Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2050



CHƯƠNG 2050: TẤT CẢ MỌI NGƯỜI ĐỀU TRỞ NÊN BẤT BÌNH THƯỜNG!

Khi nhận ra thái độ thân thiết Lãnh Thư Đồng dành cho Tịch Trạch, Hàn Vân Đình lộ ra vẻ mặt khó chịu ngay.

Nhưng ngay sau đó, khi chợt nghe lời cô nói hai chữ "bọn em" thì dường như có một cơn gió xuân thoảng qua xua tan băng tuyết.

Toàn bộ những biến đổi cảm xúc trên mặt Hàn Vân Đình nghiễm nhiên đều không qua được mắt của Tịch Trạch.

Xem ra dự cảm của anh ta không hề sai, Hàn Vân Đình là một gã ngoài lạnh trong nóng mà thôi!

Tịch Trạch tươi cười nhìn anh một cái rồi vẫy tay với Lãnh Thư Đồng, "Nào, bé ngoan, qua đây với anh!"

Bé ngoan?!

Lãnh Thư Đồng rùng mình, suýt thì nôn hết ra.

Còn Hàn Vân Đình lại siết chặt túi đá trong tay, cả nhiệt độ trong phòng ngủ dường như cũng hạ xuống mấy độ!

Không biết vì sao mà anh vô cùng không thích cách Tịch Trạch gọi Lãnh Thư Đồng như vậy!

Nhân lúc Lãnh Thư Đồng chưa lên tiếng, Tịch Trạch đã bất chấp tất cả, tiến đến nắm tay cô kéo ra khỏi cửa, miệng còn dõng dạc nói, "Ngoan, đừng giận dỗi với anh nữa, chỉ cần em giận là cả thế giới của anh đều trở nên ảm đạm!"

"Cạch" một tiếng, túi đá trong tay Hàn Vân Đình đã rơi vỡ!

Lãnh Thư Đồng cũng trố mắt không có phản ứng gì, mặc cho Tịch Tạch kéo cô ra phòng khách.

Hôm nay anh ta làm sao vậy?

Nói chuyện đàng hoàng có được không?

Hàn Vân Đình bị đánh hỏng não rồi, lẽ nào đầu óc của Tịch Trạch cũng không tỉnh táo nữa?!

Trong phòng khách, Tịch Trạch kéo Lãnh Thư Đồng đến góc tường, xấc xược chống tay lên tường, cánh môi cong lên cho thấy tâm trạng của anh ta đang rất tốt.

Lãnh Thư Đồng tựa lưng lên tường, ngước đầu nhìn Tịch Trạch, bất giác đưa tay sờ trán anh ta, "Anh không sao chứ?"

"Anh thì có sao cho được? Vài ba đòn mèo cào của anh ta sao có thể làm anh bị thương được?!"

Lời nói ngông nghênh của Tịch Trạch đổi lại một cái lườm của Lãnh Thư Đồng, "Em muốn hỏi đầu óc của anh không sao chứ hả!"

Thật ra Lãnh Thư Đồng và Tịch Trạch khi ở bên nhau luôn rất thoải mái, không hề giữ kẽ.

Gắn bó với nhau từ nhỏ đến lớn, nên trước mặt nhau, họ luôn thể hiện ra tính cách chân thật nhất của mình.

Cũng vì hiểu nhau, nên Lãnh Thư Đồng thật sự không hiểu được động cơ của Tịch Trạch khi hành động khác thường như vậy!

Anh ta đâu phải người ngang ngược không phân rõ trắng đen phải trái đã ra tay đánh người, vậy mà lại đột nhiên ra tay với Hàn Vân Đình. Lẽ nào có ẩn tình?!

Tịch Trạch hậm hực hất tay Lãnh Thư Đồng khỏi mặt mình, "Đầu óc em mới có vấn đề đấy!"

"Anh đừng làm loạn nữa, mau nói đi, gọi em ra đây để làm gì?!"

Trước sự gặng hỏi của Lãnh Thư Đồng, Tịch Trạch véo má cô, "Thế nào? Anh không gọi em ra, em định ở trong đó với anh ta đến mãn kiếp à?"

