Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 110: Chương 110



"Không phiền toái, tài xế ở dưới." Giang Minh Viễn buông tay Tinh Tinh ra, để cậu lại trong nhà, bản thân đi theo đến ngoài cửa, ấn thang máy trước một bước, lại đi xuống đưa người đến trong xe.

"Hẹn gặp lại."

"Chú ý an toàn."

Hai người trong ngoài xe vẫy tay tạm biệt, chiếc xe khởi động, chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.

Giang Minh Viễn nhìn một lát, xoay người trở về thang máy, tới ngoài cửa, anh lấy chìa khóa ra mở cửa. Đây là Trình Hoan vừa mới cho anh.

Tinh Tinh nhìn thấy Giang Minh Viễn đã trở lại lập tức lên đón, cậu còn nhớ rõ ba nói buồn ngủ, hiện tại mẹ đi rồi, trong nhà cậu định đoạt, vì thế lôi kéo người đi đến phòng ngủ.

Lần này Giang Minh Viễn không đi theo, anh kéo tay con trai, bế cậu tới số pha: "Con trai ngoan, ba hiện tại không buồn ngủ, chúng ta tới chơi trò chơi đi."

Đáp ứng chuyện này với mẹ thằng bé rồi, cũng không thể nuốt lời.

So với việc ba đi ngủ, Tinh Tinh đương nhiên càng nguyện ý anh bồi mình chơi trò chơi, tiểu gia hỏa vui vẻ tiếp nhận lời mời, giơ lên cửu liên hoàn mình vẫn luôn không giải được: "Ba chúng ta tới chơi cái này."

"Được."...

Trình Hoan trở về muộn hơn một chút so với dự định, gần bốn giờ mới đến nhà. Lúc cô vào cửa, Giang Minh Viễn đã dạy Tinh Tinh phá giải cửu liên hoàn một lần nữa.

Trong nhà nữ chủ nhân trở về, hai cha con đều đi lên đón, Tinh Tinh ôm đùi kêu mẹ, đưa cửu liên hoàn tự mình mở ra cho Trình Hoan xem. Giang Minh Viễn đứng ở một bên, lúc cô nhìn qua gật đầu mỉm cười, ý bảo nhiệm vụ của mình hoàn thành thực xuất sắc.

Bầu trời lại mưa nhỏ, trên người Trình Hoan còn mang theo chút khí lạnh, trên giày cô có vệt nước nửa khô, tóc rối tung cũng không bằng khi mới ra cửa. Một cái tay khác của cô xách theo hộp bánh kem, đưa hộp cho Tinh Tinh, tiểu gia hỏa liền cao hứng cầm đi đến một bên ăn.

Nguyệt

"Xin lỗi, lãng phí chút thời gian." Trình Hoan hơi ngượng ngùng: "Có phải chậm trễ công việc của anh hay không?"

"Không có việc gì, công việc buổi chiều không nhiều lắm, lại nói là tôi bảo tài xế chờ." Anh vui đùa: "Nếu không có thời gian nghỉ ngơi, vậy kiếm tiền có ý nghĩa gì đâu?"

"Này nói không sai." Trình Hoan tỏ vẻ đồng ý: "Nên kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."

Thời gian hiện tại cũng không còn sớm, tới lúc phải chuẩn bị bữa tối rồi, Trình Hoan cởi áo khoác trên người, thay dép bông, chuẩn bị đi nấu cơm: "Buổi tối ăn ở đây sao?"

"Không được." Cộng việc hôm nay còn chưa hoàn thành, Giang Minh Viễn nhàn hạ thế này là vì buổi tối tăng ca, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay trước 12 giờ hẳn là không được ngủ: "Tôi còn có chút việc phải xử lý, hiện tại phải trở về."

"Gấp như vậy?" Trình Hoan nhíu mày, cô cách không xa, có thể nhìn thấy tơ m.á.u trong mắt người đàn ông, bộ dáng này của anh, rõ ràng là có đoạn thời gian không ngủ ngon.

