Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 660: Người quen


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư rất muốn tự vả hai phát để biểu cảm của cô bình thường lại, cô ho khan nói bình tĩnh: "Tôi không sao."

Chưa bao giờ Ninh Thư nghĩ cô lại gặp Trương Gia Sâm ở nơi này.

Trương Gia Sâm!

Là Trương Gia Sâm đó định mệnh.

Anh ta tự sát và trở thành người thực thi nhiệm vụ?!Ninh Thư quay đi, cô không muốn dính dáng đến Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm giang tay chặn Ninh Thư, Ninh Thư cảnh giác: "Anh làm gì thế?"

Trương Gia Sâm thu tay lại: "Tôi chỉ muốn hỏi xem cô có sao không thôi."

Ninh Thư lắc đầu: "Tôi không sao."

Trương Gia Sâm đứng cách Ninh Thư một khoảng, nói chuyện lịch sự: "Tôi rất xin lỗi, tôi đi ở trong ra nên không để ý.

Nếu cô có bị làm sao cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ bồi thường."

Trương Gia Sâm thế này làm người có dự cảm xấu.

Cô rất hiểu anh ta, tâm tư thâm trầm lòng dạ độc ác, mọi việc làm đều có mục đích.

"Tôi ổn, không có bất cứ vấn đề nào hết."

Ninh Thư đi thẳng.

Trương Gia Sâm cậy chân dài lại chặn đường Ninh Thư, Ninh Thư tức giận, nhìn anh ta lạnh lùng: "Anh còn chuyện gì nữa?"

"Tôi mời cô ăn cơm để gửi lời xin lỗi."

Trương Gia Sâm chỉ quán ăn gần đó: "Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, cô cũng là người đầu tiên tôi gặp, tôi mời cô ăn cơm nhé."

Ninh Thư: o(*T▽T) ツ ┏━┓ (Đập bàn khóc như mưa)Nghiệt duyên gì mới gặp Trương Gia Sâm ở đây vậy?Ninh Thư không muốn gây sự với Trương Gia Sâm, cực kỳ không muốn.

Cô lùi về sau: "Không cần đâu, cảm ơn anh."

Trương Gia Sâm nhăn mặt hỏi Ninh Thư: "Cô sợ tôi?"

Sợ cái quần què, có giỏi thì một đấu một.

Trương Gia Sâm đánh giá Ninh Thư, đôi mắt sắc làm Ninh Thư nổi da gà.

Ninh Thư cáu: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Trương Gia Sâm sờ cằm: "Tôi thấy cô quen quen."

Ninh Thư: Cẹc, quen cái cứt.

Nói thật Ninh Thư không muốn giao du với người như Trương Gia Sâm.

Gặp một lần rồi thôi, không muốn gặp lại lần nữa.

Ninh Thư cứ thấy nao nao.

Trương Gia Sâm trở thành người thực thi nhiệm vụ, lỡ gặp anh ta trong nhiệm vụ thì thế nào.

Mẹ kiếp, sống đã khổ lắm rồi mà còn gặp phải người thực thi nhiệm vụ có khả năng cao trả thù cô.

Nhưng nghĩ lại Ninh Thư không hề hối hận, dù biết Trương Gia Sâm chết sẽ thành người thực thi nhiệm vụ thì cô vẫn xử lý nhiệm vụ như thế.

Đáng lẽ khi đó cô nên lấy ngọc Linh Hồn ra hút linh hồn Trương Gia Sâm mới phải.Trương Gia Sâm thấy cô gái không hoan hỉ, đôi mắt loé ánh sáng khác lạ: "Tôi trịnh trọng mời cô một lần nữa, mong cô cho tôi cơ hội gửi lời xin lỗi."

"Không cần đâu."

Ninh Thư từ chối thẳng thừng.Trương Gia Sâm nhăn mày rồi giãn ra, anh ta cười khẽ.Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻Cười cái tiên sư cha mày, thằng điên!Trương Gia Sâm chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn Ninh Thư, anh ta gọi: "Miêu Diệu Diệu."

"Khụ, khụ khụ khụ..."

Má, Trương Gia Sâm giỏi quá nhỉ, vậy mà cũng nhận ra.Trương Gia Sâm cười: "Đúng là cô thật, không ngờ cô trông thế này."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư thẳng lưng, nói thẳng: "Là tôi đấy thì sao, định trả thù à?"

Trương Gia Sâm nói dịu dàng: "Tại sao tôi phải trả thù cô.

Nếu không có cô tôi đã không được hệ thống thâu tóm."

Ninh Thư: Miệt thị đúng không."

Hờ..."

Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm."

Tôi nói thật, chuyện đã qua cũng có lỗi của tôi, hiện giờ tôi sống vì bản thân."

Trương Gia Sâm nói: "Tôi cũng không xem cô là kẻ thù."

"Còn về Miêu Diệu Diệu, ngẫm mà cũng đau lòng, hiến dâng linh hồn để nhờ người ta thay đổi cuộc đời."

Trương Gia Sâm buồn bã: "Sức mạnh linh hồn rất quan trọng."

Ninh Thư: Bà tin mày có đi đầu xuống đất.Không tin được lời Trương Gia Sâm nói."

Cô tên gì?"

Trương Gia Sâm hỏi Ninh Thư.Ninh Thư rất đề phòng Trương Gia Sâm, cô không định cho Trương Gia Sâm biết tên cô."

Anh đã không hận tôi vậy chúng ta đường ai nấy đi, tạm biệt."

Ninh Thư quay đi.Lần này Trương Gia Sâm không chặn Ninh Thư, chỉ nhướng mày, sờ cằm nhìn theo dáng Ninh Thư rồi đi về hướng ngược lại.Gặp Trương Gia Sâm làm Ninh Thư không có tâm trạng ăn uống.

Nghĩ lại cô thấy mình sợ quá.

Trương Gia Sâm thôi mà, có cái quái gì phải sợ.Mỗi người có cách chơi riêng, xem ai giỏi hơn ai.Ninh Thư vẫn vào quán ăn cơm, vừa đến cửa đã có tiểu nhị ra đón, nói với Ninh Thư: "Kính chào quý khách, có người mời cô vào phòng riêng ạ."

Ninh Thư ngạc nhiên lắm, cô không quen ai ở không gian ảo, phòng riêng thì đắt, lần nào đến ăn cô cũng chỉ ngồi ở sảnh chung, vậy mà có người bao phòng mời cô ư.Ninh Thư vào phòng riêng theo tiểu nhị, tiểu nhị vừa mở cửa, Ninh Thư đã ngửi ngay thấy hương thơm thanh nhã.Hít một hơi, linh hồn tỉnh táo hơn nhiều.Mùi này làm Ninh Thư liên tưởng đến anh cố vấn tóc bạc.Ninh Thư vào trong, quả đúng là anh tóc bạc, anh tóc bạc đang cầm quyển sách."

Ngồi đi."

Anh tóc bạc gập sách trang nhã, mời ngồi hờ hững.Ninh Thư thắc mắc không hiểu anh ta tìm cô làm gì: "Anh tìm tôi làm gì?"

"Cô đang là Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp đúng không?"

Anh tóc bạc nói: "Tôi cần một thứ, mong cô tìm nó ở thế giới trung cấp giúp tôi."

Ninh Thư hoang mang hơn: "Cái gì mà chỉ ở thế giới trung cấp mới có vậy.

Anh đã cần sao không tự tìm mà phải nhờ tôi?"

"Tôi không thể bước vào thế giới cấp quá thấp."

Anh tóc bạc nói.Ninh Thư: ...Mặc dù đoán được anh ta rất mạnh nhưng nói thế giới trung cấp cấp quá thấp như một lẽ dĩ nhiên như này thì cũng chào thua.Ninh Thư giật môi, hỏi: "Cái gì thế?"

"Một loại cát tên Cát Tinh."

Anh tóc bạc nói tiếp: "Chỉ cần cô tìm được Cát Tinh giúp tôi, tôi sẽ trả công cô hậu hĩnh."

Trả công thì tạm gác đã, Ninh Thư không biết đó là Cát Tinh gì: "Hình dáng nó thế nào, tại sao chỉ có ở thế giới trung cấp?"

Anh tóc bạc trả lời: "Gọi là cát thực ra là đá, cũng thể gọi là kết tinh.

Đó là đá tạo ra quy tắc khi mà thế giới trung cấp chuẩn bị phát triển thành thế giới cao cấp."

Ninh Thư ngạc nhiên: "Vậy cái này rất quý giá, anh mua được nó mà."

Không gian ảo có đầy rẫy cửa hàng, sẽ tìm thấy món đồ anh ta cần chứ nhỉ.Anh tóc bạc nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Ninh Thư: "Thật ra nó không có tác dụng gì hết, trông nó giống với nhựa chảy ra từ thân cây."

Ninh Thư: →_→Sao thấy mình dốt nát trầm trọng, bị nói kháy nhỉ?
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 661: Suýt thì quên cô là nữ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Nếu không có tác dụng vậy anh ta cần làm gì.

Ninh Thư không định hỏi vì hỏi chưa chắc đã nhận được câu trả lời, cô ngẫm nghĩ và bảo: "Tôi không biết cách tìm Cát Tinh, tôi cũng không dám chắc sẽ tìm thấy."

"Thời gian không phải vấn đề, bao lâu tôi cũng đợi được.

Nếu thấy cô hãy cứ nhặt về, sau đó đến giao dịch ở văn phòng tư vấn."

Anh tóc bạc nói.

Ninh Thư nghĩ và lại hỏi: "Sao anh lại nhờ tôi?"

Ninh Thư rất thắc mắc chuyện anh tóc bạc tìm đến cô.Anh tóc bạc nói: "Những người tôi quen cũng không bước vào thế giới cấp thấp được, vừa hay nhìn thấy cô nên muốn giao dịch với cô."

Ninh Thư: ...Trái tim nhỏ bé đau mười nghìn lần."

Đây là hình ảnh của Cát Tinh."

Anh tóc bạc đưa cho Ninh Thư một tờ giấy dày ngả màu vàng nhạt.

Ninh Thư cầm tờ giấy, Cát Tinh y như tên gọi, nó có màu trắng mà chỉ nhỏ bằng ngón tay cái.

Quá nhỏ rất khó tìm, có đi qua cũng không để ý.Ninh Thư gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."

Anh tóc bạc ừ một tiếng rồi đứng dậy, cầm theo quyển sách da thuộc vừa dày vừa nặng rời đi, trước khi đi ngoảnh lại nói với Ninh Thư: "Cứ gọi bất cứ món nào cô thích, tôi mời."

Anh tóc bạc mở cửa ra ngoài.

Ninh Thư chẳng khách sáo, gọi tiểu nhị dọn một bàn đầy ắp thức ăn, ăn xong mới về không gian hệ thống.

Ninh Thư hỏi 2333: "Tại sao Trương Gia Sâm lại trở thành người thực thi nhiệm vụ?"

"Linh hồn đạt yêu cầu thì được trở thành người thực thi nhiệm vụ thôi."

2333 nói.Ninh Thư thấy mệt mỏi quá: "Cậu có kiểm tra được cấp bậc của anh ta không?

Sao mới đó anh ta đã đến được không gian ảo?"

"Tôi không kiểm tra được, hệ thống phụ trợ phục vụ riêng cho từng người thực thi nhiệm vụ nên không kiểm tra được thông tin của người khác.

Chỉ cần đạt năm trăm nghìn kinh nghiệm sẽ được mở lối vào không gian ảo."

2333 giải thích: "Ngày xưa cô đạt năm trăm nghìn kinh nghiệm cũng được mở không gian ảo đó thôi."

Ninh Thư bĩu môi, thái độ của Trương Gia Sâm cho thấy anh ta sẽ trả thù.

Ninh Thư đoán Trương Gia Sâm nhận ra cô từ hành động vô ý thức.

Ai cũng có thói quen, đó là lý do khiến Trương Gia Sâm phát hiện.

