Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 840: Ngươi lừa gạt chính người



Ầm! Một tiếng nổ vang lên, nam tu sĩ bị đá bay ra ngoài, ven đường đụng phải

rất nhiều tảng đá trong dòng sông, sau đó xuyên qua con sông này, đâm vào

ngọn núi bên kia.

Trên người đứa bé kia thì hiện lên hai luồng sáng đen và trắng, như ẩn như hiện.

Hắn bay tới, lôi nam tu sĩ từ trong lòng núi ra ngoài, ném vào trong bãi nước

cạn.

"Tha mạng... tha mạng... xin lỗi, là lỗi của ta."

Nam tu sĩ máu me khắp người, luôn miệng nói.

Đứa bé kia thì mỉm cười, bỗng nhiên rộng lớn với vẻ căm phẫn: "Không phải

mới vừa muốn giết người à? Đánh không lại thì đổi giọng cầu xin tha thứ?

Ngươi đây cũng là người tu hành?"

Hắn nắm chặt cổ của nam tu sĩ, đặt vào trong nước, nắm chặt nắm đấm rồi một

quyền lại một quyền.

"A..."

Nam tu sĩ liên tục kêu thảm thiết.

Đứa bé bỗng nhấc hắn ta lên, nói nhỏ bên tai hắn ta: "Nếu như người còn tính là

một người tu hành, cũng không nên kêu thảm khi bị đánh như vậy."

Nam tu sĩ ướt sũng, sợ hãi cùng cực, nhỏ giọng đáp: "Ta... thực sự thì chưa bị

người nào đánh đau như vậy, xin người hãy tha cho ta! Tha cho ta được chứ?"

"Ngươi chưa từng bị người nào đánh, lại dám tùy ý giết người cướp hồn

phách?"

Đứa bé hỏi.

Nam tu sĩ yên lặng không nói.

"Ngươi làm ta quá thất vọng."

Đứa bé ném hắn ta vào trong nước, lại vung quyền.

Âm! Nam tu sĩ bị đập vào trong nước bùn dưới đáy sông.

Sàn sạt... Tiếng bước chân đánh thức lão đạo, ông ta ngáp lên, hỏi: "Trở về rồi?"

"Đúng vậy, trở về."

Liễu Bình nói.

"Ồ? Tại sao lại thêm một cái đầu nữa vậy?"

Lão đạo ngạc nhiên hỏi.

Sau lưng Liễu Bình, xuất hiện cái đầu thứ ba.

Chiếc đầu này lăn theo sau hai cái đầu kia, cũng lăn tới trước đống lửa.

ế ấ ố ế

"Độ kiếp gặp phải người quấy rối, bị ta giết."

Liễu Bình nói.

"Ồ... quá trình độ kiếp không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Lão đạo hỏi với vẻ quan tâm.

"Thật đúng là có chút vấn đề, hiện tại đang muốn nói rõ mọi chuyện với sự phụ

đây."

Liễu Bình nghiêm túc nói.

Nếu như nói còn ai có thể tin tưởng, vậy cũng chỉ có sư phụ của mình.

"Khi trước, lần xem bói kia xuất hiện vấn đề, khi con độ kiếp, có yêu quý mạnh

mẽ tới tập kích, sau đó..."

Liễu Bình nói hết những chuyện đã xảy ra ra.

"Ghê gớm, ban đầu con chỉ muốn tìm ra nguyên nhân d*c v*ng của tu sĩ quá

mãnh liệt, không nghĩ tới lại đạt được cơ duyên như vậy."

Lão đạo thở dài nói.

"Cơ duyên?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy, hai loại lực lượng đó là nguyên nhân sinh ra Lục đạo."

"Tương truyền tại quá khứ xa xôi, Lục đạo luân hồi vốn là một thế giới hoàn

chỉnh, về sau có hai loại sức mạnh tranh đấu với nhau trong thế giới đó, làm cho

cả thế giới đều sụp đổ, lúc này mới hóa thành Lục đạo."

Lão đạo liếc mắt nhìn hắn, lại nói: "Một trong hai loại sức mạnh đó có ý đồ

khống chế cảm xúc của con, nó muốn hoàn toàn kiểm soát con."

Liễu Bình nói: "Từ nãy tới giờ con vẫn luôn mặc niệm Thái Thượng Thanh

Tâm quyết."

"Thái Thượng Thanh Tâm quyết chuyên môn trừ khử tâm ma, có tác dụng khi

ông đối ma niệm và d*c v*ng... con cảm thấy nó có thể khống chế cảm xúc giúp

mình không?"

Lão đạo hỏi.

"Hẳn là có thể chứ."

Liễu Bình nói.

"Vậy thì được, đi nấu cơm cho sự phụ ăn đi."

"Sư phụ, người vừa mới ăn cơm xong mà."

"Vết thương hơi nặng, cần bổ sung dinh dưỡng... hơn nữa con nấu cơm quá

ngon đi."

"Vậy à, vậy thì để con đi làm."

Liễu Bình đi làm cơm..

ỗ ồ ằ ẩ ẩ

Lão đạo duỗi lưng mỏi, rồi lại nằm dưới tàng cây, lẩm bẩm một mình: "Hai loại

lực lượng này rất khó lường đây, nếu như con có thể nắm giữ bọn chúng, từ đây

có thể một bước lên trời, có thể đi lại chư thiên vạn giới..."

"Còn nhỏ tuổi như vậy, lại có được cơ duyên như thế, chậc chậc."

"Cũng không biết đời trước con đã làm chuyện gì, vậy mà may mắn lớn như

vậy."

Một lát sau.

Lão đạo cảm thấy đói bụng, thế nhưng không thấy Liễu Bình trở về, không khỏi

đúng dậy đi ra khỏi rừng cây.

Ông ta tách bụi cỏ ra nhìn tới.

Liễu Bình đang đảo nồi xào rau, mà trên mặt đất lại có mấy chục món ăn.

Những động vật kia liên tục ngậm các loại nguyên liệu nấu ăn tới trước mặt

Liễu Bình, để cung cấp cho hắn sử dụng.

"Nhóc con, đã ba mươi bảy món ăn rồi, nhóc muốn sư phụ nhóc ăn tới bể bụng

hay gì!"