"Này phải bận tới khi nào?" Cô khó được quan tâm.

"Nhanh thôi, cũng chỉ có tháng này tương đối bận như vậy." Giang Minh Viễn khom lưng từ tủ giày lấy giày da ra thay, đứng dậy nói: "Chờ tháng một sang năm, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài nghỉ phép như thế nào? Tìm một nơi ấm áp, thành phố C năm nay quá lạnh"

Trình Hoan cũng có chút động tâm, thành phố này cùng quê nhà đời trước của cô không sai biệt lắm, mùa đông vừa lạnh vừa ướt, làm người ta thực không thoải mái.

Chỉ là...

"Kỳ nghỉ tết Nguyên Đán chỉ có ba ngày, có phải quá ngắn hay không?"

"Không ra ngước ngoài cũng không ngắn, có thể ở một đêm." Trong lòng Giang Minh Viễn đã có mấy cái mục đích mà lựa chọn, chỉ là hiện tại không phải thời điểm tốt để đàm luận, anh cài lại âu phục, sửa sang cà vạt, tạm biệt Trình Hoan: "Tôi đi trước, hôm nào lại nhìn xem đi chỗ nào."

Nói xong liền chuẩn bị đẩy cửa.

"Anh chờ một chút." Nhìn vẻ mặt anh đầy mệt mỏi, Trình Hoan muốn đi đâu đó, cô gọi người lại, xoay người đến tủ lạnh lấy cái bình. Đưa bình nhựa qua, Trình Hoan nói: "Đây là kẹo bạc hà tôi tự mình làm, đề tinh thần tỉnh táo, tôi thấy anh rất buồn ngủ, không có việc gì có thể ăn hai viên."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 111: Chương 111



Giang Minh Viễn nhận hộp kẹo, bàn tay nắm chặt lấy: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Trình Hoan tiễn người ra ngoài xong, cũng định chuẩn bị đi theo vào thang máy, nhưng lại bị người bên trong chặn lại.

Nguyệt

Anh đứng ở trong thang máy chỗ gần cửa, nhìn người bên ngoài nói: "Trời lạnh, không cần tiễn nữa đâu, cô quay về đi."

Trình Hoan vừa cởi áo khoác ngoài ra, lúc này ra khỏi nhà bị gió thổi qua quả thực rất lạnh, không cần xuống cùng cũng tốt, cô ôm cánh tay, vẫy tay với người bên trong: "Vậy tạm biệt."

Thang máy trước mặt đóng lại, Trình Hoan quay về nhà, đến tủ lạnh lấy đồ ra chuẩn bị nấu cơm.

Tủ lạnh đặt bên cạnh cửa sổ, cô lấy đồ ra, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thò đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ, vừa hay nhìn thấy chiếc xe dưới tán cây long nhãn chuẩn bị rời đi. ...

Giang Minh Viễn quay về công ty, lại vùi vào đống công việc làm mãi không hết, trợ lý gõ cửa đi vào, đặt những văn kiện cần phê duyệt xuống, nói với anh tám giờ hôm nay sẽ có một buổi tiệc xã giao.

"Tôi biết rồi." Lịch trình này Giang Minh Viễn cũng có chút ấn tượng, anh đáp một tiếng, đặt chiếc bút trong tay xuống, dặn dò trợ lý: "Tìm giúp tôi mấy quyển tạp chí du lịch, ở trong nước, ấm áp một chút, chuẩn bị xong đưa đến một chỗ giúp tôi."

Anh nói địa chỉ nhà của Trình Hoan, trợ lý gật gật đầu, thân làm trợ thủ đắc lực, anh ấy đã sớm biết hết chuyện sếp mình có một cậu con trai rồi, còn biết sếp giúp mẹ đứa trẻ mở một quán ăn.

