chịu giỏi hơn ai.Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Hôm nay tôi có buổi tụ tập với cô Lý, cô đi cùng tôi đi.

Nói mới nhớ từ ngày cô về đây vẫn chưa sang chào hỏi, làm quen với hàng xóm đâu."

"Con không đi, con cần gì phải làm quen, về nhà đóng cửa nhà nào mặc nhà nấy, quen thêm mấy người trời ơi đất hỡi có được cái gì đâu.

Con có bạn của con, con sẽ không tham gia hoạt động của người già."

Thái An Kỳ từ chối mà chẳng cần suy nghĩ.Ninh Thư vẫn nói chuyện ôn tồn: "Buổi tụ tập này đông đấy, nhà nào cũng có người tham gia, có cả người già có cả lớp trẻ như cô."

"Đến đó làm quen với họ."

Ninh Thư không cho cô ta thời gian suy nghĩ: "Cô chỉ đến xem thôi, nghĩ cho Vương Bác cái."

"Thay đồ rồi đi với tôi."

Ninh Thư lạnh mặt nhìn Thái An Kỳ.Thái An Kỳ bĩu môi về phòng thay đồ đẹp, trang điểm đẹp.Ninh Thư không bình phẩm, cô đưa Thái An Kỳ đến buổi tụ tập.Sự xinh đẹp của Thái An Kỳ thu hút những đôi mắt không rời, có kha khá cánh đàn ông nhìn mãi theo cô ta.Một số người còn lân la làm quen, Thái An Kỳ cười chào tươi rói.Cô Lý kéo Ninh Thư sang một bên, vừa liếc Thái An Kỳ vừa nhắc nhở Ninh Thư: "Con dâu nhà bác phấn son ghê thế, trông rất không an phận."

"Không có gì đâu cô, bọn trẻ chú trọng vẻ bề ngoài lắm, cứ ra đường là phải trang điểm thì mới tự tin."

Ninh Thư không mấy nặng nề chuyện trang điểm."

Cái gì cũng có mức độ thôi, em thấy con dâu nhà bác không được rồi."

Cô Lý nói: "Dâu này là phải dạy, giở bài mẹ chồng ra dạy con dâu đi bác."

Ninh Thư cười hằn vết chân chim: "Chuyện của bọn nhỏ, chúng nó hạnh phúc là tôi vui."

"Bác như vậy là không được, cái gì cần dạy vẫn phải dạy."

Cô Lý lại liếc Thái An Kỳ: "Bác nhìn con dâu nhà em ấy, nó cũng bôi son chát phấn nhưng có lồ lộ ra như con dâu nhà bác đâu, kiểu này đúng là cố tình mắt đưa mông đẩy."

"Con dâu bác Di qua đây cô bảo."

Cô Lý vẫy gọi Thái An Kỳ: "Qua đây qua đây."

Thái An Kỳ đang trò chuyện với một người đàn ông, nghe thấy cô Lý gọi bèn cười chào tạm biệt anh ta rồi đi qua chỗ Ninh Thư và cô Lý."

Mẹ chồng cháu khát nước, cháu rót cho mẹ cốc nước hoa quả, tiện tay rót luôn cho cô một cốc."

Cô Lý sai Thái An Kỳ.Thái An Kỳ đanh mặt, Ninh Thư nuông chiều: "Không cần con hộ đâu, mẹ tự rót được."

"Bác ngồi xuống cho em."

Cô Lý kéo Ninh Thư, quay sang hỏi Thái An Kỳ: "Cháu không cả rót được cho mẹ chồng cốc nước à?"

Thái An Kỳ xụ mặt đi rót hai cốc nước hoa quả cho Ninh Thư và cô Lý, đưa xong quay đi ngay.Cô Lý lắc đầu: "Con dâu nhà bác như vậy là không được.

Cái nết này mà bác vẫn còn khen nào là ngoan ngoãn, hiếu thảo.

Bác Di này, bác không biết giận là gì à, cả ngố còn biết giận cơ mà."

Ninh Thư mím môi không trả lời, cốc nước có váng bọt, cô nghi ngờ Thái An Kỳ nhổ nước bọt vào nên không uống.Con dâu cô Lý lại gần thì thầm vào tai mẹ chồng.Cô Lý nghe xong quay sang nhìn Ninh Thư: "Con dâu nhà bác xấu tính quá, sai lấy cho mẹ mỗi cốc nước mà còn thò tay vào khuấy.

