Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 530: Hội chứng Stockholm - Ra tù


Chuyển ngữ: WanhooHạ Hiểu Mạn đã sinh con nhưng không biết nuôi con.

Cô ta luống cuống tay chân, không biết làm thế nào khi con khóc thét.Không biết con đang khó chịu, không biết con đói, con buồn tè.

Con khóc là cô ta đau lòng, nỗi buồn chất chứa và cô ta ôm con cùng khóc.

Biệt thự trống vắng vang vọng tiếng khóc xé lòng.Họ Hạ cũng được xem như gia đình đủ ăn đủ mặc, Hạ Hiểu Mạn được bố mẹ chiều quen, chưa từng gặp sóng gió cuộc đời.

Lại thêm anh Từ Văn Lãng nhà bên chiều chuộng, luôn đứng ra bảo vệ cô ta.Cô ta chưa trải đời đã bị Sở Tiêu Nhiên lừa.

Kể cả Sở Tiêu Nhiên tệ bạc với cô ta, Hạ Hiểu Mạn cũng chưa từng lên kế hoạch cho cuộc đời, lúc nào cũng quanh đi quẩn lại mớ suy nghĩ bòng bong.Hiện giờ áp lực gia đình đổ dồn, cô ta còn phải nuôi con mà không có ai dựa dẫm, Hạ Hiểu Mạn vô cùng tủi thân.Hạ Hiểu Mạn bế con đến văn phòng luật tìm Ninh Thư.

Ngoài Ninh Thư ra Hạ Hiểu Mạn không nghĩ ra ai để nhờ ở thành phố T.

Cô chỉ quen mỗi anh Văn Lãng đã quen mười mấy năm này, nhưng đến cổng lại được thông báo Ninh Thư không ở đây.Ninh Thư đứng bên cửa sổ nhìn Hạ Hiểu Mạn bế con ngoài cổng.

Nhìn sắc mặt Hạ Hiểu Mạn là biết cô ta bị khí hư, sinh con xong không ở cữ hẳn hoi để ảnh hưởng cơ thể.

Nay còn trẻ vẫn bình thường, mai kia về già sẽ mắc bệnh hậu sản.Cũng chỉ mình cô ta chà đạp bản thân.Hạ Hiểu Mạn đành ra về, sau cùng nhân viên nữ có tuổi ở văn phòng luật không cầm được, khuyên Hạ Hiểu Mạn thuê bảo mẫu về chăm con.Hạ Hiểu Mạn nghe có người giúp chăm con nên vui lắm.

Song cô ta tắt hứng ngay bởi chắc chắn tốn rất nhiều tiền thuê bảo mẫu, mà cô không có nhiều tiền.Hạ Hiểu Mạn không ngờ có ngày mình sẽ hao tâm tổn tứ vì tiền.

Trước đây cô chưa từng có khái niệm về tiền, còn giờ cô phải tính đi tính lại, có khi tính toán cả ngày vì chút tiền mọn.Cuối cùng, thương cho con nên cô vẫn nghiến răng thuê một bảo mẫu.

Đi cùng với đó tiền của cô ngày một cạn kiệt, Hạ Hiểu Mạn đang nghĩ xem còn gì để bán nốt.Có bảo mẫu trông con hộ, Hạ Hiểu Mạn cũng bớt vướng bận.

Cô ta sống những ngày tháng canh quyển lịch, ngày lại ngày đợi Sở Tiêu Nhiên ra tù.Ninh Thư cũng đang đợi ngày Sở Tiêu Nhiên ra tù.

Cứ ở trong tù còn gì là thú vị.

Hai tư giờ mỗi ngày có người trông, có ăn có uống, chán lại có một đống người chơi cùng.Ngày Sở Tiêu Nhiên ra tù, Ninh Thư lái xe đến cổng trại.

Cô đến mà Hạ Hiểu Mạn đã đợi ở đó.

Hôm nay Hạ Hiểu Mạn mặt váy liền trắng, khác với ngày thường nhưng gầy quá, sự mệt mỏi thể hiện rõ trên người cô ta, cô ta không còn đẹp như ngày xưa.Ninh Thư ngồi trong xe nhìn một vài người ra ngoài cổng.Sở Tiêu Nhiên cũng đã ra.

Hạ Hiểu Mạn bịt miệng, nước mắt rơi như mưa bổ nhào vào lòng Sở Tiêu Nhiên.Sở Tiêu Nhiên hôm nay khác một trời một vực với Sở Tiêu Nhiên trong trí nhớ của Ninh Thư.

Sở Tiêu Nhiên bây giờ đã không còn hào quang toả sáng, không còn khí chất kiêu ngạo.

Sở Tiêu Nhiên hiện là một người bình thường, thậm chí thua xa cả một người đàn ông bình thường.Sở Tiêu Nhiên không còn gì lại có tiền án, kiếm ăn sau này sẽ ngày một khó hơn.Tuy nhiên, Ninh Thư nhận thấy sự tự tin trên khuôn mặt Sở Tiêu Nhiên.

Ninh Thư bĩu môi, anh ta tưởng anh ta vẫn vực dậy được?

Dù Sở Tiêu Nhiên muốn vực dậy Ninh Thư cũng không cho anh ta cơ hội đó.Nhìn hai con người đã gặp được nhau rồi Ninh Thư quay xe ra về.Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn vẫn đang ôm nhau trước cổng trại.

Khoảnh khắc ôm eo Sở Tiêu Nhiên, Hạ Hiểu Mạn bỗng nhận ra cô đã có nơi để dựa dẫm.

Đã có người che mưa che nắng cho cô, cô không sợ gì nữa.Trên đường về biệt thự, Hạ Hiểu Mạn kể chuyện trong một năm qua cho Sở Tiêu Nhiên nghe.

Sở Tiêu Nhiên bùi ngùi xúc động, không ngờ Hạ Hiểu Mạn lại chọn bỏ người thân, ở lại đợi anh.Sở Tiêu Nhiên ôm Hạ Hiểu Mạn: "Mình cưới đi."

Hạ Hiểu Mạn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cười gật đầu rơi nước mắt hạnh phúc.

Dù không có hoa thơm, không có nhẫn kim cương nhưng Hạ Hiểu Mạn không quan tâm điều đó.

Cô chỉ nghĩ đến hạnh phúc, niềm vui được sống cùng người mình yêu, và cả con cô nữa, các cô sẽ là gia đình hạnh phúc.Về biệt thự, Sở Tiêu Nhiên ôm con trai, hy vọng ngập tràn về năng lực của mình.

Rồi anh sẽ lại về với thời kỳ đỉnh cao, anh sẽ cho Hạ Hiểu Mạn và con một cuộc sống hạnh phúc.Sở Tiêu Nhiên cần vốn để gây dựng lại sự nghiệp nhưng tài sản của Sở Tiêu Nhiên đều bị nhà nước vét sạch.Sở Tiêu Nhiên quyết định bán biệt thự.

Ngày mua biệt thư khoảng mười mấy triệu.

Ngày ấy mười triệu chỉ như hạt cát, nhưng nay lại là vốn duy nhất để anh gây dựng lại sự nghiệp.Sau khi bán nhà, Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn chuyển sang ở khu tập thể bình thường, bắt đầu cuộc sống bình thường.

Anh cũng cho bảo mẫu nghỉ việc, việc trông con giao cho Hạ Hiểu Mạn.Sở Tiêu Nhiên lấy tiền bán nhà đi tìm cơ hội làm ăn nhưng cũng không có kết quả, về nhà cũng không có mâm cơm nóng đang chờ.

Không có bảo mẫu, cố gắng lắm Hạ Hiểu Mạn mới chăm được con.

Sở Tiêu Nhiên về đến nhà để Sở Tiêu Nhiên trông con giúp mới có thời gian nấu cơm.Hạ Hiểu Mạn mười ngón tay không chạm nước, cô ta nấu món mà cô ta nghĩ là biết.

Sở Tiêu Nhiên ăn được hai đũa thì dừng, anh không biết mình đang ăn cơm hay ăn cháo nữa.

Nhà chật, Sở Tiêu Nhiên đã cố gắng khống chế cảm xúc nhưng đêm ngủ con cứ khóc không ngừng, Sở Tiêu Nhiên bực vô cùng."

Khóc khóc khóc, nhà có ai chết chắc."

Sở Tiêu Nhiên bật dậy ra ban công hút thuốc.Đứa bé giật mình bởi câu hét của Sở Tiêu Nhiên, nó càng khóc ghê hơn.

Hạ Hiểu Mạn thấy Sở Tiêu Nhiên giận, cô ta rùng mình vội vàng bế con dỗ dành.

Mặc dù Sở Tiêu Nhiên đã sa cơ nhưng cái uy vẫn còn đó, Hạ Hiểu Mạn vẫn nhún nhường Sở Tiêu Nhiên vô điều kiện.Sở Tiêu Nhiên cực kỳ nôn nóng, anh ta muốn chứng minh bản thân, muốn đứng dậy một lần nữa. chuyện mà ngày xưa anh ta nghĩ là dễ thì nay khó ngàn lần.Anh chưa nói gì đã bị đuổi ra ngoài, cơn bực dọccùng với khó chịu trong lòng làm Sở Tiêu Nhiên muốn giết người.

Càng như vậy, SởTiêu Nhiên càng muốn trở lại ngày xưa, cho nhưng kẻ khinh thường anh sống tronglo lắng và hối hận.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 531: Hội chứng Stockholm - Nóng vội là kẻ thù của thương nhân


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư vẫn luôn để ý động tĩnh của Sở Tiêu Nhiên, biết anh ta bán biệt thư duy nhất để bắt đầu lại, hờ, quá ngây thơ!Sở Tiêu Nhiên có tiền án, sẽ không ai dám hợp tác với Sở Tiêu Nhiên ở thành phố T.

Dù muốn hợp tác đi nữa, Sở Tiêu Nhiên có tư cách gì để họ đồng ý với mấy triệu còm?Sở Tiêu Nhiên không còn là ông trùm kinh tế mà các công ty tranh nhau hợp tác nữa rồi.Sông có khúc người có lúc, thực tế là vậy.Bị hiện thực chà đạp nhưng Sở Tiêu Nhiên vẫn rất cố chấp, cố chấp này không giống với ước ao thành công cho lắm.Theo Ninh Thư nghĩ, Sở Tiêu Nhiên đang cậy có tiền.

Nếu không có tiền chắc là không tự tin nổi.Ninh Thư chưa định ra tay, người cô cử đi theo dõi Sở Tiêu Nhiên báo cáo Sở Tiêu Nhiên đã tìm được người hợp tác.Nhanh thế?Ninh Thư hơi ngạc nhiên, không lẽ đã bắt đầu kịch bản Sở Tiêu Nhiên quật khởi?Nhưng rồi chẳng mấy đã lại có tin báo rằng, đó là dự án khai tác nguồn năng lượng mới mà cũng rất có tính tiên phong.

Công ty hợp tác với Sở Tiêu Nhiên cũng rất đàng hoàng.Ninh Thư cử người điều tra lại thì phát hiện đó là công ty treo đầu dê bán thịt chó.

Văn phòng cũng đi thuê rồi treo biển, có vẻ như đã nhắm vào tiền của Sở Tiêu Nhiên.Kế hoạch của chúng cũng rất rõ ràng, và hình như Sở Tiêu Nhiên đã mắc câu.

Hai bên đã ký hợp đồng, Sở Tiêu Nhiên cũng chuyển một nửa số tiền đang có vào.Ninh Thư chỉ ở đây và theo dõi, cô chưa từng có suy nghĩ nhắc nhở Sở Tiêu Nhiên.