Lão đạo hô lớn.

Liễu Bình vẫn không có ngùng, nói với giọng bất đắc dĩ: "Con biết đã đủ rồi,

thế nhưng chỉ hơi suy nghĩ, đã nghĩ tới việc người cần bổ sung dinh dưỡng, cho

nên con không thể dùng được."

Nói xong, hắn lại tiếp tục xào một món ăn khác.

Ba mươi tám món ăn.

"Con có niệm Thái Thượng Thanh Tâm quyết hay không đó?"

Lão đạo hỏi.

"Có, thế nhưng vô dụng."

Liễu Bình nói.

"Nhanh nghĩ những phương pháp khác đi, hiện tại con đã không thể kiểm soát

suy nghĩ bản thân, ngay cả thân thể cũng không kiểm soát nổi nữa, cứ tiếp tục

như vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị ăn mòn sạch!"

Lão đạo quát lớn.

Liễu Bình trầm tư vài giây, bỗng nhiên búng tay.

"Có!"

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, nói: "Liễu Bình, người hãy lắng

nghe lời ta nói..."

"Cơ thể hiện tại của ngươi là cơ thể nhân tạo, nó không có máu và thịt, kinh

mạch và xương cốt, cho nên nó không thể sinh ra bất cứ d*c v*ng nào cả, nó chỉ

chịu linh hồn của người kiểm soát mà thôi."

Vừa nói xong.

Hai hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Ngươi thả ra lực lượng Kỳ Quỷ bẩm sinh: Lừa gạt.]

[Ngươi lừa gạt chính ngươi.]

Chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất, giống như sợ Liễu Bình nhớ kỹ nội dung phía trên

vậy.

Vẻ mặt Liễu Bình dần dần trở nên lạnh lùng, giống như đã mất đi tất cả cảm xúc

vậy.

Mà hắn cũng dừng lại việc xào nấu.

Lão đạo nhìn thấy cảnh tượng này mà kinh ngạc.

Đứa nhỏ này tự mình lừa mình, làm cho chính mình quên đi việc mình là một

con người bình thường.

Đã không có thân thể, đương nhiên cũng sẽ không có cảm xúc do thân thể sinh

ra, chỉ còn lại linh hồn thuần túy.

Như vậy có được hay không đây? Lão đạo cầm đũa lên, một bên gắp thức ăn ăn,

một bên quan sát Liễu Bình.

Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi.

"Nhóc con, làm sao nhìn qua lại giống với người máy tại những thế giới khoa

học kỹ thuật kia rồi?"

Lão đạo trêu chọc nói.

"Không còn cách nào khác, vì kiểm soát cảm xúc và thân thể"

Liễu Bình nói với giọng không cảm xúc, như là robot vậy.

Lão đạo cầm lên đùi gà và móng heo, vừa gặm vừa nói: "Đối với một loại lực

lượng mà nói, nếu như con có thể chân chính nắm giữ, mà không không phải bị

nó điều khiển, cần khoảng chừng mười phút... chỉ cần trong vòng mười phút,

con không có làm ra những hành vi khác người, như vậy đã tính là khống chế

được nó."

Liễu Bình khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng, đứng im tại nơi đó.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 841: Liễu Bình xuất hiện hai loại nhân cách!



Phút thứ chín.

Lão đạo buông bát đũa xuống, nhìn thẳng Liễu Bình, nói: "Không thể nào... làm

sao lại đơn giản như thể chứ."

Liễu Bình lạnh lùng nói: "Sư phụ đừng nguyền rủa con như vậy chứ? Con sắp

thành công rồi mà."

Ánh mắt lão đạo vẫn đặt trên người Liễu Bình, nói: "Thế nhưng hai loại sức

mạnh kia đều cực mạnh, bọn chúng là đối thủ của nhau... từ xưa tới nay chưa

từng có ai có thể nắm giữ bọn chúng một cách nhẹ nhõm như vậy, điều này

cũng không thực tế!".

Liễu Bình bình tĩnh nói: "Chỉ cần không có thân thể, bọn chúng có thể làm gì

con?"

"Cũng đúng... chỉ sợ bọn chúng cũng bị con làm khó, thế nhưng lực lượng của

bọn chúng đã siêu việt mọi thứ, chẳng lẽ thật đã bị con hàng phục?"

Lão đạo trừng mắt, dùng giọng điệu gần như mất khống chế để nói.

"Bị ta hàng phục... sẽ có chuyện gì xảy ra sao?"

Liễu Bình hỏi.

Lão đạo nhún vai, nói: "Ta cũng không biết, bởi vì chưa từng có ai làm được

điều đó, tóm lại là chuyện tốt, chúng ta cũng không cần kham khổ như..."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên vẻ mặt Liễu Bình dần dần trở nên sinh động.

Quanh người hắn lơ lửng một loại khí tràng không hiểu nào đó, nghiêm mặt nói:

"Là lúc này đây, một khi loại lực lượng tà ác kia bị phong ấn, con có thể làm

chuyện chính rồi, ví dụ như sáng tạo võ kinh..."

Liễu Bình ngồi xếp bằng, một tay đánh ra từng pháp ẩn.

Mỗi khi pháp ấn trên tay hắn hoàn thành, lập tức hóa thành một luồng sáng, bay

ra khỏi bàn tay hắn, lơ lửng giữa không trung.

Trời và đất vì vậy mà chấn động.

Lão đạo biến sắc, nói: "Con đang sử dụng loại lực lượng đó... con đã nắm giữ

nó!"

"Đúng vậy, sư phụ."

Liễu Bình nghiêm túc nói: "Hiện tại con đã hiểu được, trong hai loại lực lượng

này, có một loại là lực lượng cội nguồn cảu Lục đạo Luân hồi, con đang dùng

nó để sáng tạo võ kinh, toàn bộ Lục đạo Luân hồi đều có thể cảm ứng được lực

lượng của con."

"Không thể nào!"

Lão đạo cao giọng kêu lên.

ễ ể

Liễu Bình nói: "Không có gì là không thể nào, con thu được năng lượng cội

nguồn của Lục đạo, đã không phải con của ngày xưa có thể sánh bằng..."

