Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 620: Hậu viện nhà Tứ gia - Ái Tân Giác La Hoằng Lịch


Chuyển ngữ: WanhooSau tiệc mừng đầy tháng của Hoằng Lịch, cái tên Ái Tân Giác La Hoằng Lịch, mẹ là Nữu Hộ Lộc thị đã được ghi vào gia phả dòng họ.Thêm vào gia phả là chuyện không thể thay đổi, cũng vì chuyện này mà Tiểu Nữu Hộ Lộc thị điên tiết đập hỏng biết bao nhiêu đồ đạc.Cô vừa phẫn nộ vừa tủi hờn, kể từ ngày xuyên không cô vẫn luôn nhún nhường làm vỡ lẽ người ta, cô chỉ muốn có cuộc sống khác với cuộc sống ở hiện đại.Tiểu Nữu Hộ Lộc thị mông lung, không biết mình sống có nghĩa lý gì.

Ngày ngày quẩn quanh trong hậu viện, ngay cả đi ra khỏi cổng cũng không tiện, chỉ chờ đợi một người đàn ông rủ lòng thương.Mục đích của cô chỉ có cho con cô có tương lai huy hoàng nhưng kế hoạch của cô liên tiếp thất bại, bao vất vả đều thành công cốc.Tại sao chứ?Tiểu Nữu Hộ Lộc thị day trán mệt mỏi, cô thấy mệt quá.Dù thế nào cô vẫn phải bước tiếp, vững tin vì một tương lai tươi sáng.Nhưng chẳng được mấy hôm Tiểu Nữu Hộ Lộc thị bị cấm túc ba tháng.

Đứa con trả giá bằng mạng sống bị Dận Chân mang cho người khác nuôi.Tiểu Nữu Hộ Lộc thị vừa khóc vừa xin lỗi, khó lắm mới nhận được sự tha thứ của Dận Chân.Thật ra Tiểu Nữu Hộ Lộc thị không biết mình sai ở đâu, chỉ biết cứu vãn bằng lời xin lỗi.Dận Chân khoan hồng chỉ cấm túc hai tháng.Ninh Thư biết tin Tiểu Nữu Hộ Lộc thị bị cấm túc thì nhìn Nữu Hộ Lộc thị trước, không biết có liên quan đến Nữu Hộ Lộc thị không.Nhưng mà chuyện này không can dự đến cô, cô chỉ cần làm tròn trách nhiệm của bà vú là được.Rõ thấy Nữu Hộ Lộc thị vui hơn hẳn vì không còn Tiểu Nữu Hộ Lộc thị lấy cớ chị em thân thiết qua chọc tức cô.Nữu Hộ Lộc thị không lo chuyện bao đồng, không tranh thủ tình cảm, Dận Chân đến cũng không giữ lại, chỉ chuyên tâm nuôi con trai.Ninh Thư chuyển hai lần kình khí cho Hoằng Lịch để giúp khoẻ hơn, không dễ bị ốm, cô cũng đỡ nặng việc."

Diệu Lăng."

Nữu Hộ Lộc thị gọi Ninh Thư.Ninh Thư đang kiểm tra quần áo của Hoằng Lịch đi qua nhún người hỏi Nữu Hộ Lộc thị: "Cách cách có việc gì ạ?"

Nữu Hộ Lộc thị nắm tay Ninh Thư, cám thán: "Cảm ơn ngươi đã ở bên ta trong suốt những ngày qua, không có ngươi ta sẽ luống cuống tay chân lắm."

Ninh Thư nhún chân: "Đây là việc nô tỳ phải làm ạ."

"Dù có thế nào ta vẫn muốn cảm ơn ngươi."

Nữu Hộ Lộc thị cười: "Kể từ hôm nay ngươi là thị nữ theo bên cạnh ta."

"Đa tạ Cách cách."

Ninh Thư nhún người.Từ giờ cô đã trở thành thị nữ của Nữu Hộ Lộc thị, cũng xem như là người Nữu Hộ Lộc thị tin tưởng.Ninh Thư lại quay về với việc kiểm tra quần áo.

Hiện đang là thời gian giao mùa, quần áo ở đây được tú nương tự làm, Ninh Thư phải kiểm tra xem quần áo có vấn đề gì không.Nhất là lớp quần áo trong.Ninh Thư hơi bị sa mạc lời, khi nào nhiệm vụ tập sự mới kết thúc?

Khi nào cô mới rời khỏi thế giới này đây?Ninh Thư kiểm tra đi kiểm tra lại một bộ quần áo, sau cùng phát hiện vết màu trắng ẩm nước ở cổ áo.Ninh Thư ngửi thử, cô nhăn mày nói với Nữu Hộ Lộc thị: "Cách cách lại xem ạ."

Nữu Hộ Lộc thị đang đưa nôi nghe thế qua xem.

Ninh Thư giơ quần áo, Nữu Hộ Lộc thị định cầm nhưng Ninh Thư nói: "Đừng chạm vào, khả năng quần áo dính bệnh đậu mùa."

Nữu Hộ Lộc thị run tay lùi lại mấy bước, lắp bắp khiếp đảm: "Sao quần áo lại dính cái đó."

"Nô tỳ đi xử lý quần áo."

Ninh Thư mang quần áo ra khỏi phòng.Ninh Thư đun quần áo trong nồi giấm sôi, rửa tay với giấm rồi rửa lại với nước và đi sắc thuốc.Cô chạm vào quần áo nên thời gian tới không trông em bé được.Quần áo được vớt ra khỏi nồi và vứt, không vứt quần áo sẽ có người khác chạm vào mầm bệnh.

Phủ có nhiều trẻ con, người khác chạm vào dễ làm trẻ con nhiễm đậu mùa.Không biết ai bày trò bôi vào quần áo em bé nhưng ý đồ thì rõ.

Chiêu này lợi hại hơn bôi nước muối lên ngực bà vú nhiều, đã làm là chơi vố lớn.Em bé còn nhỏ, bị bệnh đậu mùa chưa chắc đã qua khỏi.Chẳng hay là ai làm?Đồng Ngọc qua hỏi Ninh Thư: "Diệu Lăng, Cách cách hỏi cô đã xử lý xong quần áo chưa?"

"Tôi xử lý xong rồi."

Ninh Thư gật đầu: "Tôi chạm vào quần áo, tới đây tôi sẽ không qua chăm tiểu chủ tử, nghỉ một thời gian rồi lại nói."

"Cô rắc giấm khử trùng khắp sân, phải rửa tay trước khi bế tiểu chủ tử nhé."

Ninh Thư dặn Đồng Ngọc.Đồng Ngọc gật đầu tỏ ý đã biết.Ninh Thư cứ tưởng mình uống thuốc sẽ không sao, không ngờ mấy hôm sau lên cơn sốt, mệt lả người.Chơi nhau thế là cùng, cơ thể này chưa từng bị đậu mùa nên không có kháng thể, không kháng được vi khuẩn.Cứ tưởng luyện Tuyệt Thế Võ Công sẽ không sao, nào ngờ vẫn dính.Ninh Thư tự sắc thuốc, luyện Tuyệt Thế Võ Công liên tục nhưng mụn nước ngứa ngáy đã bắt đầu mọc trên mặt cô.Tôi mệt quá mà.Ninh Thư thưa với Nữu Hộ Lộc thị mình phải rời khỏi phủ bối lặc.

Nữu Hộ Lộc thị đứng xa nhìn bọng nước thủy đậu mẩn khắp mặt Ninh Thư lại nghĩ đến con nên đã cho phép Ninh Thư rời phủ.Nữu Hộ Lộc thị cho Ninh Thư đến trang viên thuộc của hồi môn của mình, còn cử một nha hoàn đi theo chăm sóc Ninh Thư.

Ninh Thư từ chối nha hoàn, thân cô chưa lo xong, cô không muốn vạ lây người khác.Nữu Hộ Lộc thị cho Ninh Thư một khoản tiền chữa bệnh, nói rằng đợi Ninh Thư về trông em bé.Nữu Hộ Lộc thị không từ bỏ Ninh Thư, ai cũng biết chỉ cần khỏi bệnh đậu mùa một lần thì sẽ không mắc lại nữa.

Nữu Hộ Lộc thị mong Ninh Thư khỏi bệnh.Ninh Thư nhận tiền, đội mũ rộng vành đến trang viên của Nữu Hộ Lộc thị.

Trang viên cũng nhỏ thôi, trong đây có vài tá điền.Ninh Thư sống trong một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng sẽ lên núi hái thuốc, tự sắc thuốc tự nấu cơm.Do bệnh nên không ai trong trang viên tiếp xúc với cô.

Ninh Thư muốn ăn gì sẽ tự vào vườn hái.Ninh Thư định uống thuốc của hệ thống nhưng đang làm nhiệm vụ tập sự, không mua được thuốc của hệ thống.Mẹ kiếp thốn thôi rồi.Cho đến nay bệnh tình của cô vẫn chưa thuyên giảm, không biết cô có còn sống không nữa.Ninh Thư thấy may mắn vì mình đã từng học y, biếtcách chữa bệnh thủy đậu chứ không phải dạng mắc bệnh là đợi ngày chết.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 621: Hậu viện nhà Tứ gia - Bảo mẫu Ninh Thư


Chuyển ngữ: WanhooBài kiểm tra tổng kết của nhiệm vụ này là phải cứu mạng người, cứu mạng mình nhỉ.Ninh Thư không muốn nhiệm vụ thất bại khi sắp hoàn thành.

Ngày nào cô cũng uống một bát thuốc to, thuốc trong thuốc ngoài, có cách chữa nào đều dùng hết.Trải qua những ngày tháng một mình đấu tranh giữa sự sống và cái chết làm Ninh Thư cảm thấy cô đơn, lẻ loi chưa từng có.Ngày xưa trị liệu hoá chất vẫn có bác sĩ, y tá bên cạnh.

Còn ở đây tá điền kiêng kỵ cô làm Ninh Thư tuyệt vọng, trống vắng khó tả.Muốn cô trải nghiệm lại cảm giác bị bệnh tật hành hạ à?Ninh Thư rất muốn gãi, cô rất ngứa nhưng mụn nước mà vỡ, mủ chảy đến đâu mọc bọng mới đến đó nên không được gãi.Đã hai tháng trôi qua, bọng nước đã đóng vảy, cũng có nghĩa Ninh Thư đã khỏi bệnh.Vảy tróc rồi Ninh Thư lại đắp thảo dược lên mặt, cô phải làm thị nữ của Nữu Hộ Lộc thị, tương lai phải vào cung, mặt cô không thể đầy sẹo được.Không có khuôn mặt bình thường, dù Nữu Hộ Lộc thị có tin tưởng cũng sẽ không dẫn cô theo.Sau mấy tháng ròng đau khổ, bệnh đậu mùa của Ninh Thư đã khỏi hẳn.

