Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 115: Chương 115



Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán rơi vào ba ngày thứ bảy, chủ nhật và thứ hai, để tiết kiệm thời gian, họ dự định buổi chiều thứ sáu xuất phát, buổi tối vừa kịp đến nơi, ngủ một đêm, vẫn kịp lịch trình của ngày hôm sau. Đối với chuyện đi du lịch, ba người họ mỗi người lại ôm những kỳ vọng khác nhau, mấy ngày trước đó đã bắt đầu sửa soạn.

Xe của Giang Minh Viễn bốn giờ chiều đã xuất hiện dưới nhà.

Anh đi thẳng từ công ty qua, vừa mới họp xong. Xe đỗ bên dưới nhà, tài xế xuống xe mở cửa cho anh. "Anh đợi ở đây." Anh dặn dò một tiếng, một mình lên lầu.

Giang Minh Viễn có chìa khóa cửa chính nhà Trình Hoan, nhưng vẫn chưa dùng qua, anh đứng bên ngoài cửa, ấn chuông, bên trong dần có tiếng bước chân, không lâu sau, cánh cửa trước mặt được mở ra.

Nguyệt

Trình Hoan mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái, chân đi đôi dép bông trong nhà, cô có lẽ vừa trang điểm xong, hai bên lông mày nhìn có chút không giống nhau, trên đầu buộc chiếc dây buộc tóc hình tai thỏ màu hồng, trông rất trẻ trung, như sinh viên mới ra trường vậy.

"Sao anh đến sớm vậy?" Trình Hoan cũng khá hiểu rõ anh, nhìn thấy cũng không khách sáo làm gì, nhường chỗ cho người đi vào, còn mình lại đi vào phòng ngủ: "Đợi tôi một chút, tôi đi thay quần áo."

"Cô cứ từ từ, không cần vội đâu." Giang Minh Viễn đi vào phòng khách, nhìn thấy bên cạnh bàn trà có hai chiếc va li, hai chiếc va li đó thật sự rất to, trông không hề giống mang đi du lịch, mà là giống đi chuyển nhà hơn.

Giang Minh Viễn có chút giật mình: "Sao lại mang nhiều đồ vậy?"

Trình Hoan dừng bước chân, cũng nhìn về phía hai chiếc vali: "Có nhiều đâu, tôi thấy vừa đủ mà"

Hai chiếc vali ấy trông có vẻ rất to, thực ra bên trong đựng đầy đủ các thứ, có quần áo để thay của hai mẹ con, áo tắm quần bơi, ga trải giường, đồ dưỡng da của cô, đồ chơi của Tinh Tinh, còn có một đôi dép, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, một ít đồ ăn vặt cô tự làm, thêm cả bịt tai và bịt mắt. Có thể nói cô nhớ ra thứ gì đều mang đi hết.

Trình Hoan thấy những thứ trong va li thiếu một cái thôi cũng không được, lúc đầu còn định mang theo gối, sau đó thấy nhét không vừa, mới đành thôi.

Người phụ nữ bên cạnh mở to đôi mắt, dáng vẻ ngây thơ trong sáng chiếc tai thỏ trên dây buộc tóc đung đưa theo từng động tác, khiến người ta muốn tiến lên giữ nó lại.

Giang Minh Viễn di chuyển tầm mắt, ô một tiếng, cũng không chấp nhận điều này nữa, một tay xách hành lý chuẩn bị ra khỏi cửa: "Cô tiếp tục đi, tôi đem hành lý xuống dưới."

"Vậy phiền anh." Trình Hoan nói một câu chẳng có chút thành ý nào, đi vào phòng ngủ tiếp tục trang điểm. Cô ngồi trước gương vẽ lông mày, Tinh Tinh đứng ở bên cạnh nhìn cô trang điểm, nhìn rồi lại nhìn, bản thân cũng muốn thử: "Mẹ ơi, con cũng muốn vẽ!"

Cậu dường như cảm thấy trang điểm là một trò chơi rất thú vị, nói xong liền cầm một thỏi son vặn lên, cũng cho lên lông mày tô.

Trình Hoan không để ý đến lời nói của Tinh Tinh, tiếp tục vẽ lông mày của mình, đến khi dáng lông mày được hoàn chỉnh, cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đồ trang điểm của mình bị nghịch nát.

