Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

Ninh Thư (601-800)
Chương 630: Đẻ mướn - Lừa mình dối người


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư lưu video rồi rút USB cất vào ngăn kéo có khoá, tắt máy tính lại ngáp và đi ngủ.Có tiếng bước chân gần kề, Ninh Thư đếm đến ba, mở cửa.Tiếp tục là tiếng nước xối trong phòng tắm.Ninh Thư hơi bị cạn lời đấy, Cảnh Thiếu Trạch bận rộn về đêm quá, chạy hết từ giường cô này sang cô khác.Mà trông Cảnh Thiếu Trạch rất hưởng thụ cuộc sống chạy xô.

Đang ôm vợ vẫn liếc mắt đưa tình với cô em đẻ mướn đứng gần đó được.Phải gọi là chuyển tiếp nhân vật quá tuyệt vời, không có thời gian để thở.Cảnh Thiếu Trạch tắm sau lại nằm ngủ với Ninh Thư.

Ninh Thư trở mình nhìn Cảnh Thiếu Trạch quay lưng lại với mình, anh ta hít thở đều đặn tức ngả lưng cái là ngủ mê mệt.Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh đã bước vào giai đoạn dần xa cách.Mồm thì bô bô yêu Nghê Tịnh nhưng thực chất trái tim Cảnh Thiếu Trạch đã đổ xiên đổ vẹo Diệp Tích, bắt đầu từ thể xác và xâm chiếm dần con tim.Cảnh Thiếu Trạch vẫn tự lừa mình dối người, chạy xô trái phải.Cảnh Thiếu Trạch thức dậy vẫn săn sóc Ninh Thư đâu ra đó, ra dáng vợ chồng tình cảm.Mặc dù rất đỗi dịu dàng nhưng Ninh Thư bắt đầu thấy Cảnh Thiếu Trạch làm cho có, lấp liếm bằng sự dịu dàng.Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch đi xuống dưới nhà, mẹ Cảnh Thiếu Trạch đang hỏi Diệp Tích: "Sao trông cháu mệt mỏi thế, khó chịu ở đâu à?"

Cảnh Thiếu Trạch nhìn Diệp Tích ngay tức khắc, Diệp Tích mệt mỏi ra mặt, trông không có sức sống, anh ta nóng ruột hỏi: "Cô bị làm sao?"

Cảnh Thiếu Trạch nhận ra mình nôn nóng quá, anh ta xụ mặt kéo mạnh cái ghế, ghế và sàn nhà ma sát điếc tai.Anh ta ngồi xuống trong lạnh lùng: "Đã đẻ mướn thì phải biết tự chăm sóc.

Chưa sinh con thì cơ thể của cô không thuộc về mình cô, tôi không chấp nhận việc cô xuất hiện trước mắt tôi trong cái điệu bộ uể oải đó."

Chút thất vọng hiện lên trong đôi mắt nhìn Cảnh Thiếu Trạch của Diệp Tích, cô ra cúi đầu nói nhỏ: "Tôi biết rồi."

Cô đau nhức khắp người nhưng vẫn phải thức dậy đúng giờ vì còn ở cùng nhiều người khác.Ninh Thư trông thái độ kệch cỡm của Cảnh Thiếu Trạch, rõ ràng quan tâm Diệp Tích đến mất kiểm soát nhưng nói chuyện cực kỳ khó nghe.Nhìn Diệp Tích là biết tối qua ăn đủ mệt, không ngủ đủ giấc.

Làm cả đêm mà sáng ra vẫn phải dậy sớm.Cảnh Thiếu Trạch bực bội với Diệp Tích, lúc ăn cơm dao nĩa va chạm mạnh.Vừa cắt đồ ăn vừa nhìn Diệp Tích, Diệp Tích chuyên tâm cúi đầu ăn sáng làm anh ta càng giận hơn, đặt cạch dao nĩa xuống bàn, khó chịu với mẹ: "Mẹ nhìn xem mẹ tìm cái thứ đẻ mướn gì về đi, trông như sắp chết thế con sinh ra liệu khoẻ được à?"

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch thấy con trai tức tối chỉ mỉm cười: "Tối không nghỉ đủ thôi mà con, Diệp Tích khoẻ lắm, con lo gì?"

Ninh Thư cũng nhìn Cảnh Thiếu Trạch, ung dung: "Anh là người rất lịch sự, sao lại nói chuyện quá đáng thế với cô Diệp?"

Cầm lòng chẳng đặng trước người yêu, dù có lịch sự đến đâu cũng học hằn, bất lịch sự, như cậu trai trêu cô gái để được cô gái chú ý.Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ đúng là như vậy.Ninh Thư cười dịu dàng, ha ha, hai anh chị đều rung động nhưng phải khống chế cảm xúc vì ngại người khác.Thấy mọi người to tiếng với nhau, Diệp Tích nói: "Đó là lỗi của tôi, tôi sẽ điều chỉnh lại cơ thể."

"Thôi được rồi ăn cơm đi, đừng ai nói gì nữa."

Bố Cảnh Thiếu Trạch lên tiếng, ông ta nhìn con trai: "Gào mãi lên, hục hặc tay chân còn ra cái thể thống gì nữa?"

Bố Cảnh Thiếu Trạch cực kỳ có tiếng nói trong nhà, ông nói một câu là không ai dám cãi.

Bố chồng tuấn tú, lịch sự, Cảnh Thiếu Trạch thừa hưởng nét điển trai từ bố.Bố Cảnh Thiếu Trạch ngấm ngầm chấp thuận chuyện đẻ mướn, chứ không mẹ Cảnh Thiếu Trạch đã không dám làm ra cả chuyện đó.Xem ra trong cái nhà này chỉ có mình Nghê Tịnh là người ngoài, ngày cơm ba bữa chẳng biết thế giới xung quanh.Ninh Thư mím môi, tập trung ăn bữa sáng, cô đã có kế hoạch.Ninh Thư rất ghét mẹ chồng, tội tình gì mà phụ nữ lại làm khó phụ nữ, dẫn bồ nhí về nhà cho con trai để rồi phá hoại tình cảm vợ chồng của Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh.Kẻ tởm nhất trong việc này là Cảnh Thiếu Trạch, luôn miệng yêu Nghê Tịnh nhưng cơ thể và trái tim lại hành động quá giới hạn.Yêu Nghê Tịnh thật lòng mà ngủ với Diệp Tích, giấu vợ sinh con với người khác lại vẫn mặt dày anh yêu vợ.Tóm lại đừng hòng ai được yên thân.Ăn sáng xong Cảnh Thiếu Trạch cứ kiếm cớ nói chuyện với Diệp Tích nhưng Diệp Tích về thẳng phòng, như vậy Cảnh Thiếu Trạch không vào phòng theo Diệp Tích được.Cảnh Thiếu Trạch vác cái mặt đần thối như bị ai nợ tiền đi làm.Ninh Thư hỏi mẹ chồng: "Khi nào thì phẫu thuật cho cô Diệp vậy mẹ?

Con thấy nên đẩy nhanh tiến độ, cô Diệp ở nhà mình càng lâu càng ảnh hưởng đời tư của cô ấy."

Mẹ chồng nhăn mặt: "Đợi một thời gian nữa đi."

Ninh Thư không hỏi thêm, dự là bà ta đang đợi Diệp Tích có thai tự nhiên rồi sinh con nối dõi cho nhà họ Cảnh."

Để mẹ vào hỏi Diệp Tích xem sao, nó không khoẻ không biết có cần đi khám không."

Mẹ chồng vào phòng Diệp Tích.Ninh Thư lên tầng mở máy tính, màn hình chiếu cảnh mẹ Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích.Diệp Tích ngồi trên giường, mẹ Cảnh Thiếu Trạch đứng bên giường hỏi han: "Cháu thế nào rồi, có cần đi khám không?"

Diệp Tích ngại ngùng, lắc đầu: "Cháu không sao cô ạ, cháu bị mệt quá thôi."

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch tỏ vẻ đã hiểu: "Cháu mau có thai đi."

Mặt Diệp Tích đỏ lựng, cổ cũng đỏ theo, nói lí nhí: "Cháu sẽ cố gắng hết sức nhưng thụ tinh nhân tạo được không cô Cảnh, chứ thế này cháu thấy không được hay cho lắm."

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói: "Có gì đâu mà không được hay cho lắm, trách nhiệm của cháu là sinh con nối dõi kháu khỉnh cho nhà họ Cảnh."

"Thế còn Nghê Tịnh thì sao?"

Diệp Tích có vẻ áy náy: "Chị ấy mà biết sẽ không chịu nổi."

Diệp Tích nhìn mẹ Cảnh Thiếu Trạch: "Làm vậy là đúng đắn ư?"

Nếu công ty bố cô không gặp trục trặc, cô sẽ khôngbao giờ nhận đẻ mướn.

Cô chưa kết hôn đã đẻ hộ, sinh một đứa con mà chẳng cómáu mủ với mình.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 631: Đẻ mướn - Quên lời hứa năm nào


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cứ tưởng đẻ mướn đã nỗi đau lớn nhất đời cô, thế nhưng Diệp Tích chẳng bao giờ ngờ lại có việc xấu hổ hơn ở phía sau.Bà Cảnh ép cô và Cảnh Thiếu Trạch có thai tự nhiên, bà ấy bắt cô sinh con cho nhà họ Cảnh."

Nghê Tịnh mới là vợ của Cảnh Thiếu Trạch, con của cháu và Cảnh Thiếu Trạch không danh không phận, cháu..."

Diệp Tích thoáng bi ai, quan trọng hơn cả đó là con cô sinh ra không có bất cứ quan hệ nào với cô.Mẹ Cảnh Thiếu Trạch mím môi: "Họ Cảnh lấy một kẻ ốm yếu quanh năm, con sinh ra cũng ốm yếu quanh năm, họ Cảnh sẽ bị cái giới thượng lưu mỉa mai mất.

Cháu chỉ cần làm tròn bổn phận, sinh con ra rồi công ty bố cháu sẽ tai qua nạn khỏi, hơn nữa con cháu cũng thành người thừa kế tương lai của họ Cảnh."

"Nhưng đó là con của cháu."

Diệp Tích xanh mặt cắn môi.Mẹ Cảnh Thiếu Trạch khó chịu: "Cháu đã nhận tiền thì phải làm việc cần làm.

Nhà mẹ Nghê Tịnh cũng chẳng vừa, con cháu có nhà ngoại như nhà Nghê Tịnh lại thêm nhà nội họ Cảnh, cháu chỉ cần không gặp đứa bé, con cháu sẽ có tương lai xán lạn."

Mắt Diệp Tích đỏ hoe, rớm nước mắt.Bà Cảnh thấy thế nói: "Cháu không chịu thì thôi, nhưng bác sẽ không tài trợ miễn phí cho nhà cháu."

Diệp Tích vẫn im lặng, giờ cô cũng chẳng còn trong trắng, công ty bố cô sẽ phá sản nếu không có vốn từ họ Cảnh."

Xác định đẻ mướn vậy cháu cần tự nâng cao sức khoẻ, ngoài vốn cho công ty bố cháu, bác sẽ cho cháu thêm năm triệu tệ(1) phí bồi bổ."

