Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 95: Chương 95



"Chỉ thế này thôi sao?" Giang Minh Viễn cảm thấy có hơi kì lạ.

Trình Hoan nhìn anh một cái, không nói gì, chờ sau khi nồi áp suất nhả khói thì tắt bếp, lúc này mới nói với anh: "Đây là để lột vỏ."

Phần vỏ của khoai sọ sau khi hấp một lúc thì tách ra, cực kì dễ lột, Giang Minh Viễn nhận lấy bát khoai sọ từ trong tay Tình Hoan, tiếp tục phụ giúp.

"Như vầy đúng là dễ hơn nhiều." Anh lột vỏ, Trình Hoan thì đang rửa nồi, hai người cùng đứng trong phòng bếp không lớn, khoảng cách rất gần, cả buổi cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Một bữa cơm tối này cũng có công lao của Giang Minh Viễn, đồ ăn làm xong được bưng lên bàn, rồi anh lại dắt Tinh Tinh đi rửa tay.

Nhận lấy bài học ngày hôm qua, hôm nay hai ba con không dám chơi đùa điên cuồng nữa, lúc rửa tay sạch sẽ đi ra trên người vẫn còn khô.

Có lẽ là bên trong cơm có thành quả lao động của mình, Giang Minh Viễn cảm thấy đồ ăn hôm nay cực kỳ ngon miệng, cơm nước xong xuôi anh theo thường lệ đi rửa bát.

Trong tivi đang phát sóng tin tức, Trình Hoan và Tinh Tinh cùng nhau xem, trên cơ bản là nhóc con xem không hiểu, thấy cái gì cũng muốn hỏi.

Giang Minh Viễn lau tay sạch sẽ, ra khỏi phòng bếp, ở một bên nhìn bọn họ, có chút không nỡ rời đi.

Anh không suy nghĩ quá lâu, quyết định vâng theo sự lựa chọn của nội tâm, tiến lên hai bước cũng ngồi lên ghế sô pha. Cảm nhận được sô pha bên cạnh lún xuống, Trình Hoan quay đầu lại nhìn anh một cái, không có nói gì, tiếp tục dán mắt vào xem tivi, đợi tới khi Tinh Tinh lại hỏi chuyện nữa thì lại có thêm người trả lời vấn đề.

Tin tức đã chiếu xong, Tinh Tinh muốn đi tắm rửa đi ngủ, Trình Hoan bảo Tinh Tinh đợi ở ngoài phòng tắm, đi tìm cho cậu bộ đồ để thay.

Cô cầm theo quần áo đi ra, Giang Minh Viễn đã đứng ở ngay cửa, vươn tay ra trước mặt cô: "Để tôi đi." Trình Hoan bất động.

"Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi giúp Tinh Tinh tắm rửa cho." Giang Minh Viễn cười nhìn cô: "Tôi đây làm ba, cũng không thể chỉ cùng con chơi."

Nghe thấy lời này, thái độ của Trình Hoan có hơi thả lỏng, nhưng vẫn nghi ngờ: "Anh biết không?" Giang Minh Viễn xoa xoa cánh mũi, nói trước kia chưa từng làm: "Dù sao cũng phải có lần đầu."

"Vậy được." Điều anh nói cũng có lý, Trình Hoan đưa đồ trong tay sang: "Nếu như không được thì gọi tôi."

"Cô yên tâm." Giang Minh Viễn nói xong câu đấy, dắt theo Tinh Tinh đi vào nhà tắm.

Trước khi vào, Giang Minh Viễn vẫn chẳng cảm thấy tắm cho trẻ con có cái gì khó, đợi sau khi thật sự thực hành rồi anh mới phát hiện mình sai hoàn toàn rồi.

Nhà mà Trình Hoan thuê không lớn, trong nhà tắm chỉ có vòi sen, Tinh Tinh lần đầu để cho ba tắm, mới vô có chút không quen, cứ lộn xộn mãi, đợi tới khi quen rồi lại bắt đầu nghịch ngợm.

