Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 95: Ngoại truyện 2



Gần đây Giang Ly rất bận, Dư An An cũng bận nhưng không không bận bằng anh, anh là bận đến mức không thấy bóng đâu.
Đi công tác suốt một tuần, mỗi ngày đều gọi điện thoại nhưng không thấy người về.
Dư An An tính từng ngày từng giờ, chờ đợi mòn mỏi không biết khi nào anh về nhưng lại không hỏi, vì nếu hỏi sẽ tỏ ra mình không hiểu chuyện, dù sao anh đang đi làm việc chứ không phải đi chơi.
Có điều cô vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Chiều thứ năm, Dư An An nhận được cuộc điện thoại của Giang Tiểu Nguyên: “Chị An An, chị tan làm chưa?”

Dư An An chống tay lên trán, ánh mắt nhìn chăm chăm cái máy tính, vẻ mặt uể oái đáp: “Sắp rồi.”
“Chúng ta đi chơi đi.” Giang Tiểu Nguyên vui vẻ nói.
Dư An An không hề có hứng thú: “Chị không muốn di chuyển, hôm nay em rảnh à?”
“Thực tập rảnh lắm.” Giang Tiểu Nguyên ra hiệu với người bên kia rồi tiếp tục nói: “Anh em có bảo khi nào về không?”
“Không.”
Giang Tiểu Nguyên bĩu môi với người bên cạnh: “Thế tối nay chúng ta đi dạo phố sau đó ăn cơm, đã lâu rồi em chưa đi shopping, nha nha, chị đi với em nha.”
“Bắt buộc là hôm nay à?” Cô thật sự không muốthậm.
“Đúng vậy, em chỉ rảnh mỗi hôm nay.”
“Oke, em nói địa chỉ đi, lát tan làm chị qua đó.”
“Quảng trường Ninh Hải ạ.”
“Được nếu không kẹt xe thì tầm năm rưỡi chị đến.”
Cúp điện thoại, Dư An An nắm chặt điện thoại, khó chịu quá, hôm nay là sinh nhật cô, một tháng trước đã nói rồi không lẽ Giang Ly bận đến mức quên luôn?
Cô không muốn gọi điện giục anh về nhưng dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên ở bên nhau nên cô rất quan tâm.
Tới giờ tan làm, Dư An An dọn đồ lên xe đi quảng trường.
Thời tiết giữa tháng mười ấm áp thoải mái, hạ cửa sổ xe xuống gió mát thổi vào quét đi cơn buồn bực trong lòng, Dư An An giơ tay lau mũi, không về thì tôi, quên cũng chẳng sao, không phải chuyện gì lớn cả.
Chỉnh đốn lại tâm trạng mở bài nhạc vui vẻ chạy đến quảng trường Ninh Hải, đỗ xe xong thì gọi điện cho Giang Tiểu Nguyên.
“Chị đến quảng trường Ninh Hải rồi, em đang ở đâu?”
Giang Tiểu Nguyên đáp: “Em ở sườn bắc quảng trường, em đứng dưới tòa nhà cao nhất chờ chị nha.”
Dư An An liếc qua: “Oke, chị qua đó liền.”
Khi đi ngang qua quảng trường thấy một đám người trẻ tuổi nhảy Street Dance, chơi ván trượt, hoocmon năng động tỏa ra khắp nơi. Đã lâu rồi cô chưa ra ngoài hoạt động cảm thấy cơ thể đang dần cứng nhắc, nên tìm thời gian phát triển thân thủ thôi.
Tiếng điện thoại vang lên, lấy ra xem hóa ra là Nhị Sa.
Rạng sáng Nhị Sa nhắn tin tới còn gửi món quà sinh nhật là áo khoác qua đường bưu điện đến đây.
Hà Sa Sa và Khúc Tinh Vĩ đã đăng ký kết hôn nhưng chưa làm hôn lễ, hiện tại Nhị Sa đang sống trong nhung lụa, Khúc Tinh Vĩ hầu hạ cô ấy chẳng khác gì lão Phật gia, lạnh quá không được nóng quá không ổn, tóm lại là rất hạnh phúc.
Dư An An bấm nghe, âm thanh của Nhị Sa truyền tới: “Hôm nay cậu đi đâu chơi với Tiểu Phong nhà cậu thế?”
“Đừng nói nữa. Giang Ly đi công tác chưa về.” Nhắc tới cái tên tra nam này là lại thấy đau thương.
Hà Sa Sa chậc lưỡi: “Chẳng lẽ anh ấy không biết hôm nay là sinh nhật cậu à?”
“Chắc là bận quá nên quên.” Dư An An than nhẹ một tiếng.
“Cậu mau gọi điện thoại cho người ta đi, tớ phát hiện bọn đàn ông có cái tật nếu cậu không nói thì bọn họ sẽ không hiểu, chờ sau khi cậu giải thích thì mới ngớ ra, trước kia cậu cứ im lặng suy nghĩ lung tung mà họ lại chẳng biết tại sao cậu lại nghĩ thế.”
Dư An An nhún vai: “Không gọi đâu, anh ấy đang bận lắm.”
Sắc mặt Giang Ly lạnh lùng có điều rất dính cô, không phải bất đắc dĩ thì anh sẽ không đi công tác lâu như vậy, thậm chí đã một tuần rồi chưa về. Hồi trước khi đi công tác toàn cố gắng xử lý xong xuôi mọi việc nửa đêm còn mua vé máy bay về Ninh Hải ngay, lần này nhất định công việc cực kỳ bận rộn, cô hiểu, đàn ông ấy à lấy sự nghiệp làm đầu, cô không thể kéo chân sau anh được.
“Thế để tớ gọi.” Hà Sa Sa oang oang.
“Đừng gọi, tớ và Tiểu Nguyên hẹn nhau đi dạo phố, cậu thế nào rồi?”
“Tớ cũng ổn, cậu đừng lo, tên nhóc này nghịch lắm lúc nào cũng đá tớ hết.”
Dư An An đã đến dưới tòa nhà cao ngất ngưởng: “Thôi tớ cúp đây, tớ thấy Tiểu Nguyên rồi.”
“Được, cậu thực sự không định gọi cho Giang Ly đấy à?” Cô ấy cảm thấy việc này nên để Giang Ly biết, sinh nhật đầu tiên ở bên nhau rất quan trọng.
“Ừ, cậu đừng có gọi cho anh ấy đấy, nếu không đừng trách tớ trở mặt.”
“Rồi rồi rồi.”

Cúp điện thoại, Dư An An đi đến chỗ Tiểu Nguyên đang đứng giữa một đống người.
Giang Tiểu Nguyên cao gần 1m7, cơ thể thon thả cả người mặt một bộ đồ thời thượng hai mắt sáng ngời, đặt ở trong dòng người qua lại chẳng khác nào hạc giữa bầy cò.
Cô đi tới vỗ vai cô bé.
Giang Tiểu Nguyên quay đầu, đôi mắt lấp lánh nụ cười: “Chị An An, chị đến rồi.”
Dư An An nhìn vào trong: “Tới nơi này làm gì, chỗ này có gì mà đi dạo?”
Giang Tiểu Nguyên cười ha ha: “Có trò hay, hôm nay bạn của em cầu hôn ở trong đó.”
Dư An An vừa nghe là cầu hôn thì nụ cười trên mặt mang theo chút mất mát, hôm nay là sinh nhật cô nhưng Giang Ly không có ở đây, ngoài miệng thì im lặng không nói cho anh biết có điều trong lòng cực kỳ cực kỳ muốn nói cho anh, chậc mâu thuẫn quá!
“Vai chính đến chưa?”
“Vẫn chưa, chị ấy không biết.”

Dư An An ôm tay cô bé: “Em kêu chị tới đây chỉ để xem cảnh cầu hôn?”
Giang Tiểu Nguyên ôm lấy bả vai cô: “Chị An An, chị đi xem với em đi sau đó em mời chị đi ăn cơm.”
“Em không đi chúc mừng với bạn à?”
“Em muốn ăn cơm với chị, anh em không có ở nhà em phải thay anh ấy đi chơi với chị chứ.”
Dư An An bĩu môi: “Em giám sát chị thay anh em thì có, sợ chị ra ngoài tìm tiểu thịt tươi đúng không?”
Giang Tiểu Nguyên không đồng ý: “Có tiểu thịt tươi nào tươi trẻ mơn mởn như anh trai em? Đẹp trai hơn anh trai em, giàu hơn anh trai em hả? Có thì mau ra đây PK một trận đê.”
“Nhìn em đắc ý kìa, được được được anh trai em đẹp nhất, giàu nhất tuyệt nhất oke?”
Hai người bấm thang máy lên tầng 26, vừa ra khỏi thang máy đã biết đó là hội sở, cả tầng được trang trí theo phong cách cổ xưa.
“Em vào đi, chị chờ bên ngoài.”
“Được, lát mở màn em gọi chị qua.”
Cô gật đầu, Giang Tiểu Nguyên đi vào trong còn cô tìm sô pha ngồi xuống cầm điện thoại trả lời tin nhắn chúc mừng sinh nhật của bạn bè.
Trả lời xong muốn nhắn cho Giang Ly một tin hỏi anh đang làm gì cuối cùng vẫn rời khỏi giao diện Wechat.
Rất nhanh, Giang Tiểu Nguyên đã quay trở lại kéo cô vào tham quan hội sở.
Lúc này trong hội sở không có khách, Giang Tiểu Nguyên nói hội sở đã được người bạn cầu hôn của cô bé bao hết, cô bé có quen biết ông chủ của hội sở này, là bạn của Giang Ly, Phương Triển Hi mở ra chơi.
Dư An An vừa nghe mở ra chơi mà đã lớn như này, đám công tử này con mẹ nó đúng là có tiền.
Một lát sau, điện thoại của Giang Tiểu Nguyên vang lên: “Chị An An, chúng ta vào thôi.”