Nhất định do Sở Tiêu Nhiên đã lỡ miệng nói có tiền khi ra ngoài tìm kiếm mối làm ăn, và rồi có kẻ bịp bợm nào đó nghĩ ra cách lừa tiền này.Hiện mới nhận một nửa tiền, rồi tên bịp bợm kia sẽ nghĩ mọi cách vét sạch tiền của Sở Tiêu Nhiên.Sở Tiêu Nhiên cũng là dân kinh doanh nhưng kể từ khi ra tù, anh ta đang trong trang thái vội vàng, nôn nóng, đã làm anh ra mất bình tĩnh, mất khả năng phán đoán.

Mặt khác, kẻ bịp bợm cũng tính toán đâu ra đó, suy xét đến tất cả trường hợp, tìm thấy cả tên công ty trên mạng.

Một công ty đã đăng ký giấy phép hoạt động với Cục Công thương, bấy giờ Sở Tiêu Nhiên mới đồng ý hợp tác.Ninh Thư ở đây và theo dõi như xem kịch.

Tất nhiên cuộc sống khó khăn của Sở Tiêu Nhiên sau khi ra tù có công của cô, địa vị của cô hiện giờ quá dễ để gây khó dễ cho Sở Tiêu Nhiên.Địa vị xã hội của cô và Sở Tiêu Nhiên đã tráo đổi hoàn toàn, cô sẽ ngồi đây lạnh lùng nhìn Sở Tiêu Nhiên giãy trong đau khổ.Sở Tiêu Nhiên kiêu ngạo, chúa tể cuộc đời người khác không ngờ có mình có ngày này đâu.Chẳng mấy chốc kẻ bịp bợm đã thông báo không đủ vốn, sắp dừng dự án với Sở Tiêu Nhiên, đồng thời tiền đã bỏ ra của Sở Tiêu Nhiên cũng đổ sông đổ bể.

Sở Tiêu Nhiên nghiến răng, đầu tư tất cả số tiền đang có.Thế nhưng hôm sau, trước mặt Sở Tiêu Nhiên chỉ còn là công ty trống trơn, tất cả nhân viên đều biến mất, không còn một bóng người.Sở Tiêu Nhiên hiểu anh đã bị lừa, anh ta suy sụp, hồn vía lên mây.Số tiền này là tất cả hy vọng của Sở Tiêu Nhiên nhưng mất tất rồi, không còn gì để lo cho cuộc sống, lo cho miếng cơm nhà ba người.Cũng tại Sở Tiêu Nhiên quá tham, muốn đổi đời nhanh, trông chờ kiếm bội bằng khoản tiền đó.

Hôm trước mới hùn một nửa tiền, nếu dừng lại vẫn còn một nửa.Sở Tiêu Nhiên chán nản cùng cực, anh ta còn có suy nghĩ chết quách đi trong phút chốc.

Nhưng khi chân đã đứng trên tầng cao, nhìn từ trên cao xuống, anh ta hoa mắt chóng mặt, khiếp sợ không còn dám chết.Sở Tiêu Nhiên buồn bã uống say mèm, về đến nhà nghe tiếng con khóc liền phát hoả.

Anh ta đánh đập Hạ Hiểu Mạn vô tội cái gì cũng không biết.Sở Tiêu Nhiên muốn xả cơn giận nên đánh rất mạnh, đánh Hạ Hiểu Mạn sưng vù mặt mũi, máu me khắp mặt.Sở Tiêu Nhiên say rượu phát tiết cảm xúc dồn nén vào Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn chỉ âm thầm chịu đựng.Sở Tiêu Nhiên tỉnh rượu vào hôm sau thấy mặt Hạ Hiểu Mạn bèn quỳ gối xin Hạ Hiểu Mạn tha thứ, liên tục anh xin lỗi, anh xin lỗi với Hạ Hiểu Mạn.Anh quá bực, anh muốn vực dậy, muốn cho hai mẹ con một gai đình hạnh phúc.Hạ Hiểu Mạn chưa từng thấy Sở Tiêu Nhiên chật vật thế này, cô ta tha thứ cho Sở Tiêu Nhiên ngay lập tức.Sở Tiêu Nhiên hết tiền cũng hết tinh thần, ở lì trong nhà không chịu đi đâu, cơm ba bữa được Hạ Hiểu Mạn dọn tận mồm.Ở nhà quen thói lôi thôi, lười cả cạo râu, chán nản buồn bã, chưa lấy lại tinh thần sau đả kích bị lừa tiền.

Sở Tiêu Nhiên không còn hình bóng của ngày xưa nữa.Sở Tiêu Nhiên ở nhà không làm gì nhưng vẫn cần tiền chi tiêu, tiền sữa tiền tã, tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn mặc.Hạ Hiểu Mạn định ngửa tay xin Sở Tiêu Nhiên nhưng nghĩ bụng Sở Tiêu Nhiên mới bị lừa, xin tiền sẽ làm anh ấy khó chịu.Áp lực cuộc sống cũng đã dồn vào Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn chưa từng đi làm cũng phải đi làm kiếm tiền.Người như Hạ Hiểu Mạn không hợp đi làm, rất nhiều công ty không thuê cô ta.

Dù Hạ Hiểu Mạn có bằng đại học nhưng cô ta cũng là người nổi tiếng ở thành phố T vì đã từng là bạn gái của nam thần Sở Tiêu Nhiên.

Mặt khác còn vì trông cô ta cứ lơ ngơ, không giống như biết làm việc.Cuỗi cùng Hạ Hiểu Mạn làm công việc dọn dẹp ở quán ăn, tay chân vụng về rơi vỡ mấy cái đĩa và bị trừ vào lương, tiền lương nhận được cũng chẳng được bao nhiêu.Cả ngày dài lau bàn liên lục ngỡ như gãy lưng, hai bàn tay nhăn nheo vì ngâm nước.

Về đến nhà con khóc, Sở Tiêu Nhiên ngồi xem ti vi nhưng không có ý định qua dỗ con.Hạ Hiểu Mạn dỗ con xong lại nấu cơm.Ngày qua ngày, mặt Hạ Hiểu Mạn ngày càng tái sạm, đi ngủ mà lưng đau không duỗi được thẳng, đêm đến con khóc lại dậy dỗ con.Khổ nhường này nhưng Hạ Hiểu Mạn vẫn không kêu ca Sở Tiêu Nhiên một câu.

Sáng sáng vẫn nấu cơm, bón con ăn no, thay xong tã rồi mới ra ngoài, khi ấy Sở Tiêu Nhiên vẫn đang ngủ.Sở Tiêu Nhiên ăn không ngồi rồi rất bực mình nên mượn rượu uống cho quên đi sự đời.

Anh ta say rượu, hễ say là lại đánh đập Hạ Hiểu Mạn.Sở Tiêu Nhiên trước đây luôn bạo lực lạnh Hạ Hiểu Mạn, còn giờ đã chuyển sang hình thức bạo lực bằng hành động.

Sở Tiêu Nhiên ngã từ trên cao xuống chỉ biết tìmkiếm sự tồn tại từ Hạ Hiểu Mạn.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 532: Hội chứng Stockholm - Xúi giục


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư biết chuyện Hạ Hiểu Mạn ra ngoài đi làm, ba miệng ăn ở nhà trông chờ cả vào Hạ Hiểu Mạn, còn Sở Tiêu Nhiên không làm gì.

Đã thế còn say mèm, say lại đánh vợ nhưng Hạ Hiểu Mạn không trách không oán.Ninh Thư điên hết cả người, quan niệm sống lại được làm mới.

Hạ Hiểu Mạn phải giỏi chịu đựng cỡ nào mới sống được cuộc sống đội Sở Tiêu Nhiên lên đầu để thờ.Giai đoạn cuối Stockholm, không cứu nổi.Cô thấy Hạ Hiểu Mạn chính là kiểu người như vậy, dù Sở Tiêu Nhiên có cưỡng b-ứ-c mẹ cô ta, cưỡng b-ứ-c bố cô ta, cưỡng b-ứ-c cái thứ gì cô ta vẫn có thể happy ending với Sở Tiêu Nhiên.Từ Văn Lãng tốt với cô ta không?

Tốt, rất tốt, nhưng Hạ Hiểu Mạn không cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch.

Sở Tiêu Nhiên vẫn luôn tổn thương cô ta, cô ta cảm thấy đó là yêu.

Tình yêu này thật điên khùng.Sự tôn trọng và bảo vệ cơ bản trong tình yêu cũng không có mà gọi là tình yêu cái nỗi gì.Chỉ cần Sở Tiêu Nhiên tốt với cô ta một chút, Hạ Hiểu Mạn sẽ mềm lòng ngay.

Hạ Hiểu Mạn là kẻ ở thế yếu mà còn là kẻ ở thế yếu không yêu thương bản thân.Ninh Thư chỉ tiếp tục cho người theo dõi họ chứ không định can thiệp sâu vào cuộc sống của họ.

Cô sẽ chỉ đứng ở nơi cao quan sát hai con người vất vả, khổ sở bươn chải cuộc sống của tầng lớp thấp trong xã hội.Cốt truyện viết cứ ngược rồi sẽ hạnh phúc, điều đó chỉ xảy ra với tiền đề có tiền.

Nay không có tiền, cứ ngược đi rồi sẽ ngược mãi thôi.Rảnh rỗi Ninh Thư sẽ nhận việc kiện cáo, cũng dành thời gian đi thăm thú khắp nơi để thả lỏng tâm trạng, thỉnh thoảng nghe báo cáo tình hình của Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn.Hình như Sở Tiêu Nhiên không chỉ nát rượu mà còn cuồng đánh bạc, làm giàu nhờ bài bạc.

Lần nào cũng trộm tiền mà Hạ Hiểu Mạn vất vả kiếm mua tã sữa cho con để đi đánh bạc.Ngày đầu Sở Tiêu Nhiên còn biết ăn năn, anh ta nói anh ta sẽ thắng nhiều tiền, không muốn em khổ nữa.Hạ Hiểu Mạn không trách móc, chỉ ra sức làm việc gấp đôi.Hạ Hiểu Mạn không mệt à?Mệt lắm chứ, nhưng cô ta chỉ muốn có một người để dựa dẫm.

Dù mệt nhưng Hạ Hiểu Mạn sẽ không chèo chống được nếu chỉ có một mình.Hạ Hiểu Mạn là một ngược cực kỳ sợ cô đơn, cô ta không có lập trường, Sở Tiêu Nhiên là trụ cột của lòng cô.

Dù Sở Tiêu Nhiên có tệ bạc cỡ nào, Hạ Hiểu Mạn vẫn sợ Sở Tiêu Nhiên bỏ cô ta.Sở Tiêu Nhiên không vun vén gia đình, không chăm sóc con, suốt ngày đam mê đánh bạc, mong muốn thắng bạc để đưa anh ta quay lại đỉnh cao ngày xưa.Bài bạc là cái hố không đáy, vứt bao nhiêu tiền vào cũng chẳng kiếm lại được bao nhiêu.

Sở Tiêu Nhiên thua lại về nhà trộm tiền đánh bạc xuyên ngày xuyên đêm.Anh ta bắt đầu gắt gỏng, cau có, rất hay đòi tiền Hạ Hiểu Mạn.

Nếu Hạ Hiểu Mạn không cho, anh ta đánh Hạ Hiểu Mạn, còn quát sao Hạ Hiểu Mạn không bán dâm đi.Hạ Hiểu Mạn đau lòng, Sở Tiêu Nhiên bảo cô đi bán dâm, bảo cô đi làm gái đã tổn thương Hạ Hiểu Mạn sâu sắc.

