Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 120: Chương 120



Trình Hoan cứ như vậy mà quấn thành cái bánh bao đi đến sân bay.

Thành phố C có hai sân bay, một nơi được xây dựng từ ba mươi năm trước, nơi còn lại mới được xây dựng năm ngoái, sân bay mấy người Trình Hoan đến là cái cũ hơn, cách trung tâm thành phố không xa, lái xe hai mươi phút là tới nơi.

Đến sân bay, phải đi lấy vé lên máy bay, làm thủ tục ký gửi hành lý, cách thời gian máy bay cất cánh còn có bốn mươi phút, bởi vì khách hàng ở khoang hạng nhất có lối đi riêng, vậy nên sau khi làm tất cả thủ tục vẫn còn dư thời gian.

Đây là lần đầu tiên Tinh Tinh đi máy bay, cả đoạn đường không ngừng ầm ĩ, lúc nhìn thấy máy bay còn vui sướng nhảy cẫng lên.

"Mẹ ơi nhìn kìa, máy bay to quá!" Cậu chỉ về phía chiếc máy bay vừa cất cánh nói, ánh mắt như sáng lấp lánh.

Nguyệt

"Bảo bối có thích máy bay không?" Trình Hoan bọc chiếc áo lông vũ to dày, khó khăn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt con trai.

"Thích ạ." Gió lớn, gương mặt của Tinh Tinh có chút lạnh, cậu lấy tay ôm má, ánh mắt khao khát: "Sau này con cũng muốn lái máy bay!"

Trình Hoan: "... Vậy thì con cố lên nhé."

Tinh Tinh ngẩng đầu lên cười hì hì: "Con phải mua hai chiếc máy bay thật to, một chiếc cho mẹ, một chiếc cho con."

Hai cánh tay của cậu dang ra, 'bay' về phía trước một đoạn, lại quay đầu chạy về, gương mặt nhỏ đỏ lên: "Mẹ ơi chúng ta cùng lái máy bay đi!"

Giang Minh Viễn đi ở sau cùng, ánh mắt đầy ý cười nhìn hai mẹ con họ, đến lúc này mới mở miệng: "Thế còn cha thì sao?"

Câu nói này làm cho cậu nhóc thức tỉnh.

Cuối cùng cậu cũng nhớ đến người cha bị lãng quên, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi, không thể sửa lại, mặt Tinh Tinh lộ ra sự khó xử, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, một lúc sau mới miễn cưỡng nói: "Vậy thì con và cha cùng đi một máy bay.

Chiếc còn lại vẫn là của mẹ!

Đằng sau bọn họ có một gia đình, cũng ngồi khoang hạng nhất, nghe thấy lời này của Tinh Tinh, một nhà ba người bọn họ không nhịn được cười.

"Cậu bé à, cháu chia như vậy là không được đâu." Người đàn ông của gia đình đó cười nói: "Cha mẹ cháu mới nên ngồi cùng một chiếc máy bay.

"Tại sao ạ?" Tinh Tinh có chút nghi hoặc không hiểu: "Cháu phải mua cho mẹ một chiếc máy bay thật to, chỉ cho một mình mẹ thôi!"

"Của mẹ cũng chính là của cha." Người đó thấy trêu Tinh Tinh vui, lại muốn đùa thêm một chút: "Cha mẹ cháu là vợ chồng mà, hai vợ chồng ở bên nhau, cháu xem có phải cha mẹ ngủ cùng một phòng, còn cháu ngủ một phòng không?"

"Không phải đâu ạ." Tình Tinh không chút do dự: "Cháu với mẹ ngủ cùng nhau."

Năng lực suy nghĩ phản biện của cậu nhóc rất mạnh, nhận ra điều gì từ lời nói của người đàn ông, cậu nhóc 'a' một tiếng: "Vậy thì cháu và mẹ chung một chiếc, cha cháu một chiếc phải không ạ?"

