Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 640: Đẻ mướn - Vô sinh


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cảnh Thiếu Trạch lại chịu cái đau lấy mẫu một lần nữa, lúc trở ra bước chân chao đảo, mặt cắt không còn giọt máu.Diệp Tích đỡ Cảnh Thiếu Trạch, dìu anh ta ngồi xuống.Người Cảnh Thiếu Trạch run rẩy, ngồi xuống cũng suýt ngã."

Cảnh Thiếu Trạch?"

Diệp Tích thấy vậy bèn gọi khẽ.Cảnh Thiếu Trạch nghe không vào, chỉ ôm đầu thu mình lại một góc.Bà Cảnh ngóng trông cửa phòng xét nghiệm, đôi bàn tay siết chặt liên tục cầu trời chỉ là kết quả sai.

Con bà không thể nào bị vô sinh, không thể có chuyện đó.Môi bà Cảnh run run, cơ mặt cũng run theo, bà ta không khống chế được biểu cảm, khuôn mặt cực kỳ hung dữ.Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng nhưng mỗi một giây trôi qua đều là sự dày vò với người ngóng trông ngoài cửa.Cảnh Thiếu Trạch ôm đầu cào tóc, giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi rớt xuống mặt đất.Diệp Tích ngồi bên cạnh đã rất sốc khi thấy Cảnh Thiếu Trạch khóc.

Cô chưa bao giờ nghĩ người đàn ông nham hiểm không gì không dám làm lại khóc.Diệp Tích không hiểu vô sinh là đả kích lớn nhường nào với đàn ông.

Chẳng còn oai phong, chẳng còn cái tôi, mà cũng chẳng có tự tin.Cảnh Thiếu Trạch rệu rã như mất cột sống, anh ta cực kỳ hoang mang và hốt hoảng.Chuyện này đã xém đánh bại Cảnh Thiếu Trạch.Diệp Tích ôm Cảnh Thiếu Trạch, muốn truyền hơi ấm cho anh ta.

Cô hiểu được nỗi đau khi không thể sinh con, bởi mấy tháng qua cô cũng rất áp lực.Cô vô cùng muốn có thai.Mặc dù vậy, Diệp Tích vẫn nhẹ lòng.

Ít ra đó không phải lỗi của cô, dù cô không có thai cũng không phải lỗi của cô.Diệp Tích vô cùng sợ bà Cảnh, bà Cảnh luôn muốn cô có thai, bà ấy sẽ lạnh mặt ngay nếu kiểm tra thấy vẫn chưa có động tĩnh gì.Song cô cũng nghĩ đến chuyện nếu Cảnh Thiếu Trạch không sinh con được thật tức cô cũng không thể có thai.

Vậy có khi nào bà Cảnh sẽ rút vốn không.Liên quan đến lợi ích của mình nên Diệp Tích cũng thầm cầu trời Cảnh Thiếu Trạch vẫn bình thường, chắc chắn sẽ không sao đâu.Cửa phòng xét nghiệm mở ra, cả ba người đợi bên ngoài cùng nín thở nhìn bác sĩ.Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm, lắc đầu với ba người: "Kết quả giống nhau."

"Không thể nào."

Bà Cảnh cướp tờ kết quả, bàn tay run bần bật xé tan tờ giấy.Cảnh Thiếu Trạch tái xám mặt mày và rồi ngất xỉu.Diệp Tích buồn não nề, cô buồn cho tình cảm của mình và Cảnh Thiếu Trạch.

Cô và Cảnh Thiếu Trạch khổ sở như thế nhưng rồi thành công cốc.

Thấy Cảnh Thiếu Trạch ngất xỉu, cô gọi bà Cảnh: "Bác ơi Cảnh Thiếu Trạch ngất rồi."

Bà Cảnh đang giữ áo bác sĩ mắng bác sĩ chẩn đoán sai.

Nghe thấy Diệp Tích gọi, ngoảnh sang thấy con trai ngã ra đất thì chạy lại vừa ôm con vừa khóc con ơi con.Y tá đẩy giường đến đưa Cảnh Thiếu Trạch vào phòng bệnh.

Bà Cảnh cũng trợn mắt ngã phịch ra đất.Diệp Tích vừa chuyển Cảnh Thiếu Trạch lên giường xong lại đến lượt bà Cảnh ngất xỉu làm cô ta bối rối.Diệp Tích vẫn cố chịu đựng....Ninh Thư đang tưới hoa ở nhà nhận được điện thoại của Diệp Tích, nói Cảnh Thiếu Trạch và bà Cảnh đều đang nằm viện bảo Ninh Thư mau đến.Ninh Thư đặt bình tưới xuống, tháo khăn quàng cổ lên tầng thay đồ, cất thuốc trợ tim khẩn cấp vào túi rồi đến bệnh viện.Lúc Ninh Thư đến bệnh viện thì đã có thêm ông Cảnh.

Mặt ông ta lạnh tanh, trán lấm tấm mồ hôi rõ ràng mới chạy đến nơi.Diệp Tích đang nói chuyện với ông Cảnh, thấy Ninh Thư đến nên im tịt không hé răng nữa.Ông Cảnh thấy Ninh Thư chỉ thở dài, mày chau chặt.

Ninh Thư lại gần giường Cảnh Thiếu Trạch, mặt Cảnh Thiếu Trạch tái mét, môi cũng nhợt nhạt."

Sao thế này, sao mà cả mẹ và anh đều vào viện ạ?"

Ninh Thư hỏi.Ông Cảnh thở dài: "Về rồi nói."

Cảnh Thiếu Trạch và bà Cảnh chỉ ngất vì quá sốc, ngủ một giấc cả hai lần lượt tỉnh dậy.Bà Cảnh tỉnh ôm ông Cảnh khóc to, vừa khóc vừa hỏi: "Sao đây anh, sao bây giờ, tội tình gì mà vậy chứ?"

Bà Cảnh kêu gào không màng nơi chốn, giọng bà ta oang oang thu hút bác sĩ và y tá.Ông Cảnh xụ mặt quát: "Im đi, về nhà rồi nói."

Cả hai xuất viện ngay tức khắc, ông Cảnh cho bệnh viện một khoản tiền để xoá kết quả xét nghiệm của Cảnh Thiếu Trạch.Người thừa kế duy nhất của nhà họ Cảnh bị vô sinh sẽ dậy sóng hội đồng quản trị.Ninh Thư dìu Cảnh Thiếu Trạch vẫn luôn im lặng lên xe.Diệp Tích đứng bên ngoài chần chừ có nên vào theo không.

Đây là chuyện nhà họ, mình được nghe à?"

Cô cũng lên đi."

Ông Cảnh nói với Diệp Tích.Diệp Tích đành lên xe.Chẳng mấy chốc chiếc xe đã về đến cổng.

Cảnh Thiếu Trạch về đến nhà không khống chế được cảm xúc nữa, anh ta quăng quật đập phá đồ đạc như thằng điên.Nào là mảnh sành bình hoa, bàn ghế lật ngửa, nhà cửa trở thành một đống hỗn độn.Cảnh Thiếu Trạch đập mệt ngồi sụp bất lực, thở hồng hộc.Ông Cảnh nhìn Cảnh Thiếu Trạch: "Phát tiết xong rồi chứ, xem lại mình đi, có chút chuyện cũng nổi điên nổi khùng."

"Con ơi con, Thiếu Trạch ơi, Thiếu Trạch."

Bà Cảnh khóc nức nở, vừa bụm miệng vừa khóc thương con.Ninh Thư không có cảm xúc trong khi đó Diệp Tích khá đau lòng.Ông Cảnh sai giúp việc dọn nhà rồi cho giúp việc nghỉ làm, bảo họ rời khỏi nhà."

Mình ơi giờ phải làm thế nào?"

Bà Cảnh hoang mang hỏi ông Cảnh.

Chuyện lớn đến bà Cảnh vẫn chỉ là đàn bà, chỉ biết hỏi trụ cột gia đình để trụ cột quyết định.Ông Cảnh đưa mắt qua Ninh Thư và Diệp Tích: "Không được bỗ bã chuyện này."

"Vâng ạ."

Ninh Thư và Diệp Tích cùng trả lời.Cảnh Thiếu Trạch lồm cồm bò dậy ôm Ninh Thư, thì thào: "Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh..."

Ninh Thư mỉm cười hiền hậu, vỗ về Cảnh Thiếu Trạch: "Đây không phải chuyện hệ trọng anh à."

Có nhiều chuyện hệ trọng hơn đang đợi chú em ởphía sau cơ.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 641: Đẻ mướn - Chồng không được thì để bố


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cảnh Thiếu Trạch ôm chặt Ninh Thư như muốn hấp thụ hơi ấm từ cô.

Ninh Thư vỗ lưng Cảnh Thiếu Trạch, an ủi: "Dù anh có ra sao em vẫn một lòng với anh."

Một lòng không quan tâm.Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch ôm Ninh Thư trong sững sờ, buồn bã.

Anh ta chỉ nhớ đến vợ khi anh ta khó khăn nhất.

Mình chẳng là cái gì hết.

"Sao lại không phải chuyện hệ trọng."

Bà Cảnh trút cơn giận lên Ninh Thư đang bình tĩnh: "Cô vui lắm vì Thiếu Trạch không sinh được con đúng không.

Cô không sinh được, Thiếu Trạch không sinh được nên cô vui lắm đúng không."

Ninh Thư đẩy nhẹ người đẩy Cảnh Thiếu Trạch.

Trời đã nóng mà còn ôm chặt, rồi thì nước mắt dấp dính ở vai nữa.

"Sao mẹ lại nói vậy?"

Ninh Thư nhìn bà mẹ chồng cắn như chó điên."

Trông cô là biết rất sung sướng khi Thiếu Trạch không thể sinh con."

Bà Cảnh chỉ thẳng mặt Ninh Thư như muốn trút hết cơn giận vào cô con dâu: "Chưa biết chừng cô còn đang thầm nguyền rủa Thiếu Trạch bị vô sinh, cô là cái loại độc ác, táng tận lương tâm."

Ninh Thư chau mày, cô bị bà Cảnh chửi thẳng mặt nhưng Cảnh Thiếu Trạch làm như vô hình, không bênh vợ.

Cuối cùng vẫn là ông Cảnh không nhìn nổi, đằng hắng ngắt tràng chửi của bà Cảnh.

Có chửi nữa cũng chẳng thay đổi được sự thật, trái lại chỉ làm mất lòng con dâu.

Nay Cảnh Thiếu Trạch thế này không thể thêm chuyện ly hôn đẩy hai nhà vào thế khó xử.

Bà Cảnh đành phải ngậm miệng nhưng đôi mắt vẫn xéo sắt Ninh Thư.

Ông Cảnh nói với Ninh Thư: "Tâm trạng mẹ con không tốt, con bỏ qua cho mẹ con nhé."

Chuyện gì cũng muốn cô bỏ qua cho, mặc dù có câu không câm không điếc không làm ông cha, nhưng ông Cảnh thâm quá.

Tóm lại hai vợ chồng nhà này đều là nhân vật phản diện, chỉ khác có người ra mặt kẻ đứng sau giật dây thôi.Chuyện đến nước này có thể nói tất cả trách nhiệm thuộc về ông Cảnh.

