Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 90: Chương 90



Những điều này đều là Giang Minh Viễn trong thời gian này cùng Tinh Tinh làm, nhóc con đương nhiên vẫn còn nhớ, Trình Hoan nói tới cuối, cậu đã quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn cũng đang nhìn cậu, hai ba con đối mắt một hồi, Tinh Tinh lại quay đầu về nói: "Người mà mẹ nói là chú Giang."

"Cục cưng nói không sai." Trình Hoan xoa xoa gương mặt nhỏ của cậu: "Thực ra chú Giang chính là ba của Tinh Tinh."

Tinh Tinh tạm thời có hơi khó hiểu, sao người chú tốt lại biến thành ba rồi? Cậu chốc chốc nhìn Giang Minh Viễn chốc chốc lại nhìn Trình Hoan, muốn từ trong biểu cảm của người lớn nhìn ra điều gì đó.

Biểu cảm trên khuôn mặt của hai người họ đều rất nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn, Tinh Tinh chu môi, lôi kéo tay của Trình Hoan, người thì đối diện với Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn vẫn luôn nhìn cậu, mong chờ dưới đáy mắt không chút nào che giấu, Tinh Tinh mấp máy môi, chân nhỏ duỗi thẳng, gác lên trên người Giang Minh Viễn, sau đó mới mềm mại hỏi: "Chú thật sự là ba của con sao?"

"Đúng vậy." Giang Minh Viễn nắm lấy bàn chân nhỏ của cậu đặt lên, vẻ mặt dịu dàng.

"Vậy sao chú lại..." Tinh Tinh bĩu môi, giận dỗi: "Trước đây chú lại không tới!"

"Xin lỗi." Cái chuyện giữa người lớn với nhau trẻ con không hiểu được, Giang Minh Viễn cũng không định để cho cậu biết, anh thẳng thắn xin lỗi, vẻ mặt chân thành, trong lòng lại có chút thấp thỏm: "Là do ba tới trễ, sau này ba nhất định sẽ không đi nữa."

Trước kia Tinh Tinh cũng đã từng ngưỡng mộ ba của người khác, bây giờ nghe nói mình cũng có rồi, thực ra cũng rất vui vẻ, chỉ là chuyện chú biến thành ba quá là đột ngột, cậu tạm thời vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được, lại nhìn Giang Minh Viễn rất nhiều lần, mới có chút ngại ngùng mở miệng: "Con tha thứ cho ba đó."

"Con ngoan!" Giang Minh Viễn lập tức thở phào một hơi, anh vừa cười vừa cúi người, vươn tay ôm nhóc con vào trong lòng, ngửi mùi thơm của kem em bé trên người con trai, cảm thấy rất là mãn nguyện. Cả một buổi chiều, Giang Minh Viễn đều dùng để giao lưu tình cảm với Tinh Tinh, hai ba con cùng không ra ngoài, chỉ ở trong phòng khách trong nhà chơi đồ chơi của cậu.

Bây giờ đồ chơi của Tinh Tinh cực kỳ nhiều, ngoại trừ các loại xe hơi với siêu nhân các kiểu khá là con nít ra, còn có cả rubik, cửu liên hoàn, xếp gỗ, klotski mấy loại đồ chơi giáo dục, Giang Minh Viễn rất giỏi về mấy trò này, tự mình thể hiện các kiểu, trong thời gian một buổi trưa đã khiến Tinh t*nh h**n toàn thán phục, sùng bái anh vô cùng luôn.

Hai người chơi từ giữa trưa đến hoàng hôn, đợi tới khi sắc trời dần tối, Giang Minh Viễn mới đứng dậy, nói cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

"Không cần đâu, tôi đã làm cơm rồi." Trình Hoan từ nhà bếp đi ra, nhìn Tinh Tinh đang nằm rạp trên đất trước, rồi lại liếc qua Giang Minh Viễn: "Tối nay cứ ăn ở đây đi."

