Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 105: Chương 105



Đây là, tới cáo trạng?

Giang Minh Viễn chưa từng trải qua việc cáo trạng, đối với loại tranh cãi trong gia đình này rất không am hiểu, đặc biệt là tranh cãi trong gia đình mình.

Anh nhất thời cũng không biết phải tỏ thái độ như thế nào, nghĩ nghĩ rồi mở miệng hỏi: "Đánh ở đâu?"

"Đét mông." Cảm giác trên m.ô.n.g phảng phất còn chưa biến mất, Tinh Tinh duỗi tay s* s**ng một phen, lại khóc chít chít: "Đau quá ạ."

"Tại sao mẹ đánh con?" Nghe được tiểu gia hỏa đáng thương hề hề nhỏ giọng nói, Giang Minh Viễn cũng có chút đau lòng, từ nhỏ anh chưa từng bị đánh, cũng không ủng hộ giáo dục bằng gậy gộc, nghĩ đến việc này muốn cùng Trình Hoan nói một chút, chỉ là trước đó, anh phải biết rõ ràng nguyên nhân con bị đánh là cái gì đã.

"Bởi vì... Bởi vì..." Tinh Tinh nói lắp: "Bởi vì con giúp mẹ làm việc."

"Hả?" Giang Minh Viễn có hơi không hiểu tình huống, giúp làm việc sao lại bị đánh?

Mục đích Tinh Tinh gọi điện thoại chính là tổ khổ, cậu biết mình vừa mới làm không đúng, nhưng cũng không có biện pháp đem lời mẹ vừa mới nói thuật lại, lăn qua lộn lại chính là giúp làm việc bị đánh. Giang Minh Viễn nghe không hiểu ra sao, suy đoán chuyện này hẳn là có ẩn tình, cũng không dám nói cái gì, anh dỗ hai câu, hứa hẹn rất nhiều quà, dỗ con trai vui vẻ, lúc này mới cắt đứt điện thoại.

Trò chuyện kết thúc, Giang Minh Viễn cầm di động suy xét, gửi cho Trình Hoan một tin nhắn, phong cách cùng ngày thường không sai biệt lắm.

[ Có rảnh không?]

Trình Hoan cơm nước xong, sau khi tắm cho Tinh Tinh xong mới nhìn thấy tin nhắn này, đối với mở đầu quen thuộc này có chút vô ngữ, ngón tay ở trên màn hình gõ vài cái, nhắn lại một tin.

[ Có việc?]

Hai chữ gửi đi không bao lâu, điện thoại liền tới đây, nhìn dãy số quen thuộc kia, Trình Hoan ấn nghe. "Anh tìm tôi," Trình Hoan dẫn đầu mở miệng hỏi: "Là muốn ngày mai mang Tinh Tinh ra ngoài chơi sao?" Trừ bỏ cái này, cô cũng không nghĩ ra được có yêu cầu gì khác khiến bọn họ liên lạc. "Không phải, gần đây khả năng tôi cũng không có thời gian, không có biện pháp đưa con ra ngoài." Giang Minh Viễn mang theo chút xin lỗi: "Hôm nay tìm cô là vì một chuyện khác.

Anh dừng câu nói lại một chút, tiếp tục nói: "Nghe Tinh Tinh nói, cô đánh nó?"

"Chuyện này còn có thể cáo trạng!" Trình Hoan ngồi ở mép giường, dùng tay chọc chọc khuôn mặt tiểu gia hỏa, ngữ khí cũng không tốt lắm: "Làm sao, anh là tới hưng sư vấn tội?"

(*) nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó

"Không phải." Giang Minh Viễn phủ nhận: "Hôm nay con gọi điện thoại lại đây, nói giúp đỡ làm việc lại bị đánh, tôi cảm thấy thằng bé hẳn là không nói rõ ràng, cho nên muốn hỏi một chút."