Thỏi son Tinh Tinh cầm trên tay vừa mua mấy ngày trước, còn chưa dùng lần nào, Trình Hoan lấy ra chuẩn bị đánh cho hợp với lớp trang điểm hôm nay.

Khoảng thời gian gần đây cậu nhóc đang dùng bút sáp màu vẽ tranh, bút sáp không dễ lên màu như màu nước, mỗi lần cậu vẽ đều phải dùng không ít sức lực, bây giờ Tinh Tinh dùng phần lực này lên cây son, ngón tay di chuyển, trên lông mày liền xuất hiện một đường vừa thô vừa dài, trông vô cùng hài hước.

Bạn nhỏ Giang Tinh Thần lại không thấy xấu chút nào, cậu rất đẹp trai, nhìn vào gương quay trái quay phải, còn muốn được mẹ khen mấy câu, kết quả vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt giận dữ của mẹ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 116: Chương 116



"Giang... Tinh... Thần.." Trình Hoan nhấn mạnh từng chữ, mặt đen như đ.í.t nồi, cô nghiến răng, hạ tông giọng: "Có phải con thèm đòn rồi không?"

Tinh Tinh không còn là đứa trẻ không sợ trời không sợ đất như trước đây rồi, cậu đã từng bị đánh đòn, biết bị đánh vào m.ô.n.g rất đau, thấy vẻ mặt của mẹ không tốt, làm cho cậu giật mình làm rơi đồ trong tay, cây son vẫn chưa được vặn lại rơi xuống đất gãy làm hai nửa, hoàn toàn không dùng được nữa.

Bởi vì quán tính, thỏi son lăn đi một đoạn, kéo một vệt son dài trên thảm, nếu như nói vừa nãy nét mặt Trình Hoan đen như đ.í.t nồi, thì bây giờ giống như sắp g.i.ế.c người rồi, cô chống tay lên bàn đứng dậy, xắn tay áo lên chuẩn bị đánh người: "Mẹ thấy con không bị đánh đòn không chừa!"

Tinh Tinh không biết mình đã làm gì sai, cậu quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn cầu cứu: "Cha ơi! Cha cứu con với!"

Giang Minh Viễn vừa ra khỏi thang máy, lờ mờ nghe thấy tiếng của trẻ con, còn là tiếng kêu cứu!

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Trong lòng anh có chút lo lắng, chạy nhanh đến trước cửa, lấy chìa khóa từ trong túi áo ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Tinh Tinh cũng vừa chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy anh liền chạy bay qua như thấy được cọng rơm cứu mạng, vừa chạy đến đằng sau anh, nắm lấy ống quần anh trốn ở sau lưng.

Giang Minh Viễn còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, thì đã nhìn thấy Trình Hoan cũng đi ra từ trong phòng, nét mặt rất khó coi, bộ dạng đừng có dại mà động vào tôi.

Thấy hai người không sao, trong lòng Giang Minh Viễn cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, anh cũng đại khái đoán ra có lẽ nhóc con này làm gì đó chọc giận Trình Hoan, định làm nhà hòa giải, bèn một tay kéo cánh tay của Tinh Tinh, kéo cậu vào nhà.

Tinh Tinh căn bản không muốn vào nhà, nhưng cha cũng đã vào rồi, cậu đứng ở bên ngoài không phải càng nguy hiểm hơn sao? Bộ não nhỏ bé của cậu rất thông minh, biết được ai mới bảo vệ được mình, thế là đi theo sau Giang Minh Viễn, sống c.h.ế.t nắm lấy ống quần anh, đầu cũng không dám lộ ra dù chỉ một chút.

Nguyệt

"Có chuyện gì vậy?" Giang Minh Viễn đi vào cửa, hỏi người đứng ở chỗ cách mình không xa: "Tinh Tinh là sai cái gì rồi à?"

Trình Hoan cũng lười giải thích, cười nhạt với Giang Minh Viễn một cái, đi đến ghế sofa ngồi xuống, hất cằm lên, giống như bậc nữ vương: "Anh nhìn xem là biết."

"Hả?" Giang Minh Viễn có chút mơ hồ, nhưng vẫn theo lời cô kéo con trai qua, cậu nhóc rất không cam tâm tình nguyện, nhưng vì còn nhỏ không có sức lực phản kháng lại, miễn cưỡng lộ người ra.

