Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 825: Đoán mệnh



Thiếu niên vẫy vẫy tay.

Đám chó hoang lập tức nối đuôi nhau đi vào, ngồi xổm ở trước mặt hắn, há

miệng ra để từng món đồ đến trước mặt thiếu niên.

Một khối thịt khô, một chuỗi đồng tiền, hai bộ quần áo mới tinh, một cây dù

giấy.

Thậm chí còn có một phần khể đất! Tuy thiếu niên lấy vải đen che mắt, nhưng

lại như nhìn thấy được mọi thứ, hắn nói: “Sư phụ ta đang bị thương, ta sẽ thu đồ

vật của các ngươi, nhưng lấy khế đất về đi, chúng ta không cần vật này."

Một con chó hoang cắn lấy khế đất, ngậm đến một bên rồi dùng cục đá ngăn

chặn.- - Ý nó là gió quá lớn, lát nữa đi sẽ mang tờ giấy về sau.

Lão đạo chậc chậc hai tiếng, nói: “Này, chúng đều sắp thành tinh, rốt cuộc con

đang làm gì?"

“Con dạy chúng nó."

Đứa trẻ nói.

Lão đạo giật mình.

Đứa trẻ quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Các ngươi mới vào đạo Cửu U, nay ta

phân trần trọng điểm của việc tu hành trước mặt các ngươi, phải lắng nghe cho

kỹ, không thể để sót."

Lão đạo cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt những con yêu khuyển đó thật trong

trẻo, không hề có huyết quang, lông trên người cũng sạch sẽ, ngồi vây quanh

đứa trẻ thành một vòng, dáng vẻ thật cung cung kính kính.- - Thậm chí có một

con đã có hình dáng nhân loại.

Chừng mấy phút sau.

Mấy con hươu nhẹ nhàng tiến vào ngôi miếu, đứng ở một góc, lẳng lặng nghe

hắn giảng đạo.

Sau đó là một đám chim sẻ núi bay vào trong miếu, dừng lại trên mái hiên,

đứng trang nghiêm bất động.

Một con gấu tiến vào, dựa cột mà ngồi, nhắm mắt nghe giảng.

Hai con hổ kết bạn mà đến, nằm dài không xa bên cạnh đứa trẻ.

Số lượng động vật chạy tới dần dần tăng nhiều.

Vẻ mặt đứa trẻ không thay đổi, chỉ tiếp tục giảng về Cửu U pháp môn.

Mấy chục phút sau.

Trên ngọn lửa truyền đến một mùi thuốc.

Lúc này đứa trẻ mới vung tay lên, nói: “Đều đi đi, sư phụ ta phải uống thuốc và

nghỉ ngơi, hôm nay chỉ đến nơi này."

ồ ấ ầ ố ễ

Đám chim bay thú rừng đồng thời cúi thấp đầu, giống như đang hành lễ.

Chúng lui về phía sau theo thứ tự, xoay người rời khỏi ngôi miếu nát.

Lúc này đứa trẻ mới bung niêu lên, đổ linh dược đã nấu xong vào trong chén,

bưng đến trước mặt lão đạo.

Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hai thầy trò.

"Vì sao phải dạy chúng nó tu hành?"

Lão đạo hỏi.

"Lúc trước vì sao người cứu con thì đó là nguyên nhân con phải dạy chúng tu

hành."

Liễu Bình nói.

Hắn còn đang hồi tưởng mỗi một chi tiết ngày đó khi gặp phải Ác Mộng chi

Chủ.

Hình như Ác Mộng chi Chủ có chút kiêng kị Lục Đạo Luân Hồi.

Nhưng vì sao? Phía bên kia, lão đạo suy nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Là đạo lý

này... Nhưng con mới năm tuổi mà đã thành sư phụ rồi, con bảo người sư phụ là

ta suy nghĩ như thế nào?"

"Sợ cái gì, về sau đồ tôn càng ngày càng nhiều, là người là yêu đều phải hiểu

kính người, nói ra thì uy phong biết chừng nào."

Liễu Bình nói.

Lão đạo vỗ đùi, có đạo lý.

"Hiện tại nhân loại và yêu ma còn xem như hòa thuận, nhưng nếu tương lai

chinh chiến với nhau, con phải xử lý như thế nào?"

"Con đã nói muốn nhất thống thiên hạ, lão đạo người không tin?"

"Ha ha, chí khí cũng cao lắm, được thôi, hôm nay vi sư thưởng cho con một thứ

tốt."

Lão đạo nói, sau đó lấy ra một cái mai rùa từ trong ngực.

"Thấy được không? Cái này là dùng để bói toán, con đã năm tuổi, hơn nữa cũng

có thành tựu trong việc tu hành, có thể cầm đi làm quen trước."

"Ta sư phụ."

Liễu Bình nhận lấy mai rùa rồi đi qua một góc.

Năm tuổi... Hắn đã năm tuổi, hẳn có thể dùng cái mai rùa này.

Hắn tháo vài đồng tiền từ chuỗi tiền mà đám chó hoang dâng lên, nắm trong tay

lắc lư qua lại.

Lão đạo lải nhải nói sau lưng hắn: “Nếu có người hiểu được quẻ thuật, dùng mai

rùa này tiến hành bói toán sẽ làm ít công to, còn có thể thấy rõ những quá khứ

và tương lai trong chốn xa xăm kia."

ầ ề

"Nhưng quẻ thuật là tài nghệ đứng đầu trong lúc nghệ, tiền thì coi như nhìn lén

Thiên Đạo, lui thì coi như nhìn xuống Cửu U, người tu hành bình thường căn

bản không thể nắm giữ, nó yêu cầu thiên phú cực cao, con --"

Râm! Một tiếng vang truyền đến, cắt ngang lời giảng của lão đạo.

Đồng tiền va chạm lên mai rùa, rơi rụng đầy đất.

Liễu Bình yên lặng nhìn từng đồng tiền, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ.

Bỗng nhiên.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mặt hắn: “Chúc mừng."

"Ngươi lấy tài nghệ tối cao của Lục Đạo, thôi diễn ra một chuyện cực kỳ quan

trọng “Ác Mộng chi Chủ không thể chiến thắng Lục Đạo Luân Hồi."

“Tướng mạo của ngài thật sự là phú quý, đáng tiếc trong số mệnh của ngài có

một sát, nếu không trừ khử thì khoảng thời gian sắp tới sẽ có nguy hiểm đến

tính mạng!"