Lời của trẻ con rất ngây ngô, nhưng lại bộc lộ không ít điều, người nói chuyện cùng tròn mắt, còn định mở miệng nói gì đó, đã bị vợ ở bên cạnh huých cho một cái, liền im lặng không dám nói lung tung nữa. Vợ ông ấy tiến lên một bước, nói với Trình Hoan và Giang Minh Viễn: "Thật xin lỗi, lão Lưu nhà tôi có tật nói lung tung, hai người đừng để ý nhé."

"Không sao đâu." Trình Hoan cười cười, trông có vẻ không hề để bụng.

Người vợ thở ra một hơi, lại âm thầm liếc nhìn chồng mình một cái, bước lên bắt chuyện với bọn họ: "Mọi người đang đi du lịch ư?"

"Đúng vậy, lâu lắm mới có dịp nghỉ lễ, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một chút." Người ta nhiệt tình, Trình Hoan cũng sẽ không bày ra vẻ mặt lạnh nhạt: "Chúng tôi chuẩn bị đi đảo san hô đỏ, anh chị thì sao?"

"Ồ thật trùng hợp! Chúng tôi cũng đang định đến đó đây." Cô ấy vỗ tay, cười ha ha quay đầu, kéo chồng mình qua: "Lão Lưu nhà tôi lúc còn trẻ từng đóng quân trên đảo san hô đỏ, lần này muốn quay về thăm một chút."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 121: Chương 121



"Đúng là trùng hợp thật, nghe nói đảo san hô đỏ cảnh rất đẹp."

"Không có đâu." Lão Lưu nhớ rất rõ trải nghiệm của bản thân mình khi đóng quân, không chút xa lạ mà kể cho họ nghe về chuyện cũ của mình: "Lúc tôi vừa mới lên đảo bị điều đi canh giữ biên cương ba tháng, từ đêm muộn cho tới sáng sớm, cô không biết đâu, lúc mặt trời trên đảo vừa mới nhô lên thật sự rất đẹp! Trời mới tờ mờ sáng, chỗ tiếp với mặt biển sẽ xuất hiện một dải ánh sáng màu vàng nhạt, sau đó màu sắc sẽ càng lúc càng đậm, dần dần mặt trời sẽ nổi lên hẳn, tạo thành những vầng sáng màu vàng trên mặt nước, giống như một viên minh châu sinh ra từ biển vậy."

Lão Lưu nói về cuộc sống quân sự của mình liền không ngừng được, từ chuyện canh giữ biên cương đến chuyện đào đường hầm, từ chuyện đào đường hầm đến chuyện trồng rau, còn kể đến chuyện có năm doanh trại bị bão thổi đi mất, chuyện họ không có chỗ để trú mưa, cứ như vậy cho đến tận khi lên máy bay, phi công nhắc nhở máy bay sắp cất mới dừng lại.

Tinh Tinh chưa có hiểu biết gì nhiều về thế giới bên ngoài, nghe lão Lưu kể chuyện rất nhập tâm, lão Lưu vui khi có thính giả chăm chú như vậy, những câu chuyện này ở nhà ông ấy đã kể không dưới hai mươi lần, bất kể là vợ hay con trai đều không muốn nghe nữa rồi.

Lúc máy bay vừa bay lên sẽ rơi vào trạng thái mất trọng lực, rất khó chịu, Tình Tinh ngồi ở vị trí của mình, khó chịu đến chảy cả nước mắt.

Đến khi máy bay ổn định trở lại, cảm giác khó chịu đó cuối cùng cũng biến mất, cậu nhóc lau nước mắt, mở dây an toàn trên người, trèo vào lòng Trình Hoan.

"Mẹ ơi." Cậu thì thầm: "Sau này con không lái máy bay nữa đâu."

"Được thôi, chúng ta không lái máy bay nữa, chúng ta làm cái khác."

"Vâng!" Tinh Tinh liên tục gật đầu.