Bà Cảnh là người làm việc nhưng ông Cảnh là ngấm ngầm cho phép thực hiện.

Ninh Thư không trả lời, ông Cảnh day trán trông già hơn vài tuổi.

"Xốc lại tinh thần đi, soi gương xem còn ra thể thống gì nữa."

Ông Cảnh ngồi xuống ghế quát Cảnh Thiếu Trạch.

Cảnh Thiếu Trạch hít sâu, vẫn tỏ ra chán đời."

Sao giờ mình?"

Bà Cảnh đờ đẫn, không biết phải làm thế nào.

"Không lẽ họ Cảnh phải tuyệt hậu."

Bà Cảnh ủ rũ, không còn thái độ hống hách, ngạo mạn.

Đẻ ra một thằng con bị vô sinh làm bà cảm thấy xấu hổ vô cùng, bà cũng sợ địa vị trong nhà bị uy hiếp.

Ông Cảnh day trán: "Sao anh biết phải làm thế nào."

Ninh Thư nói: "Vẫn còn cô Diệp mà bố mẹ?

Có lẽ cô Diệp là cứu tinh của nhà mình."

Mọi người sửng sốt, tất cả nhìn Diệp Tích.

Diệp Tích hoang mang không hiểu ý Ninh Thư.

"Cô Diệp là người đẻ mướn, anh Trạch không sinh được nhưng bố vẫn sinh được mà."

Ninh Thư cười mỉm: "Con của bố và mẹ có thể để cô Diệp đẻ hộ."

"Vậy thì họ Cảnh có thêm một người nối dõi rồi."

Bà Cảnh đã gần năm mươi, phụ nữ có tuổi chưa chắc đã sinh con khoẻ mạnh.

Nhưng nếu thụ tinh nhân tạo sẽ tạo ra phôi thai khoẻ mạnh đưa vào bụng Diệp Tích nhờ cô ta đẻ giúp.

Em bé chào đời sẽ khoẻ hơn được bà Cảnh sinh ra.

"Không được."

"Không được."

Bà Cảnh và Cảnh Thiếu Trạch đồng thanh phản đối.

Cảnh Thiếu Trạch vẫn im lìm kể từ khi biết chuyện bỗng lên tiếng, mắt anh ta đỏ lừ hằm hằm Ninh Thư dữ tợn: "Tuyệt đối không được."

"Đúng, không được, không thể được..."

Bà Cảnh vừa bàng hoàng vừa sợ hãi, lắc đầu nói không được.

Nhìn thấy chưa, không chọc dao vào người nên nào có bao giờ biết đau.

Bà Cảnh tìm người đẻ mướn cho con trai bà ta đã đành, đằng này còn cho con trai ngủ với người đẻ mướn.

Xem Nghê Tịnh như người vô hình.

Giờ Ninh Thư chỉ đề xuất cho cô Diệp mang thai con của vợ chồng bà ta thì bà ta không cho phép.

Ôi vở tuồng gì thế này.

Người đẻ mướn từng ngủ với con trai mình cuối cùng lại chửa thuê con của bố mẹ.

Ninh Thư nhăn mặt: "Sao lại không được ạ?

Cô Diệp là người đẻ thuê, mình chỉ nhờ cô Diệp sinh con hộ thôi mà."

"Tóm lại là không được."

Bà Cảnh đay nghiến Ninh Thư: "Không được phép nhắc lại chuyện này nữa."

Ninh Thư im tịt, ngồi im tại chỗ.

Cảnh Thiếu Trạch thở phừng phừng, tức đỏ con mắt: "Tịnh Tịnh, sao em lại để cô Diệp mang thai con của bố mẹ được, lẽ nào em không biết..."

"Sao lại không được vậy anh Thiếu Trạch?

Cô Diệp có mặt ở đây để sinh người thừa kế cho nhà họ Cảnh, anh Thiếu Trạch bị vô sinh..."

Ninh Thư ngắt hơi: "Gia sản kếch xù nhà họ Cảnh cần có người thừa kế, làm vậy đều vì họ nhà mình nên bố mẹ sẽ thông cảm thôi."

"Tất cả đều vì nhà mình."

Ninh Thư nói.

Bà Cảnh hoang mang, hoen nước mắt nhìn chồng, nghẹn giọng nói: "Mình à, anh sẽ không để cái Diệp đẻ thay đúng không, đúng không mình..."

Diệp Tích là bồ nhí của con trai mà.

Ninh Thư đanh mặt: "Sao mẹ không cho cô Diệp đẻ thay, không lẽ mẹ định tự sinh hả.

Thụ tinh nhân tạo sẽ cho ra đời đứa trẻ khoẻ mạnh mẹ à."

"Mẹ ơi tất cả vì người nối dõi cho nhà họ Cảnh thôi."

Ninh Thư nói với mẹ chồng: "Đó cũng là con của bố mẹ mà."

"Cô im đi..."

Bà Cảnh quát Ninh Thư: "Cái thứ độc ác nhà cô nói thế là có ý gì, không được để người đẻ thuê mang thai."

Ninh Thư lấy làm ngạc nhiên: "Cô Diệp là người đẻ mướn mà mẹ?

Nay chỉ đổi thành chửa con của bố mẹ thôi, có gì khác đâu nhỉ.

Hơn nữa cô Diệp còn là người mà mẹ tìm về nữa."

"Thôi được rồi không cãi nhau nữa."

Câu nói nghiêm nghị của ông Cảnh ngắt cuộc cãi vã của bà Cảnh và Ninh Thư.

"Chuyện này để sau hãy nói, Nghê Tịnh con đi chăm sóc Thiếu Trạch đi."

Ông Cảnh day trán.

Diệp Tích đứng bên vô cùng hốt hoảng, cô thấy mình chỉ là một món hàng.

Một món hàng chỉ có tác dụng đẻ thuê muốn xử lý thế nào cũng được.

Ai cũng khinh thường cô, không một ai hỏi ý kiến của cô, không ai quan tâm cảm xúc của cô.

Bảo cô chửa con ai thì cô phải chịu.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 642: Đẻ mướn - Cáo già


Chuyển ngữ: Wanhoo
Diệp Tích không có cửa chêm lời từ nãy đến giờ, họ cãi nhau còn cô như mua dây buộc mình.Trái tim Diệp Tích nát tan, cô đã quẳng lòng tự trọng vì vài chục triệu tiền đẻ mướn.

Cô đã không còn đường quay lại kể từ khi đặt chân lên con đường này.

Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch, cô rất mong Cảnh Thiếu Trạch không đồng ý, đứng ra bảo vệ cô.Nhưng anh ta chỉ biết mỗi vợ.

Cô đã có quan hệ xác thịt với Cảnh Thiếu Trạch vậy mà lại đi đẻ thuê con của bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch.

Diệp Tích cảm thấy bị sỉ nhục.

Diệp Tích rất muốn từ chối, rất muốn không nhận nhưng cô đã có mặt trong phòng khách sang trọn này chỉ vì đồng tiền dơ bẩn.

Cuối cùng, ông Cảnh không đồng ý để Diệp Tích đẻ thuê vì ông ta biết Diệp Tích là bồ nhí của Cảnh Thiếu Trạch.

Bà Cảnh nhẹ nhõm cả người.

Ninh Thư nhăn mày hỏi: "Tìm cô Diệp để đẻ thuê mà nay lại không cần đến cô Diệp, vậy thì khoản tiền thuê cô Điệp đẻ mướn khổng lồ đó tính sao ạ?"

Nghe thấy Ninh Thư nhắc đến tiền đẻ mướn, Diệp Tích bỗng nhìn bà Cảnh bằng đôi mắt khẩn khoản, công ty của bố cô không thể bị rút vốn đầu tư.

Bà Cảnh bây giờ rất gai mắt Diệp Tích, bà ta nói lạnh lùng: "Đã không đẻ thì tất nhiên phải lấy tiền về."

Diệp Tích hoảng hốt, chân nam đá chân chiêu chạy vội qua chỗ bà Cảnh.

Quỳ phịch gối kéo váy bà Cảnh xin xỏ, khóc nói: "Bác ơi cháu xin bác, bố cháu vẫn đang cần tiền, cháu đã trao thân..."

"Cháu đứng dậy đi, bác sẽ giúp đỡ công ty bố cháu."

Ông Cảnh ngắt lời Diệp Tích, ông ta không muốn Diệp Tích nói ra chuyện đã trao thân cho Cảnh Thiếu Trạch.Trong nhà đang rất rối, không thể thêm chuyện làm Nghê Tịnh nổi khùng.

Bên họ Nghê mà làm căng chỉ có thiệt.

Các công tác đã sẵn sàng, ván đã đóng tiền nhưng chẳng ngờ con trai mình không thể ra khơi.

Ông Cảnh nói thế để ổn định tạm thời, trấn an Diệp Tích.

Nhưng lại làm bà Cảnh xù lông, ngơ ngác nhìn chồng, vừa khóc vừa trách: "Sao anh lại giúp nó, lẽ nào anh muốn cho nó đẻ thuê?"

"Hay là anh thích con cáo già này?"

Bà Cảnh hét to, động tay động chân quét móng tay qua mặt ông Cảnh làm xước một vệt đỏ.

"Đủ rồi, cô có biết cô đang nói gì không?"

Ông Cảnh nhăn mặt bị đau, đưa mắt nhìn qua con trai rồi quát bà Cảnh.

"Mẹ."

Cảnh Thiếu Trạch hét, sầm mặt nói: "Đừng nói linh tinh."

Bà Cảnh bình tĩnh ngay, cắn môi không nói nữa.

Cãi nhau ầm ĩ nên tất cả mọi người đều mệt.

Ninh Thư ngồi ghế thong dong uống nước quan sát biểu cảm của mấy người trong nhà.

Ông Cảnh trái lo phải nghĩ.

Bà Cảnh giận dữ, Diệp Tích không còn là người sinh thằng cháu đích tôn cho nhà bà, bà ta hằm hằm Diệp Tích.

Cảnh Thiếu Trạch hoảng hốt, rõ thấy vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sự thật, chắc đang nghĩ xem có đang nằm mơ không.

Diệp Tích khóc trong thầm lặng nhìn mà thương.

Chỉ có mỗi mình cô là nhàn nhã, bình tĩnh.

Họ Cảnh loạn rồi.

Mà còn loạn lòng.

Câu chuyện người nối dõi của nhà họ Cảnh càng trở nên khó khăn hơn vì Cảnh Thiếu Trạch bị vô sinh.

Nếu Diệp Tích không quan hệ với Cảnh Thiếu Trạch vậy Diệp Tích đẻ thuê cho bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch cũng được.

Nhưng chuyện là Diệp Tích đã ngủ với Cảnh Thiếu Trạch lại đẻ con của bố mẹ, mặc dù không chung dòng máu vẫn thấy cấm kỵ.

"Đi nấu cơm đi."

Ônh Cảnh nói với vợ.

Nãy cho người giúp việc nghỉ hết, giờ không có ai nấu cơm tối.

Bà Cảnh sai Ninh Thư: "Nghê Tịnh, cô đi nấu cơm đi."

Ninh Thư lắc đầu: "Tim con yếu, không hít được mùi khói ạ."

Bà Cảnh khó chịu, lẩm nhẩm: "Trần đời chưa gặp mẹ chồng nhà nào hầu hạ con dâu."

