Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 520: Hội chứng Stockholm - Mắc bẫy


Chuyển ngữ: WanhooHành động của Sở Tiêu Nhiên xuất phát từ hai lý di.

Thứ nhất do giận, phải lường trước kết quả khi bắt anh ta rút kiếm, anh ta cố tình muốn kinh tế thành phố khủng hoảng.

Thứ hai vì tính cách tự cao tự đại, đi đâu cũng được nịnh bợ.

Bạn bảo anh ta đổi giá, anh ta nghe bạn mới là lạ.Có điều Sở Tiêu Nhiên không lường trước việc lãnh đạo không tìm anh ta, không nhượng bộ anh ta.

Sở Tiêu Nhiên chỉ biết vuốt mặt tức giận, phải chăng anh ta cũng phải dừng sản xuất những sản phẩm đã tuyên bố?Không chỉ mất vị thế độc quyền mà còn không cả sản xuất hàng hoá đó?Đây là đòn đả kích dành cho Sở Tiêu Nhiên.Sở Tiêu Nhiên tiến thoái lưỡng nan, tiến thì không biết có điều gì đang đợi anh ta ở phía trước, lùi thì công ty hao hụt quá nhiều, xung quanh toàn là chó sói chuẩn bị vồ thịt.Sở Tiêu Nhiên tức giận vì bị một con tép ủ mưu.

Không, là lãnh đạo ủ mưu, đẩy một con tép ra đối đầu với anh, đánh bại anh.Vậy thì hãy để nền kinh tế cả thành phố khủng hoảng.Sở Tiêu Nhiên đẩy tất cả hàng tồn ra thị trường, không những thế còn giảm một nửa giá, rẻ hơn các mặt hàng mới nhập vào thành phố rất nhiều.Tình hình bước vào cuộc chiến giảm giá thành.

Sở Tiêu Nhiên giận tím người, hạ giá bằng bất cứ giá nào.Trước tình hình này, Ninh Thư xin phép được bình luận rằng ông trời sẽ ép điên kẻ sắp bị tiêu diệt.

Anh ta làm vậy hại địch mà cũng hại mình.

Hơn hết anh ta đang chống đối Trung ương, chính quyền chừa cho anh ta đường sống mới lạ.Sở Tiêu Nhiên định đẩy các mặt hàng cùng loại ra khỏi thành phố bằng cách hạ giá, nhưng chẳng bao lâu, sản phẩm mà công ty Sở Tiêu Nhiên sản xuất có chứa độc.

Hàng loạt chuyên gia đã phân tích chất độc này ảnh hưởng đến tim, gan, thận, phổi của con người trên báo đài.Người dân nghe tuyên bố của các chuyên gia, ai cũng tránh hơn tránh tà, không mua sản phẩm của Sở Tiêu Nhiên.Ninh Thư gửi thư mời từ văn phòng luật sư cho Sở Tiêu Nhiên, yêu cầu anh ta dừng sản xuất các mặt hàng chứa độc, cùng với hạ giá tất cả các mặt trên thị trường.Các sản phẩm đó của Sở Tiêu Nhiên mất vị trí độc quyền mà còn bị thu hồi giấy chứng nhận an toàn, mất quyền sản xuất vĩnh viễn.Lãnh đạo có quá nhiều cách để xử lý anh ta.Lãnh đạo gửi Sở Tiêu Nhiên thư phản hồi điều chỉnh giá cả, nếu Sở Tiêu Nhiên nghe lời điều chỉnh theo thư sẽ không có nhiều chuyện thế này.

Mặc dù kiếm ít tiền hơn nhưng vẫn có lãi, tuy nhiên Sở Tiêu Nhiên không thích.

Lúc nào cũng ra vẻ muốn chống đối cả ông trời, thế thì chú em chỉ còn nước bị trấn áp như Tôn Ngộ Không thôi.

Sở Tiêu Nhiên nhận được thư mời của văn phòng luật sư, anh ta tức giận xé giấy, nhức đầu day trán.

Đợt này quá nhiều việc lớn đổ vào Sở Tiêu Nhiên làm anh ta cực kỳ áp lực.Hội đồng quản trị nghi ngờ khả năng giải quyết khủng hoảng của anh ta.

Sở Tiêu Nhiên chỉ muốn đạp cho mỗi người một phát.

Trước đây không cả dám đánh rắm, kiếm được tiền là cười tươi roi rói.

Giờ thì có gan chỉ trích, trách mắng anh thậm tệ rồi.Giá cổ phiếu của công ty rớt thảm hại.

Ai có cổ phiếu công ty anh đều bán tháo như điên.

Không quan tâm có mất giá hay không, chỉ cần cầm được tiền là được.Thậm chí, có một số dân chứng khoán điên còn đến kiếm chuyện ở cổng công ty Sở Tiêu Nhiên.Sở Tiêu Nhiên day vầng trán căng thẳng, ngả người ra ghế và nhắm mắt, không biết đang nghĩ gì.Lúc Hạ Hiểu Mạn vào phòng làm việc, Sở Tiêu Nhiên với khuôn mặt mệt nhoài đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hạ Hiểu Mạn thấy mà đau lòng, cô đặt canh hầm xuống.Sở Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng động, mở mắt ra thì thấy Hạ Hiểu Mạn.

Hạ Hiểu Mạn mặc váy để lộ đôi chân trắng nõn.

Mặt cô ta ửng hồng, mày mắt vui tươi."

Em hầm canh cho anh, anh uống đi."

Hạ Hiểu Mạn nói rồi đổ canh ra bát cho Sở Tiêu Nhiên, đưa cho anh ta: "Anh uống đi."

Sở Tiêu Nhiên nhận bát, hỏi Hạ Hiểu Mạn: "Em đến đây làm gì?"

Hạ Hiểu Mạn mỉm cười, đặt tay lên bụng và hít sâu.

Đang định nói mà Sở Tiêu Nhiên uống thử một ngụm, anh ta đập bát xuống bàn làm bắn cả canh ra ngoài.Hạ Hiểu Mạn ngạc nhiên, Sở Tiêu Nhiên mất dần kiên nhẫn, tức tối ra giọng: "Canh gì mà thịt sống thế này!

Em đến công ty làm gì.

Không có việc gì cứ ở trong biệt thự thôi, đi linh tinh làm gì, em không thấy anh đang bận à?"

Sở Tiêu Nhiên đang rất bực, bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành lý do để anh ta nổi cáu.

Sở Tiêu Nhiên không phải kiểu người sẽ kìm nén cảm xúc vì ai.

Dù người ấy có là Hạ Hiểu Mạn, Sở Tiêu Nhiên cũng sẽ không kiềm chế.Hạ Hiểu Mạn tái mặt, cô đến để báo tin vui cô đã mang thai cho Sở Tiêu Nhiên.

Mặc dù Hạ Hiểu Mạn không chú ý nhiều chuyện công ty, nhưng vẫn biết dạo này công ty có một số vấn đề, Hạ Hiểu Mạn biết nỗi lo của Sở Tiêu Nhiên.Sinh non ba năm trước làm Hạ Hiểu Mạn rất quan tâm cơ thể.

Kinh nguyệt của cô chậm nửa tháng, cô tự kiểm tra và đã mang thai.

Hạ Hiểu Mạn sợ không chính xác nên còn đến bệnh viện kiểm tra và đã chắc chắn mang thai.

Hạ Hiểu Mạn vừa mừng vừa lo, cô muốn cho Sở Tiêu Nhiên một tin vui vào thời điểm này, nhưng cũng không chắc Sở Tiêu Nhiên có thích đứa con này không.Bây giờ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Sở Tiêu Nhiên, cô bỗng rùng mình, bưng vội bát lên hỏi: "Thịt sống ư?"

Hạ Hiểu Mạn uống thử, dạ dày cuộn trào, cô bịt miệng suýt thì nôn.Sở Tiêu Nhiên thấy vậy lại càng khó chịu: "Thứ em uống buồn nôn còn mang đến cho anh.

Công ty nhiều việc, em về đi, đừng ở đây nữa."

"Nhưng mà Sở Tiêu Nhiên à, em có chuyện nói với anh."

Hạ Hiểu Mạn nói vội, mới đó còn vui vẻ mà giờ đã tái mét mặt."

Anh đang bận, có gì để sau nói, ra ngoài."

Sở Tiêu Nhiên như con sư tử bị nhốt trong lồng, bị kiểm soát chuyển động nhưng không thoát được cái lồng này.Hạ Hiểu Mạn hoảng sợ trước cảm xúc của Sở Tiêu Nhiên.

Cô loạng choạng, tối tắm mặt mũi, càng nặng lòng hơn.Sở Tiêu Nhiên còn chẳng cho cô cơ hội mở lời, khuôn mặt của anh đã cho thấy anh không chào đón đứa con này.Đây là con của bọn cô mà.Hạ Hiểu Mạn hoang mang và xót xa, cô ôm bụng, nhìn Sở Tiêu Nhiên trong tổn thương sâu sắc.Sở Tiêu Nhiên đã cáu sẵn, Hạ Hiểu Mạn lại nhìnanh ta bằng khuôn mặt khổ sở làm Sở Tiêu Nhiên đâm ghét, anh ta nhẫn nhịn cơngiận, nói: "Anh bảo em về đi, em còn dông dài gì nữa.

Công ty là chỗ để em đếnà?

Đừng thách thức sự nhẫn nại của anh, Hạ Hiểu Mạn."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 521: Hội chứng Stockholm - Rớt nước mắt


Chuyển ngữ: WanhooHạ Hiểu Mạn mang thai vốn là chuyện vui nhưng đến không đúng lúc.

Như một lẽ dĩ nhiên đó là chuyện vui nếu đến vào thời kfy đỉnh cao của Sở Tiêu Nhiên, còn Sở Tiêu Nhiên hiện giờ đang sắp bốc hoả rồi.Thế nhưng, Sở Tiêu Nhiên trong lòng Hạ Hiểu Mạn là người không gì là không thể, việc gì cũng có thể xử lý một khi đến tay anh ta.

Tóm lại, Hạ Hiểu Mạn không hiểu tình hình hiện giờ của Sở Tiêu Nhiên.Cũng phải thôi, Hạ Hiểu Mạn đâu cần hiểu chuyện ấy.

Cô ta chỉ cần phục vụ Sở Tiêu Nhiên, đổi tình bằng cơ thể, làm việc mà cô ta cần làm là được.Hạ Hiểu Mạn chỉ cần đợi Sở Tiêu Nhiên đến để ngủ với cô ta, không cần làm bất cứ việc nào khác."

Em chỉ muốn nói chuyện này với anh thôi mà."

Hạ Hiểu Mạn buồn rầu: "Nói xong em sẽ về."

"Em có..."

Hạ Hiểu Mạn chưa nói hết câu đã bị Sở Tiêu Nhiên ngắt lời: "Sao đây, anh bảo em đi về nhưng mà.

Đến cả em cũng không nghe lời anh nữa rồi?"

Hạ Hiểu Mạn rớm nước mắt, cô gạt dòng lệ, xoay người chạy khỏi phòng làm việc.

Cô quyết định sẽ không nói chuyện mang thai cho Sở Tiêu Nhiên biết.Thái độ vừa rồi của Sở Tiêu Nhiên đã khiến Hạ Hiểu Mạn tổn thương sâu sắc.

Dù cô có nói cô có thai, e là với sự dữ dằn ấy của Sở Tiêu Nhiên, anh cũng sẽ hại con cô.Hạ Hiểu Mạn cắn môi, cô phải làm sao đây.

Điều duy nhất mà cô chắc chắn vào lúc này đó là cô muốn giữ con lại.

