Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2055



CHƯƠNG 2055: TÔI CÕNG CÔ VỀ!

Nơi đầu đường phủ đầy bóng đêm, Hàn Vân Đình nhìn dán mắt vào bóng dáng Lãnh Thư Đồng đang chạy tới, những sợi tóc không ngừng bay tán loạn, dán vào má cô, đôi mắt trong veo đong đầy ánh sao rực rỡ.

Có lẽ do hình ảnh quá đẹp, lại vừa đúng lúc tâm trạng Hàn Vân Đình đang xốn xang nên anh không tự chủ được, chậm bước đi về phía cô.

Không còn là ảo giác nữa, anh đã cảm nhận được rõ ràng tình cảm mãnh liệt của Lãnh Thư Đồng.

Cho dù cô đến muộn vì lí do gì đi nữa thì cuối cùng cô vẫn đến rồi!

Hàn Vân Đình dang tay đón lấy bóng dáng nhỏ nhắn hớt hải kia.

Trong phút chốc, Lãnh Thư Đồng không kịp dừng lại, liền bổ nhào vào lòng anh dưới cột đèn đường.

Tiếng th* d*c dồn dập của cô vang lên bên tai anh, tóc của cô quyện cả vào môi anh, cánh tay Hàn Vân Đình cứng ngắc ôm trọn vòng eo cô, một hồi lâu sau vẫn không hề buông ra.

Lúc này, Lãnh Thư Đồng giơ hai tay ôm lấy cổ anh, hai má dán vào người anh, chờ hơi thở đều đặn trở lại mới dịu dàng nói: "Sao anh không đợi tôi, tôi đâu có nói sẽ không quay về khách sạn với anh đâu!"

Hàn Vân Đình giơ tay kéo sợi tóc dính vào khóe miệng mình ra, mím môi, khóe miệng cứng ngắc: "Cô quay về tìm anh ta rồi à?"

Lãnh Thư Đồng đang kiễng chân ôm lấy anh, sau khi nhận thấy vòng eo của mình bị buông ra thì âm thầm lui về phía sau vài bước, còn chưa kịp đứng vững đã xuýt xoa.

Gan bàn chân cô đau nhói.

Hàn Vân Đình giữ chắc thân hình đang lảo đảo của cô, vội vàng cụp mắt nhìn xuống, thấy bàn chân trắng nõn của cô đã dính đầy bụi bẩn, hơn nữa bên mu bàn chân còn bị rách da.

Thấy vậy, anh ngồi xổm xuống không hề đắn đo, kiểm tra lại cho kỹ.

Lãnh Thư Đồng thấy vậy thì xấu hổ gập ngón chân lại: "Không, không sao đâu, quay về dán băng urgo là được rồi!"

Nghe vậy, Hàn Vân Đình ngẩng đầu lên, không nói không rằng, bế ngang cô lên.

Lãnh Thư Đồng giật mình hét lên, tim đập thình thịch.

Hàn Vân Đình của đêm nay thật sự rất khiến cho người ta bất ngờ!

Vài giây sau, anh đặt Lãnh Thư Đồng lên chiếc ghế dài ven đường, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng bàn chân nhỏ của cô đặt lên đầu gối của mình.

Vành tai Lãnh Thư Đồng chậm rãi đỏ bừng lên, cô từ chối mấy phen, rồi ngập ngừng: "Chân tôi bẩn lắm..."

Để có thể nhanh chóng đuổi theo anh, cô đã tháo giày cao gót ra khi chạy đi tìm Tịch Trạch.

Một lượt đi một lượt về khiến lòng bàn chân cô dính phải cả mảng bụi lớn.

Lúc này, Hàn Vân Đình không thèm để tâm đ ến lời cô nói.

Anh cúi đầu nhìn đôi bàn chân nhỏ xinh kia, trên móng chân còn sơn loại sơn móng chân mắt mèo màu lục nhạt.

Anh cẩn thận chạm vào mu bàn chân cô: "Đau không?"

Lãnh Thư Đồng nhắm tịt mắt, lắc đầu nguầy nguậy: "Không đau."

Hàn Vân Đình gật đầu cho có lệ, sau đó dốc hết sự chú ý lên gan bàn chân đang có mấy vết thương nhỏ đã bật máu của cô: "Còn đi được không?"

Lãnh Thư Đồng "ừm" một tiếng, lại vội vàng cúi người đặt giày cao gót lên trên mặt đất: "Có thể, mình về thôi!"