Thấy gương mặt của cậu nhóc, Giang Minh Viễn liền hiểu ra rồi, anh có chút bất lực, lấy tay miết một đường trên lông mày cậu con trai, làm cho ngón tay dính đầy màu đỏ.

Anh vân vê đầu ngón tay, có chút buồn cười gõ một cái lên đầu Tinh Tinh: "Sao con lại nghịch ngợm quá vậy."

Nói một câu vô thưởng vô phạt, Giang Minh Viễn lại nhìn về phía Trình Hoan, nói giúp cho con trai mình: "Trẻ con cũng không phải cố ý, nó không nên nghịch đồ lung tung, từ từ dạy dỗ là được, cô đừng dọa con."

Giống như lời Giang Minh Viễn, Trình Hoan chính là đang dọa Tinh Tinh, thực ra cũng không tức giận đến như vậy, dù sao chỉ là một thỏi son, cũng không quá đắt, bị hỏng rồi thì mua lại thỏi mới là được, cô bày ra thái độ như vậy, chẳng qua chỉ là bởi vì gần đây con trai quá nghịch ngợm, muốn nhân cơ hội này dạy dỗ cậu nhóc một chút.

Trình Hoan không muốn dễ dàng bỏ qua cho con trai như vậy, cô lạnh lùng 'hừ một tiếng: "Con dạo này rất không biết nghe lời."

"Dù sao dạy dỗ tốt là được." Giang Minh Viễn vẫn là câu nói đó, ngữ khí ôn hòa, giống như người tốt vậy.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 117: Chương 117



Tinh Tinh đứng trước người Giang Minh Viễn, ôm chặt lấy chân lớn của anh, dán mặt vào đó, son môi trên lông mày dính hết lên trên quần, từ đầu đến cuối không dám nhìn vẻ mặt của mẹ mình.

Nhưng mà đây đều là chuyện của trước kia rồi, bây giờ ba giúp mình nói chuyện, gan của nhóc con lại lớn lên, đôi tai của cậu động đậy, mặt quay ra sau, xoay đầu vội vàng nói với mẹ một câu: "Con rất ngoan mà." Nói xong lại giấu đầu vào trong.

Lúc cậu mặt đầu trên chân của Giang Minh Viễn cũng không thành thật, cứ nhích tới nhích lui suốt, son môi trên lông mày sọ vào quần áo, lại dính ngược trở về trên mặt mình, làm cho bên này một tí bên kia một tí, giống hệt như con mèo hoa.

Trình Hoan nhếch khóe miệng, có chút không nỡ nhìn thẳng, cô đứng dậy đi qua đó, vươn tay ra, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Giang Minh Viễn kéo nhóc con từ trên người anh ra ngoài.

Tinh Tinh nghe thấy tiếng bước chân, căng thẳng ôm càng chặt lấy ba nó, đáng thương cũng vô dụng, ở trước mặt sức lực dứt khoát, phản kháng thế nào cũng chỉ là phí công.

Mà người cha mà cậu ký thác kỳ vọng, không thể bảo vệ cậu được.

"Xem quần của anh bẩn rồi kìa, thiệt thòi anh còn giúp nó nói chuyện nữa." Trên tay bắt lấy con trai không an phận, Trình Hoan nhìn chằm chằm vào vết bầm trên quần của anh: "Có muốn thay cái khác không?"

Sai khiến người đi rõ ràng, cũng biểu đạt một ý nghĩa, nhóc con thúi không quản không được.

"Cũng được." Giang Minh Viễn hiểu rõ ý định trong lòng của cô, lại không có từ chối, con trai quả thực có chút bướng rồi, dạy dỗ một chút cũng nên làm, anh gật đầu: "Tôi xuống dưới lấy quần áo." Trình Hoan nhìn anh cười, phất tay: "Đi đi."

Nghe thấy ba phải đi, Tinh Tinh lập tức trở nên lo lắng, cậu ngẩng đầu, sợ hãi hoi lên một tiếng: "Ba ơi?"

"Ba phải đi thay đồ." Trình Hoan liếc mắt sang Tinh Tinh, nụ cười dịu dàng, nói xong lại nhìn sang anh, ý là mau đi nhanh đi.