Sinh non ba năm trước đã làm cô cực kỳ đau lòng, đứa con này là món quà mà ông trời tặng cho cô.Mặc dù Hạ Hiểu Mạn quyết định giữ đứa bé lại nhưng con cô chào đời với thân phận nào.

Cô và Sở Tiêu Nhiên không kết hôn, đứa con này sẽ là con riêng.

Cô bị ép trở thành tình nhân đã khổ lắm rồi.

Con của cô không thể chưa chào đời đã bị gán cái tiếng mẹ là tình nhân, mình là con riêng nhục nhã.Hạ Hiểu Mạn rời khỏi công ty trong hoang mang, không biết nên làm thế nào.

Cô xoa bụng, nghĩ ngợi rồi lấy máy ra gọi điện thoại.Ninh Thư đang làm việc thì nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Mạn.

Cô nhăn mày, Hạ Hiểu Mạn gọi cho cô làm gì?

Cứ nghĩ lần trước chửi cô ta vô liêm sỉ là sẽ không còn qua lại nữa, vậy mà vẫn gọi được.Ninh Thư đằng hắng giọng, nhận điện thoại.

Bên kia vang một câu anh Văn Lãng rồi bắt đầu khóc rấm rứt.Ninh Thư cúp máy ngay lập tức, tiện thể chặn số cô ta.

Ninh Thư không muốn bận tâm chuyện của Hạ Hiểu Mạn một chút nào.Ninh Thư đang chuẩn bị khởi tố Sở Tiêu Nhiên, không rảnh quan tâm Hạ Hiểu Mạn.

Hạ Hiểu Mạn muốn sống hay chết không liên quan đến cô.

Cô không có trách nhiệm chăm sóc cũng như vỗ về cảm xúc của Hạ Hiểu Mạn.Ninh Thư chẳng ngờ được việc Hạ Hiểu Mạn lại đến tận văn phòng luật để gặp mình.

Khoảnh khắc Hạ Hiểu Mạn nhìn thấy Ninh Thư, cô ta rớt nước mắt trước cả khi nói chuyện.Ninh Thư bơ đi, coi như không nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn.

Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư im lặng, cô ta đành lại gần gọi Ninh Thư bằng giọng mũi: "Anh Văn Lãng."

Gọi một tiếng anh Văn Lãng xong lại bắt đầu rớt nước đái mèo.

Nhân viên đi lại đều nhìn thấy cô ta khóc đỏ cả mặt.Ninh Thư day mày: "Đừng khóc nữa, vào phòng rồi nói."

"Anh Văn Lãng."

Sở Tiêu Nhiên hung dữ với cô, đến cả anh Văn Lãng cũng hung dữ với cô.

Hạ Hiểu Mạn rất đau lòng khi thấy Ninh Thư không kiên nhẫn với mình.

Hạ Hiểu Mạn hoảng hốt, cô ta không biết mình sống để làm gì.

Cô chỉ muốn người cô yêu thương được hạnh phúc, anh Văn Lãng cũng là một trong số đó, tất cả việc cô làm đều vì người cô yêu thương."

Tôi đã nói là đừng khóc nữa mà, vào trong rồi nói."

Ninh Thư nhắc lại khi vẫn thấy Hạ Hiểu Mạn khổ sở não nề, không biết đang tự biên tự diễn gì trong đầu.Hạ Hiểu Mạn giỏi nhất việc biến chuyện đơn giản thành đau thấu tim gan, liên tục tự ngược làm ai cũng phải cạn lời.Hạ Hiểu Mạn vào phòng làm việc theo Ninh Thư.

Ngồi trên ghế mà vẫn lau nước mắt.

Ninh Thư đóng cửa, ngồi đối diện và hỏi Hạ Hiểu Mạn: "Tìm tôi có việc gì?"

"Anh Văn Lãng..."

Hạ Hiểu Mạn cắn môi nhìn Ninh Thư: "Em có thai rồi anh à."

"Không phải của tôi."

Ninh Thư xua tay ngay lập tức.Hạ Hiểu Mạn lau nước mắt: "Tất nhiên đây không phải con anh, đây là con của Sở Tiêu Nhiên."

Ninh Thư ừ một tiếng: "Vậy em tìm tôi làm gì?"

Mới đây thôi còn làm kiêu bơ cô, sao nay lại qua tìm cô?

Chắc là có việc cần cô giúp đây mà.Hạ Hiểu Mạn hạnh phúc sẽ không bao giờ đến tìm cô.Hạ Hiểu Mạn làm như đã quên mất xích mích giữa hai người."

Anh Văn Lãng, anh..."

Hạ Hiểu Mạn lại khóc: "Em phải làm sao đây."

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Bà vẫn sống nhăn răng, khóc tang cái quái gì.Ninh Thư lạnh mặt nhìn Hạ Hiểu Mạn khóc sướt mướt, để chị xem em định khóc đến bao giờ.Không ai dỗ, khóc một mình cũng rất ngượng.

Hạ Hiểu Mạn dừng khóc nhưng vẫn suỵt soạt: "Anh giúp em với, em hết cách rồi."

Ninh Thư vẫn lạnh lùng ra mặt.Hạ Hiểu Mạn bặm môi: "Em có thai nhưng hình như Sở Tiêu Nhiên không thích đứa con này.

Cuộc đời của em đã bị hỏng, em không muốn con em cũng bị gán cái tiếng xấu xí đó."

"Nên?"

Ninh Thư hỏi thờ ơ.Hạ Hiểu Mạn cắn môi, quỳ trước mặt Ninh Thư: "Anh ơi, em biết em là cái thứ không ra gì trong mắt anh nhưng trẻ nhỏ không có tội tình gì."

"Nó không con của tôi mà."

Ninh Thư nhăn mày, định bắt cô đồng ý bằng cách này?Phụ nữ đang mang thai quỳ trước mặt nhưng Ninh Thư vẫn lạnh lùng: "Em nói thẳng đi, tôi bận lắm, còn rất nhiều vụ kiện đang đợi tôi xử lý, đừng lãng phí thời gian của nhau được không?"

Ninh Thư không mặn mà: "Đứng dậy đi, quỳ làm gì.

Đang mang thai vẫn quỳ được, em không sợ nhỡ nhàng gì à?"

Nghe thấy có thể bị nhỡ nhàng, Hạ Hiểu Mạn vội vàng ngồi lại, đặt tay lên bụng bảo vệ con."

Hạ Hiểu Mạn này, tôi nhớ chúng ta đã kết thúc rồi.

Em như vậy là cái kiểu gì?"

Ninh Thư mất kiên nhẫn: "Em không hiểu tiếng người à?"

Mặt Hạ Hiểu Mạn lúc tái lúc trắng, cô vô cùng buồn.

Anh Văn Lãng thay đổi rồi, anh Văn Lãng của ngày xưa sẽ chạy đến bên cô, tốt với cô, yêu thương cô dù có cho có ra sao.Cô đã để mất anh Văn Lãng nhưng cô không hối hận.

Nếu anh Văn Lãng hạnh phúc, sự nghiệp không bị cản trở bởi Sở Tiêu Nhiên vậy cô chịu đựng được."

Mình cưới đi anh."

Hạ Hiểu Mạn nói một cách nghiêm túc.

Khuôn mặt đau khổ, đắn đo và rồi đưa ra quyết định: "Mình cưới đi."

"Em nói gì cơ?"

Ninh Thư rất muốn ngoáy lỗ tai.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 522: Hội chứng Stockholm - Hôn nhân là trò đùa


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nghi ngờ mình bị nặng tai.Hạ Hiểu Mạn nói gì cơ?

Muốn cưới cô?Ninh Thư nhăn mặt: "Em có biết em đang nói gì không?"

Hạ Hiểu Mạn đấu tranh, nói: "Mình lấy nhau đi anh Văn Lãng."

Ninh Thư: →_→Chắc chắn không bị nặng tai."

Lý do thì sao?

Tại sao muốn kết hôn với tôi?

Nếu tôi nhớ không nhầm, em là người phụ nữ của Sở Tiêu Nhiên, chửa con của Sở Tiêu Nhiên.

Giờ em lại nói muốn kết hôn với tôi?"

Ninh Thư khó tin.Hạ Hiểu Mạn cũng rất không muốn: "Em biết em mặt dày, vô liêm sỉ đi làm tình nhân của người khác.

Nhưng em không muốn để con em chịu nhục."

Ninh Thư lạnh lùng: "Thế em còn chửa làm gì?"

Hạ Hiểu Mạn sốt ruột: "Anh yên tâm, chúng ta chỉ kết hôn giả thôi, em không muốn con em là con riêng."

Ninh Thư: Khụ...Vậy là đã hiểu, cô vinh dự được trở thành hiệp sĩ đổ vỏ, nuôi con hộ người ta, chăm vợ hộ người ta.Ninh Thư rất muốn bật cười.Kết hôn giả vì cô ta muốn cho con cô ta có danh phận, bản thân cô ta có thể giữ thân trong sạch, không có nghĩa vụ vợ chồng.Đậu má, nam phụ khổ quá mà.Đúng là không thiếu sự lạ trên đời.Từ Văn Lãng là cái thá gì trong mắt cô ta, cô ta cậy tình cảm nhiều năm của Từ Văn Lãng?Ninh Thư vuốt mặt, nhếch mép, chống cằm nhìn Hạ Hiểu Mạn: "Tại sao tôi phải tổ chức đám cưới giả với em?

Chiếm hộ khẩu nhà tôi, tôi không lấy được vợ bình thường mà còn phải lấy một người đang bầu bí.

Lại còn cưới giả, có phải cưới xong cũng không cho tôi chạm vào em?"

"Em..."

Hạ Hiểu Mạn không biết trả lời thế nào."

Sở Tiêu Nhiên biết em định kết hôn với tôi không?

Sở Tiêu Nhiên biết sự hiện diện của đứa bé này chưa?"

Ninh Thư hỏi hờ hững, cô không giận, cô chỉ không hiểu tại sao Hạ Hiểu Mạn lại nghĩ giỏi vậy thôi.Vì yêu nên hy sinh người khác là điều hiển nhiên?Hạ Hiểu Mạn lắc đầu: "Anh ấy không biết nhưng em cảm nhận được anh ấy không chào đón đứa con này.

Anh ấy không cả muốn gặp em."

Ninh Thư nhức nách, Hạ Hiểu Mạn ngốc quá.

Tình hình nào rồi, tất nhiên Sở Tiêu Nhiên đang ngồi trong chảo dầu nóng vì việc công ty, ngứa mắt tất cả mọi người, có khi muốn cả giết người ấy chứ.Chọc vào tổ kiến lửa bị đuổi là đúng.Sở Tiêu Nhiên hung dữ một chút, cô ta ôm bụng bầu đến tìm cô kết hôn giả để cho con cô ta một danh phận.Ninh Thư rất muốn lạy sự tài tình của cô ta.

Nếu đồng ý kết hôn thật, công tác chuẩn bị xong hết, thiệp mời phát hết, và Hạ Hiểu Mạn sẽ lại đổi ý thôi.

Cô ta sẽ người em yêu là Sở Tiêu Nhiên, em không kết hôn với anh Văn Lãng được, vân vân.Cứ ở trong biệt thự, tìm cơ hội nói chuyện có thai cho Sở Tiêu Nhiên là được mà.Con của Sở Tiêu Nhiên, anh ta lại để Từ Văn Lãng đổ vỏ hộ, con theo họ Từ, vợ theo người khác chắc.Cô ta có thể tự ngược thêm nữa được không?Trời ạ, Ninh Thư bắt đầu hết chịu nổi rồi."

Em tự đi hay để tôi đuổi em đi?"

Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn: "Nếu em không mang thai, tôi đã đánh đuổi em ra khỏi đây rồi."

Hạ Hiểu Mạn giận tím mặt, khó chịu cùng cực: "Anh Văn Lãng..."