Ninh Thư chẳng ngại, cô làm như không nghe thấy câu nói của bà Cảnh.

"Hay là để cháu nấu cho ạ."

Diệp Tích dè dặt.

Bà Cảnh bĩu môi cáu kỉnh: "Thế cô vào nấu đi."

Diệp Tích cúi gằm mặt vào bếp nấu mì nhanh gọn.

Mì không ngon, ăn được vài đũa là chán.

Chỉ có Ninh Thư ăn hết bát mì, uống cạn cả nước mì.

Bà Cảnh thấy thế đặt đũa xuống, tỏ thái độ với Ninh Thư: "Trông cô kìa, ai không biết còn tưởng nhà này không cho cô ăn."

"Thôi, không được cãi nhau."

Ninh Thư chưa đáp trả mà ông Cảnh đã mắng bà Cảnh.

Bà Cảnh tức chết mất, chọc đũa vào mì làm bát mì nát như tươm.

Ăn tối xong Ninh Thư về phòng tắm rửa đi ngủ.

Ninh Thư đi tắm ra thấy Cảnh Thiếu Trạch đang ngồi trên giường.

Cảnh Thiếu Trạch cười gượng gạo với vợ: "Tịnh Tịnh, em vẫn sẽ ở bên anh đến răng long đầu bạc đúng không?"

Ninh Thư nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, dù anh có thế nào thì em đây vẫn vậy."

Cảnh Thiếu Trạch bật cười: "Anh biết Tịnh Tịnh yêu anh mà."

Cảnh Thiếu Trạch tắm rửa rồi nằm cạnh Ninh Thư, Ninh Thư nói: "Ngủ đi anh."

Cảnh Thiếu Trạch nhắm mắt ngoan ngoãn.

Ninh Thư lim dim rồi ngủ, thức giấc giữa đêm lại không thấy Cảnh Thiếu Trạch đâu.

Ninh Thư đảo tròng mắt, lấy máy tính cất trong ngăn kéo ra bật lên xem.

Cảnh Thiếu Trạch đáng lẽ phải ở trên tầng đã chạy xuống phòng Diệp Tích.

Hai bọn họ như con thú bị thương quấn quít nhau, liếm láp nhau điên cuồng.

"Không sinh được nhưng vẫn làm thịt được cô."

Giọng của Cảnh Thiếu Trạch như cuồng điên, như sắp khóc, động tác cực kỳ mạnh bạo.

"Cô là của tôi, tôi không cho phép cô đẻ hộ người khác."

Cảnh Thiếu Trạch nói to.

Diệp Tích khóc thút thít, móng tay găm vào bờ vai rắn rỏi của Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch vẫn tiếp tục phát tiết như chẳng biết đau là gì.

Hai người họ như con thú bị thương đang liếm vết thương cho nhau, đồng thời cũng làm đau đối phương.

Ninh Thư xem hình ảnh dữ dội mà ngáp dài, lưu lại.

Ninh Thư cạn lời lắm, trước khi đi ngủ Cảnh Thiếu Trạch đã nhắc đến răng long đầu bạc.

Vậy mà chưa đến sáng đã quên, đã chui vào giường Diệp Tích.

Chẳng hay Cảnh Thiếu Trạch có nhớ những lời anh ta từng nói?Hứa hẹn với vợ nhưng chớp mắt đã ngủ với con khác, triền miên dữ dội dứt không ra.

Tình yêu của anh ta là vậy đấy, câu hứa của anhta chẳng khác nào nước đổ lá khoai.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 643: Đẻ mướn - Nhận con nuôi


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư rất bất ngờ, không ngờ Cảnh Thiếu Trạch vẫn còn tâm trạng làm chuyện đó, không lẽ mượn đây để phát tiết nỗi đau?Ninh Thư nhìn màn hình máy tính, cô dụi mắt, vừa mới ngủ dậy nên ánh sáng máy tính làm mắt hơi đau.Lưu video xong Ninh Thư tắt máy.

Chưa cả vào giấc lần hai mà Cảnh Thiếu Trạch đã rón rén về phòng ra ngoài ban công.

Ninh Thư ngửi thấy mùi thuốc lá trộn rượu.

Xoay người lại thì nhìn thấy chấm đỏ ở ngoài ban công, chắc là Cảnh Thiếu Trạch đang hút thuốc.

Cảnh Thiếu Trạch đã từng không hút thuốc không rượu chè, là một cậu ấm lịch sự, nhã nhặn.

Vậy mà nay chán đời, đi cặp bồ đêm về không ngủ luôn lại còn hút thuốc, uống rượu.

Ninh Thư mặc kệ thôi, chú em thích làm gì thì làm còn bà đây phải ngủ.

Cảnh Thiếu Trạch ngủ ngoài ban công cả đêm, Ninh Thư ngủ dậy thì thấy ban công bẩn thỉu vương vãi đầy đầu mẩu thuốc lá và chai rượu vung.

Cảnh Thiếu Trạch không có sức sống, tóc tai âm ẩm giống bị ướt sương.

Ninh Thư đẩy Cảnh Thiếu Trạch: "Dậy đi anh."

Cảnh Thiếu Trạch tỉnh ngủ, mắt căng tơ máu đỏ trông đến sợ.

Cảnh Thiếu Trạch định nói chuyện nhưng họng đau, ho khù khụ mãi không dứt.

Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch, mới có thế đã không chấp nhận được?

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi mà.

Cảnh Thiếu Trạch ho một trận dài và dừng lại, day trán ra bề rất nhức đầu.

Ngước mắt đỏ lừ nhìn Ninh Thư, đáng thương phải biết.

"Anh đi tắm đi."

Ninh Thư cười dịu hiền.

Cảnh Thiếu Trạch đứng dậy, cơ thể lảo đảo men theo tường vào phòng tắm.Vì chuyện đó nên Cảnh Thiếu Trạch và ông Cảnh không đi làm.

Không có ai nấu bữa sáng, bà Cảnh nhăn nhó khó chịu khi thấy Ninh Thư: "Sao cô lười thế, giờ này mới chịu dậy, đi vào nấu đồ ăn sáng đi."

"Con hơi mệt mẹ ạ."

Ninh Thư từ chối.

"Cô..."

Bà Cảnh nhìn Ninh Thư chằm chằm: "Thái độ của cô kiểu gì đấy?"

Ninh Thư dửng dưng uống nước.

"Này Nghê Tịnh, tôi đang nói chuyện với cô đấy."

Bà Cảnh hét lên với Ninh Thư.

"Để cháu nấu cho ạ."

Diệp Tích nói vội.

Bà Cảnh càng khó chịu khi thấy Diệp Tích, sẵng giọng: "Tôi đang nói chuyện với Nghê Tịnh cô chõ mồm vào làm gì.

Đến lượt cô lên tiếng à?"

Diệp Tích sửng sốt nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ biết đứng cúi đầu bên cạnh.Bà Cảnh thấy Diệp Tích tỏ ra đáng thương thì bùng nổ.

"Cái gì đấy, cô tỏ thái độ đấy cho ai xem?"

Bà Cảnh nhìn chằm chằm Diệp Tích: "Dựa vào bộ dạng này để mời gọi đàn ông hả?"

Diệp Tích lắc đầu hoang mang: "Cháu không có ý đó, cháu chỉ muốn nấu cơm hộ thôi bác."

Diệp Tích cảm thấy rất vô tội, cô chỉ nói một câu năm chữ vậy mà lại khiến bà Cảnh nổi trận lôi đình.Diệp Tích chỉ biết cắn môi không hé thêm nửa lời.

Bà Cảnh ghét nhìn Diệp Tích, đổi hướng nhìn Ninh Thư.

Với Diệp Tích chỉ là không còn thân như ngày xưa, nhương với Ninh Thư thì bà Cảnh chuyển thành hận, vì Ninh Thư đã đề cập đến chuyện để Diệp Tích đẻ mướn con của vợ chồng bà ta.

"Nghê Tịnh vào nấu cơm đi."

Bà Cảnh nhìn Ninh Thư, bắt Ninh Thư vào nấu cơm.

Ninh Thư lạnh lùng: "Con không biết nấu, con chưa nấu cơm bao giờ."

Cảnh Thiếu Trạch tắm xong đi xuống dưới nhà, mặt anh ta tái xanh, mắt đỏ lừ, trông mới tiều tụy làm sao.

"Sao vậy?"

Giọng Cảnh Thiếu Trạch hơi khàn, anh ta cũng liên tục day trán.

Bà Cảnh thương con trai lắm, bà hỏi vội: "Con sao vậy Thiếu Trạch, sao mặt con tái xanh thế kia?"

Qua một đêm Cảnh Thiếu Trạch không còn phong thái hăng hái tự tin, giờ anh ta ỉu xìu như mất xương sống.

Một thằng đàn ông bị vô sinh giống như một cuộc đời vô nghĩa.

Cảnh Thiếu Trạch mất phương hướng, không tìm thấy giá trị bản thân.

"Anh có sao không?"

Nhớ đến những giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt cô, ngực cô vào đêm hôm qua làm Diệp Tích không cầm được lòng hỏi.Diệp Tích rất thương Cảnh Thiếu Trạch, những lần khinh thường, miệt thị xưa mà Cảnh Thiếu Trạch dành cho Diệp Tích đã biến mất khỏi trí nhớ cô ta.

Trong đầu Diệp Tích chỉ còn hình ảnh Cảnh Thiếu Trạch khóc trong lặng lẽ.

"Thiếu Trạch con xem con lấy cái loại vợ gì về đi.

Đã không sinh được con lại còn lười biếng, cái gì cũng không biết làm, mẹ không sai nổi nó."

Bà Cảnh than thở với con trai, nhìn Ninh Thư cay cú.

Cảnh Thiếu Trạch tái mét khi nghe thấy ba chữ không sinh được, mặt run run, tơ máu mắt càng đỏ hơn.

"Mẹ xin lỗi mẹ không có ý đó.

Mẹ nói Nghê Tịnh chứ không nói con không sinh được."

Bà Cảnh nhìn mặt con trai là biết đã chọc đúng nỗi đau, vội vàng giải thích nhưng càng nói càng làm sắc mặt Cảnh Thiếu Trạch tệ hơn.

"Tôi nói rồi không được phép cãi nhau, cô không nghe vào lời của tôi à."

Ông Cảnh ra khỏi phòng quát vợ.

"Em, em chỉ bảo Nghê Tịnh nấu đồ ăn sáng mà nó không nghe lời em."

Bà Cảnh tủi thân, thấy chồng khó chịu mà suýt khóc.

Ông Cảnh nghiêm giọng: "Cô biết nó yếu mà bảo nó nấu cơm làm gì, cô đi nấu là được chứ sao.

Cô lười thế, nấu bữa cơm cũng khó khăn."

Bà Cảnh bị chồng mắng tức tối, xấu hổ gần chết.

Bà là phu nhân nhà giàu mười ngón tay không chạm nước, uống nước có người hầu bưng tận miệng mà lại bảo bà đi nấu cơm.

"Cô vào nấu với tôi."

Bà Cảnh nạt nộ Diệp Tích.

"Vâng ạ."

Diệp Tích vào bếp cùng.