Lão đạo khẽ lắc đầu, lải nhải nói.

Đối diện lão là một vị cô nương, tuổi vừa đôi tám, dung mạo xinh đẹp, bên cạnh

có bọn nha hoàn và hạ nhân đi theo, bao quanh nàng một vòng.

Đứng trước mặt đám hạ nhân thân thể cường tráng kia, lão đạo có vẻ như một

con chim cút gầy yếu.

"Vậy làm sao mới có thể diệt trừ sát khí trên người ta?"

Cô nương hỏi.

Lão đạo cười hắc hắc, chỉ tay lên tờ giấy rách bươm trên mặt đất kia.

Cô nương nhìn lại, chỉ thấy trên đó có viết: “Lấy tiền tài người, giúp người tiêu

tai."

"Bao nhiêu?"

Cô nương hỏi.

"Ba mươi đồng tiền."

Lão đạo so ngón tay nói.

"Nhiều như vậy! Hai mươi được không?"

"Cô nương, người muốn hóa giải sát khí là vấn đề mua mạng, ba mươi đồng

tiền đã đủ ít, không thể trả giá nữa, nếu không sẽ phạm vào thiên kỵ."

Nàng ta nhìn nhìn lão đạo, chỉ thấy mặt lão trong b*nh h**n, người gầy như củi,

bên cạnh còn có đứa trẻ cụt tay mắt mù đang đứng.

"A, thiếu chút nữa mắc bẫy kẻ lừa đảo là người rồi!"

Nàng ta cười lạnh và nói.

"Kẻ lừa đảo?"

Lão đạo giật mình lặp lại.

ể ề ấ ổ

"Có thể xem bói đều là cao nhân, ta thấy người ăn không nổi cả cơm, cũng

không giống người tu hành thật sự, ngược lại càng giống một kẻ lừa đảo, lão

nương không tính nữa."

Cô nương nói xong thì đứng lên muốn đi mất.

Chúng nha hoàn và hạ nhân vây quanh hầu hạ nàng ta cũng lập tức theo sau.

Vài tên nam từ dáng vẻ như hộ viện còn trùng lão đạo một cái để uy h**p.

Đám người đã đi hết, lão đạo ngồi xổm tại chỗ, gương mặt đầy chán nản mà thở

dài.

Lúc này đứa trẻ đứng bên cạnh mới mở miệng nói: “Sư phụ vẫn không biết

kiếm tiền như vậy."

"Mẹ nó, lão tử dựa vào bản lĩnh để kiếm miếng cơm ăn, vì sao những người này

đều không tin chứ? Đúng rồi, vừa rồi vì sao người lại nói vẫn"

?"

Lão đạo dùng tay bắt ra một con rận từ trong tóc rồi tùy tiện b*p ch*t.

Đứa trẻ nhếch miệng cười, thuận miệng nói: “Không có gì."

Lão đạo quay đầu, tiếp tục bày quán đoán mệnh.

Đứa trẻ đứng ở bên cạnh lão lại rơi vào trầm tư.

Ác Mộng chi Chủ không thể chiến thắng Lục Đạo Luân Hồi.

Quẻ tượng biểu hiện như thế.

Nhưng quẻ tượng không biểu hiện thêm là rốt cục “Không thể chiến thắng"

đại diện cho thực lực của ai càng cao hơn.

Nếu muốn tính thêm một bước nữa thì yêu cầu tu vi càng cường đại, thực lực

càng cao.

Mà hiện giờ hắn chỉ mới năm tuổi.

Đứa trẻ thở dài.

Bên tai bỗng truyền đến một tiếng nói khẽ: “Liễu Bình à, sao ta cảm thấy thế

giới này có vấn đề."

Là Lilith! Lúc chiến đấu, nàng trốn trong sách thẻ, mãi đến khi mọi chuyện đều

kết thúc, Liễu Bình hóa thành đứa trẻ mới sinh thì nàng mới xuất hiện lần nữa.

"Vấn đề gì?"

Liễu Bình hỏi.

"Ta là Linh của sách thẻ hệ Tử Vong, mấy năm nay đã dần quen thuộc với thế

giới này, ta cảm thấy thế giới này không có thông đạo tử vong."

Lilith nói.

Thông đạo tử vong tức là con đường mà chúng sinh đi đến một thế giới khác

sau đi tử vong.

ễ ỗ

Liễu Bình hơi suy tư, bỗng nhớ tới một chuyện.

Người ghi lại lịch sử từng nói với hắn một vài câu, trong đó có tin tức liên quan

đến thế giới này: “Ở thế giới song song này, thế giới Lục Đạo Luân Hồi không

được hoàn chỉnh..."

"Tất cả mọi chuyện ở nơi này đều không cố định."

Không hoàn chỉnh.

Không cố định.

Điều đầu tiên có nghĩa là thế giới này có khiếm khuyết, câu thứ hai có nghĩa là

tất cả mọi chuyện đều có khả năng xảy ra.

Nếu nói... Ác Mộng chi Chủ không thể chiến thắng Lục Đạo...
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 826: Chỉ cần ba mươi đồng?



Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì giọng nói của Lilith lại truyền đến lần nữa: “Mau

đạt tới Kim Đan kỳ đi, Liễu Bình, ta đã nghiên cứu hệ thống của thế giới này

rồi, khi người đạt tới Kim Đan kỳ thì cường độ linh hồn miễn cưỡng đủ để mở

sách thẻ ra và sử dụng một thẻ bài."

"Được, ta tiếp tục nỗ lực."

Liễu Bình nói.

Lúc này trên bầu trời bay tới vài ánh lưu quang, nhanh chóng đáp xuống, hiện ra

thành vài người tu hành ở đối diện hai người không xa.

Nơi này là lối vào phố xá trấn trên, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Những người tu hành đó vạt áo phiêu phiêu, cả người tỏa ra ánh hào quang nhàn

nhạt vừa xuất hiện thì lập tức khiến mọi người chú ý.

Không ít người đã quỳ xuống đất bắt đầu dập đầu.

Một nam tu sĩ vẻ mặt kiêu căng nhìn chung quanh, hừ nhẹ và nói: “A, đám

phàm nhân này thật là hèn mọn."

"Đi thôi, đi ăn cơm trước, sau đó lại lên đường."