Lãnh Thư Đồng: "..."

Tịch Trạch khẽ cười rồi nói: "Đi nói với anh ta, nếu không ngại thì cùng ăn một bữa cơm làm hòa đi!"

"Anh chắc chứ?" Lãnh Thư Đồng sửng sốt!

Anh ta ra tay đánh người trước rồi còn mời người ta ăn cơm, bị thần kinh à!

Tịch Trạch làm như không thấy vẻ mặt không thể tin được của Lãnh Thư Đồng, buông bàn tay đang chống trên vách tường xuống, hất cằm gật đầu, "Đương nhiên chắc rồi, đây gọi là không đánh không quen biết, em mau đi hỏi đi!"

Lãnh Thư Đồng càng thêm khó hiểu, nhưng thấy Tịch Trạch kiên quyết, cô đành rảo bước quay trở vào phòng ngủ.

Cả ngày hôm nay, ngoài cô ra, những người khác hình như đều trở nên bất bình thường!

Chỉ hi vọng sau khi Hàn Vân Đình nghe xong những lời này đừng quá kích động!

Dù sao anh cũng không phải người dễ nói chuyện!

Nhưng rồi, chưa đầy một phút, Lãnh Thư Đồng cảm thấy thật khó tưởng tượng được!

Vì Hàn Vân Đình không những đồng ý với lời mời của Tịch Trạch mà còn chủ động bước ra ngoài, ngỏ ý bữa tối để anh mời.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2051



CHƯƠNG 2051: CẢ HAI VỊ NÀY ĐỀU LÀ ÔNG LỚN

Cứ như vậy, nửa tiếng sau, khi bọn họ ngồi trong nhà hàng Âu ở con phố bên cạnh, Lãnh Thư Đồng vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng.

Lúc này, hai người đàn ông trước mặt cô đang ngồi rất tao nhã thong dong, phong thái vẫn dứt khoát, kiêu ngạo như trước, duy chỉ có trên hai gương mặt anh tuấn kia là lộ ra những dấu xanh tím.

Bọn họ điềm nhiên bình thản ngồi ngay ngắn quanh bàn, không quan tâm tới những ánh nhìn của các vị thực khách hay nhân viên phục vụ đi ngang qua.

Tịch Trạch lật giở thực đơn, sau đó nói với sang chỗ Hàn Vân Đình ngồi đối diện: "Anh muốn mời thì anh chọn đi!"

Hàn Vân Đình tựa vào thành ghế, uể oải ngước mắt lên, cười khẩy trả lời: "Được!"

Từ đầu đến cuối, Lãnh Thư Đồng cảm thấy như mình chỉ là phông nền, căn bản không có ai thèm hỏi xem cô thích ăn gì!

Thôi, cả hai vị này đều là ông lớn, nghe theo bọn họ vậy!

Chưa đến mười phút sau, Hàn Vân Đình đã gọi xong hết tất cả các món.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cả bàn không ai hé môi một lời. Lãnh Thư Đồng vội vàng quan sát sắc mặt của hai người đàn ông: Tịch Trạch và Hàn Vân Đình đang ngồi bấm điện thoại, việc ai người nấy làm!

Theo góc nhìn của Lãnh Thư Đồng thì dường như Hàn Vân Đình đang nhắn tin WeChat.

Cô hé mắt nhìn qua rồi vội vàng đánh mắt đi, sợ bị anh phát hiện, hiểu lầm mình cố tình đọc trộm!

Còn Tịch Trạch thì đang chơi game!

Trong cả sảnh lớn nhà hàng, chỗ bọn họ ngồi đã trở thành chỗ của những kẻ khác loài trong con mắt người khác.

Đồng hồ đã gần điểm sáu giờ mà dường như Lãnh Thư Đồng vẫn còn chưa nhớ ra chuyện phải tới sân bay.

Tịch Trạch lại hi vọng chuyện sẽ thành nên cũng hoàn toàn không có ý định nhắc nhở!

Mục đích hôm nay của anh ta chính là ngăn cản cô quay về nước Anh, đến giờ có thể tạm xem là rất thành công!

Chỉ trong chốc lát, salad, món khai vị đầu tiên được bưng lên.

