Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 365: Chờ ta ở bên ngoài đường biên giới



Trên mặt đất.

Hai thiếu niên chạy cực nhanh.

"Liễu Bình..." Vẻ mặt Libertas trở nên nghiêm túc, hỏi nhanh: "Chuyện này là

sao vậy, tại sao ta cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên hỗn loạn rồi?"

Liễu Bình vừa chạy vừa nói: "Danh Sách chính là đồng bọn của các tộc quần

trong Luyện Ngục trong việc thu hoạch linh hồn loài người, ví dụ ngươi là một

tên thích khách, mười cấp mới có thể thu được một kỹ năng; loài người chiến

đấu với ma quỷ, kết cục luôn là ma quỷ thắng lợi; chức nghiệp giả trên 50 cấp

đều sẽ qua đời một cách hợp lý, những điều này đều là hạn chế đối với loài

người."

"Đáng chết, thật là đáng chết! Nếu biết sớm là vậy, ta thà rằng sống nhịn nhục,

cũng không tranh đấu với kẻ khác, cuối cùng lại phải đi tới nơi quái quỷ này."

Libertas tức giận mắng to.

Liễu Bình lại âm thầm suy nghĩ.

Tựa như ý muốn của hắn, tù phạm sẽ chạy trốn.

Nó cũng không muốn bị phong ấn trong khu vực ngưng đọng thời gian một lần

nữa.

Từ giờ trở đi.

Bầu trời đã không còn là cấm khu nữa.

Giao diện Anh Linh mệnh lệnh tất cả phương tiện giao thông đều vận hành như

thường lệ, vừa lúc có thể phối hợp hoàn mỹ hành động của mình.

Chỉ mong tới kịp!

...

Bảy phút sau.

Hai người tới trung tâm phi thuyền vận chuyển khách hàng.

"Chuyến bay tới thành St.Tosif là khi nào?" Liễu Bình đứng trước cửa kính hỏi.

"Bảy phút sau cất cánh, phi thuyền số 8." Người bán vé nhìn màn hình, nói.

Liễu Bình cùng Libertas nhìn nhau, đều thấy được sự vui mừng trong mắt đối

phương.

"Xin hãy cho ta..."

"Xin lỗi, vừa mới nhận được tin tức, tất cả chỗ ngồi đều đã đầy."

"Cái gì! Là ai đặt chỗ ngồi?"

"Là giáo hội."

ế ắ ể

Người bán vé nhìn hai thiếu niên trước mắt mà an ủi: "Các ngươi có thể đợi tới

chuyến sau, khoảng hai giờ sau sẽ có một chuyến bay khác bay tới thành

St.Tosif."

Liễu Bình nói: "Chuyến bay chuẩn bị cất cánh gần đây nhất là bay tới nơi nào?"

Người bán vé nói: "Năm phút sau, bay tới cảng Said."

"Xin cho chúng ta hai vé."

"Được rồi, đi vào thông đạo sau lưng ta, đi tới khu vực số bảy, ta sẽ thông báo

cho bọn họ chờ các ngươi, các ngươi phải đi nhanh lên chút."

"Cám ơn."

Liễu Bình và Libertas trả tiền, bước nhanh xuyên qua thông đạo, tiến vào sân

bay đỗ phi thuyền.

Năm phút sau...

Một chiếc phi thuyền chậm rãi bay lên không, bay về phía cảng Said.

Liễu Bình quan sát toàn bộ phi thuyền.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trên đỉnh đầu mọi người.

Đây là năng lực hệ thần bí "Kiến Văn Như Danh", mặc dù Giao diện Anh Linh

đã tiến vào trạng thái tiến hóa, thế nhưng năng lực này vẫn thuộc về Liễu Bình.

Ánh mứt Liễu Bình đảo qua toàn bộ khoang thuyền, nhỏ giọng nói: "Không có

uy h**p."

"Ta đi cướp thuyền." Libertas nói.

"Ta sẽ liên hệ với Hoa Tình Không." Liễu Bình nói.

"Có nên thông báo cho những người khác nữa không?"

"Không, bọn họ sẽ không tin, coi như tin chúng ta cũng không kịp."