Bây giờ tặng tạp chí du lịch, có lẽ là chuẩn bị ra ngoài chơi, có vẻ sếp cũng rất trân trọng đứa trẻ này.

Tề Sơn thân là trợ lý trưởng của Giang Minh Viễn, cũng không cần thiết phải tự làm hết tất cả mọi việc, ra ngoài giao phó cho chân chạy vặt, người bên dưới hiệu quả làm việc rất cao, chưa đến một tiếng đồng hồ, đã chuẩn bị xong đồ Giang Minh Viễn yêu câu rồi.

Năm giờ bốn mươi phút, Trình Hoan đang ăn cơm với Tinh Tinh, chuông cửa reo lên.

"Có phải cha còn về không ạ?" Ánh mắt Tinh Tinh sáng lên, nhảy từ trên ghế xuống, chạy như bay qua mở cửa.

Trình Hoan theo đằng sau, đi đến lại phát hiện hóa ra không phải Giang Minh Viễn, mà là một người đàn ông trông rất quen thuộc.

Người đó nhìn thấy cô, nở nụ cười thân thiện: "Trình tiểu thư phải không? Sếp bảo tôi gửi tạp chí du lịch cho cô."

Anh ấy đưa đồ trong tay qua, cũng không có ý định vào nhà, nói tạm biệt rồi rời đi.

Trên tay có tận mấy quyển tạp chí du lịch, ôm có chút nặng, Trình Hoan đứng ở cửa, nhìn bên ngoài một cái, cuối cùng mới nhớ ra mình đã từng gặp anh ấy ở đâu.

Đó không phải là người chủ sở hữu lần trước kí hợp đồng cùng cô sao?!

Vốn dĩ cô tưởng rằng Giang Minh Viễn chỉ giúp đỡ một chút về khoản tiền thuê nhà, không ngờ quán ăn đó là của anh. Cũng chả trách anh ấy lại tặng đồ một cách lòng vòng như vậy.

Trình Hoan dừng bước chân lại, có chút xúc động, nếu như là lúc họ mới quen biết nhau, Trình Hoan nhất định sẽ nghi ngờ Giang Trí Viễn tính kế gì đó sau lưng. Nhưng bây giờ đã quen biết nhau hai tháng rồi, thời gian qua cũng có chút hiểu nhau, Trình Hoan biết, đối phương làm như vậy, có lẽ chỉ là muốn giúp đỡ mà thôi.

Biết có người âm thầm giúp đỡ mình như vậy, cảm xúc của Trình Hoan có chút phức tạp, tức giận thì không phải, nhưng dường như cũng không phải vui vẻ, cảm giác kì kì lạ lạ, chỉ muốn mỉm cười.

Khóe miệng sớm đã nhếch lên rồi, cô hắng giọng, hạ khóe miệng xuống, đặt tạp chí du lịch lên bàn trà, lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho Giang Minh Viễn:

[Thật sự làm phiền anh rồi. ]

Giang Minh Viễn đang họp, điện thoại đặt trong túi rung lên, anh liền lấy ra xem.

Lời nhắn này có vẻ như nói về việc du lịch, xem ra quyết định của mình đúng rồi. Đối với sự chủ động của Trình Hoan, Giang Minh Viễn cũng thấy rất vui vẻ, ánh mắt anh nhìn người đang phát biểu, ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn, mò đánh mấy chữ gửi qua.

[Không có gì, cô thích là được rồi. ]
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 112: Chương 112



Trình Hoan ở bên kia nhân được tin nhắn thì 'hừ một tiếng, vứt điện thoại sang bên cạnh, ngồi xuống ghế sofa gọi Tinh Tinh đến cùng xem.

Tinh Tinh lớn thể này rồi, chưa từng ra khỏi thành phố, vô cùng kỳ vọng vào lần du lịch này, bức ảnh chụp trên tạp chí du lịch được chọn chụp những nơi đẹp nhất của các thành phố, Tinh Tinh xem chỗ này cũng muốn đi, chỗ kia cũng muốn đi.