Tịch Trạch mới vừa cầm lấy dĩa lên, nhìn kỹ đĩa salad thì hàng mày rậm liền xoắn tít lại: "Sao lại nhiều cà rốt như vậy?"

Anh ta không ăn cà rốt!

Anh ta căm ghét cái mùi vị ấy!

Nghe vậy, Hàn Vân Đình chậm rãi xiên một miếng cà rốt bỏ lên đĩa của mình: "Lát nữa vẫn còn!"

Tịch Trạch mím môi liếc nhìn anh, phẫn nộ buông dĩa xuống!

Quên đi, đợi mấy món khác vậy!

Ngay sau đó, ba cốc nước ép trái cây được đưa tới.

Hàn Vân Đình chủ động đặt một cốc trước mặt Lãnh Thư Đồng, còn mình thì cầm một chiếc cốc khác khẽ nhấp một ngụm.

Tịch Trạch hừ nhẹ một tiếng, nhận lấy chiếc cốc từ tay nhân viên phục vụ, không cần suy nghĩ liền uống một hớp lớn: Thằng cha lòng dạ hẹp hòi này, chẳng có chút độ lượng nào cả!

Trong lúc vẫn đang mắng thầm Hàn Vân Đình trong lòng, Tịch Trạch suýt chút nữa thì phun thẳng ngụm nước ép ra!

Nhưng trong nhà hàng cao cấp thế này cũng không thể đi quá giới hạn, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt xuống, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đây là nước ép gì?"

Hàn Vân Đình lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Nước ép cà rốt!"

Mẹ nó!

Tịch Trạch không nhịn được mà muốn chửi thề, còn muốn đánh người nữa!

Anh ta thấy Hàn Vân Đình này cố ý, nhưng nhanh chóng tự phủ nhận giả thiết này!

Dù sao hai người bọn họ cũng không quen thân, Hàn Vân Đình hẳn là không bản lĩnh đến mức có thể tra ra được thói quen và sở thích của anh ta.

Tịch Trạch đặt bộp chiếc cốc xuống, bờ môi mỏng mím chặt, vẫn còn đang hờn giận.

Lãnh Thư Đồng nhìn Hàn Vân Đình, đôi mắt chớp chớp, câu hỏi bị ngăn lại bên môi.

Thật ra cô cũng hiểu được dường như Hàn Vân Đình cố ý đối đầu với Tịch Trạch!

Nhưng... trong trí nhớ của cô, dường như người đàn ông này không bao giờ làm mấy chuyện ấu trĩ như thế!

Lúc này, Hàn Vân Đình nhanh chóng uống hết nửa cốc nước ép cà rốt, liếc nhìn Tịch Trạch phía đối diện, hỏi lại: "Không thích sao?"

Tịch Trạch rầu rĩ ừ hử: "Khó uống muốn chết!"

"Ồ..." Hàn Vân Đình lại nhấp một ngụm: "Lát nữa vẫn còn!"

Tịch Trạch thở dài thành tiếng, cầm điện thoại lên, lại một lần nữa mở game offline.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2052



CHƯƠNG 2052: ANH NẮM TAY CÔ!

Chưa đến mười phút sau, khi tất cả các món đều được đưa lên, Tịch Trạch suýt chút nữa thì lật bàn!

Canh cà rốt, hành tây chiên giòn, cà tím chiên, còn có cả nấm mỡ!

Ba món rau anh ta trước nay không ăn được bày khắp bàn!

Anh ta không ăn cà tím, nấm, cà rốt!

Và rồi tất cả những món chính lẫn món phụ tối nay đều có ba loại rau này!

Tịch Trạch cảm thấy Hàn Vân Đình muốn bỏ đói mình đến chết!

Mà lúc này, cuối cùng anh ta cũng đã hiểu được câu nói "lát nữa vẫn còn" của Hàn Vân Đình có ý nghĩa thế nào!

Lát nữa còn có cà rốt... cùng với đủ loại rau mà anh ta không ăn được!

Tịch Trạch phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông bình thản ngồi đối diện, nghiến răng ken két, gọi nhân viên phục vụ đưa thực đơn, anh ta phải tự mình gọi món một lần nữa!

