Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 125: Chương 125



Trình Hoan nằm trên giường, nhìn bức họa trên trần nhà, cảm thấy có chút áp lực, ngộ nhỡ ngủ một giấc, những hình vẽ kia biến thành người thật thì phải làm sao?

Cô nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, đèn cảm ứng nhận thấy người đã không chuyển động một lúc lâu, dần dần tự tắt, cả căn phòng lại chìm trong bóng tối, chiếc du thuyền vẫn chạy êm ru, chẳng khác gì so với khi đứng yên, Trình Hoan nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng sau đó lại ngủ rất ngon. Ngày hôm sau tỉnh dậy là lúc sáu giờ rưỡi, mặt trời vừa mới mọc, ánh sáng chiếu rọi không hề chói mắt. Trình Hoan mặc một chiếc váy ngủ hai dây, nhổm người dậy kéo rèm ra, ánh nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, khiến cho tâm trạng con người thấy thật thoải mái.

Cửa sổ thẳng hướng biển mênh m.ô.n.g vô tận, mở cửa ra, cơn gió thổi qua đem theo sự ẩm ướt và vị mặn của biển, Trình Hoan nằm dựa vào khung cửa sổ, định tìm đôi dép, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, lờ mờ còn nghe thấy tiếng Tinh Tinh gọi cô.

Trên sàn trải thảm lông rất dài, đi chân trần cũng không sao, cô tùy tiện tìm chiếc áo khoác mặc vào, đi mở cửa.

Bên ngoài cửa là hai bố con ở phòng sát vách, Tinh Tinh theo sau Giang Minh Viễn, cửa vừa mở liền lao vào: "Mẹ ơi, chú ếch nhỏ của con đâu ạ?"

Giang Minh Viễn không để ý giữ con trai lại, có chút ngại ngùng giải thích: "Có phải làm phiền cô nghỉ ngơi rồi không? Con không muốn dùng bàn chải đánh răng ở đây."

"Không sao, tôi cũng vừa mới thức dậy." Trình Hoan cười cười, bảo anh vào trong, quay người tự mình đi đến chỗ con trai đang chạy loạn: "Đợi một chút để mẹ tìm cho con."

Chú ếch nhỏ mà Tinh Tinh nói là bàn chải và kem đánh răng của cậu, bàn chải và kem đánh răng là một bộ, bên trên có hình chú ếch, rất tiện lợi cho đứa trẻ không thích dùng đồ lạ này, mấy chiếc bàn chải dùng rồi đều giống nhau, đến cả màu sắc cũng không thay đổi.

Nguyệt

Trình Hoan bóp kem đánh răng đưa cho cha đứa nhỏ đánh răng cho con trai, sau đó đóng cửa lại, chuẩn bị thay quần áo.

Trước tiên cô đi tra nhiệt độ ở đây, mang theo toàn quần áo mùa hè, một chiếc váy hai dây dài đến mắt cá chân, được làm từ tơ lụa, chất liệu nhẹ nhàng, gió vừa thổi qua, tà váy bay bay, vừa đẹp lại rất có khí chất.

Sau khi thay quần áo đánh răng rửa mặt xong, Trình Hoan lại buộc tóc lên tự trang điểm, nhiệt độ trên đảo cao, lớp trang điểm của cô cũng rất mỏng nhẹ, trông không khác gì để mặt mộc. Vừa trang điểm xong thì Giang Minh Viễn đến gõ cửa.

Trình Hoan đặt thỏi son xuống, đi đến mở cửa, người đàn ông bên ngoài mang theo trẻ nhỏ, hai người đã thay bộ quần áo khác.

"Cùng đi ăn sáng không, tầng mười một có nhà hàng buffet, nếu như không muốn xuống đó thì cũng có thể gọi người mang đến." Giang Minh Viễn nhìn cô, dường như lại bị sắc đẹp làm cho kinh ngạc, anh định thần lại: "Cháo hải sản ở đây rất ngon."

"Xuống đó ăn đi." Trình Hoan cũng không muốn lúc nào cũng ở trong phòng, nói xong liền cầm lấy thẻ phòng ra khỏi cửa.

Cô mặc váy, không đem theo túi xách, trên người không có túi, Giang Minh Viễn nhìn qua, tự nhận lấy chiếc thẻ phòng cho vào túi của mình, đưa con trai qua: "Con có chút nhớ cô đấy."