"Mẹ ơi, chúng ta không thể đi hết sao ạ?" Tinh Tinh ngồi vắt chéo trên sofa, trên chân đặt một quyển tạp chí, đây là quyển thứ ba mà cậu xem rồi, quyển nào cũng rất thích.

"Tết Nguyên đán được nghỉ ba ngày, chúng ta chỉ có thể chọn một nơi để đi thôi." Trình Hoan đóng lại quyển tạp chí vừa xem xong, nói với con trai: "Tinh Tinh có thể chọn một nơi con muốn đi nhất, những chỗ còn lại sau này chúng ta sẽ lần lượt đến thăm."

Cậu nhóc ngay lập tức nhận lấy: "Con đều muốn đi nhất!"

"Không được đâu." Trình Hoan giơ một ngón tay lên: "Nhất là duy nhất, con chỉ được chọn một thôi." Tinh Tinh nhìn chằm chằm ngón tay ấy một lúc, bĩu môi cúi đầu, rất không tình nguyện nói: "Vậy được ạ." Hai mẹ con xem hết một lượt chỗ tạp chí du lịch, cuối cùng thống nhất chọn đảo san hô đỏ.

Hòn đảo này cách đại lục khá xa, nằm ở vùng nhiệt đới, diện tích không lớn, nhưng phong cảnh đẹp, sinh vật ở vùng biển xung quanh vô cùng phong phú, có san hô đỏ rất nổi tiếng, nơi này trước đây là căn cứ quân sự, sau này căn cứ rời đi, cũng dần dần phát triển thành khu du lịch.

Ở trên đảo san hô đỏ, ngoại trừ phong cảnh thiên nhiên, còn có thể thấy những dấu tích của căn cứ quân sự để lại, có doanh trại, tượng điêu khắc, hầm do lính trên đảo đào, đến đây du lịch, cũng coi như là tổ chức một giáo dục lòng yêu nước.

Con trai từ nhỏ đã có một sự yêu thích dành cho quân phục, đối với lựa chọn của cậu, Trình Hoan cũng không thấy ngạc nhiên, sau khi xác định lại, cô gửi lại tin nhắn cho Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn vẫn đang ở trong công ty.

Sếp lớn chủ động tăng ca, nhân viên đương nhiên cũng phải noi gương, kể cả không có việc gì làm, cũng phải ngồi lại bàn làm việc, giả bộ mình rất bận.

Lý Khang Nhất chính là một trong số đó.

Thân là thành viên trong bộ phận chủ lực của Giang Minh Viễn, vị trí Lý Khang Nhất có chút tầm thường. Đối với người ngoài mà nói, trợ lý cho chủ tịch nghe rất ghê gớm, tiền đồ mở rộng, ra ngoài chính là tâm phúc, dù có bị xuống chi nhánh con, ít nhất cũng sẽ giữ chức giám đốc.

Vậy mà những điều đó chẳng liên quan gì đến Lý Khang Nhất cả, anh ta năng lực bình thường, lúc đầu vào cũng phải 'đi cửa sau', đồng nghiệp cũng chẳng hề coi trọng anh ta.

Lý Khang Nhất muốn thăng tiến, bình thường rất chú ý việc giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp, con người anh ta rất giỏi xã giao, chỉ cần có tâm, dường như có thể kết giao được với hầu hết mọi người.

Nguyệt

Tuy nhiên, tài năng giúp cho mọi việc đều thuận lợi này lại thất bại trước sếp mình. Trước sự nịnh nọt của anh ta, người ấy còn chẳng thèm liếc một cái, càng không nói đến những sự ưu ái khác. Lý Khang Nhất làm ở công ty năm năm, đã chứng kiến ba bậc tiền bối và một hậu bối bị điều xuống công ty chi nhánh, hai tiền bối trở thành quản lý bộ phận của tổng công ty, cùng lúc anh ta được tuyển dụng còn có trợ lý trưởng bây giờ, những người bên cạnh lên như diều gặp gió, không thể nói rằng Lý Khang Nhất không gấp gáp.