Tên Hàn Vân Đình trời đánh này!

Sau đó, tuy đã ăn tối xong nhưng sắc mặt Tịch Trạch lại càng xanh mét, khó coi.

Cũng không biết tại sao trong mấy món mình tỉ mỉ lựa chọn lúc sau này lại vẫn có mấy thứ rau đó thêm vào!

Tịch Trạch quyết định, cả đời này sẽ không bao giờ đến nhà hàng Âu này nữa!

Tám giờ tối, dưới ánh đèn hoa lệ của thành phố Paris, ba người họ rời khỏi nhà hàng, cảm nhận làn gió mát mẻ khẽ m*n tr*n khuôn mặt.

Tịch Trạch đi bên cạnh Lãnh Thư Đồng, vẻ mặt cau có sắp bùng nổ như bầu trời vần vũ trong cơn giông.

Không bao lâu sau, bỗng nhiên có bảy tám người đàn ông cao lớn mặc đồ đen chạy vụt tới từ một con hẻm nhỏ nơi góc đường.

Nhìn mặt đều là người châu Á!

Lãnh Thư Đồng hoảng sợ, vừa định lên tiếng đã cảm thấy cổ tay nong nóng, bị Hàn Vân Đình kéo đến bên cạnh: "Đừng qua đó, nguy hiểm!"

Dứt lời, Tịch Trạch khinh thường liếc nhìn anh, cười nhạo thành tiếng: "Đồ hèn!"

Đây là từ mà ban nãy anh ta vừa học được trên mạng!

Anh ta cảm thấy từ này rất hợp với Hàn Vân Đình!

Đối mặt với câu châm chọc này của Tịch Trạch, Hàn Vân Đình cũng gật đầu hùa theo: "Nếu cảm thấy tôi là đồ hèn, vậy phiền anh Tịch xử lí giúp những người này đi!"

Dứt lời, anh liền kéo Lãnh Thư Đồng định rời đi!

Tịch Trạch đứng sững tại chỗ, mắt chữ A mồm chữ O!

Mẹ nó chứ, thứ chó má gì vậy?

Thấy chết mà không cứu?

Vui sướng khi người gặp họa?

Tịch Trạch chưa kịp kịp cất lời, Lãnh Thư Đồng đã vội vàng kéo lấy cổ tay Hàn Vân Đình: "Anh ấy không có ý ấy đâu, anh đừng coi là thật!"

Lãnh Thư Đồng lo lắng nếu Hàn Vân Đình đi thật thì Tịch Trạch sẽ gặp nguy hiểm.

Mấy người mặc đồ đen này vừa nhìn đã biết không phải người tử tế, hơn nữa chỉ trong giây lát đã vây kín quanh Tịch Trạch.

Cho dù có thế nào, bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!

Hàn Vân Đình sa sầm nét mặt, liếc nhìn Lãnh Thư Đồng, nheo mắt hỏi lại: "Cô có nghe thấy anh ta nói tôi là đồ hèn không?"

Lãnh Thư Đồng cuống quít lắc đầu, rồi lại gật gật đầu: "Tôi nghe thấy rồi, nhưng anh đừng chấp nhặt với anh ấy. Anh ấy chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, chúng ta..."

"Nếu đã nghe thấy, vậy đi thôi!"

Lãnh Thư Đồng: "?"

Đây là cái lô-gic gì vậy?

Khi cô còn đang định cố gắng thuyết phục Hàn Vân Đình ở lại hỗ trợ thì giây tiếp theo, lòng bàn tay cô đột nhiên được bao trong xúc cảm ấm nóng khiến cô kinh ngạc đứng sững tại chỗ!

Lãnh Thư Đồng đờ đẫn dịch tầm mắt xuống, đập vào mắt cô là hình ảnh lòng bàn tay mình đang được bao bọc trong bàn tay Hàn Vân Đình.

Anh... nắm tay cô!

Sao có thể như vậy!

Lãnh Thư Đồng thử thăm dò rụt tay lại, song Hàn Vân Đình lập tức nhíu mày, lại nắm chặt lòng bàn tay cô hơn.

