Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 10.3.
Chương 10.3.
Buổi chiều, Uyển Nhi dành nhiều thời gian hơn cho việc nấu ăn.
Sáng nay thức dậy trong nhà họ đã hoàn toàn không còn điện hay internet.
Uyển Nhi đã chuyển một số thứ không thể để trong tủ lạnh như nước đá vào các bình đựng nước thông thường để thành nước uống.
Một số đồ ăn như chả, bánh bao, sủi cảo hay tương tự như vậy thì được để vào thùng chuyên dụng.
Chỗ họ sống trước kia mỗi nhà đều có một hoặc hai thùng hình hộp chữ nhật chất liệu nhựa có lõi ở giữa bằng xốp thiết kế đặc biệt chuyên để giữ thực phẩm hoặc đồ uống lạnh trong các chuyến đi làm ngoài làm đồng ruộng hay đi dã ngoại, cắm trại.
Những thùng này có thể giữ nước đá cả ngày không tan.
Nhà Uyển Nhi có một thùng hình chữ nhật và một thùng dạng hình trụ như cái xô vậy.
Giờ Uyển Nhi dùng chúng để bảo quản đồ ăn thêm một thời gian.
Mỗi thứ đồ ăn được đặt trong hộp hoặc túi kín để vào thùng bản quản, đặt thêm những viên đá nhỏ hay cả cục nước đá to vào sẽ giữ được số thức ăn này trong khoảng 2 ngày nữa.
Sau khi dùng hết thức ăn tươi trong nhà họ sẽ tìm kiến những thức ăn khác bên ngoài và dùng kèm đồ khô đã dự trữ được.
Chiều nay Uyển Nhi làm món trứng xào ớt chuông.
Thức ăn mặm khác cô sẽ dùng nấm đùi gà xào thịt lợn.
Dùng nấm hôm qua hái được cô còn để làm canh nấm chân gà với cá và đậu phụ.
Tất nhiên còn có một nồi cơm gạo trắng là thức ăn chính.
Mấy thứ rau còn trong nhà không để lâu được thì xào hoặc luộc ăn dần.
Bình thường nhà cô có bốn người chỉ cần một cốc rưỡi gạo.
Giờ mỗi bữa nhà cô cần dùng tới gần ba cốc gạo.
Ban đầu số gạo nhà họ còn có thể ăn được tầm 5-6 tháng giờ thì chỉ đủ trong 3-4 tháng mà thôi.
Vì làm việc nặng nhọc nhiều lại sử dụng năng lực đặc biệt nên họ cần ăn nhiều thức ăn hơn nên gạo cũng tiêu tốn nhanh hơn.
Dù sao họ vẫn còn thời gian máy tháng để tìm kiếm thức ăn mới.
Để tiết kiệm ga còn lại trong nhà giờ đây Uyển Nhi đun nấu hoàn toàn bằng lá cây khô và củi nên vất vả hơn và mất nhiều thời gian hơn.
Trước kia A Nhiên không hề bị bắt buộc phải học cách nấu cơm nhưng giờ Uyển Nhi thấy điều này vô cùng cần thiết.
Các con cần cô phải học cách đảm bảo an toàn cho bản thân và tự làm những việc đảm bảo cuộc sống.
A Triết thì còn quá nhỏ nhưng A Nhiên đã hơn 10 tuổi rồi nên học nấu cơn giặt quần áo rồi.
Nghĩ là làm, Uyển Nhi yêu cầu con gái từ hôm nay cùng cô tập nấu ăn và làm việc nhà.-A Nhiên à!
Từ nay con phải học nấu cơm, giặt quần áo và làm việc nhà nhé.
Sau này bố mẹ rất bận cần con giúp đỡ làm việc.
Với lại nếu sau này bố mẹ có việc khẩn cấp không thể ở nhà chăm sóc con và em thì A Nhiên phải biết cách chăm sóc bản thân, nấu ăn và chăm sóc em nữa.
Đây cũng là việc rất quan trọng, chúng ta bắt đầu học luôn từ bây giờ.
Con tập phụ mẹ nấu ăn chiều nay đi.Tất nhiên đứa trẻ ngoan A Nhiên phải nghe theo lời mẹ.
Với lại cô bé cũng không dám không nghe lời vì mẹ mà tức giận thì cũng rất đáng sợ.
Mặc dù phải làm việc không hề vui như xem tivi hay vẽ tranh nhưng vẫn phải làm thôi cô bé cũng đã lớn rồi.
Nhưng biết làm sao được, ai cũng phải dần học cách làm việc thôi.
Mẹ cô bé vẫn hay kể trước kia 8,9 tuổi mẹ đã phải làm đủ thứ việc nào là nấu cơm, giặt đồ, chăm sóc gà lợn, ra đồng cấy lúa, làm cỏ... nữa cơ.