Máy bay cất cánh lúc sáu giờ hơn, đúng vào giờ ăn cơm, vừa bay ổn định, liền có tiếp viên hàng không mang thực đơn đến cho họ gọi món.

Kiếp trước Trình Hoan đi máy bay đều ngồi hạng phổ thông, lần đầu tiên trải nghiệm kiểu phục vụ như thế này, nhất thời có chút lạ lẫm. Cô cầm thực đơn, nhìn nhức món ăn khiến người ta hoa cả mắt, có chút phân vân.

"Mẹ ơi, chúng ta ăn cái này đi." Tinh Tinh cũng cùng xem, lật mấy trang liền chọn được bữa tối của mình. Cậu chỉ vào phần bò bít tết, trên hình còn có một bông hoa cắt từ củ cải, Tinh Tinh rất thích bông hoa này.

"Vậy được, tôi lấy cái này." Trình Hoan chốt lại, nói với tiếng viên hàng không một tiếng, lại quay đầu hỏi Giang Minh Viễn: "Anh muốn ăn gì?"

"Giống với hai người là được." Giang Minh Viễn nhàn nhạt nói một câu, trên mặt không hề có biểu cảm gì. Cả đoạn đường anh vẫn luôn trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì, Trình Hoan không đoán ra được rốt cuộc anh bị làm sao, cô lại liếc nhìn, hỏi: "Có muốn uống gì không?"

"Nước lọc là được rồi."

"Được." Trình Hoan thu tầm mắt, nhìn về phía tiếp viên hàng không: "Vậy thêm một phần bò bít tết và hai cốc nước."

Cô quay qua Tinh Tinh: "Bảo bối, con muốn uống gì nào ?"

"Con muốn cái này!" Tinh Tinh vừa hay lật đến trang đồ uống, cậu nhìn một lượt, rất nhanh chỉ vào một bức tranh trong đó.

"Vậy thì thêm một cốc nước dừa."

Nguyệt

"Vâng ạ." Tiếp viên mỉm cười ghi lại, rồi qua hỏi gia đình nhà lão Lưu.

Không nhanh như bên của Trình Hoan, một nhà ba người lão Lưu tranh luận rất nhiều về vấn đề ăn uống. Lão Lưu muốn ăn cơm, Lưu phu nhân muốn ăn bò bít tết, hai vợ chồng một người nói ăn cơm không ngon một người nói thịt bò nhạt nhẽo, hai người vì chuyện gọi món bắt đầu cãi nhau. Cậu con trai duy nhất của bọn họ bộ dạng xem trò hay nhìn một lúc, tùy tiện gọi mì: "Cho cháu cái này, phiền cô cho cháu ba phần ạ."

Lời cậu vừa nói ra, hai người vừa cãi cọ lẫn nhau trong chốc lát liền giảng hòa, chĩa họng s.ú.n.g về hướng khác, mắng cho cậu con trai một trận, một lúc sau mới tiếp tục theo ý muốn của mình, một phần cơm hộp, một phần bít tết còn có một bát mì.

Tiếp viên hàng không từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, lúc rời đi thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc tiếp đãi khách hàng, giọng điệu càng thêm vài phần nhẹ nhàng.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 122: Chương 122



"Để cho mọi người chê cười rồi." Sau khi cãi nhau, Lưu phu nhân lại thấy có chút xấu hổ, bà ấy nói với Trình Hoan: "Ba người trong nhà khẩu vị không giống nhau, cứ ra ngoài ăn một bữa là lại không thống nhất được ý kiến." Lão Lưu bên cạnh 'xì' một tiếng.

Việc trong nhà của gia đình người ta, Trình Hoan cũng không thể nói gì, chỉ đành cười cho qua chuyện.

Nhưng mà Lưu phu nhân lại không tha cho cô, có so sánh thì có đau thương, lúc đầu bà ấy cho rằng tình cảm của hai vợ chồng họ không hề tốt, nhưng bây giờ xem ra là do bản thân mình nghĩ nhiều rồi, bà ấy nhìn Trình Hoan, có chút ngưỡng mộ: "Gia đình cô hòa thuận thật đấy."