Tốc độ nói chuyện của anh không nhanh, không có tính công kích, khiến người nghe thực thoải mái. Trình Hoan đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, cảm xúc mâu thuẫn trong lòng cũng tiêu tán không sai biệt lắm, giọng nói của cô tùy ý, thuật lại chuyện phát sinh lúc trước.

"Nguyên lai là như thế, vậy xác thật cần phải giáo huấn một chút." Giang Minh Viễn nghe xong cũng cảm thấy hơi buồn cười, nói xong tạm dừng, lại mở miệng nói: "Con còn nhỏ, nói chuyện không rõ ràng, hôm nay thằng bé còn nói cô bảo nó đừng để ý tôi, hại tôi lo lắng cả đêm"

Trình Hoan: "..."

Cái thằng nhóc không đáng tin này, sao cái gì cũng nói cho cha nó?

Nguyệt

Trình Hoan có một loại suy nghĩ muốn đem người kéo lên đánh một trận, ngày hôm qua còn nói bọn họ là một quốc gia, hôm nay liền làm phản!

Cô cũng không biết thằng nhóc xấu xa kia rốt cuộc nói gì với Giang Minh Viễn, trong lúc nhất thời có chút không biết mở miệng như thế nào.

Giang Minh Viễn đợi, từ việc Trình Hoan trầm mặc biết chuyện này là sự thật, con trai không dựa vào được, chỉ có thể tự mình lên, anh thay đổi tư thế, mở miệng dò hỏi: "Là tôi có chỗ nào làm không chu đáo sao?"

Trình Hoan: "..."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 106: Chương 106



Cũng không thể nói tôi hoài nghi anh chướng mắt quần áo tôi mua, trong lòng không thoải mái?

Trong điện thoại lại trầm mặc một lát, Giang Minh Viễn nghe được bên kia hồi phục: "Không thể nào, anh đừng nghĩ nhiều."

Như là che giấu, nói xong lời này, người phụ nữ bên kia điện thoại ngáp một cái, mở miệng nói với anh: "Tôi hơi mệt, có chuyện gì hôm nào nói đi"

"Chờ một chút." Giang Minh Viễn gọi cô lại trước khi cô cắt đứt điện thoại: "Có chuyện muốn thương lượng với cô, tôi có thể để mấy bộ quần áo ở chỗ của cô không?"

"Không được..." Trình Hoan không cần suy nghĩ liền mở miệng từ chối.

Người đàn ông cũng không xấu hổ vì bị cự tuyệt, vẫn là tiếp tục nói: "Nếu tôi là cha thằng bé, cũng không thể làm ông chủ vung tay, về sau những cái tình huống ngoài ý muốn khả năng sẽ còn phát sinh, có quần áo dự phòng cũng tiện hơn một chút, cô yên tâm, tôi sẽ không để quá nhiều, sẽ không chiếm quá nhiều không gian."

Lời này nói cũng có đạo lý, nhưng mà Trình Hoan vẫn không muốn: "Ngày hôm qua không phải anh để một bộ lại đây."

"Còn thiếu áo khoác cùng dép lê." Giang Minh Viễn phản ứng rất nhanh, anh thử thăm dò hỏi: "Không bằng lần sau tôi lại mang đến?"

"Dép lê còn phải mang riêng lại đây sao?" Trình Hoan cảm thấy chuyện bé xé ra to: "Trực tiếp mua ở đây không phải được rồi, anh đeo size bao nhiêu?"

"Vậy phiền toái cô." Thanh âm đầu kia điện thoại tựa hồ có chút sung sướng: "Tôi đeo giày size 43."... Trò chuyện kết thúc, Trình Hoan cầm điện thoại ra trước mắt, có chút không rõ bản thân sao lại đồng ý mua dép lê cho anh.

Cô nhăn mày, hơi bực bội ném di động, ngón tay vò lộn xộn đầu tóc, giống như người điên.