Ninh Thư giơ tay ra hiệu dừng, rồi chỉ ra cửa: "Đừng nói gì hết, đi thẳng ra ngoài, chú ý mặt đất, đừng quay đầu lại.

Đi mau."

Hạ Hiểu Mạn cắn môi hỏi Ninh Thư: "Anh không giúp em được thật sao?

Em hết cách rồi, nếu không vì con em sẽ không mặt dày đến xin anh đâu."

Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, bực lắm nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười.

Ninh Thư gằn từng chữ: "Tôi sẽ không nuôi con của người khác."

"Anh không cần nuôi con, em sẽ kiếm tiền nuôi con em.

Em chỉ muốn con có hộ khẩu sạch sẽ chứ không phải mang tiếng con riêng của tình nhân."

Hạ Hiểu Mạn khổ sở.Ninh Thư: Úm ba la xì bùa, úm ba la xì bùa, mau cho người này biến mất, mau cho người này biến mất đi."

Em thích lấy chồng thì lấy Sở Tiêu Nhiên đi, kì kèo muốn lấy tôi là cái kiểu gì?

Sở Tiêu Nhiên có biết em ôm bụng bầu đến đây không?"

Ninh Thư cảm thấy lại được làm mới quan niệm sống.Tại sao Hạ Hiểu Mạn lại nghĩ Sở Tiêu Nhiên không thích đứa con này, sẽ không kết hôn với cô ta nhỉ."

Có chết tôi cũng không lấy em, em dẹp cái suy nghĩ đó đi."

Ninh Thư mất bình tĩnh: "Nhìn thấy em tôi đã thấy ghét rồi, tại sao tôi phải lấy em, lấy về để rước phiền mỗi ngày?"

Trước sự kiên quyết của Ninh Thư, Hạ Hiểu Mạn chỉ biết ra về trong vô vọng và bất lực.Ninh Thư thèm vào quan tâm cô ta.

Nói thật, Ninh Thư rất vô cảm khi thấy Hạ Hiểu Mạn không hạnh phúc.

Cô ta thích chết như hiện giờ cũng giỏi.Do có Trung ương can thiệp, nền kinh tế của thành phố T không khủng hoảng quá lâu.

Mặc dù đã ảnh hướng đến nền kinh tế thị trường nhưng cũng khống chế được đại khái.Ninh Thư chỉnh lý tài liệu rồi gửi thư mời của văn phòng luật sư và đơn khởi tố cho Sở Tiêu Nhiên.Cô khởi tố Sở Tiêu Nhiên tội danh lũng đoạn thị trường, lạm dụng địa vị chi phối thị trường, cạnh tranh không lành mạnh.Chuyện này không thể dừng ở đây.

Không có chuyện dễ dàng bỏ qua cho kẻ gắp lửa bỏ tay người rồi bỏ chạy .Sở Tiêu Nhiên nhận được đơn khởi tố sẽ có biểu cảm thế nào không phải chuyện của Ninh Thư.Công ty của Sở Tiêu Nhiên là trùm thành phố T.

Sự thật thì công ty là sản nghiệp của dòng họ.

Công ty phát triển mạnh sau khi Sở Tiêu Nhiên tiếp quản, chỗ có đứng vững chắc ở thành phố T.Theo lý thì Trung ương sẽ dốc sức nâng đỡ công ty như thế.

Ngặt nỗi công ty của Sở Tiêu Nhiên đã vượt khỏi tầm kiểm soát, lãnh đạo yêu cầu gì cũng bỏ ngoài tai, không nghe theo chỉ thị.Không những vậy, hơi một chút còn muốn tạo khủng hoảng thị trường, làm lãnh đạo rất khó chịu.Nhà họ Sở lụi bại là chuyện hiển nhiên khi mà họ đã ảnh hưởng xấu đến thị trường và quyền lực của chính quyền.Thanh trừng nhà họ Sở là việc cần làm.Ninh Thư lo ngại Sở Tiêu Nhiên sẽ chuyển tài sản ra nước ngoài, nên đã đề nghị lãnh đạo điều tra hoạt động tài sản của Sở Tiêu Nhiên.Ninh Thư không muốn Sở Tiêu Nhiên phá sản ở thành phố T, nhưng lại tự do tự tại ở nơi khác.Đã làm là phải dẫm chết Sở Tiêu Nhiên, không cho trở mình.Chính quyền cũng không muốn để xổng con lợn béo, điều tra là việc cần thiết.

Việc điều tra cần Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản ra mặt kiểm tra vốn lưu động của công ty Sở Tiêu Nhiên.Có người để ý, Sở Tiêu Nhiên có muốn chuyển tài sản cũng không được.

Để mà bị bắt trong khi chuyển, tội danh của Sở Tiêu Nhiên sẽ lại nhiều thêm.Hiện giờ ai cũng muốn bổ vồ ngoạm một miếng thịtcủa Sở Tiêu Nhiên.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 523: Hội chứng Stockholm - Không phải chó cứ gọi là ra


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đã chuẩn bị sẵn sàng, việc duy nhất cô cần làm là đợi ngày mở phiên toà.Ngày diễn ra phiên toà, Ninh Thư và Sở Tiêu Nhiên gặp nhau trước cửa toà án.

Một thời gian không gặp, Sở Tiêu Nhiên gầy đi nhiều, hốc mắt sâu thấy rõ.Ba năm trước bọn cô cũng gặp nhau trước cửa toà án.

Sở Tiêu Nhiên ngày đó ra vẻ ta đây hơn người tạo công ăn việc làm cho Ninh Thư.

Còn nay thời thế đã khác, Sở Tiêu Nhiên trở thành bị cáo ngồi đối diện Ninh Thư.Dù Sở Tiêu Nhiên đang trong tình thế khó khăn nhưng vẫn kiêu ngạo, châm biếm Ninh Thư: "Cũng chỉ là con chó mừng chủ lại tưởng mình là ông lớn."

Ninh Thư bỏ ngoài tai câu châm biếm của Sở Tiêu Nhiên.

Không lẽ chống đối với chính quyền, chơi đùa với miếng cơm manh áo của bao nhiêu người chỉ vì lợi ích bản thân như Sở Tiêu Nhiên là giỏi giang?Ninh Thư vẫn luôn tin sức mạnh cá nhân không thể thắng được sức mạnh quốc gia, huống hồ Sở Tiêu Nhiên vẫn chưa mạnh đến mức rời khỏi mặt đất này.Sở Tiêu Nhiên sẽ không được chào đón khi rời khỏi thành phố T.Đất thuộc nước này đều thuộc về nước này, không có ngoại lệ.Sống trên đất này thì phải tuân thủ quy tắc, chứ giống cá mà đòi vượt nước chẳng phải thích chết à?Sở Tiêu Nhiên là người nổi tiếng ở thành phố T nhưng nay bị khởi tố đã thu hút rất nhiều phóng viên kéo đến chụp ảnh.Sở Tiêu Nhiên trên ghế bị cáo cười khẩy, sát khí dày đặc trong đôi mắt nhìn Ninh Thư.Ninh Thư cảm nhận được nguy hiểm song vẫn mặc kệ.

Cô biết văn phòng luật sư cần thuê thêm vệ sĩ sau phiên toà sơ thẩm.Ninh Thư còn cần thuê mấy vệ sĩ đô con bảo vệ ông bà Từ đề phòng bất trắc nữa.

Cô sợ Sở Tiêu Nhiên chó cùng rứt giậu, tính đường làm hại ông bà Từ.Ninh Thư là luật sư nguyên đơn đại diện cho lãnh đạo, khiếu nại tội danh của Sở Tiêu Nhiên với bồi thẩm đoàn và quan toà.Sở Tiêu Nhiên giữ im lặng từ đầu đến cuối, mọi câu hỏi đã có luật sư trả lời giúp anh ta, có điều đôi mắt dành cho Ninh Thư của anh ta ngày càng lạnh giá .Hạ Hiểu Mạn trăn trở, khó xử khôn cùng ở hàng ghế dự thính.

Một người là người cô yêu, một người là người lớn lên bên cô từ thuở nhỏ, môi hở răng lạnh khiến trái tim Hạ Hiểu Mạn như bị xé làm hai.Cớ sao phải đối đầu gay gắt thế này?Hạ Hiểu Mạn không hiểu, nếu vì cô làm anh Văn Lãng tổn thương vậy cô sẵn sàng chuộc lại lỗi lầm.Nhưng hai người là đối đầu nhau ở nơi đây làm cô rất lo lắng, lo lắng khôn nguôi.Hạ Hiểu Mạn xoa bụng, cô muốn cho con một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy.Cớ sao lại trắc trở nhường này.Ninh Thư đang đấu khẩu với luật sư của Sở Tiêu Nhiên, tội danh của Sở Tiêu Nhiên đã là chuyện không thể thay đổi được nữa.Ngày Sở Tiêu Nhiên còn toả sáng, lũng đoạn chẳng những không nên tội mà đó còn là lời khen.

Nhưng nay chính quyền quyết tâm xử lý Sở Tiêu Nhiên, tội danh cứ vậy được thành lập như một lẽ dĩ nhiên.Tội danh lũng đoạn không đủ để ngồi tù, nhưng tiền phạt cũng là con số khiến Sở Tiêu Nhiên xanh mặt.Án phạt mà Sở Tiêu Nhiên phải nhận đó là bồi thường gấp ba lợi nhuận từ số lượng hàng hoá lũng đoạn, bắt Sở Tiêu Nhiên nôn hết tất cả những gì anh ta đã ăn.Luật sư của Sở Tiêu Nhiên muốn cãi đỡ cũng không đỡ nổi.Toà án cho Sở Tiêu Nhiên ba tháng để nộp hết tiền phạt.Không chỉ đối mặt với án phạt tiền, Sở Tiêu Nhiên còn bị thu hồi giấy cấp phép sản xuất vĩnh viễn một số sản phẩm.Một số sản phẩm của công ty Sở Tiêu Nhiên đã trở thành chuỗi sản phẩm kiếm tiền, thu hồi giấy phép sản xuất chính là đòn trí mạng dành cho công ty.Mặt Sở Tiêu Nhiên ngày càng tái hơn.Không có giấy phép sản xuất, dù có sản xuất ra cũng không có ai mua bởi sản phẩm sản xuất chui không thể có mặt trong thị trường chính thống.Sở Tiêu Nhiên siết nắm tay nhìn Ninh Thư phía trước trong cơn tức tối, lốc xoáy và mây mù cuồn cuộn trong đôi mắt anh ta.Ninh Thư bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Sở Tiêu Nhiên.Ra ngoài toà án, Sở Tiêu Nhiên đấm thẳng mặt Ninh Thư.

Ninh Thư né người tránh thoát, Sở Tiêu Nhiên xanh mặt: "Tôi đã quá coi thường anh, không ngờ anh khá cỡ nào."

Ninh Thư nhún vai: "Tôi không khá như anh nghĩ, người muốn xử lý anh không phải tôi, tôi chỉ giúp một phần thôi."

Sở Tiêu Nhiên hằm hằm khuôn mặt lại đấm Ninh Thư tiếp.

Ninh Thư trực tiếp nắm cổ tay Sở Tiêu Nhiên, siết bàn tay đấm vào bụng anh ta.

Sở Tiêu Nhiên kêu rên, quặn người vì đau.Ninh Thư lại đấm vào mắt Sở Tiêu Nhiên, có thể nhìn thấy mắt anh ta đang tím lên trông thấy.Sở Tiêu Nhiên quặn người vừa che mắt vừa ho khù khụ."

Á..."

Hạ Hiểu Mạn mới ra khỏi toà án thấy Ninh Thư đánh Sở Tiêu Nhiên bèn hét toáng lên, chạy qua đỡ Sở Tiêu Nhiên.