Cô về phủ bối lặc, Nữu Hộ Lộc thị rất vui khi trông thấy Ninh Thư.Nhìn thấy vết sẹo trên mu bàn tay Ninh Thư, Nữu Hộ Lộc thị biết cô đã khỏi bệnh.Mấy tháng qua Nữu Hộ Lộc thị luôn phải đề phòng kẻ khác hại con, chưa khi nào được thả lỏng.

Nay thấy Ninh Thư lòng Nữu Hộ Lộc thị bỗng nhẹ nhõm hẳn.Có nha hoàn biết y thuật bên cạnh nhận ra vấn đề trước tiên vô cùng quan trọng.Ninh Thư nhún người cảm ơn Nữu Hộ Lộc thị.

Cô nhìn thấy Hoằng Lịch đã biết lẫy, biết ngồi, biết bò.Lớn nhanh quá.Ninh Thư về phủ có hỏi thăm tình hình tiểu cách cách.

Tiểu cách cách hơn hai tuổi đã biết đi.Ninh Thư nhìn từ xa, tiểu cách cách khoẻ mạnh có mấy nha hoàn chăm sóc, nha hoàn cũng hết lòng trông nom tiểu cách cách.Tiểu cách các sống với Niên thị sướng hơn sống với Tống thị.

Niên thị là Trắc Phúc tấn, địa vị cao hơn Tống Cách cách nữa.Tống Cách cách đã thôi đòi con, hậu viện có nhiều người sinh con trai, cô ta chỉ muốn mang thai lần hai để sinh con trai.Tống Cách cách tập trung sức lực chỉ muốn sinh con trai.Nhưng chuyện đó đâu liên quan đến Ninh Thư.Cơ mà...Mẹ kiếp lâu lắm rồi đấy, bao giờ mới kết thúc nhiệm vụ đây.

Cô muốn về, có phải 2333 chết rồi không."

Ê ê, cậu đâu rồi 2333?"

Ninh Thư muốn kiểm tra xem 2333 có bị trục trặc gì không mà sao giờ này vẫn chưa thông báo cho cô rời khỏi thế giới."

Gì thế?"

Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư."

Khi nào tôi mới được rời khỏi thế giới?"

Ninh Thư cảm thấy sắp hoàn thành nhiệm vụ.

Vận mệnh tiểu cách cách đã thay đổi, chí ít đã sống đến hai tuổi."

Đến lúc sẽ thông báo với cô."

Nói rồi 2333 lặn mất tăm.Ninh Thư: ...Nhiệm vụ gì thế này.Không biết tiêu chuẩn để hoàn thành là gì nữa?Ninh Thư thôi không nghĩ ngợi chuyện khi nào được rời khỏi, cô hỏi Nữu Hộ Lộc thị: "Cách cách đã điều tra ra ai định hại tiểu chủ tử chưa ạ?"

Nhắc tới làm Nữu Hộ Lộc thị thoáng buồn, lắc đầu: "Không điều tra được.

Mới điều tra ra tú nương làm quần áo thì tú nương đó xin nghỉ về quê vì mắc bệnh hiểm nghèo."

"Cách cách có nghi ngờ ai không?"

Rõ ràng đang nhằm vào Hoằng Lịch.Dận Chân bị nhắm vào vì tiềm lực còn Hoằng Lịch bị nhắm vào vì là chướng ngại vật.Với một số người, Hoằng Lịch là chướng ngại vật."

Nghi ngờ ai?"

Nữu Hộ Lộc thị mím môi rồi lắc đầu: "Ta không biết."

Vẻ mặt của Nữu Hộ Lộc thị khiến Ninh Thư nghĩ Nữu Hộ Lộc thị có đối tượng nghi ngờ nhưng chưa chắc chắn.

Ninh Thư hỏi chuyện khác: "Bối lặc gia có biết chuyện này không ạ?"

"Ta không nói cho gia biết, dù có nói..."

Dù có nói cũng sẽ không bảo vệ con cô.

Nữu Hộ Lộc thị không mấy vui vẻ.Ninh Thư lắc đầu: "Dù thái độ của Bối lặc gia thế nào nhưng nói cho ngài biết vẫn hơn."

Chuyện hậu viện toàn làm lén lút, nói cho cả phủ biết sẽ lợi hơn.Dù gì đi chăng nữa Dận Chân vẫn là chủ phủ này, chỉ khi hắn ta chọn cách xử lý trong im lặng mới bất lợi cho Nữu Hộ Lộc thị.Ninh Thư nghi ngờ Đích Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị.

Phúc tấn là người có quyền tối cao trong hậu viện.

Cô ta bắt một tú nương rời phủ, tú nương đó phải rời phủ.Bởi vì cô ta là người quyền to nhất hậu viện.Tuy nhiên đây chỉ là phán đoán của cô, Phúc tấn đã sinh con trai trưởng còn những đứa bé khác chỉ là con trai thứ, không uy hiếp con cô ta.Tại sao cô ta phải đối phó con của Nữu Hộ Lộc thị?Nhưng mà...

Hoằng Huy tám tuổi mất sớm.Cô ta đối phó Nữu Hộ Lộc thị vì cô ta biết lịch sử.Trong hậu viện có người xuyên không có người sống lại, khả năng cao Phúc tấn là người sống lại.Nhìn mà xem hậu viện của Dận Chân tập trung toàn các cao thủ nào đi.Xuyên không, sống lại, tất cả bám lấy Dận Chân, leo lên đầu Dận Chân để nắm quyền cao nhất.Ninh Thư bí mật thăm dò sân Ô Lạp Na Lạp thị để chứng minh xem Phúc tấn có phải người trọng sinh không.Ô Lạp Na Lạp thị mời y nữ trong cung đến chăm nom con trai, có ba bà vú để đảm bảo luôn có nguồn sữa dồi dào.Từ thái độ của Ô Lạp Na Lạp thị, có thể nhận thấy cô ta rất quan tâm con.Vậy chắc là sống lại rồi, mà cũng chẳng liên quan đến cô.Nếu Ô Lạp Na Lạp thị đối đầu với Nữu Hộ Lộc thị, tất nhiên Ninh Thư cô chọn đứng về phía Nữu Hộ Lộc thị.

Ngày đó Tống Cách cách ruồng bỏ cô may mà có Nữu Hộ Lộc thị đón về.

Nếu lúc đó Nữu Hộ Lộc thị không nhặt lại cô, Ninh Thư không biết giờ cuộc sống của cô thế nào nữa.Ô Lạp Na Lạp thị rung cây dọa khỉ, cô chỉ là cái cây khổ sở.Tóm lại không cần biết tương lai ra sao, cô và Nữu Hộ Lộc thị đã đi chung một con thuyền.Để xem ai trong số Nữu Hộ Lộc thị được số trời định sẵn, Ô Lạp Na Lạp thị sống lại hay Tiểu Nữu Hộ Lộc thị xuyên không chiến thắng trong cuộc chiến này.À quên còn có Dận Chân kẹp giữa các cô gái nữa.Dận Chân được nhiều cô gái yêu thương cũng không phí một đời.Ninh Thư không nói cho Nữu Hộ Lộc thị nghe suy đoán của mình, có một số chuyện cô được nói, có một số chuyện không đến lượt nha hoàn chen chân.Nhiệm vụ hiện tại của Ninh Thư là trông trẻ.Chăm hết đứa này đến đứa khác, từ khi lọt lòng đếnbiết đi, cô rất không muốn làm bảo mẫu, mong rằng lần sau đừng nhảy ra một anhcon trai trưởng thành.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 622: Hậu viện nhà Tứ gia - Hoàn thành nhiệm vụ


Chuyển ngữ: WanhooThị nữ Hồng Mai của Tống Cách cách qua hỏi Ninh Thư có thuốc sinh con không.

Ninh Thư phiền muộn, sao cứ có người hỏi cô thuốc đó nhỉ.Làm như biết y thuật là biết thuốc sinh con ấy.Tống Cách cách tìm cô cho hay nóng ruột lắm, muốn sinh con mà phải là con trai.Ninh Thư nhìn Hồng Mai hống hách: "Tôi không có thuốc sinh con."

Hồng Mai cau có: "Sao lại không có, cô đến sân Nữu Hộ Lộc Cách cách thế rồi người mang thai mà còn là con trai mà."

"Cách cách có dặn chỉ cần cô giúp người, người sẽ trọng thưởng cho cô."

Hồng Mai đưa túi thơm: "Đây là thù lao Cách cách cho cô."

Ninh Thư mở túi thơm ra xem, trong có ít bạc vụn.

Cô trả Hồng Mai túi: "Tôi không có thuốc sinh con thật."

Hồng Mai khó chịu ra mặt: "Thái độ của cô là sao Diệu Lăng?

Dù giờ cô là người của ai thì cũng đã từng là người của Cách cách.

Bám được người khác nên quên Cách cách rồi hả?"

Ninh Thư nhìn Hồng Mai: "Tôi chỉ là nô tài của phủ bối lặc, chủ tôi là Bối lặc gia.

Tôi đang phục vụ ai, tôi trung thành với người đó."

Tính cách của Tống Cách cách rất dễ mạo phạm người khác, chính nó đẩy cô ta trở thành con tốt thí trong hậu viện.Ninh Thư mặc kệ Hồng Mai, cô quay đi.Hồng Mai giậm chân tức tối, đi về báo cáo với Tống Cách cách."

Ting, nhiệm vụ tập sự diễn ra trong ba năm sáu tháng, hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi thế giới nhiệm vụ."

Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.Ninh Thư chưa từng cảm thấy giọng 2333 lại hay thế.Sau cơn choáng váng, mở mắt ra Ninh Thư đã về không gian hệ thống.Nhìn ghế sô pha, giá sách, bàn trà, đồ đạc trong phòng...

Cô không cầm nổi lòng hò reo, nhảy tưng tưng trên ghế.Cuối cùng cũng về, cô đã hoàn thành nhiệm vụ tập sự rồi.Một lúc sau Ninh Thư mới bình tĩnh, cô hỏi 2333: "Cậu bảo hoàn thành nhiệm vụ tập sự sẽ có thưởng, phần thưởng là gì?"

Mà khiến Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp mạo hiểm bước vào nhiệm vụ."

Chắc chắn có thưởng, cô nhắng thế làm gì."

2333 khinh thường: "Không quan tâm thiệt hơn mới làm nên chuyện lớn, chỉ hoàn thành một nhiệm vụ tập sự thôi đã nhắng nhít hết cả lên, đúng là cái đồ không có tương lai."

Ninh Thư: →_→Giao diện thuộc tính xuất hiện trước mặt Ninh Thư.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 3.150.000Điểm linh hồn: 300Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 200Điểm hấp dẫn: 4Điểm may mắn: 92Điểm vũ lực: 112Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 44Tư chất: 46Công đức: 26Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 1 Bùa hộ mệnhHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)Hoàn thành nhiệm vụ tập sự, nhận được năm mươi điểm thuộc tính, bốn điểm công đức, năm đạo cụ bùa hộ mệnh, một viên đá Biển Quy Luật.Ninh Thư nhìn phần thưởng, hỏi 2333: "Chỉ có thế?"

"Hờ, nhiều phần thưởng quá đúng không?"