Phát tiết một hồi, Trình Hoan miễn cưỡng khôi phục bình thường, cô cầm khăn lông kem đánh răng chuẩn bị rửa mặt, ra đắp xong mặt nạ, rửa sạch mặt chuẩn bị lên giường ngủ, mới vừa xốc chăn lên, cô lại nhớ tới cái gì, lộn trở lại, lấy ra túi quần áo ngày hôm qua đặt ở góc, treo trên giá áo.

Quần áo chính là những thứ mình mua, Trình Hoan treo lên trên, đầu tiên là áo thun, áo lông, phía dưới là quần, thấp nhất, đè nặng cái q**n l*t.

Trình Hoan treo giá áo lên xà ngang, lấy ra món cuối cùng kia, vải dệt q**n l*t sờ lên thực thoải mái, mặt trên nếp gấp tỏ rõ sự thật chủ nhân chưa từng mặc qua.

Cô bĩu môi, nhớ tới hộp q**n l*t lúc trước mua còn thừa một cái, cũng không biết chuyện gì xảy ra, Trình Hoan đột nhiên dâng lên tâm tư so sánh.

q**n l*t đặt trong hộp bị tìm ra, trùng hợp với quần trên tay trái, so sánh một cái, là có thể rõ ràng nhìn ra đ*ng q**n cái bên tay trái xác thật lớn hơn một chút.

Nhưng thật ra chưa nói dối, Trình Hoan so sánh xong, gật đầu, cô bắt lấy hai cái quần trên tay quơ quơ, hoảng đến một nửa đột nhiên dừng động tác, giống như phỏng tay ném q**n l*t tới một bên.

Cô có bệnh xà tinh!

Trình Hoan cũng không biết vì sao bản thân phải làm chuyện này, hồi tưởng lại đều cảm thấy mình b**n th**! Cô đỏ mặt, nắm cái quần nhỏ hơn nhét vào hộp, lại ném cả hộp vào thùng rác, về phần cái Giang Minh Viễn mang lại đây, cũng bị cô tùy ý ném vào trong túi giấy, nhắm mắt làm ngơ. ...

Nguyệt

Tuy rằng không vui, nhưng đáp ứng người ta, Trình Hoan cũng sẽ không đổi ý, ngày hôm sau, cô liền đi siêu thị một chuyến, đi mua giày cho người ta.

Nơi mua dép lê là kệ hàng dài chừng 4 mét, trên kệ hàng treo từng đôi dép cotton, nam nữ đều có.

Giày ở siêu thị cũng đừng nghĩ có bao nhiêu kiểu dáng đẹp, có thể đeo là đủ rồi. Trình Hoan nhìn một vòng ở khu giày nam, tìm một cái miễn cưỡng thuận mắt mua, mua xong lại đi tìm nhân viên siêu thị, hỏi có bán sandal hay không. Rốt cuộc lúc tắm rửa cũng không thể đeo dép bông.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 107: Chương 107



Mùa đông ít sandal, cũng chi có hai kiểu dáng, Trình Hoan chọn một đôi không đến nỗi xấu trong số hai đôi giày rất xấu, cầm dép lê về nhà, mở ra tủ giày, bỏ vào trong.

Trong tủ giày gần như đã đầy, đại đa số đều là giày của cô, Trình Hoan sửa sang lại một chút, dọn ra một ít không gian, đặt hai đôi dép lê mới mua ở tầng dưới cùng.

Phía dưới đều để dép lê, ba người sáu đôi, bên cạnh đôi sandal mới mua cho Giang Minh Viễn chính là giày của Tinh Tinh, hai đôi giày một lớn một nhỏ màu sắc giống nhau, kiểu dáng cũng tương tự, thoạt nhìn như là đồ cha con.

Trình Hoan nhìn lướt qua, động tác chuẩn bị đóng cửa dừng lại, đôi mắt ném sang bên kia.

Đó là giày của cô, cùng hai đôi bên cạnh màu sắc có chút khác nhau, nhân vật trên giày cũng không giống nhau.

