Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 75



Cô không giữ vững cơ thể, trực tiếp ngã thẳng lên người anh. Cánh tay của anh quấn chặt lấy người cô, cô giãy giụa nhưng cũng không mạnh bằng sức anh, chỉ có thể vung nắm đấm lên, đánh từng cái vào ngực anh.

Anh không động đậy, để mặc cô đánh xuống từng cái một.

Cánh tay càng ôm chặt lấy người cô, ánh mắt nhìn cái đầu nhỏ trên ngực mình, khóe môi hiện lên ý cười ấm áp.

Dư An An cắn môi, trái tim sợ hãi cả ngày gần như đã tiêu tốn gần hết sức lực của cô. Cô sợ lắm, sợ muốn chết, sợ anh bị thương, sợ anh bị đau.

Cô cắn môi, bĩu môi, nước mắt không kiềm chế được mà che mờ đôi mắt.

Lúc trước nhiều người như thế, cô vẫn luôn kiềm chế. Bây giờ không có ai, cô không cần phải kiềm chế nữa.

Nước mắt lộp bộp rơi xuống, chỉ một lúc sau đã ướt hết vạt áo trước ngực anh.

Giang Ly biết cô bị dọa sợ, cô nhìn thì có vẻ bình tĩnh làm sạch miệng vết thương cho anh, nhưng khi đó anh biết, đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, mỗi một lần đặt tay làm đều phải kiềm chế sự run rẩy. Rõ ràng anh cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi truyền từ đầu ngón tay của cô đến.

Cô quan tâm anh như thế, cho dù là Tiểu Phong hay là anh, anh đều thấy đủ rồi.

Lòng bàn tay to rộng khẽ xoa xoa lưng cho cô: “Không nhìn thấy nhưng không phải rắn độc đâu, miệng vết thương cũng được xử lý rồi, em đừng lo lắng.”

Dư An An không khỏi lắc đầu. Cô mặc kệ đó có phải rắn độc hay không, cho dù không có độc cô cũng sợ muốn chết.

“Được rồi, đừng khóc.”

“Em nhịn lâu như thế, bây giờ không có ai, em khóc một chút cũng chẳng có ai cười em.”

“Em khóc, anh đau lòng.”

“Em đau lòng, mới khóc.”

Giang Ly nghe vậy, ý cười trong đôi mắt càng sâu thêm mấy phần. Anh giơ tay xoa đầu cô, nhìn đôi mắt đầy nước của cô, ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng.

Đầu ngón tay khẽ lau đi giọt nước mắt trên mặt cô, nước mắt của cô vẫn không nhịn được mà rơi xuống.

Anh nâng mặt cô lên, từng chút một đến gần. Hô hấp đan xen, hơi thở ấm nóng ẩm ướt phả ra trên da thịt của cô, môi càng ngày cách nhau càng gần. Dư An An cảm nhận được điều anh muốn làm, trong lòng hơi cứng đờ lại, cô dứt khoát quay đầu tránh đi.

Đôi mắt rũ xuống, đầu dựa vào ngực anh, không nhìn anh nữa.

Dư An An cười trộm, lúc này vẫn không được. Lỡ như tình nồng không chịu sự khống chế, anh lại máu nóng dâng cao, nếu rắn có độc thì bọn họ có thể thật sự xong đời đó.

Cô chỉ nằm trong ngực anh như thế. Anh rất muốn hôn cô, cho dù chỉ được hôn một chút.

Nhưng cô từ chối, Giang Ly rất đau lòng, đôi mắt đen nhánh toàn là sự cô đơn.

Dư An An xoay người nằm thẳng bên cạnh anh, kể cho anh nghe những chuyện trước kia.

Giang Ly nghe rất nghiêm túc. Không biết vì sao, đáy lòng anh không còn chống cự như trước nữa, ngược lại, thật may mắn khi có thể cùng cô trải qua những chuyện rung động lòng người như thế.

Cô kể rồi kể, anh lại ngủ rồi.

Dư An An trợn trắng mắt, không biết anh nghe đến đâu, cô vẫn phải kể lại lần nữa.

Thế mà cô kể hết lần này đến lần khác, kể đi kể lại không biết mệt cho anh nghe, từ lúc nào cô lại kiên nhẫn như thế.

Buổi tối nhiệt độ cơ thể của anh hơi cao, cô vẫn luôn ở bên cạnh quan sát anh thật kỹ, mấy lần còn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh. Anh ngủ rất ngon, kéo tay cô, cô muốn giật ra lại bị anh nắm chặt lấy, giống như đứa trẻ vậy.

Nhưng cô không dám ngủ, lúc nào cũng chú ý đến tình huống của anh.

Sau nửa đêm, cơn sốt nhẹ của anh dần hết, Dư An An mới thả lỏng người. Con rắn bọn họ không nhìn rõ đó có độc tính không quá mạnh, hơn nữa sức đề kháng của cơ thể của Giang Ly cũng rất mạnh, lần bị sói cắn đó, anh hôn mê hai ngày, cuối cùng dựa vào các cơ quan chức năng của cơ thể tự mình chống đỡ không bị nhiễm khuẩn.

Khi Giang Ly tỉnh lại, Dư An An nằm chỗ ngay bên cạnh anh, ngủ rất ngon lành.

Anh nhẹ nhàng xaoy người, đến gần cô một chút. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt đang say ngủ của cô, hàng lông mi dày rậm cong vút, trên chóp mũi còn dính chút bụi bẩn, anh giơ tay nhẹ nhàng lau đi cho cô.

Dư An An hơi động đậy, giơ tay xoa xoa cái mũi. Cái miệng nhỏ hơi nhếch lên, đầu dựa vào trên vai anh, tiếp tục ngủ.

Giang Ly nhếch khóe môi lên, khi cô ngủ thật sự đáng yêu.

Khi không ngủ, cũng đáng yêu. Bình tĩnh ổn định, lý trí như thế, có thể nhận rõ được anh và Tiểu Phong. Cho nên anh vẫn thích cô lúc ngoan ngoãn say ngủ hơn, cô cứ yên tĩnh nằm ngủ bên cạnh anh như thế, giống như có thể cảm nhận được độ ấm trên cơ thể của cô, khiến cơ thể anh như có một nguồn lửa nóng, cuồn cuộn không ngừng lớn lên.

Độ ấm trong hang động rất thấp, đống lửa kia đã tắt từ lâu, cô ôm cánh tay của mình cuộn người lại, nhìn có vẻ hơi lạnh. Sợ cô bị cảm lạnh, anh nhặt quần áo trên người mình qua.

Quần áo đắp lên người cô, cô cũng tỉnh lại: “Anh tỉnh rồi, cảm giác thế nào rồi? Có thấy khó chịu đâu không?”

Anh nói: “Rất khỏe, rất thoải mái.”

“Em hỏi anh có thấy chỗ nào khác lạ không?”

Anh nói: “Ngủ rất thoải mái.”

Dư An An thấy anh vẫn còn có thể trả treo với mình, cô giơ tay sờ trán anh, nhiệt độ vẫn bình thường thì mới hoàn toàn thấy yên tâm.

“Anh ấy, đúng là bách độc bất xâm. Việc này cần phải giữ bí mật, lỡ bị trung tâm nghiên cứu sinh vật biết được, bọn họ sẽ coi anh như chuột bạch bắt về đó.”

Giang Ly cười một cái: “Vậy em phải đến cứu anh.”

“Em có năng lực đấy chắc.”

“Có.”

“Cảm ơn Giang tổng đã xem trọng tôi như thế.” Cô nhếch mày.

“Ngủ cũng không có gì đắp, sẽ dễ cảm lạnh.” Anh nói.

“Không sao hết, sức đề kháng của em không kém hơn anh là mấy đâu.” Cô nói xong, cực kỳ không biết xấu hổ hắt xì một cái.

Giang Ly không biết làm sao bật cười. Anh ngồi dậy cầm áo khoác đắp lên người cô.

Cô xoa xoa mũi: “Không sao hết, không khí lạnh đột nhiên chui vào mũi nên mới thấy khó chịu thôi.”

“Lúc nữa uống nhiều nước ấm vào một chút.” Anh buộc chặt quần áo cho cô, quấn cô kín mít. Trên quần áo vẫn còn nhiệt độ cơ thể của anh, ấm áp, nóng bỏng.

“Ừm.” Cô cười một cái.

Trời đã sáng, ánh sáng ban mai trong lành từ cửa động chiếu vào, Dư An An khoác áo của Giang Ly đi ra.

Bên ngoài có người đã tỉnh, nhìn thấy cô đi ra đều vội vàng đi lên hỏi thăm: “Giang tổng sao rồi?”

Dư An An duỗi hai tay ra, hít sâu một hơi không khí tươi mắt của thiên nhiên: “Giang tổng của các anh ấy à, có lẽ con rắn cắn anh ấy đã bị trúng độc rồi.”

Mọi người khó hiểu: “Có ý gì?”

“Anh ấy không sao rồi, yên tâm đi.” Cô nhìn ánh mặt trời, mặt nở nụ cười. Cơ thể của anh không có vấn đề gì quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Mọi người nghe vậy hoan hô nói: “Thật may quá. Đêm qua mọi người đều ngủ không ngon, đều lo lắng cho cơ thể của Giang tổng, mà chúng tôi lại không dám hỏi nhiều.”

“Bây giờ có thể yên tâm rồi, buổi sáng không khí rất trong lành, mọi người cũng đi tìm đồ ăn thôi.”

“Cô Dư, cảm ơn cô.”

Cô lắc đầu: “Không cần nói cảm ơn với tôi, tôi còn căng thẳng hơn mấy người nữa đó.”

Hôm qua nhìn thấy cô bình tĩnh làm mọi việc khiến mọi người đều lau mắt mà nhìn, giờ nghe lời này của cô, mọi người đều cho rằng, Tung Xa không chuẩn bị tốt công tác bảo vệ, đội ngũ của bọn họ không thể trốn tránh trách nhiệm, cô lo lắng cũng là chuyện hết sức bình thường.

Lửa được đốt lên, khi Giang Ly đi ra, mọi người đều vây quanh anh, quan tâm hỏi thăm tình trạng cơ thể của anh.

Ăn chút đồ, sắp xếp hành lý, tiếp tục đi về phía trước.

Nước mưa cọ rửa núi rừng, không khí tràn ngập mùi thơm tươi mát của bùn đất và cỏ cây hợp lòng người.

Mọi người hít thở không khí mới mẻ, không ngừng ca ngợi thiên nhiên.

Có người nhìn thấy thỏ con, kêu lên nói đáng yêu rồi lũ lượt đuổi theo.

Dư An An kêu về phía mọi người đang đuổi theo thỏ con: “Đường núi không dễ đi lại, mọi người cẩn thận.”

Cô nhìn về phía Giang Ly: “Anh không đi nhìn thử à?”

“Thỏ thì có gì đẹp.” Giang Ly không có hứng thú.

“Đồ ăn hoang dã, bữa ăn ngon.” Cô cong cong đôi mắt, rơi vào đôi mắt anh, chói mắt như sao trời.

“Không phải em nói không thể ăn thịt thỏ à?”

