Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 510: Hội chứng Stockholm - Lời mời


Chuyển ngữ: Wanhoo"Khoan đã luật sư Từ."

Sở Tiêu Nhiên gọi Ninh Thư khi hai người ngang qua nhau.

Ninh Thư ngoảnh lại nhìn Sở Tiêu Nhiên, rất nhiều người ngoái nhìn anh ta.

Anh ta cao to đẹp trai, trông càng thêm điển trai hơn khi ôm bó hoa đứng dưới ánh mặt trời.

Bốn chữ mặt người dạ thú hiện lên trong đầu Ninh Thư.

Mặt người dạ thú, dựa vào tiền tài và quyền lực để cưỡng đoạt.

Ninh Thư nhăn mặt: "Anh Sở có việc gì?"

Sở Tiêu Nhiên nói: "Nghe nói luật sư Từ đã từ chức, trước mắt đã chọn được chỗ nào tốt hơn chưa?"

Ninh Thư rất cạn lời.

Người phụ nữ của mình sinh non, không lo cho cô ta lại tọc mạch công việc của cô.

Dù thế, Ninh Thư không nghĩ Sở Tiêu Nhiên đang quan tâm mình.

"Tôi vẫn chưa nghĩ xong, chuyện tương lai để tương lai tính."

Ninh Thư trả lời.

Sở Tiêu Nhiên nói giọng hời hợt: "Lần trước tôi từng có lời, luật sư Từ có thể đến làm việc ở công ty tôi.

Anh đã từ chức vậy hãy làm luật sư của tôi đi."

Bố thí cao ngạo lại còn ấp ủ ý xấu, Ninh Thư cảm nhận được ý đồ xấu xa của Sở Tiêu Nhiên.

Anh ta chỉ đang sỉ nhục cô, tiện thể sỉ nhục Hạ Hiểu Mạn.Ninh Thư không giận, cô khách sáo: "Cảm ơn anh Sở đã quan tâm, chắc là tạm thời tôi không có ý định đi làm."

Sở Tiêu Nhiên nhếch môi độc ác và ma mị như quỷ Satan dưới địa ngục.Có lẽ Hạ Hiểu Mạn bị đổ trước sắc đẹp và cả tiền tài địa vị này.

Mặc dù hạng người như Sở Tiêu Nhiên đáng ghét nhưng lại toả sức hấp dẫn khiến phụ nữ không thể khước từ.

Biết rõ phía trước là vách núi cheo leo, có thể thịt nát xương tan chết không toàn thây, nhưng vẫn lao đầu nhảy xuống như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Tuy thế, Ninh Thư vô cảm trước Sở Tiêu Nhiên.

Vả chăng do linh hồn cô mạnh hơn, tinh thần cứng cỏi hơn, hoặc do Hào quang Tỉnh táo và Chú Thanh Tâm nên Ninh Thư vô cảm trước nụ cười ma mị của Sở Tiêu Nhiên.

Ninh Thư cũng nghi mình mất thẩm mỹ về sắc đẹp rồi lắm.

"Vậy sao?

Khi nào anh định đi làm có thể qua tìm tôi.

Trên danh thiếp lần trước tôi đưa anh có số điện thoại của tôi.

Tôi rất mong anh có thể đầu quân cho công ty tôi, luật sư Từ."

Sở Tiêu Nhiên nói: "Quyền lợi là việc dễ thương lượng, tôi rất chào đón người có năng lực."

Ninh Thư mỉm cười không trả lời.

Sở Tiêu Nhiên ôm hoa quay đi thăm Hạ Hiểu Mạn sinh non.

Nhưng với tinh thần hiện giờ của Hạ Hiểu Mạn, chắc là hai anh chị lại ngược nhau một phen cho xem.

Ninh Thư lái xe về nhà, bà Từ ghế bên nói với Ninh Thư: "Chúng ta chuyển nhà thôi."

Hôm nay gặp Hạ Hiểu Mạn, bà Từ cũng biết con trai mình và Hạ Hiểu Mạn không còn hy vọng nào nữa.

Vả lại, cũng không có chuyện ông chồng già đồng ý cho cưới một cô con dâu đã đi làm tình nhân cho người ta, lại còn sảy thai vì quan hệ mạnh trong thời gian có bầu.

Trước đây bà Từ cảm thấy Hạ Hiểu Mạn là cô gái ngoan ngoãn lễ phép, hoạt bát đáng yêu.

Nhưng quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, không kể với ai đã làm chuyện ấy.Ninh Thư thưa vâng.

Chỉ cần ông bà Từ chịu chuyển nhà là được, có vậy cô mới yên tâm ra nước ngoài học cao hơn.

Nhà họ Từ bán nhà bằng tốc độ nhanh nhất.

Ngày chuyển nhà là ngày Ninh Thư gặp Hạ Hiểu Mạn ra viện ở hành lang.

Đang trời hè nhưng Hạ Hiểu Mạn không chỉ mặc áo dài mà còn khoác áo lông mỏng, đầu đội mũ.

Mặt cô ta trắng bệch, đôi mắt vô hồn không có tinh thần, trông đau khổ và tuyệt vọng.

Hạ Hiểu Mạn được mẹ dìu.

Bà Hạ khựng mặt, vừa bực vừa thương con gái, song song với đó cũng rất xấu hổ.

"Anh Văn Lãng, nhà anh..."

Hạ Hiểu Mạn hỏi Ninh Thư với giọng mệt mỏi, lắp bắp làm người nghe mắc mệt.

"Nhà anh chuẩn bị chuyển nhà."

Ninh Thư khách sáo mà cũng lạnh nhạt: "Trông em không được khoẻ, bồi bổ nhiều vào."

Hạ Hiểu Mạn nuối tiếc và cả xót xa khi nghe Ninh Thư nói chuyển nhà, cô ta thấy cuộc đời mình đã chìm sâu vào bóng đêm.

Mất con, đến cả anh Văn Lãng cũng sắp rời xa, tất cả đều từ người đàn ông ác ma đó.

Ninh Thư nhìn thấy biểu cảm đau khổ và tuyệt vọng của Hạ Hiểu Mạn mà không biết cô ta đang nghĩ gì.

Cảm xúc ấy làm khuôn mặt đã trắng bệch của cô ta càng tái hơn, viền mắt đỏ hoe nhưng cố gượng để nước mắt không rơi.

Ninh Thư sa mạc lời.

Với kiểu người như Hạ Hiểu Mạn, bạn không cần làm gì cô ta, tự cô ta có thể chôn vùi cảm xúc trong khổ đau, hành hạ hết lần này đến lần khác, để rồi cảm thấy rất đau khổ, rất rất đau khổ.

Vai chính trong truyện ngược là vậy đấy, lúc nào cũng em khổ lắm, em khổ chết đi được, lúc nào cũng vạch lá tìm sâu.

Ninh Thư không tài nào hiểu, Ninh Thư đã sống trong bệnh viện mười lăm năm, tiếp nhận cái đau đớn của xạ trị mà con người khó có thể chịu nổi.

Nếu khoảng thời gian đó vẫn luôn chìm đắm trong đau khổ, chắc chắn sẽ làm người ta khủng hoảng tinh thần.Vậy nên với kiểu người không cố gắng vượt qua quá khứ, lại tự hành hạ bản thân hết lần này đến lần khác như Hạ Hiểu Mạn làm Ninh Thư thấy thật khùng.

Hạ Hiểu Mạn cố gắng gượng cười: "Chuyển nhà cũng hay, em mong anh hạnh phúc."

"Em cũng thế, không gì quan trọng hơn sức khoẻ, có sức khoẻ là có tất cả."

Ninh Thư lạnh lùng.

Đúng thật là Hạ Hiểu Mạn không có ý xấu, chỉ bị tự cho mình là đúng, tưởng hy sinh bản thân là tốt cho người khác, mà chưa từng cân nhắc người kia có đồng ý hay không.

"Anh Văn Lãng..."

Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư đi bèn xoay người lại nhìn Ninh Thư: "Em xin lỗi."

Ninh Thư giật mép không trả lời.

Hạ Hiểu Mạn không chỉ nợ Từ Văn Lãng một lời xin lỗi mà còn nợ anh ta một cái mạng, thế nhưng sau tất cả Hạ Hiểu Mạn lại yêu Sở Tiêu Nhiên, kẻ đã giết Từ Văn Lãng.

Ban đầu Hạ Hiểu Mạn có tức giận, nhưng cuối cùng lại mềm lòng dần trước sự dịu dàng của Sở Tiêu Nhiên.

Cô ta còn chạy đến mộ Từ Văn Lãng nói cái gì mà em không thể tha thứ cho Sở Tiêu Nhiên nhưng em yêu Sở Tiêu Nhiên mất rồi, em muốn quên những vết thương lòng trước đây, không dễ gì mới gặp được tình yêu chân thành.

Kết câu còn nói, em đã tìm thấy hạnh phúc rồi, anh hãy chúc phúc cho em đi anh Văn Lãng.

Nghe mà Ninh Thư muốn hộc máu.

Ninh Thư quay gót rời đi.

Người như Hạ Hiểu Mạn, dù bơ cô ta, cô ta vẫn tự hành hạ.

Song cô ta lại rất tự trọng trước Sở Tiêu Nhiên, dù đang quấn quít cũng là tôi bị ép, tôi là người có lòng tự trọng.

Nhà mới của nhà họ Từ mua ở thành phố W, là thành phố tiếp giáp thành phố T.

Sở Tiêu Nhiên không có quyền lực ở thành phố W, muốn nhúng tay cũng có nhiều khó khăn.

Giấu mình hiện giờ là để tôi luyện cho mình mạnhhơn.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 511: Hội chứng Stockholm - Luật sư nhà nước


Chuyển ngữ: WanhooNhà mới của nhà họ Từ rộng hơn nhà cũ.

Tiền bán nhà cũ cộng thêm một ít tiền của Ninh Thư đủ để mua một căn nhà rộng hơn, cho hai ông bà sống thoải mái hơn.Người ủy thác Từ Văn Lãng rất áy náy với bố mẹ, anh đã khiến họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, và anh càng không báo hiếu được cho bố mẹ.Ninh Thư muốn báo hiếu giúp người ủy thác.Cảnh quan xung quanh chung cư nhiều cây xanh, bên cạnh còn có vườn hoa thành phố.

Căn nhà này đã bay hơn nửa tiền dành dụm để lấy vợ bấy lâu nay của Từ Văn Lãng.Ngoài mặt ông Từ kêu phí tiền, nhưng nhìn thấy các dụng cụ tập thể dục ở sân chung, cũng có rất nhiều ông già tập thể dục, chơi cờ cùng làm ông Từ mừng thầm.Sau khi ổn định nhà cửa, phía trường học cũng đã liên lạc.

Ninh Thư vừa học thuộc các luật pháp, vừa bắt đầu chuẩn bị ra nước ngoài.Ninh Thư khá lo lắng vì cần bắt đầu lại từ đầu một lần nữa bởi bị bất đồng ngôn ngữ khi sang bên ấy.Đúng là nước đến chân rồi mới thấy thiếu kiến thức, lần nào cần dùng đến não cũng thấy mình thật là cái đồ ngu si.Bắt đầu học từ ngay bây giờ, rồi sẽ có ngày kiến thức uyên thâm, có thể giải quyết được việc vặt trong nhiệm vụ một cách dễ dàng.Bà Từ nấu một bữa tối thịnh soạn.

Bà liên tục gắp lấy gắp để thức ăn cho Ninh Thư, cầm lòng chẳng đặng dặn dò: "Sang bên kia phải chăm sóc bản thân đàng hoàng.

Hết tiền cứ gọi về nhà, khổ quá cứ về đây."

Ông Từ lại nói: "Ra nước ngoài để rèn luyện, cố gắng mà học con à."

Cùng với lời dặn của ông bà Từ, sáng hôm sau Ninh Thư được hai ông bà đưa ra sân bay.Trên máy bay, nhìn mây trời ngoài khung cửa mà Ninh Thư thấy yên lòng.