"Vậy cứ để cho bọn họ tiến vào trạng thái ngưng đọng thời không sao?"

"Đó cũng là một loại bảo vệ, dù sao chức nghiệp giả loài người rất yếu ớt, nếu

như để cho tất cả bọn họ đều tiến vào Vĩnh Dạ, thật ra cũng rất khó sinh tồn

được."

Libertas bị thuyết phục, đứng dậy đi về phía khoang điều khiển.

Liễu Bình rút một tấm thẻ liên lạc ra, nói nhỏ: "Hoa Tình Không."

Im lặng một giây.

Giọng nói của Hoa Tình Không bỗng truyền ra từ trong thẻ bài: "Liễu Bình, ta

có một tin tức xấu muốn nói cho ngươi biết, Tiêu Mộng La mất tích rồi, ta

không thể tìm thấy cô ấy."

"Không cần tìm cô ấy, cô ấy đã rời đi rồi." Liễu Bình nói.

"Cái gì!" Hoa Tình Không ngạc nhiên hỏi lại.

ố ầ

"Tới tối nay ta sẽ giải thích với ngươi sau, hiện tại ngươi cần phải làm một

chuyện đó là xuyên qua biên giới Đế quốc, đi tới một bên khác của núi tuyết."

Liễu Bình nói.

"Vì sao?" Hoa Tình Không hỏi.

"Ta và Libertas sẽ rời khỏi Đế quốc từ thành St.Tosif, sau đó đi dọc theo đường

biên giới tới gần núi tuyết tụ hợp với ngươi sau, Hoa Tình Không, hãy tin ta

một lần này." Liễu Bình nói.

"Được." Hoa Tình Không nói.

Liễu Bình có thể cảm nhận được Hoa Tình Không đang th* d*c.

"Tiêu Mộng La bị người khác bắt đi sao?" Cô ta hỏi.

"Không phải, thế nhưng ngươi đã bị ma quỷ để mắt tới, không thể ở lại bên

trong Đế quốc được." Liễu Bình nói.

"Ta?" Hoa Tình Không giật mình.

"Ngươi có thiên phú Hoán Linh, xét tại cả Luyện Ngục thì năng lực này cũng

rất mạnh, Danh Sách đang đưa ngươi lên bàn đấu giá, ngươi cần phải thoát khỏi

tầm mắt của bọn nó ngay lập tức."

Liễu Bình ngẫm nghĩ, lại nói thêm: "Mang nhiều tiếp tế hơn, đảm bảo an toàn

của bản thân."

Phía đối diện im lặng.

Một lát sau, cô ấy mới khống chế được cảm xúc của bản thân, nức nở nói:

"Biết, các ngươi cần phải còn sống tới gặp mặt ta đó."

Liễu Bình im lặng vài giây mới nói: "Nếu như chúng ta còn sống, chắc chắn sẽ

tới gặp ngươi."

Nói xong, hắn chậm rãi buông thẻ bài xuống.

Lúc này, phi thuyền lại ngoặt một đường cong rất duyên dáng trên không trung,

thay đổi phương hướng, bay về phía thành St.Tosif.

Libertas thò đầu ra từ trong phòng lái chính, giơ ngón tay cái về phía Liễu Bình.

Liễu Bình gật đầu.

Bỗng nhiên, có người trong khoang thuyền lớn tiếng nói: "Chuyện gì vậy? Rõ

ràng là chúng ta bay về phía cảng Said, tại sao lại thay đổi phương hướng rồi?"

Libertas cũng lớn tiếng nói: "Xin hãy giữ yên lặng, đây là một con đường bay

mới mở, có thể tiết kiệm mười lăm phút hành trình."

Hắn ta trừng mắt nhìn người kia.

Người kia lập tức ngậm miệng, ngượng ngùng ngồi lại vị trí cũ, không nói thêm

gì nữa.

Bỗng nhiên, một giọng nói khác vang lên:

ề ố ề

"Nhìn kìa, đó là phi thuyền số 8, rõ ràng là nó bay về phía thành St.Tosif, tại sao

phi thuyền chúng ta lại bay cùng đường với nó?"

Mọi người nhìn về ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên, cách phi thuyền này không xa, có một chiếc phi thuyền đang dần

dần gia tốc.