Anh còn nhớ rõ, Dư An An đứng ở đây li.ếm môi nói: “Ở nơi này, ăn ngon hay không cũng không quan trọng bằng việc lấp đầy cái bụng.”

“Em muốn ăn không?”

Dư An An lắc đầu: “Em sao cũng được, thấy mọi người vui vẻ thì em cũng vui vẻ rồi.”

“Đi thôi, qua đó nhìn thử xem.”

Mọi người lũ lượt chạy về phía bụi cỏ nơi thỏ con chạy trốn, Dư An An chậm rãi đi qua, ở bên cạnh kêu mọi người cẩn thận.

Giang Ly đi rất nhanh, nhưng vẫn đi bên cạnh cô.

Tuy thỏ con bị vây bắt nhưng với cơ thể nhỏ bé linh hoạt của mình, nó chạy trốn rất nhanh.

Dư An An nhìn về phía của Giang Ly: “Anh đi chậm một chút, cơ thể vẫn chưa khôi phục.”

“Cơ thể của anh anh hiểu rõ, trước kia lúc làm nhiệm vụ cũng từng bị rắn cắn.”

Anh của trước kia dù sao cũng từng bị thương rất nhiều, sắc mặt của cô tối dần: “Chưa từng nghe anh kể.”

“Đó là vì sau này chúng ta ít giao lưu, lúc trước giao lưu nhiều thì anh cũng không nhớ rõ những chuyện này.”

“Giang Ly, anh có thể đồng ý với em, từ nay về sau, đừng để bản thân lại bị thương nữa có được không?”

Anh nhìn về phía cô rồi mỉm cười, cuối cùng gật đầu: “Được.”

Cô cũng cười, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Hôm nay Dư An An quyết định để bản thân nghỉ ngơi một chút, để cao thủ sinh tồn nơi hoang dã của Tung Xa, anh Lý giảng giải những kiến thức khác cho mọi người.

Cô đi theo bên cạnh Giang Ly, hai người gần như một bước cũng không rời. Cô lo cho anh, sợ anh có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Cũng may, đi hơn nửa ngày anh cũng không có bất kỳ phản ứng khó chịu nào.

Sau đó Mâu Dương qua đây nói chuyện công việc với Giang Ly, cô lập tức đi về phía trước nói chuyện với mọi người.

Mâu Dương thấy Dư An An đi rồi, anh ấy nhếch mày hỏi anh: “Tối qua làm gì chưa?”

Khuôn mặt đẹp trai của Giang Ly như có vết nứt: “Cậu nói có thể làm gì.”

“Chậc chậc chậc, tiếc ghê, không nghe thấy tiếng động gì, quá thất vọng.”

“Lại qua hai ba ngày nữa, cậu có thể từ bỏ được rồi.”

“Chê tôi chướng mắt chứ gì. Đừng nói chứ, tối qua không phải đã nhường chỗ cho hai người rồi à? Tôi rất hiểu chuyện, hai người tình nồng ý mật, tình đến lúc mặn nồng đương nhiên ra đốt ra lửa, sấm sét với lửa, bùm bùm.”

Giang Ly càng đen mặt.

Thấy anh có vẻ dục cầu bất mãn, Mâu Dương nhỏ giọng nói: “Tôi nói cho cậu biết, phụ nữ thích kiểu đã muốn nhưng còn tỏ vẻ từ chối.”

Giang Ly không biết Dư An An nghĩ như thế nào, dù sao, tối hôm qua cô cũng đã từ chối anh.

Có chút tổn thương.

Tầm bốn giờ chiều, Dư An An quyết định dựng lều, dạy mọi người kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, dùng cành cây và lá cây dựng chỗ tránh mưa.

Mọi người lần lượt hành động, chặt cành cây, nhặt những chiếc lá to lớn rắn chắc hơn một chút.

Cô dạy mọi người cách làm sao để dựng những cành cây có độ dày đều nhau làm thành xà ngang trên mái nhà và thân nhà.

Đầu tiên cô chọn một thân cây đường kính khoảng bốn năm centimet làm thành bốn cây cột hình vuông dùng để chống thân nhà rồi cắm xuống bùn đất.

Cố định chắc chắn bốn thân cây, sau đó mới dựng mái nhà, cô vừa làm mẫu vừa kêu mọi người làm theo mình.

Dùng một cành cây khoảng một centimet đâm xuyên qua những cái lá to đều nhau, xếp thành hàng làm mái nhà.

Dùng dây thừng cố định bốn thân cây và mái nhà, sau đó xếp những lá cây được xỏ thành dây với nhau trước đó lên trên. Sau khi trải lớp dây lá lên trên xong, sẽ lại trải thêm một lớp lá dày bên trong nữa, một chỗ trú mưa cứ như vậy đã hoàn thành.

Mọi người nhìn chỗ trú mưa cao hơn hai mét đã được dựng xong, lần lượt vỗ tay, khen: “An An lợi hại thật đấy. Nói thật, lúc nghe nói người dẫn đầu là một cô gái trẻ, chúng tôi thật sự thấy nghi ngờ năng lực của cô. Không ngờ, nhìn biểu hiện mấy ngày nay của cô, thật sự khiến mọi người phải lau mắt mà nhìn.”

Dư An An vỗ bụi đất trên tay: “Tôi là người trong một đội ngũ ở Tân Ninh, người dẫn đầu của chúng tôi là anh Triệu vô vùng lợi hại, hoàn cảnh sinh tồn nào cũng đã từng trải qua. Mùa đông, tuyết rơi đầy khắp núi, anh ấy dám một mình đi lên núi, ngây ngốc ở đó tận mười ngày nửa tháng.”

“Không ngờ, một cô gái như cô còn có thể chịu được loại khổ cực này.”

“Tôi khá thích leo núi, có cơ hội mọi người cứ đến căn cứ của chúng tôi chơi.”

Mọi người nói chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. Dư An An quay đầu nhìn về phía Giang Ly: “Giang tổng, anh nói đi.”

Giang Ly không biết làm sao bật cười, anh quá hiểu Dư An An đang có mục đích gì: “Được rồi, lúc quay về công ty lại xác định sau. Cô Dư, tôi đang cho cô mặt mũi đó.”

Dư An An nhếch mày: “Vậy phải cảm ơn Giang tổng rồi.”

Đàm Tung nghe vậy thấy Dư An An này cũng thật đủ khôn khéo, chỉ tùy tiện nói mấy câu mà đã có thể nhận được hạng mục tiếp theo rồi.

Nếu công ty có thể mời được những người tài như cô đến như này, anh ấy còn phải buồn phiền gì nữa.

Mọi người vây quanh lại dựng chỗ trú mưa, muốn trước khi trời tối có thể ngủ ở đây.

Dư An An ngồi xếp bằng dưới mặt đất, nhìn mọi người chơi vui vẻ như vậy, cô cũng vui vẻ.

Ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Giang Ly, lúc cô nhìn thấy, anh đang đi về phía cô.

Anh ngồi trên mặt đất, Dư An An c*n m** d***, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh muốn ngủ ở đây không?”

Sắc mặt của anh hờ hững, không nói gì.

“Anh làm sao thế?” Thấy anh chán nản không nói lời nào.

Giang Ly vẫn không nói gì.

Dư An An có chút nóng nảy: “Anh làm sao thế? Có phải thấy khó chịu rồi không?”

Giang Ly suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Cô vội giơ tay lên chạm vào trán anh, tay nhỏ ấm áp chạm vào trán anh rất thoải mái.

“Không nóng mà, chỗ nào khó chịu vậy?”

Anh lắc đầu.

“Có phải thấy không có sức, cả người mệt mỏi, có thấy lạnh không?”

“Có chút.”

“Nếu không chúng ta không đi nữa nhé.”

“Không cần, không sao hết, đừng làm mất hứng của mọi người.”

Anh kiên trì không đi, cô suy nghĩ một chút: “Không thì tối em ngủ với anh nhé, vậy có thể kịp thời phát hiện tình huống của anh.”

“Được.”

Dư An An hơi ngừng lại, đồng ý rất nhanh. Chắc, chắc là thật sự thấy khó chịu nhỉ?
 
Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 76



Dư An An cực kỳ căng thẳng, cô vẫn luôn đi theo bên cạnh Giang Ly, sợ anh bất ngờ xảy ra tình trạng gì.
Mọi người thấy sắc mặt của cô chợt trở nên nặng nề, hỏi làm sao thế. Không đợi cô trả lời, Giang Ly đã dẫn đầu nói tiếp vấn đề ấy, nói không có việc gì.
Dư An An chửi thầm, còn kêu không có chuyện gì, người có chuyện là anh ấy, toàn cậy mạnh trước mặt mọi người.
Biết anh không muốn làm mọi người mất hứng, tình hình trước mắt nhìn qua cũng chưa đến mức hoàn toàn hết cứu. Miệng vết thương đang dần khép lại, không có gì khác lạ, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường.
ầy, sao lại khó chịu chứ, vì sao lại thấy khó chịu nhỉ?
Cô im lặng ngồi dựa vào gốc cây, lúc này mọi người đang chìm trong bầu không khí vui vẻ, cô hoàn toàn không hề đến tham gia cùng một chút nào.
Ánh mắt của Giang Ly dừng trên mặt của Dư An An, thấy sắc mặt của cô có vẻ nặng nề, anh uốn lưỡi, nhỏ giọng nói: “Anh không sao đâu.”
Dư An An không nói gì, dùng một tay chống trán, trên mặt tràn ngập sự lo lắng.
“Thật sự không sao đâu.” Anh nói.
“Câm miệng.” Cô lạnh giọng nạt anh.
Giang Ly hơi hé môi ra rồi lại đóng lại, cuối cùng im lặng không nói.
Một lúc sau, mọi người cũng vui vẻ đủ rồi, hầu như mọi người ai cũng chui vào lại lều của mình nằm một lát. Lúc này Dư An An mới mở miệng: “Các đồng chí, đừng chơi mà quên đấy, bữa tối vẫn chưa có thông tin gì.”
Bắt đồ ăn hoang dã thật ra rất khó, các đồng nghiệp nam vừa nghe vậy cũng lộ ra vẻ mặt uể oải. Mấy ngày nay bọn họ vẫn không bắt được con mồi nào khiến mọi người thích thú. Bắt gà rừng thỏ hoang vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, còn không đủ nhét kẽ răng. Nhiều người như vậy, chưa từng được ăn một bữa no nê.
“Đồ hoang dã trong núi vốn đã khó tìm, con mồi lớn càng khó tìm thấy dấu vết hơn. Phải hai ba ngày mới có thể ra ngoài một lần, mỗi ngày đều ăn không đủ no.” Có người bắt đầu phàn nàn.
Dư An An hít sâu một hơi: “Sinh tồn nơi honag dã nói thẳng ra thì phải dựa vào vận may và năng lực. Anh nhìn này, chim bay đầy trên trời như thế, ai có thể bắt được một hai con đây.”
Giang Ly nghe cô nói như thế, lấy một cái dây chun từ trong túi đồ ra, lại tìm nhặt mấy cành cây có chất lượng không tệ, vừa mềm dẻo lại linh hoạt.
Dư An An nhìn động tác của anh, cô nghiêng người ngồi trước mặt anh.
Thử độ co dãn, sau khi cột chắc lại điều chỉnh mấy lần nữa, lại tìm một cành cây hơi mục nát, bẻ thành mấy cái que có độ dài khoảng sáu mươi centimet, lại dùng dao quân sự tước nhọn đầu quê.
“Anh muốn làm cung tên à?” Cô nói.
Giang Ly gật đầu.
“Để săn chim.” Cô nói.
“Đánh vỡ kính của nhà em.”
“…” Dư An An nói: “Chuyện đó vậy mà anh còn nhớ rõ hả.”
“Chỉ cần nghe qua, sẽ không quên.”
Anh nói xong, nâng mắt lên nhìn cô. Cô cười khì khì, anh cũng cười.
Làm xong cung tên, Giang Ly đứng dậy, Dư An An kéo anh lại: “Cơ thể của anh không khỏe, không thể làm những vận động quá mạnh.”
“Không sao đâu, để anh thử xem.”
Anh kéo cung tên ra, thử điều chỉnh thêm mấy lần nữa, Giang Ly nhỏ giọng đi đến một chỗ, chĩa mũi tên về phía chú chim nhỏ màu xám đậu trên cành cây. ‘Vèo’ một tiếng, mũi tên bằng gỗ b.ắn ra ngoài, chim chóc vùng vẫy bay lên, tiếng cánh vỗ phần phật vang lên trong không trung.
Mọi người đứng vây xem xung quanh, có người chạy đến: “Bắn được rồi, bắn được rồi.”
Giang Ly cười một cái, chuẩn bị mũi tên thứ hai.
Sau khi mũi tên thứ hai b.ắn ra, rơi vào không trung.
Anh đi về phía trước, có người đi theo phía sau. Anh quay đầu lại, ra hiệu im lặng, mọi người ngầm hiểu, thả nhẹ tiếng bước chân. Giang Ly kéo cung tên ra, lúc này lại trúng một con.
Dư An An đi theo bên cạnh anh: “Kỹ năng được cải thiện rồi đấy.”
Giang Ly cười khẽ: “Muốn ăn mấy con?”
“Càng nhiều càng tốt.”
Giang Ly gật đầu, đi về phía trước. Dư An An đuổi theo giữ chặt anh lại: “Em nói, bây giờ anh vẫn chưa thể vận động mạnh được.”
“Không được coi là quá mạnh mà.” Anh chỉ chạy có mấy bước thôi mà.
“Vậy cũng không được, chạy nhảy đều làm tăng tốc độ tuần hoàn máu.”
Giang Ly cảm thấy bản thân đúng là tự đào hố mình, bị chôn nhưng vẫn cam tình tình nguyện.
Cô cầm lấy cung tên của anh, tính thử: “Để em xem thử.”
Dư An An bắn mấy mũi tên ra, ngay cả một con chim nhỏ cũng không bắn được.
Cô chạy đến phía trước, muốn chuẩn hơn, đột nhiên lại nghe có người nói: “Đó là gì thế?”
Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một trong các cô gái đang dùng ngón tay chỉ về phía bên tay phải, mọi người nhìn qua đó nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
“Hình như, là dê, dê? Chỗ này có dê à?” Cô gái đó tiếp tục nói.
Dư An An nghe thấy dê, vội nhấc chân lên chạy, vừa kêu lên: “Trong núi có dê, mọi người mau đuổi theo.”
Mọi người nghe thế đều lũ lượt chạy theo hướng đó. Rất nhanh đã nhìn thấy một con dê núi đang chạy trốn.
Hai mươi mấy người ầm ầm đuổi theo, khiến dê núi sợ đến mức ngơ ra một lúc rồi chạy trốn khắp nơi.
Hai cái đùi, bốn cái chân, hơn nữa còn là đường núi, dưới chân gồ ghề lồi lõm, cỏ dại mọc lan tràn, căn bản không thể đuổi kịp được.
Dư An An và các đồng nghiệp trong Tung Xa chạy ở đằng trước, cô tiện tay cầm cái gậy gỗ trong tay ném về phía con dê đó, tiếc là không đánh trúng.
Cung tên trong tay b.ắn ra mũi tên cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ngược lại còn làm chậm tốc độ đuổi theo.
Mọi người vừa chạy vừa kêu lớn hoan hô, vô cùng vui vẻ và thích thú.
Giang Ly đi theo phía sau, anh cầm con dao từ cái hộp trong túi quần ra, lấy dao ra khỏi vỏ rồi phóng dao về phía dê núi đang chạy trốn.
Dao pháp nhanh chuẩn lại tàn nhẫn, mọi người nhìn thấy đều giật mình với kỹ năng đó của Giang Ly.
Dao cắm lên trên bụng của dê núi, dê núi sợ hãi nhảy thêm mấy cái, sau đó va vào bên cạnh đập lên trên cây.
Mọi người vẫn chạy về phía trước đuổi theo, dê núi cũng bắt đầu chạy trốn nhưng tốc độ đã chậm lại.
Hai mươi mấy người vây trước vây sau, vây trái vây phải, vây kín xung quanh dê núi lại.
Mọi người lần lượt đi lên muốn bắt nhưng sừng của dê núi vừa dày vừa cứng, khi húc về phía trước sẽ làm người khác bị thương, điều này cũng làm khó mọi người.
Lúc này Giang Ly mới chậm rãi đến gần, Dư An An giữ chặt anh lại: “Anh đứng đợi ở bên cạnh.”

Giang Ly: “…”
“Cơ thể vẫn còn khó chịu đó, không được vận động quá mức.”
“Anh có thể.”
“Không được, nghe em, đừng để em phải lo lắng, xin anh đấy.” Dư An An thà để bụng đói chứ không hề muốn để Giang Ly ngã xuống ở đây.
Câu nói xin anh ấy mềm mại như thế, chất chứa quá nhiều sự quan tâm và lo lắng khiến Giang Ly không bước về phía trước được nữa. Anh dần rời khỏi vòng vây.
Tay ai cũng cầm một cái gậy gỗ, hơn hai mươi người, một lúc lâu sau cuối cùng cũng bắt được đồ ăn ngon này.
Trói dê núi lại nâng về chỗ dựng lều trại.
Dư An An rút con dao quân sự sắc bén từ trên người dê núi ra, sau khi dùng nước rửa sạch mới đưa lại cho Giang Ly: “Giang tổng, vừa nhanh chuẩn lại tàn nhẫn, thủ pháp này, tôi phục rồi.”
“Cô Dư, khen nhầm rồi.”
Cô cười khúc khích, quay qua nói với mọi người: “Tối nay có dê nướng nguyên con nhé.”
Giết dê, lột lông, xâu lên xiên đặt lên giá nướng.
Từ lúc sau khi vào núi, đây là lần đầu tiên không khí tràn ngập sự vui sướng như thế. Mọi người ngồi vây quanh đống lửa.
Vừa ăn thịt dê nướng nguyên con vừa nói chuyện phiếm.
Có người đề nghị: “Ai hát hay thì hát một bài nghe đi nhỉ.”
Đề tài này giống như đang nhằm vào các cô gái.
Mâu Dương ngồi cách cô mấy người, mở miệng nói: “Dư An An, tôi thấy cô lợi hại nhất, ca hát chắc chắn cũng không thành vấn đề đúng không.”
Dư An An lắc đầu: “Mâu tổng, tôi hát bị lạc điệu, đừng độc hại lỗ tai của mọi người.”
Giang Ly và Mâu Dương ngồi gần nhau, ánh mắt nhìn về phía cô, cô dang tay sang hai bên: “Thật sự không được.”
Cô không hát đương nhiên sẽ có người khác biết hát.
Sau đó hát đến mức ầm ĩ, điện thoại bật nhạc, người thì quay video, mọi người vây quanh đống lửa nhảy múa.
Giang Ly ngồi ngay ngắn bên ngoài, nhìn đám người ồn ào ấy. Giống như tất cả mọi người chỉ là vật trang trí, chỉ có Dư An An đang tỏa ra ánh sáng mãnh liệt chói mắt, chiếu sáng toàn bộ đêm tối.
Dư An An rất vui vẻ, ánh mắt cũng thỉnh thoảng sẽ va vào đôi mắt của anh. Cô có thể cảm nhận rất rõ ràng, ánh sáng nơi đáy mắt anh, sắc nét, sắc bén, nhìn như lạnh lùng nhưng cô lại có thể đọc hiểu được. Nơi đó như có lửa, ngọn lửa đang bốc cháy rất lớn.
Mọi người chơi thật sự rất vui, cũng thấy mệt mỏi.
Ngọn lửa đang cháy rất cao, một vòng bột lưu huỳnh được rắc xung quanh khu vực dựng lều. Sau khi rửa mặt xong, mọi người chúc ngủ ngon lẫn nhau rồi chui vào trong lều.
Dư An An thoa kem dưỡng da, vỗ vỗ mặt, điện thoại trong tay vang lên tiếng tin nhắn, là Giang Ly.
Giang Ly: Khó chịu.
Lều của Giang Ly cách lều của cô có một đoạn, cô chạy vội qua. Giang Ly nằm trong lều, đầu gối lên cánh tay chờ cô đến.
Cô chạy vào trong, ngồi quỳ bên cạnh anh, duỗi tay chạm thử vào trán của anh: “Không nóng, anh có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Cô vừa hỏi vừa cầm nhiệt kế đến: “Đo nhiệt độ cơ thể nào.”
Giang Ly không động đậy, cũng không nói chuyện.
“C.ởi quần áo ra, đo nhiệt độ cơ thể.”
Giang Ly vẫn không động đậy. Dư An An vốn đã thấy nóng ruột, anh lại không nói lời nào, cô trực tiếp động tay cởi cúc cổ áo của anh. Cởi được bốn cái cúc áo bên ngoài, lại cởi tiếp áo sơ mi bên trong, dưới áo sơ mi còn có áo phông, Dư An An nâng cánh tay của anh lên, nhét nhiệt kế vào.
Sau đó cô lại đóng cúc áo sơ mi lại cho anh, vừa nâng đầu lên lại chợt nhận ra anh vẫn luôn nhìn mình.
“Hỏi anh chỗ nào không thoải mái mà, nhìn em làm gì?”
“Dư An An, hành động c.ởi quần áo người khác của em cũng quá thành thạo nhỉ.”
Cô thở phì phò một tiếng: “Em từng cởi cho nhiều người rồi, thế nào, không muốn à?”
Giang Ly biết cô miệng cứng: “Anh biết, em từng cởi cho anh rất nhiều lần.”
Cô bĩu môi, hơi nghiêng người đến gần anh hơn một chút, tay đặt lên trán anh: “Cảm giác không nóng lắm, miệng vết thương cũng không còn độc tố nữa.”
Giang Ly gật đầu.
Cô cười khẽ: “Anh đấy, có lẽ đúng là rắn có độc nhưng do sức đề kháng của anh mạnh, trong cơ thể cũng có ít độc tố khác, cho nên giờ mới thấy khó chịu.”
Giang Ly lại gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn cô. Sao cô lại cảm thấy biểu cảm này của Giang Ly giống như đang tủi thân nhỉ.
Cô ghé sát vào bên cạnh anh: “Ôi trời, đáng thương quá, yên tâm đi, em sẽ ở cạnh anh.”
“Vẫn luôn bên cạnh nhé.” Anh nói.
Cô gật đầu: “Nếu thấy buồn ngủ cứ ngủ một lúc đi.”
“Không buồn ngủ.”
“Hôm nay nhìn anh làm cung tên em chợt nhớ đến một chuyện vì sao anh lại gọi là Tiểu Bạch Bạch. Anh còn nhớ em từng nói với anh, lúc em đặt tên cho anh, Tiểu Bạch, Tiểu Phong Phong, Tiểu Chiến Chiến, nhưng cuối cùng anh lại chọn Tiểu Bạch không? Nếu không phải do em kiên trì khuyên thì anh đúng là tên Tiểu Bạch rồi.”
“Bởi vì chữ Ly*.”
(*Chữ Bạch 白 và chữ Ly 离 mình không thấy trong chữ Ly có chữ Bạch nào nên cũng không biết vì sao tác giả lại nói có liên quan đến chữ Ly.)
Lúc trước cô cũng từng đoán ra được: “Thế giới to lớn, vạn vật đều đã có số, đều trốn không thoát khỏi một chữ duyên.”
Giang Ly cũng cảm thấy đây là chỗ thần kỳ của duyên phận.
Cô nhìn thời gian: “Đủ thời gian rồi, đưa nhiệt kế cho em.”
Giang Ly không động đậy.
“Đưa em.”
“Tự mình lấy.”
Dư An An uốn lưỡi: “Vâng vâng vâng, em tự lấy. Đại thiếu gia đừng quên chuyện hôm nay em hầu hạ anh như nào nhé.”
“Không quên được.”
 
Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 77



Nói dễ nghe nhỉ. Lúc trước ngày nào anh cũng nói bên tai em, cả đời đối xử tốt với em, vừa quay đi đã quên mất rồi.”
“Nếu lại quên, anh sẽ đi chết.”
Dư An An liếc mắt trừng anh một cái: “Đừng làm em sợ.”
Giang Ly cười khẽ.
Cô đưa tay lấy, cởi áo ngoài, cởi áo sơ mi rồi rút nhiệt kế ra: “36,6 độ, không sốt mà, a…”
Cô khẽ kêu lên, cơ thể chớp mắt đã xoay chuyển. Giang Ly xoay người một cái, trực tiếp đè cô dưới thân.
Dư An An ngơ ngác mở mắt nhìn anh: “Làm gì vậy?”
Giang Ly không nói gì, đôi mắt đen nhanh chiếu vào trong đôi mắt của cô.
Anh dùng một tay ôm ấy leo của cô, tay kia đặt trên đỉnh đầu của cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua trán của cô, vén mái tóc mai giữa trán lên. Lòng bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào làn da của cô, nhẹ nhàng lại chậm chạp, vừa tê lại ngứa, giống như trêu chọc khiến trái tim của cô khẽ run lên.
Cô chớp chớp mắt, cảm nhận được làn da rắn chắc, cứng như sắt ấy.
Khuôn mặt kiên nghị chậm rãi đến gần, hơi thở quen thuộc, mờ ám đan xen.
Anh càng ngày càng dựa đến gần, giống như chỉ một chút nữa sẽ hôn lên môi cô.
Đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay anh chợt nắm chặt lại.
Ngay lúc cô cho rằng anh muốn hôn xuống, Giang Ly đột nhiên bật cười. Đôi môi mỏng khó khăn cọ qua trên mặt cô, kề sát bên vành tai nhạy cảm của cô, thở ra hơi thở nóng bỏng khiến cô bất giác rùng mình một cái.
Anh cười khẽ, đôi môi nóng ướt lướt qua vành tai của cô: “Quần áo của đàn ông không thể tùy tiện cởi.”
Giang Ly nói xong vỗ vỗ đầu cô, xoay người nằm trở lại.
Dư An An vẫn luôn nín thở, ngay khi anh rời đi, cô thở chậm lại, không để cho anh nhận ra sự khác thường của mình.
“Ừm, sau này lại c.ởi quần áo của anh nữa, Dư An An em sẽ cùng họ với anh.” Cô nghiến răng nói, cô thề, thật sự thề.
“Giang An An, tên cũng không tệ.” Anh tốt bụng nói.
***
Đêm nay Giang Ly ngủ rất ngon.
Dư An An vẫn chưa nhận ra anh có bất kỳ điểm gì khác thường, hơn nữa anh còn ngủ rất say nữa.
Cô tức giận nắm chặt nắm tay, muốn đánh anh, thấy anh ngủ ngon lại không nỡ làm ồn đến anh.
Hơn nửa đêm, Dư An An quay lại lều của mình, ngủ một giấc thật ngon.
Hôm sau tỉnh lại, lại tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường trở về có bắt được một con thỏ hoang, thỏ nhỏ lông trắng như tuyết, đôi mắt đỏ rực, nhìn như vậy khiến người ta rất yêu thương.
Nhìn biểu cảm đáng thương của con thỏ này, khiến cô nhớ đến vẻ tủi thân của Giang Ly.
Dư An An duỗi tay chọc chọc đầu của thỏ con: “Lại dùng cái chiêu này.”
Mâu Dương nghe thấy cô nói thì ló đầu qua: “Chiêu gì thế?”
“Giả vờ đáng thương.”
“Thỏ không phải đều như thế à?”
“Không, con thỏ giống Giang Ly chỉ có một mình con này.”
Mâu Dương nhếch mày: “Hai người làm hòa rồi?”
Dư An An hừ lạnh: “Có lúc nào từng tốt đẹp đâu, ở đâu ra mà làm hòa.”
Mâu Dương bĩu môi: “Chậc chậc chậc, nhìn hai người đi, một người có tình, một người có ý, cứ cố tình giả vờ xa lạ.”
“Mâu tổng à, làm phiền anh nói chuyện chú ý chút, đừng làm hỏng danh tiếng trong sạch của tôi. Nhiều người như vậy, lỡ bị ai nghe được cho rằng tôi có ý đồ với Giang tổng thì sao? Anh ấy chức cao như thế, tôi không với tới nổi đâu.”
“Em và Tiểu Phong là môn đăng hộ đối, anh là cành cây cao.”
Không biết Giang Ly đứng đằng sau cô từ lúc nào. Dư An An nghe được lời anh nói thì quay đầu nhìn, thấy anh lạnh mặt, vẻ mặt hờ hững thì giận sôi máu: “Ấu trĩ.”
“Em không ấu trĩ, không được so sánh em với anh như thế.” Là do cô phân chia rõ ràng anh với Tiểu Phong trước.
“Là anh nghiêm túc trước.” Rõ ràng là anh không muốn nghe cô nhắc đến Tiểu Phong, bây giờ lại nói cô không đúng.
“Này này này, sao lại cãi nhau rồi.” Lúc trước không phải vẫn tốt à, tùy rằng giả vờ không thân nhưng không khí vẫn lén lút nóng bỏng. Anh ấy nhìn còn cảm thấy bọn họ đúng là thật rồi.
Giang Ly lạnh mặt xoay người rời đi.
Dư An An ném gậy gỗ qua một bên, hừ một tiếng, cũng quay đầu đi sang hướng khác.
Mâu Dương xoay trái xoay phải nhìn bóng lưng của hai người, thở phì phò mắng một tiếng: “Ấu trĩ.”
***
Cả một buổi trưa Dư An An đều không để ý đến anh, Giang Ly cũng không quẩn quanh bên cô tìm cô nói chuyện giống như trước kia nữa.
Hai người xảy ra sự thay đổi đó, ngay cả những người bạn đồng hành không rõ tình huống của bọn họ lắm cũng đều nhận ra sự khác thường.
“An An, có phải cô thấy không vui không?” Người bên cạnh hỏi cô.
Cô nở nụ cười: “Không có.”
“Bắt đầu từ lúc chiều cô đã như thế rồi, không còn vẻ hào hứng giống như trước, cứ buồn bã không vui, có phải do gần đây quá mệt mỏi không?”
“Có lẽ thế.”
“Nếu thấy mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi một chút đi. Cô là con gái, đừng liều mạng quá. Mọi người sẽ không có ý kiến gì đâu.”
“Không sao đâu, tinh thần của tôi vẫn rất tốt đấy.”
“Giang tổng hình như cũng không vui, cơ thể của anh ấy chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Cơ thể của anh ấy thì không có việc gì, có thể là gặp vấn đề trên công việc, tôi cũng không rõ lắm.” Cô tùy tiện soạn ra lý do.
Ấu trĩ, chính là ấu trĩ, rõ ràng do anh chán ghét Tiểu Phong trước, giờ còn nói cô phân chia rõ ràng Tiểu Phong với anh ra. Không có Tiểu Phong, anh và cô có thể quen biết nhau, có thể va vào nhau được chắc? Tiểu Phong là cầu nối duy nhất giữa bọn họ, nếu không có Tiểu Phong, cô và anh giống như những bộ phận quan trọng nhất bị khuyết thiếu trong sinh mệnh vậy. Cho dù có cố gắng hết sức như thế nào cũng vẫn cố gắng không đủ.
Tuy Đàm Tung không hiểu rõ về Giang Ly lắm nhưng qua vài lần tiếp xúc, anh ấy nhận ra Giang Ly là người khá lạnh nhạt, nhưng cảm giác hôm nay hoàn toàn có chút khác lạ.
Anh ấy và Giang Ly không nói chuyện nhiều lắm, thỉnh thoảng chỉ nói mấy câu. Nếu như không phải việc công, mà có chuyện cần hỏi thì anh ấy đều hỏi Mâu Dương: “Có phải Giang tổng thấy khó chịu gì không?”
“Không.”
“Nhìn giống như tâm trạng không được tốt.”
“Cãi nhau.”
“Cãi nhau?” Đàm Tung ngẩn ra. Giang Ly có thể cãi nhau với người khác đúng là không thể tưởng tượng được.
“Cãi nhau với ai thế?” Anh ấy thuận miệng hỏi.
“Bạn gái đó.”
“Chưa từng nghe nói Giang tổng có bạn gái.” Giang Ly tuổi còn trẻ đã là nhân vật nổi tiếng ở Ninh Hải, đương nhiên được rất nhiều người chú ý đến, cũng bao gồm của anh ấy. Chưa bao giờ nghe qua về việc anh có người yêu, cho dù trong bất kỳ loại trường hợp nào thì cũng chưa từng xuất hiện cùng với bạn gái. Những người bạn biết rõ đều nói anh còn độc thân.
“Không có mấy người biết đâu, bí ẩn lắm.”
“Giấu kĩ như thế, Giang tổng bảo vệ tốt thật. Điều kiện của cô gái đó chắc chắn rất tốt nhỉ.”
Mâu Dương nhìn về phía Dư An An ở phía trước, bên ngoài mặc áo khoác, đằng sau đeo balo còn dính cỏ, buộc tóc đuôi ngựa, còn rối tung lên, trên mặt thỉnh thoảng sẽ chảy ra một lớp mồ hôi.
Tốt?
Tốt á?
Tốt chứ!
Khá tốt.
Mọi người rời đi, đến lúc chiều tối tìm được một con sông, bên cạnh là ngọn núi chênh vênh. Ngọn núi có hang động, đây là địa điểm hẹn hò.
Mọi người dừng lại nghỉ ngơi, sau đó nấu nước, cầm nửa con dê hôm qua còn dư lại đặt lên giá nướng.
Mọi người bắt đầu làm việc, mò mẫm bắt được ba con cá lớn ở dưới sống, sau khi xử lý sạch cá thì xiên lên giá nướng.
Hương thơm bay ra, đúng là rất tuyệt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vầng trăng rằm dần treo trên cao, bầu trời được rải đầy những vì sao điểm xuyến trên bầu trời, nhìn rất đẹp.
Mọi người vừa ăn chút gì đó vừa nói chuyện phiếm.
Giang Ly đứng dậy đi vào trong màn đêm.
Dư An An nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng cũng nói cười một chút, rồi lại ca hát.
Thời gian càng ngày càng muộn, Giang Ly vẫn chưa quay lại.
Cô đứng dậy, đi theo hướng anh rời đi để tìm kiếm.
Dựa theo ánh trăng rải dưới làn nước, xuống đường núi, bên dòng suối, Giang Ly nằm trên bãi cỏ nhìn bầu trời đêm.
Tuy rằng lúc trước có tranh cãi một chút, nhưng thật lòng mà nói, không nhìn thấy anh khiến cô có chút nóng vội.
Cô nhấc chân bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Đêm tối như vậy, trong thành phố không nhìn thấy được.”
Giang Ly hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô, cười không nói gì.
“Ánh trăng sáng tỏ, điểm xuyến đầy những vì sao, sau khi rời khỏi núi Lĩnh Nam, cho dù là Tân Ninh hay Ninh Hải, em chưa từng được nhìn lại bầu trời đầy sao tuyệt đẹp như vậy.”
“Thích nơi này không?” Đột nhiên anh mở miệng.
“Thích.” Cô ngồi xếp bằng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Hai người tạm thời không nói gì, qua một lúc sau, Giang Ly ngồi dậy. Anh ngồi giống như cô, ngẩng đầu nhìn trời đêm.
“Em cảm thấy ngôi sao nào xinh đẹp nhất.” Anh nói.
Giang Ly quay đầu nhìn về phía cô.
Cô khó hiểu nhìn anh.
Giang Ly bất ngờ ngẩng đầu lên, giữ lấy gáy của cô, hơi kéo cô lại gần.
Anh cúi người, ghé sát vào cô: “Cho dù là ngôi sao nào cũng đều không thể so với em ở trong lòng anh, sáng ngời, lộng lẫy, bắt mắt.”

