Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 845: Con Rối Vong Hồn!



[Tuần hành Ngày và Đêm]

[Thẻ bài Kỳ Quỷ, thẻ bài tối thượng hệ thời gian (Duy nhất).]

[Thuyết minh: Với điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng tới những lịch sử

quan trongj, ngươi có thể tiêu hao lực lượng Kỳ Quỷ, làm cho một ngày nào đó'

trong lịch sử thế giới chân thật lại phát sinh một lần nữa, thay thế ngày nguyên

bản đó.]

[Thời gian cooldown: Một giờ.]

[Là quà tặng của Chúa tể Thời Gian]

Tất cả lời thuyết minh đều biến mất.

Chỉ vì tấm thẻ bài này đang cháy hừng hực, hóa thành tro tàn trước mặt mọi

người.

Khi nó bị đốt sạch, một tấm thẻ bài khác được giấu ở trong đó cũng bị lộ ra.

Đó là một tấm thẻ bài màu đen.

Cả tấm thẻ bài như bị bóng đêm phong ấn, không tiết lộ ra bất cứ sóng năng

lượng nào, cơ bản không nhìn ra có tác dụng gì.

"Đây chính là đoạn thời gian an toàn sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Đúng vậy, toàn bộ tuyến thời gian đều trở nên không an toàn, chỉ có đoạn thời

gian ẩn giấu trong tấm thẻ bài mới là thời gian an toàn duy nhất."

Giọng nói của Chúa tể Thời Gian truyền tới.

Liễu Bình quay đầu nhìn về phía đám người.

Thiết bị Hoàng Tuyền nói: "Hiệp ước Lục đạo không bị tuyến thời gian ảnh

hưởng, sau khi người trở về, ta sẽ tới liên lạc với người trong thời gian ngắn

nhất."

Người ghi chép lịch sử nói: "Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta chuẩn bị rời đi

cùng ngươi, rồi tới tầng Ác Mộng nói tin tức này cho những con người còn sống

nơi đó."

Liễu Bình gật đầu, hỏi nhỏ: "Sư phụ?".

"Đi thôi, con đã siêu phàm nhập thánh, chuyện về sau, sư phụ không thể giúp

được gì cho con nữa cả."

Lão đạo cười nói.

"Chúng ta sẽ còn gặp nhau chứ?"

Liễu Bình hỏi.



"Đương nhiên, ta chính là tiền nhân của Thiên Giới, sớm muộn cũng có ngày,

chúng ta sẽ kề vai chiến đấu lần nữa."

Lão đạo thận trọng nói.

Khí chất trên người Liễu Bình bỗng biến đổi, hung tợn nói: "Lão già ông cũng

đừng chết đi đấy, nếu không tới lúc đó ta còn phải báo thù cho lão nữa, phiền

chết mất."

"Ta chắc chắn sẽ không chết, thằng nhãi ranh, đi đi! Đi đi!"

Lão đạo trừng mắt nói.

Liễu Bình hừ lạnh, nắm chặt tấm thẻ bài màu đen kia.

Từ trong thẻ bài truyền tới giọng nói của Chúa tể Thời Gian: "Bởi vì khoảng

thời gian duy nhất này do ta tự mình tới ngăn dòng chảy thời gian, cho nên chỉ

có thể sử dụng một lần..."

"Ngươi cần bóp nát nó."

Liễu Bình theo lời bóp nát thẻ bài.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn:

[Ngươi kích hoạt thẻ bài bí mật trước mắt.]

[Khoảng thời gian nào đó bị thẻ bài phong ấn đang trở về dòng thời gian thuộc

về nó.]

[Ngươi sắp trở về dòng thời gian đó, xuyên vào trong dòng thời gian, quay lại

khoảnh khắc đó.]

[Bắt đầu!]

Tất cả chữ nhỏ lơ lửng bất động.

Ngay sau đó... Toàn bộ thế giới biến mất trước mắt Liễu Bình.

Hắn cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ từ trên tay truyền tới, kéo mạnh

hắn vào, xuyên thẳng qua sương mù thời gian vô cùng vô tận.

Cuồng phong gào thét.

Trong tiếng gió xen lẫn vô số tiếng thầm thì, từ bốn phương tám hướng bao phủ

tới, liên tục nhắc tới những sự kiện đang diễn ra trong tuyến thời gian này.

Liễu Bình quan sát bốn phía, chỉ thấy trong hư không, sương mù đậm đặc chồng

chất như núi, lơ lửng phía trên tuyến thời gian, giống như đang cố gắng che phủ

cái gì đó.

Giọng nói của Người ghi chép lịch sử vang lên: "Chú ý, ta đã tới khoảnh khắc

ngươi tại thế giới tầng Ác Mộng tiếp nhận khiêu chiến, ta phải rời đi."

"Chúng ta sẽ còn gặp lại sao?"

Liễu Bình hỏi.

"Vậy phải xem ngươi có thể sống sót hay không, bởi vì ngươi đã thay đổi quá

nhiều lịch sử, tới mức toàn bộ tuyến thời gian đang rung chuyển, biến ảo, thay



đổi không ngừng."

Người ghi chép lịch sử nói.

Một bóng hình mờ ảo xuất hiện sau lưng Liễu Bình, dần dần thoát khỏi quỹ đạo

mà hắn tiến lên, rơi xuống tuyến thời gian bên dưới.

Người ghi chép lịch sử! Hắn ta quay đầu liếc nhìn Liễu Bình, nói: "Bởi vì

khoảnh khắc đó còn trống rỗng, những chuyện người đã trải qua tại tuyến thời

gian đó cũng sẽ biến thành trống không... ngươi cần làm lại một lần nữa."

"Bảo trọng!"

Nói xong, hắn ta lọt vào sương mù phía dưới, nhanh chóng biến mất không thấy

gì nữa.