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng nay Tinh Tinh không ngủ cùng với mẹ, có chút không quen, đi qua kéo váy cô định làm nũng.

Chiếc váy hở đến phần trên ngực, bị kéo làm cho lộ ra phần da trước ngực, Giang Minh Viễn nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cậu con trai nhà mình, tránh để cho mẹ của cậu nhóc không bị lộ hàng.

Anh cốc đầu con trai, kéo cậu sang một bên, lần đầu tiên dạy dỗ cậu: "Không được nghịch ngợm, đứng đây nói là được rồi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 126: Chương 126



Gương mặt Tinh Tinh sững sờ, không hiểu vì sao ba lại không cho phép mình thân mật với mẹ, cậu mở lớn đôi mắt to tròn vô tội, chớp chớp mắt nhìn mẹ, muốn để cô phân xử cho mình.

Điều thất vọng đó là, dường như mẹ không có tiếp nhận được ý nghĩ của cậu, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt hơi nghi hoặc: "Làm sao thế cục cưng?"

Tinh Tinh cảm thấy mình với mẹ không có tâm linh tương thông, có chút chán nản, cậu gục đầu xuống, lại đi qua bên đó cọ tới cọ lui một chút, giọng bé tí, nhìn trông rất tủi thân mà nói "Mẹ, buổi tối con muốn ngủ với mẹ."

"Được chứ." Trình Hoan nhìn Giang Minh Viễn một cái, cười đáp.

Dù sao bọn họ cũng ngủ quen rồi.

Cô đồng ý không một chút gánh nặng, Giang Minh Viễn lại khẽ nhíu mày, anh dắt con trai, có hơi không đồng tình: "Tinh Tinh cũng lớn rồi, cứ mãi ngủ với mẹ không tốt."

Lời này Tinh Tinh nghe cũng không thể hiểu được, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác nguy cơ cực kì, như vậy là muốn đuổi cậu đi sao?

Không được, cậu chẳng muốn tách ra khỏi mẹ đâu!

Tinh Tinh tức giận trừng mắt nhìn ba, gấp gáp bày tỏ thái độ trước khi mẹ mở miệng: "Ba, con vẫn còn nhỏ."

Cậu còn nhỏ, cho nên ngủ cùng với mẹ hoàn toàn không có vấn đề!

Giang Minh Viễn kéo tay con trai chặt hơn một chút, nhìn người phụ nữ đang mỉm cười ngay bên cạnh, có chút bất lực giảng đạo lý: "Tết đến là con năm tuổi rồi." Là một cậu bé lớn rồi.

"Thế con cũng nhỏ!" Tinh Tinh một bước cũng không nhường: "Mẹ nói cao cao lớn lớn mới là cậu bé lớn"

Mặt nhỏ của cậu phụng phịu, nghiêm túc lại hẳn hoi chỉ ra điểm chưa đạt của mình: "Con còn thấp." Giang Minh Viễn: "...

Được rồi, lý do đầy đủ, nói không lại.

Trình Hoan ở một bên xem trò đủ rồi, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, cuối cùng nhịn không nổi cười hẳn ra tiếng.

Hai ba con ở một bên đồng thời nhìn sang.

"Không gì, không gì, hai người cứ tiếp tục." Trình Hoan vẫy vẫy tay, trên mặt là nét cười không thể che giấu được.

Nguyệt

Bị cô cười nhạo như vậy, Giang Minh Viễn cuối cùng cũng cảm thấy bản thân có chút nhàm chán, anh thu lại biểu cảm, không được tự nhiên nói lảng sang chuyện khác: "Không nói việc này nữa, đi ăn cơm đi."

Toàn bộ du thuyền mười một tầng đều là nhà hàng, mọi món ngon mà bạn có thể nghĩ đến gần như đều có thể tìm được ở nơi này, phòng tiệc đứng mà Giang Minh Viễn nói ở sát boong tàu, diện tích rất lớn.

Phòng ăn rất yên tĩnh, ánh đèn có hơi lờ mờ, phát nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, bên hành lang ngoằn ngoèo bày biện đủ các loại mỹ thực, khách đến thưởng thức lại lác đác không có mấy người.

