Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 540: Trọng nữ khinh nam - Sự kỳ lạ của Mộc Tuyết


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư tu luyện trên giường nhưng không có hiệu quả, có thể do tư chất cơ thể này quá kém, tạm thời chưa có kết quả.Ninh Thư hơi khó chịu, cô không biết khó chịu ở đâu.

Có lẽ do cơ thể không khoẻ nên tâm trạng cũng đi xuống.

Bởi vậy mà Tuyệt Thế Võ Công luôn có tác dụng tăng sức khoẻ cũng không có tác dụng lắm.Ninh Thư phát cáu, cô sẽ luôn trong trạng thái khó chịu nếu không tu luyện ra kết quả.Cơ thể này nghiện đan dược, lúc nào cũng thèm ăn đan dược.Tu luyện một khoảng thời gian dài vẫn không có kết quả, được cái tiết ra một ít mồ hôi màu đỏ sẫm.

Đây chắc hẳn là mầm bệnh trong cơ thể, mồ hôi có màu đỏ của chu sa.Tắm rửa sảng khoái xong nhẹ người hơn nhiều, đầu óc cũng thư thái hơn nhiều.Phê duyệt tấu chương một lúc, Ninh Thư ra ngoài đi dạo để thả lỏng tâm trạng, giải toả cảm giác bức bách khó chịu trong người.Ninh Thư cần phải giữ tỉnh táo mới hoàn thành được nhiệm vụ.

Có một trái tim tỉnh táo mới nhận thức được sự thay đổi xung quanh.Dạo một lúc trong Ngự hoa viên, cô gặp một nam phi đang vui chơi.

Nam phi này rất gợi cảm, anh ta mặc đồ lụa mỏng, nhìn thấy rõ cả hai nụ hồng ở ngực.

Dù ăn mặc rất khiêu gợi nhưng trông là biết là đàn ông.Nam phi thấy Ninh Thư thì sáng rực mắt, bồ nhào đến như mèo thấy mỡ.Nam phi mới lại gần hơn Ninh Thư đã ngửi thấy mùi xông hương nồng nặc, cô lùi khẽ lại vài bước."

Bệ hạ, sao dạo này ngài không qua chơi với Nhạc, Nhạc nhớ bệ hạ lắm."

Nam phi hờn dỗi.Ninh Thư nhăn mày: "Phượng hậu không nói với các chàng sao?

Dạo này trẫm không được khoẻ, tạm thời không qua hậu cung."

Nam phi tên Nhạc bĩu môi không trả lời.

Vậy tức biết phượng hậu đã thông báo với họ.Liễu Trường Thanh là một người giỏi giang, giúp người ủy thác quản lý hậu cung đâu ra đó.Ninh Thư không hiểu tại sao Mộc Nghê Thường lại biếm hắn ta vào lãnh cung.

Do có quan hệ với Hoàng thái nữ chăng?Rõ ràng Mộc Nghê Thường có thích Liễu Trường Thanh, tại sao đến chết vẫn không nhìn Liễu Trường Thanh thêm một lần?"

Không có việc gì cứ ở trong cung, nắng gắt thế này sẽ cháy da chàng mất."

Ninh Thư nói với nam phi."

Thật sao?"

Nam phi sờ mặt, hành lễ với Ninh Thư rồi đi vội.Đàn ông hậu cung đều so bề sắc đẹp, quan tâm khuôn mặt là điều hiển nhiên.Ninh Thư đi lung tung lại đến Phượng Tê Cung của Liễu Trường Thanh.

Đang nghĩ có nên vào không thì thấy Mộc Tuyết đi từ trong ra.Thấy Mộc Tuyết, Ninh Thư sáng mắt: "Hoàng thái nữ qua thăm phượng hậu?"

"Vâng ạ, nhi thần qua thăm phụ hậu một lát, giờ định về."

Mộc Tuyết trả lời kính cẩn.Chẳng hay có phải ảo giác của Ninh Thư hay không, rõ ràng Mộc Tuyết rất kính cẩn nhưng Ninh Thư không cảm nhận được thái độ kính trọng thật lòng.Ninh Thư ừ cho qua, Mộc Tuyết xin lui rồi đi mất.

Nhìn theo dáng Mộc Tuyết, Ninh Thư càng nhìn càng thấy giống đàn ông.

Đàn bà khung xương mềm, bước đi khó tránh việc lắc hông.Còn Mộc Tuyết lại đi cứng nhắc, cô đoán cô ta đang kẹp mông lại.Ninh Thư chỉ đứng nhìn Phượng Tê Cung chứ không có ý định vào trong, vì cô cứ thấy ngài ngại khi gặp Liễu Trường Thanh.Cô không phải Mộc Nghê Thường, để Liễu Trường Thanh phát hiện điều khác thường sẽ không hay.Ninh Thư về cung điện.Về đến cung, Ninh Thư lại cử thêm mấy ám vệ hoàng gia quan sát Hoàng nhị nữ Mộc Mộng và Hoàng tam nữ Mộc Nhu, xem xem có ai có đủ tư chất làm nữ hoàng hay không.

Nếu vẫn không được thì sẽ tìm hoàng nữ nhỏ tuổi hơn, dàn xếp trước, đảm bảo giữ vững giang sơn.Ninh Thư đã hiểu ý của Mộc Nghê Thường là không để đàn ông cướp giang sơn và cần đảm bảo giang sơn thuộc về họ Mộc.Thời gian này Ninh Thư không hề dừng việc luyện Tuyệt Thế Võ Công nhưng vẫn chưa luyện ra kình khí.Hiện đại thiếu thốn linh khí mới không luyện ra kình khí, theo lẽ thường sẽ luyện ra một ít kình khí ở cổ đại nhưng Ninh Thư đã bỏ công bỏ sức rất nhiều vào cơ thể này mà vẫn công cốc.Duy chỉ có việc tiết mồ hôi khắp người giúp bài độc tố trong cơ thể, nhưng nhiêu đó vẫn chưa là đủ với Ninh Thư.Ninh Thư sắp xếp lại báo cáo của ám vệ, ám vệ nói Mộc Tuyết ở phủ luôn mặc đồ đen, chưa bao giờ đeo trang sức, bình thường không cho ai phục vụ mà cũng không ghé hậu viện.Bộ ngực đẫy đà cũng bị bó lại.Qua đó, Ninh Thư dám chắc một trăm phần trăm linh hồn bên trong Mộc Tuyết là đàn ông, còn là một người đàn ông mắc bệnh gia trưởng nặng.Đúng là càng ngày càng vui!Có điều Mộc Tuyết vẫn làm được việc tốt đó là phổ biến dấu câu.

Cô đã thảnh thơi hơn kho đọc tấu chương, xử lý chính sự.Việc Ninh Thư cần làm đó là đi theo đường cũ phế truất ngôi vị thái tử của Mộc Tuyết giống như Mộc Nghê Thường đã làm.

Phải chăng Mộc Nghê Thường đã phát hiện điều gì mới mạo hiểm yên bình để thay đổi ngôi vị thái tử của Mộc Tuyết?Phát hiện linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là đàn ông?Cốt truyện không nhắc đến điều này với Ninh Thư.Chung quy lại nhiệm vụ này không đơn giản.Thế mà mới đầu cô còn ngây thơ cho rằng nhiệm vụ này dễ dàng.Nhiệm vụ vủa cô càng ngày càng khó, do cô kém may mắn hay do hệ thống cố tình chọn đây?Thời gian này Ninh Thư không qua hậu cung, thỉnh thoảng Liễu Trường Thanh có mang ít canh bổ qua, nhắc nhở Ninh Thư giữ gìn sức khoẻ với khuôn mặt lạnh lùng, quan tâm cho có lệ làm Ninh Thư hơi khó chịu.Hễ thấy cây sáo trúc treo ở hông Liễu Trường Thanh là Ninh Thư lại muốn biết lai lịch của cây sáo đó.

Trông có vẻ Liễu Trường Thanh rất nâng niu cây sáo này, ngoại trừ lúc ngủ, lúc nào cũng mang theo.Ninh Thư bắt đầu ngứa ruột, không kìm được hỏi: "Phượng hậu, cây sáo này có ý nghĩa gì sao?"

Liễu Trường Thanh tháo cây sáo xuống, trả lời: "Đây là cây sáo Trường Thanh tự làm."

Mặt sáo có vài vết loang như dấu vết đọng nước, Ninh Thư gật đầu: "Phượng hậu khéo tay quá."

Liễu Trường Thanh mím môi trông có vẻ xuống tâm trạng, dặn Ninh Thư nhớ uống canh rồi ra về.Ninh Thư ngu người, cô nói nhầm câu nào à?

Sao cô thấy Liễu Trường Thanh giận nhỉ?Không lẽ cô không nên khen hắn ta khéo tay mà nên khen cây sáo này đẹp?"

Bẩm bệ hạ, ngày xưa ngài và phượng hậu đã từng trồng một khóm trúc đốm ạ."

Thu nữ quan đứng bên đành phải nhắc nhở.Ninh Thư: (⊙ 0 ⊙)Ra là vậy!
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 541: Trọng nữ khinh nam - Bỗng dưng hộc máu


Chuyển ngữ: WanhooLiễu Trường Thanh luôn mang theo giống trúc đã từng trồng cùng Mộc Nghê Thường, vả chăng đang muốn thể hiện trong tim Liễu Trường Thanh cũng có Mộc Nghê Thường?Ủa, xem ra cô cần hạn chế tiếp xúc với Liễu Trường Thanh rồi.

Hai người này trưởng thành cùng nhau, khẳng định hắn ta rất hiểu tính Mộc Nghê Thường.Dù đã biết lý do Liễu Trường Thanh luôn mang theo sáo trúc nhưng Ninh Thư vẫn không dám uống canh bổ Liễu Trường Thanh tặng.Cô chỉ làm theo trực giác thôi.Ninh Thư đang nghĩ xem phế ngôi vị thái tử của Mộc Tuyết thế nào, không lẽ cô cũng để long bào nữ hoàng vào trong phủ của Mộc Tuyết giống như Mộc Nghê Thường?Xử lý Mộc Tuyết bằng tội mưu phản không thoả đáng lắm, cô cần một cách tốt hơn.

Yêu cầu tiên quyết để được long bào vào phủ là Mộc Tuyết không đề phòng, nếu đề phòng chính là làm chuyện công cốc và còn bị đối phương phản đòn.Qua vài lần gặp nhau, Ninh Thư cảm nhận được linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là người kín đáo, chưa chắc đã có hiệu quả nếu dùng cách này.Nghĩ mà nhức đầu, Mộc Tuyết vẫn không có động thái nào, trước đó còn sáng tạo dấu câu giúp ích cho đất nước.

Chỉ cần cô ta không làm chuyện quá đáng, ngôi vị thái tử của Mộc Tuyết vẫn được bảo toàn.Mộc Tuyết không thường xuyên xuất hiện trước mặt Ninh Thư nên Ninh Thư không tìm hiểu được phong cách làm việc của Mộc Tuyết.

Lần trước đề xuất việc cho đàn ông đi học bị cô quát một trận, sau đó Mộc Tuyết không nhắc lại chuyện ấy nữa.Dễ thấy đã giấu nhẹm trong lòng.Khác với Mộc Tuyết, Mộc Dao ăn chơi nhảy múa khắp nơi, có đồ ngon lại mang vào đưa Ninh Thư một phần, quả là cô con gái hiếu thảo.Thấy Mộc Dao phơi phới, Ninh Thư đoán cô bé lại gặp được anh đẹp trai nào đó, vậy là cô hỏi: "Trẫm nghe nói dạo này con rất thân với con trai Nguyên thừa tướng."

"Ai thân với hắn chứ nhi thần thì không."