Hai người đi vào sảnh hội sở rộng hơn 200 mét vuông, cả đống người đang tụ tập ở đó, cô cũng không quan tâm đó là ai, dù sao cũng không quen biết.
Đột nhiên trên màn hình lớn bắt đầu chiếu hình ảnh.
Dư An An dừng bước chân, ánh mắt chăm chăm lên màn hình, từ những bức ảnh chiếu lúc hai người quen nhau, hiểu nhau đến chia tay cuối cùng là về núi Lĩnh An và nắm tay nhau đến giờ.
Những hình ảnh ấy lướt qua mắt tạo thành thước phim chiếu trong đầu.
Từng bức được lướt qua, Dư An An càng nhìn hốc mắt càng ướt.
Cuối cùng, gương mặt điển trai của một người đàn ông xuất hiện, Giang Ly mỉm cười: “Sinh nhật vui vẻ nha bảo bối của anh.”
Dư An An mím môi, nén tiếng nức nở vào trong cuống họng nhưng càng ép càng khó chịu, cô giơ tay che miệng chớp mắt, những giọt nước mắt hạnh phúc nhỏ xuống.
Đúng lúc này Giang Ly cầm bó hoa tươi bước tới, mỗi bước là mỗi lần anh gõ vào trái tim cô, bộp bộp bộp….
Anh đứng trước mặt cô, đôi con ngươi phản chiếu sự yêu chiều, nụ cười tươi tắn ấm áp.
Anh đưa hoa trong tay tới trước mặt cô: “Sinh nhật vui vẻ.”
Dư An An hít mũi, nhận hoa, vừa cầm hoa một cái đã đánh Giang Ly một cái: “Hại em nghĩ lung tung còn tưởng anh quên rồi cơ, ai bảo anh lừa em, ai cho anh lừa em.”
Cô nện từng cái lên người anh, Giang Ly cầm lấy tay cô nắm vào lòng bàn tay: “Sao anh quên được chứ.”
Sao anh có thể quên, những chuyện về cô anh đều ghi tạc vào đầu, những hình ảnh đã đi qua từng thứ từng thứ hiện về tìm anh, anh có lỗi, anh bất lực, những chuyện có thể nhớ kỹ thì tuyệt đối không dám quên, cũng không bao giờ quên.
Anh nhéo bàn tay gầy nhỏ của cô, gảy gảy từng ngón tay che chở dưới lòng bàn tay mình, đôi mắt nhìn thẳng vào hốc mắt ngấn nước của cô, giơ tay lau nước mắt cho Dư An An: “An An, từ khi quen em ở núi Lĩnh An, đến Tân Ninh yêu nhau sau đó là chia lìa, rồi về tìm em thời gian không dài, nhưng lại là chuyện ly kỳ nhất trong đời anh. Có đôi khi anh nghĩ Tiểu Phong nghèo như vậy, vô dụng đến thế vì sao em lại thích anh, chắc đó là duyên phận.”
“Có đôi khi anh nghĩ, anh đã quên em sao em không trách anh, còn đứng trên lập trường của anh tìm cớ thay anh, đây là chỗ đáng quý của em, hiểu chuyện đến mức làm anh đau lòng.”
“Nhìn thấy em cố gắng cho cuộc tình của chúng ta như vậy, em chưa bao giờ bỏ cuộc em chưa bao giờ từ bỏ anh hết. An An, anh cảm ơn em, chân thành cảm ơn em, em tới tìm anh giúp Giang Ly tìm lại Tiểu Phong đã mất giúp Tiểu Phong tìm An An đã đi.”
Anh cầm chặt bàn tay của cô, hai tay run rẩy, nhưng trái tim rất kiên định.
Anh mím môi giơ tay lau hai hàng nước mắt của cô, cô không thể phân biệt được lúc này mình vui hay ngạc nhiên, cảm động hay đau buồn cho quá khứ nữa, những cảm xúc khó tả hòa vào nhau khiến cô nhất thời mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ chớp mắt nhìn anh, cho dù nước mắt đã làm mờ đi tiêu điểm thì vẫn thấy rõ gương mặt của anh.
“An An anh đã từng nghĩ nếu lúc ấy em từ bỏ anh và có một ngày anh nhớ lại hết tất cả thì mọi chuyện sẽ thế nào.”
“Anh không dám tưởng tượng, anh nghĩ mình sẽ hận em cả đời, đồng thời cũng hận bản thân cả đời.”
“Cảm ơn em, An An, anh yêu em. Tiểu Phong yêu em, Giang Ly cũng yêu em, Tiểu Phong và Giang Ly đều yêu Dư An An, yêu toàn bộ không giữ lại chút gì.”

Giọng Giang Ly trầm thấp, mỗi một câu chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng, yêu cô, rất rất yêu cô.
Dư An An khẽ gật đầu cô cũng thế, yêu anh, rất rất yêu anh, yêu anh điên cuồng.
Giang Ly lấy hộp nhẫn trong túi áo ra rồi quỳ xuống: “An An, chúng ta kết hôn nhé?”
Lúc này Dư An An đã khóc không thành tiếng, trải qua lần sinh tử, trải qua sự ly biệt cô vẫn yêu anh, dù anh là Tiểu Phong hay Giang Ly, dù anh có giàu hay nghèo thì cô cũng yêu anh.
Toàn bộ hội sở im lặng, không có tiếng hoan hô hay tiếng chúc mừng, trong thời khắc quan trọng này chỉ có hai người.
Dư An An vươn tay duỗi năm ngón ra, nói: “Giang Ly nếu có một ngày anh còn dám quên em…”
Giang Ly trả lời một cách chắc nịch: “Chắc chắn không.”
“Nếu xuất hiện tình hình ấy lần nữa em sẽ đá anh ra khỏi cửa cho dù anh có nhớ ra thì cũng đừng hòng mò vào.”
Giang Ly tưởng cô nói mình sẽ rời đi rất xa ai ngờ cô vẫn chừa lại đường sống cho anh, chỉ cần cô còn ở trong nhà thì đó chính là nhà của bọn họ.
Nhưng anh sẽ không cho phép tình huống ấy xảy ra lần nữa.
Giờ mạng của anh là của cô, anh sẽ không tự tiện đặt cược mà sẽ quý trọng bảo vệ nó.
Khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo vào ngón áp út, cả khán phòng nổ ra tiếng reo hò và tiếng sâm panh, nhưng ánh mắt của Dư An An chỉ dành cho anh.

Giang Ly ôm cô, giữa hai người là bó hoa to, Dư An An ném sang một bên xoay tay ôm eo anh: “Giang Ly, em yêu anh, mãi mãi yêu anh.”
Giang Ly khẽ hôn trán cô: “An An, anh yêu em, mãi mãi, mãi mãi yêu em.”
Lần này Giang Ly đi công tác không phải vì chuyện công mà vì chuyện riêng, trên tay Dư An An là chiếc nhẫn sáng lấp lánh được anh tìm người định chế, từ việc lựa chọn kim cương, đến việc lựa chọn kiểu dáng, rồi qua chế tác gia công, mới kịp ngày cầu hôn cô.
Mấy ngày nay cô không biết anh nhớ cô đến mức nào, mỗi đêm nhắm mắt là mất ngủ.
Có cô bên người đầu của anh không còn đau nữa, chỉ cần bên người không có cô là đầu sẽ đau một lúc.
Anh biết, cô là thuốc của anh, thấy cô là anh sẽ khỏi mà không cần trị liệu.
 
Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 96: Ngoại truyện 3



Lễ tình nhân.
Lễ tình nhân mỗi năm Dư An An toàn bị ngược chó, năm nay cô đã có Giang Ly, cô cũng muốn người khác phải chịu đựng lại đồng thời hưởng thụ ngày tình nhân ngọt ngào.
Công ty cô đã bắt đầu nghỉ đông, nhưng Giang Ly vẫn đang tăng ca, hồi sáng Dư An An đã hẹn anh tối nay sẽ đi chơi với nhau.
Dư An An xách túi đi dạo trong trung tâm thương mại xem những thời trang mùa xuân mới cho ra thị trường, cô mua cho mình hai bộ thấy hợp nên mua cho Giang Ly một bộ, tuy anh toàn mặc tây trang tự định chế nhưng anh không kén chọn chỉ cần cô mua thì gì anh cũng mặc.
Ví dụ có một lần Giang Ly mặc áo trắng hoodie, quần jean màu lam nhạt đi giày vải trắng đi làm.
Khiến tất cả các nhân viên đều sôi trào, lần đầu tiên đại Boss Giang mặc theo kiểu mát mẻ y chang tiểu thịt tươi như vậy! Vừa sạch sẽ vừa trắng trẻo vừa nâng cao giá trị nhan sắc, tô điểm dáng người cao dài rắn chắc, tóm lại siêu siêu siêu đẹp!
Khi Dư An An nhận được điện thoại của Giang Ly cô đang ngồi tại chỗ nghỉ ngơi uống nước.
“Em đang ở đâu, anh đến tìm em.” Giang Ly vừa nói vừa đi ra khỏi văn phòng.
Dư An An duỗi chân vui vẻ uống nước: “Quốc Mậu.”
“Được, hai mươi phút nữa anh tới.”
Cúp điện thoại, Dư An An lấy chiếc hộp hình chữ nhật ở trong túi ra, đây là quà cô tặng cho Giang Ly, không biết anh sẽ tặng mình quà gì nhỉ?
Dư An An nở nụ cười ngây ngô, Giang Ly sẽ tặng gì cho cô đây, tặng gì đây ta, chẹp chẹp thật đáng mong đợi!
Cô lướt điện thoại, thời gian trôi qua thấy đã đến lúc cô liền đứng dậy đi xuống tầng.
Đi xuống ven đường rồi đứng yên, thấy Giang Ly tới thì vẫy tay, Giang Ly dừng xe ở bên cạnh người cô.
Giang Ly xuống xe, thấy cô chỉ mặc mỗi áo gió bèn nắm chặt cổ áo của cô: “Mặc ít như thế mà không lạnh à?”
Cô lắc đầu, đưa nước ấm tới trước mặt anh: “Anh uống không?”
“Em tự uống đi, lên xe.” Anh xách túi của cô đặt vào xe.
Dư An An ngẩng đầu, con ngươi chuyển động nhìn khắp nơi, trong đó toàn là ánh sáng lấp lánh: “Ý, hôm nay là lễ tình nhân.”
“Anh biết.” Giang Ly duỗi tay xoa tóc cô, một ngày không vuốt ngứa tay cực kỳ.
Dư An An bĩu môi: “Không có chương trình gì sao?”
“Em muốn chương trình gì?” Anh hỏi lại.
“Phải đợi em nói nữa, sao anh không tự nghĩ đi?” Dư An An nhíu mày.
Giang Ly đưa tay đặt lên vai cô: “Tiểu Điềm Điềm có ý gì hay mời chỉ giáo.”
Dư An An liếc xéo anh một cái rồi đẩy anh ra, kéo cửa xe cẩn thận quan sát ở ghế sau, trống trơn không có gì hết, cô đóng sầm cửa se lại, thở phì phò, lễ tình nhân mà không có hoa, đồ Giang Ly thối, đồ Tiểu Phong ngu ngốc, đồ ngốc, đồ ngu ngốcccccccc!
“Sao lại không vui rồi, hay là tối nay chúng ta đi xem phim nhá?”
Dư An An thở hổn hển vặn đầu không nhìn anh.
“Hay đi ăn cơm?” Giang Ly khom lưng dỗ cô.
Dư An An hừ hừ, vẫn ngó lơ anh.
“Hoặc đi công viên trò chơi, chẳng lẽ em muốn ngồi ngựa gỗ?” Giang Ly nâng mặt tiếp tục trêu cô.
Cô đập vào tay anh: “Không đi, không đi.”
“Vậy em muốn làm gì?”
Thấy cô bơ mình Giang Ly đành ngồi xổm trước mặt cô: “Em nói cho anh biết đi An An, em đừng lơ anh mà, em muốn gì thì em phải nói, em không nói sao anh biết được.”
Dư An An bĩu môi: “Lễ tình nhân mà không có quà à?”
Giang Ly ngẩn người, Dư An An thấy vẻ mặt của anh thì bực mình duỗi tay đẩy anh: “Biết ngay không quên chuẩn bị mà, chuyện này cần con gái nói ra anh thật quá đáng!”
Giang Ly bị đánh vài cái, dù sao Dư An An không nỡ đánh thật, mỗi một cái như đang gãi ngứa thoải mái vô cùng.
Giang Ly đứng dậy, dùng chìa khóa mở cốp, nháy mắt một màu đỏ chói của hoa hồng đập vào mắt Dư An An làm cô giật mình: “Nhiều vậy ư?”
“Qua nhìn xem vẫn còn nữa đó.”
Giang Ly cầm tay cô đi ra sau đuôi xe. Dư An An phát hiện giữa rừng hoa hồng đỏ có một hình trái tim ở giữa hình trái tim có một chiếc hộp to, cũng màu đỏ.
“Mở ra nhìn xem.”
Dư An An không biết là gì nhưng cứ cảm thấy nhất định sẽ rất khác nhau.
Cô cẩn thận lột lớp hoa hồng ra, cởi dải ruy băng mở nắp lên, cô ngẩn người, hình như là quần áo, nhưng quần áo đâu cần gói đẹp đẽ như này: “Gì vậy?”
Giang Ly cúi người, lấy đồ ra, nháy mắt một chiếc lễ phục dài chạm đất hiện ra trước mắt cô.
Dư An An giật mình che miệng, đây… Đây là bộ lễ phục định chế cao cấp xa xỉ khi cô và Giang Tiểu Nguyên đi dạo phố đã nhìn thấy sao? Lúc ấy cô chỉ thấy nó rất đẹp chẳng qua cô không ngờ có một ngày nó sẽ thuộc về mình.
Cô chưa từng mặc bộ lễ phục nào xa hoa đến thế, thậm chí cảm thấy bản thân không hợp với nó, nhưng khi bộ này xuất hiện trước mặt mình cô cực kỳ kích động.
“Có thích không?” Anh hỏi cô.
Dư An An gật đầu thật mạnh: “Thích, Giang Ly, em mặc bộ này có hợp không?”
“Hợp, An An mặc gì cũng đẹp.”
Đột nhiên Giang Ly chuyển thành Tiểu Phong, ghé sát lại gần cô: “An An không mặc gì là đẹp nhất.”
Dư An An: “....”
Tự dưng cô nhớ đến giá cả của bộ lễ phục, sau đó lại giơ tay đánh anh: “Một bộ hơn trăm vạn, anh là đồ khốn, anh đang lãng phí đấy có biết không?”
Giang Ly gật đầu liên tục: “An An nói rất đúng, An An nói gì cũng đúng.”
“Đồ đàn ông phá của.”
Giang Ly lại gật đầu: “Sau này tài chính trong nhà đều do em quyết định, em muốn tiêu sao thì tiêu.”
“Anh nghĩ hay lắm bảo em giữ tiền hả? Anh muốn em mệt chết à?”
“Vậy để anh giữ cho tránh để An An mệt.”
Giang Ly nghiễm nhiên thành một người bị vợ quản nghiêm, An An nói gì cũng đúng, An An nói gì là làm ngay, An An mãi mãi là nhất, tin An An sẽ luôn hạnh phúc.
Dư An An hừ một tiếng, cầm lấy bộ đồ trong tay Giang Ly ôm vào ngực sau đó quay lên xe.
Giang Ly đóng cốp ngồi vào ghế điều khiển, bên trong xe ngăn cách với thế giới bên ngoài, thấy cô vui vẻ nhìn lễ phục chứ không thèm quan tâm đến anh, Giang Ly bị ngó lơ lập tức cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.
Dư An An đánh anh, đẩy anh, đang ở trên đường mà cứ thích ứng ừng nưng đi!
Chậc người qua đường không nhịn được lắc đầu, một bộ quần áo có giá hơn trăm vạn, đúng là người có tiền!
Giang Ly đưa Dư An An đến một nhà hàng, toàn bộ tầng hai đều được anh bao trọn gói, lần đầu tiên Dư An An trải qua lễ tình nhân lãng mạng đến thế, cô nghĩ nhất định cô sẽ nhớ ngày lễ hôm nay suốt đời.
“Bộ này nghiêm trang quá, em không có cơ hội để mặc.” Dù trong lòng Dư An An không nỡ nhưng vẫn thấy lãng phí, quá đắt mà cô lại không tham gia tiệc rượu gì đó, nên không có chỗ nào để phô dáng.
Giang Ly nói: “Để làm lễ phục mặc trong hôn lễ đi.”
Dư An An: “Anh nghĩ xa quá ha.”
“Không xa, đến tết hai nhà gặp nhau, lần đầu tiên gặp mặt chắc chắn sẽ bàn luôn chuyện kết hôn của hai ta đấy.”
Dư An An chớp mắt, hình như là vậy.
….
Chớp mắt đã đến tết Âm Lịch.
Giang Ly và người nhà đến Tân Ninh, lần đầu tiên đến nhà họ Mạc, người lớn hai nhà chính thức gặp mặt.
Bố mẹ Giang Ly, Giang Tiểu Nguyên cũng tới, nhà họ Mạc trừ Mạc Thần thì cả gia đình đều ở nhà.
Mọi người ngồi xuống nói chuyện bắt đầu khách sáo vài câu, sau đó nói đến chuyện hai đứa nhỏ, đề tài cũng dần nhiều hơn.
Mẹ Giang rất thích An An, câu nào cũng khen cô làm Dư An An nghe đến mức hai tai đỏ bừng, cô cảm thấy hơi ngại, cô đâu tốt đến thế.
Dư An An hỏi mẹ: “Mẹ ơi anh Thần không về ạ?”
“Có về nhưng vừa đến nhà là chạy đến viện nghiên cứu ngay.”
Mạc Thần bị điều đến Ninh Hải, lúc trước là tạm thời, năm sau chính thức có công văn xuống dưới trực tiếp đến viện nghiên cứu quân khu Ninh Hải làm luôn, lần này về là để xử lý chút chuyện trong đơn vị.
Dư An An nhìn về phía Giang Ly: “Anh Thần cũng về chắc anh sẽ được gặp anh ấy.”
Lúc ở Ninh Hải, Dư An An có đi ăn cơm với Mạc Thần một lần, lúc ấy Giang Ly đi công tác nên không gặp.
Giang Ly gật đầu, dù gì cũng là anh trai của An An, khi ở Ninh Hải anh đã muốn gặp một lần nhưng An An từ chối vì An An nói không thích gặp Mạc Thần, anh ấy cực nhàm và cũng cực khô khan.
Còn khô khan đến mức nào thì kiểu như con thiêu thân lao vào lửa, mới nói một câu đã chuyển cuộc trò chuyện vào chỗ chết.
Thời gian đã tới, mọi người đến khách sạn nổi tiếng ở Tân Ninh ăn tối, chú Mạc gọi cho Mạc Thần nói địa chỉ cho anh ấy biết bảo anh ấy xử lý xong việc thì nhanh chóng qua đó.
Đây là lần thứ hai Giang Tiểu Nguyên đến Tân Ninh, lần đầu đến đây để tìm Giang Ly, lần này đi theo bố mẹ đến bàn chuyện cưới xin chị An An, đúng là duyên phận mà.
Cô bé kéo tay Dư An An: “Vốn dĩ hai người là duyên trời định rồi.”
“Duyên phận tới thì tất nhiên sẽ gặp đúng người, em đẹp như thế chắc số đàn ông theo đuổi em phải xếp hàng từ Milan đến Paris mất.”
Giang Tiểu Nguyên vỗ vai cô: “Chị An An tinh mắt lắm!”
Dư An An nhướng mày: “Đương nhiên, em phải xem chị chọn người đàn ông nào kìa.”
Giang Ly đi đằng trước nghe thấy lời này, cả người sướng rơn, lòng tự tin cũng dâng trào.
Đoàn người tới khách sạn đi vào ghế lô.
Đang ăn cơm, Dư An An đi ra ngoài gọi điện thoại, Giang Tiểu Nguyên ngồi ngủ gà ngủ gật nghe các phụ huynh nói chuyện, sau đó thấy chán quá đứng dậy đi ra ngoài đi dạo.
Giang Tiểu Nguyên ấn thang máy, cửa vừa mở ra bỗng thấy có người đàn ông đứng thẳng tắp lạnh lùng, Giang Tiểu Nguyên ngẩn người, hình như quen quen nha.
Mạc Thần giương mắt, đôi con ngươi sắc bén bắn thẳng tới đây, thoáng chốc Giang Tiểu Nguyên bị ánh mắt này làm cho đông cứng, đây… Đây là….
Cô bé giơ tay chỉ người trước mặt, Mạc Thần lập tức đi ra thang máy, mí mắt cũng không nhấc lên, lướt qua người cô.
Giang Tiểu Nguyên mất một lúc mới nói thầm một câu chú nhỏ của Mạc Tử Tích?
Lỗ tai Mạc Thần rất thính, dù cô bé đã đè thấp giọng nhưng ba chữ chú nhỏ vẫn truyền rõ vào tai.
Đột nhiên anh ấy quay đầu, Giang Tiểu Nguyên bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm đành nở nụ cười xấu hổ vẫy tay với Mạc Thần: “Chào chú nhỏ ạ.”
Khóe môi Mạc Thần giật khóe miệng cuối cùng xoay người để lại cho cô bé một bóng dáng mờ nhạt.
Nhìn Mạc Thần biến mất, Giang Tiểu Nguyên vội vàng lấy điện thoại ra nhắn cho Mạc Tử Tích, điện thoại vang lên, cô bé mở miệng: “Tích Tích, cậu đoán xem tớ thấy ai nào.”
“Chu Gia Uy, Hoàng Tử Thao, Tô Mạnh Giai…” Những cái tên Mạc Tử Tích nói toàn là những anh chàng nổi tiếng đẹp trai, khi hai người ở với nhau toàn nói đến những người này, tuy không cuồng nhiệt nhưng vẫn thích, tóm lại dáng đẹp mặt xinh rất chuẩn.
“Không phải.” Cô nàng vội vàng ngắt lời: “Không liên quan đến mấy người kia.”
“Tớ không biết.” Chỉ một câu không đầu không đuôi sao cô ấy đoán được.
“Chú nhỏ của cậu, vừa nãy tớ gặp chú ấy, lúc đầu thì không nhận ra sau thấy ánh mắt lạnh lẽo của chú ấy tớ lập tức nhớ.”
“Cậu đến Tân Ninh à?”
“Sao cậu biết tớ ở Tân Ninh?”
“Nhà chủ nhỏ của tớ ở Tân Ninh, chú ấy được tạm thời điều đến viện nghiên cứu Ninh Hải.”
“Thì ra là thế, trùng hợp ghê.”

