Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy

Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 10.3.


Buổi chiều, Uyển Nhi dành nhiều thời gian hơn cho việc nấu ăn.

Sáng nay thức dậy trong nhà họ đã hoàn toàn không còn điện hay internet.

Uyển Nhi đã chuyển một số thứ không thể để trong tủ lạnh như nước đá vào các bình đựng nước thông thường để thành nước uống.

Một số đồ ăn như chả, bánh bao, sủi cảo hay tương tự như vậy thì được để vào thùng chuyên dụng.

Chỗ họ sống trước kia mỗi nhà đều có một hoặc hai thùng hình hộp chữ nhật chất liệu nhựa có lõi ở giữa bằng xốp thiết kế đặc biệt chuyên để giữ thực phẩm hoặc đồ uống lạnh trong các chuyến đi làm ngoài làm đồng ruộng hay đi dã ngoại, cắm trại.

Những thùng này có thể giữ nước đá cả ngày không tan.

Nhà Uyển Nhi có một thùng hình chữ nhật và một thùng dạng hình trụ như cái xô vậy.

Giờ Uyển Nhi dùng chúng để bảo quản đồ ăn thêm một thời gian.

Mỗi thứ đồ ăn được đặt trong hộp hoặc túi kín để vào thùng bản quản, đặt thêm những viên đá nhỏ hay cả cục nước đá to vào sẽ giữ được số thức ăn này trong khoảng 2 ngày nữa.

Sau khi dùng hết thức ăn tươi trong nhà họ sẽ tìm kiến những thức ăn khác bên ngoài và dùng kèm đồ khô đã dự trữ được.

Chiều nay Uyển Nhi làm món trứng xào ớt chuông.

Thức ăn mặm khác cô sẽ dùng nấm đùi gà xào thịt lợn.

Dùng nấm hôm qua hái được cô còn để làm canh nấm chân gà với cá và đậu phụ.

Tất nhiên còn có một nồi cơm gạo trắng là thức ăn chính.

Mấy thứ rau còn trong nhà không để lâu được thì xào hoặc luộc ăn dần.

Bình thường nhà cô có bốn người chỉ cần một cốc rưỡi gạo.

Giờ mỗi bữa nhà cô cần dùng tới gần ba cốc gạo.

Ban đầu số gạo nhà họ còn có thể ăn được tầm 5-6 tháng giờ thì chỉ đủ trong 3-4 tháng mà thôi.

Vì làm việc nặng nhọc nhiều lại sử dụng năng lực đặc biệt nên họ cần ăn nhiều thức ăn hơn nên gạo cũng tiêu tốn nhanh hơn.

Dù sao họ vẫn còn thời gian máy tháng để tìm kiếm thức ăn mới.

Để tiết kiệm ga còn lại trong nhà giờ đây Uyển Nhi đun nấu hoàn toàn bằng lá cây khô và củi nên vất vả hơn và mất nhiều thời gian hơn.

Trước kia A Nhiên không hề bị bắt buộc phải học cách nấu cơm nhưng giờ Uyển Nhi thấy điều này vô cùng cần thiết.

Các con cần cô phải học cách đảm bảo an toàn cho bản thân và tự làm những việc đảm bảo cuộc sống.

A Triết thì còn quá nhỏ nhưng A Nhiên đã hơn 10 tuổi rồi nên học nấu cơn giặt quần áo rồi.

Nghĩ là làm, Uyển Nhi yêu cầu con gái từ hôm nay cùng cô tập nấu ăn và làm việc nhà.-A Nhiên à!

Từ nay con phải học nấu cơm, giặt quần áo và làm việc nhà nhé.

Sau này bố mẹ rất bận cần con giúp đỡ làm việc.

Với lại nếu sau này bố mẹ có việc khẩn cấp không thể ở nhà chăm sóc con và em thì A Nhiên phải biết cách chăm sóc bản thân, nấu ăn và chăm sóc em nữa.

Đây cũng là việc rất quan trọng, chúng ta bắt đầu học luôn từ bây giờ.

Con tập phụ mẹ nấu ăn chiều nay đi.Tất nhiên đứa trẻ ngoan A Nhiên phải nghe theo lời mẹ.

Với lại cô bé cũng không dám không nghe lời vì mẹ mà tức giận thì cũng rất đáng sợ.

Mặc dù phải làm việc không hề vui như xem tivi hay vẽ tranh nhưng vẫn phải làm thôi cô bé cũng đã lớn rồi.

Nhưng biết làm sao được, ai cũng phải dần học cách làm việc thôi.

Mẹ cô bé vẫn hay kể trước kia 8,9 tuổi mẹ đã phải làm đủ thứ việc nào là nấu cơm, giặt đồ, chăm sóc gà lợn, ra đồng cấy lúa, làm cỏ... nữa cơ.

Thời đại khác đi nên A Nhiên không phải học làm nhiều thứ sớm như vậy nhưng tới giờ cũng không tránh phải.

A Nhiên cũng hiểu được cuộc sống khó khăn của gia đình mình bây giờ ai cũng phải chăm chỉ làm việc thôi.Trước tiên Uyển Nhi dạy con gái cách nhóm lửa bằng lá cây.

Giờ vẫn có bật lửa nên điều này đơn giản.

Sau này tạo lửa bằng gỗ, tre hay đá lửa đó mới gọi là khó.

Hiện tại A Nhiên chỉ cần bật lửa rồi đưa xuống phía dưới những lá cây khô trong bếp là lửa bùng lên.

Việc này dễ dàng nên chỉ 4-5 lần thử cô bé đã thành công.

Tiếp đó A Nhiên chỉ cần liên tục đưa lá cây hoặc cành khô nhỏ vào bếp bằng que sắt là được.

Sau khi lửa lớn có thể dùngnhững cành củi to hơn để đun bếp.

Uyển Nhi nhắc con gái cẩn thận không để bỏng và cứ đun tới khi thấy nồi nước sôi bốc khói thì gọi mẹ.

Lần học nấu ăn của A Nhiên là nấu cơm - một món khá cơ bản và cần thiết nhất hàng ngày.

Trong khi mẹ và chị bận mải thì A Triết được yêu cầu ngồi trông thức ăn cho cả nhà.

Một công việc không hề cần thiết mà chỉ bày ra để cậu bé vui vẻ vì được làm việc thôi.Bình thường công việc nấu ăn chỉ mất khoảng 30 phút đến một giờ thế mà giờ đây cả hai mẹ con Uyển Nhi cùng làm việc mà hơn 1 giờ đồng hồ mới có thể nấu xong một bữa ăn đơn giản.

Vốn khá vụng về nên A Nhiên học nấu ăn vất vả.

Cả khuôn mặt cô bé lem nhem vết nhọ đen, tóc tai đầy mồ hôi nhìn rất đáng thương.

Dù đáng thương nhưng thỉnh thoảng vẫn bị mẹ phê bình vì vụng về và vẫn phải học nấu ăn tiếp tục.

Mới học nấu ăn nên chủ yếu A Nhiên thêm củi lửa và lắng nghe mẹ hướng dẫn các bước nấu ăn thôi.

Nhưng quá trình đó cô bé cũng làm củi văng mấy lần khỏi bếp nên mới bị mẹ phê bình.

May mà không gây ra bỏng hay cháy to gì nếu không thì chắc bị đánh nát mông quá!Cuối cùng bữa tối của cả nhà cũng đã xong, bốn người tắm rửa rồi quây quần bên bàn ăn.

Do hôm nay có sự tham gia của con gái A Nhiên nên món ăn hơi có mùi khói một chút nhưng cả nhà đã rất đói rồi ai cũng ăn ngấu nghiến cả.

Sau khi ăn xong bữa chiều vẫn khoảng 2-3 tiếng nữa trời mới tối hẳn cả gia đình chỉ nghỉ ngơi một thời gian lại tiếp tục làm việc.

Họ không thể lãng phí thời gian ngồi không cũng không thể đi ngủ khi trời còn sáng trưng như vậy được nên tốt nhất là lại làm một số việc.

Vẫn là những công việc thường ngày mẹ và con gái giặt quần áo.

Bố thì gánh nước từ suối tưới vườn cây và gánh nước để cả gia đình sử dụng.

Nước máy nhà họ cũng bị cắt đồng thời khi cắt điện.

Nước trong các bể chứa vẫn còn nhưng cần phải để dành phòng lúc cần và dành cho việc ăn uống nên Giang Nam buộc phải gánh nước từ suối nên sử dụng.

Nhà họ cũng có xô nhôm và một số thùng nhựa trước kia vốn là thùng sơn có thể sử dụng.

Bình thường thùng sơn chỉ để gánh nước tưới vườn vì có chứa chất gây hại cho cơ thể nên không để chứa nước uống.

Nhưng nó cũng đã được sử dụng một thời gian và họ cũng không có thứ đồ khác thay thế nên giờ phải sử dụng để gánh nước và đựng đồ.

Giặt quần áo xong ba mẹ con Uyển Nhi quay lại với việc vẽ và ghi lại đặc điểm các loài nấm của họ.

Lúc chiều A Nhiên và A Triết đã vẽ lại và tô màu ba loại nấm ăn được.

A Nhiên vẽ khá tốt rất giống với cây nấm thật.

Họ không cần vẽ quá đẹp hay có tính nghệ thuật gì chỉ cần càng giống thật càng tốt.

A Triết tô màu thỉnh thoảng có hơi bị lem ra ngoài một chút nhưng không có ảnh hưởng gì nhiều.

Một bức vẽ không rõ ràng lắm thì Uyển Nhi yêu cầu con vẽ lại.

Trên mỗi tờ giấy A4 có 2-3 hình ảnh ở các góc nhìn khác nhau của một cây nấm.

Sau khi kiểm tra thấy hình vẽ đảm bảo nhận ra là cây nấm nào Uyển Nhi bắt đầu ghi lại những đặc điểm của nó.

Cô ghị lại từ việc kích thước ra sao, ăn được hay không, ăn có mùi vị gì, có thể tìm thấy chúng ở đâu...

Tất cả những gì cô có thể biết về cây đó đều cố gắng ghi lại đầy đủ.

Một loại nấm dành ra một tờ giấy để vẽ hình ảnh và ghi số liệu.

Một tờ giấy chắc chắn còn thừa chỗ nhưng có thể sau này họ có thể bổ sung một vài điều khác nữa thì có chỗ mà điền thêm.

Sau khi ghi lại loài nấm ăn được Uyển Nhi và con gái chuyển sang vẽ và miêu tả về ba loại nấm độc.

Công việc này tưởng dễ dàng mà khiến họ mất khá nhiều thời gian và công sức.

Trong quá trình vẽ cần tỉ mỉ, cẩn thận, tô đi vẽ lại nhiều lần để có được hình ảnh giống thật nhất.

Đó không phải là việc dễ dàng gì.

A Triết ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi bên cạnh chị và mẹ.

Giữa chừng cậu bé nhớ ra cả ngày không hề được xem ti vi hay mấy video game yêu thích thế là đi tìm điện thoại để mở.

Tuy Nhiên sau một hồi loay hoay A triết không đươc xem chương trình yêu thích như mong muốn.

Ban đầu cậu bé tưởng mạng kém giống mọi khi và chịu khó chờ đợi nhưng một hồi lâu vẫn không thể xem được nên bắt đầu bực bội và khóc lóc đi tìm mẹ.Nhìn con trai vừa khóc vừa cầm điện thoại trên tay đi lại phía mình Uyển Nhi chỉ biết thở dài.

Cô cố giải thích với con rằng nơi họ đang sống chỉ toàn núi với cây khôgn thể có điện hay có mạng.

Giống như khi đi du lịch trước kia có lần họ cũng tới tham quan nơi gần như không có sóng điện thoại và internet vậy.

Uyển Nhi đành dỗ dành A Triết:-Con trai ngoan à!

Con có thấy xung quanh toàn cây với núi không có mạng để xem điện thoại được nữa đâu con ạ.

Bao giờ con lớn, con có thể vượt qua những ngọn núi, những cánh rừng, những dòng sông kia để tìm thấy nơi có mạng internet nhé.

Giờ thì bố mẹ cũng không thể có cách nào khác cả.

Con khóc chỉ khiến mẹ tức giận và buồn hơn thôi.

Ngoan!

Không khóc nữa nhé!Vừa nói Uyển Nhi vừa nháy mắt với con gái.

A Nhiên cũng nhanh chóng tiếp lời thêm với mẹ.-Đúng đấy em giờ không thể xem được điện thoại, ti vi nữa đâu nhưng bố đã hứa sẽ làm nhiều đồ chơi thú vị cho chúng ta rồi em sẽ có nhiều thứ chơi vui hơn nhiều.

Chị sẽ nhường cho em nhiều đồ chơi hơn, em đừng khóc nữa!Phải mất một hồi lâu mới dỗ dành được A Triết ngừng khóc nữa.

Trong quá trình dỗ dành này Uyển Nhi còn phải lấy thêm một số bánh kẹo và đồ ăn ưu thích cho cậu bé.

Vốn mấy thứ bim bim, kẹo sô cô la cô định để dành lâu hơn nhưng để thí con trai ngoan cô đành lấy ra chia cho hai chị em một ít.

Giờ cô nghĩ ra mấy thứ đồ ăn từ hiện đại để lâu được sau này sẽ trở thành đòn sát thủ để cô dỗ con đây.Khi trời tối hẳn, Uyển Nhi lại làm thêm một bữa phụ cho cả nhà ăn.

Bữa này cô dùng bánh bao chay mới phơi nắng đem nướng trên bếp củi.

Cô không biết chỉ phơi bánh bao như vậy có để nâu được không nên lấy ăn dần cho chắc.

Uyển Nhi còn đun nóng nồi canh cô nấu bữa chiều cố tình để lại giờ uống kèm.

Cả nhà ăn tráng miệng cùng với mấy quả dâu tây họ hái được buổi sáng lại khá là hợp.

Vậy là một ngày đầy mệt mỏi nhưng vô cùng thú vị của họ sắp trôi qua.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 11.1. Khu rừng tre


Sáng hôm sau cả nhà vẫn thức dậy và ăn uống như bình thường, ai cũng có việc để làm.

Đến cả A Triết cũng đi nhổ cỏ cùng chị và mẹ.

Sân nhà họ trước kia là sân bê tông giờ đây nó là một khu đất đầy cỏ, lá cây và đá sỏi.

Ba mẹ con Uyển Nhi cần phải dọn dẹp sân mới này thật sạch sẽ.

Uyển Nhi và chồng bàn bạc với nhau không có sân bê tông thì họ sẽ ra suối chuyển đá để lát sân mới nhà mình.

Không thể giống hoàn toàn trước kia nhưng cố gắng tạo ra thứ tốt nhất có thể.

Giang Nam thì vẫn cố gắng dựng hàng rào bảo vệ quanh nhà nhanh nhất có thể.

Hàng rào anh định dựng nên sẽ bao quanh cả nhà họ . hàng rào sẽ vây quanh nhà, vườn, sân và gốc cây to dự tính dài cỡ hơn 150m.

Cứ cách 1m anh sẽ đóng một cây gỗ cao khoảng 1m8.

Giữa hai cây gỗ được xen kẽ một số thân cây tre vót nhọn.

Để cố định chắc chắn sẽ dùng các thanh nẹp bằng gỗ hoặc tre để làm thanh ngang.

Như vậy Giang Nam cần chặt cây để tạo ra khoảng 150 cây gỗ dài, rất nhiều thân tre cao tương tự và khoảng 300m gỗ hoặc thân tre để làm nẹp ngang.

Để cố định những cây gỗ và tre xuống đất thì Giang Nam tiếp tục phải đào hố để chôn xuống.

Hố sâu khoảng 20-30 cm nên ban đầu cây gỗ anh dùng phải dài ít nhất 2m.

Ngoài ra để chúng thành một hàng rào anh còn cần dùng dây thép buộc cố định.

Khối lượng công việc cần làm không hề nhỏ.

Giang Nam đã chặt cây và xẻ gỗ suốt ba ngày nhưng tất nhiên chưa đủ.

Hôm nay anh quyết định chuyển sang chặt cây tre để làm hàng rào.

Ngay phía sau ngôi nhà họ sống cách khoảng mấy trăm mét là một rừng tre.

Rừng tre ở đây giống với rừng tre trúc thường gặp trên Trái Đất trước kia.

Cả rừng toàn là những thân cây tre cao thẳng đứng hướng lên trời.

Giang Nam nhận ra phần lớn thực vật trên thế giới này có kích thước to lớn hơn so với trước kia anh thấy.

Tre bình thường nâu năm cao khoảng 4-5m, tre ở đây cây vừa cũng cỡ trên 10m có nhiều cây còn cao hơn 30m.

Độ lớn của thân tre, mỗi đốt tre cũng vượt trội hơn hẳn.

Chặt tre để làm hàng rào sẽ nhanh và dễ dàng hơn chặt cây gỗ nhiều.

Cả nhà Giang Nam hôm nay quyết định cùng nhau đi rừng tre và sẽ hái măng luôn Uyển Nhi và các con cũng cần phải ra ngoài không thể chỉ ở mãi trong nhà được.

Rừng tre có vẻ quen thuộc và an toàn hơn cánh rừng rậm phía bên kia suối thích hợp để cả nhà cùng đi khám phá.

Trước khi rời khỏi nhà, họ cất tất cả các vật dụng quan trọng vào nhà khoá kĩ các cửa sổ và cửa chính.