Hắn suy tư vài giây, nét mừng trên mặt hiện lên, nói: "Cuối cùng cũng có thể

bắt đầu cứu vớt chúng sinh."

Nói tới nói lui, thế nhưng động tác trên tay hắn lại không bị gián đoạn.

Từng pháp ẩn được hắn tạo thành, phóng vào trong hư không, phát ra sóng vô

hình tới hàng nghìn tỷ thế giới.

Hắn thật sự đang sáng tạo võ kinh! Lão đạo thất thần nói: "Nếu như một loại lực

lượng thoát ra, một loại lực lượng khác đương nhiên cũng sẽ tự do, không có

khả năng chỉ có một loại lực lượng bị nhóc phong ấn... Ta thật đúng là không

thể hiểu nổi tình trạng này là như thế nào."

Liễu Bình bỗng nhiên dừng lại.

Lực trường trên người hắn biến mất.

Từng luồng sương mù ẩn chứa tà ý bao phủ hắn lại.

Hắn bỗng đứng dậy, cười to: "Ha ha ha, tưởng rằng phong ấn thân thể lại, có thể

giam giữ ta sao?"

Một thanh trường kiếm bỗng bị đặt ngang cổ của hắn.

Lão đạo cầm trường kiếm, nghiêm túc quát: "Ngươi là ai?"

Liễu Bình liếc nhìn ông ta, khinh thường nói: "Yên tâm đi, lão già, ta vẫn là

Liễu Bình, chỉ là sau khi ta phong ấn thân thể, hai loại sức mạnh kia không còn

tranh cướp quyền không chế thân thể nữa, mà là chuyển qua việc tranh cướp

linh hồn của ta."

"Cho nên, tình huống hiện tại là như thế nào?"

Lão đạo hỏi.

"Ta vẫn là ta, chỉ là khi sử dụng loại lực lượng tà ác này, tính cách của ta hơi

thay đổi mà thôi... thực ra khi sử dụng loại lực lượng khác cũng giống nwh vậy,

bọn chúng đều đang ảnh hưởng tới tính cách của ta."

Liễu Bình nói.

"Chờ đã, hiện tại bọn chúng đang ở trong linh hồn của ngươi sao?"

"Đúng thế."

Vẻ mặt Liễu Bình hiện lên tà ý, liếc nhìn đầu người trên mặt đất, cười cười: "Ta

cảm thấy, có mấy con côn trùng đang ẩn núp bốn phía, muốn bao vây chúng ta,

để ta giết sạch bọn chúng, chế tác trở thành Kiểm trùng tà ác!"

Hắn rút một thanh đạo do máu thịt tạo thành ra... Bách Nạp đao! Trường đao

phát động, chấn động kịch liệt, phóng ra hàng ngàn tỷ ánh đao vô hình.

Trong đêm tối.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, một lúc lâu sau mới dần dần biến mất.

ầ ố ồ ấ

Một lát sau... Từng cái đầu người từ trong bóng tối lăn lại đây, chồng chất trước

mặt Liễu Bình thành một tòa núi nhỏ.

"Càng giết càng nhiều, nếu như còn dám đến, ta sẽ giết sạch toàn bộ tu đạo giả,

thế giới này sẽ thanh tịnh."

Liễu Bình nói với giọng điệu đầy ác ý.

Mặc dù nói như vậy, thế nhưng động tác trên tay hắn cũng không ngừng lại, vẫn

luôn sáng tạo ra từng pháp ấn khác nhau, mặc cho pháp ấn bay lên không,

ngưng tụ thành hình.

Trong hư không, pháp ấn càng ngày càng nhiều.

Vô số pháp ẩn dần dần sinh ra cộng minh, làm cho hư không cùng thập phương

đều chấn động.

"Nhìn xem!"

"Tất cả thế giới Lục đạo đều đang cộng minh với ta, đây là vì một loại lực

lượng của ta chính là bản nguyên của bọn chúng, mà một loại lực lượng còn lại

thì làm bọn chúng e ngại."

Hắn kiêu căng nói: "Hoặc là chính ta hiện tại, có thể xưng là Liễu Bình MAX?

Không, hay là gọi 'Siêu - Liễu Bình chuẩn xác hơn."

Mấy giây sau... Sương mù tà ác bao phủ quanh người Liễu Bình bỗng nhiên tản

đi.

Lực trường mang theo ánh sáng nhàn nhạt lại xuất hiện quanh người hắn, mà tà

ý trên gương mặt hắn cũng biến mất theo.

"Sư phụ, không cần lo lắng, rất nhanh ta sẽ hoàn thành chuyện mà mình muốn

làm."

Liễu Bình mỉm cười với lão đạo, nói.

Nhìn qua, hắn tựa như một đứa trẻ vô cùng thuần khiết, lại lộ ra một luồng thần

thánh cùng uy nghiêm.

Lão đạo lùi về sau mấy bước, hồn phách như mất đi, ngã ngồi xuống đất, nhỏ

giọng lẩm bấm: "Dùng Kỳ Quỷ làm dẫn, cộng thêm hai loại sức mạnh kia, thì ra

là thế."

"Xong..."

"Liễu Bình xuất hiện hai loại nhân cách!"
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 842: Khiêu chiến



"Ha ha ha, lão già, không cần lo lắng, bản đại gia cũng không phải là tâm thần

phân liệt."

Thanh âm cất cao lên.

"Ngươi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của ngươi đi."

"Sư phụ nói rất đúng, con rất xấu hổ, lẽ ra con không nên dùng thái độ kiêu

căng như vậy để nói chuyện với người, con sẽ đi diện bích."

Thanh âm hạ xuống.

"Chờ đã! Thực ra không cần như vậy."

"Đương nhiên là không cần! Sớm muộn thì ông đây cũng là đệ nhất thiên hạ,

diện bích? Diện cái quỷ ấy!"

Thanh âm lại cất cao lên.

"... Ngươi đi theo ta."

Trước đống lửa.

Lão đạo kéo Liễu Bình tới trước mặt, sau đó bẻ một nhánh cây chậm rãi vẽ cái

gì trên mặt đất.

"Sư phụ, người đang làm cái gì vậy?"

Liễu Bình nói với giọng kính trọng.