Dư An An đứng trước cửa gọi điện thoại vừa gọi vừa thấy Mạc Thần đi tới.
Cô tiến lên, cúp máy chào hỏi: “Anh Thần.”
Mạc Thần gật đầu: “Xin lỗi, anh đến muộn, xử lý việc trong đơn vị hơi lâu.”
“Không sao, công việc quan trọng hơn, bọn em cũng mới đến thôi.”
Mạc Thần gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Giang Ly chưa từng gặp Mạc Thần nhưng trong trí nhớ vẫn có người dùng ánh mắt như chim ưng để nhìn, mỗi nơi đôi mắt ấy nhìn qua đều trở thành lãnh địa của anh ấy.
Mọi người giới thiệu xong xuôi, hai người nắm tay gật đầu xem như chào hỏi.
Mạc Thần không nói nhiều lắm, anh hỏi tôi đáp còn không là im lặng.
Nhưng thái độ của anh ấy rất cung kính mặc dù đề tài không liên quan đến anh ấy cũng nghiêm túc lắng nghe, đây là tố chất là giáo dưỡng.
Dư An An vẫy tay với Giang Ly, hai người đi ra ngoài.
“Anh có ấn tượng gì về anh Thần không?” Cô hỏi anh.
“Có một chút.”
Đầu ngón tay của Dư An An cọ trên ngực anh, chọc vài cái: “Trước kia anh như bị bệnh tâm thần, thấy đàn ông là nâng cao cảnh giác, đây là anh Thần, em sợ tự dưng anh nhớ ra cái gì rồi làm chuyện ngu ngốc thôi.”
“Anh từng nói vậy à?”
“Đâu chỉ nói mà còn vì chuyện này cãi nhau một trận, anh còn ngủ ở phòng khách cả một đêm.”
Giang Ly hít một hơi: “Được lắm, em cãi nhau với anh vì anh ấy, còn để anh ngủ dưới sàn nhà.”
Mặt Dư An An tối sầm, nữa rồi đó: “Rối loạn nhân cách thì cũng phải chọn chỗ, hôm nay cho Giang Ly ra đi.”
Giang Ly ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: “Oke.”
Dư An An: “....”
Giang Tiểu Nguyên mở cửa thấy Giang Ly đang nói chuyện với một người đàn ông bên cửa sổ.
Cô bé đi lên vài bước, tập trung nhìn, ý không phải là chú nhỏ của Mạc Tử Tích à?”
Sao họ quen nhau thế?
Giang Tiểu Nguyên cất bước: “Anh?”