Không phải nằm mơ, là thật!

Lãnh Thư Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang dụng phải đôi con ngươi tối sẫm của Hàn Vân Đình, nhìn thấy bóng dáng mình đứng dưới ánh đèn trong đôi mắt ấy, cũng cảm nhận được bàn tay Hàn Vân Đình đang dần dần siết chặt.

Lần đầu tiên, dưới bóng đêm mịt mờ của Paris, anh nắm tay cô.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2053



CHƯƠNG 2053: ĐÂY LÀ NGƯỜI DO CHÚ TƯ SẮP XẾP!

Lãnh Thư Đồng chờ đợi Hàn Vân Đình bao lâu, giờ khắc này cô hoàn toàn chấn động.

Cô nhìn thẳng vào hai bàn tay đang dán sát vào nhau, cảm thấy cả người nóng rực.

"Tôi có lời muốn nói với cô, về khách sạn trước với tôi được không?"

Hàn Vân Đình cụp mắt nhìn dáng vẻ thẫn thờ của Lãnh Thư Đồng, giọng điệu khi cất lời cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Anh chưa bao giờ nói chuyện bằng giọng điệu khiêm nhường như thế này, ít nhất là trong ấn tượng của Lãnh Thư Đồng thì chưa từng có.

Tịch Trạch đứng bên cạnh trầm ngâm quan sát cảnh tượng này, có phần tự đắc mím môi.

Xem ra nỗ lực của anh ta đã không uổng phí, hình như Hàn Vân Đình đã hiểu ra vấn đề rồi!

Cứ như vậy, Tịch Trạch yên lặng thở dài, ngoái đầu nhìn mấy người mặc đồ đen đang vây quanh mình, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, bĩu môi hất hàm vào góc khuất trong hẻm: "Vào đó giải quyết!"

Anh ta không ngốc đến mức không nhận ra mấy người mặc đồ đen này nhắm tới mình.

Chuyện tới bước này, rất nhiều chuyện đều đã trở nên sáng tỏ!

Dựa vào hành động của Hàn Vân Đình trên bàn ăn, lại thêm sự xuất hiện đột ngột của mấy người mặc đồ đen đã chứng tỏ một chuyện - tất thảy đều là âm mưu của Hàn Vân Đình.

Tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi đang trả thù anh ta đây mà!

Thảo nào cậu ta lại thoải mái chấp nhận lời mời cùng đi ăn, thảo nào lúc ở nhà hàng vẫn nhắn tin liên hồi, thì ra là chuẩn bị quà đáp lễ anh ta!

Chỉ hi vọng bây giờ cậu ta đừng phụ lòng Đầu Đá, cũng đừng để anh ta chịu đòn vô nghĩa!

Tịch Trạch dẫn theo mấy người mặc đồ đen lặng lẽ đi vào con hẻm. Ở nơi góc khuất yên ắng trong con hẻm nhỏ, Tịch Trạch vừa xắn tay áo lên vừa nhìn quanh bốn phía: "Mấy người cùng lúc tiến lên hay là lên từng người một?"

Đánh nhau, anh ta chưa bao giờ ngán!

Bảy tám người mặc đồ đen liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng dùng ánh mắt ra hiệu rồi lần lượt ra tay.

Tịch Trạch chửi thầm một câu, phản ứng mau lẹ, né tránh đối phương đòn công phá của đối phương.

Nhưng mà, sau khi đánh mấy hiệp, anh ta liền phát hiện điều kì quặc.

Những người này không ra đòn độc mà lại giống như đánh luân phiên, cố ý kéo dài thời gian, cầm chân anh ta!

Dù như vậy nhưng cũng khiến cho Tịch Trạch vật lộn tứ phía, sức cùng lực kiệt, chưa đến mười phút sau đã phải thở hồng hộc dựa vào tường!

"Mấy người... có thể đánh thẳng tay một chút không? Chưa đánh nhau bao giờ à?"

Nếu chiều hướng này cứ tiếp tục, anh ta không bị đánh chết thì nhất định cũng sẽ kiệt lực mà ngã xuống trước!

Xem ra tên khốn Hàn Vân Đình này không muốn tìm người đánh chết anh ta mà là tra tấn anh ta đến chết!