Người ghi chép lịch sử vừa rời đi, trước mắt Liễu Bình lập tức toát ra từng hàng

chữ nhỏ:

[Những chuyện mà người đã làm trong quá khứ, sẽ chờ đợi người trong khoảng

thời gian trống tại tương lai.]

Trên thân Liễu Bình bỗng xuất hiện một bản sách thẻ... Con Rối Vong Hồn!

Sách thể tự động mở ra, từng tấm thẻ bài bên trong tung bay trong gió, hạ xuống

từng tuyến thời gian khác biệt.

Liễu Bình vội vã tóm chặt sách thẻ rồi xem xét, lại thấy bên trong chỉ còn một

vài tấm thẻ mà thôi.

"Tại sao đều rời đi hết rồi?"

Hắn không nhịn được mà hỏi.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Bởi vì người thay đổi lịch sử, cho nên vận mệnh của bọn họ cũng đã thay đổi,

bọn họ sẽ trở lại trong tương lai.]

[Chỉ có một vài thẻ bài mới có thể theo bên cạnh ngươi.]

Liễu Bình nhìn hai tấm thẻ bài ghi chú "tử vong"

mà thở dài một hơi.

Đây là hai vị thành viên trong đoàn đội chiến đấu, Tinh Thần và Bạch Lang.

Nếu như mọi thứ đều phải đặt lại (reset), như vậy những chuyện mà mình đã

làm còn ý nghĩa gì sao? Không! Bởi vì khi trước đã làm những thứ đó, chính

mình mới có thể thay đổi vận mệnh của mọi người, làm cho tất cả mọi người

đều có được cơ hội làm lại duy nhất này.

Lần này... Sẽ có điều gì khác biệt sao? Liễu Bình nắm chặt nắm đấm, bỗng quát

lên: "Tới đi!"

Sương mù như núi phóng lên tận trời, bao phủ hắn vào bên trong, biến mất

trong hắc ám hư vô, không thấy gì nữa.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 846: Giết hơi nhanh...



Bóng đêm.

Bóng đêm bao phủ mọi thứ.

Trong khu mộ địa mênh mông vô bờ, có một doanh trại đơn sơ.

Bốn phía yên tĩnh im ắng.

Trong lều trại, máu tươi từ kẻ bị thương chảy xuôi xuống, thuận mép giường rơi

tí tách xuống mặt đất.

Từng hàng chữ nhỏ lơ lửng giữa hư không:

[Kẻ truy lùng sắp tới.]

[Lặp lại lần nữa, Kẻ truy lùng sắp tới.]

[Thời gian còn lại.]

[01: 22]

[01: 21]

[01: 20]

[...]

Thời gian dần dần trôi qua.

Bỗng nhiên.

Những giọt máu tươi đang chảy xuống bỗng quay trở lại vết thương của các tu

sĩ.

Mọi thứ đều chảy ngược lại.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ cũng đảo ngược.

Mấy giây sau, những dòng chữ nhỏ này lại nổi lên:

[Kẻ truy lùng sắp tới..

[Lặp lại lần nữa, Kẻ truy lùng sắp tới.]

[Thời gian còn lại.]

[01: 22]

[01: 21]

[01: 20]

[...]

Liễu Bình bỗng mở mắt ra.

Hắn phát hiện mình đang đứng trong Vĩnh Dạ hắc ám, trên mặt đất lại có từng

hàng bia mộ sắp xếp rất chỉnh tề, kéo dài tới tận cùng của thế giới.

Thị lực đã khôi phục.

Không chỉ thị lực, ngay cả nơi cụt tay cũng đã mọc ra cánh tay mới.

Tuổi của mình từ năm tuổi biến thành mười chín tuổi.

Thân thể khỏe mạnh, kinh mạch thông suốt, linh lực hơi ít, trình độ vào khoảng

Luyện Khí đỉnh phong.

Một giọng nói bỗng vang lên: "Đạo hữu, thương thế của ngươi sao rồi?"

Liễu Bình quay đầu nhìn về một bên, thấy được một người tu hành đang sử

dụng pháp quyết, điều khiển từng bộ thi thể rơi vào trong quan tài, sau đó đắp

nắp quan tài lên, đưa vào trong bùn đất để quan tài dần dần chìm xuống lòng

đất.

Người mai táng.

Hóa ra là đoạn thời gian này sao... Như vậy, tiếp xuống rất rõ ràng, Kẻ truy lùng

sắp tới.

Quả nhiên.

Liễu Bình đang ngẫm nghĩ, người tu hành kia đã thu hồi pháp quyết, cười nói:

"Đạo hữu, ngươi hãy nghỉ ngơi tại đây một lát, ta muốn đi gặp cấp trên."

"Được."

Liễu Bình nói.

"Ta cũng sẽ bẩm báo chuyện của người lên cấp trên, chắc hẳn sẽ có sắp xếp

tương ứng nhanh thôi, ngươi hãy kiên nhẫn chờ đợi một lát, chú ý an toàn."

Hắn ta rời đi.

•••"Ã n,, Liễu Bình lại nằm trên cáng cứu thương một lần nữa.

Trong mộ địa yên tĩnh lại.

Chỉ có thời gian đang không ngừng trôi qua.

[00: 04]

[00: 03]

[00: 02]

[00: 01]

[Kẻ truy lùng đã tới.]

[Bắt đầu viết lại lịch sử, xin hãy nghiêm túc đối mặt với cơ hội duy nhất này.]

Chữ nhỏ lấp lóe, nhanh chóng nhập vào trong hư không.

Khóe miệng Liễu Bình vểnh lên.

Một giây sau.

Bịch... bịch... bịch... Từng tiếng bước chân truyền tới từ phía sau.

Một người tu hành vạm vỡ vén rèm lên, đi từ trong lều trại ra ngoài.