2333 nói: "Năm bùa hộ mệnh lận, cũng có nghĩa cô có thêm năm cái mạng, năm cái mạng đó!!!"

"Ừ thì cũng được."

Ninh Thư ngạc nhiên: "Vậy cái gì làm Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp có chết cũng phải lấy được?"

"Đá Biển Quy Luật.

Có rất nhiều người cấp cao muốn có viên đá này bởi nó đổi được nhiều đồ vật quý giá."

2333 giải thích."

Viên đá này có lợi gì?"

Ninh Thư hỏi."

Chẳng có lợi gì hết, chính xác hơn là không có lợi gì ở cấp độ của cô.

Nó có tác dụng với kẻ mạnh sắp đột phá bước sang cảnh giới khác.

Cảnh giới ấy tính bằng đơn vị năm ánh sáng, quá xa vời với cô."

Ninh Thư: →_→Không xỏ đểu cô thì chết à?"

Biển Quy Luật, đá Biển Quy Luật?"

Ninh Thư nhăn mặt: "Đá Biển Quy Luật này là đá ở trong Biển Quy Luật mà hồi đó chúng ta đến nhỉ."

"Đúng, mỗi Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp vượt qua nhiệm vụ tập sự sẽ được thưởng một viên đá, lý do là gì thì tôi không biết."

2333 cũng không biết."

Cô định giữ lại viên đá này hay vào không gian ảo đổi thứ khác?"

2333 hỏi.Ninh Thư tin rằng không tự nhiên lại thưởng viên đá, hơn nữa kẻ mạnh cần nó tức nó quý giá.

Ninh Thư quyết định giữ lại.Ninh Thư cầm đá Biển Quy Luật, viên đá đen sì trông giống đá Hỗn Độn mà cô từng lấy được.Cầm buốt lạnh tay, nghe đâu đó có tiếng sóng vỗ rì rào."

Thật ra đá Biển Quy Luật là một không gian chứa đựng quy luật sinh trưởng nhưng chưa có ai phá vỡ được nó.

Có người nói hợp nhất với đá Biển Quy Luật sẽ hợp thành một thể tồn tại vĩnh hằng."

Hợp nhất?

Ninh Thư nhìn viên đá không rời, phải làm sao để hợp nhất thành một thể với viên đá?Ninh Thư cất viên đá.Nghe mà xa xôi quá, mình chỉ là Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp, còn cách cảnh giới 2333 nói quá xa, sự khác biệt không thể đo bằng trời đất.Nhưng được thưởng năm bùa hộ mệnh cũng đủ vui rồi.

Bùa hộ mệnh chỉ mua được bằng công đức, mỗi cái tốn tận sáu mươi công đức liền.Có sáu bùa hộ mệnh, làm nhiệm vụ yên tâm khỏi bàn.Ninh Thư chia năm mươi điểm thuộc tính vào trí tuệ, may mắn, vũ lực, sức mạnh tinh thần và tư chất.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 3.150.000Điểm linh hồn: 300Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 200 (+10)Điểm hấp dẫn: 4Điểm may mắn: 92 (+10)Điểm vũ lực: 112 (+10)Sức mạnh tinh thần: 120 (+10)Sức mạnh tín ngưỡng: 44Tư chất: 46Công đức: 26Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 6 Bùa hộ mệnhHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)Chia xong Ninh Thư mới nhận ra điểm thuộc tínhít quá, lần nào cũng chỉ cộng thêm được vào thuộc tính có khả năng bảo toàntính mạng cao.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 623: Đánh giá nhiệm vụ tập sự


Chuyển ngữ: Wanhoo"Đã là nhiệm vụ tập sự thì phải có đánh giá chứ nhỉ, đánh giá lần này của tôi thế nào?"

Ninh Thư hỏi 2333.2333 trả lời: "Nhiệm vụ này khá tốt, được đánh giá hạng xuất sắc."

"Đánh giá dựa trên tiêu chuẩn nào?"

Ninh Thư ngạc nhiên hỏi.Không ngờ được đánh giá hạng xuất sắc.2333 nói: "Tất cả hành động của cô đều trong phạm vi đánh giá.

Có đánh giá ý chí, phản ứng, và ranh giới nguyên tắc làm người.

Mỗi một việc làm đều tác động vào đánh giá."

"À ra vậy."

Ninh Thư lại hỏi: "Đánh giá này có tác dụng gì không?"

"Có thể có có thể không, kết quả cuối cùng chỉ là chuỗi số liệu, sống trở về mới quan trọng.

Ví như ngày cô làm nhiệm vụ tập sự sơ cấp ấy, số liệu của cô ở mức kém nhưng vẫn sống đấy thôi."

2333 nói: "Hành trình của chúng ta là chinh phục mây trời ngoài kia."

Câu nói hào hùng của 2333 không làm Ninh Thư xúc động, mặt cô vẫn lạnh tanh."

Nhạt nhẽo."

2333 hừ."

Tại sao bỗng dưng kết thúc nhiệm vụ?

Do hoàn thành à?"

Ninh Thư hỏi tiếp.2333 giải thích: "Tại vì nhiệm vụ quy định bằng ấy thời gian.

Cô hoàn thành sẽ rời khỏi nhiệm vụ, chưa hoàn thành yêu cầu cũng vẫn rời khỏi."

2333 giải thích.Hoá ra đây chính là lý do mà anh tóc bạc nói bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất.Ninh Thư hơi mệt, cô lên giường đi ngủ.

Bỏ qua tất cả ngủ một giấc đã vì cuối cùng đã kết thúc nhiệm vụ tập sự rồi.

Mặc dù quá trình không mấy suôn sẻ nhưng cũng đã hoàn thành.Ninh Thư ngủ dậy vươn vai, cô đã đỡ mệt hơn hẳn.Cô định đến không gian ảo đánh chén.

Ăn nhiều không béo, ăn nhiều không no, còn gì tuyệt vời bằng.Ninh Thư vừa ăn vừa hóng chuyện của người khác, hóng chuyện tào lao cũng vui.Tuy nhiên cô chỉ hóng được một số chuyện vặt vãnh.Rời quán ăn Ninh Thư tiếp tục dạo phố, ghé xem các đạo cụ.

Cô chỉ xem thôi chứ không mua vì đắt quá, có một số đồ đắt cắt cổ.Ninh Thư cũng ngộ ra rằng kinh nghiệm không hề đáng giá, đa số đạo cụ phải mua bằng sức mạnh tín ngưỡng hoặc công đức.Vừa hay sức mạnh tín ngưỡng và công đức cực kỳ lấy, không như kinh nghiệm được thưởng sau mỗi nhiệm vụ.Về không gian hệ thống, Ninh Thư hỏi 2333: "Cần bao nhiêu kinh nghiệm để lên cao cấp?"

"Hai mươi triệu."

Ninh Thư: ...Cô muốn tự vả quá mà, đang không hỏi bậy hỏi bạ, nghe hai mươi triệu kinh nghiệm sợ quá."

Sao cần nhiều kinh nghiệm thế?"

Chỉ cần ba triệu đã lên trung cấp, sao cần nhiều thế để lên cao cấp?

Từ ba triệu đến hai mươi triệu là gấp mấy lần ý nhỉ, gấp sáu lần liền.Chẳng thà không biết còn hơn."

Nhiều thế đến bao giờ tôi mới kiếm đủ?"

Ninh Thư bắt đầu hận đời."

Ai mà biết."

Thể loại gì vậy, cạn lời với cậu ta.Thôi được rồi, đến đâu hay đến đó, hai mươi triệu thì hai mươi triệu.Ninh Thư khoanh chân trên ghế, đọc thầm khẩu quyết Tuyệt Thế Võ Công.

Tu luyện xong lại thong thả đọc sách.Bỗng cô nhớ ra gì đó, rời mặt khỏi quyển sách hỏi 2333: "Cậu biết tôi có gặp một người trong nhiệm vụ đấy, cậu biết người đó tên gì không?

Anh ta là ai, sao lại có tư cách xoá sổ người thực thi nhiệm vụ?"

"Cô hỏi làm gì, tôi không quen người ở mây tầng cao, tôi cũng không biết anh ta là ai."

2333 không có hứng thú hỏi: "Cô hỏi thăm thân phận anh ta làm gì?"

"Nhằng cái xoá sổ người thực thi nhiệm vụ, biết anh ta là ai vậy lần sau có gặp tôi sẽ tránh thật xa."

Nhớ lại cảnh bị họng súng đen sì chĩa thẳng, dù cô đang là linh hồn vẫn thấy sởn gai ốc, hoảng hốt không thôi."

Ờ thế cô cứ tránh xa là được."

2333 dửng dưng.Liên quan đến mạng sống là chuyện lớn, cậu ta không nghiêm túc hơn được à?"

Chỉ cần cô không vượt phép, ai thèm đến giết con kiến như cô, cô lo bò trắng răng quá."

2333 khinh thường: "Cô chỉ là con kiến trước những kẻ mạnh thực thụ ngoài kia, cô có thấy ai để ý con kiến bò bên bên chân không?"

Ninh Thư: ╭( ̄▽ ̄)╯╧═╧ Lật bàn bằng một tay.Không thích nói chuyện với 2333.Tóm lại là không nói chuyện được với 2333.Ninh Thư khâu miệng chuyên chú đọc sách, không gian hệ thống chìm trong tĩnh lặng, chỉ vang mỗi tiếng giở sách của Ninh Thư.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Ninh Thư cũng đã đọc xong, vui vẻ cất sách về kệ.Tưới nước cho chậu hoa lại tập thể dục một lát, sau đó mới mua tích cốc đan, nước, thuốc men, thuốc giả chết và một số nhu yếu phẩm."

Xong rồi vào nhiệm vụ thôi."

Ninh Thư nói với 2333, nói rồi nhắm mắt đợi 2333 dịch chuyển.Nhưng đợi mãi vẫn không thấy đi, cũng không cảm thấy choáng váng do dịch chuyển.Gì vậy?Ninh Thư mở mắt thì thấy một cô gái nhìn cô ngơ ngác.Ninh Thư nhìn xung quanh, đây vẫn là không gian hệ thống mà, cô gái này vào kiểu nào?"

Cô là người thay đổi số phận giúp tôi à?"

Cô gái lên tiếng, cô ta mặc đồng phục bệnh nhân, rõ thấy yếu ớt vô cùng.Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhưng tái, môi cũng tím.

Mặt cô ta nhỏ bằng bàn tay, đường nét xinh xắn, mặt nhỏ nhưng ốm yếu nên không quá xinh đẹp."

Cô làm cái gì thế, người ủy thác đang hỏi cô đó.

Trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp sẽ được gặp người ủy thác trước khi làm nhiệm vụ mà, cô quên à?"

2333 thấy Ninh Thư đần thối cái mặt đành phải nhắc nhở.Ninh Thư hiểu ra, trả lời ngay: "Là tôi, nguyện vọng của cô là gì?"

"Tôi tên Nghê Tịnh, tôi muốn hai kẻ bẩn thỉu đó không được chết tử tế."