Trên đầu cậu đang dính đầy bọt, ở dưới vòi sen lắc đầu, bọt tắm với bọt nước vung ra tứ tung, Giang Minh Viễn không kịp ngăn cản, trên người lập tức ướt nguyên một mảng lớn.

Nhóc con làm ra chuyện xấu còn cười khúc khích, Giang Minh Viễn vừa giận vừa bất lực, xụ mặt bảo cậu đứng cho đàng hoàng.

Tinh Tinh vốn đâu có sợ anh, cứ như con cá trạch chạy trốn khắp chỗ, Giang Minh Viễn lại không nỡ ra tay với cậu, tắm còn chưa tắm xong mà cả người anh đã ướt nhẹp rồi.

Giang Minh Viễn tắm một trận mà sức cùng lực kiệt, anh lau người mặc đồ cho Tinh Tinh xong, mở cửa nhà tắm bước ra ngoài.

Nguyệt

Trình Hoan đã đứng ở bên ngoài, nhìn thấy bộ dạng của Giang Minh Viễn thì ngẩn người.

Người đàn ông thân hình cao to, vai rộng chân dài, cho dù không đi làm cũng mặc một bộ đồ tây.

Lúc đi vào thì đồ tây đã được cởi ra rồi, chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, ống tay áo được cuốn lên vài vòng, bây giờ đã hoàn toàn ướt đẫm, dính sát vào người, sơ mi trắng sau khi gặp nước dường như mờ đi, không còn chút tác dụng che chắn nào. Dưới ánh đèn, đường cong cơ bắp mượt mà của người đàn ông lộ ra qua lớp vải, mang theo quyến rũ mãnh liệt, tóc anh cũng đã ướt, nhỏ giọt rỏ xuống, trông có chút chật vật, lại mang có thêm một loại hương vị khác.

Trình Hoan nhìn anh, cảm thấy nhiệt độ trên mặt có chút tăng cao, cô họ một tiếng dời mắt, kéo Tinh Tinh lại, nói với anh: "Quần áo ướt rồi mặc cũng dễ bị lạnh, anh cũng đi tắm đi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 96: Chương 96



"Không cần đâu." Giang Minh Viễn từ chối: "Chỗ tôi ở cách đây không xa, tôi về nhà tắm rửa là được." Trong nhà chỉ có một người phụ nữ và một đứa trẻ ở, nghĩ cũng biết không thể nào có quần áo của đàn ông. Giang Minh Viễn nói xong đưa Tinh Tinh cho Trình Hoan, chuẩn bị rời đi.

"Bên ngoài lạnh lắm, cứ thế mà về không được." Trình Hoan đón lấy Tinh Tinh, xì khô đầu cho cậu, tóc của cậu nhóc rất ngắn, hai phút là khô rồi, cô vỗ vỗ con trai, ý bảo cậu lên giường nằm, còn mình đi giữ Giang Minh Viễn lại: "Trong khu chung cư cũng có siêu thị, tôi đi mua cho anh mấy một bộ quần áo để thay không có gì phiền phức đâu."

Quần áo ướt mặc trên người quả thật không thoải mái, mặc dù trong nhà có mở điều hòa, nhưng chỉ mới được một lúc, độ ẩm trên người không giảm đi là bao, Giang Minh Viễn suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: "Vậy thì phiền cô."

"Không có gì."

Người vừa ra ngoài lại đi vào phòng tắm, kéo cửa mở ra lại đóng vào, trên tấm kính thủy tinh lờ mờ hiện lên bóng người, tiếng nước bắt đầu chảy, Trình Hoan không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt có hơi ửng hồng, cô hít một hơi thật sâu, lấy tay vỗ vỗ mặt, quay người đắp chăn gọn gàng cho Tinh Tinh, cầm chìa khóa ra khỏi nhà.

Gần cửa sau khu chung cư có một con phố mua sắm, ở đó có mở một siêu thị không to lắm, nhưng đồ cần mua lại có hết.