Đây là lần đầu tiên Trình Hoan giữ Giang Minh Viễn lại ăn cơm, khiến anh cảm thấy có chút được thương mà sợ, anh cũng không phải là kiểu người thích giả lả, nghe xong xắn luôn tay áo lên, muốn đi vào trong phụ giúp.

Nguyệt

Trình Hoan làm cơm gần như sắp xong rồi, đều để ở trên thớt, máy hút khói hoạt động liên tục không ngừng, mùi hương thơm nồng của thịt kho tàu đang nấu trong nồi bay vào mũi. Giang Minh Viễn đứng ở một bên, không biết định làm cái gì.

Không gian trong phòng bếp vốn không lớn, nhiều hơn một người là xoay mình cũng cảm thấy khó khăn, Trình Hoan ngẩng đầu đảo mắt, tay chỉ sang bên cạnh, bảo: "Bưng đồ ra giúp tôi đi."

"Được." Tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ chút chuyện, Giang Minh Viễn cũng an tâm hơn xíu, anh làm theo lời cô bưng đồ ăn đi ra, lại tự giác sắp xếp bát đũa, đợi làm mấy chuyện này xong thì nồi thịt kho tàu đang hầm cũng đã được rồi.

Trình Hoan gắp thịt ra khỏi nồi, bưng ra ngoài đặt lên bàn, lại gọi Tinh Tinh một tiếng.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 91: Chương 91



Nhóc con rất có tính tự giác, nghe thấy mẹ gọi là lập tức từ trên đất bò dậy, phủi phủi bụi bặm không thấy được trên người, rồi tự xách cái ghế đẩu nhỏ đi rửa tay.

Ngày đầu tiên Giang Minh Viễn dùng thân phận người ba ở cùng với Tinh Tinh, tình thương của cha đong đầy không có nơi đựng hết, đến cả nhóc con đi rửa tay cũng lo lắng đi theo.

Nguyệt

Tinh Tinh đã chơi cùng anh cả một buổi chiều, chút không được tự nhiên trong lòng cũng vơi đi không ít rồi, cái cách mà nhóc con ở cùng với ba khác với mẹ, hai người bọn họ giống như bạn bè hơn, lúc chơi đùa cũng chẳng có kiêng dè gì, đợi tới khi đưa tay xong đi ra, quần áo trên người Giang Minh Viễn đã ướt cả.

Trong nhà đang mở điều hòa, độ ẩm vừa phải, Giang Minh Viễn cũng chỉ mặc mỗi áo sơ mi, dáng người của anh rất đẹp, sơ mi bị ướt dính trên người, lộ ra hai bên cơ n.g.ự.c đầy đặn.

Trình Hoan chỉ liếc qua một cái rồi dời mắt, cô nhìn chằm chằm vào nhóc lùn trước người Giang Minh Viễn, vẻ mặt trầm trọng, bé con liền sợ hãi trốn ra sau người anh.

Cậu trốn ra phía sau Giang Minh Viễn, người đàn ông kia còn giúp cho cậu che, dịch một nước hoàn toàn che chắn cho nhóc con. Trình Hoan trừng anh, giọng điệu không được tốt lắm: "Đừng nuông chiều nó."

"Không sao." Giang Minh Viễn kéo lấy tay Tinh Tinh, cũng không để ý đến quần áo ướt dính trên người, anh mỉm cười với Trình Hoan, tính tình trông có vẻ rất tốt: "Tinh Tinh là đứa trẻ ngoan."

"Ừm, mẹ ơi, con cực kỳ ngoan luôn!" Nghe thấy ba đang khen mình, Tinh Tinh cũng từ phía sau lộ ra một cái đầu, tự khen mình luôn.

"Được rồi hai cái người này." Nuôi con lâu như thế mà chớp mắt cái đã nhảy sang người khác, điều này làm Trình Hoan có chút chua chua, cô bỏ cái muôi vào trong tô, ra lệnh cho hai cái người kia: "Lại đây ăn cơm."