Đặc biệt là mỗi người trong gia đình họ đều ăn mặc cẩn thận, chuẩn bị đồ dùng kĩ càng.Uyển Nhi chuẩn bị mỗi người một balo đựng đồ.

Giang Nam vẫn là balo to hay đựng laptop trong có chứa đồ ăn và nước uống.

Uyển Nhi dùng một cái balo đi học cũ của A Nhiên để dùng.

Cô để vào đó hai chai nước, một hộp sữa tươi và một túi bánh nhỏ, một chiếc khăn lau mặt.

Cô lấy chiếc balo mới mua cho năm học sắp tới đưa cho A Nhiên.

Giờ ba lô đi học trở thành ba lô dùng khi ra ngoài của A Nhiên.

Trong balo cũng có một chai nước, 1 hộp sữa, khăn tay và một áo dài tay dự phòng cho con.

A triết cũng đeo một balo nhỏ sau lưng là chiếc balo cậu bé hay đeo đi lớp học.

Trong balo của A triết để 1 chai nước lọc loại nhỏ và hai chai sữa nhỏ của trẻ em.

Tất nhiên cũng thêm bộ quần áo để dự phòng và khăn mặt nhỏ.

Mỗi chiếc balo đều có nước và đồ ăn thiết yếu và tất cả đều có thêm mấy chiếc băng go cá nhân, bông gạc.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, mặc đồ dài tay cẩn thận, đội mũ, đeo khẩu trang cả nhà cùng lên đường.Bé A triết không thể tự đi xa nên Giang Nam vừa đeo ba lô sau lưng vừa địu con trai trước bụng.

Tối qua khi quyết định cả nhà sẽ tới rừng tre Uyển Nhi đã tìm cái địu hồi bé của con sửa chữa lại để hôm nay dùng.

Tuy đã A triết đã lớn hơn nhưng sau khi sửa lại vẫn có thể dùng tạm.

Với lại giờ A Triết cũng biết ôm cổ bố chắc chắn sẽ không bị ngã.

Với sức mạnh hiện tại của mình ôm theo cả vợ lẫn hai con Giang Nam cũng vẫn làm được nên địu một mình ATtriết là chuyện quá đơn giản.

Ngoài ra để chặt tre và đảm bảo an toàn Giang Nam cầm theo cưa và dao to.

Uyển Nhi cũng cầm theo dao, xẻng để đào măng và một cây gậy.

A Nhiên cũng được trang bị một dao nhỏ gọt trái cây có vỏ bao an toàn còn A Triết cũng đòi cầm trên tay một gậy nhỏ cho giống cả nhà.

Chỉ chưa tới 10 phút cả gia đình đã tới trước rừng tre.

Khu rừng này sáng sủa hơn khu rừng rậm cạnh suối.

Cả rừng chủ yếu toàn là cây tre thỉnh thoảng có cây cỏ và có mấy cây nhỏ họ không biết tên.

Trên một số thân tre cũng có cây leo nhưng nói chung không quá rậm rạp, ùm tùm nên khá dễ di chuyển.

Cả nhà họ dùng gậy vạch cỏ và lá cây để đi phòng gặp phải rắn hay những con vật nhỏ nguy hiểm.

Giang Nam đi đầu.

Lúc này anh đeo balo trước ngực và địu con ra sau lưng để cành cây7 không quệt vào A Triết.

A Nhiên đi giữa và Uyển Nhi đi cuối cùng.

Họ đi khá chậm khi đã tiến vào sâu hơn trong rừng.

Trước khi vào rừng Uyển Nhi còn hỏi con gái có cảm giác gì đặc biệt không và nhận được câu trả lời là không nên cả nhà khá yên tâm.

Khả năng nhận biết nguy hiểm của A Nhiên không có dự báo gì chắc sẽ không có nguy hiểm.Vào sâu khoảng 30-40m cả bốn người dừng lại.

Họ không cần thiết tiến vào quá sâu có thể nguy hiểm mà mục đích chính để chặt tre thì càng gần bìa rừng càng dễ vận chuyển.

A triết được rời khỏi lưng bố đứng xuống đất cạnh mẹ và chị.

Giang Nam ngay lập tập chăt những cây tre gần đấy tạo thành một khoảng trống cho vợ con nghỉ tạm.

Uyển Nhi dùng gậy khua đám cỏ và lá cây rụng để đuổi con trùng rồi trải hai chiếc bao tải to xuống đất cho con ngồi chơi.

Hai đứa trẻ chỉ được phép di chuyển trong phạm vi bố mẹ cho phép để đảm bảo an toàn.Măng mùa xuân là thức thức ăn ngon lại bổ dưỡng.

Với rừng tre lớn thế này gia đình cô chắc chắn sẽ bẻ được nhiều măng về ăn.

Nhìn chung rừng tre này không khác gì trên Trái Đất trừ kích thước to lớn hơn hẳn của cây tre.

Tuy nhiên những cây măng thì lại có màu sắc khác hẳn.

Mấy cây măng lớn hơn thì màu xanh lá cây rất nhạt.

Mấy cây măng nhỏ mới nhú khỏi mặt đất lại có màu trắng ngà.

Có vẻ khi còn trong đất chúng sẽ có màu trắng, khi mọc cao lớn hơn thì chuyển dần sang xanh cho tới khi trưởng thành thì có màu xanh đậm giống những cây tre khác.

Nhưng để chắc chắn hôm nay Uyển Nhi vẫn tiếp tục sử dụng năng lực đặc biệt của mình để kiểm tra mấy cây măng non.

Cô cũng muốn biết năng lực của mình có thể sử dụng liên tục mỗi ngày không.Uyển Nhi cầm cái xẻng nhỏ chuẩn bị trước đó cho việc đào măng để làm việc.

Những cây măng ở đây đều khá lớn mập ú giống với măng tre khổng lồ ở Vân Nam.

Vỏ của những cây măng này cũng là lớp lá cứng đầy lông dài.

Tất nhiên hôm nay cả biết trước nên cả nhà Uyển Nhi đều đã chuẩn bị bao tay bảo hộ rồi.

Nhờ khả năng "bàn tay vàng" Uyển Nhi cũng cảm nhận được vị của mấy cây măng non này.

Cây măng màu trắng thì có vị ngọt, thơm hơn còn những cây măng màu xanh thì sẽ có vị hơi đắng chát nhưng vẫn có thể ăn được.

Vậy là năng lực của Uyển Nhi hôm nay vẫn sử dụng được rồi.

Thật tốt quá!Vậy là trong lúc Giang Nam chặt tre thì Uyển nhi đào măng.

Cô tập trung đào những cây măng màu trắng vì chúng ăn ngon hơn.

Tuy nhiên những cây này lại chôn sâu trong đất đào khó khăn mất rất nhiều gian hơn mấy cây măng xanh nhiều.

Mỗi gốc măng Uyển Nhi đào được cũng nặng tới 4-5 cân có khi tới cả chục cân.

Toàn là những cây măng khổng lồ.

Uyển Nhi đưa bao tải cho hai đứa con để chúng chuyển những cây măng cô đã đào vào bao tải.

Cây nào to hai con không chuyển được thì để lại vợ chồng cô sẽ giải chuyển sau.

Khi xung quanh măng trắng đã được đào hết, Uyển Nhi chuyển sang bẻ cây măng màu xanh non.

Tuy vị có khó ăn hơn nhưng cũng khá giống ăn măng đắng trước kia nên Uyển Nhi không hề muốn lãng phí chút nào.

Cây măng xanh đã mọc hẳn trên mặt đất chỉ cần lấy hai tay bẻ vặn là gãy ngay, nhanh chóng dễ dàng hơn đào măng trắng nhiều.Cả A triết và A Nhiên đều không sợ mệt mà rất vui vẻ với việc cất măng.

Chúng còn tự mình bẻ cây măng xanh.

Tuy nhiên những cây măng này đều khá lớn, hai chị em phải vật lộn mất nhiều thời gian mới có thể thu hoạch được nhưng chúng lại rất vui mừng.

Trước kia chúng chỉ mới nhìn và ăn măng khô hoặc măng đã được muối chua chứ chưa đi hái măng tươi thế này.

Lần đầu tiên bẻ măng rừng tất nhiên là hai đứa trẻ vừa nhiệt tình vừa hào hứng rồi.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 11.2


Gần hết buổi sáng cả nhà đã có những bốn tải măng cả màu trắng lẫn xanh.

Số măng này sẽ ăn và dự trữ được khá lâu.

Cả rừng tre còn vô số măng non chưa hái nhưng họ không cần vội, cứ hết lại sẽ đi đào thôi.

Thấy sắp đến giờ ăn trưa cả nhà quyết định quay về nhà đã.

Họ không định ăn trưa dã ngoại.

Trên đường về Giang Nam vác luôn bốn bao tải măng.

Khối lượng này với anh giờ không đáng kể chỉ là hơi cồng kềnh.

Uyển Nhi cõng A Triết trên lưng còn A Nhiên bám áo mẹ bước đi theo.

Chỉ mới đi được mấy bước cả nhà giật mình khi có một con thú nhỏ chạy qua đâm vào chân Uyển Nhi khiến cô đang cõng A triết trên lưng suýt ngã.

Sau khi ổn định lại rồi đặt con xuống đất, Uyển Nhi và mọi người mới nhìn kĩ con thú vừa rồi.

Bình thường nếu thú nhỏ hoang gặp người như thế này chắc chắn đã chạy trốn đi xa.

Thế mà con thú nhỏ mập mạp này vẫn ngây ngốc tại chỗ.

Nó không chỉ không sợ người mà còn vô tư gặm măng non ăn.

Điều kì lạ ở đây là con thú nhỏ giống hệt với con thỏ nhưng lại đang ôm gốc măng gặm ăn giống hệt gấu trúc.

Ừm thỏ này không thích cà rốt nữa mà lại thích ăn măng.

Nhưng điều quan trọng nhất là gia đình họ đang thấy món ăn tươi sống của gia đình mình đang nhảy nhót kìa.Giang Nam nhẹ nhàng đặt mấy bao tải măng xuống đất và di chuyển lại gần con thú ý định chộp luôn vào tay.

Trước kia không bao giờ anh dám có ý nghĩ tay không bắt thỏ thế này đâu.

Nhưng giờ anh có sức mạnh khác hẳn trước kia biết đâu may mắn tối nay họ có món thịt thỏ để ăn.

Uyển Nhi và hai đứa trẻ đều biết Giang Nam chuẩn bị làm gì nên cả ba đều đứng im nhìn chăm chú.

Con thỏ cách Uyển Nhi có mấy bước chân và cũng cách Giang Nam xa hơn chỉ một chút xíu.

Anh lấy đà nhảy cao vươn hai tay chộp về phía con thỏ.

Cả gia đình đều nín thở trong giây phút đó.

Chỉ với một lần duy nhất Giang Nam tóm gọn con thỏ trong tay.

Cả nhà bất ngờ nhìn nhau rồi lại nhìn con thỏ giờ đã bị bắt mà không thốt lên lời.

Trong ấn tượng của họ loài thỏ thường rất nhanh nhẹn và không hề dễ bắt.

Bình thường bắt gà trong chuồng cũng đã là cuộc vật lộn vất vả rồi thế mà giờ bắt thỏ hoang lại dễ hơn bắt gà trong chuồng là sao!Có lẽ bình thường loài thỏ này không gặp phải thiên địch nào cũng chưa bao giờ gặp con người nên không biết sợ.

Ngoài ra nhìn cơ thể béo ú của nó thế này chắc khó mà nhanh nhẹn cho được.

Hôm nay lại là một ngày may mắn đối với gia đình Uyển Nhi rồi.

Hai đứa trẻ lúc này nhảy nhót vui sướng và đặc biệt khen bố không dứt miệng.

Bắt được một con thỏ này thì chắc chắc họ sẽ bắt được những con khác nữa trong rừng tre.

Giang Nam dùng dao cắt một đoạn dây leo trên thân tre để buộc chặt chân con thỏ lại và giao cho vợ.

Uyển Nhi cầm thỏ trong tay và ước lượng.

Con thỏ béo này chắc phải nặng tới 6kg luôn.

Bộ lông dày màu trắng pha vàng nhạt rất mềm mại.

Uyển Nhi dùng khả năng đặc biệt của mình để cảm nhận.

Cô tất nhiên đoán được con thỏ này có thể ăn nhưng vẫn muốn dùng năng lực của mình kiểm tra cho an toàn.

Khác với khi dùng năng lượng đặc biệt đối với thực vật.

Khi Uyển Nhi đưa tay lại gần con thỏ Uyển Nhi chỉ có cảm giác mơ hồ là loại thức ăn này không có độc, có thể ăn được nhưng vị ra sao thì không thể cảm nhận ra được.

Có lẽ do động vật phải nấu chín ăn mới ra hương vị nên chạm vào con vật sống cô chỉ biết được có thể ăn hay không.

Ngoài ra trong quá trình sử dụng năng lực của mình cô cũng vẫn cảm thấy cơn chóng mặt hoa mắt quen thuộc ập đến.

Sau ba lần trong buổi sáng nay dùng bàn tay vàng Uyển Nhi thấy đói bụng hẳn so với lúc trước.

Cả nhà phải dừng lại để Uyển Nhi nạp thêm thức ăn vào người nếu không cô không đủ sức cõng A triết về nhà nữa.

Dùng "bàn tay vàng" đối với động vật có vẻ càng tiêu tốn nhiều năng lượng của Uyển Nhi hơn khi dùng với thực vật.Trong khi cả nhà dừng chân ăn uống, lại có hai con thú nhỏ giống hệt con thỏ vừa bắt được lò dò bò tới gần.

Giờ họ đã thấy rõ mấy con thú giống thỏ này không chỉ không nhanh mà còn chậm chạp nữa.

Chúng thản nhiên như không hề thấy gia đình bốn người đang ngồi bò chậm rì rì qua họ để lại gặm măng non.

Có một con to hơn màu xám tro bụng bự chắc là con cái đang mang thai.

Con nhỏ hơn một chút cũng có màu xám tro và cái bụng béo nhưng do mỡ nhiều.

Gia đình họ chắc chắn bỏ qua con thú đang mang thai nhưng quyết định bắt thêm con thú béo còn lại nữa.

Giang Nam ngồi tại chỗ chỉ vươn tay đã có thể tóm tai con thỏ xám nhỏ hơn.

Trời đất!

Loài thú này dễ bắt quá rồi!

Sao chúng có thể tồn tại đến tận bây giờ được vậy nhỉ!

Cả nhà lại một lẫn nữa nhìn nhau không biết nói gì.

Dù sao cũng đã bắt được con thỏ này chắc chắn sẽ phải trở thành thức ăn của họ rồi.

Cả nhà quyết định đặt tên loài này là "thỏ tre".Không chần chừ thêm nữa cả gia đình đi thẳng về nhà nếu không bữa trưa của họ muộn mất.

Trên quãng đường trở về họ lại lần thứ ba gặp thỏ.

Giờ họ mới nhận ra khu rừng tre này hình như có rất nhiều loài thỏ.

Đa số chúng màu xám, đen hoặc trắng xem vàng.

Sau này họ phát hiện loài thú này con nào màu xám tro hoặc đen là con cái.

Con có màu trắng hoặc vàng là con đực.

Con nào cũng chậm chạp, mập ù và say sưa gặm măng.

Xác suất gặp chúng nhiều chứng tỏ số lượng của chúng rất nhiều, khả năng sinh sản cao nên mới không thèm sợ ai thế nghênh ngang khắp nơi kiếm ăn thế này.

Vợ chồng Uyển Nhi cười vui sướng trong lòng.

Thỏ nhiều lại dễ bắt thế này khác gì vườn nhà họ đang nuôi một đàn thỏ lớn ăn hoài không hết haha.Uyển Nhi và hai đứa con trở lại nhà và làm bữa trưa.

GGiang Nam thì ra bờ suối làm thịt thỏ rừng.

Họ không dám làm thịt thú rừng trong nhà sợ mùi máu tươi có thể dẫn đến những con thú săn mồi nguy hiểm nên Giang Nam cần làm thịt thỏ ở ngoài suối.

Ngoài ra Uyển Nhi biết nấu ăn nhưng không biết giết thịt mấy con thú nên việc này phải dựa cả vào chồng cô.Giang Nam vẫn hay thường giết gà vịt, cá nhưng giết thịt mấy con thú hoang thì cũng chưa bao giờ làm nhưng nhìn người khác làm thì anh cũng đã thấy rồi.

Lúc này anh nhớ lại và tự mày mò.

Để nhanh hơn con thứ nhất anh chỉ cạo lông mổ bụng sạch sẽ rồi đưa về cho vợ nấu nướng.

Con thứ hai Giang Nam tập cách lột da của nó.

Sau này cuộc sống của họ có thể sẽ không tạo ra được quần áo như trước kia.

Họ phải sử dụng da lông của động vật nên việc lột da thú và thuộc da là bắt buộc.

Từ giờ anh sẽ tập cho quen dần.

Giang Nam nhớ anh đã xem một người có tuổi trong làng trước kia từng lột da thỏ.

Ông cụ dùng dao sắc mổ da thỏ theo đường trục dọc từ cằm qua cổ, bụng xuống dưới tận đuôi con thỏ.

Với các chân thì rạch đường ở giữa mặt trong của chân rồi lột da dần sang hai bên.

Giang Nam cố nhớ lại các bước chi tiết và làm theo.

Lần đầu tiên Giang Nam lột da thỏ nên khá khó khăn và không được hoàn chỉnh.