Mộc Dao tức giận, suýt nhảy đổng lên.Ninh Thư nhìn cô bé: "Không thân thì không thân.

Trẫm cũng nghe một số lời đồn trong cung rồi, đã không thích thì đừng để xảy ra chuyện gì bêu xấu danh tiếng của Nguyên Quân, kẻo sau có lỡ, hắn ta chỉ lấy con được thôi."

Mộc Dao lo lắng ra mặt hỏi Ninh Thư: "Bêu xấu danh tiếng của hắn thật ạ?

Hay là nhi thần cưới hắn vậy."

Ninh Thư: ...Bé ngoan ra chỗ khác chơi.Ninh Thư cứ tưởng Mộc Dao sẽ không đơm hoa kết trái nhanh như thế, vậy mà thượng triều hôm sau, Mộc Dao đã quỳ phịch xuống xin Ninh Thư hạ chỉ lấy chồng."

Thưa mẫu hoàng, nhi thần muốn lấy Nguyên Quân."

Mộc Dao vào thẳng vấn đề.Nguyên thừa tướng đứng bên nghe mà ho sặc sụa, nhìn Mộc Dao chằm chằm.Ninh Thư day trán hỏi Nguyên thừa tướng: "Ý nhà Nguyên khanh thế nào?"

Xem biểu cảm của mẹ Nguyên Quân là biết Mộc Dao chưa nói trước với bà.Nguyên thừa tướng nghĩ bụng, bệ hạ chiều chuộng Hoàng tứ nữ, Nguyên Quân gả cho Hoàng tứ nữ cũng xem như có mái ấm.Nguyên thừa tướng hiểu con trai, con bà kiêu ngạo, không chịu nhún nhường trước con gái.

Hoàng tứ nữ là cô gái tốt tính, chắc là có thể bao dung cho Nguyên Quân."

Bẩm, thần rất lấy làm vinh hạnh."

Nguyên thừa tướng trả lời.Ninh Thư cũng hạ chỉ gả Nguyên Quân làm chồng Mộc Dao, ngay từ đầu Ninh Thư đã không có ý định chia cắt hai con người này.Con trai của Nguyên Quân ngồi vào ghế rồng cũng do có duyên, hiện giờ Ninh Thư không cho Mộc Dao ngồi vào ghế rồng, thân đàn ông quanh góc nhà như Nguyên Quân sẽ không giỏi nhường ấy.Ninh Thư và Nguyên thừa tướng định ngày thành hôn, Mộc Dao cứ cười tít mắt, rõ ràng rất thích Nguyên Quân.Ninh Thư để ý thấy Mộc Tuyết vẫn giữ im lặng, cô hỏi: "Hoàng thái nữ có để ý chàng trai nào không?

Chồng con không thể bỏ trống mãi, con cũng nên có một người chồng chăm sóc."

Mộc Tuyết khựng mặt rồi lại trở về với biểu cảm bình thường.

Nếu Ninh Thư không tinh mắt cũng không nhận ra chút thay đổi sắc mặt của Mộc Tuyết."

Nhi thần không vội, đến khi nhi thần tìm thấy... chàng trai thích hợp, nhi thần sẽ xin mẫu hoàng hứa gả."

Mộc Tuyết kính cẩn.Ninh Thư ừ một tiếng rồi cảm thấy cay họng, máu xộc lên mồm, miệng toàn mùi máu.Gay rồi!

Tình hình gì vậy?Ninh Thư biến sắc, cố gắng nuốt ực máu trước mặt các văn võ bá quan rồi vẫy tay với Thu nữ quan.

Thu nữ quan lập tức nói: "Bãi triều."

Ninh Thư đứng phắt dậy sải bước về Thiền điện.

Mộc Tuyết đanh mắt nhìn theo dáng Ninh Thư rồi lại vui vẻ với Mộc Dao: "Chúc mừng hoàng muội ôm mỹ nhân về nhà."

"Cảm ơn hoàng tỷ."

Mộc Dao cười hạnh phúc.Mộc Tuyết chỉ nhếch môi nhìn Mộc Dao.Về đến Thiền điện, Ninh Thư nôn ngay một bãi máu, Ninh Thư không biết tại sao cô lại nôn ra máu.Ninh Thư tự bắt mạch, cô chau gắt đôi mày, mạch cô vẫn bình thường mà?"

Bệ hạ?"

Thu nữ quan hãi hùng khi thấy Ninh Thư nôn ra máu.

Ninh Thư lau mép: "Gọi ngự y đến đây, đừng làm lớn chuyện."

Triệu chứng giống với trúng độc, nhưng đó là điều không thể.

Cô sẽ phát hiện nếu tiếp xúc với độc tố.

Dù cô chỉ hiểu một chút về y thuật nhưng cô giỏi về chế độc, cô không ngờ có ngày mình lại trúng độc.Ninh Thư bắt mạch đi bắt mạch lại nhưng mạch đập không giống trúng độc, không lẽ y thuật của cô quá kém?Định mênh, làm nữ hoàng khổ quá, lúc nào cũng có rắn trong chăn, lúc nào cũng có điêu dân muốn hại trẫm.Tóm lại Ninh Thư vẫn không hiểu tại sao cô lại trúng độc.Ngự y đến, Ninh Thư bảo ngự y bắt mạch ngay lập tức.

Ngự y nghe hồi lâu rồi lắc đầu: "Mạch của bệ hạ giống với trúng độc nhưng cũng không giống trúng độc."

Nói rồi ngự y lại nhúng kim bạc vào máu Ninh Thư nôn dưới đất, quan sát màu sắc thay đổi của cây kim, thưa: "Chắc là trúng độc."

Ninh Thư phẩy tay cho ngự y lui, cô lấy một viên thuốc giải độc đã mua từ trước ra uống một viên.Những tưởng uống một viên thuốc giải độc rồi độc tố sẽ thải ra ngoài, nhưng chẳng bao lâu Ninh Thư lại hộc máu miệng.Ninh Thư ngơ ngác, tại sao thuốc giải độc do hệ thống sản xuất cũng không có tác dụng?Ninh Thư chùi mép bằng đôi tay run run."

Sao thế này 2333?"

Chuyện này rất lạ, Ninh Thư gọi thầm 2333."

Để tôi kiểm tra người cô trước."

2333 nói rồi im bặt.Ninh Thư nôn nóng: "Tóm lại là làm sao?"

"...

Cô trúng độc thật, chính xác hơn là bị nguyền rủa... mà còn là... sản phẩm của hệ thống."

2333 nói.Ninh Thư: Định mệnh!Tức là có một người thực thi nhiệm vụ khác ở trong nhiệm vụ này.

Người đó còn nguyền rủa cô trong thầm lặng mà cô còn không hay biết?"

Có cách phá không?"

Ninh Thư hỏi 2333.Ninh Thư lặng thinh.Ninh Thư lạnh toát cả người, nếu cô chết vậy nhiệmvụ này thất bại.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 542: Trọng nữ khinh nam - Tự sát đi


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư rất thắc mắc người thực thi nhiệm vụ kia là ai, đang ở trong cơ thể nào.Nhưng việc quan trọng nhất hiện giờ là lời nguyền này, Ninh Thư hỏi 2333: "Không có cách nào phá được à?"

"Không có.

Lời nguyền là đạo cụ, người bị nguyền rủa chắc chắn phải chết thế nên cô xác định thất bại nhiệm vụ này."

2333 rất bất lực: "Nhưng may mà trước đó cô đã mua một bùa hộ mệnh, bùa hộ mệnh này sẽ cứu cô một mạng."

Định mệnh, ức không chịu được."

Chúng ta rời khỏi thế giới này thôi."

2333 nói: "Trước sau gì người bị nguyền rủa cũng chết."

Ninh Thư cắn môi, hỏi: "Rời đi thế nào?"

"Tất nhiên là chết rồi, tự sát đi."

2333 tỉnh bơ.Trời, sao thực hiện được cách làm ngu ngốc đó.

Cô chết rồi thái tử Mộc Tuyết sẽ lên ngôi hoàng đế mà còn là đàn ông lên ngôi hoàng đế nữa, như vậy có khác gì cốt truyện đâu?Ninh Thư lắc đầu, dù có nhiệm vụ thất bại cũng phải cố mà chịu đựng.

Cô sẽ không cho người thực thi nhiệm vụ mà cô không biết kia hoàn thành nhiệm vụ, dù cô có chết cũng phải làm gì đó."

Tôi khuyên cô tự sát cũng vì tốt cho cô tốt.

Bị nguyền rủa khổ lắm, ngày nào cũng đau như gãy xương, có cảm giác như bị hàng nghìn con kiếm gặm nhấm, có thể nói đau đến chết đi sống lại mà còn nôn ra máu nữa."

2333 rất bất lực.Đậu má?

Ninh Thư hãi hùng, thiếu chút bật dậy.

Lần đầu Ninh Thư biết đến đạo cụ độc ác thế mà hiện còn đang sử dụng trên người cô.Ninh Thư chọn dùng đạo cụ để bảo vệ, tăng cường sức mạnh chứ không để ý đến các loại đạo cụ độc ác nhường này.Ninh Thư lại cảm thấy cay cuống họng, máu lại ọc lên miệng.

Ninh Thư mỉm cười nuốt máu xuống, uống hớp trà súc miệng rồi ực máu xuống bụng.2333: ...Đây là bức tranh tả thực nuốt ực máu trộn răng."

Không đi thật à?"

2333 hỏi lại: "Cái này đau lắm, đau ơi là đau đấy, hiếm có người chịu được.

Đây là đạo cụ thuộc hệ Mộc độc ác nhất hệ thống, ai người bị nguyền rủa cũng tự kết liễu cuộc sống."

Ninh Thư: →_→Đã sợ lắm rồi mà cái thứ gì đâu vẫn khuếch đại nỗi sợ của lời nguyền.Ninh Thư lo lắng khôn nguôi nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chạy trốn hèn nhát là cô lại cảm thấy xấu hổ.Cô phải chịu đựng, em Thư đã từng chịu được mười mấy năm hoá trị, em Thư chịu được tất cả nỗi đau nào đau hơn thế.Mặc dù Ninh Thư đã chuẩn bị tâm lý nhưng ngay tối đó cô đã được cảm thụ thế nào là đau đến mức sống không bằng chết.

Lục phủ ngũ tạng đau như bị châm trát, đau đến sắp tắc thở, đã vậy hình như còn có ai đó đập nát từng khúc xương của cô một cách chậm rãi.Chưa hết, cô còn liên tục hộc máu, mới một lúc thôi mà Ninh Thư đã muốn chết quách đi rồi.

Cô như ở trong cái lò, dù đã chuẩn bị thuốc giảm đau nhưng không hề có tác dụng.Lời nguyền lặp đi lặp lại như muốn ăn mòn nghị lực, khiến người ta cực kỳ đau khổ.

Lớp lớp nỗi đau chồng chéo đưa con người chạm ngưỡng giới hạn đau khổ.Ninh Thư quằn quại trên giường, cô cắn chặt chăn, đau gần chết.

Ninh Thư nhét một nắm thuốc giải độc vào miệng, lời nguyền cũng giống trúng độc, dù uống thuốc không có tác dụng nhưng Ninh Thư chỉ biết tự thôi miên rằng thuốc có tác dụng"Bệ hạ, bệ hạ, Thu nữ quan bưng ống nhổ bên long sàng khóc vì lo lắng: "Nô tỳ đi gọi ngự y."

"Quay lại."

Ninh Thư thở thều thào: "Không được làm lớn chuyện."

Gọi ngự y có tác dụng quái gì đâu, ngự y không trị được, chỉ có tự đương đầu thôi."

Bệ hạ."

Thu nữ quan nhìn máu trong ống mà hãi hùng.May sao có vẻ cơ thể đã làm quen được với đau đớn, Ninh Thư cố gắng lắm mới chịu được cơn đau.