Bà Cảnh rất hào phóng, Diệp Tích không thích kiểu bố thí của bà Cảnh nhưng bản thân việc đẻ mướn cô nhận đã đáng khinh rồi.Từ chối mới dở người.Bà Cảnh ngồi xuống giường vỗ tay Diệp Tích: "Thật ra bác rất thích người có hiếu như cháu.

Đừng nhìn Thiếu Trạch lịch sự xa cách, thật ra nó thuộc kiểu người rất hay để ý, nó có thích cháu chứ không ai bắt ép được nó."

"Ngày đó cũng là nó quyết lấy bằng được cô con gái bị bệnh tim bẩm sinh của nhà họ Nghê đó thôi."

Bà Cảnh không mấy vui khi nhắc đến Nghê Tịnh, rõ thấy cũng chẳng thích con dâu là bao."

Nó muốn cháu mang thai tự nhiên tức cũng thích cháu.

Đứa bé được bố mẹ yêu thương cũng là cái tốt."

Bà Cảnh dịu giọng: "Bác cũng muốn cháu mình chào đời trong vòng tay yêu thương của bố mẹ nó."

"Cứ tin bác, bác hiểu con bác, nó thích cháu.

Thà cháu cố gắng bồi bổ còn hơn buồn bã suốt ngày.

Đứa bé cũng là con của cháu, cháu phải có trách nhiệm với nó."

Bà Cảnh vừa răn đe vừa nói ngọt.Diệp Tích không mấy tin bà Cảnh, Cảnh Thiếu Trạch tỏ ra cực kỳ ghét cô, lúc nào cũng sầm xì, châm biếm cô, sao thích cô được.Anh ta chỉ yêu vợ thôi, nâng niu, săn sóc cẩn thận, dịu dàng từ ánh mắt đến cử chỉ, đó mới là thích, là yêu.Cảnh Thiếu Trạch luôn nhắc nhở cô đừng phá hoại tình cảm vợ chồng anh ta.Diệp Tích không hiểu, rõ ràng anh ta nhã nhặn lịch sự nhường đó, tại sao toàn buông lời cay độc với cô, làm cô giày xéo trong đau đớn.Cô là kẻ đê tiện đi làm cái việc đẻ mướn ghê tởm.

Chỉ cần cứu được công ty của bố, cô sẵn sàng chịu đựng thêm nhiều điều ghê tởm hơn nữa.Diệp Tích chịu đựng sự sỉ nhục Cảnh Thiếu Trạch dành cho mình chỉ bằng tính nhẫn nại.Nhưng Diệp Tích không biết cô càng kiên cường chỉ càng khiến tiềm thức Cảnh Thiếu Trạch muốn chinh phục cô, dục vọng chinh phục thể hiện bằng hành động sỉ nhục.Anh ta muốn nhìn thấy cô gái kiên cường đó phải chịu thua.Ninh Thư đang nghe cuộc nói chuyện của bà mẹ chồng và Diệp Tích, cô cười khẩy.

Còn chưa cả thành cái phôi thai mà đã dám chắc như đúng rồi, có sinh được con hay không còn là vấn đề nhé.Ninh Thư lưu video này lại.Xuyên suốt cả câu chuyện, Diệp Tích luôn tỏ ra rất bất đắc dĩ, rất cùng đường, rất vô tội, không còn cách nào khác mới phải chọn.Hờ, kẻ thứ ba nào cũng có nỗi khổ khó nói.Thì ra ngay từ đầu bà Cảnh đã coi Nghê Tịnh như là nỗi nhục của nhà họ Cảnh, bà ta cho phép con trai ngủ với người khác cũng để trả thù Nghê Tịnh.Không hề sợ lỡ Nghê Tịnh biết chuyện sẽ lên cơn đau tim rồi chết luôn thì sao.Nói chung là ác không vừa, có lẽ bà ta rất mong Nghê Tịnh chết sớm.Cảnh Thiếu Trạch đã quên mất lời hứa cũng như trách nhiệm của một người chồng với vợ.

Anh ta ân ái với Diệp Tích lại vẫn tự thôi miên cô ta chỉ là món hàng, không liên quan đến tình yêu.Ninh Thư nhăn mày, cái nhà này thật là!Đàn bà không đẻ được tức vô tích sự trong nhà họ Cảnh.

Người ủy thác chỉ là kẻ có thể chết bất cứ lúc nào trong căn nhà này.Ninh Thư tắt máy tính, điện thoại đặt đầu giường đổ chuông, Ninh Thư bấm nghe mà còn bật chế độ ghi âm.Giọng nói dịu dàng của Cảnh Thiếu Trạch vang lên."

Tịnh Tịnh ơi, công ty có dự án hợp tác đa quốc gia, mấy hôm tới anh sẽ không về đâu."

Ninh Thư: →_→Tôi tin anh có đổ thóc giống vào ăn.Ninh Thư nhếch môi hỏi như không biết: "Dự án này diễn ra trong bao lâu anh?"

"Nhanh thì nửa tháng, muộn thì hơn tháng em.

Anh sẽ bớt thời gian về thăm em."

Cảnh Thiếu Trạch dặn dò: "Em ở nhà một mình nhớ cẩn thận, thấy khó chịu phải uống thuốc ngay biết chưa."

"Em biết rồi mà."

Ninh Thư nói."

Thế anh làm việc đây, anh yêu em."

Cảnh Thiếu Trạch tắt máy.Ninh Thư nhìn tệp ghi âm trong điện thoại, cô bật cười, có thật là dăm bữa nửa tháng không về không?Cảnh Thiếu Trạch không ở nhà, ngoài lúc ăn cơm còn không ít khi Ninh Thư xuống dưới nhà.Mẹ chồng cũng không hay nói chuyện với Ninh Thư, đôi bên khách sáo, Ninh Thư biết bà ta ghét mình.Ninh Thư xuống dưới nhà uống nước, thấy nhà cửa chẳng có ai bèn hỏi thím Lý giúp việc: "Mẹ đâu rồi thím?"

Thím Lý nói: "Phu nhân đưa cô Diệp đi mua đồ, phu nhận có dặn tối nay đi dự tiệc không về thưa cô."

Thân thiết quá nhé, trông như đó mới là mẹ chồng con dâu thật.Ninh Thư nhờ thím Lý mang nước lên tầng giúp mình.Cô khoanh chân tu luyện Tuyệt Thế Võ Công trên giường, máy tính mở trước mặt, phòng Diệp Tích không có ai.Không biết đã tu luyện bao lâu thì có tiếng gõ cửa.

Ninh Thư dừng tu luyện, nhìn ra ngoài thấy trời đã tối.Là thím Lý gọi cô xuống ăn cơm, nhà chỉ có mình Ninh Thư bơ vơ bên mâm cơm, cô mang cơm lên tầng ăn, chẳng cần xem sắc mặt ai._Chú thích1.

Năm triệu tệ xấp xỉ 18 tỷ VND (tỉ giá tại thờiđiểm tra cứu).
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 632: Đẻ mướn - Sánh ngang phim "ba ích"


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư tận dụng thời gian luyện Tuyệt Thế Võ Công, Cảnh Thiếu Trạch không về giúp cô có thêm thời gian tu luyện.

Mặc dù kết quả nhận lại chẳng có là bao nhưng Ninh Thư không cảm thấy khó thở nữa.Xem như có tác dụng với trái tim.Luyện một hồi có tiếng phát ra từ máy tính.

Ninh Thư mở mắt ra xem thì nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch đáng lẽ phải ở công ty bận dự án hợp tác đa quốc gia, lại đang có mặt trong phòng Diệp Tích.Cảnh Thiếu Trạch bật điện không thấy Diệp Tích nên khó chịu, anh ta ngồi xuống ghế đợi Diệp Tích về.Bấy giờ Cảnh Thiếu Trạch mới nhận ra anh ta không có số của Diệp Tích, không gọi được cho cô ta.Cảnh Thiếu Trạch rất khó chịu, cảm thấy cô ả vượt khỏi tầm kiểm soát.Cảnh Thiếu Trạch định lên nhà hỏi Ninh Thư xem Diệp Tích đi đâu nhưng ban sáng anh nói mấy hôm không về, tự nhiên lại về không ổn cho lắm.Cảnh Thiếu Trạch nghĩ ngợi rồi đi tắm.Ninh Thư bĩu môi nhìn Cảnh Thiếu Trạch biết tường tận mọi ngóc ngách trong phòng Diệp Tích.

Cảnh Thiếu Trạch tích cực quá nhỉ, chẳng hay muốn Diệp Tích chửa sớm hay chết mê chết mệt cơ thể Diệp Tích đây.Một lúc sau Cảnh Thiếu Trạch quấn khăn tắm ra ngoài, khăn tắm chỉ che nơi cần che, cơ bắp còn lại loã lồ.Cảnh Thiếu Trạch nằm lên giường đợi Diệp Tích về.Khoảng mười giờ đêm, Diệp Tích được bà Cảnh dẫn đi ăn tiệc đã về, về phòng lại thấy Cảnh Thiếu Trạch nằm trên giường.Khăn tắm xô lệch, Cảnh Thiếu Trạch không mặc quần áo phơi sáu múi quyến rũ làm Diệp Tích giật mình suýt nữa hét toáng.Cảnh Thiếu Trạch vui vẻ khi thấy Diệp Tích.

Diệp Tích mặc lễ phục ôm lấy đường cong, sợi dây chuyền mảnh tôn cần cổ xinh đẹp và xương quai xanh quyến rũ.Cảnh Thiếu Trạch sầm mặt, lạnh giọng nói: "Mặc vậy để quyến rũ ai?"

Diệp Tích mím môi, kiên cường: "Tôi mặc gì là việc của tôi, tôi hơi mệt mời anh đi ra cho."

"Đi ra cho?

Cô quên bổn phận của cô rồi à?

Cô tưởng tôi muốn chạm vào cô chắc, chỉ cần cô có thai thì nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành."

Cảnh Thiếu Trạch châm biếm.Diệp Tích siết váy tái mặt, sau cùng nới tay trong bất lực.

Cô rất muốn nói với anh ta rằng đừng làm tổn thương cô nữa."

Hôm nay tôi rất mệt, không làm hôm nay được không?"

Diệp Tích hỏi.Cảnh Thiếu Trạch tức giận đứng phắt dậy, kéo Diệp Tích ngã ra giường rồi chồm người lên: "Cô ghét nhìn thấy tôi vậy à?

Câu được con cá mới nào nên định thoát khỏi tôi?"

Diệp Tích quay cuồng đầu óc bởi hơi thở của Cảnh Thiếu Trạch, mùi đàn ông quyện với mùi sữa tắm làm Diệp Tích đỏ mặt, chân tay cứng đờ.Cảnh Thiếu Trạch thấy thế bỗng mềm lòng, hôn môi Diệp Tích.Ninh Thư chẹp miệng nhìn hình ảnh nóng bỏng trong máy tính.

Anh chị biết hưởng thụ quá, nào là dưới đất, trên ghế, áp tường, ngoài ban công, đủ các tư thế làm người ta xấu hổ chết đi được.Cắt bừa một đoạn thôi cũng sánh ngang phim "ba ích" Nhật Bản.Cảnh Thiếu Trạch làm Ninh Thư cảm thấy anh ta không gặp đàn bà mấy kiếp, à không, là mấy kiếp chưa từng ân ái sung sướng nhường này.Được thôi cứ sung sướng đi ~ Bà có nhiều thời gian lắm ~ Bà chiều hết.Ninh Thư buồn ngủ quá, ơn giời ngủ một giấc dậy hai anh chị đã xong việc.