"Tại sao lại là nơi này? Những tên phụ trách trị liệu kia quá vô trách nhiệm đi,

rõ ràng ta chỉ bị hôn mê mà thôi, tại sao lại ném ta tới nơi Loạn Táng chứ?"

Người tu hành võ đạo tức giận nói.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

"Đạo hữu, ngươi cũng bị ném tới nơi này sao?"

Người tu hành võ đạo hỏi.

"Đúng vậy."

Liễu Bình trả lời.

"Ta tên là Vương Thành, đệ tử Lỗ Vân môn."

Người tu hành võ đạo ôm quyền nói.

"Ta là Liễu Bình."

"Liễu Bình?"

"Đúng, lần này ta tới đây, thật sự là không mang theo nhiều linh thạch lắm,

cũng không biết nó ra sao nữa, tự nhiên biến mất."

"Ngươi đang nói gì vậy?"

"Ta đang nói... ta có một món quà nhỏ muốn tặng cho ngươi."

"Cho ta?"

"Đúng, ta đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, hiện tại thật vất vả mới trở về

nơi đây, thấy được người một lần nữa... ta thật muốn tặng người một phần quà

nhỏ."

Liễu Bình mỉm cười rất ấm áp, chân thành và lịch sự.

Nếu như lão đạo hoặc Người ghi chép lịch sử còn ở nơi đây, chắc chắn sẽ phát

hiện, thực ra hiện tại hắn đang bị một loại trong hai hạt giống sức mạnh ảnh

hưởng tới tính cách của mình, cho nên mới có những hành động như vậy.

Võ tu cảm thấy rất bối rối, ôm quyền nói: "Liễu đạo hữu, ngươi cũng quá khách

sáo đi."

"Không sao không sao, gặp lại tức có duyên, xin hãy nhận lấy nó đi."

Liễu Bình ôm quyền thi lễ, lúc này mới chuyển động chiếc nhẫn Kinh Các trên

tay.

Dị biến xuất hiện... Một ngọn núi nguy nga vàng lóng lánh bỗng xuất hiện.

Đây là một ngọn núi được cấu tạo hoàn toàn bởi vàng thỏi! Âm! Núi vàng từ

trời rơi xuống, va chạm mãnh liệt với mặt đất, làm cho bụi bặm bay lên tận trời.

Vương Thành không kịp phản ứng đã bị ép tại dưới núi.

Mấy giây sau... Liễu Bình lại chuyển động chiếc nhẫn.

Núi vàng bỗng biến mất.

Liễu Bình tùy ý sử dụng pháp quyết.

ể ỗ

Thi thể Vương Thành bay lên, nhẹ nhàng rơi vào trong quan tài gỗ.

Vương Thành đã tắt thở từ lâu, thế nhưng đôi mắt vẫn không cam tâm mà mở

to.

Có vẻ như tới tận khi chết mất, hắn ta vẫn không thể nào tin nổi, mình còn chưa

kịp nói thêm mấy câu đã bị một ngọn núi vàng đè chết tại nơi này.

Quan tài khép lại, chậm rãi bị vùi xuống lòng đất.

Liễu Bình ngẩng đầu, nhìn về khung trời Vĩnh Dạ đen nhánh, nhỏ giọng lẩm

bẩm: "Các vị, đã chờ lâu rồi."

"Giết hơi nhanh..."

Liễu Bình cảm nhận lực lượng trong cơ thể, chỉ cảm thấy thực lực Luyện Khí

đỉnh phong vẫn không đủ để sử dụng.

Thế nhưng... Hiện tại cũng không phải là lúc để tu hành.

Quá nhiều chuyện còn chờ mình đi làm, nếu như giờ phút này dùng để tu hành,

vậy thì cần phải trì hoãn chuyện kế tiếp.

Làm sao bây giờ? Liễu Bình mở sách thẻ ra lật đi lật lại.

Vẫn chỉ còn lại hai tấm thẻ bài tử vong.

Nếu như hiện tại chiến đấu với người khác, hoàn toàn không thể trông cậy vào

được mà.

Hắn thở dài, nói: "Lilith, người cảm thấy thế nào?"

Giọng nói của Lilith truyền tới từ trên đầu hắn: "Ta đã choáng, hoàn toàn không

biết hiện tại là đoạn thời gian nào cả."

Liễu Bình ho nhẹ, giải thích: "Đơn giản mà nói, đoạn thời gian này mới là khởi

điểm của mọi việc, ta gặp Andrea và Triệu Thiền Y ở nơi đây..."

Hắn giải thích giản lược một lần.

"Nếu hiện tại đã không còn lực lượng nào khác, vậy thì dùng lực lượng thẻ bài

đi, dù sao người vẫn còn có ta, điều này chứng minh người vẫn là một thẻ bài

sư."

Lilith đề nghị.

"Ngươi nói đúng."

Liễu Bình vỗ tay, nói.

"Hiện tại ngươi còn không có chức nghiệp, hoàn toàn có thể thử rút ngẫu nhiên,

tranh thủ thời gian hấp dẫn một tấm thẻ chức nghiệp từ trong lực lượng Vĩnh Dạ

để sử dụng đi."

Lilith lại nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 847: Đại lão giáng lâm



Liễu Bình đang định đưa tay rút bài, bỗng nhiên có từng tiếng sột soạt truyền tới

từ nơi mộ địa phía xa.

Hắn chậm rãi quay đầu nhìn tới.

Cách nơi này không xa.

Vương Thành bò ra từ trong lòng đất, bùn đất lẫn quan tài đã chôn hắn ta đều bị

đẩy qua một bên.

Liễu Bình run lên, bỗng nhiên phản ứng lại.

Lần này.

Mình không nói thêm gì với Vương Thành, đè chết hắn ta ngay lập tức.