Dù gì cô cũng từng sống với Trương Gia Sâm một thời gian, đoán ra là chuyện thường.

Ninh Thư gõ đầu, lần sau phải chú ý hơn khi làm nhiệm vụ.

Có cơ hội nhất định phải đá thẳng cẳng anh ta.

Dẹp Trương Gia Sâm sang một bên, Ninh Thư mở tờ giấy anh tóc bạc đưa.

Tờ giấy hơi nhăn nhưng xé không rách, xé mạnh thế nào cũng không rách được.

Giấy xịn.

Ninh Thư ghi nhớ hình ảnh Cát Tinh vào đầu, lỡ có gặp cũng không bỏ qua."

Giấy này là giấy gì mà dai thế?"

Ninh Thư hỏi 2333.2333: (╯‵□′)╯︵┻━┻Tại sao lúc nào ký chủ của cậu cũng như con ất ơ chưa trải đời vậy."

Có dai đến đâu cũng chỉ là giấy thôi, sao phải ngạc nhiên."

2333 giận dữ: "Người ở tầng lớp đó cầm cái gì mà chẳng là đồ xịn."

Ninh Thư nhăn mày khó chịu: "Này, sao tôi cứ thấy giọng điệu của cậu làm sao ấy 2333?

Tôi ngạc nhiên vì tôi chưa gặp bao giờ, chưa gặp bao giờ nên mới phải hỏi.

Cậu không thích tôi vậy chúng ta hủy kết nối."

2333 im lặng một lúc lâu: "Tôi xin lỗi, suýt thì tôi quên cô là nữ giới."

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Mẹ kiếp, sao cô lại không phải nữ giới được.

Mà cậu ta đang xin lỗi thật đấy à, xin lỗi gì mà làm người ta tăng xông hơn vậy.

"Giấy này được làm từ cây ngô đồng, rất dai nên giữ được lâu.

Không biết thì đọc nhiều sách vào."

2333 trả lời.

Ninh Thư liếc xéo, lấy quyển sách kẹp giấy vào trong.

Ninh Thư mở cửa hàng giao dịch, hình như lâu lắm rồi cô không lượn cửa hàng vì cô không hứng thú lắm với đồ ở đây.

Đặc biệt từ lần nhiệm vụ tập sự bị cấm dùng đồ mua ở cửa hàng, Ninh Thư cố gắng không cho bản thân quá phụ thuộc vào đồ của hệ thống.

Cái gì tự học được Ninh Thư sẽ tự học.

Như y thuật Ninh Thư học từ thần y này, hệ thống không xoá được kỹ năng đó của cô.

Ninh Thư lượn một vòng cửa hàng giao dịch, sau cùng cô mua tích cốc đan, nước, thuốc giải độc, các loại thuốc khác, còn lại Ninh Thư không có hứng thú.

Cô tắt cửa hàng giao dịch.

"Gặp người ủy thác đi."

Ninh Thư ngồi ngay ngắn, gặp người ủy thác trong trạng thái tốt nhất.

"Ừ."

2333 vừa dứt lời, một cô gái xuất hiện trong không gian hệ thống.

Cô gái mặc trang phục cổ đại gọn gàng, mái tóc dài buộc đuôi ngựa.

Môi cô gái có màu đen, khí đen ẩn hiện trên mặt nên không nhìn rõ khuôn mặt cô gái.

"Ta tên Tiêu Tố Tố, ta muốn thay đổi số phận."

Tiêu Tố Tố có chất giọng lanh lảnh: "Ta chỉ muốn thoát khỏi ràng buộc huyết mạch.

Chỉ vì huyết mạch mà ta không được phép sống trên đời."

Ninh Thư hơi mông lung: "Nguyện vọng của cô là gì?"

"Ta chỉ cần thoát khỏi cuộc sống bị lợi dụng."

Tiêu Tố Tố buồn bã, chau mày xót xa như nhớ lại gì đó.

Ninh Thư gật đầu: "Tôi nhận nhiệm vụ này."

Nói xong linh hồn của Tiêu Tố Tố biến mất khỏi hệ thống.

Ninh Thư nghĩ và hỏi 2333: "Có đạo cụ nào nhận biết có người thực thị nhiệm vụ khác trong cùng một thế giới không?"

"Không có."

2333 trả lời.

Ninh Thư thất vọng tràn trề, biết trước Trương Gia Sâm làm nhiệm vụ chung thế giới sẽ chủ động đề phòng anh ta, đẹp nhất là đánh chết anh ta."

Thật ra có một loại đạo cụ tên dây tơ hồng có công dụng đó.

Nếu cô buộc được sợi dây vào người mà cô muốn theo dõi, dây tơ hồng sẽ nóng lên khi cả hai chung thế giới."

2333 giới thiệu."

Dây tơ hồng?!"

Ninh Thư liếc mắt, nghe cái tên thôi đã thấy nguy hiểm."

Tác dụng phụ giống với cổ trùng, sẽ khiến hai người dần dần yêu nhau."

2333 có ý cười: "Cô mua không?"

Ninh Thư: -_-Cậu trêu tôi đúng không.

Yêu nhau?Cô và Trương Gia Sâm?

Chớm nghĩ thôi đã ghê hết cổ rồi.

"Không mua."

Ninh Thư không hề muốn dính dáng đến Trương Gia Sâm dù chỉ một chút.

Cô cảnh giác anh ta còn chẳng xong ai đời lại mua dây buộc mình.

Cô sẽ không bao giờ làm cái chuyện ngu ngốc, chẳng khác nào qua mời Trương Gia Sâm trả thù đó.Sau mà bị Trương Gia Sâm nhào nặn trong lòng bàntay có mà sống dở chết dở.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 662: Con rối giật dây - Nguy hiểm ngay khi bắt đầu


Chuyển ngữ: Wanhoo
Sử dụng dây tơ hồng với Trương Gia Sâm cũng tức tự giết chết mình, tạm biệt với cuộc đời.

Sau khi biết tác dụng phụ ghê gớm của "dây tơ hồng", Ninh Thư thôi không tơ tưởng chuyện kia nữa."

Bắt đầu nhiệm vụ."

Đối phó Trương Gia Sâm bằng cách ấy chẳng thà cố gắng mạnh hơn, tương lai có cơ hội sẽ nhẵm đạp Trương Gia Sâm trong bùn lầy.

Thật ra Ninh Thư bị chột dạ, khó khăn lắm mới thay đổi cuộc đời cho người ta, đùng một cái kẻ đã hạ gục xuất hiện.

Lại còn mạnh hơn trước.

Sợ hơn cả gặp ma giữa ban ngày.

Một chút choáng váng khi dịch chuyển, chớp mắt linh hồn đã nhập vào cơ thể.

Chưa kịp mở mắt đã cảm nhận được không khí áp lực, căng thẳng làm trái tim Ninh Thư loạn nhịp.

Ninh Thư vội vàng mở mắt, cô nhận ra cô đang ở trong rừng.

Quanh cô cũng có rất nhiều người dàn trải trong độ tuổi thiếu niên.

Nhỏ nhất khoảng bảy, tám tuổi, lớn nhất khoảng mười lăm, mười sáu.

Bao gồm cả trai lẫn gái.

Ninh Thư đang quan sát tình hình xung quanh, bỗng nhiên một con lợn rừng với bộ răng ranh to như ngà voi, lông dựng ngược thân béo tròn dữ tợn lao ra từ trong rừng.Bị cặp răng ranh này húc cho đảm bảo lên thiên đường.Ninh Thư nhìn thấy lợn rừng, đương nhiên những người khác cũng nhìn thấy, đám đông hét toáng lên kinh động cả chim muông.Một vài đứa thông minh nhanh nhẹn trèo lên cây, Ninh Thư cũng chạy trốn ngay lập tức.Thấy thằng bé bảy, tám tuổi bên cạnh đứng đực ra nhìn con lợn rừng, xem chừng cậu bé quá sợ hãi, Ninh Thư kéo tay cậu ta vắt chân lên chạy.Do Ninh Thư kéo theo một cậu bé nên chạy chậm, những đứa khác đã trốn xong vậy nên lợn rừng khoá mục tiêu là Ninh Thư và cậu bé.Lợn rừng phi như điên, mắt thấy nó gần đuổi kịp, Ninh Thư đẩy cậu bé sang bên còn mình nhặt cành cây dưới đất.Nhìn con lợn đang chạy về phía mình, Ninh Thư cảm thấy có cái gì đó xao động trong cơ thể, thôi thúc bùng nổ ra ngoài.Cảm giác có con thú khổng lồ gào thét trong cơ thể rất lạ lùng, Ninh Thư khống chế luồng năng lượng muốn bùng phát ấy.Ninh Thư định chọc cành cây vào mắt con lợn nhưng con lợn chưa kịp chạy đến chỗ Ninh Thư thì đã bị một dải lụa cuốn lấy không thoát được.Ninh Thư men theo dải lụa, nhìn thấy một tiểu cô nương khoảng mười hai tuổi đang giữ đầu dây kia, khuôn mặt trắng như cục bột vã mồ hôi, có thể thấy đang cố hết sức.Ninh Thư không bỏ lỡ thời gian, nắm chặt cành cây chọc vào mắt con lợn rừng đang giãy giụa hòng thoát khỏi dải lụa.Ninh Thư chọc đúng mắt lợn, con lợn hét một tràng dài đau đớn, giãy giụa kịch liệt hơn và cuối cùng thoát được khống chế.Súc vật thù dai, bị Ninh Thư chọc mù mắt vừa gào vừa đuổi theo Ninh Thư.Vào lúc Ninh Thư sắp bị đuổi kịp, một chiếc quạt giấy xuất hiện trên không trung, chiếc quạt cắt xoẹt qua cổ đứt lìa đầu con lợn, máu me bắn tung toé.Vậy nhưng chiếc quạt không dính vết máu nào.Lợn rừng mất đầu chạy thêm một đoạn mới lăn đùng ra đất, tứ chi co quắp.Ninh Thư nhũn chân ngồi phịch xuống, lau mồ hôi trán.Cậu bé được Ninh Thư đẩy sang bên chạy lại hỏi thăm: "Ngươi có sao không?"

Ninh Thư lắc đầu.Cô nương sử dụng dải lụa làm vũ khí cũng chạy qua quan sát Ninh Thư: "May có Chân nhân cứu, không thì hôm nay ngươi chết chắc."

"Cảm ơn ngươi."

Ninh Thư cảm ơn: "Ngươi giỏi quá."

Cô nương hừ một tiếng kiêu kỳ.Lợn rừng đã bị giết, đám người chạy trốn cũng trở ra tập trung lại chỗ Ninh Thư.Mọi người bị lợn rừng làm cho sợ hãi, ai cũng chưa hết bàng hoàng.Có hai người cưỡi gió bay đến dừng trước đám đông.Lũ trẻ há hốc mồm ngưỡng mộ ra mặt với hai người bay trên không mà không cần vật dụng hỗ trợ.Ninh Thư nhìn một người đàn ông, hắn có khuôn mặt tuấn tú, phong thái tiêu sái, khí chất như tiên, cầm quạt xếp có vẻ lười biếng, dễ thấy người giết lợn rừng là hắn.Khoảnh khắc nhìn thấy hắn ta, cõi lòng Ninh Thư có luồng cảm xúc giày xéo kỳ lạ, vừa buồn vừa xót xa, tóm lại rất phức tạp.Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, đè nén cảm xúc chủ thể.

Người tu luyện có giác quan nhạy bén, ánh mắt khác biệt của cô dễ bị họ phát hiện."

Tối hôm nay các ngươi qua đêm trong cánh rừng này, sáng mai bắt đầu kiểm tra căn cốt."

Nam tu sĩ trẻ đeo đại đao trên lưng nói.Không ai vui vẻ khi biết phải qua đêm trong rừng, một số đứa nhát gan như cậu bé được Ninh Thư cứu mếu mặt, chực chờ khóc."