Lão đạo nói: "Thật lâu khi trước, khi Lục đạo Luân hồi vẫn còn là một thế giới

cực lớn, là vua của ngàn tỷ thế giới, được xưng là Hồng Hoang."

"Sau đó, nó bị hủy diệt."

"Hồng Hoang chia làm sáu cái thế giới..."

Nhánh cây vẽ ra sáu cái vòng tròn trên mặt đất, bên trong có viết "Nhân Gian",

"Thiên", "Atula", "Ác Quỷ", "Thú Vương"

và "Hoàng Tuyền".

Liễu Bình ngồi xổm ở một bên, nói với giọng khinh thường: "Đây là sáu thế

giới đó?"

"Đúng thế."

Lão đạo ném nhánh cây qua một bên, trừng mắt nhìn về phía Liễu Bình, nói:

"Lực lượng của sáu thế giới chia làm hai loại, cũng chính là hai loại lực lượng

này phóng đại tính cách của ngươi."

"Sư phụ nói rất đúng, con cũng cảm thấy vậy, thế nhưng con vẫn muốn mượn

lực lượng của bọn chúng để làm một vài chuyện.".

Liễu Bình tiện tay sử dụng một thủ ấn.

ấ ắ ề

Thủ ấn hóa thành ánh sáng, bay tới giữa không trung, sắp thành hàng chỉnh tề

cùng với những thủ ấn khác.

Võ kinh đang được sáng tạo ra.

Từ khi đạt được hai loại lực lượng này, trong đầu Liễu Bình liên tục tuôn ra vô

số chiều thức.

Quan sát một cách tỉ mỉ, hắn phát hiện rất nhiều ký ức tại các đời trước của

mình đều đang được đánh thức, các loại võ đạo và cảm ngộ trong đó đều được

dung nhập vào trong suy nghĩ, rồi bị hắn hóa thành từng thủ ẩn.

"Sư phụ, người có biết hai loại lực lượng trên người của con là thứ gì hay

không?"

Liễu Bình hỏi.

"Cái này sao, để ta nói, còn không bằng chính con tự đi xem... dù sao thời gian

cũng tới rồi."

Lão đạo ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói.

"Thời gian?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy, hai loại lực lượng trên người con chắc chắn sẽ làm Lục đạo Luân

hồi chẩn động, bọn chúng là cội nguồn của Lục đạo... mau nhìn, sắp tới!"

Lão đạo chỉ lên bầu trời, nói.

Liễu Bình ngẩng đầu nhìn tới, phát hiện trên bầu trời có một ngôi sao băng.

Sao băng xẹt qua trời cao, âm thầm rơi xuống trước mặt Liễu Bình.

Đó chính là một thiết bị máy hình hộp.

Nó tựa như là TV kiểu cũ của văn minh khoa học kỹ thuật, trên màn hình xuất

hiện rất nhiều bông tuyết như là tín hiệu không ổn định vậy, từ trong đó còn

phát ra tiếng xẹt xẹt.

"Hả?"

Liễu Bình thốt ra.

"Cái gì?"

Lão đạo nhìn chằm chằm vào hắn, tựa hồ sợ hãi tinh thần hắn xuất hiện vấn đề.

"Không có gì."

Liễu Bình nói.

"Hừ, tâm hồn bất ổn, thật không biết hai loại sức mạnh kia đã biến người thành

dạng gì nữa."

Lão đạo lắc đầu nói.

Liễu Bình nhìn chằm chằm vào thiết bị máy kia, dần dần nhớ lại một thời điểm

nào đó trong quá khứ.

ắ Á

Vở kịch Hắc Ám.

Khi trận quyết chiến cuối cùng bắt đầu, mình đã phát động Thần kỳ của Hoàng

Tuyền đạo: Vong Xuyên.

Thứ đầu tiên xuất hiện, chính là thiết bị máy này.

Hình như tên của nó là... Thiết bị xử lý công việc tại Hoàng Tuyền! Liễu Bình

đang suy nghĩ, tiếng xẹt xẹt của thiết bị kia cũng biến mất.

Một giọng nữ vang lên từ trong thiết bị đó: "Xin chào, ta là Thiết bị xử lý công

việc tại Hoàng Tuyền, mã số là 00000."

"Bởi vì lực lượng của người vẫn đang trong giai đoạn nhỏ yếu, vì vậy chỉ có ta

có thể gặp mặt người mà thôi, năm thế giới khác tạm thời sẽ không hiện ra trước

mặt ngươi."

"Không sai, ta chính là Linh của thế giới Hoàng Tuyền."

Nói xong, từ trong thiết bị bỗng truyền ra từng đợt âm thanh đóng dấu, ngay sau

đó, một tấm giấy A4 bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt Liễu Bình.

Liễu Bình cầm tờ giấy lên quan sát, lại thấy trên đó có viết: "Hiệp ước."

"Hiệp ước chiến đấu giữa Linh của Hoàng Tuyền và tồn tại kỳ quái (tên loài

người: Liễu Bình)."

"Bên A: Thiết bị xử lý công việc tại Hoàng Tuyền."

"Bên B: Liễu Bình."

"Song phương ký kết hiệp ước chiến đấu dựa theo những quy tắc dưới đây:"

"Thứ nhất, không được hãm hại lẫn nhau."

"Thứ hai, linh hồn cướp được trong chiến đấu đều đưa tới Hoàng Tuyền, cống

hiến lực lượng của bản thân trong vai trò kiến thiết thế giới Hoàng Tuyền phồn

vinh."

"Thứ ba, Võ kinh mà người sáng tạo, sẽ hình thành công minh đối với thế giới

Lục đạo, mọi chúng sinh Lục đạo, bất cứ khi nào đọc tụng Võ kinh, là có thể

thu hoạch được tri thức chiến đấu do người tích lũy qua nhiều kiếp sống, từ đó

dần dần mạnh lên."

"Thứ tư, người đọc tụng Võ kinh, không bị hai loại sức mạnh ảnh hưởng, có thể

bảo trì tâm tính bình thường."

"Thứ năm,..."

Liễu Bình nhanh chóng đọc xong toàn bộ chữ viết trên giấy tờ, ngẩng đầu lên

hỏi: "Các ngươi muốn ký hiệp ước với ta? Tại sao chứ?"