Hắn ta chết nhanh hơn lần trước, cho nên thời gian phục sinh cũng nhanh hơn

nhiều lần trước.

"Thú vị..."

Liễu Bình lẩm bẩm.

Vương Thành vỗ nhẹ bùn đất trên người đi, bước về phía Liễu Bình, nói với

giọng trầm thấp: "Là ngươi giết Vương Thành sao?"

Liễu Bình lộ ra nụ cười lịch sự, gật đầu nói: "Không sai, là ta, dù sao mục đích

của ta khi tới nơi này, chính là lấy giết chóc làm niềm vui mà."

Hắn vừa nói, vừa đặt lên danh hiệu Thánh nhân mà mình vừa nhận được.

Triều Tiên Thánh Tượng! Danh hiệu cấp Thánh nhân này nghe nói có thể làm

cho tất cả chúng sinh xuất hiện cảm giác thân thiết.

Cũng không biết hiệu quả thật sự của nó là gì.

Vương Thành quan sát hắn, sát ý trên người dần dần thu hồi, vẻ mặt trở nên

kính cẩn.

"Xin hỏi... ngài giết hắn ta như thế nào?"

Vương Thành cẩn thận hỏi lại.

"Ta dùng tiền đè chết hắn ta, có phải là rất thú vị hay không?"

Liễu Bình cười hỏi.

"Bao nhiêu tiền?"

Vương Thành hỏi.

"Một ngọn núi vàng."

Liễu Bình nói.

Vương Thành lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ý ễ ổ ấ ể

Ý nghĩ Liễu Bình thay đổi rất nhanh, cũng hiểu được tại sao thái độ Vương

Thành lại thay đổi như vậy.

Bọn họ tưởng mình là một đại lão nào đó.

Cũng đúng.

Nếu như không phải đại lão tới đây vui chơi, người tu hành bình thường làm gì

có nhiều tiền trên người tới vậy cơ chứ? Linh thạch đều bị Nữ sĩ Thống Khổ lấy

đi gần hết, chỉ còn lại một chút ít cuối cùng, miễn cưỡng lắm mới có thể duy trì

sự lưu thông giữa các tu hành giả trong vở kịch.

Vương Thành hơi khom lưng, nói với giọng kính cẩn: "Đại nhân, theo lý thuyết,

ta không nên quấy nhiễu sự hào hứng của ngài, thế nhưng ngài ra tay lại quá

hào phóng... cho nên ta không thể không hỏi một câu, số tiền này ngài muốn

quyên tặng cho cả bộ ngành duy trì Vở kịch? Hay là khen thưởng cho diễn viên

Vương Thành?"

Liễu Bình chắp hai tay, mỉm cười nói: "Các ngươi cũng không dễ dàng gì cho

cam, phải duy trì cả bộ kịch bản lớn như thế..."

"Thôi được, thưởng cho các ngươi đi."

Hắn vung tay lên.

Một ngọn núi vàng rơi xuống trước mặt Vương Thành.

Vương Thành chỉ liếc nhìn, cũng đã biết được cả ngọn núi này đều do vàng

ròng tạo thành.

Quả nhiên... Đây đúng là một vị đại lão.

Hắn chỉ đứng tại nơi đó, khí độ trên người cũng làm cho người ta mê say.

Ma quỷ bình thường không làm được tới mức này.

Xem ra hắn đã ẩn giấu thân phận, tới Vở kịch Hắc Ám này đóng vai một tu

hành giả, thể nghiệm niềm vui cosplay! Nữ sĩ Thống Khổ cũng đã nói, nếu như

có đại lão từ Luyện Ngục tới đây vui chơi, nghiêm cấm sản sinh bất cứ mâu

thuẫn nào.

Nếu như đối phương chịu chi tiền, vậy thì càng cần tiếp đãi thật tốt.

Vương Thành bước tới mấy bước, đặt tay trên núi vàng dùng sức thu hồi.

Cả ngọn núi vàng biến mất không thấy gì nữa.

Hắn cúi người chín mươi độ, nói: "Cám ơn ngài đã tài trợ, ta đại biểu toàn thể

thành viên khai phát Vở kịch Hắc Ám gửi tới ngài lời cảm ơn sâu sắc nhất."

"Không cần."

Liễu Bình nói.

Lực lượng trên người hắn chuyển đổi, bỗng nhiên toàn thân tản ra một luồng

sáng đen.

Hạt giống sức mạnh phong ấn Lục đạo! Một luồng sương mù đen không thể ức

chế tản ra từ trên người hắn, làm cho Vương Thành ở một bên không khỏi run



rẩy.

Thần sắc Liễu Bình dần dần trở nên hung ác, vỗ vai hắn ta, nói: "Các ngươi cầm

tiền của ta, có phải là nên cung cấp cho ta một vài đồ chơi thú vị hay không?"

Lực lượng như vậy! Hoàn toàn chưa từng nghe nói qua! Những tu hành giả kia

hoàn toàn không có khả năng có lực lượng kh*ng b* như vậy! Thế nhưng vẫn

còn cần xác nhận lần cuối...

"Đại nhân yên tâm, thực ra chúng ta cũng đã chuẩn bị trước cho ngài rồi."

Vương Thành tiện tay rút tới, lập tức rút ra một quyển sách thẻ thật dày từ trong

hư không.

"Xin mời đại nhân xem xét, nơi này đều là chức nghiệp ẩn, tự mang thân phận

tương ứng, ngài có thể tùy ý lựa chọn, có thể cosplay bất cứ nhân vật nào ngài

muốn trong Vở kịch Hắc Ám này."

Vương Thành quỳ một chân trên đất, hai tay dâng sách thẻ lên, mở nó ra trước

mặt Liễu Bình.

Từng tấm thẻ chức nghiệp sắp xếp chỉnh tề tại nơi đó, tản ra sóng năng lượng

cũng không giống nhau.