Lần đầu tiên khi làm nhiệm vụ cô có cảm giác phấn đấu vì bản thân.

Ngày trước cô luôn nghĩ mọi cách cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, lúc nào cũng chỉ nghĩ về nhiệm vụ.

Còn giờ Ninh Thư muốn mình sống chậm lại, rèn luyện bản thân, học tập không ngừng nghỉ để tôi luyện chính mình.Máy bay hạ cánh ở thủ đô xa lạ, Ninh Thư bắt đầu cuộc sống bồn bề chuyện học hành.

Do bất đồng ngôn ngữ nên Ninh Thư học hơi quá sức.

Cũng bởi tranh luận giữa luật sư cần sự đanh thép, lơ là một cái sẽ bị đối phương bắt được nhược điểm, cô càng phải cẩn thận hơn trong việc dùng ngữ pháp tiếng nước ngoài.Để có thể học nhanh nhớ lâu, Ninh Thư đã xin làm phục vụ ở nhà hàng.

Phần đa lý do vì Từ Văn Lãng cũng sáng sủa nên nhà hàng đã nhận người nước ngoài là Ninh Thư.Ở trường, Ninh Thư không tham gia bất cứ cuộc biện hộ mô phỏng vào vì cô nói còn chưa sõi, rõ ràng tham gia biện hộ để người ta cười vào mặt.Ngày nào Ninh Thư cũng mệt đến chết đi sống lại.

Không nhờ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công mỗi ngày, e là Ninh Thư đã đổ bệnh.

Mặc dù ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi nhưng Ninh Thư vẫn luyện Tuyệt Thế Võ Công đều đặn.

Khung xương người châu Á nhỏ hơn người châu Âu, cô rất dễ bị bắt nạt.

Cô cần có võ để hạ gục đối phương, đối phương mới không dám bắt nạt cô.Hơn nữa Ninh Thư cần đảm bản sự an toàn ở đất nước luật pháp cho phép sử dụng súng này.

Có vài người tàn nhẫn, có thể bắn chết bạn ngay lập tức mà không cần biết bạn có vô tội hay không.Nửa năm trôi qua, ngoại ngữ của Ninh Thư ở mức giao tiếp cơ bản, dần dần tham gia vào các phiên biện hộ.

Tất nhiên biện hộ căn cứ vào luật ở đất nước này.Thời gian đầu Ninh Thư thua nhiều thắng ít, Ninh Thư cần học từ từ.Ninh Thư thấy về sau cô cần cộng thêm điểm thuộc tính vào trí tuệ và vũ lực, tạm thời mặc kệ các thuộc tính khác.Thi thoảng Ninh Thư sẽ làm luật sư cho một số người nước mình, không nhận được nhiều thù lao nhưng việc làm ấy đã giúp Ninh Thư có chút tiếng tăm trong hội những người con xa xứ ở tầng lớp thấp.

Người tìm đến thuê Ninh Thư là người chung quê có cuộc khó khăn, nhưng tất nhiên cô sẽ không nhận việc miễn phí, thay vào đó nhận khoản tượng trưng nhỏ là được.Cứ miễn phí rồi họ sẽ coi đó là chuyện đương nhiên.

Con người mà, luôn luôn không quan tâm đến những cái mình có được dễ dàng.Ninh Thư đang có ý tưởng, nhưng vẫn cần vạch kế hoạch kỹ càng.Nhờ việc học nhiều, Ninh Thư đã học thuộc lòng sách luật, tỷ lệ chiến thắng trong các phiên biện hộ mô phỏng của Ninh Thư ngày một cao hơn.Đi đôi với đó, người cùng quê tìm đến Ninh Thư cũng nhiều hơn.

Thật ra dân nước cô không thường thắng kiện ở nước bản xứ, bởi luật pháp nước sở tại sẽ ưu tiên người dân nước này hơn.

Ninh Thư chỉ biết cố gắng giành chiến thắng ở những vụ kiện rõ rành rành sự bất công khi mà chưa tổ chức phiên toà.Trong đầu Ninh Thư hiện giờ chỉ có luật pháp, luật pháp, luật luật pháp.Ngoại trừ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, đây là lần đầu Ninh Thư quyết tâm với một bộ môn như vậy.

Trong quá trình biện hộ, không chỉ thử thách khả năng phản ứng mà còn có lòng gan dạ của người luật sư.

Quan trọng hơn hết đó là một trái tim kiên định, tâm lý vững vàng dù đang trong tình hình thế nào, mới có thể chuyển bại thành thắng.Ninh Thư phát hiện cô đã không cần đọc thầm Chú Thanh Tâm mà vẫn giữ được bình tĩnh trong quá trình biện hộ.Số lần thắng kiện của Ninh Thư cao dần, có khá nhiều người dân nước sở tại tới thuê Ninh Thư biện hộ cho mình.

Song Ninh Thư đều từ chối lịch sự, cô chỉ biện hộ cho người cùng quê.Ninh Thư còn nhận được thư mời đến làm luật sư ở Đại sứ quán, cùng các luật sư khác xử lý các vụ kiện giúp đỡ người nước mình.Ninh Thư chấp nhận công việc này một cách vui vẻ.

Quốc gia chống lưng cho Đại sứ quán, công việc này là vinh quang trong lý lịch của cô.Cơ quan quốc gia khác một cá nhân, Ninh Thư không tin Sở Tiêu Nhiên mạnh hơn một quốc gia.Ngoài việc làm chính, Ninh Thư còn dùng tiền của mình đầu tư vào một nhà hàng chuyên ẩm thực nước nhà.

Bếp trưởng là một người đàn ông Ninh Thư đã từng biện hộ giúp, mặc dù đã thắng kiện nhưng ông ta cũng mất việc.Ninh Thư đầu tư cho vợ chồng họ xây một nhà hàng ẩm thực nước nhà, nhà hàng làm ăn khá được.

Vả lại Ninh Thư còn là luật sư của Đại sứ quán nên có rất hiếm người đến nhà hàng gây sự.

Có một số người dám bắt nạt người nước ngoài, nhưng lại không dám động vào Đại sứ quán, động vào một đất nước.Việc ấy đã kiếm thêm một khoản thu nhập cho Ninh Thư.

Ninh Thư rất vui vì tiền tháng sau nhiều hơn tháng trước.

Một thời gian thôi Ninh Thư đã lại có khá nhiều tiền trong tay.Ban đầu Ninh Thư định đi hai năm sẽ về nước, nhưng sự thật đã kéo dài ba năm.

Càng xây dựng nền móng vững chắc bên này, sẽ càng dễ xử lý Sở Tiêu Nhiên hơn khi về nước.Việc Ninh Thư cần làm hiện giờ đó là cố gắng làm việc ở Đại sứ quán, cố gắng giúp người nước mình thắng những vụ kiện vô cùng bất công.Thời hạn ba năm đã đến, Ninh Thư cất giấy giới thiệu của Đại sứ quán và trở về nước.

Giấy giới thiệu có đóng dấu của Đại sứ quán, tờ giấy này tượng trưng cho việc có Chính phủ chống lưng cho cô, bởi vậy nó đáng giá hơn bất cứ thứ gì.Xuống máy bay cái là Ninh Thư về nhà ngay.

Cô vỗ về bà Từ đã khóc một lúc, sau đó cố nén xúc động nói với ông Từ: "Con về rồi bố."

"Về là tốt."

Ông Từ gật đầu.Bà Từ gắp cho Ninh Thư rất nhiều món, bà nói Ninh Thư ăn khổ ở nước ngoài, bảo Ninh Thư ăn nhiều vào.Ninh Thư ăn hết thức ăn bà Từ gắp cho mình.

Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm khi được thấy ông bà Từ vẫn khoẻ mạnh.Mặc dù hai ông bà luôn nói không sao qua điện thoại,nhưng Ninh Thư không có một lúc nào yên tâm.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 512: Hội chứng Stockholm - Mở văn phòng luật sư


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư mệt mất mấy hôm bởi lệch múi giờ.

Ninh Thư định tới thành phố T sau khi điều chỉnh lại được giờ sinh học.Bà Từ vừa nghe Ninh Thư muốn đến thành phố T bèn hỏi vội: "Con đến thăm Hạ Hiểu Mạn à?"

Ninh Thư giật mình: "Mẹ không nhắc con cũng quên đấy.

Con về thăm sếp và một số đồng nghiệp cũ thôi, dù có gặp Hạ Hiểu Mạn cũng không sao cả."

Suốt thời gian bên nước ngoài, Ninh Thư không để ý tình hình của Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn, cũng như không gây hiểu lầm.

Mục đích quan trọng nhất của chuyến này về thành phố T là muốn biết hai người họ thế nào.Chạy xe khoảng mấy tiếng, Ninh Thư quay trở lại thành phố T.

Cô ghé thăm sếp ở văn phòng luật sư trước, cả hai đi ăn cơm, sếp hỏi Ninh Thư: "Chuyến này về có dự định nào chưa?"

Ninh Thư nhận ra sếp không có ý định mời cô quay về văn phòng, tức vẫn còn tị hiềm.Ninh Thư trả lời: "Em có ít tiền, định mở văn phòng riêng."

Sếp Cố gật đầu, mặt hơi buồn: "Chú là một luật sư giỏi, tiếc là...

Mà thôi không nhắc đến chuyện đó nữa.

Chú định mở văn phòng ở đâu?"

"Em định mở ở thành phố T."

Ninh Thư trả lời.Sếp Cố chau mày: "Cậu không làm ăn được ở thành phố T đâu, mà chúng ta còn trở thành kẻ thù nữa."

"Chúng ta có thể hợp tác."

Ninh Thư nói."

Văn Lãng à, chuyện từ chức lần trước là có người tạo áp lực phía sau.

Sao chú không lập nghiệp ở thành phố khác mà vẫn muốn ở thành phố T?"

Sếp Cố hỏi.Một mặt vì có người đối phó Từ Văn Lãng thật, một mặt không muốn thêm một đối thủ cạnh tranh.Ninh Thư chỉ lắc đầu không trả lời.Ăn cơm xong, Ninh Thư lại đi tìm hiểu tình hình của Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn.Ba năm, mối quan hệ giữa Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn từ vụng trộm đã chuyển sang công khai, từ tình nhân đã trở thành bạn gái.

Thỉnh thoảng Sở Tiêu Nhiên còn dẫn Hạ Hiểu Mạn tham dự các buổi tiệc.Tuy nhiên, cả hai có khá nhiều vấn đề.

Sở Tiêu Nhiên là kiểu đàn ông mà phụ nữ muốn trèo lên giường, hiển nhiên không thiếu ong bướm, và đã diễn ra cung tâm kế ngoài đời thực thật sự.

Các cô gái đó bày đủ trò hãm hại và chế giễu bạn gái Hạ Hiểu Mạn.Hạ Hiểu Mạn là người có uất ức cũng không nói, sẽ tự đau lòng tự làm khổ mình, sau đó sẽ không quan tâm Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên rất cáu bộ dạng đó của cô ta, và rồi lại ép Hạ Hiểu Mạn nằm dưới thân, bắt đầu vận động mạnh.Hạ Hiểu Mạn càng đau lòng hơn, Sở Tiêu Nhiên đã ngủ với phụ nữ khác mà vẫn chiếm đoạt cơ thể cô làm cô rất đau lòng.Tóm lại, hai anh chị rất khó hiểu, có tình cảm nhưng cứ tổn thương nhau.

Mà không, đa phần là Sở Tiêu Nhiên tổn thương Hạ Hiểu Mạn cả về thể xác lẫn tinh thần.Nhưng đã đến nước này mà Hạ Hiểu Mạn vẫn ở bên Sở Tiêu Nhiên ba năm, đau khổ ba năm.

Mỗi lần Hạ Hiểu Mạn đau lòng, quyết tâm dứt áo ra đi là Sở Tiêu Nhiên lại trói cô ta vào và xxoo một trận.Không có chuyện gì mà súng không giải quyết được.