Cô sai Thu nữ quan xử lý chăn ga dính máu bí mật, không được cho ai phát hiện.Ninh Thư run lẩy bẩy vì đau, cơ bắp cứng đờ không nhấc được cả tay lên.Cô nằm thoi thóp trên giường, liên tục đọc thầm Chú Thanh Tâm, mong rằng Chú Thanh Tâm có thể xua đi phần nào nỗi tuyệt vọng, căm hận đang xâm chiếm, hơn hết là xua đi suy nghĩ muốn chết."

Ninh Thư à, hay là chúng ta đi thôi.

Đây chỉ là lần đầu, các lần sau sẽ đau dần hơn.

Nhiệm vụ cũng đã thất bại, cô cố chịu thế này cũng được gì đâu."

Giọng 2333 vang trong đầu Ninh Thư.Ninh Thư muốn cười nhưng cái đau làm mặt cô trông ghê rợn: "Không thể chịu đau không công."

"...

Hầy."

2333 chỉ biết thở dài: "Khi nào về nhớ mua một cái hào quang chống lời nguyền.

Nhiệm vụ ngày càng khó dần, các người thực thi nhiệm vụ cạnh tranh là chuyện thường, đến lúc đó ai cao tay hơn thì thắng thôi."

Ninh Thư nuốt máu xuống, cô không biết có đạo cụ đó.

Xem ra có thời gian cô phải lượn cửa hàng giao dịch nhiều hơn mới được.Có đạo cụ hại người ắt có đạo cụ bảo vệ người.Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, mới đó đã thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết đã ngủ bao lâu, giọng Thu nữ quan vang bên cạnh: "Bẩm bệ hạ, long thể của ngài không khoẻ, hôm nay ngài có thượng triều không ạ?"

Ninh Thư mở mắt, người cô cứng đờ, khó lắm mới dậy được.

Ngắm mình trong gương đồng mà Ninh Thư giật mình suýt đánh rơi gương.

Người trong gương tái mét mặt, mặt cắt không còn giọt máu."

Trang điểm đậm cho trẫm."

Ninh Thư thốt ra từ cuống họng.Sau một hồi, mặt Ninh Thư đã đẹp hơn nhiều, không còn trông phát sợ nữa."

Mang nước theo, trẫm sẽ khát."

Giọng Ninh Thư hơi khàn, lúc nào cũng có thể hộc máu, mang nước theo để súc miệng, chứ không sẽ nói chuyện với hàm răng đỏ.Thu nữ quan gật đầu.Ninh Thư đi đường mà chân cũng run.

Người cô đau lắm, cô đi rất chậm nhưng vẫn giả vờ đoan trang, thực chất đôi chân trong lớp váy đang run lẩy bẩy.Ninh Thư rất xúc động khi được ngồi xuống ghế rồng, thoải mái quá.

"Có việc khởi tấu, không việc bãi triều."

Thu nữ quan hô to, giọng hôm nay choé hơn và cũng buồn hơn mọi hôm.Mộc Dao thưa đầu tiên: "Thưa mẫu hoàng, còn vài ngày nữa là đến ngày thành thân của nhi thần.

Mẫu hoàng nhất định phải đến tham gia hôn lễ của nhi thần, nhi thần còn phải lạy người nữa đó."

Ninh Thư đang định trả lời mà máu lại ọc lên, khó lắm mới nuốt được xuống.

Cô ra hiệu cho Thu nữ quan, Thu nữ quan bưng tách trà qua.Ninh Thư uống một tách trà rồi mới trả lời Mộc Dao: "Khi đó rồi tính."

Mộc Dao không buồn, cô biết mẫu hoàng rất bận việc nước.Hoàng thái nữ Mộc Tuyết hỏi Ninh Thư: "Thưa mẫu hoàng, sắc mặt người không được tốt, người có chỗ nào không khoẻ sao?"

Ninh Thư nhìn Mộc Tuyết: "Có hơi không khoẻnhưng chỉ là bệnh cũ."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 543: Trọng nữ khinh nam - Sớm muộn gì cũng chết


Chuyển ngữ: WanhooMộc Tuyết quan sát khắp mặt Ninh Thư rồi cúi đầu không dám nhìn thẳng thánh nhan: "Mẫu hoàng đã truyền ngự y chưa, ngài không khoẻ đừng cố chịu."

Ninh Thư tỏ ra thờ ơ: "Tại sao trẫm phải cố chịu, cố chịu để làm gì?"

Đôi lông mày vẽ kiểu nam tính của Mộc Tuyết nhăn lại, thưa kính cẩn: "Nhi thần lo lắng cho cơ thể của mẫu hoàng, mẫu hoàng thấy bình thường là bình thường ạ."

Ý của Mộc Tuyết là bà thích là được.Ninh Thư rất cố gắng để giữ bình thường trước mặt mọi người, cô bỏ lại một câu bãi triều rồi xoay đi.Về đến tẩm cung, Ninh Thư ngã nhào lên giường.

Cô đau như có trăm nghìn con dao đang xẻo thịt, mất dần ý thức.Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, không trị được dứt điểm vậy đành thôi miên thôi.Cái thứ khốn nạn nào đó kia, bà sẽ không bao giờ tha cho mày.

Để bà biết mày là ai là mày xác định.Muốn giết cứ việc thọc chết, không làm được thì đừng chơi bẩn thế này.Thu nữ quan đứng bên lo lắng, người cô tiếp xúc nhiều nhất là Thu nữ quan, nếu kẻ đó là Thu nữ quan vậy trình diễn của cô ta sánh ngang tầm vũ trụ.Ninh Thư cảm nhận được sự trung thành của Thu nữ quan nhưng ai mà biết được.Một người nữa là Liễu Trường Thanh, cô tiếp xúc với Liễu Trường Thanh khá nhiều, thậm chí còn ngủ chung một đêm ở Phượng Tê Cung, không biết lúc ngủ có gì xảy ra hay không.Liễu Trường Thanh bị đưa vào danh sách tình nghi.Hoàng tứ nữ Mộc Dao là một em gái đáng yêu, đôi mắt là nơi không biết nói dối.

Người thực thi nhiệm vụ mà giả vờ ngây thơ được như thế vậy đóng giả cũng chẳng dễ gì.Một người nữa... là Mộc Tuyết.

Người Ninh Thư nghi ngờ nhất là Mộc Tuyết, nếu linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là người thực thi nhiệm vụ, vậy tức có người thực thi nhiệm vụ thay đổi số phận giúp Mộc Tuyết.

Hoá ra con tốt thí Mộc Tuyết đã trả giá bằng linh hồn để mời người thực thi nhiệm vụ đến thay đổi cuộc đời.Nếu như trong linh hồn Mộc Tuyết là con gái, Ninh Thư sẽ nhắm mắt làm ngơ cho cô ta lên ngôi vua.

Nay là đàn ông lại còn có dã tâm muốn biến đất nước nữ quyền thành đất nước nam quyền thì xin lỗi.Một khi đã nhen nhóm ý tưởng, ý tưởng đó sẽ trường tồn với thời gian.Quan trọng hơn cả là anh ta nguyền rủa cô, Ninh Thư có chết vì đau cũng không cho anh ta hoàn thành nhiệm vụ.Chị đây có chết cũng kéo mày chết cùng."

Bệ hạ, sao ngài lại đau thế này, hay là nô ty gọi ngự y được không?"

Thu nữ quan rưng rưng nước mắt, Ninh Thư xua tay: "Không được làm lớn chuyện, không được mời ngự y.

Mang tấu chương qua đây cho trẫm."

Ninh Thư không muốn di chuyển, Thu nữ quan bày tấu trước trước mặt Ninh Thư.

Ninh Thư choáng váng, đọc tấu chương mà hoa mắt, chuyển hết quyển này đến quyển khác."

Đọc cho trẫm nghe."

Ninh Thư sai Thu nữ quan."

Nô tỳ không dám."

Thu nữ quan quỳ phịch xuống đất, Ninh Thư sẵng giọng: "Trẫm nói được là được."

Sau cùng, Thu nữ quan đọc một lượt các tấu chương cho Ninh Thư nghe, giúp Ninh Thư biết được tấu chương ghi gì.Mỗi lần Thu nữ quan đọc xong một quyển sổ, Ninh Thư lại viết vẽ một vòng tròn mực đỏ vào tấu chương.

Đề phòng tay run quá, Ninh Thư phải giữ chặt cổ tay phải bằng tay trái mới vẽ không run.Ninh Thư: ...Tôi khổ quá mà.Nói thật sống thế này khổ lắm, ngày nào cũng đau gần chết lại còn nôn ra máu.

Một người nôn được ra bao nhiêu máu đâu?

Ninh Thư không còn ăn ngon miệng nữa, hình như dạ dày đã dừng tiêu hoá, cứ ăn lại nhân đôi cơn đau cho cơ thể.Không chết vì đau cũng chết vì đói.May mà Ninh Thư đã mua trước tích cốc đan, một viên ăn vào biến thành năng lượng.

Không cần tiêu hoá mà cũng không cần ăn cơm trong một thời gian dài.Mỗi lần đến giờ dùng bữa, Ninh Thư lại giả vờ ăn một ít, tất cả đồ ăn vào đều là gánh nặng cho cơ thể.Kẻ nguyền rủa ác thật, Ninh Thư cảm thấy một ngày dài bằng một năm, mỗi giây đều trôi qua trong đau đớn.Cô như sống trong địa ngục, không biết khi nào địa ngục mới biến mất.Ninh Thư vẫn luôn nghĩ cách xử lý Mộc Tuyết.

Dù người thực thi nhiệm vụ là Liễu Trường Thanh hay Mộc Tuyết, mục đích đều là cái ghế rồng kia.Cô phải phế thân phận Hoàng thái nữ của Mộc Tuyết, mà còn phải tìm được người thay thế.

Nếu không, dù đã phế Mộc Tuyết nhưng các đại thần sẽ đưa Hoàng tứ nữ lên ngôi nữ đế, khi ấy Ninh Thư sẽ chết vì hộc máu thật.

Cô sợ mình sẽ chết vì không chịu nổi lắm.Ninh Thư chỉ còn một hơi tàn cũng không để Mộc Tuyết lên làm nữ hoàng.Ninh Thư đã quên mất yêu cầu nhiệm vụ, dù gì chẳng bao lâu nữa cô cũng chết, cơ thể của người ủy thác chết tức nhiệm vụ của cô cũng thất bại.Cho đến khi đó, cơ thể này sẽ bị cơn đau giày vò đến chết.Ninh Thư cố gồng mình chịu đựng, ngày nào cô cũng thượng triều, phấn son cũng trát ngày càng dày.

Môi cô đã chuyển sang màu tím, cô cần tô son môi màu đỏ đậm, trang điểm dày cộp.Mộc Tuyết càng ngày càng tỏ rõ sự nghi ngờ, anh ta còn dò la tin tức về tình hình sức khoẻ của cô.

Ninh Thư đã chắc đến tám mươi phần trăm linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là người thực thi nhiệm vụ.Nhưng Ninh Thư khá thắc mắc Mộc Tuyết nguyền rủa cô bằng cách nào, chẳng lẽ anh ta lập đàn làm phép ở phủ của anh ra?"

Lời nguyền này dính vào tôi kiểu gì vậy?"

Ninh Thư hỏi thầm 2333.2333 trả lời: "Lời nguyền này cần có vật dẫn, bất cứ vật nào cũng làm vật dẫn được.

Chỉ cần cô chạm vào vật dẫn, lời nguyền sẽ tự khắc chuyển sang người cô.

Tóm lại là giết người trong vô hình, rất thâm."