Lần này, Liễu Bình thật sự là bất ngờ.

Nhớ ngày đó khi mình tiến vào thị trấn nhỏ, mình được lựa chọn một trong mấy

cái chức nghiệp nhỉ? Có vẻ như là Giám sát quặng mỏ, Người gác đêm, Trấn vệ

binh.

Lại nhìn về phía những thẻ bài chức nghiệp tự mang thân phận tại trước mặt

này.

Vua vùng hoang dã, Chưởng môn Tiêu Tương phái, Kiếm Thánh, Quốc vương

Hầm Động, Thánh Giả (Khách mời), Trấn trưởng Ám Vụ trấn,... Rất nhiều chức

nghiệp, mỗi một chức nghiệp đều không đơn giản.

Ánh mắt Liễu Bình rơi vào trên tấm thẻ bài "Thánh Giả (khách mời)".

Hắn cũng hiểu ý định của tấm thẻ bài này.

Thánh giá là người làm việc cho Nữ sĩ Thống Khổ, chuyên môn thống lĩnh một

phương trong thế giới Tu Hành, cuối cùng còn phải định kỳ nộp lên linh hồn tu

sĩ xuất sắc cho Nữ sĩ Thống Khổ.

Mình là người ngoài tới nơi đây vui chơi, đương nhiên chỉ là chơi đùa, mà sẽ

không phải làm bất cứ chuyện gì cho Nữ sĩ Thống Khổ cả.

Như vậy...

"Ta chọn tấm thẻ bài này là được."

Liễu Bình chỉ vào một tấm thẻ bài, nói.

"Ngài xác định chứ? Nếu như chơi không vui, có thể thay đổi bất cứ khi nào."

Vương Thành nói.

Hắn ta đưa tấm thẻ bài kia cho Liễu Bình.

ễ ắ

Liễu Bình nhận thẻ bài, lắc nhẹ, chỉ nghe "bụi"

một tiếng, thẻ bài biến mất.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:

[Người sử dụng thẻ thân phận: 0 [Chưởng môn Tiêu Tương phái.]

[Sử dụng tấm thẻ bài này, người tự động trở thành chưởng môn một trong bảy

đại môn phái, có được quyền nói chuyện cực cao trong thế giới tu hành này.]

[Thân phận này có thể kiểm soát toàn bộ Tiêu Tương phái.]

Trên thân Liễu Bình xuất hiện một bộ đạo bào màu xanh, phía sau có một cây

phất trần, trên tay có một trận bàn bát quái.

Con ngươi Vương Thành co rút lại.

Phải biết rằng tấm thẻ bài này là do pháp tắc thế giới Tu Hành 'đột sinh' mà

thành, độ khó càng cao hơn thẻ bài bình thường rất nhiều.

Bình thường tới nói, cần phải tiêu tốn rất nhiều tâm sức, đạt được sự tán thành

của phần lớn tu hành giả thế giới Tu Hành, mới có thể sử dụng tấm thẻ bài này.

Thế mà thiếu niên này sử dựng thẳng tấm thẻ bài, cũng đã thành công! Đại lão!

Quả nhiên là đại lão!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 848: Cám ơn hai vị



Liễu Bình cũng đang xem xét trang phục của mình, lại liếc nhìn từng dòng nhắc

nhở trong hư không, cũng cảm thấy hết sức hài lòng.

Hắn thu hồi thẻ bài, trang phục trên người lập tức biến mất.

"Rất tốt, thưởng cho ngươi."

Âm! Một tiếng vang trầm xuất hiện.

Vương Thành thấy được bên chân mình có một khối gạch vàng xuất hiện.

Đại boss hào phóng!

Không...

Đại lão không chỉ có thực lực, phong cách làm việc cũng thật hào phóng! Ý

nghĩ trong đầu hắn ta xuất hiện, rút một tấm thẻ bài đưa tới, cúi đầu khom lưng

nói: "Vở kịch Hắc Ám thế giới Tu Hành này đang trong giai đoạn hoàn thiện,

ngài có thể liên lạc với ta bất cứ khi nào thông qua tấm thẻ bài này, ta sẽ cung

cấp các dịch vụ tốt nhất cho ngài."

"Được, hiện tại lui ra đi, không nên quấy rầy sự hào hùng của ta."

Liễu Bình nói.

"Rõ!"

Vương Thành tìm một chiếc quan tài rỗng, tự mình nằm vào, thuận tay đậy kín

nắp quan tài.

"Mong ngài chơi vui vẻ."

Từ trong quan tài truyền ra giọng nói kính cẩn của tên kia.

Vừa nói xong.

Quan tài chậm rãi chìm vào trong lòng đất.

Liễu Bình đứng im tại chỗ suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Đúng vậy, mình còn cần phải hành động dựa theo quỹ tích hành động ban đầu

của mình.

Bởi vì chỉ khi làm vậy, mới có thể gặp gỡ Andrea! Cô bé đã thức tỉnh ký ức

Thánh Linh.

Co bé là nhân tố quyết định trong cuộc đối kháng Ác Mộng! Liễu Bình vội vã

tiến lên dậm chân, hô: "Vương Thành, cút ra đây."

Bùn đất rung động.

Quan tài lại xuất hiện lần nữa.

Vương Thành mở nắp quan tài ra, ngồi dậy, khó hiểu hỏi: "Đại nhân, làm sao

vậy?"

"Không đúng... ta cần loại kịch bản như thế này..."



Liễu Bình vừa khoa tay vừa nói.

Vương Thành nghe thì gật đầu liên tục.

Vị đại lão này đúng là yêu thích sáng lập kịch bản mà, kịch bản mà vị đại lão

này muốn đúng là khá có cảm giác nghẹt thở.