Cô cãi một câu lại bị Sở Tiêu Nhiên đánh no đòn.Thường xuyên bị vết thương mới đè lên vết thương cũ chưa lành nhưng Hạ Hiểu Mạn vẫn ngấm ngầm chịu đựng, vì cô ta cãi một câu thôi sẽ đón một trận đòn khủng khiếp từ Sở Tiêu Nhiên.Sở Tiêu Nhiên không tiền không quyền ngày càng tồi tệ.

Cũng chẳng phải mới đây thói tệ bạc mới xuất hiện, ngày xưa, thói tệ bạc của anh ta được cái mặt đẹp, được tiền tài che mờ nên tuỳ hứng là chuyện thường.Hạ Hiểu Mạn không có đủ tiền trả tiền nhà nên đành chuyển đến sống ở phòng trọ thuê hai, ba trăm tệ một tháng.

Tuy chỉ một phòng nhưng là phòng khép kín.Xung quanh đều là công nhân, nông dân thuê phòng đi sớm về khuya."

Thưa sếp, có một phụ nữ tên Hạ Hiểu Mạn tìm anh."

Ninh Thư đang đọc tài liệu, thư ký qua nói với Ninh Thư.Ninh Thư nhăn mày, Hạ Hiểu Mạn tìm cô làm gì?

Cũng gần hai năm kể từ khi Sở Tiêu Nhiên ra tù cô ta không đến tìm rồi.Ninh Thư qua bên cửa sổ và thấy Hạ Hiểu Mạn mặc quần áo loại rẻ tiền nhếch nhác ở ngoài cổng.

Hạ Hiểu Mạn gầy, vô cùng gầy, gầy đến mức làm Ninh Thư giật mình.Ninh Thư cảm giác trái tim cô nhói một cái, một chút buồn bã lan toả con tim cô.

Đây là cảm xúc của người ủy thác."

Gọi cô ta vào."

Ninh Thư muốn hỏi Hạ Hiểu Mạn đôi câu.Thư ký dẫn Hạ Hiểu Mạn vào trong.

Hạ Hiểu Mạn trông có vẻ cẩn thận, cúi gằm mặt ngay khi chạm mắt Ninh Thư.Nhìn thấy đôi mắt tím bầm của Hạ Hiểu Mạn, cô biết đây là tác phẩm của Sở Tiêu Nhiên."

Ngồi đi."

Ninh Thư nói lạnh lùng.

Hạ Hiểu Mạn ngồi co người trên ghế.Ninh Thư lại hỏi: "Muốn uống gì không?"

"Không cần đâu."

Hạ Hiểu Mạn xua tay ngay, trông rất hoảng hốt.Cuộc sống vất vả đã biến Hạ Hiểu Mạn trở thành người phụ nữ nhát gan và ti tiện.Bàn tay cô ta rất to, có một số vết thương nhỏ, chân cũng chỉ đi giày cao su đế mềm giá cực kỳ rẻ.

Dù Hạ Hiểu Mạn ngày xưa giản dị nhưng vẫn rất xinh đẹp, không có chuyện không đi guốc khi ra khỏi cửa.Áp lực cuộc sống nặng nề đã khiến Hạ Hiểu Mạn không có tiền cũng không có thời gian chăm chút bản thân.

Khi miếng cơm manh áo là vấn đề, còn sống mới quan trọng nhất.Da Hạ Hiểu Mạn vàng vọt, thô sần và đen hơn, tuy vậy môi cô ta lại tái xám cho thấy cô ta bị thiếu máu và chất lượng bữa cơm không được đầy đủ.Ấn đường cô ta có khí đen, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, lão hoá sớm.Chết chưa, tại sao phụ nữ không biết yêu thương bản thân, tại sao không xa được một thằng đàn ông?

Cô ta tự hại thân, hành động của Hạ Hiểu Mạn làm Ninh Thư cực kỳ ghét.Thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, Hạ Hiểu Mạn chỉ biết cúi đầu, bàn tay chai sần siết tà áo trong lo lắng, cô ta không có cả dũng cảm nhìn Ninh Thư.Người đàn ông này mặc âu phục thẳng thớm, khuôn mặt điển trai càng nổi bật cái bẩn ở cô.

Cảm xúc trong Hạ Hiểu Mạn rất ngổn ngang."

Cô như hôm nay có đáng không?"

Ninh Thư hỏi.

Có đáng để một người phụ nữ bỏ bê bản thân như hôm nay không?Hạ Hiểu Mạn ngẩng lên nhìn Ninh Thư rồi lại cúi đầu nói khẽ: "Em không quay lại được nữa."

Đã hết hy vọng thì phải dứt khoát cố gắng hết sức đấu tranh chứ?

Định sống vậy hết đời?Hạ Hiểu Mạn chưa đến ba mươi nhưng trông mặt như sắp bốn mươi.

Vừa đen vừa gầy, khổ từ trong ra ngoài.Đã từng là cô gái xinh đẹp sải đuôi guốc đi dạo phố, uống cà phê với bạn bè đấy.Cuộc đời khổ sở của cô ta do một tay cô ta gây dựng lên.

Có lẽ cô ta không cảm thấy cô ta thảm hại nhiều cỡ nào.

Cô ta ở bên người cô ta yêu, còn có con chung đã là một gia đình hoàn hảo rồi.Ninh Thư muốn hỏi Hạ Hiểu Mạn có hối hận không hộTừ Văn Lãng, rõ ràng cô đã làm việc vô nghĩa.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 533: Hội chứng Stockholm - Hoàn thành nhiệm vụ


Chuyển ngữ: Wanhoo"Tìm tôi có việc gì?"

Ninh Thư hỏi, đã lâu lắm rồi hai cô không qua lại, tự nhiên Hạ Hiểu Mạn qua tìm ắt có việc.Hạ Hiểu Mạn bỗng đỏ mặt, khuôn mặt đỏ rám nắng càng lộ rõ vết nám."

Em..."

Hạ Hiểu Mạn siết tà áo, khó nói thành lời.Ninh Thư không giục cô ta, cô bảo thư ký bưng hai cốc nước vào.

Hạ Hiểu Mạn xoa tay vào áo, uống cạn cốc nước.Ninh Thư lại bảo thư ký rót nước, Hạ Hiểu Mạn xua ngay: "Cảm ơn anh Văn Lãng, em hết khát rồi."

"Anh Văn Lãng, em..."

Hạ Hiểu Mạn mở lời nhưng vẫn không nói được.Hạ Hiểu Mạn không nói được bởi cô qua tìm Ninh Thư vì bị Sở Tiêu Nhiên ép.Ai mà tin được Sở Tiêu Nhiên ép cô đến.

Ngày xưa chỉ cần nhắc đến tên Từ Văn Lãng là Sở Tiêu Nhiên đã rất giận, nhưng nay lại sai cô đến tìm Từ Văn Lãng vì Từ Văn Lãng có tiền.Sở Tiêu Nhiên rất hay thấy Ninh Thư trên ti vi, Ninh Thư đã trở thành đại sứ của thành phố T nên thường xuyên xuất hiện trên quảng cáo công ích.Sở Tiêu Nhiên cực kỳ hận Ninh Thư, cực kỳ cay cú khi kẻ thù trở thành tâm điểm chú ý.

Song song với đó anh ta cũng nảy ra ý tưởng, đó là bảo Hạ Hiểu Mạn xin tiền Ninh Thư.Sở Tiêu Nhiên không quan tâm việc vợ mình đến tìm Từ Văn Lãng nữa rồi.

Anh ta hết tiền chơi bạc, nói ra được câu bảo Hạ Hiểu Mạn đi bán d-â-m là biết Sở Tiêu Nhiên chỉ coi Hạ Hiểu Mạn là công cụ kiếm tiền.Dù Hạ Hiểu Mạn có ngủ với Từ Văn Lãng, thì anh ta vẫn vừa lấy được tiền vừa nắm được thóp của Từ Văn Lãng.

Về sau có nhiều cách để moi tiền của Từ Văn Lãng hơn.Dưới nắm đấm của Sở Tiêu Nhiên, Hạ Hiểu Mạn đã đến tìm Ninh Thư.Thế nhưng đứng trước người đã suýt thành chồng mình, Hạ Hiểu Mạn thấy quá xấu hổ, cô không muốn xuất hiện trước mặt anh Văn Lãng trong dáng vẻ xấu xí này."

Em về trước đây..."

Hạ Hiểu Mạn bỗng dứng dậy gấp rút ra về.Ninh Thư nhăn mày, Hạ Hiểu Mạn đến vì có việc, việc chưa nói đã đi.Người vẫn luôn theo dõi Sở Tiêu Nhiên báo cáo Sở Tiêu Nhiên sai Hạ Hiểu Mạn đến xin tiền cô.Ninh Thư hết nói nổi.

Sở Tiêu Nhiên đúng là ghê tởm, anh ta bỉ ổi từ trong trứng, nếu không đã không làm cái chuyện cưỡng b-ứ-c.Hạ Hiểu Mạn về tay trắng tất nhiên phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên đang mong chờ Hạ Hiểu Mạn cầm hai cọc tiền về, nhưng giờ không có được một nghìn.Đã thế Hạ Hiểu Mạn còn nói em không thể xin tiền anh Văn Lãng khiến Sở Tiêu Nhiên điên tiết.

Sở Tiêu Nhiên lôi tóc Hạ Hiểu Mạn đập đầu vào tường, đánh dập dã man như đánh kẻ thù.Máu chảy khắp mặt Hạ Hiểu Mạn, cô ta ngất xỉu ngay lập tức.Sở Tiêu Nhiên hoảng hốt.Anh ta đưa Hạ Hiểu Mạn đến bệnh viện.

Hạ Hiểu Mạn phụ thuộc vào Sở Tiêu Nhiên nhưng có khi nào Sở Tiêu Nhiên không phụ thuộc vào Hạ Hiểu Mạn đâu.

Anh ta không sống nổi, không có cơm ăn, không có tiền chơi bài nếu không có Hạ Hiểu Mạn.Hạ Hiểu Mạn được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bị chấn động não.

Viện phí quá cao, Sở Tiêu Nhiên tìm khắp nhà mới đóng đủ viện phí, đóng xong cũng hết tiền nên đưa Hạ Hiểu Mạn về nhà ngay.Lần này Hạ Hiểu Mạn không quan tâm Sở Tiêu Nhiên nữa, trong đầu cô quẩn quanh mãi câu hỏi có đáng không của anh Văn Lãng.Hạ Hiểu Mạn không biết có đáng không.Chắc là cũng biết mình sai hay sao mà lần này Sở Tiêu Nhiên rất tốt với Hạ Hiểu Mạn.

Anh ta vào bếp nấu cơm cho Hạ Hiểu Mạn, bón từng thìa cơm cho cô.Hạ Hiểu Mạn chết lặng, không biết cảm xúc này là gì.Hạ Hiểu Mạn khỏi bệnh lại đi làm, hơn nữa còn buộc cả con trên lưng trong khi làm việc.

Con cô đã biết bò, để ở nhà rất nguy hiểm.

Sở Tiêu Nhiên thì bài bạc cả ngày không quan tâm con.Ninh Thư trực tiếp thuê người chặt một ngón tay của Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên thua bài bị người ta chặt ngón út.Sở Tiêu Nhiên từng là chủ sòng bài, anh ta biết quy luật ngầm ở nơi đây, không có chuyện giàu lên nhờ bài bạc được.

Có lẽ Sở Tiêu Nhiên biết nhưng anh ta cần xả nỗi buồn, anh ta nghiện bài bạc, đã bắt đầu là không còn đường quay lại.Sở Tiêu Nhiên được đưa vào viện, Hạ Hiểu Mạn nhặt nhạnh khắp nơi để gom đủ tiền phẫu nhưng tiền cần quá nhiều, Hạ Hiểu Mạn không kham được, không cố được.Vì Sở Tiêu Nhiên, Hạ Hiểu Mạn đành vứt chút tự trọng cuối cùng đến xin Ninh Thư, song lại được thông báo Ninh Thư không ở đây.