Thấy mặt Sở Tiêu Nhiên tím bầm mà xót xa ra mặt."

Sao anh lại đánh anh ấy?"

Hạ Hiểu Mạn chất vấn Ninh Thư: "Hai anh đối đầu trên toà đã làm em khó chịu lắm rồi, sao các anh còn đánh nhau nữa."

Ninh Thư tỉnh bơ: "Anh ta đánh tôi trước."

Có giải thích cũng vô nghĩa, Ninh Thư xoay người ngồi vào xe rồi lái đi.Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn bị một nhóm phóng viên bao vây không thoát được.Sau phiên toà hôm nay, Ninh Thư thuê thêm mấy vệ sĩ, lắp thêm nhiều camera ở xung quanh văn phòng.

Đồng thời cô cũng thuê vệ sĩ bảo vệ ông bà Từ trong âm thầm, không xuất hiện trước mặt hai người.Án phạt có hiệu lực, truyền thông và báo chí đua nhau tính xem Sở Tiêu Nhiên cần nộp phạt bao nhiêu.

Truyền thống đoán áng áng sẽ cần nộp khoảng một tỷ NDT.Tuy nhiên số liệu mà Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản đưa ra chỉ có nhiều chứ không có ít hơn một tỷ tệ.

Một tỷ không đủ phần lãi Sở Tiêu Nhiên kiếm được trong thời gian lũng đoạn.Sở Tiêu Nhiên phải nộp khoản tiền phạt này, có đập nồi bán sắt cũng phải nộp, nếu không toà án sẽ tước giấy phép kinh doanh của công ty Sở Tiêu Nhiên.Mà Sở Tiêu Nhiên muốn trốn cũng không trốn được.

Lực lượng cảnh sát giám sát anh ta khắp nơi, Sở Tiêu Nhiên có động thái bất thường sẽ bị quy tội.Dễ thấy lãnh đạo muốn cắn miếng thịt béo ngậy này, buộc Sở Tiêu Nhiên phải nộp khoản tiền đó.

Và khoản tiền ấy sẽ đưa thành phố T phát triển tốt thêm.

Không còn Sở Tiêu Nhiên đè đầu, các công ty khác trong thành phố cũng sẽ phát triển, các mặt hàng không bị một mình Sở Tiêu Nhiên độc quyền như trước."

Anh Văn Lãng, Từ Văn Lãng anh ra đây cho tôi..."

Giọng Hạ Hiểu Mạn vang bên ngoài văn phòng luật.Ninh Thư lại gần cửa sổ, Hạ Hiểu Mạn bị bảo vệ chặn đường đang đứng hét giữa trời nắng chang chang.Ninh Thư bật cười, cô gọi tôi là tôi phải ra?

Tưởng bà đây là chó chắc.Hạ Hiểu Mạn có bao giờ đến mời cô ăn quả thơm nàođâu, không biết hôm nay lại có vụ gì đây.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 524: Hội chứng Stockholm - Đổi trắng thay đen


Chuyển ngữ: WanhooHạ Hiểu Mạn đến tìm nhưng Ninh Thư không hề muốn gặp cô ta.Không đến nhờ kiện hộ cũng đến kết hôn giả với cô, cô cũng đã biết Hạ Hiểu Mạn toàn xúc động nhất thời thôi.

Như lần kết hôn giả đấy, nói một lần rồi có nhắc lại nữa đâu.Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư không ra, cô ta vẫn gọi tên Ninh Thư ở cổng, gọi mệt rồi tìm bóng râm tránh ánh nắng.Tóm lại là chầy cối ở cổng không chịu về.Ninh Thư mặc xác cô ta, cô ta thích làm gì thì làm.Ninh Thư làm việc đến tối thì không thấy bóng dáng Hạ Hiểu Mạn ngoài cổng, chắc là cô ta đã về rồi.

Ninh Thư lắc đầu, thân mang bụng bầu như cô ta chịu được dưới trời nóng này ở ngoài cổng?Ninh Thư lái xe đi về, mới nổ máy vậy mà có bóng người lao ra đầu xe, giang tay chặn xe Ninh Thư.Ninh Thư hết cả hồn, giẫm vội phanh xe, bánh xe ma sát chói tai."

Anh Văn Lãng..."

Hạ Hiểu Mạn chặn đầu xe nhìn Ninh Thư, hạ tay ngượng ngùng.Ninh Thư đẫm mồ hôi tay xuống xe đập rầm cánh cửa, rảo bước qua định tát Hạ Hiểu Mạn nhưng lại hạ cánh tay khi nhìn lướt qua bụng cô ta.Hạ Hiểu Mạn co rụt người khi thấy Ninh Thư giơ tay, nhìn Ninh Thư trong đáng thương: "Anh Văn Lãng..."

"Cô bị điên à, não cô toàn bã đậu hả?"

Ninh Thư tức chết mất thôi, nếu không phải mới nổ máy xe chưa chạy nhanh, liệu cô ta đã từng nghĩ đến hậu quả khi bị tông chưa?Hạ Hiểu Mạn cũng tái mét mặt, nói lắp bắp: "Anh không muốn gặp em, em đành phải dùng cách này."

Anh không gặp em nên em mới phải mạo hiểm!Ninh Thư: Phắc con nhà bà diu...Giờ là tại cô?Ninh Thư nhìn bụng Hạ Hiểu Mạn, cô bỗng hết giận.

Tức giận với loại người như Hạ Hiểu Mạn chỉ tự chuốc khổ vào thân.

Đừng bao giờ nghe Hạ Hiểu Mạn nói chuyện.Hạ Hiểu Mạn chỉ đang bao biện cho sự ích kỷ của bản thân, cô ta đã lường trước hậu quả bị tông chưa?

Rõ ràng đang có thai nhưng không hề lo lắng cho con mới chặn đầu xe nguy hiểm nhường này.Thân làm mẹ đã không nghĩ cách bảo vệ đứa con trong bụng, đằng này lại đi lấy con ra làm cái cớ buộc phải cắn răng lấy người mình không yêu, vậy là yêu con lắm nhỉ.

Hạ Hiểu Mạn yếu đuối, nhưng sự yếu đuối của cô ta còn đáng ghét hơn tính gia trưởng của Sở Tiêu Nhiên.

Bởi cô ta chơi trò lạt mềm buộc chặt, khứa hết nhát dao này đến nhát dao khác vào trái tim Từ Văn Lãng.

Đưa Từ Văn Lãng tiếp cận cái chết bởi cậy tình cảm Từ Văn Lãng dành cho cô ta.

Ninh Thư vô cùng ghét Hạ Hiểu Mạn.

Đàn bà con gái sống như cô ta còn chẳng bằng gái đứng đường.

Khác cái Hạ Hiểu Mạn chỉ phục vụ một người và bao biện đó là tình yêu.

Ninh Thư ngồi vào xe, cô không muốn nói chuyện với Hạ Hiểu Mạn.

Có nói cũng nước đổ lá khoai, khô môi phí nước bọt.

Hạ Hiểu Mạn giữ tay Ninh Thư: "Anh Văn Lãng, anh không muốn nói chuyện với em ư?"

"Không muốn."

Ninh Thư bẻ ngón tay Hạ Hiểu Mạn để vào thẳng trong xe.

Hạ Hiểu Mạn buồn bã khổ sở, đặt tay lên đầu xe không cho Ninh Thư đi.

"Em xin anh, anh Văn Lãng, anh nghe em nói một câu thôi được không.

Anh đừng đối đầu với Sở Tiêu Nhiên nữa, em xin anh, em xin anh."

Hạ Hiểu Mạn khóc như mưa.

Ninh Thư không cảm xúc: "Sao lại không chứ?

Sở Tiêu Nhiên thất bại, nhà họ Sở phá sản, tôi là người vui hơn bất cứ ai."

Hạ Hiểu Mạn cắn môi, run giọng nói: "Anh vẫn giận em chuyện ba năm trước đúng không?

Ngày đó chia tay anh là quyết định của em, anh muốn giận thì giận em đi."

Ninh Thư khởi động xe, tiếng động cơ rồ rồ nhưng Hạ Hiểu Mạn vẫn kiên quyết chặn đầu: "Em không cho anh đi đâu.

Hôm nay chúng ta phải nói cho ra nhẽ chuyện này."

Ninh Thư: ...Con điên.

Ninh Thư dửng dưng: "Cô không cho tôi cứ tiến tới.

Tôi cũng chẳng ưa gì cái thứ con rơi trong bụng cô, tông phát là êm đẹp thôi.

Cô tưởng tôi muốn gặp cô vợ sắp cưới cũ đang chửa con rơi thằng khác à?"

Hạ Hiểu Mạn hốt hoảng, tiếng động cơ rồ ga to hơn lại thêm khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông sau tấm kính thôi thúc Hạ Hiểu Mạn do dự, tránh vội sang bên.

Ninh Thư bật cười, đạp chân ga bỏ lại Hạ Hiểu Mạn phía sau.

Mới đó đã lái mất dạng.

Ninh Thư phục Hạ Hiểu Mạn đóng ngoặc kép, cô ta vẫn sống đến hôm nay đúng là tài.

Ninh Thư chỉ muốn đánh Hạ Hiểu Mạn để trút hết cơn tức tối đang cuộn trào trong lòng này.

Song cô ngại đứa con trong bụng cô ta, cô không muốn hại một đứa bé.

Nghĩ cẩn thận thì Hạ Hiểu Mạn không còn liên quan đến cô, giận chỉ làm mình xuống tâm trạng.

Ninh Thư vừa lái xe vừa đọc thầm Chú Thanh Tâm.

Cô dừng đèn đỏ, đường sá thưa thớt xe cộ nhưng lại có chiếc xe chở hàng to đằng trước bất chấp đèn đỏ lao nhanh về xe cô.

Tay nhanh hơn não, Ninh Thư lao ra khỏi xe, mới chạy được một đoạn đã nghe tiếng kim loại va chạm long trời lở đất sau lưng.

Ninh Thư ngoảnh lại nhìn chiếc xe bị tông bẹp dúm của mình.

Hai chiếc xe tông qua dải phân cách, đầu xe nát bét.

Ô tô rớt nước lách tách, Ninh Thư nhũn hết chân tay nhưng rồi cô qua kiểm tra xe ngay.

Trong xe kia không có người, cũng tức là đây là xe không?Cô báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý hai chiếc xe hỏng này.

Trong xe không có người lại còn tai nạn trên đường cô về, rõ ràng đang nhằm vào cô.

Là Sở Tiêu Nhiên!Ninh Thư cười khẩy, quét mắt khắp nơi.

Chắc hẳn hung thủ ở ngay đây thôi, nếu không không thể khởi động xe được.

Ninh Thư nhìn một vòng, nếu đã dựng tai nạn vậy sẽ đợi kết quả rồi mới đi.

Cuối cùng Ninh Thư đã nhìn thấy một người đàn ông đội mũ ở gần đó.

Trông anh ta vẫn còn trẻ, ban đầu anh ta định bỏ đi khi nhìn thấy Ninh Thư nhưng nghĩ thế nào lại vẫn thong dong đi qua người Ninh Thư.

Ninh Thư giữ tay anh ta lại, anh ta giật mình giật tay ra để trốn.

Ninh Thư đè anh ta xuống đất cộng thêm đạp mạnh, anh ta đau quá cứ kêu bớ người ta đánh người mãi.

Cảnh sát đến xử lý hiện trường, đồng thời cũng bắt nghi phạm theo lời tường trình của Ninh Thư về đồn cảnh sát.

Ninh Thư cũng về đồn làm bản tường trình.

Tai nạnđêm nay đã làm cô bắt đầu dấy lên nỗi sợ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 525: Hội chứng Stockholm - Chuyên nghiệp như lời đồn


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư vẫn luôn biết Sở Tiêu Nhiên là người độc ác, cô mạo phạm anh ta, nay gặp tai nạn là chuyện bình thường.