Bữa tối hôm nay của các ngươi là con lợn rừng này."

Người đàn ông chỉ quạt vào con lợn rồi nói: "Phải rồi, trong cánh rừng này vẫn còn rất nhiều thú hoang và yêu thú khác, cẩn thận nhé."

Câu nói ấy làm lũ trẻ tái mét mặt, sợ run chân.Người đàn ông cầm quạt mỉm cười, vốn dĩ đã như thần tiên, cười một cái càng thêm dụ hoặc, yêu nghiệt."

Cáo già."

Tiểu cô nương cầm dải lụa lẩm bẩm.Người đàn ông cầm quạt đưa mắt qua tiểu cô nương, không rõ có đang cười hay không nhưng tiểu cô nương bị nhìn dấy lên dự cảm chẳng lành.Bị người đàn ông nhìn chằm chằm, tiểu cô nương hơi sợ nhưng vẫn đứng thẳng lưng.Hai người đó bay đi trước những cặp mắt ngưỡng mộ của lũ trẻ.Không khí bỗng trầm xuống, mọi người giương mắt nhìn nhau không ai nói với ai câu nào.Lại càng không có ai xử lý con lợn.Đã biết lợn là bữa tối nhưng không ai xắn tay xử lý.Ninh Thư sờ khắp người và tìm thấy một con dao găm dắt ở hông, cô định dọn dẹp con lợn rừng.Để lợn rừng ở đây sẽ thu hút các con vật khác ví dụ như sói, hoặc yêu thú như người đàn ông kia nhắc nhở."

Ngươi làm gì vậy?"

Tiểu cô nương hỏi Ninh Thư.Ninh Thư khá hòa nhã vì tiểu cô nương từng cứu mình: "Ta phải xử lý con lợn này nếu không sẽ dẫn dụ thú hoang khác đến."

Ninh Thư mổ bụng lợn, nội tạng bốc mùi thum thủm, những người khác ngửi thấy né lẹ.Liên quan đến tính mạng nên Ninh Thư cố ngửi mùi thối móc hết nội tạng để chôn.

Móc ra rồi mới nhớ mình không có dụng cụ đào hố."

Mọi người đào giúp cái hố để chôn nội tạng đi, lấp cả đất lên các vết máu nữa."

Ninh Thư nói với lũ trẻ.Lũ trẻ chần chừ, có đứa cầm kiếm có đứa cầm đá bắt đầu đào hố.Hì hục một lúc lâu cũng đào được cái hố."

Vứt mỗi con lợn rừng ở đây thì ăn kiểu gì.

Vừathối vừa nhiều lông ai mà thèm, rõ ràng là cái tên cáo già kia đó cố tình."

Tiểucô nương dùng dải lụa làm vũ khí nói với Ninh Thư.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 663: Con rối giật dây - Cốt truyện


Chuyển ngữ: Wanhoo
Nghe ra tiểu cô nương muốn bỏ con lợn, Ninh Thư ngạc nhiên: "Chôn rồi chúng ta ăn gì?"

"Ai cũng mang theo lương khô, không cần ăn thứ này."

Ninh Thư: ...Đậu má, thằng cha kia nói lợn rừng là bữa tối làm cô tưởng thật mới sợ, đúng là không tin tưởng được thằng nào hết.Khổ mỗi cô mổ bụng vất vả, người ngượm dính máu hôi rình dơ dáy.Để cô ngửi mùi phân thối móc hết lòng ra rồi con bé này mới nói, Ninh Thư cũng cạn lời lắm.Ninh Thư chán chẳng buồn làm nữa, cô vơ nắm cỏ lau máu dính tay.Cả con lợn rừng bị chôn xuống hố, xong đâu đấy mọi người lại tập trung bên nhau.Trời đã sẩm tổi, có tiếng chim kêu quái dị rợn tóc gáy.Lại thêm bóng cây loang lổ kinh dị đáng sợ không kém, tất cả mọi người dựa gần nhau hơn.Có người lấy lương khô ra ăn, Ninh Thư sờ túi hông lại chẳng có gì, kể cả nước cũng không có.Ban đầu Ninh Thư định ăn tích cốc đan, sau lại nghĩ chắc là hai tên kia đang quan sát gần đây, sẽ không bỏ lại lũ trẻ một mình.Chứ không làm sao xuất hiện đúng lúc giết lợn rừng được.Thần thức của người tu luyện rất mạnh, cô có lén ăn vẫn sẽ bị phát hiện.Ninh Thư không dám liều vì cô vẫn còn rất yếu ớt.Không có đồ ăn, Ninh Thư đành dựa cây nhắm mắt tiếp nhận cốt truyện.Đây là thế giới tồn tại con người, yêu quái và ma quỷ.

Con người (nhân) tu tiên, theo đuổi trường sinh bất lão.

Yêu quái (yêu) chiếm số đông nhưng kém thông minh, lục địa hay đại dương đều là thiên hạ của yêu quái.

Ma quỷ (ma) gian ác, cướp đoạt năng lực của kẻ khác để bổ sung sức mạnh.Nhân yêu ma tạo thành thế chân vạc.Thương Lan Đại Lục rộng lớn vô ngàn với rất nhiều khu vực hiểm hóc và chưa được định danh, không ai biết đại lục rộng lớn nhường nào.Đây là thế giới kẻ mạnh làm vua, giết chóc khắp nơi.Ma tộc thích đoạt tinh nguyên của tu sĩ, tu sĩ phản kháng vì sinh tồn, hai tộc vẫn luôn chém giết lẫn nhau.Yêu thú dàn trải trên diện rộng, không có thống soái, khi thì bị tu sĩ xem như quà tặng, khi thì bị tu sĩ móc nội đan, rút gân lọc xương, trở thành thức ăn trên bàn.

Ma tộc cũng giết yêu thú, không ngoại lệ.Yêu thú có nhiều, khuyết điểm quá đần độn.Song vẫn có tu sĩ nhân loại vùi thân trong bụng yêu thú.Tóm lại, mạnh thì sống yếu thì chết.Người ủy thác Tiêu Tố Tố là con lai giữa người và ma.

Phụ thân cô là kẻ mạnh ở Ma tộc trong khi mẫu thân chỉ là tu sĩ nhân loại.

Mẹ người ủy thác bị cha người ủy thác bắt cóc rồi cưỡng hiếp, không ngờ lại có thai và sinh ra Tiêu Tố Tố nửa người nửa ma.

Sau khi sinh Tiêu Tố Tố, mẹ người ủy thác định tự sát bằng cách tự nổ nhưng bị cha cô hút sạch tinh nguyên, già đi trong chớp mắt, cuối cùng chỉ còn một bộ da khô.Tiêu Tố Tố trưởng thành trong động ma, do cơ thể có huyết mạch Nhân tộc lại không có thiên phú của Ma tộc, nên thường xuyên bị bắt nạt, cuộc sống khá đáng thương.Năm mười lăm, mười sáu tuổi, cha Tiêu Tố Tố gieo cấm chế vào người cô để giấu huyết mạch Ma tộc, bắt cô gia nhập Hoá Tiên Tông, ăn trộm thần khí trấn phái Huyền Dương Kiếm của Hoá Tiên Tông.Thanh kiếm này được rèn từ vật thuần dương nhất đất trời, trong khi rèn còn được rót máu người thuần dương nên tạo sát thương cực lớn cho Ma tộc.Cha Tiêu Tố Tố thuộc tốp những kẻ mạnh ở Ma tộc, bao nhiêu năm qua vẫn luôn trung thành với suy nghĩ phải biến Nhân tộc thành nô lệ.Ngày đó giữ lại cô con gái Tiêu Tố Tố chính là để thực hiện kế hoạch ăn trộm thần khí.Tiêu Tố Tố trà trộn thành công vào Hoá Tiên Tông mà còn trở thành đồ đệ của Thanh Hoa Quân.Thanh Hoa Quân là ai?

Chính là người đàn ông cầm quạt khi nãy, đạt cảnh giới Hóa thần trẻ nhất giới tu chân.Căn cốt, thiên phú tuyệt đỉnh, tính cách buông thả, chẳng phải chính cũng chẳng phải tà, chỉ sợ thiên hạ không loạn.Kể từ khi bái hắn làm thầy, một thời gian dài sống cùng vị sư phụ như hắn nên người ủy thác có chút rung động tuổi mới lớn.Vậy nhưng đồ đệ mà Thanh Hoa Quân thích nhất lại là Ngọc Linh Nhi cũng cùng bái sư với người ủy thác.

Ngọc Linh Nhi chính là tiểu cô nương dùng dải lụa làm vũ khí.Ngọc Linh Nhi là công chúa một nước, do có linh căn đôi nên được hoàng thất cho gia nhập giới tu chân.

Tiểu cô nương có tính công chúa nhưng thực chất ngây thơ, mồm miệng nhanh nhảu nghĩ sao nói đó.Thường xuyên bị sư phụ cáo già trêu tức mà không làm gì được.Tiêu Tố Tố kiệm lời lại tự ti, cũng rất kính trọng sư phụ, sẽ không có chuyện không biết tôn ti như Ngọc Linh Nhi, dẫu vậy người ủy thác vẫn không được chú ý như Ngọc Linh Nhi.So với ở đất Ma tộc, Tiêu Tố Tố thích ở Hoá Tiên Tông hơn.

Ở đây sư phụ dạy cô tu luyện, chỉ cần nhìn thấy Thanh Hoa Quân là lòng cô đã vui phơi phới.Tiêu Tố Tố chịu đựng cơn đau mà cấm chế phát tác.

Cấm chế giấu huyết mạch Ma tộc trong Tiêu Tố Tố nhưng cách một khoảng thời gian ngắn sẽ phát tác, làm cô đau như bị hàng nghìn con kiến gặm nhấm xương cốt.Hơn nữa chỉ cần một ý niệm của phụ thân Ma tộc ở nơi phương xa thì Tiêu Tố Tố cũng thăng thiên.Trong một lần phát tác cấm chế, Tiêu Tố Tố bị người khác phát hiện có ma khí trong người.Nhân tộc hận Ma tộc thấu xương, gặp là giết không tha bởi Ma tộc không chỉ muốn hút tinh nguyên của tu sĩ mà còn muốn hút máu của dân thường.Hai tộc có thù không đội trời chung.Đương nhiên Hoá Tiên Tông phải giết Tiêu Tố Tố nhưng Thanh Hoa Quân đã tạo áp lực cứu Tiêu Tố Tố.Tiêu Tố Tố rất cảm động, kể cho Thanh Hoa Quân mục đích đến Hoá Tiên Tông.Thanh Hoa Quân nói rằng Nhân tộc không giữ Tiêu Tố Tố được, Nhân tộc sẽ đưa Huyền Dương Kiếm cho Tiêu Tố Tố.Tiêu Tố Tố nước mắt lưng tròng mang Huyền Dương Kiếm về Ma tộc, đưa Huyền Dương Kiếm cho phụ thân.Cha Tiêu Tố Tố vừa cầm Huyền Dương Kiếm, Huyền Dương Kiếm đã nổ tung.

Đòn tấn công nhẹ đó chẳng thấm gì với cha Tiêu Tố Tố, nhưng phệ huyết trùng ẩn náu trong Huyền Dương Kiếm đã nhân cơ hội chui vào trái tim ông ta.Thanh Hoa Quân tác phong bậy bạ, không chú ý tiểu tiết như danh môn chính phái.

Cứ có tác dụng thì hắn sẽ thử, vậy nên hắn lợi dụng Tiêu Tố Tố đánh lén cha Tiêu Tố Tố.Rõ thấy cách này có tác dụng.Ma tộc tu luyện nhờ máu, cổ trùng khát máu chui vào trong trái tim sẽ gặm nhấm máu ông ta, thoái hoá thực lực của ông ta.Cha Tiêu Tố Tố tức điên, trực tiếp hút khô Tiêu Tố Tố.