Hạ Hiểu Mạn nóng lòng đợi ở cổng nhưng không hề gặp Ninh Thư ra về.Ninh Thư hiện đang tuyên tuyền luật pháp ở miền quê ròi.Cuối cùng ngón tay Sở Tiêu Nhiên không gắn lại được, anh ta trở thành người tàn tật.

Sở Tiêu Nhiên biết mất ngón tay giận lắm, phát tiết hết vào Hạ Hiểu Mạn, lại đánh Hạ Hiểu Mạn nhập viện.

Hai vợ chồng cùng nằm viện nhưng không có tiền nên hôm sau bị đuổi về, cuối cùng đành dìu nhau về nhà.Ninh Thư biết nhưng chỉ ừ cho qua, dìu dắt nhau như vậy đúng là tình yêu đích thực rồi."

Ting, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?"

Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư."

Rời đi."

Cũng đã ở thế giới nhiệm vụ này năm năm rồi, đây là thế giới đầu tiên cô ở lâu thế, cô cần phải đi thôi.Do bà Từ vẫn đang rất bực dọc vì con trai không chịu lấy vợ.

Bảo đi xem mắt thì chạy khắp nơi, nay ở thành phố này, mai ở vùng núi nào đó.Vốn đã khó tính vì thời kỳ tiền mãn kinh, chuyện lấy vợ của con trai càng làm bà nóng tính hơn.Ninh Thư hết cách với bà Từ thật, chuyện đó đợi người ủy thác quay về rồi tính.Ninh Thư choáng váng, mở mắt ra đã về không gian hệ thống.

Ninh Thư bỏ mặc tất cả lên giường ngủ một giấc trước nhất.

Nhiệm vụ này quá mệt, đối đầu với Sở Tiêu Nhiên có tiền có thế quá khó.Chẳng hay đã ngủ bao lâu, Ninh Thư tự động thức dậy sau khi ngủ đủ giấc.

Linh hồn cô hơi mờ, dễ thấy đã ở thế giới nhiệm vụ hơi lâu nên có ảnh hưởng đến cô.Ninh Thư ngồi xuống đất tu luyện, sau khi linh hồn dày dặn hơn, cô vươn vai hỏi 2333: "Tại sao thế giới này tôi lại thành đàn ông?

Lần trước cậu đã sửa chữa hệ thống rồi mà?"

"...

Sao cô cứ nhai đi nhai lại câu hỏi này mãi thế!

Đàn ông hay đàn bà cũng chỉ là thể xác, là hư vô thôi, hỏi nhiều thế nhỉ."

2333 hơi khó chịu.Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Cậu lại còn cãi cố à!
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 534: Thú cưng ở không gian ảo


Chuyển ngữ: Wanhoo
2333 là hệ thống ngu, Ninh Thư xin phép không đấu lý với thứ ngu."

Xem kinh nghiệm lần này đi."

Ninh Thư đặt nhiều kỳ vọng vào kinh nghiệm lần này.

Tính ra cô cũng đã mưu cầu cuộc sống mới, trở thành luật sư nổi tiếng và còn thành lập cả văn phòng luật sư cho Từ Văn Lãng.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 550.000 (+1.000.000)Điểm linh hồn: 300 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 140Điểm hấp dẫn: 3Điểm may mắn: 72Điểm vũ lực: 92Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 14 (+15)Tư chất: 36Công đức: 1Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bảnDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc)Hoàn thành nguyện vọng của Từ Văn Lãng: Trả thù Sở Tiêu Nhiên.Hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ, nhận được 1.000.000 kinh nghiệm, 50 điểm thuộc tính, 15 điểm sức mạnh tín ngưỡng.Ninh Thư: (⊙o⊙)Ninh Thư sốc vì ngạc nhiên.

Một triệu kinh nghiệm, năm mươi điểm thuộc tính là phần thưởng chưa từng có.

Ninh Thư nghi mình nhìn nhầm lắm."

Có phải thống kê nhầm không?"

Ninh Thư hỏi 2333, cô thấy mơ hồ.2333 tỏ ra ngạc nhiên: "Cô làm cái gì mà kinh nghiệm cao thế?"

Ninh Thư: →_→Đậu má, muốn đấm 2333 quá mà.Bỗng dưng Ninh Thư nhận thấy ba trăm nghìn kinh nghiệm nhờ tư vấn cũng không đắt lắm, làm một nhiệm vụ đã kiếm về rồi.Kinh nghiệm cao thế này chắc hẳn nhờ việc cô đã giúp Từ Văn Lãng có được địa vị xã hội mà người khác tôn trọng, cũng như thoát khỏi số chết trẻ đáng thương.Ninh Thư đã ngộ ra mặt trời chân lý mới, cô nhảy cẫng lên vì vui rồi đằng hắng giọng: "Ái chà, năm mươi điểm thuộc tính nhiều thế này, tôi phải chia điểm sao đây, tôi chưa bao giờ được nhiều điểm vậy."

"Khoe mẽ!"

2333 làu bàu, cũng góp ý một cách tận tụy với công việc: "Cộng một ít vào may mắn đi.

Rất khó để nắm bắt được may mắn, có khi gặp báu vật nhưng lại để vụt mất."

Ninh Thư nghe lời 2333 thêm vào điểm trí tuệ, may mắn và vũ lực.

Nhiều kinh nghiệm thế này khiến Ninh Thư có cảm giác mới phất lên thành nhà giàu.Giao diện thuộc tính có sự thay đổi.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 1.550.000Điểm linh hồn: 300 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 140 (+30)Điểm hấp dẫn: 3Điểm may mắn: 72 (+10)Điểm vũ lực: 92 (+10)Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 29Tư chất: 36Công đức: 1Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bảnDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc)Kinh nghiệm cao của nhiệm vụ này làm Ninh Thư vui lắm, cô biết mình đã tìm đúng hướng, người tư vấn kia không lừa cô.Cô cần coi cuộc đời người ủy thác như cuộc đời cô, cố gắng phấn đấu vì một tương lai rạng rỡ.

Đạt được danh dự, địa vị, tiền tài, quyền lực.

Chỉ cần chạm mốc này vậy đó là một cuộc đời thăng hoa.Ninh Thư bình ổn lại tâm trạng và chuẩn bị đến không gian ảo.

Dù không mua nổi đồ ở nơi đó nhưng thêm vốn hiểu biết không thừa.

Lần trước gặp ông chú tế rồi, lần này cô muốn kiểm tra vận may xem có gặp ông chú y tế nữa không.2333 đúng là cái đồ vô dụng, hỏi gì cũng không biết.Cảm giác mất trọng lực qua đi, Ninh Thư đã đứng trên con phố cổ xưa.

Ninh Thư đến văn phòng tư vấn để cảm ơn anh tóc bạc, nhưng cô lại dừng trước cửa văn phòng.Hay là đừng vào nhỉ, nhỡ nói vài câu lại đòi kinh nghiệm thế thì chán lắm.Ninh Thư quay đi, cô định qua quán ăn kiếm gì đó lấp đầy cái bụng, dù chỉ ăn để đánh lừa cảm giác cũng được.Ninh Thư thích nơi ồn ào náo nhiệt như quán ăn.

Nơi nhiều người thực thi nhiệm vụ tập trung luôn nghe ngóng được một số thông tin khá quan trọng.

Cô có thể nghe được rất nhiều chuyện ngược xuôi ở đây.Ninh Thư gọi vài món, dỏng tai lên hóng chuyện bàn bên.

Thật ra Ninh Thư muốn nghe ngóng thông tin về ông chú y tế.Lúc đầu Ninh Thư chỉ nghĩ ông chú y tế hơi trâu bò, hơi bí ẩn, hơi sạch sẽ, hơi cấm dục.

Nhưng gặp ông chú ở không gian ảo khiến Ninh Thư cảm thấy ông chú đã bí ẩn rồi nay còn còn bí ẩn thêm.Cô hơi sợ.Ninh Thư vừa gặm đùi gà vừa nghe người ta nói chuyện.

Nghe mãi cũng không nghe được tin gì liên quan đến ông chú.

Không lẽ lần gặp đó là ảo giác của cô?Ông chú y tế xuất quỷ nhập thần quá thể!Ninh Thư không buồn quan tâm ông chú y tế nữa, cô ăn hết một bàn thức ăn, thanh toán rồi đi loanh quanh trong không gian ảo.Ninh Thư bỗng thấy một cửa hàng thú cưng.Cửa hàng thú cưng?Ở đây có cả thú cưng nữa à?Ninh Thư vào trong cửa hàng.

Trong cửa hàng chật kín những chiếc lồng với đủ các giống loài.

Có mèo, có chó, có cả một số động vật Ninh Thư không biết tên, chắc là động vật ở thế giới khác.Ninh Thư nhìn thấy một con Husky, con Husky này nằm dưới đất, thè cái lưỡi dài sang bên như kiểu "Mày nhìn tao làm gì".Ninh Thư lượn một vòng, định mua một con nhưng lại nghĩ đa số thời gian mình đi làm nhiệm vụ, để thú cưng ở lại không gian hệ thống một mình không được hay cho lắm.Không gian hệ thống yên tĩnh, ở đó lâu không tốt cho tim mạch.Ninh Thư từ bỏ việc mua thú cưng.Đi loanh quanh khắp nơi rồi Ninh Thư muốn về: "Về thôi 2333."

Sau cảm giác mất trọng lực, cô lại về không gian hệ thống.

Ninh Thư rút một quyển sách trên giá để đọc.

Dự định của cô là đọc hết một quyển sách trước khi đi làm nhiệm vụ, vậy là có thể đọc hết sách trên giá.Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Ninh Thư đã đọc xong một quyển sách.

Chắc do điểm trí tuệ cao nên Ninh Thư đọc qua là nhớ.Ừm, mục tiêu của Ninh Thư là biến não cô thành thư viên, trở thành cô gái đọc đủ thi thư.Cô sẽ là cô gái xinh đẹp, có trái tim khiêm tốn ấp ôm hoài bão, tri thức uyên bác khí chất như hoa, mua ha ha ha!Điểm hấp dẫn không quan trọng, quan trọng là khí chất, khí chất, khí khí chất!Ninh Thư lại tưới nước cho chậu hoa rồi đủng đỉnh mở cửa hàng giao dịch mua tích cốc đan, nước, dược phẩm, thuốc giả chết và bột hùng hoàng như thường lệ.Lượn một vòng cửa hàng, nhìn các đồ vật bày bánmà Ninh Thư phải kiềm chế đôi tay.

Cô đã có một triệu rưỡi kinh nghiệm rồi, chỉthiếu một triệu rưỡi nữa thôi sẽ trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 535: Trọng nữ khinh nam - Lại là nam?


Chuyển ngữ: WanhooMục tiêu trước mắt của Ninh Thư là trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp.

Vậy thì cô có thể chọn nhiệm vụ, trò chuyện trực tiếp với người ủy thác, hiểu rõ hơn mong muốn của người ủy thác, hoàn thành tốt nhiệm vụ hơn.

Quan trọng nhất là cô có thể mặc cả, tuyệt vời ông mặt trời.

Làm khoảng ba nhiệm vụ nữa là lên trung cấp rồi, cô cần tiết kiệm kinh nghiệm để thăng cấp lên trung cấp.

Lên trung cấp rồi mới có quyền phát biểu.

Mới có thể chọn nhiệm vụ muốn làm.

"Chúng ta làm nhiệm vụ thôi 2333."

Ninh Thư nói: "Lần này có thể không thành đàn ông được không, tôi nói này..."