Mấy đôi giày đều là Trình Hoan đi mua, ánh mắt một người trong khoảng thời gian ngắn cơ bản sẽ không có thay đổi nhiều. Cho nên ba đôi giày này kỳ thật là đồ gia đình, hoa văn trên giày là một nhà ba người, theo thứ tự là thỏ mẹ, thỏ cha và thỏ con.

Trình Hoan: "..."

Sớm biết như vậy lưu tâm nhiều chút!

Cô hơi hối hận, trời lạnh lại lười đi một chuyến, ngẫm lại còn chưa tính, một đôi giày mà thôi, hẳn là sẽ không nghĩ nhiều.

Lại nói có lẽ người nọ cũng sẽ không thường xuyên đeo. ...

Trình Hoan nghĩ không tồi, cơ hội Giang Minh Viễn đeo đôi giày này xác thật ít, toàn bộ tháng mười hai anh đều bận túi bụi, cuối tuần cũng chỉ có thể rút ra hai giờ lại đây, đừng nói là để anh có cơ hội thay quần áo, ngay cả thời gian ăn cơm cũng ít.

Cuối tuần này, người đàn ông mới vừa mở xong một cuộc họp, liền cơm trưa đều không ăn, đã kêu tài xế, đến nhà Trình Hoan.

Lúc anh tới là giữa trưa 12 giờ rưỡi, hai mẹ con mới vừa ăn xong cơm trưa, Tinh Tinh ngồi xổm trên sô pha chơi cửu liên hoàn*, Trình Hoan ngồi xếp bằng đang xem một chương trình giải trí, hai người ai cũng không quấy rầy ai, rất hài hòa.

(*) Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc

Chuông cửa vang lên, Trình Hoan đứng dậy đi mở cửa, đối với người tới không hiện chút nào kinh ngạc: "Sao bây giờ lại tới đây, giữa trưa ăn rồi sao?"

"Còn chưa." Tây trang của Giang Minh Viễn tựa hồ vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi người, khiến người nhìn liền mệt, anh nhìn người phụ nữ bên trong cánh cửa, đáy mắt lay động một tia gợn sóng: "Có thể cho tôi một bữa cơm không?"

Bởi vì mấy ngày liền bận rộn, người đàn ông thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, đường cong trên mặt càng thêm sắc bén, cả người khí thế kinh người, cho dù nói bố thí, thoạt nhìn cũng giống như ra lệnh.

Lúc đầu Trình Hoan còn ngẫu nhiên bị khí thế trên người anh kinh sợ đến, hiện tại ở chung lâu rồi, cũng không cảm thấy có bao nhiêu dọa người.

Cô bĩu môi, tránh ra vị trí: "Vào đi."

Nguyệt

Tinh Tinh đã sớm chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, buông đồ chơi trong tay liền dắt ba cùng đi chơi, Trình Hoan hơi hụt hẫng chọc chọc cái trán Tinh Tinh, nói tiếng "Tiểu phản đồ", liền vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho người ta.

Đồ ăn trưa ăn không thừa, nhưng thật buổi tối chuẩn bị làm thịt bò đã hầm không sai biệt lắm.

Bữa sáng làm mì còn thừa một chút, Trình Hoan tìm ra, chan nước dùng vào chén mì, bên trong bỏ thêm hai cây rau xanh cùng nấm hương, lại xúc một muỗng thịt bò lên trên.

Sợi mì kéo rất nhỏ ngâm mình trong nước dùng màu vàng nhạt, nấm hương cùng rau xanh điểm xuyết trong đó, ở một bên chén, lấp đầy thịt bò, thịt bò cắt thành miếng mỏng, hầm ba tiếng trong nồi, đúng là lúc ngon miệng.

