Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 835: Giúp mọi người làm điều tốt



Lúc Liễu Bình đi vào thôn đó thì thôn xóm đã đầy người.

"Các vị, tiên sư đang chọn lựa đệ tử, mau! Mau!"

"Đưa tiểu tử nhà các ngươi qua chưa?"

"Đưa rồi! Khuê nữ nhà chúng ta cũng được đưa đi, đều để tiến sư nhìn xem,

không chừng có tiền duyên thì sao, vậy thì một bước lên trời rồi!"

"Đi! Đi xem!”.

Các thôn dân chạy về hướng sân phơi lúa nằm ở giữa thôn xóm.

Liễu Bình xen lẫn trong đó, đi thẳng đến sân phơi lúa, chỉ thấy đài đã được nâng

lên, trên đó có một thanh niên vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi.

Phía sau gã không ngừng hiện ra một tầng lại một tầng linh quang, nhìn qua

giống như thần tiên hạ phàm..

Một hàng rồi lại một hàng thiếu nam thiếu nữ đứng dưới đài cao, vẻ mặt thấp

thỏm, mặc cho gã cẩn thận quan sát và chọn lựa.

Một hồi lâu sau.

Thanh niên kia mở miệng nói: “Hàng thứ hai, người thứ năm có chút tư chất, có

thể theo ta tu tiên."

Mọi người nhìn lại.

Chỉ thấy đó là một thiếu nữ xinh đẹp.

Một vệt linh quang bay ra từ trên tay thanh niên kia, dừng ở trước mặt thiếu nữ.

-- Đó là một lá bùa.

"Nhận lấy bùa chú này, theo ta tu hành để được trường sinh bất tử, ngươi có

bằng lòng hay không?"

Thanh niên ngạo nghễ hỏi.

"Bằng lòng! Bằng lòng!"

Thiếu nữ kích động quỳ xuống dập đầu.

Hương dân chung quanh ầm ầm chấn động, sôi nổi chúc mừng phụ mẫu của

thiếu nữ.

Đôi phụ mẫu kia cũng vui mừng ra mặt, mặt mày hồng hào.

Ai không biết đây là cơ hội một bước lên trời? Làm tiên sư, khoan hãy đề cập

tới bản thân nàng ta hưởng thụ được bao nhiêu, chỉ nói đến chuyện gia đình

cũng có thể được dìu dắt, ít nhất sẽ thường xuyên có được một ít linh đan diệu

dược, khư bệnh kéo dài tuổi thọ, có quá nhiều chỗ tốt.

Trước mắt bao người, thiếu nữ duỗi tay muốn nhận lấy lá bùa kia.

Bỗng nhiên.



Một bàn tay nhỏ vươn tới, giành trước mà nắm bùa chú kia vào tay, tùy tiện xoa

nắn một hồi.

Là Liễu Bình! Bùa chú lập tức cháy hầu như không còn trong tay hắn với tốc độ

cực nhanh.

Trong hư không có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên: “Ngươi

lấy Thái Thượng Chu Sa Phù Đạo phá hỏng phù ấn súc nộ của đối phương."

"Cuộc chiến sẽ bắt đầu vào bất cứ lúc nào, xin hãy cẩn thận."

Nam thanh niên kia vừa thấy bùa chú của mình bị phá, đang muốn tức giận, lại

phát hiện dao động linh lực trên người đứa trẻ mắt mù trước mặt này gần như

ngang bằng với gã.

Đứa trẻ này... Nhìn như mới năm sáu tuổi, nhưng lại đạt tới Trúc Cơ? Tức giận

trong lòng nam thanh niên lập tức biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười, gã nói: “Đứa

bé phía dưới, ngươi là người phương nào, vì sao phá hư việc ta thu đồ đệ?"

Liễu Bình nhảy lên đài, phất tay nói với mọi người phía dưới: “Đều tan đi."

Nam thanh niên thấy hắn làm như có chuyện muốn nói, cũng phất tay nói xuống

phía dưới: “Có nghe thấy không, đều tan, việc thu đồ đệ hoãn lại một lát rồi

tính."

Mọi người không dám không nghe mệnh lệnh của tiến sư, đành mang theo con

cái nhà mình nhanh chóng rời khỏi sân phơi lúa.

"Tại hạ là Ngũ đại đệ tử Lương Thụy của Tiểu Tượng phái, còn chưa thỉnh giáo

tôn tính đại danh, đúng rồi, tôn sư nhất định đang ở gần đây, có đúng không?"

Nam thanh niên cười chắp tay và nói.

Liễu Bình tổ chức ngôn ngữ một hồi, sau đó ho nhẹ và nói: “Là như thế này ––

Chuyện vừa rồi coi như cho qua đi, thật ra ta muốn nói, trong các thiếu niên đó

có nhiều người là nhân tài tu hành."

"Không sai,"

Lương Thụy tán đồng mà nói, “Nữ hài vừa rồi ta chọn cũng có Thủy Linh Căn

trong người, rất thích hợp để đi theo ta, người khác thì chúng ta có thể thương

lượng, nàng ta thì nhất định không nhường."

Liễu Bình nhíu mày nói: “Nếu người thật sự muốn thu đồ đệ, ta cũng không đến

mức chặn ngang một tay, nhưng một khi bùa chú kia của người đi vào hồn

phách của phàm nhân, nàng sẽ trở thành nô lệ của ngươi, vậy còn theo người tu

hành như thế nào?"

Nam thanh niên nghiêm túc nói: “Đạo hữu, có lẽ ngươi không hiểu, nhưng sư

phụ ngươi nhất định biết, tài nguyên mà mỗi một người tu hành hao phí đều là

con số thiên văn, dựa vào cái gì ta phải lấy ra nhiều tài nguyên như vậy để giúp

một người không thân chẳng quen? Nếu nàng không có gì để cống hiến cho ta,

dựa vào cái gì ta phải truyền đạo pháp cho nàng?"