Đồng bạn của hắn ta thúc giục.

"Đi tiệm nào đây?"

"Trong thành này có một Bát Tiên Lâu, đồ ăn cực kỳ không tệ."

"Được!"

Dưới ánh nhìn của mọi người, bọn họ nghênh ngang đi đến tửu lầu.

Trên đường đi, người người đều tránh ra một con đường.

Lão đạo ngồi xổm trong góc tường, vừa nhìn những người tu hành đó, vừa hỏi

đứa trẻ bên cạnh: “Hâm mộ không?"

Đứa trẻ khinh thường nói: “Người ta có thịt cá ăn, sư phụ người cả ăn một bữa

bánh bao cũng phải suy xét nửa ngày, người không thấy ngại à? Còn hỏi ta hâm

mộ hay không?"

Mặt lão đạo đỏ lên, quát lớn nói: “Đừng có nói nhảm, người tu đạo chúng ta sao

có thể theo đuổi h*m m**n hưởng thụ vật chất? Chúng ta phải -- Đứa trẻ cúi

đầu tháo xuống một chuỗi đồng tiền từ bên hông, lẩm bẩm: “Mấy đồng tiền mà

chó hoang đưa chỉ mới dùng mấy đồng, còn lại một chuỗi bao nhiêu đây, lúc

này thương thế của sư phụ chưa lành, muốn mời bản thân đi Bát Tiên Lâu ăn

một bàn tiệc hay không?"

"Nếu tu sĩ chúng ta cả cơm cũng ăn không ngon thì còn tu đạo cái gì? Chúng ta

đi!"

Lão đạo lập tức nói tiếp.

ố ế

"Sư phụ nói đúng, đang muốn nếm thử hương vị của tiệm đó."

Đứa trẻ nói.

Hai người thu quán, nghênh ngang đi về hướng Bát Tiên Lâu.

Khi họ đến tửu lầu đã là giờ cơm.

Hai người tìm một vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống, mỗi người gọi vài món ăn,

sau đó chậm rãi chờ lên món.

Cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng động.

Chỉ nghe có người mừng đến phát khóc, nói: “Nểu sát khí trên người tiểu nữ tử

đã tan đi, hai mươi lượng hoàng kim này coi như thù lao, mong các tiện trưởng

vui lòng nhận cho."

Hai sư đồ nhìn nhau.

Nghe giọng nói này, động tĩnh này, hiển nhiên chính là nữ tử trước đó.

"Sư phụ, người bị giành mối làm ăn kìa."

Liễu Bình chế nhạo.

"Hừ, mua bán thôi mà, nàng không muốn tin thì thôi."

Lão đạo nói.

Lúc này đồ ăn đã được bưng lên, hai người cùng nâng đũa.

Bỗng nhiên.

Hình như nàng ta nhìn thấy sư đồ bọn họ, lập tức nói với mấy tên tu sĩ kia: “Các

vị tiến trưởng, theo lời các ngài nói thì quả thuật là tài nghệ tu hành rất khó

luyện, nhưng tiểu nữ tử gặp được một kẻ lừa đảo ở trên đường."

Một tu sĩ nói: “Ồ? Hắn lừa ngươi bao nhiêu tiền?"

"Không có, ta vừa thấy hắn là biết là lừa đảo, cho nên không mắc mưu."

Nữ tử nói.

Nàng ta vừa nói, vừa nhìn lại hai sự đồ.

Sư đồ bọn họ cũng không để ý, chủ vùi đầu dùng bữa.

Mấy tên tu sĩ bên kia cũng cảm thấy không cần thiết nói nhiều với một phàm

nhân.

"Được rồi, sát khí trên người của ngươi đã được giải, đi xuống đi."

"Thưa vâng."

Nữ tử mang theo chúng nha hoàn và hộ viện đang muốn lui xuống thì bỗng cả

người run lên, ngã xuống mặt đất, miệng phun ra máu.

Các tu sĩ đều ngẩn ra.

Một người đặt tay lên người nữ tử, lắc đầu và nói: “Không được, không cứu

được."

ắ ấ ổ

Hắn nói xong thì cảm thấy có chút không ổn.

Trước mắt bao người, bọn hắn vừa “Hóa giải"

sát khí trên người đối phương, đối phương lại lập tức rơi vào hấp hối, sắp chết.

Như vậy chẳng phải thể hiện bọn họ là kẻ lừa đảo.

Một tu sĩ khác lập tức mở miệng: “Nhất định nữ tử phàm tục này tin vào tà

thuyết mê hoặc người khác của kẻ lừa đảo, trúng chú tử ác độc gì đấy nên giờ

mới có kết cục này."

Bang Chiếc đũa trên tay Liễu Bình bỗng đứt gãy.

"Làm gì vậy?"

Lão đạo hỏi.

"Cứu người."

Liễu Bình ôn hòa cười nói.

Hắn bước đi đến trước mặt nàng ta, mở miệng nói: “Sư phụ ta nói, sát khí của

người cần ba mươi đồng tiền để hóa giải, ngươi có bằng lòng hay không?"

Nha hoàn bên cạnh nNữ tử vội nói: “Ba mươi đồng! Cứu tiểu thư của chúng ta,

bao nhiêu tiền cũng được!"

Liễu Bình gật gật đầu, duỗi tay chụp vài cái tên người nữ tử.

Thân thể cứng đờ của nữ tử lập tức khôi phục lại bình thường.

Nàng ta vô cùng kinh sợ mà nhìn đứa bé mù trước mặt, lại nhìn lão đạo đang

uống rượu cách đó không xa.

Một người tu hành cười lạnh và nói: “Quả nhiên là bị bọn bịp bợm giang hồ mê

hoặc, trên đời này làm gì có sát khí nào mà vỗ hai cái thì chữa khỏi được?"

Nữ tử tự cho là hiểu ra, lập tức quát vào mặt Liễu Bình: “Các ngươi hại ta!"

"Nói chuyện thì dùng chút đầu óc, lúc sư phụ ta đoán mệnh cho ngươi, từ đầu

đến cuối luôn đúng cách người rất xa."

Liễu Bình nói.

Nữ tử nghĩ lại, cũng cảm thấy đứa trẻ này nói có lý, không khỏi nhìn về phía

mấy tên tu sĩ kia.

