Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 30: Chương 30



Hắn từng bất an, nhưng chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ thực sự rời đi mãi mãi.

Chỉ một một bước, Tạ Duẫn Khâm đã đứng trước mặt Vân Kiểu, ánh mắt bắt trọn tia chấn động trong đôi mắt nàng.

Hắn siết chặt bờ vai gầy yếu của nàng, giọng nói lạnh lẽo mà bức bách: "Vân Kiểu, vì sao không từ mà biệt?"

22

Vân Kiểu cụp mắt, trầm mặc không nói.

Bất chợt, nàng nhận ra hai câu hỏi này dường như thật sự thể hiện sự quan tâm của Tạ Duẫn Khâm.

Hắn trước nay chỉ quen ra lệnh, chưa từng biết đến chuyện hỏi han.

Dù Tạ Duẫn Khâm có ung dung đến đâu, những cảm xúc bạo liệt bị kìm nén suốt hai năm qua vẫn khiến hắn lúc nào cũng chỉ muốn bắt nàng trở về.

Nếu nàng còn dám chạy, hắn sẽ bẻ gãy chân nàng, để nàng cả đời này chỉ có thể ở bên hắn.

Ngay lúc này, hắn cũng hận không thể trực tiếp bắt nàng khỏi Tô phủ, ngụy tạo một cái chết cho Đại tiểu thư Tô gia, rồi nhốt nàng lại, để nàng chỉ có thể thuộc về một mình hắn.

Chỉ mình hắn.

Tạ Duẫn Khâm nghiến chặt răng, hít sâu một hơi.

Năm đó biết tin nàng bỏ đi, hắn có hối hận, nhưng cũng không nhiều.

Hắn vẫn luôn cho rằng mối quan hệ giữa bọn họ như con diều nắm trong tay hắn, lúc chùng lúc căng, nhưng dây vẫn nằm trong tay.

Thế nhưng, sau hai lần tái ngộ, hắn lại cảm nhận được sự đứt đoạn.

Thấy nàng im lặng không trả lời, Tạ Duẫn Khâm nhếch môi cười lạnh lẽo.

"Dựa vào quan hệ với Tô gia liền tưởng có thể bay lên cành cao? Ngươi có tư cách gì để làm trắc phi của hoàng tử?"

Hắn muốn nàng nhìn rõ bản thân, dùng những lời cay nghiệt đâm vào lòng nàng, khiến nàng lùi bước.

Khiến nàng hiểu rằng, nàng chỉ có thể đứng bên cạnh hắn, chỉ có hắn mới có thể rủ lòng thương nàng.

Đôi mắt Vân Kiểu thoáng trống rỗng.

"Chỉ cần điện hạ thích, ta vui, hai bên tình nguyện là đủ."

Nàng biết những lời này chỉ là giả dối. Nhưng khi nghĩ đến Thẩm Văn Tranh, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Tạ Duẫn Khâm không ngờ Vân Kiểu lại có thể thất thần ngay trước mặt mình, lập tức đưa tay bóp chặt cằm nàng.

Giọng hắn đầy uy lực, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như gằn ra: "Hai bên tình nguyện?"

Cằm Vân Kiểu đau nhói, nhưng nàng không lùi không tránh, nhìn thẳng vào hắn, từng chữ đáp lại: "Phải, giống như ngài và Thế tử phi vậy, tương kính như tân, hai bên tình nguyện."

Pháo hoa rực sáng cả đêm, sự thân mật của hai người trước mặt nàng, dáng vẻ dịu dàng khác thường của Tạ Duẫn Khâm.

Vào thời điểm đó, cảm giác như vạn tiễn xuyên tim, nàng có lẽ cả đời cũng không quên được.

Nhưng dù đau đớn đến đâu, cũng không thể so với nỗi nhục nhã khi quỳ trên nền tuyết trắng hôm ấy, tận tai nghe thấy hai chữ "tự rước nhục".

Tạ Duẫn Khâm đã tự tay lột bỏ tình yêu của nàng, lạnh lùng nhìn nàng đau đớn quỳ rạp xuống đất, giẫm đạp lên mười hai năm tình cảm của nàng.

Hắn xem nàng như một món đồ chơi, như một con thú cưng.