Nghê Tịnh nhìn Ninh Thư, buông giọng nhẹ bẫng: "Đó là nguyện vọng của tôi."

Ninh Thư nghĩ rồi hỏi: "Cô đã kết hôn?"

"Tôi kết hôn rồi, tôi là một người phụ nữ không trọn vẹn."

Nghê Tịnh rớm nước mắt: "Anh ta nói với tôi anh ta đã yêu người khác.

Trong tình yêu không phân biệt đúng sai, chỉ có yêu và không yêu."

Ninh Thư: ...Dây vào tình cảm khó gỡ vậy đấy."

Ngoài ra cô còn nguyện vọng nào khác không?"

Ninh Thư hỏi Nghê Tịnh.Nghê Tịnh lắc đầu: "Tôi chỉ có nguyện vọng này thôi, tôi muốn họ không được mồ yên mả đẹp."

"Xác định ủy thác phải trả giá đắt, cô định trả bằng gì?"

Ninh Thư hỏi.Nghê Tịnh bặm môi: "Tôi sẵn sàng trả bằng toàn bộsức mạnh linh hồn, chỉ dư lại linh hồn gốc để bước vào luân hồi."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 624: Đẻ mướn - Bệnh tim


Chuyển ngữ: WanhooNghe thấy Nghê Tịnh không định trở về sống tiếp, Ninh Thư ngạc nhiên: "Cô không định về à?"

Người thực thi nhiệm vụ không thể ở lại thế giới nhiệm vụ quá lâu, một thời gian sau Nghê Tịnh sẽ quay lại được.Nghê Tịnh lắc đầu: "Cơ thể tôi tàn tạ lắm rồi, tôi muốn bắt đầu kiếp sống mới.

Tôi chỉ giận vì hạnh phúc của họ xây dựng từ hài cốt của tôi, họ dựa vào đâu mà làm vậy?"

Ninh Thư gật đầu: "Ok, tôi nhận đơn ủy thác này."

Nhìn thấy Nghê Tịnh làm Ninh Thư nhớ lại ngày tháng mình sống trong bệnh viện.

Cô cũng bị bệnh tật hành hạ nhưng cô không gặp phải tình huống trớ trêu nào khác.Nghê Tịnh mỉm cười dịu hiền, khác hoàn toàn dáng vẻ oán trách mới rồi: "Cảm ơn cô."

Linh hồn Nghê Tịnh biến mất.Ninh Thư thắc mắc đôi chỗ, cô hỏi 2333: "Người ủy thác trả giá bằng tất cả linh hồn nhưng tại sao tôi chưa từng nhận được sức mạnh linh hồn?"

"Một phần ba linh hồn người ủy thác trả giá được chia cho cô, hai phần ba còn lại chia cho hệ thống."

2333 nói.Khôn quá, dù thế cô vẫn chưa thấy một phần ba linh hồn bao giờ."

Vật chất mà cô hấp thụ trong không gian mỗi lần tu luyện là sức mạnh linh hồn thuần khiết, chứ cô tưởng cô hấp thụ cái gì?"

Ninh Thư nhăn mặt, cô biết vật chất trong không gian hệ thống giúp tăng cường linh hồn nhưng không biết nó là gì, hoá ra là sức mạnh linh hồn."

"Đây là thế giới hiện đại, để tôi mua súng đã."

Ninh Thư nói rồi mở cửa hàng tìm súng, tuy nhiên nút mua hiện màu xám, cô không mua được bất cứ loại nào."

Gì?

Sao tôi không mua được?"

Ninh Thư buồn lắm."

Đây là thời bình, cô định mua súng rồi ghét ai bắn chết kẻ đó à?

Cô là người thực thi nhiệm vụ, cô phải tự lực cánh sinh giúp đỡ người ủy thác thay đổi cuộc đời chứ.

Mà tôi từng giải đáp cho cô rồi nhé, cửa hàng giao dịch có quy định riêng, cô không mua được đồ vật không được phép xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ."

2333 thờ ơ."

Cô phải cho người ủy thác một cuộc đời thành công rực rỡ bằng chính sức lực của cô."

2333 cổ vũ: "Cố lên, cô vẫn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, đồ của hệ thống chỉ giúp một phần nhỏ, kẻ mạnh thực thụ không cần thắng nhờ phụ kiện."

Ninh Thư: Hờ hờ...Nói dễ xơi quá nhỉ, là cô làm nhiệm vụ chứ không phải 2333, biến đi cho khuất mắt...Ninh Thư lấy hơi sâu: "Vào nhiệm vụ."

Cơn choáng váng thân quen lại đến, linh hồn cô đang sáp nhập vào một cơ thể.

Sau khi linh hồn đã hợp nhất với cơ thể, cảm giác khó chịu lập tức ùa về.Trái tim khó thở, hô hấp dồn dập, tiếng tim đập ù ù trong tai.

Tim cô đập nhanh quá, nhanh như sắp nổ tung.Bệnh tim!Nghê Tịnh mắc bệnh tim.Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, hình như có ai đó bóp miệng, nhét thuốc và đổ nước vào miệng cô.Ninh Thư nuốt thuốc và nước xuống.Một lúc lâu sau cô mới đỡ hơn, tuy chân tay rã rời nhưng không còn cảm thấy sắp vỡ tim nữa.

Từ từ mở mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt điển trai."

Em sao không chứ?"

Người đàn ông điển trai vừa lo lắng vừa giận dữ.Ninh Thư mới nhận ra cô đang nằm dưới sàn, thấy Ninh Thư định đứng dậy anh ta liền đỡ Ninh Thư, lo lắng: "Em ổn thật không Tịnh Tịnh?"

Ninh Thư lắc đầu: "Em không sao, em muốn đi nghỉ."

"Ừ."

Người đàn ông bế bổng Ninh Thư, Ninh Thư nhìn thấy trong phòng vẫn còn một cô gái với đường cong chữ S đang đứng cắn môi kiên cường, mắt không rời người đàn ông bế Ninh Thư.Người đàn ông bế Ninh Thư về phòng ngủ, khẽ đặt Ninh Thư xuống giường, đắp chăn cho Ninh Thư rồi ngồi xuống bên cạnh, đặt bàn tay ấm nóng lên mu bàn tay cô: "Em nghỉ đi."

Ninh Thư thưa ừm và nhắm mắt.Người đàn ông ra ngoài, không quên đóng cửa.Ninh Thư bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.Người đàn ông vừa rồi tên Cảnh Thiếu Trạch, là chồng của Nghê Tịnh.

Hai người yêu nhau, kết hôn sắp được năm năm.Cảnh Thiếu Trạch là con một trong nhà họ Cảnh, bị áp lực bủa vây nhưng vẫn nhất quyết cưới Nghê Tịnh mắc bệnh tim bẩm sinh.Căn bệnh của Nghê Tịnh không cho phép cô ấy vận động quá mạnh.

Kể cả khi làm chuyện vợ chồng Cảnh Thiếu Trạch cũng chỉ làm một cách nhẹ nhàng nhất có thể, không dám làm quá mạnh.Nghê Tịnh không thể sinh con bởi mang thai tạo áp lực cực lớn cho cơ thể, Nghê Tịnh không kham nổi.

Chưa biết chừng con chưa chào đời mà Nghê Tịnh đã ra đi trước.Nhưng không có con thì sản nghiệp đồ sộ nhà họ Cảnh giao cho ai?Mẹ chồng của Nghê Tịnh định thuê người đẻ mướn.

Nghê Tịnh đau lòng song cũng áy náy vì không thể sinh con cho Cảnh Thiếu Trạch, lại thêm bị bố mẹ chồng ghét nên đã đồng ý.Cô gái ở phòng khách nãy chính là người mà mẹ Cảnh Thiếu Trạch thuê về đẻ mướn.Diệp Tích vì bố, vì gia đình mới cắn răng ký hợp đồng đẻ mướn.Cảnh Thiếu Trạch biết chuyện giận lắm, vì thế anh cũng ghét lây Diệp Tích đẻ mướn.Khi đó Cảnh Thiếu Trách vẫn còn yêu Nghê Tịnh.Mẹ Cảnh Thiếu Trạch đón Diệp Tích về nhà, bảo rằng muốn bồi dưỡng cơ thể Diệp Tích.Chồng, vợ, người đẻ mướn sống chung một nhà, chuyện lạ không tưởng.Trong thời gian sống chung, Cảnh Thiếu Trạch nảy sinh tình cảm với cô gái Diệp Tích kiên cường đến mức làm người ta đau lòng.

Nhưng anh ta rất dằn vặt vì anh ta yêu vợ.Nghê Tịnh phát hiện chồng thay lòng đổi dạ bắt đầu nghĩ cách đối phó Diệp Tích, làm Cảnh Thiếu Trạch hiểu lầm Diệp Tích.

Diệp Tích là người rất kiên cường, bị oan nhưng không giải thích.Tóm lại Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích cứ dây dưa như thế.Diệp Tích sinh một đứa con rồi biến mất, bấy giờ Cảnh Thiếu Trạch mới nhìn thấu lòng mình, anh ta yêu Diệp Tích.Cảnh Thiếu Trạch trong đau khổ bế đứa con mới chào đời uống rượu cho qua ngày.Anh ta đã quên mình là chồng người ta.

Anh ta lạnh nhạt với Nghê Tịnh, anh ta càng thêm căm hận Nghê Tịnh sau khi biết những việc Nghê Tịnh từng làm với Diệp Tích."

Không ngờ cô lại độc ác đến thế, cô không phải Nghê Tịnh tôi từng quen."

Trích nguyên văn câu Cảnh Thiếu Trạch nói với Nghê Tịnh.Từ đó trở đi Cảnh Thiếu Trạch không về nhà thêm lần nào.

Kể cả khi Nghê Tịnh lên cơn đau tim gọi cho anh ta, anh ta cũng mặc kệ.

Vì là phẫu thuật tim nên khó khăn lắm nhà mẹ Nghê Tịnh mới tìm được quả tim thay thế.Cảnh Thiếu Trạch dề dà không chịu ký tên dẫn đếnNghê Tịnh quá yếu, chết trên bàn phẫu thuật do không đủ sức vượt qua ca phẫuthuật.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 625: Đẻ mướn - Sự sắp xếp của định mệnh


Chuyển ngữ: WanhooNăm năm sau Diệp Tích trở về.Năm năm qua Cảnh Thiếu Trạch không có phụ nữ khác, gặp lại Diệp Tích đã quả quyết bắt cóc, nhốt cô gái đánh cắp trái tim anh lại biệt tăm biệt tích làm anh giận bao năm qua vào lồng son.Cô gái ấy là mẹ của con anh, anh dẫn con theo đuổi Diệp Tích.Cảnh Thiếu Trạch bấy giờ là người đàn ông goá vợ trong tầm ngắm của biết bao phụ nữ.