Liễu Bình nói: “Sư phụ ngươi năm đó thu ngươi ––"

ấ ắ

"Đó là vì ta thiên tư xuất sắc, vượt qua đệ tử tu hành bình thường, đáng lý nên

được tông môn bồi dưỡng trọng điểm, đổi là bất cứ ai muốn làm sư phụ ta thì

cũng sẽ như vậy."

Lương Thụy nói.

"Cho nên người có tu vi hôm nay đều là kết quả do chính người nỗ lực?"

Liễu Bình hỏi.

"Đương nhiên!"

Lương Thụy nói.

Liễu Bình trầm mặc hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Sao không xem việc giúp

người là điều tốt? Nếu thiếu nữ kia thành nô lệ của ngươi, cho dù tu hành có

thành tựu, đạo tâm cũng sớm bị huỷ hoại."

Sắc mặt Lương Thụy biến đổi, lạnh lùng nói: “Ta là đệ tử của bảy đại môn phái,

rốt cuộc các hạ thuộc môn phái nào? Có phải đặc biệt đến gây sự với ta hay

không?"

Liễu Bình hơi hé miệng, sau đó lại nhắm lại, lại hơi hé miệng lần nữa, bỗng lắc

đầu nói: “Vẫn là đi chết đi."

Câu nói vừa dứt, ánh đao đã bùng lên.

Chỉ thấy một cái đầu người văng lên giữa không trung, không ngừng quay

cuồng trong làn sương máu, sau đó ngã xuống dưới đài cao.

Liễu Bình tùy ý ấn ra một quyết.

Đầu người nọ bỗng mở mắt ra, nhẹ nhàng nhảy lên đài cao, lăn đến trước mặt

hắn.

"Đạo hữu, ngươi nói rất đúng, ta thật sự nên xem việc giúp người là điều tốt."

Đầu người mà nói với giọng điệu hết sức nịnh nọt.

Hai cái đầu người lăn qua lăn lại, đẩy từng nhánh cây vào trong đống lửa.

Liễu Bình bỏ thêm các loại nguyên liệu nấu ăn vào nồi sắt, mùi hương lập tức

sôi trào rồi lan tỏa.

"Củi lửa đủ rồi, không cần thêm nữa."

Hắn nói.

Hai cái đầu người lui về phía sau, lại bị lão đạo nằm dưới tàng cây dùng chân đá

qua.

"Đi đi đi, đừng tới chen lấn với ta."

Lão đạo bắt lấy hồ lô, uống một ngụm rượu, kẹp một gắp đồ ăn, ăn uống vô

cùng thích ý.

Liễu Bình bung nồi trong chốc lát, miệng thì nói: “Canh xong rồi."

"Bung một chén đến để ta nếm xem."

"... Thế nào?”.

ồ ấ

"Không tồi, rất ngon."

Hai sư đồ ăn ăn uống uống, rất nhanh thời gian đã trôi qua.

Ăn xong một bữa, mấy con hươu ngâm quả dại đến, nhẹ nhàng đặt xuống trước

mặt hai người.

Lão đạo nắm lấy một quả rồi gặm hai cái, ợ một tiếng xong thì nói: “Hôm nay

ăn không tồi, lần sau bảo đám gấu sói gì đó tìm thêm chút son trân tới, dù sao

chúng không thể nghe chùa người giảng đạo đúng không.”.

Liễu Bình nâng một chén canh lên yên lặng uống, không đáp lại, cứ như cõi

lòng đang mang đầy tâm sự.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 836: Sinh tử dị tượng



“Này, tiểu tử con làm sao vậy?"

Lão đạo hỏi.

"Sư phụ, con suy nghĩ một vấn đề."

"Ta biết con đang suy nghĩ, cho nên ta hỏi con “Tiểu tử con làm sao vậy."

"À."

"... Rốt cuộc tiểu tử con làm sao vậy?"

"Sư phụ, con suy nghĩ, vì sao mọi chuyện sẽ thành ra thế này."

"Là thế nào?"

"Người tu đạo chúng ta phải buông rất nhiều tạp niệm thì mới có thể tiến vào

cảnh giới minh tưởng, thân thượng Thiên Đạo, hạ cảm U Minh, ngộ tạo hóa

thiên địa, tương hợp với đạo..."

"Không sai, con muốn nói cái gì?"

"Tôn tại như chúng ta thì thất tình lục dục nên càng đạm bạc hơn phàm nhân

một chút, vì sao còn ngược lại?"

Liễu Bình vừa nói, vừa nhớ tới đủ loại người tu đạo.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên một lão nhân.

Sư phụ của Kiếm tu Lý Trường Tuyết-- Lão nhân hát câu “Thiên thường Bạch

Ngọc Kinh, thập nhị thành ngũ lâu"

kia sống mấy trăm tuổi rồi mà còn muốn đi dạo thanh lâu.

Trên thực tế thanh lâu có gì vui để dạo? Khi đả tọa đạt tới cảnh giới, có các loại

cảm ứng tuyệt không thể tả, không mạnh hơn những thú vui da thịt thô thiển kia

gấp trăm lần hay sao? Liễu Bình lại uống một ngụm canh.

Lý Trường Tuyết là kiếm tu thuần túy, dùng tâm chỉ thẳng vào đạo, ngoài kiếm

ra thì không bị ảnh hưởng bởi ngoại giới, mãi đến khi bị hạ dược, mới nổi lên

xuân tâm.

Nhưng sư phụ và các sư huynh đệ của nàng không có điểm nào không phải

hạng người phàm tâm hừng hực.

Vậy thì tu đạo cái gì? Thành thần tiên cái gì? Người tu hành nên chỉ có một dục

vọng -- Đó là siêu thoát khổ hải, vĩnh đến trường sinh.

Liễu Bình trầm tư mấy phút, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Có chút không

đúng..."

"Cái gì mà không đúng?"

Lão đạo hỏi.

"Bầu không khí giới tu hành chúng ta có chút không thích hợp."



Liễu Bình nói.

"Nhìn ra từ nơi nào?"

Lão đạo híp mắt, nhìn như không chút để ý mà hỏi.