Trình Hoan đi vội, ra ngoài quên không mang theo khăn quàng cổ, hai ngày nay cực kỳ lạnh, nhiệt độ hạ sâu, cơn gió thổi qua cổ áo luồn vào người, cô rụt cổ lại, tay đút vào trong túi, nhanh chân bước vào siêu thị.

Khu ở tầng một cạnh quầy thu ngân siêu thị chính là chỗ bán quần áo, nam nữ đều có đủ, Trình Hoan cũng không có thời gian để từ từ ngắm, chọn một bộ áo phông, áo len và quần tây trông có vẻ vừa người, lại đi sang bên giá bán quần áo lót lấy vài hộp, bởi vì không biết kích cỡ như thế nào, nên cô đều lấy dựa theo phỏng đoán của mình.

Cầm đồ đi trả tiền, Trình Hoan lại co rụt cổ lại chạy nhanh về nhà, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng, Trình Hoan thở ra một hơi, bóc mấy hộp quần trong, lấy một chiếc mang đi giặt qua.

Quần áo vừa mới mua rất bẩn, những cái khác có thể mặc tạm, nhưng những đồ thế này lại không thể mặc như vậy được.

Nguyệt

Giặt xong quần áo vắt kiệt nước, cho vào máy sấy khô, cắm điện vào, máy sấy bắt đầu hoạt động, Trình Hoan đóng nắp máy, nói với người ở bên trong: "Anh tắm thêm một lúc nữa đi, đợi quần áo khô rồi tôi mang qua cho anh."

Máy sấy ở ngay ngoài cửa phòng tắm, cách một cánh cửa, âm thanh truyền vào phòng tắm, vẫn có thể nghe rõ.

Giang Minh Viễn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Anh đã tắm rất lâu rồi, vẫn phải tiếp tục tắm, bởi vì nhiệt độ của nước cao, anh cảm thấy trên mặt bắt đầu nóng ran, đầu cũng có chút choáng váng.

Chỉ có một bộ quần áo, không lâu sau liền khô rồi, Trình Hoan mở nắp máy, lấy ra một bộ quần áo không có bao nhiêu vải. Tay trái cô cầm q**n l*t vừa được hong khô còn bốc lên hơi nóng, tay phải cô cầm bộ đồ của anh và một chiếc khăn mặt sạch, đi đến bên ngoài cửa phòng tắm đưa cho Giang Minh Viễn. Vừa đưa tay ra, sắp chạm vào cửa nhà tắm thì cô do dự rồi.

Cứ như vậy đưa vào, hình như có chút ngại ngùng, phải làm thế nào bây giờ...

Nghĩ vậy, Trình Hoan lại hạ tay xuống, đặt quần áo vào giỏ đựng, quay người đi vào phòng ngủ gọi Tinh Tinh: "Con đi đưa quần áo vào cho ba con đi."

Tiếng bước chân tiến gần, lại thấy xa hơn, Giang Minh Viễn lúc này mới nhận ra bản thân vừa mới ngừng thở, anh hít một hơi thật sâu, có chút căng thẳng không nói nên lời. ánh mắt nhìn bộ quần áo ướt treo bên cạnh, định cứ mặc vậy mà ra ngoài.

Tinh Tinh chui ra từ trong chăn bông ấm áp, mặc lên một chiếc áo khoác bông, đi vào đôi dép lông nhung mềm mại đến đưa quần áo cho cha mình, cậu lấy từng chiếc quần chiếc áo ra khỏi giỏ đựng ôm vào người. Bởi vì người thấp tay nhỏ, tay áo rơi xuống đất. Có điều Trình Hoan không ở đó, nên không có ai nhắc cậu điều này, Tinh Tinh mang theo quần áo đứng ở cửa phòng tắm, nói to vào bên trong: "Cha ơi mở cửa cho con, con đến đưa quần áo cho cha đây!"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 97: Chương 97



"Đến đây."

Bên trong vọng ra tiếng trầm ổn của đàn ông, sau đó tiếng nước chảy ngừng lại, Giang Minh Viễn đi đến, mở he hé cửa, đưa một tay ra: "Con đưa quần áo cho cha đi."