Bây giờ, hắn vẫn coi nàng là một con chó trung thành, chỉ biết vẫy đuôi cầu xin hắn đoái hoài!

Suốt bao năm, yêu hắn là điều điên rồ và liều lĩnh nhất nàng từng làm. Nàng gạt bỏ thân phận, địa vị, chỉ biết chạy theo trái tim mình, để rồi cuối cùng nhận lại một câu: "Hà tất tự rước nhục."

Vân Kiểu đã hiểu, tâm ý tương thông chỉ là vọng tưởng, tri kỷ hiểu lòng chỉ là ảo giác, và cuối cùng, nàng đã nếm đủ nhục nhã cùng tuyệt vọng.

Thế nhưng, Tạ Duẫn Khâm lại cảm nhận được một niềm vui sướng cuồng nhiệt như tro tàn bùng cháy trở lại.

Như thể mọi chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

"Ngươi vẫn để tâm đến ta, nàng đối với ta… vẫn còn tình cảm, đúng không?!"

Những lời này khiến Vân Kiểu cảm thấy nực cười, đồng thời cũng khiến nàng dâng trào một nỗi bất lực đến mức gần như vỡ òa.

"Ngài không hiểu, ngài căn bản không hiểu gì hết!"

Vân Kiểu nghiến răng, ra sức đẩy hắn ra.

Bình rượu trong tay nàng rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, mùi rượu nồng đượm lan tỏa khắp không gian.

Như thể nó không chỉ rơi xuống nền đất, mà còn đập mạnh vào tim hai người.

Trong khoảnh khắc, cả hai đều im lặng.

Tạ Duẫn Khâm nhìn chằm chằm vào Vân Kiểu.
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 31: Chương 31



Là không hiểu nàng, hay là không hiểu thế nào là yêu?

Hắn không biết.

Chỉ là, khi nhìn thấy những vệt nước mắt trên gương mặt nàng, cơn giận dữ hung bạo muốn giết người trong lòng hắn bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại một mớ hỗn loạn không sao tháo gỡ.

Như thể có hàng ngàn sợi tơ quấn lấy hắn, kéo căng từng mạch máu, rồi đột ngột thít chặt, tạo nên một nỗi đau sâu thẳm.

Cơn đau này quá mãnh liệt, khiến hắn bất giác buông lỏng tay, thả nàng ra.

Trước mặt người con gái nhỏ bé mà hắn từng không thèm để mắt đến, lần đầu tiên trong đời, Tạ Duẫn Khâm cảm nhận được sự hoang mang vô định.

23

Thì ra, điều Tạ Duẫn Khâm muốn chỉ là để Vân Kiểu trở về bên hắn.

Một Vân Kiểu trọn vẹn, sống động, và cam tâm tình nguyện.

Lần đầu tiên, hắn buông xuống lớp mặt nạ.

Cũng là lần đầu tiên, hắn hạ giọng trước mặt người khác.

"Ta có thể hiểu rồi, Vân Kiểu. Hiện tại, ta nguyện ý đi hiểu."

Nhưng Vân Kiểu bỗng bật cười, lùi lại hai bước, chậm rãi lắc đầu.

"Tạ Duẫn Khâm, ta từng yêu ngài."

"Ngài rõ ràng cũng biết điều đó."

"Nhưng quá muộn rồi."

Vì sao đến tận lúc này, hắn mới nói rằng hắn nguyện ý?

Vì sao đợi đến khi nàng rời đi, hắn mới hối hận?

Vân Kiểu nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt không bi thương cũng chẳng vui mừng.

Thì ra, một người cao ngạo như Tạ Duẫn Khâm, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy.

Nàng cắn chặt răng, nước mắt đã ngừng rơi, nhưng hốc mắt lại đỏ đến mức tựa như có thể nhỏ ra máu.

Hai năm rời đi, nàng đã suy nghĩ thấu suốt mọi thứ, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi cảm xúc lúc này.

Nếu không phải vì Tề Uyển Hề gả vào hầu phủ, nàng sẽ không hiểu thế nào là phu thê, thế nào là một đời một đôi.

Nếu không phải vì nàng rời đi, Tạ Duẫn Khâm cũng sẽ chẳng bao giờ nhận ra cảm xúc của chính mình dành cho nàng.