Ninh Thư nhăn mày, cô chạm vào nhiều thứ lắm, ai mà biết cái nào là vật dẫn của lời nguyền.Được rồi, Ninh Thư đã thấm thía câu nói không có độc ác nhất, chỉ có độc ác hơn.Về sau cô sẽ trang bị nhiều thứ, che chắn mình không hở một kẽ răng.

Nhìn kẻ muốn hại mình thấy lời nguyền mất tác dụng sẽ vui lắm đây.Ninh Thư biết Mộc Tuyết đã bắt đầu đánh ý với các đại thần, xây dựng băng đảng để về sau lên ngôi nữ hoàng, chẳng qua là không thể hiện quá rõ ra ngoài mặt.

Thuộc hạ của Mộc Tuyết bao gồm cả một số đàn ông có tài, xem ra anh ta định sẽ để đàn ông làm quan sau khi ngồi vào ghế rồng.Cô sẽ không bao giờ để chuyện đó thành thật.

Quá nhiều thế giới trọng nam khinh nữ rồi, Ninh Thư muốn bảo vệ thế giới mà phụ nữ nắm đàn ông trong lòng bàn tay này.Mắng Ninh Thư độc ác cũng được, Ninh Thư vẫn có ý định ấy.

Kể cả sẽ có ngày đàn ông giành quyền, Ninh Thư cũng không muốn ngày ấy đến sớm thế."

Bẩm bệ hạ, phượng hậu đang đợi ngoài điện, bệ hạ có muốn triệu kiến phượng hậu không ạ?"

Thu nữ quan thấy Ninh Thư đau hằn cả gân, đau nhăn nhó mặt mày nên hỏi cẩn thận.Ninh Thư lắc đầu, cô không muốn gặp phượng hậu.

Cô đang thế này, chắc chắn phượng hậu sẽ nhận ra, Ninh Thư không muốn tin mình trúng độc lan khắp.Nếu không đó chính là cơ hội cho Mộc Tuyết nắmgiữ nước nhà, nữ hoàng cô đây sẽ mất thực quyền.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 544: Trọng nữ khinh nam - Chọn người kế vị


Chuyển ngữ: WanhooNghe Thu nữ quan bẩm lại bệ hạ không gặp mình, Liễu Trường Thanh nhìn vào tẩm điện, nói với Thu nữ quan: "Phiền Thu nữ quan chăm sóc bệ hạ."

Thu nữ quan nhanh nhẹn hành lễ: "Đó là việc thuộc bổn phận của nô tỳ."

Liễu Trường Thanh lại nhìn vào trong tẩm điện rồi mới ra về.Thu nữ quan trở vào, thưa với Ninh Thư: "Bẩm bệ hạ phượng hậu đã về rồi ạ."

Ninh Thư hỏi: "Phượng hậu tìm trẫm có việc gì?"

"Bẩm, hình như là đưa canh bổ cho bệ hạ."

Thu nữ quan thấy Liễu Trường Thanh có xách hộp thức ăn đến nhưng rồi lại mang về.Ninh Thư: ...Lại là canh bổ!Nếu lần nào cô cũng uống canh bổ của Liễu Trường Thanh, cô không biết mình bổ thành dạng gì nữa, dám là bổ đến khó tiêu.Ninh Thư cũng đoán Liễu Trường Thanh đến thăm dò tình hình xem mình ốm nặng hay nhẹ.Tóm lại Ninh Thư rất cảnh giác với Mộc Tuyết và Liễu Trường Thanh."

Bẩm bệ hạ, hôm nay là mười lăm ạ."

Thu nữ quan nói.Mười lăm thì làm sao?

Cô đang đau đi không nổi, đau đến sắp phát điên, đủ sức đến Phượng Tê Cung à?

Có mù cũng nhận ra dáng đi khác lạ của cô!Ninh Thư dặn đi dặn lại Thu nữ quan: "Để ý người bên dưới, không được to nhỏ linh tinh."

"Nô tỳ sẽ chú ý ạ."

Thu nữ quan thấy quần áo Ninh Thư đẫm mồ hội bèn đi đun nước tắm.Tối đến, người của Phượng Tê Cung qua hỏi Ninh Thư có qua Phượng Tê Cung hay không, Thu nữ quan cho hay bệ hạ bận chính sự, không qua.Cung nhân quay về thưa với Liễu Trường Thanh hôm nay bệ hạ bận không đến, Liễu Trường Thanh mím môi rồi nói: "Đi ngủ đi."

Hôm sau thượng triều, nhìn thấy Mộc Tuyết là Ninh Thư vứt quyển tấu chương vào Mộc Tuyết.Mộc Tuyết sững sờ, tự nhiên bị ném đồ nên quên cả tránh, bị tấu chương đập trúng trán, xước da chảy máu.Mộc Tuyết sờ trán, thấy máu dính trên tay liền thoáng đanh mặt, quỳ xuống cúi gằm mặt trong sợ hãi: "Nhi thần không biết tại sao mẫu hoàng lại giận dữ."

"Bệ hạ bớt giận."

Văn võ đại thần cũng quỳ theo."

Mở tấu chương ra xem bên trong viết cái gì.

Hoàng thái nữ, con là thái tử một nước lại nuôi một nhóm nam sủng bên ngoài, con định làm gì?

Dù đã là trữ quân nhưng con phải suy xét cẩn thận mọi mặt.

Hay là con muốn cả đất nước này đều nghĩ trữ quân là người hoang dâm vô độ?"

"Con không muốn làm thái tử nữa sao?"

Ninh Thư lạnh giọng: "Nuôi một đám nam sủng vui cười ầm ĩ ồn cả sang nhà hàng xóm."

Mộc Tuyết chau chặt đôi mày, nhặt tấu chương lên xem.

Tấu chương tố cáo anh nuôi rất nhiều nam sủng, hoang dâm không biết tiết chế, không có sự chín chắn một thái tử cần có.Ninh Thư nhìn Mộc Tuyết: "Con còn gì để nói không?"

"Nhi thần..."

Mộc Tuyết co quắp cơ mặt, những người đàn ông đó không phải nam sủng mà là lính mới của anh.

Anh mà chơi nam sủng?

Mộc Tuyết cảm thấy ô uế cả người.Mộc Tuyết không hiểu tại sao anh lại bị tố cáo?

Những kẻ đó sẽ không làm chuyện ngu ngốc như làm ồn hàng xóm.Mộc Tuyết nhìn lướt qua nữ hoàng trên cao, không cãi: "Nhi thần đã biết lỗi."

"Biết lỗi thì phải sửa lỗi.

Con thế này bảo trẫm làm sao yên tâm giao đất nước cho con.

Các nam sủng đến từ đâu đưa về đó, không được xuất hiện ở Huyên Thành."

Ninh Thư có cảm giác xương của cô đã bị vỡ vụn, giọng nói rít ra từ kẽ răng, mồ hôi túa ra như mưa.Các đại thần thấy Ninh Thư run rẩy chỉ tưởng Ninh Thư giận run người, ai ai cũng xin Ninh Thư bớt giận.Mộc Tuyết đập đầu xuống đất, buồn bã: "Nhi thần biết lỗi."

"Có là thái tử cũng phải chú ý hành vi của mình mỗi giờ mỗi khắc.

Giải tán nam sủng, cấm túc một tháng."

Máu lại xộc lên cuống họng như sắp ọc ra ngoài, có nuốt cũng không nuốt được.

Ninh Thư phất tay áo xoay người đi về Thiền điện."

Đại hoàng tỷ, trán tỷ chảy máu, tỷ có sao không?"

Mộc Dao định đỡ Mộc Tuyết.Mộc Tuyết hất tay Mộc Dao, anh tự đứng dậy và quay đi ngay, không nhìn Mộc Dao lấy một lần.Mộc Dao nhăn mũi, cô cảm thấy đại hoàng tỷ không thích cô, cư xử với cô cũng lạ.Nhưng Mộc Dao cũng bỏ qua Mộc Tuyết để vui vẻ về phủ, bởi cô sắp lấy chồng rồi.Ở một nơi khác, Ninh Thư vừa vào Thiền điện đã không còn cầm cố được nữa, nôn ra một bãi máu to.

Lần này không chỉ có máu lỏng mà có cả bầy nhầy, trông giống với vụn nội tạng.Cô nghĩ cô sắp không sống chịu được nữa rồi."

Có cần truyền ngự y không bệ hạ?

Bệ hạ cứ nôn ra máu thế này bệ hạ không chịu được đâu."

Thu nữ quan thấy bầy nhầy trên sàn mà run người.Ninh Thư xua tay, nằm thoi thóp trên giường.Thu nữ quan tự đi lấy nước rồi ngồi xổm lau vết máu, mắt cô đỏ ửng.

Ninh Thư thấy mà buồn cười: "Nhà ngươi khóc cái gì?"

"Nô tỳ thương bệ hạ."

Thu nữ quan lau mạnh tay.Ninh Thư khá vui đấy, ít ra hôm nay đã đuổi được lính mới mà Mộc Tuyết vất vả tìm kiếm.

Mộc Tuyết có người trong triều, không lẽ thân là nữ hoàng lại không có ai trong bá quan.

Tố cáo anh ta chỉ là chuyện cỏn con.Việc cần làm nhất hiện giờ đó là tìm người thừa kế.

Ninh Thư cho gọi ám vệ đi kiểm tra Hoàng nhị nữ và Hoàng tam nữ về, hỏi cặn kẽ xem có ai trong hai người này có điểm nổi bật không.Cô không mong có hùng tài vĩ lược, cô chỉ cần cai trị được giang sơn Huyên Quốc.Các ám vệ trình bày những gì mình quan sát được cho Ninh Thư nghe.Ninh Thư tổng kết lại, cả hai hoàng nữ đều là người bình thường, bình thường đến tầm thường, trộn trong dân thường cũng không tìm thấy.

Giả heo ăn thịt hổ có khi còn tự biến mình thành heo.Là một đế vương không chỉ cần biết giấu cảm xúc mà còn cần khí thế quân lâm thiên hạ, thi thoảng bày mưu tính kế, hoặc tấn công chính diện.Hoàng tam nữ có một khuyết điểm chết người đó là quá háo sắc.

Tối nào cũng gọi hai nam sủng để chơi trò chơi kích thích.Quá đam mê chuyện giường chiếu, dễ bị sắc đẹp mê hoặc, chi phối lý trí bởi người bên gối.Ninh Thư nghĩ nát cả óc, tóm lại, với cái đầu không mấy thông minh của Ninh Thư cũng biết hai người này không phải sự lựa chọn tốt nhất cho ngôi vị hoàng đế.

Người ủy thác Mộc Nghê Thường cũng không chọn hai người này mà nhường ngôi lại cho Mộc Dao.Vậy nên cô phải tìm người kế vị ở đâu đây?

Chỉ có bốn hoàng nữ đã lớn, còn lại toàn trẻ con vẫn đang mặc tã.

Ninh Thư có bị ngu cũng không chọn trẻ con.Làm vậy khác nào cho đại thần có cơ hội nắm quyền?

Trẻ con mà thắng được các hoàng nữ đã lớn à.Ninh Thư thở dài, cô chưa lúc nào ngừng đau.Nhét một viên thuốc giải độc vào miệng, dù chẳng có tác dụng vật lý nhưng vẫncó tác dụng tâm lý, mình đã uống thuốc chắc chắn sẽ mau khỏi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 545: Trọng nữ khinh nam - Thất tiết


Chuyển ngữ: WanhooMộc Dao sắp thành thân với Nguyên Quân, để gửi tặng quà mừng cho hai đứa, Ninh Thư nói với Thu nữ quan đang lau sàn ở kia: "Trong kho có châu báu gì thì mang ra đây để trẫm tặng quà cho Hoàng tứ nữ."

Thu nữ quan cầm quyển sổ thưa: "Châu báu trong kho của bệ hạ được thống kê trong quyển sổ này ạ."