Tinh Tinh bị quần áo chắn tầm mắt, căn bản không nhìn thấy cánh tay đó, cậu ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa trước mặt, vẫn chưa thấy mở, lại gọi một tiếng: "Cha ơi mở cửa cho con!"

Giang Minh Viễn không biết phải làm sao, anh lại đưa tay ra gần hơn một chút: "Tinh Tinh đặt quần áo lên tay cha là được rồi."

"Con có thấy tay nào đâu" Tinh Tinh quay đi quay lại, không nhìn thấy cái gì cả, ôm quần áo trong lòng có chút mệt, Tinh Tinh không muốn đợi nữa, trực tiếp tiến lên trước, lấy người tựa vào cửa, định mở cửa ra.

Giang Minh Viễn đứng ở sau cửa, nhất thời không nhận ra Tinh Tinh đẩy cửa, bên ngoài gió lạnh thổi vào, cơ thể bắt đầu nổi da gà, anh sững lại một chút, nhanh chóng lùi về sau một bước, trong giây lát tim đập nhanh, lo sợ người bên ngoài liệu có nhìn thấy gì không.

Lúc anh đang nghĩ ngợi lung tung, Tinh Tinh đã vào trong rồi, cậu giơ tay ra, đưa quần áo qua: "Cha, quần áo của cha này!"

"Cảm ơn bảo bối nhé." Kể cả trong lòng Giang Minh Viễn đang có chút ngại ngùng, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, anh nhận lấy quần áo, cười nói lời cảm ơn, lại dễ cậu nhóc ra ngoài, người vừa đi, anh lập tức đóng cửa lại.

Hơi nóng bên trong phòng tắm đã bay đi gần hết, độ ẩm của cơ thể cũng rất nhanh giảm xuống, Giang Minh Viễn cũng chẳng kịp nghĩ gì khác, anh treo quần áo lên móc, tìm lấy khăn bông, lau khô nước đọng trên người.

Nghe tiếng cửa mở ra lại đóng vào, Trình Hoan mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Giang Minh Viễn đứng bên ngoài cửa phòng tắm, trông nét mặt có chút kỳ lạ.

Hai người mắt đối mắt, mỗi người đều có chút ngại ngùng, nhưng khả năng che giấu lại rất tốt, không biểu hiện ra cái gì.

Trong nhà không có dép cỡ lớn, lúc này anh đang đứng chân trần trên sàn, quần áo Trình Hoan mua cho khá vừa vặn, mặc dù đồ ở siêu thị cũng chẳng có nhãn hiệu gì, nhưng người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp. Tóc anh vẫn còn ướt, từng giọt nước rơi xuống, Giang Minh Viễn tìm được máy sấy tóc sấy khô đầu, lại lấy khăn lau sạch nước trên chân, đi vào đôi dép đặt ngoài cửa.

Lúc cúi người, có thể thấy anh hơi chần chừ một chút.

"Sao vậy?" Trình Hoan thấy anh ngừng lại, mở miệng hỏi.

Giang Minh Viễn không nhanh không chậm đi vào chiếc dép còn lại, thẳng người lên, giọng nhàn nhạt: "Kích cỡ bị nhỏ."

"Tôi thấy có nhỏ lắm đâu nhỉ." Trình Hoan có chút nghi hoặc, bộ quần áo nhìn cũng không bị chặt. Giang Minh Viễn nhìn cô một cái, không nói gì, quay lại nhà tắm thu dọn quần áo của mình, nhờ cô lấy một chiếc túi, chuẩn bị để đem quần áo về giặt.

Trong tủ có mấy chiếc túi giấy lúc mua quần áo mới, Trình Hoan lấy ra một chiếc đưa cho anh.

Lúc này anh đã gấp lại quần áo bẩn, trông rất gọn gàng, anh xếp từng bộ từng chiếc vào trong túi, đến chiếc cuối cùng, Trình Hoan cuối cùng cũng hiểu anh nói kích cỡ nhỏ là có nghĩa gì.

Thế là lại đỏ mặt rồi.