Ma tộc chỉ biết sức mạnh, không có tình thân, sức mạnh mới là tất cả.Tiêu Tố Tố chào đời trong sai lầm, chỉ vì mang dòng máu lai mà thế gian không bao dung cô.

Nhân tộc không tha, Ma tộc lại càng không quan tâm một đứa tạp chủng không cả có thiên phú của Ma tộc.Sư phụ cô hết mực kính yêu cũng sát muối vào tim, Tiêu Tố Tố đau lắm, bị lợi dụng còn đau hơn khi bị phụ thân hút khô máu.Thanh Hoa Quân trao cho Tiêu Tố Tố một chút ấm áp sưởi ấm trái tim hiu quạnh, nhưng hắn ta cũng lấy đi chút ấm áp bé nhỏ đó theo cách tàn khốc nhất.Tiêu Tố Tố hoang mang, cô không biết lý do tồn tại, cô muốn Ninh Thư giúp đỡ để thoát khỏi nỗi đau mà huyết mạch đã mang đến.Tiêu Tố Tố đau vì căn nguyên không đủ mạnh, bị phụ thân hạ cấm chế cũng không giãy được.

Bị Thanh Hoa Quân lợi dụng cũng vì cô quá yếu đuối, chẳng khác gì con kiến không ai màng dưới chân.Tiêu Tố Tố lộ thân phận khi mà hai tộc có thù phải giết, Thanh Hoa Quân cũng không nhận cô là đồ đệ.Chung quy, tất cả đều vì sức mạnh.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 664: Con rối giật dây - Được dựa là phúc


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư xem xong cốt truyện thấy hơi đói, mọi người xung quanh có đồ ăn làm cô càng đói hơn."

Cho ngươi này."

Một nắm cơm chìa trước mặt, Ninh Thư quay sang xem thì thấy là cậu bé.Ninh Thư cầm nắm cơm, cảm ơn và ăn.Nắm cơm rất ngon, vị thịt ngập trong khoang miệng."

Ngon đúng không, cơm mẹ ta nắm cho ta đó."

Cậu bé sán lại gần: "Ta tên Thu Mộc, còn ngươi?

À quên, cảm ơn vì khi nãy đã cứu ta nhé."

"Không có gì."

Ninh Thư nhìn Thu Mộc: "Ngươi nhỏ thế này mà gia đình yên tâm cho ngươi đến đây à?"

"Tất nhiên là không yên tâm rồi, nhưng mà cha ta nói ta có thiên phú cao, nên gia nhập Hoá Tiên Tông càng sớm càng tốt."

Thu Mộc bỗng giận hờn: "Ta mà biết nguy hiểm thế này có khuyên sao ta cũng không đến."

"Thiên phú của ngươi cao ngần nào?"

Ninh Thư hỏi."

Cha đã kiểm tra cho ta, ta là kim linh căn mạnh nhất mà còn là linh căn đơn nữa."

Thu Mộc hất cằm kiêu ngạo.Càng ít linh căn tư chất càng cao, tu luyện cũng nhanh, chỉ cần không chết sẽ là kẻ mạnh toả hào quang sáng chói.Thiên phú như Thu Mộc sẽ rất được dốc lòng quan tâm sau khi vào Hoá Tiên Tông.Ninh Thư định luyện Tuyệt Thế Võ Công nhưng cô còn đang trong tầm mắt kẻ khác, vẫn chưa luyện được.Thật ra Ninh Thư không muốn gia nhập Hoá Tiên Tông, càng không muốn ăn trộm Huyền Dương Kiếm gì đó.

Vì cấm chế dễ khiến cô bị phát hiện có ma khí trong người.Cấm chế có tác dụng giấu huyết mạch Ma tộc, áp chế ma khí trong cơ thể nhưng không thể nào áp chế mãi mãi, vậy nên cách một khoảng thời gian sẽ phát tác một lần.Nhắc cũng khổ, mặc dù Tiêu Tố Tố có một chút ma khí nhưng không hề có tư chất của Ma tộc, cũng không thể hút tinh nguyên kẻ khác như Ma tộc.Ninh Thư dựa cây, Thu Mộc dựa vào Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn cậu ta, Thu Mộc thẳng người ngay lập tức: "Được bản thiếu gia dựa vào ngươi là phúc của ngươi."

Ninh Thư: -_-!Ranh con biến ra chỗ khác.Ninh Thư mặc kệ nó, nhắm mắt dựa cây nghỉ ngơi.

Tâm càng lặng càng cảm nhận rõ có người đang quan sát, may mà cô cẩn thận không ăn tích cốc đan cũng không luyện Tuyệt Thế Võ Công,Nhân tộc gặp Ma tộc đều giết không tha.Không được để lộ thân phận ở Hoá Tiên Tông, nếu không chỉ có đường chết.Ninh Thư đang nhắm mắt song vẫn luôn để ý động tĩnh xung quanh.Nhưng đến sáng hôm sau vẫn không gặp nguy hiểm như thú hoang hay yêu thú nhăm nhe lại gần.Dễ thấy có người đang bảo vệ họ ở gần đây.Trong nhóm có nhiều đứa tư chất cao, các môn phái tu tiên luôn tranh giành đệ tử có căn cốt tốt, đám trẻ gặp bất trắc Hoá Tiên Tông sẽ đau lòng lắm.Ninh Thư mở mắt, đẩy Thu Mộc ngủ dựa chảy cả nước dãi vào vai cô.Thu Mộc bị Ninh Thư đẩy dụi mắt thức dậy, hỏi: "Gì thế?"

Mọi người cũng lần lượt thức dậy ngáp ngủ, Thanh Hoa Quân và nam thanh niên đeo đại đao đến.Người đeo đao đi cùng Thanh Hoa Quân tên Cung Hạo, cảnh giới Kim Đan, là người chịu trách nhiệm thu nạp đệ tử lần này.Thanh Hoa Quân là tu sĩ cảnh giới Hoá Thần, có địa vị rất cao ở Hoá Tiên Tông, việc này không phiền hắn xử lý.

Hắn ta đi cùng vì buồn chán quá, đến chỉ để góp vui.Thanh Hoa Quân gặp Ngọc Linh Nhi, bắt đầu cuộc sống dạy dỗ đồ đệ thú vị.Thanh Hoa Quân cầm quạt đưa mắt nhìn lũ trẻ, đứa nào bị tầm mắt quét đến cũng đứng thẳng lưng dõi mắt sùng bái Thanh Hoa Quân.Thanh Hoa Quân lướt qua mặt Ninh Thư rồi dừng ở Ngọc Linh Nhi, mỉm cười khó nhận ra.Ngọc Linh Nhi cảm nhận được ý xấu từ Thanh Hoa Quân, cô có dự cảm chẳng lành.Ninh Thư liếc khẽ cặp thầy trò Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi, đây là câu chuyện tình yêu của cáo già và thỏ con.Ninh Thư và Ngọc Linh Nhi không có mâu thuẫn, chính xác hơn là Ngọc Linh Nhi chưa từng hại Tiêu Tố Tố trong cốt truyện.Tiêu Tố Tố lớn hơn Ngọc Linh Nhi, được xem như sư tỷ của Ngọc Linh Nhi, tất nhiên cô bé sẽ không gây sự với sư muội.Tiêu Tố Tố có ghen khi sư tôn chiều chuộng Ngọc Linh Nhi, nhưng sự tự ti ăn sâu vào máu không cho Tiêu Tố Tố thể hiện ra mặt.Tiêu Tố Tố và Ngọc Linh Nhi nước sông không phạm nước giếng, Tiêu Tố Tố còn gia nhập Hoá Tiên Tông với mục đích xấu nên không dám nảy sinh xung đột.Tự ti cũng biết nhẫn nhục vẫn không cứu nổi tính mạng cô bé bởi cô sinh ra đã là sai lầm."

Tất cả đến Hoá Tiên Tông để kiểm tra căn cốt."

Cung Hạo đeo đao nói.Cung Hạo nói xong đám trẻ bỗng vui phơi phới.Nhìn lũ trẻ vui mừng ra mặt, Thanh Hoa Quân cũng cười góp vui.Ngọc Linh Nhi bĩu môi, cáo già."

Xuất phát từ đây đi bộ đến cổng Hoá Tiên Tông, tiếp tục leo năm nghìn bậc thang.

Tất cả quá trình đều nằm trong bài kiểm tra."

Cung Hạo tuyên bố.Đi bộ?!Chỗ này cách Hoá Tiên Tông năm, sáu dặm, tu sĩ cảnh giới Luyện Khí thở cái là đến, nhưng với lũ trẻ chưa cả nhập môn tu luyện cần mệt bở hơi tai mới đến nơi, chưa kể sau còn phải leo năm nghìn bậc thang."

Nhanh chân lên, ai đến nơi trước sẽ có thưởng."

Thanh Hoa Quân đứng trên ngọn cây phiêu bồng như thần tiên, chẳng khác nào thần tiên giáng trần.Nghe thấy có phần thưởng, lũ trẻ hào hứng hò hét chạy theo hướng chỉ của Thanh Hoa Quân.Có cạnh tranh nên chúng ra sức chạy, không ai nhường ai, tất cả đều muốn tranh phần thưởng của Thanh Hoa Quân.Ninh Thư nhìn theo hướng chỉ của Thanh Hoa Quân, Hoá Tiên Tông nằm ở hướng ngược lại, đó không phải là hướng đến Hoá Tiên Tông.

Nhận ra sớm thì tốt, không nhận ra chạy xa rồi lại chạy về tội nghiệp lắm."

Sư thúc."

Cung Hạo bất lực gọi Thanh Hoa Quân.Thanh Hoa Quân phe phẩy quạt xếp chẳng mảy may để tâm, thấy có mấy đứa vẫn đứng im thì nhăn mặt: "Sao mấy đứa vẫn chưa chạy?"

"Phần thưởng có đan dược, có công pháp quý báu, có cả pháp khí nữa."

Giọng Thanh Hoa Quân êm tai, có mùi đầu độc."

Hừ, cáo già."

Ngọc Linh Nhi bĩu môi lẩm bẩm cực nhỏ.Thanh Hoa Quân nhướn môi, nheo mắt, gấp quạt nhìn Ngọc Linh Nhi, hiển nhiên đang suy nghĩ trò vui.Ninh Thư cảm thấy nhân vật chính được đặc cách quá.

Người tu luyện nghe rõ cả tiếng muỗi bay, âm thanh cực nhỏ.

Chắc chắn Thanh Hoa Quân nghe thấy tông giọng của Ngọc Linh Nhi.Ngọc Linh Nhi xúc phạm Thanh Hoa Quân hai lần nhưng Thanh Hoa Quân không hề có ý kiến."

Sao mấy đứa không chạy?"

Cung Hạo hỏi mấy người còn lại.Một thiếu niên nói: "Con biết cổng Hoá Tiên Tông không ở hướng đó."

Thanh Hoa Quân nhìn thiếu niên: "Ừm, là tiểu tử họ Ly."

Thiếu niên chắp tay hành lễ lễ phép: "Dạ."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 665: Con rối giật dây - Bài học đầu đời


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thắp một nén nhang cho những đứa bị Thanh Hoa Quân bỡn cợt.

Thanh Hoa Quân là người bụng dạ đen tối, chỉ sợ thiên hạ không loạn như vậy đấy.

Ninh Thư nghi ngờ Thanh Hoa Quân biết thân phận của người ủy thác nhưng vẫn nhận người ủy thác làm đồ đệ.

Phải biết rằng tư chất của người ủy thác không tốt, linh căn ba pha tạp thổ, mộc, lửa, lên được Trúc Cơ đã giỏi lắm rồi.

Đạt cảnh giới cao khá khó nhằn, may gặp cơ duyên mới có khả năng lên đến Kim Đan.Càng nghĩ Ninh Thư càng dám chắc Tiêu Tố Tố bị Thanh Hoa Quân nhận ra thân phận từ trước.