Ông Cảnh nói với Ninh Thư: "Con à, nhà mình giờ vậy bố mong con và Thiếu Trạch yêu thương nhau nhiều hơn.

Tạm thời Thiếu Trạch chưa chấp nhận được sự thật, một thời gian nữa nó sẽ bình thường lại thôi."

Ninh Thư chỉ vâng dạ cho có.

Ông Cảnh lại nói: "Hai đứa con không sinh được vậy nhận con nuôi.

Đứa bé đó vẫn được thêm vào hộ khẩu nhà họ Cảnh."

Ninh Thư chau mày, ngờ vực: "Ý bố là con nuôi của bọn con được hưởng quyền thừa kế?"

Ông Cảnh không trả lời, rõ ràng sẽ không giao cảsản nghiệp đồ sộ này cho người không cùng huyết thống.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 644: Đẻ mướn - Tìm người đẻ thuê


Chuyển ngữ: Wanhoo
Nếu con nuôi không được hưởng quyền thừa kế vậy nhận nuôi làm gì, lừa cô à?Ninh Thư hỏi ông Cảnh: "Sao bố bảo bọn con nhận con nuôi mà đứa con này lại không được thừa kế nhà họ Cảnh ạ?"

Ông Cảnh nhìn Cảnh Thiếu Trạch cúi gằm mặt ở bên cạnh: "Có đứa con để còn ở cùng các con."

Ninh Thư nheo mắt, có vẻ ông Cảnh đã chấp nhận sự thật Cảnh Thiếu Trạch bị vô sinh.Ninh Thư nói: "Bố chỉ có một mình Thiếu Trạch là con, lẽ nào bố vẫn định giao họ Cảnh cho người khác ạ?"

Ông Cảnh nhìn Ninh Thư, mất hứng: "Còn quá sớm để nhắc chuyện đó, Thiếu Trạch là con bố đương nhiên có quyền thừa kế nhà họ Cảnh."

"Thiếu Trạch chỉ có chút thiếu sót, nó vẫn là con của bố, họ Cảnh vẫn phải giao cho nó."

Ông Cảnh nói."

Nhưng con và Thiếu Trạch không có con."

Ninh Thư nhăn mặt.Ông Cảnh day trán: "Bố nghĩ cả đêm, bố quyết định đẻ thuê một đứa con trai..."

Cảnh Thiếu Trạch nhìn bố, giọng nói bị thuốc lá và rượu làm cho khàn đặc, hỏi: "Bố định tìm người đẻ thuê?"

Ông Cảnh gật đầu: "Bố định sinh thêm đứa nữa, sản nghiệp giao cho con, mai này con lại giao cho nó."

Vậy ra anh chỉ là người trung chuyển.

Cảnh Thiếu Trạch mím môi, mắt nhìn trân trân mãi không trả lời. bị vô sinh đã làm chuyện vốn dĩ chắc chắn nay trở thành khó khăn.Họ Cảnh vốn dĩ là của anh nhưng nay có thêm một thằng em trai tranh giành.Ninh Thư nhìn lướt qua bà Cảnh đang bưng bát ở bếp ra, cô hỏi bố chồng: "Thế bố đã chọn được người đẻ thuê chưa?

Người đẻ thuê con của họ Cảnh phải có sức khoẻ tốt."

Bà Cảnh nghe vậy đánh rơi bát mì còn nóng hôi hổi, nước mì nóng bắn vào chân vừa đau vừa xót.Song bà mặc kệ, bà bước ra đanh giọng hỏi ông Cảnh: "Anh định tìm người đẻ thuê?"

"Cô bình tĩnh đã."

Ông Cảnh thấy vợ định nổi đóa bèn nói: "Vẫn đang bàn chuyện này mà?"

"Em không bình tĩnh được.

Sao phải đẻ thuê?

Em không đồng ý đẻ thuê, đẻ thuê đi trừ khi em chết."

Bà Cảnh rất kích động, bà ta sợ chồng mình cũng ngủ với người đẻ thuê như con trai.Bà không hối hận vì đã tìm người đẻ mướn cho con trai, bà chỉ không cho phép mình cũng ở trong tình hình như Nghê Tịnh, Như Nghê Tịnh là ngu, bà không ngu."

Không đẻ thuê thì phải làm thế nào, cô định để họ Cảnh tuyệt hậu à."

Ông Cảnh quát: "Còn nhiều chuyện nữa thì biến đi."

"Bao nhiêu năm qua tôi đối xử với cô thế nào cô còn không biết à?"

Ông Cảnh xụ mặt: "Chỉ có một vợ một con, giờ họ Cảnh sắp tuyệt hậu mà cô lại lắm điều như thế thì ly hôn."

Bà Cảnh há hốc miệng, hòa hoãn sắc mặt cố nói: "Tại sao phải tìm người đẻ mướn?

Sao không phải là em tự đẻ?"

"Bao nhiêu năm qua cô chỉ có mỗi Thiếu Trạch, trẻ không đẻ giờ già rồi đẻ cái gì nữa."

Ông Cảnh nói tẳng: "Dùng cái đầu đi chứ."

"Em..."

Bà Cảnh tức xanh mặt, gào thét: "Con của người đẻ mướn là của em và anh hay là của anh và người đẻ mướn?"

"Cô nói vớ vẩn gì đấy?"

Ông Cảnh nhìn lướt qua Ninh Thư: "Cô nghĩ trước khi nói được không, tất nhiên là con của tôi và cô rồi."

Cảnh Thiếu Trạch hốt hoảng, nghe bố mẹ nói chuyện mà anh cảm thấy như trời sụp, như bị cả thế giới ruồng bỏ.Bố mẹ bàn chuyện sinh thêm con ngay trước mặt anh, bởi vì anh bị vô sinh, không có con ruột.Trong lòng Cảnh Thiếu Trạch như con có thú hoang đang gào rống, giày xéo anh.Ninh Thư ho khan: "Bố mẹ đã quyết định đẻ mướn vậy giờ chỉ còn thiếu người đẻ mướn thôi, vừa hay trong nhà có sẵn một người."

"Bố mẹ chỉ cần đi viện kiểm tra, chẳng mấy sẽ có con."

Ninh Thư vén tóc: "Mà còn có khả năng sinh đôi."

"Cháu đồng ý đẻ hộ."

Diệp Tích đi từ bếp ra nói một câu khẳng định nhưng giọng nghe hơi run.Câu nói ấy của Diệp Tích đã thu hút ánh mắt sững sờ của mọi người, Diệp Tích nói tiếp: "Cháu đồng ý đẻ hộ con của hai bác."

Ninh Thư ngạc nhiên, hôm qua Diệp Tích không muốn đẻ hộ con của bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch mà."

Á à cái con đĩ này."

Bà Cảnh chạy qua tát bốp vào mặt Diệp Tích: "Mày là con đĩ không biết xấu hổ."

Bà Cảnh vừa chửi vừa đánh Diệp Tích.Diệp Tích cắn môi, rên rỉ đau nhưng vẫn để im cho bà Cảnh đánh."

Bùm..."

"Chát..."

Cảnh Thiếu Trạch run người lật bàn, tiếng động cực lớn, ấm chén, bình hoa, trái cây văng khắp sàn.Bà Cảnh đang đánh Diệp Tích ngạc nhiên nhìn con trai.Tóc mái che khuất trán khiến Cảnh Thiếu Trạch chìm trong tăm tối.Ông Cảnh day trán, đi qua tát bà Cảnh một cái.

Ông ta tát rất mạnh, bà Cảnh ngã vật ra đất.Bà Cảnh ôm má không tin nổi chồng.

Tủi hờn, căm hận lan toả trong đôi mắt, bà ta chỉ ngón tay run rẩy vào mặt Diệp Tích, chất vấn ông Cảnh: "Anh đánh em vì con đĩ này?"

Ông Cảnh nhìn con trai, chuyện này là cú sốc nặng với nó, khiến thằng con mà ông vẫn luôn tự hào trở nên vô dụng.Ông Cảnh ngồi xổm xuống túm tóc bà Cảnh, bắt bà ta ngửa mặt lên nhìn mình, nói nghiêm túc: "Cô còn lộn xộn nữa là tôi đánh chết cô.

Nghĩ cho con trai đi, nhìn xem nó thành cái dạng gì rồi mà thân là mẹ chỉ biết đánh nhau."

Bà Cảnh rớt nước mắt, sụt sịt trong thầm lặng.Cảnh Thiếu Trạch nhìn tất cả mọi người, cuối cùng anh dừng lại ở Diệp Tích.

Diệp Tích khóc ròng cũng nhìn Cảnh Thiếu Trạch.Cảnh Thiếu Trạch định bước đi nhưng loạng choạng, cứ thế ngất xỉu."

Thiếu Trạch."

Bà Cảnh bò dậy chạy qua ôm Cảnh Thiếu Trạch.Diệp Tích chạy lại, bà Cảnh xô Diệp Tích."

Mày là cái loại đĩ đượi, cáo già vô liêm sỉ, mày hại con tao thành ra thế này, tao không cho phép mày chạm vào con tao."

Diệp Tích bị bà Cảnh xô ngã kêu đau, cắn bật cảmáu môi.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 645: Đẻ mướn - Reo rắc hy vọng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cảnh Thiếu Trạch ngất xỉu, phòng khách bừa bộn nào là mảnh sành, nào là trái cây, nào là mì chương phềnh.

Ông Cảnh nhìn nhà cửa mà tăng huyết áp, cũng suýt ngất theo con trai.

Ông ta ngồi xuống ghế day trán.

Ông ta rất mệt mỏi, dù là trụ cột nhưng cũng không kiểm soát được tình hình như con ngựa mất cương này.

Ninh Thư nói với ông Cảnh: "Bố gọi cho bệnh viện bảo họ đến khám cho anh Thiếu Trạch đi ạ."

Ông Cảnh thở dài, gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc y bác sĩ đã đến.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói Cảnh Thiếu Trạch mệt mỏi quá độ, không có gì đáng lo.

Ninh Thư thấy Cảnh Thiếu Trạch giận quá ngất xỉu, anh ta không chấp nhận được khi nghe Diệp Tích nói đồng ý đẻ hộ con của bố mẹ.

Cảnh Thiếu Trạch được chuyển vào phòng ngủ, Ninh Thư ngồi bên trông.

Diệp Tích định ở lại nhưng cô ta không có lý do cũng như thân phận để ở lại.

Ninh Thư hỏi Diệp Tích đứng ở cửa: "Cô Diệp định đẻ thuê cho bố mẹ tôi thật sao?"

Diệp Tích cắn môi, môi cô ta toác máu lại thêm bị bà Cảnh đánh thành ra mặt mũi hơi sưng, đọng máu bên mép.

"Đúng rồi, tôi đồng ý đẻ thuê con cho bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch."

Diệp Tích xấu hổ tột cùng, lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc khi khẳng định câu ấy với Nghê Tịnh.

Mặc dù Nghê Tịnh không biết mối quan hệ giữa cô và Cảnh Thiếu Trạch nhưng vẫn xấu hổ, châm chích khắp mặt khi nói câu đó.

Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch trên giường rồi rời đi.

Ninh Thư ngồi trông Cảnh Thiếu Trạch tỉnh dậy.

Làn da trắng trẻo căng mịn của Cảnh Thiếu Trạch tái sạm, trông như phủ thêm một lớp bụi.