Bàn tay đặt trên đầu gối hơi cứng lại. Lời âu yếm như thế phát ra từ trong miệng của Giang Ly, khiến cô có chút không quen, rồi lại thấy êm tai như thế.
Một nụ hôn nhẹ rơi trên trán của cô.
Hơi thở ướt nóng rơi trên da thịt của cô, đôi môi, cái trán, nhẹ nhàng rơi dần đến chóp mũi, hơi cắn xuống.
Cô nghe được tiếng đập thình thịch của trái tim mình, mạnh mẽ, mãnh liệt.
Chóp mũi cọ vào chóp mũi của cô, hơi thở ấm nóng lưu luyến quẩn quanh cô.
Cô nâng mắt lên nhìn anh.
Đôi mắt anh sâu thẳm giống như hố sâu, giống như mang theo lốc xoáy mạnh mẽ, gần như muốn hút cô vào bên trong.
Anh nhẹ nhàng hôn xuống, hôn lên môi cô.
Hai cánh môi dán sát vào nhau, nhẹ nhàng ma sát, trằn trọc.
Đầu lưỡi như vẽ lại hình dáng đôi môi của cô, nhẹ nhàng miêu tả, hàm răng khẽ cắn lên môi cô, m*t nhẹ. Lúc sau lại bao trùm lấy đôi môi ấy, đầu lưỡi mạnh mẽ cũng theo đó đi sâu vào bên trong hàm răng, quấn lấy cái lưỡi của cô.
“Ưm…” Cô cảm thấy bản thân không thể hít thở được nữa, giống như có dòng khí nóng chảy vào khắp người, rót vào mạch máu của cô.
 
Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 78



Đó là một nụ hôn mềm mại lại dịu dàng, ôm mặt, hôn môi, môi răng gắn bó, rất cẩn thận, vẻ nên khung cảnh tuyệt đẹp nhất dưới đáy lòng, khiến người khác rung động không thôi.
Anh chạm nhẹ vào trán của cô, chóp mũi cọ lên cái mũi nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, hơi thở gấp gáp đan chéo vào nhau.
Đột nhiên Giang Ly cười nhẹ một tiếng, lòng bàn tay dày rộng cưng chiều chạm lên mái tóc của cô.
Dư An An mím chặt đôi môi, giống như làm như thế là có thể kiềm chế được trái tim đang đập loạn lên, nhảy lên cổ họng trở về.
Cô nâng mắt lên nhìn anh, ánh mắt sáng trong, lấp la lấp lánh, hiện lên ánh nước quyến rũ.
Cô cúi đầu, không nhìn đôi mắt xinh đẹp đó của anh nữa.
Cũng không phải chưa từng hôn qua, ngủ cũng ngủ qua rồi, sao giờ lại giống như con gái mới lớn vậy chứ. Chỉ mới hôn một cái lại ngọt đến tận tim gan, trái tim đập thình thịch không thể kiềm chế được.
Anh ngồi sánh vai với cô, nhìn lên bầu trời đầy sao, mỗi một ngôi sao đều chiếu đến đáy mắt nhưng vẫn không lộng lẫy bằng cô.
Mâu Dương cầm điện thoại cười đến xấu xa, hình ảnh này mẹ nó thật tuyệt vời. Nam đẹp trai, nữ xinh gái hôn môi, giống như đang quay một bộ phim vậy, tuy không mãnh liệt lắm, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy một chứ, đẹp.
Chậc chậc chậc, dùng để tống tiền Giang Ly một chút cũng được đấy.
“Mâu tổng, sao anh lại ngồi một mình ở đây thế?” Đột nhiên có người đi đến, mở miệng nói.
Mâu Dương muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Giọng nói của người đó không lớn cũng không nhỏ, vang lên trong núi rừng trống trải lại cực kỳ rõ ràng.
Mà hai người ngồi cách đó không xa cũng nghe thấy.
Giang Ly đột ngột quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Mâu Dương tay cầm điện thoại, màn hình điện thoại vẫn còn sáng lên, mà người đến chính là đồng nghiệp trong Tung Viễn.
Mâu Dương thấy Giang Ly nhìn qua đây, vội vàng cất điện thoại vào trong túi quần, chỉ một động tác nhưng rõ ràng như đang nói, lạy ông tôi ở bụi này.
Dư An An chớp chớp mắt, cô thầm nghĩ, không biết Mâu Dương đã nhìn thấy gì rồi.
Mà Giang Ly thì đã đứng dậy đi nhanh về phía của Mâu Dương.
Mâu Dương bò từ trên mặt đất dậy, nhấc chân bỏ chạy.
Giang Ly bước nhanh đuổi theo, Dư An An cũng chạy chậm qua đó, muốn tìm hiểu đến cùng.
Mà người đồng nghiệp trong Tung Viễn thì vẻ mặt ngơ ngác, ba người, tình huống quái lạ gì vậy?
Dư An An đuổi theo một lúc lâu, nhưng trong bóng đêm nào còn ai nữa.
Mâu Dương chạy như điên, nếu bị Giang Ly bắt được, anh ấy chết chắc.
Chạy được một lúc lâu, lại chạy về lại chỗ dựng lều. Anh ấy đặt mông ngồi ở giữa đám đông, giả vờ như không có việc gì.
Mọi người khó hiểu nhìn anh ấy, mặt đỏ bừng như thế rõ ràng đang thở phì phò, mà đằng sau lại thấy Giang Ly chạy đến.
“Mâu Dương.” Cơ thể cao lớn vững chãi của Giang Ly đứng ngay phía sau Mâu Dương.
Nhiều người như thế, Giang Ly sẽ không làm gì, trong lòng anh ấy hiểu rõ. Mâu Dương quay đầu nhìn về phía Giang Ly, cười hì hì: “Chuyện gì thế?”
“Đưa điện thoại cho tôi.” Hơi thở của anh vững vàng, hờ hững mở miệng.
Mâu Dương lắc đầu: “Vậy không được rồi, điện thoại của tôi có tài liệu bí mật.”
“Đưa cho tôi.” Giọng nói của anh rất nhẹ như mệnh lệnh.
Mâu Dương không đưa.
Dư An An không tìm được người nên quay về lại lều trại, lập tức nhìn thấy hình ảnh một người đứng một người ngồi, đang giằng co.
Cô đi qua đứng bên cạnh Giang Ly.
Đột nhiên Giang Ly cười một cái, anh cong lưng ghé sát vào Mâu Dương: “Tôi sẽ không đánh cậu, nhưng đừng ép tôi ra tay. Cẩn thận tôi hack cho cậu cả nửa đời sau không thể làm gì được.”
Biểu cảm của Mâu Dương lập tức cứng đờ lại. Kỹ thuật của Giang Ly dù chỉ tùy tiện động tay, internet của anh ấy cũng bị tê liệt.
Dư An An không hiểu lắm, nhưng cô cảm thấy chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Mâu Dương không còn cách nào nữa, anh ấy đứng dậy đi sang bên cạnh nói: “Đưa cho cậu cũng được, có điều kiện nhé.”
Hai người đã quá quen thuộc đối phương, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra. Giang Ly gật đầu, biết rõ tính cách của người này: “Không phải cậu vẫn luôn nhớ nhung máy đấm bốc của tôi à?”
Ánh mắt của Mâu Dương sáng rực lên: “Cho tôi à?”
“Đưa điện thoại đây, nào về tự đến nhà tôi mà lấy.” Giang Ly đưa tay ra.
“Nói nhớ giữ lời đó.” Anh ấy đã muốn từ lâu nhưng Giang Ly nói không cho anh ấy. Quả nhiên có nhược điểm dễ làm việc hơn hẳn.
Dư An An ngồi bên đống lửa nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại nhìn qua bên kia. Một lúc sau điện thoại hơi rung lên, là Wechat của Giang Ly, cô mở ra nhìn thử.
Mặt hết đen lại trắng, rồi đỏ…
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người lần lượt trở lại lều. Dư An An nằm trong túi ngủ, nghĩ thầm không biết cơ thể của Giang Ly như thế nào rồi. Một ngày không hỏi qua tình hình của anh, tuy anh nhìn qua có vẻ khá tốt nhưng cô vẫn thấy không yên tâm.
Cô cầm điện thoại lên, muốn nhắn tin Wechat cho Giang Ly, lúc mở Wechat ra lại thấy video anh gửi đến.
Khóe mắt cong thành hình trăng non, hàm răng trắng nõn cắn lên đôi môi, chứa ý cười. Tuy bị Mâu Dương chụp có hơi 囧, nhưng vẫn rất ngọt ngào, hình ảnh cũng rất đẹp.
Trong lòng vẫn đang mắng tên thối tha Mâu Dương này, vậy mà thật sự chụp lén bọn họ. Mối thù này, cô nhớ rồi.
Bên này đang nghĩ như thế, điện thoại đột nhiên vang lên, là Mâu Dương.
Vừa rồi còn đang mắng anh ấy nên cô không muốn bắt máy, nhưng Mâu Dương sẽ không tùy tiện gọi điện thoại cho cô, nên cô lại bắt máy.
Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Mâu Dương truyền đến: “Thuốc giảm đau, mau lên.”
Dư An An đột ngột ngồi dậy, cầm lấy túi thuốc trong balo rồi bò ra khỏi lều, chạy về phía lều của Giang Ly.
Chui vào trong lều, Mâu Dương ngồi bên cạnh, Giang Ly thì nằm trên mặt đất. Cánh tay đặt trên trán anh nắm chặt nắm tay lại.
Cô vội vã mở miệng, có chút hoảng sợ: “Sao vậy, chỗ nào khó chịu vậy?”
“Do rắn độc có phải không?” Một ngày không hỏi anh, giờ sớm biết như thế cô đã không tức giận với anh.
“Đau đầu, cô có mang theo thuốc giảm đau không?’
Nghe thấy không phải do độc của rắn độc, cô thoáng thả lỏng, nhưng vừa nghe đến chứng đau đầu tái phát, trái tim của cô lại dâng lên tận cổ.
“Sao lại đau đầu nữa rồi.” Cô bò qua đó, lấy thuốc giảm đau từ trong túi đựng thuốc ra, ánh mắt liên tục nhìn về phía Giang Ly. Anh đang nhắm mắt, đôi môi trắng bệch không có chút màu sắc nào. Giang Ly như vậy khiến cô vừa lo lắng lại đau lòng.
“Ngày nào mà cậu ấy chẳng đau.” Mâu Dương lạnh giọng mở miệng, chứng đau đầu của anh không phải đêm nào cũng tái phát, nhưng cũng xảy ra rất thường xuyên, chỉ là Dư An An không để ý đến mà thôi. Giang Ly coi Dư An An như nốt chu sa giấu trong tim, nhưng chỉ một câu em thích Tiểu Phong không thích anh của cô đã tra tấn Giang Ly thành như vậy rồi. Làm bạn bè lâu năm, anh ấy không thể nhìn được, nhưng Giang Ly thích, anh ấy còn có thể nói gì được nữa.
Dư An An cũng không quan tâm đến giọng điệu khó chịu của anh ấy, trong lòng chỉ chú ý đến Giang Ly. Cô vặn nắp chai nước ra, ngồi quỳ bên cạnh anh, một tay vòng ra sau gáy của anh đỡ anh dậy.
“Uống thuốc đi.”
Giang Ly hơi hé miệng uống nước rồi nuốt viên thuốc xuống.
Trên trán thấm ra lớp mồ hôi mỏng, cô duỗi tay lau đi, nhẹ nhàng ôm lấy anh, giọng nói có hơi run rẩy: “Anh luôn cảm thấy đau đầu như vậy sao lại không nói cho em biết?”
Mâu Dương mở miệng: “Dư An An, cậu ấy không nói cho cô biết là vì không muốn cho cô biết, cũng không thể cho cô biết.”
“Vì sao lại không thể nói cho tôi biết, rồi lại phải tự mình chống đỡ?” Sắc mặt của Dư An An tái nhợt, nhìn cô cũng không tốt hơn Giang Ly là bao. Cô biết, mỗi khi anh phát bệnh, anh sẽ đều như trải qua một lần sống chết vậy.
“Dư An An, trước kia tôi không biết vì sao Giang Ly lại thích cô, gần đây nhìn thấy biểu hiện của cô, tôi mới hiểu việc cậu ấy thích cô là có lý do. Những chuyện mà cậu ấy làm đều có lý do của mình, không nói cho cô biết cũng là vì không muốn làm cho cô lo lắng.”
Dư An An ngẩng đầu lên, lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng sự hờ hững và trách cứ nơi đáy mắt của Mâu Dương.
“Tôi…”
“Lần cô nói chia tay với cậu ấy, cô có biết cậu ấy từ bệnh viện…”
“Mâu Dương.” Giang Ly dùng toàn bộ sức lực của mình, bất ngờ đá anh ấy một cái.
Mâu Dương thấy vậy đành thôi: “Được, không cho tôi nói, tôi mẹ nó câm miệng ngay, cứ coi như ông đây đánh rắm đi.”
Mâu Dương đứng dậy đi ra ngoài, đi đến nơi cách lều không xa lắm, vừa đi vừa mắng, dưới chân còn hung dữ đá cái gì đó, phát ra tiếng động lách cách.
Dư An An có chút lo lắng, anh gạt cô.
“Chuyện gì vậy, anh nói cho em biết, anh đã nằm viện đúng không? Bệnh gì?”
Biết cô lo lắng, anh nắm lấy cổ tay của cô: “Chỉ là bệnh đau đầu cũ thôi.”
“Vậy vì sao anh không cho Mâu Dương nói tiếp. Giang Ly, anh đừng gạt em.” Cô biết, mọi chuyện chắc chắn sẽ không đơn giản như thế. Nếu chỉ đơn giản là bệnh đau đầu tái phát khiến anh bị ngất phải đến bệnh viện, vậy anh sẽ không ngăn cản Mâu Dương nói ra.
“Thật sự là bệnh đau đầu.”
Đầu óc của Dư An An vận động rất nhanh, cô chợt nghĩ đến một chuyện: “Có phải anh lại đi nhảy bungee đúng không?”
Giang Ly nghe vậy đành phải gật đầu.
Đầu của Dư An An rất hỗn loạn, cô nhớ lại mọi thứ rối loạn mình đã trải qua: “Không cho anh đi anh cứ nhất định phải đi, không chịu nghe lời em, anh muốn chọc em tức chết đúng không?”
“Cho nên không dám nói cho em biết.” Anh cắn răng, chịu đựng cơn đau đớn, rặn từng chữ từ trong kẽ răng.
Cô giơ tay lau nước mắt trên mặt, hít mũi: “Nghe lời em, sau này đừng đi nữa. Không nhớ ra thì không nhớ ra thôi, không sao hết, không liên quan, không quan trọng.”
“Quan trọng.” Anh nói.
“Không có gì quan trọng hơn sự bình an, khỏe mạnh của anh hết.”
Trái tim của Giang Ly như ngừng lại, anh hơi chống người dậy, kéo cô qua, trực tiếp ôm vào trong ngực.
Dư An An ôm ngược lại anh, cánh tay ôm chặt lấy nhau, đầu dựa vào ngực của anh: “Bình an, khỏe mạnh là được. Giang Ly, cầu xin anh, sau này anh đừng đi nữa.”
“Được.” Anh gật đầu.
“Liên tiếp hai lần rồi, anh không được gạt em nữa nhé?”
“An An, những lời anh đã từng nói với em, đều sẽ thực hiện.”
Một lúc lâu sau, cuối cùng thuốc cũng có hiệu quả, Giang Ly đã đỡ hơn nhiều.
Một nụ hôn đặt lên đỉ.nh đầu của cô.
Cô ngẩng đầu, thấy sắc mặt của anh đã đỡ hơn một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, cô mới thoáng thả lỏng. Cô duỗi tay chọc chọc bả vai của anh: “Làm gì mà dịu dàng thế.”
“Không phải anh vẫn luôn như vậy à?”
“Hừ, rõ ràng là con sói đuôi to thờ ơ lạnh lùng lại đẹp trai.”
“Anh cảm thấy anh đối xử với em vẫn luôn rất dịu dàng.”
“Anh không dịu dàng với người khác hả?”
“Sao anh phải dịu dàng với người khác?”
Cô xoay người, dựa vào bên cạnh anh, hai tay chống cằm: “Vậy tại sao anh chỉ dịu dàng với mỗi em?”

Giang Ly bất lực cười: “Đây coi như là anh đang theo đuổi em.”
Dư An An nâng mắt lên nhìn: “Theo đuổi em?”
“Dư An An, xin em nhìn rõ ràng một chút, là Giang Ly theo đuổi em.”
Cô biết, trong lòng anh vẫn còn một nút thắt.
“Vậy, em miễn cưỡng cho anh cơ hội này vậy.” Cô lắc cái đầu nhỏ, đôi mắt lóe lên ánh sáng tinh ranh hoạt bát.
Giang Ly biết, cũng cảm nhận được, cô không phải hoàn toàn không có tình cảm gì với anh. Chỉ là loại cảm giác này rất mơ hồ, tình cảm ấy là cô đang dành cho Tiểu Phong hay là cho Giang Ly? Lúc trước anh rất để ý đến việc Tiểu Phong trong lòng cô còn nhiều hơn cả Giang Ly, nhưng lâu dần loại cảm giác ấy dần dần đã trở nên nhạt dần, giống như cho dù là Giang Ly hay là Tiểu Phong có được tình cảm của cô, thì đều là chuyện rất hạnh phúc rồi.
Anh không còn để ý nhiều như thế. Nhưng lần này, anh còn một mục đích khác, anh muốn tìm lại phần ký ức đã bị mất kia.
 
Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 79



Lúc đi tiếp về phía trước, gặp được một con sông, cô dừng chân dạy mọi người cách để làm bè gỗ.

Cho dù lần đi sinh tồn nơi hoang dã này không cần dùng đến nó, nhưng cũng coi như nắm giữ được một chút kỹ xảo nhỏ.

Mọi người chia nhau ra hành động, tìm những miếng gỗ thô to khá giống nhau, cả những cành cây và vỏ cây có tính dẻo dai cực tốt.

Giang Ly đứng cách đó không xa nhìn cô, Mâu Dương đi qua nói: “Sau này đừng chuyện gì cũng gạt cô ấy nữa, cho dù biết sẽ làm cô ấy lo lắng, nhưng không thể cứ giày vò nhau như thế được.”

“Nguy hiểm có lẽ không chỉ giới hạn ở lần này, lần trước ở Tân Ninh tôi cũng đã bị tấn công mấy lần. Nếu nói cho cô ấy biết, không tránh được việc khiến cô ấy lo lắng sợ hãi ngày đêm.”

“Cậu nghĩ cho cô ấy như vậy, còn cô ấy thì sao?” Mặc dù mối quan hệ của hai người đã được cải thiện tốt đẹp, nhưng anh ấy cũng có thể nhìn ra được, Dư An An không hề thờ ơ với Giang Ly như biểu hiện bên ngoài. Anh ấy chú ý thấy, ánh mắt của cô sẽ thường xuyên tìm kiếm bóng dáng của Giang Ly. Nếu cô thực sự có thể thờ ơ như thế, vậy ánh mắt ấy của cô là như thế nào?

“Tôi hiểu tình cảm của cô ấy dành cho một tôi khác."

“Cậu tự xem nhẹ bản thân vậy?”

Giang Ly cười nói: “Ngày mai ra khỏi núi, cậu trở về công ty, nếu tôi không thể về kịp trước khi sản phẩm mới ra mắt thì mọi việc đều giao hết cho cậu.”

