Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 35: Chương 35



Sau đó, nàng cúi rạp xuống, trán chạm đất, hai tay đặt ngang tai, thành kính đến tột cùng.

"Vân Kiểu."

Bên cạnh, Thẩm Văn Tranh cũng quỳ trên tấm đệm đỏ, bỗng gọi tên nàng.

"Trước đây, ta luôn tin rằng mọi chuyện do con người quyết định, chưa từng cầu khấn thần Phật."

Lòng Vân Kiểu khẽ rung động, nàng hiểu ý tứ trong lời hắn.

Nàng là người duy nhất.

Đôi mắt Vân Kiểu chợt nóng lên. Một lúc lâu sau, nàng khẽ gật đầu: "Điện hạ cũng là người đầu tiên cùng ta dâng hương bái Phật."

Hai người cùng nhau hướng về tượng Phật, cúi lạy ba lần, thành tâm cầu nguyện điều ước sau cùng.

Lão phu nhân Tô gia năm nay đã gần sáu mươi tuổi, sức khỏe mỗi ngày một sa sút.

Từ xuân sang thu, bệnh tật không ngừng.

Hai năm trước vẫn còn là một lão thái thái cười mắng oang oang, giờ đây lại chỉ có thể nằm trên giường uống thuốc qua ngày. Vân Kiểu nhìn mà trong lòng xót xa.

Nàng cũng vì thế mà ngày đêm ủ ê, tâm sự nặng nề.

Cuối thu, Tạ Duẩn Khâm đích thân đưa tới thiệp mời tiệc đầy tháng của Tiểu Quận chúa.

Vì quá lo lắng chuyện của lão phu nhân, Vân Kiểu thậm chí còn chẳng hay biết khi nào Tề Uyển Hề đã hạ sinh.

Khi Vân Kiểu nhận lấy thiệp mời từ tay Tạ Duẩn Khâm, trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối.

Lầu bên này vừa dựng, lầu bên kia đã đổ, người đến người đi, vốn là lẽ thường tình.

Nhưng khi chuyện xảy ra ngay bên cạnh mình, nàng vẫn thấy khó lòng chấp nhận.

"Vân Kiểu..."

Trước mặt nàng, Tạ Duẩn Khâm khẽ gọi, trong mắt ẩn chứa nỗi đau khó nói.

Giờ đây, để gặp lại nàng, hắn phải tìm cớ, phải tạo cơ hội.

Hóa ra, sau lần trùng phùng này, sự dằn vặt trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu hơn hai năm trời không biết tin nàng là bao.

Chỉ là lúc này, Vân Kiểu thực sự chẳng còn tâm tư để đối diện với hắn. Nàng khẽ hành lễ, nhàn nhạt nói: "Làm phiền Thế tử đích thân đi một chuyến, đa tạ."

Cánh cổng phủ Tô khép lại trước mắt Tạ Duẩn Khâm.

Chỉ những ai từng chân thành nắm giữ, mới có cơ hội để từ bỏ.

Hắn là người buông tay trước. Nhưng vì sao, sau khi buông tay rồi, nỗi đau đớn lại dày vò hắn như thế?

Trái tim đã đánh mất, có lẽ vĩnh viễn không thể tìm lại được nữa.

27

Vân Kiểu cùng Tô Cận Nguyên đến phủ Trấn Viễn Hầu.

Cả hai đều lo lắng cho tổ mẫu, nên dù cười nói nhưng vẫn mang theo chút miễn cưỡng.

Mọi thứ trong Hầu phủ vẫn chẳng thay đổi.

Bước chân trở lại nơi đã gắn bó suốt mười hai năm, lòng Vân Kiểu chợt dậy sóng.

Hóa ra, những yêu hận từng đeo mang, không dễ dàng mà hóa thành gió thoảng mây bay như nàng từng nghĩ.

Vân Kiểu cùng Tô Cận Nguyên sóng bước đi tới phòng Tề Uyển Hề.

Tề Uyển Hề vừa hạ sinh một tiểu Quận chúa, sau cơn đau đẻ, nàng ấy mặc y phục dày cộp, dịu dàng đung đưa chiếc nôi.

Ngày thường nàng vốn đã ôn hòa, nay lại mang thêm nét dịu dàng của một người mẹ.