Cảm xúc ảnh hưởng nhiều đến cơ thể.Cảnh Thiếu Trạch ngủ ba tiếng thì tỉnh, Ninh Thư cho ống hút vào cốc nước, hỏi Cảnh Thiếu Trạch đang giương mắt nhìn trần nhà: "Anh có uống nước không?"

Cảnh Thiếu Trạch ngồi dậy, ngậm ống hút uống nước.Ninh Thư nhăn mày hỏi: "Đợt trước anh có đi đông lạnh tinh trùng mà?

Chúng ta có thể đến xem tinh trùng đông lạnh có thụ thai được không."

"Đúng rồi, đúng rồi..."

Mắt Cảnh Thiếu Trạch vụt sáng nhưng lại tắt phụt: "Anh có vấn đề thì trước hay sau đông lạnh đều như nhau."

"Mình cứ kiểm tra xem sao."

Ninh Thư nói: "Lỡ như anh chỉ bị mới đây, trước kia không bị vậy thì sao?"

Cảnh Thiếu Trạch nghe vậy vén chăn kích động định đến bệnh viện.Bố mẹ Cảnh Thiếu Trạch cũng đến bệnh viện cùng, Ninh Thư không đi, mấy hôm nay nóng lắm, còn lâu cô đã ra ngoài đường.Diệp Tích thấy Cảnh Thiếu Trạch đi vội, chần chừ mãi mới hỏi Ninh Thư: "Mọi người đi đâu vậy chị?"

Ninh Thư nhìn khuôn mặt tím bầm của Diệp Tích, còn đâu khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.Ninh Thư thấy Diệp Tích liều quá, chấp nhận chịu đủ hành hạ chỉ để cứu công ty của bố.Phụ nữ cũng có ưu điểm của phụ nữ, cơ thể phụ nữ là vũ khí, là nguồn vốn.Thật ra tình yêu của Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích hình thành từ giao dịch tiền tình đó chứ, sau này mới điểm tô là tình yêu đích thực."

Mọi người đến bệnh viện."

Ninh Thư nói.Diệp Tích thấy đối phương không muốn nói nhiều nên chỉ đành đứng ở bên cạnh.Ninh Thư đợi mọi người về, cô đọc thầm Chú Thanh Tâm xua đuổi cảm xúc trái chiều.Kinh qua quá nhiều chuyện, chứng kiến đủ loại việc, trông thấy nhiều hành động độc ác.Người hiến dâng linh hồn để thay đổi cuộc đời đều là những người có nỗi tủi hờn, oan khuất.

Và thường thì những người gây ra tổn thương cho người ủy thác lại là người thân yêu.Tình cảm là thứ khó kiểm soát nhất, là thứ vững chãi nhất nhưng cũng yếu ớt nhất, dễ bị phá hỏng, biến chất nhất.Gặp những chuyện này Ninh Thư cũng căm phẫn, cũng tức giận.

Những cảm xúc trái chiều đó chỉ làm vẩn đục linh hồn cô, khiến cô thay đổi tính cách.Cô chỉ còn cách liên tục dọn dẹp những thứ ô uế trong lòng.Mới giữ được tâm hồn thuần tuý.

Không lâu sau Cảnh Thiếu Trạch đã về.

Về đến nhà đi thẳng một mạch lên tầng, bước lên bậc thang còn trượt chân té ngã nhưng anh ta bò dậy rất mau.

Cảnh Thiếu Trạch nhốt mình trong phòng, không muốn gặp bất cứ ai.

Ông Cảnh sợ Cảnh Thiếu Trạch nghĩ quẩn, định mở cửa bằng chìa khoá dự phòng thì Cảnh Thiếu Trạch mở cửa, mệt mỏi nói: "Cho con ở một mình đi, con không yếu đuối đến mức tự sát đâu."

Ninh Thư nhìn thấy đôi mắt Cảnh Thiếu Trạch trống rỗng, không có ánh sáng, trông tối tăm và đáng sợ hơn nhiều.

Ông Cảnh chỉ biết thở dài nghe ý con trai.

Nhìn là Ninh Thư biết chuyện bệnh viện không vui vẻ gì.

Nhen nhóm chút hy vọng mà lại vụt tan.

Cảnh Thiếu Trạch không bước chân ra khỏi phòng, Ninh Thư đành ngủ ở phòng ngủ khách, ăn ngon ngủ ngon mỗi ngày.

Mỗi ngày bà Cảnh đều để thức ăn ngoài cửa, Cảnh Thiếu Trạch sẽ mở cửa lấy thức ăn, ăn xong đặt bát đũa ra ngoài.

Trong phòng không có tiếng động, không ai biết Cảnh Thiếu Trạch làm gì trong phòng.

Cảnh Thiếu Trạch sống trong nhung lụa, xuôi chèo mát mái từ nhỏ.

Bất thình lình bị đả kích lớn nên không chịu nổi.Nói ra mới thấy Cảnh Thiếu Trạch không cả kiên cường bằng Nghê Tịnh.

Nghê Tịnh bị bệnh tật hành hạ từ tấm bé lại còn không thể sinh con, áp lực hơn Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ nhiều mà cô ấy đâu như Cảnh Thiếu Trạch.

Diệp Tích cũng lo cho Cảnh Thiếu Trạch nhưng không dám thể hiện cảm xúc ra ngoài mặt.

Vả lại cô còn phải chịu đựng đủ chiêu trò làm khó đến từ bà Cảnh mọi lúc mọi nơi.

Bà Cảnh nghĩ mọi cách hành hạ, thiếu tôn trọng Diệp Tích.

Nói thật là mối quan hệ giữa bà Cảnh và Diệp Tích chỉ là giao dịch, cô ta không cần phải chịu đựng như vậy.

Chắc do đã yêu Cảnh Thiếu Trạch nên mới nhẫn nhịn để yên cho mẹ Cảnh Thiếu Trạch bắt nạt.

Bà Cảnh không mấy quan tâm Ninh Thư.

Thứ nhất là bởi Ninh Thư không chịu ngồi yên cho bắt nạt, thứ hai vì ông Cảnh luôn cảnh cáo bà ta không được làm mếch lòng Ninh Thư.

Bây giờ Cảnh Thiếu Trạch thành ra như vậy, họ Cảnh không thể vuột mất sui gia họ Nghê.

Họ Cảnh xrưa oai lắm còn nay rụt cánh chẳng dám làm kiêu ngạo.

Nghê Tịnh không được sinh con, Cảnh Thiếu Trạch không sinh con được, hai người đã huề nhau.Cảnh Thiếu Trạch trốn trong phòng ngủ gần nửa tháng mới chịu ra ngoài.

Biết đằng rửa mặt trước khi đi ra nên chỉ thấy gầy hơn chứ vẫn có tinh thần.

Ninh Thư nhướng mày nhìn Cảnh Thiếu Trạch.

Cảnh Thiếu Trạch ôm Ninh Thư, hít sâu nói: "Anh trở lại rồi Tịnh Tịnh."

"Anh sẽ không bao giờ vướng bận chuyện ấy nữa."

Cảnh Thiếu Trạch nói: "Anh còn phải sống đến răng long đầu bạc với em."

Ninh Thư rời khỏi lòng Cảnh Thiếu Trạch, cô quan sát anh xã nhà mình.

Sau cú sốc Cảnh Thiếu Trạch bớt hăng hái nhưng thêm phần điềm tĩnh.

Cảnh Thiếu Trạch đã thoát khỏi bóng ma tâm lýhay cây gai đã chôn sâu vào trong đáy lòng đây?
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 646: Đẻ mướn - Chỉ cần cứu công ty bố


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cuối cùng con trai lấy lại tinh thần, ông Cảnh nhẹ nhõm cả người.

Những ngày qua ông Cảnh bận rộn cực kỳ.

Không chỉ phải quản lý công ty mà còn phải lo việc nhà.

Con trai bê bết mà ông cũng quay cuồng trong cuồng quay họ Cảnh sắp tuyệt hậu vì không có người nối dõi.

Giờ này ông Cảnh mới thấy hối hận vì thời trai trẻ không chơi bời, biết đâu đã có con riêng, họ Cảnh cũng chẳng phải tuyệt hậu.Ngày xưa ông nghĩ có một thằng con Cảnh Thiếu Trạch là đủ, bồi dưỡng nó nên người vẫn hơn nhiều con để rồi giành giật, hao phí của cải nhà họ Cảnh.

Ông chẳng bao giờ ngờ chuyện đứa con duy nhất Cảnh Thiếu Trạch lại bị vô sinh.Thấy Cảnh Thiếu Trạch đã có tinh thần, ông Cảnh tiếp tục giải quyết vụ đẻ mướn.

Lúc nhắc chuyện đẻ mướn, dù bà Cảnh không đồng ý nhưng không dám cãi, bà ta chỉ nêu yêu cầu: "Em phải có mặt khi đẻ mướn mà còn là đẻ mướn con của em và anh."

Bà sẽ không bao giờ nuôi con người khác.

"Tất nhiên rồi."

Ông Cảnh nói."

Em chỉ có một yêu cầu."

Bà Cảnh chỉ vào Diệp Tích: "Em không muốn cô ta đẻ hộ."

Cảnh Thiếu Trạch cũng khó chịu với Diệp Tích: "Con cũng không đồng ý để cô ta đẻ hộ.

Ban đầu thuê để đẻ cho con và Tịnh Tịnh, nay lại thành đẻ cho bố mẹ là cái kiểu gì."

Ninh Thư lên tiếng: "Tại sao lại không muốn cô Diệp đẻ?

Cô Diệp vừa trẻ vừa đẹp lại còn khoẻ mạnh.

Hơn nữa mẹ đã cọc cho cô ấy một nửa tiền rồi.

Cũng chỉ đẻ nhờ cơ thể, đâu liên quan đến đẻ con của ai."

Cảnh Thiếu Trạch nghe vậy tức giận, Diệp Tích là người phụ nữ của anh, sao lại đi đẻ mướn mà còn đẻ mướn con bố mẹ anh được."

Anh không thích cô ta Tịnh Tịnh à, để bố mẹ tìm người khác đi."

Cảnh Thiếu Trạch nắm tay Ninh Thư.

Ninh Thư chỉ mỉm cười.

Ông Cảnh lên tiếng: "Bố sẽ tìm người đẻ mướn khác, không cần cô Diệp."

Diệp Tích hoảng hốt, quỳ xuống khóc xin bà Cảnh: "Bác ơi cháu xin bác cho cháu đẻ hộ đi ạ, cháu đồng ý đẻ hộ mà."

Bà Cảnh tức chết mất: "Mày là cái con mặt dày vô liêm sỉ, xê ra ngay cho tao, không cho mày đẻ là không cho mày đẻ."

Nhìn đâu bà Cảnh cũng thấy Diệp Tích là cáo già, quyến rũ con trai bà và giờ lại định quyến rũ chồng bà.

Diệp Tích lắc đầu sợ hãi: "Cháu xin bác, bác để cháu đẻ hộ đi bác."

Không đẻ hộ vậy công ty bố cô sẽ thế nào, cô biết bà Cảnh sẽ không cho tiền nếu cô không mang thai.