Gia chủ đã lên tiếng, hai ba con ở kia mới dám qua ngồi ăn cơm, đừng thấy Tinh Tinh với Giang Minh Viễn thân thiết thế, thực tế cậu nhóc vẫn thân với mẹ hơn, điểm này lúc ăn cơm là lộ rõ ra.

Cậu bảo mẹ ngồi bên cạnh mình, để ba ngồi ở đối diện, nhóc con rất là biết nịnh, trước khi ăn đã múc một miếng thịt bỏ vào bát cho mẹ trước: "Mẹ ăn đi"

Trình Hoan nhàn nhạt ừ một tiếng, không cho Tinh Tinh sắc mặt tốt, thực ra trong lòng lại rất hưởng thụ, cô nhìn người đối diện, bảo: "Đều là món ăn thường ngày, anh xem thử có hợp khẩu vị không."

"Đồ ăn mẹ làm cực kì ngon luôn!" Trình Hoan vừa mới nói xong là Tinh Tinh lập tức tiếp lời, cậu cũng cầm lấy thìa tự múc cho mình một miếng thịt kho tàu, đưa nguyên một miếng thịt to nhét vào trong miệng, nhóc con một bên nhai một bên nói ngon, làm nước miếng chảy cả ra ngoài.

"Lúc ăn đồ ăn đừng nói chuyện." Trình Hoan lau đi nước miếng trên cằm cậu.

Giang Minh Viễn nhìn mẹ con ở đối diện chung đụng, đáy mắt tràn ra ý cười, cũng gắp lên một miếng thịt kho tàu.

Thịt được dùng là phần thịt ba chỉ ngon nhất, được bỏ trong nồi đất hầm hai tiếng, thịt kho tàu làm xong mỡ nhưng không ngấy, nạc nhưng không dai, bảo là tan chảy trong miệng cũng không quá, mùi vị của nước sốt hoàn toàn ngấm vào trong thịt, giữa vị mặn có chút vị ngọt, ngon đến có thể làm cho người ta cắn trúng lưỡi.

Trong nhà có nuôi mấy đầu bếp, tay nghề đều ấn tượng, nhưng Giang Minh Viễn so sánh một chút, có vẻ vẫn là tay nghề của Trình Hoan nhỉnh hơn một chút.

Anh giơ ngón cái lên, thật lòng thật dạ khen: "Quả thật rất ngon."

Tài nấu nướng được người ta tán thưởng, Trình Hoan cũng rất vui vẻ, biểu cảm của cô lại tốt hơn chút, còn mỉm cười với Giang Minh Viễn.

Bởi vì hoạt động bất tiện, Trình Hoan về nhà đã thay bộ váy kia ra. Bây giờ nửa người trên của cô là áo lông cừu màu trắng cùng kiểu với Tinh Tinh, cổ áo hình chữ V, chiếc cổ thon dài của người phụ nữ đang đeo một sợi dây chuyền rất mảnh, bởi vì nãy giờ gương mặt cứ căng thẳng, bây giờ cười một cái, là giống như tuyết đầu mùa tan ra, hoa cả mắt người.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 92: Chương 92



Không biết có phải do bầu không khí quá tốt hay không mà một khoảnh khắc này, Giang Minh Viễn cảm thấy nhịp tim trong lồng n.g.ự.c mình có chút rối loạn.

Một bữa cơm hai mặn hai chay thêm một canh, mặc dù số lượng không nhiều lắm nhưng mà ba người vẫn không ăn hết.

Cơm nước xong Giang Minh Viễn xung phong nhận việc thu dọn đồ đạc, năm mười tám tuổi anh đã ra nước ngoài du học một năm, năng lực tự lo vẫn phải có, dọn dẹp đồ đạc cũng rất tươm tất.

Xếp bát đũa đã được rửa sạch xong xuôi, Giang Minh Viễn đứng dậy tạm biệt, Tinh Tinh vẫn có chút không nỡ, theo ra đến tận cửa.