Trước sinh mệnh non nớt vừa chào đời, Vân Kiểu và Tô Cận Nguyên hiếm khi nở nụ cười nhẹ nhõm.

Tô Cận Nguyên vốn dễ thân thiết với người hiền lành, liền tự nhiên bước đến bên Tề Uyển Hề, tò mò hỏi: "Thế tử phi, tiểu Quận chúa đặt tên là gì rồi? Ngài đã nghĩ ra chưa?"

"Vẫn chưa."

Nói rồi, Tề Uyển Hề bất giác ngước nhìn Vân Kiểu.

"Vân Kiểu, ngươi có gợi ý nào không?"

Vân Kiểu nhất thời chưa đáp, chỉ bước tới bên chiếc nôi.

Nàng định khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của hài tử, nhưng không ngờ lại bị bàn tay bé xíu kia nắm chặt lấy ngón tay.

Mềm mại tựa nước, hư ảo đến không chân thực.

Bất giác, Vân Kiểu như được giải thoát. Khởi đầu của một sinh mệnh, đồng nghĩa với những chuyện cũ đã theo gió bay xa.

Lúc này nàng mới thực sự buông bỏ.

Tề Uyển Hề mỉm cười: "Tiểu nha đầu này vốn chẳng mấy khi để ý ai, vậy mà lại thân thiết với ngươi thế này, thật hiếm có!"

Vân Kiểu cũng khẽ cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

"Tuế Chiêu, thế nào?"

"Trần xuân yểu yểu, lai tuế chiêu chiêu."

Tô Cận Nguyên và Tề Uyển Hề đều tán thưởng đây là một cái tên hay.

Vân Kiểu lấy ra một chiếc vòng ngọc tinh xảo, đeo vào tay Tuế Chiêu.

Tiểu Tuế Chiêu khẽ chu môi, nhưng vẫn không chịu buông tay nàng.


 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 36: Chương 36



Khi Vân Kiểu và Tô Cận Nguyên từ trong phòng bước ra, liền chạm mặt Thẩm Văn Tranh vừa nghị sự xong với Tạ Duẩn Khâm.

Tiệc mừng đầy tháng của Quận chúa chính là cơ hội để bọn họ gặp nhau.

Hiện tại, kinh thành đã an bài xong xuôi, Tứ hoàng tử bị phế, Thẩm Văn Tranh nghiễm nhiên trở thành người thừa kế ngôi vị Thái tử.

Thế nhưng, thời cuộc vẫn còn biến động. Kinh thành bao trùm bầu không khí căng thẳng, như cơn cuồng phong sắp quét qua bầu trời tĩnh lặng.

Mối quan hệ hợp tác giữa phủ Tô gia và phủ Trấn Nam Vương vô cùng kín đáo, vì thế Vân Kiểu và Thẩm Văn Tranh cũng đã lâu không gặp, phải cẩn trọng giữ khoảng cách.

Hai người lặng lẽ giao nhau ánh mắt.

Tô Cận Nguyên từ lâu đã chấp nhận chuyện tỷ tỷ của mình và người mà nàng ngưỡng mộ có “giao tình đặc biệt,” liền chủ động tránh sang một bên.

Tiểu Đào lúc này cũng đẩy cửa phòng ra, cung kính nói: "Thế tử gia, tiểu Quận chúa đang nhớ ngài đấy ạ."

Bốn phía lúc này đã không còn người ngoài.

Vân Kiểu và Thẩm Văn Tranh khẽ mỉm cười với nhau.

Cả hai sóng vai bước ra ngoài, ngầm hiểu ý định cùng nhau lẻn khỏi yến tiệc mừng đầy tháng buổi tối nay.

Những chiếc lá rụng dưới sân bị giẫm lên phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi chiều muộn.

Thẩm Văn Tranh đi trước lên tiếng: "Gặp tiểu Quận chúa một lần, dường như lại có chút lĩnh ngộ?"

Vân Kiểu khẽ "ừm" một tiếng, chậm rãi đáp: "Chứng kiến khởi đầu của một sinh mệnh, ta mới hiểu được ý nghĩa của việc nhìn về phía trước."

Mùa thu đã chín, cỏ cây trong rừng đều ngả sang sắc vàng sâu lắng, tạo nên một cảnh sắc đặc biệt.