"Nhất định là thuật pháp tà môn! Hơn nữa, sư đồ các ngươi rốt cục là ai?"

Lại một người tu sĩ quát hỏi.

Mấy tên tu sĩ sôi nổi ấn tay lên binh khí bên hông, làm ra bộ dáng muốn động

thủ.

Liễu Bình không để ý chút nào, chỉ nói với nữ tử kia: “Thừa huệ ba mươi văn

tiền."

Nàng ta nhìn hai mươi lượng hoàng kim mình vừa đặt lên bàn để cảm tạ chúng

tu sĩ, lại nhìn về phía bàn tay nhỏ duỗi đến của đứa trẻ.

ồ ề ầ ồ

"Ba mươi đồng tiền? Chỉ cần ba mươi đồng?"

Nàng ta hỏi.

"Đúng vậy."

Liễu Bình nói.

"Thôi, ta mặc kệ rốt cục là chuyện thế nào, ta cho ngươi ba mươi đồng tiền."

Nữ tử ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh đưa tiền.

Liễu Bình nhận tiền, xoay người đi trở về.

Ngay lập tức, khắp nơi trên tửu lâu đều vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.

Một đứa trẻ chụp vài cái đã trị hết cho nữ tử, mà mấy tên tu sĩ kia thu hai mươi

lượng hoàng kim, lại tùy tiện để đối phương ngã xuống ngay trước mặt, bó tay

không có cách nào.

Việc này làm người ta cảm thấy không hiểu.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 827: Về sau để chúng nó nhóm lửa nấu cơm



Liễu Bình vừa đi về chỗ ngồi đã nghe thấy mấy tên tu sĩ kia mở miệng nói:

“Đám yêu nhân tác loạn ở nơi này, chỉ sợ chúng ta vừa đi thì chúng sẽ gây ra tai

họa, xem ra phải diệt cỏ tận gốc."

Mấy tên tu sĩ đứng dậy.

Dù sao vẫn phải có một kết quả, nếu không về sau làm sao bọn chúng dừng

chân ở đây được? Tên người Liễu Bình bỗng hiện ra một luồng sát ý, lại nhanh

chóng biến mất.

Lão đạo thở dài, nói: “Trạng thái hôm nay của ta không tốt, xem bói bị nhầm,

thỉnh các vị tiểu hữu tha thứ cho."

Mấy tên tu sĩ đó tự cho là thắng thế, lại không chịu bỏ qua, nhanh chóng ép sát

lên.

Liễu Bình bỗng mở miệng nói: “Trong lòng sư phụ có quá nhiều từ bi, cho nên

quẻ tính hôm nay không chuẩn."

"Chẳng lẽ mấy người này nhất định phải làm theo số mệnh mà quẻ tương thể

hiện sao?"

Lão đạo hỏi.

"Thiên địa bất nhân, đại đạo vô tình, vậy mới thể hiện chúng sinh bình đẳng."

Liễu Bình nói.

Hắn nhìn về phía mấy tên tu sĩ đang áp sát tới.

"Quang ảnh thuật, vi phong thuật –– Đều là tiểu xiếc, các ngươi chỉ vì thể hiện

uy phong trước mặt người khác nên mới dùng ra, lại h*m m**n tài vật của

người khác, tâm tính như thế thì tu hành đời này đã đi đến cuối."

"Cũng được, ta tiễn các ngươi một đoạn đường."

Một canh giờ sau.

Bát Tiên Lâu đã không còn người không liên quan.

Vô số những người tu hành nổi lơ lửng giữa không trung, vây quanh cả lâu,

thỉnh thoảng có người tu hành nhận được mệnh lệnh, đi đến các nơi trong thành

thị tìm kiếm tình báo.

Ở trong lâu sớm đã dọn ra mấy cái ghế bành, ngồi trên đó là đại lão của các

môn phái.

Ngồi ở giữa chính là ba nam tử trung niên mặc đạo bào trên người.

Biểu cảm của bọn họ thật nghiêm túc, sắc mặt lộ ra một luồng sát ý như có như

không.

"Ngươi nói --đứa trẻ kia vỗ vài cái lên người thì người đã khỏe lại?"

Đạo nhân ở giữa mở miệng nói.

ấ ề

Nữ tử đoán mệnh kia quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ mà nói: “Đúng vậy, tiền

sự, ta tuyệt đối không nói dối, hắn thật sự vỗ vài cái thì ta đã khỏi, sau đó ––"

Nàng ta nhìn trộm mặt đất bên cạnh một cái.

Mấy thi thể được đặt ở nơi đó.

Hình như chú ý tới ánh mắt nàng ta, một đạo nhân khác mở miệng hỏi: “Ngươi

nói bọn họ thu của ngươi ba mươi văn tiền?"

"Đúng vậy."

"Mấy đệ tử tông môn của ta thì sao?"

"Hai mươi lượng hoàng kim.”.

"Hai mươi lượng hoàng kim? Cũng đáng để bọn họ thay người chữa bệnh một

lần, nhưng cuối cùng tại sao lại xảy ra tranh chấp?"

Nữ tử nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cả người lập tức run rẩy không ngừng.

"Lúc ấy, thật sự là -- thật sự là ——”.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, miệng không ngừng lầu bầu, gần như không có

cách nào nói tiếp.- - Thật sự là quá dọa người.

Vào lúc đó, đứa trẻ kia rút ra một que cời lửa từ bên hông.

Mấy tên tu sĩ thấy vậy thì mở miệng cười khẩy và nói: “Chỉ dựa vào thứ này mà

muốn đánh với chúng ta à?"

"Đã đủ để mắt các ngươi."

Đứa trẻ kia cười nói.

Sau đó đứa trẻ kia cầm lấy que cời lửa cách không chém một cái.

Khi ra tay, hắn trông có vẻ thật bình thản không có gì lạ, thậm chí bởi vì vóc

người còn ngắn hơn cả que cời lửa, cho nên lúc vung lên nhìn cũng có chút

vụng về.

Nhưng cũng chính là cú chém tùy tiện này nên mấy tên tu sĩ cũng chẳng buồn

tránh-- Cả đời nữ tử cũng không nghĩ ra được vì sao những tên tu sĩ kia không

tránh né.

Là trốn không thoát? Hay là cảm thấy căn bản không cần trốn? Không biết.