Trình Hoan tiếp tục mỉm cười.

"Ôi nhìn cả nhà cô như vậy, tình cảm gia đình chắc chắn rất tốt." Cũng không biết tại sao Lưu phu nhân lại từ chuyện ăn cơm mà nói đến chuyện tình cảm vợ chồng, bắt đầu giống chồng mình hồi tưởng lại quá khứ: "Lúc lão Lưu nhà tôi còn trẻ, trong mắt chỉ có mỗi công việc thôi, bận một cái là tận mấy tháng chẳng thấy người đâu, có lần qua nửa năm mới quay về, con trai còn chẳng nhận ra nổi anh ấy."

"Anh như vậy không phải là vì nuôi gia đình mình sao?" Lão Lưu có chút không cam tâm: "Nếu như em kể cho con trai về anh nhiều hơn, con có thể quên được anh sao?"

"Ý là anh đang trách em có phải không?"

"Anh đâu có ý đó."

"Anh nói vậy không phải ý đó thì là là ý gì?"

Hai người lại vì chuyện cũ mà bắt đầu cãi nhau, Trình Hoan nghe có chút ngượng ngùng, cô rụt cổ lại, qua đầu qua, lại nhìn thấy Giang Minh Viễn đang nhìn mình.

"Anh sao vậy?" Cô thấy có chút kỳ lạ bèn hỏi.

"Không có gì." Giang Minh Viễn thu tầm mắt.

Anh đang có chút chuyện muốn nói, nhưng trên máy bay không phải là chỗ thích hợp để nói ra.

Hai vợ chồng lão Lưu cãi nhau tận đến khi tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn ra mới ngừng lại. Món ăn được dọn ra trước mặt, khoang hạng nhất chỉ còn lại tiếng mọi người nhai thức ăn.

Trước đây Tinh Tinh chưa từng ăn qua bò bít tết, d.a.o dĩa cũng không biết dùng, Trình Hoan lấy phần của cậu qua, dùng d.a.o cắt miếng thịt bò thành từng phần nhỏ, sau đó đưa cho cậu: "Con lấy dĩa xiên vào ăn là được."

"Cảm ơn mẹ ạ." Tinh Tinh rất ngoan ngoãn đáp lại.

"Không có gì." Trình Hoan sờ trán cậu, vừa quay ra lại thấy Giang Minh Viễn đang nhìn mình, trên tay cũng cầm d.a.o dĩa. Cô cúi đầu, liền nhìn thấy phần thịt bò trong đĩa của anh cũng đã được cắt thành những miếng nhỏ. Không cần nói cũng biết là cho ai.

"Sao anh không bảo một tiếng?" Trình Hoan nhìn rồi chuyển tầm mắt, cười nói: "Nếu biết anh đang cắt, tôi không cần phải làm nữa rồi, cắt thịt thật sự rất tốn sức."

"Phần này tôi vẫn chưa động vào." Người ấy cúi đầu cắt phần bò bít tết vốn là của Trình Hoan: "Mau ăn đi, để nguội rồi sẽ không ngon đâu."

Trong cả hai kiếp của Trình Hoan, đây là lần đầu tiên có người khác giới cắt thịt bò cho mình, đương nhiên cũng là vì kiếp trước cô chỉ đi ăn bò bít tết một mình.

Cảm giác được người khác chăm sóc có chút kỳ diệu, cô 'ừ một tiếng, lấy dĩa xiên miếng thịt bò cho vào miệng, lại quay qua người ấy mỉm cười.

Đương nhiên mùi vị của thức ăn trên máy bay không thể ngon như ở trong nhà hàng, thịt bò được nấu hơi kỹ, vị cũng bình thường, nhưng ba người họ ăn rất vui vẻ.

Ăn xong bữa, Tinh Tinh lại tiếp tục nghe lão Lưu kể về chuyện khi mình còn ở doanh trại, lần này kể chuyện tập băn.