Cảnh Thiếu Trạch thấy Diệp Tích như vậy thì tức lắm, chỉ muốn đứng dậy dạy dỗ cô ta nhưng khống chế được.Ninh Thư nhướng mày xem kịch hay.Ngày xưa toàn không cam tâm tình nguyện, còn nay Diệp Tích chỉ ôm khư khư được công việc đẻ mướn bởi chỉ có họ Cảnh mới trả cái giá đẻ hộ cao như thế.Bà Cảnh tức giận tát Diệp Tích: "Sao mày lại trơ trẽn thế hả."

Diệp Tích ôm mặt, kiên quyết quỳ.Cảnh Thiếu Trạch thấy Diệp Tích bị tát cũng có chút đau lòng, qua nhiều chuyện Cảnh Thiếu Trạch mới nhận ra cô gái tên Diệp Tích đã khắc sâu trong tim anh.Mặc dù vậy anh lại không thể nào cắt đứt với Nghê Tịnh.Bởi Nghê Tịnh là người mà anh bất chấp mọi giá lấy về làm vợ.Ninh Thư không hành hạ Diệp Tích đủ đường như trong cốt truyện, cô không "độc ác" nên trái tim Cảnh Thiếu Trạch vẫn chưa hoàn toàn nghiêng về Diệp Tích.Song cũng bởi yêu Diệp Tích lại không có phông nền độc ác của Ninh Thư nên Cảnh Thiếu Trạch mới cắn rứt như này."

Mẹ mặc kệ cô ta đi."

Cảnh Thiếu Trạch lạnh lùng: "Cô ta mặt dày ở nhà mình được chắc?"

Diệp Tích nghe mà cắn môi khóc trong im lặng, nhìn Cảnh Thiếu Trạch đầy bi thương.Ông Cảnh chưa từng có ý định để Diệp Tích đẻ hộ, để bồ nhí của con trai đẻ hộ có mà loạn.Diệp Tích kiên quyết ở lại nhà họ Cảnh, ông Cảnh nể mặt Cảnh Thiếu Trạch nên chưa đuổi Diệp Tích.Bà Cảnh không muốn nhìn thấy Diệp Tích thêm một phút giây nào, Diệp Tích càng không chịu đi bà ta lại càng phải đuổi cô ta cho bằng được.Ông Cảnh mắng: "Muộn rồi, để nó ở lại một đêm, có đi thì mai đi."

Bà Cảnh hiểu lầm to, bà ta càng cảm thấy Diệp Tích đã hút hồn chồng bà.Họp gia đình xong đã rất khuya, Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch về phòng ngủ.Ngoài mặt Ninh Thư cười dịu dàng, trong lòng cười như được mùa...Mẹ kiếp, thật muốn cười vào mặt mày.Mới tối còn anh em tình cảm nhưng đêm đến thằng chó lại mất tăm.Ninh Thư: →_→Bật máy tính lên xem, quả như dự đoán thằng chó Cảnh Thiếu Trạch lại đang ở phòng Diệp Tích.Cả hai ngã lên giường, Cảnh Thiếu Trạch giữ tay Diệp Tích, dữ dằn: "Cô muốn đẻ hộ bố tôi vậy à?

Cô có biết cô là người phụ nữ của tôi không?"

Diệp Tích rớm nước mắt, Cảnh Thiếu Trạch không nhìn nổi: "Cô nói xem?"

"Kể từ khi tôi đặt chân vào căn nhà này tôi đã chẳng có đường lui.

Tôi phải đẻ hộ nhà họ Cảnh anh thì tôi mới có tiền cứu công ty bố.

Vì tiền, vì công ty của bố, cái gì tôi cũng làm được?"

"Cô..."

Cảnh Thiếu Trạch nghẹn lời: "Sao cô lại bướng thế, chỉ cần có tiền cứu công ty bố cô thì cô sẽ không đẻ hộ đúng không?"

Diệp Tích im lặng rồi trả lời: "Đúng."

"Cô cần tiền thì tôi cho cô, cô dám cầm không?"

Cảnh Thiếu Trạch âm mưu thấy rõ.Diệp Tích cảnh giác, sau lại hỏi: "Anh có yêu cầu gì?"

"Làm tình nhân của tôi, ngày mai rời khỏi đây, tôi sẽ mua nhà riêng cho cô, tiền tôi cho cô xem như phí bao nuôi."

"Cảnh Thiếu Trạch anh đừng sỉ nhục người khác."

Diệp Tích kích động, bắt động vùng vẫy.Cảnh Thiếu Trạch bấu tay Diệp Tích không cho cô ta vùng vẫy: "Cô nói vì tiền cái gì cô cũng làm được mà?

Cô nói cô sẽ trả bất cứ giá nào để cứu công ty bố cô mà?"

"Cô nghĩ cho kỹ vào, bố cô vẫn đang đợi tiền cứu đấy.

Không có tiền, có khi báo chí sáng mai sẽ đưa tin chủ công ty nào đó nhảy lầu tự sát."

Cảnh Thiếu Trạch đe dọa Diệp Tích.Diệp Tích buồn bã: "Anh đừng nói nữa."

"Vả lại đâu phải chúng ta chưa từng làm."

Cảnh Thiếu Trạch nhếch môi làm Diệp Tích nóng bừng vì xấu hổ.Diệp Tích rất bối rối, cô cắn môi, một lúc lâusau mới nói: "Tôi có thể làm tình nhân của anh nhưng anh phải đưa tiền cho tôitrước, tôi không tin anh."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 647: Đẻ mướn - Chuẩn bị ra toà


Chuyển ngữ: Wanhoo
Diệp Tích đã thoả hiệp, quá nhiều chuyện đổ lên đầu buộc cô phải đồng ý.

Lại nói cô cũng có tình cảm mà không thể nói ra với Cảnh Thiếu Trạch.Cô muốn ở bên anh ấy, dù chỉ vụng trộm một chút thời gian.Có lẽ đến ngày Cảnh Thiếu Trạch ghét cô, cô sẽ có quyết tâm rời khỏi anh ấy."

Tôi cho cô séc."

Cảnh Thiếu Trạch lấy tấm séc ra, rõ ràng đã có chuẩn bị, chắc chắn Diệp Tích đồng ý với điều kiện của anh.Diệp Tích cầm tấm séc, nhìn kỹ rồi gật đầu: "Mai tôi sẽ đi."

"Còn nữa..."

Cảnh Thiếu Trạch nâng cằm Diệp Tích: "Không được chủ động đi tìm Nghê Tịnh, không được phép để Nghê Tịnh biết chuyện này, dù một chút thôi cũng không được.

Cô mãi mãi chỉ là tình nhân, đừng mơ tưởng những cái khác."

"Nếu cô không tuân thủ giao ước giữa hai ta, tôi có thể cứu công ty bố cô thì cũng có thể giết chết công ty bố cô."

Diệp Tích cắn môi: "Tôi biết rồi."

"Ngoan lắm."

Cảnh Thiếu Trạch hôn Diệp Tích, Diệp Tích vòng tay qua cổ Cảnh Thiếu Trạch.Ninh Thư: ...Đậu má, quá là bất ngờ luôn, Ninh Thư cứ tưởng mình hiểu biết thế mà vẫn bị đè đầu, quả nhiên cô vẫn còn non lắm.Hờ hờ, Diệp Tích cũng khôn lỏi bỏ xừ, ai lợi hơn ai vẫn chưa rõ đâu.

Có chết cũng không đi chẳng phải đang đợi Cảnh Thiếu Trạch à?Ninh Thư lưu video, tắt máy đi ngủ.Kể cả bị vô sinh làm cho suy sụp, Cảnh Thiếu Trạch vẫn vượt qua được, anh ta còn nghĩ thoáng hơn, giờ này mà vẫn có tâm trạng ngủ với Diệp Tích.Lại còn ra vẻ "Tôi rất yêu vợ tôi, cô đừng mơ làm vợ tôi" nữa chứ.Sao hôm ấy cô không chích nhiều hơn cho nó liệt dương luôn nhỉ.Hôm sau Diệp Tích dọn đồ rời khỏi nhà, chắc là đến nhà mà Cảnh Thiếu Trạch mua cho, bắt đầu cuộc sống được Cảnh Thiếu Trạch bao nuôi bí mật.Bà Cảnh cảm thấy chiến thắng khi Diệp Tích đi, bà cũng vui vì đã tiễn được một con ôn thần.Bà Cảnh vô cùng sợ chồng bà sẽ bị con đĩ Diệp Tích quyến rũ.Có thể quyến rũ con trai bà vì tiền, vậy cũng có thể quyến rũ chồng bà vì tiền.Bà ta đã quên béng mất mình đã đặt điều kiện là tiền ép Diệp Tích thoả hiệp thế nào.Một nòi mẹ con cả.Bà Cảnh ngoảnh lại nhìn Ninh Thư đang ăn sáng, vừa khinh vừa cảm thấy bà quá giỏi.

Ai như thứ con dâu ngu ngốc, chồng ngủ với con khác cũng không biết.Ninh Thư uống nốt cốc sữa, về phòng mang máy tính và thuốc trợ tim về nhà mẹ đẻ.Bà Cảnh thấy Ninh Thư định ra ngoài bèn hỏi: "Cô đi đâu thế?"

"Con về nhà .

Nhà mình chẳng có lấy một người giúp việc quá bất tiện, con về bên kia ở một thời gian."

Ninh Thư hất cằm sẵng giọng.Bà Cảnh giận tím mặt: "Hai ba hôm lại chạy về nhà mẹ, nhớ lấy giờ cô là người họ Cảnh."

Sắp không phải nữa rồi.Ninh Thư mặc kệ bà mẹ chồng, cô về nhà họ Nghê, câu đầu tiên cô nói với ông bà Nghê là: "Con muốn ly hôn bố mẹ ạ."

Ông Nghê trợn mắt: "Bất ngờ thế con?"

Ninh Thư cho ông bà Nghê xem một vài video: "Con sẽ không tha cho bất cứ ai trong nhà họ Cảnh."

Ông Nghe xem video mà tăng huyết áp ngay tại chỗ, phải nhờ bà Nghê bón thuốc cho mới lấy lại sức."

Một lũ ác ôn."

Ông Nghê nghiến răng nghiến lợi: "Ly hôn, phải ly hôn với cái nhà độc ác đó."

Ông Nghe gọi bảo Nghê Ngôn về nhà mau dù đang trong giờ làm việc.

Nghê Ngôn về nhà thấy bố tức long sòng sọc như sắp đập nhà đến nơi mới hỏi: "Sao thế bố?"

"Con ra đây mà xem cái nhà súc vật đó."

Ông Nghê đẩy máy tính qua cho Nghê Ngôn xem.Nghê Ngôn giật lông mày, biểu cảm càng ngày càng cương cứng, xem xong hỏi Ninh Thư: "Em lấy đâu ra video này?"

"Tất nhiên là em quay rồi."

Ninh Thư trả lời.Nghê Ngôn chẹp miệng: "Xem những thứ này mà em không lên cơn đau tim vậy cũng mạnh mẽ lắm."

Đang khen đó à?!"

Không thể tha cho họ Cảnh."

Ông Nghê tức đến khó thở.Nghê Ngôn nhìn Ninh Thư: "Anh thấy em cần phải ly hôn, sống trong nhà đó rất có hại cho sức khoẻ của em.