Vậy nên hai khẩu súng đối đầu chính là cách mà Hạ Hiểu Mạn và Sở Tiêu Nhiên yêu nhau.Sau khoảng thời gian hành hạ sẽ là khoảng thời gian ngọt ngào, nhưng cũng không ngọt được lâu vì lại có một số cô gái nhảy nhót, tiếp tục vòng lặp làm Hạ Hiểu Mạn đau lòng.Quanh đi quẩn lại, đâu cũng về đó.Ninh Thư thở dài, cô chỉ nghe thôi đã thấy mệt rồi.

Đậu má, không lẽ hai người họ không biết mệt à?Ninh Thư lắc đầu, cô không thương xót cho tổn thương mà Hạ Hiểu Mạn phải chịu.

Sở Tiêu Nhiên tổn thương cô ta như thế, ai bảo cô ta không bỏ được Sở Tiêu Nhiên.

Không thương lấy thân mình thì mong ai thương cho.Từ Văn Lãng khổ thật, lần nào Hạ Hiểu Mạn đau lòng cũng khóc lóc kể khổ với Từ Văn Lãng, bảo Từ Văn Lãng đưa cô ta đi.

Cô ta bị thương sẽ đến chữa lành vết thương ở Từ Văn Lãng.

Sau khi khỏi bệnh sẽ lại quay về bên cạnh Sở Tiêu Nhiên.Hiểu ra việc đó, Ninh Thư không quan tâm hai người họ.

Ninh Thư rất vui khi thấy hai người họ tự hành hạ nhau.Ninh Thư bắt tay vào thành lập văn phòng luật của mình.

Cô đã chọn được địa điểm tốt, tạm thời văn phòng chỉ có một mình cô, và mới tuyển thêm một cô em thư ký bưng trà rót nước.Không thể nào có chuyện mới những ngày đầu thành lập đã nhận được vụ kiện lớn.

Ninh Thư tìm đến cơ quan nhà nước ở thành phố T, trình giấy đề cử của Đại sứ quán, và nói mình định thành lập một văn phòng luật sư, hơn nữa còn dùng năm mươi phần trăm lợi nhuận để làm từ thiện.Văn phòng luật sư sẽ tư vấn luật miễn phí cho các hộ gia đình khó khăn.Và Ninh Thư muốn trao đổi thông tin với Chính phủ trước.Chính phủ ủng hộ cơ cấu này, lại thêm giấy đề cử của Đại sứ quán đã giúp Ninh Thư nhận được giấy chứng nhận doanh nghiệp rất nhanh.Chiến đấu một mình ắt là chuyện quá khó khăn, Ninh Thư liên hệ với luật sư của Đại sứ quán, nếu có người về nước có thể ghé qua tham khảo văn phòng của cô.Ninh Thư mời khá nhiều người đến tham dự buổi khai trương của mình.

Ninh Thư không ngờ có cả người của Chính phủ đến tham gia buổi lễ.

Thật ra, văn phòng luật sư này cũng được xem như là văn phòng luật mà Chính phủ chống lưng mà.Thời gian đầu chỉ có người nghe nói miễn phí đến văn phòng.

Ninh Thư điều tra lại điều kiện gia đình của họ, nếu nghèo thật cô sẽ miễn phí đúng như cam kết.Lâu dần có một chút tiếng tăm, văn phòng luật sư có thêm vài luật sư nổi tiếng đến làm, tổng quan cũng ra gì và này nọ.Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ tham dự một số buổi tiệc để mở rộng mối quan hệ, ở đây cô gặp Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn.

Hạ Hiểu Mạn mặc lễ phục đắt đỏ, đeo trang sức lấp lánh, được Sở Tiêu Nhiên nắm tay trong hạnh phúc.Ninh Thư nheo mắt nhìn Sở Tiêu Nhiên tài hoa mà đã có đầy suy tính nhen nhóm trong đầu.Sở Tiêu Nhiên phát giác có người đang đánh giá, và hơi có cả thái độ thù địch.

Sở Tiêu Nhiên ngoảnh lại, ấy thế mà lại thấy Ninh Thư, anh ta ngây người, kéo Hạ Hiểu Mạn qua chỗ Ninh Thư.Hạ Hiểu Mạn đang thắc mắc, nhìn thấy Ninh Thư bèn thoáng mất tự nhiên định rút tay ra khỏi tay Sở Tiêu Nhiên nhưng bị Sở Tiêu Nhiên nắm chặt."

Hình như đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ luật sư Từ?"

Sở Tiêu Nhiên khẽ nheo mắt nhìn Ninh Thư.

Người đàn ông này trông trầm tính, ổn định hơn trước đây, Sở Tiêu Nhiên có cảm giác không nhìn thấu người đàn ông này.Cảm giác ấy làm Sở Tiêu Nhiên rất khó chịu.Đáng lẽ anh ta sẽ đến xin mình cho anh ta công việc, không ngờ anh ta lặn mất tăm lâu như thế.

Nay gặp lại, Sở Tiêu Nhiên có dự cảm bất an và khó chịu.Ninh Thư nhìn thoáng qua Hạ Hiểu Mạn trang điểm xinh đẹp, nói với Sở Tiêu Nhiên rằng: "Hình như đã lâu lắm rồi, anh Sở vẫn khoẻ chứ?"

Sở Tiêu Nhiên thấy Ninh Thư bình tĩnh bèn khoácvai Hạ Hiểu Mạn, tỏ ý khiêu khích: "Giới thiệu với anh đây là bạn gái tôi, HạHiểu Mạn."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 513: Hội chứng Stockholm - Nối lại tình xưa


Chuyển ngữ: WanhooSở Tiêu Nhiên giới thiệu Hạ Hiểu Mạn với Ninh Thư?

Từ Văn Lãng quen Hạ Hiểu Mạn mười mấy năm, yêu nhau còn lâu hơn họ mà cần giới thiệu à?Sở Tiêu Nhiên đang cố tình.Ninh Thư nhăn mày, bình tĩnh chìa tay với Hạ Hiểu Mạn: "Chào em."

Hạ Hiểu Mạn hơi buồn khi thấy thái độ của anh Văn Lãng.

Cô vẫn chìa tay bắt tay với Ninh Thư nhưng bị Sở Tiêu Nhiên bắt tay Ninh Thư trước.Sở Tiêu Nhiên bắt tay hơi mạnh, thấy mặt Ninh Thư không cảm xúc nên bóp mạnh hơn.

Ninh Thư thản nhiên bóp tay Sở Tiêu Nhiên, Sở Tiêu Nhiên thay đổi sắc mặt buông tay Ninh Thư.Sở Tiêu Nhiên bực bội ra mặt nhưng vẫn nhếch môi cười xấu xa: "Luật sư Từ đúng là người vui tính, tôi thích người vui tính như anh, chúng ta qua lại nhiều hơn nhé."

Ninh Thư gật đầu: "Chúng ta nên qua lại nhiều hơn."

Ngay cả Hạ Hiểu Mạn cũng cảm nhận được không khí giữa hai người thật lạ nhưng cô ta đã bị Sở Tiêu Nhiên kéo đi mất.Khoảnh khắc Sở Tiêu Nhiên quay đi, anh ta sầm sì mặt mũi, khó chịu ra mặt.

Đôi mắt sắc lạnh chứa đựng cơn thịnh nộ, hỏi dò Hạ Hiểu Mạn: "Người yêu cũ quay về em vui lắm đúng không?"

Hạ Hiểu Mạn loạng choạng, khó tin về Sở Tiêu Nhiên: "Sao anh nói vậy được.

Em không nghĩ như thế, anh đừng nghĩ xấu cho em."

"Mắt nhìn tình cũ không rời còn không có gì, em tưởng anh mù chắc.

Sao đây, không lẽ định nối lại tình xưa?"

Sở Tiêu Nhiên khinh thường, châm biếm Hạ Hiểu Mạn.Hạ Hiểu Mạn đau lòng trước ánh mắt ấy.

Tại sao Sở Tiêu Nhiên luôn nói những lời xát muối làm tim mà chẳng hề suy nghĩ trước vậy.Ninh Thư nhấc ly rượu vang, vừa uống vừa nhìn Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn.

Mới đó không khí giữa hai người còn rất mặn nồng, nhưng giờ xem ra lại cãi nhau rồi.

Hạ Hiểu Mạn lại khổ sở ra mặt, tủi thân vô cùng như cô vợ bé nhỏ bị ức hiếp, làm người ta thấy mệt.Nếu Ninh Thư là đàn ông, cô sẽ không bao giờ thích người lúc nào cũng mặt ủ mày chau như Hạ Hiểu Mạn.Rõ ràng ngày xưa Hạ Hiểu Mạn còn vui vẻ, chí ít còn vui khi ở bên Từ Văn Lãng.

Hạ Hiểu Mạn bây giờ không còn sự vui tươi đó nữa, chỉ có nỗi đau và sự bất lực tàn phá khuôn mặt.Nếu như đây là định nghĩa tình yêu của Hạ Hiểu Mạn vậy Ninh Thư không còn gì để nói.Ninh Thư uống hết ly rượu rồi rời khỏi nơi này.Khoảng thời gian này, ngoài việc bận rộn với công việc ở văn phòng luật, Ninh Thư còn dành thời gian về thăm ông bà Từ.Văn phòng luật sư đang khá rảnh rỗi bởi đa số là người dân đến tư vấn miễn phí."

Anh Văn Lãng."

Ninh Thư đang đọc tài liệu nghe thấy giọng của Hạ Hiểu Mạn mà còn tưởng mình nghe nhầm.

Cô ngẩng đầu lên và thấy ngay Hạ Hiểu Mạn, cô hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Hạ Hiểu Mạn cười gượng, cô ta nhìn quanh, phấn khởi bảo: "Chúc mừng anh đã có văn phòng luật của riêng mình."

Ninh Thư ừ, hỏi: "Sao em đến đây, đến đây làm gì?"

"Chắc là anh Văn Lãng không biết văn phòng luật của anh nổi tiếng lắm rồi.

Em được nghe nhắc đến đấy."

Hạ Hiểu Mạn nói nhanh như đang vui cho Ninh Thư.Không có việc gì đã không tìm đến, Ninh Thư không thấy Hạ Hiểu Mạn đến để chúc mừng cô.Ninh Thư rót một cốc nước cho Hạ Hiểu Mạn, hỏi lạnh lùng: "Em đến có việc gì?"

Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư không mặn mà, cô ta buồn rầu hỏi: "Có phải anh Văn Lãng vẫn trách em không?"

"Không."

Ninh Thư không biết Hạ Hiểu Mạn có ý gì."

Em biết em phụ lòng anh.

Lẽ ra chúng ta sẽ kết hôn nhưng vì em mà anh Văn Lãng đau lòng.

Em có lỗi với anh."

Hạ Hiểu Mạn hổ thẹn và bất lực.Ninh Thư lắc đầu: "Những chuyện đó đã qua rồi, anh không nặng lòng nữa.

Em cũng đã có hạnh phúc của em, chúng ta chỉ là người qua đường thôi."

Ninh Thư đang gào thét trong bụng, chạy đến đây muốn nói gì vậy.

Ninh Thư thấy Hạ Hiểu Mạn ngu thật, đến thẳng đây mà Sở Tiêu Nhiên biết, về nhà lại ngược nhau cho xem.Cách phạt của Sở Tiêu Nhiên đó là khiến người ta không xuống được giường.Mà hình như Hạ Hiểu Mạn cũng thích cách phạt ấy.Ninh Thư day mày hỏi: "Rốt cuộc em tìm anh có việc gì?"

Cô rất không muốn nhìn bản mặt đau khổ, hổ thẹn, trông mà mắc mệt của Hạ Hiểu Mạn.Lúc nào cũng em xin lỗi, em có lỗi với anh nhưng không đồng nghĩa với biết lỗi thật.

Hạ Hiểu Mạn chỉ có thói quen xin lỗi, còn có thật sự biết lỗi hay không thì không biết."

Anh Văn Lãng..."