Lúc này, Tịch Trạch vừa dứt lời, mấy người mặc đồ đen lại bắt đầu tấn công.

Vẫn giống y như lúc trước, bọn họ ra tay không mạnh, vừa hiểm lại vừa nhẹ nhàng, nhưng cố tình không để cho anh ta kịp hồi sức!

Ở đằng kia, do sự chủ động bất ngờ của Hàn Vân Đình mà tâm trí Lãnh Thư Đồng lâng lâng bay bổng như trên mây.

Ngay khi cô quyết định từ bỏ, anh lại chủ động một cách khác thường!

Lãnh Thư Đồng để anh dắt mình đi xa hơn mười mét, cho đến khi rời khỏi con hẻm mới bừng tỉnh, kinh hãi nói to: "Hàn Vân Đình, Tịch Trạch..."

"Sẽ không sao đâu!" Hàn Vân Đình trịnh trọng cất lời, không muốn nhìn thấy vẻ lo lắng của Lãnh Thư Đồng, lại nhẫn nại bổ sung: "Buổi chiều anh ta vô cớ làm phiền tôi, dù sao tôi cũng phải vớt vát lại chút lời chứ!"

Lãnh Thư Đồng lùi lại từng bước, kéo lấy tay anh để mượn lực đứng vững: "Những người đó là do anh sắp xếp sao?"

Hàn Vân Đình đăm chiêu nhìn vào đôi bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, ánh mắt chợt lóe lên, nói thẳng: "Do chú Tư sắp xếp!"

Nghe vậy, Lãnh Thư Đồng á khẩu, không thể trả lời!

Nếu là Tổng Giám đốc Tần, vậy cô quả thật không thể nói gì thêm.

Quả đúng là Tịch Trạch mạo phạm trước, Tổng Giám đốc Tần người ta giúp anh em lấy lại mặt mũi, hình như... cũng không có gì là sai!

Lãnh Thư Đồng đang trầm tư suy nghĩ, vẫn chưa phát giác ra ánh mắt lóe lên đắc thắng của Hàn Vân Đình.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2054



CHƯƠNG 2054: HÀN VÂN ĐÌNH, CHỜ TÔI VỚI

Mấy người mặc đồ đen đích thực là do chú Tư sắp xếp, nhưng là theo yêu cầu của anh!

Bọn họ sẽ không thật sự làm hại đến Tịch Trạch, nhưng dư sức dạy cho anh ta một bài học. Ai bảo anh ta mồm thối, năm lần bảy lượt châm chọc người khác!

Lãnh Thư Đồng tiếp tục bị Hàn Vân Đình lôi đi, trên đường còn không ngừng ngoái đầu nhìn quanh.

Ở gần con hẻm kia đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tịch Trạch đâu, cho dù cô tin tưởng võ nghệ của anh ta, nhưng... sao địch lại nổi người đông thế mạnh đây!

Lúc này, Hàn Vân Đình cũng nhận thấy sự bồn chồn không yên của Lãnh Thư Đồng, cô cứ chốc chốc lại quay đầu lại khiến cho anh càng ngày càng không vui, cơn ghen càng lúc càng cuồn cuộn lên.

"Tôi nói anh ta sẽ không sao thì nhất định sẽ không sao! Nếu như cô thật sự lo lắng... vậy quay về tìm anh ta đi!"

Nói xong, Hàn Vân Đình liền buông tay cô ra.

Nếu đã buông bỏ lòng tự tôn cũng không thể có được sự chú ý của cô thì thà rằng buông tay thôi!

Lãnh Thư Đồng cảm thấy căng thẳng, nhất thời lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Quay về nhìn Tịch Trạch ắt sẽ khiến cho quan hệ giữa cô và Hàn Vân Đình quay trở lại con số 0, nhưng nếu không quay về mà sau đó Tịch Trạch xảy ra chuyện thì cô sẽ rất áy náy.

Nhất định phải đưa ra lựa chọn sao?

Đôi mắt đang chan chứa hi vọng của Lãnh Thư Đồng dần dần trở nên ảm đạm. Cô không thích đặt mình vào thế khó xử, nhưng Hàn Vân Đình... dường như đang ép cô!