Nguyệt

"Lúc bác vừa mới nhập ngũ tập bắn, tổng cộng phải tập b.ắ.n ba loại súng, bác b.ắ.n hai s.ú.n.g trúng cả mười, một cây trúng chín phát, sĩ quan nói bác có thể huấn luyện theo hướng tay b.ắ.n tỉa." Lão Lưu ba hoa một lúc, lại hỏi Tinh Tinh: "Cháu bé à, cháu có biết tay b.ắ.n tỉa là gì không?"

Tinh Tinh lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Cháu không biết ạ."

"Tay b.ắ.n tỉa là người b.ắ.n s.ú.n.g chuyên nghiệp, kĩ thuật chuẩn xác, xa bao nhiêu cũng b.ắ.n trúng" Lão Lưu cử chỉ b.ắ.n súng, còn phối thêm hiệu ứng âm thanh: "Giống như này này, pằng', người đó liền thăng thiên luôn."

Tinh Tinh cũng đưa tay lên mô phỏng theo động tác của ông ấy, pằng' một tiếng rồi nhìn Trình Hoan, ánh mắt long lanh nói ra mục tiêu mới của cậu.

"Mẹ ơi sau này con muốn trở thành một tay b.ắ.n tỉa"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 123: Chương 123



Trình Hoan ủng hộ ước mơ mới của con trai: "Vậy bảo bối phải cố lên nhé, tay b.ắ.n tỉa phải chọn người vô cùng lợi hại."

"Con cũng rất lợi hại mà." Tinh Tinh không hề ngại ngùng mà tự khen mình.

Trình Hoan: "..."

Trên máy bay không có tín hiệu, một số người ăn xong bắt đầu đi ngủ, còn một số thì lại nhỏ tiếng nói chuyện.

Nguyệt

Trình Hoan bọn họ và gia đình lão Lưu cũng coi như có duyên, đối phương cũng là người dễ bắt chuyện, lão Lưu ba hoa xong về chuyện quá khứ anh hùng của mình xong, lại cùng Giang Minh Viễn nói chuyện làm ǎn.

Sau khi lão Lưu giải ngũ không được phân công việc, rủ những đồng đội đã nghỉ hưu cùng nhau trồng cây cam mật trên một ngọn núi, mười mấy năm qua, ngọn núi đó nay đã trồng đầy các loại cây hoa quả, mà lão Lưu, cũng trở thành người buôn hoa quả có chút tiếng tăm, hoa quả còn được xuất khẩu ra nước ngoài.

Đối với câu chuyện lập nghiệp của mình, lão Lưu nói mãi không xuể, Giang Minh Viễn có không ít điểm chung với ông ấy về mặt này, lúc anh còn trẻ cũng tay trắng lập nghiệp, hai người nói chuyện rất hợp nhau, cảm giác như đã quen biết từ lâu.

Trong lúc nói chuyện thì thầm với nhau, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay đảo Vĩnh An.

Đảo Vĩnh An là hòn đảo có diện tích lớn nhất, rộng hơn ba trăm nghìn mét vuông, phong cảnh rất đẹp, trồng rất nhiều cây dừa.

Hai gia đình nói chuyện hợp nhau, đích đến cũng giống nhau, bèn hẹn nhau cùng đi chơi, Trình Hoan làm xong thủ tục, đẩy hai chiếc va li siêu to ra ngoài, Giang Minh Viễn đi bên cạnh một bên ôm cậu con trai đang ngủ, tay còn lại xách một chiếc va li khác.

Sân bay đảo Vĩnh An rất gần biển, xuống máy bay ngồi trên xe buýt của sân bay mười phút, liền có thể đến cửa cảng bên biển.

Một chiếc thuyền du lịch đã cập bến cảng, du thuyền rất cao, cao hơn khoảng sáu mươi bảy mươi mét so với mực nước biển, Giang Minh Viễn dẫn theo Trình An đi lên, có vài nhân viên đến đón, cung kính gọi một tiếng "Giang tiên sinh", nhận hành lý trên tay bọn họ, dẫn người vào trong.