Hạ Hiểu Mạn cắn môi khó nói, nhăn nhó mặt mày.Ninh Thư vuốt mặt, không nhìn mặt Hạ Hiểu Mạn: "Nói xem rốt cuộc là chuyện gì."

"Giúp em với anh Văn Lãng."

Hạ Hiểu Mạn khẩn khoản.Ninh Thư giật mình, cô nhìn Hạ Hiểu Mạn, cô ta đến nhờ cô giúp đỡ?"

Em mệt lắm rồi anh ơi, em muốn rời khỏi Sở Tiêu Nhiên, em mệt lắm rồi."

Hạ Hiểu Mạn định nắm tay Ninh Thư để cầu xin nhưng Ninh Thư né đi.Ninh Thư hờ hững: "Rời thì rời thôi."

Cô nói với tôi được tích sự gì.Hạ Hiểu Mạn lắc đầu, khổ sở: "Chuyện không đơn giản như vậy đâu anh.

Sở Tiêu Nhiên không chỉ có ảnh nóng mà còn có cả phim nóng của em nữa."

Ninh Thư: Phụt...Ninh Thư ngạc nhiên vô cùng, hỏi: "Bọn em đã là người yêu, sao anh ta không đưa cho em hay xoá nó đi?"

Ninh Thư nhếch môi, trông khuôn mặt mệt mỏi của Hạ Hiểu Mạn mà lòng cô chỉ có hai chữ, đáng đời, đáng đời...Sự nhu nhược của Hạ Hiểu Mạn đã tiếp tay cho Sở Tiêu Nhiên bắt nạt cô ta.

Cô ta chưa từng nghĩ đến việc vùng lên, lúc nào cũng ngấm ngầm chịu đựng, không bắt nạt cô thì có lỗi với ông trời quá.Giờ lại qua nhờ cô giúp, có mà đến chơi khăm cô thì có.Rộng lượng với nam chính, nhưng xui xẻo vẫn luôn là cô.Dù có ngược đãi cô ta một trăm lần, cô ta vẫn sẽ đợi nam chính như hòn vọng phu.Xấu tính xấu nết quá thể, Ninh Thư thật sự ất ghét Hạ Hiểu Mạn."

Anh ấy không đưa nó cho em."

Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư: "Anh Văn Lãng à, em muốn mời anh biện hộ cho em, em muốn lấy những cái đó."

Ninh Thư không cả chớp mắt, thờ ơ: "Trường hợp của em khó kiện lắm.

Bọn em là người yêu, Sở Tiêu Nhiên có thể biện hộ đó là tình thú của bọn em.

Nếu em thật sự muốn rời khỏi Sở Tiêu Nhiên vậy cứ trốn thôi."

Cần gì phải kiện cáo phiền phức.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 514: Hội chứng Stockholm - Sở Tiêu Nhiên cảnh cáo


Chuyển ngữ: WanhooSớm thì không đi, lúc mới chụp mỗi ảnh cô ta chọn nhún nhường, giờ muốn xử lý không dễ như ngày xưa nữa đâu.

Hơn nữa Ninh Thư không định giúp cô ta.

Cô không muốn lo việc của Hạ Hiểu Mạn để mạo hiểm bị Sở Tiêu Nhiên giết.

Mặt khác, Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn cãi nhau xong sẽ lại ăn nằm với nhau, quyết định không chia tay nữa, coi như chưa có chuyện gì.

Dám chắc với tính cách của Hạ Hiểu Mạn sẽ theo trình tự ấy.

"Anh Văn Lãng, xin anh giúp em với."

Hạ Hiểu Mạn xin Ninh Thư: "Em phải rời xa Sở Tiêu Nhiên.

Anh ta không yêu em, anh ta chỉ đang chơi đùa với em thôi, em mệt mỏi lắm rồi."

Ninh Thư: ...Biến!!!Hạ Hiểu Mạn đúng là đồ điên.

Nhịn mấy năm trời cuối cùng cũng có giây phút quyết tâm, nhưng Sở Tiêu Nhiên gọi cái sẽ lại về ngay.Ninh Thư thờ ơ: "Anh không giúp em việc này được.

Muốn kiện cần có chứng cứ, vả lại em định kiện Sở Tiêu Nhiên với tội danh gì?"

"Em..."

Hạ Hiểu Mạn hoang mang không biết nói sao.

Ninh Thư nói: "Nếu em quyết tâm muốn rời xa Sở Tiêu Nhiên vậy đi luôn đi, không phải lo những cái khác, kể cả ảnh nóng.

Em cứ biến mất khỏi cuộc đời Sở Tiêu Nhiên là được."

"Không được."

Hạ Hiểu Mạn phản bác, nói tiếp: "Có cả ảnh và video, em mà đi anh ta sẽ tung lên mạng đấy.

Em sợ lắm anh ơi, em không thể để bố mẹ bị chê cười vì em được."

Nhìn thấy chưa, tiềm thức của Hạ Hiểu Mạn không muốn rời khỏi Sở Tiêu Nhiên nên mới thoái thác bằng đủ lý do.

Dù có đang thề chắc sẽ chia tay, cô cũng cam đoan phần nhiều vì Sở Tiêu Nhiên đã làm chuyện gì đó khiến cô ta đau lòng.

Bẵng đi một thời gian sẽ lại tha thứ, lại ngọt ngào.

Hạ Hiểu Mạn rất dễ tha thứ cho Sở Tiêu Nhiên.

Chỉ cần Sở Tiêu Nhiên dịu dàng hơn, làm vài việc lãng mạn là Hạ Hiểu Mạn sẽ mềm lòng.

Không tin được Hạ Hiểu Mạn, nhất là câu muốn rời khỏi Sở Tiêu Nhiên chỉ là nói quàng.

Ninh Thư không tin Sở Tiêu Nhiên sẽ tung ảnh và video lên mạng.

Người theo chủ nghĩa đàn ông như Sở Tiêu Nhiên lại để người khác tòm tem cơ thể người phụ nữ của mình, lại còn là video?

Anh ta tung lên mới lạ.

Chỉ có Hạ Hiểu Mạn tin thôi.

Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn ràng buộc nhau bằng những thứ ấy ở trong tiềm thức.

Ninh Thư chỉ muốn nói tình yêu cái khỉ gió, điên khùng thần kinh đến mức nào mà cứ phải hành hạ nhau, sau lại tuyên bố chẳng dễ gì mới có được hạnh phúc.

Mệt lắm.

"Vậy em về trước đây."

Hạ Hiểu Mạn ủ dột mặt mày, cô ta bỗng nhớ ra điều gì, bèn nói: "Em mời anh ăn bữa cơm chúc mừng anh nhé."

Ninh Thư xua tay, đang định từ chối mà khoé mắt lại thấy một đám người cầm dao gậy, hùng hổ xông vào văn phòng.

Chẳng nói chẳng rằng ra sức đập đồ, vung dao chém bổ lung tung.

Nhân viên văn phòng sợ ngây người, Hạ Hiểu Mạn sợ tái mặt trốn sau lưng giữ chặt quần áo Ninh Thư.

Ninh Thư cười khẩy, cởi áo vest lại gần bọn đầu gấu.

Hạ Hiểu Mạn kéo Ninh Thư, lắc đầu: "Nguy hiểm lắm anh đừng qua đó."

Ninh Thư hất Hạ Hiểu Mạn, xông lên đạp bọn đầu gấu đang đập phá.

Cô cướp gậy đập thẳng vào chúng nó làm chúng ta la oai oái, ngã gục không đứng dậy được.

Ninh Thư vác gậy lại gần những người còn lại.

Mấy thằng nhãi ranh thấy khí thế hừng hực của Ninh Thư bỗng chột dạ định bỏ chạy.

Ninh Thư đóng cửa, đập đồ của bà mà định trốn à.

Mấy thằng đầu đường xó chợ không phải đối thủ của Ninh Thư, tất cả đều bị Ninh Thư đánh cho nằm bẹp dưới đất.

Ninh Thư giẫm lên ngực tên cầm đầu: "To gan nhỉ, dám bát nháo ở văn phòng luật sư.

Động vào người chơi hệ luật, có tin tao cho mày hầu toà không."

"Mày thả tao ra, không thì đại ca bọn tao cho mày biết xác."

Tên đầu gấu hăm dọa Ninh Thư.

Ninh Thư cười khẩy, phang gậy vào tay tên đó, đập mạnh đến mức nghe rõ cả tiếng xương gãy, tên đầu gấu hét chói tai.

Ninh Thư vứt gậy, phủi tay, nói với nhân viên đang ngây người: "Báo cảnh sát đi, mỗi một thằng đập đồ hôm nay đừng hòng thằng nào chạy thoát."

"Sếp oách quá."

Cô em thư ký gọi cảnh sát ngay lập tức.

Chỉ lát sau đã có tiếng còi xe cảnh sát đến, tóm gọn cả hội đầu gấu.

Ninh Thư điều một luật sư đi theo xử lý việc này, cô dặn: "Càng nghiêm trọng càng tốt."

Luật sư gật đầu đã hiểu.

Ninh Thư thấy hơi nóng, cô cởi cúc áo sơ mi lại thấy Hạ Hiểu Mạn nhìn mình chằm chằm: "Em bảo về còn gì?"

"À..."

Hạ Hiểu Mạn lấy lại tinh thần: "Trước đây em không biết anh đánh nhau giỏi vậy đâu."

Một mình hạ gục cả đám đầu gấu.

Ninh Thư trả lời bâng quơ: "Anh tập ở nước ngoài."

Nhìn văn phòng luật sư tanh bành, Hạ Hiểu Mạn ở lại cũng không tiện, cô ta đành đi về.

Ninh Thư nheo mắt, quá rõ ai làm chuyện hôm nay.

Hạ Hiểu Mạn vừa đến đã có chuyện, chắc là Hạ Hiểu Mạn ngây thơ không biết mình bị theo dõi đâu.

Sở Tiêu Nhiên đang cảnh cáo cô đây mà.

Ninh Thư bật cười, Sở Tiêu Nhiên tưởng anh ta giỏi đến mức có thể hô mưa gọi gió?Văn phòng luật sư trôi qua những ngày tháng khá bình yên sau sự việc vừa rồi, cũng không có đầu gấu khác đến gây sự.

Nhóm đầu gấu kia bị kết tội cố ý đột nhập vào nhà dân, cố ý làm người khác bị thương, cố ý cướp của... tóm lại là thêm được tội nào cố thêm tội ấy.

Chúng có muốn cũng không lật bản án được.

Tham tiền đến gây sự cần lường trước hậu quả.

Đầu gấu là công cụ dễ sử dụng, Từ Văn Lãng chết trong tay đầu gấu.

Từ Văn Lãng đã chết không mảy may ảnh hưởng Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên vẫn là sếp tổng cao vời vợi.

Ninh Thư ghét Hạ Hiểu Mạn, cô ta ngu đến mức làm người khác tức hộc máu.

Ngu đã chịu hết nổi, đằng này Hạ Hiểu Mạn không chỉ ngu mà còn suốt ngày trưng cái mặt khổ sở.

Ninh Thư ghé qua cơ quan thị chính.

Trước lời mời của Chính phủ, Ninh Thư trở thành luật sư tại chức.

Cơ quan thị chính thành phố T cũng cần văn phòng luật sư để tạo hình tượng tốt.

Tất nhiên Ninh Thư vẫn là chủ của văn phòng luật, cô đi theo con đường này từ rất lâu rồi.

Sở Tiêu Nhiên chơi cô một vố, cô cũng phải trả lễanh ta.

Trước mắt thực lực của cô vẫn thấp, so kè với Sở Tiêu Nhiên phần thắngkhông cao.

Sở Tiêu Nhiên đã tìm đến, Ninh Thư không nghĩ mình cần trốn nữa.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 515: Hội chứng Stockholm - Trốn thuế


Chuyển ngữ: WanhooCó chính sách giúp đỡ, văn phòng luật sư của Ninh Thư dần đi vào nề nếp, đặt nền móng ở thành phố T.Đây là sự khác nhau giữa chiến đấu một mình và có người nâng đỡ, đằng này không chỉ một người nâng đỡ Ninh Thư.