Cảnh Thiếu Trạch tắm ra vừa mặc quần áo vừa nhìn Diệp Tích ngủ say.Anh ta đến bên giường, không cầm được lòng sờ mặt Diệp Tích dịu dàng rồi tắt điện ra ngoài.Ninh Thư vừa cười vừa lưu video hôm nay.Hiện giờ Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đã bước vào giai đoạn tình đầu ý hợp nhỉ.Nhân danh vợ hợp pháp, bà sẽ ngồi đây làm chứng cho tình yêu rung động đất trời của hai anh chị.Mấy ngày qua đêm nào Cảnh Thiếu Trạch cũng về, anh ta lén vào phòng Diệp Tích, không cả bật điện.Và lại bắt đầu tập thể dục cường độ cao, tảng sáng sẽ rời khỏi nhà.À, Cảnh Thiếu Trạch còn ôm Diệp Tích chợp mắt một lúc.Ninh Thư nhận thấy video ngốn nhiều RAM quá, hết chỗ để lưu mất rồi.

Ngứa tay!Cô rất muốn chia sẻ bớt chỗ video này.Thỉnh thoảng Cảnh Thiếu Trạch sẽ mang quần áo về đổi, anh ta vẫn dịu dàng, cưng chiều Ninh Thư, thơm phớt qua trán Ninh Thư rồi xách cặp đi luôn.Màn đêm buông xuống vẫn về ngủ với Diệp Tích.Cảnh Thiếu Trạch rất cảnh giác, chỉ lái xe đỗ ở lề đường chứ không lái về tận cổng.

Đêm hôm nhà nào cũng say giấc nồng, rất thích hợp cho việc vụng trộm.Ninh Thư giả vờ không biết, anh chị muốn làm gì thì làm.Gần hai tháng rồi mà Diệp Tích vẫn không có động tĩnh.

Bà Cảnh sắp dán con mắt vào bụng Diệp Tích đến nơi.

Bà Cảnh lại đưa Diệp Tích đi viện khám, kết quả cô ta vẫn bình thường.Bình thường vậy sao vẫn chưa có thai?Chẳng lẽ vẫn chưa đến lúc?Bà Cảnh yêu cầu bác sĩ dinh dưỡng cho Diệp Tích ăn thêm thức ăn chóng thụ thai, bà ta rất muốn Diệp Tích có thai mau mau.Ninh Thư nhận ra sự nóng lòng của mẹ chồng, cô hỏi thản nhiên: "Khi nào cô Diệp mới phẫu thuật được vậy mẹ?"

Bà Cảnh không mấy kiên nhẫn: "Sắp rồi, bác sĩ nói Diệp Tích cần bồi bổ thêm một thời gian."

Bà Cảnh muốn Diệp Tích có thai tự nhiên, bà ta không tin chuyện có thể đưa phôi thai cấy vào trong tử cung, lỡ mà động chạm gì đến em bé có mà chết dở.Nhà họ Cảnh đã có một cô con dâu bị bệnh tim, không được có thêm đứa cháu nào bị bệnh tật gì nữa.

Không thì bà không còn mặt mũi nào nhìn các phu nhân nhà khác.Họ Cảnh giàu nứt đố đổ vách, chẳng có gì khó khăn khi cần một cái thai tự nhiên, một đứa cháu sinh ra bằng cách tự nhiên.Ninh Thư nhăn mày: "Phải đợi đến khi nào vậy mẹ?"

Bà Cảnh nói: "Mọi mặt chu toàn em bé mới khoẻ mạnh, không qua loa được."

Diệp Tích áy náy, nói với bà Cảnh: "Tại cháu hết."

Diệp Tích xin lỗi vì cô ta không có thai.

Tự nhiên cô ta thấy áp lực, cô ta nhìn lướt qua Ninh Thư thật nhanh, năm năm qua vợ Cảnh Thiếu Trạch không có con chắc phải áp lực lắm.Ninh Thư nhăn mặt, hoài nghi: "Sao cô phải xin lỗi?"

"Tôi..."

Diệp Tích nghẹn lời, cúi đầu không dám nhìn Ninh Thư.Diệp Tích rất xấu hổ cũng như cảm thấy có lỗi với Nghê Tịnh, vợ của Cảnh Thiếu Trạch.

Nhưng chỉ cần ở bên Cảnh Thiếu Trạch cô ta sẽ quên ngay sự tồn tại của Nghê Tịnh.Cô cảm thấy mình đang ăn trộm ngọt ngào của NghêTịnh và Cảnh Thiếu Trạch.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 633: Đẻ mướn - Đông lạnh trứng và tinh trùng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Diệp Tích vừa lo lắng vừa rối rắm tức biết việc cô ta làm là sai trái.

Dù biết là sai nhưng vẫn đắm chìm trong thú vui giao hợp từ bản năng.

Sau này Nghê Tịnh chết, Diệp Tích đã yên tâm quẳng gánh lo chung sống với Cảnh Thiếu Trạch.Lấy lý do để cho con mình có gia đình đầy đủ, hạnh phúc."

Thôi được rồi, hai tháng nữa khám lại xem."

Bà Cảnh nói: "Cho Diệp Tích điều chỉnh hai tháng nữa."

Ninh Thư giữ im lặng, bà mẹ chồng nghĩ mọi cách đảm bảo Diệp Tích có thai tự nhiên.Ninh Thư thấy mẹ chồng cô hơi bị sốt ruột làm Diệp Tích cũng sốt ruột theo.Diệp Tích lo lắm, cô ta sợ bà Cảnh giận quá rút vốn.Ninh Thư mỉm cười, muốn mang thai còn phải xem hai anh chị có sinh con được không chứ.Diệp Tích vô cùng muốn có thai, đêm đó cô ta cực kỳ chủ động, Cảnh Thiếu Trạch sung sướng chưa từng có.Sướng đến điên người.Mỗi lần xong một lượt, Diệp Tích sẽ rướn cao eo.Cảnh Thiếu Trạch ôm Diệp Tích hỏi: "Cô làm vậy để làm gì?"

"Tôi muốn có thai."

Giọng Diệp Tích hơi khàn, Cảnh Thiếu Trạch nhếch môi: "Cô rất muốn mang thai con của tôi?"

Cảnh Thiếu Trạch gợi giọng: "Nhưng tôi vẫn chưa muốn buông tha cho cô, có con thì tôi biết làm sao?"

Diệp Tích ngượng chín mặt, hạnh phúc vô vàn.

Thầm mong ông trời thứ cho lòng tham của cô, cô chỉ khát khao hạnh phúc nhỏ bé mỗi đêm thôi.Mỗi đêm cô không cần lo nghĩ về việc người đàn ông đang ân ái với mình là chồng người ta.

Nhưng chỉ cần trời sáng, anh ta rời phòng vậy họ chẳng có quan hệ gì hết.Cô là người đẻ mướn, còn anh ta là anh xã yêu vợ nhất trên đời.Diệp Tích ôm Cảnh Thiếu Trạch, úp mặt vào lòng anh ta: "Mẹ anh rất nóng ruột, muốn tôi sinh cháu sớm."

"Không vội sinh con."

Cảnh Thiếu Trạch ôm Diệp Tích bắt đầu lượt mới.Ninh Thư khoanh chân trên giường vừa ngáp ngủ vừa lưu video, đậu má nó chứ biết nhiều trò để chơi quá mà.Ninh Thư dụi mắt, đặt máy tính sang bên cạnh còn cô đi ngủ.

Anh chị khoẻ mạnh chơi được nhiều trò, bà đây không đọ được với anh chị.Hồi trước Ninh Thư quyết tâm lưu lại tất cả video của Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích, từ ngày tháng quay lại sẽ trở thành bằng chứng cho sau này.But... (Nhưng mà...)Tần suất của hai anh chị không bình thường chút nào, Cảnh Thiếu Trạch như muốn trút tất cả tinh thần và thể lực vào Diệp Tích.Mà chắc là nhịn Nghê Tịnh cũng khó chịu lắm, làm nhẹ nhàng với Nghê Tịnh đâu có sướng điên như kia.Ninh Thư ghé bệnh viện.Quyết định thuê đẻ mướn nên Nghê Tịnh và Cảnh Thiếu Trạch đã đông lạnh trứng và tinh trùng ở bệnh viện.Ninh Thư đến bệnh viện cho bác sĩ một khoản tiền để xem tinh trùng của Cảnh Thiếu Trạch.Bác sĩ mang ống nghiệm chứa tinh trùng đông lạnh ra, nói với Ninh Thư: "Đây cô xem, đông lạnh hoàn hảo, khi cần chắc chắn có thể thụ thai."

"Đưa tôi xem nào."

Ninh Thư cầm ống nghiệm, tinh trùng đông lạnh ở âm một trăm chín mươi độ đã đông thành đá, hiện đang bốc khói trắng.Ninh Thư mở nắp, nhân lúc bác sĩ không để ý lấy lọ thủy ngân ra đổ một ít vào trong ống nghiệm rồi đậy nắp lại: "Cất ở đâu thế để tôi cất cho."

"Ở chỗ này, chỗ có tên chồng cô."

Bác sĩ nói.Ninh Thư mỉm cười cất ống nghiệm về chỗ cũ."

Hai người muốn có con vậy cần đẩy nhanh tiến độ lên, càng để lâu hoạt tính của tinh trùng sẽ càng giảm."

"Tôi cảm ơn."

Ninh Thư gật đầu.Xử lý xong Ninh Thư nhẹ lòng nhiều, cô về nhà họ Nghê một chuyến.Ông bà Nghê rất thương con gái, dù con gái đã lấy chồng nhiều năm vẫn không dừng việc tìm quả tim phù hợp.Khó khăn lắm mới tìm được nhưng thất bại.Ninh Thư về thăm nhà, ông bà Nghê rất vui, giữ Ninh Thư lại ăn cơm trưa mà còn gọi anh trai Ninh Thư đang đi làm về ăn cùng.Nhờ luyện Tuyệt Thế Võ Công nên Ninh Thư trông hồng hào hơn, ăn nhiều hơn trước.

Ông bà Nghê vui như mở cờ, gắp thức ăn lịa lịa cho con."

Thằng nhóc họ Cảnh có bắt nạt con không?"

Ông Nghê hỏi Ninh Thư: "Nó mà dám bắt nạt thì để bố qua xử nó."

Ninh Thư cười: "Không bố ạ."

"Không thật không?

Mẹ nghe nói mẹ chồng con tìm người đẻ thuê mà."

Bà Nghê để ý vẻ mặt Ninh Thư: "Nói thật cho mẹ nghe."

Bà Nghê cũng là phu nhân nhà giàu tham gia đủ các bữa tiệc lớn nhỏ, bà được nghe phong phanh mọi động tĩnh ở các gia đình trong giới thượng lưu.

Bà nhìn con gái, thương cho con: "Tịnh Tịnh nói thật cho mẹ."

"Đúng là có thuê người đẻ mướn.

Con lấy Cảnh Thiếu Trạch năm năm nhưng vẫn không có con nên cũng thấy có lỗi mẹ à."