Nói chung là tạo ra một sản phẩm thất bại.

Nhưng dù sao anh còn nhiều cơ hội để tập luyện sau, giờ anh chưa vội.

Giang Nam tạm thời rửa sạch miếng da vừa lột được và ngâm trong xô nhỏ để chiều có thời gian anh sẽ tìm hiểu cách xử lí sau.

Trong khi đợi chồng làm thịt thỏ Uyển Nhi cùng con gái nấu cơm và chuẩn bị các gia vị trước.

Hôm nay cô dự định làm một bàn tiệc toàn thỏ.

Có những hai con thỏ béo một con đã lột da cô dự định xào lăn và kho.

Con còn lại cô ướp gia vị để tối làm thỏ nướng.

Gia vị trong nhà cô giờ còn khá đầy đủ để làm mấy món ăn này.

Nếu nấu lên mà hương vị của chúng không ngon mấy thì hai vợ chồng sẽ cố ăn cho hết để hai đứa trẻ ăn cơm với ruốc và trứng là được.Sau khi giao cả hai con thỏ cho vợ và con, Giang Nam quay lại rừng tre để vận chuyển số cây anh đã chặt về nhà.

Công việc khá nhàn chán nhưng tre ít cành, lại thẳng và nhẹ hơn gỗ nên chỉ cần buộc thành bó vác về là xong.

Trên đường vận chuyển cây tre về nhà, Giang Nam còn nhìn thấy mấy con thỏ trong rừng nữa nhưng lần này anh không bắt chúng.

Gia đình họ đã đủ thức ăn để ăn không muốn lãng phí.

Nhà họ ngay gần rừng tre ngày nào đi bắt thỏ cũng được.

Mà ăn thức ăn tươi sẽ càng ngon hơn và bổ dưỡng hơn.

Nếu như là mùa thu hay mùa đông thì họ mới cần dự trữ nhiều thức ăn giờ hoàn toàn không cần thiết, anh không muốn lãng phí thời gian.Trưa hôm nay cả nhà Uyển Nhi có bữa tiệc toàn thịt thỏ.

Trên bàn là thịt thỏ xào lăn với ớt, thỏ kho mềm và canh thịt thỏ nấu nấm.

Uyển Nhi biết chắc món ăn này không hề có độc mà còn bổ dưỡng nữa nhưng mùi vị của nó thì cô chưa biết ra sao.

Nói đến mùi thì thịt loại thỏ tre này khá thơm không hề có mùi lạ hay khó ngửi như thịt dê, cừu.

Trong lúc nấu ăn Uyển Nhi đã trực tiếp nếm thử vị luôn.

Thật may mắn thịt thỏ này khá mềm, ngon như thịt họ vẫn hay ăn.

Có lẽ vì chúng khá béo nên thịt còn có vị ngậy đặc trưng của mỡ động vật.

Sống trong thời đại nguyên thuỷ mỡ động vật là thứ vô cùng quý giá.

Vừa rồi lúc nấu ăn vì thịt quá béo Uyển Nhi còn phải lọc bớt mỡ của nó ra rán riêng.

Chỉ một con thỏ mà cô lọc được hẳn một nửa bát mỡ béo.

Với số mỡ ấy bảo sao loài thỏ này chạy không nhanh được.

Uyển Nhi bề thức ăn lên bàn cười nói với chồng con:-Mẹ đã nếm thử món thịt thỏ này rồi, ăn ngon lắm đấy.

Cả nhà mau ăn thử đi.Giang Nam tất nhiên đã rất đói bụng không cần hỏi han gì nhiều anh gắp miếng thịt thỏ gần nhất ăn luôn.

A Triết và A Nhiên trước kia đôi khi lười ăn hay cũng chọn lựa món này món kia để ăn nhưng giờ hoạt động nhiều sớm đói bụng cũng không thấy mè nheo gì cả.

A Triết còn được mẹ xé thịt thỏ kho sẵn đặt trong bát riêng của bé và ngay lập tức A Triết tự xúc ăn.

Nói chung bữa ăn hôm nay là bữa ăn phong phú tràn đầy nhất của cả gia đình từ khi xuyên không tới giờ.

Một lúc họ ăn hết luôn cả một con thỏ nặng 5-6 kg cơ mà.

Vậy là kế hoạch dự phòng gồm ruốc thịt và trứng của Uyển Nhi đã được hoãn lại.

Vừa ăn cô còn vừa nghĩ cách làm sao để làm ra được món ruốc thịt thỏ ngon nữa cơ.

Làm ruốc bảo quản được dễ dàng mà cầm theo để khi xa nhà ăn rất tiện nên cứ có nhiều thịt là Uyển Nhi tự động nghĩ đến việc làm ruốc thịt.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 11.3


Buổi chiều Uyển Nhi ở nhà lột vỏ măng và chế biến măng.

Cô tìm các loại tài liệu của mình về cách làm măng khô và muối măng chua vì Uyển Nhi chưa từng làm chúng bao giờ.

A Nhiên và A triết ngồi chơi với nhau hoặc phụ giúp mẹ làm việc vặt.

Theo Uyển Nhi được biết có nhiều loại măng trong đó có loại măng hợp làm măng khô, có loại lại chỉ hợp để muối chua, có loại thì chỉ ăn tươi mới ngon.

Giờ Uyển Nhi có một loại măng duy nhất nên cô làm thử cả.

Công đoạn đầu tiên của mọi cách chế biến món ăn từ măng là lột vỏ rồi ngâm trong chậu nước muối pha loãng.

Vì tiết kiệm muối ăn nên thay vì ngâm nước muối cô chỉ ngâm măng đã lột vỏ trong chậu nước sạch để ra bớt nhựa.

Để làm măng khô cần đổ nước ngập măng đun đến khi sôi được 30 phút.

Nước luộc có màu vàng thì vớt măng ra đun sôi lại với nước mới một lần nữa trong 30 phút tiếp mới vớt ra để ráo nước.

Khi măng dã ráo nước và nguội rồi thì tiến hành bước tiếp theo là thái măng.

Mỗi miếng măng được thái có độ dày khoảng 2-3cm hoặc xé dọc theo thân măng.

Bước cuối cùng rải đều măng ra mâm hoặc mẹt đem phơi khô 4-5 ngày dưới ánh nắng Mặt Trời.

Khi măng chuyển sang màu vàng nâu và khô cứng là hoàn thành.

Quá trình phơi nắng măng cũng phải thường xuyên lật mặt thì măng mới khô đều được.

Uyển Nhi dự định phơi khô luôn hai bao tải măng mới đào được theo cách này.

Cả quá trình làm măng khô mất rất nhiều thời gian và gần như một mình cô phải hoàn thành nhưng Uyển Nhi vẫn vui vẻ làm việc.

Vì có thức ăn là cô có động lực thôi.

A Nhiên cũng đã biết giúp mẹ nhóm lửa.

A triết thì hăng hái nhận xếp măng ra mẹt để phơi.

Măng nhiều tới mức họ không còn mâm hay mẹt đành trải bao tải xuống đất rồi rải măng ra phơi luôn.

Tiếc là măng chỉ là thức ăn phụ nên Uyển nhi cũng không định sẽ đào nhiều măng nữa.

Họ chỉ cần đào vài lần măng đủ làm măng khô và muối ăn cho nửa năm tới.

Khi mùa đông đến sẽ lại có lứa măng khác để ăn không cần phải tham lam lúc này.

Tiếp theo Uyển Nhi muối măng chua.

Măng chua cũng không để được quá lâu nên cô chỉ định làm một vại măng muối chua thôi.

Cũng như làm măng khô trước tiên cần lột vỏ măng để lấy phần lõi mềm bên trong ra rửa sạch.

Nếu cây măng nhỏ thì để nguyên còn loại măng khổng lồ thế này tất nhiên cần thái thành các miếng mỏng và cũng cần ngâm với nước.

Thời gian ngâm nước để làm măng chua lâu hơn so với khi làm măng khô.

Bước tiếp theo luộc măng đến chín nhưng lúc này chỉ cần luộc một lần rồi vớt ra ngay và rửa lại bằng nước sạch rồi để ráo.

Một phần quan trọng của món măng chua là gia vị thêm vào.

Vì nhà không còn nhiều tỏi ớt nên Uyển Nhi quyết định dùng quả dâu tây màu đỏ còn xanh có vị cay kết hợp giữa ớt và tiêu làm gia vị thay thế.

Dù sao cô cũng làm thử nghiệm món này lần đầu nên thử luôn cho trót.

Nếu hỏng cô có nhiều thời gian để thử lại.

Nếu thành công thì không còn gì phải bàn thêm nữa.

Cả buổi chiều làm việc chăm chỉ cho đến khi sắp đến giờ nấu cơm Uyển Nhi và hai con cũng chỉ mới giải quyết được hai tải măng còn hai tải nữa họ quyết định để từ từ làm sau.

Chiều nay Uyển Nhi lấy con thỏ còn lại đã ướp gia vị đem nướng.

Cái bếp nướng cực ít dùng của gia định cô giờ đã được lôi ra sử dụng lại và từ giờ chắc nó sẽ được sử dụng thường xuyên hơn đây.

Uyển Nhi dùng hai que sắt chuyên nướng thịt xuyên qua hai đùi sau của con thỏ rồi cố định trên giá nướng.

Phía dưới giá để than củi.

Nhà cô không có sẵn than nhưng khi nấu ăn trưa Uyển Nhi đã dành được chút than để nướng thịt.

Nếu không đủ thì cô bắt buộc phải nướng củi trực tiếp thôi.

Thịt đã đã được ướp gia vị từ trước với tỏi, ớt, mắm, muối.

Riêng hai chân sau để phần cho hai con nên cô không ướp mấy thứ gia vị cay mà quét với muối và mật ong.

Nhà bố mẹ đẻ của Uyển Nhi có nuôi ong mật nên hàng năm cô cũng có kha khá mật ong để ăn và làm gia vị.

Đa số trẻ con đều thích ăn món chiên nướng nên thấy mẹ lôi bếp nướng ra là hai đứa trẻ hò hét vui mừng.

Chúng chạy loanh quanh tranh nhau đòi giúp đỡ mẹ làm việc và hăng hái nhất là khi nhận phần việc nếm thử thức ăn xem đã chín hay chưa.

Mùi đồ nướng thơm lừng bay khắp xung quanh khiến con sâu thèm ăn trong bụng mọi người cựa quậy.

Vì ăn thịt nướng dễ bị nóng trong nên Uyển Nhi còn hái thêm mấy quả đưa leo trong vườn ăn kèm.

Trước khi xuyên qua chỗ cô đang là mùa hè đúng thời điểm đưa sai quả.

Tới đây mấy ngày thấy cây cối không có dấu hiệu bị chết khiến cô rất vui mừng nhưng chúng có phát triển tốt được không thì chưa thể khẳng định.

Ngay cạnh luống đưa leo mới hôm trước Uyển Nhi đã gieo giống mấy cây như ngô, tỏi, ớt...

Tiện thể đây cô vạch lá cây che phía trên luống đất ra kiểm tra thử.

Có lẽ do thời gian quá ngắn chưa thấy có cây ngô hay tỏi nào nên mầm.

Đáng vui mừng là bên phía luống đất trồng hành Uyển Nhi phát hiện vài chồi xanh nhỏ xíu đã vươn ra khỏi mặt đất.

Vậy là việc trồng cây ở đây có hi vọng thành công rồi.

Che lại lá cây cho luống đất Uyển Nhi quay lại nhà.

Hôm nay cả nhà Uyển Nhi không ăn trong bếp nữa.

Giang Nam đã bê bàn ăn trong phòng bếp ra trước cửa nhà để ăn chiều dưới tán cây.

Bàn nhà cô là loại bàn inox hình tròn, chân bàn có thể gập lại dùng khá tiện lợi.

Trong nhà giờ không có điện nên họ chuyển bàn ra ngoài ăn cho mát mẻ.

Ngoài ra nếu để bếp nướng vào trong phòng bếp thì cả đêm nay họ phải ngủ cùng mùi thịt nướng mất.

Để đồ ăn phong phú thêm Uyển Nhi còn lấy mấy thanh tre vót nhọn xiên với cà tím, bí đỏ, ớt xanh trong nhà có nướng cùng luôn.

Sợ cả nhà chưa đủ no cô còn nấu thêm một nồi canh măng hầm xương nữa.

Đã rất lâu rồi gia đình Uyển Nhi mới lại có một bữa ăn ngon miệng như bây giờ.

Bữa chiều ngoài trời dưới bóng cây to mát mẻ, từng miếng thịt nướng nóng hổi toả hương thơm nức mũi.

Tiếng cười của trẻ nhỏ và người lớn hoà vào nhau tạo nên một cuộc sống hạnh phúc, đầm ấm.

Dù môi trường sống xung quanh họ đã không còn được như trước nhưng niềm vui và hạnh phúc của họ vần luôn tràn đầy.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 12.1: Hàng rào mới hoàn thành


Gia đình Uyển Nhi đã xuyên qua đến thế giới mới này được 10 ngày.

Cả gia đình đã quen dần với cuộc sống không điện, không internet, quen với thời gian biểu ngày 15 giờ và đêm cũng 15 giờ.

Ban ngày họ chăm chỉ làm việc, khi mặt trời lặn lại nghỉ ngơi và ngồi cùng nhau trò chuyện.

Bọn trẻ vui vẻ kể những thứ chúng đã thấy, kể những thứ chúng đã quen thuộc, đặt tên cho mọi thứ xung quanh.

Tới nơi này hai đứa con của Uyển Nhi hoạt bát hơn hẳn.

Trước kia ngoài đi học ở trường về nhà cũng chỉ quanh quẩn trong nhà xem tivi, điện thoại.

Tới cuối tuần bọn trẻ mới được đi chơi nhà ngoại; lâu lâu thì có buổi đi chơi công viên nhà sách.

Nói chung là bọn trẻ ít vận động.

Giờ đây ngày nào chúng cũng chảy nhảy khắp nơi mặc dù chỉ trong một phạm vi an toàn bố mẹ cho phép nhưng cũng có rất nhiều thứ để khám phá rồi.Sau 10 ngày cố gắng và chăm chỉ lao động của Giang Nam và Uyển Nhi gai đình họ đã có nhiều thu hoạch mới.

Trong vường đa số các cây mới ươm cũng đã nảy mầm và đang dần phát triển.

Trong bếp treo nhiều thịt khô, thịt hun khói.

Món măng khô Uyển Nhi làm đã thành công hoàn hảo.

Măng khô khi ngâm rồi đem hầm với xương hay xào lên ăn đều ngon.

Tuy nhiên món măng muối chua thì lại không được ngon.

Có thể do Uyển Nhi làm chưa tốt hoặc cô dùng quả dâu tay còn xanh thay thế vị không hợp.

Nhưng Uyển Nhi nghĩ có thể do loại măng nay không hợp để làm măng muối chua.

Thế là Uyển Nhi giảm làm măng chua và tăng thêm lượng làm măng khô.

Điều thay đổi nhất của ngôi nhà là xung quanh nó đã được bao quanh bởi một hàng rào cao và vững chãi.

Hàng rào này dài hơn 150m, cao khoảng 1m7-1m8 dựng lên hoàn toàn bởi gỗ và cọc tre.

Hàng rào thiết kế cứ cách 1m lại có một cọc gỗ được chôn chắc chắn trong đất.

Giữa hai cọc gỗ lại có ba cọc tre đã được vót nhọn đầu xen giữa.

Các cọc thẳng được cố định chắc chắn hơn bởi các lẹp ngang cũng bằng tre.

Từ mặt đất lên mỗi cột thẳng lại có 3 nẹp ngang cố định bằng đây.

Vì giây thép quý giá nên Giang Nam đã nghiên cứu dùng những sợi dây leo trong rừng tre thay thế.

Họ đã quan sát cây dây leo đó khá giống với cây mây trước kia.

Thân chúng dẻo dai chắc chắn nên làm thành dây buộc vô cùng tốt.

Thế là họ thử nghiện loại dây leo này như cách sử dụng với thân cây mây.Ở quê họ ba chục năm trước dây mây được sử dụng rất phổ biến.

Nhà nào cũng trồng nhièu cây này và tự sản xuất thành dây buộc.

Quy trình làm dây từ thân cây mây khá đơn giản.

Chọn những cây trưởng thành có thân thẳng và không bị sâu bệnh.

Nên thu hoạch cây lúc trời khô ráo để thân cây có độ dẻo dai tốt hơn.

Tước sạch lớp vỏ ngoài thân cây rồi ngân trong nước vôi một thời gian.

Vì không có nước vôi nên Giang Nam ngân luôn thân cây vào suối 1-2 ngày.

Sau khi vớt nên phơi khô chẻ thành sợi nhỏ hoặc bện lại thành dây thừng cho chắc chắn hơn.

Thế là sau ba ngày vợ chồng Uyển Nhi đã tạo được thêm nhiều dây buộc chắc chắn thay thế dây thép.

Họ cũng đặt tên cho cây leo này là "cây mây" vì thân hình và tác dụng tương tự với cây mây của nó.

Chỉ là cây này có lá khác hẳn cây mây trước kia nhưng gọi ra sao đều tuỳ thuộc vào họ không quan trọng.

Uyển Nhi còn thấy trên cây leo này cũng đang nở hoa.