Phi thuyền số 8.

Bay về phía thành St.Tosif.

Trên đó đều là người của giáo hội!

Vẻ mặt Liễu Bình cứng lại, đứng lên nói: "Các vị, ta là chức nghiệp giả, là bảo

an chuyên môn phụ trách an toàn của chuyến bay này, xin mọi người hãy hiểu

rõ một chuyện:"

"Ngày hôm nay, đích đến của phi thuyền số 8 đổi lại thành cảng Said."

"Xin mỗi một vị hành khách bắt đầu nghỉ ngơi, nếu ai muốn gây hỗn loạn thì

đừng trách ta sẽ ghi chép số thẻ của người đó, báo cáo với Danh Sách với tội

danh gây nhiễu loạn giao thông."

Đám người không biết làm gì khác, đành phải yên tĩnh lại.

Liễu Bình đi tới trước phòng điều khiển, nhỏ giọng nói: "Khi ngươi tới thành

St.Tosif, lập tức chạy ra khỏi thành, vượt qua biên giới, chờ ta bên ngoài đường

biên giới."

"Ngươi không đi cùng ta sao?" Libertas ngẩn người, hỏi lại.

"Ta... muốn báo thù."

Liễu Bình nhìn về phía chiếc phi thuyền bên ngoài, nhỏ giọng nói.



“Nhất định phải đi sao?”

“Đúng vậy, không chỉ vì báo thù, hoàng đế bị người của Hội Giám Sát kéo lại,

nhưng ta đoán hắn còn có chuẩn bị... Ta không muốn để nó chạy thoát, nó sẽ trở

thành ác mộng của chúng ta.”

“Vậy…”

“Chờ ta ở bên ngoài đường biên giới.”

“Được rồi.”
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 366: Báo thù vì Thụ tinh linh



Bên kia.

Phi thuyền số tám.

Chúng giáo đồ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy một tiếng pha lê vỡ

vụn.

Trong khoang điều khiển, có người lập tức tiến đến xem xét tình hình.

“Có chuyện gì thế?” Giáo chủ không ngẩng đầu lên mà hỏi.

Một người mặc đồng phục hàng không đáp: “Xin yên tâm về chuyện kính WC

bị vỡ vụn, chúng tôi có biện pháp giải quyết khẩn cấp, đang khắc phục chuyện

này.”

Giáo chủ tiếp tục nhìn bản đồ trong tay, đưa tay ra hiệu cho hai gã giáo đồ bên

cạnh mình.

Hai người đứng lên, đi đến WC xem xét.

Quả nhiên, thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đầy đất, mà trận gió to đã bị cái chắn

không khí phòng ngự khẩn cấp ngăn cản lại.

Một nhân viên đang nhanh chóng thay thế tấm kính.

“Vì sao cái kính lại tự nhiên vỡ vụn?” Một giáo đồ hỏi.

“Có rất nhiều nguyên nhân, dòng khí, nhiệt độ thay đổi, đụng phải chim bay hay

là những nguyên nhân khác, yên tâm đi, sẽ lập tức thay ngay thôi.” Người nhân

viên đó đáp.

Hai tên giáo đồ nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Bọn họ như nhớ tới cái gì, lại khẽ gật đầu với một người khác đang đứng ở bên

cạnh.

“Không có vấn đề gì.” Người kia cũng nói.

Vì thế bọn họ đi ra khỏi WC.

Ba tên giáo đồ cùng nhau trở lại bên cạnh giáo chủ, thấp giọng báo cáo: “Chỉ do

kính bị vỡ bình thường thôi, đã hoàn thành hành động khắc phục, không có dị

thường gì.”

Giáo chủ buông bản đồ, đứng lên nhìn ra chung quanh.

Tất cả giáo chúng đều đang nhắm mắt cầu nguyện.

Tất cả đều bình thường.

Giáo chủ khẽ gật đầu vừa lòng, ngồi xuống lần nữa rồi nói: “Công việc tiếp ứng

thành St.Tosif đã an bài xong chưa?”

Trong ba gã giáo đồ, một người mở miệng nói: “Đều đã an bài thỏa đáng, chúng

ta vừa đến nơi thì lập tức có người tới tiếp ứng.”