Ninh Thư vừa ăn vừa nói: "Cảnh Thiếu Trạch là con một, không thể không có con nối dõi."

"Cảnh Thiếu Trạch?"

Anh của Nghê Tịnh nhìn Ninh Thư: "Em với Cảnh Thiếu Trạch có vấn đề gì đúng không?

Em luôn gọi Cảnh Thiếu Trạch là anh Trạch mà nay lại gọi Cảnh Thiếu Trạch."

Ninh Thư: ..."

Bọn em không có vấn đề gì hết."

Từ xưng hô cũng nhận ra có vấn đề?Nghê Ngôn nhìn Ninh Thư: "Có vấn đề thì về nhà, nhà họ Nghê không sợ nhà họ Cảnh, không phải chịu đựng."

"Cảm ơn anh."

Ninh Thư cảm ơn rồi lảng chuyện: "Khi nào anh mới dẫn chị dâu về đây?"

"Cái con bé này đừng có mà đổ dầu cho anh."

Nghê Ngôn chọc.Ăn cơm xong Ninh Thư định đi về, ông Nghê đưa Ninh Thư một cái thẻ ngân hàng: "Con cầm tiền đi, mình dùng tiền nhà mình, không cần nín nhịn họ Cảnh."

Họ Nghê sợ Ninh Thư bị tủi thân vì chuyện đẻ mướn."

Con xin ạ."

Ninh Thư cầm thẻ, cô không phải khách sáo với người nhà, không cầm chỉ làm hai ông bà lo lắng.Bà Nghê dặn: "Có chuyện gì cứ gọi về nhà, bố mẹ không xử lý được thì gọi cho anh con."

Ninh Thư gật đầu lia lịa, ông bà Nghê dặn dò đủ đường mới chịu thả cho cô về.Ninh Thư về biệt thự họ Cảnh, vừa vào phòng khách đã thấy Diệp Tích cầm thìa, Cảnh Thiếu Trạch kéo tay Diệp Tích.Cảnh Thiếu Trạch ăn thức ăn trong thìa nhưng mắt không rời Diệp Tích.Hình như Cảnh Thiếu Trạch giữ tay bắt Diệp Tích bón cho anh ta.Động tác mập mờ làm Diệp Tích đỏ mặt, xấu hổ vô cùng.Ninh Thư đứng im nhìn hai người họ."

Ngon lắm, thêm thìa nữa."

Cảnh Thiếu Trạch nhướng mày quyến rũ, di chuyển tay Diệp Tích xúc thìa nữa."

Anh bỏ tay ra."

Diệp Tích ngại ngùng: "Ngườikhác mà thấy không hay đâu."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 634: Đẻ mướn - Lay tỉnh


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cảnh Thiếu Trạch điều khiển tay Diệp Tích bón thức ăn rồi lại tự cầm thìa bón cho Diệp Tích, Diệp Tích tránh mặt không ăn.Cảnh Thiếu Trạch nhăn mặt: "Không ăn thì tôi ăn, tôi không muốn ăn cháo mà là ăn cô."

Diệp Tích đỏ lựng mặt, hé miệng ăn thìa cháo."

Khụ khụ..."

Ninh Thư ho khan cắt màn bón cháo ngọt ngào của hai anh chị.Cảnh Thiếu Trạch chột dạ khi thấy Ninh Thư, hất tay Diệp Tích nhanh như bị bỏng.

Diệp Tích buồn bã cúi gằm mặt.Cảnh Thiếu Trạch rất bối rối, đứng dậy qua chỗ Ninh Thư hỏi dịu dàng: "Em đi đâu thế?

Nay trời nóng lắm ra ngoài dễ mệt.

Em ăn cơm chưa, anh đi nấu mì cho em nhé?

Em có khát nước không, anh đi rót nước cho em nhé?"

Cảnh Thiếu Trạch tuôn một tràng dài chỉ vì muốn di dời sự chú ý của Ninh Thư, Ninh Thư trả lời bình tĩnh: "Em về nhà mẹ, em ăn rồi."

Cảnh Thiếu Trạch nắm tay Ninh Thư: "Sao về nhà bố mẹ mà không nói với anh một câu để anh về với em, em ra đường một mình anh lo lắm."

Ninh Thư trợn trắng mắt trong bụng, lo cái rắm, bà mới thấy anh chị tí tởn bón cho nhau ăn, không thấy lo tí nào đâu.Ninh Thư cười hiền dịu: "Em hiểu cơ thể em, không có việc gì đâu."

"Anh vẫn chưa ăn cơm à?"

Ninh Thư nhìn cháo bát bảo trên bàn, bát cháo thơm ngon, màu cháo đẹp."

Anh đang ăn đây."

Cảnh Thiếu Trạch cầm bát: "Tịnh Tịnh có muốn ăn thêm không?"

"Anh nói anh bận dự án ở công ty mà sao lại về nhà?"

Ninh Thư đánh mắt qua Diệp Tích đang cúi gằm mặt bên cạnh.Cảnh Thiếu Trạch thản nhiên: "Anh hết bận rồi, giờ sẽ dành nhiều thời gian ở bên em."

Nói cái Cảnh Thiếu Trạch nắm tay Ninh Thư."

Lâu lắm rồi mình không đi đâu, trời lại nóng thế này hay là mình đến khu nghỉ dưỡng nhé em?"

Cảnh Thiếu Trạch chuyển chủ đề đi chơi.Đàn ông bị chột dạ sẽ tỏ ra săn sóc hệt như Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ."

Được anh."

Ninh Thư cười, lướt mắt qua Diệp Tích: "Khu nghỉ dưỡng này đẹp lắm, cô Diệp đi chung luôn nhé."

"Cảm ơn chị."

Diệp Tích nói với Ninh Thư.Ninh Thư day trán: "Em muốn đi nghỉ trước."

Cảnh Thiếu Trạch thở phào, ngoài miệng nói: "Ừ, em đi nghỉ đi."

Thấy Ninh Thư không nạt nộ to tiếng, Cảnh Thiếu Trạch nhẹ cả lòng.

Cô ấy sẽ nạt nộ nếu cô ấy nhìn thấy cái gì đó, trái tim cô ấy sẽ không chịu nổi.Sẽ không bình tĩnh như bây giờ.Cảnh Thiếu Trạch không biết mình bị làm sao nữa, ban ngày ban mặt dính lấy Diệp Tích, thiếu suýt bị Nghê Tịnh phát hiện.

Anh đúng là bị ma nhập giữa ban ngày.Ninh Thư lên tầng rồi Cảnh Thiếu Trạch mới nhìn Diệp Tích.

Diệp Tích cũng nhìn Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch cười khẩy: "Cô giỏi quá."

"Tôi không hiểu anh đang nói gì?"

Diệp Tích mông lung."

Hừ..."

Cảnh Thiếu Trạch tóm tay Diệp Tích: "Ban ngày ban mặt dụ dỗ tôi thân thiết với cô, suýt nữa thì bị Tịnh Tịnh phát hiện.

Cô giỏi dụ dỗ đàn ông quá còn gì."

Diệp Tích đanh mặt châm biếm: "Tôi khiến anh cầm tay tôi à, tự anh cầm trước, anh bỏ ra cho tôi."

"Cô...

Cô không cãi thôi thì cô chết chắc."

Cảnh Thiếu Trạch giận dữ, lạnh mặt: "Tôi cảnh cáo cô không được phép nói chuyện này cho Tịnh Tịnh, nếu Tịnh Tịnh có mệnh hệ gì tôi sẽ không cho cô sống yên."

Diệp Tích buồn lòng, mấp máy môi: "Tôi cũng cảnh cáo anh nếu còn không biết tôn trọng tôi, tôi sẽ nói cho vợ anh biết."

"Cô..."

Cảnh Thiếu Trạch rụt con ngươi: "Cô thử xem."

Ninh Thư đứng đầu cầu thang nhìn hai anh chị dù cãi cọ nhưng cơ thể áp sát, Cảnh Thiếu Trạch như sắp ôm Diệp Tích đến nơi.Tiếp tục tổn thương nhau đi.Đây đâu phải tổn thương nhau, rõ ràng là đang chim chuột nhau thì có.Ninh Thư về phòng ngủ, khoá trái cửa rồi ngả lưng.Không biết đã ngủ bao lâu, Ninh Thư bị lay dậy.

Người cô bị lay mạnh, cảm giác các bộ phận sắp văng mỗi thứ một nơi.

Có tiếng hét của Cảnh Thiếu Trạch: "Em tỉnh lại đi Tịnh Tịnh, em tỉnh lại đi em."

Vừa hét vào mặt vừa lắc người, Ninh Thư cảm thấy sắp lên cơn đau tim, cô mở mắt ra thì thấy khuôn mặt nhăn nhó của Cảnh Thiếu Trạch."

Em sao rồi?"

Cảnh Thiếu Trạch lo lắng.Ninh Thư cực kỳ tức giận: "Sao là sao anh?"

"Sao em lại khoá trái cửa, anh sợ chết mất.

Em đừng bao giờ làm anh sợ như vậy nữa."

Cảnh Thiếu Trạch vừa nói vừa lắc người Ninh Thư: "Hứa với anh đừng bao giờ làm anh sợ như hôm nay nữa."

Ninh Thư: Đậu má đừng lắc nữa.Chú em muốn bà đi chầu Diêm Vương đúng không."

Em không sao hết, em quen tay nên khoá cửa thôi."

Ninh Thư gạt bàn tay đang giữ vai mình.

Mùa hè mặc quần áo mỏng, Cảnh Thiếu Trạch làm vai cô đau.Ninh Thư vô cùng nghi ngờ Cảnh Thiếu Trạch mưu toan giết vợ.

Ngoài mặt rất quan tâm nhưng chẳng để ý động tác, chỉ thiếu bước bẻ gãy tay cô."

Làm đau em hả, anh xin lỗi, anh lo quá."

Cảnh Thiếu Trạch nhìn Ninh Thư: "Em nhốt mình trong phòng làm anh tưởng có chuyện gì.

Sau này đừng làm vậy nữa nhé em."

Ninh Thư chỉ ừm cho qua, Cảnh Thiếu Trạch hỏi dò Ninh Thư: "Em gặp chuyện gì không vui đúng không?

Có gì cứ nói anh nghe, đừng giấu trong lòng ảnh hưởng sức khoẻ."

Ninh Thư nghe ra ý, anh ta đang dò xem mình có biết chuyện của anh ta với Diệp Tích không.Ninh Thư cười hiền, giãn cơ mặt, không hề có vẻ giận dữ: "Đâu có chuyện gì đâu, ý anh Thiếu Trạch là chuyện gì?"

Cảnh Thiếu Trạch lại đánh giá vẻ mặt Ninh Thư, sau cười dịu dàng: "Anh đang lo lắng thôi.

Dạo gần đây anh bận việc ở công ty, anh sợ em giận anh ấy?"

"Em có giận cứ đánh anh đây này, đừng giữ trong lòng."

Dứt lời Cảnh Thiếu Trạch cầm tay Ninh Thư đập vào mặt anh ta.Ninh Thư cảm nhận được làn da mịn màng.

Ninh Thư chỉ cười, được đà véo má Cảnh Thiếu Trạch.

Cảnh Thiếu Trạch rên đau."