Một chén mì làm xong cũng chỉ tốn mười phút, Trình Hoan bưng chén đi ra ngoài, đặt lên trên bàn cơm, xoay người chuẩn bị gọi người ăn cơm, chỉ là vừa thấy, mới phát hiện Giang Minh Viễn đã nằm trên sô pha ngủ rồi.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 108: Chương 108



Nhà Trình Hoan thuê diện tích không lớn, sô pha trong phòng khách cũng không dài, cộng lại chiều dài còn không đến hai mét, xóa độ rộng hai đầu tay vịn, nơi chân chính có thể ngồi, đại khái cũng chỉ có trên dưới một mét sáu.

Vóc dáng Giang Minh Viễn không lùn, có 1m85, ngủ trên cái sô pha nhỏ này, chân cũng không có biện pháp duỗi thẳng, nghiêng người cuộn tròn, thoạt nhìn thật đáng thương.

Tinh Tinh ngồi bên cạnh đầu ba chơi đồ chơi của cậu, tay nhỏ bắt lấy cửu liên hoàn, lắc lư trên đầu Giang Minh Viễn, mất thăng bằng đập xuống một cái rất nguy hiểm.

Trình Hoan đi qua, kéo tiểu gia hỏa xuống, giải trừ nguy cơ cha cậu bị cậu hủy dung, cô nhìn người trên sô pha, sau khi suy xét, vẫn duỗi tay đẩy đẩy, kêu tên của anh: "Dậy đi."

Giang Minh Viễn vốn không ngủ quá sâu, đẩy là được rồi, đầu tiên anh nhăn chặt mi, sau đó mở mắt ra, trở mình từ trên sô pha ngồi dậy, sô pha vừa ngắn vừa hẹp, người không ngủ đủ có chút không khống chế được cân bằng, thiếu chút nữa cắm đầu xuống.

"Xin lỗi." Sai khu thoáng lảo đảo, Giang Minh Viễn đỡ sô pha ngồi ổn thân thể, hai tay anh nhéo mũi, thanh âm mang theo khàn khàn chưa tỉnh ngủ: "Không biết như thế nào liền ngủ."

"Con biết!" Tinh Tinh đã hiểu, cậu từ phía sau Trình Hoan vụt ra, trên tay còn cầm cửu liên hoàn: "Ba nói nghỉ ngơi chút liền chơi trò chơi với con!"

Cậu bĩu môi, dáng vẻ nhìn rất ủy khuất: "Sau đó ba liền ngủ rồi."

"Được rồi, trò chơi tự mình chơi, cái gì cũng để ba làm thì coi gì là nam tử hán." Trình Hoan đem tiểu thí hài đẩy đến một bên, nói với người trên sô pha: "Lên rửa cái mặt ăn cơm đi, tôi làm cho anh chén mì."

"Phiền toái cô rồi." Giang Minh Viễn cảm ơn, khom lưng chuẩn bị đeo giày, Tinh Tinh vừa rồi bị mẹ nói không phải nam tử hán, liền vội vã biểu hiện, vội vàng chạy tới tủ giày lấy ra một đôi dép lê cuối cùng, đặt tới trước mặt Giang Minh Viễn: "Ba, ba đổi giày."

Trước kia trong nhà không có dép lê thừa, khi Giang Minh Viễn tới đây đều không đổi giày, sau này Trình Hoan lại mua dép bông, nhưng bởi vì hoa văn trên giày có chút không tự nhiên, cô cũng không có chủ động nói ra.

Kết quả hôm nay lại bị con trai đào hố.

Nguyệt

Trình Hoan đối với chuyện này đã không có tính tình, cũng chỉ duỗi tay chọc chọc đầu nhỏ của Tinh Tinh, đối diện với ánh mắt người đàn ông nhìn qua, cô nhìn rất bình tĩnh: "Vậy đổi dép lê đi, đeo giày da xác thật không thoải mái."