Thật ra cô còn sốt ruột muốn nhanh chóng quay về khách sạn hơn cả Hàn Vân Đình.

Bởi vì ban nãy anh ngỏ ý có lời muốn nói với cô!

Hàn Vân Đình nhìn đôi giày cao gót bảy phân kia thì thầm thở dài, nhấc bàn chân của cô đang đặt lên đầu gối mình xuống, sau đó xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Ngồi lên đi!"

"Hả?" Lãnh Thư Đồng nhìn bóng lưng anh, nhất thời không hiểu ra.

Hàn Vân Đình tốt bụng quay đầu nhìn lại, giọng điệu nghiêm túc nhắc lại: "Tôi cõng cô về, ngồi lên đi!"

Sau đó, Lãnh Thư Đồng cứng đờ người nằm lên lưng anh, không dám thở mạnh cũng không dám nhúc nhích, chỉ sợ anh cho rằng mình quá nặng.

Khi Hàn Vân Đình đứng thẳng lên, anh còn tiện tay nhặt đôi giày cao gót trên đất của cô lên.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2056



CHƯƠNG 2056: NGỒI YÊN, TÔI BÔI THUỐC CHO CÔ!

Nhiều năm qua Lãnh Thư Đồng vẫn mong mỏi được gần gũi với anh, nhưng khi ước mong thành hiện thực thì vẫn không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Cô nhìn đôi giày Hàn Vân Đình đang xách trong tay, chìa tay ra khẽ nói: "Đưa giày cho tôi đi."

Hàn Vân Đình không trả lời, vẫn một tay xách giày, một tay giữ đùi cô, đột ngột hỏi lại: "Quay về gặp Tịch Trạch rồi, bây giờ đã tin lời tôi nói rồi chứ?"

"Ừm... có phải tôi không tin anh đâu, tôi chỉ muốn quay lại báo cho anh ấy một tiếng, không thể cứ thế mà bỏ đi được!"

Lời giải thích này như cơn gió thoảng qua, làm tan biến nỗi trăn trở trong lòng Hàn Vân Đình.

Anh ngước mắt nhìn về phía trước, môi khẽ cong lên, "Anh ta là chồng sắp cưới của cô thật à?"

"Làm gì có!" Lãnh Thư Đồng bật cười phủ nhận, đồng thời nói rõ quan hệ thật sự của mình và Tịch Trạch cho Hàn Vân Đình biết.

Cô vừa dứt lời, nụ cười nơi khóe môi anh càng rộng mở, "Thật sự chỉ là anh em thôi sao?"

Lãnh Thư Đồng cắn khóe môi, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai anh, "Đương nhiên là thật rồi, tim tôi... không còn chỗ cho anh ấy nữa rồi!"

Hàn Vân Đình khẽ nghiêng đầu, kề sát vào gò má cô, biết rõ còn cố hỏi: "Vậy trong tim cô có ai?"

Lãnh Thư Đồng chỉ cười không đáp, tựa lên vai anh, say sưa ngắm nhìn gò má anh.

Trái tim của cô, chỉ có thể chứa một người, người đó chỉ có thể là Hàn Vân Đình.

***

Khoảng hai mươi phút sau, Hàn Vân Đình cõng Lãnh Thư Đồng về đến khách sạn.

Hiện tại anh đã đặt hai căn phòng mới. Khi vừa vào cửa phòng, Lãnh Thư Đồng trên lưng anh liền cựa quậy, "Để tôi xuống đi!"

Cho dù thể trọng của cô nhẹ thế nào chăng nữa, song anh đã cõng cô đi một đoạn đường, chắc cũng thấm mệt rồi, huống hồ anh còn đang bị thương.

Lãnh Thư Đồng trượt xuống khỏi lưng anh, vừa giẫm lên thảm trải sàn, chân mày bất giác nhíu lại.

"Ngồi yên, tôi bôi thuốc cho cô!"

Hàn Vân Đình nhìn mũi chân của cô buông một câu rồi xoay người đi đến tìm hộp thuốc ở chiếc tủ cạnh cửa ra vào.

Lãnh Thư Đồng cúi đầu nhìn lại mình, nhân lúc anh không chú ý liền chạy biến vào phòng vệ sinh.

Cô chạy chân trần cả đoạn đường, chân rất bẩn, ít ra cũng phải rửa sơ qua trước.

Chẳng mấy chốc, hai người đã lần lượt quay trở lại phòng khách.