Tinh Tinh đối với các loại đồ ngọt yêu thích vô cùng, vừa vào một cái đã cầm lấy đĩa chạy thẳng về phía khu đồ ngọt, đồ ăn ở đây suy nghĩ đến các bạn nhỏ, cố tình thiết kế thấp, với chiều cao của Tinh Tinh cũng có thể lấy được thức ăn bên trên.

Cậu đặt đĩa ăn ở trên mặt bàn, từng chút chút một chuyển đồ ăn vào, những món đồ ngọt này đa số màu sắc tươi đẹp, tạo hình thú vị, cái nào Tinh Tinh cũng muốn cả, cậu cứ gắp cứ gắp mãi, tận đến khi đĩa ăn không thêm vào được nữa, mới dùng hai tay bưng đi về.

Không giống với chiến lợi phẩm phong phú của con trai, hai người Giang Minh Viễn và Trình Hoan chỉ lấy phần cháo hải sản, cháo này mới nấu xong, vẫn còn chút nóng, phải đợi nguội hơn tí mới có thể ăn.

Tinh Tinh bưng đĩa bánh ngọt kia của cậu chuyển đến chỗ ngồi, cậu để đĩa lên bàn, bắt đầu dâng vật quý: "Mẹ ơi mẹ xem bánh ngọt của con nè!"

Trình Hoan nhấc mi mắt nhìn một cái: "Nhiều vậy con ăn hết nổi không?"

"Có thể ăn sạch!" Tinh Tinh vô cùng tự tin: "Con cực kỳ đói."

Trình Hoan: "... Vậy con cố lên."

Cô dừng một chút, thêm vào một câu: "Không được lãng phí thức ăn, ăn không hết không cho đi."

"Vâng!" Nhóc con không chút do dự đồng ý ngay lập tức.

Giang Minh Viễn múc một chén cháo nhỏ để xuống trước mặt Trình Hoan, nói hộ cho con trai: "Như vầy nhiều quá."

"Phải để nó biết được đạo lý khả năng cho phép này." Nhiệt độ cháo ở trong chén vừa phải, Trình Hoan cúi đầu húp một ngụm: "Mùi vị đúng là không tệ"

Nhìn dáng vẻ này của cô là Giang Minh Viễn biết nói hộ không có tác dụng gì, anh thở dài một tiếng, ánh mắt có chút thương cảm nhìn con trai.

"Ba ơi?" Tinh Tinh bị nhìn mà hoảng loạn.

"Không sao, Tinh Tinh ăn đồ ăn đi." Giang Minh Viễn nhìn cậu nói: "Ăn không hết ba giúp con ăn."

Giang tổng là thương con trai thật, chỉ là tấm lòng người cha của anh đã bị hoàn toàn bỏ qua, Tinh Tinh nghe thấy lời này, còn cho rằng là ba muốn cướp đồ ăn với cậu cơ, vội vàng giơ tay bảo vệ cái đĩa: "Con cho mẹ ăn" Giang Minh Viễn: "..." Nhóc con vô ơn!

"Phụt" Trình Hoan vẫn còn đang ăn đấy, nghe cuộc trao đổi của hai ba con này lại nhịn không được cười thành tiếng, trong miệng của cô vẫn còn đồ ăn, nụ cười này đã làm hạt cháo bị nghẹn trong cổ họng, thế nên vui quá hóa buồn, họ đến không dừng lại được.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 127: Chương 127



Trình Hoan che ngực, họ đến không thẳng lưng lên được, cha con hai người ở bên kia lập tức thả đồ ăn trong tay xuống vỗ lưng cho cô, phải vỗ một cả lúc Trình Hoan mới trở lại bình thường, ngẩng đầu nói cám ơn với Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn thu tay lại, mấp máy khóe miệng: "Cẩn thận chút."

Trình Hoan quay mặt đi, cảm thấy có chút xấu hổ, cô lớn chừng này rồi vậy mà còn phạm phải kiểu sai lầm như vậy. Bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.

Thời khắc mấu chốt vẫn phải do Tinh Tinh ra tay, nhóc con ở bên cạnh nhảy nhót khoe công: "Mẹ ơi, mẹ ơi còn có con nữa!"

"Cũng cám ơn Tinh Tinh." Trình Hoan lúc này mới quay đầu lại, xoa tóc cậu nói.

Bởi vì họ quá lâu, trong mắt của cô còn mang theo hơi nước, trông có vẻ vừa đáng thương vừa vô tội, yết hầu của Giang Minh Viễn lên xuống, thâm trầm nhìn cô một cái, quay về lại chỗ của mình, thản nhiên nói: "Ăn đàng hoàng đi, đừng làm những chuyện khác."