"Đọc nghe."

Ninh Thư nhắm mắt nói.Thu nữ quan đọc danh sách ngọc ngà châu báu, Ninh Thư bất ngờ khi nghe thấy long châu: "Long châu?

Long châu nào?

Mang cho trẫm xem."

"Vâng."

Thu nữ quan sai cung nhân mang long châu đến.Long châu mà Thu nữ quan nhắc đến có màu trắng sáng, thuộc dạng long châu to, kích thước cỡ nắm tay trẻ con.Ninh Thư ngửi thấy long châu có mùi tanh, áp vào tai nghe có tiếng sóng dào dạt.Cô lấy làm ngạc nhiên, đây là long châu thật sao."

Bẩm bệ hạ, đây là long châu mà một thần tiên vân du bốn phương nói rằng có tác dụng kéo dài tuổi thọ tặng cho ngài."

Thu nữ quan nhanh nhẹn giới thiệu khi thấy Ninh Thư thích long châu.Long châu à?Ninh Thư nhớ trong sách ghi long châu là nội đan của sinh vật ở thế giới cao cấp, tại sao có mặt ở đây.Ninh Thư cất long châu, chọn rất nhiều ngọc ngà châu báu khác tặng cho phủ Hoàng tứ nữ.Ngay cả việc bước đi cũng khó khăn, dĩ nhiên Ninh Thư sẽ không tham dự hôn lễ của Mộc Dao, lỡ cô không kìm được hộc máu thì hỏng.Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra trước hôn lễ một ngày.

Nguyên Quân mất tích, không ai biết hắn ta đi đâu, nhà họ Nguyên cũng bó tay.Khi Ninh Thư hay tin, cô nghĩ ngay đến Mộc Tuyết, chắc chắn do Mộc Tuyết làm.

Đã bị cấm túc rồi mà vẫn ném đá giấu tay.Cô đoán do lính của anh ta bị Ninh Thư đuổi khỏi Huyên Thành, anh ta cả giận và đã chơi bẩn.Kể cả chuyện đó không liên quan đến Mộc Tuyết, Ninh Thư vẫn sẽ đổ tội lên đầu anh ta.Nguyên Quân mất tích, Mộc Dao lo lắng phát khóc.

Nam giới mất tích ảnh hưởng nặng nề đến thanh danh và trinh tiết.Xã hội phong kiến hà khắc với nữ giới bao nhiêu, thế giới nữ quyền hà khắc với nam giới bấy nhiêu.Ninh Thư cử thị vệ tìm kiếm Nguyên Quân nhưng không tìm thấy, việc cũng đã qua một đêm, danh tiếng của Nguyên Quân đã không còn.Vì lẽ đó, hôn lễ cũng bị tạm dừng vô thời hạn.

Mộc Dao chạy vào cung, nước mắt lưng tròng khấu lạy thưa: "Thưa mẫu hoàng, ngài hãy giúp nhi thần tìm bằng được Nguyên Quân với ạ."

Người Ninh Thư run rẩy vì đau, cô nuốt máu hộc trong miệng, uống một cốc nước rồi mới nói: "Danh tiếng của Nguyên Quân đã không còn."

Mộc Dao thưa ngay: "Nhi thần không quan tâm danh tiếng của Nguyên Quân.

Nhi thần thích Nguyên Quân, dù chàng đã thất tiết nhi thần vẫn chấp nhận chàng."

Mộc Dao khác người ở thế giới này, cô bé không quá khắt khe chuyện nam giới không còn trong trắng.Ninh Thư gật đầu: "Nếu con vẫn muốn lấy Nguyên Quân vậy hãy cứ lấy.

Tuy nhiên, con cần phải biết lấy một người đàn ông thất tiết ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự hoàng gia.

Chẳng phải mong muốn của con là được chu du khắp thiên hạ sao, Mộc Dao?

Trẫm cho phép con từ bỏ thân phận hoàng nữ, dẫn phu thiếp dạo chơi khắp nơi.

Đương nhiên, con vẫn luôn là con gái của trẫm, trẫm sẽ cử người bảo vệ con."

Mộc Dao sững sờ, cô nhìn Ninh Thư rồi quỳ xuống khấu lạy, vừa khóc vừa nói: "Thưa mẫu hoàng, nhi thần bằng lòng.

Nhi thần chỉ không nỡ rời xa mẫu hoàng thôi ạ."

"Không sao hết, con có thể về thăm mẫu hoàng bất cứ khi nào.

Mộc Dao à, không có dã tâm hại ai nhưng vẫn cần có lòng đề phòng người khác.

Dù có là người thân cận cũng phải cảnh giác."

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Mộc Dao, Ninh Thư cầm lòng chẳng đặng nói thêm đôi câu.Mộc Dao vâng dạ, khóc nức nở: "Mẫu hoàng thương nhi thần quá, nhi thần không nỡ xa ngài."

"Thế thì con đừng lấy Nguyên Quân nữa."

"Ực..."

Mộc Dao nấc cụt."

Đi đi, đến lúc đó cứ nghe theo trẫm."

Ninh Thư phẩy tay.Mộc Dao đứng dậy thơm má Ninh Thư, ôm Ninh Thư một cái làm Ninh Thư đau rụt người: "Con yêu ngài, mẫu hoàng."

Mộc Dao vừa đi, Ninh Thư đã không kiềm chế được hộc máu.

Bầy nhầy lần này nhiều hơn lần trước, cô nghĩ phổi của cô đã rỗng tuếch.Thị vệ của Ninh Thư đã tìm thấy Nguyên Quân trong lầu xanh ở Huyên Thành.

Nguyên Quân bị ép trở thành trai lầu xanh, đã bị nhiều đàn bà khinh nhờn.Con trai Nguyên Quân của thừa tướng thất tiết trước ngày gả cho Hoàng tứ nữ, câu chuyện này đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi khắp Huyên Thành.Nguyên Quân được tìm thấy không còn thiết sống, tự sát nhưng được cứu kịp thời.

Mộc Dao chạy đến bày tỏ hết lời, cô không quan tâm trinh tiết, dù có ra sao vẫn muốn lấy Nguyên Quân.Nguyên Quân đã ra nông nỗi này mà Mộc Dao vẫn muốn lấy, nhà họ Nguyên cảm kích không thôi, hôn lễ cũng được diễn ra như kế hoạch.Ninh Thư tặng rất nhiều châu báu, phần quà này đủ cho Mộc Dao sống thảnh thơi, hạnh phúc nốt quãng đời còn lại.Việc Ninh Thư cần làm đó là "xoá sổ" Mộc Dao, Hoàng tứ nữ Mộc Dao không còn có tên trong gia phả hoàng tộc, dĩ nhiên đã mất quyền thừa kế.Người đơn giản như Mộc Dao không phù hợp sống trong hoàng thất phức tạp, cô bé không thắng được những con người mưu mô kia."

Bẩm bệ hạ, phượng hậu đến ạ."

Thu nữ quan thấy mặt Ninh Thư xám xịt: "Phượng hậu nói đã lâu ngài không gặp bệ hạ, ngài lo lắng cho bệ hạ."

Ninh Thư gật đầu: "Trang điểm cho trẫm."

Ninh Thư đang phải đối mặt với một vấn đề đó là cô không rời khỏi tẩm cung, Liễu Trường Thanh thấy đáng ngờ, cô nghĩ Liễu Trường Thanh đến để chứng thực điều gì đó.Thu nữ quan trang điểm xong cho Ninh Thư, Ninh Thư lại uống một viên thuốc giải độc, liên tục đọc thầm Chú Thanh Tâm."

Cho chàng vào."

Ninh Thư ngồi trước bàn xem tấu chương.Chưa thấy bóng Liễu Trường Thanh mà đã nghe tiếng va chạm lách cách ngọc bội và sáo trúc treo ở hông hắn ta.Liễu Trường Thanh hành lễ với Ninh Thư: "Bệ hạ, ngài không khoẻ ở đâu sao?

Đã lâu rồi ngài không ghé hậu cung."

Ninh Thư tỏ ra mệt mỏi: "Dạo này trẫm rất mệt, lực bất tòng tâm."

Liễu Trường Thanh nhăn mày, giọng nói lạnh lùng có ý quan tâm: "Bệ hạ hãy để ngự y khám cho ngài đi.

Bệ hạ nên đi lại nhiều hơn, ở mãi trong cung xử lý chính sự dễ khiến ngài bị mệt."

Ninh Thư: →_→Đi kiểu quái gì được.

Với cô mà nói, bước đi chẳng khác nào dạo một vòng địa ngục.Ninh Thư cố gắng nhướn môi trước cặp mắt nghi ngờ của Liễu Trường Thanh: "Cảm ơn phượng hậu đã có lòng, trẫm sẽ chăm ra ngoài hơn."

Liễu Trường Thanh lại gần bàn nắm bàn tay hằn rõ gân xanh vì đau của Ninh Thư: "Bệ hạ, không có gì quan trọng hơn sức khoẻ, Trường Thanh mong bệ hạ an khang."

Ninh Thư mỉm cười: "Trẫm sẽ yêu thương bản thân,phượng hậu cũng phải giữ gìn sức khoẻ."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 546: Trọng nữ khinh nam - Quý nữ nhà trời


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư bị Liễu Trường Thanh nắm chặt tay, lông tơ đựng ngược, họng xộc mùi máu tanh.

Cô rút vội bàn tay để uống tách trà.Thấy bàn tay cầm tách trà run run, Liễu Trường Thanh lo lắng ra mặt: "Bệ hạ sao thế này?", vừa nói vừa nắm tay Ninh Thư: "Bệ hạ không khoẻ sao, sao tay ngài lại vừa lạnh vừa run thế này?"

Ninh Thư: ...Tiên sư anh, nói chuyện thôi không được à mà cứ phải nắm tay.Ninh Thư co giật cơ mặt, nhếch môi nói: "Trẫm đói, đói run người."

Liễu Trường Thanh mỉm cười rất trang nhã, hỏi Ninh Thư: "Bệ hạ muốn ăn món nào?"

Ninh Thư nhăn mày, Liễu Trường Thanh giở trò gì thế?"

Canh đi, canh phượng hậu nấu."

Ninh Thư chỉ muốn Liễu Trường Thanh biến đi nhanh giùm, cô đang co giật vì đau rồi.Liễu Trường Thanh thả tay Ninh Thư, gật đầu hành lễ rồi đi, đi được mấy bước lại ngoảnh đầu nói: "Bệ hạ, Trường Thanh mong bệ hạ xử lý cẩn thận sự việc của Hoàng thái nữ, đừng nể tình mẹ con.

Dù kết quả cuối cùng có ra sao, Trường Thanh mong bệ hạ và Hoàng thái nữ yên bình."

Bấy giờ Ninh Thư mới vỡ lẽ Liễu Trường Thanh đến vì chuyện Mộc Tuyết bị cấm túc do nuôi nam sủng.Liễu Trường Thanh đến xin tha nhưng thái độ không giống xin tha, vì sao hắn ta buồn rười rượi?Ninh Thư đanh mặt, lạnh lùng: "Trẫm kỳ vọng vào con bé nhưng con bé đã khiến trẫm vô cùng thất vọng.

Đường đường là thái tử lại nuôi một nhóm nam sủng, không biết khống chế cảm xúc để ngự sử trình tấu, phơi bày việc xấu trước quan dân trăm họ.

Cứ để nó tự kiểm điểm ở phủ một thời gian."

Liễu Trường Thanh chỉ nhìn Ninh Thư trân trân, không bênh Hoàng thái nữ, đôi mắt không vương bụi trần đó như không quan tâm cơn giận của Ninh Thư: "Trường Thanh đi nấu canh cho bệ hạ."

Liễu Trường Thanh vừa đi, Ninh Thư cúi cuống nôn một bãi máu lớn.