Phụ nữ tinh ranh đều muốn trèo lên giường Cảnh Thiếu Trạch vậy mà Diệp Tích trốn Cảnh Thiếu Trạch như chuột trốn mèo, bởi tổn thương năm năm trước đã khiến Diệp Tích ghét đàn ông và sợ yêu.Cả hai trải qua một khoảng thời gian tan rồi lại hợp, trong một lần tình cờ nhắc lại chuyện ngày nhỏ, Diệp Tích kể hồi bé cô từng gặp được một cậu bé.Cậu bé bị bắt cóc, vì Diệp Tích nhìn thấy mặt tên bắt cóc nên bị bắt cùng.

Cậu bé và cô trốn thoát nhờ lanh trí, nắm tay nhau chạy thật xa.Nghe chuyện Cảnh Thiếu Trạch ôm Diệp Tích, cảm thán rằng họ là sự sắp xếp của định mệnh, may mà không đánh mất nhau.Ninh Thư xem hết cốt truyện suýt hộc máu.

Chưa bàn chuyện hồi nhỏ tên bắt cóc không canh trừng hai đứa bé hẳn hoi, ngay từ những sự việc xảy ra sau này đã thấy đây là một cốt truyện tẩy trắng khiên cưỡng.Tình yêu của họ là sự sắp xếp của định mệnh, Diệp Tích không phải người thứ ba.Ninh Thư đã cảm nhận được sự phẫn nộ, không cam lòng của Nghê Tịnh.Ninh Thư khoanh chân trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Cơ thể hơi cái lại ôm ngực ngã lăn ra đất rất cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ.Hiện đại ít linh khí, cơ thể này thiếu căn cốt nên không thấy mấy hiệu quả tu luyện.Ninh Thư đành phải tích tiểu thành đại thôi."

Cốc cốc cốc..."

Ninh Thư đang tu luyện bị tiếng gõ cửa ngắt giữa chừng.

Cô nằm xuống đắp chăn.Sau tiếng gõ cửa là tiếng mở cửa khẽ khàng."

Dậy nào Tịnh Tịnh."

Cảnh Thiếu Trạch đi vào sờ trán Ninh Thư.

Ninh Thư mở mắt né bàn tay Cảnh Thiếu Trạch, ngồi dậy hỏi: "Sao vậy anh?"

Cảnh Thiếu Trạch mỉm cười, bộ âu phục tôn lên vóc dáng cao ráo, tay áo sơ mi trắng làm anh ta vừa nho nhã vừa sang trọng.Nét dịu dàng lan trong đôi mắt Cảnh Thiếu Trạch: "Đến giờ ăn cơm rồi bé lười ạ."

Ninh Thư mỉm cười, vén chăn đứng dậy.Cảnh Thiếu Trạch dìu Ninh Thư.Ninh Thư xuống dưới nhà đã thấy Diệp Tích ngồi sẵn bên bàn ăn, cùng bàn còn có bố mẹ chồng của Nghê Tịnh."

Đã đơn hơn chưa?"

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch hỏi Ninh Thư.Cảnh Thiếu Trạch kéo ghế cho Ninh Thư, Ninh Thư ngồi xuống trả lời: "Con đỡ nhiều rồi mẹ."

"Cô phải tự biết chăm lo chứ cứ vậy không hay, chỉ khổ nhất mình."

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói.Nghe mà xem, làm như cô muốn bị bệnh tim lắm không bằng.

Cô không được lựa chọn, nói thế như đang trách cô giả vờ lên cơn đau tim, hành hạ người trong nhà.Ninh Thư không trả lời, cô quan sát Diệp Tích ngồi trước mặt, Diệp Tích đang ăn thức ăn theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ.Da dẻ Diệp Tích hồng hào, trắng nõn, là một cô gái khoẻ mạnh và xinh đẹp.

Đối lập rõ ràng với Nghê Tịnh gầy tong teo sống chung với bệnh tật.Va phải ánh mắt của Ninh Thư, Diệp Tích nhìn Ninh Thư rồi cúi gằm mặt.Luyện Tuyệt Thế Võ Công cả một buổi chiều làm Ninh Thư thấy đói, cô ăn cơm trong yên lặng.Cảnh Thiếu Trạch thấy hôm nay Ninh Thư ăn nhiều nên vui lắm, liên tục gắp thức ăn cho Ninh Thư.Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch và Ninh Thư, tiếp tục cúi đầu ăn phần cơm của mình.Ăn tối xong Diệp Tích nhận việc rửa bát, một mình cô ta rửa bát trong bếp, cố gắng xoá nhòa sự tồn tại trong nhà.Mặc dù Cảnh Thiếu Trạch đang nói chuyện với Ninh Thư nhưng mắt cứ liếc mãi vào trong bếp, lúc sau anh ta nói: "Tối nay em ăn khá nhiều, để anh đi lấy thuốc tiêu hoá cho em không nhỡ lát em lại khó ngủ."

Ninh Thư không trả lời, chỉ nhìn Cảnh Thiếu Trạch đi vào bếp.Cảnh Thiếu Trạch vào bếp tỏ thái độ lạnh nhạt với Diệp Tích đang rửa bát.

Anh ta tóm cổ tay Diệp Tích, Diệp Tích đang cầm đĩa bị bất ngờ trước động tác của Cảnh Thiếu Trạch, sơ sẩy đánh rơi đĩa xuống đất.Diệp Tích ngạc nhiên nhìn Cảnh Thiếu Trạch mang khuôn mặt lạnh tanh.

Định giật tay ra nhưng Cảnh Thiếu Trạch đã ép Diệp Tích vào tường.Diệp Tích hoảng hốt đẩy Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch nói lạnh lùng: "Đừng tưởng tôi sẽ chạm vào cô.

Người tôi yêu là Tịnh Tịnh, cô chỉ là cái thứ đẻ mướn vì tiền."

Diệp Tích cắn môi không giải thích, vùng vẫy với Cảnh Thiếu Trạch.Cô đâu muốn làm người đẻ mướn.

Rõ ràng anh ta rất đỗi dịu dàng nhưng tại sao lại cư xử với cô lạnh lùng thế."

Sao không nói đi?

Hồi sáng cô nói gì với Tịnh Tịnh mà làm cô ấy lên cơn đau tim?"

Cảnh Thiếu Trạch chống tay lên bức tường sau lưng Diệp Tích: "Đừng thử sự nhẫn nại của tôi."

Cơ thể to cao của Cảnh Thiếu Trạch như ôm trọn người Diệp Tích, hơi thở mạnh mẽ làm Diệp Tích khó thở, trái tim cũng gia tốc."

Tôi biết anh ghét tôi nhưng tôi không nói gì hết."

Diệp Tích nói.Cảnh Thiếu Trạch bật cười quyến rũ, vẻ mặt khác hoàn toàn khi đứng trước Nghê Tịnh.Trước Nghê Tịnh, Cảnh Thiếu Trạch là người dịu dàng săn sóc chu đáo.

Còn trước Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch là người đàn ông chinh phục phụ nữ.Luôn miệng nói ghét Diệp Tích nhưng hơi chút Cảnh Thiếu Trạch lại động chạm cơ thể như cầm tay, như ép sát vào tường để găm vào trái tim Diệp Tích những lời tổn thương sâu sắc.Ninh Thư đứng ngoài cửa nhìn hai bọn họ, Cảnh Thiếu Trạch đã biến thành một con người khác khi đứng trước Diệp Tích.Cảnh Thiếu Trạch là người lịch sự biết cách đối nhân xử thế, vậy mà dáng vẻ giờ đây là của một anh chủ tịch quyến rũ, bá đạo.Dù Cảnh Thiếu Trạch có khinh thường hay cư xử tệ với Diệp Tích, tất cả chỉ muốn thể hiện mong muốn Diệp Tích để ý anh ta.Cảnh Thiếu Trạch vẫn tự thôi miên không biết bao nhiêu lần rằng: Người anh yêu là Nghê Tịnh, người anh yêu là vợ anh chứ không phải kẻ đẻ mướn vì tiền kia, không bao giờ có chuyện đó.

Sự hiện diện của cô ta chỉ phá hoại tình cảm vợ chồng giữa anh và Nghê Tịnh.Cảnh Thiếu Trạch là người thiếu quyết đoán, vừa yêu vợ vừa yêu Diệp Tích."

Tôi thừa nhận tôi đẻ mướn vì tiền như anh nói."

Diệp Tích bình tĩnh ngẩng lên nhìn Cảnh Thiếu Trạch: "Dù anh có ưa tôi hay không, tôi vẫn chấp nhận trả giá này để cứu công ty bố tôi."

"Đây là chuyện của tôi, tôi đẻ mướn chẳng liên quan gì đến anh."

Diệp Tích quật cường.Cảnh Thiếu Trạch khinh thường: "Mồm mép sắc sảo,tôi không muốn con tôi chui ra từ bụng kẻ như cô."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 626: Đẻ mướn - Rất yêu vợ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Diệp Tích nhận công việc đẻ mướn vô cùng áp lực, nếu không vì gia đình, chưa chắc cô đã chịu nghe những lời châm biếm của Cảnh Thiếu Trạch.Diệp Tích luôn thấy Cảnh Thiếu Trạch dịu dàng với Nghê Tịnh song với cô chỉ có lạnh lùng đáng sợ.Mặc dù vậy, một số hành động của Cảnh Thiếu Trạch vẫn làm trái tim Diệp Tích không nghe theo lý trí.Diệp Tích cảm thấy mình bị Cảnh Thiếu Trạch bỡn cợt.Diệp Tích hít sâu rời khỏi vòng vây của Cảnh Thiếu Trạch, cô không thể để anh ta làm rối bời trái tim cô nữa.Diệp Tích đẩy Cảnh Thiếu Trạch lại thấy Ninh Thư đứng ngoài cửa, mặt cô ta tái mét: "Nghê Tịnh."

Cảnh Thiếu Trạch quay phắt người lại, nhìn thấy Ninh Thư đứng vô cảm bên ngoài bèn mỉm cười dịu dàng hỏi: "Sao em lại vào đây?"

Ninh Thư chau mày: "Anh vào bếp lâu quá nên em vào xem sao."

"Hai người?"

Ninh Thư quan sát Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích.Cảnh Thiếu Trạch đi ra khoác vai kéo Ninh Thư ra ngoài.Lúc đi còn ngoảnh lại quắc mắt với Diệp Tích.Diệp Tích rùng mình trước đôi mắt ấy.Cảnh Thiếu Trạch rất yêu vợ anh ta."

Thiếu Trạch qua mẹ bảo."

Mẹ chồng vừa gọi Cảnh Thiếu Trạch vừa nhìn Ninh Thư.Ninh Thư gạt bàn tay bá vai cô: "Anh qua đi, em về phòng trước."

Cảnh Thiếu Trạch nói dịu dàng: "Em đi đi."

Ninh Thư về phòng ngẫm xem nên làm gì.