Hai ba con đứng ở cửa thang máy lưu luyến không rời.

"Ba ơi, ngày mai ba có tới không?"

"Tới." Giang Minh Viễn trả lời chắc nịch, đổi lại sự vui vẻ ra mặt của Tinh Tinh, anh xoa đầu nhóc con, cửa thang máy trước mặt đã mở, Giang Minh Viễn quay lại, nói với Trình Hoan ở cửa một tiếng tạm biệt, bấy giờ mới đi vào trong.

Từ thang máy đi ra, Giang Minh Viễn mở điện thoại lên.

Điện thoại không mở một buổi chiều, hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó đa số là của Chu Hằng Viễn, còn có hai cuộc gọi đến từ Cố Minh Lệ, Giang Minh Viễn bỏ qua mấy tin kia, liên hệ với trợ lý.

"Bữa tiệc với Đỗ tổng ngày mai đẩy đi, tôi có việc khác."

Trợ lý không hỏi là việc gì, nói đã biết rồi.

Giang Minh Viễn cúp điện thoại, mở khóa xe, vừa mới lên xe thì điện thoại lại rung lên.

Anh nhìn qua người gọi, đóng cửa xe lại, chọn nghe điện thoại.

"Giang Minh Viễn con mẹ cậu!" Chu Hằng Viễn ở bên kia quát: "Cái thứ thấy sắc quên bạn, còn nhớ tôi bị ném ở đâu không hả?"

Sau khi Tinh Tinh nói ra câu "Ba không cần con, con cũng không cần ba" xong, Giang Minh Viễn vội vội vàng vàng mang con đi tìm mẹ của nó, bỏ quên bạn tốt ở sau lưng không còn một mống.

Vốn dĩ Chu Hằng Viễn cho là anh đi tìm mẹ đứa bé để trao đổi tình cảm, cũng không để ý, kết quả đợi anh ta anh xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện người nào cũng không thấy nữa, không chỉ người tìm không thấy, mà ngay cả điện thoại cũng gọi không được!

Anh ta cũng không cảm thấy bạn tốt của mình có thể xảy ra vấn đề gì, đánh vài cú điện thoại tượng trưng, xong lại gọi cho tài xế đến đón mình đi rồi.

Nhưng mà lời này đương nhiên không thể không nói, bây giờ nhất định phải thể hiện ra sự lo lắng của mình, Chu Hằng Viễn ở bên kia điên cuồng tố khổ, trong lời nói còn quy cho Giang Minh Viễn thành đồ đàn ông phụ bạc.

Giang Minh Viễn trầm mặc chịu đựng, sau hết mới thản nhiên mở miệng: "Cậu không có chân à?"

Nguyệt

Chu Hằng Viễn bị anh chặn họng: "Tôi đi về với cậu đưa tôi về có thể giống nhau à? Đây gọi là không chịu trách nhiệm!"

"Được rồi." Giang Minh Viễn cũng không rảnh nghe anh ta dài dòng: "Có gì mau nói."

Bên kia rầm rì: "Hôm nay hóa đơn kia là tôi thanh toán đó, coi như tôi mời, lần sau cậu phải mời lại."

Giang Minh Viễn: "... Cậu có bệnh ha?"

Loại chuyện này cũng phải nói hẳn một đống?

Đương nhiên Chu Hằng Viễn không phải chỉ vì chuyện này, anh ta bên kia lèo nhèo lâu như vậy, cuối cùng cũng hỏi vấn đề chân chính muốn hỏi: "Cậu với con trai thế nào rồi?"

Nghe thấy vấn đề này, trong mắt Giang Minh Viễn tự nhiên mà nhô lên ý cười, anh cũng không có giấu diếm, giọng điệu ung dung: "Đã nhận rồi."