"Đã biết rồi.." Trình Hoan kéo dài âm thanh, vỗ nhẹ lưng con trai bảo cậu trở về, Tinh Tinh nhìn cô không chớp mắt, xác định mẹ không sao nữa mới quay lại về chỗ của mình, chọn từ trong chiếc đĩa ra một chiếc bánh ngọt đẹp mắt nhất đưa qua: "Mẹ ơi ăn đi."

Trình Hoan vừa nhìn thấy chiếc bánh ngọt này là nhớ tới cuộc đối thoại của hai ba con ban nãy, khóe mắt cô co rút, nhận lấy chiếc bánh trong tay Tinh Tinh, không biết sao lại nổi lên ý nghĩ xấu, cố tình lượn một vòng trước mặt Giang Minh Viễn: "Anh muốn ăn không?"

"Đây là con cho mẹ ăn mà!" Tinh Tinh cho rằng mẹ muốn đem bánh ngọt cho ba, nhón chân lên muốn ngăn cản lại, mặt nhỏ gấp gáp của cậu cũng đỏ lên, một tia sáng lóe lên, tìm trong đĩa ăn một chiếc bánh không đẹp nhất đưa cho ba: "Cái này là cho ba ăn."

Nguyệt

Người đàn ông đối diện nhìn thấy hết thảy cảnh này, trên mặt có chút bất đắc dĩ, anh đưa mắt nhìn Trình Hoan, giống như đang nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện: "Ăn đàng hoàng đi."

"Ồ" Ánh mắt tấn công của ông chủ lớn vẫn có chút uy lực chứ, Trình Hoan cũng không dám hó hé nữa, yên lặng ăn đồ ăn.

Mùi vị của bánh ngọt trong phòng ăn cũng rất được, độ ngọt vừa phải, bắt đầu ăn không thấy ngán, nhưng mà cứ coi như là làm ngon nữa, thì một đĩa lớn đồ ăn Tinh Tinh cũng ăn không nổi.

Lòng tin ban đầu của cậu cao ngất, còn đau lòng cho bánh ngọt bị mình đưa cho ba, cảm thấy mình ăn ít đi một chiếc đáng thương bao nhiêu, nhưng mà loại cảm giác này sau khi cậu ăn hết chiếc thứ ba thì cũng biến đi sạch bóng. Ba chiếc bánh nhỏ đủ để lấp đầy cái bụng của cậu, bơ như ngăn ở cổ họng của cậu, Tinh Tinh ăn xong miếng bánh cuối cùng trên tay, đắng cay oán hận nhìn số bánh còn lại trong đĩa, không muốn động thêm một chút nào nữa.

Nhưng cậu là bạn nhỏ rất giữ lời, nghĩ đến chuyện mình đã cam đoan với mẹ, Tinh Tinh thở dài một tiếng, không tình nguyện chút nào nhấc tiếp một chiếc bánh lên, nhấp một miếng nhỏ xíu.

Điệu bộ của cậu đều bị hai người lớn ngồi kế bên để vào trong mắt, Giang Minh Viễn rốt cuộc vẫn không đành lòng cho con, thấy cậu thật sự không ăn nổi nữa thì cầm nốt số phần còn lại qua.

Lần này Tinh Tinh không bảo vệ thức ăn nữa, cậu mở to mắt, ánh mắt nhìn ba giống như là đang nhìn một thiên thần vậy, thuận tiện đưa chiếc bánh đã bị cắn một miếng trên tay sang: "Ba ơi cái này cũng cho ba.

"Không cần." Giang Minh Viễn ghét bỏ từ chối.

"Vậy được rồi." Tinh Tinh có hơi thất vọng, cảm thấy ánh hào quang của ba cũng không phải tỏa sáng bốn phía như thế nữa, cậu rụt tay lại, nhìn đĩa bánh ngay trước mặt: "Ba phải ăn hết đó nha."

Tinh Tinh lấy tổng cộng mười chiếc bánh ngọt khác loại, trừ đi những chiếc trước đó được chia ra và tự cậu ăn, bây giờ trong đĩa còn lại bốn cái nữa. Mấy chiếc bánh ngọt này kích thước không lớn, nhìn trông cũng rất đẹp mắt, đối với người thích ăn đồ ngọt mà nói thì đúng là mỹ thực, chỉ là Giang Minh Viễn không thích đồ ngọt, còn đã ăn no. Mấy thứ này với anh mà nói, chỉ có thể xem là một loại dày vò.