"Kiếm tu thời thời khắc khắc lòng mang kiếm quyết, đao khách cũng mang trên

người đao ý thẳng tiến không lùi, cho nên có thể chặt đứt tất cả mọi tà niệm ––

Nhưng các tu sĩ khác mỗi lần tu hành cũng phải tiến vào cảnh giới vong ngã,

tuy rằng không bằng kiếm tu đao khách, nhưng cũng không nên d*c v*ng hừng

hực."

Liễu Bình nói.

"Có lẽ có vài tên là căn bã thì sao?"

Lão đạo không chút để ý mà nói.

"Nhưng đa số người tu hành mà con nhìn thấy đều là cặn bã... Vậy thì không

giải thích được."

Liễu Bình nói xong thì tiện tay buông chén canh xuống, lấy mai rùa ra đoạn

đoạn chính chính đặt trên mặt đất, sau đó rải mấy đồng tiền lên trên mai rùa.

Leng keng leng keng! Trong một loạt tiếng vag thanh thúy dễ nghe, đồng tiền

sôi nổi rơi xuống, chôn sâu xuống mặt đất.

Liễu Bình nhướng mày, vừa nhìn quẻ tượng vừa nhanh chóng bấm đốt ngón tay.

"Địa chấn, Địa là cơ thể của người, là thân thể của chúng sinh xảy ra vấn đề gì

hay sao?"

Hắn nghi hoặc lẩm bẩm.

Rắc! Mai rùa đột nhiên vỡ ra một cái khe, ngay sau đó thì hoàn toàn tan nát, hóa

thành mảnh nhỏ đầy đất.

Liễu Bình ngơ ngẩn.

Mắt lão đạo lộ ra ánh sao, lão quát: “Đừng tính! Tính tiếp thì có nguy hiểm đến

tánh mạng!"

Liễu Bình cũng lập tức phát hiện vấn đề, vội thu quẻ tính trong tay lại.

"Kỳ quái, có thứ gì đang cản trở ta tính tiếp... Nó đang che giấu thiên cơ!"

Hắn khó tin mà nói.

Lão đạo lại vườn bàn tay khô gầy ra, nhanh chóng tính một lượt.

"Cẩn thận, con nhìn trộm thiên cơ quá mức, hơn nữa hiện giờ con chỉ mới đạt

tới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ–– thiên kiếp của con lập tức tới đấy!"

Lão lớn tiếng quát lên.

Oanh –– Trong bầu trời đêm hiện ra một ánh lôi điện màu xanh.

Liễu Bình chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sâu lên bầu trời.

Luồng sức mạnh trong thiên địa kia càng ngày càng mạnh, giống như một vật

vô cùng lớn đang quan sát hắn, xem kỹ hắn.



Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Chú ý!"

"Thiên kiếp của người bắt đầu rồi!"

"Thiên kiếp lần này có vô số bí mật không thể nói, xin nhất định phải dùng hết

sức ứng phó, mới có khả năng bảo toàn tánh mạng của ngươi."

Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.

Liễu Bình đi đến ngoài bìa rừng, không quay đầu lại mà nói: “Sư phụ chờ một

lát, con độ kiếp xong thì trở về."

"Cẩn thận!"

Lão đạo gật đầu nói.

Thân thể Liễu Bình nhẹ nhàng bật lên cao, liên tục nhảy lên nhánh cây vài lần,

lập tức xuyên qua rừng rậm, đi đến một mảnh đất trống bên con sông.

Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, lôi quang lập loè.

Một rồi lại một mạch nước ngầm màu xám từ trên trời giáng xuống, không

ngừng xoay tròn chung quanh Liễu Bình, cứ như đang nhìn trộm hắn.

"Quỷ vật?"

Liễu Bình kinh ngạc nói.

Ngay giai đoạn đầu kiếp nạn Kim Đan đã có quỷ vật buông xuống, thật là tình

huống hiếm thấy.

Những mạch nước ngầm màu xám đó tụ lại, dần dần hiện hóa thành một bộ mặt

yêu quý dữ tợn, không ngừng chạy vội chung quanh Liễu Bình.

"Người tu hành, người phạm phải vô số ác hành, không qua được kiếp này."

Yêu quý In tiếng.

"Ác hành? Ta làm ra ác hành gì?"

Đồng tử Liễu Bình co rụt lại, nhẹ nhàng hỏi.

Hắn đã nhận ra tử vong.

Dao động khí tức trên người yêu quý này gần như là cảnh giới Phong Thánh,

không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần.

Tử vong phát ra từ trên người yêu quỷ làm hắn trực tiếp cảm ứng được kết cục.

Căn bản đánh không thắng.- - Chỉ có thể chờ chết.

Chẳng lẽ chỉ vì tính một quả như vậy mà Thiên Đạo đã giáng tên này xuống lấy

mạng của hắn? Không... Chưa bao giờ nghe nói chuyện như vậy.

Đại đạo vô tình, tuyệt đối sẽ không nhằm vào cá thể đơn độc nào đó như vậy.

Nhất định là có thứ gì hắn không thể lý giải, thiết lập nên quá trình như vậy.

Có cách nào đối phó nó không? Chiến đấu thì căn bản không được.

Cách duy nhất là -- Liễu Bình nâng tay lên, nhanh chóng bấm đốt ngón tay tính

toán diễn biến và hướng đi của cục diện trước mặt.



Yêu quỷ nói: “Người tu hành, người phạm phải vô số ác hành, không qua được

kiếp này."

"Ngươi rốt cuộc là yêu quỷ gì? Tại sao ta chưa bao giờ gặp qua yêu quý như

ngươi?"

Liễu Bình vừa tính, vừa nhíu mày nói.

Yêu quỷ nói: “Người tu hành, người phạm phải vô số ác hành, không qua được

kiếp này."

Nó dùng vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, hư không quanh người

ngẫu nhiên lui qua hai bên, để lộ cảnh tượng một thế giới khác.

Trong thế giới kia, mơ hồ có thể thấy được vô số những thi thể chồng chất như

núi.

Loại dị tượng này chợt lóe mà qua.

Tất cả mọi thứ khôi phục bình tĩnh.

Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.

Không trung đánh xuống một ánh lôi điện uốn lượn như rắn.