Em véo đau quá hả, em xin lỗi nha."

Ninh Thư rút tay lại: "Em không biết ước lượng."

Cảnh Thiếu Trạch xoa má, an ủi Ninh Thư: "Anh không đau, không sao hết."

Đỏ cả má mà không đau sao được.Nhịn được là giỏi.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 635: Đẻ mướn - Thứ hèn hạ luôn già mồm


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cảnh Thiếu Trạch xoa cái má đau nhưng lại tỏ ra đến ạ cô vợ yêu: "Thôi, dậy xuống ăn cơm đi."

Ninh Thư lật chăn định đứng dậy, Cảnh Thiếu Trạch đã ngồi xổm đi dép cho Ninh Thư rất ân cần.Sao Cảnh Thiếu Trạch phân chia nhân cách giỏi thế nhỉ, với cô một kiểu, với Diệp Tích một kiểu.Tưởng thế vui lắm à?Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch xuống dưới nhà ăn cơm tối, mâm cơm có bố mẹ chồng và Diệp Tích nên tổng có năm người.Trong bữa cơm chỉ có tiếng nhai nuốt từ tốn, không ai nói với ai câu nào.

Ninh Thư nhìn Diệp Tích, Diệp Tích an phận ăn đồ ăn theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ.Cảnh Thiếu Trạch vừa gắp cho Ninh Thư vừa lén nhìn Diệp Tích.

Trùng hợp Diệp Tích cũng nhìn Cảnh Thiếu Trạch, cô ta cúi gằm mặt ngay.Cơm nhà giàu ngon lắm, Ninh Thư ăn cơm của mình, mặc xác anh hai chị đang đánh mắt đưa tình.

"Mẹ có việc muốn nói."

Bà Cảnh đặt đũa xuống.Cảnh Thiếu Trạch hỏi: "Có việc gì vậy mẹ?"

Bà Cảnh nhìn Diệp Tích rồi lại nhìn ông Cảnh: "Em muốn để Diệp Tích đi làm ở công ty."

Diệp Tích ngạc nhiên, đi làm ở công ty?Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch cũng nhìn Diệp Tích, hai người nhìn nhau.Ninh Thư nhăn mặt: "Sao phải để cô Diệp đi làm ở công ty vậy mẹ?

Công việc của cô Diệp là điều dưỡng cơ thể chuẩn bị sinh con mà?"

Bà Cảnh nói: "Mẹ thấy Diệp Tích ở nhà rảnh rỗi chóng chán vậy chẳng bằng đi làm.

Đi làm cũng nâng cao sức khoẻ, nói chung là khoẻ hơn ở nhà."

"Con không đồng ý."

Cảnh Thiếu Trạch đặt cạch đôi đũa ra đều khó chịu: "Con không muốn thấy mặt cô ta, ở nhà đã thấy rồi đến công ty vẫn gặp."

Diệp Tích không ngẩng đầu, chỉ gẩy bát cơm trông vừa tủi thân vừa đáng thương.

Cảnh Thiếu Trạch lườm cô ta, bộ dạng của cô ta làm Cảnh Thiếu Trạch càng sầm mặt.Không biết đang giận mình hay giận Diệp Tích.Ninh Thư nhếch môi, rõ ràng vui như mở cờ trong bụng mà còn nói không đồng ý.

Thứ hèn hạ luôn luôn già mồm."

Nói tóm lại là con không đồng ý để cô ta đi làm."

Cảnh Thiếu Trạch nhắc lại: "Cô ta không giống biết làm việc."

"Diệp Tích phải đi làm, chuyện này không theo ý con được."

Bà Cảnh quả quyết.

Lại bị mọi người đổ dồn con mắt, bà ta ho khan: "Ý của mẹ là để Diệp Tích đi ra ngoài sẽ tốt hơn, không phải ru rú trong nhà suốt ngày.

Với cả làm gì có chuyện cho không Diệp Tích bao nhiêu là tiền, cho Diệp Tích đi làm càng tốt, tất cả vì giúp Diệp Tích sinh con khoẻ mạnh."

Bà Cảnh nói: "Mẹ nhận thấy Diệp Tích bị gò bó trong nhà, đi làm cho có việc."

Ninh Thư cười khẩy trong lòng, nói: "Ở công ty nhiều máy tính, nhiều bức xạ, rõ ràng rất có hại cho cơ thể cô Diệp.

Tại sao mẹ lại khăng khăng để cô Diệp đi làm?"

"Cô Diệp bị gò bó khi ở nhà thì mua cho cô ấy căn nhà riêng, cho cô ấy điều dưỡng ở đó được mà."

Ninh Thư suy nghĩ chu đáo.Diệp Tích đặt nĩa xuống: "Tôi muốn đi làm, tôi muốn làm việc để kiếm tiền."

Ninh Thư nhìn mẹ chồng: "Thế mẹ định sắp xếp vị trí nào cho cô Diệp ạ?"

"Thư ký."

Bà Cảnh nói.Thư ký của Cảnh Thiếu Trạch nhỉ.Bà Cảnh đúng là làm tròn bổn phận của tú bà, nghĩ mọi cách cho Cảnh Thiếu Trạch ở riêng với Diệp Tích, cho hai anh chị sớm có thai.Ninh Thư cười duyên dáng, chúc mẹ chồng thân yêu cũng gặp được kẻ thứ ba vô tội trong mọi trường hợp như Diệp Tích.

Chúc chồng của mẹ tìm được ả bồ nhí vừa ngây thơ vừa lương thiện như Diệp Tích.Bà Cảnh thấy Ninh Thư cứ nhìn mình bèn hỏi: "Cô không đồng ý à?"

"Làm gì có chuyện ấy mẹ."

Ninh Thư mỉm cười: "Mẹ nói gì con cũng nghe."

Bấy giờ bà Cảnh mới gật đầu hài lòng, nói với Cảnh Thiếu Trạch: "Tiện đường sáng mai con đưa Diệp Tích đi làm luôn."

"Hai đứa không được đi chung."

Ông Cảnh lên tiếng.Ông đưa mắt qua Ninh Thư: "Thiếu Trạch đã có vợ không được đi chung xe với phụ nữ khác, vừa để lại tiếng xấu cho bản thân vừa ảnh hưởng hình tượng công ty."

Bà Cảnh mất vui nhưng không dám cãi lời ông Cảnh.Ăn tối xong Cảnh Thiếu Trạch dẫn Ninh Thư đi dạo tiêu cơm.

Cảnh Thiếu Trạch vui ra mặt, rõ ràng rất vui vì được đi làm cùng Diệp Tích.Dù đang đi dạo với cô nhưng chẳng biết suy nghĩ bay đến bên ai.Ninh Thư dặn lòng đừng đá chết Cảnh Thiếu Trạch.

Cô mỉm cười hiền hoà: "Em hơi mệt, mình về thôi anh."

"Ừ."

Cảnh Thiếu Trạch đồng ý ngay, xoay người vào trong nhà.

Bước chân thoăn thoắt vì trong nhà có Diệp Tích.Cảnh Thiếu Trạch đã không cả buồn thể hiện cho có nữa rồi, Cảnh Thiếu Trạch như thế tất nhiên sẽ khiến Nghê Tịnh bắt bẻ, tạo phiền phức cho Diệp Tích.Ví dụ như sai Diệp Tích như con ở, bắt cô ta đun nước rửa chén, hắt nước nóng vào mặt cô ta, giội nước lạnh vào người cô ta.Những lúc như thế, Diệp Tích luôn luôn nhẫn nhịn.Còn Nghê Tịnh chỉ nhận lại sự ghét bỏ từ Cảnh Thiếu Trạch, càng làm Cảnh Thiếu Trạch bảo vệ Diệp Tích, chỉ thẳng mặt trách Nghê Tịnh: "Em khác xưa rồi, sao em lại độc ác thế chứ."

Nói như thằng chó Cảnh Thiếu Trạch mày không khác xưa ấy, mày cũng có phải là con chó ngày xưa Nghê Tịnh quen đâu.Là anh ta thay lòng đổi dạ, chán chẳng buồn thể hiện cái mác anh chồng mẫu mực.Tình yêu không có lỗi, lỗi ở không yêu.Yêu yêu cái con mẹ mày!Ninh Thư nhận thấy mỗi lần làm nhiệm vụ là thêm một lần khiêu chiến giới hạn nhận thức.Không yêu thì chết à, thế hai anh chị đi chết luôn hộ cái.Chắc do ngày mai có nhiều thời gian ở bên Diệp Tích nên đêm nay Cảnh Thiếu Trạch không lén xuống phòng cô ta.Anh ta rất hưng phấn, mỉm cười khi thấy Ninh Thư cứ nhìn mình mãi.

Nụ cười của anh ta khác nụ cười dịu dàng thường ngày.Nụ cười đó nói rõ Cảnh Thiếu Trạch đang vui ngần nào."

Sao Tịnh Tịnh lại nhìn anh như thế."

Ninh Thư hôn phớt trán Ninh Thư, đưa ngón tay trắng trẻo định cởi cúc áo vợ.Ninh Thư: →_→"Ngực em khó chịu, em không khoẻ lắm."

Ninh Thư xoa ngực.Cảnh Thiếu Trạch dừng tay, thở phào: "Vậy thôi, mình ngủ sớm em."

Cái bộ dạng thoát được một kiếp của Cảnh ThiếuTrạch làm Ninh Thư cạn lời.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 636: Đẻ mướn - Muốn có cháu trai


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cảnh Thiếu Trạch định quan hệ vợ chồng để chôn vùi cảm xúc khác lạ, bị Ninh Thư từ chối lại thở phào nhẹ nhõm.Được nếm mùi của Diệp Tích nên Cảnh Thiếu Trạch biết anh ta không thể quan hệ nhẹ nhàng, luôn phải để ý cảm xúc của người dưới thân, luôn phải nghĩ xem có mạnh quá hay không như ngày xưa.Quan hệ như thế không hề kích thích, chẳng sung sướng chút nào.Ngày xưa chưa làm không biết, nay làm mạnh rồi mà bắt Cảnh Thiếu Trạch quan hệ với phụ nữ mắc bệnh tim ốm yếu chẳng khác nào tra tấn.Cảnh Thiếu Trạch nói với Ninh Thư: "Ngủ đi em, thức khuya có hại cho sức khoẻ."

Nói rồi anh ta ôm Ninh Thư, cơ thể trong vòng tay anh gầy giơ xương, không có vừa ấm vừa mềm vừa thơm như ai đó.Cảnh Thiếu Trạch nới lỏng vòng tay, dịu giọng: "Ngủ đi nào."

Ninh Thư cạn lời, đây là minh chứng rõ ràng nhất cho câu đàn ông là động vật sống bằng nửa thân dưới mà Ninh Thư từng gặp.Ngày nào cũng khiến Diệp Tích thức dậy trong tình trạng đau eo, bủn rủn chân tay.

Mạnh mẽ như máy đóng cọc rồi khác có ngày thận hư.Ninh Thư trở lưng với Cảnh Thiếu Trạch, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch đã chuyển sang trạng thái chỉ có lạnh nhạt, căm hận, không có tình cảm, giống với tình trạng hôn nhân giữa người ủy thác và Cảnh Thiếu Trạch.Kể từ lần đầu Cảnh Thiếu Trạch quan hệ với Diệp Tích, Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh đã xác định có kết quả này.Cướp lần đầu tiên của Diệp Tích, Diệp Tích sinh con cho họ Cảnh, Cảnh Thiếu Trạch có mù cũng biết chọn ai.Vậy rốt cuộc tại sao phải có nhân vật Nghê Tịnh?