Không biết quả của chúng ăn được hay không chứ quả mây trước kia gần như không có giá trị gì mấy về mặt ẩm thực cả.Từ khi có hàng rào bảo vệ A Nhiên và A Triết được mở rộng không gian tự do hoạt động hơn nhiểu.

Hai đứa trẻ có thể chạm vào bất cứ thứ gì có trong phạm vi hàng rào dù đào đất lên nghich, hay trồng cây, nghịch côn trùng cũng được.

Bé A Triết giờ đã dần bỏ đi thói quen sợ bẩn của mình rồi.

Hàng ngày không đến mức người đầy bùn đất trở về nhưng cũng chân tay nấm lem cả.

Đã xuyên tới sống nơi rừng già nguyên thuỷ này Uyển Nhi và chồng cũng không định uốn nắn con mình thành những đứa trẻ sạch bong ngoan ngoãn ngồi một chỗ như trước kia được.

Chương trình học của bọn trẻ bây giờ là tìm hiểu về động thực vật mới, nhận biết nguy hiểm và tự bảo vệ mình, học cách nấu ăn và sống nơi hoang dã.

Những bài học này không thể không lấm lem được.Hàng ngày việc tập thể dục và rèn luyện sức khoẻ của gia đình Uyển Nhi cũng được coi trọng hơn hẳn.

Giang Nam đã tìm hiểu những tài liệu về tập luyện võ thuật, các hoạt động nâng cao thể chất mà vợ đã tải về.

Anh mày mò tự tập rồi hướng dẫn cho vợ con tập theo.

Mới chỉ có 10 ngày thôi trên người anh đã có lại cơ bắp như hồi còn thanh niên.

Bụng trước kia có hơi bự một chút giờ đã săn chác hẳn.

Cơ thể khoẻ mạnh, cường tráng hơn bao giờ hết.

Giang Nam hết sức hài lòng về bản thân lúc này.

Uyển Nhi và các con trước kia thường xuyên bị bệnh vặt như ho, sổ mũi, đau đầu giờ cũng không bị bệnh lần nào.

Đặc biệt ai cũng bị đen đi một chút nhưng không ảnh hưởng gì cả miễn là họ khoẻ mạnh là tốt rồi.

Uyển Nhi sợ nhất người nhà có ai ốm đau thì không biết phải làm sao cả.Sáng nay như những ngày trước đó cả nhà tập thể dục và sau đó ăn sáng.

Dạo này bé A Triết có một hạng mục tập luyện mới đó là trèo cây.

Nói đến "bàn tay vàng" của A Triết chính là sự nhanh nhẹn.

Tốc độ của cậu bé đôi khi nhanh đến không kịp nhìn rõ.

Vì để rèn luyện cho con trai, hai vợ chồng Uyển Nhi cho bé tập trèo cây.

Ban đầu họ khá là lo lắng vì A Triết mới chỉ hơn năm tuổi sợ con không kiểm soát được bản thân sẽ bị thương.

Nhưng không sớm cho A triết rèn ruyện thì lại sợ nhỡ khi không có ai ở bên con sẽ không thể tự sống sót được.

Cuối cùng hai vợ chồng vẫn thống là cần phải rèn luyện con trai sớm.Cái cây to cạnh nhà trở thành nơi tập luyện tốt nhất của A triết.

Ban đầu cậu bé cũng có hơi ngần ngại khi tập trèo cây.

Bình thường A Triết vốn không quá hiếu động.

Cậu bé chưa bao giờ trèo leo lên cao.

Đôi khi đi du lịch tới những nơi phải trèo cao A triết còn thấy sợ không chịu tự mình đi nữa cơ.

Sau bao lần cả nhà cổ vũ, bố và chị cùng leo cây A Triết mới dám tập trèo cây thử.

Chưa trèo cây chưa biết, tới khi trèo thành công rồi cậu bé đâm ra nghiện trèo cây.

Nhờ khả năng nhanh nhẹn vượt trội và cơ thể nhỏ bé, A triết leo cây không khác gì loài khỉ cả.

Cây to cạnh nhà vốn không khó leo nhưng cành lá khá rậm rạp nên A Triết trèo lên cây là biến mất hút trong đám lá.

Có lần Uyển Nhi từ nhà đi ra gặp ngay A Triết treo lủng lẳng có một tay trên cành, đầu hướng xuống dưới đất lắc lư khiến cô hoảng sợ thét lên.

Nếu là trước kia chắc chắn A Triết bị mẹ tét mông ngay nhưng giờ đây leo cây giỏi lại là chuyện tốt.

Uyển Nhi chỉ nhắc nhở giáo dục con cần đảm bảo an toàn các kiểu chứ không mắng thêm gì.

Là mẹ cô còn thầm vui trong lòng nữa là khác, càng như vậy con của cô sẽ càng sống được tốt hơn trong thế giới mới này.A Nhiên giống mẹ không có khả năng đặc biệt gì về sức mạnh cả.

Hai mẹ con có năng lực đặc biệt ở một phạm trù hoàn toàn khác.

Kể từ khi xuyên không đến giờ A Nhiên chưa bao giờ từng cảm nhận gì về năng lực đặc biệt của cô bé cả.

Thực ra như vậy cũng tốt.

Một khi A Nhiên có cảm ứng gì đặc biệt nghĩa là gia đình họ sắp gặp nguy hiểm.

Ai cũng mong cả đời A Nhiên không bao giờ cần phải dùng đến năng lực của mình.

Dù không có sức mạnh hay sự nhanh nhẹn đặc biêt nhưng do hay vận động và tập luyện nên Uyển Nhi và con gái cũng trở nên khoẻ mạnh và rắn chắc hơn trước nhiều.

Đặc biệt A Nhiên đã cao lên thêm 2cm chỉ trong có 10 ngày làm cô bé vô cùng vui sướng càng thêm hăng say tập luyện cùng cả nhà.

Tập tranh vẽ các loài động thực vật của A Nhiên đã dày lên đáng kể.

Họ đã khám phá rất kĩ lưỡng những thứ cây cỏ hay côn trùng trong phạm vi hàng rào bảo vệ ngôi nhà và vẽ, ghi lại những thứ cần thiết hay đặc biệt.

Khu vực gần nhà thường xuyên qua lại như bờ suối, rừng tre xung quanh cũng được tìm hiểu kĩ lưỡng.

Ngoài cây dâu tây họ tìm thấy một loại cây khác có củ ăn được.

Trên phần đất trống nối từ nhà họ đến rừng tre toàn là cỏ và cây bụi gai nhỏ.

Trên đó loài cỏ cao ngang bắp chân, lá đứng, cứng, gân nổi, dáng lá hẹp dài như cỏ tranh không có gì nổi bật.

Hôm đấy cũng do A triết và A Nhiên đang trong quá trình tò mò học hỏi khắp nơi, chúng thường nhổ mấy cây nhỏ lên xem xét.

Thế là tiện tay hai chị em cũng thử nhổ cây cỏ mọc đầy xung quanh lên.

Bất ngờ là cây này nhổ lên dễ dàng.

Khi ra khỏi mặt đất nó lại kéo theo mấy củ nho nhỏ.

A Nhiên và A Triết tất nhiên không dám ăn thử mà đi báo cáo ngay với bố mẹ.

Sau khi dùng năng lực đặc biệt của mình Uyển Nhi kết luận củ này ăn được.

Củ có thể ăn sống cũng có thể nấu lên ăn.

Họ đặt tên cây đó là "cây cỏ tranh" vì hình dạng thân của nó và gọi củ của nó là "củ tranh ngọt".

Không thể ngờ một loại cây có thân khô cứng như vậy lại sinh ra củ nhiều nước có vị ngọt nhẹ như củ cải đường.

Mỗi thân cây có treo 3-4 củ nhỏ n hư củ khoai tây có màu nâu đỏ.

Uyển Nhi quan sát củ này vẫn có thể lớn hơn được nữa nên thỉnh thoảng cô chỉ nhổ mấy cây làm món ăn chứ không thu hoạch nhiều.

Cả một khu đất trống rộng lớn sau nhà cô toàn loại cỏ tranh này họ tha hồ thu hoạch củ tranh ngọt không cần bỏ công ra trồng trọt thêm nữa.Ngoài các loài thực vật Uyển Nhi cũng bỏ công sức kiểm tra các loài cá, tôm, cua ốc sống trong suối.

Về cơ bản hình dạng của chúng tương tự trên Trái Đất đâu là cá vẫn rõ ràng là cá, đâu là ốc vẫn nhìn ra là ốc nhưng mỗi con lại có một vài điểm khác biệt.

Có lẽ thời tiền sử trên Trái Đất các loài động vật cũng giống như bây giờ sau bao năm tiến hoá chúng mới có hình dạng như hiện tại con người thấy nhưng những điểm đặc trưng của chúng thì không lẫn đi đâu được.

Uyển Nhi đã kiểm tra những con vật sống trong suối gần như đều có thể làm thức ăn được có điều mùi vị thì có ngon có khó ăn khác nhau.

Ăn ngon nhất trong suối là loài cá nhỏ cỡ 2 kg có màu nâu sẫm, bụng màu xám nhạt gần giống cá trắm cỏ nhưng lại có kích thước nhỏ hơn và thân hình tròn ngắn hơn cá trắm cỏ thường gặp, mọi người trong nhà đặt tên là "cá trắm".

Đặc biệt nó lại rất ít xương ngang rất dễ ăn.

Ngoài ra mấy con tôm ở đây hình dạng giống con tôm càng xanh nhưng lại có kích thước gần bằng với một con tôm hùm làm cả nhà Uyển Nhi ăn vui sướng vô cùng.

Họ gọi con tôm này là "tôm hùm xanh".

Chỉ cần mỗi người nhà cô ăn hai con tôm như vậy nướng là không cần thêm thức ăn mấy nữa.

Loại tôm này vừa to lại chất lượng thịt ngon đúng là loài tôm đỉnh của đỉnh.

Một loài tôm khác có trong suối lại có kích thước nhỏ hơn nhiều.

Mỗi con to bằng hai ngón tay giữa có thân màu vàng nhưng nó ăn không được thơm lại nhỏ hơn nhiều nên không được gia đình cô ưu chuộng.

Bọn trẻ đạt tên cho nó là "tôm nhỏ".Con suối trước nhà cung cấp nguồn thực phẩm rất phong phú cho gia đình Uyển Nhi.

Các loài ốc, một số loài khác nữa sống trong suối cô cũng không biết đến đều có thể ăn được.

Duy nhất có một loài động vật nhìn gần giống lươn nhưng có thân màu hồng nhạt, cả thân nó là da trơn nhưng lại có cái đầu to có vảy là không thể ăn được.

Họ gọi nó là "lươn vảy".

Ăn loài này sẽ bị đau bụng, tiêu chảy ngay sau đó.

Vì có nhiều loại thức ăn nên Uyển nhi cũng không cất công nghiên cứu nguyên nhân do đâu mà loài vật này lại không ăn được.

Giống như trên Trái Đất cũng có một số loại cá như cá lóc có bộ phận ăn rất ngon có bộ phận ăn phải sẽ bị trúng độc.

Cô nghĩ loại này cũng tương tự như vậy, khi nào có thời gian cô sẽ kiểm tra lại cẩn thận từng bộ phận của nó thì mới rõ được.Vậy là giờ đây thực đơn mỗi bữa của gia đình Uyển Nhi trở nên khá phong phú.

Họ có cơm gạo trắng, thức ăn mặn có thịt thỏ, cá trắm, tôm hùm xanh, các loài ốc và cá khác.

Thức ăn chay thì có măng, nấm, củ tranh ngọt và một số rau trong vườn nhà.

Hoa quả thì tạm thời chỉ có cây dâu tây tìm được.

Số lượng cây ít nên họ không ăn được mấy lần.

Có lẽ ở đây đang là mùa xuân nên đa số cây mới đang nở hoa chưa kết quả nên gia đình Uyển Nhi không tìm thấy được những loại trái cây khác.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 12.2


Sau khi dựng xong hàng rào Giang Nam đang chuyển sang làm cổng.

Anh tìm thấy mấy tấm tôn trước kia lợp mái nhà khi xây dựng nhà mới không còn dùng đến được dựng sau bếp nhỏ của mẹ anh.

Vì không có dụng cụ chuyên dụng nên Giang Nam chỉ có thể dùng khoan tay khoan bốn lỗ dọc cạnh của một tấm tôn rồi dùng dây thép luồn qua lỗ buộc vào cây gỗ anh đã dựng sẵn làm trụ.

Vậy là cổng nhà họ hoàn thành.

Đây là kiểu cổng cổng một cánh cao 3,2m rộng 1,6m.

Tuy tấm tôn đã lâu không dùng nhưng nó vẫn đảm bảo chắc chắn, an toàn là một cánh cổng tiêu chuẩn chất lượng cao trong thời đại nguyên thuỷ này.

Uyển Nhi còn tìm hẳn một cái khoá vốn để khoá hòm gỗ cũ trước kia làm khoá cho cổng mới của họ.

Giờ họ chỉ phòng thú rừng chứ không phòng người nữa nên mấy cái khoá này để khoá hòm, tủ không cần thiết nữa.Tạm thời gia đình Uyển Nhi đã có một không gian sinh hoạt nhỏ khá an toàn.

Tuy nhiên sống tại nơi hoang dã chỉ với một hàng rào gỗ họ không thể an toàn tuyệt đối được.

Những con thú to lớn hoàn toàn có thể đá bay hàng rào và tấn công nhà họ.

Giang Nam vẫn cần làm nhiều công việc khác để ngôi nhà của họ an toàn hơn nhưng mọi việc không thể gấp được anh sẽ ưu tiên làm thứ cần thiết trước rồi lần lượt xây dựng thêm sau.

Theo dự tính của hai vợ chồng họ sẽ khuân đá về lát một khoảng sân sạch sẽ, làm một con đường nhỏ từ nhà ra suối, một con đường khác từ nhà tới rừng tre.

Ngoài ra theo ý Uyển Nhi họ cần mở rộng thêm đất để trồng cây lương thực.

Hiện tại trong nhà còn khoai lang, khoai sọ và khoai tây có thể làm giống và trồng cây.

Uyển Nhi và Giang Nam đều là con nhà nông.

Trồng mấy loại cây này họ đều đã từng làm và biết cách trồng cả.

Đối với khoai tây và khoai lang một năm có thể trồng hai vụ.

Thời điểm mùa xuân đúng là thời điểm thích hợp để gieo trồng chúng.

Nếu để lỡ vụ này thì phải chờ đợi rất lâu có thể giống sẽ hỏng hoặc có sơ sót gì thì nguy nên giờ tốt nhất họ nên trồng ít nhất một nửa số giống đang có.

Vì mấy củ khoai này mua về để ăn là chính nên cũng không có nhiều vì vậy mảnh đất họ cần không quá lớn.

Còn khoai sọ càng dễ trồng.

Một năm có thể có tới bốn lứa khoai sọ trồng chính vụ vào tháng 9-10 và tháng 5-6, vụ khác trồng vào tháng 2-3 và 9-10.

Bây giờ khoảng tháng 1 thời tiết ở đây ấm áp hoàn toàn thích hợp trồng khoai sọ.

Cả ba loại cây này đều trồng được bằng củ, ưu đất thịt nhẹ tơi xốp có pha cát và cần thoát nước tốt.

Đất ở gần suối rất hợp để trồng chúng.

Vợ chồng Uyển Nhi quyết định khai hoang một mảnh đất cạnh suối.

Theo hiểu biết không nhiều về nông nghiệp của cả hai vợ chồng thì đất ở nơi này đều rất tốt.

Ytrong đất đã có sẵn nhiều mùn, lá cây mục lâu năm là nguồn dinh dưỡng phong phú cho đất họ sẽ không phải mất công chăm bón nhiều.

Hai vợ chồng Uyển Nhi còn chịu khó tra cứu tài liệu Uyển Nhi đã in ra để tìm cách trồng cây cho tốt.

Việc khó khăn nhất là ở đây toàn đất hoang nhiều cỏ dại, có nhiều đá sỏi, mặt đất không bằng phẳng họ cần tốn nhiều thời gian khai hoang.

Công cụ cạnh tác của họ cũng không có nhiều.

Trước kia vợ chồng Uyển Nhi không hề làm nông nghiệp nữa chỉ có mẹ chồng và chị chồng làm vườn thôi.

Giờ họ chỉ có hai quốc, một xẻng, một cào, hai liềm cắt cỏ, một số thúng đựng, kéo cắt tỉa cây, một bình phun thuốc trừ sâu và ba mấy bình tưới nước loại vừa.

Đặc biệt họ có một xe cút kít ba bánh dùng rất tiện lợi.

Đó là công cụ hiện đại nhất của họ tất nhiên không tính những thứ máy cáy, máy bừa, máy tuốt hạt...

Bình thường cũng không phải nhà nào cũng có mấy thứ máy móc nông nghiệp đó.

Đến mùa vụ họ sẽ thuê từ các hợp tác xã nông nghiệp để sử dụng chứ với 1-2 mẫu ruộng không nhà nào cần sắm nhiều máy móc thế cả.

Tất nhiên trước kia nhà Uyển Nhi không có máy móc nông nghiệp và giờ lại càng không thể có.

Cả nhà phải dùng máy chạy bằng cơm để làm việc thôi.Vậy là sau khi có hàng rào mới gia đình Uyển nhi bắt đầu chuyển sang công cuộc khai hoang và trồng cây.

A triết và Uyển Nhi được chuyển nơi vui chơi từ trong khu hàng rào ra bờ suối.