Yêu quỷ bắt lấy thời khắc này, phát ra một tiếng gầm rú, sau đó biến mất khỏi vị

trí cũ.

Tay Liễu Bình bỗng dừng lại.

Quẻ thành! Đối phương nhào tới, nhưng tốc độ cực nhanh, thậm chí hắn không

thấy rõ được.

Nhìn từ quẻ tương tính ra thì sinh cơ duy nhất là -- Bên trái người, tiến lên một

bước.

Đây là kết quả tính toán ra được, nếu không tin nó thì không còn thủ đoạn nào

khác để ứng phó.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 837: Thánh nhân Phong Vũ



Trong chớp nhoáng -- Liễu Bình cắn răng một cái, lập tức nghiêng qua bên trái,

sau đó ra sức tiến lên trước một bước.

Gần như ngay vào thời khắc đó.

Cách hắn bảy tám dặm, trong rừng rậm, bên đống lửa.

Lão đạo mang vẻ mặt nặng nề mà nâng đôi tay lên, nhanh chóng ấn ra pháp ấn,

quát khẽ: “Nhanh!"

Một chớp mắt đã qua.

Liễu Bình chỉ cảm thấy một thân thể khổng lồ, lấy khí thế không thể ngăn cản

vọt qua từ bên người hắn.

Hắn chợt lóe qua bên trái, đúng lúc né tránh đòn tấn công của nó.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng nhiên thoáng hiện: “Chú ý! thế giới phía sau

con quái vật này mở ra một khe hở, nằm ngay vị trí một mét phía trước ngươi!"

Trong lòng Liễu Bình khẽ động, cũng không kịp tự hỏi thì đã lao về phía trước

theo bản năng.

Thế giới biến mất.

Một mảnh hư không và hắc ám chất chứa dày đặc chung quanh.

Có cái gì tản ra khí tức hủy diệt chợt lóe qua.

–– Đó là thiên kiếp chi lôi.

Nó vốn muốn bổ trúng Liễu Bình, lại vì Liễu Bình chui vào hư không mà lập

tức đánh hụt.

Chóp mắt này kinh tâm động phách như thế.

Dựa vào quẻ thuật chỉ dẫn, Liễu Bình tránh đi tập kích của yêu quỷ, lại né thoát

thiên lôi gần như luôn đánh trúng, lập tức rơi vào một thế giới khác Liễu Bình

nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, toàn lực thả ra thần niệm tìm kiếm về phía sau,

đồng thời không ngừng bấm đốt ngón tay.

Ở phía sau hắn, một thế giới đang nhanh chóng biến mất.- - Là thế giới tu hành!

Nhìn lại vị trí hắn đúng, hoàn toàn có thể thấy yêu quỷ kia vừa quay đầu lại,

miệng phát ra tiếng rít gào không cam lòng, muốn tiếp tục xông lên.

Lôi quang mãnh liệt quay chung quanh nó, giống như binh khí tùy thân của nó,

tỏa ra khí tức kh*ng b* hủy diệt tất cả.

Bá!

Quái vật mang theo khí tức tử vong nhào về hướng Liễu Bình, lại bỗng biến mất

khỏi trước mặt hắn.- - Thông đạo liên kết giữa hai thế giới đã biến mất.

Hành động bấm đốt ngón tay của Liễu Bình cũng theo đó mà dừng lại.



"Sống sót..."

Hắn lẩm bẩm nói.

Lúc này một trận gió thổi tới, hắn mới kinh ngạc phát hiện mình đã chảy mồ hôi

lạnh ướt người.

Liễu Bình đứng trong một con đường đi đầy tro bụi.

Nơi này là sơn môn của tu hành giả, có mấy ngọn núi cao xuyên thẳng mây

xanh, có lầu các cùng phòng luyện công, động phủ, phường thị và quảng trường

rộng lớn đủ cho các tu hành giả chiến đấu so tài.

Thế nhưng, có vẻ như nơi này phải chịu một trận động đất.

Mọi thứ đều nghiêng trái nghiêng phải..

Thậm chí Liễu Bình còn không thấy được bất cứ thứ gì còn tốt cả.

Lầu các cổ xưa đổ nát.

Đường đi đầy cỏ dại rậm rạp.

Xương cốt vương vãi khắp nơi.

"Kỳ quái... nơi này là nơi nào chứ?"

Liễu Bình nói nhỏ.

Bốn phía đều yên tĩnh.

Toàn bộ thế giới như chỉ có mình hắn, ngoài tiếng xào xạc khi hắn đi lại ra,

không còn bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.

Liễu Bình đi chậm trên đường phố, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.

Thế giới tu hành là quê hương của mình.

Mình ở nơi này tu đạo, chiến đấu, kết bạn các tu sĩ của các môn phái, đi khắp

chân trời góc biển, rất quen thuộc với nó, tựa như là cơ thể của mình vậy.

Hắn chưa từng nghĩ tới, phía sau thế giới này còn có bí mật mà mình không

biết.

Từ khi mình dùng quẻ thuật để tính d*c v*ng mãnh liệt của chúng sinh, mọi thứ

dường như đều khác biệt.

Thật giống như mình phát động cái gì vậy.

Liễu Bình đi tới trước một bộ xương, ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc rìu chiến

đã rỉ sắt lên.

Chiếc rìu này đã mất đi linh tính, ngay cả phù văn pháp trận khắc trên thân rìu

đều trở nên mơ hồ, đã mất đi tác dụng của bọn nó.

Liễu Bình xoa nhẹ nhũng phù văn kia, vẻ mặt dần dần trở nên kinh ngạc.

"Hơi khác so với hệ thống năng lực của chúng ta... thế nhưng càng ngắn gọn, ưu

mỹ, có lực hơn..."

Hắn buông nhẹ chiếc rìu xuống, thuận tay cầm một chiếc dao găm khác lên.

ỗ ồ ắ ắ

Dao găm bỗng toát ra luồng sáng xanh, trong nháy mắt xuyên qua trời cao, cắt

hư không thành hai bộ phận.

Xoạt xoạt.

Dao găm thả xong một đòn vừa rồi liền gãy mất.