Lúc này, nơi bờ môi của người đàn ông bật ra một tiếng thở dài. Anh chăm chú nhìn dáng vẻ bối rối của Lãnh Thư Đồng, không nói thêm gì nữa, xoay người bước đi.

Có thể làm được đến thế này là anh đã cố gắng hết sức rồi!

Đặt hai bên lên bàn cân, anh nhận ra trong lòng Lãnh Thư Đồng, địa vị của Tịch Trạch vẫn cao hơn một chút.

Chẳng qua anh chỉ muốn cho Tịch Trạch nếm phải chút đau khổ, nhất định sẽ không xúc phạm tới anh ta.

Nhưng cho dù đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, Lãnh Thư Đồng vẫn không chịu tin anh!

Vậy... coi như hết!

Yết hầu Hàn Vân Đình nhấp nhô, anh chậm rãi thả bước về phía trước.

Phía sau vẫn không nghe thấy tiếng bước chân vang lên, quả nhiên cô đã quay lại.

Thật ra trong lòng anh rất hụt hẫng, bởi vì sâu trong thâm tâm anh vẫn hi vọng Lãnh Thư Đồng có thể đi tiếp cùng anh!

Còn vì sao lại hụt hẫng thì anh cũng không biết!

Bước chân Hàn Vân Đình chậm lại, khó có thể xóa tan nỗi phiền muộn đang lan tràn nơi lồ ng ngực.

Anh không nói một lời đi đến ven đường, đứng dưới một cột đèn đường châm điếu thuốc.

Hôm nay, anh vắng mặt khỏi buổi catwalk tại Tuần lễ thời trang của hãng, lại lộ ra tất cả dáng vẻ mà đã biết bao nhiêu năm nay chưa từng biểu hiện ra trước mặt Lãnh Thư Đồng.

Là vì mong muốn điều gì?

Điều anh mong muốn... dù sao cũng chỉ là muốn bù đắp lại những khoảnh khắc vô tâm khi ở bên cạnh cô trước đây mà thôi!

Rõ ràng phụ nữ theo đuổi anh nhiều vô kể, nhưng bảy năm của Lãnh Thư Đồng lại là bất ngờ đối với anh!

Hàn Vân Đình nặng nề thở dài, ngẩng đầu nhả ra một làn khói, trong mắt đậm vẻ giễu cợt.

Có lẽ số phận đã an bài để anh bước đi một mình trên con đường này rồi!

Hàn Vân Đình dập tàn thuốc, đầu lưỡi cuộn lại đá vào bên má, vứt tàn thuốc vào trong thùng rác, phía sau lại chợt vang lên tiếng bước chân.

Anh nghe tiếng bèn ngoái đầu nhìn lại, trong tầm mắt là hình ảnh của cô gái tay cầm giày cao gót chạy như điên tới bên anh trên đường phố Paris mờ mịt.

"Hàn Vân Đình, chờ tôi với..."

Cô cao giọng hét lên, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển dồn dập, dốc hết sức chạy về phía anh.

Cho dù cô đến muộn vì lí do gì đi nữa thì cuối cùng cô vẫn đến rồi!

Thật ra, Lãnh Thư Đồng đã quay về con hẻm nhỏ kia, hơn nữa còn tận mắt chứng kiến Tịch Trạch và những người đó giao đấu. Vốn cô còn lo lắng anh ta không thể ứng phó nổi, nhưng Tịch Trạch lại điên cuồng, ngạo mạn quát cô: "Trở về làm gì?
Cần làm gì thì làm đi! Không nhìn thấy bọn anh đang luyện công sao!"

Đúng như Hàn Vân Đình nói, Tịch Trạch không bị thương, cùng lắm chỉ bị mấy người kia quần cho thê thảm.

Sau khi chắc chắn anh ta thật sự không sao, Lãnh Thư Đồng mới xách giày cao gót chạy về, đuổi theo Hàn Vân Đình.

Cô nghĩ, đã kiên trì lâu như vậy, thử một lần trước khi bỏ cuộc thì cũng đâu hại gì!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back