Thiết bị nói: "Bởi vì hai loại lực lượng trên người người, một loại khiến cho

Lục đạo sinh ra, một loại khiến cho Hồng Hoang hủy diệt, khi chúng nó hội tụ

trên người người, người lại có thể trung hòa bọn chúng, điều này có lợi cho

chúng sinh Lục đạo, có thể để cho mọi người không bị hai loại sức mạnh đó ảnh

hưởng."

"Hành động này chính là một việc công đức vô lượng, không thể tính toán."

"Ta cảm ứng được công đức mà người nhận được qua hành động này, cho nên

tới đây giúp đỡ người một tay."

Liễu Bình giật mình, nói: "Thì ra là thế."

"Không sai, có muốn ký bản hiệp ước này hay không, ngươi cũng có thể tự

quyết định."

Thiết bị nói.

Liễu Bình liếc nhìn lão đạo.

"Tính cách của hắn bị hai loại lực lượng kia ảnh hưởng... chuyện này giải quyết

thế nào?"

Lão đạo hỏi.

Thiết bị nói: "Không sao, theo thời gian dần dần trôi qua, hắn sẽ càng ngày càng

quen thuộc hai loại sức mạnh kia, dần dần..."

"Hắn sẽ khôi phục sao?"

Lão đạo hỏi.

"Không, hắn sẽ hình thành thói quen... chỉ đùa mà thôi, thực ra hắn sẽ dần dần

cướp lại quyền chủ đạo tính cách."

Thiết bị nói.

"Ký đi, đồ nhi, chuyện tốt như vậy, còn chờ cái gì nữa?"

Lão đạo thúc giục.

Liễu Bình nhìn hiệp ước trên tay, bỗng hỏi: "Tại sao lại là Linh của Hoàng

Tuyền đạo ký hiệp ước này với ta? Năm đạo khác đâu?"

"Chờ khi người thu được lượng công đức mênh mông, bọn chúng mới có thể tới

đây."

Thiết bị nói.

"Được, ta ký."

Liễu Bình ký tên của mình lên tờ hiệp ước.

Từng hàng chữ nhỏ lập tức xuất hiện, hiện lên giữa hư không:

[Chúc mừng.]

[Ngươi đã ký hiệp ước chiến đấu với Linh của Hoàng Tuyền đạo trong Lục đạo

Luân hồi.]

[Xin hãy tiếp tục thu hoạch được sự tán thành của năm vị Đạo Linh còn lại,

cũng ký kết hiệp ước chiến đấu.]

[Đây là khởi đầu của cuộc chiến chống lại Ác Mộng.]

Tất cả chữ nhỏ thu hồi.

Thiết bị Hoàng Tuyền lại phát ra âm thanh: "Ngươi đang sáng lập Võ kinh, bởi

vì ẩn chứa hai loại sức mạnh kia, cho nên có thể trung hòa mọi thứ mà chúng

ể ầ ấ

sinh chịu ảnh hưởng, thể nhưng là một võ kinh, còn cần phải đạt được tất cả

cường giả tán thành..."

"Hi vọng tiếp đó người sẽ thuận lợi."

Liễu Bình nói: "Sẽ phát sinh cái gì?"

"Khiêu chiến."

Thiết bị Hoàng Tuyền nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 843: Hiệp ước Lục Đạo



Lời vừa nói xong, hư không chấn động nhẹ.

Trong đầy trời thủ ẩn, một thủ ấn lấp lóe không ngừng.

Một giọng nói hùng hồn vang lên: "Đoạn Võ kinh mà người sáng tạo này, ẩn

chứa quyền pháp nguyên tố, thế nhưng ta tự nhận là người đứng đầu về quyền

pháp nguyên tố, muốn đọ sức với người một lần, xem xem ai xuất sắc hơn ai."

Một võ giả đi ra khỏi hư không.

Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu của hắn ta:

[Nhóm người đầu tiên cảm ứng được Võ kinh.]

[Chiến thắng hắn ta, làm cho hắn ta thần phục, Võ kinh mới có thể tiếp tục

truyền bá khắp các thế giới Lục đạo Luân hồi.]

Liễu Bình đang định nói chuyện, thiết bị Hoàng Tuyền lại hỏi trước: "Ngươi đã

sáng tạo bộ quyền pháp này ở đời thứ mấy?"

Liễu Bình nghĩ lại, lập tức nhớ tới các đời trong quá khứ, trong đó có một đời,

mình dựa vào quyền pháp nguyên tố đánh với quái vật Ác Mộng tới cuối cùng.

"Đời thứ chín."

Hắn nói.

Từ thiết bị Hoàng Tuyền vươn ra một cái đèn pha, chiếu thẳng vào thủ ấn kia.

Một bóng người từ trong thủ ấn bay ra ngoài, rơi xuống phía đối diện người võ

giả kia.

"Khiêu chiến, bắt đầu!"

Thiết bị tuyên bố.

Người võ giả kia nói: "Nhìn kỹ, quyền pháp nguyên tố chân chính, hẳn là như

vậy...".

Lời còn chưa dứt, bóng người đã xông về phía trước, một quyền đấm ra, một

con sông vẩn đục chảy xiết xuất hiện, bao phủ võ giả vào trong đó, ngụp lặn

mấy lần, cũng không còn bóng dáng đâu nữa.

Bóng người kia mở miệng nói chuyện, lại là giọng nói của Liễu Bình: "Ngay từ

đầu Quyền pháp nguyên tố này dẫn động chính là Thủy, trong Thủy lại ẩn chứa

Kim, Mộc, sinh ra độc tố trên cơ thể người, tiến tới bóc ra tính mạng, có tên là:

Hằng Hà quyền."

"Ngươi thua."

Bóng người nói xong, đứng im tại chỗ bất động.

Thủ ấn kia tỏa ra hào quang sáng chói.

Trước mắt Liễu Bình cũng có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:



[Bộ phận quyền pháp nguyên tử trong Võ kinh của ngươi đã được tán thành.]

Liễu Bình đang nhìn xem, trong hư không lại vang lên từng giọng nói: "Ta

muốn khiêu chiến đao pháp của hắn, đao pháp của hắn có vẻ cũng không ra gì

cả, nhìn ta đánh bại hắn đi."