Ninh Thư vẫn đang nói dở câu mà đã cảm thấy biêng biêng, đậu má cái đồ 2333 ngu...Linh hồn đang nhập vào cơ thể, có giọng nữ vang bên tai, chẳng qua giọng nữ này hơi to: "Bẩm bệ hạ đã đến giờ thức dậy rồi ạ."

Ninh Thư vẫn chưa hoàn toàn thích nghi nhưng vừa nghe tiếng bệ hạ thì choàng tỉnh, nhanh tay sờ nơi ấy.

Phù, may quá, là nữ.

Bệ hạ?Là nữ đế!Thấy Ninh Thư trợn mắt hoang mang, nữ quan bên cạnh lại thưa: "Bẩm bệ hạ, đã đến giờ thượng triều rồi ạ."

Ninh Thư vẫn chưa tiếp nhận cốt truyện nên vẫn còn hoang mang.

Giọng nữ quanh quẩn bên tai làm cô đành phải đứng dậy.

Có một nhóm người hầu vào thay quần áo cho Ninh Thư.

Một cốc nước được kề gần miệng, Ninh Thư uống một ngụm rồi nuốt nuốt ực.

"Bẩm bệ hạ, mời bệ hạ súc miệng ạ."

Nữ quan thấy Ninh Thư uống bèn thưa.

Ninh Thư: ...Sao không nói trước là nước súc miệng đi.

Ninh Thư tỉnh bơ uống thêm một ngụm nữa, ngậm súc vài cái, có cung nhân bưng ống nhổ đến để Ninh Thư nhổ nước vào.

Áo có người mặc hộ, cơm có người bón tận mồm, cuộc sống quá mức xa hoa.

Các cung nhân lại chải đầu, búi kiểu tóc phức tạp cho Ninh Thư rồi cắm đủ các loại trâm đắt đỏ, cực kỳ xa xỉ.

Ninh Thư không cả dám di chuyển, cô sắp gãy cổ rồi.

Ninh Thư được một đám người vây quanh, thượng triều trong trạng thái mông lung.

Bỗng có giọng nữ choé hô bên cạnh: "Nữ hoàng bệ hạ giá đáo, bách quan hoan nghênh."

Ninh Thư giật thót bởi giọng nữ quan ấy.

Cô chầm chậm ngồi xuống ghế rồng.

Thấy nhiều người quỳ bên dưới, cô lại đứng dậy cất cao giọng: "Bình thân."

Người bên dưới thi nhau đứng lên.

Ninh Thư đang định ngồi xuống mà bỗng ngạc nhiên bởi bên dưới toàn phụ nữ.

Không lẽ đây là Nữ Nhi Quốc?Ninh Thư đằng hắng: "Có việc thì thưa, tôi... trẫm hơi đau đầu."

Ninh Thư mới dứt lời, một cô gái xinh đẹp mặc đồ xanh, trán có gắn viên ngọc khiến cô gái càng thêm tinh nghịch, nét lo lắng hiện rõ trong đôi mắt cô gái: "Mẫu hoàng có sao không ạ?

Sao ngài lại đau đầu?"

Mẫu hoàng?Cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.

Có con lớn bằng này, xem ra người ủy thác cũng không còn trẻ.

Ninh Thư không biết cô gái là ai nên chỉ nói: "Do không nghỉ đủ thôi."

Cô gái thưa vâng.

"Có cần truyền thái y không thưa mẫu hoàng?"

Một cô gái mặc váy vàng sáng hỏi.

Ninh Thư không đau đầu thì giờ cũng đau đầu thật.

Chưa tiếp nhận cốt truyện làm cô hoang mang quá.

Nữ quan bên cạnh thấy Ninh Thư mất kiên nhẫn bèn hô: "Có việc trình bày, không việc bãi triều."

Mỗi lần nghe nữ quan này nói chuyện, Ninh Thư ngỡ cô sắp bị thủng màng nhĩ.

May mà những người ở đây khá biết điều, không thưa thêm gì nên bãi triều ngay.

Về đến cung điện, Ninh Thư nói với nữ quan: "Trẫm nghỉ ngơi một lát, đừng làm phiền trẫm."

"Vâng."

Ninh Thư nằm trên ghế tràng kỷ bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.

Đây là một thế giới trọng nữ, đàn ông ở thế giới này không có tiếng nói, trái ngược với thế giới trọng nam khinh nữ.Phụ nữ nuôi gia đình, chỉ phụ nữ mới vào triều làm quan, tất cả việc nước đều do phụ nữ xử lý.

Phụ nữ ở đây ai ai cũng thô lỗ, hung dữ, đàn ông phải gả cho phụ nữ.

Người ủy thác tên Mộc Nghê Thường hơn ba mươi tuổi, là nữ hoàng Huyên Quốc.

Người ủy thác là một hoàng đế bình thường, không có nhiều tài năng cũng không có nhiều công lao vĩ đại, nhưng vẫn là hoàng đế đúng mực, là vua của thành này.

Chỉ cần sống bình yên hết kiếp hoàng đế rồi trao quyền cai trị đất nước cho người thích hợp.

Vậy nhưng Mộc Nghê Thường đã đặt dấu chấm hết cho Huyên Quốc bởi việc trao quyền nối ngôi.

Vốn dĩ Huyên Quốc đã có thái tử nối ngôi, chính là cô gái đồ vàng sáng trên điện ban nãy.

Nhưng Mộc Nghê Thường rất chiều Hoàng tứ nữ.

Ngài còn phế truất Hoàng thái nữ chỉ để đưa Hoàng tứ nữ lên ngôi vị thái tử.

Dẫu vậy, Hoàng tứ nữ không hiểu nỗi lòng của Mộc Nghê Thường.

Thật ra linh hồn bên trong Hoàng tứ nữ là một cô bé đáng yêu, nhút nhát.

Còn Hoàng tứ nữ thật sự là người tàn nhẫn, độc ác, hoang dâm, để rồi bị phu thiếpkề gối hại chết.

Và rồi cô bé nhút nhát đáng yêu đã xuyên không đến. [Phu thiếp: chồng và chồng lẽ.]Sống ở thế giới trọng nữ khinh nam nhưng cô bé nhút nhát đáng yêu lại biết ngượng ngùng, biết làm nũng, biết đỏ mặt, hơn hết là kế thừa sắc đẹp của hoàng tộc.

Nhờ đó cô bé đã hấp dẫn không biết bao nhiêu chàng trai.

Tổng kết lại đây là một em gái rắc thính gặp nơi và hẹn hò với các kiểu đàn ông.

Cô bé nhút nhát đáng yêu rất quý Mộc Nghê Thường, coi Mộc Nghê Thường như mẹ ruột.

Mộc Nghê Thường làm nữ hoàng bao nhiêu năm, ngài biết ai thật lòng ai giả bộ.

Hoàng tứ nữ quan tâm Mộc Nghê Thường thật lòng, Mộc Nghê Thường cũng hết lòng bao che cho mọi việc dù đúng hay sai của con gái nên khó tránh việc chiều quá mức.

Không hoàng đế nào lại thích người khác nhăm nhe ghế rồng.

Rất nhiều lần Mộc Nghê Thường thử hỏi ý Hoàng tứ nữ, nói muốn nhường ngôi cho Hoàng tứ nữ nhưng lần nào Hoàng tứ nữ cũng không đồng ý, đã vậy còn có ý chê bai ngôi vị hoàng đế này.

Hoàng tứ nữ muốn làm một vương gia tự do bay nhảy, vui đùa khắp chốn, còn làm nữ hoàng sẽ bị giới hạn trong hoàng cung.

Con người mà, cô muốn cướp đồ của tôi, tôi sẽ không cho cô cướp.

Cô không quan tâm đồ của tôi, tôi lại càng phải đưa nó cho cô.

Cuối cùng ngôi vị hoàng đế vẫn thuộc về Hoàng tứ nữ.

Hoàng tứ nữ là em gái chân yếu tay mềm, sao xử lý được chuyện triều chính.

Dù đã được Mộc Nghê Thường dạy bảo nhưng cô bé chỉ nghe chứ không ghi nhớ.

Sau khi lên ngôi hoàng đế, chuyện triều chính đều do một tay chồng của Hoàng tứ nữ, Nguyên Quân xử lý.

Nguyên Quân là con trai thừa tướng, am tường rất nhiều tri thức.

Sau khi Hoàng tứ nữ sinh con, hắn ta bắt tay ngay vào dạy con trị quốc.

Đến ngày con trai có thể đảm đương một mình, Nguyên Quân đã có lời với Hoàng tứ nữ để con trai làm hoàng đế, còn hai người họ đi du sơn ngoạn thuỷ.

Tất nhiên Hoàng tứ nữ đồng ý.

Hoàng tứ nữ không có ý kiến về việc để nam giới làm hoàng đế, bởi trong lịch sử thế giới cũ của cô, hoàng đế đều là đàn ông.

Sau lại Hoàng tứ nữ dẫn theo phu thiếp du sơn ngoạn thuỷ, thỉnh thoảng mới về thăm con trai.

Về sau, đất nước này đã trở thành nước của nhà họNguyên, còn để đàn ông làm hoàng đế.

Địa vị của nam nữ ngày càng có sự chênh lệchrõ rệt.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 536: Trọng nữ khinh nam - Phượng hậu


Chuyển ngữ: WanhooThật ra trong mấy trăm năm họ Mộc cai trị Huyên Quốc, chủ nghĩa nam quyền đã bắt đầu chớm nở.

Bản chất muốn khống chế, tính hổ báo của đàn ông không khi nào thôi sục sôi, đàn ông không còn yên phận ở nhà, bị phụ nữ quản lý nữa.

Dù hiện giờ vẫn cam chịu công việc bếp núc, tô son điểm phấn, nhưng khát khao quyền lực vẫn ấp ủ trong máu.

Bởi vậy mà tính cách khác với con gái thời đại này của Hoàng tứ nữ rất được các chàng trai thích.

Người kề gối Hoàng tứ nữ đều rất yêu thương cô bé.

Kể cả Nguyên Quân có dã tâm nhưng vẫn đưa con trai lên làm hoàng đế, thực hiện hành trình chu du khắp chốn với người yêu.

Nếu hắn ta không yêu Hoàng tứ nữ, hắn đã lên ngôi hoàng đế rồi.

Cô gái thật thà, ngốc nghếch, vô tư như Hoàng tứ nữ xứng đáng có được tình yêu.

Nguyện vọng của người ủy thác: Bảo vệ Huyên Quốc, không để đàn ông ti tiện nắm quyền Huyên Quốc.

Không để Hoàng tứ nữ làm nữ hoàng nhưng mong Hoàng tứ nữ sống một đời bình an.

Mộc Nghê Thường không hận Hoàng tứ nữ, bởi xét cho cùng cũng do bà đã quá chiều Hoàng tứ nữ, dẫn đến có kẻ kề gối con gái không an phận, bắt được cơ hội.

Ninh Thư đã tiếp nhận xong cốt truyện, nhiệm vụ này khá dễ, Hoàng tứ nữ không muốn làm nữ hoàng trong khi đã có sẵn thái tử, cứ việc giao quốc gia cho Hoàng thái nữ là được.

Quá dễ dàng!Ninh Thư không thấy nhiệm vụ này khó, có hơi khó chỉ ở việc cô chưa từng làm nữ hoàng, cô cần học cách xử lý triều chính, trở thành nữ hoàng đúng mực.

"Bẩm bệ hạ, Hoàng thái nữ điện hạ đang đợi ở bên ngoài.

Nô tỳ đã thưa rằng bệ hạ đang nghỉ ngơi, nhưng Hoàng tứ nữ muốn đợi bệ hạ thức dậy."

Thấy Ninh Thư đã thức dậy, nữ quan qua thưa với Ninh Thư.

Ninh Thư gật đầu: "Cho con bé vào."