Đối với một người độc thân từ khi sinh ra chưa yêu đương lần nào mà nói, việc hỏi kích cỡ của một người đàn ông trưởng thành là một việc rất ngại, trong trí óc cứ vọng lại cái câu "kích cỡ bị nhỏ rồi", khiến cho Trình Hoan vô cùng xấu hổ, ánh mắt lại cứ không tự chủ mà nhìn về chỗ bị bó chặt của đàn ông.

"Khụ" Trình Hoan hắng giọng, ép buộc bản thân rời tầm mắt, cô nhìn chằm chằm trần nhà, mở miệng đuổi người: "Anh sắp phải về rồi chứ?"

Nguyệt

Tắm rửa sạch sẽ xong, Giang Minh Viễn quả thực không có lí do để ở lại nữa, anh 'ừ' một tiếng, trên tay xách túi quần áo bẩn, đi vào phòng ngủ nói với Tinh Tinh mấy câu, rồi hôn nhau chúc ngủ ngon, mới chuẩn bị rời đi.

"Tạm biệt, cô ngủ sớm đi." Giang Minh Viễn đứng ở ngoài cửa, nói với người bên trong một cách ấm áp.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 98: Chương 98



"Anh cũng vậy." Trình Hoan cũng đáp qua loa một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm tay nắm cửa, nói xong liền nhanh chóng đóng cửa lại.

Cửa chống trộm đóng lại "sầm" một tiếng, Giang Minh Viễn vẫn chưa rời đi luôn, anh nhìn cánh cửa, trên mặt nở một nụ cười không rõ ý vị.

Sự ngượng ngùng không che giấu được đó, khiến cho người ta cảm thấy vừa mới mẻ lại thú vị.

Cũng... cực kỳ hấp dẫn.

Về đến nhà, anh đem quần áo bỏ vào giỏ đựng đồ bẩn, ngày mai sẽ có người làm đến dọn dẹp, không cần anh phải bận tâm. Trong chung cư có hệ thống điều hòa, sẽ tự động điều chỉnh nhiệt độ sao cho thoải mái nhất, Giang Minh Viễn đi vào phòng thay đồ, cời từng chiếc áo chiếc quần, đến chiếc cuối cùng, cảm giác bó chặt biến mất, anh thoải mái thở ra một hơi.

Quần áo cởi ra bị ném xuống đất, anh mở tủ đồ ra, mặc lại lên người bộ quần áo khác.

Cài chiếc nút áo cuối cùng, Giang Minh Viễn mở cửa, chuẩn bị bước ra ngoài, cả ngày hôm nay đã buông thả bản thân, buổi tối còn rất nhiều việc phải xử lí.

Cửa phòng mở ra, chân vừa định bước đi, ngừng một chút rồi quay lại phòng, nhặt quần áo dưới đất lên, cho tất cả vào giỏ quần áo. ...

Bởi vì chuyện kích cỡ kia, Trình Hoan mất ngủ cả một đêm, đến tận khi trời mập mờ sáng mới bắt đầu ngủ.

Buổi tối ngủ muộn, ngày hôm sau thức dậy không có tinh thần, Trình Hoan mệt mỏi làm bữa sáng, gọi Tinh Tinh thức dậy, sau khi đưa cậu nhóc đến trường mầm non, liền về nhà ngủ bù.

Bên trong chăn vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, Trình Hoan cuộn mình trong đó, trí não mơ mơ hồ hồ, cuối cùng chốt lại: Dạo này phải cách xa người kia một chút, cũng may mấy ngày nay là phải làm việc.

Khoảng thời gian này Giang Minh Viễn vô cùng bận rộn, cũng không có thời gian qua đó, đến cả số lần gọi điện mỗi tối cho Tinh Tinh cũng giảm đi nhiều, luôn là nói được mấy câu lại có việc cần tìm anh, Trình Hoan ở bên cạnh nghe ngóng, cũng biết anh đang đi công tác bên ngoài, phải hơn mười ngày nữa mới quay về.