Từ nhỏ, Tạ Duẫn Khâm đã làm con tin ở kinh thành, để sinh tồn giữa sóng gió hiểm nguy, thứ duy nhất hắn học được chính là mưu toan lòng người, cân nhắc lợi ích.

Còn tình yêu? Hắn vốn chẳng buồn để tâm.

Nhưng yêu là một bản năng.

Giống như việc Tạ Duẫn Khâm không tự chủ mà để tâm đến nàng.

Thế nhưng, thứ bản năng này lại không thể chịu nổi sự bào mòn theo thời gian.

Với Tạ Duẫn Khâm, tranh quyền đoạt lợi, lăn lộn nơi kinh thành, thấu hiểu con đường của quyền quý chính là sự bào mòn.

Hắn không xem trọng tình cảm chân thành của nàng, càng không cần đến tình cảm ấy.

Vì thế, với nàng, yêu Tạ Duẫn Khâm cũng chính là một sự bào mòn.

Tựa như tất cả đều đã được định trước, một thế cục vô phương hóa giải.

Nàng không còn yêu hắn nữa.

Nàng không còn yêu hắn nữa.

Lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc tại đây.

Nhưng kẻ đứng trên cao lại lần đầu tiên nếm trải mùi vị của hối hận.

Chỉ bởi người từng trong tầm tay nay đã hoàn toàn rời xa.

Trong suốt bảy trăm ngày đêm đằng đẵng, hắn giằng xé trong cơn phẫn nộ không thể lý giải, trong nỗi tương tư mà chính hắn cũng không nhận ra.

Và đến khi chính Vân Kiểu xé toạc vết thương của hắn, nói với hắn rằng: "Ta không thể nào yêu ngài nữa."

Hắn rốt cuộc mới hiểu thế nào là yêu.

Tạ Duẫn Khâm há miệng, nhưng không thể nói ra được nửa lời.

"Đại tiểu thư, có chuyện gì khó khăn sao?"

Có người gọi Vân Kiểu từ bên ngoài.

Cũng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

Vân Kiểu nói với Tạ Duẫn Khâm: "Ngài đi đi."

Hai người họ, không thể quay lại như trước nữa.

Tạ Duẫn Khâm thất thểu rời đi, thậm chí không còn tâm trạng chào từ biệt Tô lão gia.

Tô lão gia còn lo sợ, sợ rằng mình đã đắc tội.

Vân Kiểu trấn an: "Thế tử Trấn Viễn hầu vốn bất định thất thường, phụ thân không cần lo lắng."

Tô lão gia thoáng yên tâm hơn đôi chút.

...

Tửu lâu là nơi đông người, lời ra tiếng vào phức tạp, không chỉ là nơi giao thoa của các luồng tin tức mà còn là nơi dễ dàng tạo thế.

Danh vọng của Trấn Nam Vương ngày càng dâng cao, dần dà, dân gian cũng bắt đầu đào lại những lời đồn liên quan đến chuyện của vị Thái tử tiền triều.

"Trấn Nam Vương đương triều vốn là huynh đệ chí tình chí nghĩa với tiền Thái tử, nếu đã như vậy, liệu tiền Thái tử có thực sự là kẻ mưu nghịch?"
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 32: Chương 32



"Trước kia cũng có người kêu oan, kết cục ra sao? Kẻ dám lên tiếng vì tiền Thái tử, nhẹ thì lưu đày, nặng thì đầu lìa khỏi cổ."

"Ngươi nói xem, chẳng phải càng ra sức che đậy thì càng đáng ngờ hay sao..."

Những chuyện xưa không ai dám nhắc tới đột nhiên bị cuốn vào dòng dư luận, nhưng Vân Kiểu chỉ làm ngơ, không can thiệp.

Mấy tháng nay, Trấn Nam Vương Thẩm Văn Tranh hành sự kín kẽ, hết lòng làm việc vì dân.

Nhưng dù có khiêm nhường đến đâu, Vân Kiểu vẫn biết rõ, y chính là một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ.

Mà kiếm đã tuốt ra, ắt phải đoạt lấy thứ mình muốn, ắt phải nhuốm máu.