"Lão phu muốn khiêu chiến thuẫn chiến."

"Nhìn qua cũng không tệ lắm, thế nhưng so với thương mâu pháp của ta, ha ha,

chưa chắc có thể thắng ta được."

"Ta tới khiêu chiến côn pháp của ngươi."

Từng giọng nói vang lên.

Thiết bị Hoàng Tuyền giải thích: "Khi Võ kinh vừa sáng lập ra, những người

đầu tiên cảm ứng được đều có thể khiêu chiến, nếu như khiêu chiến thành công,

Võ Minh sẽ không được tán thành... để ta tới giúp người đi."

Thiết bị bắn từng luồng sáng lên bầu trời.

Những thủ ấn bị luồng sáng bắn trúng, đều hóa thành hình người, nhẹ nhàng rơi

trên mặt đất, chờ đợi người khiêu chiến xuất hiện.

Lão đạo đứng ở một bên quan sát, cảm thán: "Chưa bao giờ xuất hiện qua loại

chuyện như này cả..."

Thủ ấn đầy trời, lấm ta lấm tấm, tản ra ánh sáng nhạt, như là một vùng biển im

ắng vậy.

Từng bóng người từ trong thủ ấn nhảy ra.

Mỗi một bóng người, đều là một đời của Liễu Bình.

"Ta tới khiêu chiến đao pháp của ngươi!".

Trong hư không, một người đàn ông khôi ngô nhảy ra, giơ cao trường đao.

Bóng người lập tức xông về phía người đàn ông khôi ngô kia.

"Tới hay lắm, ta sẽ cho ngươi biết..."

Người đàn ông khôi ngô vừa nói, trường đao đã chém thẳng về phía bóng

người.

Ai ngờ bóng người cũng rút một thanh đao ánh sáng ra, tùy ý trảm tới, đã đánh

bay trường đao trên tay người đàn ông khôi ngô đi.

Ánh đao lại lóe lên.

Người đàn ông khôi ngô bị chém bay vào hư không, không thấy đâu nữa.

Tùng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Người đứng tại đỉnh phong đao đạo đã bị người đánh bại, không còn có người

nào có thể nghi ngờ đao pháp của ngươi.]

[Bộ phận 'đao pháp trong bộ Võ kinh này đã đạt được tán thành.]

Liễu Bình gật đầu.

ố ế ấ

"Ta muốn hỏi chút, những người bị ta đánh bại này sẽ chết sao? Bởi vì ta thấy

một đao vừa rồi rất hung ác."

Hắn hỏi thiết bị Hoàng Tuyền.

"Không, khi bọn họ thất bại sẽ trở về thế giới Lục đạo của bọn họ, thế nhưng

vẫn sẽ tiếp tục chú ý nơi này... tới tận khi tất cả khiêu chiến kết thúc."

Thiết bị máy Hoàng Tuyền nói.

"Những người này đều tới từ đâu?"

Liễu Bình hỏi.

"Là người nổi bật trong từng thế giới Lục đạo luân hồi, bọn họ có tư cách chú ý

chuyện này đầu tiên."

Thiết bị Hoàng Tuyền nói.

"Chậc chậc, một đám rác rưởi, ta sẽ nghĩ biện pháp để bọn chúng học được một

bài học đắt giá."

Liễu Bình nói với dáng vẻ hung hăng.

Lão đạo nhìn thấy vậy, cũng biết hắn lại bị một luồng lực lượng ảnh hưởng tới

tính cách.

"Aiz..."

Lão đạo thở dài.

Trên màn hình thiết bị Hoàng Tuyền cũng hiện ra một nhóm "...".

Bỗng nhiên... Liễu Bình lại giơ tay lên, ngưng kết một thủ ẩn mới.

Thủ ấn này hóa thành luồng sáng, bay lên không trung, đứng tại đỉnh chóp của

tất cả thủ ấn.

Thiết bị Hoàng Tuyền khó hiểu hỏi: "Đó là cái gì? Kỹ xảo chiến đấu mới? Hay

là thuật pháp?"

"Là bài học đắt giá mà người muốn cho bọn họ sao?"

Lão đạo hỏi.

"Không, là lời ta muốn nói cho mỗi một người khiêu chiến."

Liễu Bình nói.

Một giây sau.

Một tiếng hét thảm vang lên.

Một cô gái khiêu chiến tiễn thuật bị bắn trúng bả vai, lập tức thua trận.

Trên đỉnh bầu trời.

Thủ ẩn mới kia phóng ra ánh sáng, rơi vào trước mặt cô gái này, hóa thành hình

người.

"Ngươi thắng, tiến thuật của ta không bằng ngươi."



Cô gái cắn răng nói.

"Ta cũng không thắng."

Từ trong hình người vang lên tiếng nói của Liễu Bình.

Hắn dùng tay nhấn tại mi tâm cô gái, nói: "Hiện tại ta sẽ truyền kỹ xảo tiến

thuật của mình cho ngươi, thuận tiện muốn nói mấy câu..."

"Có lẽ ngươi đã biết, trên thế giới có rất nhiều thứ ngăn tại trước mặt chúng ta,

quái vật, tai nạn hay chiến tranh,..."

"Ta là một kẻ thất bại, bị một loại quái vật coi loài người làm đồ ăn đánh bại rất

nhiều lần."

"Nghe đây, tất cả mọi người."

"Nếu như các ngươi có thể giúp đỡ, nếu như các ngươi nguyện ý..."

"Xin hãy vượt qua ta."

Giọng nói của hắn truyền đi xa xa, rất nhiều cường giả đều nghe được.

"Kẻ địch quá mạnh, ta đánh cược chỉ cần nó phát hiện thế giới của các ngươi,

cũng sẽ ăn sạch toàn bộ sinh vật tại nơi đó... ta đã trải qua quá nhiều chuyện

giống như vậy, cho nên..."

"Ta rất mong muốn các ngươi có thể vượt qua ta, điều này chứng minh ngoài ta

ra, còn có nhiều người hơn đang cùng ta làm chuyện giống vậy."

"Không sai, vận mệnh đánh bại chúng ta, thế nhưng chúng ta lại đứng dậy một

lần nữa, một ngày nào đó, chúng ta sẽ cho nó đẹp mắt."