Không ai biết họ có định hại em không, họ lừa dối em đủ đường vì kiêng kỵ họ Nghê."

"Chắc chắn em sẽ ly hôn, em đã tìm luật sư rồi chỉ đợi ra toà thôi, đến lúc đó sẽ gửi giấy về cho Cảnh Thiếu Trạch."

Ninh Thư nói.Ông Nghê gật đầu: "Ly hôn, bố nuôi con, bố mất thì anh con nuôi con."

"Cần anh làm gì không?"

Nghê Ngôn hỏi."

Tạm thời chưa cần đến anh."

Chỉ với những thứ cô có đã đủ làm họ Cảnh không ngẩng được mặt lên rồi.Cô không cần trăn trở gì hết, đừng quên nhà Nghê Tịnh cũng sánh ngang với họ Cảnh.Ninh Thư về nhà ở, bà Nghê nấu rất nhiều món Nghê Tịnh thích ăn.

Bà gắp thức ăn cho con gái lia lịa, vừa gắp vừa bí mật lau nước mắt.Bà Nghê gắp gì Ninh Thư ăn đó.

Cô không kén ăn, có thế giới không có miếng ăn và cái gì cô cũng ăn được.Nghê Ngôn ăn cơm chậm rãi, nói chuyện với em gái: "May mà em không làm rùm beng lên, nếu để họ Cảnh phát hiện ra trước có khi em đã không về được nhà.

Người em yếu sẵn, có việc gì đều quy được do lên cơn đau tim, nhà mình cũng chẳng đấu lý nổi."

Ninh Thư ừm một tiếng.

Chả thế chứ không sao cô phải nhẫn nhịn.

Nếu bị họ Cảnh nhốt, cơ thể này quá yếu chạy vài bước là khó thở.Ninh Thư không thấy cô trốn được.Ninh Thư gọi cho luật sư, yêu cầu luật sư mau chóng chuẩn bị hồ sơ để ra toà, giục toà án xếp lịch hầu toà.Cảnh Thiếu Trạch đang ở bên Diệp Tích, anh ta mua một căn nhà trong khu ở bình thường.

Mặc dù nằm ở khu vực hẻo lánh nhưng nội thất đủ sang trọng.Hai người đang ôm nhau thì điện thoại Cảnh Thiếu Trạch đổ chuông, được chào đón bởi tiếng hết của bố: "Mày ở đâu về ngay cho tao, toà án gửi giấy về đây này."

Cảnh Thiếu Trạch rất khó hiểu, làm bố sửng cồ lên ắt là chuyện lớn nên anh ta chuẩn bị về.Diệp Tích ôm eo Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch vỗ tay Diệp Tích nhẹ nhàng: "Anh phải về, hôm nay em cứ nghỉ đi."

Diệp Tích vâng ngoan ngoãn, nhìn Cảnh Thiếu Trạch rời đi.Cảnh Thiếu Trạch về đến nhà bị vung thẳng tờ giấy vào mặt, ông Cảnh quát: "Mày xem đây là cái gì đi, Nghê Tịnh muốn ly hôn với mày mà còn đệ đơn kiện đấy."

Cảnh Thiếu Trạch ngơ ngác, mãi mới hoàn hồn: "Ly hôn gì?

Ai muốn ly hôn?"

Cảnh Thiếu Trạch xem giấy mời của toà án, chuyện này quá đột ngột, tại sao không có biểu hiện gì mà Nghê Tịnh lại muốn ly hôn với anh.Ông Cảnh day trán mệt mỏi: "Nghê Tịnh về nhà mẹ rồi, mày qua đó đón Nghê Tịnh về đây, nhún nhường chút."

"Ly hôn thì ly hôn, em không có cái loại con dâu đó."

Bà Cảnh bĩu môi."

Cô im đi, ngu ngốc."

Ông Cảnh sầm mặt hét.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 648: Đẻ mướn - Không rõ lý do


Chuyển ngữ: Wanhoo
"Mày phải đưa được Nghê Tịnh về đây, không đưa được về thì mày cũng đừng về nữa."

Ông Cảnh nạt nộ Cảnh Thiếu Trạch.Cảnh Thiếu Trạch ngây người, không thể nào ngờ được Ninh Thư lại muốn ly hôn với anh.

Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này nên tạm thời chưa chấp nhận được."

Đi mau đi, trong nhà đã loạn lắm rồi hai đứa không được ly hôn vào lúc này."

Ông Cảnh giục.

Không chỉ Cảnh Thiếu Trạch ngây người mà kể cả ông đây cũng sững mất một lúc khi nhận được giấy mời của toà án.Cảnh Thiếu Trạch chạy ra ngoài phóng xe như bay đến nhà bố mẹ vợ.Lúc Cảnh Thiếu Trạch đến nhà họ Nghê, vừa vào nhà đã thấy Ninh Thư đang thủ thỉ nói cười với bà Nghê trong phòng khách.Cô ấy bình tĩnh, thản nhiên như thế không hề giống người muốn ly hôn.Cảnh Thiếu Trạch bùng lửa giận, có phải cô ấy đang trêu ngươi người khác không.Cảnh Thiếu Trạch vừa vào nhà, cả nhà họ Nghê đã đổ dồn con mắt vừa căm thù vừa khinh thường vào anh ta.

Ông Nghê đứng phắt dậy định dạy cho thằng oắt con một bài học.Ninh Thư giữ tay ông Nghê: "Bố để đó cho con."

Nghê Ngôn vắt chân hỏi Ninh Thư: "Em làm được không đấy, hay để đó anh đánh cho?"

Ninh Thư nhếch môi.Cảnh Thiếu Trạch cảm thấy không khí trong nhà rất lạ, người nhà họ Nghê nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

Anh làm bộ đau lòng với Ninh Thư: "Chuyện là sao vậy Tịnh Tịnh, sao tự nhiên em muốn ly hôn?"

"Em ly hôn rồi anh biết làm thế nào, em muốn anh chết đó à?"

Cảnh Thiếu Trạch yêu thương hết mực: "Đừng nghịch nữa, về nhà với anh, có gì mình nói chuyện được không em?"

Ninh Thư lạnh mặt, nói lạnh lùng: "Như anh thấy, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà để ly hôn."

"Tại sao chứ?"

Cảnh Thiếu Trạch không tài nào hiểu nổi, anh thấy Ninh Thư lạnh lùng mới lạ lẫm làm sao.

Nghê Tịnh rất hiền lành, nụ cười của cô ấy luôn luôn dịu dàng.Lạnh lùng từ tận xương tủy như bây giờ làm Cảnh Thiếu Trạch rất xa lạ.Ninh Thư nói: "Ra toà anh sẽ biết tại sao tôi muốn ly hôn với anh.

Tôi cũng nhắc nhỏ anh là phiên toà sẽ được mở sớm thôi, anh mời luật sư giỏi về biện hộ cho đi."

"Tôi rất nghiêm túc."

Cảnh Thiếu Trạch vò đầu rối bời, bước lại gần Ninh Thư, Ninh Thư lùi về sau giữ khoảng cách với Cảnh Thiếu Trạch."

Em hà tất phải làm vậy Tịnh Tịnh.

Tại vì sao mà phải phán tử hình cho anh.

Em nên cho anh biết tội chứ, anh không bao giờ đồng ý ly hôn khi không có lý do."

Cảnh Thiếu Trạch kiên quyết."

Tôi không quan tâm anh có đồng ý hay không, dù có sao tôi vẫn phải ly hôn."

Ninh Thư bật cười.Đệ đơn kiện ra toà tức mong muốn của anh không quan trọng.Cảnh Thiếu Trạch không dặn được cơn giận: "Em lại ngầy gì nữa?

Mới đây xảy ra nhiều chuyện như thế mà chúng ta vẫn vượt qua được, anh cứ tưởng em sẽ luôn ở bên anh mà sao nay em lại vậy?"

"Hôm nay em không nói rõ ra, không về nhà với anh thì anh sẽ ở lì đây."

Cảnh Thiếu Trạch mím môi ngồi phịch xuống đất, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt đáng thương.Ông Nghê thấy hành động không biết ngại của Cảnh Thiếu Trạch thì chửi thằng ranh con độc ác.

Tóm lại là chửi cực kỳ khó nghe, Cảnh Thiếu Trạch bị chửi sầm mặt hoang mang.Cảnh Thiếu Trạch không hiểu chuyện là thế nào thật.

Ngày xưa bố mẹ vợ vô cùng tốt với anh, thái độ này quả khác một trời một vực.Cảnh Thiếu Trạch đâm lo, anh van nài Ninh Thư: "Mình nói chuyện riêng được không Tịnh Tịnh?"

Ninh Thư mỉm cười: "Không."

Cảnh Thiếu Trạch càng bực bội, cào tóc muốn nổi giận nhưng nhịn được: "Thế thì em cũng nên cho anh biết lý do chứ, anh chẳng biết gì cả mà em lại đòi ly hôn, em làm vậy là công bằng với anh sao?"

"Công bằng?"

Ninh Thư suýt để mất thần thái lạnh lùng sang chảnh.

Cảnh Thiếu Trạch nhắc đến công bằng nhưng Cảnh Thiếu Trạch đã từng công bằng với Nghê Tịnh chưa?Ninh Thư lại mỉm cười: "Không nói cho anh biết đấy."

Cảnh Thiếu Trạch: ...Cảnh Thiếu Trạch vô cùng bất lực: "Đừng ngầy nữa Tịnh Tịnh."

Về nhà với anh đi, có gì về rồi mình nói."

Cảnh Thiếu Trạch run giọng van nài, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt chứa chan tình cảm."

Em không về với anh tối nay anh sẽ ngủ lại nhà em."

Cảnh Thiếu Trạch đang cược vợ anh vẫn yêu anh, vẫn thương anh.Ninh Thư cười nói với Nghê Ngôn: "Anh báo cảnh sát có người tự xông vào nhà dân đi, chúng ta quét rác ra khỏi nhà."

Nghê Ngôn chau mày rồi gọi điện thoại.Phen này Cảnh Thiếu Trạch hoang mang thật, mắt không rời nói lí nhí với Ninh Thư: "Tịnh Tịnh à."

Cảnh Thiếu Trạch không tin nổi vợ anh lại nhẫn tâm thế.

Chưa từng có biểu hiện, đột nhiên lạnh lùng vô tình như này.Cảnh Thiếu Trạch ngồi lì trên đất, anh nhìn Ninh Thư, anh vẫn nhen nhóm chút hy vọng nhỏ nhoi.

Ninh Thư cũng nhìn thằng vào mắt Cảnh Thiếu Trạch.

Cô cười dịu dàng như Nghê Tịnh vẫn luôn cười với Cảnh Thiếu Trạch.Cảnh Thiếu Trạch nhìn chằm chằm nụ cười dịu dàng đó.

Rõ ràng là cùng một người cùng một nụ cười dịu dàng, nhưng một người dịu dàng nhất thế gian, một người lạnh căm căm làm Cảnh Thiếu Trạch rùng mình.Ninh Thư ngồi xuống ghế, mặc kệ Cảnh Thiếu Trạch ngồi dưới đất.Không phải đợi quá lâu, tiếng xe cảnh sát đã đến ngày một gần, xe cảnh sát đỗ ngoài cổng.Mấy chú cảnh sát vào nhà, Nghê Ngôn qua đón cảnh sát."