ồ ế ấ

Người thứ hai mở miệng nói: “Chúng ta sẽ ngồi trên chiếc xe nhanh nhất, trong

vòng mười phút sẽ lướt qua đường biên giới, chuyện kế tiếp hoàn toàn nghe

ngài chỉ huy.”

Người thứ ba nói: “Bọn họ nói rất đúng.”

Giáo chủ nói: “Rất tốt, ta không quá thông thạo địa lý, thừa dịp lúc này còn thời

gian, chúng ta lại nghiên cứu bản đồ một chút, nhìn xem rốt cục nên chọn vị trí

nào là tốt nhất.”

“Ngài nói đúng.” Hai gã giáo đồ đồng loạt nói.

Hai người và giáo chủ cùng nhau ngồi xuống.

Bọn họ cứ như quên mất người thứ ba, mà cũng không biết người thứ ba đã đi

đâu mất.

Giáo chủ duỗi tay sờ một cái, bỗng phát hiện bản đồ bên cạnh chỗ ngồi không

thấy đâu nữa, lập tức lắp bắp kinh hãi.

“Trên mặt đất.”

“À, nó rơi xuống đất.”

Giáo chủ nhặt tấm bản đồ lên.

Tấm bản đồ này không có thay đổi gì, thậm chí một ít đánh dấu còn do giáo chủ

tự tay vẽ lên.

Giáo chủ bắt đầu thảo luận vấn đề chọn địa điểm với hai người còn lại.

Cùng thời khắc đó.

Bên ngoài tàu bay.

Một cô bé dán người lên tường ngoài tàu bay yên lặng lắng nghe một lát, nhẹ

giọng nói: “Đúng vậy.”

Thân thể cô bé rung lên, bay vút lên trời cao từ tường ngoài tàu bay, hóa thành

một ánh lưu quang, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.

...

Tàu bay đã đến cảng hàng không.

Dưới sự dẫn dắt của giáo chủ, tất cả giáo đồ nhanh chóng đi xuống tàu bay.

“Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm!” Giáo chủ lớn tiếng quát to.

Người phụ trách tiếp đón nói: “Xin yên tâm, chỉ cần chừng mười phút là đến

được biên cảnh!”

Giáo chủ khẽ gật đầu, mang theo mọi người bước lên một dãy xe sớm đã chờ

một bên, dứt khoát chạy đi.

Bảy tám phút sau.

Đoàn xe chạy đến trước một con đường hoang vu.

“Ngừng!” Giáo chủ ra lệnh.

ấ ế

Tất cả chiếc xe chậm rãi dừng lại.

Hắn ta nhảy xuống xe, vừa nhìn bản đồ trong tay, vừa đi đến phía trước bảng

hướng dẫn.

Chỉ thấy trên bảng hướng dẫn có viết một hàng chữ to bắt mắt:

“Nguy hiểm!”

“Ngươi sắp lướt qua đường biên giới.”

“Phía trước là vùng hoang dã ma quỷ lui tới, xin đừng tới gần.”

Giáo chủ nhìn bản đồ, lại quan sát bốn phía.

Không sai.

Bản đồ và bảng hướng dẫn hoàn toàn ăn khớp.

Là nơi này.

Nơi này chính là đường biên giới!

Trên mặt giáo chủ lộ ra vẻ mặt vui vẻ, cao giọng nói: “Các vị, làm thật tuyệt,

thời gian còn sớm hơn mong muốn!”

Chúng giáo đồ cùng kêu lên: “Ca ngợi đọa thiên thần chín cánh!”

Giáo chủ lớn tiếng nói: “Tuy là như thế, nhưng chúng ta vẫn không thể sơ suất,

mọi người cùng ta đi lên, chúng ta đã chọn ra được địa điểm là bãi đất trống ở

cách phía trước hơn ba trăm mét!”

Mọi người nhanh chóng di chuyển xuyên qua đường biên giới, chỉ tốn vài phút

là đến được mảnh đất trống kia.

Nơi này đã không phải lãnh thổ của Đế quốc.

“Còn bảy phút, sắp không kịp rồi, chúng ta phải lập tức bắt đầu!” Giáo chủ nói.