Chẳng qua khi nghĩ đến Hạ Hiểu Mạn vẫn xin cô đừng đối đầu với Sở Tiêu Nhiên làm Ninh Thư rất cạn lời.

Cô và Sở Tiêu Nhiên như nước với lửa, Sở Tiêu Nhiên muốn lấy mạng cô hơn bất cứ ai.

Hạ Hiểu Mạn cái gì cũng không biết qua xin cô, cớ sao cô ta không xin Sở Tiêu Nhiên?Bởi vì cô ta biết Sở Tiêu Nhiên sẽ không nghe lời cô ta, mặt khác, anh ta sẽ còn nghi ngờ cô ta còn yêu Từ Văn Lãng.

Hạ Hiểu Mạn không có tiếng nói trước mặt Sở Tiêu Nhiên, nhưng lời nói rất có trọng lượng trước Từ Văn Lãng nên cô ta qua xin Từ Văn Lãng.

Người đàn ông bị bắt kiên quyết không nhận tội, anh ta nói mình chỉ đi dạo và bị bắt, cảnh sát không được bắt dân linh tinh.

Người viết tường trình bên cạnh nghe mà cười khẩy, gần hai giờ mà đi dạo?Việc thẩm vấn đã có cảnh sát lo, cảnh sát lột sạch quần áo anh ta, chỉ để lại mỗi cái quần rồi nhốt vào trong kho lạnh.

Trước đó anh ta còn kiên quyết nhưng một lát sau đã lạnh cóng, chân tay run lẩy bẩy, bật nhảy liên tục để tạo hơi ấm.

Cuối cùng không chịu được mới đồng ý tự khai.

Ra khỏi kho lạnh, cảnh sát ném cho anh ta chiếc chăn mỏng.

Anh ta run cầm cập, răng đập vâò nhau, nước mũi chảy lòng thòng.

Anh ta khai do anh trai bị Ninh Thư đưa vào tù, hận Ninh Thư nên dựng tai nạn.

Anh trai của anh ta chính là tên đầu gấu đã từng gây sự ở văn phòng luật của Ninh Thư.

Ninh Thư đọc lời khai mà chau mày, đây chỉ là câu chuyện ngoài lề, chưa khai kẻ chủ mưu.

Theo quan sát của Ninh Thư, anh ta sẽ không khai Sở Tiêu Nhiên.

Nhưng đã làm thì phải trả giá đắt, anh ta xác định bóc lịch cả đời thôi.

Dù có là ăn không ngồi rồi, Ninh Thư cũng sẽ cho anh ta sống nốt quãng đời còn lại sau song sắt.

Nếu cô không nhanh chân, người cô cũng đã biến dạng như chiếc xe, nhiệm vụ cũng đã thất bại rồi.

Rời khỏi đồn cảnh sát thì mặt trời cũng ló dạng, Ninh Thư bắt xe về văn phòng.

Cô quá mệt, cô nằm nghỉ một lúc trên ghế.

Ninh Thư biết sức mình không bằng Sở Tiêu Nhiên, nhưng cô có ưu thế đó là người chống lưng cho cô mạnh hơn Sở Tiêu Nhiên.

Dù là vậy, nếu cô chết thì lãnh đạo cũng sẽ đá cô sang bên.

Ninh Thư ghé thăm toà nhà thị chính, muốn lãnh đạo điều tra Sở Tiêu Nhiên với lý do Sở Tiêu Nhiên dấn thân vào xã hội đen, đồng thời cô muốn làm con mồi.

Nếu điều tra ra anh ta dính líu với xã hội đen, sẽ là chiến công nếu Trung ương xử lý được thế giới ngầm.

Tiếp theo đó, Ninh Thư lại cầm văn bản đòi tiền nộp phạt đến công ty Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên hơi giật mình khi thấy Ninh Thư, song anh ta thu hồi cảm xúc rất nhanh, châm chọc Ninh Thư: "Luật sư Từ quả chuyên nghiệp như lời đồn.

Nghe nói anh gặp tai nạn xe, anh không những không nghỉ ngơi vài hôm mà đã đến đây giục nộp phạt hộ người khác."

Ninh Thư siết nắm đấm rồi lại thả lỏng, nói bình tĩnh: "Anh Sở quan tâm tôi quá, đêm qua tôi gặp tai nạn mà sáng nay anh đã tỏ rồi."

Sở Tiêu Nhiên bật cười: "Tôi quan tâm anh chứ, may anh không sao chứ không thì buồn lắm."

Ninh Thư cười lạnh: "Mặc dù gặp vài chuyện nhưng công việc quan trọng.

Việc giục nộp phạt là việc của toà án nhưng lãnh đạo giao toàn quyền cho tôi, tôi nào có thể phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.

Khi nào anh định nộp mười bốn tỷ đây, anh Sở?"

Sở Tiêu Nhiên nhăn mặt khi nghe thấy con số mười bốn tỷ.

Mười bốn tỷ chứ không phải mười bốn tệ, bảo có là có ngay chắc.

Tình hình Sở Tiêu Nhiên dạo này không tốt, rất nhiều cổ đông đã rút vốn để đảm bảo lợi ích.

Các cổ đông không gánh được số nợ mười bốn tỷ nên chạy nhanh còn kịp, thế nên công ty không có nhiều tiền lắm.

Một số sản phẩm bị thu hồi giấy phép sản xuất, không thể tiếp tục sản xuất nên cũng không nuôi công nhân được nữa.

Dù vậy khoản tiền trả lương cho công nhân cũng làm Sở Tiêu Nhiên cồn cào ruột gan.

Ngày xưa tự hào công nhân công ty mình công nhân tính theo đơn vị nghìn, to nhất thành phố T.

Giờ phải trả lương cho mấy chục nghìn công nhân làm Sở Tiêu Nhiên hối hận vì nuôi quá nhiều công nhân, trong khi nhà máy sản xuất thì dừng hoạt động.

Tiền trong thẻ chỉ có ra cứ không có vào, công ty cắt giảm rất nhiều nhân sự.

Mới đây thôi còn là tập đoàn kinh doanh hùng mạnh bỗng nhiên phá sản trong chớp mắt.

Họ Sở phá sản trong tay anh, Sở Tiêu Nhiên rất buồn lòng cũng rất hận thù và hối hận, hơn hết đó là nỗi niềm không cam tâm.

Giờ lại nghe tên Từ Văn Lãng đòi tiền, anh ta trào lên cảm xúc hận thù người tên Từ Văn Lãng này.

Sở Tiêu Nhiên không nhịn được cơn giận, nói lạnh lùng: "Chưa đến hạn nộp, luật sư Từ vội thế làm gì."

Ninh Thư mỉm cười: "Tôi không vội, tôi chỉ nhắc anh sớm nộp đủ tiền phạt, nếu không công ty to thế này của anh Sở sẽ bị tước giấy phép kinh doanh đấy."

Ninh Thư ngồi lì trên ghế uống một ngụm cà phê.

Sở Tiêu Nhiên không muốn nhìn thấy Ninh Thư.

Thấy cô thảnh thơi, anh ta tức tối hỏi: "Sao anh vẫn chưa đi?"

Ninh Thư thốt câu ôi, đứng dậy đi ra cửa, không quên ngoảnh lại nói: "Phải rồi, tôi quên chưa chúc mừng nhà anh có quý tử nữa.

Chúc mừng anh nhé."

Sở Tiêu Nhiên nhăn mày, anh không công khai chuyện Hạ Hiểu Mạn có thai vì công ty quá nhiều việc.

Chuyện Hạ Hiểu Mạn mang thai chỉ thêm một điểm yếu cho anh.

Vậy mà sao tên này biết Hạ Hiểu Mạn mang thai?Các suy nghĩ bật lên trong đầu Sở Tiêu Nhiên, anh ta lạnh mặt, lạnh lùng: "Cảm ơn.

Có điều tôi thấy ấn đường anh có màu đen, e là có họa sát thân, anh Từ nên cẩn thận hơn nhé."

Ninh Thư thầm cảnh giác, ngoài mặt vẫn thờ ơ: "Cảm ơn anh Sở có lòng, nhất định tôi sẽ cẩn thận."

Sở Tiêu Nhiên giận tím mặt làm anh ta trông hung dữ hơn.

Dễ thấy các chuyện gần đây cực kỳ đả kích anh ta, khiến Sở Tiêu Nhiên luôn thuận buồm xuôi gió cảm thấy chán đời.

Trông anh ta cau có ra mặt khi không còn cuộc đời nở hoa.

Khí chất bố mày là nhất, bố mày là trùm thành phố này đã gần như không còn.

Người giúp khi gặp nạn thì nhiều, người bỏ đá xuống giếng khi gặp nạn cũng nhiều không kém.

Sở Tiêu Nhiên có kẻ thù chứ, thời kỳ đỉnh cao cuộc sống, một câu nói của anh ta có thể định đoạt cuộc sống của nhiều người.

Sở Tiêu Nhiên như ông vua nên tất nhiên chẳng có bạn bè tri kỷ.

Mà anh ta cũng chẳng cần bạn, cái anh ta cần là kính nể và sợ hãi, đi đến đâu làm mưa làm gió đến đó.

Chắc là có nhiều người tập kích Sở Tiêu Nhiên lắmđây, còn gì sánh bằng cảm giác thoả mãn khi chà đạp kẻ kiêu căng ngạo mạn đã từngngồi lên đầu mình.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 526: Hội chứng Stockholm - Đàn ông có mê tôi không


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cố tình đến xát muối vào vết thương của Sở Tiêu Nhiên rồi lại về văn phòng luật.

Cô đến với mục đích, cô cần làm việc mà một mồi nhử cần làm.

Thà kéo lưới một mẻ còn hơi suốt ngày sống trong lo lắng.

Mặc dù có phần nguy hiểm nhưng mong rằng kết quả tốt đẹp.

Những ngày sau, Ninh Thư cảm giác có người theo dõi mình rõ ràng nhưng kẻ đó chỉ bám theo chứ không hành động.

Kẻ đó rất cẩn thận, không luyện Tuyệt Thế Võ Công e là cô cũng không phát hiện.

Những người này lợi hại hơn bọn đầu gấu trước nhiều.

Trên người Ninh Thư có gắn tín hiệu truyền sóng, đây là tín hiệu lãnh đạo đưa cho cô, nếu cô có mệnh hệ gì thật, cảnh sát sẽ bắt tín hiệu chạy đến.

Đối đầu với đàn ông khổ thế đấy, Ninh Thư thật sự đã bất chấp tất cả vì nhiệm vụ.

"Nếu cô chọn chinh phục Sở Tiêu Nhiên thì đã không phải khổ như bây giờ."

2333 đột ngột xuất hiện, nói chuyện cộc lốc: "Có câu đàn ông chinh phục thế giới, đàn bà chinh phục đàn ông bằng cơ thể mà?

Đây là ưu điểm của phụ nữ bọn cô, choảng nhau giết nhau để đó cho cánh đàn ông đi."

"Tôi chinh phục cái con khỉ nhà cậu.

Tôi là đàn ông, bảo đàn ông đi quyến rũ đàn ông, cậu có chắc là cậu vẫn bình thường chứ hệ thống?

Cậu hỏng thật rồi."

Ninh Thư đến lạy 2333.

"...

Ờ, tôi quên mất."

2333 nói.

Ninh Thư: ..."

Theo cậu, với điểm hấp dẫn của tôi mà đi quyến rũ đàn ông, liệu đàn ông có mê tôi không?"

Ninh Thư hỏi.

2333: "...

Không."