Không còn cách nào, ai bảo anh sinh ra đứa con như này chứ.

Sắc mặt của người đàn ông rất nhạt, từng miếng từng miếng ăn bánh ngọt nhỏ, cử chỉ anh ưu nhã, động tác từ tốn, lúc ăn đồ ăn cũng không với người khác sẽ làm bơ dính trên miệng. Trình Hoan ngồi ở phía đối diện, nhìn mặt anh không một biểu cảm ăn đồ ăn, không biết sao lại cảm thấy anh có chút đáng thương.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện Trình Hoan đã cảm thấy buồn cười, sao mà anh đáng thương được chứ?

Chỉ là rất kỳ lạ, cái suy nghĩ này không chỉ không bị áp xuống, ngược lại còn theo thời gian trở nên càng lúc càng mạnh mẽ, cô nhìn Giang Minh Viễn ăn từng miếng từng miếng hết chiếc ngọt bánh thứ ba, rốt cục cũng vươn tay ra cầm lấy cái cuối cùng.

Động tác của cô trước một bước, vừa nắm được giấy bánh thì tay của Giang Minh Viễn cũng rơi xuống, mười ngón chạm nhau, như thể có một dòng điện chạy qua đó, hai bàn tay đều run rẩy, Trình Hoan thừa cơ cầm bánh ngọt lại, cười nói với anh: "Cái cuối cùng này để tôi ăn đi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 128: Chương 128



Tinh Tinh cầm một mâm bánh kem nhỏ tự mình cùng ba mẹ nỗ lực rốt cuộc ăn xong.

Ăn cơm xong, một gia đình đi lên boong tàu tiêu thực, rất nhanh liền đến thời gian du thuyền cập cảng.

Du thuyền này tổng cộng có 6000 hành khách, cuối cùng lái đến vùng biển quốc tế, đi nửa tháng, lại trở lại đảo Vĩnh An.

Cũng không nhiều hành khách giống như bọn họ xuống thuyền ở đảo san hô đỏ, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có trăm người, Trình Hoan bọn họ dễ dàng phát hiện gia đình lão Lưu.

Nguyệt

"Coi như xuống thuyền." Lưu phu nhân đi xuống du thuyền dưới sự nâng đỡ của chồng bà, oán giận với Trình Hoan ở bên cạnh: "Tôi vốn còn cảm thấy trên thuyền chơi vui bao nhiêu, kết quả vừa lên thuyền liền chóng mặt, hôm qua cả đêm cũng chưa ngủ."

Sắc mặt bà ố vàng, thoạt nhìn xác thực không quá khỏe, phản ứng giống bà còn có con trai bọn họ, ngày hôm qua tinh lực dư thừa, còn có tâm tư xem cha mẹ cãi nhau, hiện tại đã đầy mặt màu đất.

Lưu phu nhân oán giận một lát, lại nhắm khẩu pháo vào lão Lưu, bà nghiêng qua liếc mắt một cái, đánh bay cái tay đang đỡ mình, cả giận: "Đều do lão Lưu nhà tôi, tôi đã nói chuẩn bị ít thuốc phòng ngừa say tàu, hắn khen ngược, thế nào cũng nói mình không chóng mặt, chúng ta cũng sẽ không chóng mặt, c.h.ế.t sống không cho mang!"

Bị vợ chỉ trích như vậy, lão Lưu cũng thực ủy khuất: "Chính bà cũng nói trước kia ngồi thuyền không chóng mặt mà "Kia thuyền trên sông cùng trong biển có thể giống nhau sao?"

"Này không giống nhau?"

"Lưu Ái Quốc, ông cố ý chọc giận tôi đúng không?!"

Mắt thấy hai vợ chồng lại có xu thế cãi nhau, Trình Hoan vội vàng tiến lên làm người hoà giải, cô lấy ra một hộp trần bì từ trong hành lý tùy thân đưa qua: "Ăn một ít cái này đi, hẳn là sẽ dễ chịu một chút."