Nhìn các đống bầy nhầy màu đen ở trong vũng máu, Ninh Thư biết trong cơ thể cô tồi tệ cỡ nào.Ninh Thư sai ám vệ ám sát Mộc Tuyết, thà chết một trăm cũng phải giết bằng được một người.

Cô không còn nhiều thời gian nữa, nếu không tìm được ứng cử viên phù hợp, cô sẽ nhường ngôi lại cho một trong hai hoàng nữ tư chất bình thường.Giờ dùng bữa trưa, người của Phượng Tê Cung mang canh Liễu Trường Thanh nấu đến.

Bát canh vừa được bỏ ra khỏi hộp, Ninh Thư ngửi ngay thấy mùi thơm đậm đà, nghe là biết đã hầm rất lâu.Ninh Thư vẫn không uống canh Liễu Trường Thanh nấu, cô vẫn rất cảnh giác phượng hậu Liễu Trường Thanh.Chẳng hay có phải Liễu Trường Thanh đã nhận ra điều gì hay không.

Cô không dám chắc cô và Mộc Nghê Thường giống nhau như đúc nên chỉ biết tránh tiếp xúc với Liễu Trường Thanh.Ninh Thư khá thất vọng khi các ám vệ được cử đi ám sát thất bại trở về.

Những người trở lại đều bị thương khắp nơi, cũng chết mất mấy người.Ám vệ báo cáo phủ Hoàng thái nữ canh phòng nghiêm ngặt, bản thân Hoàng thái nữ cũng rất giỏi võ công.Người bị Hoàng thái nữ bắt sống chỉ biết cắn thuốc độc tự sát.Ninh Thư lạnh người, Hoàng thái nữ giỏi võ công à, không chơi được bài đánh lén thì ngửa bài thôi.Cô cần phải phế truất vị trí thái tử của Hoàng thái nữ.Ninh Thư day trán, đầu cô như sắp nổ tung.Nhiệm vụ này không đơn giản, cơ thể không còn sức chống đỡ, cơn đau dày vò làm cô không thể tính toán.

Cô của bây giờ đã không còn sức mà xem tấu chương, hoàn toàn nhờ Thu nữ quan đọc cho cô nghe.Da cô tím tái khắp nơi, triệu chứng tím tái do vỡ mạch máu, máu dồn lại đọng dưới lớp da.Ôi cái cơ thể tàn tạ này.Ninh Thư nghiến răng, có chết cũng phải chết trước mặt Mộc Tuyết.Ngày đẹp trời, Ninh Thư cố hết sức rời khỏi tẩm cung đi loanh quanh khắp nơi.

Do nhiều ngày cô không rời khỏi tẩm cung, đã có tin đồn nữ hoàng không còn chống được bao lâu.Ninh Thư đành phải lê cái thân tàn đi một vòng hoàng cung.

Chỗ nào cũng ghé, nào là kiểm tra đất đai, khen hoa này đẹp, khen anh kia vạm vỡ.

Tóm lại, cô phải đánh tiếng khắp các cung để nói cho mọi người biết nữ hoàng vẫn rất khoẻ.Cái đau hành hạ vắt kiệt sức lực của Ninh Thư, cô khoác tay Thu nữ quan, nương nhờ phần lớn sức nặng cơ thể vào Thu nữ quan."

Bệ hạ có mệt không, hay là ngài về tẩm cung đi đã."

Thu nữ quan khuyên Ninh Thư.Ninh Thư nheo đôi mắt mù mờ nhìn cái đình ở gần đó, cô hỏi Thu nữ quan: "Trong đình là ai?"

Thu nữ quan nhìn xem, hơi hổ thẹn: "Bẩm bệ hạ là phượng hậu ạ.

Một người nữa không biết là ai."

"Qua xem."

Có người ở hậu cung mà Thu nữ quan không biết cơ à.Ninh Thư lại gần nhìn xem, Liễu Trường Thanh đang nói chuyện với một cô bé độ mười một, mười hai tuổi.

Cô bé mặc đồ may từ vải thô, bộ dạng rất cứng đầu, bướng bỉnh."

Bệ hạ."

Liễu Trường Thanh có đôi chút ngạc nhiên khi thấy Ninh Thư.Cô bé bên cạnh nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt hận thù.

Song đôi mắt cũng có nét hoảng sợ, đề phòng, siết nắm tay khẽ lùi về phía sau.Ninh Thư nhìn cô bé và hỏi Liễu Trường Thanh: "Đây là con nhà ai?"

Liễu Trường Thanh thoáng lấy làm lạ: "Đây là con gái của Ôn quý quân, con bé vẫn sống trong lãnh cung sau khi Ôn quý quân mất."

Không có ấn tượng, trí nhớ của Mộc Nghê Thường không có ấn tượng về cô bé này.

Không ngờ Ôn quý quân bị Mộc Nghê Thường biếm vào lãnh cung mà lại có lớn thế."

Ngươi tên gì?"

Ninh Thư hỏi cô bé.Cô bé chỉ khinh thường Ninh Thư, nhất quyết không trả lời."

Bệ hạ, con bé không có tên."

Liễu Trường Thanh nói: "Con bé cũng không được ghi tên trong gia phả hoàng tộc."

Ninh Thư chỉ ồ một tiếng, ngoài ra không có thêm bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt.

Có vẻ Ninh Thư đã kích thích cô bé, cô bé tỏ ra căm ghét, hận thù và khinh thường, như sói con muốn nhào vào xé xác Ninh Thư, song cũng kiêng dè người trước mặt mạnh hơn nó.Ninh Thư chẳng bận tâm đôi mắt căm thù kia, cô hỏi Liễu Trường Thanh: "Phượng hậu đang nói gì với nó thế?"

Liễu Trường Thanh trả lời không hề lo lắng: "Con bé rất đáng thương, thiếu ăn thiếu mặc, cướp đồ ăn với cung nhân hạ đẳng.

Trường Thanh thấy tội thôi."

Ninh Thư không có ý kiến, cô nhìn lướt qua cô bé: "Cũng muộn rồi, trẫm phải về cung phê duyệt tấu chương."

Ninh Thư đã diễn tròn vai một người lạnh lùng vô tình, từ đầu đến cuối không đả động đến sự tồn tại của cô bé.Cô bé thấy thế bèn hoen bờ mi, cực kỳ ghét Ninh Thư.Sau khi Ninh Thư đi khuất, Liễu Trường Thanh mới ôn tồn với cô bé: "Ngươi theo ta đi, không phải về lãnh cung nữa."

Liễu Trường Thanh đặt tay lên đầu cô bé, thươnghại: "Ngươi là quý nữ nhà trời, không nên sống kham khổ trong lãnh cung."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 547: Trọng nữ khinh nam - Chu du thiên hạ


Chuyển ngữ: WanhooÝ của Liễu Trường Thanh là muốn cô bé sống cùng mình.Thế nhưng cô bé lại châm chọc, hất bàn tay đặt trên đầu mình của Liễu Trường Thanh ra: "Ngài tưởng mình là ai, tôi không cần.

Bao nhiêu năm qua tôi vẫn sống ở lãnh cung, tôi không cần ngài giả vờ rủ lòng thương.

Ai trong hoàng cung chẳng gian dối, đừng ở đấy mà ngoài mặt giả vờ tốt với tôi, trong lòng lại nghĩ cách lợi dụng tôi."

Liễu Trường Thanh nhăn đôi mày, dúi điểm tâm trên bàn vào lòng cô bé, vô cùng bao dung cô bé: "Cầm lấy mà ăn."

Cô bé ôm chiếc đĩa, ngại ngùng: "Ngài cho tôi đấy nhé, tôi không xin ngài."

Cô bé nói rồi chạy mất hút.Nhìn theo bóng dáng cô bé, Liễu Trường Thanh đắm chìm trong nỗi bi thương khó tả, thêm cả hoang mang cùng với đấu tranh.Trở về tẩm cung, Ninh Thư nằm bẹp trên long sàng, mồ hôi thấm đẫm quần áo, máu hộc ra miệng chảy dài xuống cổ, thấm cả ra giường.Thu nữ quan vừa rớt nước mắt vừa lau miệng cho Ninh Thư: "Bệ hạ, hay là gọi ngự y đi ạ."

Ninh Thư không trả lời, xương cốt cô như vỡ vụn, lăng trì cũng không đau thế này.

Ninh Thư đã trải nghiệm lời nguyền độc ác nhất lịch sử.Chuyến đi ngày hôm nay của Ninh Thư đã bòn rút thêm những ngày tháng cuối đời của cô, chẳng bao lâu nữa cô sẽ đến giới hạn."

Bệ hạ đeo long châu đi ạ."

Thu nữ quan gợi ý: "Thần tiên nói sẽ giúp ngài khoẻ mạnh."

Ninh Thư lắc đầu, bảo rằng là long châu nhưng thật ra cũng chỉ là nội đan của yêu quái tu luyện được ở thế giới cao cấp.

Chứa năng lượng nhưng không có khả năng kéo dài tuổi thọ.Nếu Ninh Thư luyện ra được kình khí, chưa biết chừng sẽ hấp thụ được năng lượng trong long châu.

Còn với tình trạng hiện tại của cô, nếu cô nuốt nội đan, năng lượng xao động quá mạnh, có khi còn phát nổ ngay lập tức.Mộc Dao vào cung thăm Ninh Thư, Ninh Thư buộc phải ngồi dậy để Thu nữ quan dặm lại phấn son cho mình.Mộc Dao thấy Ninh Thư bèn hỏi: "Thưa mẫu hoàng, khi nào nhi thần mới được phép rời đi ạ?"

Ninh Thư nói trong khó nhọc: "Trẫm vẫn đang lên kế hoạch, rất khó khăn để một xoá tên một hoàng nữ mà con, sao con lại vội vàng thế?"

Mộc Dao thở dài bất lực.

Cô đã thành thân với Nguyên Quân nhưng Nguyên Quân cứ đặt nặng chuyện chàng đã thất tiết, dù cô có nhắc đi nhắc lại cô không quan tâm điều đó.Mộc Dao không quan tâm, ở thế giới cũ của cô không thiếu đàn ông quan hệ trước hôn nhân.

Cũng do đầy tớ trong phủ rất lắm mồm, hay kể chuyện phủi phui làm Nguyên Quân căm ghét bản thân, bỏ bê chính mình.Mộc Dao muốn đưa Nguyên Quân và các nam sủng trong hậu viện đi chu du thiên hạ ngay lập tức.

Trước đây cô không có cơ hội đi một vòng thế giới, nay có mẫu hoàng tài trợ, cô nghĩ thôi đã rất phấn khích, muốn đi thăm thú chân trời mới.Ninh Thư uống một cốc nước ực máu trong miệng xuống: "Sắp rồi, đến lúc đó con chỉ việc nghe theo trẫm."

"Con cảm ơn mẫu hoàng."

Mộc Dao vui lắm: "Mẫu hoàng thương nhi thần quá ạ."

Mộc Dao ôm chặt Ninh Thư bày tỏ cảm xúc hào hứng: "Mẫu hoàng..."

Ninh Thư: Cái đậu má!!!Đau chết tôi rồi.Mộc Dao vừa mới đi, Ninh Thư nôn ngay lập tức, cô đã quen với việc nôn ra máu.Đêm đó Ninh Thư cử ám vệ bắt cô bé ở trong lãnh cung đến.Ninh Thư ngồi trên ghế đọc thầm Chú Thanh Tâm, một lúc lâu sau mới mở mắt nhìn cô bé đang bị ám vệ bịt miệng.Bắt được đôi mắt của Ninh Thư, cô bé bỗng cực kỳ giận dữ, cắn bàn tay đang bịt miệng mình của ám vệ.