Lần này, trong công ty truyền nhau nói sếp không hài lòng với người phụ trách của công ty vật liệu xây dựng, Lý Khang Nhất có chút lo lắng.

Công ty xây dựng được đầu tư bởi Giang thị, không có khả năng bị lỗ vốn, chỉ là thu lại nhiều hay ít, ở vị trí đó, nghĩ cũng biết đã đổ vào bao nhiêu tiền.

Nhưng người nhòm vào vị trí đó quá nhiều, có đồng nghiệp cùng phòng làm việc với anh ta, cũng có trưởng phòng các bộ phận khác, Lý Khang Nhất biết, bản thân không có cách nào thắng người khác, anh ta ngồi trên bàn làm việc, lòng như lửa đốt.

Có cách nào để chen vào những người đó không?

Trí não Lý Khang Nhất nhanh chóng hoạt động, muốn lấy ra hết một ít ưu thế của mình. Đột nhiên, anh nghĩ ra gì đó, mở điện thoại lướt tìm nhật ký trò chuyện của mình với sếp, tìm được một bức ảnh.

Chính là cái này!
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 113: Chương 113



Trước kia anh nhìn thấy đứa trẻ cực kỳ giống sếp mình, chuẩn bị đi nhận công, sếp không tin, anh ta còn chuẩn bị đi nói với "thái hậu", kết quả là sếp lại đến hỏi anh ta, hỏi xong cũng không còn sau đó nữa, thời gian đã qua lâu rồi, anh ta cũng quên mất chuyện này.

Hình như dạo này cũng không nghe nói sếp nhận con trai, lại còn có tin đồn với một thiên kim nhà nào đó, nhưng Lý Khang Nhất chắc chắn đứa trẻ đó có quan hệ với sếp, trên thế giới này căn bản không thể có chuyện trùng hợp như vậy, nếu như không có quan hệ m.á.u mủ, tại sao lại có thể giống đến như vậy?

Lý Khang Nhất không biết sếp mình tại sao lại phải giấu chuyện này, anh ta cũng không quan tâm, chỉ cần nghĩ đến lợi ích từ tin tức này, trong lòng anh ta lại bắt đầu nhiệt huyết trở lại.

Anh ta là người có năng lực làm việc mạnh mẽ, quyết định phải đi điều tra kĩ, cũng phải biểu hiện thật tốt trong công việc, thu dọn đồ đạc chấm công tan làm, lái xe đi đến chợ đêm.

Lần trước đến vẫn chưa ăn xiên nướng, sau đó nhiều chuyện xảy ra, Lý Khang Nhất cũng chưa quay lại. Mùa đông thời tiết lạnh, việc buôn bán của chợ đêm cũng không còn tốt như mùa hè, Lý Khang Nhất xoa bụng, đi đến sạp hàng cuối cùng. Việc làm ăn của sạp hàng này lại khá tốt, ngoại trừ xiên nướng, chỗ này còn bán thêm cả thịt hầm.

Lý Khang Nhất đi vào, gọi một đống xiên thịt, một người phụ nữ có chút mập đưa cho anh một cái đĩa, Lý Khang Nhất đặt đồ vào trong đó đưa cho cô ấy, thăm dò hỏi: "Sao hôm nay không thấy bà chủ vậy?"

"Tôi chính là bà chủ đây." Người phụ nữ hơi mập đó mở miệng, nói xong mới phản ứng lại: "Anh nói bà chủ trước đây ấy hả? Cô ấy không làm nữa rồi."