Thỉnh thoảng hai đứa trẻ cũng giúp bố mẹ nhổ cỏ, nhặt đá vụn hay bê đồ ăn, nước uống cho bố mẹ nhưng vẫn là vui chơi là chính.

A Nhiên lớn hơn thì cần phải quan sát và học hỏi tuy nhiên bố mẹ cũng chưa bắt cô bé phải làm việc nhiều.

Nhiệm vụ chính của A Nhiên vẫn là trông coi em trai và cảnh báo nguy hiểm.

Sau ba ngày lao động chăm chỉ cả nhà Uyển Nhi đã khai hoang được mảnh đất khoảng 1 sào (360m2).

Mảnh đất tuy không lớn nhưng cũng đủ để họ trồng cả ba loại cây lương thực là khoai tây, khoai lang và khoai sọ họ có.

Miếng đất cách bờ suối khoảng 80m tiện cho việc tưới tiêu.

Để phòng thú hoang ăn mất cây giống, Giang Nam lại làm thêm một hàng rào bao quanh khu đất này.

Tuy nhiên hàng rào này đơn giản hơn hàng rào quanh nhà họ nhiều,.

Nó chỉ là những cây tre dài chôn vào đất cách nhau 20-40 cm và cũng được cố định bằng các lẹp tre ngang.

Xung quanh Giang nam còn cẩn thận chất thêm cành cây khô để khu vườn càng thêm kín kẽ.

Khi hàng rào vây hoàn thành họ mới bắt đầu trồng mầm cây xuống đất.

Trước đó Uyển Nhi đã ươm mần cây giống trong nhà.

Cả ba loại cây họ trồng đều được ương giống bằng củ.

Uyển Nhi chọn những củ to, vỏ mỏng, không bị sâu hỏng.

Đặt số củ đã chọn vào nơi tối và ẩm thấp hoặc vùi một phần trong đất, trong chậu thường xuyên tưới nước.

Mọi người cũng có thể thúc nảy mầm khoai trong nước nhưng phải thay nước 3ngày/lần và đảm bảo củ khoai không bị ngập hoàn toàn trong nước.

Khoảng sau 10 ngày trên củ sẽ nảy ra mầm xanh hoặc tím.

Một củ có thể mọc ra nhiều mầm nên có thể cắt một củ khoai thành nhiều miếng nhỏ đảm bảo mỗi phần đều có ít nhất một mầm để đem đi trồng.Đất trồng khoai cần được đánh luống cao hơn khoảng 20 cm so với mặt đất.

Mỗi củ khoai đã được mọc mầm cao 2-3cm là có thể đưa vào đất trồng.

Một mầm sẽ chôn vào một hố nhỏ và vun đất lên lấp kín còn được phủ thêm một lớp lá cây bên ngoài che chắn.

Chú ý khi vùi giống cần hướng mầm cây chếch lên trên thì cây mới nhanh phát triển tránh bị thối hỏng.

Mỗi cây giống các nhau 25-30cm để đủ không gian và dinh dưỡng.

Hàng ngày Giang Nam tưới cho vườn cây hai lần sáng và chiều.

Thỉnh thoảng họ còn tưới thêm phân bón từ chất thải của người và các loại nước rửa rau vo gạo.

Hiện giờ không tìm ra được phân bón chuyên dụng nên cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.

Vốn công việc khai hoang làm ruộng đã rất vất vả nhưng do điều kiện thiếu thốn công cụ lại phát sinh nhiều việc như đảm bảo an toàn cho khu đất trồng nên hai vợ chồng Uyển Nhi mất hơn một tuần mới xong việc gieo trồng này.

Ngoài trồng lương thực Uyển nhi cũng trồng thêm ớt và cà chua được lấy giống từ chính số thức ăn họ có.

Những gì có thể trồng được Uyển Nhi đều lấy ra trồng thử.

May mắn tất cả số giống cây trên Trái Đất trước kia ở vùng đất mới này đều nảy mầm.

Chúng được Uyển Nhi cẩn thận gieo xuống đất và chăm sóc kĩ càng.

Lúc này là mùa xuân tất cả cây cối đều phát triển thuận lợi nhưng cuối cùng ra hoa kết quả ra sao thì không ai biết trước được.

Dù sao họ cũng có công gieo trồng chăm sóc hi vọng ông trời sẽ giúp cho người chăm chỉ có quả ngọt để ăn.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 13.1. Khám phá khu rừng rậm


Sáng nay lại như mọi buổi sáng khác gia đình Uyển Nhi xếp hàng dưới gốc cây to trước nhà tập thể dục và rèn luyện thân thể.

Lúc này nếu có người đi ngang qua nhà họ sẽ tưởng đây là một ngôi biệt thự trên núi của một gia đình giàu có nào đó.

Nhìn từ xa một ngôi nhà hai tầng xây dựa sát vào núi, xung quanh là hàng rào với gỗ và tre.

Ngôi nhà giữa đám cây cối xanh tươi xung quanh có núi, có suối, có ruộng vườn như lạc vào chốn tiên cảnh.

Cách họ sống cũng yên vui như khung cảnh xung quanh họ vậy.

Không lo chuyện tiền bạc, công việc, không bon chen hay xô bồ.

Những đứa trẻ cũng không cần chạy theo điểm số, không game, không mạng, không đua đòi đủ thứ.

Đúng là cuộc sống có được cũng có mất, quan trọng là thái độ của chúng ta đối với cuộc sống như thế nào mà thôi.

Bên cạnh có người thân thì sống ở đâu cũng sẽ hạnh phúc cả.Sau một thời gian khá dài chăm chỉ cày cấy và chăm sóc cây cối trong vườn nhà Uyển Nhi đang phát triển khá tốt.

Giờ ánh mắt họ lại tiếp tục dõi ra xa hơn.

Cả gia đình quyết định họ sẽ đi khám phá khu vực xung quanh nhà.

Họ chọn điểm đến đầu tiên là đi khám phá khu rừng rậm bên kia suối.

Nơi đó chắc chắn là nguồn tài nguyên phong phú đối với họ.

Nhưng nơi đó cũng sẽ là nơi chứa đầy những nguy hiểm.

Để thực hiện chuyến đi xa này cả nhà phải chuẩn bị thật kĩ càng mới được.

Họ dự định chỉ đi khám phá khu rừng trong ngày vì ban đêm tối đen là thế giới của động vật hoang dã không ai dám ngủ ngoài trời cả.

Nhưng tính toán là vậy họ vẫn phải phòng trường hợp không thể trở về nhà đúng thời gian dự tính.

Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.

Hai vợ chồng Uyển Nhi chia nhau công việc để làm.

Giang Nam sẽ chuẩn bị vũ khí, các loại dụng cụ dã ngoại.

Uyển Nhi chuẩn bị đồ ăn thức uống, vật dụng hàng ngày và những thứ lặt vặt khác cần mang theo.Về phần vũ khí, gia đình Giang Nam cũng không có vũ khí gì đặc biệt cả.

Cuộc sống hiện đại không gia đình nào cần thiết phải cất chứa vũ khí gì đặc biệt mà họ cũng không được phép làm như thế.

Trong nhà mà đi cất chứa cung tên, kiếm, súng hay thuốc pháo gì đó là họ bị bắt luôn rồi.

Vì vậy vũ khí trong nhà có thể sử dụng lúc này chỉ có dụng cụ làm bếp và dụng cụ làm vườn mà thôi.

Giang Nam kiểm kê hết những vật sắc nhọn trong nhà có thể làm vũ khí.

Anh sắp xếp phân loại chúng, lau rửa và mài chúng thật sắc bén.

Anh chọn riêng những thứ phù hợp vừa tay với từng người trong nhà và cùng nhau tập luyện sử dụng cho thành thạo.

Cả đến A triết 5 tuổi cũng bắt đầu được dạy làm quen với vũ khí.

Nhưng hiện tại để an toàn vũ khí của bé A Triết chỉ là gậy gỗ thôi.

Nhờ khả năng nhanh nhẹn đặc biệt cậu bé dùng gậy gỗ vụt lên cũng vô cùng nhanh khiến kẻ địch bất ngờ tuy nhiên do còn nhỏ nên lực quá yếu.

Nhờ tập luyện nhiều lần bé A Triết đã một lần đập gậy trúng một con thỏ khiến nó ngất xỉu, thành công săn được con thú rừng đầu tiên trong đời.

Để kỉ niệm ngày đặc biệt đó, tối hôm ấy mẹ Uyển Nhi đã làm một bữa tiệc ra trò và chịu chi ra mấy thứ thức ăn từ hiện đại mà hai đứa trẻ vẫn luôn mong ngóng thèm thuồng.

Giờ chúng đã biết được trong nhà vẫn còn một số thức ăn từ trước khi xuyên không mẹ đã cất kĩ, chỉ những dịp đặc biệt mới lấy ra.

Thứ mẹ cất giữ có nhiều loại bánh ngọt, mì tôm, hoa quả khô các loại toàn những thứ bọn trẻ mê.Sau nhiều lần cân nhắc Giang Nam đã xác định được những thứ gọi là vũ khí họ sẽ mang theo.

Thứ đầu tiên trong danh sách chắc chắn mang theo là dao rựa to chuyên chặt xương.

Giang Nam lấy hai cái dao rựa trong nhà.

Một cái to nặng hơn để anh dùng và một cái nhỏ hơn một chút để Uyển nhi dùng.

Anh nhờ vợ tết dây mây thành cái bao đựng bên ngoài.

Dạo này Uyển Nhi dùng thời gian nhàn rỗi sau bữa tối của mình để học đan đồ thủ công.

Cô đã thành công đan được giỏ tre, rổ tre, cũng tập tết một số đồ dùng thủ công bằng dây mây.

Trước kia Uyển nhi không giỏi mấy thứ này nhưng vốn thông minh nên học theo các tài liệu cô đã in ra cuối cùng đã thành công.

Sau nhiều sản phẩm thất bại giờ Uyển Nhi đã tự đan được một số đồ dùng đơn giản hàng ngày.

Ngoài ra Giang Nam cũng suy nghĩ đến hai con của mình cũng cần có vũ khí phòng thân.

A Nhiên thì dễ hơn nhưng A triết thì hơi khó chọn vũ khí.

Giang Nam chọn cho con gái dao gọt trái cây bằng thép dài 30cm có vỏ nhựa.

Loại dao này khá dài và nhẹ cũng đủ sắc bén rất hợp để A Nhiên sử dụng.

Mỗi sáng và tối A Nhiên cùng bố mẹ tập rút dao, vung dao.

Mục tiêu của A Nhiên để tập là đám lá và cành cây nhỏ trước cửa nhà vừa tầm với lại không làm hỏng lưỡi dao.

Riêng A Triết thì còn quá nhỏ, cậu bé tập vụt gậy và ném đá.

Hai loại vũ khí này nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng phù hợp với A triết vô cùng.

Tốc độ của bé rất nhanh, khi vụt gậy hay ném đá gây hiệu quả bất ngờ.

A Triết chỉ cần tập trung về mặt chính xác và lực đạo là được.

Con còn nhỏ nên Giang Nam cũng không định để bé dùng nhiều sức không tốt cho sự phát triển sau này.

A Triết luyện tập vừa đủ là được.

Giang Nam còn nhớ đến thứ đồ chơi ngày còn bé anh vẫn hay sử dụng rất có ích trong thời điểm hiện tại đó là ná cao su bắn chim.

Chắc cậu trai nào khi còn nhỏ cũng chơi trò này rồi nhỉ.

Chỉ với một thân cây chữ Y, một sợi dây cao su và mấy viên đá nhỏ có thể bắn được con chim sẻ đậu trên cây.

Phần thân chữ Y thì anh chọn chạc cây trong rừng phù hợp, cái này kiếm rất dễ dàng.

Dây cao su thì trong kho đồ cũ của bố anh có lốp xe cao su cắt ra sử dụng được.

Giang Nam đã làm cho mỗi người trong nhà một ná cao su vừa tay.

Thỏ trong rừng tre trở thành đối tượng xui xẻo để cả nhà họ tập luyện.

Họ còn tập bắn chim trên cây nữa vì thực ra mấy con thỏ béo có hơi ngốc và chậm chạp không có nhiều tác dụng luyện tập cho lắm.Như vậy là mỗi người trong nhà Giang Nam đều trang bị hai vũ khí dao và ná hoặc gậy gỗ và ná.

Uyển Nhi khâu cho mỗi người một túi có dây rút buộc ngang hông để đựng đá hoặc sỏi dùng để làm đạn bắn của ná cao su.

Vì thời gian luyện tập không nhiều nên Uyển Nhi và A Nhiên mới biết bắn ná cơ bản.

Giang Nam và A Triết thì có lẽ do năng khiếu của nam giới về mặt này tốt hơn hoặc cũng có thể do họ có năng lực đặc biệt nên bắn ná hiệu quả rất tốt.

Nhất là Giang Nam có sức lực mạnh mẽ lạ dùng một cái ná cao su to đạn của anh bắn ra có thể gây thương tích lớn đối với một người đàn ông trưởng thành.

Với thú hoang chắc cũng gây thương vong không kém.

Tuy Nhiên nếu là thú dữ như hổ, báo, sói thì vẫn chưa đáng kể gì.

Ngoài vũ khí Giang Nam còn chuẩn bị những vật dụng khác nữa cần thiết trong chuyến thám hiểm của họ như bật lửa hai chiếc anh và vợ mỗi người cầm một chiếc.

Còn có la bàn thứ không thể thiếu trong những chuyến đi xa trong rừng rậm.

Bình thường ít nhà có sẵn la bàn nhưng nhà họ thì có do trước kia khi bố mất Giang Nam đã mượn một chiếc la bàn trong phòng thí nghiệm ở trường để xác định hướng mộ chôn người đã khuất.

Sau đó anh định trả lại nhưng lại có gia đình khác mượn cứ nhà này qua nhà khác đến khi được trả lại anh cũng quên chưa cầm về trường.

Dù sao ở trường cũng có mấy chục chiếc la bàn như vậy không ảnh hưởng gì nhiều cả.

May mà anh quên không đem trả ngay nếu không giờ thiếu la bàn thì đi rừng sẽ rất nguy hiểm.

Rồi còn đèn pin mang theo nữa.

Nhà họ có một chiếc đèn sạc điện và hai chiếc dùng pin.

Đèn sạc điện đã hết điện từ lâu giờ họ còn hai đèn dùng pin tiểu và một hộp pin dự phòng.

Tuy nhiên để đề phòng hết pinGiang Nam cũng tra cứu tài liệu từ vợ để làm đuốc.

Để làm một cây đuốc thực ra cũng không quá khó, ta có thể dùng nhựa thông, nhựa tràm nấu lên cho lỏng rồi thấm vào mảnh vải bông quấn quanh một cây gậy tầm 60-80cm.

Hoặc có thể đổ nhựa cây như vậy vào ống tre nhét vải bông.

Tuy nhiên giờ họ chưa tìm được cây thông hay tràm nào nên Giang Nam lấy đèn dầu để thắp cúng làm dầu đốt.

Dầu này thì lại càng hiệu quả cao hơn nhưng nhà cũng không có nhiều họ vẫn phải kiếm thứ dầu khác thay thế.

Đây cũng là một trong nhũng nguyên nhân cả gia đình buộc phải đi thám hiểm.

Họ cần kiếm nguồn thức ăn, tìm hiểu cây cối và biết được môi trường sống xung quanh có an toàn không.

Ngoài dầu mazut, dầu nhựa thông ra còn có một loại nguyên liệu khác làm chất đốt là mỡ động vật hoặc dầu thực vật.

Mỡ động vật thì dễ kiếm hơn sau này chắc họ sẽ dùng đến loại này nhiều hơn.Ban đầu Giang Nam và Uyển Nhi phân vân họ có nên để hai đứa trẻ ở lại nhà một ngày hay không chỉ có hai vợ chồng đi thám hiểm.

Thế giới ngoài kia chưa biết đến họ không chắc có đảm bảo được an toàn cho hai con không.

Nhưng sau đó khi hai đứa trẻ biết được ý định của bố mẹ, chúng nhất định đòi theo.

Suy đi nghĩ lại nhiều lần nếu để con ở nhà cũng không tuyệt đối an toàn nếu họ có gì sơ suất thì dù có ở lại nhà hai đứa bé cũng khó sinh tồn tiếp được.

Nếu cả bốn người ra ngoài thì sẽ yên tâm hơn nhưng khả năng di chuyển sẽ bị chậm lại, xác suất chạy trốn cũng khó khăn hơn nhiều.

Tuy nhiên A Nhiên lại có khả năng cảm nhận được nguy hiểm, A Triết lại cực kì nhanh nhẹn nên lại là ưu điểm tốt khi gặp nguy hiểm.

Hai đứa trẻ cũng cam đoan chúng sẽ nghe lời chịu khó tập luyện và chắc chắn sẽ an toàn.

Sau nhiều lần bàn bạc và kết quả cố gắng tập luyện của hai con cuối cùng vợ chồng Giang Nam cũng gật đầu đồng ý cho con theo cùng.

Để tránh khả năng lạc nhau khi vào rừng Giang Nam đã lục kho đồ chơi của A Triết tìm ra ba chiếc còi.

Còi đồ chơi thì cũng giống như còi thật vậy.

Nó làm bằng nhựa đơn giản và cũng rất bền.

Ban đầu khi dọn dẹp những đồ chơi của A triết anh nghĩ chúng chắc chẳng còn tác dụng gì cho họ nữa.