Không về càng tốt! Nghe được tin này, Trình Hoan thở một hơi thật dài, trong lòng cô an tâm không ít, dưới sự cố ý lãng quên cùng khoảng thời gian dài không gặp, chuyện xấu hổ hôm đó cũng bị cô quên sạch.

Quán ăn mới khai trương, khoảng thời gian này Trình Hoan cũng rất bận, vấn đề gì cũng đến tay, sợ rằng xảy ra chuyện gì.

Khoảng thời gian bận rộn này, thời gian trôi qua rất nhanh, quán ăn của Trình Hoan dần đi vào quỹ đạo, bởi vì mùi vị ngon, việc làm ăn ở đó cực kỳ tốt, đến giờ cơm căn bản không tìm được chỗ trống, người xếp hàng lấy số cũng phải đợi một hai tiếng đồng hồ mới đến lượt mình.

Giang Minh Viễn đi công tác mười ngày, ngày sáu tháng mười hai trở về. Hôm anh quay về là thứ sáu, thành phố C có mưa nhỏ, thời tiết vừa ẩm vừa lạnh.

Vừa xuống máy bay quay trở về công ty, Giang Minh Viễn liền tổ chức cuộc họp, việc cần bàn bạc trong cuộc họp cũng rất nhiều, kéo dài đến tận chiều tối, cuộc họp kết thúc, anh nhìn đồng hồ, đã là năm giờ rưỡi.

Lúc này có lẽ Tinh Tinh đã tan học rồi, mười mấy ngày không được gặp con trai, Giang Minh Viễn rất nhớ cậu, anh hạ tay xuống, đưa tay ngăn người quản lý cấp cao đang định phát biểu: "Hôm nay họp đến đây thôi, những việc khác ngày mai chúng ta nói tiếp, bây giờ tan họp."

Có thể không cần tăng ca thì sẽ chẳng ai tự nguyện tăng ca, Giang Minh Viễn vừa nói xong, mọi người trong phòng họp ngay lập tức đứng dậy, chào tạm biệt anh.

Giang Minh Viễn đi ở phía trước, bên cạnh là trợ lý, anh nhìn một cái: "Cậu cũng về đi."

Nguyệt

Trợ lý đáp lại một tiếng, bấm nút thang máy cho anh, nói tài xế đã đến rồi, Giang Minh Viễn gật gật đầu, đi thang máy chuyên dụng xuống lầu.

Xe dừng ở trước cửa, Giang Minh Viễn ngồi vào xe, đóng cửa lại, tài xế hỏi muốn anh muốn đi đâu. "Cẩm Tú..." Anh mở miệng định nói ra địa chỉ chỗ ở của Trình Hoan, vừa nói ra hai chữ liền thay đổi: "Về khu chung cư trước đã."

Anh có chút đồ cần lấy.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 99: Chương 99



Quán ăn hoạt động được mười mấy ngày, Trình Hoan đã không cần phải hao tâm tổn sức nữa rồi, mỗi ngày đến xem một lần là được.

Trời đổ mưa, dường như đến vách tường cũng bị ẩm, kể cả có mở điều hòa, cũng không cảm thấy dễ chịu hơn là bao.

Thời tiết này thích hợp ăn lẩu nhất, lúc Trình Hoan đến quán, đem theo chút nguyên liệu quay về, chuẩn bị tối nay làm một bữa lẩu ở nhà.

Làm lẩu không khó, phần quan trọng nhất là nấu nước lẩu.

Luộc chín xương vớt ra cho vào nồi rồi cho thêm nước, đun to lửa đến khi sôi thì cho lửa vừa ninh một tiếng, vớt xương ra, cho thêm sữa vào khuấy đều, lại cho thêm hành lá, muối, táo tàu, quả câu kỷ tử và vài lát cà chua.

Nước lẩu được nấu trước, đến lúc Tinh Tinh trở về nước lẩu đã nấu xong rồi, mùi hương đậm đà bay khắp phòng.