Ai tự tiện xông vào nhà dân?"

Cảnh sát hỏi.Ninh Thư chỉ Cảnh Thiếu Trạch: "Là anh ta đây chú cảnh sát."

"Nghê Tịnh."

Cảnh Thiếu Trạch nghiến răng nhìn Ninh Thư, vừa giận vừa bi ai: "Em nhất định phải tuyệt tình như vậy à, em quên tình yêu của chúng ta rồi sao?"

Ninh Thư chỉ cười: "Tôi không quen anh."

Cảnh Thiếu Trạch: ...Cảnh Thiếu Trạch đến hộc máu, nói chuyện tử tế được không.Nghê Ngôn nói với cảnh sát: "Phiền các chú đưa cậu ta đi, đến từ đâu trả về đó, cảm ơn các chú rất nhiều."

Cảnh sát định lôi Cảnh Thiếu Trạch dậy, Cảnh Thiếu Trạch đã tự đứng lên chạy về phía Ninh Thư.Nghê Ngôn cản Cảnh Thiếu Trạch, đấm thẳng mặt cậu ta, Cảnh Thiếu Trạch ngã ra đất và bị cảnh sát khống chế.Cảnh Thiếu Trạch hét với Ninh Thư: "Nghê Tịnh, rốt cuộc em muốn gì, Nghê Tịnh."

Ninh Thư vỗ ngực, hoảng sợ: "Các chú bắt anh ta đi mau giúp cháu với, anh ta vừa định đánh cháu đấy."

Cảnh Thiếu Trạch: Khụ..."

Tịnh Tịnh, Nghê Tịnh..."

Cảnh Thiếu Trạch bị cảnh sát lôi đi nhưng vẫn giãy giụa gọi tên Nghê Tịnh."

Nghê Tịnh, anh sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn, trừ khi anh chết."

Cảnh Thiếu Trạch bám vào cửa kính xe cảnh sát hét to: "Anh yêu em Tịnh Tịnh, em đừng đối xử với anh như thế."

Cảnh sát máy kính lên, không còn nghe thấy tiếnghét của Cảnh Thiếu Trạch.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 649: Đẻ mướn - Ngứa mắt


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cảnh Thiếu Trạch bị giải đi nhà cửa yên tĩnh hẳn, Ninh Thư thở dài, trời ạ, cuối cùng cũng biến cho."

Có sao không con gái?"

Ông Nghê hỏi Ninh Thư.Ninh Thư lắc đầu: "Con không sao, con quyết tâm mà nên không đau lòng.

Con phải ly hôn cho bằng được, sẽ không thay đổi quyết định đâu."

Nghê Ngôn nói với Ninh Thư: "Cảnh Thiếu Trạch tỏ ra còn yêu em vì muốn được cả nước lẫn cái.

Những chuyện này quá bình thường ở tầng lớp chúng ta, chung quy còn phải xem em có kiên quyết không."

Ninh Thư liếc xéo: "Anh ta muốn được cả nước lẫn cái còn em chấp nhận san sẻ là chuyện bình thường?

Cũng trong tầng lớp mình thế mà em không thấy anh lăng nhăng với phụ nữ đấy."

"Chuyện này không thể bỏ qua.

Ý của nhà họ Cảnh là muốn em nuôi con người khác, cũng tức anh có đứa cháu ngoài giá thú, không chỉ muốn thừa kế nhà họ Cảnh mà còn muốn hút máu nhà chúng ta."

Ninh Thư lạnh lùng.Nghê Ngôn nói: "Em có quyết tâm thì mới dứt khoát được, đừng để vỡ rồi lại lành."

"Anh cứ yên tâm, bị đối xử như thế mà em còn về nhà họ Cảnh được có mà ngu."

Ninh Thư hờ hững."

Nhà mình và họ Cảnh có hợp tác kinh doanh, vậy giờ sẽ huỷ."

Nghê Ngôn nói: "Sau em đừng có mà đau lòng."

Đau gì mà đau, sao mà phải đau.Cảnh Thiếu Trạch bị đưa về đồn cảnh sát, cảnh sát hỏi lý do, biết là vợ chồng cãi nhau nên thả Cảnh Thiếu Trạch.Mặt Cảnh Thiếu Trạch đen như đít nồi, về đến nhà chưa vào vội mà loanh quanh ngoài cửa một lúc lâu.Cuối cùng Cảnh Thiếu Trạch vẫn vào nhà, Cảnh Thiếu Trạch bị giữ ở đồn khá lâu, về đến nhà đã rạng sáng nhưng phòng khách vẫn sáng trưng.Ông bà Cảnh đang đợi Cảnh Thiếu Trạch về."

Bố mẹ."

Cảnh Thiếu Trạch chào trong mệt mỏi.Ông Cảnh thấy chỉ về một mình, giật mí mắt có dự cảm xấu: "Sao chỉ mình mày về?"

Cảnh Thiếu Trạch không trả lời, không biết giấu mặt đi đâu.

Ông Cảnh hỏi dồn dập: "Mày nói đi chứ?

Thế tóm lại là làm sao?

Tao bảo mày đưa nó về mà sao Nghê Tịnh không về với mày?"

"Anh cứ nói chuyện bình tĩnh với con đi, anh không thấy nó đang mệt mỏi lắm à?"

Bà Cảnh xót xa.Cảnh Thiếu Trạch đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra ở nhà họ Nghê.Càng nghe ông Cảnh càng sầm mặt: "Nghê Tịnh báo cảnh sát đến bắt mày?"

"Gì cơ, sao nó dám làm thế với con?"

Bà Cảnh run người, vợ báo cảnh sát bắt chồng đúng là đại nghịch bất đạo.Một con đàn bà khiếm khuyết được làm dâu nhà họ Cảnh đã là phúc mấy đời mà cô ta dám báo cảnh sát.Họ Nghê báo cảnh sát ngay lập tức chứ chẳng gọi trước cho bên thông gia tức trở mặt hai nhà.

Người sống ở tầng lớp như họ cực kỳ trọng sĩ diện, có ghét đi chăng nữa cũng chỉ bằng mặt nhưng không bằng lòng.Sẽ không có chuyện vả thẳng mặt chẳng nể nang ai như kia.Ông Cảnh day trán, đứng dậy định gọi điện thoại nhưng đứng lên đột ngột làm ông bị chóng mặt, lại ngã ngồi xuống ghế."

Mình à!"

Bà Cảnh sợ hết hồn: "Mình sao thế?"

"Bố."

Cảnh Thiếu Trạch cũng lo lắng.Ông Cảnh xua tay: "Đưa điện thoại đây, để bố gọi cho ông Nghê."

Bên kia nhấc máy, ông Cảnh đã nói: "Ông Nghê à, tôi bố Thiếu Trạch đây..."

Ông Nghê nghe máy chửi ông Cảnh ra trò, chỉ thiếu nước lôi cả mồ mả tổ tiên nhà ông Cảnh ra để chửi.Ông Nghe cảm thấy vô cùng có lỗi với con gái, đã không cho con gái một cơ thể toàn vẹn lại không bảo vệ con gái chu toàn.

Ngày đó thấy Cảnh Thiếu Trạch hết lòng săn sóc con gái nên ông còn cho bao nhiêu sính lễ.Nay con gái bị người ta sỉ nhục, bắt con mình nuôi con người ta, moi tiền từ nhà ông, coi thường nhà ông, cái nhà đó ức hiếp người quá đáng quá.Ông Cảnh chưa nói hết câu đã chỉ nghe ông Nghê chửi một tràng, chửi xong cúp điện thoại.Ông Cảnh thở dài, xem ra họ Nghê đã quyết tâm ly hôn."

Bố ơi."

Cảnh Thiếu Trạch nhìn bố.Ông Cảnh nói với Cảnh Thiếu Trạch: "Họ Nghê rất kiên quyết, tình hình giờ là phải chuẩn bị đề phòng trường hợp xấu nhất."

"Con không muốn ly hôn với Nghê Tịnh."

Cảnh Thiếu Trạch nói.Ông Cảnh lườm con trai: "Kể cả có ly hôn vẫn phải đảm bảo quyền lợi của nhà họ Cảnh, phải lấy lại cổ phần công ty."

Cảnh Thiếu Trạch buồn bã, nghĩ không ra: "Tại sao Nghê Tịnh phải ly hôn?"

Ông Cảnh nhìn vợ và con, nheo mắt: "Có thể Nghê Tịnh đã biết chuyện giữa Thiếu Trạch và người đẻ mướn."

"Không thể nào, con qua mặt được hết mà, cô ấy không thể biết được."

Cảnh Thiếu Trạch cãi: "Có biết thật cũng sẽ làm ầm lên, chứ trước giờ cô ấy chưa từng nhắc đến, kể cả hỏi cũng chưa."

Ông Cảnh im lặng sau đó nói: "Dù có vì lý do gì vẫn phải lấy lại 1% cổ phần, nếu nó không trả vậy kiên quyết không ly hôn."

Cảnh Thiếu Trạch mím môi, anh không muốn ly hôn.Bao năm qua anh và Nghê Tịnh chung sống bình yên, hạnh phúc, khác hoàn toàn cảm giác căng thẳng khi ở bên Diệp Tích.Cảnh Thiếu Trạch ngả ra ghế trong mệt mỏi, những chuyện xảy ra gần đây làm anh cực kỳ đuối sức, anh như muốn phát điên.Cuộc đời anh rẽ ngang kể từ khi Diệp Tích đến nhà họ Cảnh.

Anh bị vô sinh, khó khăn lắm mới xốc lại tinh thần đứng dậy một lần nữa thì nay là chuyện ly hôn.Có lẽ Cảnh Thiếu Trạch vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi gánh nặng tâm lý.Bị người nhìn qua thôi Cảnh Thiếu Trạch cũng cảm thấy họ chế giễu anh.

Mặc dù họ nhìn rất bình thường nhưng anh vẫn khẳng định họ châm biếm anh.Cảnh Thiếu Trạch không khống chế được cảm xúc, anh không còn trầm ổn và tự tin của ngày xưa.Một thằng đàn ông bị vô sinh thì lấy đâu ra tự tin chứ.Nếu được chọn, Cảnh Thiếu Trạch sẵn sàng chọn sống bình yên hết quãng đời với Nghê Tịnh, không những thế còn được tiếng thêm yêu vợ hết mực, vì vợ không được sinh con nên anh cũng không có con.Tiếc thay anh đã không giữ gìn.Bấy giờ điện thoại Cảnh Thiếu Trạch đổ chuông, Diệp Tích gọi hỏi tối anh có qua không.Cảnh Thiếu Trạch đang rối bời, ngứa mắt tất cả mọi người.

Anh ngứa mắt mẹ vì sao thuê người đẻ mướn, sao bắt anh và Diệp Tích ngủ với nhau.Anh cũng ngứa mắt Diệp Tích, nếu Diệp Tích không xuất hiện chuyện đã chẳng đến bước đường này.Anh ngứa mắt Ninh Thư bởi cô tuyệt tình nói lyhôn là ly hôn, bởi cô lạnh lùng nói báo cảnh sát là báo cảnh sát.
 
Back
Top Bottom