Du thuyền có tổng cộng mười sáu tầng, Giang Minh Viễn đặt phòng ở trên tầng cao nhất, gia đình lão Lưu ở tầng mười, hai nhà giữa đường tách ra, hẹn ngày mai gặp.

Đến tầng cao nhất, nhân viên đưa cho họ hai chiếc thẻ phòng, mở cửa, đưa hành lý vào bên trong, kính cẩn đợi ở bên cạnh.

"Mọi người đi ra trước đi." Giang Minh Viễn bảo người rời đi, vào trong phòng, đặt Tinh Tinh nằm xuống giường, cởi giày, đắp chăn cho cậu.

Căn phòng này như cả một căn hộ, có phòng khách, phòng ngủ, thư phòng và phòng tắm, Trình Hoan đi một vòng, bị chiếc bồn tắm rộng đến mức có thể bơi trong đó làm cho kinh ngạc.

Hóa ra đây là cuộc sống của người có tiền ư?

Trong lòng cô hơi run rẩy, thật sự lần du lịch này khác xa với trong tưởng tượng của cô.

"Tối nay để con ngủ với tôi đi, đợi con tỉnh dậy rồi tôi sẽ tắm cho con, cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Giang Minh Viễn sắp xếp ổn thỏa cho con trai, đi qua nói: "Từ đây đến đảo san hô đỏ mất tám tiếng đồng hồ, ngủ một giấc, ngày mai thức dậy là tới nơi."

Anh đứng lại gần, ánh đèn làm dịu nét sắc sảo của khuôn mặt, trở nên vô cùng dịu dàng: "Đi thôi, tôi đưa cô về phòng của cô."

Trình Hoan nhìn gương mặt của anh, ngây ngốc gật đầu: "Được."

Phòng của Trình Hoan ở ngay bên cạnh, phong cách của hai phòng lại khác xa nhau, phòng của Giang Minh Viễn thiên hướng đơn giản, còn căn phòng này lại có phong cách thời Trung cổ, những chiếc đèn treo tường mờ mờ ảo ảo, các bức tranh trên tường cũng có chút đáng sợ.

Trình Hoan nhát gan, không thích kiểu phòng như thế này, định đổi phòng với Giang Minh Viễn.

"Chúng ta..."

Mới vừa mở miệng, Giang Minh Viễn tìm thấy công tắc,tạch" một tiếng, căn phòng vốn tối tăm và u ám ngay lập tức trở nên sáng sủa.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 124: Chương 124



Lúc chưa nhìn rõ thì thấy đáng sợ, nhưng khi nhìn rõ rồi, Trình Hoan mới phát hiện ra căn phòng này thật có chất riêng.

Ngay đối diện cửa là phòng khách, cỏ vẻ rộng tám mươi chín mươi mét vuông, trần nhà rất cao, trên mặt trần chạm khắc những hoa văn phức tạp, trông giống như một nhóm thiên sứ, thiên sứ có sáu cánh, trắng thuần tinh khiết, trên người mặc chiếc áo choàng dài màu trắng trong, trên cổ vào cánh tay có điểm xuyết sắc vàng lấp lánh, Trình Hoan nhìn chằm chằm một lúc, đoán xem những sắc vàng đó có phải làm từ vàng thật không.

"Đồ vật trong căn phòng này tất cả đều là thật." Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, Giang Minh Viễn ở bên cạnh mở miệng giới thiệu một câu.

Trình Hoan trợn tròn mắt, thu hồi tầm mắt, nhìn xung quanh, cô đi vào trong, chiếc thảm lông trên mặt đất vô cùng mềm mại, đi giày cao gót lên có chút không vững, cô dứt khoát tháo giày cao gót đi chân trần, đi đến trước một bức tranh sơn dầu: "Cái này cũng là thật ư?"