Dù là vì tranh đoạt hoàng vị hay vì rửa sạch nỗi oan, nàng chỉ mong hắn có thể giơ cao đánh khẽ.

Chỉ là nàng không ngờ, khi tửu lâu sắp đóng cửa vào buổi tối, lại đón một vị khách quý đã được nhắc đến suốt những ngày qua.

Người vừa tới khoác một bộ trường bào màu đen, ăn mặc giản dị kín đáo, nhưng khí độ vẫn không thể che giấu.

Vân Kiểu đang ngồi trong phòng tính sổ, vừa ngẩng đầu lên đã chạm mắt với y.

Thấy không thể tránh được, nàng chỉ đành cong mắt mỉm cười: "Thật trùng hợp, Trấn Nam Vương điện hạ."

24

Thẩm Văn Tranh chỉ liếc mắt một cái liền biết trong lòng nha đầu này thực ra đang nói: Xui xẻo.

Giống hệt một con tiểu hồ ly, bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời.

Y thu cây quạt gấp trong tay lại, hơi chắp tay, phong thái như một vị công tử quý tộc lạnh lùng xa cách: "Đường đột quấy rầy, Vân chưởng quầy."

Vân Kiểu cũng đáp lễ, hỏi: "Đêm khuya ghé thăm, không biết điện hạ có chuyện gì?"

Thẩm Văn Tranh thản nhiên nói: "Ý định không thay đổi, vẫn là vì chuyện cầu thân."

Vân Kiểu chưa từng có ý định thành thân, càng cảm thấy vị Trấn Nam Vương này hành sự thật khó lường.

Một hoàng tử muốn cưới một nữ tử thương hộ, nào có chuyện phải đích thân tới tận nơi, còn mất công tìm hiểu ý kiến của nàng?

Dù y có thất sủng đến đâu, thì chỉ cần cầu xin Hoàng thượng ban một đạo thánh chỉ, nàng cũng không thể không tuân.

Lẽ nào y thật sự không phải chỉ vì lợi ích, mà còn có mấy phần hứng thú với nàng?

Hai năm trước, rõ ràng nàng có ơn cứu mạng y, cớ sao giờ lại muốn lấy oán báo ơn?

Vân Kiểu bỗng bật cười: "Bệ hạ không dễ dàng thay đổi ý định, dân nữ cũng vậy."

"Dân nữ không muốn vì chút thiện ý hai năm trước mà bước vào cuộc cờ, trở thành một con tốt, nhưng Tô gia lại sẵn lòng cùng điện hạ kết mối lương duyên."

"Nhà ta có Tam cô nương chưa xuất giá, đã ngưỡng mộ điện hạ từ lâu, hơn nữa lại là con gái ruột thịt của Tôn gia, hôn sự như vậy chẳng phải càng có giá trị hơn sao?"

Thẩm Văn Tranh ngồi xuống đối diện nàng, tự rót cho mình một chén trà.

Nghe nàng nói xong, y mới nhấp một ngụm, chậm rãi đáp: "Vân cô nương tuy chỉ là nghĩa nữ của Tô lão gia, nhưng đã sớm trở thành cánh tay đắc lực của ông ấy, ở Tô gia cũng có trọng lượng không nhỏ. Ta còn nghe nói, Tô lão gia coi cô nương như con ruột, mà lão phu nhân lại càng xem nàng như trân bảo trong tay."

Ánh mắt y dừng lại trên gương mặt thanh lệ của nàng, khóe môi khẽ nhếch: "Đối với ta, chẳng phải càng có lợi hơn sao?"

Lời Vân Kiểu lập tức bị hắn phản bác.

Nàng cong môi cười nhẹ, đầu ngón tay trắng muốt khẽ v**t v* vành chén trà.

"Điện hạ vào kinh chuyến này, xem ra đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, mắt sáng như đuốc."

"Trải qua bao chiến công hiển hách, phong quang hồi kinh, hiện giờ lại được thăng thành Ngũ Châu thân vương, dã tâm của điện hạ, hẳn là không chỉ dừng lại ở đây chứ?"

Hai người chạm mắt nhau, trong đáy mắt đều ẩn giấu từng tầng sóng ngầm.