Tinh Tinh còn chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, thức ăn từ buổi trưa đã tiêu hóa gần hết, cậu nhóc cũng đói rồi, cửa nhà vừa mở, cậu nhóc liền lao vào phòng khách, tháo bịt tay và găng tay, vứt cặp sách lên ghế sofa, chạy về phía nhà bếp.

Bếp ga đã tắt lửa, Tinh Tinh nhón chân lên xem bên trong nồi, nhưng vì thấp nên không nhìn thấy cái gì cả. Cậu nuối tiếc hạ tay xuống, nuốt nước miếng, quay người hỏi Tinh Tinh: "Mẹ ơi, đây là món gì vậy? Con muốn ăn."

"Cái này là nước lẩu, bây giờ vẫn chưa ăn được đâu, đợi sau khi cho đồ ăn vào, nấu chín là có thể ăn được rồi" Trình Hoan bỏ mũ áo chống lạnh ra đi qua, bảo Tinh Tinh đứng sang một bên, bật bếp cho mấy thứ cuối cùng vào.

Nước bắt đầu sôi, táo tàu và câu kỷ tử cuộn trên mặt nước, Trình Hoan tắt bếp, tìm một cái bếp cồn, mang nồi lẩu ra bàn.

Đồ nhúng lẩu cũng đã chuẩn bị xong rồi, thịt bò và thịt cừu đều rất tươi mới, há cảo trứng vừa mới gói chiều nay, vỏ trứng mỏng bọc lại nhân thịt lợn, trong thịt còn cho thêm chút mã thầy và cà rốt, ăn vừa đã miệng lại không ngán. Ngoại trừ các loại thịt, Trình Hoan cũng mua không ít rau xanh và đồ ăn làm từ đậu, cải thảo tươi, bông cải xanh và đậu hũ non, ... xếp gọn gàng trên đĩa.

Bát không nhiều, nhưng lại bày tận mấy đĩa ăn, chỉ cần nhìn số lượng, liền biết được chỗ đồ này hai mẹ con họ chắc chắn sẽ ăn không hết.

Bếp cồn ánh lên ngọn lửa màu xanh lam, nước trong nồi lại bắt đầu sôi, Trình Hoan gắp mấy miếng thịt bò bỏ vào, dùng đũa chung đảo qua đảo lại, nói với Tinh Tinh đang nhìn chằm chằm lau nước miếng: "Đợi thêm một chút, thịt sẽ nhanh chín thôi, một phút là có thể ăn được rồi."

Cô vừa dứt lời, tiếng chuông cửa reo lên.

Ánh mắt Tinh Tinh chỉ chú ý đến đồ ăn không để ý đến bất cứ cái gì khác, Trình Hoan chỉ đành đứng dậy đi mở cửa.

Bên ngoài là người đã mười mấy ngày không gặp, mở lời chào cô: "Chào buổi tối, cô đang ăn cơm à?" Trình Hoan vừa nhìn thấy anh, ký ức về sự việc từ tuần trước nữa lại quay trở về, cô ngứa tay định đóng cửa lại, người đó đã chen vào trong rồi.

Bỏ lỡ mất cơ hội, trong lòng Trình Hoan có chút hối hận, cô lạnh nhạt ừ một tiếng, đóng cửa lại, ở đằng sau hỏi một câu: "Chắc anh cũng ăn rồi nhỉ?"

Trên tay người đàn ông xách vài chiếc túi giấy, nghe vậy quay đầu lại, không nói gì, anh mặc một bộ âu phục, trông có chút mệt mỏi, nhưng cũng rất ôn hòa, thăm dò hỏi Trình Hoan: "Tôi có thể ở lại đây ăn cơm không?"

Đương nhiên là không được rồi, anh mau đi đi!

Trình Hoan nghiến răng, định mở miệng đuổi người, tiếc là lời chưa ra khỏi miệng, kẻ phản bội trong nhà đã tiếp tay cho đối phương.

Tinh Tinh vốn dĩ đang nhìn chằm chằm nổi lẩu, đếm thời gian chờ ăn, kết quả còn chưa đếm đến sáu mươi, cậu bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu lại nhìn, là cha đã về rồi!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back