"Tại sao vậy?!" Lý Khang Nhất có chút kích động, nếu như không làm nữa, anh ta phải tìm thế nào bây giờ!

Từ Lệ đã gặp rất nhiều người hỏi câu này, cũng không cảm thấy Lý Khang Nhất có gì không đúng, cô ấy đặt thịt lên vỉ nướng, giải thích: "Cô ấy mở một quán ăn mới, ở quảng trường Dung Giang, làm thịt cừu, buôn bán rất tốt."

Cô ấy vui vẻ giới thiệu cho khách quán ăn mới của Trình Hoan, lần này cũng không ngoại lệ, mà Lý Khang Nhất cũng giống như những vị khách khác, hỏi địa chỉ của quán đó.

Từ Lệ nói ra địa chỉ, người khách ở bên cạnh liền chuẩn bị rời đi.

"Này, anh không cần xiên nướng nữa à?" Từ Lệ kéo anh ta lại.

Nguyệt

"Tôi có chút việc bận, đi trước đây." Lý Khang Nhất vội vàng, cũng chẳng có khẩu vị đâu mà ăn nữa, anh ta lấy từ trong túi ra tờ một trăm tệ, đưa vào tay Từ Lệ: "Trả tiền rồi nhé, còn đồ cô tùy cô xử lý"

Dựa theo địa chỉ Từ Lệ cho, Lý Khanh Nhất rất nhanh đã tìm được quán ăn mới cửa Trình Hoan. Việc làm ăn của quán rất tốt, chín giờ tối khách trong quán ngồi đến hơn nửa số bàn, Lý Khang Nhất vừa bước vào quán, tùy tiện gọi mấy món, lại ngồi vào chỗ, ánh mắt lập tức xem xét xung quanh. Đợi một lúc lại thành đợi đến mười giờ.

Khu trung tâm thương mại mười rưỡi đóng cửa, các cửa hàng bên trong thì đóng cửa sớm hơn một chút, mười giờ, khách ăn trong quán đã rời đi gần hết rồi, chỉ còn lại một bàn của Lý Khang Nhất.

Khách hàng không về thì họ cũng không thể tan làm, thấy nhân viên của những quán khác lần lượt đóng cửa rời đi, nhân viên trong quán cũng bắt đầu có chút sốt ruột, một đám người đứng bên cạnh quầy thu ngân, dùng ánh mắt trao đổi hỏi nhau, cuối cùng một nhân viên phục vụ cao cai đi ra từ trong đám người, cô ấy đi đến bên cạnh Lý Khang Nhất, khéo léo mở miệng: "Xin chào quý khách, quý khách có muốn gọi thêm món không ạ? Trung tâm thương mại sắp đóng cửa rồi ạ."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 114: Chương 114



Lý Khang Nhất trong lòng cũng rất sốt ruột, đợi hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy chủ quán xuất hiện, có chút hoài nghi Từ Lệ liệu có phải đưa địa chỉ giả không, lại không tiện hỏi, nghe thấy nhân viên phục vụ ý tứ đuổi người, trong lòng anh ta có chút khó chịu, nhưng cũng biết người ta đang nói thật, vậy là miễn cưỡng đứng dậy khỏi bàn ăn, đi đến quầy thu ngân thanh toán.

Chỗ quầy thu ngân tụ tập không ít nhân viên, đều đang đợi người đi, Lý Khang Nhất đảo mắt một vòng, vẫn không nhìn thấy người mình muốn tìm. Anh ta đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên thu ngân, giả bộ vô ý nói: "Mọi người tan làm muộn thật đấy."

Vốn dĩ có thể sớm hơn một chút, nếu như anh không phải anh rời đi một như thế này.

Trong lòng nhân viên thu ngân có chút châm biếm, trên mặt vẫn mang nụ cười rạng rỡ, cô ấy nhận thẻ ngân hàng, quét thẻ, đưa cho anh ta nhập mật mã.