A Triết cũng đã lớn hơn nhiều đồ cậu bé cũng không còn thích chơi nữa.

Vậy mà xem xét kĩ lại vẫn có thứ hữu ích như mấy cái còi này.

Cả xô đồ chơi cát bằng nhựa cũng có thể tận dụng cho con trai xách nước tưới cây.

Đúng là không có thứ vô giá trị chỉ do chúng ta không nhận ra giá trị của chúng mà thôi.

Chỉ có ba chiếc còi nên ba mẹ con Uyển Nhi mỗi người sẽ đeo một chiếc ở cổ.

Nếu bị lạc nhau họ sẽ dùng tiếng còi để xác định phương hướng và tìm thấy nhau.

Còn Giang Nam thì cũng tìm ra một thứ khác thay thể đó cũng là một món đồ chơi của A Triết là cây kèn.

Kèn này cũng bằng nhựa, nó có dạng hình như nhiều loa xếp chồng lên nhau có thể kéo dài ra hoặc xếp gọn lại.

Đó là bản mi li loại loa của mấy bác trưởng thôn ngày xưa hay sử dụng nhưng có thể xếp gọn và không cần dùng điện mà một đầu có thể thổi như thổi còi vậy.

Cái kèn này cón phát ra âm thanh to hơn cả cái còi nữa cơ, Giang nam thấy dùng nó cúng hiệu quả không kém còi.Những đồ khác cần mang theo trong chuyến đi được lên danh sách cụ thể và chuẩn bị kĩ lưỡng.

Trong danh sách còn có dây thừng, áo mưa, vải bạt.

Họ không định ở lại rừng qua đêm nên lều và túi ngủ không có trong danh sách này.

Mà thực ra nhà họ cũng không có mấy thứ đó.

Thời nay trừ một số người ưu thám hiểm, du lich ít ai chuẩn bị sẵn những món đồ này trong nhà.

Nhà Giang Nam chỉ có loại túi ngủ nhỏ của A triết để dùng trên lớp học thôi.

Sau này có thời gian anh và Uyển Nhi chắc chắn phải nghiên cứu chế tạo mấy thứ đồ này.Về phía Uyển Nhi, cô chuẩn bị những đồ dùng cá nhân, đồ ăn thức uống của mỗi người.

Đầu tiên là chuẩn bị đồ bảo hộ trên người kĩ càng.

Cả nhà đều sẽ mặc quần bò dài, áo ngắn tay bên trong và áo dài tay bên ngoài.

Chân tất nhiên là đeo giày thể thao.

Nhà họ ai cũng có ít nhất hai đôi giày thể thao.

Loại giày uyển Nhi mua cho cả nhà đều là loại chất lượng khá tốt và tiện sử dụng.

Chỉ khi mua cho chính mình thì Uyển nhi mới hay mua thứ đồ thời trang nhưng tất nhiên cô cũng có giày thể thao tiện lợi và lại có nhiều nhất nhà luôn ấy chứ.

Giống bao phụ nữ hiện đại khác cô cũng là tín đồ mua sắm online.

Thứ đồ gì cô cũng mua qua mạng.

Mà nhiều khi mua không hề dùng đến nên nhà cô có rất nhiều đồ hữu ích đây.

Đúng là phụ nữ mua sắm nhiều cũng có cái tốt đáy chứ!

Lúc mua sắm thì tâm trạng họ vui vẻ, sau khi mua sắm thì nhà họ có nhiều thứ đồ tốt.

Hihi đúng là cô nguỵ biện thật vì mua sắm thì tốn kém nhưng với trường hợp của cô lúc này mua sắm nhiều là hoàn toàn tốt thật.

Để đảm bảo an toàn hơn cho mọi người, mỗi người đều đeo găng tay, đeo khẩu trang và đội mũ.

Găng tay của người lớn thì là loại găng tay lao động bình thường nhưng hai đứa trẻ không có loại này nên Uyển Nhi đành cho con đeo găng tay mùa đông có hơi nóng một chút nhưng dùng loại găng tay hở ngón cũng tạm được.

Cô chuẩn bị bốn cái balo để đồ quan trọng cần thiết của từng người trong đó.

Vì phải đi rừng mà ba lô của họ cũng không lớn lên cần lựa chọn sắp xếp cẩn thận.

Trong ba lô to nhất của Giang Nam có một bình nước giữ nhiệt, một la bàn, một bật nửa, một hộp thức ăn, áo mưa, đồ y tế cần thiết gồm bông, băng, cồn sát trùng, mấy viên thuốc giảm đau, thuốc bôi côn trùng, kéo y tế nhỏ, một khăn mặt.

Trong túi của Uyển Nhi cũng gần tương tự gồm bình nước, hộp thức ăn, một bật lửa, một áo mưa, khăn mặt, bông băng y tế cơ bản, một túi 10 chiếc khẩu trang, một dao làm bếp.

Ba lô của A Nhiên và A Triết cũng giống của mẹ nhưng thay vì dao làm bếp thì Uyển Nhi đặt thêm một bộ đồ dự phòng cho con.

Ba lô của hai con cũng có chai nước và hai hộp sữa để uống còn hộp đồ ăn thì bố mẹ chúng sẽ cầm thay cho bớt nặng.

Về phần đồ ăn, thức uống Uyển Nhi chuẩn bị mỗi người một bình đựng nước lọc.

Giang Nam sẽ cầm thêm một bình to đựng nước đường.

Thức ăn trong ngày cô chuẩn bị là cơm nắm ăn với ruốc, xúc xích và thịt hun khói thêm mỗi người một quả dưa leo.

Họ sẽ ăn sáng ở nhà và chỉ ăn bữa trưa bên ngoài thôi.

Chủ yếu Uyển Nhi lo lắng có điều bất trắc xảy ra họ không kịp trở về nhà nên muốn chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn nhưng lại lo nhiều đồ nặng sẽ mệt và khó di chuyển.

Giang Nam biết lo lắng của vợ nên anh khuyên cô trong rừng sẽ kiếm được nhiều đồ ăn cô nên cầm theo dao làm bếp và gia vị thì hơn.

Nếu cần họ có thể bắt thú rừng nhỏ hoặc hái quả rừng để ăn.

Uyển Nhi thấy cũng có lí, Giang Nam vào rừng nhiều hơn cô nên anh biết khu rừng rõ hơn cô nhiều.

Uyển nhi mới sang khu rừng bên suối có một lần.

Lúc đó cô cũng chỉ đi lại chỗ gần suối trong 1 giờ nên cũng không tìm hiểu được gì nhiều.

Nhưng trong rừng khẳng định sẽ kiến được nhiều đồ ăn.

Uyển Nhi quyết định cầm theo một dao làm bếp, một nồi nấu ăn nhỏ treo bên quai ba lô của cô và nhét vào một số gia vị.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 13.2


Sáng hôm sau, cả gia đình thức dậy sớm hơn thường ngày.

Sau khi vệ sinh cá nhân, tập luyện và ăn sáng thật lo bụng họ chuẩn bị dồ đạc để đi vào rừng.

Cả bốn người đều ăn mặc cẩn thận đội mũ, đeo khẩu trang và găng tay kín bưng.

Mỗi người đều đeo một balô đã được chuẩn bị đồ đạc đầy đủ trên vai.

Trên tay mỗi người đều cầm vũ khí và một cây gậy gỗ, eo thì đeo thêm một ná cao su và viên đạn để bắn.

Giang Nam thì treo thêm cuộn dây thừng bên ngoài ba lô, tay xách thêm một cái gùi tre vợ đan.

Uyển Nhi đeo ba lô của mình trước ngực và sau lưng cũng đeo thêm một cái gùi nhưng gùi của cô nhỏ hơn gùi của Giang Nam một chút.

Trên miệng gùi cô còn treo thêm một nồi nấu ăn nhỏ.Ngay khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống mặt đất cả nhà họ lên đường hướng tới khu rừng rậm bên kia suối.

Để đảm bảo an toàn Giang Nam vẫn địu bé A Triết phía sau lưng.

Họ sẽ tiến sâu vào khu rừng theo hướng nam mà la bàn chỉ.

Tại thế giới này Giang Nam đã kiểm tra la bàn vẫn có thể hoạt động nên họ quy ước phương hướng đông, tây, nam, bắc giống như trên Trái Đất.Sáng sớm trong rừng rậm âm u và lạnh hơn bên ngoài.

Trên lá cây còn đọng rất nhiều sương sớm.

Bên kia bờ suối đã xuất hiện một số loài động vật nhỏ đi uống nước.

Động vật nhỏ trong khu rừng rậm này nhanh nhẹn hơn rất nhiều so với loài thỏ trong rừng tre.

Chúng vừa uống nước vừa cẩn thận dè chừng xung quanh và chạy trốn ngay khi cảm thấy có nguy hiểm.

Điều kiện sống xung quanh ảnh hưởng rất nhiều đến thói quen sinh hoạt khiến chúng trở nên vô cùng nhanh nhẹn.

Nhìn qua mấy loài thú nhỏ là biết trong rừng rậm này có nhiều mối nguy hiểm rồi.

Các loài thú nhỏ này cả nhà Uyển Nhi đã khá quen thuộc khi họ ở bên kia suối cũng nhiều lần thấy chúng uống nước nên giờ họ không dừng lại tìm hiểu chúng thêm nữa.

Có lẽ do khu vực gần nhà họ dòng suối khá cạn nên cũng chỉ vài loài thú nhỏ ăn cỏ thường xuyên tới uống nước chứ chưa thấy qua loài thú lớn nào cả.

Những con thú nhỏ này thường nặng khoảng 5-20kg mà thôi.

Chúng có con giống sóc, có con giống chồn, có con khá giống thỏ tre nhưng lại nhỏ và linh hoạt hơn cũng không có đôi tai dài giống thỏ.

Nói chung chúng đều khá nhát gan và nhanh nhẹn.Bốn người nhà Uyển Nhi cẩn thận vừa đi vừa mở đường lại dò chừng động tĩnh xung quanh.

Thường ngày Giang Nam chỉ tiến sâu vào rừng khoảng một giờ.

Vốn tốc độ đi bộ trung bình của một người trưởng thành khoảng 5km/h nhưng đường rừng rậm không có lối đi lại vừa đi vừa phải cẩn thận khắp nơi nên Giang Nam cũng mới tiến sâu cỡ 2-3km vào rừng.

Hôm nay đi vào rừng lại có theo vợ và con nhỏ nên sau một giờ họ mới tiến sâu chưa được 2km.

Càng đi sâu vào rừng nhẽ ra trời càng sáng hơn nhưng vì tán cây rừng quá rậm rạp nên đường họ đi hơi tối.

Tuy thiếu ánh sáng không đến mức nhìn không rõ cảnh vật nhưng gần như cũng không thấy ánh nắng chiếu xuống mặt đất.

Vì khu rừng tối và ẩm ướt nên Uyển Nhi thấy khá nhiều nấm, có loại giống như nấm nơi họ sống có loại họ chưa biết.

Nếu gặp loại nấm chưa biết Uyển Nhi sẽ hái 1,2 cây cho vào túi nilông để về nhà sẽ kiểm tra.

Đang đi trên đường cô không muốn dừng lại để kiểm tra thử nhỡ đâu họ gặp cơ hội quan trọng hơn cần dùng đến năng lực đặc biệt của cô nữa thì sao.

Khu rừng họ đang đi giống với rừng nhiệt đới trên Trái Đất.

Trong rừng có thảm thực vật phong phú như cây gỗ lớn, cây gỗ nhỏ, dây leo, cây bụi, cây cỏ nhỏ…

Mặt đất đầy lá rụng, cây nhỏ giống dương xỉ, rêu, đá, thỉnh thoảng có các loại nấm và tất nhiên có nhiều côn trùng nhỏ.

Nhiều nơi tán cây to mọc dầy đặc phía trên cao khiến cây phía dưới không thể có ánh sáng để phát triển nên đường trở nên dễ dàng hơn.

Có nơi gặp cây to ngã đổ khiến không gian xung quanh trống trải và sáng hẳn nhưng cả nhà Uyển Nhi lại phải đi đường vòng.

Cứ cách vài trăm mét Giang Nam lại buộc một mảnh vải nhỏ lên cành cây để đánh dấu nơi họ đã đi qua.

Dù đã có la bàn nhưng tối hôm trước Uyển Nhi đã lấy mấy chiếc áo cũ bỏ đi, xé thành những miếng vải nhỏ dài để vào túi cầm theo buộc làm kí hiệu trên đường.

Có câu “cẩn tắc vô ưu” nên họ cố gắng cẩn thận hết mức có thể.Trong suốt gần hai giờ đi bộ họ thấy trên cây có khá nhiều chim chóc nhỏ.

Thỉnh thoảng cũng thấy con thú nhỏ chạy qua hay đang leo cây kiếm thức ăn.

Dấu chân của thú lớn cũng có thấy nhưng may mắn không gặp phải con nào.

Trước đây nếu đi bộ tầm một giờ chắc cả nhà Uyển Nhi ai cũng mệt mỏi không thể bước tiếp được nhưng mới gần một tháng xuyên không do cường độ công việc và chăm chỉ luyện tập nên đi bộ suốt hai giờ họ vẫn chưa quá mệt mỏi.

Thấy cả nhà ai cũng còn sức nên Giang Nam vẫn tiếp tục dẫn đường đi về phía trước.Bỗng nhiên khi đi qua một khoảng rừng có nhiều cây bụi thấp lè tè, gia đình họ nghe thấy âm thanh lóc chóc trong lùm cây.

Âm thanh đó nghe giống như tiếng kêu của loài chim.

Cả nhà ngay lập tức dừng lại chú ý quan sát xung quanh.

Ngay dưới bụi cây rậm rạp có con thú thò đầu ra, nhìn cái đầu thò ra rất giống với đầu của con gà.

Giang Nam ngay lập tức giơ ná cao su lên ngắm bắn.

Anh bắn liên tục 4 viên đá về phía con vật.

May mắn có hai viên trúng vào nó làm con vật ngã lăn ra kêu oang oác.

Cả gia đình họ vui mừng tiến lại nhặt thành quả của Giang Nam vừa tạo ra.

May mắn hơn nữa, phía dưới bụi cây vốn là cái ổ của con vật họ tìm thấy 8 quả trứng lớn.

Nhìn con vật trong tay Uyển Nhi càng cảm thấy nó rất giống với loài gà nhưng kích thước của nó còn to hơn cả con ngỗng, nó nặng cỡ 10-12kg.

Những quả trứng của nó cũng to như trứng ngỗng vậy.

Hai đứa trẻ ngay lập tức đặt tên cho con vật là "gà lớn".

Vậy là hôm nay chỉ mới đi hai giờ đồng hồ họ đã thu được thành quả lớn rồi.

Giang Nam lấy sợi dây mây nhỏ buộc chân và mỏ của con gà lớn lại đặt vào trong gùi.

Con gà này họ sẽ đem về nhà giết thịt ăn còn trứng của nó nếu đói họ có thể luộc ăn luôn trong lúc nghỉ ngơi giữa chừng Uyển Nhi có đem theo nồi rồi.Bắt được một con gà lớn khiến tinh thần của cả nhà càng thêm hăng hái.

Họ đi thêm gần một tiếng nữa mới dừng lại nghỉ ngơi.

Chỗ gia đình Uyển Nhi dừng chân lại cũng gần một con suối nhỏ.

Họ nghe thấy tiếng nước chảy phía trước nên cẩn thận đến gần.

Con suối này có hướng hoàn toàn khác với con suối chảy qua trước nhà họ, nó rộng và sâu hơn nên đây chắc chắn là một con suối chảy từ hướng khác qua khu rừng.

Những nơi có nguồn nước thường sẽ có động vật hoang dã lui tới nên cả nhà họ cẩn thận tiến tới và quan sát dòng xuối từ xa chứ không dám lập tức đến gần.

Quả nhiên từ cánh hơn 100m sau gốc cây to bốn người nhà Uyển Nhi ẩn lấp thân mình chỉ thò đầu ra quan sát.

Lần đầu tiên họ thấy con thú to lớn đang uống nước bên suối.

Loài thú này có bốn chân, màu nâu sậm.

Trên thân nó có những đốm lông tròn màu trắng, lông ngắn và có vẻ mềm mại.

Con vật cao khoảng 1,2m và chắc phải nặng đến cả tạ.

Cơ bản nhìn giống với loài hươu sao.

Trên đầu nó cũng có sừng nhưng là hai sừng cong như sùng trâu chứ không phải loài sừng gạc như loài hươu.

Cạnh suối có đến 8 con giống như vậy, có vẻ loài này sống theo đàn.

Gần bờ có một con nhỏ hơn đang bứt lá cây để ăn.

Vậy là đây là một loài thú lớn ăn cỏ khả năng chủ động tấn công người là không cao.

Nhưng nếu muốn bắt được một con thì cũng không hề đơn giản vì chúng sống theo đàn có kích thước lớn lại có sừng cũng gây nguy hiểm.

Cả nhà Uyển Nhi yên lặng lấp sau gốc cây quan sát chúng.

Sau khoảng 10 phút đàn thú uống no nước rồi bỏ đi xa.

Lúc này cả nhà mới dám thò người ra ngoài nhưng để cận thận họ cũng chưa dám lại gần con suối.

Chỉ sau vài phút họ lại nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn và tiếng kêu ầm ĩ tới gần suối.

Cả nhà Uyển Nhi lại lập tức lùi về chỗ trốn ban đầu.