"Uy lực như thế, đã vượt xa thực lực cực hạn của thế gới chúng ta... đây là di

tích của thời đại nào chứ?"

Liễu Bình nói một mình, vẻ mặt hiện ra nét mê mang.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được thế giới tu hành không đơn giản.

Liễu Bình tiếp tục đi tiếp, cuối cùng cũng đi qua toàn bộ phố dài, đã tới một

tháp miếu nơi cuối đường.

Trên bảng hiệu của tháp miếu có bốn chữ lớn: "Thánh nhân Phong Vũ."

Thánh nhân... Nơi này đã từng là nơi ở của Thánh nhân sao? Nếu đã có Thánh

nhân tọa trấn nơi này, tại sao toàn bộ thế giới vẫn bị phá hoại, thậm chí thây

ngang khắp đồng? Liễu Bình bước vào tháp miếu, thả thần niệm ra, tiếp tục

quan sát bốn phía.

Trong tháp miếu, hài cốt chất đống như núi, hiện đầy tro bụi, cảnh tượng tịch

liêu, trên đài cao có điêu khắc một người.

Đó là một cô gái.

Liễu Bình dùng thần niệm tỉ mỉ quan sát bức tượng cô gái này, vô số câu hỏi

xuất hiện trong đầu hắn.

Đáng tiếc... Không có thứ gì có thể ngăn cản thời gian ăn mòn, đều đã mất đi

linh tính và tác dụng, làm cho Liễu Bình không thu được bất cứ manh mối nào

có giá trị cả.

Vậy thì cũng chỉ còn một biện pháp nữa mà thôi.

Liễu Bình lấy mấy đồng tiền từ trong người ra, ngón tay liên tục cử động.

Có chuyện không thể quyết định, lập tức hỏi Thiên đạo.

Hơn nữa, tất cả những chuyện này đều do mình tính quẻ mà đưa tới.

Keng! Mấy đồng tiền bị ném ra ngoài, rơi trên mặt đất phát ra những tiếng leng

keng, sau khi lăn một lúc, toàn bộ tiền đồng đều dựng thẳng tắp trên mặt đất.

Liễu Bình im lặng.

Nơi này bị một loại lực lượng nào đó bao phủ! Ngay cả Thiên cơ đều bị ẩn giấu,

không để bất cứ kẻ nào có thể biết được chân tướng ẩn giấu trong quá khứ.

Một luồng điện xẹt qua não Liễu Bình.

Không đúng! Không đúng lắm! Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay chạm mặt đất.

Khi mình tiến vào thế giới này, có cảm giác được không gian xuất hiện biến đổi.

Rõ ràng thế giới này nối liền với thế giới Tu Hành.

Thậm chí có thể nói, bọn chúng là một thể song sinh.

ể ố ổ ẫ ắ ế

Như vậy trong tương lai vào thời điểm kia, khi Nữ sĩ Thống Khổ dẫn dắt thế

giới Tu Hành tới Vĩnh Dạ, từ đó thu lấy linh hồn, cô ta có biết phía sau thế giới

Tu Hành, vẫn ẩn giấu đi một thế giới bí mật này hay không? Tới cùng thì cô ta

có biết hay không? Nếu như cô ta biết...

Cô ta biết được bao nhiêu? Lại mưu đồ muốn lấy được cái gì từ đó?
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 838: Ngươi là ai? Quái vật vừa rồi là cái gì?



Liễu Bình đang suy tư, bỗng nhiên một luồng sáng lấp lóe trên bức tượng kia.

Ngay sau đó, bức tượng phát sáng lên.

Một giọng nữ theo đó xuất hiện: "Hoan nghênh người, kẻ tới sau."

"Các hạ là ai?"

Liễu Bình chắp tay hỏi.

"Ta chính là một tia thần niệm của người tu đạo trong thời đại quá khứ, đạo hiệu

của ta là Phong Vũ, được tu hành giả tại rất nhiều thế giới xung là Thánh nhân."

Bức tượng truyền ra một giọng nói.

"Hóa ra ngài là Thánh nhân Phong Vũ."

Liễu Bình nói.

Bức tượng nói: "Người trẻ tuổi, ngươi có thể đi vào nơi đây, chắc hẳn đã khám

phá một bí mật nào đó của Lục đạo Luân hồi, đồng thời tránh thoát khỏi tình

huống tuyệt vọng, vậy mới có cơ hội tới nơi đây..."

"Tiền bối, ta đang nghĩ cách sáng tạo một bộ võ kinh, nâng cao trình độ của

chúng sinh, thế nhưng lại phát hiện d*c v*ng của chúng sinh quá mạnh, bởi vậy

chịu khổ nhiều, cho nên ta cảm thấy không bình thường."

Liễu Bình nói.

Bức tượng không nói gì.

Từng luồng sáng xuất hiện trong tháp miếu, hiện ra những chuyện mà Liễu

Bình đã trải qua trong quá khứ.

"Rất tốt, người tới tốt."

Bức tượng nói.

Đỉnh đầu của nó toát ra chùm sáng kỳ dị.

Bên ngoài chùm sáng này là màu trắng thần thánh, thế nhưng bên trong ánh

sáng trắng này, lại có một tia sáng đen kịt đang di động không ngừng.

Tia sáng đen này liên tục giãy dụa, đâm thẳng vào luồng sáng trắng, muốn thoát

khỏi sự giam cầm của ánh sáng trắng.

Bức tượng nói: "Ta thấy được cuộc sống trong quá khứ của ngươi, ngươi không

thẹn là một tồn tại với ý chí mạnh mẽ... trong cuộc đời của ngươi, ngươi vẫn

luôn chém giết với kẻ địch không thể chiến thắng, chỉ vì cứu vớt loài người."

"Hơn nữa người còn phát hiện nơi này, thậm chí cũng nhận được... sự tán

thành."

"Ý ngài là gì?"

Liễu Bình hỏi với vẻ khó hiểu.

ố ổ ễ

Chùm sáng kia chậm rãi bay xuống, trôi nổi trước mặt Liễu Bình.