Nhưng bọn họ đều bị que cời lửa kia cắt đứt cổ họng, cái cổ vặn vẹo rồi ngã

xuống mặt đất.

"Giết người rồi!"

Có người thét lên một tiếng.

Cả tửu lầu rối loạn cả lên, mọi người khóc kêu ầm ầm chạy trốn, chỉ chốc lát

sau đã người đi nhà trống.

Nàng ta cũng đi theo bọn nha hoàn hộ viện chạy trở về, rốt cuộc cũng trốn về

đến nhà.

Ai ngờ chưa đến một canh giờ thì đã có tiền sử tới cửa hỏi tình hình.

ố ế ế ế

Hiện giờ nàng ta quỳ gối ở nơi này, cũng không biết kết cục như thế nào.

Suy nghĩ đến đây, lại nghĩ tới ý cười trên khóe miệng đứa trẻ mắt mù kia khi

hắn giết người, cả người nữ tử không ngừng run rẩy, hai hàm răng đánh vào

nhau, chờ mãi vẫn không phun ra được nửa chữa Ba tu sĩ nhìn nhau.

"Ta tới làm."

Một tu sĩ tiến lên hai bước, ấn tay lên trán nữ tử.

Sưu hồn!

Một phút, Hai phút, Tu sĩ thở dài nói: “Mấy tên đệ tử Luyện Khí lại dám chọc

loại ma đầu này, thật là chết cũng không biết chết như thế nào."

Một đồng bạn hỏi: “Là nhân vật nào?"

"Không rõ lắm, chỉ biết đứa trẻ kia ra chiêu –– lão phu cũng không tránh khỏi

được."

"Ngươi nói cái gì!"

Hai đồng bạn kinh ngạc sợ hãi thốt lên.

Vùng dã ngoại hoang vu.

Hai bóng dáng đang hăng hái đi vội.

"Sư phụ, chúng ta chạy đi đâu?"

Đứa trẻ hỏi.

"Trở về trong miếu dọn dẹp một chút rồi trốn chạy."

Lão giả nói.

"Sư phụ, hôm nay đệ tử dùng thủ đoạn người dạy để phá địch, người có vui

không?"

Đứa trẻ hỏi.

"Hừ! Rõ ràng đã đủ nể mặt bọn chúng, kết quả vẫn muốn tới giết chúng ta, hiện

tại giới Tu Hành thật không bằng những năm đó của bọn ta, ai."

Lão đạo tức giận nói.

"Những năm của người?"

"Đúng vậy, những năm đó bình thản hơn nhiều."

"Sẽ không đánh nhau như vậy sao?"

"Không phải, bình thường chúng ta đều đến đủ người rồi mới đánh, đâu giống

đám người mới này, có ít ỏi mấy người đã dám đi lên giết người, kết quả còn bị

con giết nước lại nữa –– Ngu xuẩn!”.

"Sư phụ rốt cuộc người đứng ở phe nào? Đúng rồi, thật ra là vì sư phụ chưa ăn

no nên mới tức giận đúng không?"

"Không sai, vậy ta nói thẳng! Thật vất vả đồ ăn mới lên hết, ta còn chưa ăn

được một miếng cá chua ngọt kia thì con đã ra tay giết người, giết người là

ố ẳ ế

chuyện tốt gì sao? Chẳng lẽ không biết nói thêm hai câu? Chờ lão đạo ta ăn no

lại động thủ?"

"Sư phụ nói đúng, đúng rồi, khi nào sư phụ dạy con thêm mấy chiêu?"

"Con đã lĩnh ngộ chiêu kia đến cảnh giới đỉnh cao rồi, đúng là nên dạy con một

vài thứ mới, chờ sau này yên ổn rồi nói tiếp."

Bọn họ bỗng dừng lại.

Phía trước là ngôi miếu nát mà hai người cư trú.

Các loại động vật hổ, sói, gấu, hồ ly, chó hoang, huơu, chim vân vân đều xếp

thành một hàng, lẳng lặng chờ ở trước miếu.

"Tuổi còn trẻ mà đã kết bạn với hồ bằng cẩu hữu."

Lão đạo lắc đầu, trực tiếp vào miếu dọn đồ.

"Các ngươi có chuyện gì?"

Liễu Bình hỏi.

Một con hươu chậm rãi tiến lên, miệng phun tiếng người: “Chúng ta muốn đi

theo ngài để lúc nào cũng được nghe dạy bảo."

Liễu Bình cười nói: “Chỗ ta không bao cơm, còn lại thì tùy các ngươi, muốn

theo thì theo đi."

Chúng dã thú lập tức phát ra một tiếng hoan hô.

Lão đạo đang đứng trong miếu vung tay áo lên, thu dọn hết đồ vật, đi ra thì nhìn

thấy cảnh tượng này.

Lão liếc nhìn Liễu Bình một cái, cười đến nếp nhăn đầy mặt nở rộ ra.

"Tiểu quỷ đúng là nhạy bén lắm đấy, mang nhiều động vật theo như vậy thì

không bao giờ bị đói chết, còn có thể giết ngay ăn ngay, tươi rối ngon lành."

Lão truyền âm.

Liễu Bình bất đắc dĩ nói: “Chúng đều đã tu đạo, không thể ăn."

"Ngươi thật sự trông cậy vào mang theo một đám yêu để trở thành thành viên tổ

chức của ngươi?"

Lão nhân kinh ngạc nói.

"Không phải, về sau có một số việc không thể luôn do chúng ta tự làm -- chúng

ta phải tu hành, nào có nhiều thời gian như vậy, chúng có thể hỗ trợ."

Liễu Bình nói.

"Về sau để chúng nó nhóm lửa nấu cơm."

"Đúng vậy, sư phụ."
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 828: Công đức



Thân thể hai người khẽ động, chạy lướt qua núi rừng.

Những dã thú đó cũng đi theo, chạy một mạch đến nơi càng hẻo lánh.

"Sư phụ, đệ tử có việc muốn hỏi."

Liễu Bình vừa bay vút về phía trước, vừa hỏi.

"Chuyện gì?"

Lão đạo hỏi.

"Người có nghe nói qua, thật ra thế giới có Linh hay không."

Liễu Bình hỏi.- - Trước kia hắn căn bản chưa từng nhìn thấy sự mỹ lệ và kỳ dị

của vạn giới, càng không biết Kỳ Quỷ tồn tại, cũng không hỏi qua câu hỏi như

vậy.