"Ấy, đấy là chuyện tốt mà!" Chu Hằng Viễn không ngờ rằng nhanh như vậy đã nhận rồi, anh ta cũng vui giùm cho bạn tốt: "Chuyện lớn thế này, người anh em, cậu không mời khách là không được đâu đấy nhé? Đợi lát nữa gọi thêm vài người chúng ta đi ăn một bữa, tôi nói lần này cũng không thể tùy tiện lừa gạt nữa đâu."

Chu Hằng Viễn đã đang chọn lựa thí sinh trong đầu rồi, lại nghe bên kia từ chối: "Đổi ngày khác đi, hôm nay ăn rồi."

Anh nói: "Ở chỗ mẹ của con nó ăn."

Chu Hằng Viễn: "..."

Mé!
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 93: Chương 93



Chu Hằng Viễn bị rắc cơm chó vô mặt, tức giận cúp điện thoại, sau đó lại nghĩ ra điểm không đúng. Người này không phải nói không có suy nghĩ gì khác với mẹ đứa nhỏ sao? Thế bây giờ cậu ta đang khoe khoang cái gì vậy?

Anh ta niết cằm, rơi vào trầm tư, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà phát ra tiếng cười hề hề.

Giang Minh Viễn bên này bị cúp điện thoại rồi, cuối cùng cũng chạy xe ra khỏi gara.

Trên lầu, Tinh Tinh tựa trước cửa sổ, nhìn chiếc xe con màu đen chậm rãi chạy đi kia, quay đầu nói với Trình Hoan: "Là xe của ba."

"Cái này con cũng biết?" Trình Hoan có hơi ngạc nhiên.

Xe đã chạy xa không thấy được nữa, Tinh Tinh thu hồi ánh mắt, gật đầu: "Con nhớ mà!"...

Giang Minh Viễn về đến nhà là đi thẳng vào phòng sách, anh còn có công việc phải xử lý.

Sự phấn khích trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn rút đi, hiệu suất làm việc của hôm nay cực kỳ cao, công việc ban đầu dự tính phải mười hai giờ mới có thể hoàn thành, mà chưa tới mười hai giờ đã xử lý xong hết rồi.

Làm việc trong thời gian dài khiến mắt có hơi chua sót, anh nhéo nhéo gốc mũi, nhắm mắt lại ngửa đầu lên, tựa vào trên ghế.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Giang Minh Viễn đang nhắm mắt không động đậy.

Chuông reo một hồi thì dừng lại, qua hai phút lại vang lên một lần nữa, cuối cùng anh cũng mở mắt ra, mò vơ điện thoại, nhấn vào nút nghe.

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe vẫn dịu dàng như mọi lần: "Quầy rầy con làm việc rồi à?"

Giang Minh Viễn vẫn đang ngửa đầu, thản nhiên nói một câu không có.

"Con đứa trẻ này, lúc nào cũng bận bộn đến khuya như vầy, kiếm tiền cũng phải chú ý sức khỏe..." Người kia liên miên không ngừng, nói toàn là những lời quan tâm, Giang Minh Viễn chỉ nghe, thỉnh thoảng đáp một câu, cũng là lời ít ý nhiều.

Bên kia nói xong, trong điện thoại rơi vào im lặng, Giang Minh Viễn cảm thấy có chút mỏi mệt, qua một hồi lại nghe thấy bà nói: "Con vẫn còn đang giận mẹ sao?"

Giang Minh Viễn nói: "Mẹ đừng nghĩ nhiều."

"Mẹ biết tự tiện dẫn người về con không vui, nhưng mà con cũng phải hiểu cho mẹ, con đã chừng này tuổi rồi, đến bây giờ vẫn không có người bầu bạn, lòng mẹ cũng sốt ruột." Người kia thở dài: "Cũng không thể cả đời cứ độc thân như vậy chứ."

Nguyệt

Mẹ con hai người mỗi lần nói chuyện đều phải dính đến vấn đề này, khiến Giang Minh Viễn cảm thấy uể oải không thể chịu nổi, anh không muốn tranh chấp, chỉ nói một câu: "Chuyện này con có tính toán."