Lý Khang Nhất trả tiền cơm xong, còn muốn nghe ngóng một chút bà chủ ở đây, nhân viên xung quanh lại tản ra quét dọn vệ sinh, cả nhân viên thu ngân cũng không ngoại lệ, trả thẻ ngân hàng cho anh ta xong liền cầm khăn lên bắt đầu lau quầy thu ngân.

Lời muốn hỏi lại bị kẹt nơi cổ họng, nét mặt Lý Khang Nhất có chút khó coi, anh ta cất ví tiền, hít một hơi thật sâu, mang theo gương mặt đầy sự ấm ức, rời khỏi trung tâm thương mại.

Thăm dò không thành công, Lý Khang Nhất lại không có ý định từ bỏ như vậy, qua mấy ngày nữa, cứ có thời gian anh ta lại đến Dung Giang một chuyến, chờ đến tận tối muộn, đáng tiếc đã đi nhiều lần như vậy rồi, vậy mà vẫn chưa gặp được Trình Hoan lần nào.

Buổi tối khách ở quán không nhiều, anh ta cứ như vậy rất dễ gây chú ý, chỉ trong hai ngày, nhân viên phục vụ trong quán đều đã quen mặt vị khách này, thi thoảng lúc quán vắng khách, còn có người đến bắt chuyện.

Nguyệt

Lý Khang Nhất cũng rất sẵn sàng nói chuyện với những người đó, anh ta coi thường bọn họ, cảm thấy người làm ở quán ăn không có tính cầu tiến, nhưng bởi vì đạt được mục đích của mình, lại thể hiện ra thái độ rất thân thiện, chưa đến hai ngày, đã có nhân viên nam kết nghĩa anh em với anh ta.

Làm thân với nhân viên trong quán, nói chuyện cũng dễ dàng hơn, chỉ cần thi thoảng nhắc đến vấn đề công việc, Lý Khang Nhất đã có thể biết được không ít thông tin của Trình Hoan.

Từ đó anh ta cũng biết được, tại sao đến nhiều lần như vậy, lại chưa lần nào gặp được Trình Hoan. Bởi vì căn bản buổi tối cô ấy sẽ không đến!

Biết được điều này, không cần nói cũng biết trong lòng Lý Khang Nhất có bao nhiêu buồn bực, anh ta tùy tiện nói mấy câu kết thúc cuộc trò chuyện, đứng dậy chuẩn bị trả tiền.

"Này, sao hôm nay anh về sớm vậy?" Người nhân viên ở bên cạnh anh ta hỏi.

"Hôm nay có chút việc." Biết được Trình Hoan sẽ không đến, Lý Khang Nhất không còn lí do để lãng phí thời gian ở đây nữa, anh ta nói qua loa một câu, trả tiền, vội vàng rời đi.

Ra khỏi trung tâm thương mại, gió lạnh bên ngoài ngay lập tức thổi qua, Lý Khang Nhất rụt cổ vào, hạ giọng khẽ chửi "cái thời tiết c.h.ế.t tiệt", chạy từng bước nhỏ ra xe, lên xe lái đi.

Nhân viên trong quán nói bà chủ bình thường cứ mỗi thứ hai thứ tư thứ sáu chủ nhật sẽ lại đến xem quán một lần, Lý Khang Nhất nhớ kĩ thời gian, cuối năm bận, ngày làm việc căn bản không có thời gian rảnh, chỉ có cuối tuần vừa hay trùng với kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, có thể nghỉ ngơi vài ngày.

Bởi vì việc này, Lý Khang Nhất gọi điện thoại trước cho cha mẹ nói tuần này sẽ không về, sáng sớm cuối tuần đã lái xe đến quảng trường Dung Giang. Đợi cả một ngày, vẫn không thấy người đó đến. Bởi vì lúc đó Trình Hoan, sớm đã đưa con trai, cùng cha đưa trẻ đi chơi ngày lễ rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back