"Được, ta sẽ tự mình diễn cùng đại nhân một lần."

Hắn ta lại nằm xuống, để quan tài dần dần chìm xuống đất.

Một giây.

Hai giây.

Vô số cánh tay xếp thành hàng, lấp kín mỗi một khối đất, kéo dài tới cuối tầm

mắt.

"Rất tốt, hiện tại tới lượt ta nói chuyện."

Liễu Bình ấp ủ cảm xúc, bỗng nói: "Đừng mơ bắt được ta!"

Hắn rút trường đao ra, múa đến kín không kẽ hở, ngay lập tức chặt đứt toàn bộ

cánh tay vươn về phía hắn.

Bỗng nhiên, một ánh kiếm lạnh lẽo từ phương xa mà tới.

Tất cả cánh tay đang nắm chặt Liễu Bình đều bị chém bay ra ngoài.

Hai bóng người rơi xuống.

Là tu sĩ thủ mộ!

"Dẫn hắn trốn đi, để ta ngăn cản tên này."

Tu sĩ Kim Đan cầm trường kiếm nói.

Tên tu sĩ Luyện Khí xông lên, kéo Liễu Bình chạy ra ngoài mộ địa này.

Liễu Bình đẩy nắp quan tài ra đi tới, thuận tiện vỗ nhẹ bụi đất trên người.

Hắn giơ tay lên quan sát tấm phù màu đen trên tay.

Khi thoát khỏi mộ địa, tên tu sĩ kia nhét tấm phù lục này vào trong tay mình.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên hư không:

[Ngươi thu được tín vật của thời không ẩn tàng: Ký Linh phù.]

[Ngươi biết đây là thứ gì, bản Danh Sách cũng không nói nhiều.]

Khóe miệng Liễu Bình giật nhẹ.

Đúng vậy, tự mình biết được công dụng của thứ này là như thế nào.

Nếu như mình lại thu được nó một lần nữa, như vậy xem ra vẫn giống như trước

đây... Chỉ cần hành động dựa theo kịch bản ban đầu, sẽ phát động những sự kiện

tương ứng.

Liễu Bình quan sát bốn phía.

Quả nhiên, nơi này là một hang động dưới lòng đất.

ế ấ ắ

Từng chiếc quan tài bị chôn trong đất bùn, hoặc khảm trên vách đá, sắp hàng lít

nha lít nhít, kéo dài tới tận phương xa, cuối cùng bị sương mù che phủ, không

thể nhìn thấy điểm cuối cùng.

"Ta nhớ rằng..."

"Có vẻ hiện tại nên thu hoạch được năng lực hệ biểu diễn kia đi."

"Này, Danh Sách, ra làm việc đi."

Liễu Bình nói với hư không.

Ngay sau đó... Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:

[Đã trải qua nhiều sự kiện, biết được vô số bí ẩn, nhìn trộm toàn bộ bí mật một

cách rõ ràng và mạch lạc trên tuyến thời gian, điểm diễn mà người đạt được đã

vượt xa khỏi dự tính.]

[Hiện tại người đã không thể lại đóng vai Một Người Không Có Phần Diễn'

được nữa.]

[Căn cứ điểm cống hiến và điểm diễn của ngươi, ngươi thu hoạch được năng

lực hệ biểu diễn cấp bậc Kỳ Quỷ:]

[Đặc Hiệu Sư.]

[Thuyết minh: Người có thể phóng ra ảo ảnh một loại lực lượng, cảnh tượng,

hiệu quả nào đó mà người đã từng thấy được.]

[Thuyết minh lần nữa.

Mặc dù là ảo ảnh, thế nhưng trong giác quan của bất cứ tồn tại nào, nó đều

giống y như thật.]

Tất cả chữ nhỏ thu hồi lại.

Liễu Bình lộ ra vẻ hài lòng.

Hiện tại mình chỉ là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí, nếu như không có bất cứ năng

lực nào, thật đúng là không dễ bắt nạt lừa gạt... à nhầm, thật đúng là không dễ

ứng đối những tồn tại khó giải quyết kia.

Hắn tự nhủ: "Để ta nhớ lại xem, lần trước là ở nơi nào nhỉ?"

Dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh đi ngang qua vô số quan tài gỗ, rất nhanh,

tấm phù màu đen thả ra lực lượng cảm ứng rất nhỏ.

Liễu Bình tìm được quan tài đặc biệt kia.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:

[Hoàn cảnh đặc biệt đã tương hợp.]

[Mỏ neo thời không được xác định.]

[Ký Linh phù bắt đầu kích hoạt.]

[Ngươi có thể dựa vào lực lượng của Ký Linh phù, lập tức tiến vào thời không

ấn tượng ứng.]

Vù...

ễ ế ấ ỗ

Liễu Bình biến mất tại chỗ.

Bước theo con đường âm u ẩm ướt, phía trước có một hang động xuất hiện.

Hai bên hang động có tu sĩ trông chừng.

Lần này mình lại không có linh thạch... Thế nhưng có một tấm thẻ thân phận.

Liễu Bình ném thẻ bài ra ngoài, sau khi một tiếng vang nhỏ xuất hiện, thẻ bài

lập tức biến mất.

Một bộ đạo bào xanh lam lập tức xuất hiện trên người Liễu Bình.

Hắn một tay cầm phất trần, một tay khác thì thắt Bát Quái bàn ở bên hông, rồi

mới đi về phía trước.

Hai tên tu hành giả canh giữ cửa động thấy hắn xuất hiện, lập tức cảm thấy kinh

hãi.

"Liễu chưởng môn Tiêu Tương phái tới rồi!"

"Vậy mà hắn tự mình tới đây, chẳng lẽ có chuyện lớn gì đã xảy ra sao?"

Hai người liếc nhìn nhau, cùng hành lễ nói: "Chào ngài, Liễu chưởng môn."