Hoàng tứ nữ vào trong hành lễ đáng yêu với Ninh Thư trước nhất.

Cô bé vẫn mặc bộ đồ màu xanh, có vẻ bãi triều qua thẳng đây đợi chứ không về phủ.

Một hành động nhỏ bé nhưng làm ấm lòng Ninh Thư.

Chẳng trách Mộc Nghê Thường lại chiều cô con gái này đến mức không hề trách móc dù cô bé đã chấm dứt cả một triều đại.

"Mẫu hoàng đã khoẻ hơn chưa, đã truyền ngự y chưa ạ?

Tối hôm qua ngài ngủ không ngon giấc đúng không?

Mẫu hoàng nên vận động nhiều hơn, ra ngoài hít thở không khí tươi mới, không nên ở mãi trong điện.

Hay là mẫu hoàng tập yoga với nhi thần đi ạ?

Yoga vừa có tác dụng giảm cân, vừa săn chắc cơ thể và cả giải toả áp lực nữa.

Trên tất cả, ra nhiều mồ hôi mới khoẻ người ạ.

Mẫu hoàng..."

Mộc Dao nói một tràng dài, khuôn miệng hoạt động liên tục.

Quanh Ninh Thư chỉ có tiếng lải nhải của Mộc Dao, Ninh Thư nhoẻn miệng cười nghe cô bé nói.

Mộc Dao nói một hơi rồi sáng mắt: "Mẫu hoàng nghĩ sao ạ?"

Ninh Thư: ...Ninh Thư kiên quyết chuyển chủ đề: "Nghe nói phu thiếp hậu viện của con lại ồn ào, con cần dùng biện pháp cứng rắn hơn với đàn ông, đừng chiều."

Mộc Dao ngượng chín mặt, đung đưa tay Ninh Thư nũng nịu: "Nhi thần nghe ạ, họ cũng không có ý xấu."

Không có ý xấu mà hại chết Mộc Dao thật?

Nhận thấy Mộc Dao thay đổi và ai cũng rung động, chuyển sang quyến rũ cô bé?Ngay cả thị vệ Mộc Nghê Thường giao việc bảo vệ Mộc Dao cũng đã yêu Mộc Dao.

Âu cũng bởi Mộc Dao quá khác biệt, từ công tử nhà thừa tướng kiêu ngạo đến con trai thượng thư đều cư xử đặc biệt với Mộc Dao.

"Nhi thần xoa bóp cho ngài nhé, sẽ bớt đau đầu đó ạ."

Mộc Dao đặt tay vào thái dương day theo hình tròn mà chưa được sự cho phép của Ninh Thư.

Công nhận tay nghề của Mộc Dao rất khá, Ninh Thư rất thoải mái.

"Dao Nhi, con là quý nữ nhà trời, cần phải thể hiện cái uy biết chưa?"

Ninh Thư nhắm mắt dặn dò.

Mộc Dao đích thị là một em gái hiền lành dễ thương.

"Nhi thần đã biết ạ."

Mộc Dao vâng cho có, sự thật là cô cứ bị yếu thế trước nhiều đàn ông.

Ninh Thư cũng không đi sâu vào vấn đề này vì không thay đổi được tính cách của Mộc Dao.

Ninh Thư giữ Mộc Dao lại ăn sáng nhưng Mộc Dao cứ bồn chồn không yên, thấy vậy Ninh Thư bèn cho cô bé về.

Mộc Dao chào Ninh Thư rồi cắm đầu cắm cổ chạy về phủ.

Các anh đẹp trai nấu bữa sáng đợi cô ở phủ, cô về muộn họ sẽ lại giận dỗi cho mà xem.

Mộc Dao là một cô gái tốt, quan niệm của cô bé khác với con gái ở thế giới này nên cô bé đối xử rất tốt với phu thiếp trong phủ.

Ăn sáng xong Ninh Thư bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Mặc dù có trí nhớ của người ủy thác nhưng cô vẫn bị hoang mang sau một hồi đọc đi đọc lại tấu chương.

Tấu chương viết rất dài nhưng cũng rất lan man, nói mãi không biết đang nói gì, mãi rồi mới vào chủ đề chính.

Nữ hoàng khổ đều tại các bá quan.

Không những thế, không chỉ dài dòng văn tự mà cả đoạn không có nổi một dấu chấm.

Ninh Thư đọc một câu mà đứt hơi, không nhìn thấy dấu chấm ở nơi nào hết.

Đau đầu quá!Ninh Thư cố gắng đọc hai quyển tấu chương trong trạng thái não quay mòng mòng rồi gập quyển sổ lại.

Nữ quan thưa: "Bẩm bệ hạ, phượng hậu nghe nói ngài không khoẻ nên hầm canh bổ..."

Phượng... phượng hậu?Ninh Thư ngớ người.

Cô nghĩ nhiệm vụ này đơn giản vì cô quên mất Mộc Nghê Thường là nữ hoàng có tam cung lục viện, bao nhiêu nam phi đang chờ.

Định mệnh, cô bị sốc.

Ninh Thư nhếch môi, có phải cô cần âu yếm với đàn ông hậu cung không?

Thận hư đấy!Nữ quan đang đợi câu trả lời của Ninh Thư, Ninh Thư day trán: "Cho phượng.... hậu vào."

Một người đàn ông mặc đồ trắng bước vào.

Anh ta có gương mặt tuấn tú, cử chỉ nho nhã, xách hộp thức ăn hành lễ với Ninh Thư rồi lấy canh ra với giọng ôn tồn: "Trường Thanh hành lễ với bệ hạ."

Phượng hậu của Mộc Nghê Thường tên Liễu Trường Thanh, cha của Hoàng thái nữ.

Ninh Thư bỗng nhớ đến một đoạn cốt truyện, hình như hắn ta bị Mộc Nghê Thường biếm vào lãnh cung, trước khi Mộc Nghê Thường chết cũng không gặp lại một lần.

Liễu Trường Thanh có mày mắt như tạc, mái tóc hơi xoăn nhẹ, treo một cây sáo trúc bên hông.

Hắn ta là một người đàn ông cực kỳ có khí chất.

"Cảm ơn phượng hậu."

Ninh Thư nhìn canh tẩm bổ: "Một lát nữa trẫm sẽ uống."

Liễu Trường Thanh dạ nhẹ nhàng, không khăng khăng ép Ninh Thư uống: "Bệ hạ nên uống nhân lúc còn nóng, để nguội mất ngon."

Ninh Thư ừ một tiếng, tiếp tục xem tấu chương.

Liễu Trường Thanh hành lễ rồi ra ngoài.

Ngọc bội và sáo trúc treo ở hông va vào nhau kêu lách cách.

Liễu Trường Thanh quả là một người cuốn hút.

Ninh Thư thưởng canh cho nữ quan chứ không uống.

Cô cứ có cảm giác khó tả về Liễu Trường Thanh, đây là cảm giác của người ủy thác, không phải của Ninh Thư.

Ninh Thư không hiểu ý của cảm giác này, song côbiết cô cần cảnh giác.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 537: Trọng nữ khinh nam - Mộc Dao


Chuyển ngữ: WanhooNghĩ đến các nam phi ở hậu cung thị phi là Ninh Thư nhức hết cả đầu.

Kể ra Mộc Nghê Thường cũng là một phụ nữ rất yêu cái đẹp.Dù có là nữ hoàng cũng kìm lòng chẳng đặng trước nhan sắc trời ban.Phượng hậu Liễu Trường Thanh vừa mới mang canh đến không được bao lâu, Mộc Tuyết đã cho người mang đồ qua tặng.Ninh Thư nhìn đan dược như viên bi đất đặt trong hộp mà Hoàng thái nữ tặng, nhìn màu thôi đã không muốn ăn rồi.

Vả lại đan dược là tổng hợp của chu sa, lưu huynh, các loại đá luyện kim, có khi còn cho cả máu kinh nguyệt vào lò luyện.Cái thứ khỉ gió này có thể chữa được bách bệnh, trường sinh bất lão?Người ủy thác có thói quen ăn đan dược, vì ăn đan dược giúp Mộc Nghê Thường sung sướng gấp đôi trong chuyện giường chiếu, dần dà không bỏ được thói quen này."

Bẩm bệ hạ, Hoàng thái nữ điện hạ nói đan dược này có nguyên liệu tốt hơn, ôn hòa hơn, hơn hết có lợi cho cơ thể."

Nữ quan nâng hộp thưa với Ninh Thư.Ninh Thư nhìn nữ quan, nữ quan nói nhiều quá, hình như người này theo Mộc Nghê Thường từ nhỏ nên cũng xem như trung thành."

Nói ít thôi Thu nữ quan, trẫm đau đầu."

Ninh Thư nói.Thu nữ quan khựng người, quỳ phịch xuống đất, sợ hãi: "Bệ hạ thứ tội, nô tỳ không dám nhiều lời nữa."

"Dậy đi."

Ninh Thư ngửi thử một viên đan dược, có mùi tùng hương và mùi lưu huỳnh, có vẻ đang át mùi khác bằng mùi tùng hương.Hễ nghĩ trong này có cả máu kinh nguyệt là Ninh Thư lại buồn nôn."

Để vào trong tẩm cung của trẫm."

Tay cầm bút chấm mực đỏ, Ninh Thư tập trung xem tấu chương.

Cô đã ngộ ra, có lẽ không chỉ vì Mộc Nghê Thường thích Mộc Dao nên mới phế truất Hoàng thái nữ.

E rằng Hoàng thái nữ đã không đợi được muốn lên ngôi nữ hoàng rồi.Người có học sẽ biết đan dược không phải thứ thuốc giúp trường sinh bất lão, trái lại còn nguy hiểm đến tính mạng.

Đan dược chính là thuốc độc phiên bản cổ đại, rút cạn sức khoẻ, phá hoại cơ thể, đặc biệt hơn khi có thành phần Ngũ thạch tán.Đây là thuốc độc ngấm dần.Làm gì có cô con gái nào tặng mẹ đan dược?Ninh Thư nhăn mày, cô từng định nhường ngôi cho thái tử chính thống, giờ xem ra nhường ngôi cho Mộc Tuyết cũng không phải mong muốn của người ủy thác, bằng không Mộc Nghê Thường sẽ mạo hiểm không phế truất thái tử.Không lẽ cô vẫn phải phế truất Mộc Tuyết, lập trữ quân mới?Hoàng tứ nữ không thể lên ngôi nữ đế, làm vậy họ Nguyên sẽ có cơ hội cầm quyền triều chính.Ngoài hai hoàng nữ đã thành niên, Mộc Nghê Thường vẫn còn hai hoàng nữ đã lớn khác nhưng không để lại ấn tượng đặc biệt.Ninh Thư đau đầu quá, cô đã nghĩ nhiệm vụ đơn giản, suy xét kỹ mới thấy không dễ chút nào.Ninh Thư gập tấu chương, nói với nữ quan: "Gọi Hoàng tứ nữ vào cung, trẫm có chuyện nói với con bé."

"Vâng."

Thu nữ quan lập tức đi ngay.Không lâu sau Mộc Dao đã hấp tấp xách váy chạy qua ngưỡng cửa điện.

Trán cô bé lấm tấm mồ hôi, có thể thấy cô bé chạy vội vào khi mới xuống xe ngựa.Mộc Dao thở hổn hển hành lễ với Ninh Thư rồi hỏi: "Mẫu hoàng cho gọi nhi thần có việc gì chăng?"

"Không có việc gì, chỉ muốn con dùng bữa trưa với mẫu hoàng thôi."

Ninh Thư cười.Mộc Dao thở phào: "Bỗng dưng mẫu hoàng cho gọi nhi thần vào cung, nhi thần còn tưởng có chuyện trọng đại nào cơ."