Cô gái kia nghe mà kinh ngạc, ánh mắt lại dần dần trở nên sắc bén.

Cô tiến lên một bước, đưa trán chạm nhẹ ngón tay của bóng người.

"Ngươi cũng không nên hối hận, sau khi ta học được kỹ xảo của ngươi, chắc

chắn sẽ vượt xa ngươi."

Cô nói nhỏ.

"Vượt xa ta, sau đó thì sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Ta thật muốn xem xem tới cùng là loại quái vật gì, làm cho ngươi đau đầu như

vậy... ta sẽ cùng ngươi giải quyết nó!"

Cô gái nói.

"Được, ta sẽ chờ mong ngày đó."

Liễu Bình bật cười.

Cảnh tượng này bị tất cả các cường giả Lục đạo Luân hồi trông thấy.

Sau đó... Hư không bốn phía dần dần náo nhiệt.

Không ngừng có người nhảy ra, muốn khiêu chiến bản Võ kinh này.

ế

Thế nhưng... Dù cho bọn họ dùng binh khí, hoặc pháp thuật nào đi chăng nữa...

Không ai có thể chiến thắng
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 844: Triều Tiên Thánh Tượng



Thời gian dần trôi qua.

Một phút.

Mười phút.

Hai mươi phút.

Người khiêu chiến càng ngày càng ít.

Tới giờ phút này, vẫn không có bất cứ kẻ nào có thể chiến thắng bóng người do

thủ ấn ngưng tụ thành.

Liễu Bình chỉ ở một bên quan sát, thỉnh thoảng toát ra tâm tình khác biệt.

Trong khi lang thang bên bờ sinh tử, tại vô số thế giới, mỗi khi mở mắt ra, hắn

đều liều mạng cố gắng, muốn chiến thắng Ác Mộng.

Hắn học được rất nhiều.

Trong rất nhiều lĩnh vực, hắn đều đứng tại đỉnh phong.

Thế nhưng tới đời cuối cùng khi vào trong Lục đạo Luân hồi, hắn cũng không

tìm ra phương pháp chiến thắng Ác Mộng.

Hiện tại.

Tất cả kỹ xảo chiến đấu đều ngưng tụ thành pháp ấn, mà tất cả pháp ấn lại tạo

thành một bộ Võ kinh.

Ánh sáng do thủ ẩn đầy trời tản ra càng ngày càng mạnh.

Có lẽ, tương lai có người có thể vượt qua bộ Võ kinh này? Chỉ hi vọng như thế.

Điều đó đại biểu cho loài người càng có nhiều hi vọng, mà không chỉ dựa vào

mỗi một mình mình.

Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.

Bỗng nhiên.

Thiết bị Hoàng Tuyền phát ra giọng nói dịu dàng: "Số lượng người khiêu chiến

về không"

"Võ Minh đã sáng lập."

"Xin hãy đặt tên cho bộ Võ kinh này."

Liễu Bình suy nghĩ một lát, nói: "Nó vốn có tên là 'Quy Tàng Tôi Thắng Võ

Cực kinh, chỉ cần đọc tụng tu luyện, là có thể dần dần thoát thai hoán cốt, bởi vì

nó gánh chịu hạt giống sức mạnh của Hồng Hoang và Lục đạo, kiêm cả võ đạo

trí tuệ cùng lực lượng của ta."

Thiết bị Hoàng Tuyền hớn hở nói: "Đã không còn tranh luận, bản vẽ kinh này

tới từ kết tinh công pháp qua nhiều đời của ngươi, đủ để chỉ dẫn chúng sinh tu

ể ể ắ ố

luyện, lại có thể dùng để lắng lại ảnh hưởng của hai loại sức mạnh đối với cơ

thể."

Vừa mới nói xong, trước mắt Liễu Bình hiện ra từng hàng chữ nhỏ:

[Chúc mừng.]

[Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực kinh' được được sáng tạo ra.]

[Trong tương lai, mọi chúng sinh sẽ nhận được lợi ích cực lớn từ bộ Võ kinh

này, sẽ không bị lực lượng Sinh Diệt của Lục Đạo tra tấn khổ sở.]

[Dùng những công đức này, ngươi có thể đạt được danh hiệu Thánh nhân]

[Danh hiệu: 'Mộ Quang chi Ủng của người đang hoàn thành một lần tiến hóa

siêu phàm thoát tục.]

[Ngươi đã mất đi danh hiệu này.]

[Ngươi thu được danh hiệu cấp Thánh nhân: Triều Tiên Thánh Tượng.]

[Thuyết minh: Ngươi là người đứng phía trước nhất trong thủy triều của thời

đại, thấy rõ tai nạn sắp tới và cũng là người đầu tiên tranh đấu, ngươi là người

dẫn đầu tất cả chúng sinh, người dẫn đường, người hướng dẫn, tượng Thánh,

bởi vì cố gắng của ngươi, sẽ có càng nhiều người đứng ra chiến đấu với Ác

Mộng hơn, tới tận khi bỏ mình mới thôi.]

[Hiệu quả: Tất cả chúng sinh đều cảm thấy thân thiết khi gặp ngươi.]

Tất cả chữ nhỏ lóe lên rồi biến mất.

Sách thể tự động mở ra, hai tấm thẻ bài bay ra ngoài, lơ lửng trước mắt Liễu

Bình.

Một tấm thẻ bài là "Ác Mộng chi Ủng - Huyết Khô Lâu", một tấm khác là "Trì

Hỏa Giả".

Huyết Khô Lâu là ngụy trang cần thiết để cho loài người có thể đi lại trong thế

giới tầng Ác Mộng, mà "Trì Hỏa Giả"

là bằng chứng khi tiến vào nơi ẩn giấu của Nhân tộc.

Huyết Khô Lâu ở trong thẻ bài nhìn tới hắn, kích động nói: "Ngươi thành công!

Ngươi có tư cách tiến vào nơi đó! Chúng ta mau trở về, đi tới thế giới tầng Ác

Mộng!"

Trong hư không bỗng truyền ra một giọng nói: "Không!"

Một bóng người mơ hồ hiện lên.