Sư phụ thông hiểu tri thức cả bầu trời thiên hạ, có lẽ cũng biết một ít ở phương

diện này.

"Ha ha ha, đương nhiên thế giới có Linh."

Lão đạo mở miệng cười nói.

Tinh thần Liễu Bình rung lên, vội vàng hỏi: “Phải không? Chúng ta có thể nhìn

thấy nó không?"

"Thấy nó à... Chỉ sợ trong năm tháng rất dài, ngươi cũng không thấy được nó."

Lão đạo tràn đầy thâm ý mà nói.

"Nó không ở thế giới này?"

Liễu Bình hỏi.

"Lục Đạo Luân Hồi -- Đây là sáu thế giới nối liền, Thế Giới chi Linh muốn

trưởng thành cũng không phải một việc dễ dàng."

Lão đạo nói.

Cả người Liễu Bình chấn động.

Đúng rồi.

Tại sao hắn không nghĩ tới.

Danh sách đã từng nói, sức mạnh Linh là sức mạnh cao đẳng có thể sánh ngang

với Ác Mộng.

Nhưng điều hắn chứng kiến ở Vạn Giới chi Giới là Linh vẫn luôn không thể

chống chọi với quái vật Ác Mộng.- - Cho dù Linh có thể triển khai thế giới, còn

có các loại linh kỹ! Chẳng lẽ là vì thực lực của những Linh đó không đủ? Một

suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu Bình, hắn mở miệng nói: “Chúng ta có thể

kêu gọi Linh của Lục Đạo Luân Hồi hay không?"

ế ế

"Chỉ sợ không được, bởi vì thế Nhân Gian Giới của chúng ta cũng tàn khuyết

không được đầy đủ -- Thế giới này chỉ là một bộ phận nhỏ của Nhân Gian Giới

chân chính."

Lão đạo nghiêm túc trả lời.

Liễu Bình hơi gật đầu.

Đúng vậy.

Trong thế giới song song này, Lục Đạo Luân Hồi không được hoàn chỉnh.

"Không có cách nào cả sao?"

Hắn hỏi.

"Căn cứ vào điển tịch thượng cổ đã thất truyền, thật ra có một cách..."

"Cách gì?"

"Công đức!"

"Công đức?"

"Đúng vậy, làm ra những chuyện có lợi để Lục Đạo Luân Hồi trưởng thành, đó

là công đức, sau khi công đức đã đủ thì tự nhiên Lục Đạo Luân Hồi sẽ có đáp

lại."

"Nó còn biết con muốn thứ gì hay sao?"

"Vô nghĩa, cái gọi là vận mệnh chú định đều là ý trời, nếu công đức đủ rồi, vận

mệnh của con cũng sẽ nghênh đón chuyển biến, huống chi là một vài nguyện

vọng nho nhỏ."

"Công đức à... Vậy chẳng phải chỉ có thể làm chuyện tốt, không được giết

người luôn sao."

“Tên tiểu quỷ nhà ngươi, đừng ngày nào cũng nghĩ đến chuyện giết người, công

đức là phải dựa vào làm chuyện tốt cứu chúng sinh mới có thể tích góp."

"Không giết người... Không giết người... Chậc.”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cuối rừng rậm, một con sông bỗng đập

vào mi mắt.

Một bóng người đứng ở trước con sông, chặn đường đi.

"Bạch Son Tông, chưởng môn, Tiền Viễn Hà."

Người nọ báo danh.

"Thì ra là Tiền đạo huynh,"

Lão đạo cười chắp tay và nói, “Đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?"

"Nghe nói các ngươi giết đệ tử môn hạ của ta ở Bát Tiên Lâu."

Tiền Viễn Hà lạnh lùng nói.

Câu nói vừa dứt.

Trong rừng cây chung quanh dần dần xuất hiện một rồi lại một tu sĩ.



Lão đạo và Liễu Bình quay mặt nhìn nhau.

"Người Con không tính một quẻ?"

Hai người cùng hỏi đối phương.

"Chuyện nghiêm trọng như chạy trốn đã uy h**p đến tính mạng của sư phụ, con

cho rằng sư phụ sẽ tính, ai biết cả chuyện này mà sư phụ cũng lười biếng."

Liễu Bình chỉ trích.

"Con có mặt mũi nào trách vi sư? Vừa rồi trước khi giết người con cũng phải

tính một quẻ, vậy tại sao chạy trốn mà không xem bói?"

Lão đạo nổi giận đùng đùng quát.

"Cả đời con có bao giờ sợ người ta đuổi giết? Chuyện như vậy cứ mặc cho hắn

tới, còn cần tính một quẻ hay sao?"

Đứa trẻ năm tuổi vỗ ngực, hào khí can vận mà nói.

"Đủ rồi!"

Tiền chưởng môn đối diện quát, “Các ngươi nghĩ rõ nên chết như thế nào

chưa?"

Hai người dùng lại.

Lão đạo mặt ủ mày ê mà nói: “Cái này gọi là oan gia nên giải không nên kết,

Tiền chưởng môn, chỗ ta có rất nhiều công pháp tu hành, không bằng bồi

thường cho ngươi mấy quyển, chúng ta bỏ qua như vậy đi?"

"Bồi thường công pháp... Cũng được đấy, nếu người thực sự có công pháp

không tồi, chưa chắc không thể bắt tay giảng hòa, nhưng phía ta còn có một yêu

cầu."

Tiền Viên Hà nói.

"Cứ nói đừng ngại, ta có thể lý giải tâm tình của các ngươi, chỉ cần có thể làm

được thì ta nhất định sẽ thỏa mãn."

Lão đạo chắp tay cười làm lành và nói.

"Giao thằng nhãi mù phía sau ngươi ra, hắn giết đệ tử tông ta, vậy thì phải đền

mạng."

Tiền Viễn Hà nói.

Sắc mặt lão đạo dần dần thay đổi, trên người bùng lên một luồng uy thể như có

như không.

Tay áo lão bỗng bị túm một cái.

"Hả?"

"Sư phụ, con phải kiếm công đức mà, không nên động thủ giết người."

"Tiểu tử con –– Vậy con nói nên làm sao bây giờ?"

"Sư phụ cũng có biện pháp mà, không phải sao?"