Nghĩ đến đây Ninh Thư càng không muốn gia nhập Hoá Tiên Tông.

Buồn là bây giờ không rút lui được, ai cũng theo đuổi trường sinh bất lão, đi được đến đây lại đòi bỏ sẽ dấy lên nghi ngờ.

Huống hồ trong cơ thể cô có quả bom nổ chậm đó là cấm chế cha Tiêu Tố Tố đã gieo vào người.

Một ý niệm sẽ cho cô nổ banh xác.

Đắng lòng!"

Vậy còn mấy đứa, sao không chạy?"

Thanh Hoa Quân nhìn Ninh Thư, Thu Mộc và Ngọc Linh Nhi.

Thu Mộc sán lại gần Ninh Thư: "Con cần cô gái này bảo vệ."

Ninh Thư: Đậu má (‵o′) 凸Ai thèm bảo vệ mày, không biết ngại à mà con trai lại cần con gái bảo vệ.

"Con không tin người."

Ngọc Linh Nhi bĩu môi khinh thường.

Ninh Thư nói: "Con đói, chưa ăn sáng chân bị run."

Thanh Hoa Quân nhếch môi.

"Ngươi đói à, ta cho ngươi bánh này."

Thu Mộc mở túi đưa bánh cho Ninh Thư, Ninh Thư cầm ăn.

Ai bảo tý nữa còn phải đi bộ đến cổng Hoá Tiên Tông, còn phải leo bậc thang.

Thu Mộc thấy Ninh Thư ăn ngon cũng ăn một cái.

Vài đứa khác cũng ăn lương khô, tội nghiệp mấy đứa bị Thanh Hoa Quân lừa, sáng ra chưa được hớp nước nào đã phải vận động mạnh, chạy oan một đoạn.

Ninh Thư ăn hết lại xin Thu Mộc cái nữa.

Thu Mộc cho Ninh Thư, miệng lẩm bẩm: "Đây là bánh mẹ làm cho ta, sao ngươi ăn nhiều thế."

Thu Mộc mặc áo gấm, nhìn là biết thiếu gia nhà giàu.

Hôm qua Ninh Thư chỉ tiện tay kéo chạy và giờ cậu ta ỷ lại vào Ninh Thư.

"Ngươi muốn ta bảo vệ thì phải trả công chứ, mạng ngươi không cả bằng hai cái bánh?"

Người hỏi.

Thu Mộc lườm: "Có câu cho đi không cần nhận lại, ngươi như vậy là cho đi đòi nhận lại đấy."

Cái thằng này...Lát nữa còn phải chạy ma-ra-tông, Ninh Thư ăn xong ngồi xuống nghỉ dạ.Lần lượt có người chạy về, về đến nơi ngồi phịch xuống, thở hổn hển mặt mũi tái mét.

Chỉ nhìn thôi Ninh Thư cũng thấy mệt.

"Cung Hạo, đi xem đã về hết chưa."

Thanh Hoa Quân nói với Cung Hạo.

Cung Hạo chắp tay rồi đi tìm những đứa chạy xa.

Một lúc sau Cung Hạo xách một đứa về.Một đứa đứng ra hỏi: "Tại sao Chân nhân lừa chúng con?"

Thanh Hoa Quân nhăn mày coi thường: "Lừa mấy đứa thì sao?

Trường sinh nào dễ theo đuổi, thế giới ngoài kia có biết bao yêu thú, có Ma tộc xem Nhân tộc là thức ăn, có Nhân tộc lòng dạ hiểm ác, nguy hiểm nhường nào.

Ta chỉ nói một câu mà các ngươi đã tin?"

"Lũ Ma tộc giỏi mê hoặc lòng người, nói một câu mấy đứa đã ngoan ngoãn chạy vào miệng chúng?"

Thanh Hoa Quân vừa khinh vừa ngạo mạn.

Một câu nói đủ khiến những đứa trẻ còn đang tức giận, bất bình vì bị lừa cảm thấy xấu hổ.

"Bây giờ bắt đầu chạy đến trước cổng Hoá Tiên Tông."

Thanh Hoa Quân nói lạnh lùng.

Áp lực của kẻ mạnh phần phật quanh người hắn khiến mọi người hít thở khó nhọc.

"Chạy theo hướng này."

Cung Hạo chỉ một hướng.

Một số người bị lừa nửa ngờ nửa tin, thấy người khác chạy liền chạy vội theo.

Họ khổ quá, bụng dạ trống trơn chưa lấy lại sức đã phải chạy tiếp."

Này gái, tý nữa ta không chạy nổi thì ngươi cõng ta nhé."

Thu Mộc nói với Ninh Thư.

Ninh Thư xụ mặt đá mông Thu Mộc: "Ta không phải người hầu của ngươi."

Thu Mộc trợn mắt với Ninh Thư: "Ngươi dữ dằn quá, ta đã định cho ngươi trở thành vợ tương lai của ta nhưng giờ ta không muốn nữa."

Ninh Thư: Biến...Ninh Thư giữ tốc độ chạy chậm, thuộc tốp chạy cuối.

Lũ trẻ thi nhau chạy đằng trước còn cô không quan tâm phần thưởng.

Lỡ phần thưởng là trò đùa của Thanh Hoa Quân thì sao.

Hắn ta chơi được trò đó.

Thu Mộc chạy cạnh Ninh Thư, thở không ra hơi: "Ngươi có thể... cõng ta không, ta mệt chết mất."

Đại thiếu gia Thu Mộc thở hồng hộc, chưa từng khổ như hôm nay.

Ninh Thư chẳng quan tâm, cô vẫn chạy từ từ.

Dần dần Thu Mộc và Ninh Thư xếp cuối, Thu Mộc vui sướng: "May quá có ngươi xếp cuối với ta."

Ninh Thư: ...Ngọc Linh Nhi chạy ở tốp đầu, Ngọc Linh Nhi có tu luyện trước nên khoẻ hơn người bình thường.

Ninh Thư nhìn Thu Mộc mệt gần chết: "Tư chất ngươi cao mà sao không tu luyện từ trước."

"Cha ta...

Mệt quá, đừng nói chuyện với ta."

Thu Mộc nhìn Ninh Thư: "Ngươi cõng ta thì ta nói cho."

"Ta không muốn biết."

Thu Mộc: ...Chạy đến cổng Hoá Tiên Tông mà chân Ninh Thư như đeo gông không nhấc lên nổi.

Thu Mộc quỳ xuống đất rồi nằm ềnh ra, bò sang bám chân Ninh Thư: "Đỡ ta cái."

Ninh Thư: -_-!Ninh Thư xách cổ áo lôi cậu ta dậy.

Do có trận pháp hộ sơn bảo vệ nên phía trước chỉ có mây mù trắng xoá, không nhìn thấy Hoá Tiên Tông.

Trận pháp mở, Hoá Tiên Tông bễ nghễ hào hùng xuất hiện.

Ba chữ Hoá Tiên Tông to đùng uốn lượn như con giao long đang bay lên trời đầy khí thế.Phía sau là vô vàn bậc thang không biết dẫn đến đâu.

"Bắt đầu leo."

Thanh Hoa Quân lạnh giọng.

Thu Mộc làu bàu, cậu chết mất.

Ninh Thư giẫm lên bậc thang, khung cảnh xung quanh bị mây mù bao phủ, không còn ai bên cạnh ngoài cô và bậc thang.

Ninh Thư đoán đây cũng là trận pháp.

Ninh Thư leo chậm rãi, mới đầu chưa cảm nhận được nhưng càng lên cao áp lực càng nặng, đè nén làm phổi khó thở tưởng như sắp nổ tung.

Mất rất nhiều thời gian Ninh Thư mới bước thêm được một bậc, cô nghĩ bụng rồi ngồi luôn xuống lười không bò nữa.

Ninh Thư cũng chẳng muốn gia nhập Hoá Tiên Tông lắm.

Tiêu Tố Tố muốn thay đổi số phận, thay đổi số phận không nhất định phải gia nhập Hoá Tiên Tông trong khi vào rồi còn dễ lộ thân phận.

Không được nhận từ đầu vẫn hơn.

Tiêu Tố Tố không yêu cầu cô xử lý Thanh Hoa Quân, cái đó sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ cho Tiêu Tố Tố về xử lý.

Cô cần trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức thay đổi được nỗi đau do huyết mạch mang lại, mạnh đến mức thoát khỏi ràng buộc về dòng máu đang chảy trong người.

Vậy thì nhiệm vụ sẽ đơn giản hơn nhiều.Rời khỏi Hoá Tiên Tông, cô sẽ nghĩ cách xử lý cấmchế.

Ngày nào cấm chế còn đây, tính mạng cô vẫn còn nằm trong tay kẻ khác.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 666: Con rối giật dây - Chọn đồ đệ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư hơi mệt, thêm với không định gia nhập Hoá Tiên Tông nên dừng lại, ngồi khoanh chân nhắm mắt nghỉ ngơi ở bậc thang.Linh khí xung quanh dày đặc, cô khống chế thôi thúc muốn luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Ít nhất phải nhịn đến khi cô rời khỏi Hoá Tiên Tông.Mặc dù không hấp thụ, chỉ hít linh khí thôi cũng thư thái cả người.Luyện Tuyệt Thế Võ Công ở thế giới này đảm bảo được bội thu cho xem, mong là luyện ra được kình khí rồng vàng.Không hiểu sao, Ninh Thư cảm thấy linh khí tự động chui vào trong đan điền của cô, trở thành một đám mây linh khí trong đan điền.Cô hơi sợ, cô không hề luyện công nhé, tự linh khí chui vào trong cơ thể cô đó chứ.Sợ quá đi thôi.Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ, lẽ nào tư chất cơ thể này quá cao nên hấp thụ được linh khí mọi lúc mọi nơi?Làm gì có chuyện đó!Đã có tư chất ấy làm gì có chuyện Tiêu Tố Tố để bị lợi dụng đến chết.Ninh Thư đứng dậy, linh khí vẫn liên tục chui vào trong cơ thể cô, sảng khoái vô cùng.Tình huống lạ lùng làm Ninh Thư sợ hãi.Đợi mãi mới kết thúc bài kiểm tra, bậc thang biến mất, Ninh Thư đứng ở quảng trường, xung quanh có người ngồi hoặc nằm.Với khuôn mặt tái nhợt, bộ dạng mệt mỏi.Có một số người rỉ máu ngoài da do cố gắng chịu đựng áp lực, leo cố lên cao dẫn đến cơ thể không chịu nổi.So ra Ninh Thư thấy mình thư thái nhất, cơ thể sảng khoái bởi được hấp thụ linh khí.Thấy vài người nhìn mình, Ninh Thư ngồi xuống chống trán, giả vờ mệt không chịu nổi.Tiếp theo là bài kiểm tra linh căn.

Đệ tử Hoá Tiên Tông mang huyền thạch ra.Huyền thạch là viên đá đen, bề ngoài có các đường vân, trông giống ngọc thạch, dùng để kiểm tra linh căn."

Xếp hàng kiểm tra linh căn."

Đệ tử của Hoá Tiên Tông nói với mọi người."

Lý Hân, linh căn kép thổ mộc."

"Ly Dật, linh căn đơn thủy linh căn."

"Ngọc Linh Nhi, linh căn kép thủy thổ."

"Đỡ ta với, ta không dậy nổi."

Thu Mộc thấy mọi người đã đo ra được linh căn, Thu Mộc sốt ruột nói với Ninh Thư.Ninh Thư xách cổ áo Thu Mộc dậy.Thu Mộc cầm huyền thạch, huyền thạch biến thành màu vàng chói sáng."

Thu Mộc, linh căn đơn kim linh căn."

Đệ tử Hoá Tiên Tông nâng cao tông giọng bởi đây là kim linh căn mạnh mẽ.Thu Mộc ngoảnh lại nhìn Ninh Thư: "Ta đã nói ta là kim linh căn mà."