Liễu Bình nghe được giọng nói này, lập tức nghĩ tới.

Đây là Người ghi chép lịch sử mới! Huyết sắc Khô lâu liếc nhìn hắn ta, lớn

tiếng nói: "Người ghi chép lịch sử? Đoạn lịch sử này của hắn đã có thể cố định,

sau đó hắn hẳn nên đi theo chúng ta trở về..."

"Không được!"

Người ghi chép lịch sử ngắt lời nó.

"Tại sao lại không được?"

Huyết sắc Khô lâu hỏi.

"Bởi vì Chúa tể Ác Mộng sẽ chỉ bị lừa một lần mà thôi, nếu như hắn lại trở về,

đi về phía thời đại trong quá khứ, một khi lại bị Chúa tể Ác Mộng phát hiện, sẽ

không còn bất cứ cơ hội thoát khỏi nào cả."

Người ghi chép lịch sử nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Huyết sắc Khô lâu nóng nảy nói.

"Có một cách..."

Liễu Bình nói: "Ta có thể ngao du trong dòng sông thời gian."

"Không được, ngươi không thể lại ngao du thời gian, bởi vì ngoài Chúa tể Ác

Mộng ra, vị trang chủ trang viên thống ngự Kỳ Quỷ kia cũng đang tìm ngươi,

ánh mắt của tên đó đã chuyển tới dòng sông thời gian, một khi người xuất hiện,

tên đó sẽ phát hiện ra ngươi ngay lập tức."

Người ghi chép lịch sử nói.

"Nói như vậy, ta tạm thời không thể xuyên qua thời gian nữa rồi."

Liễu Bình nói.

Người ghi chép lịch sử dựng thẳng một ngón tay lên, nói: "Ngươi còn có một cơ

hội cuối cùng để xuyên qua, nó đã được chuẩn bị từ rất lâu khi trước rồi."

"Thời gian là khi nào?"

Liễu Bình hỏi.

"Ta biết người có một tấm thẻ "Tuần hành Ngày và Đêm', trên thực tế thì bên

trong tấm thẻ đó còn có một tấm thẻ bài khác, người cần phải phá hủy Tuần

hành Ngày và Đêm"

mới có thể đạt được tấm thẻ bài kia."

Người ghi chép lịch sử nói.

Liễu Bình liếc nhìn quyển sách thẻ của mình.

Tấm thẻ bài "Tuần hành Ngày và Đêm"

tự động nhảy ra.

Giọng nói của Chúa tể Thời Gian truyền ra từ trong đó: "Rất tốt, xem ra người

còn không chết, mà Người ghi chép lịch sử cũng ở đó, điều này nói rõ lịch sử

sáng tạo Võ kinh đã được cố định."

"Ta đã cố định mọi thứ rồi, không còn cách nào thay đổi nữa cả."

Người ghi chép lịch sử nói.

"Vậy thì bắt đầu đi, ta đã chuẩn bị một thời điểm an toàn... theo tình huống hiện

tại mà xét, nó là một đoạn thời gian an toàn duy nhất."

ể ề

Giọng nói của Chúa tể Thời Gian truyền ra từ trong thẻ bài.

"Đã xác định là một đoạn thời gian an toàn sao? Nhỡ may xảy ra sai lầm, mọi

cố gắng từ xưa tới nay đều trôi theo dòng nước đấy."

Lão đạo bỗng xen vào nói.

"Xác định là an toàn... hắn đã thấy được Thánh Linh, hiện tại cần làm nhất đó

chính là trở về thời điểm đó tìm tới Thánh Linh."

Chúa tể Thời Gian nói.

"Vậy thì tốt, nó đã phải trải qua thiên tân vạn khổ mới đi tới một bước này,

chúng ta cũng không giúp được gì nhiều, cũng đừng nên làm hỏng chuyện này."

Lão đạo thở phào một hơi.

"Yên tâm đi, ta đã xác nhận rất nhiều lần rồi."

Giọng nói của Chúa tể Thời Gian vang lên lần nữa.

Giọng điệu của hai người này rất quen thuộc mà, thậm chí giống như bạn cũ

vậy.

Nương theo tiếng nói của bọn họ, trên tấm thẻ bài "Tuần hành Ngày và Đêm"

bỗng có ngọn lửa bốc lên.

Cả tấm thẻ bài bị thiêu đốt sạch sẽ, lại có một tấm thẻ bài mới hiện ra.

Người ghi chép lịch sử cảm ứng được điều gì đó, lập tức thúc giục: "Liễu Bình,

ngươi có thể rời đi, phải nắm chặt thời gian, chậm thì sinh biến!"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Lão đạo hỏi.

"Có người đang sửa đổi một đoạn lịch sử khác, hắn phải rời đi ngay lập tức, sau

đó ta phải cố định toàn bộ đoạn lịch sử này lại, để tránh sinh biến số."

Người ghi chép lịch sử nói.

"Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!"

Huyết sắc Khô lâu thúc giục.

Liễu Bình cắn môi, quay đầu nhìn về phía lão đạo.

"Sư phụ... người biết đúng không?"

Hắn hỏi.

"Đương nhiên, ta chính là sư phụ của con mà, con đang trưởng thành, lão già ta

cũng đang liều mạng cố gắng đó... thực ra mỗi người đều đang liều mạng, bởi vì

kẻ địch quá mạnh mẽ."

Lão đạo nhếch miệng mỉm cười.

Liễu Bình hỏi: "Vậy thân phận của ngài là gì?"

Lão đạo nghiêm túc nói: "Tại thời điểm chia tay này, ta cũng không lừa con

nữa..."

ố ề ế

"Ta vốn là Cửu Thiên Huyền Cảm Đại Đế, bởi vì tâm niệm chúng sinh tại hạ

giới chịu nhiều đau khổ, cho nên dấn thân vào trần gian, trải qua vô số kiếp nạn,

tới bây giờ con đã thuận lợi hoàn thành Võ kinh, ta cũng công thành viên mãn,

chuẩn bị trở về Thiên Giới, từ đây chấp chưởng Thiên Cung, chẩn nhiếp Lục

đạo!"

Khóe miệng Liễu Bình giật nhẹ, lẩm bẩm: "Người lại nói dối..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back