Đi ra ngoài dám làm vậy thế ở nhà nó dám làm gì?"

Ninh Thư cười xô mắt: "Chắc con bé lỡ tay thôi cô, ở nhà nó ngoan lắm."

Cô Lý liếc xéo: "Dương Tử Di ơi, em thấy bác mới là con dâu bị mẹ chồng hạch sách."

Ninh Thư vẫn cười điềm đạm, không hề tỏ ra giận dữ, Cô Lý nói thẳng: "Bác phải giở bài mẹ chồng ra cho em, lúc cần nghiêm là phải nghiêm."

"Tôi biết rồi."

Ninh Thư nheo mắt cười: "Vương Bác thích con bé, vợ chồng nó mới là người bên nhau cả đời."

Cô Lý ghé lại gần hỏi nhỏ: "Em nghe nói ngày nào nhân viên Cát Hương Cư cũng giao thức ăn cho nhà bác, ngày nào nhà bác cũng đặt đồ bên ngoài à?"

"Con bé thích đẹp không thích nấu cơm, tôi thì chắc do hồi trẻ vất vả quá, giờ yếu lắm không nấu cơm được."

Cô Lý chẹp miệng: "Thế thì tốn kém lắm, tiền lương của Vương Bác có đủ trả không?"

Ninh Thư lo lắng ra mặt, cười trừ thay cho câu trả lời.Cô Lý thông cảm: "Vương Bác hiền lành, cưới phải cô vợ thế này có mà để vợ ngồi lên đầu nhỉ?"

Cô Lý buôn chuyện say sưa với Ninh Thư, dạy Ninh Thư rất nhiều bài trị con dâu, Ninh Thư chỉ nghe chứ không bình luận.Kết thúc buổi tụ tập, Ninh Thư đưa Thái An Kỳ về nhà."

Quét nhà đi."

Ninh Thư sai Thái An Kỳ.Thái An Kỳ không tin vào tai mình: "Bà nói cái gì cơ?"

Ninh Thư lạnh lùng: "Quét hết cả nhà, móc sạch từng ngóc ngách, gầm bàn gầm ghế."

Thái An Kỳ nghiêng đầu nhìn Ninh Thư từ trên cao: "Mẹ tôi còn không bắt tôi quét nhà, bà là cái thá gì lại bắt tôi quét dọn nhà cửa?"

Ninh Thư bước lại gần ngẩng đầu nhìn Thái An Kỳ: "Tôi là mẹ chồng cô, vai vế cao hơn cô, cô phải tôn trọng tôi chứ không được hỗn với tôi."

Thái An Kỳ cười khẩy, khoanh tay khinh thường ra mặt.Ninh Thư chìa điện thoại cho Thái An Kỳ xem ảnh: "Xem đi."

Thái An Kỳ liếc qua điện thoại, hình ảnh trong điện thoại làm cô ta sững người, hoảng loạn chất vấn giận dữ: "Bà theo dõi tôi?"

Nói rồi Thái An Kỳ định cướp điện thoại của Ninh Thư.

Ninh Thư né tránh dễ dàng, Thái An Kỳ đang đi guốc nên lảo đảo, trông không được sang chảnh cho lắm."

Bà có ý gì?"

Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư lạnh lùng.Ninh Thư lạnh mặt buông lời hờ hững: "Tôi biết tất cả những chuyện cô làm ở bên ngoài nhưng tôi không nói cho Vương Bác biết vì nghĩ cô vẫn có chừng mực.

Không ngờ cô là cái loại lăng loàn không biết chừng mực."

Thái An Kỳ chẳng còn sợ nữa: "Thì đã làm sao?

Có giỏi thì bà bắt Vương Bác bỏ tôi đi."

"Tôi sẽ không bắt nó ly hôn với cô."

Ninh Thư cười nheo mắt: "Tôi đã tịch thu tất cả đồ hiệu của cô."

"Bà có quyền gì mà tịch thu đồ của tôi?"

Thái An Kỳ chạy vào phòng ngủ, mở tủ ra những chẳng còn một bộ quần áo hàng hiệu nào.Cái con mụ già này!!!
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 708: Tấm chồng thật thà - Mẹ chồng ra tay


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thái An Kỳ bị bắt gặp đi khách sạn với trai nhưng cô ta không sợ, cũng không quan tâm.