Lúc này, ánh mặt trời dần khuất sau rặng núi. Vân Kiểu và Thẩm Văn Tranh mỗi người cưỡi một con ngựa, sóng đôi đi vào rừng.

Không biết có phải vì tâm tình vừa thả lỏng hay không, rõ ràng là một khung cảnh hữu tình, nhưng trong lòng Vân Kiểu lại dâng lên một cơn bất an khó tả.

Thế nhưng, ngoài tiếng gió cuốn lá rơi, xung quanh vẫn lặng như tờ.

Bỗng nhiên, một con chim giật mình vỗ cánh bay khỏi cành cây bên cạnh, kèm theo một tiếng kêu sắc nhọn vang vọng trong không trung.

Thẩm Văn Tranh lập tức nghiêm mặt, nhận ra điều bất thường.

Tim Vân Kiểu thắt lại, nàng lập tức đưa mắt quan sát xung quanh.

Ngay khi sắp quay đầu, khóe mắt nàng chợt thoáng thấy một tia sáng lạnh.

Một mũi tên đen tuyền rít gió lao thẳng tới!

28

Vân Kiểu kinh hãi, theo bản năng định lao lên chắn trước người Thẩm Văn Tranh.

Thế nhưng y lại nhanh hơn Vân Kiểu một bước, lập tức xoay người nhảy lên lưng ngựa của nàng, ôm chặt nàng vào lòng.

Bên tai Vân Kiểu vang lên giọng nói trầm thấp của y: "Nàng không cần vì ta mà đỡ tên!"

Nàng không thể nhìn thấy phía sau, chỉ có thể nghe rõ nhịp tim vẫn trầm ổn của hắn, cùng tiếng vút sắc bén của những mũi tên bay ra.

Thẩm Văn Tranh không ngờ, một Vân Kiểu trông có vẻ gầy yếu lại có thể không chút do dự lao lên chắn trước mặt mình giữa tình thế hiểm nguy.

Giờ phút này, hai người họ đơn độc giữa vòng vây, chỉ có thể dựa vào nhau.

Mà nàng, dù đối diện với sống chết, vẫn không lùi một bước.

Một Vân Kiểu như vậy… Y làm sao có thể không yêu nàng?

Bốn phía, thích khách ngày càng áp sát.

Thẩm Văn Tranh ghìm cương, dựa vào kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm, nhắm vào điểm yếu nhất của vòng vây để đột phá.

Tuấn mã hí dài, phóng vút ra khỏi vòng vây dày đặc.

Vân Kiểu làm theo chỉ dẫn của Thẩm Văn Tranh, lấy ra một viên tín hiệu từ trong người y, bắn thẳng lên trời.

Thế nhưng, sau lưng truy binh càng lúc càng quyết liệt.

Dọc đường chạy trốn, trời đã tối sẫm, đường núi cũng ngày càng gập ghềnh hiểm trở.

Một mũi tên lạnh băng xé gió bay đến, ghim thẳng vào chân ngựa.

Chiến mã rống lên đau đớn, bứt tốc trong chốc lát, rồi đột nhiên khuỵu xuống.

Hai người ngã khỏi lưng ngựa.

Thẩm Văn Tranh phản ứng cực nhanh, ôm chặt lấy Vân Kiểu, bảo vệ nàng khỏi va đập.

Dốc núi vô cùng hiểm trở, đá vụn lởm chởm.

Trong cơn lăn xuống, Vân Kiểu nghe thấy tiếng rên khẽ đầy kiềm nén của y, cùng âm thanh xương thịt cọ xát với đá sắc.

"Điện hạ!"

Tim nàng thắt chặt, gần như đau đến khó thở.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 37: Chương 37



Thẩm Văn Tranh lại khẽ cười, trấn an nàng: "Yên tâm, ta không sao."

Nhưng mùi máu tanh nồng lan ra trong không khí không thể nào lừa được nàng.

Vân Kiểu vừa sốt ruột vừa xót xa đến rơi nước mắt.

Bất chợt, một tiếng trầm đục vang lên, cả hai rơi xuống nước.

Dòng nước xiết cuộn trào, nhấn chìm gần như cả ý thức của nàng, nhưng bàn tay lại được y nắm chặt, không rời dù chỉ một giây.

Tựa như một trái tim từng run rẩy cuối cùng cũng tìm được điểm tựa vững vàng.