"Ngươi nhận được tư cách này, đây là một ý tưởng trong thời đại quá khứ,

chúng ta chưa từng nghĩ tới sẽ thực hiện nó, bởi vì ý nghĩ này quá điên cuồng,

thế nhưng thực lực của người làm cho ta thấy được hi vọng..."

Bức tượng nói tiếp: "d*c v*ng của chúng sinh rất mãnh liệt, tính tình hay thay

đổi, là do nhận phải ảnh hưởng của hai loại lực lượng tranh đấu với nhau."

Trong chùm sáng, hai màu đen trắng liên tục lấp lóe.

"Bọn chúng là cái gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Không thể nói... thế nhưng người có thể thử sử dụng bọn chúng... ngươi cần

cân bằng lực lượng của bọn chúng, làm cho bọn chúng không còn tranh đấu

nữa."

Bức tượng nói.

"Để ta thử chút."

Liễu Bình nón hở nói.

"Ta cần phải nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi không thành công, người và nơi

này sẽ cùng lâm vào hủy diệt."

Bức tượng nói.

"Nếu như ta thành công thì sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Nếu vậy thì ngươi có thể bắt đầu sáng tạo võ kinh, mà lại chắc chắn sẽ mang

tới lợi ích cho chúng sinh."

Bức tượng nói.

"Trước kia chưa từng có người thử sao?"

Liễu Bình lại hỏi.

"Không ai phát hiện điểm này, cho nên không thể phát động lực lượng của thế

giới, ngươi là người đầu tiên."

Bức tượng nói.

"Sau ta sẽ có người khác à?"

"Không có những người khác... đây là một chùm phong ấn duy nhất, nếu như

người thất bại, mọi thứ nơi này đều sẽ kết thúc, thế giới cũng lâm vào vĩnh

diệt."

"Cho nên đây là một lần thử nghiệm."

"Ngươi có hiểu như vậy, nó là duy nhất, thất bại, sẽ không thể thử nghiệm lần

nữa."

Liễu Bình gật đầu.

ắ ế

Hắn vươn tay, tiếp nhận chùm sáng kia.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Ngươi tiếp nhận hai loại hạt giống sức mạnh, theo thứ tự là: ? ?? và ? ??]

[Hai loại lực lượng này đã tranh đấu vô số năm trong thời đại của Kỷ nguyên

chính, cuối cùng sẽ nhất quyết thắng bại tại tương lai xa xôi.]

[Ngươi thu được một cơ hội, có thể tiếp xúc bọn chúng.]

[Chú ý!]

[Ngươi là người đầu tiên phát hiện bí mật của thế giới ẩn sau Lục đạo Luân

hồi.]

[Sinh tử của người sắp xuất hiện.]

Chùm sáng nhập vào trong tay Liễu Bình.

Hắn đứng im tại chỗ cảm ứng, lại phát hiện mình không có bất cứ dị dạng nào

cả.

"Sẽ phát sinh cái gì? Tại sao ta lại không cảm ứng được cái gì?"

Liễu Bình hỏi.

Bức tượng nói: "Dần dần bọn chúng mới phát huy hiệu quả, cũng sẽ không lấy

mạng của người ngay lập tức."

"Ngươi hãy thử chinh phục bọn chúng, hoặc là bị lực lượng của bọn chúng cho

nhồi nổ nát."

"Ta sẽ ở đây chờ người thành công hoặc thất bại, để quyết định thế giới này tồn

tại hay là hủy diệt."

"Đi đi!"

Vừa nói xong.

Cảnh tượng bốn phía biến mất không thấy gì nữa.

Liễu Bình phát hiện mình trở về thế giới Tu Hành, đang đứng trong vô số tia

sấm sét.

Con yêu quỷ kia bỗng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy hắn.

"Ồ... vừa rồi người đi đâu?"

Yêu quỷ gầm nhẹ, tiến tới gần Liễu Bình.

Liễu Bình thực sự không thể tưởng nổi, đành phải rút Bách Nạp đao ra, nói:

"Tới đi, xem ra cũng không có đường sống."

Nói xong, hắn bỗng cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó đang xông loạn.

Toàn bộ thân thể hắn như có vô số chân đốt xuất hiện, giữ thân hình hắn nguyên

tại chỗ, không thể nhúc nhích.

"Ăn ngươi!"

Yêu quỷ lao về phía Liễu Bình.

ố ấ ề ễ

Vô số sấm sét cũng tìm được mục tiêu, cũng lao về phía Liễu Bình.

Trong khoảnh khắc này.

Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Lực lượng của ? ?? đã bắt đầu có hiệu lực.]

Âm! Sức gió mãnh liệt thổi bay sấm sét ra ngoài.

Một móng vuốt màu đen vươn ra khỏi sương mù, bỗng nắm chặt cổ của yêu

quỷ.

"Khặc khặc khặc khặc khặc... ngươi nói là... ăn ta?"

Từ trong sương mù truyền ra một giọng nói kỳ quái.

Một chiếc chân đốt đâm vào cơ thể yêu quý.

Hầu như trong nháy mắt, yêu quý như một quả bong bóng vỡ tan, máu thịt toàn

thân đều tan biến.

Nó chỉ còn lại một bộ xương trắng, bị móng vuốt màu đen kia tóm chặt, treo

giữa không trung.

Trong sương mù.

Một tiếng nói sắc nhọn vang lên: "Hì hì ha ha... không có cách, chúng sinh thậm

chí tất cả tồn tại, đứng trước mặt ta chỉ có một chuyện có thể làm."

"Thần phục."

Vừa nói xong.

Sương mù tản đi.

Một quái nhân toàn thân có đầy giáp xác hiện ra trong đống đá vụn.

Nó chỉ cao khoảng một mét ba bốn, vẫn có hình dáng của một đứa nhỏ.

Nếu không phải ngoại hình của nó rất quái dị, thậm chí có thể nói thẳng nó là

Liễu Bình! Quái nhân hít một hơi thật sâu, nói với vẻ tham lam: "A... Lục đạo

Luân hồi... thế giới tuyệt vời cỡ nào, vô số chúng sinh đang chờ đợi ta..."