"Một nữ tử nho nhỏ, thật là to gan." Thẩm Văn Tranh hơi nhướng đuôi mắt, xoay nhẹ cây quạt gấp trong tay, nhẹ nhàng gõ xuống trán nàng.

"Nàng là người thông minh, hẳn phải hiểu đạo lý họa từ miệng mà ra."

Vân Kiểu bị y gõ một cái, nhưng tay vẫn thong thả xoay chén trà, sắc mặt không đổi, chỉ khẽ cúi mi than nhẹ: "Điện hạ đã muốn tìm đồng minh, vậy dân nữ cũng nên biết rõ ngài có gì trong tay. Chỉ cần điện hạ tự mình nói ra..."
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 33: Chương 33



Làm gì có hoàng tử nào không ôm tham vọng bước lên đế vị?

Nàng hỏi câu này, chẳng qua là muốn đánh cược xem Thẩm Văn Tranh có vì sợ để lại sơ hở, bị người khác bắt thóp mà dừng lại hay không.

Chỉ cần y chùn bước, có lẽ sẽ bỏ qua ý định cưới nàng.

Nhưng Thẩm Văn Tranh, đương nhiên hiểu rõ dụng ý của nàng.

Y xưa nay thẳng thắn, việc mưu tính đều chắc chắn mà tiến triển tốt đẹp, tất nhiên sẽ dùng sự thừa nhận để khiến nàng an tâm.

"Phải."

Ánh mắt Vân Kiểu khẽ chấn động, bất giác ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của Thẩm Văn Tranh.

Đôi mắt của y rực cháy, thẳng thắn đến mức không hề có một tia mưu lợi hay lợi dụng.

Sống hơn hai mươi năm, Vân Kiểu đã sớm hình thành thói quen suy nghĩ cố hữu.

Kẻ mưu quyền, tất nhiên lấy lợi ích làm động lực tuyệt đối, ngoài ra, chẳng có gì đáng để phí tâm tư.

Huống hồ, giữa người trên và kẻ dưới, lại càng không thể xuất hiện…

Chân thành.

Vậy mà Thẩm Văn Tranh lại đối với nàng như thế.

Từ ấy rơi xuống lòng Vân Kiểu tựa như ngọc thạch va nhau, vang vọng từng hồi dao động.

Cũng khiến những suy đoán và tính toán của nàng đối với y trước đây, bỗng chốc trở nên u tối.

Thẩm Văn Tranh thẳng thắn quang minh, làm cho cuộc giằng co vừa rồi trở nên vô nghĩa.

Nàng khẽ hít vào một hơi, xoa dịu hơi nóng đang dâng lên trong lồng ngực.

"Hai năm trước, ta vô tình phát hiện thân phận của điện hạ, nhưng ngài lại không giết người diệt khẩu. Hẳn là Tấn Minh từng nói với ngài, ta vốn là người bên cạnh Thế tử Trấn Viễn hầu, cũng coi như nửa người một nhà."

"Trước khi trở thành tiểu thư Tô gia, ta chỉ là một thông phòng nhỏ bé trong Hầu phủ. Ngài và Thế tử tình như thủ túc, vậy mà vẫn chẳng bận tâm đến mối quan hệ này, nhất quyết muốn nạp ta làm trắc phi sao?"

Thẩm Văn Tranh khẽ cười, không có ý định nhắc lại chuyện xưa giữa hai người, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta vốn là kẻ thô lỗ, dĩ nhiên không để tâm những thứ đó. Huống hồ, nếu đã có thể cùng đi đến một đích, cớ gì phải bận lòng về điểm xuất phát?"

25

Vân Kiểu có thể đoán được Thẩm Văn Tranh sẽ nói: "Một nữ tử nhỏ bé, lại vọng tưởng khuấy động mối quan hệ lợi ích giữa những nam nhân."

Nhưng nàng không ngờ hắn lại nói như vậy.

Tựa như nhẹ nhàng tháo gỡ những vướng mắc vừa nhen nhóm trong lòng nàng, lại dịu dàng bao bọc lấy chúng.

Rõ ràng chẳng phải lời tình tứ, thế nhưng lại khiến lồng ngực Vân Kiểu nóng bừng.