Liễu Bình gật đầu, hỏi: "Mọi thứ đều tốt chứ?"

Một người tu sĩ nghiêng người, đưa tay mời nói: "Nơi này coi như an toàn, mời

Chưởng môn qua bên này."

"Không cần, ta muốn đi nơi ẩn nấp của các tu sĩ cấp thấp để nhìn xem."

Liễu Bình nói.

"Được, mời ngài đi bên này."

Liễu Bình thuận theo phương hướng hai người chỉ mà nhìn tới, trên vách đá

bỗng vặn vẹo, hư không tách ra một vết rách, lộ ra cảnh tượng bên trong.

Chính là nơi khi trước hắn tránh né.

"Cám ơn hai vị."

"Không dám nhận, Liễu chưởng môn, mời ngài."

"Mời."

Liễu Bình chắp tay với hai người, tiến vào lỗ hổng kia.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 849: Thu người!



Vừa tiến vào, lại thấy trên đài đá có mấy đống lửa đang cháy hừng hực.

Năm ba tu sĩ tụ tập với nhau quanh một đống lửa.

Khi Liễu Bình xuất hiện, có rất nhiều thần niệm quét về phía hắn.

Thế nhưng ngay sau đó... Tất cả mọi người đều đứng dậy.

"Kính chào Chưởng môn Tiêu Tương phái!"

Mọi người cùng hành lễ, nói với giọng kính cẩn.

Liễu Bình gật đầu với vẻ hài lòng, chắp tay nói: "Các vị vất vả."

Ánh mắt hắn quét qua, nhanh chóng phát hiện một cô gái gần một đống lửa.

Triệu Thiền Y.

Lúc này, Triệu Thiền Y nhếch miệng, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Phát hiện Liễu Bình đang nhìn nàng, nàng cũng truyền âm hỏi: "Ma Chủ?"

"Đúng là ta, đừng lên tiếng."

"Thật là ngươi?"

"Không phải người vẫn muốn học Hư Thần trảm sao? Lần này ta sẽ chuyên

môn dạy nó cho ngươi."

"Thật đúng là người à! Thế nhưng tu vi của ngươi là sao vậy?"

Liễu Bình hơi giật mình, lập tức phản ứng lại.

Đúng là Vương Thành đã giúp mình có được thân phận Chưởng môn của Tiêu

Tương phái.

Thế nhưng thực lực của mình chỉ là Luyện Khí kỳ.

Vương Thành cho rằng mình là đại lão trong Luyện Ngục, tu vi có thể thay đổi

theo ý thích, cho nên cũng không để ý tới chuyện này.

Thế nhưng mình thật sự chỉ là Luyện Khí mà thôi! Tu vi như vậy, nói gì đi nữa

cũng không đủ để làm Chưởng môn của bảy đại môn phái.

Như vậy... Liễu Bình lập tức hỏi: "Tu vi hiện tại của Chưởng môn bảy đại môn

phái là gì?"

"Cảnh giới Thần Chiếu!"

Triệu Thiền Y trả lời.

Tâm niệm Liễu Bình hơi động, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:

[Ngươi kích hoạt năng lực cấp bậc Kỳ Quỷ: Đặc Hiệu sư.]

[Ngươi đã thay đổi sóng linh lực trên người, làm cho nó duy trì tại cảnh giới

Thần Chiếu.]

ễ ố ấ

Sau khi làm xong chuyện này, Liễu Bình quan sát bốn phía, đúng là trông thấy

nét nghi ngờ trên mặt không ít người tu hành dần dần biến mất.

Lúc này, từ cổng truyền tới một trận ồn ào.

Một người tu hành máu me khắp người được bảy tám đồng đội dẫn đi vào...

giống như lần trước vậy.

"Lê lang... chàng đã chết một lần rồi?"

Một nữ tu tiến lên một bước, nắm chặt tay người nam tu sĩ kia, nói.

Nam tu sĩ giơ tay lên, chậm rãi nắm chặt, đờ đẫn nói: "Đúng vậy, vừa rồi ta đã

chết, hiện tại là ta sau khi phục sinh."

Bọn họ nói chuyện một lúc.

Nam tu sĩ lấy một tấm bùa chú từ trong ngực ra, ném nó ra ngoài.

"Thánh Thú chi Linh, hiển hiện!"

Hắn ta quát khẽ.

Tấm phù lóe lên, lập tức hóa thành một cánh cửa đen có thể nuốt cả ánh sáng.

Ngay sau đó... Một khuôn mặt tái nhợt hiện lên trong cánh cửa đen, nhìn về

phía nam tu sĩ.

Khuôn mặt phát ra âm thanh khàn khàn: "Một kẻ phục sinh... ngươi muốn được

Thánh giả che chở, muốn tránh khỏi việc bị quái vật chiếm lấy cơ thể sao?"

Nam tu sĩ ôm quyền nói: "Đúng là như thế, còn nhờ Thánh sứ tiếp dẫn."

Khuôn mặt kia không nói gì nữa, nhẹ nhàng nhảy tới, cả cánh cửa đen kịt hóa

thành áo choàng khoác lên người nó.

Nó rơi xuống mặt đất, quan sát cảnh tượng bốn phía.

"Chưởng môn Tiêu Tương phái cũng ở nơi này à, thật đúng là có duyên!"

Thánh sứ không để ý tới người khác, đi tới trước mặt Liễu Bình, thi lễ.

Nó truyền âm hỏi: "Đại nhân, ngài chơi vui vẻ chứ?"

Liễu Bình cũng truyền âm nói: "Lúc này mới vừa tới, cảm giác vẫn rất thú vị...

người đi mau đi, không cần để ý tới ta."

"Vâng, nếu như đại nhân còn có nhu cầu gì, có thể tìm ta bất cứ khi nào."

"Được."