Lúc này lại là một đàn những con thú lớn.

Có cả chục con thú to mỗi con phải nặng tới gần 2 tạ và cũng gần chục con thú con của chúng mỗi con khoảng 20-50kg.Đây có lẽ là một đại gia đình kéo nhau đi uống nước.

Những con thú này cũng là loài thú đi bằng 4 chân.

Dưới chân có bộ móng guốc như ngựa, chân ngắn và cơ bắp to khoẻ.

Toàn thân lông đen, ngắn và cứng, mõm dàì, tai vểnh nhìn rất giống lợn rừng đặc biệt là hai cái răng lanh dài nhô ra khỏi mõm.

Những con non thì màu lông nhạt hơn hẳn có màu xám đen và chưa thấy có răng lanh.

Chúng chỉ khác loài lợn mỗi bộ móng giống móng ngựa thôi và kích thước của chúng cũng to lớn hơn nhiều loài lợn rừng thông thường.

Cả đàn lợn vừa uống nuóc vừa dùng mõm ủi đất và kêu la rất ầm ĩ.

Mấy con thú nhỏ khác như sóc, chồn uống nước gần đó nghe thấy tiếng ầm ĩ của đàn lợn sợ hãi chạy trốn tứ phía.

Những con lợn rừng không hề quan tâm gì đến những con thú nhỏ đang chạy trốn có lẽ cũng giống loài lợn rừng thông thường chúng cũng ăn chay rồi.

Nhìn mấy con lợn này có thể khẳng định chúng càng khó bắt hơn mấy con hươu nhiều.

Dù không có sừng nhưng cơ thể của chúng càng to lớn nặng nề và có sức mạnh hơn.

Dù sao gia đình Uyển Nhi gặp phải chắc chắn phải tránh xa.

Đàn lợn cũng nhanh chóng uống nước rồi bỏ đi ngay sau đó.

Gia đình Uyển nhi vẫn không dám lại gần suối, họ quyết định lùi lại xa suối hơn kiếm chỗ nghỉ ngơi.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 13.3


Cách dòng suối khoảng hơn 200m, Giang Nam tinh mắt nhìn thấy một hang nhỏ ẩn dưới nhúng tán lá.

Hang bị che khuất một nửa do dây leo nhưng anh vẫn nhìn thấy được từ xa.

Trước khi cả nhà tiến vào hang, theo ước định trước đó ba mẹ con Uyển Nhi sẽ nấp ở phía xa hơn.

Giang Nam sẽ tiến lại gần cầm tảng đá to ném vào để kiểm tra xem trong hang có con thú nào không.

Sau khi Giang Nam kiểm tra thử bằng một viên đá to đợi không thấy con vật nào chạy ra ngoài, anh đốt cây đuốc lên và hướng vào bên trong nhìn.

Trong hang không có con vật lớn nhưng có thể vẫn có rắn và côn trùng.

Giang Nam dùng lửa để khua hang động lần nữa cho chắc chắn.

Sau hơn 5 phút kiểm tra Giang Nam đã khẳng định được hang động an toàn liền gọi vợ con vào.

Hang động này không lớn chỉ cao tầm chưa đến 2m và sâu khoảng 6m.

Phía trên cửa hang bị dây leo che khuất nên Giang Nam dùng dao phát quang.

Uyển Nhi thì dùng cành cây quét sạch mặt đất trong hang.

Trước kia hang này có lẽ không có động vật nào sinh sống nên mặt hang toàn rêu, lá cây và rễ cây mà thôi, họ dọn dẹp dọn dẹp khá nhanh chóng.

Trong hang khá tối nhưng sau khi được Giang Nam phát bớt dây leo thì đã sáng sủa hơn hẳn.

Gia đình bốn người Uyển Nhi trải tấm bạt của họ xuống mặt đất và ngồi nghỉ ngơi.

Để không gian trong hang khô ráo họ đốt một đống nửa nhỏ ở giữa hang.

Tiện thể có đống lửa Uyển Nhi bác nồi lên luộc trứng gà rừng để ăn.

Ban ngày tuy thời tiết đã nóng hơn nhưng trong hang đá đốt lửa lại thành ra vừa vặn không nóng, không lạnh.

Cả nhà lấy thức ăn và nước uống đã chuẩn bị trong balô ra ăn.

Đúng ra còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa nhưng hôm nay họ mệt mỏi hơn mọi ngày lại thừa dịp nghỉ ngơi cả nhà tranh thủ ăn trưa và nghỉ ngơi sớm hơn.

Món trứng gà rừng luộc ăn ngon như trứng gà truóc kia họ ăn vậy.

Trứng lại to mỗi quả thường có hai lòng đỏ luôn.

Có thêm trứng để ăn nên ai cũng đuọc chắc bụng luôn.

Trong lúc nghỉ ngơi sau giờ ăn trưa, vợ chồng Uyển Nhi bàn bạc với nhau.

Họ quyết định họ sẽ cải tạo hang này trở thành một điểm dừng chân khi ra ngoài.

Sau này có lẽ họ phải thường xuyên vào rừng săn thú hay tìm kiếm thức ăn.

Họ cần một nơi cố định để nghỉ ngơi và cất chứa đồ vật.

Cái hang này vừa đúng là một nơi lí tưởng để sử dụng.

Trong hang vốn khá rộng rãi và bằng phẳng cũng đủ kín đáo.

Giang Nam chỉ cần làm một cánh cửa gỗ chắc chắn che kín cửa hang.

Mỗi lần rời đi họ chèn gỗ, đá ngoài của hang là được.

Thú hoang sẽ không tìm được cách mở cửa còn con người mở đuọc cửa họ cũng tđành chịu.

Nhưng nếu có người thì cũng không quá quan trọng nơi trú ẩn là để cho người ở mà.

Nhà họ còn mong muốn gặp được người khác nữa kìa.

Gia đình họ không quên việc Đại thần đã nhắc nhở.

Họ có nhiệm vụ khác nữa là giúp con người ở thời đại này phát triển tốt hơn.

Uyển Nhi và Giang Nam vạch lại trong đầu tuyến đường từ nhà tới hang động vào một tờ giấy.

Uyển nhi cũng có chuẩn bị một vài tờ giấy và bút chì cầm theo.

Hai thứ này vốn gọn nhẹ.

Cô nghĩ có khi nào cần ghi lại thứ gì quan trọng nên mang theo, giờ đúng là lúc cần dùng.

Cả gia đình nghỉ ngơi 40 phút lại tiếp tục lên đường.

Lộ trình tiếp theo của họ là dọc theo con suối vừa rồi đi thêm hai tiếng nữa rồi sẽ quay trở về theo đường cũ.

Tất nhiên họ không đi sát bờ suối mà đi giữ một khoảng cách không gần cũng không xa với suối cỡ khoảng 50-100m.

Cứ nghe tiếng suối chảy thì họ đi theo, không nghe thấy tiếng thì điều chỉnh lộ trình lại gần hơn.

Thỉnh thoảng họ lại chủ động lại gần con suối hơn để có thể quan sát những động vật uống nước bên bờ suối.

Chắc do lúc này gần giữa trưa nên hầu như họ không thấy động vật uống nước bên suối nữa.

Động vật trong rừng cũng thật thông minh.

Chúng biết lựa thời điểm buổi sáng và buổi chiều mát mẻ để đi uống nước.

Thấy tình hình bờ suối im ắng hơn cả nhà Uyển Nhi lúc này mới đi xuống sát bờ suối.

Nước trong con suối này sâu hơn, đục hơn, chảy mạnh hơn và cũng có nhiều cá tôm hơn con suối trước nhà họ.

Uyển Nhi lại quan sát thấy một số loài cá mới.

Không kịp bắt chúng nên Uyển Nhi chỉ cố ghi nhớ điểm đặc trưng của chúng để về nhà ghi lại.

Cô còn thấy một loại cua mới nhìn khá giống cua ghẹ ngoài biển có màu xám đá.

Cá thì họ không bắt được nhưng cua này thì bắt dễ dàng.

Giang Nam và Uyển Nhi bắt cả chục con cua như vậy mỗi con phải bằng hai lòng bàn tay người lớn.

Lại theo cách cũ họ dùng dây mây buộc chặt chân cua cất vào gùi.

Hi vọng mấy con vật này có sức sống tốt có thể còn sống tới khi họ về tới nhà.

Cả nhà vui vẻ bắt ghẹ, gia đình họ vừa đặt tên cho giống cua mới này là “ghẹ nước ngọt”.

Mấy con ghẹ này có càng rất to.

A Nhiên và A triết đều không dám bắt vì sợ bị cắp tay.

Hai đứa trẻ chỉ cúi người tìm kiếm vị trí của mấy con ghẹ đang ẩn nấp để chỉ cho bố mẹ bắt thôi.

Bỗng A Nhiên cảm thấy đầu đau nhói.

Trong người cô bé đột nhiên thấy nóng bừng như có lửa đốt, cảm giác bất an ùa đến.

Nhớ lại lời bố mẹ hay dặn dò A Nhiên nghĩ đến năng lực đặc biệt mà bản thân có: khả năng cảm ứng nguy hiểm tới gần.

A Nhiên nói ngay với bố mẹ:
-Bố mẹ ơi, con thấy người khó chịu quá.

Giống như sắp có chuyện không tốt sắp xảy ra rồi.

Uyển Nhi và Giang Nam giật mình.

Con gái A Nhiên lần đầu tiên cảm ứng được năng lực đặc biệt rồi.

Nơi này sắp có nguy hiểm.

Giang Nam nói nhanh:
-Cả nhà nhanh lên, rời khỏi nơi này ngay.

Chúng ta leo nhanh lên cây to gần đây nhất.

Nhanh, nhanh lên!

Như đã thống nhất từ trước và như đã được luyện tập, họ nhanh chóng trèo nên cây to gần đấy nhất.

Chạy nhanh nhất là bé A Triết.

Chỉ sau mấy chục giây, A Triết đã đu mình lên một ngọn cây cao.

Bé A triết đã được dạy khi có nguy hiểm thì chọn một cây to và cao gần nhất rồi phải nhanh chóng leo nên nơi cao nhất có thể.

Giang Nam nhẽ ra sẽ là người nhanh thứ hai.

Nhưng lo lắng cho vợ con nên anh cố tình chậm lại kéo tay con gái giúp cô bé leo lên một cái cây to khác gần đó.

Giang Nam leo lên cây cùng con gái luôn.

Uyển Nhi cũng khẩn trương chạy theo con trai và leo lên cùng cái cây cậu bé đã leo.

Đồ đạc của họ cầm theo vốn được để gọn vào một gốc cây gần đó trước khi xuống suối rồi nên lúc này ai cũng gọn nhẹ leo cây nhanh chóng.

Sau khi cả bốn người đã ngồi ổn định trên chạc cây to, họ dõi mắt nhìn về phía dòng suối.

Chắc chắn nguy hiểm đến từ một loài động vật nào đó sắp đến suối uống nước.

Quả đúng như vậy, sau gần một phút từ phía sâu trong rừng xuất hiểm một con thú lớn tiến về phía bờ suối.

Con thú này có cơ thể vô cùng to lớn cao trên 2m và nặng mấy tạ.

Nó có bốn chân to và dài, mõm cũng dài, tai tròn nhỏ, lông xù, móng chân có năm móng vuốt sắc bén không rút lại được.

Cả cơ thể nó màu đen bóng bẩy, lông khá dài và rậm, sau mông có cái đuôi ngắn.

Nhìn xa loài thú này giống một con chó lớn, lại gần nhìn kĩ lại giống loài gấu.

Nhìn thân hình khổng lồ và móng vuốt sắc bén của nó thì với chỉ một cái vung tay có thể đập một người văng xa cả chục mét.

May mắn A Nhiên cảm nhận được nguy hiểm từ trước nếu không giờ này cả nhà họ nguy to.

Và cũng may mắn con gấu tiến tới từ bờ bên kia của con suối, họ lại đang ngồi im trên cây cao nên không hề bị nó phát hiện.

Bốn người nhà Uyển Nhi ôm chặt thân cây, ngồi như những pho tượng, không dám cả thở mạnh chờ đợi con vật to lớn này uống nước cho xong.

Con gấu lớn này không chỉ dừng lại uống nước mà còn lội xuống suối vẩy nước văng tung tóe.

Nhìn từ trên cây cao lúc này họ như đang thấy chó lớn tắm vậy.

Sau vài phút con gấu lớn leo lên bờ.

Trên miệng nó lúc này còn ngậm theo một con cá lớn vừa bỏ đi xa vừa nhai cá trong miệng.

Hình ảnh đúng là vừa kinh dị vừa buồn cười.

Cả nhà Uyển Nhi thấy con gấu đi xa nhưng vẫn không ai dám bò xuống khỏi cây.

Cả nhà đã thống nhất từ trước, chỉ khi nào nhận được hiệu lện phất tay của Giang Nam hoặc Uyển Nhi thì mới xuống.

Khi ai cũng cảm thấy tê chân, mỏi tay lúc này Giang Nam mới phất tay báo mọi người xuống đất.

Cả nhà không dám chần chờ thêm họ lấy đồ đạc nhanh chóng rời xa con suối.

Họ quay lại đường cũ đi về phía hang động đã nghỉ tạm lúc trước.

Cũng đã qua thời gian nửa ngày mọi người nên quay trở về nhà thôi.

Đường trở về dễ dàng hơn nhiều so với khi đi.

Một số nơi đã được họ phát quang cành cây trước đó có một lối đi rõ ràng.

Một số nơi thì dựa vào vải treo đánh dấu hướng đi trên các cành cây.

Nói chung tốc độ di chuyển của cả nhà Uyển Nhi lúc này nhanh hơn đáng kể.

Khi lại lần nữa bước vào hang động nghỉ tạm cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ đến con gấu lớn họ gặp lúc trước ai cũng kinh hồn.

Lúc này A triết và A Nhiên mới dám ồn ào nói chuyện.

Chúng thi nhau mô tả với bố mẹ những gì đã thấy về con gấu lớn.

Trước kia ngay cả khi đi thăm công viên vườn bách thú, cả hai cũng chưa bao giờ nhìn thấy loài gấu nào lớn đến vậy cả.

Những con gấu trước kia chúng thấy có màu nâu, cao khoảng 1,5m và kích thước nhỏ nhắn hơn con gấu này.

Dù hai đứa trẻ rất sợ hãi nhưng sự tò mò và ưa khám phá của trẻ nhỏ khiến chúng nhanh chóng quên lỗi sợ để chuyên tâm khám phá thế giới mới này.

A Triết và A Nhiên cũng thống nhất đặt tên con vật là “gấu đen” bởi thật sự nó quá giống con gấu đen rồi, không có gì phải bàn cãi cả.

Cả nhà lại uống nước và ăn thêm chút đồ ăn bổ sung năng lượng.

Trước khi đi xa khỏi hang Giang Nam đã chặt nhiều cành cây lớn và vận chuyển đá xung quanh để che kín cửa hang động lại.

Họ đã quyết định dùng hang này làm nơi nghỉ chân cho tương lai nên phải đề phòng con thú hoang nào đó cướp mất chỗ của họ.

Cũng không mất quá nhiều thời gian để che kín cửa hang vì hang này cao chưa tới 2m, rộng tầm hơn 1m mà thôi.

Khi đi Uyển Nhi cũng lại treo một mảnh vải màu sắc sặc sỡ trước cửa hang để lánh dấu lần sau càng dễ dàng tìm lại nó.

Quãng đường còn lại trở về nhà của họ khá thuận lợi.

Giữa chừng cả gia đình còn lòng vòng gần suối để xem xét tình hình hoạt động của các loài thú hoang đến suối uống nước buổi chiều.

Lúc đầu giờ chiều gần suối không có mấy loài vật uống nước chắc khi mát mẻ hơn mấy con thú này mới ra khỏi ổ của chúng nhỉ.

Tiện thể họ tranh thủ lúc con suối vắng vẻ cho mấy con ghẹ bắt được nhúng chút nước để chúng có thể sống sót đến khi về tới nhà.

Trên đường về cả nhà Uyển Nhi cố gắng đi theo con đường cũ họ đã đi để tiết kiệm thời gian và tránh lạc đường.

Dù sao con đường lúc sáng đã đi qua cũng được cải tạo một chút lại cũng đã đảm bảo an toàn nên họ không muốn tốn công tìm một con đường khác để đi.

Tuy nhiên đi lại trong rừng rậm rất khó khăn và phức tạp giữa chừng Giang nam nhận ra họ đi hơn chếch khỏi lộ tuyến và đang đi xa hơn hướng trở về nhà.

May rằng Giang Nam thường xuyên kiểm tra hướng đi bằng la bàn và cũng thường xuyên tìm kiếm kí hiệu họ đã đánh dấu trước đó.

Chỉ sau khoảng 30 phút anh đã nhận ra họ hơi chệch hướng nên không bị ảnh hưởng gì quá lớn.

Giang Nam thông báo với vợ con đừng lại để tìm hướng đi đúng.

Trong khi đợi Giang Nam tìm đuòng đi Uyển Nhi và hai con nghỉ ngơi tại chỗ.

Họ ngồi dưới gốc cây và đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Chỗ họ đang đứng là một chỗ đỉnh dốc thoải với những cây cối không quá cao lớn.

Phía dưới chân đốc có cả một mảng rùng cây thấp.

Uyển Nhi nhìn kĩ thấy trên cây đang có rất nhiều quả màu vàng cam.