Giang Ly quay đầu thấy cô bé đã về nên vẫy tay.
Giang Tiểu Nguyên đi qua nhìn Mạc Thần.
Mạc Thần vẫn tỏ vẻ người sống chớ gần, ánh mắt lặng lẽ lia qua Giang Tiểu Nguyên.
Giang Ly vòng tay qua ôm vai Giang Tiểu Nguyên: “Đây là em gái em, Giang Tiểu Nguyên.”
Sau đó nói với Giang Tiểu Nguyên: “Đây là Mạc Thần, anh Thần, anh trai của An An.”
“Gì?” Giang Tiểu Nguyên tỏ vẻ khó tin, cô bé có nghe nói chị An An có anh trai vậy mà lại chú nhỏ của Mạc Tử Tích, trùng hợp quá ha!
Giang Ly vỗ lưng cô bé: “Chào đi, không có lễ phép gì cả.”
Giang Tiểu Nguyên cong môi, sau đó xoay mặt nhỏ nở nụ cười duyên: “Chào anh Thần, em là Giang Tiểu Nguyên.”
Mạc Thần mím môi gật đầu, phun ra hai chữ: “Chào em.”
Giang Tiểu Nguyên thấy rất sướng, sau này phải bảo Mạc Tử Tích sửa miệng, gọi cô bé là gì đây ta, chú nhỏ cô ấy là anh rể của em trai cô bé, vậy gọi cô là được.
Cô bé nhắn tin cho Mạc Tử Tích: Cậu đoán xem tớ đang ăn cơm với ai?
Mạc Tử Tích rep: Chú nhỏ của tớ?
Giang Tiểu Nguyên: Bingo, cậu đoán xem sao tớ và chú nhỏ cậu lại ăn cơm với nhau?”
Mạc Tử Tích: Do cậu và chú nhỏ của tớ có mối quan hệ mập mờ?
Giang Tiểu Nguyên: Chú lạnh lùng không phải thức ăn của tớ, tớ chỉ thích tiểu thịt tươi thôi. [Mặt chó]
Mạc Tử Tích: ?
Giang Tiểu Nguyên: Chú nhỏ của cậu là anh trai chị dâu tớ, ha ha ha ha, Mạc Tử Tích sau này cậu nên gọi tớ là cô nhỏ đê…
Mạc Tử Tích: Cậu chết đi!
….
Khi ăn cơm đã quyết định xong chuyện hôn lễ.
Dư An An không cảm thấy quá nhanh, thậm chí còn thấy chuyện hôn lễ là nước chảy thành sông, cứ tự nhiên đi đến bước này, tuy bọn họ mới quen biết nhau đúng một năm nhưng lại giống đã quen cả đời, cảm giác ấy khiến người ta sinh ra sự hạnh phúc đến thiên trường địa cửu.
Hôn lễ được ấn định vào ngày sáu tháng tư, bởi vì hôm đó là ngày đặc biệt, là sinh nhật Giang Ly.
Chuyện kết hôn làm Dư An An thấy hơi căng thẳng, cô nên chuẩn bị nên làm gì đây?
Cô kéo Giang Ly: “Em nên làm gì giờ, em chẳng biết gì cả.”
“Anh cũng không có kinh nghiệm nên cũng không biết.” Lúc này ánh mắt của Giang Ly cũng mơ màng.
Dư An An duỗi tay xoa mặt anh: “Không biết cũng chẳng sao, nhất định người lớn sẽ hiểu rõ hơn.”
“Em đừng lo, bố mẹ sẽ sửa soạn hết em cứ đi làm bình thường thiếu gì thì thêm vào là được.”
“Em thấy hơi bối rối xíu.”
Từ Tân Ninh về Ninh Hải, Dư An An vẫn ngây ngốc, kết hôn, cô phải làm gì, không thể ngồi xem mãi được.
À, chọn váy cưới, đi chụp ảnh cưới.
Ảnh cưới thì không cần chụp nhiều lắm bởi vì không quan trọng chọn vài concept rồi ấn máy là xong.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt chỉ còn đúng một tuần nữa là đến ngày diễn ra hôn lễ.
Mẹ bay từ Tân Ninh đến đây, thực ra cô định để mẹ ở nhà mình nhưng mẹ muốn ở khách sạn. Mẹ nói sắp kết hôn rồi không được ở với nhau.
Sau đó… Sau đó… Giang Ly cực kỳ buồn bã, cực kỳ tủi thân, anh ôm Dư An An hôn không ngừng, còn dính người hơn cả Ngưu Ngưu: “An An, đừng đi, đừng rời xa anh, không có em anh không ngủ nổi.”
Dư An An dỗ dành: “Ngoan, cố thêm mấy ngày nữa thôi.”
“Không, không có em anh không ngủ được, không muốn, không muốn!”
“Em và mẹ ở khách sạn, anh ở nhà, một tuần trôi qua mau lắm.”
Giang Ly bĩu môi đầy tủi thân, đôi mắt híp lại, nhìn đáng thương vô cùng: “Một ngày cũng không muốn, không có em anh không ngủ được.”
“Ngoan nào, nghe lời em.”
“Vậy em mau dỗ dành anh nhiều vào.”
Dư An An ấn anh ngồi bên mép giường, cô đứng trước mặt anh, vòng tay rắn chắc ôm chặt eo cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt điển trai: “Tiểu Phong ngoan, mấy ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn với nhau, kết hôn xong thì ngày nào cũng được ngủ chung, rất tốt có đúng không?”
“Không kết hôn thì ngày nào cũng ngủ với nhau.” Giang Ly giở trò chơi kiểu Tiểu Phong giỏi nhất.
“Nếu anh không nghe lời thì sau này đừng hòng ngủ với em.”
Giang Ly rất dễ đối phó, có nguyên tắc có đạo lý nhưng Tiểu Phong khác, chỉ cần mở hình thức Tiểu Phong ra thì đừng hòng nói cho anh hiểu, dù nói gì anh cũng tỏ vẻ tủi thân làm trái tim nát nhừ, sau đó là bó tay với anh.
“Làm xong ngủ tiếp.” Anh bĩu môi.
Đầu ngón tay của Dư An An chọc trán anh: “Trong đầu anh chỉ có mấy thứ này hả?”
“Trong đầu anh có nhiều thứ lắm, có cần anh nói cho em nghe không? Anh thích em ở trên, thích em nói mạnh hơn, thích em nói bỏ cuộc, thích em…”
Dư An An che miệng anh lại, cắn răng nói: “Đồ lưu manh.”
Giang Ly ôm lấy cơ thể của cô, cánh tay uốn éo ném người lên giường, cơ thể khổng lồ bắt đầu thả Tiểu Phong dùng sức cọ lên ngực cô, giống như ôm để thỏa nỗi nhớ một tuần không được gặp mặt.
Biệt thự này là Giang Ly mua hai năm trước, sạch sẽ an toàn tiện nghi, cơ bản không cần thay đổi gì nhiều.
Thêm vào ít đồ gia dụng mới, thu dọn một chút trang trí hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng rồi phấn hoa hồng cho nên cả phòng toàn là hoa hồng.
Mẹ Giang còn mua cho Dư An An một tủ quần áo, có thêm túi da và một chiếc xe, đương nhiên là xe tự động.
Quần áo túi xách là do Giang Tiểu Nguyên chọn cho, Dư An An cảm thấy rất đẹp, nhưng không hợp với cô cho lắm, với tính cách của cô mà mặc váy thục nữ là rất giả tạo.
Còn hai ngày nữa là đến hôn lễ, Dư An An nhờ Nam Tự làm phù dâu.
Cô và Giang Ly cùng nhau đi chọn váy cưới, giá cả đắt đến mức phải chậc lưỡi, nhưng cả đời chỉ kết hôn một lần, Giang Ly cũng thuộc hạng giàu có nên tất nhiên váy cưới được nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế làm riêng, tự tay may từng đường chỉ, mỗi một móc đều ẩn chứa sự tinh tế, mềm mại, cao quý.
Váy cưới được vận chuyển từ nước ngoài về Ninh Hải, cô gọi Nam Tự cùng đi thử váy cưới và lễ phục.
Khi Dư An An mặc váy cưới đi ra, Giang Ly đã đổi sang lễ phục giờ ngồi trên sô pha, ánh mắt cứ đăm đăm vào cô.
Chiếc váy cưới ren được khâu thủ công toàn bộ, có phần đuôi dài năm mét và không đính châu báu nào. Nó sạch sẽ, đơn giản và nhẹ nhàng.
Anh tiến lên ôm eo cô, nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương, hai người gắn chặt vào nhau, một người cao lớn đẹp trai, một người dịu dàng động lòng.
“An An đẹp quá!” Giang Ly hôn lên đ.ỉnh đầu cô, cằm cọ trên trán cô.
Lần đầu tiên Dư An An nhận ra bản thân cũng có thể trở thành một người phụ nữ nhỏ bé, hồi xưa cô cứ xem mình là một chàng trai trong lốt cô gái, có lẽ đó là do không có người đàn ông nào đủ khả năng để cô dựa vào, hiện tại thì khác, cô không kiêng nể gì nữa mà rúc vào ngực anh làm nũng.
Nam Tự mặc lễ phục màu hồng trễ vai, cô ấy túm bộ đồ: “Ai da, hai người muốn chim chuột thì về nhà nhá, giờ nói chuyện chính này, tôi mặc màu hồng có hợp không?”
“Hợp, phụ nữ đẹp mặc gì cũng đẹp.” Dư An An chọn lễ phục cho cô ấy ngay cả cô cũng không dám mặc màu hồng nhạt.
Mặt Nam Tự đen ngòm: “Cô chắc chứ?”
Dư An An kéo cánh tay cô ấy: “Hôn lễ định mời nhiều người, bạn bè Giang Ly nhiều, cô trang điểm xinh đẹp chút chờ nhận ánh mắt ngưỡng mộ của những kẻ khác đê.”
“Cô nghĩ nhiều thật.” Người kết hôn còn không quên đi tìm bạn trai cho kẻ FA lâu năm, chậc phục rồi.
“Tôi nói cho cô biết, nhân lúc còn trẻ thì kết hôn đi, nếu không sẽ không đuổi kịp trend ly hôn đâu.” Dư An An mím môi nói.
Nam Tự cong môi: “Cô nói y chang mẹ tôi.”
“Biết cái gì gọi là người từng trải không?”
Nam Tự nhìn Giang Ly nói: “Coi chừng ngày nào đó cô ly hôn thì thành người từng trải thật đó.”
Giang Ly hừ: “Nằm mơ.”
Hai ngày trôi qua rất nhanh, nhưng đã năm ngày liên tục Giang Ly không ở với An An, vì thế đã mất ngủ hoàn toàn.
Hơn nửa đêm, anh lén chạy đến khách sạn gõ cửa phòng Dư An An.
Dư An An mơ màng đi ra mở cửa: “Sao anh lại đến đây?”
Giang Ly ôm cô ấn lên giường, Dư An An bất đắc dĩ: “Mai chúng ta kết hôn rồi, mẹ em nói không được ngủ cùng nhau.”
“An An, không có em anh không ngủ được, em xem này quầng thâm dưới mắt của anh y như gấu trúc rồi, nếu để người khác thấy có khi còn tưởng em bạo hành gia đình.”
Dư An An nhìn sắc mặt mệt mỏi của anh, giơ tay ôm anh vào lòng nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng rộng lớn: “Ngủ đi, ngủ đi nào.”
“Hát cho anh nghe.” Anh yêu cầu.
Dư An An: “Ngủ đi, ngủ đi nào bảo bối thân ái của em. Ngủ đi ngủ đi nào, bảo bối em yêu nhất.”
Giang Ly nhịn cười, cuối cùng không nhịn được mà nâng cổ cô lên dịu dàng hôn lên gò má trắng mịn: “Bé ngốc.”
Dư An An không hiểu tại sao anh lại mắng mình ngốc, dịu dàng như thế, yêu thương đến thế, thôi bỏ qua đi xem như anh đang mắng yêu vậy!
….
Ngày diễn ra hôn lễ, Giang Ly tới khách sạn đón cô, toàn bộ quá trình đều diễn ra suôn sẻ, tìm giày đi giày, kính trà cha mẹ.
Dư An An bưng chén trà đứng trước mặt chú Mạc, chuyện xưa cứ ùa về trước mắt, hai mẹ con bị ép phải rời khỏi nhà như thế nào, mẹ cô vất vả nuôi nấng cô ra sao, một mình chống chọi với bao điều và đi tới bước hôm nay. Tất cả như chỉ mới ngày hôm qua. Cô cảm ơn sự trả giá của mẹ, mà bây giờ mẹ đã có gia đình, mẹ đã tìm được người đàn ông tốt để gửi gắm phần đời còn lại, may mà mẹ gặp được chú Mạc.
Hốc mắt đỏ bừng, đáy lòng chỉ có hai chữ cảm ơn, cô hơi hé miệng cuối cùng kêu đúng một chữ mà trước giờ cô chưa bao giờ kêu: “Bố.”
Một tiếng bố khiến bàn tay đang nắm lấy ghế sô pha của Mạc Ngọc Thành căng cứng, nhiều năm như thế, cô chưa từng gọi ông ấy là bố, dòng nước ấm dâng trào trong lòng, khiến một người luôn uy nghiêm như Mạc Ngọc Thành cũng phải khóc.
Ông ấy gật đầu liên tục: “Được, được, được…”
Mạc Thần đứng cách đó không xa, khóe môi cong lên thành hình vòm cung, lúc này Dư An An mới chấp nhận gia đình này.
Mẹ An An rơi nước mắt không ngừng, An An đã trưởng thành, con gái bảo bối của bà đã kết hôn gả chồng, nước mắt này là nước mắt hạnh phúc.
Dư An An đưa chén trà qua: “Bố, mời bố uống trà.”
Mạc Ngọc Thành cầm chén trà uống một ngụm lớn, vừa định dừng lại nhưng cuối cùng vẫn uống hết.
Giang Ly giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, cõi lòng vừa đau đớn vừa vui mừng, anh vui vì An An đã vứt bỏ hết quá khứ, quên đi nỗi hận mang theo bấy lâu nay.
Hiện trường hôn lễ có rất nhiều bạn bè và cả bạn bè trong giới thương nhân của Giang Ly nữa, trí nhớ của Dư An An khá tốt có điều hôm nay không nhớ được mấy ai, vì nhiều người qua, gặp một người là phải giới thiệu một lần nên đầu cô loãng luôn.
Hôn lễ kết thúc là lúc bữa tiệc bắt đầu, đột nhiên Nam Tự tìm cô: “Trong đơn vị có việc, tôi đi trước đây.”
Dư An An ngẩn người: “Gấp vậy à?”
Cô ấy gật đầu: “Nhiệm vụ khẩn cấp.”