"Nếu có tính toán thì tốt rồi, mẹ cũng không phải đến giờ vẫn không ôm được cháu." Cố Minh Lệ thở dài, lại thử thăm dò hỏi: "Con thật sự không có nhìn trúng cô gái nào sao?"

Trong đầu có một bóng người chợt vụt qua, Giang Minh Viễn hơi khựng lại, nói không có.

"Không có thì thôi vậy, nếu như có thì con mang về cho mẹ xem." Cố Minh Lệ cũng không phát hiện ra trong chớp mắt kia anh bỗng nhiên chần chừ, lại nói đến một chuyện khác: "Nghe nói gần đây con với nhà họ Sở ồn ào không được vui vẻ lắm?"

Bà nói: "Chuyện này mẹ đã nghe Sở Tầm nói rồi, con bé cũng không phải cố ý, con cần gì phải đối với con gái người ta như vậy hở? Làm người ta xấu hổ, hôm nào con tìm thời gian hẹn người ta...

"Chuyện này không cần nói nữa." Giang Minh Viễn ngắt lời bà: "Con buồn ngủ, mẹ cũng ngủ sớm đi." Nói xong tắt luôn điện thoại.

Mỗi lần cùng mẹ nói chuyện đều chứa đầy sự không vui vẻ, kỳ thực Giang Minh Viễn cũng gần như quen rồi, chỉ là quen không có nghĩa là vui vẻ, anh dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, thời gian qua rất lâu, anh mới đứng dậy, đi vào trong nhà tắm.

Trong phòng tắm, nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, dọc theo bên má, đến cơ ngực, vòng eo, lại chia ra thành hai dòng chảy qua chân, rồi men theo mắt cá chân chảy xuống nền nhà.

Giang Minh Viễn ngửa cổ, mặc cho nước xả trên mặt mình, anh nhắm mắt nín thở, qua chừng hai phút mới dùng tay quẹt qua mặt, mở mắt ra.

Tắm rửa xong, Giang Minh Viễn quấn khăn tắm vào, lau khô đầu rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 94: Chương 94



Đầu giường đang để bức ảnh một nhà ba người bọn họ, bức ảnh được chụp lúc anh còn nhỏ, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ lại thêm một đứa trẻ đáng yêu, thoạt nhìn trông rất ấm áp.

Chỉ là thoạt nhìn mà thôi, Giang Minh Viễn kéo khóe miệng, nét mặt có chút mỉa mai, anh úp tấm hình đó xuống không muốn nhìn nữa, vươn tay tắt đèn.

Nằm ở trên giường, Giang Minh Viễn vẫn có chút không ngủ được, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ban chiều cùng hai người kia ở chung, ức chế đè nén ở trong lòng cũng vơi bớt đi rất nhiều.

Hồi ức tốt đẹp lại khiến cơn buồn ngủ một lần nữa dâng lên, giữa lúc mơ mơ màng màng, trong đầu đột nhiên lại vụt lên một suy nghĩ khác: Bữa nào anh và Tinh Tinh, còn có mẹ của Tinh Tinh, cũng cùng nhau chụp một bức ảnh đi. ...

Hôm sau Giang Minh Viễn lại tới nữa, dắt theo Tinh Tinh ở trong nhà chơi cả ngày, giữa trưa cứ tự nhiên mà lại ở trong nhà ăn cơm.

Ban đầu chỉ có mình và Tinh Tinh hai người, Trình cơ bản chỉ làm có hai món, nhiều hơn quá lãng phí. Nhưng Giang Minh Viễn đến rồi, hai món thì cảm thấy có hơi không ổn, ít nhất phải bốn năm món, trong nhà không thể so với nhà hàng, làm đồ ăn rất phiền phức, Trình Hoan lại có chút không vui, chuẩn bị tối đến đá người đi.

Nhưng mà Giang Minh Viễn một chút tự giác rằng mình không được chào đón cũng không có, hoàn toàn không có ý định muốn đi, tận đến giờ ăn cơm, vẫn còn đứng dậy hỏi có cần giúp gì không.