Âm! Trên bầu trời, một luồng sét thô tới mấy chục mét bổ thẳng vào người quái

nhân.

Luồng sét này đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm trù Thiên kiếp, chỉ bằng vào

khí tức tản mát ra ngoài cũng có thể hủy diệt mọi thứ xung quanh, làm cho cả

núi rừng đều hóa thành hư vô.

Quái nhân tắm trong sấm sét, thân thể liên tục run rẩy.

Bỗng nhiên... Giáp xác toàn thân của hắn biến mất, lại hóa thành hình dáng một

đứa trẻ bình thường.

Liễu Bình! Trong sấm sét, Liễu Bình th* d*c vài hơi, tiếng nói lại là của một

người đàn ông trưởng thành: "Ngươi ở đâu?"

"Ta đây..."



Giọng nói của hắn lại khôi phục thành giọng nói của trẻ con, tự trả lời: "Ngươi

là ai? Quái vật vừa rồi là cái gì?"

Đứa nhỏ đưa mắt quan sát bốn phía, nói với giọng một người đàn ông trưởng

thành: "Hả? Tại sao lại là màn hình đen? Ồ... xin lỗi, hóa ra thị lực của ngươi có

vấn đề."

"Đúng vậy..."

Giọng nói trẻ con vang lên lần nữa: "Ta là người mù."

"Tốt, chúng ta nói thẳng đi, ta và một tên khác chỉ có thể giáng lâm một lần tới

cơ thể của ngươi, vừa rồi nó bị đuổi ra ngoài... ta cũng sẽ rời khỏi ngay lập tức."

"Chúng ta là người sở hữu hai loại sức mạnh kia."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 839: Cảm xúc



Liễu Bình yên lặng lắng nghe, không khỏi nghĩ tới chùm sáng khi trước.

Đó là một tia sáng đen bị luồng sáng trắng giam giữ.

Ánh sáng đen giãy giụa, muốn thoát ra ngoài, thế nhưng vẫn luôn bị luồng sáng

trắng bao phủ, không thể rời đi.

"Ý nghĩ ngươi là đúng..."

Giọng người đàn ông trưởng thành vang lên: "Nó vốn định điều khiển người,

thế nhưng chúng ta bảo vệ ngươi, cho nên nó không thể cướp lấy cơ thể của

người được."

"Tiếp đó, nó và chúng ta đều không thể làm gì được người cả."

"Hai loại lực lượng thuần túy lưu lại trong cơ thể người, nói thực ra, chúng ta

cũng không biết sẽ phát sinh điều gì."

"Lời khuyên duy nhất chính là: "

"Không nên bị lực lượng tà tính kia khống chế, nếu không người sẽ mất đi bản

tâm, vậy chúng ta cũng không có cách nào."

"Hiện tại, chúng ta đều phải rời đi."

"Chúc người may mắn."

Vừa nói xong, ngay sau đó, tất cả sấm sét trên bầu trời đều biến mất.

Mặt đất khôi phục như lúc ban đầu.

Liễu Bình phát hiện mình vẫn đứng tại chỗ, sóng năng lượng trên người đã đột

phá Trúc Cơ, lên tới cảnh giới Kim Đan.

Trong hư không, không có bất cứ dòng chữ nhắc nhở nào cả.

Thật giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.

Liễu Bình cẩn thận kiểm tra cơ thể cũng không phát hiện bất cứ khác thường

nào.

"Thật đúng là kỳ lạ, hai loại lực lượng tới cùng là gì..."

Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Bỗng nhiên, từ trời bay tới một luồng sáng, nhanh chóng hạ xuống một nơi cách

Liễu Bình không xa.

Ánh sáng tán đi, hiện ra một tu sĩ thanh niên.

"Tiểu hữu, xin hỏi nơi này vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

Tu sĩ trẻ thả thần niệm ra đảo qua mặt đất cùng rừng cây, tùy ý hỏi.

Liễu Bình ôm quyền nói: "À, thực sự thứ lỗi, vừa rồi động tĩnh độ kiếp của ta có

hơi lớn, đã quấy rầy các hạ, xin hãy thông cảm cho."

ầ ắ ầ

Thần niệm tu sĩ thanh niên đảo qua người hắn, gật đầu nói: "Kim Đan kỳ... năm

tuổi Kim Đan, thật sự là hiếm gặp mà.".

"Đạo hữu quá khen."

Liễu Bình nói.

"Thế nhưng nơi này ngoài việc đạo hữu lên cấp Kim Đan ra, thật sự không còn

chuyện nào phát sinh sao?"

Tu sĩ thanh niên hỏi.

"Thật không có."

Liễu Bình nói.

"Không đúng mà, sóng lực lượng vừa rồi vượt xa phạm trù của Kim Đan kỳ,

thậm chí tu hành giả Phong Thánh kỳ cũng không thể phóng ra sóng năng lượng

như vậy."

Tu sĩ thanh niên nhìn Liễu Bình chằm chằm.

Trên người hắn ta tản ra sóng năng lượng Hóa Thần kỳ.

Cảnh giới trong văn minh tu hành, từ thấp tới cao theo thứ tự là: Luyện Khí,

Trúc Cơ, Kim Đan Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, Thần Chiếu,... Hiện

tại Liễu Bình đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, thế nhưng đối mặt với tu sĩ thanh niên này,

vẫn còn kém xa lắm.

Thực lực song phương cách hai cảnh giới lớn.

Sóng linh lực trên cơ thể tu sĩ thanh niên kia càng ngày càng mạnh, dần dần như

sức nặng ngàn cân, đặt trên hai bờ vai Liễu Bình.

"Dị tượng lớn như vậy, chỉ khi có di tích xuất thể mới có thể sinh ra."

"Ta khuyên người vẫn nên nói thật đi..."

"Nếu không ta không thể đảm bảo người có giữ được tính mạng hay không."

Tu sĩ thanh niên tiện tay rút một chiếc pháp khí hình quạt ra, chậm rãi phe phẩy,

ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Liễu Bình.

Năm tuổi Kim Đan! Loại thiên tài này, dựa vào đâu để hắn trưởng thành chứ?