Cô ta không yêu Vương Bác, thích thì ly hôn thôi.Nhưng chuyện Ninh Thư tịch thu giày dép, túi xách, quần áo hàng hiệu đã làm Thái An Kỳ điên tiết.Đó là đồ của cô.Thái An Kỳ rất nâng niu chúng, yêu hơn cả bản thân.Thái An Kỳ tức run người khi toàn bộ đồ hiệu của mình bị con mụ già tịch thu hết.Con mụ già nào có biết đồ hiệu cần được giữ gìn cẩn thận và nâng niu từng chút một.Thái An Kỳ đóng rầm cánh cửa tủ, chạy ra ngoài nhà hét vào mặt Ninh Thư: "Bà trả đồ lại cho tôi, bà là đồ biến thái, bà có quyền gì trộm đồ của tôi."

Ninh Thư mỉm cười: "Tôi cất hộ cô chứ không trộm."

"Lấy mà không hỏi chính là ăn trộm.

Tôi phải báo cảnh sát bà ăn trộm đồ đạc của tôi."

Thái An Kỳ lườm Ninh Thư, lấy máy ra bấm số.Ninh Thư chẳng sợ hãi: "Tôi thì sao cũng được, nhưng cô hãy nghĩ cho kỹ nên nói gì trước khi báo cánh sát nhé."

"Là sao?"

Cứ tưởng nói báo cảnh sát sẽ dọa được bà ta, vẻ mặt dửng dưng chẳng lo nghĩ của Ninh Thư làm Thái An Kỳ lo lắng.Ninh Thư bảo: "Mỗi một món đồ thấp nhất cũng phải mười nghìn, đắt thì mấy chục nghìn.

Cô không có công việc, điều kiện nhà mẹ cô không đủ khả năng mua nổi hàng hiệu đắt đỏ, tiền lương của Vương Bác lại càng không trả nổi.

Vậy cô lấy đâu ra tiền mua chúng?"

"Khả năng cao cô ăn trộm."

Ninh Thư nhún vai."

Bà nói láo, bà mới là đồ ăn trộm."

Thái An Kỳ khinh thường Ninh Thư.Ninh Thư vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, cô cảm nhận được rõ rệt sự khinh bỉ phụ nữ đến từ phụ nữ.Với đàn bà như Ninh Thư thì cay nghiệt khinh thường.

Với cánh đàn ông thì luôn cười tươi như hoa, gọi dạ bảo vâng, vừa ngoan vừa hiền.

Không chỉ đàn ông rẻ rúng phụ nữ, phụ nữ cũng rẻ rúng phụ nữ.

Ninh Thư thản nhiên: "Cô không ăn trộm thì ở đâu ra nhiều tiền thế.

Hay là bán dâm, cô sẽ bị tạm giữ vì lý do hình sự."

"Có mà bà bán dâm ấy, tôi không làm cái chuyện đó."

Thái An Kỳ trả treo lại ngay, có điều không gọi cảnh sát nữa.

"Có cho tiền là có bán, đừng nói là bên tình bên nguyện, kể cả có tình nguyện vẫn là thông dâm."

Ninh Thư bĩu môi."

Bà..."

Thái An Kỳ giận tím mặt: "Phải làm sao bà mới trả đồ cho tôi?"

Thái An Kỳ nghĩ bụng rồi chạy vọt vào phòng Ninh Thư, lục lọi tủ quần áo, khắp phòng Ninh Thư, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.

Ninh Thư dựa cửa hỏi Thái An Kỳ: "Tìm thấy không?"

Thái An Kỳ đỏ hoe mắt chực chờ khóc, đau lòng cho số đồ hiệu của mình.

Đã thế mới hôm trước còn mua thêm bao nhiêu đồ, toàn là đồ mà cô muốn có đã lâu.

Cô mua được chúng cũng đâu dễ gì?"

Bà mang đồ của tôi đi đâu, mau trả cho tôi."

Thái An Kỳ suỵt soạt lau nước mắt.

Ninh Thư lạnh nhạt: "Chỉ có tôi biết chúng ở đâu, cô cứ yên chí là tôi sẽ điều tra rõ xem cô mua chúng kiểu gì."

Con mụ già đáng chết!!!Thái An Kỳ khinh mẹ chồng quê mùa, không hiểu thế giới của lớp trẻ nên bấy lâu nay chẳng đề phòng bà ta.