"Cảm ơn" Giang Minh Viễn đương nhiên nhớ rõ chuyện lúc trước nói với Trình Hoan, anh mở miệng nói lời cảm ơn, trên mặt mang theo tươi cười gãi đúng chỗ ngứa, anh đem giày da mình đã đeo xong cởi ra một lần nữa, thay dép bông hình thỏ cha kia, một bên Tinh Tinh lại tích cực đem giày da đặt vào tủ giày.

Dép bông vì giữ ấm, lông bên ngoài rất dài, tuy nói là đồ nam, màu sắc ổn một chút, nhưng mà hình thỏ cha giống hoạt hình trên dép lại hoàn toàn phá hư cổ hơi thở trầm ổn này, làm cả đôi dép tản mát ra không khí vui vẻ.

Nói tóm lại, rất không hợp với Giang Minh Viễn.

Trên người anh mặc âu phục định chế, màu sắc là màu đen đơn giản nhất, trên cổ là cà vạt tối màu xám, tóc dài ngắn vừa vặn, keo xịt tóc ra sau, khuôn mặt sắc bén, ngũ quan khắc sâu, cả người cùng hoạt bát không có một chút quan hệ.

Nhưng mà Giang Minh Viễn lại tựa hồ không cảm thấy có cái gì không đúng, anh đeo xong dép đứng lên, đi được hai bước còn khen một câu thoải mái, Trình Hoan nghe xong không tỏ vẻ gì, nhưng Tinh Tinh lại chạy tới, khoe khoang dép lê nhỏ của cậu.

"Ba, con cũng thoải mái!"

Đối với con, Giang Minh Viễn luôn rất có kiên nhẫn, bàn tay to của anh đáp ở trên đầu Tinh Tinh, xoa xoa: "Dép của ba và Tinh Tinh giống nhau, đều thoải mái."

"Không sai!" Thật lâu chưa được gặp ba, hôm nay Tinh Tinh biểu hiện có chút hưng phấn, cậu vây quanh bên cạnh Giang Minh Viễn nhảy tới nhảy lui, giới thiệu con thỏ trên dép cho anh: "Ba, của ba là Đại Hùng, con là Tiểu Trí, mẹ là Mỹ Mỹ."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 109: Chương 109



Cậu nâng chân lên, rất sung sướng: "Đại Hùng, Mỹ Mỹ và Tiểu Trí là người một nhà, chúng ta cũng là người một nhà!"

Lời Tinh Tinh nói tựa hồ xúc động anh, Giang Minh Viễn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Hoan, bốn mắt nhìn nhau, sau một hồi Trình Hoan mới dời mắt.

Người đàn ông quay đầu lại, cúi đầu nhìn mặt dép, biểu tình ôn nhu: "Đúng vậy, chúng ta là người một nhà."

Lỗ tai Trình Hoan hơi nóng, cô khụ một tiếng, mở miệng nói: "Được rồi, đừng nị oai, mau đi ăn cơm, mì muốn vữa rồi."

Nhất gia chi chủ lên tiếng, hai người khác đương nhiên phải nghe theo, Tinh Tinh thè lưỡi với ba, lại chạy đến bên cạnh Trình Hoan, về phần Giang Minh Viễn, anh đi toilet, vốc nước lạnh rửa mặt, lau khô rồi ngồi vào bàn ăn.

Nguyệt

Trình Hoan làm mì đều là tự mình nhào, vô cùng dai, cô dùng chén lớn đựng mì, bên trong hơn phân nửa đều là nước dùng, mì này giống như mới vừa vớt ra.

Mùa đông đồ ăn nhanh lạnh, độ ẩm mì này vừa vặn, uống một ngụm nước dùng tươi ngon hơi nóng, từ yết hầu vẫn luôn ấm đến dạ dày, mấy ngày liền mỏi mệt tựa hồ đều bị xua tan không còn.

Buổi sáng sớm Giang Minh Viễn liền mở họp, cơm cũng không kịp ăn, đã sớm đói không chịu được, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.

Ăn mì xong, nước dùng cũng bị uống sạch sẽ, Giang Minh Viễn rửa sạch sẽ chén đũa, dựa theo giao ước lúc trước, chơi trò chơi với Tinh Tinh.