Thời đại khác đi nên A Nhiên không phải học làm nhiều thứ sớm như vậy nhưng tới giờ cũng không tránh phải.
A Nhiên cũng hiểu được cuộc sống khó khăn của gia đình mình bây giờ ai cũng phải chăm chỉ làm việc thôi.Trước tiên Uyển Nhi dạy con gái cách nhóm lửa bằng lá cây.
Giờ vẫn có bật lửa nên điều này đơn giản.
Sau này tạo lửa bằng gỗ, tre hay đá lửa đó mới gọi là khó.
Hiện tại A Nhiên chỉ cần bật lửa rồi đưa xuống phía dưới những lá cây khô trong bếp là lửa bùng lên.
Việc này dễ dàng nên chỉ 4-5 lần thử cô bé đã thành công.
Tiếp đó A Nhiên chỉ cần liên tục đưa lá cây hoặc cành khô nhỏ vào bếp bằng que sắt là được.
Sau khi lửa lớn có thể dùngnhững cành củi to hơn để đun bếp.
Uyển Nhi nhắc con gái cẩn thận không để bỏng và cứ đun tới khi thấy nồi nước sôi bốc khói thì gọi mẹ.
Lần học nấu ăn của A Nhiên là nấu cơm - một món khá cơ bản và cần thiết nhất hàng ngày.
Trong khi mẹ và chị bận mải thì A Triết được yêu cầu ngồi trông thức ăn cho cả nhà.
Một công việc không hề cần thiết mà chỉ bày ra để cậu bé vui vẻ vì được làm việc thôi.Bình thường công việc nấu ăn chỉ mất khoảng 30 phút đến một giờ thế mà giờ đây cả hai mẹ con Uyển Nhi cùng làm việc mà hơn 1 giờ đồng hồ mới có thể nấu xong một bữa ăn đơn giản.
Vốn khá vụng về nên A Nhiên học nấu ăn vất vả.
Cả khuôn mặt cô bé lem nhem vết nhọ đen, tóc tai đầy mồ hôi nhìn rất đáng thương.
Dù đáng thương nhưng thỉnh thoảng vẫn bị mẹ phê bình vì vụng về và vẫn phải học nấu ăn tiếp tục.
Mới học nấu ăn nên chủ yếu A Nhiên thêm củi lửa và lắng nghe mẹ hướng dẫn các bước nấu ăn thôi.
Nhưng quá trình đó cô bé cũng làm củi văng mấy lần khỏi bếp nên mới bị mẹ phê bình.
May mà không gây ra bỏng hay cháy to gì nếu không thì chắc bị đánh nát mông quá!Cuối cùng bữa tối của cả nhà cũng đã xong, bốn người tắm rửa rồi quây quần bên bàn ăn.
Do hôm nay có sự tham gia của con gái A Nhiên nên món ăn hơi có mùi khói một chút nhưng cả nhà đã rất đói rồi ai cũng ăn ngấu nghiến cả.
Sau khi ăn xong bữa chiều vẫn khoảng 2-3 tiếng nữa trời mới tối hẳn cả gia đình chỉ nghỉ ngơi một thời gian lại tiếp tục làm việc.
Họ không thể lãng phí thời gian ngồi không cũng không thể đi ngủ khi trời còn sáng trưng như vậy được nên tốt nhất là lại làm một số việc.
Vẫn là những công việc thường ngày mẹ và con gái giặt quần áo.
Bố thì gánh nước từ suối tưới vườn cây và gánh nước để cả gia đình sử dụng.
Nước máy nhà họ cũng bị cắt đồng thời khi cắt điện.
Nước trong các bể chứa vẫn còn nhưng cần phải để dành phòng lúc cần và dành cho việc ăn uống nên Giang Nam buộc phải gánh nước từ suối nên sử dụng.
Nhà họ cũng có xô nhôm và một số thùng nhựa trước kia vốn là thùng sơn có thể sử dụng.
Bình thường thùng sơn chỉ để gánh nước tưới vườn vì có chứa chất gây hại cho cơ thể nên không để chứa nước uống.
Nhưng nó cũng đã được sử dụng một thời gian và họ cũng không có thứ đồ khác thay thế nên giờ phải sử dụng để gánh nước và đựng đồ.
Giặt quần áo xong ba mẹ con Uyển Nhi quay lại với việc vẽ và ghi lại đặc điểm các loài nấm của họ.
Lúc chiều A Nhiên và A Triết đã vẽ lại và tô màu ba loại nấm ăn được.
A Nhiên vẽ khá tốt rất giống với cây nấm thật.
Họ không cần vẽ quá đẹp hay có tính nghệ thuật gì chỉ cần càng giống thật càng tốt.