Tại vì có Nghê Tịnh mới cho thấy Diệp Tích kiên cường thế nào.

Luôn nhẫn nhịn chịu đựng trước bao trò hành hạ của Nghê Tịnh, một cô gái quật cường làm người khác xót thương?Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch đang ngủ quay lưng với nhau, còn ở trong phòng ngủ chính, ông bà Cảnh đang nằm nói chuyện trên giường."

Làm gì cũng phải để ý vào, em đừng quá đáng quá trước mặt Nghê Tịnh, đừng coi nó là đứa ngu."

Ông Cảnh nhăn mày nói: "Nghê Tịnh vẫn là con dâu nhà họ Cảnh."

Bà Cảnh bật cười: "Một đứa tàn phế không sinh được con thì biết cái gì.

Em thấy Thiếu Trạch lén lút vào phòng Diệp Tích khổ quá thôi."

"Đêm nào cũng không nghỉ đủ, thức khuya có hại cho sức khoẻ Diệp Tích nữa."

"Em muốn cháu trai em khoẻ mạnh.

Diệp Tích xinh xắn lại cao ráo, nom cũng thông minh, con sinh ra chắc chắn cũng thông minh khoẻ mạnh."

Bà Cảnh chẳng quan tâm.Ông Cảnh lại dặn: "Đừng quá đáng trước mặt Nghê Tịnh, công ty vẫn đang làm ăn với nhà họ Nghê, ức quá thì thỏ cũng cắn người."

"Em biết rồi mà, thì sợ nó biết nên em mới để Diệp Tích đi làm còn gì.

Anh cứ yên tâm, em thu xếp ổn thoả hết rồi."

Bà Cảnh nói.Xong lại hỏi: "Em làm thế vì muốn có cháu trai chứ không nhà họ Cảnh không có người nối dõi à?

Anh không thích có cháu sao?"

Ông Cảnh trả lời: "Ai chẳng muốn có cháu nhưng làm gì cũng phải có mức độ, không lại gà bay chó sủa."

"Ừ."

Hôm sau, Diệp Tích đi làm nên bận bộ đồ công sở tiêu chuẩn, dáng đẹp nên chỗ cần cong có cong, chiếc váy ngắn ngang gối ôm trọn đôi chân dài miên man.Diệp Tích ăn mặc kín đáo nhưng trông vậy còn quyến rũ hơn cố tình hở ngực.Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tích, tròng mắt Cảnh Thiếu Trạch giãn nở, đôi mắt nóng hừng hực.Diệp Tích bắt được đôi mắt ấy mà đỏ mặt, cúi đầu ngồi vào ghế."

Tý ăn sáng xong bác đưa cháu đi làm nhé Diệp Tích."

Bà Cảnh nói."

Cảm ơn bác."

Diệp Tích cảm ơn.Cảnh Thiếu Trạch hừ lạnh với Diệp Tích: "Nhanh nhẹn lên, công ty không chứa người đi muộn về sớm."

"Tôi biết rồi."

Diệp Tích chỉ cắn môi, trả lời nhỏ nhẹ trước câu từ hạnh hoẹ của Cảnh Thiếu Trạch.Ninh Thư đang ăn sáng, cô cảm thấy cảnh giới của cô đã tăng cao vì vẫn bình thản ăn cơm trước cái nhà buồn nôn này.Dù tức lắm nhưng vẫn phải giữ mãi nụ cười xinh, Chú Thanh Tâm và Hào quang Tỉnh táo giúp cô bình thản xem phim đời thực.Muốn có cháu trai à?Ha ha ha.Bà Cảnh đã coi Diệp Tích là con gà đẻ trứng vàng, sinh cháu trai quý báu cho họ Cảnh.Thế lỡ Diệp Tích không sinh được thì sao?Ăn sáng xong Cảnh Thiếu Trạch hôn trán Ninh Thư nhưng mắt nhìn Diệp Tích, hôn xong xách cặp đi làm.Trước khi đi vẫn châm biếm Diệp Tích: "Cô nhanh cái chân lên, công ty không nuôi nhân viên lười biếng.

Cô mà đi muộn thì cuốn xéo khỏi công ty."

Diệp Tích buồn lòng, tại sao anh ta ghét cô nhiều thế.

Anh ta vô cùng dịu dàng với Nghê Tịnh nhưng cực kỳ độc mồm độc miệng với cô.Anh ta như ác ma chiếm đoạt cơ thể cô nhưng cũng khứa dao vào trái tim cô.Diệp Tích thấy cô sắp không chịu nổi được nữa, tình tay ba làm cô rất đau khổ, vô cùng đau khổ.Cô như con chuột ăn trộm thức ăn của người ta, vậy mà Cảnh Thiếu Trạch lại không chịu buông tha cho cô.Cô mệt lắm rồi."

Đi thôi, mặc kệ cái thằng dở người đó."

Bà Cảnh đã coi Diệp Tích như con dâu.Ai sinh ra cháu bà thì người đó là con dâu bà.Ninh Thư bặm môi nhìn hai người rời khỏi nhà."

Nghê Tịnh à, tạm thời nhà mình hơi rối ren, đợi sinh cháu ra sẽ bình thường trở lại."

Ông Cảnh nói chuyện với Ninh Thư: "Sinh một đứa cháu không phải chuyện dễ, con rộng lòng chút nhé."

"Vâng ạ."

Ninh Thư cười mỉm.Tạm thời nhà mình hơi rối ren nhưng sau này càng rối hơn.

Sinh một đứa cháu không phải chuyện dễ nhưng sau này sẽ trở thành chuyện rất khó.Ông Cảnh nhăn mày trước nụ cười của Ninh Thư.

Ông có dự cảm, ông hứa với Ninh Thư: "Con sẽ luôn là con dâu nhà họ Cảnh, chuyện làm ăn giữa hai nhà Cảnh Nghê cũng như của một nhà."

"Vâng bố."

Ninh Thư vẫn cười mỉm.Ông Cảnh gật khẽ, bảo lái xe chạy đến công ty.Mấy người đi rồi, ở nhà lại chỉ còn một mình Ninh Thư bơ vơ trong phòng khách.Một nhà cái con khỉ, Nghê Tịnh là người ngoài trong căn nhà này, chỉ có Nghê Tịnh là ngốc nghếch thôi.Ninh Thư về phòng sắp xếp lại các chứng cứ, tất cả những thứ này đều đổi được thành tiền.Ninh Thư từng làm luật sư, lỗi hoàn toàn thuộc về Cảnh Thiếu Trạch.

Lại thêm những lời mà bà Cảnh từng với Diệp Tích, ngang nhiên cho con trai cặp kè với người đẻ mướn nữa.Số tiền mà Ninh Thư yêu cầu bồi thường sẽ khiến nhà họ Cảnh ăn một vố đau.Nhưng mà giờ chưa phải lúc, thời điểm thích hợplà khi nhà họ Cảnh khó khăn nhất, cô sẽ giẫm lên lưng họ, khiến họ Cảnh chìmsâu trong cũng bùn lầy thối không ngửi nổi.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 637: Đẻ mướn - Anh yêu vợ nhưng anh ngủ với con khác


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cả nhà không xem Nghê Tịnh là con người.

Tưởng dàn xếp đôi câu đã xong chuyện, miệng thì nói Nghê Tịnh mãi là con dâu họ Cảnh nhưng sau lưng lừa dối Nghê Tịnh như con ngu.

Cảnh Thiếu Trạch nói yêu Nghê Tịnh, đời này chỉ yêu mình Nghê Tịnh nhưng cách yêu của anh ta là ngủ với con khác.

Nghĩ cách giấu giếm Nghê Tịnh với lý do sợ sức khoẻ Nghê Tịnh không chịu nổi đả kích.

Ôi, rất cảm ơn Cảnh Thiếu Trạch đã thương cho Nghê Tịnh.

Ở nhà một mình thích làm gì thì làm, Ninh Thư khoanh chân luyện Tuyệt Thế Võ Công trên giường.

Nói thật, Diệp Tích và Cảnh Thiếu Trạch không ngủ ở phòng dưới thì Ninh Thư không bị bẩn mắt, không phải nhỏ biết bao thuốc nhỏ mắt mỗi ngày.

Máy tính đã lưu rất nhiều video, không cần lưu thêm.

Sẩm tối, Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích tan làm nối đuôi nhau về nhà.

Ninh Thư đứng gần ngửi thấy mùi sữa tắm ở Cảnh Thiếu Trạch.

Còn tóc gáy Diệp Tích hơi ẩm, rõ thấy hai anh chị tắm rửa ở công ty.Quần áo cũng hơi nhăn nữa.

Ninh Thư mường tưởng được họ làm gì trong phòng làm việc nhưng không nói ra.

Diệp Tích vừa về đã vào phòng thay quần áo.

Cảnh Thiếu Trạch hỏi thăm ân cần: "Nay em ở nhà làm gì?"

"Cũng chẳng có gì, thì em cắm hoa, châm cứu thôi.

Anh thì sao, công việc có vất vả không?"

Ninh Thư hỏi Cảnh Thiếu Trạch.

Cảnh Thiếu Trạch cười: "Bình thường em."

"Thế mai em mang cơm cho anh nhé.

Cơm trưa công ty không ngon bằng cơm nhà đâu."

Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch.

"Thôi không cần..."

Cảnh Thiếu Trạch từ chối ngay lập tức, anh ta hạ tông giọng nắm tay Ninh Thư tình tứ: "Trời nóng thế này em không nên đến công ty, anh lo trên đường có gì bất trắc."

Ninh Thư nhăn mặt: "Em không mang thường xuyên đâu, nay mang ngày kia lại mang, thỉnh thoảng mang một hôm sẽ không sao hết."

Cảnh Thiếu Trạch càng sầm mặt, tập kích đột xuất như thế bị bắt tại trận thì sao.

Cảnh Thiếu Trạch nói: "Em không phải mang làm gì cả.

Trời dạo này toàn trên ba mươi độ, ra ngoài dễ bị say nắng.

Sức khoẻ của em quan trọng, em phải ưu tiên trên cả.

Anh nhịn mấy hôm chẳng sao nhưng em có mệnh hệ gì khác nào tra tấn anh."

Ninh Thư: Mẹ kiếp, buồn nôn quá phải làm sao đây...Ninh Thư nghe mà mắc ói, sợ Cảnh Thiếu Trạch lại tiếp tục bèn gật đầu lia lịa: "Rồi rồi em không mang cơm nữa."

Nghe vậy Cảnh Thiếu Trạch mới nhẹ lòng.

Do đã thoả mãn ban ngày nên đêm đến Cảnh Thiếu Trạch ngủ với Ninh Thư, không mò xuống giường Diệp Tích.

Ngủ với vợ nhưng chỉ biết nhìn nhau, Cảnh Thiếu Trạch vỗ về: "Ngủ ngủ ngủ..."

Sáng hôm sau Cảnh Thiếu Trạch vệ sinh cá nhân xong sẽ lại đi dép, chải đầu cho Ninh Thư.