Người ăn no liền dễ buồn ngủ, điều hòa trong phòng độ ẩm bật nhiệt độ cao, gió ấm thổi tới trên người, huân người mơ màng sắp ngủ.

Giang Minh Viễn vốn ngủ không đủ giấc, mạnh mẽ chống đỡ chơi với Tinh Tinh một lúc, liền dựa vào sô pha nhắm hai mắt lại, Tinh Tinh đang chơi bạn chơi liền chết, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy ba lại ngủ rồi.

Lần này ba không nằm ngang ngủ, để lại cho cậu không gian hoạt động không nhỏ, Tinh Tinh cởi dép đứng trên sô pha, tiến đến trước mặt ba, vươn tay nhỏ, vỗ một cái lên người anh.

Giang Minh Viễn bị vỗ một cái giật mình, doạ tỉnh.

"Xin lỗi bảo bối." Anh xoa nhẹ mặt: "Ba hơi buồn ngủ."

"Vây liền đi lên giường ngủ nha." Tinh Tinh ở bên cạnh nghiêm trang giáo huấn: "Mẹ nói không thể ngủ trên sô pha, sẽ sinh bệnh."

"Mẹ nói không sai, xác thật không thể ngủ trên sô pha, Tinh Tinh không thể học ba." Giang Minh Viễn cũng không biết bản thân làm sao, rõ ràng buổi sáng thoạt nhìn còn ổn, làm sao vừa đến đây liền trở nên buồn ngủ như vậy, anh lại dùng tay xoa mặt, ý đồ làm mình thanh tỉnh hơn một chút.

"Vậy ba đi lên giường ngủ đi." Tinh Tinh là đứa con hiểu chuyện, cũng sẽ không để ba đang buồn ngủ bồi mình chơi, cậu đứng trên sô pha, đẩy Giang Minh Viễn đứng lên, lại đi xuống đẩy anh đến phòng ngủ.

Giang Minh Viễn ỡm ờ tới bên ngoài phòng ngủ, cửa phòng ngủ đang đóng, Tinh Tinh đi lên gõ cửa: "Mẹ mở cửa... !"

"Chờ một chút." Thanh âm Trình Hoan từ bên trong cánh cửa truyền đến, hai cha con đợi một lúc, cửa phòng ngủ ở trước mắt mở ra.

Người bên trong thay đổi một bộ quần áo, áo khoác màu nâu nhạt dài đến cẳng chân, trong áo khoác là áo cao cổ lông cừu màu trắng, nửa người dưới là quần jean bó sát, một đôi chân dài kinh người, tóc cô dài rối tung, cuộn sóng lớn ở đuôi tóc làm cô tăng thêm vũ mị phong tình, sóng mắt lưu chuyển, liền có thể câu nhân tâm.

Nhìn cô trang điểm thế này, đáy mắt Giang Minh Viễn hiện lên một tia kinh diễm, lấy lại tinh thần hỏi: "Cô muốn đi ra ngoài?"

"Đúng vậy, muốn đi xem nhà hàng." Trình Hoan cầm lấy túi, hỏi người ngoài cửa: "Chừng nào anh đi?"

"Có lẽ ba giờ, làm sao vậy?"

"Vậy anh giúp tôi trông Tinh Tinh đi, bên ngoài lạnh như vậy, không cho thằng bé đi với tôi."

"Có thể, đây là đương nhiên." Giang Minh Viễn nắm tay Tinh Tinh, tránh ra vị trí: "Bên ngoài gió lớn, tôi bảo tài xế đưa cô đi."

Có tài xế đưa đi tốt hơn so với bắt xe, mùa đông lạnh như vậy, không ai muốn hóng gió chờ xe, Trình Hoan ngẫm lại cảm thấy có thể, lại còn giả mù sa mưa hỏi: "Vậy không phải quá phiền toái?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back