"Con hấp tấp quá."

Bảo sao Mộc Nghê Thường chiều Mộc Dao, con người ai cũng thích được quan tâm mà Mộc Dao lại ngốc nghếch, chuyện nào cũng năng nổ.Hành động vừa rồi của Mộc Dao đã cho thấy Mộc Dao quan tâm Mộc Nghê Thường, vừa gọi đã chạy hộc tốc đến ngay.Ninh Thư không định hại Mộc Dao, người ủy thác đã mong Mộc Dao có cuộc đời bình an, Ninh Thư sẽ cố gắng hết sức bảo vệ Mộc Dao.Không biết Mộc Nghê Thường có nhận ra Mộc Dao này không phải con gái cô ấy không nữa.

Mộc Dao thật nóng tính, tàn nhẫn, hoang dâm, tuyệt đối không phải Mộc Dao hiện giờ.

Hai con người khác một trời một vực, chắc là cô ấy có nhận ra.Vậy mà vẫn bảo vệ Mộc Dao mọi lúc mọi nơi, lại còn giao giang sơn cho Mộc Dao, có thể thấy dù biết Mộc Dao đáng nghi nhưng vẫn thật lòng yêu thương.Mang danh đế vương nhưng thực chất Mộc Nghê Thường là người cô đơn.Ninh Thư bảo Mộc Dao muốn ăn gì thì nói với Thu nữ quan để Ngự thiện phòng chuẩn bị.Mộc Dao không khách sáo, chọn những món mình và mẫu hoàng thích ăn.Ninh Thư im lặng nãy giờ, Mộc Dao hỏi Ninh Thư: "Vậy được chưa mẫu hoàng?"

Ninh Thư gật đầu: "Được rồi."

Mộc Dao cười như mở cờ, nói với Thu nữ quan: "Làm phiền Thu nữ quan."

"Nô tỳ không dám, đây là chức trách của nô tỳ."

Thu nữ quan nói rồi đi ngay.Thấy Ninh Thư mệt mỏi, Mộc Dao chủ động đi ra phía sau Ninh Thư và bắt đầu day thái dương: "Mẫu hoàng vất vả quá.

Mẫu hoàng nuôi nhiều đại thần thế, ngài sai họ làm việc cho ngài đi.

Ngài là nữ đế mà, không cần làm quá nhiều việc."

Mộc Dao ngốc thật, có một số quyền cần phải nắm chắc, có một số việc chỉ có đế vương được làm, bề tôi làm là đại nghịch bất đạo."

Mẫu hoàng nên vui cứ vui, nên hưởng cứ hưởng, nên lười cứ lười.

Ước mơ của nhi thần là trở thành con lười đó ạ."

Mộc Dao ăn ngay nói thật: "Một đời người dài đằng đẵng, mẫu hoàng nên chọn làm điều mà mình hạnh phúc, ví dụ như nhi thần thích đi dạo phố, thích mua sắm này.

Nhi thần biết Huyên Thành có rất nhiều món ngon, rượu hoa quế của Tuý Tiên Lầu vừa ngọt vừa thơm, bánh tráng vừng của Bánh Ký vừa thơm vừa giòn, còn cả kẹo nặn nữa, lần sau nhi thần sẽ mang một cái vào cung cho mẫu hoàng..."

Ninh Thư: Buồn ngủ quá...Nghe Mộc Dao liến thoắng như hát ru làm Ninh Thư buồn ngủ.Đến giờ dùng bữa, Mộc Dao gắp thức ăn cho Ninh Thư rồi ăn trong vui vẻ, như thể mâm cơm này toàn mỹ vị nhân gian.

Mộc Dao ăn ngon miệng cũng kích thích vị giác của Ninh Thư.Từ sau khi nhập vào cơ thể này, Ninh Thư luôn cảm thấy nôn nao, cọc cằn, đuối sức.

Ninh Thư biết vì đã ăn quá nhiều đan dược nên xuất hiện triệu chứng.Ninh Thư cực kỳ thèm ăn đan dược, người ủy thác ăn đan dược bất cứ khi nào buồn chán.

Sau khi ăn giúp phấn chấn, có tinh thần, cảm giác khoẻ người, nhưng thật ra đó chỉ là công dụng đánh lừa cảm giác nhất thời.Một vòng lặp tệ hại.Ninh Thư không định ăn đan dược, cứ hễ thèm thuồng cô lại đọc thầm Chú Thanh Tâm.

Có thêm tác dụng của Hào quang Tỉnh táo nên cũng không khó chịu lắm.Ăn cơm trưa xong, Ninh Thư cho Mộc Dao ra về."

Trẫm không khoẻ, truyền ngự y."

Ninh Thư nói với Thu nữ quan.Thu nữ quan lo lắng ra mặt, sai người mời ngự yđến ngay.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 538: Trọng nữ khinh nam - Sợ Liễu Trường Thanh


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cần một lý do để không phải âu yếm với bạt ngàn nam phi.

Cơ thể này suy nhược nghiêm trọng, cô sợ mình ngoẻo trên giường lắm."

Trẫm thế nào?"

Ninh Thư hỏi ngự y bắt mạch.Nữ ngự y run tay, quỳ xin: "Bệ hạ nên nghỉ ngơi ạ.

Vi thần to gan, bệ gạ nên hạn chế ăn đan dược lại."

"Nghỉ ngơi bao gồm việc gì?"

Ninh Thư nhướng mày nhìn ngự y, ngự y ngẩn ra rồi thưa: "Dạ bẩm, bệ hạ nên dừng viên phòng một thời gian ạ."

Khá khen, đây là câu trả lời Ninh Thư muốn nghe.Ngự y đã ra về, Ninh Thư muốn luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Cơ thể này rất yếu, lúc nào cũng ra mồ hôi, cô cần nâng cao sức khoẻ cho cơ thể này."

Bẩm bệ hạ, hôm nay là mười lăm ạ."

Thu nữ quan thưa.Thì?Ninh Thư động não và hiểu ý ngay.

Ngày mười lăm cần ghé cung của phượng hậu.

Ngẫm nghĩ, Ninh Thư vẫn đến Phượng Tê Cung.Mười lăm tháng nào Mộc Nghê Thường cũng đến cung của Liễu Trường Thanh, Ninh Thư đâu dễ thay đổi.Bãi giá đến Phượng Tê Cung, Liễu Trường Thanh trong bộ đồ xanh với cây sáo trúc luôn treo bên hông.

Hắn ta rất đẹp, người hắn toả ra khí chất điềm tĩnh, lạnh lùng.Nhìn thấy Liễu Trường Thanh làm Ninh Thư lại có cảm giác khó tả, giống như có cái gì sắp tuôn trào.Tại sao cảm xúc với Liễu Trường Thanh của Mộc Nghê Thường lại khó hiểu đến mức này?

Có điều cô vẫn dám chắc Mộc Nghê Thường yêu phượng hậu của mình.Liễu Trường Thanh là một người kiệm lời, kể cả có ngồi đối diện Ninh Thư cũng vẫn vậy, cả hai cứ ngồi không rất gượng gạo.Ninh Thư hắng giọng, Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư, lên tiếng: "Bệ hạ, hay là Trường Thanh thổi sao cho ngài nghe nhé?"

Ặc, Ninh Thư lắc đầu, muộn thế này rồi thổi sáo làm phiền người khác lắm: "Ngủ thôi."

Mặt Liễu Trường Thanh có sự thay đổi cảm xúc nhỏ.

Hắn ta thay đồ giúp Ninh Thư, ngón tay rõ khớp xương chạm nhẹ vào cổ Ninh Thư làm Ninh Thư rùng mình, nổi gai ốc.Đừng bảo là định làm chuyện ấy ấy nhé?

Suýt nữa thì Ninh Thư mất khống chế đẩy Liễu Trường Thanh.

Nhưng mà Ninh Thư cũng phát hiện tay Liễu Trường Thanh run nhẹ.

Ninh Thư đốc xúc lại tinh thần nắm tay Liễu Trường Thanh, tay hắn ta lành lạnh như ngọc."

Không phải phiền phức thế đây, ngự y bảo trẫm phải nghỉ ngơi."

Ninh Thư nói.Liễu Trường Thanh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Ninh Thư, hắn cười dịu dàng làm Ninh Thư yên lòng.Liễu Trường Thanh và Ninh Thư nằm trên giường, cả hai cứ nhìn trần mà không nói với nhau câu nào.

Ninh Thư thấy gượng quá, cô khó chịu mở lời: "Nhờ có phượng hậu bận lòng chuyện hậu cung, cảm ơn chàng."

Liễu Trường Thanh lặng thinh một lúc rồi nói khẽ: "Đây là trách nhiệm của Trường Thanh."

Thế rồi cả hai lại im lặng, không khí cứ lúng túng.Ninh Thư: ⊙︿⊙Nói chuyện thôi mà mệt thế nhỉ?Ninh Thư quay lưng lại với Liễu Trường Thanh.Liễu Trường Thanh ngoảnh sang nhìn lưng Ninh Thư với sóng mắt nặng nề, hắn đặt tay lên eo Ninh Thư: "Bệ hạ ngủ sớm thôi, mai còn phải dậy sớm."

Ninh Thư: Buồn chết bà rồi, đừng có đặt tay lên eo người ta được không.Ninh Thư còn đang khó chịu, Liễu Trường Thanh đã thu tay về rồi quay lưng lại với Ninh Thư.Đây là sự ăn ý của vợ chồng à?Ninh Thư nhăn mày, phượng hậu Liễu Trường Thanh này lạ quá.Ninh Thư xoay người lại nghịch tóc Liễu Trường Thanh, Liễu Trường Thanh cứng đờ người, nằm im không nhúc nhích.Có vấn đề thật!Ninh Thư không nghịch nữa, cô ngồi dậy, nói: "Trẫm bỗng nhớ ra có việc quan trọng cần xử lý, trẫm đi trước."

Liễu Trường Thanh nắm tay Ninh Thư, tay hắn ta rất lạnh, nắm chặt tay Ninh Thư làm cô rùng cả mình vì cái lạnh thấu tim gan.

"Bệ hạ nghỉ đi, bây giờ là giờ Tý rồi, chẳng mấy mà đến giờ vào triều."

Giọng nói điềm đạm nhưng cũng không mặn mà, rõ ràng đang quan tâm nhưng cũng hời hợt.

Ninh Thư nhăn mày, cơn bực dọc xâm chiếm lòng cô bởi một Liễu Trường Thanh nửa vời.

Đây cũng là cảm xúc của người ủy thác.

Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm chặn cảm giác bực dọc.

"Ừ vậy ngủ thôi."

Ninh Thư lại nằm xuống đọc thầm Chú Thanh Tâm, đọc thật nhiều và đã ngủ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có giọng khẽ của Liễu Trường Thanh vang bên tai: "Bệ hạ, đến giờ thức dậy rồi."

Ninh Thư giật mình tỉnh giấc, họng cô khô đét, người nóng hừng hực, trái tim nhảy tưng tưng.

Cơ thể này yếu quá.

Liễu Trường Thanh đang cầm quyển sách ngồi bên cửa sổ.

Nắng rọi vào người tạo bức màn trắng mờ, xua đi khá nhiều hơi thở lạnh lùng xa cách của hắn.

Quả là một anh đẹp trai đầy khí chất.

Liễu Trường Thanh đặt sách xuống và lại gần Ninh Thư.

Hắn cầm quần áo trên giá, nói: "Thay đồ thôi bệ hạ."

Ninh Thư giang tay đợi Liễu Trường Thanh phục vụ.

Liễu Trường Thanh kề gần hơn, cô ngửi thấy có mùi thơm thoang thoảng trên người hắn.