Giang Minh Viễn cười hiền, cũng không dám nhìn con trai nữa, xoay người ra cửa.

Hành lý của anh là do trợ lý sắp xếp, một rương hành lý không to, Giang Minh Viễn lấy ra từ trong đó một chiếc quần tây, thay luôn ở trên xe, nhìn thời gian còn sớm, anh lại đợi thêm lúc nữa mới không nhanh không chậm lên lầu.

Lúc đi lên Trình Hoan quả nhiên vẫn còn đang tiến hành "giáo dục yêu thương" với Tinh Tinh, cũng không biết cô đã nói cái gì, nhìn thấy mình đi vào, nhóc con chỉ liếc nhìn mồ cái rồi rụt đầu về, cũng không dám giống như trước đó chạy qua đòi bảo vệ nữa.

Cuộc nói chuyện của hai người đã tiến đến hồi kết, Tinh Tinh bằng lòng thu dọn sạch sẽ những thứ mà mình làm dơ, Trình Hoan dựa trên ghế sô pha, khe khẽ gật đầu, ừm một tiếng: "Vậy đi đi, phải nhanh chút nha, ba với mẹ còn phải tranh thủ lên máy bay, đến trễ thì con chỉ có thể một mình ở lại trong nhà thôi đó."

Bộ dạng Tinh Tinh nhìn giống như sắp khóc rồi vậy, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt, lại kiên cường không để nó chảy xuống, cậu nhóc tủi thân gật đầu, bĩu cái miệng nhỏ: "Con biết rồi mà mẹ."

Những thứ mà Trình Hoan muốn Tinh Tinh dọn dẹp bao gồm cả sàn nhà, chăn lông và quần của Giang Minh Viễn.

Nghe nói phải cho con trai giặt quần của mình, Giang Minh Viễn vô thức muốn cầu xin cho cậu: "Quần của anh thì không cần..."

Lời chỉ mới nói được một nửa, nửa còn lại biến mất trong ánh mắt như d.a.o của Trình Hoan. "Thế thôi vậy...

Nguyệt

Trình Hoan bắt Tinh Tinh xử lý tình trạng rối rắm của mình rất nghiêm túc, con trai còn nhỏ tuổi, cũng không có khái niệm gì gọi là tiền bạc, trong mắt của cậu son môi với bút lông trước đây mình chơi không có khác gì nhau, nói cậu biết đã lãng phí bao nhiêu tiền chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Cô cũng không muốn cứ phải dùng cái cách phạt lên thể xác này, con nhỏ đánh nhiều quá, đối với sự trưởng thành của nó cũng không phải là điều tốt.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 118: Chương 118



Vậy cho nên mới biến thành ra như hiện tại đây, chuyện xấu mà cậu làm, tự mình đi kết thúc đi.

Bình thường Tinh Tinh ở trong nhà nhiều nhất cũng chỉ cầm giày rót nước cho mẹ kiểu vậy, thỉnh thoảng sẽ phụ đẩy cây lau nhà lúc lái xe, bắt cậu lau nhà một cách nghiêm túc như thế này lại là lần đầu tiên.

c** nh* con, không di chuyển được đồ lau nhà, Trình Hoan mới vặn một chiếc khăn ướt cho cậu, bảo cậu nằm sấp mà lau.

Nhóc con cầm cái khăn, bò ra nền nhà, cúi thấp đầu, dùng khăn lau từng tí từng tí một dấu son đỏ trên sàn. Giang Minh Viễn ở ngay bên cạnh nhìn, có chút không đành, nhưng cuối cùng vẫn không có nói gì.

Anh nhìn Trình Hoan, rút ra một tờ khăn giấy, tiến lên phía trước hai bước, nhặt thỏi son bị cắt thành ra làm đôi trên mặt đất lên, thân son không bị hư, trên đỉnh có khắc logo sản xuất, bên dưới có mấy chữ số, Giang Minh Viễn ghi nhớ dòng số này, đem cả đồ lẫn khăn giấy vứt chung vào trong sọt rác.

Lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt rút lại từ chỗ thùng rác của Trình Hoan.

Tinh Tinh đã lau mười mấy phút, cố lắm cuối cùng cũng lau sạch sàn nhà, cả chiếc khăn lông đều bị nhiễm thành một màu hồng phấn.