Cô cần tạo một cuộc sống mới cho người ủy thác, không lẽ tìm cho người ủy thác tấm chồng tốt là hạnh phúc, cưới một tấm chồng giàu sang quyền quý là tròn đầy?Có lẽ đó cũng được xem như một cuộc sống tuyệt vời nhưng không gì hơn sự tự do, làm điều mình thích, làm việc mình đam mê, hiện thực hoá ước mơ.

Bất luận mình là người thế nào, chỉ cần có người ở bên chia ngọt sẻ bùi, vượt qua tháng năm vội vã mới là tình yêu.

Ninh Thư muốn ngồi ở vị trí cao, tình cảm không những không quan trọng mà còn là chướng ngại với Ninh Thư.

Nếu cần người ở bên vượt qua thăng trầm cuộc đời, vậy Ninh Thư mong đó là khi cô có thể toàn quyền quyết định số phận của cô.

Mục tiêu trước mắt của Ninh Thư đó là sống, và sống...Tình cảm chân thành là gánh nặng trĩu vai, Ninh Thư không có gì để đổi lấy tình cảm chân thành.

Nếu cô trao tình cảm chân thành, làm sao mà cô thong dong vượt trời mây lội biển gió được đây.

Tính mạng không thuộc về mình, tình cảm cũng không là của mình, vậy còn gì là của mình nữa?Ninh Thư chọn tránh việc nảy sinh tình cảm trong khi làm nhiệm vụ, đương nhiên người ta cũng không thích cô.

Đây là một chủ đề khá buồn.

"Đồ dở hơi."

2333 khinh Ninh Thư rồi lặn mất tăm.

Ninh Thư: ...Người theo dõi luôn như hình với bóng, có vẻ thế lực ngầm của Sở Tiêu Nhiên cũng không phải dạng vừa.

Vậy mới nói, không chỉ cần đạp đổ sức mạnh ngoài sáng của Sở Tiêu Nhiên, mà còn phải tiêu diệt cả thế lực ngầm của anh ta nữa.

Sở Tiêu Nhiên rất mạnh, đơn giản vì anh ta được ông trời ưu ái nhận được nhiều đặc quyền.

Ninh Thư vừa lái xe vừa quan sát người theo dõi phía sau thông qua kính chiếu hậu.

Ninh Thư ngẫm nghĩ, cô chạy xe vào đường vắng, sau cùng cô bị mấy chiếc xe chặn đường.

Ninh Thư ấn nút gửi tín hiệu ở đồng hồ đeo tay.

Cửa kính một chiếc xe được máy xuống, Ninh Thư rất quen khuôn mặt bên trong.

Sở Tiêu Nhiên ngoảnh sang nhìn Ninh Thư: "Chúng ta lại gặp nhau rồi luật sư Từ."

Ninh Thư vừa âm thầm ấn liên tục nút ở đồng hồ vừa nói: "Anh Sở?"

Ninh Thư nhìn xung quanh, hỏi: "Gặp nhau ở nơi vắng vẻ thế này quả là khéo quá."

Sở Tiêu Nhiên cười với cô: "Không khéo đâu, tôi có mặt ở đây vì anh."

Ninh Thư lại ấn đồng hồ, những tên to cao xung quanh toả ra sát khí bốc mùi tanh máu, rõ thấy đã dính máu người.

Ninh Thư nặng lòng, công ty của Sở Tiêu Nhiên mang đến cảm giác đồ sộ, nhưng nhìn đám đàn em của Sở Tiêu Nhiên hiện giờ, Ninh Thư nghi Sở Tiêu Nhiên chuẩn bị đá chân sang xã hội đen, làm ăn phi pháp?Đây không phải điều Ninh Thư muốn.

Sở Tiêu Nhiên phát triển trong vùng xám, không còn luật pháp kìm kẹp, e rằng anh ta sẽ càng như cá gặp nước.

Ninh Thư liên tục ấn nút ở đồng hồ đeo tay nhưng không dám ấn quá lộ liễu.

Cô nói: "Vậy anh Sở tìm tôi có việc gì mà dàn trận gớm thế này, tôi sợ đấy."

Sở Tiêu Nhiên cười độc ác: "Luật sư Từ cũng biết sợ cơ à.

Tôi còn tưởng luật sư Từ không sợ trời không sợ đất, đứng ghế nguyên đơn cũng không thấy sợ mà."

Sở Tiêu Nhiên phất tay, những tên đàn ông to cao vây quanh cô.

Một gã định mở cửa xe Ninh Thư nhưng cửa đã được Ninh Thư khoá trước."

Mở cửa ra."

Gã đàn ông hung dữ đập vỡ kính xe, thò tay vào trong để mở cửa.

Ninh Thư dùng hết sức đấm vào mũi gã ta, gã ta phụt máu mũi lăn ra đất hôn mê.

Nhìn tên ngất dưới đất lại nhìn Ninh Thư, Sở Tiêu Nhiên đanh mặt: "Bắt nó lại, tự tôi xử lý."

Ninh Thư định lái xe bỏ chạy nhưng xe cô bị bao vây bốn phía, không tài nào chạy được.

Ninh Thư bị mấy gã đô con lôi ra ngoài.

Sở Tiêu Nhiên xuống xe, đôi giày da đen bóng loáng giẫm trên đất vàng, trông anh ta đẹp trai ngời ngời, cao to sáng láng, rất có phong thái của vua thế giới ngầm.

Ninh Thư đá vào đũng quần gã đang kìm kẹp tay cô.

Gã kia trợn mắt đau đớn, quặn người kẹp đũng quần.

Sở Tiêu Nhiên đanh mặt hơn, sai tất cả quân bao vây Ninh Thư.

Ninh Thư đâm lo, cô đã gửi tín hiệu mà sao vẫn không có động tĩnh?

Có khi nào chỗ này hoang vu quá, tín hiệu chập chờn?Nhìn nhóm đô con bao vây mình, Ninh Thư chỉ muốn phá vòng vây, mau mau trốn khỏi đây chứ không định chống cự.

Ninh Thư căng thẳng ra mặt, cô chọn vị trí phá vòng vây và bắt đầu đánh nhau với chúng.

Những tên đô con đánh toàn chỗ hiểm nhưng Ninh Thư cũng không kém cạnh.

Cô vẫn luôn tu luyện Tuyệt Thế Võ Công từ khi đến thế giới này.

Dù không luyện ra kình khí nhưng sức khoẻ tốt, tư chất khá.

Ninh Thư xắn ống quần tây, cầm chắc dao găm giấu sẵn trong quần đánh nhau với nhóm đầu gấu đang lao vào.

Ninh Thư cứ đâm thẳng vào các vị trí quan trọng.

Mày không chết thì bà lìa đời.

Ninh Thư đâm bị thương mấy tên đầu gấu, cô đang định chọc dao vào cổ một tên thì có cái gì đó lạnh căm chạm vào đầu cô.

Ninh Thư liếc mắt thấy Sở Tiêu Nhiên dí súng vào thái dương cô.

Ninh Thư giật thót, Sở Tiêu Nhiên có súng?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 527: Hội chứng Stockholm - Tóm gọn hang ổ


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư những tưởng Sở Tiêu Nhiên chỉ có chút thế lực trong xã hội đen, nhưng khẩu súng của anh ta đã làm cô dấy lên nỗi lo.

Xem ra cô phải đánh giá lại thế lực của Sở Tiêu Nhiên.

Có súng tức không phải xã hội đen bình thường.

Ninh Thư bị uy hiếp bằng súng không dám manh động, dao của cô cũng bị lấy mất, tay bị bẻ ngoặt lại không cử động được.

Sở Tiêu Nhiên chẳng nói chẳng rằng, lập tức đấm thẳng vào bụng Ninh Thư, Ninh Thư đau quặn bụng.

"Luật sư Từ đánh nhau giỏi lắm mà?"

Sở Tiêu Nhiên cười lạnh lùng.

Sở Tiêu Nhiên vẫn thù lần Ninh Thư đấm anh ta ở cổng toà án.

Ninh Thư thở hồng hộc vì đau, cô đau như sắp chết đến nơi.

"Lôi vào trong xe."

Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt ngoan độc, chắc hẳn anh ta đang nghĩ xem hành hạ Ninh Thư như thế nào.

Đúng lúc này tiếng còi báo động hú ầm ĩ vọng đến.

Chớp mắt thôi xe cảnh sát đã ngày càng lại gần.

Sở Tiêu Nhiên lấy làm ngạc nhiên, giơ súng định bắn chết Ninh Thư.

Ninh Thư lấy hết sức, dù có gãy hai tay vẫn liều chết kéo hai người đang khống chế cô để đẩy một người về phía Sở Tiêu Nhiên.

Gã bị đẩy trúng đạn của Sở Tiêu Nhiên, chết ngay tại chỗ, Sở Tiêu Nhiên cũng bị cái xác đè lên.

Cảnh sát áp sát ngày càng gần, Sở Tiêu Nhiên xô thi thể đè mình ra, che mặt rồi lên xe.

Vào xe rồi vẫn bắn Ninh Thư một phát.

Ninh Thư nằm bò ra đất nhưng đạn vẫn sượt qua vai.

Vai đau điếng, máu chảy không ngừng, thân nhiệt ngày một lạnh.

Ninh Thư nhìn biển số xe của Sở Tiêu Nhiên, cảnh sát đến liền nói: "Biển số xe là T - 5348."

Xe cảnh sát đuổi theo Sở Tiêu Nhiên.

Ninh Thư mệt nhoài, lại thêm bị thương nên được đưa đến bệnh viện và ngủ mê mệt.

Cảm giác của Ninh Thư sau khi tỉnh lại đó là rã rời toàn thân, một cánh tay không cử động được, vết thương ở vai cũng đã được băng bó.

"Con tỉnh rồi."

Bà Từ thấy Ninh Thư tỉnh là rưng rưng nước mắt: "Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con làm bố mẹ sợ chết mất.

Bố mẹ chỉ có mỗi mình con, con có mệnh hệ gì bố mẹ biết phải làm sao."

"Việc bắt người xấu nguy hiểm cứ giao cho cảnh sát, con là người bình thường, con làm mà có nghĩ cho bố mẹ bao giờ chưa."

Bà Từ run giọng, lời ra ngày càng nhiều.

Ninh Thư biết bà Từ lo cho cô, cô vội hứa sẽ không có lần sau nữa.Lãnh đạo cũng đến thăm Ninh Thư, còn tặng Ninh Thư một lá cờ tuyên dương anh hùng nhân dân.

Vậy là Ninh Thư với một cánh tay không cử động được buộc phải ngồi dậy, nhận cờ khen bằng tay lành lặn và chụp ảnh cùng lãnh đạo.

Với một khuôn mặt "Tôi xứng đáng, tôi rất vinh hạnh và lấy làm tự hào."

Lãnh đạo và phóng viên ra về, Ninh Thư nói với bà Từ: "Mẹ dìu con lên giường với."

Trời má, ê ẩm cả người!Lá cờ rẻ tiền càng làm người đau thêm.

Tặng cờ cũng được nhưng ít ra cũng phải cho thêm gì đó chứ.

Chỉ với một lá cờ nhưng Ninh Thư hiểu Sở Tiêu Nhiên đã bị cảnh sát chặn đầu như trước đó Sở Tiêu Nhiên chặn đầu xe cô.

Ninh Thư vô cùng sung sướng.

Sở Tiêu Nhiên đang bị tạm giữ, trong khi đó lãnh đạo cũng đột kích và tóm gọn hang ổ của Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên không chỉ kinh doanh sòng bài và cho vay nặng lãi, anh ta còn lấy danh tiếng nhiều tiền của công ty để làm ăn phi pháp.

Lãnh đạo cũng vì thế mà mặt tươi như hoa khi đến thăm Ninh Thư.