Cô quay sang nói với chồng con:
-Cả nhà nhìn xem có phải phía dưới kia có rất nhiều cây đang có quả không nhỉ?

Ba thành viên còn lại trong nhà đều hướng mắt theo tay Uyển Nhi chỉ.

Quả thật ngay phía trước chếch xuống dưới một chút nơi họ đang đứng có cả một mảng lớn cây mọc san sát nhau.

Trên mỗi cây có rất nhiều quả màu vàng cam mỗi quả to khoảng nắm tay người lớn, xem kẽ có những quả màu trắng hơi ánh xanh.

Cả nhà quyết định xuống dưới tìm hiểu thứ trái cây đó.

Từng người trong nhà cẩn thận bám theo các thân cây từ từ đi xuống.

Đường đi có hơi dốc lên họ cẩn thận không sẽ bị trượt ngã.

Đi xuống chỉ mất 2-3 phút là tới chỗ những cái cây.

Những cây này là cây thân gỗ, thân cây không quá to trung bình mỗi cây cao khoảng trên dưới 5m, tán cây xèo rộng.

Lá cây nhẵn bóng, có hình dạng lông chim dài 15-20cm.

Lá có mặt trên màu xanh và mặt dưới màu nâu đỏ.

Trên cây đang kết rất nhiều trái.

Những trái to hơn màu vàng cam chắc là trái chín.

Trái nhỏ hơn màu trắng ánh xanh cõ lẽ trái còn xanh.

Vỏ trái cây này khá bóng bẩy và nhìn có vẻ mỏng.

Chúng có bốn phía căng phồng ra và bốn đường thắt nhỏ lại có vẻ quả này có 4 múi.

Uyển Nhi lúc này mau chóng dùng năng lực đặc biệt của mình để kiểm tra mấy quả mà cô cho rằng đã chín.

Ngay khi đưa tay lại gần quả màu vàng cam gần nhất Uyển Nhi cảm nhận được vị của quả cam trong miệng ngọt mà hơi xen chút vị chua.

Mà đặc biệt có có thêm chút vị béo ngậy giống quả hạch khá đặc biệt.

Thử quả còn xanh Uyển Nhi cảm thấy toàn là vị chua loét và còn hơi đắng miệng nữa.

Cô thông báo kết quả kiểm tra được cho cả nhà.

Họ vui mừng chọn một số quả chín để hái.

Nơi này khá nhiều trái cây ăn được lại cũng đã cách nhà họ khá gần nên Giang Nam lại đánh dấu và ghi chú chỗ này trên giấy.

Anh định sẽ quay lại nhiều lần nữa để hái quả.

Cả nhà hái cỡ gần nửa gùi thì dừng.

Trái cây vốn không thể để lâu nên hái nhiều mang nặng chỉ thêm lãng phí thôi.

Cây ăn quả này cũng được cả nhà gọi tên là “cây cam”.

Trong lúc hái cam họ nhìn thấy một số loài động vật nhỏ cũng tới đây để ăn trái chín.

Có loài thú nhỏ có vú giống con chồn, có loài giống với chim.

Họ còn nhìn thấy con thú giống loài vượn.

Chúng có bộ lông màu nâu sẫm, hộp sọ khá lớn.

Mỗi con chỉ nặng cỡ chục kg.

Trên bốn chi có các ngón phát triển.

Chúng đang dùng những ngón tay ấy để bám vào cành cây và hái quả để ăn.

Vậy là họ lại gặp một loài động vật quen thuộc trước kia.

Những con vượn cũng dừng lại đánh giá bốn người nhà Uyển Nhi.

Sau đó có lẽ chúng không cảm thấy nguy hiểm nên mặc kệ họ tiếp tục ăn quả chín.

Xung quanh có đến cả mấy sào đất toàn cây cam nên chẳng con vật nào phải tranh nhau đồ ăn cả.

Chúng có vẻ sống hài hoà với nhau.

Gia đình Uyển Nhi cũng không định săn mấy con vật này để làm đồ ăn nên ai làm việc lấy.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chuong 13. 4


Do cả nhà đi chệch đường lại phát hiện ra khu đất toàn cây ăn quả nên tốn khá nhiều thời gian.

Ngay sau đó họ phải khẩn trương quay lại đường cũ để trở về nhà nếu không trời sẽ tối mất.

Bây giờ đã cuối ngày cả bốn người đều đã khá mệt mỏi nên tốc độ di chuyển của họ lại càng thêm chậm chạp.

Bé A Triết thì gần như được bố cõng trên lưng suốt cả quãng đường nên không bị mệt nhọc gì mấy vẫn tò mò nhìn ngắm xung quanh.

Giang Nam thì do sức mạnh hơn hẳn nên cũng không gặp vấn đề gì lớn nhưng mẹ và con gái hai người Uyển Nhi thì đều đã thấm mệt rồi.

Uyển Nhi còn đỡ vì cô là người lớn nhưng A Nhiên thì đã rất mệt mỏi.

Cô bé vừa bước đi vừa vịn tay bám vào người bố mới di chuyển theo kịp mọi người.

Tuy vậy A Nhiên vẫn luôn cố gắng bước đi tiếp và không hề than phiền với bố mẹ.

A Nhiên biết có than phiền thì cũng chẳng có ích gì.

Cả nhà họ cần phải về tới nhà trước khi trời tối nếu không sẽ có thể gặp nguy hiểm và nguy cơ đi lạc trong rừng đêm.

Cô bé vẫn nhớ rõ hình ảnh con thú to lớn bên bờ suối họ mới thấy.

Bố thì đang địu A triết lại cõng theo gùi đồ.

Mẹ cũng vừa đi vừa cõng một gùi đồ khác.

Mà mẹ cũng giống cô bé không có năng lực đặc biệt về sức mạnh gì.

Không ai có thể giúp đỡ nên A Nhiên đành tự mình cố gắng thôi.

Nhìn con gái mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đi đường vợ chồng Uyển Nhi vừa xót xa vừa vui mừng.

Nhẽ ra con cái của họ bây giờ giống như bao đứa trẻ khác chỉ cần vui vẻ, khoẻ mạnh phát triển, ngoan ngoãn học hành là được hưởng thụ cuộc sống ấm lo đầy đủ rồi.

Nhưng giờ cả hai đứa trẻ phải học cách tồn tại, học cách đối đầu với thiên nhiên hoang dã.

Đang ở tuổi vui chơi chúng lại phải làm việc cùng người lớn.

Nhất là nhiều khi hai đứa trẻ còn phải đối mặt với nguy hiểm chưa biết đến.

Dù đau lòng nhưng làm bố mẹ họ cũng không có cách nào khác chỉ biết làm việc nhiều hơn, lỗ lực nhiều hơn khiến các con không bị đói khát.

Họ cũng cố gắng chỉ dạy và rèn luyện con của mình để chúng có hiểu biết và năng lực hơn.

Giang Nam đi chậm lại một chút để vợ con có thể theo kịp.

Anh cẩn thận lấy sợi dây buộc tay con gái với tay mình để nhỡ con không theo kịp anh còn biết ngay.

Giang Nam không thể dành thời gian nhìn vợ và con gái chằm chằm được.

Nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là dẫn đường và cảnh giới xung quanh đảm bảo an toàn cho cả nhà.

Lúc này trên đường về mọi người không còn tâm trạng và sức lực để khám phá xung quanh nữa.

Họ tập trung đi đường để nhanh chóng quay về nhà.

Trải qua một tiếng rưỡi từ khu rừng cam cuối cùng họ cũng nhìn thấy từ xa dưới tán một cây đại thụ lớn thấp thoáng ngôi nhà thân yêu của họ.

Cả bốn người lập tức như được uống nước tăng lực.

Chân tay họ hoạt động linh hoạt mạnh mẽ hơn hẳn.

Trên mặt cả bốn người đều nở nụ cười vui mừng.

Chỉ còn khoảng chưa tới 20 phút nữa là trời tối hẳn bốn người nhà Uyển Nhi tới được cổng nhà.

Mới trải qua có gần 15 tiếng đồng hồ xa nhà mà ai cũng cảm thấy như đi xa cả tháng mới trở về vậy.

Cổng nhà họ vẫn được khoá lại chắc chắn, mọi thứ vẫn y nguyên như khi họ rời nhà.

Cả nhà đã quá mệt mỏi, mỗi người chọn một vị trí dưới gốc cây to trước nhà ngồi bệt xuống để thở.

Uyển Nhi không buồn để tâm đến việc nấu ăn tối.

Giang Nam cũng chẳng buồn đi tưới cây như mọi ngày.

Nhất là A Nhiên, lúc này cô bé có thể lăn ra ngủ ngay lập tức.

Người duy nhất còn tràn đầy năng lượng là bé A Triết.

Vừa được đặt xuống đất là cậu bé vui tươi hớn hở nhảy xung quanh mọi người.

Vì là người duy nhất còn sức lực để hoạt động nên A triết liền chủ động để cả nhà sai vặt.

Nào là vào nhà rót nước cho cả nhà uống, lấy nước rửa mặt, tìm thức ăn mẹ đã chuẩn bị từ sáng để cả nhà ăn tạm.

Uyển Nhi cũng phòng trường hợp khi trở về muộn không thể nấu ăn ngay nên cô cũng đã lấy mấy món đồ dữ trữ quý giá của nhà mình ra.

Bàn ăn trong bếp đặt một túi bánh quy to, mấy chiếc bánh nướng và hai lon nước ngọt.

Loại bánh nướng này Uyển Nhi tham khảo nhiều tài liệu trên mạng cô cải tiến thành loại bánh giống với bánh mì làm bằng bột mì trong nhà có.

Loại bánh này có thể để lâu mấy ngày.

Để có thể làm thành công bánh mì này Uyển Nhi đã nhờ Giang Nam đắp hẳn cho cô một lò nướng kiểu cũ hình vòm khá tiện dụng.

Sau nhiều lần thử nghiệm với bánh bột gạo nướng Uyển Nhi cũng thành công nướng được bánh mì.

Nhưng bột mì nhà cô không có nhiều nên Uyển nhi chỉ làm bánh này khi cần thiết mà thôi.

Cả nhà cứ ngồi dưới gốc cây vừa ăn vừa uống như vậy cho tới khi người đỡ mệt mỏi hơn mới vào nhà.

Lúc này ngoài trời đã tối hẳn.

Họ vẫn chưa thể nghỉ ngơi còn nhiều thứ phải sắp xếp sau chuyến đi rừng.

Uyển Nhi quay ra làm bữa tối, họ mới chỉ ăn tạm mấy thứ thôi không thể no bụng được.

Cô nấu bữa tối này thành bữa khuya ăn luôn.

Hôm nay nhà họ sẽ ăn một bữa khuya vô cùng phong phú.

Giang Nam thì sắp xếp những thứ họ đã thu hoạch được trong ngày hôm đó.

Đầu tiên là mấy con ghẹ xanh bắt được ở suối.

Họ gọi dòng suối xuyên qua rừng là “suối nước sâu” do đặc điểm nước dòng suối đó sâu và đục.

Còn dòng suối cạnh nhà được đổi tên thành “suối đá nhỏ” vì lòng con suối nhỏ hơn, cạn hơn, dưới suối toàn là đá nhỏ nước trong vắt.

Trong số ghẹ họ đã bắt được có một nửa đã bị chết nhưng vẫn còn một nửa còn sống.

Giang Nam để những con còn sống vào một chậu to và đổ nước vào nuôi thêm chúng một thời gian.

Những con còn lại giao cho vợ anh xem có thể ăn được hay không.

Con gà lớn họ bắt được cũng còn sống nhưng do bị buộc mỏ cả một ngày không được ăn uống gì nên giờ nó cũng đã thở thoi thóp.

Giang Nam quyết định làm thịt nó luôn.

Trong lúc đợi nước sôi để nhổ lông con gà, Giang Nam lại xếp số cam trong gùi ra hai cái rổ khác.

Lại nói đến quả cam họ tìm thấy là loại cam khá ngọt và mọng nước.

Múi bên trong của nó không có từng tép nhỏ mà giống như múi của quả sầu riêng nhưng lại mọng nước như cam, khá là kì lạ.

Giang Nam thấy trái cây ở nơi này có vị khá giống trái cây trên Trái Đất nhưng hình dạng của nó lại khác biệt nhiều so với trái cây trước kia họ thấy.

Nhưng không sao cứ có mùi vị tốt và ăn ngon là được.

Họ sẽ gọi tên chúng theo mùi vị hoặc hình dạng đặc thù tương tự trên Trái Đất.

Số quả cam này có thể để gia đình Giang Nam ăn được 4-5 ngày mới hết.

Mấy ngày nay quả dâu tây không chín kịp để cung cấp cho mọi người ăn.

Họ cũng chưa tìm thấy bụi dâu tây ở chỗ nào khác.

Rồi trong gùi còn có mấy loại nấm, mấy thứ giống rau Uyển nhi hái mang về.

Giang Nam cũng lấy ra sắp xếp lại cẩn thận.Hôm nay Uyển Nhi nấu bữa tối một mình.

A Nhiên đã quá mệt mỏi rồi, cô để con đi tắm rửa nghỉ ngơi trước.

Bữa tối nay vẫn có cơm gạo tẻ như mọi ngày.

Hôm trước Uyển Nhi còn tìm thấy nhà cô còn sót 5kg gạo nếp.

Gạo nếp ăn ngon và dắt hơn gạo tẻ nhưng nó không được ăn thường xuyên như gạo tẻ.

Gạo nếp này thường để nấu xôi hoặc làm bánh.

Khi phát hiện ra gạo nếp Uyển nhi rất vui mừng và cũng đem đi cất kĩ.

Khi nào hết bột mì cô có thể lấy gạo nếp nghiền ra làm bánh cũng rất ngon.

Sau khi nhận số ghẹ từ chồng Uyển Nhi cẩn thận dùng năng lực của mình để kiểm tra thử.

Lúc ở rừng cô không có thời gian để kiểm tra chúng.

Mặc dù đoán chúng sẽ ăn được nhưng giờ ghẹ đã chết rồi không biết ăn liệu có bị đau bụng gì không.

Cô cứ kiểm tra lại cho chắc chắn. trước kia một số loài hải sản nhất là các loài cua ghẹ biển nếu đã chết thì ăn không hề tốt cho sức khoẻ, đôi khi người ăn còn bị đau bụng, đi ngoài luôn.

Không biết loài ghẹ nước ngọt có hình dạng tương tự này khi bị chết rồi có ăn được nữa không đây?

Uyển Nhi đưa tay lại gần một con ghẹ và cảm nhận.

Như đã nhắc đến trước kia, năng lực của cô khi cảm nhận thực vật và động vật sẽ hoàn toàn khác nhau.

Đối với con ghẹ này Uyển Nhi mơ hồ cảm nhận được là thứ có thể ăn dù nó đã không còn sống tuy nhiên mùi vị như thế nào cô hoàn toàn không thể xác định được.

Uyển Nhi dùng cách thông thường nhất khi nấu món ghẹ là hấp, vừa đơn giản lại giữ được vị nguyên bản nhất của nó.

Đề phòng món ghẹ này khó ăn Uyển Nhi lấy mấy quả trứng gà họ mới tìm được xào nên ăn kèm.

Ngoài ra họ còn có một con gà to tới 5kg sau khi đã giết thịt.

Nhiều thức ăn thế này ăn không hết thì lãng phí.

Uyển nhi chặt đôi con gà, một nửa luộc ăn luôn, một lửa hong trên bếp mai ăn tiếp.

Món canh thì càng dễ, cô nấu chút măng tươi với lòng gà là được rồi.Tới gần 11 giờ cả nhà Uyển Nhi mới được ngồi vào bàn ăn bữa tối chính thức.

Hôm nay là một ngày mệt mỏi nhưng cũng rất đặc biệt với họ.

Cả nhà đã cùng nhau thám hiểm khu rừng rậm.

Họ đã tìm thấy nhiều thức ăn mới, cũng gặp phải những thứ nguy hiểm.

Những công sức và vất vả đã bỏ ra giờ được đền đáp một cách xứng đáng.

Trên bàn cơm xuất hiện món mới.

Có thịt cua lớn không khác gì món ăn cao cấp trong nhà hàng.

Tuy chế biến đơn giản nhưng mùi vị của món ghẹ hấp vẫn ngon tuyệt cú mèo.

Ba mẹ con Uyển nhi đặc biệt thích ăn hải sản như cua, ghẹ, tôm…

Mấy con ghẹ này có vị thịt ngọt, săn chắc, một số con có gạch đỏ cam nhìn ngon và ăn cũng mê luôn.

Rõ ràng là một con vật sống trong suối nước ngọt mà vị thịt lại có chút vị muối đậm đà.

Sau này nếu thiếu muối họ có thể ăn nó để bổ sung chắc cũng được vậy.

Ngoài ra còn có thịt gà rừng.

Giống mấy món thịt thú rừng khác vị thịt của nó chắc và giai ngon.

Con gà rừng luộc nên gần như không có chút mỡ nào toàn là thịt lạc.

Loại gà này làm ruốc thịt chắc sẽ có chất lượng tốt đây.

Bụng cả nhà ai cũng đã đói meo nên mọi người tập trung ăn uống không nói chuyện gì nữa.

Sau bữa ăn, Uyển nhi dọn dẹp qua loa, cả nhà đóng kĩ cửa đi ngủ lấy lại sức.

Cả ngày dài mệt mỏi không ai mở nổi mắt ra nữa rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back