Ninh Thư đoán chắc hẳn Mộc Nghê Thường rất thích Liễu Trường Thanh.

Thông qua thời gian ở chung ít ỏi, cô không cảm nhận được tình yêu Liễu Trường Thanh dành cho Mộc Nghê Thường.

Vậy tức là Liễu Trường Thanh không yêu Mộc Nghê Thường?Rách việc thế nhỉ, mà thôi, nam phi hậu cung không liên quan đến cô, cô chẳng buồn nghĩ.

Liễu Trường Thanh chỉnh lại quần áo cho Ninh Thư, Ninh Thư rời đi, ra đến cửa Liễu Trường Thanh gọi cô lại.

Ninh Thư ngoảnh lại nhìn, Liễu Trường Thanh nói sau một lát yên lặng: "Bệ hạ giữ gìn sức khoẻ, đừng nhọc lòng quá."

Ninh Thư gật đầu cười rồi đi.

Rời khỏi Phượng Tê Cung, cô không thượng triều ngay mà trở về cung của mình để tu hết cả ấm trà.

Cô khát lắm, khát như cơ thể mất nước trầm trọng.

Ninh Thư tự bắt mạch, cơ thể này bị đan dược bòn rút chẳng còn gì nữa rồi.

Ninh Thư cố nhịn cơn khát khi ở Phượng Tê Cung, vì một lý do khó hiểu nào đó mà Ninh Thư cứ cảm thấy sợ khi đối mặt với Liễu Trường Thanh.

Kiểu người không thích nói chuyện, có giận cũng không tỏ thái độ làm cô không biết hắn ta đang nghĩ gì.

Liễu Trường Thanh không phải người thâm trầm mà là điềm tĩnh, không quan tâm sự đời.

Chỉ lo quản lý hậu cung, không thích lời ong mật ngọt.

Ninh Thư cố nhớ cốt truyện, cô muốn biết tình hình chung sống của Mộc Nghê Thường và Liễu Trường Thanh.

Hình như không có gì nổi trội, chỉ có Mộc NghêThường ấn định mười lăm hàng tháng qua Phượng Tê Cung, cả hai có con chung là Hoàngthái nữ Mộc Tuyết thôi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 539: Trọng nữ khinh nam - Phổ biến dấu câu


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không tìm thấy điểm khác biệt của Liễu Trường Thanh nhưng vẫn cứ thấy kỳ lạ.

Dẹp nghi vấn sang một bên, Ninh Thư thượng triều, ngồi trên ghế rồng nhìn văn võ bá quan quỳ hàng dài bên dưới.

Ninh Thư tập trung vào Hoàng thái nữ Mộc Tuyết mặc đồ vàng sáng.

Mộc Tuyết giống cha hơn mẹ nhưng không có khí chất điềm tĩnh như cha, cô ta toả ra hơi thở uy nghiêm của hoàng gia.

Nhìn thế này, Hoàng thái nữ là thái tử hợp lệ.

Ninh Thư phẩy ống tay áo: "Có việc gì khởi tấu không?"

Mộc Tuyết đứng lên cúi người thưa: "Thưa mẫu hoàng, nhi thần có việc khởi tấu."

"Nói đi."

Ninh Thư nheo mắt, bí mật quan sát Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết không đeo trang sức, tóc buộc gọn, đuôi tóc rủ dài như đuôi ngựa.

Cô ta không cả đeo khuyên tai, đơn giản mộc mạc nhất có thể, Mộc Dao và các hoàng nữ khác ăn diện hơn Hoàng thái nữ nhiều.

Ninh Thư không nheo mắt nữa mà nhìn kỹ Mộc Tuyết.

Lông mày đã được sửa dáng, không còn dáng lá liễu mà thay vào đó kẻ bản to, hất cong đuôi mày tạo cảm giác hiếu chiến."

Thưa mẫu hoàng, đây là việc nhi thần muốn khởi tấu."

Mộc Tuyết dâng cầm tấu chương, Thu nữ quan trình tấu chương lên cho Ninh Thư.

Ninh Thư vừa mở ra xem đã rất đỗi ngạc nhiên vì quyển tấu chương này có các dấu câu.

Mộc Tuyết giới thiệu về các dấu câu trong tấu chương này.

Tại sao Mộc Tuyết biết các dấu câu?

Ninh Thư giấu sự nghi ngờ trong lòng, ngoài mặt tỏ ra ngạc nhiên hỏi Mộc Tuyết: "Có ý gì?"

Mộc Tuyết trả lời kính cẩn: "Nhi thần có được cảm hứng nhờ Tứ hoàng muội."

"Dạ?"

Mộc Dao đang buồn ngủ nghe mà không hiểu.

Mộc Tuyết cười nói: "Chẳng phải hoàng muội từng than muội đọc sách rất khó, không biết ngắt nghỉ ở đâu sao.

Cô đã có cảm hứng từ câu nói ấy."

"Tứ nữ nhìn xem."

Ninh Thư đưa tấu chương cho Mộc Dao.

Mộc Dao nhận tấu chương từ Thu nữ quan, ngợi khen thật lòng: "Đại hoàng tỷ giỏi quá, muội chỉ than một câu mà tỷ đã sáng tạo ra các dấu này."

Mộc Tuyết chỉ cười.

Ninh Thư nheo mắt đánh giá Mộc Tuyết.

Bắt được ánh mắt của Ninh Thư, Mộc Tuyết vội vàng kính cẩn: "Thưa mẫu hoàng, nhi thần có thể phổ biến rộng rãi các ký hiệu này không ạ?"

Ninh Thư gật đầu: "Trẫm hy vọng tấu chương sáng mai của mỗi một đại thần đều dùng..."

Ninh Thư hỏi Mộc Tuyết: "Đây là cái gì?"

"Thưa mẫu hoàng là dấu câu ạ."

Mộc Dao trả lời trước.

"Đúng vậy, dấu câu.

Trẫm hy vọng trên tấu chương ngày mai đều có dấu câu."

Ninh Thư nói với Mộc Tuyết: "Con làm rất tốt, phổ biến ký hiệu này đi."

"Vâng thưa mẫu hoàng."

Mộc Tuyết trả lời.

"Còn việc gì không?

Không còn thì bãi triều."

Ninh Thư tỏ ra mệt mỏi, không có tinh thần.

Mộc Tuyết đã nhìn thấy sự mệt mỏi của Ninh Thư, cô ta lại chắp tay: "Nhi thần vẫn còn việc muốn thưa."

"Con nói đi."

Ninh Thư nhìn Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết sắp xếp câu chữ, nói năng cẩn thận: "Nhi thần cho rằng nên cho phép đàn ông ra ngoài đi học, kiến công lập nghiệp.

Đàn ông cũng có thể cống hiến cho đất nước."

Mộc Tuyết vừa dứt lời, không ai trong điện dám lên tiếng.

"Hỗn xược, đàn ông phải ở nhà tuân thủ tam tòng tứ đức, há lại được xuất đầu lộ diện."

Ninh Thư nghiêm giọng: "Đừng bao giờ để trẫm nghe thấy câu này nữa."

"Vâng, nhi thần biết lỗi rồi."

Mộc Tuyết bị Ninh Thư mắng thấp thoáng học hằn, cúi mặt tỏ ra buồn bã.

Mộc Dao định đồng tình với ý kiến của Mộc Tuyết nhưng thấy mẫu hoàng giận đỏ cả mặt nên im bặt.

"Bãi triều."

Ninh Thư đứng bật dậy, tầm mắt tối sầm, loạng choạng suýt ngã.

May mà Ninh Thư đã đứng vững không để bị ngã.

Ninh Thư nặng lòng, cô mới tỏ ra rất giận dữ nhưng thực chất cô không giận một chút nào.

Vậy mà đứng dậy lại tối tăm mặt mũi.

Cô có dự cảm không mấy tốt lành.

Ninh Thư nhìn lướt qua bốn hoàng nữ đã thành niên, nhiệm vụ lần này khó chơi quá, Mộc Tuyết còn không phải người bình thường nữa.

Biết dấu câu chắc chắn là người hiện đại, lẽ nào linh hồn trong Mộc Tuyết cũng đã là người khác xuyên đến?Ninh Thư day trán rời khỏi cung điện, các quan quỳ gối tiễn Ninh Thư.

Sau khi Ninh Thư khuất bóng, Mộc Dao đứng dậy nói với Mộc Tuyết: "Đại hoàng tỷ đừng nản lòng, muội ủng hộ tỷ."

Mộc Tuyết nhìn Mộc Dao, chút lạnh lùng loé lên rồi biến mất nhanh chóng: "Vậy cảm ơn Tứ hoàng muội."

"Có gì đâu mà phải cảm ơn ạ."

Mộc Dao cười vui vẻ, thật thà.

Mộc Tuyết bỗng ngây người trước nụ cười ấy.

Cô gái này cũng ngốc như cô gái trong ký ức của anh.

Mộc Tuyết nhìn Mộc Dao rồi quay đi.

Mộc Dao không hiểu, cô nhún vai định về phủ ngủ bù.

Ninh Thư về đến cung, việc đầu tiên cô làm là uống nước.

Cô day trán, sao cứ cảm thấy mình sắp xuất huyết não thế nhỉ.

Mà cô cũng đến chịu Mộc Nghê Thường, sao cô ấy lại ăn nhiều đan dược thế, ham vui cũng có mức độ thôi chứ.

Ninh Thư gọi một ám vệ hoàng gia, giao việc: "Ngươi điều tra Hoàng thái nữ, báo có trẫm bất cứ cách sống khác bình thường nào."

Ninh Thư không chỉ nghi ngờ Mộc Tuyết đã là người khác xuyên đến, mà còn nghi ngờ linh hồn bên trong là đàn ông.

Thay đổi phong cách ăn mặc, thay đổi phong cách trang điểm.

Và việc đứng về phe đàn ông đã giúp Ninh Thư quả quyết đến tám mươi phần trăm linh hồn trong Mộc Tuyết là nam giới.

Mộc Tuyết sống trong tập quán trọng nữ khinh nam từ nhỏ, huống hồ còn là thái tử một nước.

Đã là thái tử sẽ càng khinh thường đàn ông.

So sánh đơn giản như thế giới trọng nam khinh nữ, thái tử ở đây cũng sẽ khinh thường phụ nữ.

Sẽ không bao giờ xin cho phụ nữ bước chân ra khỏi cửa, học tập để cống hiến cho đất nước.

Đàn ông ở thế giới này có vô cùng ti tiện, vậy nên Mộc Nghê Thường mới không chấp nhận để đàn ông cai trị giang sơn Huyên Quốc.

Với Mộc Nghê Thường, đàn ông là kẻ ti tiện.

Xét rõ hơn, đàn ông ở tầng đáy xã hội thấp cổ bé họng, chủ nghĩa nam quyền chớm nở ở tầng lớp con cháu quyền quý, được phổ cập giáo dục.

Linh hồn của Mộc Tuyết là đàn ông, vậy thì càng không giao giang sơn cho cô ta được, làm vậy chẳng khác nào để đàn ông lên ngôi.

Hiện tại đã muốn cho đàn ông phổ cập giáo dục, kiến công lập nghiệp, nói thẳng ra muốn đàn ông làm chủ đất nước, nắm giữ tài nguyên quốc gia.

Kịch bản kết thúc ấy có khác nào con trai của Nguyên Quân.

Có lẽ chỉ mấy chục năm đổ lại, phụ nữ sẽ ở nhà may vá, trở thành thế giới trọng nam khinh nữ.

Ninh Thư ôm ngực nghe trái tim đập loạn.

Cô không xem tấu chương mà ngồi khoanh chân luyện Tuyệt Thế Võ Công trên long sàng.

Không khoẻ không làm được gì cho đời.
 
Back
Top Bottom