"Tiêu Tố Tố."

Đệ tử gọi tên Ninh Thư.Ninh Thư chạm vào huyền thạch, viên đá chiếu sáng ba màu nâu, xanh lá và đỏ, là linh căn ba thổ mộc lửa."

Thu Mộc nhăn mặt khi thấy tư chất của Ninh Thư: "Sao tư chất ngươi kém thế, không sao hết, sau này ta bảo vệ ngươi."

Ninh Thư nheo mắt cười: "Cảm ơn."

Thuộc tính linh căn của mỗi người được ghi lại vào sổ, ai không có linh căn bị buộc trở về.Kiểm tra linh căn xong, nhóm Ninh Thư được đưa đến đại điện.Các tu sĩ với tu vi cao ngồi đầy đại điện, họ ở đây để chọn đồ đệ.Thanh Hoa Quân cũng có mặt, hắn ta cầm quạt xếp đưa mắt nhìn qua đã thấy Ngọc Linh Nhi.Các đệ tử mới hành lễ chào chưởng môn và các trưởng lão sau đó đợi được chọn.Linh căn đơn rất hiếm có, đặc biệt là Thu Mộc kim linh căn kinh động cả Đại trưởng lão đang bế quan.

Đại trưởng lão ỷ mình tu vi cao cướp Thu Mộc về tay với lý do chỉ ông ta có khả năng dạy dỗ kim linh căn.Đại trưởng lão tặng pháp khí làm quà nhận Thu Mộc thành đồ đệ, những người khác hâm mộ vô cùng.Đại trưởng lão dẫn Thu Mộc đi, Thu Mộc nói với Ninh Thư khi đi ngang qua: "Đợi ta qua tìm ngươi."

Ninh Thư cười, thằng nhóc này đáng yêu quá."

Đi nào, chưa lên Kết Đan không được phép chạy linh tinh."

Đại trưởng lão đưa mắt qua Ninh Thư, xoay đầu Thu Mộc kéo cậu ta đi."

Thanh Hoa, đệ là Hoá Thần cũng nên nhận đồ đệ về dạy rồi."

Chưởng môn nói với Thanh Hoa Quân.Cảnh giới Kim Đan đã có thể nhận đồ đệ, vậy mà Thanh Hoa Quân không hề có một đồ đệ nào.Thanh Hoa Quân gập quạt, nói hờ hững: "Vậy đệ sẽ chọn hai đồ đệ tuỳ ý."

Thanh Hoa Quân chỉ vào Ninh Thư: "Từ giờ ngươi là đại đồ đệ của ta."

Mọi người trố mắt ngạc nhiên, chưởng môn có lời: "Nha đầu này là linh căn pha ba thuộc tính, đệ chọn ai tư chất khá hơn đi."

"Không sao đâu, đệ tuỳ chọn trúng nó tức có duyên thầy trò."

Thanh Hoa Quân dửng dưng.Ninh Thư: o(︶︿︶)o Ôi!Sao vẫn làm đồ đệ hắn ta nhỉ, cốt truyện mạnh quá, cô cứ tưởng mình bị loại cơ.Chưởng môn không tán thành tính cách tuỳ hứng của Thanh Hoa Quân: "Nha đầu này chỉ leo được hai trăm bậc, không chỉ tư chất kém mà ý chí cũng kém."

"Tư chất như nó chỉ được làm đệ tử ngoại môn thôi, sao trở thành đại đệ tử của đệ được."

Chưởng môn nhăn mặt."

Trong số này vẫn có người khác tư chất tốt hơn."

Thanh Hoa Quân không bỏ vào tai: "Không sao hết, đệ xác định chọn nó."

Cuối cùng Ninh Thư đã hiểu được cảm xúc của người ủy thác.

Ở Ma tộc, Tiêu Tố Tố luôn để mặc cho người khác bắt nạt, bởi không có sức mạnh nên chỉ cần sống là đủ.Trước giờ không một ai quan tâm cô.Bỗng hôm nay xuất hiện một vị sư phụ quyết tâm nhận cô làm đồ đệ.Tiêu Tố Tố ấm lòng, dù có bị trở thành quân tốt thí Tiêu Tố Tố cũng chẳng hận Thanh Hoa Quân nhiều bao nhiêu.Ninh Thư quỳ xuống gọi Thanh Hoa Quân một tiếng sư tôn.Sư tôn nhìn Ngọc Linh Nhi: "Nhị đệ tử là nha đầu này."

Ngọc Linh Nhi sầm mặt, cô không muốn tên cáo già trở thành sư phụ của cô, chưa gì cô đã cảm thấy cuộc sống về sau tệ hại nhường nào.Ngọc Linh Nhi nhìn Thanh Hoa Quân, hắn ta cười đẹp như tiên.Ngọc Linh Nhi không dám nói không muốn Thanh Hoa Quân trở thành sư phụ trước bao nhiêu người, bởi vì Thanh Hoa Quân là tu sĩ cảnh giới Hoá Thần.Cô mà nói có khi phụ hoàng chặt chân cô mất.Ngọc Linh Nhi quỳ gượng gạo, gọi sư tôn."

Ngoan lắm, tu luyện chăm chỉ nhé."

Thanh Hoa Quân nói dịu dàng.Thanh Hoa Quân dẫn Ninh Thư và Ngọc Linh Nhi đến Thanh Hoa Đỉnh.

Ngọn núi này, à không, đỉnh núi này là của Thanh Hoa Quân.Không khí trong lành, hoa cỏ tươi tốt như tiên cảnh.Ninh Thư khịt mũi, nhiều linh khí quá.

Các linh khí đang thẩm thấu qua da, chui vào trong cơ thể Ninh Thư.Lại nữa rồi, Ninh Thư không biết phải nói sao.Cô không hề luyện công, tại sao linh khí lại tự động chui vào trong người cô.Tại sao?!Dọc đường đi Ninh Thư hoàn toàn không hiểu.Đến đại điện, Thanh Hoa Quân ngồi xuống rồi nói với Ninh Thư và Ngọc Linh Nhi: "Kể từ hôm nay các con là đệ tử của Thanh Hoa Đỉnh, hãy chăm chỉ tu luyện để không bị Ma tộc ăn nhé."

Thanh Hoa Quân nói với Ninh Thư: "Con là linh căn thổ mộc lửa, phải chọn một thuộc tính chính để tu luyện, con chọn linh căn nào?"

Ninh Thư giả vờ lưỡng lự, hỏi: "Đồ đệ không biết chọn cái nào ạ?"

"Thổ phòng ngự mạnh, mộc chữa trị mạnh tấn côngtạm ổn, còn hoả tấn công mạnh."

Thanh Hoa Quân giải thích từ tốn cho Ninh Thưnghe.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 667: Con rối giật dây - Nói xấu sư tôn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư đang nghĩ, thế giới này có thể tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, Tuyệt Thế Võ Công sẽ cho cô sức mạnh to lớn nâng cao khả năng cận chiến, và còn có thể phóng kình khí tấn công.Vậy nên cô cần khả năng phòng ngự của hệ thổ.Ninh Thư trả lời Thanh Hoa Quân: "Đồ đệ chọn tu luyện hệ thổ là chính."

Thanh Hoa Quân ừ một tiếng, đưa Ninh Thư một quyển sách ngọc: "Đây là công pháp tu luyện hệ thổ."[Sách ngọc: Sách được nối bởi các thẻ làm từ ngọc, có thể cuộn tròn lại (Hình dạng tương đương sách thẻ tre, sách thẻ gỗ thời xưa).

Dịch sát nghĩa là "cuộn thẻ ngọc" hoặc "sách thẻ ngọc", ở đây mình dịch gọn là "sách ngọc".]Ninh Thư nhận sách: "Đa tạ sư tôn."

"Con lui trước đi, sẽ có tiểu đồng sắp xếp chỗ ở cho con."

Thanh Hoa Quân bảo.Ninh Thư hành lễ rồi đi, trong phòng chỉ còn Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi.

Ngọc Linh Nhi chớp mắt ra hiệu liên tục cho Ninh Thư đừng đi.Cô không muốn ở lại với tên cáo già này!Ninh Thư giả vờ ngốc nghếch không nhìn thấy, ngoan ngoãn đi ra ngoài.Có tiểu đồng đưa Ninh Thư đến một căn phòng.

Phòng ốc đơn giản, có chỗ ngủ là được rồi, Ninh Thư không bắt bẻ.Đóng cửa lại, Ninh Thư khoanh chân trên giường bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.Ninh Thư vừa luyện, linh khí xung quanh đã bị hút mạnh vào người cô.Chẳng mấy chốc kình khí đã lượn lờ trong đan điền, sau đó lan đến mọi ngóc ngách cơ thể, xâm nhập vào trong mỗi tế bào.Ninh Thư nắm tay, người cô ngập tràn sức mạnh.Nhưng mà tốc độ nhanh khủng khiếp làm Ninh Thư sợ hãi.

Cô biết luyện Tuyệt Thế Võ Công ở thế giới dày đặc linh khí sẽ trở nên rất mạnh.Kể cả vậy cô vẫn thấy quá nhanh.Ninh Thư ngẫm đi nghĩ lại cốt truyện, Tiêu Tố Tố trong cốt truyện luôn luôn tư chất kém.Chuyện này quá lạ."

Tôi sợ quá 2333, chuyện gì đây?"

Ninh Thư thấy tình hình không đúng bèn gọi 2333.Tu luyện với tốc độ nhanh khủng khiếp đâu phải số mệnh của con tốt thí?Hiện giờ cô có thể đá bay cánh cửa vỡ thành hai mảnh chứ đùa.2333 nói trong đầu Ninh Thư: "Sợ quái gì?"

"Linh khí tự động chui vào người tôi, tôi luyện công mà linh khí chui vào như điên là sao?"

Ninh Thư hỏi.Bẵng mất một lúc lâu, 2333 nói: "Chắc là cô tưởng nhầm."

Bố khỉ, tưởng mà mạnh như thế này à."

Tôi lại luyện công đây, cậu xem đi nhé."

Ninh Thư bắt đầu vận hành Tuyệt Thế Võ Công, linh khí lại ùa vào người Ninh Thư.Linh khí xoay hình lốc xoáy trên đầu Ninh Thư, linh khí trong người biến thành những giọt nước lơ lửng trong đan điền.Kình khí của Tuyệt Thế Võ Công ngày một to, tiếp nối tiếp trong đan điền.Ninh Thư dừng tu luyện để hỏi 2333: "Cậu thấy chưa, luyện một cái mà sợ quá này."

"Chuyện gì thế?"

2333 hỏi.Ninh Thư: ...Đậu má tôi đang hỏi cậu mà."

Có trục trặc à?"

Ninh Thư hỏi lại.2333 nói: "Tạm thời tôi chưa rõ, cô cứ đến đâu hay đến đó đi."

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Tôi mệt mỏi quá.Ninh Thư cảm thấy do cô đã tu luyện nhuần nhuyễn Tuyệt Thế Võ Công mới có ngày hôm nay.Cô mở công pháp tu luyện hệ thổ Thanh Hoa Quân cho, đưa sức mạnh tinh thần vào trong sách ngọc, bấm pháp quyết tu luyện theo hướng dẫn trong sách.Linh khí hệ thổ trong không khí cũng chui vào cơ thể cô như điên, chẳng mấy chốc đã lên tầng hai công pháp.Ninh Thư: ...Đậu má chuyện gì vậy?"

2333, tôi thấy cậu nên kiểm tra xem có vấn đề gì."

Ninh Thư nói với 2333, chuyện này quá lạ lùng.Chưa từng gặp."

Tôi kiểm tra rồi nhưng không thấy vấn đề."

2333 trả lời: "Mạnh thì mạnh thôi, tu luyện cũng nhanh hơn."

Nhưng mà nhanh đến không chân thực ấy hiểu không.