Rõ ràng là rơi xuống nước, nhưng Vân Kiểu lại cảm thấy yên lòng.

Bị dòng nước cuốn đi một đoạn dài, hai người rốt cuộc cũng bơi được vào bờ.

Vân Kiểu nhóm lửa, sau đó vội vã kiểm tra vết thương đã bị ngâm nước của Thẩm Văn Tranh.

Không thể lay chuyển được nàng, y đành cởi bỏ bộ y phục ướt sũng.

Tấm lưng rộng lớn của y ngoài những vết thương mới do đá sắc cắt qua, còn chằng chịt những vết sẹo cũ.

Nước mắt Vân Kiểu nóng hổi, từng giọt rơi xuống tấm lưng ấy.

Thẩm Văn Tranh thở dài, chậm rãi nói: "Kiểu nhi, từ khi còn nhỏ, ta đã từng gặp nàng."

Lời này quả thực đã thành công khiến nàng phân tâm: "Gì cơ?"

Y khẽ cười, giọng trầm ấm: "Đó là lần đầu tiên, cũng là duy nhất, nàng tiến cung."

"Nàng tưởng ta là một hạ nhân bị ức h**p trong cung, còn chỉ cho ta một con đường sáng."

Vân Kiểu hoàn toàn không nhớ gì, có chút sững sờ, bị Thẩm Văn Tranh kéo đến trước mặt.

Dưới ánh trăng hòa cùng ánh lửa, đôi mắt y sáng rực, chậm rãi cất lời.

"Nàng chân thành với ta, ta liền có thể trao cho nàng tất cả."

Vân Kiểu phản ứng có phần chậm chạp: "Tất cả?"

Nàng không dám tin, trong hoàng thất, làm sao có thể có một trái tim chân thành đến thế.

Nhưng nàng lại muốn tin.

Thẩm Văn Tranh nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay đã sớm nóng rực.

"Phải, bao gồm cả trái tim duy nhất của một nam nhân dành cho nữ nhân."

Lời này rõ ràng là những lời tình cảm dễ làm người ta xiêu lòng, thế nhưng Vân Kiểu vẫn không thể kìm nén niềm vui.

Dường như đây là lần đầu tiên trong đời, nàng thật sự cảm nhận được cảm giác tâm ý tương thông.

Nửa đêm, Tạ Duẩn Khâm dẫn người tìm đến, vừa hay bắt gặp cảnh hai người tựa vào nhau ngủ say.

Trái tim hắn như bị xé thành từng mảnh vụn.

Lúc này đây, Tạ Duẩn Khâm dường như cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Vân Kiểu khi rời đi ngày ấy.

Nhìn người mình yêu thương bên cạnh kẻ khác, có lẽ hắn thực sự sẽ hối hận cả đời.

Lại một mùa đông nữa.

Kinh thành vẫn lạnh lẽo như xưa.

Tứ hoàng tử vì sắp đặt ám sát Thẩm Văn Tranh mà bị trục xuất khỏi kinh thành hoàn toàn.

Đại cục đã định, chỉ còn chờ mùa xuân lập trữ.

Nhưng Tô phủ lại chìm trong bầu không khí tang thương.

Tô lão thái thái ngày một yếu dần.

Lang trung nói, bà tuổi đã cao, đại hạn sắp đến.

Đêm xuống, Vân Kiểu túc trực bên giường của bà.

Bà dường như đã mất đi nhận thức, nhưng một cử động bất ngờ của bà lại khiến nàng lập tức tỉnh táo.

Đôi mắt Tô lão thái thái sáng trong, không chút vẩn đục hay yếu ớt.

Vân Kiểu đột nhiên nghĩ đến hai chữ "hồi quang phản chiếu".

Nàng giật mình kinh hãi, hoảng loạn đến mức run rẩy đứng dậy, định gọi người đến.

Nhưng lại bị Tô lão thái thái giữ lại.

Bà vẫn hiền từ như trước, chậm rãi nói: "Vân Kiểu, lại đây, tổ mẫu chỉ muốn nói chuyện với một mình con."

29

Vân Kiểu nén nước mắt, lấy một chiếc gối mềm, giúp Tô lão thái thái tựa vào để ngồi dậy.