Nàng ngẩn người nhìn y, rồi cũng thất thần đáp: "Ý của điện hạ, Vân Kiểu đã hiểu."

Thẩm Văn Tranh nghiêm túc đối diện với nàng, trầm giọng nói: "Chỉ là hôm ấy, có một chuyện ta đã nói sai."

Vân Kiểu chợt nhận ra y đã chuyển sang giọng điệu bình đẳng.

"Không phải trắc phi, mà là chính thê."

"Đời này kiếp này, ta chỉ muốn cưới một nữ nhân."

Sự kiên định trong lời y khiến Vân Kiểu chấn động. Chỉ là lúc ấy, nàng vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của nó.



Vị Trấn Nam Vương này bỗng dưng rảnh rỗi, liền hẹn Vân Kiểu ra ngoài du ngoạn, đến Vân Giác Tự.

Cả hai ăn mặc đơn giản như những công tử tiểu thư thế gia bình thường, ngoại trừ dung mạo xuất chúng, không có điểm nào đáng để người ta nghi ngờ.

Trong lúc Thẩm Văn Tranh đi lấy hương, Vân Kiểu tình cờ gặp lại Tề Uyển Hề đã lâu không gặp.

Hai năm xa cách, Tề Uyển Hề trông đầy đặn hơn, nàng ấy nhẹ nhàng đỡ lấy bụng, có thể thấy đã mang thai.

Khi còn ở bên Tạ Duẩn Khâm, Vân Kiểu từng nghĩ đến tình cảnh này, rồi lại nhớ về đứa con đã mất của mình.

Cơn đau nhói thoáng qua, nhưng nhanh chóng tan biến trong tiếng Phật âm vang vọng nơi chùa chiền.

Quá khứ đã qua, chuyện cũ cũng đã khép lại.

Tề Uyển Hề nhìn thấy nàng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Vân Kiểu, ngươi đã trở về?!"

Vân Kiểu nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng ấy.

Năm xưa khi mang thai, nàng từng tìm hiểu rất nhiều, biết thân thể thai phụ cần được chăm sóc cẩn thận.

Giọng nàng hơi nghẹn lại: "Phải, Thế tử phi, ta đã trở về."

Tề Uyển Hề lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt dần phủ sương, dịu dàng nói: "Nhìn ngươi thế này, ta biết ngươi đã sống rất tốt, vậy là ta yên lòng rồi."
 
Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 34: Chương 34



Tề Uyển Hề vốn rộng lượng, chưa từng xem nàng như hạ nhân, mà luôn coi như bằng hữu.

Vân Kiểu gật đầu: "Giờ ngươi đã tìm được chốn yên ổn, cũng có bản lĩnh tự lập thân."

Hai người nắm tay nhau, nước mắt lặng lẽ rơi, rồi lại dịu dàng lau đi cho đối phương.

Vân Kiểu hỏi: "Thế tử phi, ngài đã mang thai, sao chỉ dẫn theo mỗi Tiểu Đào lên núi cầu phúc?"

Tề Uyển Hề đáp: "Thế tử gần đây bận rộn, chuyện nhỏ thế này, ta không muốn làm phiền chàng."

Vân Kiểu vén lọn tóc bị gió thổi rối của nàng ấy ra sau tai, lòng thầm nghĩ hai năm trước vì giúp nàng che giấu, Tề Uyển Hề hẳn đã chịu không ít ấm ức.

Nàng lại chợt nghĩ, nếu Tạ Duẩn Khâm bận rộn công vụ, thì làm sao Thẩm Văn Tranh có thể nhàn nhã?

Ấy vậy mà hắn lại mời nàng đi chơi, chỉ vì một tục lệ viếng chùa vào ngày xuân.

Tề Uyển Hề thấy nàng trầm tư, cứ ngỡ nàng vẫn còn nghĩ đến Tạ Duẩn Khâm.

"Vân Kiểu, ngươi đã từng nghĩ đến chuyện quay lại bên cạnh Thế tử gia chưa?"

Vân Kiểu không biết tại sao câu chuyện lại chuyển hướng đến đề tài này, nàng khẽ lắc đầu: "Thế tử phi, ngài tốt như vậy, ta chỉ mong ngài có thể cùng Thế tử một đời một kiếp, duy nhất một đôi."