Giang Ly mở miệng: “Chú ý an toàn.”
“Tân hôn vui vẻ.” Nam Tự nói xong chạy nhanh ra cửa.
Dư An An cầm cánh tay Giang Ly: “Chắc không sao nhỉ?”
Giang Ly an ủi cô: “Không sao đâu, trước kia anh với cô ấy cũng hay đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà.”
Không ngờ lần này nhiệm vụ của Nam Tự không thể thuận lợi như trước đây.
….
Hôn lễ của Giang Ly, cả nhà Mạc Tử Tích cũng tới, Giang Tiểu Nguyên tiễn bạn về thì thấy Mạc Tử Tích ở trong bữa tiệc nên bước đến.
Mạc Tử Tích thấy cô là vẫy tay.
Giang Tiểu Nguyên đi tới, Mạc Tử Tích nói: “Cậu có mệt không? Tớ thấy cậu bận suốt.”
“Là khách của gia đình với bạn của anh trai nên tớ phải tiếp giúp.”
Mạc Tử Tích chỉ Mạc Thần rồi nói với cô nàng: “Tiểu Nguyên, chú nhỏ của tớ kìa.”
Giang Tiểu Nguyên nhìn Mạc Thần, vẫn là gương mặt lạnh lùng người sống chớ gần đó, có điều nếu là họ hàng có lẽ sau này sẽ gặp nhau thường xuyên, cô bé ngẫm nghĩ sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh Thần.”
Mạc Tử Tích hừ một tiếng: “Chú nhỏ nhà tớ mà cậu lại gọi anh?”
“Không phải đã nói với cậu rồi hả? Anh Thần là anh trai của chị dâu tớ.”
Lúc này điện thoại của Mạc Thần vang lên, anh ấy đi sang một bên nghe điện thoại.
Giang Tiểu Nguyên giơ tay đặt lên vai Mạc Tử Tích: “Chẹp, sau này cậu nên gọi tớ là cô nhỏ đấy.”
“Tớ thấy cậu muốn làm ni cô thì có.” Mạc Tử Tích hất tay cô ấy hừ một tiếng quay đầu đi vào hội trường.
“Ai da đừng đi mà, mau gọi tiếng cô nhỏ cho tớ nghe đi.”
Giang Tiểu Nguyên dựa vách tường cười ngây ngô, chị dâu cô bé thật tốt, cưới phát là tăng bối phận cho cô bé luôn, chà chà sướng nha.
Mạc Thần cúp điện thoại thấy Giang Tiểu Nguyên đang cười ngây ngô thì đi lướt qua cô bé để vào trong, cuối cùng lùi về sau hai bước.
Giang Tiểu Nguyên ngẩn ra, nhìn anh ấy.
Mạc Thần vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, giọng điệu như băng: “Em vẫn nên gọi tôi là chú nhỏ đi.”
Anh ấy dứt câu lập tức đi vào hội trường, để lại Giang Tiểu Nguyên đang đứng sững sờ như trời trồng.
 
Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà
Chương 97: Ngoại truyện 4



Dư An An ngồi trong văn phòng Giang Ly chờ anh tan làm, trên tay anh là đống văn kiện cần xử lý, cô ngồi ở sô pha, vừa lướt điện thoại vừa ăn vặt.
Ăn xong thì kéo ghế dựa ngồi cạnh anh, chống cằm nhìn anh làm việc.
Gần đây càng ngày Giang Ly càng dính người, dính hơn cả Ngưu Ngưu, y như đứa bé vậy, cô rảnh rỗi là chọc anh vài câu, nào là bé bảy tám tuổi, bé hơn cả Ngưu Ngưu.
Có điều cô không chê, thậm chí là rất thích, vì như vậy có nghĩa anh yêu cô…
Ánh mắt dừng ở sườn mặt của anh đang vùi đầu vào nghiêm túc làm việc, lúc này mị lực của Giang Ly tăng lên rất nhiều còn pha chút quyến rũ nữa.
Khóe môi cô cong cong, trong mắt là tình yêu khó che giấu.
Giang Ly vẫn đang nhìn chăm chăm văn kiện, đột nhiên anh mở miệng: “An An, đừng nhìn anh như vậy sẽ khiến anh bị phân tâm.”
“Anh cứ bận đi, em nhìn anh thôi.” Anh viết mấy thứ cô không hiểu, tóm lại cô chỉ phụ trách nhìn anh.
“Em cứ nhìn anh là anh lại muốn hôn em.”
Giang Ly nói xong quay sang hôn trộm một cái lên đôi môi thơm lừng. Mặt mày cười như đứa bé được ăn vụng kẹo, Tiểu Phong đến nữa gòy đóa.
Dư An An duỗi tay chạm mu bàn tay của anh, ở bên nhau lâu đến thế nhưng ngày nào cũng như những ngày đầu, ngọt ngào hạnh phúc. Khi có người anh là Giang Ly, là Boss Giang. Khi không có ai, anh là Tiểu Phong, là Tiểu Phong chỉ thuộc về cô.
Giang Ly nghiêng người, giữ chặt tay cô: “An An, em muốn đi đâu?”
Dư An An ngẩn ra: “Đi đâu là đi đâu?”
“Tuần trăng mật.”
Đáng lẽ ra hai người đã đi tuần trăng mật nhưng vì chuyện của Nam Tự nên gác lại. Nam Tự xảy ra chuyện sau ngày thứ ba họ làm hôn lễ, Giang Ly và cả quân khu cùng nghĩ cách đưa cứu viện đi nhưng tay không trở về, mọi người đều lo lắng đề phòng vì thế tuần trăng mật cũng bị hủy bỏ.
Dư An An hít mũi, nở nụ cười tươi: “Không sao cả, dù gì cũng có anh ở bên em nên em thấy rất vui vẻ.”
Dư An An không còn tâm trạng để đi tuần trăng mật như dự định ban đầu, sau khi Giang Ly về lại bị hạng mục công ty đè lên, cứ thế bận suốt ba tháng.
“Đi biển nhá?” Giang Ly đề nghị.
Dư An An lắc đầu: “Không có hứng thú.”
“Hay Paris?”
Dư An An vẫn lắc đầu: “Không thích.”
Giang Ly nhìn cô: “Dạo này em muốn làm gì?”
Dư An An chớp đôi mắt: “Muốn hoạt động gân cốt, leo núi, ta đi leo núi đi.”
“Tuần trước em mới leo mà.” Giang Ly nói.
Cô gật đầu: “Hay là chúng ta lên đ.ỉnh Everest đi?”
Giang Ly vừa nghe, vẻ mặt có chút khó xử, Dư An An vội vàng giải thích: “Không lên đ.ỉnh chỉ đến đại bản doanh là được.”
Không phải Giang Ly sợ đỉnh Everest mà bởi vì cần ít nhất là hai tháng mới leo lên đỉ.nh được.
“Hay mình đổi chỗ khác nha?” Cô cũng không cố chấp lắm chẳng qua thuận mồm nhắc một câu mà quên đi thời gian của Giang Ly mỗi một giây một phút là bạc là vàng.
Giang Ly nhoẻn miệng cười: “Anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.”
Một câu ngắn gọn đã quyết định hành trình, Dư An An chưa bao giờ đến Tây Tạng cả. Khi ở Tân Ninh cô nghe anh Triệu kể về chuyện đi qua đỉnh Everest, ký ức này vẫn còn in sâu vào tâm trí cô.
Giang Ly dùng thời gian một tuần sắp xếp công việc rút ra ít thời gian đi Tây Tạng với cô.
Trước khi đi, hai người về nhà ăn cơm tối.
Mẹ Giang kéo tay An An: “Đi đến chỗ nguy hiểm như vậy các con nhớ phải cẩn thận đó.”
Dư An An gật đầu: “Mẹ yên tâm bọn con chỉ đến đại bản doanh thôi, không nguy hiểm đâu ạ.”
“Chuẩn bị xong xuôi chưa, nghe nói sẽ có phản ứng cao nguyên đấy.”
“Dạ chuẩn bị quần áo thuốc khẩn cấp rồi ạ, đến bên kia bọn con sẽ dừng chân mấy ngày, trước kia con có ở trong đội thám hiểm của anh Triệu nên rất có kinh nghiệm, lần này cũng có anh ấy đi cùng để dẫn đường cho bọn con, chứ không phải bọn con đi một mình.”
“Vậy à, thế mẹ yên tâm rồi.” Hai đứa nhỏ này một đứa thích tìm k.ích thích một đứa hay thám hiểm, giờ có người quen dẫn đường bà không cần lo lắng về vấn đề an toàn nữa.
Mẹ Giang nhìn cô: “Hai con định khi nào có em bé?”
Dư An An vừa nghe đã thấy đau đầu, đđừngnois là mẹ Giang ngay cả mẹ cô cũng từng gọi điện thoại hỏi mấy lần.
Cô mới 25, giờ sinh con có phải sớm quá không?
“Mẹ, chuyện này tùy duyên thì hơn.”
Dư An An dứt câu đã chạy đi, mẹ Giang lắc đầu bất đắc dĩ, tùy duyên hả? Mua cả đống đồ tránh thai như vậy sao có bé cưng được chứ? Có điều chuyện con cái bà không thể can thiệp nhiều, kệ hai đứa vậy.
Ngày hôm sau hai người cầm hành lý xuất phát từ sân bay Ninh Hải đến Tây Tạng.
Đến cổng sân bay là ba giờ chiều, vừa xuống máy bay chân Dư An An đã mềm nhũn. Cô biết đây là một trường hợp của phản ứng cao nguyên.
Gọi điện cho anh Triệu, anh Triệu đã tới đón và sắp xếp xe chờ ở bên ngoài.
Giang Ly đỡ cô đi ra sân bay.
Từ xa anh Triệu đã thấy người sau đó bước thẳng tới trước mặt cô: “An An.”
Dư An An ngẩng đầu, ánh mắt vui vẻ: “Anh Triệu.”
Triệu Tân nhìn Giang Ly, hai người đã từng gặp nhau một lần, khi tới núi Lĩnh An, anh ấy và dì Vân cùng đến huyện Khúc đón họ, sau khi Tiểu Phong nhớ lại thì mọi chuyện trở nên khác đi.
Giới thiệu với nhau lần nữa, Triệu Tân chỉ ven đường: “Xe Jeep ở đầu kia, còn có vài người bạn nữa là năm người, An An, hai người không để ý chứ?”
“Không sao, càng nhiều người càng vui mà.”
Lên xe thấy một nam một nữ đều đến từ Tân Ninh, Dư An An không quen, bọn họ là thành viên đội thám hiểm, vừa ngồi xuống đã trò chuyện rôm rả.
Giang Ly lấy thuốc ra cho cô uống.
Dư An An dựa vào vai Giang Ly đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời trong xanh, mây nhẹ, mặt trời lên cao, lan tỏa hơi ấm, nhiệt độ cao nhưng lại có chút mát lạnh.
Lúc đi trên đường cao tốc có thể thấy một cánh đồng hoa cải dầu có màu sắc ấm áp. Xa xa là những ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ, mặt cỏ và tuyết kết chia thành hai đường với chân trời, có người nông dân mặc trang phục dân tộc đi chăn nuôi, có người nhàn nhã lùa đàn cười về phía đám mây trắng tinh khôi, nụ hoa nở rộ, đúng là một nơi thần kỳ.
Bởi vì thể chất khác nhau nên sẽ xuất hiện vài phản ứng cao nguyên, mọi người nghỉ ngơi một ngày để thích ứng với khí hậu.
Anh Triệu đã sắp xếp chỗ ở nhưng vẫn hỏi Giang Ly.
Giang Ly tùy ý, anh Triệu đặt khách sạn thanh niên.
Không phải vì giá cả mà là bầu không khí.
Khách sạn thanh niên toàn là du khách trẻ tuổi, mọi người chỉ đeo ba lô đơn giản, có thể dùng để đi bộ lên đạp tuyết về.
Chất lượng cũng rất tốt, đầy đủ tiện nghi, so với khách sạn thường thì nơi này vui hơn nhiều.
Trên tầng là phòng ở, dưới tầng là quán bar, có sảnh chiếu phim lớn, có bàn bida, có máy chơi game, có trai xinh gái đẹp đi tới đi lui nhìn rất vui nhộn.
Dư An An nói: “Nơi này tốt đấy, anh Triệu, anh từng tới đây rồi à?”
“Đừng thấy đây là khách sạn thanh niên mà lầm, giá cả không rẻ đâu, anh và chị dâu của em quen nhau ở đây đấy.” Anh Triệu nói, trên mặt là sự ngọt ngào khó phai.
“Chà chà chà, không ngờ lại có trận ác chiến ở đây nha.”
Giang Ly nắm tay cô thật chặt, cô vội vàng quay đầu cười ha ha: “Ngại quá, em đùa hơi quá.”
Giang Ly bất đắc dĩ vỗ đầu cô: “Đỡ hơn chưa?”
Cô gật đầu.
Bọn họ ở tầng ba, cũng là tầng cao nhất, sàn được lát bằng gỗ rất đẹp.
Sau khi nghỉ ngơi xong, mọi người cùng nhau ra cửa.
Cung điện Potala hùng vĩ và linh thiêng, phố Barkhor, trung tâm cổ kính của thành phố Lhasa, phía trước chùa Đại Chiêu, có vô số du khách và nhiều người dân Tây Tạng đang cúi đầu thành kính cầu nguyện.
Nghe nói cả đời người dân Tây Tạng phải đi tới đây lạy một lần trong đời, bắt đầu đi từ nhà cho đến khi tới trước cửa chùa Đại Chiêu.
Đây là tín ngưỡng thế nào mà có thể thành kính đến thế.
Có lẽ bị sự thành kính của họ lây nhiễm nên Dư An An cũng rất kính nể thánh thần nơi đây.
Ăn cơm xong về khách sạn, Dư An An thấy hơi đau đầu nên nằm trên giường lăn một lúc có điều vẫn thấy khó chịu.
Giang Ly giơ tay lau trán của cô: “Có phải phản ứng cao nguyên không?”
Dư An An ôm cánh tay anh, làm nũng: “Chắc thế, khó chịu quá.”
Giang Ly vội vàng lấy bình oxy trong túi ra cho Dư An An hít, đúng là đã khá hơn nhiều.
Cô chớp mắt: “Em cảm thấy bầu không khí ở đây rất mát mẻ căn bản không thấy khó thở chút nào vậy nên khi đau đầu không nghĩ tới việc mình bị thiếu oxy.”
Giang Ly xoa huyệt Thái Dương cho cô: “Ngày mai đến đại bản doanh Everest, độ cao 5000m so với mặt biển, anh lo em sẽ không chịu nổi.”
Dư An An nằm xuống, đôi tay đan chéo đặt lên bụng nhỏ: “Không có những phản ứng khác chắc là không sao đâu.”