Bởi vì vụ này đã cộng thêm một khoản ngân sách lớn vào kho bạc, càng nhiều tiền thành phố sẽ càng phát triển hơn.

Ninh Thư nói với lãnh đạo cần phải vét sạch Sở Tiêu Nhiên.

Lãnh đạo trả lời sẽ không bỏ qua một xu nào.

Ninh Thư nghe vậy mới yên tâm, mới không đắng lòng khi nhìn cờ khen rẻ tiền.

Ninh Thư nằm viện điều trị, cánh tay cô bị trật khớp, vết thương động vào dây chằng, dự đoán non nửa năm tới sẽ sống với một cánh tay vô dụng.

Tuy nhiên dùng một cánh tay đổi lấy chuyện Sở Tiêu Nhiên bóc lịch rất xứng đáng.

Ninh Thư nằm viện nửa tháng mới xuất viện.

Vụ án của Sở Tiêu Nhiên chưa thẩm tra mà lãnh đạo đã thả Sở Tiêu Nhiên ra.

Dù thế, thế lực ngầm của Sở Tiêu Nhiên đã bị triệt phá triệt để.

Ninh Thư rất khó chịu, Sở Tiêu Nhiên mà có tiền án làm ăn phi pháp thì đừng hòng làm lại cuộc đời.

Sau khi lãnh đạo thả Sở Tiêu Nhiên, ngày nào lãnh đạo cũng thúc giục Sở Tiêu Nhiên nộp mười bốn tỷ tiền phạt.

Sở Tiêu Nhiên nào còn đủ sức vênh váo với quốc gia, anh ta gom đủ mười bốn tỷ giao nộp.

Sở Tiêu Nhiên vừa nộp xong đã bị bắt giữ ngay lập tức với tội danh có liên quan đến hoạt động phi pháp, tạm giữ chờ ngày đủ chứng cứ ra toà xét xử.

Ninh Thư: ...Đậu má cạn mẹ lời.

Thả ra để Sở Tiêu Nhiên nộp đủ tiền phạt.

Nộp phạt xong sẽ bắt giam ngay lập tức.

Hình như Sở Tiêu Nhiên bị chơi đểu.

Ninh Thư sung sướng vô cùng, cô treo cờ khen anh hùng nhân dân ở nơi dễ thấy nhất, đẹp nhất trong văn phòng luật.

Không có Sở Tiêu Nhiên boom hẹn giờ, Ninh Thư thư thái thoải mái, nhàn nhã chưa từng có.

Nhưng có một số người không muốn Ninh Thư sống sung sướng.

Hạ Hiểu Mạn lại đến, cô ta lại hò hét ầm ĩ gọi tên Từ Văn Lãng, Từ Văn Lãng anh ra đây cho tôi ngoài cổng.

Nay gọi cả họ và tên chứ không gọi anh Văn Lãng nữa rồi.

Ninh Thư đeo tai nghe nghe nhạc, mặc xác Hạ Hiểu Mạn muốn làm gì thì làm.

Hạ Hiểu Mạn quỳ ngoài cổng, nghiêng ngả suýt ngất dưới cái nắng như đổ lửa.

Có người định đỡ cô ta nhưng lại bị cô ta lườm nguýt dữ tợn như thể người ấy là kẻ thù.

Ninh Thư kéo rèm cửa sổ nhìn xem, Hạ Hiểu Mạn mặt mũi tái mét, mặc đồ rộng ưỡn ngực thẳng lưng.

Ninh Thư lắc đầu ngán ngẩm, không thương thân thì thôi, đằng này không cả thương đứa con trong bụng.

Hạ Hiểu Mạn say nắng, Ninh Thư đành bảo người ta đưa cô ta vào văn phòng vừa cạo gió vừa bấm nhân trung.

Ninh Thư thấy lông mi cô ta rung rung nãy giờ là biết cô ta giả vờ ngất.

Hạ Hiểu Mạn từ từ tỉnh lại, cô ta đảo mắt rồi dừng lại ở Ninh Thư.

Hạ Hiểu Mạn đứng dậy, trợn trừng mắt mấp máy hôi chất vấn trong hoảng hốt: "Tại sao, tại sao anh phải làm vậy?"

Ninh Thư: ...Hoang mang quá, không hiểu cô ta đang nói gì?"

Sao anh phải làm thế?

Sở Tiêu Nhiên ngồi tù có lợi gì cho anh mà anh phải làm thế?"

Hạ Hiểu Mạn thấy người đàn ông này quá đỗi xa lạ, đây không phải anh Văn Lãng trong trí nhớ của cô.

Anh Văn Lãng không trí nhớ của cô sẽ không lạnh lùng, vô tình như thế này.

Ninh Thư: →_→Sao nói chuyện với cô ta mệt thế nhỉ.

Cô ta không biết một chút nguyên nhân nào à?"

Cô vẫn luôn muốn rời khỏi Sở Tiêu Nhiên còn gì?Tôi đang giúp cô thôi."

Ninh Thư nhún vai nói như thật: "Cô hận Sở Tiêu Nhiên lắmmà?

Cô nói Sở Tiêu Nhiên chơi đùa cô mà?

Cô nên vui kia chứ."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 528: Hội chứng Stockholm - Xin anh


Chuyển ngữ: WanhooSở Tiêu Nhiên đến bước đường cùng nước, Hạ Hiểu Mạn hoàn toàn có thể nhân đây thoát khỏi Sở Tiêu Nhiên.

Nhưng Hạ Hiểu Mạn không làm vậy.

Trước đây hận bao nhiêu thì nay con tim lại rối bời khi Sở Tiêu Nhiên sa cơ lỡ bước.

"Em hiểu ý anh Văn Lãng.

Dù Sở Tiêu Nhiên ép buộc em, chơi bời với em nhưng dẫu gì anh ấy cũng là bố của đứa con trong bụng em."

Hạ Hiểu Mạn nói với Ninh Thư: "Em xin anh, anh tha cho Sở Tiêu Nhiên đi anh."

Ninh Thư đanh mắt, Hạ Hiểu Mạn trong mắt cô ngốc nghếch không tưởng.

Cô ta xin cô tha là cô sẽ tha?

Ninh Thư rất hiếu kỳ Hạ Hiểu Mạn sống trong thế giới nào.

Cô ta không hiểu sự đời, cô lập trong thế giới riêng của cô ta.

Cô ta chỉ cần nằm trên giường hầu hạ Sở Tiêu Nhiên?"

Cô muốn cứu Sở Tiêu Nhiên?"

Ninh Thư hỏi trong khó tin.

Lần đầu cô gặp kiểu người như Hạ Hiểu Mạn, cô cũng không biết miêu tả cô ta là người thế nào.

Cô ta không quá độc ác, vả lại còn hơi hiền lành, nhưng não cô ta toàn bã đậu, lời nói và việc làm tai vạ đến cho người khác mà còn cho đó là tốt cho người ta.

Hạ Hiểu Mạn quả thật là cái đồ não tàn đóng ngoặc kép.

Hạ Hiểu Mạn quả quyết: "Chỉ cần cứu được Sở Tiêu Nhiên, việc gì em cũng sẵn sàng làm."

Ninh Thư giật lông mày, đậu má, cái màn đó lại đến rồi.

Hệt như ngày ấy cam chịu nhục nhã, trở thành tình nhân vì danh tiếng hai nhà Hạ, Từ, vì sự nghiệp của Từ Văn Lãng.

"Việc gì cũng làm?"

Ninh Thư quá sa mạc lời với Hạ Hiểu Mạn đang quả quyết dù có nhảy xuống núi đao biển lửa em cũng sẵn sàng.

Hạ Hiểu Mạn gật đầu: "Đúng, em sẵn sàng làm tất cả mọi việc.

Chuyện này từ em mà ra, em biết em có lỗi với anh.

Nếu anh cứu Sở Tiêu Nhiên, em hứa sẽ không ở bên anh ấy nữa, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."

Ninh Thư: Khụ...Ninh Thư vỗ ngực, ý cô ta là cô ta sẽ kìm nén nỗi đau rời xa Sở Tiêu Nhiên chỉ để cứu Sở Tiêu Nhiên.

Có phải kịch bản kế tiếp sẽ là, Hạ Hiểu Mạn và cô rời khỏi đây, mấy năm sau Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn gặp lại nhau.

Sở Tiêu Nhiên cho rằng Hạ Hiểu Mạn phản bội anh ta, Hạ Hiểu Mạn có nỗi khổ không nói ra được, cả hai sẽ lại tiếp tục câu chuyện vừa yêu vừa dằn vặt nhau đúng không?Định mệnh, cô đúng là nam phụ khổ trăm bề.

Mà có lẽ theo như yêu cầu của kịch bản, cô sẽ không chạm vào Hạ Hiểu Mạn mà con nuôi con hộ Hạ Hiểu Mạn mấy năm.

Ninh Thư lại vỗ ngực, thấy Hạ Hiểu Mạn quyết tâm cao độ, cô phẩy tay: "Cô muốn ở bên Sở Tiêu Nhiên thì cứ việc, đừng có lôi tôi vào vụ này.

Phải làm sao thì cô mới chịu hiểu chúng ta đã kết thúc rồi đây?

Cô còn đến tìm tôi, tôi sẽ giết Sở Tiêu Nhiên."

Hạ Hiểu Mạn trợn mắt, đôi mắt ngấn nước: "Anh ơi, chỉ cần anh cứu Sở Tiêu Nhiên, em sẽ không đến tìm anh nữa."

"Biến."

Hạ Hiểu Mạn tái mét mặt, đau lòng vì sự lạnh lùng của Ninh Thư.

Hạ Hiểu Mạn vừa đi Ninh Thư liền thở phào.

Hạ Hiểu Mạn lúc nào cũng tự tin thái quá về bản thân, cô ta đã giúp cô mở mang tầm mắt.

Lại còn kêu cô rời khỏi đây với cô ta?

Tưởng gì mà bở thế, cô bị ngu mới bỏ lại sự nghiệp chạy theo cô ta.

Cái thứ tiêu chuẩn kép, não phẳng không chịu được.

Sở Tiêu Nhiên bị tạm giữ, công ty anh ta cũng đóng băng hoạt động.Các hợp đồng bị các công ty khác xâu xé, nhà máy sản xuất công suất lớn bị đấu giá, khoản tiền kếch xù đó đổ thẳng vào túi của Chính phủ.

Tóm lại, sự việc của Sở Tiêu Nhiên không chỉ giúp rút cái gai trong mắt lãnh đạo, mà còn giúp nhà nước kiếm rất nhiều tiền.

Tài chính không còn là vấn đề nan giải nữa.

Cộng sêm sêm cũng gần trăm tỷ NDT, có thể thấy khối tài sản của Sở Tiêu Nhiên vô cùng khổng lồ.

E là Sở Tiêu Nhiên đang tạm giữ không biết vốn liếng của mình đã bị lãnh đạo vét sạch.

Trăm tỷ có thể hỗ trợ vốn xây dựng thành phố ví dụ như sửa đường, đầu tư giao thông công cộng.

Trong khi ấy, Hạ Hiểu Mạn vẫn cứ đợi Ninh Thư cứu Sở Tiêu Nhiên nhưng lại không dám đến tìm Ninh Thư.

Cô ta sợ Ninh Thư giết Sở Tiêu Nhiên thật.

Hạ Hiểu Mạn hơi sợ Ninh Thư, ngày nào cô ta cũng ở lì trong biệt thự hệt như hòn vọng phu.

Mẹ Hạ Hiểu Mạn biết chuyện khuyên con gái bỏ Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên đang là tội phạm ngồi tù, không còn là anh chủ tịch hô mưa gọi gió ngày nào, chưa kể ngày đó cậu ta còn cưỡng b-ứ-c con gái bà.