Hơn nữa dị tượng vừa rồi rất quỷ dị, đứa nhóc này chắc hẳn giấu diếm cái gì đó!

Liễu Bình cười khổ lắc đầu, ôm quyền nói: "Vị đạo hữu này, ta đã cảm nhận

được sự mạnh mẽ của ngươi, thế nhưng thật...".

Giọng nói của hắn dần dần nhỏ yếu, cuối cùng im bặt đi.

"Ù?"

Thanh niên đối diện trở nên chuyên chú.

Liễu Bình khom người lại, như gặp phải đòn nghiêm trọng vậy, té quy xuống

đất.

Thần niệm của thanh niên quét qua người hắn, lại không cảm thấy có gì dị dạng

cả.

"Giả vờ giả vịt!".

Thanh niên tùy ý phẩy cây quạt trên tay.

Một cơn gió lớn xuất hiện, ngưng tụ ra vô số nắm đấm băng, bắn trúng người

Liễu Bình.

Liễu Bình trúng rất nhiều đòn tấn công, bị đánh bay ra ngoài, va nát một khối

nham thạch bên bờ sông.

"Sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu như người vẫn không nói, đòn tiếp theo sẽ lấy

mạng của ngươi!"

Thanh niên phe phẩy cây quạt trên tay, nói.

Liễu Bình lại như chưa tỉnh.

Sự đau đớn khi bị pháp thuật đánh trúng thông qua cơ thể truyền tới đại não, thế

nhưng hắn lại càng để ý tới một chuyện khác hơn.

Thân thể.

Trong thân thể chất đầy tức giận.

Loại tức giận này đột nhiên sinh ra từ trong cơ thể, hóa thành lửa giận ngập trời,

càng ngày càng khổng lồ, như là thủy triều mãnh liệt, không thể ức chế, không

thể loại bỏ, không thể ngăn cản.

"Phù..."

Liễu Bình thở dài một hơi, luồng khí này lại như phun sương, bay ra ngoài mấy

chục mét.

"Xin lỗi, ta muốn hỏi ngươi."

Hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn thẳng về phía thanh niên đối diện, dùng giọng điệu

đè nén nói: "Dùng tính mạng tới uy h**p ta, ép ta nói một vài chuyện không liên

quan gì tới người cả..."

"Dựa vào cái gì mà người cho là mình có tư cách như vậy?"

Thanh niên đối diện ngẩn ra, bật cười nói: "Ta hỏi người đáp, đây là quy tắc,

nếu như ngươi muốn phá quy tắc này, ta sẽ giết người, bắt linh hồn người lại rồi

tiếp tục tra tấn, sớm muộn cũng sẽ nhận được đáp án mà ta muốn."

Ầm...

Toàn thân Liễu Bình chấn động, ngay cả mặt đất xung quanh hắn cũng chấn

động theo.

Tùng hàng chữ nhỏ theo đó hiện lên:

[Hai loại sức mạnh trong cơ thể người đã bị k*ch th*ch, bọn chúng bắt đầu chủ

đạo thân thể của ngươi, sinh ra lửa giận không gì sánh kịp.]

[Tâm trạng của ngươi sắp biến thành: Tức giận.]

Liễu Bình nhắm mắt lại, nói với giọng không kiềm chế được: "Ngươi... đừng

nói nữa, ta sắp không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân mình nữa rồi."



"Cảm xúc? Ngươi cho mình là ai, người nghe không hiểu lời ta nói đúng

không? Đi chết đi."

Nam tu sĩ phẩy nhẹ cây quạt trong tay.

Một lưỡi đao màu vàng kim ngưng kết lại, thuận theo cơn gió chém về phía

Liễu Bình.

Phut! Lưỡi đao chém trúng Liễu Bình, làm một luồng sương máu bay ra ngoài.

Nam tu gập quạt lại, nói với vẻ hào hứng: "Ha! Chết giống như một con chó

vậy... năm tuổi Kim Đan thì sao chứ? Cuối cùng ngươi cũng không thể tiếp tục

tu hành, ngay cả đầu thai cũng phải xem xem ta có vui vẻ hay không."

"Hiện tại, ta bắt linh hồn của ngươi tới xem xem đã xảy ra chuyện gì."

Hắn ta vừa nói xong, hai tay nhanh chóng sử dụng pháp quyết.

Thế nhưng pháp quyết chỉ dùng tới một nửa, động tác trên tay của hắn ta lại

dừng lại.

Phía đối diện.

Đứa nhóc kia đứng im bất động.

Lưỡi đao vàng kim dần dần biến mất khỏi lồng ngực hắn, lưu lại một vết thương

nhìn thấy mà giật mình.

Thế nhưng đứa bé kia vẫn chưa chết.

Hai mắt của nó biến thành màu đỏ rực, toàn thân run rẩy, phát ra những tiếng

nói khàn khàn: "Xin lỗi, ta không thể khống chế cảm xúc bản thân."

Nam tu sĩ chỉ cảm thấy hoa mắt.

Đứa bé biến mất không thấy gì nữa.

Không ổn! Báo động xuất hiện trong lòng hắn ta, hắn ta dự định dùng pháp

quyết để phòng ngự.

Thế nhưng một cảm giác đau đớn bỗng xuất hiện.

Hai tay của hắn ta bị đứa bé kia đập nát, ngực thì bị một lực cực lớn và trắng, cả

người lún xuống mặt đất.

Nam tu sĩ mở to mắt, lộ ra vẻ khó tin.

Thật nhanh! Thực sự quá nhanh! Rõ ràng chỉ là Kim Đan, tại sao ta lại không

thể thấy rõ động tác của nó chứ? Hắn ta nhìn thấy đứa bé kia đi tới trước mặt

mình, đồng thời nói với vẻ bất đắc dĩ: "Không có cách nào khác cả, ta nghĩ đi

nghĩ lại, chỉ khi người chết đi thì mới có thể lắng lại lửa giận của ta, sau đó ta

mới có thể điều khiển lại chính mình."

"Ngươi."

Tiếng nói vừa vang lên, đứa bé kia đã giơ chân lên, dùng toàn lực đá vào đầu

hắn ta.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back