Bộ dạng của Cảnh Thiếu Trạch làm Ninh Thư muốn tát cho một phát.

Ninh Thư không tát mà véo má Cảnh Thiếu Trạch.

Má Cảnh Thiếu Trạch hằn vết đỏ.

"Da anh mịn quá, em chỉ muốn véo chơi thôi."

Ninh Thư cười hì hì.

Cảnh Thiếu Trạch lắc đầu chào thua: "Véo thì cứ véo cớ gì phải véo mạnh thế, em định mưu hại chồng à?"

Đúng rồi, muốn mưu hại chồng đấy.

Cảnh Thiếu Trạch soi gương nhìn thấy vết đỏ thế là giận dỗi: "Anh gặp người khác kiểu gì đây."

Ninh Thư chỉ cười.

Hai người xuống dưới nhà, Diệp Tích ngây người nhìn vết đỏ mập mờ, cô ta buồn thấy rõ.

Cảnh Thiếu Trạch cũng bất giác nhăn mày sờ vết đỏ, muốn giải thích với Diệp Tích nhưng phải đợi đến công ty vì hiện còn bao nhiêu người trong nhà.

Diệp Tích chuyên tâm ăn sáng, thỉnh thoảng Cảnh Thiếu Trạch lại nhìn Diệp Tích nhưng không được nhìn lại nên đâm giận.

Ninh Thư nhìn Diệp Tích, đừng nói là cô ta tưởng cô và Cảnh Thiếu Trạch có gì đó nhé.

Chẹp chẹp, sao cô thấy Diệp Tích đã coi Cảnh Thiếu Trạch là chồng cô ta nhỉ.

Người ta là vợ chồng hợp pháp mà Diệp Tích làm như bị phản bội không bằng.

Ninh Thư nhoẻn miệng cười tiếp tục ăn sáng, bà rất vui khi hai người không vui.

Diệp Tích càng đau lòng hơn, nước mắt lấp ló bên bờ mi vì thấy nụ cười của Ninh Thư.

Ninh Thư càng cười hạnh phúc.

Cảnh Thiếu Trạch kiếm lý do bắt chuyện với Diệp Tích: "Này thư ký Diệp, tôi có tài liệu không tìm thấy, tý nữa cô đến công ty với tôi."

Cảnh Thiếu Trạch nhấn mạnh: "Tài liệu rất quan trọng."

Diệp Tích bặm môi không trả lời vì đang tức.

Bà Cảnh cười bảo: "Thế Diệp Tích đi chung với Thiếu Trạch rồi tìm giúp nó nhé."

"Vâng thưa bác."

Bà Cảnh có lời Diệp Tích phải nghe theo.

Ninh Thư vẫn cười hiền từ như bình thường, chắc tý nữa sẽ có một đoạn hội thoại như thế này.- Để tôi giải thích...- Tôi không nghe tôi không nghe...- Mẹ kiếp cô nghe tôi giải thích...- Thế anh nói đi, tôi nghe...- Chuyện không như cô nghĩ...- Tôi không nghe tôi không nghe...Đã không nghe vậy thì làm.

Không có chuyện gì mà làm một ván không giải quyết được, một ván không được thì hai ván.

Suy nghĩ của Ninh Thư đang bay xa vạn dặm, cô tặc lưỡi, Cảnh Thiếu Trạch chịu nổi không nhỉ?Ăn sáng xong Cảnh Thiếu Trạch nói với Diệp Tích: "Đi tìm tài liệu với tôi."

Diệp Tích đành phải đi cùng Cảnh Thiếu Trạch.

Diệp Tích và Cảnh Thiếu Trạch đi làm, ông Cảnh cũng đi làm, bà Cảnh đi dạo phố, chăm sóc da với các phu nhân.

Ở nhà chỉ còn Ninh Thư.

Ninh Thư cầm thuốc trợ tim xách túi ra ngoài.

Ninh Thư đến thuê luật sư ở văn phòng luật, cô định tự làm nhưng nghĩ lại vẫn nên thuê luật sư.

Ninh Thư không định ly hôn hòa bình với Cảnh Thiếu Trạch.

Cô sẽ tố cáo Cảnh Thiếu Trạch lên toà án, không chỉ Cảnh Thiếu Trạch mà còn cả mẹ chồng thân yêu.

Cả nhà họ Cảnh đừng hòng mơ đẹp, giữ tiếng thơm.

Đã làm việc xấu thì đừng sợ bị khui.

Ninh Thư thảo luận với luật sư, do có video làm chứng nên dễ kiện.

Rời khỏi văn phòng luật Ninh Thư lại về nhà họ Nghê một chuyến.

Ninh Thư không kể chuyện mình ly hôn với Cảnh Thiếu Trạch cho ông bà Nghê nghe.

Cô định nói trước ngày ra toà, cô sợ họ không cầm được lòng chạy sang lý luận với nhà họ Cảnh.

Sắp tới đây thôi họ Cảnh sẽ chào đón bộ phim mới, đảm bảo họ Cảnh sẽ ngạc nhiên lắm cho xem.

Chẳng biết bố mẹ chồng cô sẽ xử lý thế nào nhỉ.

Ăn cơm trưa ở nhà mẹ xong mới về, ông Nghê lạidúi tiền cho Ninh Thư, dặn Ninh Thư cứ tiêu xài thoải mái không phải dè sẻn.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 638: Đẻ mướn - Ghé công ty thăm chồng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư cầm tiền ông Nghê cho.

Cô có tiền, rất nhiều tiền là đằng khác nhưng lần nào về thăm nhà ông Nghê cũng cho thêm vì sợ con gái không có tiền.

Nghê Tịnh không thể sinh con lại cưới con một nhà họ Cảnh, không có con tức con gái mình yếu vế.Ông Nghê sợ Nghê Tịnh không có tiếng nói bên nhà chồng nên tiêu tiền của họ Nghê là có thể ngẩng cao đầu.

Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi nhưng ông bà Nghê chưa bao giờ dừng thương yêu con gái, vẫn lo lắng cho con gái đủ đường.

Ninh Thư nói với ông Nghê: "Con cảm ơn bố."

"Con là con gái bố, cảm ơn cái gì chứ."

Ông Nghê xụ mặt: "Con thế này bố mẹ cũng đau lòng, không cho con cơ thể khoẻ mạnh."

Ninh Thư cười: "Có sao đâu bố."

Chẳng ai muốn bị bệnh, đó là chuyện không do ông bà Nghê quyết định.

Cuộc sống có cho đi sẽ có nhận lại, Nghê Tịnh bị bệnh nhưng sinh ra trong gia đình giàu có, chỉ cần sống vui mỗi ngày, không phải lo kiếm kế sinh nhai.Cuộc đời rẽ ngang, bi kịch ập đến khi Nghê Tịnh cưới Cảnh Thiếu Trạch, mà Cảnh Thiếu Trạch lại gặp Diệp Tích.

"Bị bắt nạt ở nhà họ Cảnh thì về đây bố nuôi."

Ông Nghê dặn con gái: "Nhà mình không phải khúm núm trước nhà họ."

"Vâng ạ."

Chắc là một thời gian nữa thôi cô phải về thật.

Rời khỏi nhà mẹ, Ninh Thư nghĩ bụng định ghé công ty của nhà họ Cảnh, biết đâu được xem phim cấm, nhìn họ vội vội vàng vàng mặc quần thì sao.

Ninh Thư đến công ty đi một mạch đến phòng tổng giám đốc mà không bị ai cản.

Mở cửa ra thì thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang bón cho nhau ăn.

Ngồi sát sịt như sắp dựa vào nhau.

Khung cảnh ngọt ngào phát ngấy, Ninh Thư cảm thấy bị trét cơm chó khắp mặt.

"Ai cho..."

Ninh Thư vừa mở cửa, Cảnh Thiếu Trạch đã đứng phắt dậy nạt nộ Ninh Thư.

Nhưng quẳng cơn giận ngay khi nhìn rõ người đi vào là Ninh Thư, khựng người hỏi: "Sao em lại đến?"

Diệp Tích nhìn thấy Ninh Thư cũng tái mét mặt, rơi đũa lạch cạch, cô ta bối rối nhặt đũa.

Trông như sắp khóc đến nơi.

Cảnh Thiếu Trạch chau mày nhưng lại giãn cơ mặt lấy khăn tay, rảo bước chân qua lau mồ hôi cho Ninh Thư: "Đến mà không gọi để anh xuống dưới tầng đón em."

Ninh Thư vừa cười vừa nói: "Em ghé thăm anh thôi.

Hai người đang ăn trưa à?"

"Ừ, anh bảo thư ký Diệp mang cơm vào, em có ăn cùng không?"

Cảnh Thiếu Trạch dịu dàng thấy ớn: "Mà thôi mình đi ăn ngoài, em không ăn quen cơm công ty đâu."

Nói rồi Cảnh Thiếu Trạch kéo Ninh Thư ra ngoài phòng làm việc: "Chẳng mấy khi em thăm anh, anh đưa em đi ăn đồ ngon."

Cảnh Thiếu Trạch đưa mắt ra hiệu cho Diệp Tích nhưng Diệp Tích đang hoảng, không hiểu ý của Cảnh Thiếu Trạch.

Cảnh Thiếu Trạch nhăn mày, đành tiếp tục chuyển hướng chú ý của Ninh Thư.

Ninh Thư không phải trẻ con, sẽ không chuyển hướng chú ý chỉ vì mấy câu nói.

Có điều Ninh Thư không thèm chú ý chuyện kia.Cô sẽ không nghi ngờ, dù có gặng hỏi anh ta vẫn sẽ kiếm đại lý do chối bỏ trách nhiệm.

Hỏi nhiều chỉ nhận lại tràng ba hoa buồn nôn từ Cảnh Thiếu Trạch.

"Anh tắm à?"

Ninh Thư hỏi mùi từ người Cảnh Thiếu Trạch.

Mùi sữa tắm nồng nàn nghĩa là mới tắm đây thôi.

Dự là khó lòng kiềm chế cảm xúc nên làm ván ân ái, tắm xong lại bón cho nhau ăn.

Cuộc sống mới sa đọa làm sao.

Cảnh Thiếu Trạch tự nhiên như không: "Trời nóng quá ra nhiều mồ hôi khó chịu nên anh tắm qua cho thoải mái ấy mà."

Nhìn thấy chưa, nói láo quen mồm.

Cảnh Thiếu Trạch chẳng nói thật được câu nào.

Ninh Thư dừng bước chân: "Em ăn ở nhà rồi, tiện đường vào thăm anh thôi, anh về làm việc đi."

Ninh Thư cười vô cùng dịu dàng, Cảnh Thiếu Trạch nhẹ nhõm: "Có cần anh đưa em về không?"

"Em tự về được, ăn vào ăn cơm tiếp đi."

Ninh Thư ra về.

Cảnh Thiếu Trạch vào thang máy ngay sau đó, Ninh Thư ngoảnh lại đã không thấy bóng dáng thằng chó đâu, công nhận chạy nhanh như chó.

Vội về tìm Diệp Tích quá.

Ninh Thư nhún vai, được thôi, bà lại lên xem hai anh chị định làm gì.

Ninh Thư lại đi thang máy lên tầng của tổng giám đốc, mở hé cánh cửa thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang nhùng nhằng.