Trình Hoan không nói lời nào, lại đổi cho cậu chiếc khăn mới, để cậu tiếp tục lau chùi thảm trải sàn. Tinh Tinh đã nằm bò một lúc lâu như vậy, nói không mệt là giả đó, nhưng cậu có khí phách, mẹ không nói chuyện, thì cậu cũng không than mệt luôn, cầm lấy khăn lông mới sạch sẽ, tiếp tục đi lau thảm trải sàn.

Hai người lớn đứng ở một bên, ánh mắt dừng trên người đứa bé trên sàn nhà. Khăn trải sàn khó lau hơn nền nhà nhiều, lông trên quầy bị nhuộm màu rồi, dùng khăn lông ướt lau cũng không hết, ngược lại bởi vì dính nước mà màu của chỗ này sẽ lem sang cả chỗ khác.

Tinh Tinh lau chùi rất lâu, cũng không lau sạch được chỗ này, lại sắp tủi thân khóc lên, xét đến cùng thì cậu vẫn còn nhỏ, làm thời gian dài như vậy đã hoàn toàn không còn sức lực gì nữa, tay vừa buông lỏng đã dán mặt trên thảm trải sàn rồi.

"Được rồi." Trình Hoan đi qua đó, ôm người dậy, cầm lấy khăn lông trong tay cậu đưa cho Giang Minh Viễn: "Thảm trải sàn không cần lau nữa, chúng ta đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó đi máy bay."

Tinh Tinh nằm úp sấp trong lòng mẹ, dùng cánh tay không còn sức lực gì nữa vòng qua cổ mẹ, trộm liếc mắt nhìn ba, nhỏ giọng nói: "Còn có quần."

Giang Minh Viễn nào nỡ để con trai đi giặt đồ nữa, nghe thấy thế là vội vàng mở miệng: "Quần của ba không cần giặt nữa."

Tinh Tinh cũng không dám tin lời ba nữa, trải qua câu chuyện vừa nãy, nhóc con coi như là đã nhìn thấy rõ ràng rồi.

Trong cái nhà này, vẫn là lời của mẹ có tác dụng.

Trình Hoan ôm Tinh Tinh đi vào phòng tắm, đặt cậu đứng trên ghế đẩu trước bồn rửa mặt, cầm lấy nước tẩy trang, đổ ra một ít vào tay, cẩn thận lau chùi mặt con.

Son môi gặp phải nước tẩy trang, quẹt nhẹ một lần là không thấy dấu vết nữa, chỗ nào trên mặt có son môi đều lau qua một lượt, đặc biệt là chỗ lông mày, lau hết sạch sẽ, Trình Hoan lại bảo Tinh Tinh cúi đầu nhắm mắt lại, dùng tay rửa mặt cho cậu. Rửa qua mấy lượt, xác nhận không còn sót lại cái gì mới tắt vòi nước đi, lau khô mặt cho Tinh Tinh.

Cầm khăn lau mặt rửa sạch sẽ treo lên móc áo, Trình Hoan nhìn con trai một cái, cuối cùng mở miệng: "Ba nói không cần thì thôi không cần, còn có lần sau nữa thì con phải tự giặt đấy.

Dù sao trải qua sự việc vừa nãy, chắc cậu cũng đã nhận thức được việc mình làm là sai rồi, Trình Hoan đoán là bây giờ có để son môi ở trước mặt cậu, nhóc con cũng không dám nhìn thêm một cái nữa.

Nghe thấy mẹ nói được miễn giảm trừng phạt, Tinh Tinh khoa trương thở phào một hơi, cậu vỗ vỗ n.g.ự.c mình, nịnh nọt cam đoan với Trình Hoan: "Mẹ ơi, sau này con không làm nữa đâu."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 119: Chương 119



"Không phải sợ, lần sau con làm ra chuyện xấu gì thì tự mình thu dọn chiến trường rắc rối là được." Trình Hoan tỏ vẻ không sao cả, chuyện ngày hôm nay để lại cho cậu một linh cảm, nếu có lần sau nữa thì vẫn phải làm như vậy.

Trải qua một trận giày vò, Trình Hoan lại nhìn thời gian thì đã bốn giờ bốn mươi rồi, vé máy bay của bọn họ là sáu giờ mười, thời gian còn lại cũng không dư dả gì. Trình Hoan chỉ lo dạy dỗ đứa trẻ nghịch ngợm, đến bây giờ tóc cũng chưa chải quần áo cũng chưa thay.