Ninh Thư xử lý khá nhiều vụ kiện miễn phí, dù vậy văn phòng luật có có lãi.

Ninh Thư hiện là người thay mặt Chính phủ giúp đỡ nhân dân cần luật pháp giúp đỡ.

Chỉ cần không vượt qua giới hạn cuối cùng, văn phòng luật của Ninh Thư sẽ lớn mạnh dần dần.

Ninh Thư cũng có thể tham gia một số bữa tiệc sang trọng, dễ thấy địa vị xã hội của cô đang cao dần.

Cô cảm nhận được dù cô chưa hoàn thành nhiệm vụ nhưng đã giúp người ủy thác có một cuộc đời tuyệt vời, sánh vai với Sở Tiêu Nhiên.

Ninh Thư thấy rất sung sướng.

Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ gặp Sở Tiêu Nhiên trong các bữa tiệc.

Sở Tiêu Nhiên tỏ ra lạ kỳ khi gặp Ninh Thư: "Ạnh biết cách mua danh trục lợi quá nhỉ, hoàn toàn trở thành nhà từ thiện rồi."

Ninh Thư mỉm cười: "Dù tôi mua danh trục lợi nhưng tôi cũng làm thật được thật."

Sở Tiêu Nhiên nhìn thẳng vào mắt Ninh Thư, nở nụ cười hung dữ: "Anh đúng là một người thú vị."

"Anh cũng thú vị."

Ninh Thư nhấc ly rượu vang chạm ly của Sở Tiêu Nhiên: "Mời anh một ly."

Sở Tiêu Nhiên rụt con ngươi, ngửa mặt uống cạn ly rượu rồi lại nhìn chiếc ly còn trống.

Sở Tiêu Nhiên bắt đầu đề phòng người đàn ông này.

Anh chỉ động tay chân một chút đã bị cảnh cáo, chẳng hay phông bạt của anh ta thế nào?Sở Tiêu Nhiên mỉm cười nói với Ninh Thư: "Về sau chúng ta có thể hợp tác."

"Nhất định sẽ có cơ hội hợp tác."

Ninh Thư gật đầu khẳng định.Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư rồi quay đi, Ninh Thư nhìn theo dáng Sở Tiêu Nhiên một cách thờ ơ.Cả Sở Tiêu Nhiên và Ninh Thư đều hiểu họ có mối thù không đội trời chung, khách sáo ngoài mặt chứ thực chất trong lòng đang nghĩ cách phải hạ gục đối phương, khiến đối phương không có cơ hội trở mình.Sở Tiêu Nhiên ỷ vào quyền lực để cưỡng đoạt, để xem anh ta cưỡng đoạt thế nào khi không có quyền lực.Sự việc đầu gấu phá văn phòng lần trước đã làm Sở Tiêu Nhiên kiêng kỵ Ninh Thư, Ninh Thư cũng kiêng kỵ Sở Tiêu Nhiên.

Hôm nay Ninh Thư được chọn là luật sư dự thính của Sở Thuế vụ, theo nhân viên Sở Thuế vụ đến kiểm tra sổ sách của công ty Sở Tiêu Nhiên.Công ty của Sở Tiêu Nhiên rất lớn, thuộc vào tốp đầu ở thành phố T, thể hiện sự khủng bố của Sở Tiêu Nhiên.

Anh ta được mệnh danh là ông trùm kinh tế thành phố T, dậm chân một cái khiến nền kinh tế thành phố T chao đảo.Không một ai địch được anh ta ở thành phó T, ai cũng lăn lê, vẫy đuôi dưới gấu quần của ông trùm kinh tế Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên vứt cho cái gì họ mới có cái đó ăn.Khủng bố phải biết.Ninh Thư đây chỉ cười khẩy.Cô ngẩng lên nhìn toà nhà cao vút ngỡ chạm cả tầng mây mà bóp cổ, toà nhà này thu được bao nhiêu tiền đây.Ninh Thư theo kiểm toán viên vào công ty của Sở Tiêu Nhiên.

Sở Tiêu Nhiên không hề xuất hiện mà để thư ký riêng tiếp đón kiểm toán viên.Có rất nhiều nhân viên phòng tài vụ ở những công ty lớn như Sở Tiêu Nhiên, sổ sách được xử lý đâu ra đấy.

Nếu có sai sót cũng là cố tình để kiểm toán viên tra được.

Nộp phạt rồi mọi người sẽ bỏ qua trong âm thầm.Ninh Thư ngồi bên nhìn các kiểm toán viên, lần này kiểm tra vô cùng kỹ, thái độ tích cực khác hoàn toàn những lần trước.Nếu có hạng mục không đúng, kiểm toán viên sẽ tra hỏi kỹ càng.

Thư ký của Sở Tiêu Nhiên thấy lạ, công ty của nhà họ Sở vẫn luôn nộp nhiều thuế, chỉ kiểm tra cho có, vài sai sót chỉ để cho kiểm toán viên chút mặt mũi, mà nay sao lại sát sao thế này.Thư ký của Sở Tiêu Nhiên lập tức thông báo cho Sở Tiêu Nhiên, chuyện này nên để Sở Tiêu Nhiên trực tiếp xử lý.Sở Tiêu Nhiên đến đã thấy ngay Ninh Thư nhàn nhã uống cà phê trên sô pha.

Anh ta nhìn một lượt các kiểm toán viên, rồi ngồi đối diện Ninh Thư, chau mày hỏi: "Luật sư Từ không chỉ là luật sư mà còn là kiểm toán viên?"

"Xã hội không dễ sống, thêm một nghề là thêm một đường kiếm cơm."

Ninh Thư nhấp ngụm cà phê.Sở Tiêu Nhiên nheo mắt, nhếch môi nhìn Ninh Thư.

Thái độ thờ ơ, cười như không cười làm người ta không biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu.Thế nhưng Ninh Thư biết, chắc chắn anh ta đang nghĩ làm sao để dẫm bẹp cái con bọ chó là cô đây.Ninh Thư nghi ngờ Sở Tiêu Nhiên nuôi anh em xã hội, dấn thân vào xã hội đen, thách thức pháp luật quốc gia.

Trông thì cũng là chuyện nhỏ, nhưng rồi sẽ trở thành cọng rơm giết chết con lạc đà.Sau cùng, nhân viên cục thuế tìm thấy một lỗi, nhân viên tài vụ không trả lời được lỗi này, Ninh Thư nói: "Mời anh Sở giải thích, không giải thích được vậy anh đã trốn thuế."

Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư, tên này thản nhiên cười trên sự đau khổ của người khác.

Sở Tiêu Nhiên đanh mặt, lạnh giọng với nhiên viên cục thuế: "Tôi sẽ đến Sở Thuế vụ trình bày rõ ràng, các anh có thể ra về."

Ninh Thư lấy đơn khởi tố ra: "Anh Sở nên giải thích đi, nếu không anh sẽ bị kiện vì tội trốn thuế.

Dính dáng đến toà án là không hay đâu."

Sở Tiêu Nhiên cười khẩy: "Anh đã chuẩn bị xong hết cho tôi?"

"Xem anh nói gì kìa.

Tôi là luật sư, chu đáo là việc nên làm."

Ninh Thư cười kíp mắt.Sở Tiêu Nhiên không rời mắt khỏi Ninh Thư, anh ta bỗng bật cười, một nụ rét lạnh phả cái lạnh chết chóc vào thẳng mặt Ninh Thư: "Anh giỏi lắm, vậy mà trước đây lại nhìn nhầm anh."

"Cảm ơn lời khen của anh, anh cũng rất giỏi."

Ninh Thư không hề biết sợ.Cuối cùng Sở Tiêu Nhiên nhận án phạt, do không giải thích được nên phạt gấp năm.

Mặc dù đó là chỉ hạt cát với Sở Tiêu Nhiên nhưng Sở Tiêu Nhiên cảm thấy bị xúc phạm.Trước đây cũng có một vài hạng mục không giải thích được sai sót nhưng không bị bắt bẻ.

Nay làm chặt thế này khiến Sở Tiêu Nhiên khó chịu.Công ty của Sở Tiêu Nhiên lũng đoạn rất nhiều ngành nghề, rất nhiều công ty chỉ biết nhặt đống xương bỏ đi từ công ty của Sở Tiêu Nhiên để gặm lại.Vậy nên quyền lực của Sở Tiêu Nhiên ở thành phố T rất khủng.Ninh Thư cất đơn khởi tố, đang định ra về mà Sở Tiêu Nhiên gọi Ninh Thư lại: "Luật sư Từ, cuối tuần là sinh nhật bạn gái tôi.

Hiểu Mạn muốn tổ chức một bữa tiệc, anh cũng đến tham dự đi."

Ha ha, vẫn lôi Hạ Hiểu Mạn ra để đả kích cô à.

Hạ Hiểu Mạn chỉ là người lạ, mà còn là một người lạ cô ghét thôi.Dù Hạ Hiểu Mạn có chết trước mặt, Ninh Thư cũng không mảy may chớp mắt.

Định kích thích cô bằng Hạ Hiểu Mạn ư, Ninh Thư cho hay, bên trong bà là một cô gái đáng yêu, bà không thích con gái.Ninh Thư lạnh lùng: "Cuối tuần tôi có hẹn, không tham gia tiệc sinh nhật bạn gái anh được."

Sở Tiêu Nhiên nói: "Nghe nói anh và Hiểu Mạn là bạn lâu năm, anh nên đến sự sinh nhật em ấy.

Tôi và Hiểu Mạn cũng rất vui nếu anh đến."

Theo ký ức của Từ Văn Lãng, còn hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật của Hạ Hiểu Mạn, sao mới đó đã đến sinh nhật rồi?E rằng đây là ý định nhất thời của Sở TiêuNhiên, cố tình nói để xát muối vào tim cô.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 516: Hội chứng Stockholm - Thuê người theo dõi


Chuyển ngữ: WanhooMời cô đến dự tiệc để chiêm ngưỡng tình yêu đẹp của hai người chứ gì.Ninh Thư không thay đổi sắc mặt: "Dạo này tôi hơi bận, tôi còn cần đến các công ty kiểm toán nữa.

Tôi không có số sướng, ngồi không cũng ra tiền như anh Sở.

Lần sau nhớ làm sổ sách rõ ràng, còn tái phạm anh sẽ bị khởi tố thật đấy anh Sở à."

Ninh Thư nói rồi xoay người rời đi.

Tiệc cái con khỉ, Sở Tiêu Nhiên dằn mặt cô thì có.Ninh Thư sẵn sàng biện hộ miễn phí cũng không lãng phí thời gian ở những chuyện như thế.

Cô không muốn nghe, không muốn quan tâm mối quan hệ giữa Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn.Sở Tiêu Nhiên chau mày, mắt long sòng sọc.

Là dân kinh doanh nhạy bén, anh ta phát hiện kiểm toán là một tín hiệu, có người chuẩn bị ra tay với anh?Sở Tiêu Nhiên vẫn tự tin, người bình thường không động được vào anh trên mảnh đất này.Ngay cả trung ương còn không dám động vào anh, bởi vì động vào anh thì nền kinh tế thành phố T cũng chao đảo.

Nhất là khi anh đã lũng đoạn rất nhiều ngành nghề, sẽ tạo thành khủng hoảng kinh tế cho thành phố trong thời gian ngắn.Sở Tiêu Nhiên ngày càng ghét cái người tên Từ Văn Lãng này.

Không chỉ bởi Hạ Hiểu Mạn, mà còn vì thái độ trịch thượng của anh ta, như thể anh ta có phông bạt ghê gớm nào đó.Sở Tiêu Nhiên nhăn mày, anh cần lên kế hoạch.Dạo gần đây Ninh Thư cứ cảm thấy có người theo dõi mình, cảm giác bị theo dõi cứ bám lấy cô.Cứ hễ định tìm kiếm ánh mắt ấy là nó lại biến mất.Ninh Thư nghĩ chắc chắn là người của Sở Tiêu Nhiên, anh ta định giết cô à?Sở Tiêu Nhiên tự tin quá, nếu cô là dân thường, giết cô như trong cốt truyện sẽ chỉ tạo làn sóng nhỏ và biến mất rất nhanh.Nhưng nay cô là người có địa vị xã hội, còn là bộ mặt của Chính phủ.