Ám vệ chưa có lệnh có Ninh Thư phải cố chịu cơn đau ở tay.Ninh Thư phẩy tay cho ám vệ lui xuống.

Ám vệ thả miệng cô bé, máu dính trên môi cô bé, có thể thấy đã cắn chảy máu tay ám vệ."

Từ giờ trở đi ngươi tên Mộc Tình."

Ninh Thư cất tiếng.Cô bé nhe hàm răng dính máu đỏ, châm biếm: "Xin hỏi nữ hoàng bệ hạ có ý gì?"

Ninh Thư trao cho cô bé cái nhìn hờ hững: "Không cả biết lễ nghi cơ bản?

Tát!"

Thu nữ quan đi đến định tát nhưng bị cô bé, à không, bị Mộc Tình xô ngã.Thu nữ quan ngã ra đất, Mộc Tình khoanh tay khiêu khích Ninh Thư.

Khuôn mặt tự đắc như đã chiến thắng Ninh Thư.Ninh Thư không giận, cô chỉ nhăn mày: "Sống bao nhiêu năm trong lãnh cung mà vẫn cứng đầu, tại sao chưa bị đánh chết?"

Mộc Tình: ...Mộc Tình trợn mắt hung dữ: "Tôi không sợ chết, người khác sợ chết nên tôi sống."

Ninh Thư ồ lên, hoá ra gắng gượng chỉ nhờ vào cái gan hùm."

Ngài là nữ hoàng tối cao, ngài để ý kẻ hèn như tôi làm gì?"

Mộc Tình siết nắm tay, tỏ rõ chán ghét và căm hận Ninh Thư.

Cô bé đang run nhè nhè, xem ra đang rất khống chế cảm xúc.Ninh Thư uống một tách trà: "Ngươi đang giải toả cơn giận lên trẫm?"

"Không."

Mộc Tình nói."

Mộc Tình..."

"Tôi không có tên, tôi cũng không tên Mộc Tình."

Mộc Tình ngắt lời Ninh Thư.Ninh Thư mất kiên nhẫn, nói chuyện đã mệt lắm rồi, con nhỏ này vẫn cứ cãi ngang.

Ninh Thư gọi ám vệ vào, ra lệnh: "Đánh, đừng đánh chết là được."

Mộc Tình trợn tròn mắt, khiếp đảm ra mặt, hận Ninh Thư cũng cũng rất tủi thân.

Ninh Thư nói lạnh lùng: "Dù ngươi là con trẫm nhưng suy cho cùng cũng chỉ là người lạ, trẫm có thể điều khiển cuộc đời ngươi.

Ngươi nghĩ trẫm nợ ngươi nhưng liệu ngươi có biết ít ra ngươi vẫn còn sống vì người khác dè chừng đôi chút về thân phận hoàng nữ của ngươi.

Bằng không ngươi tưởng ngươi sống được đến hôm nay?"

"Đánh."

Ninh Thư day trán, cuống họng lại sộc mùi tanh, cô uống liền hai cốc nước.Mộc Tình không phản kháng, chỉ ôm đầu ngồi xổm để mặc cho ám vệ đánh.

Mộc Tình cắn chặt môi, thỉnh thoảng để lọt vài tiếng rên."

Được rồi."

Ninh Thư nói.Ninh Thư nhìn Mộc Tình: "Giờ đã nói chuyện bình thường được chưa?

Trưởng thành đi, ngươi giải toả cảm xúc nhưng trẫm sẽ không quan tâm, cũng không hối lỗi."

Mộc Tình nhìn Ninh Thư, viền mắt ửng hồng: "Không lẽ ngài không cảm thấy một chút áy náy nào với phụ quân sao?"

"Trẫm là đế vương, việc trẫm làm luôn có nguyên nhân."

Ninh Thư lạnh giọng: "Trẫm sẽ không nhắc lại chuyện cũ, trẫm có sai cũng đã sai rồi."

Mộc Tình mới đó còn cứng đầu, nghe Ninh Thư nói vậy không cầm được nước mắt: "Trước lúc chết phụ quân vẫn gọi mãi tên ngài, nhưng cho đến khi phụ quân chỉ còn là một đống thịt thối, ngài vẫn không hay phụ quân đã chết."

Ninh Thư rất nhức đầu, thể hiện rõ ra mặt, câu trách móc của Mộc Tình làm Ninh Thư rất khó chịu, cô liên tục đọc thầm Chú Thanh Tâm.Cô không còn nhiều thời gian nữa, cô không muốnnghe câu chuyện yêu hận từ thuở nào.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 548: Trọng nữ khinh nam - Sống lại


Chuyển ngữ: WanhooMộc Tình khóc nức nở như đang truyền hết tủi hờn bao nhiêu năm qua vào tiếng khóc này.

Cô bé chùi mạnh nước mắt, đỏ cả mặt do bị vải thô cọ sát."

Bệ hạ?"

Thu nữ quan thấy gân xanh hằn rõ trên trán Ninh Thư, mạch máu cũng hiện rõ ràng nên không cầm được lòng: "Bệ hạ có sao không ạ?"

Ninh Thư nhắm mắt, từ khi gặp Mộc Tình, Ninh Thư vẫn luôn nghĩ hay là giao giang sơn cho nó.

Giờ ngẫm lại mới thấy cô nghĩ đơn giản quá, Mộc Tình trưởng thành trong lãnh cung, thiếu hụt rất nhiều kiến thức.Không có điều kiện cần mà vua một nước nên có, đã vậy chẳng thà giao giang sơn cho một trong hai hoàng nữ bình thường.Mộc Tình lau nước mắt, hỏi Ninh Thư: "Ngài tìm tôi có việc gì?

Nếu không có việc gì thì đừng nhớ đến tôi.

Ai ai cũng muốn lợi dụng tôi."

"Ai ai?"

Ninh Thư hỏi.Mộc Tình lại tỏ vẻ châm biếm quen thuộc: "Phượng hậu bảo tôi đến ở với ngài vì tôi là quý nữ nhà trời, nên sống trong vinh hoa phú quý."

Ninh Thư nhăn mày: "Ngươi quen phượng hậu?"

"Sao tôi lại quen người có chức cao thế được.

Tự nhiên ân cần không phải trộm cũng là cướp, bỗng dưng được hai đấng tối cao trong cung quan tâm chẳng hay tôi có giá trị gì?"

Mộc Tình cười khẩy.Ninh Thư day trán, cơn đau đầu đánh úp làm cô không nghĩ được cái gì.

Mộc Tình là một người không có giá trị lợi dụng, tại sao Liễu Trường Thanh lại biết để mà quan tâm con bé?Lại còn là Liễu Trường Thanh biết Mộc Tình nữa?Cốt truyện không xuất hiện Mộc Tình, trong trí nhớ của Mộc Nghê Thường cũng không có Mộc Tình.

Nhưng trông dáng vẻ hồi sáng của Liễu Trường Thanh hình như đã quen Mộc Tình từ lâu.Liễu Trường Thanh bị Mộc Nghê Thường biếm vào lãnh cung, cùng sống trong lãnh cung nên chắc hẳn Liễu Trường Thanh và Mộc Tình có biết nhau.Vậy thì...

Liễu Trường Thanh có ký ức của kiếp trước, khả năng là sống lại.Mà cũng có thể không phải, Liễu Trường Thanh quản lý hậu cung, biết lãnh cung có con bé là chuyện thường.Nhưng Liễu Trường Thanh chưa bao giờ nhắc đến đứa bé này trước mặt Mộc Nghê Thường.Đầu Ninh Thư như sắp nổ tung, cô nhen nhóm suy nghĩ khả năng cao Liễu Trường Thanh đã sống lại.Đúng là đến chịu, sao lại loạn thế này.

Mộc Tuyết là người thực thi nhiệm vụ, Liễu Trường Thanh có khả năng sống lại, hình như tất cả đều muốn trả thù cô.Ninh Thư đến phải cám thán hộ Mộc Nghê Thường, xuất phát điểm chỉ là câu chuyện chọn người thừa kế, cuối cùng lại phức tạp đến mức chẳng biết chọn ai.Đặc biệt nhất là thái độ lúc nóng lúc lạnh của Liễu Trường Thanh làm Ninh Thư không biết Liễu Trường Thanh đang nghĩ gì.Mộc Nghê Thường hại cha con họ thảm thế, Liễu Trường Thanh gặm nhấm nỗi hận sống lại sẽ làm gì đây?Cô cần tăng tốc, Ninh Thư hỏi Mộc Tình: "Biết chữ không?"

"Tôi là người cơm không có mà ăn, làm sao biết chữ được."

Mộc Tình châm biếm.Ninh Thư đanh mặt: "Nói chuyện hẳn hoi, đừng có cái thói xỏ xiên như thế.

Có biết chữ hay không?"

Mộc Tình cắn môi, căm hờn: "Biết một ít."

"Đọc tấu chương xem."

Ninh Thư nói.Mộc Tình hoảng hốt, nghi ngờ nhưng vẫn cầm tấu chương lên đọc lắp bắp, mồ hôi lấm tấm trên trán, mãi mới đọc xong rồi gập tấu chương đặt xuống bàn.Ninh Thư day trán thật mạnh, hỏi: "Tấu chương viết gì?"

Mộc Tình dẩu môi: "Đây là tấu chương cáo lỗi của một quan viên địa phương vì đã chậm tiến độ thu thuế."

Ninh Thư nhìn và hỏi Mộc Tình: "Theo ngươi nên giải quyết thế nào?"

"Tôi không biết."

Mộc Tình thẳng thắn: "Ngài sai tôi đọc tấu chương làm gì?

Đừng nói ngài định bồi dưỡng tôi, trao ngôi vị hoàng đế cho tôi nhé."

Ninh Thư thấy Mộc Tình là người thông minh, chỉ có điều không biết giữ mồm giữ miệng, nghĩ gì nói đó."

Ngôi vị hoàng đế dễ ngồi vậy à?"

Ninh Thư gọi ám vệ vào lôi Mộc Tình về lãnh cung.Mộc Tình sắp bị lôi đi vô cùng thắc mắc, không biết ý Ninh Thư là sao?Ninh Thư cử mấy ám vệ giám sát nhất cử nhất động của Mộc Tình, xem xem Mộc Tình tỏ thái độ thế nào sau đêm hôm nay.Mộc Tình đi rồi, Ninh Thư được Thu nữ quan đỡ nằm xuống giường.

Cô đang nghĩ đến Liễu Trường Thanh, Mộc Tuyết và cả Mộc Dao, có quá nhiều chuyện cần xử lý.Người đau làm Ninh Thư mất ngủ cả đêm, đầu cô như bị ai đó liên tục chọc kim.Hôm sau, khó lắm Ninh Thư mới thượng triều xong và ra về, về đến nơi đã thấy Liễu Trường Thanh đang đợi ngoài tẩm cung.Ninh Thư đau đến mất sức, không muốn đoái hoài đến Liễu Trường Thanh.Liễu Trường Thanh xách hộp đồ ăn chặn đường Ninh Thư, hắn ta cao hơn Ninh Thư một cái đầu, than trách: "Bệ hạ!"

Ninh Thư: →_→"Phượng hậu có việc gì chăng?"

Ninh Thư hỏi Liễu Trường Thanh.Liễu Trường Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, nắng sớm toả ánh vàng nhè nhẹ giúp khuôn mặt hắn ta có thêm độ ấm: "Trường Thanh mang canh bổ đến cho bệ hạ, bệ hạ cần bồi bổ cơ thể."

Ninh Thư rất cạn lời, sao cứ phải là canh.Ninh Thư nhếch môi, nhìn Liễu Trường Thanh không chớp mắt.

Cô đang nghĩ có phải Liễu Trường Thanh đã sống lại không."

Tại sao bệ hạ lại nhìn Trường Thanh như vậy?"