Nghê Tịnh đã không định quay về mà nhiệm vụ của cô là xử lý Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích.Vậy ly hôn thôi.Đỡ phải gai mắt.Hành động của Cảnh Thiếu Trạch là lừa dối Nghê Tịnh, không thể cho Diệp Tích đẻ mướn không công được.Ninh Thư đang nghĩ thì Cảnh Thiếu Trạch về phòng, ngồi bên giường nói chuyện với Ninh Thư: "Tịnh Tịnh, công ty có chút việc anh tăng ca không về, em ở nhà chú ý nhé."

Ninh Thư nghi ngờ hỏi: "Việc gì mà gấp thế, tối rồi vẫn phải đến công ty."

"Có dự án hợp tác cần xử lý gấp, anh là chủ tịch anh phải có mặt."

Cảnh Thiếu Trạch nói chuyện dịu dàng.Nói dối!Giọng dịu dàng cỡ nào cũng không giấu được đôi mắt gian xảo kia.Ninh Thư gật đầu như thường: "Anh xử lý xong sớm, đừng thức khuya có hại lắm."

Cảnh Thiếu Trạch xoa tay Ninh Thư rồi đi.Ninh Thư khoanh chân tu luyện Tuyệt Thế Võ Công trên giường, trái tim đập nhanh làm cô rất khó chịu.Nghê Tịnh ốm nhường này vẫn bị chồng phản bội.

Khổ sở biết bao còn níu kéo chồng bằng bệnh tật.Chỉ cần Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích ở gần nhau, Nghê Tịnh sẽ cố tình giả vờ lên cơn đau tim.Cách đó không níu kéo được đã gửi gắm trái tim ở nơi khác.

Khi một người không còn yêu bạn, bạn làm gì cũng chỉ là công cốc.Khi anh hết yêu em, em chả là cái thá gì.Quanh đi quẩn lại chỉ tự làm khổ mình.Ninh Thư tiết ra một đống mồ hôi dừng tu luyện, đồng hồ chỉ mười một giờ đêm, tập trung cao độ nên đã luyện đến tận giờ này.Ninh Thư tắm rửa rồi xuống dưới nhà uống nước, đi qua phòng Diệp Tích dưới tầng lại nghe thấy tiếng động bên trong.Ninh Thư ghé tai sát tường nhưng chỉ nghe thấy loáng thoáng chứ không nghe rõ.Ninh Thư nghĩ bụng, cô mở cửa chính khẽ khàng, đi vòng qua sân đến cửa sổ phòng Diệp Tích.Phòng Diệp Tích vẫn sáng đèn, Ninh Thư nhìn qua khe cửa không che rèm thì thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang nằm trên giường, khung cảnh mới làm chuyện đó xong.Cô nghe thấy tiếng Diệp Tích khóc lóc rấm rứt nho nhỏ.Cảnh Thiếu Trạch nhìn tấm lưng mịn màng của Diệp Tích, lật người cô ta bắt cô ta quay mặt về hướng mình: "Đừng tỏ thái độ đấy, đã cần tiền thì phải hi sinh."

"Tôi..."

Diệp Tích ngây dại, Cảnh Thiếu Trạch sầm mặt nhìn những vết đỏ trên người Diệp Tích, cúi đầu hôn môi Diệp Tích.Ninh Thư trở vào trong nhà đá mạnh cửa phòng Diệp Tích.Đẻ mướn là cho trứng của Nghê Tịnh đã thụ tinh tinh trùng của Cảnh Thiếu Trạch vào bụng Diệp Tích, sao hai anh chị lại ngủ với nhau để sinh con?Bà được đi học, anh chị không lừa được bà đâu.Hai người trong phòng nghe tiếng rầm dừng ngay động tác.

Cảnh Thiếu Trạch đắp chăn che kín cơ thể trần truồng của Diệp Tích.Diệp Tích vô cùng hoảng hốt nhưng Cảnh Thiếu Trạch đắp chăn cho cô đã làm Diệp Tích gay mũi xốn xang.Cảnh Thiếu Trạch chỉ mặc quần, để nguyên thân trần vạm vỡ quyến rũ, Diệp Tích thôi không dám nhìn, vùi cả người trong chăn.Cảnh Thiếu Trạch chau mày ra mở cửa nhưng bên ngoài chẳng có ai, nhìn xung quanh cũng không có ai.Là ai nghịch?Cảnh Thiếu Trạch đóng cửa mặc quần áo.Diệp Tích nhìn những ngón tay thon dài đóng cúc áo sơ mi vô cùng đẹp mắt của Cảnh Thiếu Trạch."

Ai ở ngoài vậy?"

Giọng Diệp Tích hơi khàn.Cảnh Thiếu Trạch nhìn cô ta: "Không có ai hết."

Cảnh Thiếu Trạch cầm áo ngoài rồi đi.Ninh Thư đạp cửa liền về phòng, lên xuống cầu thang lại đi quanh nhà làm trái tim cô hơi khó chịu.Ninh Thư nằm ngủ mà mắt mở thao láo, cô cạn lời lắm, hai bọn họ được xem như "làm" nhiều sinh tình nhỉ.Hương vị của Diệp Tích làm Cảnh Thiếu Trạch điên đảo, từ đây say mê cơ thể Diệp Tích.Do bị bệnh nên Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh chỉ làm nhẹ nhàng, không có cảm giác thú tính sôi trào chinh phục phụ nữ của đàn ông.Đó là tư vị mà Cảnh Thiếu Trạch chưa từng được cảm nhận ở Nghê Tịnh.Vậy là hai bọn họ giấu Nghê Tịnh ngủ với nhau.Cho đến tận khi Diệp Tích sinh con, Nghê Tịnh vẫn tưởng con Diệp Tích sinh là kết tinh của mình và Cảnh Thiếu Trạch.Mẹ Cảnh Thiếu Trạch quyết định thuê người đẻ mướn, Nghê Tịnh và Cảnh Thiếu Trạch đã đến bệnh viện đông lạnh trứng và tinh trùng.Sau lại mẹ Cảnh Thiếu Trạch đưa Diệp Tích về, cho Diệp Tích ở nhà để bồi bổ, đợi khi cơ thể đã ở trong trạng thái tốt nhất sẽ cấy trứng và tinh trùng vào tử cung.Sau khi Diệp Tích sinh con rồi biến mất, Nghê Tịnhhết lòng chăm con.

Cuối cùng chết trên bàn phẫu thuật vì cơ thể bệnh tật hếtkham nổi.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 627: Đẻ mướn - Người anh có mùi gì thế


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cảnh Thiếu Trạch đáng lẽ đang âu yếm với Diệp Tích lại lên tầng, mở cửa thấy Ninh Thư đang ngồi uống nước thì nheo mắt, vào hỏi Ninh Thư: "Em chưa ngủ à?"

Ninh Thư ngoảnh lại, ngạc nhiên: "Anh bảo đến công ty sao đã về rồi?"

"Anh xử lý xong việc không về thế ngủ lại công ty hả."

Cảnh Thiếu Trạch nhìn cốc nước của Ninh Thư: "Em mới xuống dưới nhà rót nước sao?"

Vừa có người đá cửa, Cảnh Thiếu Trạch đánh giá biểu cảm Ninh Thư.Ninh Thư lại uống thêm một ngụm nước nữa, cô lắc đầu: "Em không, thím Lý mang nước cho em."

Ninh Thư khịt mũi: "Người anh có mùi gì thế?"

Nói rồi ghé lại gần ngửi người Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch dịch người ra sau: "Anh bận quá bị ra mồ hôi, chắc hôi lắm đúng không, để anh đi tắm cái đã."

Ninh Thư mỉm cười, nói khẽ: "Anh đi tắm đi."

Cảnh Thiếu Trạch mỉm cười với Ninh Thư rồi vào phòng tắm, nghe tiếng nước xối bên trong mà Ninh Thư bật cười.Ngủ với con khác ngay trước mắt vợ kích thích lắm đúng không.Cảnh Thiếu Trạch tắm xong nằm bên Ninh Thư, dịu giọng nói: "Ngủ thôi."

Sau đó nhắm mắt đi vào giấc ngủ say, rõ thấy vì khi nãy vận động làm anh ta hơi mệt.Ninh Thư bĩu môi thầm tính toán.Sáng hôm sau Cảnh Thiếu Trạch vệ sinh cá nhân xong mới gọi Ninh Thư dậy: "Dậy nào Tịnh Tịnh."

Ninh Thư thức giấc được Cảnh Thiếu Trạch bế dậy.

Cảnh Thiếu Trạch đặt dép ngay ngắn, Ninh Thư xỏ chân vào là xong.Anh ta tiếp tục chải đầu cho Ninh Thư, mái tóc bù xù được búi gọn gàng, cố định bởi một cây trâm ngọc kiểu cổ.Cảnh Thiếu Trạch ngắm Ninh Thư một lượt: "Tịnh Tịnh dịu hiền xinh đẹp như thiếu nữ cổ đại ấy."

Xàm quá, bị bệnh tim không dám đi nhanh lại chả dịu hiền thì không.

Dù lòng Ninh Thư phun trào như núi lửa thì động tác vẫn từ tốn.Cử động quá mạnh tim sẽ đập nhanh, sẽ không chịu được."

Cảm ơn anh."

Ninh Thư mỉm cười.Cảnh Thiếu Trạch mặc âu phục sang trọng đẹp trai, từ ánh mắt, nét mặt đến cử chỉ đều dịu dàng với cô.Nếu không nhìn thấy cảnh hôm qua của Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích, ai trông Cảnh Thiếu Trạch hôm nay cũng sẽ khẳng định là người chồng tốt.

Đã to cao đẹp trai lại còn yêu vợ nhất trần đời, làm gì có anh xã nào hoàn hảo hơn.Ninh Thư xuống dưới nhà với Cảnh Thiếu Trạch.

Mẹ chồng đang nói chuyện với Diệp Tích trong phòng khách, Diệp Tích cứ mất tự nhiên kéo cổ áo.Mẹ chồng phấn khởi ra mặt, thái độ mập mờ với Diệp Tích, nhìn là biết chuyện tối hôm qua.Mẹ chồng thích Diệp Tích hơn con dâu chính thống Ninh Thư đây.Ninh Thư đi đến chào mẹ chồng, mẹ chồng nói với Ninh Thư: "Diệp Tích đang ở trạng thái khá tốt, chắc là sắp đặt được phôi thai đã thụ tinh ống nghiệm vào cơ thể con bé rồi."

Ninh Thư bình tĩnh hỏi: "Vậy ạ?"

Ninh Thư quan sát mẹ Cảnh Thiếu Trạch, cử chỉ tao nhã lịch sự, có giao tiếp với các quý bà trong giới thượng lưu, biết cách tham dự các buổi tiệc lớn nhỏ.Đây là một người phụ nữ thông minh.Nhưng Ninh Thư ghét bà ta.Cố tình đưa người đẻ mướn về nhà, ngấm ngầm cho phép con trai ngoại tình.

Chuyện giữa Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích có phần vun vén của bà ta."

Hình như mẹ rất thích Diệp Tích."

Ninh Thư nhướn môi.Mẹ Cảnh Thiếu Trạch cười bảo: "Diệp Tích rất ngoan, biết hi sinh vì gia đình, thời buổi này còn ít người có hiếu thế lắm."