Quan trọng hơn hết Tiêu Tố Tố đâu gặp tình huống này.

Tư chất cô bé kém cỏi mới khổ sở vì không có nơi dung thân ở cả Nhân giới và Ma giới.Tiêu Tố Tố mà tu luyện như gắn tên lửa vào đít thì làm gì đến lượt cô thay đổi cuộc đời hộ.Tóm lại là rất không bình thường.Có âm mưu.Ninh Thư dừng tu luyện, cô đi ra ngoài ngắm hoa, ngửi hương gió thơm thoang thoảng.Đi một đoạn thì gặp Ngọc Linh Nhi, Ngọc Linh Nhi đang rất tức giận, bực bội gì đó.Ngọc Linh Nhi chào Ninh Thư: "Đại sư tỷ."

"Muội sao thế?"

Ninh Thư mỉm cười, Ngọc Linh Nhi trong mắt Ninh Thư vẫn là trẻ vị thanh niên, mới mười một mười hai tuổi nên đang bắt đầu phát dục.Hoá Tiên Tông có biết bao nhiêu nữ tu sĩ mong được kết thành đạo lữ cùng Thanh Hoa Quân phong hoa tuyệt đại, vậy mà Thanh Hoa Quân lại thích trẻ con."

Sư tôn, sư tôn bảo muội tưới hoa, nhổ cỏ mỗi ngày."

Ngọc Linh Nhi cảm thấy Thanh Hoa Quân cố tình.

Cô là công chúa, sao cô phải làm việc này.

Ninh Thư chưa kịp trả lời lại đã nghe tiếng truyền âm của Thanh Hoa Quân: "Nói xấu sau lưng sư tôn, đáng phạt."

Ngọc Linh Nhi cũng nghe thấy, cô bé tái mặt, bộ dạng nếu không vì đánh không lại Thanh Hoa Quân, cô đã đánh nhau với Thanh Hoa Quân một trận.Xem ra Ngọc Linh Nhi vẫn chưa biết mình đắc tội Thanh Hoa Quân khi nào."

Ngọc Linh Nhi, đến đại điện."

Thanh Hoa Quân lại truyền âm.Ngọc Linh Nhi buồn bã đến đại điện.Tóm lại là Thanh Hoa Quân chọc ghẹo Ngọc Linh Nhi suốt ngày, lấy đó làm niềm vui.Thanh Hoa Quân không vương khói lửa trần thế bắt Ngọc Linh Nhi nấu cơm cho hắn, nấu mì cho hắn ăn.Ấy chà, bẩn quá!Mặc dù xoay Ngọc Linh Nhi như chong chóng như vẫn tay cầm tay dạy Ngọc Linh Nhi tu luyện, còn gõ quạt vào đầu Ngọc Linh Nhi chê Ngọc Linh Nhi ngốc.Được Thanh Hoa Quân chỉ điểm, thực lực của Ngọc Linh Nhi tăng nhanh.

Trái với Ngọc Linh Nhi, Thanh Hoa Quân bỏ quên Ninh Thư, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tiến độ tu luyện chứ bình thường chẳng mấy khi hỏi đến.Ngọc Linh Nhi khóc lóc tâm sự với Ninh Thư rằng tại sao sư tôn chỉ giày vò muội mà không giày vò sư tỷ, không đối xử với muội như với sư tỷ.Ninh Thư không biết trả lời sao, thì rõ ràng người ta chỉ xem muội là đồ đệ chứ còn sao trăng gì nữa.Rất hiếm khi Thanh Hoa Quân để Ngọc Linh Nhi ở một mình, chỉ cần ở cạnh nhau thì y như rằng Thanh Hoa Quân sẽ lấy đủ lý do ra để giày vò Ngọc Linh Nhi.Càng là vậy, Ninh Thư càng khẳng định Thanh Hoa Quân biết thân phận của cô.Tốc độ tu luyện của Ngọc Linh Nhi rất nhanh, còn Ninh Thư sợ hãi tột độ với tốc độ tu luyện của mình.Cô chớm tu luyện linh khí sẽ ùa vào trong người cô hệt như thi chạy.Đan điền cô đã có kình khí hình rồng bay lượn.Lên đến tầng cao nhất của Tuyệt Thế Võ Công, kình khí sẽ biến thành một con rồng vàng, cô mới đạt cấp này duy nhất một lần.Đó là lần nhập vào người Ngụy Lương Nguyệt, do có tinh thể tủy linh mới biến linh khí thành con rồng vàng.Mặc dù kình khí hiện giờ chưa biến thành rồng vàng nhưng cô rất mạnh, bóp đá thành bụi dễ dàng.Công pháp hệ thổ cũng đã luyện đến tầng mời.

Có tổng mười hai tầng mà mới đó đã lên đến tầng mười, cô sợ quá.Cô cảm nhận được dao động mặt đất, tiếng rễ câyphát triển bám chặt vào đất, thần kỳ lắm.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 668: Con rối giật dây - Mục đích vào Hoá Tiên Tông


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư cũng không hề thăng cấp theo các bậc cảnh giới tu chân như hết Trúc Cơ lên Kim Đan, hết Nguyên Anh lên Hoá Thần.Ninh Thư nhận thấy Tuyệt Thế Võ Công mạnh hơn bất cứ công pháp nào.

Đan điền chứa được rất nhiều kình khí, kình khí phát triển dần tạo thành rồng vàng.Kình khí rồng vàng lại còn sống động như thật, như có ý thức riêng.Ninh Thư rất muốn thả kình khí ra ngoài xem sức mạnh tấn công của rồng vàng.Nhưng Thanh Hoa Đỉnh này nằm gọn trong mắt Thanh Hoa Quân, Ninh Thư không dám mạo hiểm.Có điều đến giờ 2333 vẫn chưa cho cô một câu trả lời về việc tại sao tốc độ tu luyện của cô như bật chế độ auto.Ninh Thư luyện công mà chỉ muốn khóc, có khi nào đây là bug không?Không có việc gì làm Ninh Thư sẽ ở lì trong phòng, hiếm khi xuất hiện trước mặt Thanh Hoa Quân vì cô cảm thấy cô chưa đánh thắng được hắn ta.Thanh Hoa Quân là con cưng của ông trời, tốc độ tu luyện chỉ có nhanh chứ không có chậm.Ninh Thư chỉ biết cố gắng tu luyện."

Tiểu tiên tử, Thanh Hoa Chân quân cho gọi cô đến đại điện."

Tiểu đồng gọi ở ngoài cửa phòng Ninh Thư.Ninh Thư giật thót, cảm giác bất an ùa về.

Cô chỉnh quần áo rồi ra mở cửa.Ninh Thư đến đại điện, Thanh Hoa Quân đang gõ quạt vào đầu Ngọc Linh Nhi: "Sai rồi, pháp quyết này không phải bấm như thế, đầu con toàn bã đậu à?"

Ngọc Linh Nhi tức giận: "Đầu con bị sư tôn nhét bã đậu vào thì có.

Người mà còn gõ đầu con nữa con bị người gõ ngu thật đó."

"Con nói ai hả?"

Thanh Hoa Quân lại gõ đầu Ngọc Linh Nhi.Ngọc Linh Nhi thở phì phò chỉ muốn cắn hắn ta.Thanh Hoa Quân thấy Ninh Thư đứng ở cửa mới cất nụ cười, nói: "Vào đi."

Lúc này Ninh Thư mới vào trong.Ngọc Linh Nhi hành lễ chào Ninh Thư: "Đại sư tỷ."

Ninh Thư chào lại: "Tiểu sư muội."

"Con đi tưới hoa đi, nhớ lấy nước ở thác, không được dùng pháp quyết cũng không được nhờ tiểu đồng giúp đỡ."

Thanh Hoa Quân sai Ngọc Linh Nhi.Ngọc Linh Nhi dậm chân bực bội đi ra ngoài."

Cũng gần một tháng đến Thanh Hoa Đỉnh rồi, con thấy thế nào?"

Thanh Hoa Quân vừa hỏi vừa phất tay đóng cửa.Thấy hắn đóng cửa, Ninh Thư càng lo lắng, cô căng thẳng đề phòng."

Đồ đệ dốt nát tiến bộ chậm ạ."

Ninh Thư trả lời."

Hừm..."

Thanh Hoa Quân cười mỉm: "Trong hai đồ đệ con là đứa tiến bộ nhanh nhất, linh khí thổ vào phòng con sắp cả bằng Hoá Thần của ta."

Ninh Thư chau mày, quả nhiên mình bị Thanh Hoa Quân giám thị.Nhất cử nhất động đều trong tầm mắt Thanh Hoa Quân.Thanh Hoa Quân rót chén trà đượm linh khí, nhấc chén nhã nhặn nhấp một miệng trà.Không khí căng thẳng.Ninh Thư đổ mồ hôi lưng, xem ra Thanh Hoa Quân định ngửa bài.Thanh Hoa Quân đặt chén trà xuống, lạnh lùng: "Ngươi là đồ đệ của ta tức cũng là thầy trò, ngươi vào Hoá Tiên Tông với mục đích gì?"

Ninh Thư âm thầm điều động kình khí đan điền, nghe vậy chỉ bặm môi không trả lời.Thanh Hoa Quân đứng lên bước qua chỗ Ninh Thư.

Hắn bước chậm nhưng Ninh Thư có cảm giác có một ngọn núi cao đang đè dần lên cô.Ninh Thư lùi về sau mấy bước, Thanh Hoa Quân hỏi Ninh Thư: "Ma tộc đến Hoá Tiên Tông của chúng ta với mục đích gì?"

Thanh Hoa Quân phóng linh khí hòng khống chế Ninh Thư, Ninh Thư phóng kình khí đã tích tụ ở ngón tay.Kình khí hình rồng gầm to bay về Thanh Hoa Quân.Thanh Hoa Quân thoáng giật mình khi thấy chiêu tấn công, hắn nhăn mày bấm pháp quyết tấn công kình khí.

Kình khí hình rồng như có ý thức vừa né đòn tấn công của Thanh Hoa Quân vừa tiếp tục tấn công Thanh Hoa Quân.Song vẫn bị đánh tan sau mấy chiêu của Thanh Hoa Quân.

Kình khí trở về đan điền của Ninh Thư, con rồng bay lượn bên trong.Ninh Thư ngạc nhiên vô cùng, không ngờ phóng kình khí ra ngoài lại trở thành chiêu tấn công mạnh vậy.Kình khí hiện giờ chưa thành rồng vàng, có phải thành rồng vàng sẽ mạnh hơn nữa không?Thanh Hoa Quân nhìn Ninh Thư: "Ngươi luyện công pháp gì?"

Thanh Hoa Quân tung chiếc quạt biến ra mười tám thanh kiếm, mười tám thành kiếm liên tục nhân đôi chĩa những mũi kiếm nhọn vào Ninh Thư.Ninh Thư có cảm giác cô sẽ bị chọc thành đống thịt băm, mồ hôi lạnh túa trên trán.Thanh Hoa Quân lại gần, ngón tay trắng như ngọc đặt lên đầu Ninh Thư.

Linh khí dày đặc tấn công thẳng vào đan điền cô, kình khí hình rồng đang cố gắng chống đỡ đòn tấn công này.Đòn tấn công mạnh kích hoạt cấm chế trong đan điền Ninh Thư, ma khí đen ngòm toả ra xung quanh.Cấm chế một thời gian nữa mới phát tác đã bị Thanh Hoa Quân kích hoạt trước thời hạn.Cơ thể Ninh Thư như vỡ vụn, cũng như có hàng nghìn con kiến cắn xương cô.Ninh Thư chửi đổng trong bụng, định mệnh cả họ nhà nó, cái đau này cũng gần bằng bị trúng lời nguyền.Ninh Thư ngồi khoanh chân, ma khí bốc ra ngùn ngụt làm cô đan run người.Thanh Hoa Quân cũng ngồi xuống nhàn nhã nhấp miệng trà.Ninh Thư không chỉ phải chịu đựng sự đau đớn mà cấm chế mang đến, cô còn phải đề phòng bao nhiêu mũi kiếm đang hướng về mình.Cấm chế phát tác khoảng một tiếng, sau khi Ninh Thư vượt qua được sự đau đớn của cấm chế, người cô cũng run lẩy bẩy tắm mình trong mồ hôi.Kình khí chạy khắp cơ thể chữa trị những nơi bị cấm chế tổn thương.Ma khí trong đan điền dần biến mất.Ninh Thư đứng dậy, bộ kiếm đến gần Ninh Thư hơn như muốn chọc nát cô."