Lưu phu nhân choáng váng cả đêm, nhìn đồ ăn gì cũng cảm thấy buồn nôn, mà chờ Trình Hoan mở cái nắp ra, ngửi được cổ mùi hương mang theo vị chua, bà bỗng dưng có chút thèm ăn.

Trần bì này vốn là Trình Hoan vì gia đình mình chuẩn bị, kết quả bọn họ không dùng đến, nhưng lại giúp được người ngoài.

Lưu phu nhân tiếp nhận hộp trần bì, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, trong miệng hàm chứa trần bì, tựa hồ không khó chịu như trước, bà kinh ngạc: "Tiểu Trình thứ này của cô còn rất có tác dụng, mua ở đâu thế? Trở về tôi cũng mua một ít."

"Tôi tự làm, nếu bà thích tôi lại đưa cho bà một hộp." Trình Hoan lại cầm một hộp đưa qua.

"Vậy được." Lưu phu nhân nhận trần bì, cho con trai một miếng, dùng khuỷu tay chọc lão Lưu.

Lão Lưu hiểu ngầm, lập tức móc ra túi hoa quả từ trong túi đưa qua: "Đây cũng là nhà tôi phơi, rất an toàn, cho mấy người ăn chơi."

Trình Hoan tiếp nhận đáp lễ nói lời cảm ơn.

Hai bên đều không phải người keo kiệt, ở chung rất vui vẻ, chưa nói bao lâu, xe đón bọn họ liền tới rồi.

Xe là Giang Minh Viễn sắp xếp từ lúc đầu, tổng cộng có hai chiếc, Trình Hoan và gia đình lão Lưu một chiếc, sau khi lên xe, dẫn bọn họ đến chỗ dừng chân.

Đảo san hô đỏ diện tích nhỏ, trên đảo chỉ có một khách sạn, cái khách sạn này rất đặc biệt, trừ bỏ một cái nhà lầu sáu tầng màu nguỵ trang, bên cạnh còn có rất nhiều biệt thự đơn lập, bề ngoài biệt thự làm thành hình dạng các loại vũ khí.

Thật xa, Tinh Tinh từ cửa sổ xe thấy được toà nhà hình xe tăng, cậu kinh ngạc cảm thán không thôi, vỗ cửa sổ xe quay đầu lại kêu Trình Hoan: "Mẹ, mẹ! Mẹ xem xe bên kia! Thật xinh đẹp!"

Tiểu gia hỏa không biết xe tăng, cho rằng có bánh xe đều gọi là xe.

Trình Hoan nói với cậu: "Kia là xe tăng, không phải xe bình thường."

"Xe tăng là cái gì?" Tinh Tinh kỳ quái.

"Là một loại vũ khí rất lợi hại, ngồi bên trong xe tăng, người khác đánh không đến con, nhưng con có thể đánh tới người khác, con nhìn thấy cái họng pháo phía trước không? Đó chính là chỗ phóng ra đạn pháo." Trình Hoan tận lực dùng những câu Tinh Tinh có thể nghe hiểu để miêu tả.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 129: Chương 129



Cô vừa nói như vậy tiểu gia hỏa liền hiểu, cậu dán trên cửa sổ xe, nhìn "xe tăng lớn" càng ngày càng gần, trong miệng phát ra kêu gọi vô nghĩa.

Rốt cuộc, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, ô tô dừng trước đống xe tăng kia.

Người một nhà xuống xe, tự nhiên có quản lý khách sạn tới đón tiếp, xử lý thủ tục vào ở cho bọn họ, trùng hợp chính là, căn Giang Minh Viễn đặt, chính là cái căn hình xe tăng.

Biệt thự hình xe tăng được sơn màu nguỵ trang, ngoài tường còn có một ít dây đằng sinh trưởng hướng về phía trước, thoạt nhìn tục tằng lại tùy ý.

Tinh Tinh cực kỳ thích cái đại gia hỏa uy phong này, biết xe tăng phải có người lái, lại ước về sau lớn lên có thể lái xe tăng. Trình Hoan và Giang Minh Viễn đã không có hứng thú đối với mộng tưởng của cậu, dù sao tiểu gia hỏa mộng tưởng quá nhiều, qua một hồi liền đổi một cái.

Một nhà cầm chìa khóa, theo nhân viên công tác đi vào trong nhà.