Không ngờ mình lại thua trong tay con mụ già.

Thái An Kỳ tức lắm, tức nhất vì thương cho quần áo, dép guốc, túi xách mà cô hết mực nâng niu.

Ninh Thư nói thêm: "Cô cũng đừng bảo Vương Bác qua đòi tôi, cứ thử xem rồi tôi sẽ cho Vương Bác xem cái ảnh kia."

"Bà..."

Đi chết đi.

Thái An Kỳ chửi rủa Ninh Thư trong bụng nhưng ngoài mặt chỉ biết nói: "Kìa mẹ, con phải làm sao mẹ mới trả đồ cho con?"

Ninh Thư nói: "Chuyện cũ truy cứu cũng chẳng để làm gì, cô và Vương Bác lấy nhau rồi thì nên trung trinh với nhau, bảo vệ cuộc hôn nhân này."

"Làm việc nhà một tháng thì tôi sẽ trả đồ cho cô."

Ninh Thư lạnh lùng.

Thái An Kỳ không cần suy nghĩ: "Tôi không làm."

"Thế thì tôi sẽ tiêu hủy hết đồ hiệu của cô."

Ninh Thư nói.

"Bà dám?"

Thái An Kỳ thiếu chút sửng cồ, cô ta đang rất khó xử.

Ninh Thư nhìn phòng mình bị Thái An Kỳ lục tung: "Việc đầu tiên đó là dọn phòng cho tôi."

Thái An Kỳ đứng im tại chỗ, biểu cảm vô cùng đặc sắc.

Thái An Kỳ nói: "Tôi phải nói cho bố mẹ tôi biết bà bắt nạt tôi."

"Ừ."

Ninh Thư vẫn lạnh lùng: "Gọi ông bà thông gia sang đây mà đối chất.

Không biết bố mẹ cô sẽ cảm thấy thế nào khi xem bức ảnh này.

Nếu họ chẳng quan tâm thì tôi sẽ châm chước đăng số điện thoại của cô lên các hội nhóm.

Nói cho cùng đó cũng là nghề, cô có công có việc thì tôi sẽ không bắt cô làm việc nhà."

Thái An Kỳ: ...Thái An Kỳ tức tối vơ quần áo vứt lung tung dưới đất nhồi nhét vào trong tủ.

Ninh Thư nói: "Treo và gấp gọn vào."

Thái An Kỳ gập quần áo nghiêm túc, lòng thầm khinh thường những bộ quần áo màu sắc tối tăm, đúng là con mụ quê mùa.Ninh Thư đứng bên giám thị Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ không phải kiểu người thích làm việc nhà, càng làm càng bực bội chỉ muốn vứt hết xuống đất giẫm thật mạnh.

Thái An Kỳ phải dọn phòng cho Ninh Thư dù không rất không muốn, dọn xong cô ta nói với Ninh Thư: "Xong rồi đó, bà nên trả lại đồ cho tôi chứ."

Ninh Thư lắc đầu: "Tôi nói rồi, làm việc nhà một tháng thì tôi sẽ trả đồ cho cô."

Dám động vào bảo bối của cô, Thái An Kỳ rất muốn bóp chết mẹ chồng già.

Thái An Kỳ đi ra ngoài cố tình huých vai Ninh Thư hòng muốn Ninh Thư bị đau, được hơn thì ngã nằm liệt giường càng tốt.

Ninh Thư chẳng giật mình cũng chẳng muốn né.

Bị huých vai vẫn đứng vững không xê nhi, trái lại là Thái An Kỳ bị đau vai, tưởng đâu va vào tấm sắt.

Thái An Kỳ xoa vai thở phì phò về phòng đóng rầm cửa.

Ninh Thư mang sổ bút sang gõ cửa phòng.

Ninh Thư gõ liên tục nghe rất khó chịu.

Thái An Kỳ bịt tai, tiếng gõ cửa như vang trong tim, cô ta rất bực.

"Bà làm gì đấy?"

Thái An Kỳ quát Ninh Thư.

"Mấy hôm rồi không ai hút bụi nhà, nay tổng vệ sinh."

Ninh Thư cười hiền hậu.

Thái An Kỳ không buồn trả lời, đóng uỳnh cánh cửa.

Lại còn tổng vệ sinh, cô sẽ không bao giờ làmcái chuyện đó.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 709: Tấm chồng thật thà - Dạy dỗ con dâu


Chuyển ngữ: Wanhoo
Mặc dù đồ đạc bị con mụ già giấu hết nhưng Thái An Kỳ tin rằng Ninh Thư không dám làm gì cô ta.