Trình Hoan lại có hơi ngứa răng, cô trừng mắt nhìn Giang Minh Viễn, cảm thấy người này cố ý đuổi cũng không đi, vậy nên thật sự sai anh đi làm việc: "Giúp tôi rửa cải xanh."

Cải xanh mua được từ nhà nông không sạch như rau xanh trong nhà kính, mỗi lá đều mang theo bùn, Giang Minh Viễn cũng không có ý kiến gì, nhấc cải xanh lên tìm một cái rổ, chuẩn bị rửa rau.

"Cái này con biết!" Trước kia Tinh Tinh từng tự giác rửa rau, còn rửa rất sạch nữa, nhảy dựng lên đi theo sau m.ô.n.g Giang Minh Viễn, kiễng chân xung phong muốn giúp đỡ.

Trời lạnh rồi, Giang Minh Viễn không dám để cậu nghịch nước, khuyên hết nước hết cái mới khuyên được nhóc con quay đi chơi.

Nước trong bồn rất lạnh, Giang Minh Viễn đẩy thân bắp cải ra rửa thật sạch bùn đất bên trong, động tác của anh không nhanh, nhưng mà rất tỉ mỉ, rửa sạch toàn bộ để vào trong rổ, lại dùng nước xả lại một lần, nhỏ giọt cho ráo nước mới cầm đi đưa cho Trình Hoan.

Trình Hoan đang làm cá hấp, món này rất đơn giản, bày cá vược ra dĩa, rải thêm ớt băm rồi cho vào nồi hấp chín là được.

Ớt băm là tự mình làm, kết hợp chung với cá vược vừa có thể tăng thêm độ tươi tăng thêm hương vị, lại còn có thể che được mùi tanh của cá, là sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.

Đặt đĩa vào trong nồi hấp, rót thêm nước vào, bật nguồn rồi cài đặt thời gian và cường độ, vậy là có thể đi làm việc khác rồi.

Thấy Trình Hoan xoay người, Giang Minh Viễn đưa rổ rau qua cho cô, lại hỏi: "Còn có việc gì cần giúp đỡ không?"

"Giúp tôi rửa khoai sọ đi." Sai được lần đầu, lần sau dễ dàng hơn nhiều, Trình Hoan chỉ sang một hướng, mở miệng nói.

Giang Minh Viễn theo hướng tay cô chỉ cầm đồ vật lên, tiếp tục đi rửa.

Một củ khoai sọ rất nhỏ, phía trên dính rất nhiều bùn, anh để tụi nó vào trong bồn rửa, vặn mở vòi nước.

Mắt thấy nước đã ngập đầu củ khoai, Giang Minh Viễn vươn tay cầm lấy bàn chải bên cạnh, đang định đi rửa thì thấy Trình Hoan vội vàng chạy tới.

"Từ từ đã!" Trong tay cô đang cầm một đôi găng tay, đưa qua: "Mang bao tay vào, nếu không dễ ngứa da lắm."

Nguyệt

Giang Minh Viễn nhận lấy bao tay này, cười nói cám ơn với Trình Hoan.

"Không có gì." Trình Hoan khoát tay, trở về chần sườn heo của cô.

Loại bao tay nhà bếp này Giang Minh Viễn cũng là lần đầu mang, coi như là một trải nghiệm mới mẻ, rửa khoai sọ dễ hơn rửa cải xanh một chút, không tốn nhiều thời gian mà anh đã chà sạch rồi.

Khoai sọ đã được chà sạch bùn vẫn xấu như cũ, nhìn đen đen, Giang Minh Viễn nhấc lên đưa cho Trình Hoan, hỏi cái này phải ăn như thế nào.

"Hầm chung với xương sườn" Trình Hoan lấy ra một cái nồi áp suất, đổ nước vào trong, thả khoai sọ vào rồi đậy lại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back