A Triết tô màu thỉnh thoảng có hơi bị lem ra ngoài một chút nhưng không có ảnh hưởng gì nhiều.
Một bức vẽ không rõ ràng lắm thì Uyển Nhi yêu cầu con vẽ lại.
Trên mỗi tờ giấy A4 có 2-3 hình ảnh ở các góc nhìn khác nhau của một cây nấm.
Sau khi kiểm tra thấy hình vẽ đảm bảo nhận ra là cây nấm nào Uyển Nhi bắt đầu ghi lại những đặc điểm của nó.
Cô ghị lại từ việc kích thước ra sao, ăn được hay không, ăn có mùi vị gì, có thể tìm thấy chúng ở đâu...
Tất cả những gì cô có thể biết về cây đó đều cố gắng ghi lại đầy đủ.
Một loại nấm dành ra một tờ giấy để vẽ hình ảnh và ghi số liệu.
Một tờ giấy chắc chắn còn thừa chỗ nhưng có thể sau này họ có thể bổ sung một vài điều khác nữa thì có chỗ mà điền thêm.
Sau khi ghi lại loài nấm ăn được Uyển Nhi và con gái chuyển sang vẽ và miêu tả về ba loại nấm độc.
Công việc này tưởng dễ dàng mà khiến họ mất khá nhiều thời gian và công sức.
Trong quá trình vẽ cần tỉ mỉ, cẩn thận, tô đi vẽ lại nhiều lần để có được hình ảnh giống thật nhất.
Đó không phải là việc dễ dàng gì.
A Triết ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi bên cạnh chị và mẹ.
Giữa chừng cậu bé nhớ ra cả ngày không hề được xem ti vi hay mấy video game yêu thích thế là đi tìm điện thoại để mở.
Tuy Nhiên sau một hồi loay hoay A triết không đươc xem chương trình yêu thích như mong muốn.
Ban đầu cậu bé tưởng mạng kém giống mọi khi và chịu khó chờ đợi nhưng một hồi lâu vẫn không thể xem được nên bắt đầu bực bội và khóc lóc đi tìm mẹ.Nhìn con trai vừa khóc vừa cầm điện thoại trên tay đi lại phía mình Uyển Nhi chỉ biết thở dài.
Cô cố giải thích với con rằng nơi họ đang sống chỉ toàn núi với cây khôgn thể có điện hay có mạng.
Giống như khi đi du lịch trước kia có lần họ cũng tới tham quan nơi gần như không có sóng điện thoại và internet vậy.
Uyển Nhi đành dỗ dành A Triết:-Con trai ngoan à!
Con có thấy xung quanh toàn cây với núi không có mạng để xem điện thoại được nữa đâu con ạ.
Bao giờ con lớn, con có thể vượt qua những ngọn núi, những cánh rừng, những dòng sông kia để tìm thấy nơi có mạng internet nhé.
Giờ thì bố mẹ cũng không thể có cách nào khác cả.
Con khóc chỉ khiến mẹ tức giận và buồn hơn thôi.
Ngoan!
Không khóc nữa nhé!Vừa nói Uyển Nhi vừa nháy mắt với con gái.
A Nhiên cũng nhanh chóng tiếp lời thêm với mẹ.-Đúng đấy em giờ không thể xem được điện thoại, ti vi nữa đâu nhưng bố đã hứa sẽ làm nhiều đồ chơi thú vị cho chúng ta rồi em sẽ có nhiều thứ chơi vui hơn nhiều.
Chị sẽ nhường cho em nhiều đồ chơi hơn, em đừng khóc nữa!Phải mất một hồi lâu mới dỗ dành được A Triết ngừng khóc nữa.
Trong quá trình dỗ dành này Uyển Nhi còn phải lấy thêm một số bánh kẹo và đồ ăn ưu thích cho cậu bé.
Vốn mấy thứ bim bim, kẹo sô cô la cô định để dành lâu hơn nhưng để thí con trai ngoan cô đành lấy ra chia cho hai chị em một ít.
Giờ cô nghĩ ra mấy thứ đồ ăn từ hiện đại để lâu được sau này sẽ trở thành đòn sát thủ để cô dỗ con đây.Khi trời tối hẳn, Uyển Nhi lại làm thêm một bữa phụ cho cả nhà ăn.
Bữa này cô dùng bánh bao chay mới phơi nắng đem nướng trên bếp củi.
Cô không biết chỉ phơi bánh bao như vậy có để nâu được không nên lấy ăn dần cho chắc.
Uyển Nhi còn đun nóng nồi canh cô nấu bữa chiều cố tình để lại giờ uống kèm.
Cả nhà ăn tráng miệng cùng với mấy quả dâu tây họ hái được buổi sáng lại khá là hợp.
Vậy là một ngày đầy mệt mỏi nhưng vô cùng thú vị của họ sắp trôi qua.