Hai người nói xong.

Thánh sứ lấy một viên ngọc giản từ trong ngực ra, cung kính đưa cho Liễu

Bình, nói: "Thánh giá mới Liễu chưởng môn nếu có rảnh thì đi gặp mặt một

lần."

"Không dám, Thánh giá quá khách sáo, tối nay ta sẽ đi thăm hắn ta một lần."

Liễu Bình nhận ngọc giản, đưa thần niệm vào trong, lại thấy được bên trong có

một địa chỉ.

ễ ầ ồ

Thánh sứ lại thi lễ lần nữa, rồi đi chúc phúc các tu sĩ còn lại.

Nó cố gắng tạo nên một bầu không khí thần thánh mà trang nghiêm, để cho vị

đại lão Liễu Bình đứng ngoài cuộc này cảm thấy tất cả đều giống như thật.

Thế nhưng Liễu Bình lại không chú ý tới nó.

Liễu Bình xoay người, liếc nhìn về phía Triệu Thiền Y.

Hiện tại con mèo này vẫn rất thảm, hình như chỉ còn lại nửa cái mạng.

Cứ phải thu nàng trước đi, tránh để nàng gặp phải điều bất trắc gì.

Hắn hạ quyết tâm, mỉm cười đi tới trước mặt Triệu Thiền Y, chắp tay nói: "Vị

tiểu hữu này, ta thấy toàn thân ngươi linh quang sáng sủa, có vẻ như tương hợp

với đạo thuật Tiêu Tương ta, ngươi có nguyện ý gia nhập môn phái của ta hay

không?"

Triệu Thiền Y lộ ra vẻ mừng như điên, nói với giọng vui vẻ: "Tiểu nữ đương

nhiên nguyện ý."

"Ừm, vị đạo hữu này là..."

Liễu Bình chỉ chỉ Hồng Đào bên người nàng.

Hồng Đào vội vã đứng lên tự giới thiệu.

Hồng Đào là một thi thể do Triệu Thiền Y luyện chế thành.

Thừa dịp này, Liễu Bình liếc nhìn vị Thánh sứ kia.

"Ta muốn người này, trở thành tùy tùng."

"Thật không hổ là đại nhân, ánh mắt ngài sáng như đuốc, thật ra cô gái này là

do Yêu vương giả trang..."

"Bao nhiêu tiền?"

"Thực ra nàng ta liên quan tới một vài kịch bản ẩn, chúng ta chuẩn bị..."

"Bao nhiêu tiền?"

"Có không ít cao thủ của Yêu tộc, chúng ta muốn thông qua việc kiểm soát nàng

ta..."

"Mẹ nó, ta hỏi ngươi là bao nhiêu tiền, ngươi dám không nói, là muốn chết hay

sao!"

Phong độ cùng lịch sự trên người Liễu Bình biến mất hoàn toàn, cả người như

biến thành một tồn tại vô cùng tà ác vậy.

Hắn đột nhiên toát ra một luồng khí thế như thần như ma, bao phủ Thánh sứ lại,

rồi nhanh chóng thu hồi.

Khí tức này tới từ Kẻ đứng đầu cựu thần, Chúa tể Luyện Ngục... Trong trí nhớ

của Liễu Bình, có được hình tượng khi hắn ta phóng ra khí tức, lúc này đương

nhiên thông qua năng lực "Đặc Hiệu sư"

để thả ra ngoài.

ố ể ể ổ ắ ắ

Thừa dịp hạt giống lực lượng trong cơ thể chuyển đổi, tính cách hắc ám của hắn

được phóng đại ra, thuận thể thả ra một tia khí tức của Chúa tể Luyện Ngục...

Đám tu hành giả không cảm ứng được cái gì.

Thế nhưng vị Thánh sư kia lại run rẩy.

Chỉ cảm nhận luồng khí tức này trong nháy mắt, linh hồn của nó cũng run rẩy

liên tục.

Không sai! Chỉ những tồn tại cổ xưa nhất, mạnh mẽ nhất trong Luyện Ngục mới

có loại khí tức này! Tuyệt đối không thể đắc tội vị đại lão này được! Tiền vẫn là

thứ yếu, nếu như làm cho đại lão này không vui, chưa biết chừng ngay cả Nữ

thần đều bị xử lý!

"Đại nhân, ngài bớt giận, Nữ thần của chúng ta đã nói, chỉ cần tồn tại giống như

ngài chơi được vui vẻ, tiền cái gì đều là thứ yếu."

Thánh sứ nơm nớp lo sợ nói.

"Được rồi, nàng ta chính là của ta, ở nơi này không tiện lắm, lát nữa ta sẽ

chuyển tiền cho ngươi."

"Không không không, chúng ta không thu tiền, lát nữa ta sẽ giải trừ sợi dây điều

khiển nàng ta đi, nàng ta là của ngài."

"Vậy không được, ta là người coi trọng thành tín, tiền ta vẫn sẽ cho."

"Cám ơn đại nhân."

Thánh sứ âm thầm thở phào một hơi.

Chuyện không tới mức xấu, còn có thể có tiền, chắc hẳn Thánh sứ sẽ không

trách tội, Nữ thần cũng sẽ không trách tội.

Liễu Bình lại nhìn về phía Triệu Thiền Y.

"Ta có chuyện muốn tới nơi Thiên trụy, các ngươi có muốn cùng theo ta đi hay

không?"

Hắn cười hỏi.

"Đương nhiên!"

Triệu Thiền Y nói.

"Rất tốt, chúng ta đi thôi."

Liễu Bình quay người rời đi.

Triệu Thiền Y đi sau hắn, chậm rãi rời khỏi hang động này.

Không ai lên tiếng.

Không người ngăn cản.

Thánh sứ thì cung kính nói: "Liễu chưởng môn, đi thong thả!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back