Phòng ốc trong biệt thự trang hoàng cũng đặc biệt giống bên ngoài, nó như là biến thành nội thất của xe tăng. Cửa hình tròn, lắp kính một mặt, đi vào là phòng khách, sô pha trong phòng khách cũng là màu nguỵ trang, đối diện sô pha là TV, thoạt nhìn hơi giống phòng cất chứa đạn dược của xe tăng.

Trừ bỏ những chi tiết này, bên trong biệt thự còn có rất nhiều mô hình xe tăng, ngay cả quầy rượu vang đỏ, thoạt nhìn đều như là bệ phóng của xe tăng.

Nhìn thấy trong phòng trang trí như này, không chỉ có Tinh Tinh còn nhỏ, ngay cả chính Trình Hoan, cũng vô cùng kinh hỉ.

"Nơi này cũng thật đặc biệt!" Cô đi qua cửa phòng, cầm lấy một chiếc mô hình xe tăng thoạt nhìn giống máy kéo ở chỗ huyền quan, hỏi người đàn ông phía sau: "Đây là cái nào?"

Nguyệt

"Chili I, xe tăng từ 80 năm trước, đã không dùng từ thế kỷ trước."

"Vậy cái này thì sao?" Trình Hoan lại hỏi một món khác.

"Đây là hải âu.." Giang Minh Viễn rất quen thuộc mấy cái này, thuận miệng là có thể nói ra tên của chúng nó cùng thời gian sử dụng.

Tinh Tinh ở trong phòng nhảy vài vòng, điên đủ rồi, lại cầm một chiếc mô hình xe tăng chơi trên mặt đất, cậu tự chơi một lúc, rốt cuộc nghĩ tới ba mẹ, vừa quay đầu, hai người kia còn ở cửa không nhúc nhích.

"Mẹ." Tinh Tinh muốn cùng nhau chơi, cậu bắt lấy mô hình xe tăng vọt lại đây, đụng vào trong lòng Trình Hoan. Trình Hoan bị đ.â.m không xong, lui ra phía sau hai bước, vừa vặn thối lui đến trong n.g.ự.c Giang Minh Viễn, n.g.ự.c người đàn ông thực rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, đụng vào có chút đau người, lại cũng cho người ta cảm giác an toàn.

Hai người cách nhau gần như vậy, cả người đều bị một cổ hơi thở khác vây quanh, Trình Hoan cúi đầu, cảm thấy tim đập hơi mất khống chế, cô không được tự nhiên khu một tiếng, kéo Tinh Tinh dính trên người ra, tiến lên phía trước một bước, từ trong n.g.ự.c người nọ rời đi.

Trong n.g.ự.c thân thể mang theo hương thơm biến mất, làm Giang Minh Viễn cảm thấy có chút mất mát, anh buông tay đỡ trên eo người nọ, bên tai ửng đỏ, tay dấu sau người, hai ngón tay vuốt vuốt, tựa hồ còn có thể cảm giác được xúc cảm lúc trước.

"Mẹ cùng chơi với con đi!" Tinh t*nh h**n toàn không biết gì về mạch nước ngầm giữa ba mẹ, giống như ngốc tử, giơ xe tăng muốn Trình Hoan chơi với cậu.

"Chơi là có thể." Trình Hoan cong lưng, nói với con trai: "Nhưng về sau con không thể xông tới như vậy biết không?" Tiểu ngốc tử khó hiểu: "Vì sao ạ?"

Vấn đề này không cần mẹ trả lời, ba liền nói cho cậu nguyên nhân: "Bởi vì con quá béo, mẹ không tiếp được." Béo không phải một từ hay, mập mạp trên phim hoạt hình đều có thể ngủ sụp giường! Tinh Tinh không thể tin được mình lại là một nhóc mập, cậu ngửa đầu trợn to mắt, nhìn về phía mẹ, muốn mẹ làm chủ cho cậu: "Mẹ con không mập."

"Con xác thật béo, không thấy mẹ lui thật nhiều bước sao?" Trên đầu bị người gõ nhẹ, người mẹ được Tinh Tinh gửi gắm nhiều hy vọng trong miệng phun ra lời nói vô tình. Tinh Tinh bị đả kích nháy mắt liền héo, mô hình xe tăng đang giơ cao cũng thả xuống, cậu ủ rũ cụp đuôi, mang theo niềm vui mới của mình, một bước thở dài đi đến bên sô pha, mặt ghé vào sô pha, vẫn không nhúc nhích, tựa như một con cá mặn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back