Tô lão thái thái nhìn nàng, trong mắt lấp lánh lệ: "Thật ra, Kiểu nhi, con nên gọi ta một tiếng ngoại tổ mẫu."

Toàn thân Vân Kiểu chấn động, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bà.

"Mẫu thân của con là con gái út của ta, cũng là người ta yêu thương nhất."

"Con và nó thật sự rất giống nhau, mỗi lần ta nhìn con, cứ như nhìn thấy nó vậy."

Vân Kiểu sững sờ, những lời này chẳng khác nào khiến thế giới của nàng đảo lộn.

Rõ ràng nàng là nữ nhi bị bán đi của Vân gia, tại sao lúc này lại đột nhiên có thêm một người mẹ?

Tô lão thái thái khẽ cười: "Trước khi mẫu thân con rời khỏi nhà, đã khắc một miếng ngọc bội có chữ 'Kiểu'. Trên xương quai xanh của con còn có một vết bớt hình trăng khuyết, đúng không?"
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 38: Chương 38



Quả thực là vậy.

Chỉ là miếng ngọc bội mà nàng luôn mang theo bên người, từ lâu đã bị đem đi cầm đổi lấy bạc trong lúc khốn khó.

Vật chứng minh thân thế của nàng, rời khỏi thân phận đó rồi, cũng chỉ đổi được năm lạng bạc.

Cổ họng Vân Kiểu nghẹn lại: "Vậy… vậy tại sao con lại xuất hiện ở Vân gia?"

"Khi đó, mẫu thân con đã không thể bảo vệ chính mình, dẫn con trốn chạy khắp nơi, định đến Nam Cảnh, dù gì cũng muốn gặp Từ tướng quân lần cuối. Nhưng chỉ sơ suất một chút, con đã bị lạc mất."

"Trên đường tìm con, nàng ấy bị người của Hoàng thượng phát hiện, bị đưa vào cung, trở thành Thuần phi."

Tô lão thái thái nói với vẻ bình thản, nhưng Vân Kiểu lại phải mất rất lâu mới tiêu hóa được những lời này.

Nhưng dù sao, bà cũng chỉ muốn trút bỏ bí mật đã giấu kín bao năm, phản ứng của Vân Kiểu không còn quan trọng nữa.

"Mẫu thân con cũng giống hệt con lúc này, thích rong ruổi khắp nơi, nào có giống tiểu thư khuê các…" Tô lão thái thái ho khẽ, lại lộ ra một nụ cười hoài niệm. "Chính là khi đi theo đoàn thương buôn của cậu con, nàng đã gặp được Từ Trình tướng quân và hoàng thượng khi đó vẫn còn là hoàng tử."

Lời bà dần trở nên phẫn uất: "Nàng đã gả cho cha con, đã sinh hạ con! Tên súc sinh đó vậy mà vẫn không quên được nàng! Nếu không, sao con lại phải lưu lạc nửa đời, đến tận lúc này ta mới dám nhận con!"

Mỗi lần chớp mắt của Vân Kiểu đều chậm rãi, trong lòng đã hoàn toàn rối loạn.

"Từ Trình tướng quân… chính là phụ thân của con? Là vị tướng quân bị vu oan mưu phản cùng với tiền Thái tử?"

Tô lão thái thái thở dài, đổi giọng: "Đúng vậy."

Vân Kiểu bỗng cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Rốt cuộc phải là kẻ vô tình vô nghĩa thế nào, mới có thể ra tay tàn nhẫn với chính huynh đệ và cốt nhục của mình?

Hai bà cháu ngồi trầm mặc đến tận nửa đêm, cuối cùng Tô lão thái thái chìm vào giấc ngủ sâu.

Từ đó, bà không bao giờ mở mắt nữa.



Khắp Tô phủ đều treo đèn lồng trắng.

Dưới ánh sáng ban ngày, chúng vẫn toát lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Một màu trắng xóa, âm u mà chói mắt.

Khi vào linh đường bái tế, Vân Kiểu bước không vững, vấp phải bậu cửa và ngã xuống.

Cú ngã này khiến vết thương cũ ở đầu gối nàng tái phát, cơn đau như có gió lạnh xuyên vào tận xương.

Nhưng nàng vẫn kiên trì ở lại thật lâu.

Tiểu tỳ nữ vừa khóc vừa khuyên nhủ: "Đại tiểu thư, người đã ở trong linh đường không ăn không uống gần hai ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi ạ."