Diệp Tích khóc lóc liên tục nói họ không được như vậy nữa, họ làm vậy là sai trái.

Diệp Tích sắp không chịu nổi, cô rất muốn bỏ đi nhưng cô đi rồi gia đình cô biết làm sao.

Không có nguồn vốn từ bà Cảnh, công ty bố cô sẽ phá sản.

Quan trọng hơn cả cô đã yêu chồng người ta, cô rất giày xéo.

Cảnh Thiếu Trạch chỉ buông lời độc ác rằng cô đừng quên trách nhiệm của cô là mang thai và sinh con.

Cảnh Thiếu Trạch chặn Diệp Tích bên bàn, được đà hôn Diệp Tích.

Mới đầu Diệp Tích vùng vẫy cật lực, sau rồi vòng tay qua cổ Cảnh Thiếu Trạch.

Hình ảnh đó lại làm Ninh Thư cảm thấy bị trét cơm chó vào mặt.

Má á á á...Ninh Thư khép cửa nhẹ nhàng rồi đá cửa, bước vào thang máy.

Cho đôi gian phu dâm phụ chúng bay sợ chết khiếp.

Sẩm tối Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích về nhà, cả hai không mấy vui.

Cảnh Thiếu Trạch muốn hỏi Ninh Thư gì đó nhưng khó mở lời.

Ninh Thư cư xử bình thường, cho chú em tức chết, không nói cho chú em biết bà không nhìn thấy cái gì không nên nhìn đấy.

Diệp Tích vừa về bà Cảnh đã kéo Diệp Tích vào phòng, câu đầu đã hỏi: "Cháu có thấy cơ thể có chỗ nào khác lạ không?"

Diệp Tích lắc đầu, không hiểu ý bà Cảnh: "Cháu thấy vẫn bình thường bác ạ."

"Ý bác là cháu có thai chưa, cháu vẫn đến tháng đều à?"

Bà Cảnh nhăn mặt: "Cháu đến nhà bác đã ba tháng sao vẫn chưa có thai."

Diệp Tích lo lắng vô cùng, nói nhỏ: "Vẫn đều bác ạ.

Cháu đã rất cố gắng nhưng cháu không quyết định được chuyện này."

Diệp Tích cực kỳ áp lực, sợ bà Cảnh mất hứng sẽ rút vốn: "Hay là thụ tinh nhân tạo đi bác, cứ như giờ cháu cũng không biết khi nào mới có thai."

Trước đây Diệp Tích không thích công việc này nhưng bây giờ cô ta muốn mau chóng có thai.

"Không được."

Bà Cảnh từ chối.

Bà đã bày nhiều cách như thế, không thể lại quay về với thụ tinh nhân tạo.

Bà muốn có thai tự nhiên, sinh cháu theo cách tự nhiên.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 639: Đẻ mướn - Muốn mà không được


Chuyển ngữ: Wanhoo
Diệp Tích đặt tay lên bụng, cô cũng muốn có thai.

Có thai rồi sẽ thoát khỏi cục diện này.

Sau khi sinh con cô cũng thoát được cảnh yêu thầm không thể nói ra.Cô và Cảnh Thiếu Trạch không có tương lai.

Anh ta yêu vợ và lòng tự trọng không cho phép cô cặp kè chồng người khác.Cô sinh con rồi cô sẽ đi."

Cháu mau có thai đi, không đợi thêm được lâu nữa đâu."

Bà Cảnh day trán: "Bác không kéo dài được, càng để lâu Nghê Tịnh càng dễ phát hiện."

"Đứa bé này phải là con của Nghê Tịnh, nó có bác ngoại giỏi giang, có nhà ngoại giàu có, cháu cũng mong con cháu có tương lai xán lạn chứ."

Bà Cảnh vỗ vai Diệp Tích: "Họ Nghê cũng giàu như họ Cảnh."

Diệp Tích bặm môi, bỗng nhiên ghen ghét với Nghê Tịnh.

Em trai cô vô dụng, công ty bố có vấn đề lại phải dựa vào cô con gái đi đẻ mướn cho người ta để cứu.Dù Nghê Tịnh bị bệnh nhưng là cô công chúa được gia đình bao bọc từ nhỏ.Diệp Tích hít sâu: "Cháu sẽ sớm có thai."

Bà Cảnh gật đầu hài lòng.Thấy bà Cảnh rời khỏi phòng Diệp Tích, Ninh Thư nhăn mày hỏi: "Mẹ với cô Diệp nói gì mà phải đóng cửa để nói thế ạ?"

Bà Cảnh trả lời: "Thì bảo mai Diệp Tích đi viện khám."

"À ra vậy."

Ninh Thư cười: "Con thấy cô Diệp khoẻ lắm, da dẻ hồng hào không cần điều dưỡng nữa."

"Cái đó còn xem bác sĩ bảo sao."

Bà Cảnh nói.Hôm sau, bà Cảnh đưa Diệp Tích đi khám.

Không phải khám xem có khoẻ mạnh hay không mà khám xem có thai hay không.Nếu nước tiểu không kiểm tra ra thì xét nghiệm máu, song kết quả vẫn là không có thai.Bà Cảnh sầm mặt, Diệp Tích cũng cúi đầu buồn bã."

Tất cả mọi nơi đều bình thường tại sao không có thai?"

Bà Cảnh chau mày, nói với Diệp Tích: "Bác chỉ cho thêm được một tháng thôi."

"Cháu biết rồi ạ."

Diệp Tích gật vội.Bà Cảnh rất bực bội, nhìn Diệp Tích chỉ thấy bực.

Bà ta đi trước, Diệp Tích theo sau, cả hai về nhà.Ninh Thư ở nhà ngồi điều hòa ăn hoa quả, bà Cảnh và Diệp Tích đã về.Cả hai đều khó chịu, Ninh Thư hỏi mà chẳng biết ý: "Kết quả sao rồi mẹ, cô Diệp đã được đưa phôi thai vào chưa?"

Bà Cảnh đang bực sẵn, nghe Ninh Thư hỏi lại bực thêm, giục giục giục, lúc nào cũng giục."

Phải đợi thêm một tháng nữa, bác sĩ bảo tháng sau rồi tính."

Bà Cảnh không mấy có hứng.Để xem bà đợi được đến khi nào.Ninh Thư nhăn nhó: "Lại đợi thêm một tháng?

Thế bị làm sao hả mẹ?"

"Không bị làm sao hết, chỉ là cơ thể Diệp Tích hơi yếu cần điều dưỡng thêm một khoảng thời gian."

Bà Cảnh khó chịu đăm đăm nhưng vẫn phải trả lời Ninh Thư.Ninh Thư ậm ừ: "Thế tập trung điều dưỡng đừng đi làm nữa, đi sớm về muộn kiểu này dễ bị mệt mẹ ạ."

"Thôi cứ để nó đi làm, đi nhiều mới khoẻ."

Bà Cảnh từ chối.Bà cũng hết mình để Diệp Tích có thai đấy.Ninh Thư cười khẽ: "Nghe mẹ cả."

Bên này Ninh Thư nói chuyện với bà Cảnh, Diệp Tích bên kia vẫn chỉ cúi đầu im lặng.Tiếp tục là những ngày Diệp Tích đi làm và tan làm cùng Cảnh Thiếu Trạch.Chắc thấy Ninh Thư không có ý kiến nên Cảnh Thiếu Trạch to gan hơn, hai anh chị đi sớm về muộn cùng nhau.Cảnh Thiếu Trạch có hỏi dò Ninh Thư: "Tịnh Tịnh này, em không giận vụ anh và Diệp Tích đi làm cùng nhau chứ.

Cũng tại mẹ hết, mẹ bảo Diệp Tích thân con gái đi làm một mình không an toàn."

Ninh Thư đang uống nước ép, cô chẹp miệng: "Chỉ đi làm thôi mà, có gì đâu anh."

Cảnh Thiếu Trạch cười ấm áp, lại còn xoa mũi Ninh Thư.

Ninh Thư suýt bị sặc nước ép, công nhận cha này mắc ói quá."

Tịnh Tịnh của anh đúng là người lương thiện."

Cảnh Thiếu Trạch cười khen.Đậu má, bà muốn mửa vào mặt chú lắm rồi nhé.

Như một con ngu bỏ qua dễ dàng cho chúng bay nên là người lương thiện?Dù Cảnh Thiếu Trạch có đẹp trai đến đâu, dịu dàng đến mấy, Ninh Thư vẫn thấy mặt anh ta quá kinh tởm.

Một thằng đàn ông phải kinh tởm cỡ nào mới khen được câu đó.Ninh Thư chỉ mỉm cười hiền từ, thực tế lòng cô đang phừng phừng dung nham nóng chảy.Một tháng sau bà Cảnh lại đưa Diệp Tích đi khám nhưng vẫn không có thai.

Đã vậy hôm nay Diệp Tích còn đến tháng.Diệp Tích không dám nói cho bà Cảnh, kết quả kiểm tra là không có thai làm bà Cảnh sầm xì mặt mũi.Diệp Tích sợ lắm, cô xin xỏ: "Cháu đã cố hết sức rồi bác ơi, cháu cũng muốn có thai nhưng không được."

"Nhức đầu."

Bà Cảnh day trán, không lẽ thật sự phải thụ tinh nhân tạo?Các kết quả kiểm tra của Diệp Tích đều bình thường, bà Cảnh buộc phải kéo Cảnh Thiếu Trạch đi khám.Cảnh Thiếu Trạch nghe thấy mẹ nói muốn khám cái đó thì đen mặt, chẳng có thằng đàn ông nào muốn bị nghi ngờ khả năng ấy.Cảnh Thiếu Trạch không nghĩ mình có vấn đề, đặc biệt là cách lấy mẫu rất kinh dị, chọc vào bộ phận đó làm Cảnh Thiếu Trạch đau gần chết.Cảnh Thiếu Trạch sầm mặt trong suốt quá trình xét nghiệm.Nhưng kết quả kiểm tra đã làm cái mặt sầm sì kia tái mét.

Kết quả ghi tinh trùng của Cảnh Thiếu Trạch là tinh trùng chết, hơn nữa số lượng tinh trùng cũng cực kỳ ít.Cũng có nghĩa Cảnh Thiếu Trạch bị vô sinh.Bà Cảnh xem đi xem lại sổ khám bệnh, tay bà ta run rẩy, mặt mũi tái xanh."

Có nhầm ở đâu không bác sĩ, làm gì có chuyện con tôi bị vô sinh.

Không thể nào có chuyện đó, không thể nào có chuyện đó được."

Bà Cảnh sốc nặng.Phải làm sao đây."

Đã xác nhận nhiều lần rồi, đó đúng là kết quả của anh Cảnh."

Bác sĩ nhún vai: "Bác không tin có thể lấy mẫu kiểm tra lại."

Cảnh Thiếu Trạch vẫn đang sốc, linh hồn như rời khỏi cơ thể."

Kiểm tra lại đi Thiếu Trạch."

Bà Cảnh kéo Cảnh Thiếu Trạch ngồi ghế: "Con vào kiểm tra lại, biết đâu nhầm thì sao."

Cảnh Thiếu Trạch đờ đẫn đứng dậy mà suýt ngã, lơmơ vào trong phòng xét nghiệm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back