Hàn Vân Đình thấy Lãnh Thư Đồng khập khiễng quay trở lại, mắt nhìn chòng chọc vào đôi chân đang mang dép lê của cô, có chút không vui, "Đã bảo cô ngồi yên đợi rồi cơ mà?"

Lãnh Thư Đồng liếc nhìn anh, đuối lí không dám lên tiếng.

Sau khi ngồi xuống, cô cũng nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt. Dù gương mặt có vết rách và vết bầm nhưng cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của anh.

Hàn Vân Đình chậm rãi mở hộp thuốc ra, nhìn cồn sát trùng và thuốc đỏ ở bên trong với vẻ phân vân, "Dùng cái nào trước?"

Anh không có kinh nghiệm xử lí vết thương cho người khác. Tuy lúc chiều Lãnh Thư Đồng cũng băng bó vết thương cho anh, nhưng khi đó anh chỉ mải nhìn cô, không chú ý xem phải dùng loại thuốc khử trùng nào trước.

Lãnh Thư Đồng khẽ cười, chỉ vào thuốc đỏ:
"Dùng cái này đi, khá dịu, không bị xót."

Hàn Vân Đình bèn cầm thuốc đỏ lên, dùng tăm bông thấm một chút, rồi cẩn thận chấm xung quanh vết thương.

Sợ cô bị đau, Hàn Vân Đình còn thi thoảng vừa chấm vừa thổi nhẹ lên đó.

Anh tỉ mỉ dịu dàng như vậy khiến cho những gợn sóng xao động gợn lên trong mắt Lãnh Thư Đồng.

Cả hai lòng bàn chân của cô chẳng chịt những vết thương nông sâu khác nhau.

Ánh mắt của Hàn Vân Đình tuy vẫn bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong lòng không ngừng cuồn cuộn dâng lên.

Phải có niềm tin như thế nào mà cô mới chạy chân trần đi tìm anh?

Chỉ vì thích thôi ư?

Trong bảy năm qua, anh chưa từng đáp lại, thậm chí còn chưa từng biết được lòng cô, sao cô có thể kiên trì được đến như vậy?

Hàn Vân Đình tự đặt ra những câu hỏi này, nhưng không thể nào trả lời nổi.

Song, có một giọng nói vang lên trong đầu anh, nếu thật sự muốn biết, chi bằng thử mở lòng, biết đâu có thể làm rõ.

Cảm xúc của anh bấy lâu nay bị kìm nén, khi gặp Lãnh Thư Đồng lại bỗng chốc chực trào ra.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2057



CHƯƠNG 2057: TẤT CẢ MỌI THỨ VỀ ANH, TÔI ĐỀU BIẾT CẢ

Không lâu sau, Hàn Vân Đình đã băng bó xong vết thương trên chân cô, mãn nguyện nhìn "kiệt tác" của mình, ngẩng đầu căn dặn: "Nhớ đừng đụng vào nước."

Lãnh Thư Đồng buồn cười nhìn xuống. Đôi chân cô không chỉ bị bọc kín bằng băng gạc trắng tinh, mà còn có một chiếc nơ bướm trên mu bàn chân...

"Có phải hơi quá rồi không? Băng bó thế này tôi đi lại kiểu gì?"

Hàn Vân Đình cụp mắt nói tỉnh bơ: "Trước khi vết thương lành, đừng đi lại nữa!"

Lãnh Thư Đồng: "..."

Hàn Vân Đình nhướng mày nhìn vẻ mặt đầy bất lực của cô, nhếch môi nở nụ cười rất nhẹ.

Anh thu dọn hộp thuốc rồi cất vào tủ, khi quay trở lại, bước chân chậm hơn nhiều, như đang do dự, như đang trăn trở...

Lãnh Thư Đồng ngồi chờ trên sô pha, cũng thấp thỏm như ngồi trên bàn chông.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm nay đã phá vỡ hoàn toàn những hiểu biết của cô về Hàn Vân Đình.

Có phải... anh đã đưa ra được quyết định nào đó rồi không?!

Đột nhiên, nhác thấy bóng Hàn Vân Đình, cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, đối diện với ánh mắt của anh.

"Anh..."

"Cô..."

Hai người đồng thanh nói, bầu không khí bỗng trở nên hơi bối rối.

"Anh nói trước đi."

Lãnh Thư Đồng bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt đầy chờ mong dù chính cô cũng không hề hay biết.

Hàn Vân Đình đứng cách đó không xa, mắt dán chặt vào cô, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Tịch Trạch nói, cô thích tôi!"