Văn phòng luật sư cần có cô, cô chết sẽ tạo ảnh hưởng ở mức nhất định.Sở Tiêu Nhiên hô mưa gọi gió ở thành phố T lâu quá nên đã quên mất mảnh đất anh ta đang đứng thuộc về ai.Ninh Thư vào trong ngõ đợi người theo dõi mình xuất hiện.Người theo dõi Ninh Thư là một người đàn ông dữ tợn, nhìn dáng đi giống với lính giải ngũ."

Sao lại theo tôi?"

Ninh Thư hỏi.Người đàn ông không trả lời, tay kẹp lưỡi dao, có vẻ định cắt cổ Ninh Thư.Ninh Thư nheo mắt đấm thẳng vào mặt ông ta.

Có vẻ như ông ta là lính đặc chủng, rất thạo đánh giáp lá cà.

Ông ta coi thường Ninh Thư, định nắm lấy nắm đấm của Ninh Thư nhưng bị Ninh Thư đấm lùi mấy bước.Bấy giờ ông ta mới nghiêm túc, lắc cổ răng rắc, nói: "Cũng có bản lĩnh."

Ninh Thư nheo mắt ra tay trước, vẫn luôn chỉ đấm vào mặt ông ta nhưng đột nhiên tay khác giơ bình xịt hơi cay xịt vào mắt ông ta.Ông ta bị xịt hơi cay, mắt cay xè như sắp mù.Ông ta rên rỉ, cúi người bịt mắt.

Ninh Thư siết nắm tay giáng những cú đấm mạnh vào ông ta.

Do bị cay mắt, dù ông ta có né tránh nhưng vẫn bị Ninh Thư đấm ngất xỉu.Ninh Thư đá người đàn ông hôn mê dưới chân, cô hôn cái bình xịt.

Bình xịt hơi cay đúng là đỉnh, có thể khiến đối phương trở tay không kịp.Chắc là ông ta không nghĩ đàn ông như Ninh Thư lại đề phòng bình xịt hơi cay đâu.Ninh Thư nghĩ mà giận, đá ông ta một cái lại nghe tiếng gãy xương.

Cô đá tiếp mấy cái, chân sưng tấy, ông ta bật tỉnh dậy vì đau nhưng ư ử mấy câu lại trợn mắt hôn mê tiếp.Thật ra Ninh Thư muốn giết ông ta, nhưng dù gì đây vẫn là xã hội pháp trị.

Cô có thể chơi bẩn ngầm nhưng luật sư Từ Văn Lãng phải là người sạch sẽ, giữ vững lập trường và nguyên tắc sống.Chắc Từ Văn Lãng cũng không muốn dán cái mác giết người khi trở lại đâu.Ninh Thư gọi cho Sở Tiêu Nhiên, bảo anh ta đến mang người mình về, nếu không cô sẽ giao cho cảnh sát.Ninh Thư không muốn báo cảnh sát vì lính già luôn có người bảo kê.

Ông ta là người của quốc gia, Ninh Thư chấp nhận chọn cảnh cáo Sở Tiêu Nhiên.Đích thân Sở Tiêu Nhiên chạy đến, Sở Tiêu Nhiên còn dẫn theo mấy vệ sĩ.Nhìn người bất tỉnh nhân sự đưới dất, anh ta nhếch môi với Ninh Thư: "Tôi đã quá coi thường anh."

"Còn lần nữa là ở trong tù chứ không phải ở đây đâu."

Ninh Thư lạnh lùng.Sở Tiêu Nhiên ra hiệu cho mấy vệ sĩ phía sau vác người đàn ông hôn mê đi.Sở Tiêu Nhiên nói với Ninh Thư: "Tôi càng ngày càng thích anh rồi đấy Từ Văn Lãng.

Nếu không vướng bận Hạ Hiểu Mạn, tôi rất mong anh có thể đầu quân cho tôi."

"Anh cũng biết không thể mà."

Cô bị ngu mới làm việc cho Sở Tiêu Nhiên.Mục đích của cô là trả thù, để Sở Tiêu Nhiên cao ngạo vùng vẫy trong vô vọng."

Anh là một người giỏi chịu đựng tốt.

Chịu đựng được việc của Hạ Hiểu Mạn, lặn một thời gian và giờ còn làm việc cho trung ương."

Sở Tiêu Nhiên híp mắt giấu giếm sát khí cuộn trào.Ninh Thư bật cười, có thể làm việc cho trung ương vì cô có giá trị lợi dụng, vừa hay mang lại lợi ích đúng đắn.Còn sự tồn tại của Sở Tiêu Nhiên như miếng táo nghẹn ở cuống họng.Ninh Thư chỉ mượn gió bẻ măng thôi.Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt kiêu căng và rời đi.Sở Tiêu Nhiên quá kiêu ngạo, ông trời tạo ra địa chấn là muốn có người diệt vong.Còn Ninh Thư đây sẽ dựa vào đại thụ để hóng gió.Ninh Thư khá buồn cười khi việc công ty Sở Tiêu Nhiên trốn thuế bị một bên báo tung lên làm cổ phiếu của công ty anh ta sụt giảm khá nhiều.Tin tức thay phiên nhau đưa từ sáng đến trưa qua tối, lên hẳn báo kinh tế.

Sở Tiêu Nhiên lập tức phong toả tin tức, tin tức không còn phát tán nữa.Không thể khinh thường sức mạnh của Sở Tiêu Nhiên ở thành phố T.Nhưng Ninh Thư cũng biết càng trèo cao thì càng ngã đau.Hôm nay Hạ Hiểu Mạn lại đến tìm Ninh Thư, nhưng không phải muốn nói về chuyện chia tay Sở Tiêu Nhiên, mà là chuyện giữa Sở Tiêu Nhiên và Ninh Thư."

Anh bỏ qua chuyện này đi anh Văn Lãng.

Anh và Sở Tiêu Nhiên đối đầu vậy có ích gì đâu.

Sở Tiêu Nhiên là người độc ác, quyền mạnh.

Anh đối đầu anh ấy sẽ ảnh hưởng đến tương lai và sự nghiệp của anh thôi."

Hạ Hiểu Mạn khuyên Ninh Thư, mặt dày lấy lý do đang lo cho Ninh Thư.Ninh Thư: ...Thật sự Ninh Thư không biết nói gì.

Hạ Hiểu Mạn khuyên cô với lập trường nào?

Dù Hạ Hiểu Mạn đang lo cho cô nhưng rõ thấy đang nghiêng về Sở Tiêu Nhiên.Mệt quá, mới đây thôi còn khóc đòi chia tay, giờ lại nói đỡ cho Sở Tiêu Nhiên.Vậy mới nói không tin được câu nào của Hạ Hiểu Mạn,tin là tấn bi kịch.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 517: Hội chứng Stockholm - Vô liêm sỉ


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư thật sự không hiểu trong đầu Hạ Hiểu Mạn đang nghĩ gì.

Nay thế này, mai thế kia, không hiểu cuối cùng cô ta muốn sao.Chơi vậy vui lắm đúng không, Từ Văn Lãng trong cốt truyện bị giết, nay vẫn còn đau lòng muốn chết, mai đã nói không bỏ được Sở Tiêu Nhiên.Ninh Thư không biết ranh giới cuối cùng trong nguyên tắc sống của Hạ Hiểu Mạn nằm ở đâu.

Cô ta bị Sở Tiêu Nhiên tổn thương vì cứ mãi nhún nhường.

Ninh Thư thấy buồn cho một cuộc sống như thế, nhưng Hạ Hiểu Mạn lại cho rằng đó là nỗi đau cần trải qua để chạm đến hạnh phúc.Từ Văn Lãng tốt với cô ta nhưng cô ta không cần tình cảm yên bình.

Cô ta cần một tình yêu đau thấu tim gan, vừa đau đớn vừa tiếc nuối."

Anh nhìn em thế làm gì?"

Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư nhìn mình bằng đôi mắt lạnh lùng mà cũng xa lạ, làm cô ta thấy lo lắng, giật mình mất tự nhiên.Ninh Thư thôi không nhìn nữa, nói lạnh lùng: "Sở Tiêu Nhiên bảo em đến nói mấy câu này?"

Hạ Hiểu Mạn vội vàng xua tay: "Không phải, Sở Tiêu Nhiên không nói gì với em hết, em tự đến thôi.

Em không muốn hai người một mất một còn thế này, ai bị thương em cũng khổ hết anh à."

Ninh Thư giữ im lặng, chỉ nhìn Hạ Hiểu Mạn chằm chằm.

Cô không thể sống chung dưới một bầu trời với Sở Tiêu Nhiên.

Từ Văn Lãng trong cốt truyện đã chết, còn giờ chưa nói trước được điều gì.Hạ Hiểu Mạn không có tư cách khuyên cô.

Cô ta phản bội Từ Văn Lãng, còn yêu cầu Từ Văn Lãng quên tất cả, sống hòa thuận với Sở Tiêu Nhiên?Lượn đi cho khuất mắt, biến càng xa càng tốt, nhìn thôi đã thấy bực rồi.Giương cao ngọn cờ hòa bình nhưng lại trục lợi cá nhân.

Hạ Hiểu Mạn chìm đắm trong tình yêu rất đáng ghét, Ninh Thư chưa bao giờ ghét một cô gái nhường này.Phải nói Hạ Hiểu Mạn vừa đáng ghét vừa không biết cư xử.

Cô ta là một cô gái yếu đuối, chọn cách nhu nhược khi bị tổn thương.

Hành động nhu nhược ấy khiến người thật lòng thương cô ta gặp nạn, nhưng cô ta lại bao dung kẻ đã hại người yêu thương cô ta.Đó chẳng phải bị điên thì gì?Ninh Thư mà gặp trường hợp ấy, chắc chắn cô sẽ đọ sức bằng tất cả sức lực, dù cho có phải chết.

Chứ không phải chọn cách xử lý như Hạ Hiểu Mạn.

Quan trọng hơn hết, ép người khác thoả hiệp bằng uy hiếp là một dạng hãm hại."

Có ai nói cho em biết em rất vô liêm sỉ không?"

Ninh Thư thật sự hết chịu nổi việc Hạ Hiểu Mạn cứ xuất hiện trước mặt cô, lấy danh nghĩa tình cảm giữa cô ta và Từ Văn Lãng: "Sở Tiêu Nhiên biết em đến đây không?"

"Anh Văn Lãng, anh..."

Hạ Hiểu Mạn ngạc nhiên ra mặt, không tin được người dịu dàng như anh Văn Lãng lại thốt ra được câu đó.Hạ Hiểu Mạn sầm mặt, đè nén cơn giận, run giọng nói: "Anh có biết anh đang nói gì không?"

"Tất nhiên anh biết.

Anh, nói, là, em, rất, vô, liêm, sỉ!"

Ninh Thư dằn từng chữ.Hạ Hiểu Mạn giận tím mặt, hít thở không thông: "Sao anh nói em như vậy được.

Anh thay đổi rồi, anh của ngày xưa sẽ không nói bậy.

Em đến đây vì tốt cho anh, sao anh lại chửi em được chứ."

Hạ Hiểu Mạn vẫn chưa định hình lại sau câu chửi của anh Văn Lãng.

Cô ta tức tối, bực dọc, ngồi im hờn dỗi ở ghế đối diện.Ninh Thư cười nhạt: "Mới vậy đã giận?

Nếu người đang ngồi đây là Sở Tiêu Nhiên, em có giận thế này không?

Sở Tiêu Nhiên có mắng chửi thậm tệ cỡ nào em cũng nhịn, anh nói một câu em đã giận nhường này.

Hạ Hiểu Mạn à, em chỉ cậy tình cảm mười mấy năm qua anh dành cho em thôi."