ể ố ế ồ

Uy thể trên người lão đạo lại hạ xuống, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Thật không

dám giấu giếm, nhất mạch chúng ta cũng khá bình thường ở phương diện tu

hành, nhưng dám tự xưng là quẻ thuật đệ nhất thiên hạ, không bằng ta tính ba

quả cho Bạch Son Tông các ngươi, vậy thì ân oán giữa người và ta coi như xóa

bỏ hết đi, thế nào?"

"Quẻ thuật thiên hạ đệ nhất? Miệng mồm cũng lớn lổi lắm."

Tiền chưởng môn cười lạnh và nói.

"Nếu có lời nào giả dối, nhất định bị sét đánh chết vào thiên kiếp lần sau."

Lão đạo chắp tay nói.

Chúng tu sĩ phía đối diện đều có chút xôn xao.

Dám lấy lôi kiếp để nói chuyện, xem ra cũng có vài phần chân thật.

Quẻ thuật thiên hạ đệ nhất sao... Nếu thực sự có thủ đoạn như vậy thì cũng đủ

để giúp tông môn tính ra rất nhiều chuyện, từ đó tránh thoát các kiếp nạn.

So ra thì mạng của mấy tên đệ tử ký danh cũng không quan trọng như vậy.

Tiền chưởng môn trầm ngâm mà nói: “Làm sao ta biết quẻ thuật của ngươi là

thật hay giả."

“Rất đơn giản, lão hủ thử đoán một quả cho ngươi, tự nhiên người sẽ biết thật

giả ra sao."

Lão đạo nói.

"Vậy ngươi tính đi, cứ tính ta --ngươi đã biết tên họ của ta, ta ba trăm năm mươi

tuổi, đã tu hành đạo pháp được ba trăm ba mươi năm."

Tiền chưởng môn nói.

Lão đạo yên lặng ấn tay tính toán.

Liễu Bình đứng ở bên cạnh, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.- - Có vẻ sẽ không đánh

nhau, hơn nữa bọn họ xem bói cho đối phương, còn đang trợ giúp đối phương

mà.

Quẻ thuật của sư phụ không thể chê vào đâu, nhất định có thể tính chuẩn.

Cho nên chuyện ở nơi này đã có kết quả cuối cùng.

Bỗng nhiên, Liễu Bình phát hiện thân thể sư phụ run lên nhè nhẹ.

Hả?

Tình huống thế nào? Hắn nhìn lại sư phụ, chỉ thấy sắc mặt lão cổ quái, cứ như

có chuyện gì nghẹn ở trong cổ.

Kỳ quái! Liễu Bình yên lặng bấm tay tính tính.

Lão đạo bỗng mở miệng nói: “Tiền chưởng môn, ta đã tính ra chuyện của

ngươi."

"Thế nào? Tùy ý nói xem, ta xem ngươi nói chuẩn hay không."

Tiền chưởng môn nói.

"Ngươi ——"

"Sư phụ im lặng!"

Liễu Bình đột nhiên quát to.

Nhưng đã trễ rồi.

Chỉ thấy lão đạo hứng thú bừng bừng mà nói: “Lão bà của ngươi đi ngoại tình,

đã lén lút tổng cộng ba trăm năm, ta tính chuyện này chuẩn không?"
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 829: Bọn họ thật sự nghiêm túc?



Giọng nói của lão đạo quanh quẩn trong cơn gió mạnh bên bờ sông.

Toàn bộ thế giới rơi vào tĩnh mịch.

Tin tức này -- Tin tức này -- Quá chấn động.

Những tu sĩ vốn đang tuần tra trên không trung bỗng cứng lại, căn bản không

dám tiếp tục bay về phía trước.

Những người tu hành khác ngớ ra bất động tại chỗ, cả hô hấp cũng ngừng lại.

Sao mà dám hô hấp, nếu tiếng thở hay giọng nói lớn một chút bị chưởng môn

nghĩ là tiếng giễu cợt, vây bọn họ còn có thể sống hay sao?

Gió núi thổi qua.

Chỉ có những con gấu, hồ ly, chó hoang kia sôi nổi lộ ra vẻ mặt hứng thú dạt

dào.

Một con hươu cái lặng lẽ chuyển động tròng mắt, nhìn nhìn qua lại giữa hai con

hươu đực, sau đó lại vội vàng thu ánh mắt ngây thơ mà thuần khiết của mình

lại.

Nếu cảnh tượng này tiếp tục ngừng lại mãi đến vĩnh hằng, vậy có lẽ mọi người

đều dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cuối cùng thời gian sẽ tiếp tục bước về phía trước.

Liễu Bình không khỏi liếc nhìn sư phụ một cái, chỉ thấy ý cười trong mắt lão lộ

ra một chút thận trọng.- - Sư phụ là người từng trải, cũng không biết đã lăn lê bò

lết trên thế gian bao nhiêu năm, biết rõ các môn phái giữ kín các điều cấm kỵ

như bưng, tại sao hôm nay lại há mồm nói ra lời như vậy? Trong lòng Liễu Bình

khẽ động.

Vừa rồi chỉ tính đến chuyện quá khứ tầng cạn nhất, lúc này hắn tiếp tục tình tiếp

sâu hơn.

Bỗng nhiên.

Một luồng sát khí kinh người phát ra từ trên người Tiền chưởng môn.

"Bọn bịp bợm giang hồ."

Hắn ta mở miệng quát: “Nhục mạ thanh danh của ta, tức là nhục thanh danh của

Bạch Son Tông, hôm nay các ngươi --"

Liễu Bình bỗng nói chen vào: “Ngươi không phải Tiền Viễn Hà của Bạch Sơn

Tông!"

Sắc mặt Tiền chưởng môn lập tức biến đổi, hét to một tiếng: “Chư vị đồng môn,

xông lên cho ta, giết hai tên --"

Lão đạo cắt ngang lời hắn ta, lớn tiếng mà quát: “Ngươi là đệ đệ của Tiền Viễn

Hà, ca ca người bị người cầm tù trong mật thất cách phía Đông Nam son môn



Bạch Son Tông ba trăm dặm, lời này là thật hay giả, chỉ cần các ngươi phái

người đến đó xem là biết."

Tiền chưởng môn giận dữ, rút bội kiếm mang theo bên người ra rồi quát:

“Người đâu, xông lên cho ta, giết hai tên bịp bợm giang hồ rắp tâm bất lương

này!"