Vân Kiểu sững sờ: "Đã lâu như vậy rồi sao…"

Tô Lăng Xuyên và Tô Cận Nguyên cũng quỳ bên cạnh, trong đôi mắt giống nhau của bọn họ đều lấp lánh lệ, giờ phút này đang lo lắng nhìn nàng.

"Vân Kiểu, đi nghỉ ngơi đi, muội đã ba ngày chưa chợp mắt rồi."

"Đại tỷ, tổ mẫu cũng không mong tỷ hủy hoại thân thể mình đâu…"

Vân Kiểu muốn đứng dậy, nhưng đôi chân đã mất đi cảm giác, phải để tiểu tỳ nữ dìu lên.

Vừa bước ra khỏi linh đường, nàng liền chạm mặt Tạ Duẫn Khâm cũng khoác một thân y phục trắng.

Hắn nhìn nàng, trong mắt ngập tràn lo âu.

"Vân Kiểu, nàng ổn không?"

30

Vân Kiểu nhìn hắn, không nói một lời, đôi mắt vốn linh động giờ đây lặng như mặt nước chết.

Tạ Duẫn Khâm nhớ rõ, trước kia nàng chưa từng sợ lạnh, chỉ một chiếc áo ấm vừa vặn cũng đủ để chống rét.

Thế mà bây giờ, dù khoác áo dày cộm, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như tuyết đầu đông.

Trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối, không biết là tư vị gì.

Hắn biết, đây là lỗi của hắn.

Tạ Duẫn Khâm tiến lên một bước, nỗi xót xa trong tim như đập mạnh vào lục phủ ngũ tạng.

Hắn đưa tay, muốn ôm lấy nàng.

Nhưng nàng tránh đi.

Ngay cả khi yếu đuối nhất, nàng vẫn không chịu dựa vào hắn.

Nhận thức ấy khiến Tạ Duẫn Khâm đau đớn vô cùng.

Mười hai năm bên nhau, từ lúc hắn còn chập chững đến khi trưởng thành, Vân Kiểu vẫn luôn ở cạnh hắn.

Sát gần đến mức tưởng như hơi thở hòa làm một, máu thịt tương liên.

Vậy mà giờ đây, dù cố gắng thế nào, cũng chẳng thể quay về ngày trước.

Vân Kiểu chẳng có gì để nói với hắn nữa, xoay người rời đi.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 39: Chương 39



Nhưng khi bước xuống bậc thềm, nàng bỗng cảm thấy trời đất xoay vần, loạng choạng ngã xuống.

Lại bị một vòng tay ấm áp, vững vàng đỡ lấy.

Mùi tuyết tùng trên người Thẩm Văn Tranh quen thuộc đến mức khiến nước mắt Vân Kiểu không kìm được nữa mà trào ra như vỡ đê.

Tạ Duẫn Khâm nhìn hai người ôm nhau, trong lòng tràn ngập một nỗi chua xót tuyệt vọng.

Hắn luôn chậm một bước.

Nếu sớm nhận ra mình yêu nàng, sớm trân trọng nàng, có lẽ đã không để nàng rời đi.

Nếu sớm phái người canh giữ trong thành, có lẽ đã không để nàng xuất kinh hai năm trước.

Nhưng thiên hạ vẫn nói, sai một ly đi một dặm.

Hai người từng yêu, nhưng chưa từng kịp yêu nhau.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tín đồ nhỏ từng trung thành với hắn, giờ đây lại hướng về một thần đàn khác.

Vân Kiểu nắm chặt tay Thẩm Văn Tranh, như thể đã khóc cạn nước mắt.

Tâm trạng dần bình ổn lại, giọng nàng khàn khàn: "Điện hạ, giờ đây, có điều gì ta có thể làm được?"

Nàng đã biết rồi.

Trong sân, hai người đàn ông đều lặng thinh.



Đông chí, yến tiệc hoàng cung.

Vân Kiểu cải trang thành vũ nữ, nhập cung dâng vũ.

Hoàng đế ngồi trên ngự tọa, long bào vàng rực rỡ, khuôn mặt tuổi ngoài năm mươi nhưng vẫn uy nghi, không hề lộ vẻ già nua.