Ngày hôm sau, xuất phát từ khách sạn tiến đến Shigatse, cả đường xóc nảy vượt qua núi tuyết, đi qua ao hồ, trên đường còn gặp mưa đá, Dư An An thấy rất vui vẻ, ai cũng nói trời Tây Tạng như đứa bé con, một giây trước mặt trời đang lên cao ngay sau đó đã phủ kín mây đen, mưa nhỏ dần rồi mưa to sau đó là tuyết, cuối cùng là bùm bụp đá.
Dư An An cầm điện thoại quay video Giang Ly ôm cô: “Vui thế à?”
“Em chưa bao giờ thấy trời thay đổi nhanh hơn lật sách như này…” Dư An An quay đầu, ôm mặt anh: “Còn anh là lật qua lật lại nhanh như cá gặp nước, không hề có sơ hở nào.”
Giang Ly mím môi cười khẽ, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: “Anh sẽ xem đó là lời khen.”
Độ cao ở Tây Tạng nằm ở mức 4000m so với mặt nước biển, mây không dữ được nước, người dân địa phương nói thấy mây là có mưa.
Dư An An dựa vào ngực anh thưởng thức khung cảnh biến ảo bên ngoài. Rất nhanh, mưa đá đi qua, mặt trời lại rực rỡ lần nữa.
Xóc nảy suốt đường cuối cùng cũng tới đại bản doanh Everest.
Dư An An xuống xe, bầu không khí lạnh lẽo ập tới, cô rụt cổ nắm chặt áo khoác ngoài.
Ngọn núi tuyết Everest ở phía xa thật hoành tráng, vừa ngoạn mục vừa đầy cảm hứng.
Trên đại bản doanh có rất nhiều lều trại, anh Triệu sắp xếp cho mọi người xong rồi thuê một túp lều cực to, bên trong đốt than lò ngọn lửa nảy ấm áp.
Dư An An cầm đệm ngồi trước cửa lều trại nghỉ ngơi.
Giang Ly đi ra: “Đói bụng chưa?”
“Hơi đói rồi.”
“Chúng ta đi xem có gì ăn thôi.” Giang Ly nói.
Dư An An không muốn di chuyển: “Em muốn ăn mỳ gói.”
“Mỳ gói?”
Dư An An chu môi: “Lâu rồi chưa ăn.”
Giang Ly vào lều, rất nhanh đã bưng ly mỳ gói ra đưa cho cô.
Cô cầm ly cười ha ha, chờ khi bỏ vào miệng là không cười nổi nữa.
“Lạnh hết trơn.”
Độ cao 5000m so với nước biển, ngay cả đun nước sôi ở 70 độ thì cũng không nóng, đành ăn vậy thôi.
Cô đưa ly mỳ cho Giang Ly: “Không ăn được.”
Giang Ly lắc đầu: “Em đó, ở nhà mà ăn trộm mỳ gói là đừng để anh biết.”
Mỗi lần cô định ăn mỳ là bị anh ngăn lại dù có ăn vụng cũng bị phát hiện: “Khi đi học ăn miếng mỳ gói là tỉnh, sau khi đi làm ăn mỳ gói là no, giờ lâu rồi chưa ăn sẽ nhớ.”
Giang Ly ngồi xuống cạnh cô: “An An, trước kia em khổ quá nhiều, hiện tại đã có anh nên sau này em không cần phải tủi thân một mình nữa.”
Dư An An kéo cánh tay anh: “Anh biết khi em ở núi Lĩnh An đã nói gì không?”
“Nói gì? Chẳng lẽ có lời anh không biết ư?”
“Khi đó cuộc sống của hai chúng ta rất khổ, anh lại bị thương, em nghĩ nếu chúng ta đại nạn không chết thì sau khi ra khỏi núi Lĩnh An, em nhất định sẽ sống cuộc đời như tiên nữ.”
Giang Ly nở nụ cười yêu chiều: “Đúng là y như lời em nói.”
Dư An An bĩu môi: “Cuộc sống tiên nữ ở đâu chứ?”

“Không phải hả?”
“Rõ ràng là cuộc sống của phụ nữ thì có.” Dư An An mắng, suốt một năm nay cô gả cho Giang Ly, thành vợ anh không phải là phụ nữ à?
“Cô vợ nhỏ còn chưa biết đủ, vậy người làm chồng phải cố gắng hơn đây.”
Dư An An nhếch môi: “Chồng ơi, anh đã cố lắm rồi, đừng cố thêm nữa.”
“Không được, phải cố để sinh con.”
Cô chu môi: “Nhị Sa sinh con xong đã tổng kết một câu, có con là trong thế giới của cậu ấy chỉ đứa bé.”

Nhị Sa vừa sinh con gái xong, lúc chào đời bé con không đẹp lắm nhưng vài ngày sau trổ mã thành một cô bé đáng yêu xinh đẹp cực kỳ.
“Anh muốn có con à?” Cô hỏi anh.
“Anh có em là đủ rồi.” Đã có cô bên cạnh anh đã rất thỏa mãn.
Dư An An mím môi cười vô cùng đắc ý, cô thích nghe anh nói lời này.
Cô nhận ra có nhiều khi Giang Ly nói lời thật lòng chứ không phải vì dỗ cô vui. Mỗi một ngày mỗi một phút giây cô đều cảm nhận được tình yêu của người đàn ông này.
“Trước kia anh không hề nói lời âu yếm nào.”
“Khi đó em đòi chia tay với anh, sau đó em nói cho anh biết vì anh không cho em cảm giác an toàn.” Anh gác đầu lên vai cô: “Anh muốn lúc nào em cũng biết vị trí của em trong lòng anh còn quan trọng hơn cả bản thân anh.”
“Anh im đi nhá.” Dư An An đẩy anh.
Giang Ly nhíu mày: “ Vì sao?”
“Mùi mẫn quá làm em không chịu nổi mà muốn khóc.”

Giang Ly lập tức ôm lấy cô thật chặt, ghé sát bên tai cô hôn một cái: “Khóc đi, anh thích nhất là em nằm dưới người anh khóc lóc xin tha.”
Dư An An: “... Anh cút đi!”
Sắc trời dần mờ nhạt, chiều hôm ấy đỉnh Everest nhuốm đỏ cả một vùng, sự chói chang kết hợp với cái giá lạnh của tuyết mỏng tô đậm khung cảnh hai bóng dáng đang ôm lấy nhau.
….
Ban đêm, Dư An An mặc quần áo ấm nắm tay Giang Ly ngắm bầu trời đầy sao rực rỡ.
“An An, em có muốn tới sông băng không?”
Dư An An gật đầu: “Có.”
Cô là người thích mạo hiểm, luôn có mong muốn khám phá những điều chưa biết.
“Muốn đi sa mạc không?”
Dư An An: “Muốn.”
Giang Ly nói: “Muốn đi phiêu lưu trên biển không?”
Dư An An gật đầu thật mạnh, con người tràn ngập sự chờ mong: “Muốn muốn muốn, mới nghĩ tới thôi đã thấy sướng rơn cả người.”
Giang Ly xoay người ôm cô vùi đầu vào cổ cô, thả Tiểu Phong ra hôn: “Không cho đi, hừ.”
Dư An An: “....”
Anh ho nhẹ một cái lắc mình chuyển về đại Boss Giang, cất giọng trầm ổn nói: “Chỉ cần là nơi An An muốn đi, anh sẽ mãi mãi đi cùng em.”

Dưới bầu trời lấp lánh ánh sao, anh nâng mặt cô lên thả nhẹ nụ hôn chân thành tha thiết: “An An, cuộc đời này có em là quá đủ rồi!”
Dư An An cười, đáy mắt phản chiếu hình bóng của anh, trong đôi mắt văng vẳng âm thanh hòa hợp của vì sao, cô là ngôi sao sáng nhất chiếu rọi suốt cuộc đời Giang Ly.
Cô nhón chân, hôn lên môi anh: “Giang Ly, em yêu anh.”

-HOÀN-
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back