Nghĩ kỹ rồi chứ, nói đi, ta biết ngươi là con của ma và người.

Mặc dù ngươi có huyết mạch Ma tộc nhưng cũng có của Nhân tộc.

Nhân tộc không bao giờ chứa chấp ngươi, đến từ đâu quay về đó, xem như nể tình duyên thầy trò của chúng ta."

Thanh Hoa Quân đặt chén xuống.Giống hệt câu từng nói với Tiêu Tố Tố.Chẳng hề niệm tình đột ngột kích hoạt cấm chế trong cô mà còn nói được câu đó, Ninh Thư không bao giờ tin.Cô phải rời khỏi Hoá Tiên Tông, ở đây không qua mắt được Thanh Hoa Quân nói gì đến chuyện thay đổi số phận.Vả lại Hoá Tiên Tông vẫn còn một vài lão quái vật khác.Ninh Thư nói: "Mục đích của con là Huyền Dương Kiếm, mang Huyền Dương Kiếm về Ma tộc sẽ giải trừ cấm chế cho con."

Thanh Hoa Quân nhăn mày: "Ngươi tin lời Ma tộc?"

"Con không còn cách nào khác."

Ninh Thư nói.Thanh Hoa Quân gõ ngón tay lên bàn: "Ta có thể đưa ngươi Huyền Dương Kiếm."

Ninh Thư: →_→Bà biết chú em đưa bà kiếm giả.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 669: Con rối giật dây - Niệm tình thầy trò


Chuyển ngữ: Wanhoo
Kích hoạt cấm chế làm cô đau gần mà vẫn hứa đưa Huyền Dương Kiếm, bà cười vào cái mặt dày của chú.Ninh Thư nghi ngờ: "Sư tôn sẽ đưa thần khí cho đồ đệ thật sao?"

Thần khí mà bảo đưa là đưa, cầm nhầm kịch bản à.Thanh Hoa Quân nhìn lướt qua Ninh Thư: "Tất nhiên Huyền Dương Kiếm đưa ngươi là giả, Huyền Dương Kiếm là thần khí trấn phái Hoá Tiên Tông không thể đưa cho ngươi."

"Nhưng Huyền Dương Kiếm ta đưa ngươi cũng gần như thật, đủ giúp ngươi qua mắt Ma tộc."

Ninh Thư mất khống chế giật cơ mặt, cô cạn lời không thôi.

Có phải cô nên cảm ơn Thanh Hoa Quân không."

Nhân tộc sẽ không tha cho Ma tộc, cầm Huyền Dương Kiếm rồi hãy rời khỏi Hoá Tiên Tông."

Thanh Hoa Quân chìa tay, bộ kiếm dày đặc ở không trung biến thành quạt bay về tay Thanh Hoa Quân."

Ngươi có huyết mạch Nhân tộc, chúng ta cũng là thầy trò nên ta sẽ không giết ngươi.

Ta đưa ngươi Huyền Dương Kiếm giả để qua mắt Ma tộc, sau này đừng xuất hiện ở Hoá Tiên Tông."

Thanh Hoa Quân buông lời lạnh lùng.Ninh Thư rất muốn chửi hắn ta mặt dày, rõ ràng muốn cô mang Huyền Dương Kiếm về đánh Ma tộc, vậy mà còn bảo nể tình thầy trò tha cho cô.Nghĩ là vậy nhưng Ninh Thư vẫn cần phải cảm ơn Thanh Hoa Quân: "Đa tạ sư tôn."

Cáu."

Đi ra."

Thanh Hoa Quân không nhìn Ninh Thư, phất tay mở cửa đại điện.Ninh Thư bước nhanh ra ngoài đại điện.

Vừa ra cửa đã bị gió thổi vào cả người đang tắm trong mồ hôi nên hơi lạnh, hắt xì một cái.Ninh Thư trở về phòng thì gặp Ngọc Linh Nhi đang xách nước cầm gáo tưới nước cho hoa.Ngọc Linh Nhi thấy mặt mũi Ninh Thư tái mét bèn hỏi: "Sư tỷ bị sư tôn giáo huấn sao?"

Không giáo huấn, chỉ có đánh thôi."

Sư tỷ đừng để bụng lời sư tôn nói, cái con người đó chỉ thích giày vò đồ đệ chứ có nghiêm chỉnh gì đâu."

Ngọc Linh Nhi an ủi Ninh Thư.Ninh Thư rất mệt mỏi, đi vài bước mà tưởng gãy xương.

Cô biết sẽ phải chịu đau khi phát tác cấm chế, cô chỉ không ngờ lại đau thế này.

Định trả lời qua loa rồi về phòng thì lại nghe tiếng Thanh Hoa Quân truyền âm vang lên: "Ngọc Linh Nhi, con tưới hoa xong chưa?"

Ngọc Linh Nhi xụ mặt, xách nước nói với Ninh Thư: "Muội tưới hoa đây đại sư tỷ."

"Còn lề mề nữa thì tưới cả cây."

Giọng Thanh Hoa Quân vang lên.Ngọc Linh Nhi xách ngay thùng nước chăm chỉ với công việc tưới hoa khổ cực.Ninh Thư về phòng, khoanh chân trên giường tu luyện, linh khí lại ùa vào cơ thể cô, cơ thể cô dễ chịu hơn nhiều.Ninh Thư không biết khi nào Thanh Hoa Quân đuổi mình đi nữa.Đôi bên đã ngửa bài, Thanh Hoa Quân cũng không coi Ninh Thư là đồ đệ.

Trước kia còn thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình Ninh Thư, giờ đã hoàn thành quăng xó không ngó ngàng.Ninh Thư đoán Thanh Hoa Quân đang tạo ám khí trong Huyền Dương Kiếm.

Tạo xong sẽ bắt cô rời khỏi Hoá Tiên Tông.Ninh Thư kệ thôi, cô đóng cửa tu luyện trong phòng.

Linh khí trong Thanh Hoa Đỉnh dồi dào do có tụ linh trận.

Rời khỏi Thanh Hoa Đỉnh sẽ không tìm được nơi tu luyện tuyệt vời như đây.Ninh Thư chỉ muốn hút hết linh khí vào bụng, không chừa cho Thanh Hoa Quân một chút nào.Nửa tháng sau, tiểu đồng đến tìm Ninh Thư: "Tiểu tiên tử, Chân nhân cho gọi cô qua."

Ninh Thư dọn đồ, cô biết đã đến lúc phải đi.Cô không sợ rời khỏi Hoá Tiên Tông, cô chỉ sợ Thanh Hoa Quân nhốt cô ở Thanh Hoa Đỉnh.Rời khỏi Hoá Tiên Tông chính là thả chim về trời.Ninh Thư đến đại điện hành lễ với Thanh Hoa Quân trước.Ngọc Linh Nhi bên cạnh hành lễ với Ninh Thư: "Sư tỷ."

Ninh Thư bị ngạc nhiên khi thấy Ngọc Linh Nhi.

Nửa tháng không gặp, Ngọc Linh Nhi cao hơn nhiều.

Hôm nay cô bé mặc bộ váy màu lục nhạt, sáng bừng một góc.Ninh Thư chào lại: "Tiểu sư muội."

Thanh Hoa Quân đưa túi đồ cho Ninh Thư: "Đồ ngươi cần ở bên trong, tự thu xếp ổn thoả."

Ninh Thư đón lấy túi đồ đang bay đến.

Cuỗm được một cái không gian chứa đồ cũng không tệ, chắc Thanh Hoa Quân sợ mình đeo thanh kiếm bắt mắt sẽ bị người khác cướp đây mà.Chu đáo quá.Ninh Thư bặm môi: "Đa tạ sư phụ."

Ngọc Linh Nhi không hiểu, bĩu môi nhìn không gian chứa đồ trong tay Ninh Thư: "Sư tôn thiên vị chỉ cho sư tỷ không gian chứ không cho đệ tử."

Thanh Hoa Quân liếc Ngọc Linh Nhi, một chiếc vòng tay bạc với hoa văn phức tạp đẹp đẽ xuất hiện trong tay."

Đây là không gian chứa đồ sư tôn cho con."

Thanh Hoa Quân nói.Ngọc Linh Nhi vui lắm, đeo vào tay và ngắm mãi, chiếc vòng đẹp càng tôn lên cổ tay nhỏ của cô bé."

Con phải tế luyện, chỉ đeo không thì nó vẫn chưa thuộc về con."

Thanh Hoa Quân cũng vui khi Ngọc Linh Nhi thích chiếc vòng: "Sao con ngốc thế."

Ninh Thư nhìn cái túi chắp vá của mình và cái vòng của Ngọc Linh Nhi, cô rất muốn đập cái túi ăn mày vào mặt Thanh Hoa Quân.Không so sánh thì không bị tổn thương.Được rồi, khi không vớ được một cái không gian cũng vui mà, cũ cũng được, người khác mới không để ý.Ninh Thư treo túi không gian ở hông, sau đó hành lễ với Thanh Hoa Quân: "Đồ đệ đa tạ sư tôn, sau này con sẽ báo đáp công ơn của sư tôn."

Thanh Hoa Quân chỉ ừ hờ hững.Ninh Thư nói: "Vậy đồ đệ đi đây."

"Đại sư tỷ đi đâu vậy ạ?"

Ngọc Linh Nhi thắc mắc.Thanh Hoa Quân ho khan: "Sư tôn sai nó vài việc."

"Ra vậy."

Ngọc Linh Nhi dặn dò Ninh Thư: "Sư tỷ đi đường cẩn thận, nhớ về sớm nha."

Ninh Thư nói: "Cảm ơn muội."

"Đi luyện công đi, ở đây mãi làm gì?"

Thanh Hoa Quân đuổi Ngọc Linh Nhi.Ngọc Linh Nhi bĩu môi: "Đồ đệ cáo lui."

Sư tôn muốn nói gì đó với đại sư tỷ mà không cho cô biết.Ngọc Linh Nhi cảm thấy bầu không khí giữa sư tôn và sư tỷ rất lạ, cô đi chậm để nghe xem hai người nói gì.Nhưng Thanh Hoa Quân đã phất tay đưa Ngọc Linh Nhi ra ngoài rồi đóng cửa.Ngọc Linh Nhi đứng khó chịu ngoài cửa, định làm gì mà phải đóng cửa chứ.Thanh Hoa Quân chiều Ngọc Linh Nhi thật, có cái gì tốt cũng để lại cho Ngọc Linh Nhi, nghĩ cho Ngọc Linh Nhi.Che mưa chắn gió cho Ngọc Linh Nhi.Ngọc Linh Nhi là linh căn kép, tư chất chỉ ở mức khá.

Thanh Hoa Quân tốn bao nhiêu công sức tìm kiếm thiên tài địa bảo tẩy tủy phạt xương cho Ngọc Linh Nhi, giúp Ngọc Linh Nhi trở thành linh căn đơn tăng mạnh tốc độ tu luyện.Vậy mà Ngọc Linh Nhi EQ thấp, luôn nhận định sư phụ thích trêu mình, đả kích mình, giày vò mình.Đợi đến ngày Ngọc Linh Nhi trưởng thành, mạnh rồi, hai người mới kết thành đạo lữ.Bé thỏ trắng bị con cáo già nuốt vào bụng.
 
Back
Top