"Còn nữa, em phản bội anh, em vẫn mặt dày xuất hiện trước mặt anh như chưa có chuyện gì xảy ra mà em không thấy xấu hổ à?

Em tưởng cuộc đời anh không thể sống thiếu em được?

Anh chỉ có thể đứng đây đợi em cả đời?"

Ninh Thư không nể nang: "Mặt em không phải dày bình thường thôi đâu."

Hạ Hiểu Mạn tái mặt, nhìn Ninh Thư trân trân, cô ta cắn môi: "Anh không phải anh Văn Lãng, anh Văn Lãng sẽ không nói thế."

Ninh Thư: ..."

Biến đi, đừng bao giờ đến tìm anh nữa.

Nếu như em còn biết xấu hổ thì đừng đến tìm anh."

Ninh Thư thấy có nói nữa cũng như đàn gảy tai trâu.

Từ Văn Lãng trong lòng cô ta là người dịu dàng, ấm áp, thấu hiểu được nỗi khổ và khó xử của cô ta.Giờ Ninh Thư giở giọng một chút, làm Hạ Hiểu Mạn quen Từ Văn Lãng luôn im lặng cảm thấy bị phản bội.Hạ Hiểu Mạn đứng dậy, mặt tái mét, hít sâu nói: "Anh Văn Lãng, em biết anh hận em.

Nhưng tất cả mọi việc em làm đều để xử lý mọi việc.

Đối đầu với Sở Tiêu Nhiên rất nguy hiểm, em không muốn sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng, dù có thế nào em cũng không muốn anh bị hại."

Ninh Thư ừ một câu, không cả ngẩng đầu: "Nói xong rồi?

Nói xong rồi mới đi cho."

Hạ Hiểu Mạn cắn môi, xoay người ra về.

Ra đến cửa vẫn ngoảnh lại nhìn Ninh Thư lần cuối, thấy anh không ngẩng đầu Hạ Hiểu Mạn chau mày đi luôn.Nếu còn biết xấu hổ thì đừng có đến nữa.

Thật ra Hạ Hiểu Mạn không biết, mỗi lần cô ta đến tìm Từ Văn Lãng, là thêm một lần tăng mức độ nguy hiểm cho Từ Văn Lãng.

Sở Tiêu Nhiên mà đồng ý để cô gái của mình đi tìm người đàn ông khác à?Hơn nữa người đó còn là người yêu cũ của Hạ Hiểu Mạn, rõ ràng là muốn nối lại tình xưa.

Để đề phòng bất trắc, cách tốt nhất đó là cho Từ Văn Lãng biến mất.Hạ Hiểu Mạn không nghĩ được đến mức đó, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đó, cô ta vẫn còn kích thích Sở Tiêu Nhiên bằng Từ Văn Lãng.Sở Tiêu Nhiên nuôi một nhóm người, có lẽ chuyên xử lý những người không nghe lời.

Ninh Thư nghĩ bụng và cũng thuê mấy vệ sĩ, tất cả đều là lính giaỉ ngũ đến bảo vệ nhân viên ở văn phòng luật sư.Người kiêu ngạo, không quan tâm luật pháp như Sở Tiêu Nhiên giống như không gì không làm được.

Đi đến đâu cũng được tung hô, bợ đỡ như vua chúa.Ninh Thư chỉ biết cười thôi."

Sĩ nông công thương", thật ra Sở Tiêu Nhiên chỉ là thương nhân, tại sao lại như thể là người ghê gớm nhất thế giới, bug này hơi to đấy.Giàu sang là kẻ thù của chính quyền, béo tốt đành phải xẻ thịt thôi.

Sở Tiêu Nhiên chưa mạnh đến mức có thể thoát khỏi bộ máy chính quyền trên mảnh đất mà anh ta đang đứng.Ninh Thư chỉ biết mượn gió để xử lý anh ta.Ninh Thư lại nhận rất nhiều vụ kiện miễn phí, tất cả đều giúp những người không có cửa khiếu nại, thời gian này danh tiếng văn phòng lại tăng cao.Cô là nhà từ thiện trong ca từ của báo chí.

Cánh nhà báo liên tục đến phỏng vấn cô.

Thỉnh thoảng cô sẽ xuất hiện trên mặt báo, chậm mà chắc, không ồn ào và khoa trương, bởi quá nổi tiếng sẽ chỉ dẫn đến hiệu ứng ngược.Ninh Thư biết người nâng đỡ cô đang vun đắp thếgiới cho cô, việc Ninh Thư cần làm đó là cố gắng hoàn thành việc mà cô nên làm.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 518: Hội chứng Stockholm - Tôi không hiểu


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư biết vị trí của mình, cô là một quân cờ dùng để xử lý Sở Tiêu Nhiên, mà Ninh Thư cũng sẵn lòng làm quân cờ này.Lũng đoạn nền kinh tế là việc một thương nhân như anh ta được làm à?Một vài việc làm của Sở Tiêu Nhiên đã chạm vào ranh giới cuối cùng của lãnh đạo.Ngoài việc bận rộn ở văn phòng, Ninh Thư vẫn dành thời gian về thăm ông bà Từ.

Thế nhưng lần nào gặp bà Từ cũng nhắc đến việc đi xem mắt đầu tiên.Bà Từ thấy con trai cũng đã có tuổi, nhẩm tính đã hơn ba mươi, người ta làm bố ở tuổi này hết rồi.Con trai cũng được xem như có sự nghiệp thành công, có thể lấy được cô gái tốt hơn Hạ Hiểu Mạn.Bình thường bà Từ không nhắc đến nhưng thật ra bà vẫn rất giận Hạ Hiểu Mạn.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Ninh Thư không có bất cứ cô gái nào, ngay cả một đối tượng để ý cũng không có.

Điều ấy làm bà Từ suy đoán rằng con trai bà vẫn nhớ nhung Hạ Hiểu Mạn.Ninh Thư toát hết mồ hôi hột, bảo cô lấy một cô gái ư, đừng đùa thế.

Cô nói với bà mình đang cố gắng kiếm bạn gái, kiếm được sẽ mang về ngay và chạy mất dạng.Mặc dù có trả lời đối phó nhưng âu vẫn chưa là đủ so với sự nhiệt tình của bà Từ.

Cứ cách vài hôm bà lại gọi Ninh Thư giới thiệu con gái nhà ai hiền lành xinh đẹp, bảo Ninh Thư về đi xem mắt.Ninh Thư đến chết mất thôi, chuyện ấy đợi Từ Văn Lãng về giải quyết.Ninh Thư vùi đầu vào công việc, chắc do lần trước Ninh Thư quá thẳng thắn nên đã lâu rồi Hạ Hiểu Mạn không qua tìm cô, không cả gọi điện thoại.Cô gặp Hạ Hiểu Mạn với tư cách bạn gái Sở Tiêu Nhiên trong một bữa tiệc.

Hạ Hiểu Mạn không còn niềm nở với Ninh Thư, không bắt chuyện với Ninh Thư.

Dù có chạm mắt nhau, Hạ Hiểu Mạn cũng lẩn tránh ngay lập tức.Hờ hờ, Hạ Hiểu Mạn đang dỗi đây mà.

Cô ta cho rằng làm vậy sẽ khiến cô khó chịu, sẽ khiến cô nhún nhường trước.Con người mà, ai cũng yêu bản thân, nhân từ với bản thân, tự cho mình là đúng.Sở Tiêu Nhiên bạo lực lạnh với Hạ Hiểu Mạn vì cho rằng Hạ Hiểu Mạn không xa được anh ta.

Hạ Hiểu Mạn nhún nhường Sở Tiêu Nhiên nhưng cô lại bạo lực lạnh với Ninh Thư.

Cô ta nghĩ Ninh Thư yêu cô ta nên đến lượt Từ Văn Lãng nhún nhường cô ta.Ninh Thư rất ngạc nhiên đấy, đừng nói là Hạ Hiểu Mạn muốn cô xin lỗi cô ta nhé.Ninh Thư: →_→ Ninh Thư trò chuyện với mọi người, không buồn bố thí một ánh mắt cho Hạ Hiểu Mạn.

Cô thích làm gì mặc cô, dù Hạ Hiểu Mạn có chết trước mặt cô, Ninh Thư cũng không mảy may xúc động.Sở Tiêu Nhiên nheo mắt nhìn Ninh Thư, kéo Hạ Hiểu Mạn qua nơi Ninh Thư đứng.

Hạ Hiểu Mạn không muốn đi: "Em không đi."

Sở Tiêu Nhiên nhăn mày, bỏ qua cho việc Hạ Hiểu Mạn không nghe lời, dễ thấy vì hành động chủ động tránh né Từ Văn Lãng của cô ta đã nịnh được Sở Tiêu Nhiên, anh ta để Hạ Hiểu Mạn đợi ở đây."

Luật sư Từ."

Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư: "Anh là người thăng tiến nhanh nhất mà tôi từng gặp.

Ngày xưa chỉ là một luật sư nhỏ bé, nay đã thành luật sư từ thiện của Chính phủ, anh quả thật rất biết thích nghi.

Xuất hiện trước công chúng là nhà từ thiện, nhưng chẳng hay bộ mặt phía sau là ai."

Sở Tiêu Nhiên đang nói cô phải quỳ phải lạy mới có ngày hôm nay, Ninh Thư bỏ ngoài tai lời châm biếm của Sở Tiêu Nhiên.

"Người ta không quan tâm bộ mặt phía sau của tôi là ai.

Người đến nhờ tôi bào chữa cũng không quan tâm vì tôi có thể thắng án cho họ.

Người cần luật pháp giúp càng không quan tâm, vì họ không cần trả giá cao mà vẫn giành lại công bằng."

Ninh Thư thờ ơ: "Tôi làm việc mà tôi nên làm, có gì để mà hổ thẹn, lo lắng đâu?"

Sở Tiêu Nhiên đanh con ngươi, đang định cất lời lại có tiếng ly rơi ở phía khác đã thu hút sự chú ý của mọi người.Sở Tiêu Nhiên và Ninh Thư ngoảnh lại, cả hai cùng thấy lễ phục trắng của Hạ Hiểu Mạn thấm đầy rượu vang đỏ.

Trong khi đó, cô gái xinh đẹp quyến rũ trước mặt Hạ Hiểu Mạn đang xin lỗi Hạ Hiểu Mạn một cách qua loa.Ninh Thư nhìn rồi thôi, cô không có hứng quan tâm chuyện cướp tình này.Sở Tiêu Nhiên qua đưa Hạ Hiểu Mạn đi thay đồ.Cảnh vừa rồi làm Ninh Thư cảm thấy Hạ Hiểu Mạn là một kẻ to đầu mà không bằng trẻ con.

Gặp chuyện sẽ luống cuống chân tay đợi hoàng tử đến cứu.

Bảo sao phụ thuộc vào Sở Tiêu Nhiên, không muốn rời xa Sở Tiêu Nhiên.Sở Tiêu Nhiên tàn nhẫn, độc ác với cô ta, nhưng mới dịu dàng đôi chút đã khiến Hạ Hiểu Mạn hãm sâu, không thể rời khỏi.

Vậy mà Hạ Hiểu Mạn vẫn kiên quyết phủ nhận tâm lý ấy bằng ảnh và phim nóng, bao biện không rời xa Sở Tiêu Nhiên được vì phim ảnh.Lý do thì nhiều vô kể, nhưng tóm lại Hạ Hiểu Mạn đã yêu người đàn ông cưỡng bức cô ta.Ninh Thư vẫn theo chân kiểm soát viên ở Sở Thuế cục đến kiểm tra sổ sách ở công ty của Sở Tiêu Nhiên.

Hiện giờ công việc kiểm toán rất đều đặn, cứ khoảng hai tháng sẽ đến một lần.

Bình thường cuối năm mới kiểm toán, lần chăm chỉ nhất là nửa năm một lần, mà nay đều đặn hai tháng là chuyện rất bất thường.Sở Tiêu Nhiên nhìn thấy Ninh Thư, anh ta lạnh mặt, nói giọng hung dữ: "Luật sư Từ cố ý nhằm vào tôi sao?