Lãnh Thư Đồng sửng sốt, quẫn bách cắn khóe môi, cô nhìn vào đôi mắt bình thản của Hàn Vân Đình rồi cụp mắt, cay đắng thì thầm, "Ừm... Anh ấy cũng nói, có vẻ như tình cảm của tôi đã mang lại phiền phức cho anh."

Đây là lần đầu tiên Lãnh Thư Đồng thổ lộ tình cảm cất giữ trong lòng bao nhiêu năm qua của mình trước mặt Hàn Vân Đình, nhưng cô lại không chút ngại ngần, vì đây đã là ván cược cuối cùng của cô rồi!

Hàn Vân Đình không trả lời cô ngay, anh đút một tay vào túi quần, đứng yên tại chỗ, im lặng hồi lâu rồi lắc đầu nói: "Cũng không hẳn là phiền phức!"

Vừa nghe anh nói như vậy, Lãnh Thư Đồng ngẩng phắt lên nhìn anh.

Cả hai đều dán mắt vào nhau, cô phát hiện trong mắt anh lóe lên cảm xúc phức tạp khó nắm bắt.

Im lặng nhìn nhau trong chốc lát, anh cất bước đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống lần nữa, khẽ cúi đầu giấu đi tình cảm đang dâng trào.

"Tôi mắc hội chứng rối loạn cảm xúc!" Hàn
Vân Đình khó nhọc bật ra một câu.

Anh không thể vừa bộc bạch căn bệnh của mình, vừa bình tĩnh nhìn vào mắt cô được.

Những năm qua, anh chưa bao giờ nghĩ căn bệnh này sẽ mang đến rắc rối cho mình.

Ít ra anh có thể muốn sao làm vậy, sắp xếp cuộc sống mình muốn mà không bị trói buộc, không cần nhún nhường thỏa hiệp trước bất kì ai.

Nhưng tình cảm và sự nhẫn nại của Lãnh Thư Đồng đã thổi một làn gió mát lành vào nội tâm lạnh lẽo của anh.

Có lẽ cô đơn lẻ bóng đã quá lâu, nên anh mới nảy sinh ra một vài suy nghĩ chưa từng có.

Khi bật ra câu nói này, Hàn Vân Đình không còn vẻ kiêu ngạo tự tin như mọi khi.

Anh ngồi xổm trước mặt Lãnh Thư Đồng, đầu cúi gắm, khẽ thầm thì.

Ngón tay đặt trên đùi của Lãnh Thư Đồng từ từ cuộn chặt lại, không chịu được khi nhìn Hàn Vân Đình chán chường như thế này, cô kéo khuỷu tay đẩy anh ngồi lên sô pha, "Tất cả mọi thứ về anh, tôi đều biết cả, như vậy thì đã sao?"

Hàn Vân Đình nghe được lời nói hào sảng của cô, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, "Không thấy kì lạ sao? Đây là một loại bệnh đấy!"

"Anh muốn nói gì?" Lãnh Thư Đồng bình tĩnh nhìn anh, gượng cười: "Có phải muốn nói cho tôi biết, vì hội chứng rối loạn cảm xúc nên... không thể đón nhận tôi?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2058



CHƯƠNG 2058: ANH MUỐN HẸN HÒ VỚI TÔI Ư?

Hàn Vân Đình hờ hững lắc đầu, "Không phải!"

"Vậy là vì sao?" Lãnh Thư Đồng sốt sắng.

Có vẻ như câu tiếp theo rất khó nói đối với Hàn Vân Đình.

Anh chần chừ hồi lâu, yết hầu nhấp nhô một lúc mới thấp giọng nói: "Tôi muốn nói với cô rằng, vì đây là một căn bệnh nên lúc đầu tôi không thể thích cô được. Dù như vậy, cô vẫn bằng lòng đến với tôi chứ?"

Lãnh Thư Đồng kinh ngạc đến mức quên cả thở.

Hàn Vân Đình nhìn cô chăm chú, không khỏi thất vọng hỏi, "Vậy là không thể chấp nhận được, đúng không?"

"Không đúng!" Lãnh Thư Đồng vô thức phản bác, sắp xếp lại tư duy, không dám tin thử dò hỏi: "Ý anh là muốn... hẹn hò với tôi ư?"

Thời gian đầu không thể thích cô... thật ra cũng chẳng sao cả!

Bảy năm qua, anh còn chẳng biết đến sự tồn tại của mình, nhưng cô vẫn kiên trì đến ngày hôm nay đấy thôi.