Thân hình Vân Kiểu uyển chuyển, điệu múa của nàng khiến cả đại điện lặng đi.

Một khúc kết thúc, nàng vén khăn che mặt.

Nhìn thấy gương mặt gần như giống hệt Hiền phi năm xưa, con ngươi Hoàng đế khẽ rung động.

Nàng quỳ xuống, trán chạm đất: "Xin bệ hạ, thẩm tra lại vụ án của tiền Thái tử!"

Trong phút chốc, cả đại điện đồng loạt quỳ xuống.

"Xin bệ hạ, thẩm tra lại vụ án của tiền Thái tử!"

Dưới sự dẫn đầu của Trấn Nam Vương và Thế tử Trấn Viễn hầu, màn lật lại vụ án cũ của Thái tử chính thức bắt đầu.

Vân Kiểu ngồi trong viện, uống trà nóng, chợt nghe tin Hoàng đế trượt ngã trên bậc thềm của cung Vị Ương.

Cung Vị Ương, chính là nơi mẫu thân nàng từng ở.

Đúng vậy, chiêu này hiệu quả, nhưng vẫn đầy nguy hiểm.

Hoàng đế dù không còn như thuở tráng niên, nhưng vẫn là thiên tử chí cao vô thượng.

Cái nàng đánh cược, chẳng qua là chút áy náy còn sót lại trong lòng ông ta đối với chuyện xưa.

Một chén trà nóng trôi xuống, trong cung liền truyền chỉ triệu kiến Vân Kiểu.

Ngay sau thánh chỉ, Thẩm Văn Tranh phi ngựa chạy đến, toàn thân vương đầy gió sương, trong đáy mắt ẩn hiện sát khí.

"Nếu nửa canh giờ nàng chưa ra, ta sẽ lật đổ cả bầu trời này."

Vân Kiểu đưa tay phủi nhẹ tuyết đọng giữa chân mày y, giọng dịu dàng trấn an: "Yên tâm, ông ta không thể làm gì ta đâu."



Bên trong Dưỡng Tâm Điện, hơi ấm lượn lờ.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt đã lộ rõ bệnh trạng, già nua và tiều tụy.

Kẻ khiến nửa đời trước của nàng phải long đong lận đận, giờ đây đang ở ngay trước mặt.

Nhưng lạ thay, Vân Kiểu lại không hề dấy lên cơn giận dữ mãnh liệt.

Có lẽ bởi so với lần đầu tiên gặp nhau, ông ta đã già yếu đi rất nhiều.

Nàng cúi người hành lễ, giọng điềm tĩnh: "Dân nữ Vân Kiểu, bái kiến bệ hạ."

Dưới lớp tâm cơ đế vương, vẫn ẩn chứa tham vọng vô cùng tận.

Lần đầu tiên đối diện với nó, nàng từng kinh hãi, nhưng vẫn đủ dũng khí giương mũi thương buộc ông ta thừa nhận sai lầm.

Còn hiện tại, nàng có thể đứng trước mặt bậc cửu ngũ chí tôn này mà không hề đổi sắc.

Hoàng đế nâng mắt nhìn nàng, chậm rãi cất giọng: "Vân Kiểu, đó là tên của ngươi sao?"

"Ngươi thật sự rất giống mẫu thân ngươi."

31

Vân Kiểu khẽ cười: "Bệ hạ không phải người đầu tiên nói như vậy."

Hoàng đế cũng bất giác nở nụ cười: "Cách ngươi nói chuyện, cũng rất giống phụ thân ngươi."

Vân Kiểu chưa từng gặp mặt song thân ruột thịt, nàng biết những lời này chẳng qua chỉ là kẻ trước mắt mượn cớ hoài niệm quá khứ.

Giọng Hoàng đế chùng xuống, trầm lạnh: "Trẫm năm xưa cũng từng rong ruổi nửa đời trên chiến trường, cùng phụ thân ngươi xông pha nơi sa trường... Giờ đây, đứa con ngoan của trẫm, Thẩm Văn Tranh, xem như cũng đã giành lại vị trí thuộc về mình."

Vân Kiểu hờ hững phản bác: "Bệ hạ không cảm thấy, chuyện họ làm không phải vì danh lợi, mà là vì nghĩa hay sao?"

"Có lẽ, bệ hạ cũng không hiểu."
 
Back
Top Bottom