Hai tháng kiểm tra một lần có để công ty của tôi kinh doanh nữa không?"

Ninh Thư cười tít: "Không chỉ cần kiểm tra công ty của anh Sở mà cần kiểm tra tất cả công ty khác.

Đây là quyết định của lãnh đạo nhằm điều tra vấn đề trốn thuế mấy năm nay."

Sở Tiêu Nhiên mím môi, Ninh Thư nhấp một ngụm cà phê thư ký pha cho, nhàn nhã ngồi đợi kiểm toán viên kiểm tra.Sở Tiêu Nhiên lạnh lùng với Ninh Thư: "Luật sư Từ kiên quyết chống đối tôi?"

Bọn cô vẫn luôn ở phe đối địch mà?Ninh Thư tỉnh bơ: "Anh Sở nói gì tôi không hiểu."

Sở Tiêu Nhiên cười khẩy: "Có một số việc không đơn giản như bề ngoài.

Anh tưởng một luật sư nhỏ bé như anh chống đối được tôi?"

Ninh Thư bật cười.

Sở Tiêu Nhiên nói ra câu này rõ ràng anh ta thiếu tự tin, thà nói cho cô nghe còn hơn nói cho người khác nghe.Có một số danh mục không rõ ràng, Ninh Thư lấy giấy tờ ra ngay.

Sở Tiêu Nhiên quắc mắt nhìn Ninh Thư, rút tấm séc hỏi kiểm toán viên: "Lần này là bao nhiêu?"

Sở Tiêu Nhiên là người có quyền ở thành phố T, mấy kiểm toán viên sợ hãi trước đôi mắt hung dữ của Sở Tiêu Nhiên.

Họ run run, nếu Sở Tiêu Nhiên định truy cứu, mấy người họ không gánh được.Ninh Thư đỡ lời: "Gấp ba, phạt gấp ba phần tiền không rõ ràng."

Sở Tiêu Nhiên đanh mắt, mím chặt đôi môi mỏng.

Cuối cùng xé một tấm séc điền số tiền.

Nét bút máy soàn soạt trên giấy làm rách nhiều chỗ.Ninh Thư nhận tấm séc trong sung sướng, sau đó lạilấy giấy tờ khác ra: "Anh Sở, đây là thư phản hồi về giá cả hàng hoá.

Công tyanh cần chỉnh sửa lại một số giá hàng."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 519: Hội chứng Stockholm - Âu cũng chỉ vì tình cũ


Chuyển ngữ: WanhooCông ty của Sở Tiêu Nhiên lũng đoạn khá nhiều ngành, bao gồm cả giá cả hàng hoá.

Đại đa số, giá hàng hoá đều do Sở Tiêu Nhiên thiết lập với mức giá cao nên lãnh đạo yêu cầu cần thiết điều chỉnh giá cả.

"Mong là lần sau đến, giá hàng của anh đã được điều chỉnh xong."

Ninh Thư bỏ qua gương mặt cáu kỉnh của Sở Tiêu Nhiên: "Anh Sở vui lòng điều chỉnh giá theo thư phản hồi."

Sở Tiêu Nhiên lạnh mặt cầm thư phản hồi xem rồi vứt sang bên, không để thư phản hồi vào mắt.

Ninh Thư chỉ cười mỉm, Sở Tiêu Nhiên muốn làm gì là quyền tự do của anh ta.

Việc Sở Tiêu Nhiên trốn thuế lại bị cánh nhà báo vạch mặt.

Ngoài công ty của Sở Tiêu Nhiên, vẫn còn một số công ty nhỏ lẻ khác nhưng đó chỉ là những cái tên không đáng chú ý, không ai quan tâm đến họ.

Họ chỉ quan tâm công ty của Sở Tiêu Nhiên vì công ty của Sở Tiêu Nhiên đã được niêm yết trên sàn chứng khoán.

Bài báo cũng viết lãnh đạo đã yêu cầu Sở Tiêu Nhiên điều chỉnh giá cả hàng hoá, đặc biệt là nhu yếu phẩm.

Sở Tiêu Nhiên ém nhẹm tin tức này nhưng không có tác dụng như lần trước nữa.

Truyền thông bàn tán về vấn đề này mấy hôm mới dừng lại.

Sở Tiêu Nhiên xem tin tức trong ti vi treo tường mà trợn mắt tức giận, quăng thẳng điều khiển làm vỡ màn hình vô tuyến.

Hạ Hiểu Mạn giật thót, hỏi: "Anh làm sao thế?"

Sở Tiêu Nhiên ngoảnh lại nhìn Hạ Hiểu Mạn, cơn tức giận bay biến, thay vào đó là sự độc ác, quyến rũ ma mị kỳ lạ.

Hạ Hiểu Mạn hoảng sợ trước đôi mắt của anh ta."

Hừ, còn không phải tình cũ của em tưởng mình có phông bạt to định đối đầu với anh à."

Sở Tiêu Nhiên khinh thường thấy rõ: "Anh ta đang trả thù anh."

Hạ Hiểu Mạn cắn môi, cô biết nói thế nào về chuyện này đây.

Đôi mắt Sở Tiêu Nhiên bập bùng ngọn lửa, nhếch môi cười châm biếm.Hạ Hiểu Mạn mệt quá, cô thấy Sở Tiêu Nhiên đang đổ lỗi lên đầu cô.

Trong khi cô không biết, cô bị Sở Tiêu Nhiên chụp ảnh và lấy đó để đe đọa cô, nên cô mới rời khỏi anh Văn Lãng luôn tốt với mình để rồi chịu đựng mọi thứ.Sở Tiêu Nhiên đổ lỗi cho cô, anh Văn Lãng đổ lỗi cho cô, bố mẹ xấu hổ vì cô.

Cô là người mất trong trắng lại vẫn mặt dày ở bên cạnh Sở Tiêu Nhiên.Hạ Hiểu Mạn mệt mỏi trở lên trên tầng.

Sở Tiêu Nhiên chặn đường Hạ Hiểu Mạn, nhìn Hạ Hiểu Mạn từ trên xuống, châm biếm xót xa: "Em sao vậy, thấy bạn trai cũ trở mình nên muốn về với người ta?"

Hạ Hiểu Mạn càng đau khổ hơn, run giọng nói: "Anh biết đó là chuyện không thể, sao anh cứ phải nói làm gì.

Anh đừng làm em đau nữa được không?"

Sở Tiêu Nhiên mím môi ôm Hạ Hiểu Mạn, ghé sát tai Hạ Hiểu Mạn thì thầm: "Để anh biết em và Từ Văn Lãng còn vấn vương, anh sẽ giết Từ Văn Lãng.

Từ Văn Lãng sẽ chết vì em."

Hạ Hiểu Mạn rùng mình, ngẩng khuôn mặt ngơ ngác nhìn Sở Tiêu Nhiên: "Em còn vấn vương với anh Văn Lãng bao giờ, sao anh cứ phải hèn hạ thế."

"Anh Văn Lãng?

Nghe thân quá nhỉ?"

Sở Tiêu Nhiên lạnh giọng bế bổng Hạ Hiểu Mạn.Hạ Hiểu Mạn hoảng hốt đấm Sở Tiêu Nhiên, hét: "Sở Tiêu Nhiên đồ cầm thú."

"Do anh chưa thoả mãn em nên mới để em nghĩ anh này anh khác.

Để anh cho em biết ai mới là người đàn ông chiếm hữu em."

Sở Tiêu Nhiên nói giọng lạnh lùng.Hạ Hiểu Mạn đỏ bừng mặt, Sở Tiêu Nhiên thấy Hạ Hiểu Mạn xấu hổ, chút dịu dàng thoáng lướt qua đôi mắt.Ninh Thư vẫn luôn để ý động tĩnh của Sở Tiêu Nhiên, trong khoảng thời gian cho phép điều chỉnh giá cả, Sở Tiêu Nhiên không có hành động cũng như đưa ra chỉ thị điều chỉnh giá.Ninh Thư hơi bất ngờ, Sở Tiêu Nhiên không quan tâm thật hay có quân bài phòng hờ nào đây.Ninh Thư gọi cho Sở Tiêu Nhiên, nhắc Sở Tiêu Nhiên mau chóng điều chỉnh giá.Sở Tiêu Nhiên trực tiếp chặn Ninh Thư, Ninh Thư gọi lại đều không gọi được.Ninh Thư không hề giận, để rồi xem ai liều hơn ai.Sở Tiêu Nhiên không có hành động, Ninh Thư cũng không vội.

Áp lực đổ dồn hết về Sở Tiêu Nhiên, Sở Tiêu Nhiên có làm gì cũng là chạm vào lòng tự tôn.

Hạ giá sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Sở Tiêu Nhiên, nhưng nếu không làm theo tức đang khiêu khích lãnh đạo thành phố T.Sở Tiêu Nhiên là một con lợn béo, mà còn có xu hướng vượt chuồng, không xẻ thịt không được.Vài hôm sau, Sở Tiêu Nhiên tổ chức họp báo.

Có mặt phóng viên ở đây, Sở Tiêu Nhiên tuyên bố thẳng thừng sẽ dừng sản xuất một số mặt hàng do vốn đầu tư quá cao, muốn hạ giá chỉ có dừng sản xuất.Cú nổ mà Sở Tiêu Nhiên tung kéo theo khủng hoảng trong nhân dân.

Sở Tiêu Nhiên độc quyền khá nhiều ngành, nếu dừng sản xuất vậy nhất định sẽ thiếu một vài mặt hàng.Người dân đổ xô đi mua tích trữ lương thực, nền kinh tế cả thành phố T xáo trộn theo.

Hàng hoá ngày càng ít, không khí trong thành phố ngày càng căng thẳng, thậm chí đã diễn ra cả các vụ ẩu đả.Nhìn thành phố T khủng hoảng mà Ninh Thư thật sự khâm phục Sở Tiêu Nhiên.

Hành vi của Sở Tiêu Nhiên đang khiêu khích lãnh đạo trắng trợn.

Các ông muốn điều chỉnh giá hàng của tôi, tôi sẽ cho cả thành phố T khủng hoảng.Chẳng hay Sở Tiêu Nhiên cậy gì mà dám khiêu khích cả chính quyền?Sở Tiêu Nhiên đang thích chết đây mà.Thành phố T đã khủng hoảng mấy ngày, lãnh đạo không cần Sở Tiêu Nhiên ra tay mà họ đã nhập hàng theo nguồn cung khác để bù đắp hàng hoá thiếu hụt.Sau khi nguồn hàng này đổ về, Sở Tiêu Nhiên đã không còn độc quyền được một số sản phẩm.Ngày trước có Sở Tiêu Nhiên, lương thực thực phẩm của nơi khác khó mà đổ về thành phố T.

Thành phố T gần như là sân nhà của công ty Sở Tiêu Nhiên, người dân bị buộc phải mua đồ của công ty anh ta.Sở Tiêu Nhiên muốn xáo trộn kinh tế thành phố T, kết quả lãnh đạo đã nhập hàng từ nơi khác.Để xem ai thắng ai.Lãnh đạo đã ổn định lòng dân nhưng Sở Tiêu Nhiên thì không.

Hiện thị trường trong thành phố ngập tràn các hàng hoá cùng loại mà còn rẻ hơn của công ty anh.Anh đã tự tin rằng mình sẽ làm chao đảo nền kinh tế, nhưng tình hình bây giờ làm Sở Tiêu Nhiên không biết xoay sở thế nào.Quan trọng hơn hết, vị trí ông trùm kinh tế thành phố T của anh đang bị đe đọa.

Cùng với đó, độc quyền thu về rất nhiều tiền, nhưng một số sản phẩm không còn ưu thế độc quyền nữa.Sở Tiêu Nhiên biết mình đã mắc bẫy.

Đây là âm mưu nhằm vào anh, dù anh làm gì cũng sẽ suy yếu thực lực.Từ Văn Lãng?Tên này cũng cứng cánh đấy!
 
Back
Top Bottom