"Chậm đã!"

Liễu Bình xông lên bấm đốt ngón tay, nói tiếp: “Tu vi của người chỉ ở Trúc Cơ

kỳ, là dùng pháp khí che đậy khí tức, vì thế mới khiến người ta không thể phát

hiện trình độ tu vi của ngươi, không phục thì để mọi người xem rốt cuộc tu vi

của ngươi như thể nào!"

Mọi người đều ngẩn ngơ.

Những tu sĩ vốn muốn ra tay đó cũng kinh sợ không biết làm sao, họ quay đầu

lại, nhìn về phía chưởng môn nhân.

Chuyện của chưởng môn phu nhân bị tuôn ra, bọn họ còn có thể không chút do

dự xuống tay giết người, nhưng giờ phút này tính chất cả câu chuyện đã thay

đổi.

Chuyện này từ một lời đồn biến thành đại sự liên quan đến toàn bộ tông môn.

Lão đạo rút một tẩu thuốc lá ra từ trong tay áo, đặt vào miệng hút một ngụm

hăng say, phun ra sương khói và nói: “Pháp khí che đậy khí tức kia của ngươi là

bội kiếm mang theo bên người, chỉ cần đánh mất nó thì tu vi của người sẽ lập

tức bại lộ.”.

Chúng tu sĩ nhìn lão rồi lại nhìn lại đứa bé mù bên cạnh kia.

Một già một trẻ như vậy căn bản không thể chống lại được một tông môn.

Bọn họ ăn gan hùm mật gan cũng không dám nói bậy nói bạ ở chỗ này, nếu

không sẽ lập tức rước lấy kết cục thân tử đạo tiểu.

Như vậy -- Bọn họ thật sự nghiêm túc? Một tu sĩ đầu tóc hoa râm đi ra, ôm

quyền với các vị trưởng lão, sau đó lại ôm quyền với Tiền chưởng môn.

Lão ta mở miệng nói: “Chư vị, hôm nay có yêu ngôn hoặc chúng, không thể

không phòng, nếu không ngày sau tông môn nhất định sẽ xuất hiện đồn đãi

khắp nơi, mọi người lục đục nội bộ."

Chúng tu sĩ cùng gật đầu.

Một tu sĩ trung niên nói: “Thái Thượng trưởng lão nói có lý, không biết trưởng

lão còn có gì muốn nói?”.

Thái Thượng trưởng lão kia nói: “Hai người này tính kể hết lần này đến lần

khác, một lời là một quẻ, chúng ta cũng không biết là thật hay giả, dù sao thì

trong lúc nghệ, quẻ thuật là tối cao, hàng trăm vạn người chỉ có một người có

thể thăm dò được Thiên Đạo, nhưng ta cũng có chủ ý --”.

Lão ta liếc nhìn Tiền chưởng môn một cái, ôn hòa cười nói: “Nếu chúng ta đi

nghiệm chứng chuyện khác thì e là làm tổn thương uy tín của chưởng môn, lại

ế ồ

khiến tông môn bị lời đồn đãi làm náo loạn, mà nay có một biện pháp tiện lợi

––"

"Cách gì?"

Tiền chưởng môn hỏi.

Thái Thượng trưởng lão chắp tay thi lễ và nói: “Chưởng môn, chỉ cần chúng ta

kiểm tra thực hư bội kiếm của ngài có phải là pháp khí che đậy khí tức hay

không thì có thể biết được lời hai người này nói là thật hay giả."

"Không sai, hai người này dám nói bội kiếm tùy thân của ngài là pháp khí che

đậy khí tức, nếu bọn họ nói sai thì tất nhiên các quẻ khác bọn họ tính cũng

không đáng tin."

Một trưởng lão khác nói.

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Tiền chưởng môn nhìn quanh, nuốt nước bọt, vẻ mặt dần dần khẩn trương.

Hắn ta trông có vẻ cực kỳ do dự.- - Hắn ta là chưởng môn, lại bị hai đạo nhân

xa lạ chèn ép bịa đặt, hiện giờ hắn ta không mở miệng thì người khác thật sự

không tiện trực tiếp ép buộc.

Ở đối diện.

Liễu Bình yên lặng quan sát tình cảnh này, bỗng gio que cời lửa trong tay lên,

thân thể chợt lóe đã chạy về hướng Tiền chưởng môn.

Lão đạo đang hút tẩu thuốc cũng chưa nói cái gì.

Tu sĩ chung quanh cũng thấy.

Nhưng mà -- Kỳ quái là mọi người lại cùng im miệng không nói, không ai lên

tiếng, càng không ai ngăn cản.

Dao động linh lực trên người tiểu tử này đã đạt tới Trúc Cơ kỳ.

Thật sự phải gọi một tiếng thiên tài.

Nhưng trọng điểm không ở nơi này.

Trọng điểm là -- Tuy Bạch Son Tông là một môn phái nhỏ, nhưng Tiền Viễn Hà

có thể lên làm chưởng môn thì tu vi cảnh giới đã thật sự là Nguyên Anh hậu kỳ.

Lấy thực lực như thế mà đối đầu với một đứa trẻ mắt mù, chỉ cần một chiều là

có thể chụp chết hắn.

Cho nên căn bản không cần bất cứ kẻ nào ra tay.

Hiện giờ, cục diện đang trong lúc giằng co, mọi người cũng không có biện pháp

tốt hơn.

Nếu đứa trẻ mắt mù dám đứng ra, vậy sinh tử của bản thân hắn để chính hắn

phụ trách.

Mọi người ngoài miệng không nói, trong lòng đều rất rõ ràng.

ấ ề

Chỉ thấy đứa trẻ nhẹ nhàng nhảy bật lên, vụng về gio que cời lửa thật dài kia lên

-- “Người đâu! Giết hắn cho ta!"

Tiền chưởng môn quát.

Không có ai động đậy.

Que cời lửa đã súc đủ thể, mắt thấy sắp chọc lại đây -- Trong đám người bỗng

có một nữ tử quát lên: “Phu quân, ta tới giúp ngươi!"

Nàng ta bỗng lao tới, mỗi tay cầm một thanh trường đao chém thẳng vào lưng

đứa trẻ mắt mù.

Mọi người ồ lên.

"Chưởng môn phu nhân, không được!"

Thái Thượng trưởng lão kinh sợ hô lên
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back