Cô có chút sốt ruột, quăng nhóc con đã được rửa ráy sạch sẽ cho ba nó, vội vàng nói một tiếng đợi tôi rồi phóng vào phòng, nhốt hai người kia ở ngoài cửa.

"Ba ơi." Tinh Tinh bị ném ở ngoài cửa nhìn sang ba nhóc.

"Đi thôi con trai, chúng ta đi lên xe đợi mẹ." Ba con hai người liếc mắt nhìn nhau, Giang Minh Viễn một phát ôm cậu lên, nói với người bên trong cánh cửa một tiếng, mang theo con đi ra ngoài.

Đợi tới khi Trình Hoan thay quần áo xong, làm kiểu tóc xong thì đã hơn năm giờ một chút. Kiểu tóc lượn sóng to được buộc tùy tiện sau đầu, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen cùng quần jean ống bó cạp cao, dưới chân đi đôi giày cao gót mười phân, môi đỏ mọng mắt quyến rũ, đẹp động lòng người. Màu son trước đó Trình Hoan muốn dùng là màu đất, cùng với cách trang điểm cũng khá nhẹ nhàng, bởi vì son môi chôn thây trong thùng rác rồi, cô không thể không đổi thành cây khác.

Thỏi son mới thiên về đỏ, khá phù hợp với kiểu trang điểm đậm, vì để phối hợp, Trình Hoan lại đánh thêm mắt, phấn mắt màu nâu đậm tán trên bầu mắt, đường kẻ mắt hơi cong, vẻ đẹp có chút sắc sảo. Chỉ là nửa tiếng không gặp, cô đã đổi phong cách xinh đẹp khác.

Giang Minh Viễn có chút thán phục, nhìn thoáng qua rồi chuyển sự chú ý sang chỗ khác: "Sao lại mặc ít như vậy?"

Cái áo jacket này của Trình Hoan ngắn không chịu được, chỉ tới trên rốn, áo lông bên trong cũng rất mỏng, gần như không có tác dụng giữ ấm, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy lạnh.

Đối với cách ăn mặc của mình, Trình Hoan có lý do đầy đủ: "Đảo San hô đỏ không phải là nhiệt đới à? Tôi đã tra dự báo thời tiết rồi, nhiệt độ cao nhất ở đó là ba mươi độ. Mặc nhiều như vậy xuống máy bay còn phải cởi ra, phiền phức bao nhiêu."

"Đến lúc đó cởi cũng tốt hơn là bây giờ lạnh." Giang Minh Viễn nhíu mày, cầm lên chiếc áo lông để bên cạnh, bảo cô khoác vào, Trình Hoan không chịu, anh vẫn cứ giơ cái áo này ra.

Cuối cùng rốt cuộc Trình Hoan chịu khuất phục trước sự kiên trì của anh, không tình không nghiện mặc chiếc áo lông đó lên. Áo lông là của Giang Minh Viễn, size lớn, Trình Hoan mặc vào cả tay cũng không lộ ra ngoài, cả người bự thành một quả cầu, giống y như chim cánh cụt.

Lần nào đối với bộ dạng này của cô, Giang Minh Viễn cũng có vẻ rất hài lòng: "Mặc vào trước, đợi lúc đến nơi rồi lại cởi, một bộ đồ cũng không chiếm bao nhiêu chỗ."

Trình Hoan tựa lưng vào ghế, uể oải ừ một tiếng, áo lông vũ này nhiều lông vô cùng, hiệu quả giữ ẩm cực cao, cô mặc lên không được bao lâu đã cảm thấy nóng muốn đổ mồ hôi, lại đứng dậy túm khóa kéo ra, muốn c** đ* xuống.

Giang Minh Viễn thường xuyên chú ý đến bên này, lập tức cản lại: "Sao vậy?"

"Tôi nóng" Mặt Trình Hoan không biểu cảm.

"Điều hòa thấp xuống tí" Giang Minh Viễn phân phó cho tài xế, lại quay đầu nhìn sang cô: "Đợi tí nhiệt độ sẽ thấp xuống, áo đừng cởi, bị cảm lạnh thì làm sao?"

Nguyệt

Trình Hoan: "..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back