“Cậu chắc chắn là không muốn đi?”

Giang Ly lắc đầu: “Mục đích tôi tới đây không phải ở nơi này.”

“Chú ý an toàn.” Biết khuyên anh cũng vô dụng, anh đã đưa ra quyết định gì thì không ai có thể thay đổi được.

Lúc dựng lều trại vào buổi tối, các đồng nghiệp nam đi bắt cá, bắt mấy con động vật hoang dã, còn Dư An An thì đi nhặt cành cây và lá khô để nhóm lửa.

Từ trong rễ cây có một con vật nhỏ bò ra, cơ thể nhỏ bé, cái đuôi dài và đôi mắt tròn xoe, là thằn lằn.

Cô đưa tay ra muốn bắt nhưng con vật nhỏ bé đó lại chạy mất.

Cô đuổi theo nó, con vật nhỏ bé đó đã chui vào bụi cỏ và biến mất.

Hơn một giờ sau, các đồng nghiệp lần lượt quay lại, chỉ bắt được mấy con cá, còn lại không đánh bắt được bất kỳ con vật hoang dã nào.

Cá được loại bỏ vảy và ruột, rửa sạch rồi xiên lên giá, dùng lửa nướng.

Hơn hai mươi người, chỉ có vài con cá, đi bộ cả ngày trời đều thấy đói bụng.

“Anh Lý, ngày mai là có thể đi ra khỏi núi rồi, anh chia bánh quy khô cho mọi người đi. Nguyên liệu nấu ăn hôm nay thật sự quá ít.”

“Được rồi, hôm nay phải ăn no, ngày mai mới có sức.” Anh Lý nói rồi lấy bánh quy khô ra chia cho mọi người.

Có người nói: “An An, con thỏ kia của cô thì sao?”

Dư An An nghe vậy vội lắc đầu: “Không được.”

“Vì sao không thể ăn, không thể thịt chứ.” Lúc trước bọn họ từng được ăn thịt thỏ, lần này Dư An An lại coi con thỏ đó như bảo bối, nói gì cũng không chịu cho bọn họ ăn.

“Đói một ngày cũng chẳng sao, con thỏ đó không thể ăn được, tôi muốn mang về nuôi.” Thỏ con ấy rất giống Tiểu Phong, đôi mắt đỏ hồng nhìn đáng thương, lại chơi rất vui.

“Lúc quay về sẽ mua mấy con khác cho cô, muốn con như nào cũng được, tự mình chọn.”

“Vậy cũng không được.” Thỏ con dùng dây thừng buộc lại, cột vào bên cạnh lều của cô. Cô đã ôm cả một ngày, ai cũng không được phép bắt ăn.

Buổi tối ai cũng ăn chưa no, đành phải dùng bánh quy khô để lấp đầy bụng.

Nấu một nồi lớn canh nấm mọi người cùng uống.

Dư An An nói: “Theo kế hoạch cũng như đường đi, ngày mai chúng ta có thể rời khỏi núi được rồi. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng được hưởng thụ cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã.”

“Mau trở về thôi, mệt chết rồi.” Có người nói.

“Tuy mệt nhưng tôi thấy vẫn chưa chơi đủ.”

“Nhớ cái giường ở nhà quá.”

“Muốn ăn cơm.”

Mọi người nói chuyện say sưa, muốn tắm rửa. Đi lâu như thế, chỉ được rửa không được tắm, cô cũng thấy khó chịu.

Cô thấy Giang Ly không ăn được gì nhiều, lập tức đưa bánh quy khô của mình qua cho anh.

“Anh ăn đi.”

Cô đặt bánh quy khô vào trong tay anh: “Em no rồi.”

“Vì sao không thể ăn con thỏ đó?” Con thỏ lần trước bắt được anh cũng không thấy cô thể hiện sự yêu thích như thế.

Dư An An nhún vai: “Chính là không thể ăn.”

Mâu Dương ở bên cạnh nói với theo: “Cô ấy nói con thỏ ấy giống Tiểu Phong.”

Khóe miệng của Giang Ly run rẩy, anh giống con thỏ?

Một lúc sau, Giang Ly đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh con thỏ ấy, con thỏ ấy nhìn anh, anh mà giống thỏ? Đầu óc của Dư An An có phải cũng trở nên ngốc nghếch giống như Tiểu Phong rồi không.

Dư An An quay đầu nhìn thấy đôi mắt đen lạnh lùng của Giang Ly đang nhìn mình.

Cô chớp chớp mắt, trong lúc ấy vẫn không hiểu rõ đây là tình huống gì. Ánh mắt này có ý gì, trừng cô làm gì, cô chọc vị đại thần này khi nào vậy?

Mọi người vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm, nói đến những chuyện thú vị gần đây, nói đến những chuyện mình tâm đắc, nói đến chuyện ngày mai có thể rời khỏi núi Lĩnh An.

Một mình Giang Ly ngồi ở sườn núi phía xa xa, Dư An An đi qua ngồi xuống bên cạnh anh.

“Vừa rồi có phải anh trừng em đúng không?” Tuy trời tối, tầm nhìn không rõ nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đang trừng cô.

“Không có.” Anh còn lâu mới thừa nhận.

“Hừ, rõ ràng có, em nhìn thấy nhé.”

“Mắt em nhìn không rõ rồi.”

“Hừ, tranh cãi với em thú vị vậy à.”

Giang Ly nhếch mày: “Chơi rất vui.”

Dư An An bĩu môi: “Ngày mai phải trở về rồi, buổi tối có thể về đến Ninh Hải, như vậy có phải trên đường đi sẽ rất mệt mỏi đúng không?”

Giang Ly lắc đầu: “An An, ngày mai anh sẽ không đi.”

Dư An An khó hiểu: “Có ý gì?”

“Anh muốn đi sâu vào bên trong Lĩnh An.”

Cô lập tức hiểu ra: “Em không đồng ý.”

“Anh muốn đi nhìn thử những nơi anh từng đi qua.”

“Giang Ly.” Cô kéo lấy cánh tay anh: “Giang Ly, nơi đó quá nguy hiểm, không giống như nơi này. Nơi đó không có ai sinh sống, còn có thú dữ.”

“Trước kia vẫn có thể sống được, bây giờ anh còn có ký ức, đương nhiên có thể.”

“Em không nói cái đó. Chỉ riêng nói đến việc lối vào, lần trước chúng ta đến nơi đó như thế nào cũng không biết, em ngã từ trên hang động xuống, còn anh thì sao? Anh cũng không biết mình ngã xuống từ đâu, làm sao chúng ta tìm được lối vào chứ? Căn bản không biết đi vào nơi đó như thế nào, đi làm cái gì, không được đi.”

“Cơ quan điều tra và đội tìm kiếm của quân khu đã từng đến đó, lần trước tuyến đường đó anh cũng đã quy hoạch xong rồi, biết nên đi vào từ nơi nào.” Anh tìm Chính ủy Trương muốn bản đồ của tuyến đường đi đến đó, anh nhất định phải đến nơi đó. Không biết có thể tìm được ký ức hay không, nhưng cho dù không tìm được thì đó cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời của anh, là ký ức khi anh được quen biết với An An. Thứ đó đối với anh mà nói rất quan trọng.

Dư An An vừa nghe tuyến đường đi đã được quy hoạch xong, lại nhìn vẻ quyết tâm muốn đi của anh, cô vội khuyên can: “Vậy cũng không được, lỡ anh lạc đường thì sao? Lỡ anh đi nhầm hướng, lỡ anh không có gì để ăn, rồi lỡ như gặp phải sói, lỡ như bị rắn cắn, không được may mắn như bây giờ, gặp phải rắn có độc thì sao? Lỡ bệnh đau đầu của anh tái phát thì sao? Lỡ như…”

“An An.” Anh cắt ngang sự lo lắng và sợ hãi của cô.

“Anh biết mình đang làm gì.”

“Anh biết không Giang Ly, anh không cần đi đâu hết. Em hiểu rõ, anh có sự tò mò đối với nơi đó, nhưng dù tò mò nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng mạng sống của anh. Em không muốn anh vì ký ức đó mà đi mạo hiểm.”

Giang Ly cười một cái: “Anh muốn đến nơi đó nhìn thử, An An, anh muốn tìm lại phần ký ức ất. Nhảy bungee vô dụng, anh không hề nhìn thấy bất kỳ hình ảnh gì, chỉ có cảm giác rơi xuống dài vô tận, cái hố tối đen và lốc xoáy. Không có bất kỳ ký ức gì thuộc về chúng ta.”

Cô lắc đầu, lắc đầu không ngừng, nơi đó quá nguy hiểm: “Không được đi, không nhớ ra được thì thôi, không quan trọng. Giang Ly, những thứ đó không quan trọng, em không muốn anh đi mạo hiểm. Anh đã từng đồng ý với em, không mạo hiểm nữa. Tối hôm qua anh vừa mới nói mà, hôm nay đã quên rồi sao?”

Nhìn biểu cảm căng thẳng lại hoảng sợ như thế của cô, Giang Ly giơ tay nắm lấy tay của cô, lòng bàn tay lướt nhẹ qua đốt ngón tay của cô. Từng ngón một, vừa dịu dàng lại mềm mại, nhưng đôi tay này lại kiên cường mạnh mẽ như thế, đó là một mũi tiêm giúp cô vững lòng, là thuốc an thần.

Cô nhìn anh không ngừng lắc đầu.

“An An, anh biết, trong lòng em vẫn luôn có Tiểu Phong, đó là người em dùng cả mạng sống để yêu thương.”

Cô lắc đầu: “Anh ấy quan trọng, nhưng anh cũng quan trọng.”

“Nếu anh mãi mãi không nhớ ra được, anh sẽ luôn cảm thấy, người em yêu chính là cậu ta, mà không phải anh. An An, anh rất mâu thuẫn, vừa thấy vui sướng vì em có thể yêu anh, vừa thấy có chút đau đớn vì em không hề yêu anh.”

“Ai nói em không yêu anh.”

Giang Ly không biết làm sao khẽ cười: “Em nói.”

“Em nói lúc nào.” Cô chơi xấu, cô đã từng rất khí khách nói với anh, trong lòng cô vẫn luôn chỉ có Tiểu Phong, mà không hề có Giang Ly.

Anh giơ tay lên, xoa đầu nhỏ của cô. Lòng bàn tay ấm áp chạm lên khuôn mặt của cô, đôi mắt tràn đầy sự vui sướng: “An An, em nói lại lần nữa đi.”

“Nói gì đây, nói em thích anh à?”

Anh gật đầu.

“Được rồi, anh hứa với em sẽ không đi, em sẽ chỉ thích anh, sẽ luôn thích anh.” Cô nói điều kiện với anh. Thích chính là thích, có cái gì phải ngại ngùng không dám nói chứ, cô thích anh cũng không phải ngày một ngày hai.

“Em thích ai?”

Dư An An giơ tay ôm lấy mặt của anh, nghiêm túc nói với anh: “Giang Ly, em thích anh.”

Giang Ly cười, vẻ mặt sung sướng, tuyệt đẹp như thế.