Ánh mắt nàng hướng xa, nhìn thấy Thẩm Văn Tranh đang cầm hương quay trở lại.

"Nam nhân ấy à, luôn có thể chia trái tim mình thành nhiều phần. Sự nghiệp, gia tộc, thiên hạ... Phần dành cho tình yêu vốn đã rất ít. Ta nghĩ, ngài mới là người có thể cùng Tạ Duẩn Khâm sánh bước, đừng để kẻ khác chen vào giữa."

Tề Uyển Hề nhìn nàng, có chút sững sờ. Hóa ra, lòng dạ của Vân Kiểu đối với mọi người chân thành hơn nàng ấy từng nghĩ.

Nhưng rồi nàng ấy lại nhớ đến những lúc Vân Kiểu đau lòng trong quá khứ, không khỏi nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, Thế tử gia... thật sự rất coi trọng ngươi..."

Lúc này, Thẩm Văn Tranh cũng đã trông thấy Vân Kiểu, sải bước đi về phía nàng.

Trước khi đứng dậy, Vân Kiểu khẽ nói: "Uyển Hề, Thế tử gia, đã không còn là điều ta mong muốn từ lâu rồi."

26

"Người ta đợi đã đến rồi, ta đi trước đây." Vân Kiểu nói.

Tề Uyển Hề đưa mắt nhìn theo hướng nàng rời đi, chỉ thấy nàng cùng một người đàn ông sóng vai bước đi.

Suốt mấy tháng mang thai, nàng ấy không vào cung, ở Hầu phủ cũng chỉ quanh quẩn trong phòng dưỡng thai, vì thế hoàn toàn không biết người đàn ông kia chính là Trấn Nam Vương.

Tề Uyển Hề khẽ lẩm bẩm: "Vân Kiểu hẳn đã tìm được người tâm đầu ý hợp rồi nhỉ?"

Hai năm qua, nàng ấy vẫn luôn lo lắng Vân Kiểu đơn độc bên ngoài, e rằng gặp phải chuyện chẳng lành.

Cũng từng nghĩ, quan hệ giữa Vân Kiểu và Tạ Duẩn Khâm đi đến bước này, có lẽ phần nào là do sự xuất hiện của nàng ấy.

Tiểu Đào bên cạnh tiến lên, nhẹ giọng an ủi: "Chắc chắn rồi, Thế tử phi. Hai người họ vừa trò chuyện vừa cười nói, bầu không khí khác hẳn với những người xung quanh."

Nàng cũng hy vọng Thế tử phi có thể buông bỏ quá khứ, đừng tự dày vò bản thân nữa.

Vân Kiểu cùng Thẩm Văn Tranh sánh bước.

Nàng vừa trêu ghẹo vừa nửa thật nửa đùa: "Công tử thật xem trọng ta, bận trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian cùng ta lên Vân Giác Tự dâng hương cầu phúc."

Thẩm Văn Tranh không có ý khoe khoang, chỉ cười đáp lại bằng giọng điệu bông đùa: "Ngày xuân đẹp như thế này, đương nhiên phải cùng người trong lòng đi cầu Phật tổ ban phước cho nhân duyên."

Vân Kiểu không ngờ một người vốn lạnh nhạt như băng tuyết trên đỉnh núi cao lại có thể nói ra những lời đơn giản mà khiến tim nàng bất giác nóng lên như vậy.

Nàng cố giữ bình tĩnh, nhận lấy hai nén hương từ tay hắn, cất bước vào đại điện, nghiêm cẩn quỳ xuống trước tượng Phật, trên tấm đệm đỏ.

Nguyện vọng hai năm trước, thực ra cũng đã thành toàn.

Hài tử chưa từng ra đời, bản thân nàng cũng đã đủ bình thản. Gặp hay không gặp Tạ Duẩn Khâm, giờ đây đã chẳng còn khác biệt.

Vân Kiểu chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm điều ước: "Mong người thân bình an vô sự, tương lai thuận buồm xuôi gió.

Nguyện người bên cạnh đạt được tâm nguyện lớn lao, nỗi oan khuất của tiền Thái tử được rửa sạch, từ đây thiên hạ thái bình."
 
Back
Top Bottom