Người trong mộng nay ở ngay trước mắt, dù bây giờ không thích, không có nghĩa tương lai sẽ không thích, nhưng đã có dù chỉ một tia cơ hội nhỏ nhoi thì cũng phải thử rồi mới biết kết quả!

Ánh mắt ảm đạm của Lãnh Thư Đồng rạng rỡ trở lại, cô nhìn bàn tay Hàn Vân Đình, khẽ chọc một cái, "Có phải vậy không? Tôi hiểu như vậy có đúng không?"

Hàn Vân Đình rủ mắt nhìn ngón tay đang gây rối của cô, từ tốn nắm lấy, "Phải, đúng vậy!"

"Anh, anh không đùa đấy chứ?" Lãnh Thư Đồng cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của anh, giọng nghẹn lại, hốc mắt cũng ươn ướt.

Hàn Vân Đình khẽ nắm chặt ngón tay cô hơn như đang hạ quyết tâm, gật đầu nói: "Tôi không bao giờ mang những chuyện này ra đùa. Có cần chút thời gian để suy nghĩ không? Tôi không thể cam đoan mình chắc chắn sẽ thích em, nhưng hiện tại, tôi muốn thử vun đắp một tình yêu, cùng em!"

Hai nhấn mạnh hai chữ cuối với ẩn ý vì đó là Lãnh Thư Đồng nên anh mới có suy nghĩ này.

Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời, cảm xúc trong lòng Lãnh Thư Đồng như sôi sục, ngoài phấn khích, còn có chút tủi thân, vô cùng mâu thuẫn.

Ngón tay đang giấu bên hông của cô đâm mạnh vào lòng bàn tay, cô ngoảnh đầu nhìn thẳng về phía trước, đè nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng.

"Em... đúng là cần suy nghĩ một chút, em đi vệ sinh đã, anh đợi em..."

Lãnh Thư Đồng muốn đứng dậy, chợt quên mất chân mình còn đang bị thương.

Tính cách của Hàn Vân Đình không thể gọi là chu đáo, nhưng anh học rất nhanh, không nói tiếng nào bèn khom người bế Lãnh Thư Đồng lên, đưa cô đến trước cửa nhà vệ sinh và nói, "Tôi đợi em!"

Anh không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng đã từng nhiều lần chứng kiến các anh em quanh mình chăm sóc phụ nữ, cũng đã ghi nhớ trong lòng.

Bất kể bây giờ anh có thích Lãnh Thư Đồng hay không, với anh, cô chắc chắn là người đặc biệt.

Hàn Vân Đình không biết đây có phải thích hay không, ít ra anh rất tận hưởng trạng thái hiện tại!

Anh mãn nguyện với tất cả những cảm xúc cô để lộ ra, càng hài lòng với khoảng thời gian được ở riêng bên cạnh cô.

Lãnh Thư Đồng và Hàn Vân Đình chia nhau đứng bên trong và bên ngoài nhà vệ sinh.

Một người đứng yên tại chỗ im lặng chờ đợi, một người tựa lên cửa ôm miệng rơi nước mắt.

Một cách cửa ngăn cách hai thế giới!

Không như Hàn Vân Đình tương đối bình tĩnh, ngay khi cánh cửa khép lại, nước mắt của Lãnh Thư Đồng đã tuôn trào.

Con tim mong mỏi đã lâu, cô chạy về phía người cô yêu thương nhiều năm trong một đêm tại Paris, cuối cùng mong ước đã thành hiện thực.

Mọi thứ đến quá đột ngột tạo cảm giác không chân thật, cô không buồn, mà vui đến ch** n**c mắt.

Nói muốn suy nghĩ một chút, chẳng qua là cái cớ để giữ thể diện mà thôi.

Cô không muốn để Hàn Vân Đình nhìn thấy dáng vẻ xấu xí khi khóc của cô, vì anh vẫn còn chưa thích cô.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2059



CHƯƠNG 2059: BỖNG NHIÊN CÔ KHÔNG MUỐN VỀ ANH NỮA!

Lãnh Thư Đồng khóc một lúc, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đến trước bồn rửa tay, nhìn lại mình trong gương.

Mascara và phấn mắt đã bị lem hết, chóp mũi đỏ ửng, mấy lọn tóc tán loạn bên vành tai.

Lãnh Thư Đồng thoáng sửng sốt, vội vốc nước lạnh rửa mặt.

Cô muốn để anh thấy dáng vẻ tao nhã nhất của mình, không thể lôi thôi như thế này được.