"Phải cho đi thì mới được nhận lại."

Ninh Thư nhếch môi.

Ninh Thư không biết cô ta có hiếu hay không nhưng sự hi sinh của Diệp Tích đã giúp công ty bố cô ta sống lại bên bờ vực thẳm.Chỉ cần nhận lại đủ vậy không gì không thể hi sinh.

Nếu nhà họ Diệp phá sản, chưa chắc Diệp Tích đã sống sung sướng hơn bây giờ.Ninh Thư hỏi Diệp Tích: "Cô quàng khăn mà không thấy nóng à?"

Diệp Tích đeo khăn quàng cổ kín mít để che một số dấu vết.Diệp Tích sờ khăn, khịt mũi: "Tôi hơi cúm."

"Cô nhớ giữ gìn sức khoẻ, con sinh ra mới khoẻ mạnh."

Ninh Thư nói giọng hờ hững.Diệp Tích thoáng buồn: "Tôi biết rồi."

Trong lúc ăn sáng, Ninh Thư đánh rơi nĩa xuống đất, cúi xuống nhặt lại thấy chân Cảnh Thiếu Trạch chạm vào chân Diệp Tích ở dưới gầm bàn.Diệp Tích tránh mãi, cuối cùng giẫm vào chân Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch đanh mặt nhìn Diệp Tích.Diệp Tích sợ hãi bỏ chân ra."

Để anh nhặt cho."

Cảnh Thiếu Trạch thấy Ninh Thư cúi xuống nhặt bèn thu chân về, cúi người nhặt nĩa hộ."

Cảm ơn anh."

Đã ăn sáng xong nhưng Cảnh Thiếu Trạch không đi làm, Ninh Thư hỏi: "Anh vẫn chưa đi làm à?"

Cảnh Thiếu Trạch sờ môi nheo mắt nhìn Diệp Tích, nói giọng hàm ý: "Anh không, tối qua anh hơi mệt, chiều anh mới đi."

Diệp Tích nghe thấy khựng người, quay đi nơi khác lảng tránh đôi mắt Cảnh Thiếu Trạch."

Vậy hả?"

Ninh Thư nói ý: "Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ đừng làm mệt quá, sức khoẻ rất quan trọng, đừng để bị cúm."

Nhìn bộ dạng lúng túng của Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch nhếch môi.

Nghe Ninh Thư nói mới thôi không nhìn nữa, dửng dưng: "Không sao đâu, anh nghỉ nửa buổi là khoẻ."

Cảnh Thiếu Trạch đứng dậy: "Anh vào bếp rót nước ép, em muốn uống nước ép gì?"

Lần trước là lấy thuốc tiêu hoá, lần này là nước ép, lần sau sẽ lấy lý do gì đây."

Nước cam đi."

Ninh Thư trả lời.Cảnh Thiếu Trạch vui vẻ vào bếp, vào rồi còn đóng cửa.

Diệp Tích rùng mình đặt cốc xuống, định ra ngoài chứ không muốn ở riêng với Cảnh Thiếu Trạch.Đôi chân dài của Cảnh Thiếu Trạch chặn đường Diệp Tích.

Hơi thở áp lực phả vào mặt Diệp Tích làm cô ta lỡ nhịp, đỏ mặt."

Anh tránh đường cho."

Diệp Tích cúi đầu nói lí nhí.Cảnh Thiếu Trạch nhếch môi: "Tránh đường cho?

Tối hôm qua cô đâu có nói thế.

Lúc chân cô quấn eo tôi cô nói khác mà."

"Tôi nhớ tối qua cô còn mời gọi tôi, sao hôm naykhông nhận?"

Rõ ràng Cảnh Thiếu Trạch rất xảo trá nhưng cũng quyến rũ ngút trời.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 628: Đẻ mướn - Ngủ nhiều mới nảy sinh tình cảm


Chuyển ngữ: Wanhoo
Diệp Tích bị Cảnh Thiếu Trạch chặn trong bếp nghe những câu từ xấu hổ muốn độn thổ bằng giọng điệu nghiêm túc mà đỏ lựng mặt: "Anh biết không phải như thế mà?"

"Không phải như thế vậy là thế nào?"

Cảnh Thiếu Trạch càng ngày càng càn rỡ: "Không phải cô mời gọi tôi ư?"

"Anh thôi đi, anh đừng nói nữa."

Diệp Tích hít sâu nhưng vẫn đỏ mặt: "Anh biết đó là âm mưu của mẹ anh.

Ban đầu chỉ ký hợp đồng đẻ thuê nhưng bà ấy lại bắt tôi với anh... không làm thì sẽ không trả tiền nữa."

Cảnh Thiếu Trạch bật cười thành tiếng: "Cô là con đàn bà vì tiền cái gì cũng làm được."

"Tôi đã bước lên thuyền rồi không về bờ được nữa, tôi có thể trả bất cứ giá nào chỉ cần cứu được công ty của bố tôi."

Diệp Tích ngẩng đầu kiên cường.Cảnh Thiếu Trạch nhăn mặt không vui: "Nói như cô hiếu thảo lắm ấy, cô chỉ là cái loại vì giàu sang mà sẵn sàng mây mưa dưới háng đàn ông, ghê tởm không chịu được thôi."

Diệp Tích đang đỏ mặt nghe câu ấy xong mặt cắt không còn giọt máu.Cô ta lảo đảo, mím môi, kiên định: "Tôi là cái loại có thể làm tất cả vì tiền đấy thì đã sao."

"Cô..."

Cảnh Thiếu Trạch không biết nói thế nào.Diệp Tích chạnh lòng: "Tôi biết thân biết phận, biết trách nhiệm của tôi là sinh con cho nhà họ Cảnh.

Tôi sẽ không ảnh hưởng đến anh và vợ anh nhưng nếu anh vẫn tiếp tục sỉ nhục lòng tự trọng của tôi, tôi sẽ nói cho vợ anh biết."

Cảnh Thiếu Trạch đanh mắt, siết cánh tay Diệp Tích: "Cô dám nói cho Tịnh Tịnh biết chuyện này, tôi sẽ cô nếm mùi sống dở chết dở."

Tay Diệp Tích vô cùng đau nhưng vẫn nghiến răng nhẫn nhịn, tỏ thái độ khinh thường: "Nếu anh yêu vợ anh thật lòng, vậy sao anh lại... làm vậy với tôi?"

Cảnh Thiếu Trạch lạnh nhạt: "Tôi yêu Tịnh Tịnh còn cô chỉ là món hàng mua với giá mấy chục triệu, mua rồi mà không sử dụng sao được?"

"Hơn nữa chính cô là người quyến rũ tôi vì mấy chục triệu, lẽ nào tôi phải trói tay buộc chân khi có gái ấp ôm?"

Cảnh Thiếu Trạch kề tai Diệp Tích bỏ nhỏ: "Hương vị của cô rất tuyệt vời."

Hương vị làm anh dục tiên dục tử.Diệp Tích rùng mình lùi về sát tường, Cảnh Thiếu Trạch chống tay lên tường, cúi đầu nhìn mang tai Diệp Tích đỏ lên trông thấy quá đáng yêu.Cảnh Thiếu Trạch đá lưỡi qua tai Diệp Tích.Diệp Tích run rẩy, đẩy mạnh Cảnh Thiếu Trạch, bịt tai trợn mắt.Cảnh Thiếu Trạch liếm môi, lại lau môi bằng ngón cái, dáng vẻ sở khanh làm Diệp Tích ngạc nhiên.Ninh Thư đứng ngoài cửa bếp nghe câu chuyện của hai anh chị và đã biết đúng là mẹ Cảnh Thiếu Trạch cố tình ủ mưu.Bà mẹ chồng có ý định đó kể từ khi đưa Diệp Tích đẻ mướn về nhà, bà ta không hề định dùng trứng của Nghê Tịnh.Nghê Tịnh bị bệnh tim bẩm sinh, chắc là bà ta sợ con của Nghê Tịnh cũng bị như mẹ nó.Diệp Tích là bồ nhí đội mác đẻ mướn mà mẹ Cảnh Thiếu Trạch đưa về, để rồi sinh con ra mà người ủy thác vẫn tưởng đó là con mình.Ninh Thư cười khẩy, nhìn hai anh chị trông thì giống đấu khẩu nhưng thực chất đang chim chuột trong phòng.Tất cả nguyên do đều vì Nghê Tịnh không thể sinh con.Cảnh Thiếu Trạch luôn miệng nói yêu Nghê Tịnh nhưng rất say mê hương vị làm tình với Diệp Tích."

Làm" nhiều sinh tình.Ninh Thư trở lại xem ti vi ngoài phòng khách.Một lát sau Cảnh Thiếu Trạch bưng nước ép ra đưa cho Ninh Thư: "Anh mới ép xong."

Thôi đi, chú em mới tán gái mà vẫn có thời gian ép hoa quả à.Ninh Thư uống một ngụm, Cảnh Thiếu Trạch nói giọng dịu dàng: "Anh phải đến công ty, em ở nhà ngoan nhé."

Ninh Thư thưa vâng ngoan ngoãn.Cảnh Thiếu Trạch xách cặp rời khỏi nhà, trước khi đi không quên hôn nhẹ vào trán Ninh Thư, một cái hôn nhẹ như lông hồng, môi chỉ chạm khẽ vào trán Ninh Thư.Cảnh Thiếu Trạch nhếch môi về phía Diệp Tích đứng gần đó rồi quay đi.Ninh Thư đã có kế hoạch.Cô ngoảnh lại nhìn Diệp Tích đang ngây người, Diệp Tích cúi gằm mặt tránh đôi mắt của Ninh Thư.Ninh Thư đi lên tầng lấy giấy tờ liên quan đến cổ phần ở trong ngăn kéo.

Một phần trăm cổ phần này là sính lễ mà nhà họ Cảnh làm quà cho nhà họ Nghê.Bố mẹ Nghê Tịnh chuyển nhượng cổ phần cho Nghê Tịnh, một phần trăm thôi cũng đủ cho Nghê Tịnh cuộc sống giàu sang đủ đầy.Ninh Thư không định giữ lại số cổ phần này, ít nhất cô sẽ không giữ lại cho nhà họ Cảnh.Ninh Thư thay quần áo, bỏ thuốc trợ tim vào túi xách rồi ra ngoài, liên hệ với cổ đông lớn nhất của công ty nhà họ Cảnh.Theo lẽ thường, công ty nào cũng sẽ có một cổ đông nắm giữ rất nhiều cổ phẩn, uy hiếp chủ công ty.Ninh Thư dự định bán một phần trăm cổ phần cho cổ đông đó.Cổ đông kia lấy làm ngạc nhiên khi nghe Ninh Thư nói muốn bán cổ phần cho mình.