Liễu Trường Thanh hỏi nhẹ nhàng.Ninh Thư muốn mỉm cười nhưng cơ mặt căng cứng, chỉ biết nói không biểu cảm: "Phượng hậu vẫn tuấn tú như ngày nào."

Liễu Trường Thanh không phủ nhận được điều đó, hắn ta đưa bát canh ra trước mặt Ninh Thư, nói: "Bệ hạ uống canh đi, canh nguội rồi sẽ ngấy."

Ninh Thư lắc đầu: "Phượng hậu, mới sáng sớm trẫm không uống đồ dầu mỡ."

Liễu Trường Thanh mím môi rồi cười khổ: "Bệ hạ không uống vậy Trường Thanh uống vậy."

Liễu Trường Thanh uống nửa bát canh trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhíu mày, Liễu Trường Thanh làm sao vậy, hắn ta đang muốn nói canh của hắn không có độc?Liễu Trường Thanh thở dài: "Bệ hạ, Trường Thanh biết bệ hạ không khoẻ, Trường Thanh chỉ mong bệ hạ an khang."

Ninh Thư uống một cốc nước để ực máu xuống họng: "Cảm ơn phượng hậu đã quan tâm, trẫm không được khoẻ nhưng là bệnh cũ thôi."

Liễu Trường Thanh lại mím môi, mãi rồi mới cất lời: "Bệ hạ vẫn ăn đan dược?"

Ninh Thư gật đầu khó hiểu: "Ăn chứ, không ăn không có tinh thần.

Nhiều chính sự cần xử lý, ăn đan dược sẽ giúp trẫm minh mẫn."

Liễu Trường Thanh nắm trọn bàn tay Ninh Thư, Ninh Thư ngửi thấy mùi thơm dịu ở người hắn.Ninh Thư: Cái đậu má, nói chuyện thôi thì chết à, đừng nắm tay được không!Ninh Thư biết tay cô cứng cỡ nào, cơn đau làm các cơ căng cứng, không còn bàn tay mềm mại và hồng hào mà một phụ nữ nên có.Vậy mà Liễu Trường Thanh này cứ động cái lại nắmtay cô.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 549: Trọng nữ khinh nam - Giết muội muội


Chuyển ngữ: WanhooLiễu Trường Thanh nhìn bàn tay hằn rõ gân xanh, gồ rõ khớp xương của Ninh Thư.

Ninh Thư rút tay giấu vào ống tay áo.Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư, có ánh nước long lanh trong sóng mắt: "Bệ hạ uống canh đi."

Ninh Thư: ...Canh canh canh, lúc nào cũng canh, cạn lời vì canh.Liễu Trường Thanh kề bát cạnh miệng Ninh Thư, trông dáng vẻ sẽ ép Ninh Thư uống bằng được.Ninh Thư uống một ngụm cho có lệ, Liễu Trường Thanh lại nói: "Bệ hạ uống thêm đi."

Ninh Thư cau có, lắc đầu: "Trẫm không muốn uống."

Uống vào chỉ khổ cái thân.Liễu Trường Thanh mấp máy môi, đặt bát xuống nắm lấy tay Ninh Thư, ngắm đôi tay xấu xí của Ninh Thư: "Bệ hạ, ngài phải bồi bổ cơ thể, đan dược chỉ hại ngài thôi."

Ninh Thư ậm ừ cho qua, cả hai lại lặng thinh.

Liễu Trường Thanh tránh sang một bên, xách hộp đồ ăn và nói: "Bệ hạ, Trường Thanh xin phép cáo lui."

Ninh Thư lại ừ, Liễu Trường Thanh chần chừ một lúc nhưng rồi vẫn sải bước rời đi.Liễu Trường Thanh vừa đi, Ninh Thư đã dựa cột, trời ạ, chân cô run kịch liệt, đau không ngừng nghỉ."

Bệ hạ, bệ hạ..."

Thu nữ quan chạy vội vào điện, do chạy nhanh quá nên vấp ngưỡng cửa, thưa với Ninh Thư: "Hoàng tứ nữ điện hạ mất rồi."

Ninh Thư nôn ra một búng máu.

Thu nữ quan cấp tốc đỡ cơ thể loạng choạng của Ninh Thư.

Cô lau máu dính bên mép: "Hoàng tứ nữ làm sao cơ?"

"Hoàng tứ nữ điện hạ mất rồi ạ."

Thu nữ quan cao giọng."

Vớ vẩn, mới nãy thượng triều Tứ nữ vẫn còn."

Ninh Thư nghiêm giọng: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Hoàng thái nữ và Hoàng tứ nữ xô xét, nô tỳ không biết nguyên nhân cụ thể.

Hoàng thái nữ đang ở trên điện ạ."

Thu nữ quan dìu Ninh Thư."

Gọi kiệu liễn."

Ninh Thư ra lệnh.Ninh Thư ngồi vào kiệu liễn và được khênh đến điện thượng triều.

Mộc Tuyết đang quỳ dưới đất, Mộc Dao nằm trên cáng phủ vải trắng, bên cạnh cáng có một thanh niên mặc đồ xanh.Các đại thần xung quanh bàn tán xôn xao.

Chuyện lớn thế này dĩ nhiên các đại thần phải có mặt.Ninh Thư cố gắng đè nén cơn đau khắp người để vén vải trắng lên.

Bên dưới lớp vải là khuôn mặt trắng bệch của Mộc Dao, có máu dính ở cổ áo."

Ngự y đâu, ngự y đâu, đến khám cho Tứ nữ."

Ninh Thư hét khàn cả giọng, máu lại xộc lên nhưng bị Ninh Thư nuốt ực xuống.Ngự y nhanh chân qua sờ mạch của Mộc Dao, kiểm tra con ngươi rồi quỳ trước Ninh Thư: "Bẩm, phần đầu bị va chạm quá mạnh, Hoàng tứ nữ điện hạ đã mất thật rồi."

Ninh Thư loạng choạng, nhìn chằm chằm Mộc Dao nằm trên cáng, giọng lạc đi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Thanh niên quỳ bên cạnh thi thể của Mộc Dao khấu lạy Ninh Thư, giọng nói đong đầy hận thù và đau đớn: "Bẩm bệ hạ, Nguyên Quân có thể làm chứng điện hạ bị Hoàng thái nữ hại chết."

Ninh Thư hằn tơ máu mắt, gân xanh hiện rõ trên trán, trông rất dữ tợn: "Hoàng thái nữ, chuyện gì đây, trẫm..."

Ninh Thư thở lấy hơi: "Cho trẫm một lý do để nhà ngươi giết muội muội mình."

Mộc Tuyết chau chặt đôi mày, khấu đầu đau lòng: "Thưa mẫu hoàng, nhi thần bị oan.

Tứ hoàng muội động tay trước, nhi thần chỉ đẩy muội ấy, là muội ấy tự ngã."

Người Ninh Thư run mạnh hơn: "Đẩy cái đã chết?"

Mộc Tuyết khựng mặt: "Nhi thần cũng không biết."

"Nhà ngươi không biết, chẳng lẽ trẫm biết?"

Ninh Thư cười khẩy, giật ngọc bội Bàn Long bên hông ném Mộc Tuyết.Mộc Tuyết định tránh nhưng lại thôi.

Ngọc bội đập vào lông mày làm mặt anh ta sưng lên, ngọc bội rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh."

Nhà ngươi đang bị cấm túc, chạy đến phủ của Tứ nữ làm gì?"

Ninh Thư trợn mắt quát Mộc Tuyết: "Bảo nhà ngươi cấm túc tự kiểm điểm, nhà ngươi lại kháng chỉ.

Hoàng thái nữ, nhà ngươi quá vô pháp vô thiên, có phải nhà ngươi muốn lấy luôn cái ngôi vị hoàng đế này của trẫm không!"

Mộc Tuyết khấu đầu liên tục, sợ hãi: "Nhi thần không dám, nhi thần tuyệt đối không có suy nghĩ ấy."

Mộc Tuyết hít thật sâu, thấy Ninh Thư đề phòng và ghét bỏ mình nên lại khấu đầu liên tục, không ngừng nói: "Nhi thần bị oan."

Ninh Thư lau nước mắt, nghiêm nghị: "Nhà ngươi là đại tỷ, là thái tử một nước nhưng trên không biết lo cho dân chúng, dưới không biết yêu thương tỷ muội.

Với nhân phẩm của nhà ngươi, làm sao trẫm giao giang sơn Huyên Quốc cho ngươi được."

"Lý do gì để nhà ngươi làm trái thánh chỉ chạy đến phủ Tứ nữ trong thời gian cấm túc?"

Ninh Thư lảo đảo suýt ngã, Thu nữ quan nhanh tay đỡ Ninh Thư, sai cung nhân mang ghế đến.Mộc Tuyết quỳ dưới đất, trán chạm đất không trả lời.

Bây giờ anh có nói gì cũng là sai.Mộc Tuyết lướt khoé mắt qua Ninh Thư ngồi trên ghế, Ninh Thư đang rất hung dữ, nét mặt ấy như muốn cắn người.Mộc Tuyết khẽ nhếch mày châm biếm, mất cô con gái yêu thương nhất nên đau lắm đúng không."

Rốt cuộc các ngươi xô xát vì gì?

Hoàng thái nữ, nhà ngươi bị câm sao?"

Người Ninh Thư run mạnh hơn.Mộc Tuyết mím môi, anh nhận được tin trong phủ Hoàng tứ nữ có long bào.

Có thợ may đã may long bào cho Mộc Dao, đó là tin thật nên mới mạo hiểm đến phủ Hoàng tứ nữ, để thuộc hạ của anh tìm long bào trong phủ Hoàng tứ nữ.Lúc đến nơi, Mộc Dao đang ăn sáng với Nguyên Quân.

Thấy người ta em đút anh bón, Mộc Tuyết chỉ tiện miệng nói một câu: "Hai người ân ái quá."

Mộc Dao sầm mặt, to tiếng với Mộc Tuyết: "Ý của đại hoàng tỷ là sao?

Không lẽ hoàng muội ân ái với phu quân có gì sai?"

Giọng điệu của Mộc Tuyết chỉ hơi châm biếm nhưng Mộc Dao vẫn nhạy bén phát hiện, vậy nên mới to tiếng hỏi Mộc Tuyết có ý gì.Mộc Tuyết hơi mất kiên nhẫn, đẩy Mộc Dao chặn trước mặt một cái.

Và cái đẩy ấy đã nên chuyện.Mộc Dao loạng choạng, ngã đầu đập vào góc bàn.Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay cả Mộc Tuyết cũng không kịp phản ứng.Mộc Tuyết đang quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, lòng anh cũng lạnh căm, anh biết anh bị hãm hại.Nhưng Mộc Tuyết đã tỉnh táo lại ngay, không còn nói mình bị oan nữa, anh nói thẳng: "Nhi thần đẩy Mộc Dao nhưng nhi thần không có ý hại chết Tứ hoàng muội.

Nhi thần không xứng làm một thái tử, xin mẫu hoàng phế truất nhi thần."

"Bệ hạ bớt giận, đâu thể nào nói phế truất là phế truất thái tử một nước."

Các đại thần cũng quỳ xuống xin Ninh Thư tha thứ hộ Mộc Tuyết."

Bẩm bệ hạ, chuyện của hoàng tứ nữ điện hạ chỉ là ngoài ý muốn.

Phế truất thái tử ảnh hướng đến gốc rễ quốc gia, xin bệ hạ suy xét lại."

Một đại thần cầm mộc bản đứng ra khom lưng thưa với Ninh Thư.Ninh Thư nhìn các đại thần quỳ bên dưới rồi lại nhìn lướt qua Mộc Tuyết đang quỳ rạp người thành tâm sám hối.Uy hiếp cô?
 
Back
Top Bottom