Vài phút sau, đến khi Lãnh Thư Đồng chắc chắn ngoại hình của mình không có vấn đề gì mới chậm rì rì đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Hàn Vân Đình băng bó vết thương ở chân cho cô, đi lại thật khó khăn...

Cửa mở ra, cô xuất hiện, ngay sau đó một câu hỏi đã được ném từ xa đến, "Em quyết định thế nào?"

Lãnh Thư Đồng nhìn Hàn Vân Đình vẫn đang đứng đúng vị trí lúc trước, nét mặt anh có chút căng thẳng, khóe môi mím chặt chờ đợi câu trả lời của cô.

Hình như anh... còn sốt ruột hơn cả cô!

Đã đến nước này rồi, Lãnh Thư Đồng chẳng còn chút ý định làm cao gì nữa.

Bước chân cô khựng lại, cô liếc nhìn Hàn Vân Đình, mỉm cười đưa tay về phía anh, nũng nịu nói: "Anh băng bó cho em chặt quá, bước đi cũng khó khăn!"

Nói đoạn, Lãnh Thư Đồng nhét bàn tay mình vào trong lòng bàn tay anh.

Cánh tay Hàn Vân Đình run lên, anh nhìn cô chủ động nắm tay mình, mắt thoáng lóe lên, "Em không cần đi, tôi bế em!"

Cậu ba Hàn chưa yêu bao giờ có vẻ càng lúc càng giỏi chăm sóc người khác rồi.

Lãnh Thư Đồng vốn nhỏ nhắn, trọng lượng nhẹ bẫng đối với anh không khác gì một sợi lông vũ.

Hàn Vân Đình bế cô quay lại phòng khách, khom người định đặt cô xuống sô pha, nhưng Lãnh Thư Đồng lại ôm chặt cổ anh không chịu buông tay.

Hàn Vân Đình nghĩ ngợi trong chốc lát bèn ngồi xuống, ôm eo Lãnh Thư Đồng, tìm một vị trí thoải mái để cô tự ngồi trên đùi mình.

Phòng khách yên ắng, Lãnh Thư Đồng cuộn tròn trong lòng anh, nhẹ nhàng ngửi mùi hương đặc trưng của riêng anh.

Cô bần thần nghịch khuy áo của anh, mắt chớp lia lịa, nhịp tim cũng đập loạn lên.

"Lúc chiều nghe Tịch Trạch nói, em phải về nước Anh?"

Hàn Vân Đình cất giọng phá vỡ bầu không khí im lặng, khi nói khẽ ưỡn người kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Lãnh Thư Đồng đang mải nghĩ vẩn vơ cuối cùng cũng nhớ ra chuyện mình phải về Anh.

Cô há miệng "Hả" một tiếng, thảng thốt nhìn Hàn Vân Đình, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Hàn Vân Đình nâng tay lên xem đồng hồ, "Mười giờ mười lăm."

Lãnh Thư Đồng: "..."

Chuyến bay của cô vào lúc tám giờ, không ngờ cô lại quên béng đi!

Quả nhiên yêu đương vào là hỏng việc!

"Sao vậy?" Hàn Vân Đình nhíu mày.

Lãnh Thư Đồng rầu rĩ thì thào: "Em vốn bay chuyến tám giờ, thế mà lại quên mất..."

Cô ảo não thở dài, lại hậm hực vỗ lên trán mình một cái.

Hành động bộc phát này chứng tỏ cô là người rất vô tư.

Tuy không còn ở độ tuổi giống Lăng Tử Hoan, nhưng cô vẫn mang theo đôi nét ngây thơ của thiếu nữ.

Hàn Vân Đình như vừa phát hiện ra lục địa mới, không cầm lòng được đưa tay ra véo một bên má mềm mại của cô.

"Nhà có việc gấp à? Nếu không gấp thì đợi vết thương ở chân lành rồi về cũng không muộn!"

Anh vẫn chưa nhận được tin chị Cả gửi đến, ít nhất cũng phải đợi đến khi anh hiểu rõ dự án hợp tác của hai nhà rồi mới thuận tiện lấy danh nghĩa đối tác đi xã giao để cùng cô về Anh.

Khi suy nghĩ này nảy sinh trong đầu, Hàn Vân Đình có chút chờ mong.

Hình như chuyện hai người đến với nhau cũng không quá khó chấp nhận!

Cuối cùng, Lãnh Thư Đồng vẫn đồng ý với lời đề nghị của anh.

Khó khăn lắm mới đến được với nhau, bỗng nhiên cô không muốn về Anh nữa!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back