Số cổ phần trong tay gã đã sắp bằng nhà họ Cảnh, có thêm một phần trăm này nữa cán cân sẽ nghiêng thêm về phía gã.Ninh Thư bán xong cổ phần cầm về một khoản tiền khổng lồ, nhưng từ nay không còn được ăn hoa hồng từ công ty nữa.Ninh Thư mua một bộ ngân châm và máy quay mini.Về đến nhà Diệp Tích tập máy chạy bộ, vóc dáng cân đối có mông có thịt trông rất khoẻ mạnh.Mẹ Cảnh Thiếu Trạch cũng nhọc lòng chuyện tìm bồ nhí cho con trai mình lắm đây.Diệp Tích thấy Ninh Thư về liền dừng chạy, mãi sau mới nói: "Chị về rồi hả."

Nói xong lại thấy ngượng mồm vì không đến lượt cô nói câu ấy.Hình như Diệp Tích khá sợ Ninh Thư, mà cũng không hẳn là sợ, đúng hơn là chột dạ xen cả chút áy náy.Chắc là có áy náy thế nên sinh con xong mới biệt tăm biệt tích.

Lại thêm cô ta bị Cảnh Thiếu Trạch tổn thương quá nhiều nên đã chọn ra đi.Nhưng sự ra đi của cô ta chẳng được tích sự gì, sự lựa chọn của cô ta đã khiến ngôi nhà của vợ chồng Cảnh Thiếu Trạch Nghê Tịnh sụp đổ, Nghê Tịnh cũng chết vì thế.Nghê Tịnh chết, không còn ai chặn giữa hai bọn họ, kết cục họ hạnh phúc bên nhau.Ninh Thư nghĩ bụng, cô nói với Diệp Tích: "Tôi quên không mua cái này, cô đi mua giúp tôi với nhé."

Diệp Tích không ngờ Ninh Thư lại nhờ việc, bèn hỏi: "Cái gì thế?"

"Tôi quên không mua đồ lót, tôi chỉ mặc đồ lót của nhà này thôi, người giúp việc không biết chọn, cô đi mua giúp tôi nhé."

Diệp Tích gật đầu, cầm tiền của Ninh Thư, vềphòng thay đồ và ra ngoài.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 629: Đẻ mướn - Vẫn nguyên trong trắng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Sau khi Diệp Tích ra khỏi nhà, Ninh Thư vào phòng Diệp Tích giấu máy quay mini hướng cam về phía giường.Cô phải ly hôn với Cảnh Thiếu Trạch nhưng không phải ly hôn qua quýt.Đặt máy quay xong Ninh Thư ra ngoài, lấy kim tự châm cứu.Tự châm cứu để giảm cơn đau tim là cách của Ninh Thư.Diệp Tích về đến nhà vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ninh Thư châm kim khắp mặt, cô ta đưa túi đồ cho Ninh Thư: "Đây là đồ cô cần."

Ninh Thư gật đầu, rút kim ra hỏi Diệp Tích: "Cô có dự định gì sau khi sinh con chưa?"

Diệp Tích thoáng buồn, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết nữa, tôi chưa nghĩ xa thế."

"Dù cô đẻ thuê nhưng cô vẫn nguyên trong trắng, vẫn có thể có cuộc sống hạnh phúc với người cô yêu."

Ninh Thư nói với Diệp Tích.Vẫn nguyên trong trắng!Đột nhiên Diệp Tích nhớ đến cảnh cô và Cảnh Thiếu Trạch quấn quít bên nhau, cô không còn là người trong trắng nữa.Diệp Tích buồn lòng, anh ta là chồng người ta, hơn hết anh ta còn rất yêu vợ."

Chuyện đó để sau rồi tính."

Diệp Tích không thích nói chuyện với Ninh Thư cho lắm, kiếm đại lý do để đi chỗ khác.Ninh Thư nhăn mày nhìn theo Diệp Tích, điệu bộ đó là đã yêu Cảnh Thiếu Trạch?Ha ha, ừ thì anh chị là sự gặp gỡ của định mệnh mà.Vì đã ngủ với nhau nên chắc chắn sẽ yêu nhau à?Sẩm tối, Cảnh Thiếu Trạch đi làm về.

Ninh Thư kéo Cảnh Thiếu Trạch về phòng, Cảnh Thiếu Trạch ngạc nhiên: "Em làm sao thế?"

"Có chuyện gì?"

Cảnh Thiếu Trạch mỉm cười chiều chuộng với Ninh Thư kéo vội kéo vàng mình về phòng.Ninh Thư nói: "Anh cởi quần áo ra."

Cảnh Thiếu Trạch nhăn mày: "Gì mà anh vừa về đã muốn anh cởi quần áo."

Ninh Thư suýt mửa vào mặt Cảnh Thiếu Trạch.

Cô giơ kim: "Em mới học châm cứu nhưng khó tìm huyệt vị, nên là..."

"Nên em muốn anh cho em châm thử?"

Cảnh Thiếu Trạch đến chịu: "Em học khi nào?"

"Bố tìm cho em bác sĩ trung y, bác sĩ nói châm cứu sẽ giúp tim khoẻ hơn."

Ninh Thư cầm kim giục Cảnh Thiếu Trạch cởi quần áo mau mau.Cảnh Thiếu Trạch vừa cởi cúc áo sơ mi vừa bất lực: "Em mời bác sĩ đó về vẫn hơn tự học mà?"

Cảnh Thiếu Trạch đã cởi quần áo, phơi trần cơ thể rắn rỏi nằm yên trên giường."

Em có tìm được không đấy?"

Cảnh Thiếu Trạch hỏi Ninh Thư.Ninh Thư nhìn thấy vài vết xước ở lưng Cảnh Thiếu Trạch, tất nhiên do Diệp Tích cào tối qua.Ninh Thư thản nhiên: "Em châm đây, chắc là sẽ hơi đau đó."

"Anh cũng chịu em."

Cảnh Thiếu Trạch bất lực nhưng vẫn chiều vợ.Ninh Thư nhếch môi.Vừa cầm kim vừa nhìn vị trí các huyệt đạo trên cơ thể rồi châm vào lưng Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch rên khẽ."

Anh thấy sao?"

Ninh Thư hỏi Cảnh Thiếu Trạch."

Hơi đau."

Cảnh Thiếu Trạch trả lời cực kỳ nhẫn nại.Ninh Thư vui vẻ: "Vậy là em châm đúng rồi, em châm tiếp đây anh đừng cử động."

Cảnh Thiếu Trạch càng thêm ngán ngẩm, nằm im cho Ninh Thư châm cứu.Ninh Thư châm thẳng vào một chỗ, Cảnh Thiếu Trạch kêu đau, hỏi: "Sao đau thế?"

Ninh Thư nhìn lại vị trí, táy máy tay rút kim, xin lỗi vội: "Xin lỗi anh em châm nhầm chỗ."

Cảnh Thiếu Trạch nhăn nhó mặt mũi vì đau, ngồi dậy nói với Ninh Thư: "Nghịch xong rồi nhé."

Ninh Thư ngạc nhiên: "Biết em nghịch sao anh vẫn hùa theo em."

"Không hùa theo em liệu em có tha cho anh không?"

Cảnh Thiếu Trạch gõ trán Ninh Thư: "Tịnh Tịnh là cái đồ cố chấp mà."

Ninh Thư mỉm cười, chồng em tốt quá.Anh ta quá dịu dàng hay anh ta đứng trước Diệp Tích mới là con người thật?

Chắc là trước Diệp Tích, vì khi ấy anh ta mới đúng chuẩn đàn ông tràn trề dục vọng xâm lược.Ninh Thư rút hết kim khỏi người Cảnh Thiếu Trạch, nhìn thấy một huyệt vị rỉ máu tím nhưng chỉ lau qua, cô nói: "Anh mặc đồ vào đi, em nghĩ là em cần luyện trên hình nhân trước."

Cảnh Thiếu Trạch mặc áo chậm nhưng toả ra thần thái con nhà giàu.Cảnh Thiếu Trạch xoa đầu Ninh Thư đầy yêu thương: "Em đừng nóng ruột, cứ học từ từ thôi.

Dù em có ra sao anh vẫn yêu em."

Ninh Thư chỉ mỉm cười.Ăn tối xong Cảnh Thiếu Trạch dạo vườn hoa trong vườn nhà với Ninh Thư.

Đang đi thì nghe một cuộc điện thoại rồi nói với Ninh Thư: "Công ty có chút việc anh cần đến xử lý, chắc là tối nay anh sẽ không về."

Ninh Thư gật đầu: "Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng quá sức."

Cảnh Thiếu Trạch hôn trán Ninh Thư rồi đi mất.Ninh Thư về phòng vở máy tính xách tay lên.

Máy tính đang chiếu cảnh trong phòng Diệp Tích, cô ta đang tập yoga.Ninh Thư luyện Tuyệt Thế Võ Công, đang luyện lại bị âm thanh ở máy tính ngắt quãng.Cảnh Thiếu Trạch tăng ca đêm đã về, anh ta vào phòng Diệp Tích và đang áp sát Diệp Tích.Diệp Tích thở hổn hển: "Chúng ta không nên làm vậy, thụ tinh nhân tạo được không?"

Cảnh Thiếu Trạch lạnh lùng: "Cô có thai thì dừng.

Cô đã xác định đẻ thuê, có thể làm tất cả vì tiền còn gì?"

"Tôi, tôi xin anh đừng làm thế..."

Diệp Tích bị Cảnh Thiếu Trạch chặn họng.Ninh Thư xem hai con nhộng đùn đẩy nhau, Cảnh Thiếu Trạch cực kỳ mạnh bạo, Diệp Tích bị dày xéo đủ đường.Cảnh Thiếu Trạch trong màn hình là người Nghê Tịnh chưa từng gặp bởi anh ta luôn dịu dàng, nhẹ nhàng trên giường với Nghê Tịnh.Nghê Tịnh cứ tưởng Cảnh Thiếu Trạch là người không mấy mặn mà chuyện giường chiếu.Nhưng thằng đàn ông nào mà chẳng ngập tràn thú tính xâm lược trong bản năng.Ninh Thư lưu video.Đêm nay hai anh chị làm rất nhiều lần, Ninh Thư ngáp ngắn ngáp dài lưu video gốc vào USB.Cô cũng sao chép ra khá nhiều bản, mất cái này còn có cái khác.Kết thúc trận chiến Cảnh Thiếu Trạch mặc ngay quần áo, trong khi đó Diệp Tích đã chìm trong giấc nồng vì quá mệt.Dáng ngủ vừa ngây ngô vừa quyến rũ của Diệp Tích làm Cảnh Thiếu Trạch bất giác sờ mặt cô ta, anh ta giật mình, cô ta chỉ là người đẻ mướn, còn anh yêu vợ anh Nghê Tịnh.Cảnh Thiếu Trạch nhăn mày khổ sở và rồi trút nỗi day dứt bằng hành động đánh thức Diệp Tích phũ phàng.

Diệp Tích hoang mang hỏi Cảnh Thiếu Trạch: "Gì?"

Cảnh Thiếu Trạch thấy vậy càng giận hơn, khôngbiết giận mình hay giận Diệp Tích.
 
Back
Top Bottom