Cô bất ngờ hôn lên môi anh, lúc dùng sức khẽ va vào nhau, hàm răng va vào môi có chút đau đớn.

Cô lùi về phía sau, đôi mắt chưa từng kiên định như thế: “Anh hãy nghe cho kỹ đây, em thích anh, cho dù anh là Giang Ly hay là Tiểu Phong, em đều thích anh, người mà em thích vẫn luôn là anh.”

“Trước kia em nói em không thích anh, em chỉ thích Tiểu Phong.”

Cô biết lời nói khi đó đã khiến anh bị tổn thương rất lớn, Dư An An bĩu miệng: “Rất xin lỗi.”

“Đừng nói xin lỗi, em không hề làm sai bất kỳ chuyện gì hết.” Anh nhìn đôi mắt của cô, muốn từ trong đôi mắt ấy nhìn được sự chân thật trong từng câu nói của cô, rằng cô thật sự thích Giang Ly, không chỉ vì anh là Tiểu Phong.

Dư An An nắm chặt nắm tay, đập cái tay đang ôm hai má mình của anh: “Ai bảo anh mấy ngày liền không thèm gọi điện thoại cho em, anh không biết em vẫn luôn đợi anh à? Em gọi điện cho anh mà anh lại nói qua loa cho có lệ với em, em hỏi anh cái gì anh cũng lơ đãng. Mối quan hệ của hai chúng ta vừa mới chuyển biến tốt đẹp, anh hôn em một cái đối với em giống như đang trên thiên đường vậy. Em cảm thấy anh cũng thích em, khi ấy anh biết em vui như thế nào không? Nhưng anh chỉ gửi đúng một tin nhắn nói mình đang bận, sau đó hoàn toàn mất tích không có tin tức gì, em cứ chờ rồi lại đợi, trái tim em tràn đầy vui sướng, cứ thích thú chờ đợi, rồi dần dần trở nên lo lắng hoảng sợ, cuối cùng lại là thất vọng.”

“Tiểu Phong sẽ không để em phải chờ đợi mỗi ngày như thế, anh ấy cũng sẽ không làm em thất vọng, sẽ không khiến em cảm thấy lo lắng sợ hãi như thế. Thậm chí em còn thấy sợ hãi, cuối cùng thì anh có thích em không? Có phải anh hối hận vì hôm ấy đã hôn em không? Em cứ lo lắng chờ đợi từng ngày như thế, anh có biết không? Đối với Giang Ly, em không có chút chắc chắn nào, em không biết khi nào thì có thể gọi điện cho anh, không biết anh có đang bận hay không. Em đối với anh rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Có phải anh chỉ đang chịu trách nhiệm cho những chuyện đã xảy ra trong quá khứ hay không? Thái độ của anh lúc nóng lúc lạnh, mỗi ngày trái tim của em như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc thì vui sướng, lúc lại lo lắng sợ hãi. Tiểu Phong sẽ không tạo cho em loại cảm giác như thế, anh có biết khi ấy em nhớ Tiểu Phong như thế nào không? Anh không biết, anh vốn không hề biết…”

“Xin lỗi.” Anh chưa bao giờ nghĩ đến, thì ra anh lại khiến cô sinh ra loại ảo giác như thế.

Dư An An lắc đầu: “Em hiểu rõ, anh và anh ấy hoàn toàn khác nhau. Anh là Giang Ly, anh có cuộc sống của chính mình, có gia đình tốt đẹp, có bố mẹ, có em gái, có bạn bè, có sự nghiệp khổng lồ, có rất nhiều thứ em không biết, cũng có rất nhiều chuyện em không thể tham dự vào. Mà đối với Tiểu Phong, em là toàn bộ của anh ấy, trong thế giới khi ấy của anh ấy, chỉ có một mình em, em là duy nhất của anh ấy, cho nên anh ấy mới có thể chuyển động vây quanh em, để em được hưởng thụ cảm giác được anh ấy cưng chiều trong lòng bàn tay của mình, hưởng thụ cảm giác trong mắt anh ấy chỉ có một mình em, hưởng thụ cảm giác lúc nào cũng được yêu thương. Em hiểu rõ, nhưng khi ấy em thật sự rất đau khổ. Em cứ chờ rồi lại chờ, chờ điện thoại của anh, chờ tin nhắn của anh. Khi thì ngọt ngào khi thì chua xót, nhưng từng ngày trôi qua, anh vẫn không hề có bất kỳ tin tức gì, vậy mà em vẫn nhớ đến anh như thế, vẫn nhớ anh không thôi.”

“Trái tim của em khi ấy tràn đầy đều là anh, em rất gấp gáp muốn phân chia rõ tình cảm đó. Em cũng rất mâu thuẫn, người em vẫn luôn tìm kiếm là Tiểu Phong hay là anh? Đẩy anh ra, thật ra chính em cũng không hề thấy tốt hơn chút nào.”

“Nhưng bây giờ, hiện tại những chuyện đó đều không quan trọng nữa rồi, bởi vì em biết, em thích anh. Cho dù anh là Giang Ly hay là Tiểu Phong thì em đều thích anh, các anh là cùng một người, em không muốn so đo nhiều như thế. Chỉ cần anh vẫn khỏe mạnh, bình anh là được, thật đấy, em chỉ cần như thế thôi. Cầu xin anh, anh đừng, không cần tìm lại ký ức gì hết, anh không được bướng bỉnh giống như Tiểu Phong, tính cách của các anh hoàn toàn quá giống nhau, vì đạt được mục đích mà mặc kệ an toàn của bản thân.” Cô nói hết mọi thứ, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, có chút lo lắng và sợ hãi, rồi lại kiên định như thế. Cô thích anh, mặc kệ anh có là ai.

Trong lòng Giang Ly rất chấn động, lần đầu tiên anh nghe thấy cô thổ lộ, mà đối tượng thổ lộ, không phải Tiểu Phong mà là Giang Ly anh.

Anh bất ngờ kéo cô vào trong ngực, tình cảm muốn lớn dần lên cần phải có một quá trình, cần có sự từng trải, thời gian sẽ cho anh biết mọi đáp án mà anh muốn.

Hiện tại anh có thể hiểu ra được, anh và Tiểu Phong có khác biệt.

Mà cô, cũng yêu Giang Ly.

Anh ôm chặt lấy cô, dùng mọi sức lực của mình ôm chặt lấy cô, như muốn hòa cô vào trong máu thịt, mãi mãi ở bên cạnh anh.

Dư An An ôm lại anh: “Đừng đi có được không?”

“An An, anh đã quyết định rồi, sẽ không lâu quá đâu. Anh có tuyến đường đi, rất nhanh sẽ có thể ra ngoài được.”

Thấy cho dù mình có khuyên như thế nào thì anh cũng đều không nghe, cô đành nói: “Được, nếu anh nhất định muốn đi, vậy hãy dẫn em theo.”

“Không được, em về Ninh Hải đợi anh.”

“Anh đừng để em phải chờ đợi nữa, em không muốn chờ, dẫn em theo.”

“An An, em cũng biết nơi đó nguy hiểm, anh không muốn em đặt bản thân vào nguy hiểm.”

“Anh có thể đi vậy tại sao em không thể đi, anh đừng quên, em cái gì cũng nhớ rõ. Từng gốc cây ngọn cỏ, bao gồm cả hang động lẫn nguồn nước, em đều nhớ rõ hết. Em sẽ hỗ trợ cho anh, khi anh đau đầu, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh, kể cho anh nghe chuyện lúc trước.”

Giang Ly lắc đầu, anh sẽ không đồng ý để cô đặt bản thân vào nguy hiểm, cô đã từng trải qua một lần rồi, như vậy là đã đủ rồi.

Anh ôm lấy mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành: “An An ngoan nào, quay về Ninh Hải nhé.”

Dư An An đột ngột đẩy anh ra, tức giận quát lên: “Không được, em không về.”

Cô nói xong câu này, mọi người tụ tập quanh đống lửa bên cạnh đều nghe thấy, mọi người hai mặt nhìn nhau: “Làm sao thế, hình như là giọng của An An.”

Mọi người lần lượt bò dậy, đi về phía bên này.

Lúc này hai người đều đã đứng dậy, Dư An An nhìn Giang Ly, kiên định nói: “Anh không cho em đi thì anh đừng hòng đi.”

“Không được, anh sẽ không cho em đi.” Lúc trước anh không nói cho cô biết chính là lo cô sẽ có ý kiến, đến lúc cuối cùng, sắp phải rời khỏi núi anh mới nói cho cô biết, anh cần phải đi, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô đi.

Dư An An nắm chặt hai bàn tay: “Không được, không được, không được, anh nói không được thì lại được, tôi nói không được thì không được đúng không? Anh nghĩ anh là lão Thiên Vương, bà mẹ nó em cứ không nghe theo anh đấy.”

Lúc mọi người lũ lượt chạy đến thì nhìn thấy hai người đang cãi nhau.

Chu Lệ Lệ chạy chậm đến đẩy Dư An An ra, cười lấy lòng với Giang Ly: “Giang tổng, ngài đừng để ý, tính tình của An An không được tốt lắm, không phải cô ấy cố ý tức giận với ngài đâu.”

Dư An An vốn đang tức giận, thứ này lại chạy ra, cô đột ngột đẩy cô ấy ra: “Đi sang một bên, không phải chuyện của cô.”

Ngay lúc Chu Lệ Lệ đang muốn cãi lại, Đàm Tung làm cấp trên của Dư An An đương nhiên phải mở miệng nói, anh ấy cũng sợ đắc tội với Giang Ly: “An An, sao lại nói chuyện như thế với Giang tổng, có việc gì mọi người cứ bàn bạc lại với nhau, cãi nhau làm gì.”

Giang Ly không quan tâm đến những người khác: “Anh nói rồi, anh sẽ nhanh quay lại sau.”

Dư An An cười lạnh: “Giang Ly, em nói cho anh biết, chỉ được chọn một trong hai, hoặc là anh quay về Ninh Hải với em, hoặc là em đi cùng với anh.”

“An An.” Giang Ly chợt nhận ra, tính cách bướng bỉnh của Dư An An cũng rất cứng.

Mắt của Dư An An như phun ra lửa, cô nhìn chằm chằm Giang Ly, thấy thái độ của anh vẫn không hề thay đổi gì, cô cắn răng xoay người chạy đi.

Giang Ly nhấc chân đuổi theo. Mọi người thấy vậy cũng không hiểu rốt cuộc vì sao lại như thế này, Đàm Tung và mấy người khác cũng muốn đuổi theo lại bị Mâu Dương vội vàng ngăn lại ở phía trước.

“Mọi người đều về đi.”

Đàm Tung nói: “Mâu tổng, chuyện này…”

Mâu Dương nhếch mày, gật đầu nói: “Thật ra đây đều là việc riêng của bọn họ.”

Việc riêng?

Mọi người: …

Đàm Tung nhớ đến chuyện lần trước hai người cùng uống chung một chai nước, lúc đi đường cũng đi chung với nhau. Đường núi khó đi, thỉnh thoảng nhìn qua giống như Giang Ly đang kéo Dư An An vậy.

Anh ấy đang định mở miệng, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở lại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back