Ninh Thư lại gõ cửa phòng, Ninh Thư sẽ gõ đến khi nào Thái An Kỳ chịu mở cửa.

"Mở cửa ra, cô không mở tôi sẽ mở bằng chìa khoá dự phòng."

Ninh Thư đứng ngoài cửa nói.

Thái An Kỳ bịt tai, che thêm bằng gối, còn lâu đã bắt được cô làm việc nhà.

Thấy Thái An Kỳ không trả lời cũng không mở cửa, Ninh Thư nói: "Cô đã không mở vậy tôi đành làm hỏng một món đồ của cô.

Giày, túi hay là quần áo nhỉ?"

"Con mụ kia, rốt cuộc bà muốn gì?"

Thái An Kỳ mở cửa, thấy Ninh Thư ghi gì đó vào sổ mới hỏi: "Bà đang làm gì đấy?"

"Cô phải dọn nhà, nấu cơm mỗi ngày.

Nếu cô không làm tôi sẽ làm hỏng một đồ hiệu của cô.

Đồ hiệu của cô có đủ dùng trong ba mươi ngày không?"

Ninh Thư hòa nhã: "Hôm nay cô không làm cũng được nhưng tôi sẽ ghi chú lại."

Thái An Kỳ không dám tin vào tai mình: "Sao bà độc ác quá vậy?"

Ninh Thư: →_→"Chúng mua bằng tiền cả đấy."

Thái An Kỳ thở hổn hển.Ninh Thư chẳng cảm thấy có vấn đề: "Có mua bằng tiền của tôi đâu."

Thái An Kỳ tức lắm, suýt chút nữa không khống chế được cơn thịnh nộ xông vào liều chết với bà mẹ chồng độc ác.Không còn cách nào khác, Thái An Kỳ đành phải cầm chổi lông gà phe phẩy góc này góc kia, động tác ưỡn ẹo không giống như đang làm việc.Ninh Thư nói: "Đi găng tay xách thùng nước lau cả nhà, lau cả kính, cọ bồn cầu.

Lát tôi kiểm tra mà không sạch thì dọn lại."

Thái An Kỳ thở dồn dập, đắn đo về đồ hiệu của mình, không có chúng cô không thể ra ngoài.Mặc váy hiệu thì ít nhất phải đi guốc hiệu.

Mà quần áo giày dép đồ hiệu cũng đâu thể khoác cái túi ở siêu thị mặt đất.Vậy nên mỗi lần đi đâu Thái An Kỳ cũng diện cả cây đồ hiệu trên người, đam mê đến mức trở thành một căn bệnh.Ninh Thư lấy hết đồ của cô ta, Thái An Kỳ quả thật có gan liều chết với Ninh Thư.Thái An Kỳ đi găng tay bắt đầu lau dọn nhà cửa.

Ninh Thư đứng bên giám thị, cô ta hất nước lên kính đổ đầy nước ra sàn để trút tiếng lòng.Ninh Thư chỉ nói: "Lát lau sạch hết nước đi đấy."

Thái An Kỳ không phải cô công chúa được chiều từ bé, điều kiện nhà mẹ đẻ chỉ ở mức bình dân, không có chuyện chưa từng làm việc nhà, chẳng qua cô ta không muốn làm thôi.Thái An Kỳ lườm nguýt cầm cán chổi lau khắp nhà.Mệt và đau hết lưng mới lau sạch sàn, Ninh Thư lại nói: "Cọ bồn cầu đi."

Thái An Kỳ: ...Thái An Kỳ đành vào cọ bồn cầu.

Cọ xong tắm ngay lập tức mà vẫn cảm thấy người ám mùi phòng vệ sinh.Thái An Kỳ mệt mỏi rã rời ngồi ở sô pha, Ninh Thư nói: "Đi nấu cơm."

Thái An Kỳ đứng phắt dậy: "Tôi đã làm rất nhiều việc, tôi nghỉ một lát cũng không được à.

Vừa cọ bồn cầu mà bà lại bắt tôi nấu cơm, bà chịu ăn thì tôi sẽ nấu."

Ninh Thư gật đầu ngay: "Tôi ăn."