"Đây có lẽ là tác phẩm của danh họa Repin."

(Ilya Repin: 1844 – 1930; là một họa sĩ chủ nghĩa hiện thực người Nga)

Trình Hoan chưa từng nghe qua cái tên này: "Rất nổi tiếng ư?"

"Coi như là vậy đi." Giang Minh Viễn giới thiệu qua cuộc đời của người họa sĩ này, là họa sĩ rất nổi tiếng hai trăm năm trước.

Trình Hoan nghe xong thốt ra lời khen ngợi, lại đi đến bức tranh sơn dầu khác: "Thế còn bức này thì sao?"

"Đây là tác phẩm của Braun, ông ấy là một người họa sĩ rất tài năng, sáng tác ra bức họa này khi mới hai mươi tuổi." Bức tranh sơn dầu đó vẽ cảnh một người con gái, trên người người cô gái ấy mặc chiếc váy màu đỏ, để lộ nửa phần lưng, làn da trắng như phát sáng, cô ấy ngẩng cao đầu, dang hai cánh tay ra như cánh bướm, có hai chiếc lông nhọn màu đen xuyên qua lớp da, sự kết hợp giữa đỏ trắng đen, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ và sắc nét.

Trình Hoan đứng trước bức họa này rất lâu, cô đưa tay ra sờ vào tấm lưng của người con gái, dường như có thể cảm nhận được đôi cánh đang dần nhô ra trong khung ảnh: "Cô ấy thật xinh đẹp."

Giang Minh Viễn không tỏ ý kiến gì, những bức tranh sơn dầu này trong mắt anh không có gì đặc biệt, là một doanh nhân, anh đã quen dùng tiền bạc để đánh giá giá trị của sự vật, vì vậy cũng chỉ nhớ bức họa này bởi vì nó được bán đấu giá với cái giá rất cao: "Cô cũng nên đi ngủ thôi, nếu không mai sẽ không dậy được đâu."

"Được rồi." Trình Hoan thu lại ngón tay, nhìn người con gái ấy lần cuối cùng, cô quay đầu, đùa với Giang Minh Viễn: "Ở một nơi đắt như này, tôi sợ mình không ngủ nổi mất."

"Không cần lo lắng." Đầu lông mày Giang Minh Viễn hơi nhếch lên: "Dù có bị hòng hóc cái gì, tôi cũng có thể đền được."

Ý của cô đâu phải như vậy?

Trình Hoan nhìn chằm chằm người đàn ông giống như đang không nói đùa, có chút cạn lời, cô thở dài một hơi, nhún vai: "Tôi biết rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.

Giang Minh Viễn gật đầu, chạy về phòng ngủ của mình một chuyến lại xách chiếc va li to đùng đó qua rồi đáp một câu chúc ngủ ngon, lúc này mới ra khỏi phòng.

Cánh cửa được đóng lại, Trình Hoan lại thở dài một hơi, cô mở hành lý ra lấy một bộ quần áo để thay, đi vào phòng tắm, bỏ qua chiếc bồn tắm có thể bơi trong đó, dùng vòi hoa sen tắm rửa.

Đồ dùng cá nhân trong phòng tắm đều chưa được bóc ra, nhãn hiệu cô chưa từng nhìn thấy, Trình Hoan bóc một hộp sữa tắm, bóp lên tay ngửi.

Nguyệt

Mùi hương khá thơm.

Cô yên tâm rồi, xoa sữa tắm trên tay tạo thành bọt xà phòng, thoa lên người, bọt bong bóng của loại sữa tắm này rất mịn, mùi hương cũng được lưu giữ lâu, Trình Hoan tắm xong đưa tay lên, vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thanh nhã đó.

Phòng ngủ và phòng tắm liền kề nhau, giống như phòng khách, trong đâu cũng dát vàng lộng lẫy, đến của chiếc tủ ở cuối giường cũng được dát vàng nguyên chất.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back