Nay gặp chuyện, bà Hạ cho rằng con gái đã có thể thoát khỏi Sở Tiêu Nhiên, có thể bắt đầu làm lại cuộc đời, không bị cậu ta chơi đùa nữa.

Thế nhưng đứa bé là vấn đề, bà Hạ trăn trở rất lâu, cuối cùng khuyên Hạ Hiểu Mạn đi phá thai.

Hạ Hiểu Mạn chưa lấy chồng, đứa bé này mà được sinh ra sẽ là con hoang chưa chồng đã chửa.

Mặt khác bố nó còn là tội phạm đang ngồi tù, nó chào đời sẽ có cuộc sống hạnh phúc à?Thật ra bà Hạ cũng cân nhắc từ thực tế, đau dài không bằng đau ngắn.

Hạ Hiểu Mạn vẫn có thể bắt đầu lại nhưng sẽ rất khổ nếu giữ đứa bé.

"Con nói gì cơ?

Không lẽ con muốn đợi Sở Tiêu Nhiên ra tù?

Cậu ta chơi đùa con, ép con rời xa Từ Văn Lãng.

Nếu không có Sở Tiêu Nhiên thì con và Từ Văn Lãng đã lấy nhau, đã có con rồi chứ không phải chửa hoang như thế này.

Con nói con yêu Sở Tiêu Nhiên?

Hạ Hiểu Mạn, con muốn bố mẹ tức chết à?

Đi về với bố mẹ, không phá cũng được nhưng con không được gặp Sở Tiêu Nhiên nữa."

Bà Hạ vừa nói vừa vào phòng ngủ dọn đồ của Hạ Hiểu Mạn, rõ thấy muốn đưa Hạ Hiểu Mạn đi.

Hạ Hiểu Mạn thấy mẹ kiên quyết bèn quỳ xuống, sụt sịt: "Mẹ ơi, con yêu Sở Tiêu Nhiên thật lòng.

Con xin mẹ hãy chúc phúc cho bọn con.

Dù Sở Tiêu Nhiên có ra sao con vẫn yêu anh ấy."

"Dù con có rời xa Sở Tiêu Nhiên con cũng không lấyngười ai khác."

Hạ Hiểu Mạn nói như đinh đóng cột.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 529: Hội chứng Stockholm - Hai người hai lối đi riêng


Chuyển ngữ: WanhooBà Hạ không ngờ con gái mình ngốc đến mức chịu chết ở mô đất Sở Tiêu Nhiên.

Bà chỉ muốn đánh chết con gái ngốc này thôi.

Bà Hạ không cảm thấy Sở Tiêu Nhiên yêu con gái bà, nếu yêu tại sao bao nhiêu năm rồi không cưới?

Có gì đâu để Hạ Hiểu Mạn quyết tâm ở bên Sở Tiêu Nhiên?

Tất cả những gì bà làm đều suy xét cho tương lai của con gái, đời nó còn dài nhưng nó không biết biết ơn.

Bà Hạ vừa giận vừa nóng, nghiêm túc nói: "Nếu con muốn ở bên Sở Tiêu Nhiên vậy mẹ sẽ không có đứa con gái là con.

Con biết xấu hổ giúp mẹ với, vì con mà bố mẹ ra ngoài bị người ta khinh thường, bị người ta đóng cửa đàm tiếu.

Họ Hạ còn mặt mũi nào nữa."

Hạ Hiểu Mạn khóc lóc thảm thiết, liên tục nói: "Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ, đứa con trong bụng con là của Sở Tiêu Nhiên, con không bỏ Sở Tiêu Nhiên được."

Bà Hạ nhìn con gái: "Ý con là con chọn Sở Tiêu Nhiên?"

Hạ Hiểu Mạn gật đầu sụt sịt, bà Hạ bực tức vứt phịch quần áo, va li cũng rơi cộp xuống đất: "Tôi không có đứa con như cô."

Hạ Hiểu Mạn dập đầu mấy cái với dáng mẹ rồi ngồi khóc bù lu bù loa dưới đất.

Sau chuyện ấy nhà họ Hạ chuyển nhà thật, trước khi đi, bà Hạ cho Hạ Hiểu Mạn một ít tiền để cô ta trang trải cuộc sống.

Mấy năm nay họ Hạ bị người ta chỉ trỏ, đàm tiếu, nói xấu không ngớt vì Hạ Hiểu Mạn.

Bố Hạ Hiểu Mạn là giáo viên thanh liêm chính trực nhưng cũng muối hết mặt trước các học sinh.

Có một số học sinh gặp ông Hạ còn che miệng cười, nói rằng con gái thầy Hạ làm tình nhân người ta.

Âu cũng vì Sở Tiêu Nhiên là người nổi tiếng mà cả thành phố T đều biết.

Bố Hạ Hiểu Mạn già đi nhiều, ông bị đả kích lòng tự trọng, không còn nhiệt huyết dạy học sinh.

Thỉnh thoảng sẽ có học sinh không nghe lời ông, còn cười châm chọc nói thẳng con gái ông là tình nhân.

Bố Hạ Hiểu Mạn chuẩn bị về hưu nhưng vẫn không chịu đựng được nữa.

Ông phải xin cấp trên điều đến dạy học ở trường làng xa xôi, điều kiện khó khăn.

Ông đã buông đứa con gái Hạ Hiểu Mạn này thật rồi.

Con gái muốn làm gì thì làm, muốn ở bên Sở Tiêu Nhiên thì cứ ở.

Ninh Thư bất ngờ khi biết họ Hạ chuyển nhà, để lại Hạ Hiểu Mạn ở thành phố T một mình.

Vậy là Hạ Hiểu Mạn bị gia đình bỏ rơi rồi.

Hạ Hiểu Mạn định đợi Sở Tiêu Nhiên ra tù đó à?Đúng là tình yêu đích thực có khác, yêu đến không rời xa.

Ninh Thư vô cùng xúc động trước tình yêu tuyệt vời Hạ Hiểu Mạn dành cho Sở Tiêu Nhiên.

Vụ án của Sở Tiêu Nhiên bắt đầu bước vào giai đoạn thẩm tra xét xử.

Ninh Thư bị thương khắp người nên không hầu toà.

Không biết bằng cách nào mà Sở Tiêu Nhiên tìm được luật sư biện hộ, giảm án phạt từ ba năm xuống còn một năm.Đây cũng là án tù một năm tội làm ăn phi pháp của Sở Tiêu Nhiên, tính ra hình phạt vẫn còn nhẹ.Phạt cũng như không.Hạ Hiểu Mạn ngồi dự thính nghe kết quả xét xử mà tái mét mặt nhìn sang Ninh Thư, rõ ràng vô cùng không hài lòng với kết quả.Ninh Thư mặc kệ cô ta.Thật ra Sở Tiêu Nhiên vẫn khá hài lòng với hình phạt này, một năm sau ra tù anh ta vẫn có thể làm lại cuộc đời.Sở Tiêu Nhiên ngồi ghế bị cáo cảm thấy rất ấm lòng khi thấy Hạ Hiểu Mạn lo lắng khôn nguôi ở hàng ghế dự thính.

Nhưng anh ta sầm mặt khi thấy Ninh Thư ngồi gần đó, bộ não tự nghĩ ra câu chuyện Hạ Hiểu Mạn thấy mình sa cơ nên đã về bên Từ Văn Lãng.Hạ Hiểu Mạn còn đang mang thai con của mình, càng nghĩ anh ta càng khó chịu.Hạ Hiểu Mạn không biết Sở Tiêu Nhiên đang nghĩ gì, cô ta vô cùng lo lắng cho Sở Tiêu Nhiên.Kết thúc xét xử, Sở Tiêu Nhiên bị giải đến trại tạm giam ngay lập tức.Ninh Thư rời khỏi toà ản với nụ cười trên môi.

Muốn hành hạ một người phải phá hoại cuộc đời người đó, tiêu diệt niềm tin của người đó, giẫm đạp tự tôn của người đó.

Để người đó trơ mắt nhìn hy vọng biến mất, trơ mắt nhìn kẻ thù ngồi ở nơi cao xa vời vời nhìn xuống anh ta.Hạ Hiểu Mạn bắt kịp Ninh Thư, cô ta hỏi: "Sao Sở Tiêu Nhiên vẫn phải ngồi tù một năm?"

Ninh Thư nhìn bụng Hạ Hiểu Mạn, hơi có bụng rồi.

Hạ Hiểu Mạn mảnh mai, chắc là dạo này lo nhiều việc nên gầy hơn, bụng to hơn thấy rõ.Ninh Thư dửng dưng: "Đáng lẽ là ba năm giờ chỉ còn một năm còn gì.

Tôi đã tìm luật sư biện hộ giúp Sở Tiêu Nhiên, nếu cô vẫn chưa hài lòng vậy tôi cũng chịu."

"Anh đừng giận, em không có ý khác."

Hạ Hiểu Mạn hấp tấp: "Cảm ơn anh Văn Lãng."

"Về sau đừng tìm tôi nữa.

Nếu cô tìm tôi, vậy kẻ xui xẻo là Sở Tiêu Nhiên."

Ninh Thư lạnh mặt.Hạ Hiểu Mạn khổ quá, cô bỗng cảm thấy thế giới rộng lớn biết bao nhưng mình chẳng có bờ vai nào để dựa.

Bố mẹ đã rời xa cô, Hạ Hiểu Mạn không biết họ đâu, họ như biến mất khỏi cuộc đời cô.

Giờ thì anh Văn Lãng cũng không còn là người vẫn luôn bên cô từ nhỏ.Cô đơn cùng với sợ hãi làm Hạ Hiểu Mạn vô cùng khủng hoảng, sợ tương lai mịt mờ trước mắt.Hạ Hiểu Mạn chưa từng sống độc lập.Ninh Thư bắt đầu lao đầu vào công việc, văn phòng luật đã ngày một nổi tiếng, không chỉ có tiếng ở thành phố T mà còn có tiếng ở thành phố lân cận.

Đây cũng là ý định của lãnh đạo, tạo hình tượng tốt đại diện cho bộ mặt thành phố T.Ninh Thư chính là người được mượn mặt.Một năm qua, Ninh Thư vẫn là luật sư đại diện cho Chính phủ đến các vùng quê hẻo lánh tuyên truyền về kiến thức luật pháp thông dụng.

Cô đã đặt chân đến rất nhiều vùng đất, trèo đèo lội suối, trải nghiệm đời sống mới lạ và cũng giúp đỡ một số người.Ninh Thư quay về thành phố T khi Hạ Hiểu Mạn sinh con.

Hạ Hiểu Mạn đau đẻ một ngày một đêm và sinh một thằng cu.

Còn một tháng nữa Sở Tiêu Nhiên mới được thả, anh ta không được gặp mặt đứa con mới chào đời.Thời kỳ mang thai, Hạ Hiểu Mạn vẫn luôn lẻ loi trong biệt thự mà Sở Tiêu Nhiên nuôi cô ta.

Lao công giúp việc thuê ngoài giờ, trả bằng tiền trước đó bà Hạ cho.

Nếu tài chính căng thẳng, Hạ Hiểu Mạn sẽ bán trang sức, túi xách hàng hiệu.

Tất nhiên giá bán tháo chỉ bằng một phần mười giá mua.Hồi đầu Hạ Hiểu Mạn không muốn, nhưng tiền điện, tiền nước, tiền ăn, Hạ Hiểu Mạn bị áp lực cuộc sống buộc phải bán hạ giá.

Đây đều là những thứ cô rất quý trọng vì là đồ Sở Tiêu Nhiên tặng, dẫu vậy cô đành phải bán chúng để có tiền nuôi thân.Khi Hạ Hiểu Mạn tủi thân, cô ta lại nhớ Sở TiêuNhiên và cố gắng sống qua ngày.
 
Back
Top Bottom