Thái An Kỳ: ...Bà ăn nhưng tôi không muốn nấu.Thái An Kỳ vò đầu bất lực: "Đặt đồ bên ngoài."

Ninh Thư nhún vai dễ tính: "Tuỳ cô."

Máu nóng sôi sục trong lồng ngực Thái An Kỳ.Tức không làm gì được nên đặt rất nhiều món mà còn đặt toàn món đắt.Ninh Thư miễn cho ý kiến.Tối Vương Bác đi làm về thấy Thái An Kỳ trong xị mặt bèn hỏi: "Làm sao thế?"

Thái An Kỳ giận dữ: "Hôm nay một mình tôi dọn cả cái nhà này, anh nghĩ tôi bị làm sao?"

Vương Bác lấy làm ngạc nhiên, trước giờ Thái An Kỳ không muốn làm việc nhà tại sao hôm nay lại làm.Vương Bác cảm thấy ấm lòng: "Vất vả cho em rồi, để anh xoa bóp cho em."

"Thôi khỏi, tôi đang bực đây."

Thái An Kỳ nói giọng bực bội.Vương Bác bỏ qua thái độ của Thái An Kỳ vì ít ra Thái An Kỳ đã chịu xem cái nhà này là nhà.Nhân viên giao hàng đã đến, cậu nhân viên này đã quá thân quen với nhà Ninh Thư, trong lúc đợi lấy tiền còn trò chuyện đôi câu.Tán dóc là một chuyện, tiền vẫn phải trả.

Thái An Kỳ ngồi ở sô pha giả câm giả điếc.Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Trả tiền đi."

"Tại sao tôi phải trả?

Hôm nay tôi nai lưng ra làm bao nhiêu việc mà vẫn bắt tôi trả tiền?"

Thái An Kỳ trợn mắt: "Biết xấu hổ giùm cái được không, lần nào cũng bắt con dâu ra trả."

Do hôm nay Thái An Kỳ mệt gần chết nên cô ta cố tình gọi toàn món đắt, nhân viên giao hàng bảo hết hơn một nghìn tệ làm Vương Bác giật nảy mình.Vương Bác cau có mặt mày nhìn những món ăn ngon hấp dẫn bày trên bàn, trả tiền trong bất lực và xót tiền.

Tâm trạng vui vẻ của Vương Bác lại bị phá hoại, anh ta chau mày, mím môi, người hiền lành luôn giữ cơn giận cho riêng mình.Có nói ra anh ta cũng chẳng nói lại người khác nên thôi, tự ôm cơn giận."

Ăn cơm đi."

Ninh Thư gọi.Dọn nhà tốn nhiều thời gian, Thái An Kỳ đói meo từ lâu, cô ta ăn thêm một bát cơm so với thường ngày.Ninh Thư cười híp mắt: "Ăn nhiều vào, cơ thể khoẻ mạnh mới sinh con khoẻ mạnh."

Vương Bác không nói chuyện.Bộ dạng như mẹ chồng hiền hậu của Ninh Thư làm Thái An Kỳ nghẹn cơm không nuốt được xuống bụng.Giả vờ làm bà mẹ hiền hậu trước mắt con trai à, cô sẽ không quên những việc hôm nay bà ta làm với cô.Thấy Thái An Kỳ tái mặt, Ninh Thư cười bảo: "Mai tôi đưa cô đi khám sức khoẻ."

Thái An Kỳ giật thót: "Tự nhiên đi khám sức khoẻ làm gì?"

Ninh Thư nói: "Kiểm ra xem cơ thể có đủ khoẻ để mang thai không.

Cô và Vương Bác sẽ sinh con, tôi chỉ muốn được bế cháu trai trước khi lìa đời."

"Mẹ bảo An Kỳ học làm việc nhà vì mẹ cứ thấy khó chịu trong người, không biết còn sống được bao lâu.

Mẹ chỉ muốn sau khi mẹ đi, các con biết san sẻ cho nhau."

Ninh Thư nói.Vương Bác nhìn Ninh Thư: "Mẹ vẫn còn trẻ lắm, thời này người ta sống được hơn bảy mươi tuổi cơ, mẹ còn rất nhiều thời gian đừng nói gở thế."

"Cuộc sống thay đổi thất thường, ai biết ngàymai sẽ ra sao."

Ninh Thư nói bâng quơ, nhìn Thái An Kỳ: "Mai đi viện khám sứckhoẻ với tôi."
 
Back
Top