Mấy tên giáo đồ lập tức lấy ra từng mảnh kim loại sớm đã khắc đầy phù văn.

Bọn họ ghép nối những mảnh kim loại này lại với nhau, hình thành một vòng

phù văn trận triệu hoán hình tròn, sau đó cẩn thận đặt chúng lên mặt đất.

Thời gian lại trôi qua ba phút.

Còn lại bốn phút cuối cùng.

Giáo chủ bắt đầu khẩn trương, quát: “Bắt đầu triệu hoán nghịch hướng thần chủ,

chúng ta phải triệu hoán ngài đến đây, ngay bây giờ!”

Mọi người đứng theo thứ tự ở bên ngoài trận phù văn, bắt đầu nhanh chóng

niệm tụng chú ngữ.

Rất nhanh, phù văn trận triệu hoán bắt đầu tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt.

Còn lại hai phút.

Làm kịp rồi!

Cách đó mấy chục vạn dặm, trên đỉnh một ngọn núi hoang.

ế ế ố ố

Hoàng đế Đế quốc lạnh lùng nhìn lão giả và nữ tử đối diện.

“Các ngươi kéo chân ta mãi, chẳng lẽ các ngươi có biện pháp thoát khỏi thời

không đình trệ của nơi này hay sao?” Hắn ta hỏi.

“Chúng ta có thể đi vào bất cứ lúc nào.” Lão giả cười tủm tỉm nói.

“Rất tốt, xem ra ta đã không thể thoát thân, ta sẽ nhớ kỹ các ngươi, sớm muộn

gì thù này cũng được báo.” Hoàng đế nói.

“Ngươi đã bị nhốt ở chỗ này rồi mà còn kiêu ngạo như vậy à?” Nữ tử kia cười

nói.

Khóe miệng hoàng đế hơi nhếch lên, nói: “Vậy thì chưa chắc.”

Trong nháy mắt tiếp theo.

Trên người hắn ta bỗng tỏa ra một vòng sáng.

Lão giả ngẩn ra, thất thanh mà quát lên: “Không xong, hắn dùng phương pháp

hiến tế linh hồn!”

“Đáng chết!” Nữ tử hối hận nói.

“Hai vị, sớm muộn gì ta cũng sẽ ăn luôn các ngươi, nhưng hiện tại ta phải đi.”

Hoàng đế mang đầy vẻ châm chọc nói.

Nữ tử khẽ cắn môi, cứ như đang đưa ra quyết định nào đó.

Lại thấy vòng sáng kia nhanh chóng biến hóa, mở ra hư không

Bỗng nhiên, hư không lại khép kín lần nữa.

Vòng sáng vẫn quay chung quanh hoàng đế.

Nhưng hắn ta vẫn chưa truyền tống rời đi.

Trong một phút cuối cùng.

Hoàng đế đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.

Một sự yên tĩnh quỷ dị kéo dài.

Nàng đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha ha! Xem ra an bài của ngươi xảy ra chút

vấn đề!”

“Không có thời gian, chúng ta đi.” Lão giả thúc giục.

“Xem ra nó đã không thể thoát ly quốc gia này, ta cũng không cần hao phí quá

nhiều sức mạnh để ngăn cản nó... Dù sao cũng phải báo thù vì Thụ tinh linh!”

Nữ tử hả hận mà nói.

Bọn họ hóa thành hai ánh lưu quang, trong nháy mắt đã biến mất không thấy

đâu nữa.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 367: Tạm thời ngươi đừng lộ diện



Hoàng đế đứng tại chỗ.

Hắn ta chậm rãi nhìn về phía hư không chung quanh.

Từng trận gió thổi qua, lá khô bay múa đầy trời.

Dần dần, những lá cây đó bắt đầu ngừng lại bất động ở giữa không trung.

Thời không của Đế quốc đã bắt đầu ngừng lại!

Mặt Hoàng đế không có biểu cảm, lẩm bẩm nói: “Quá ngây thơ rồi... Nhưng

như vậy cũng tốt, các ngươi sẽ không tiếp tục dây dưa ta...”

Hắn ta niệm một câu chú ngữ.

Chỉ một thoáng, một vòng quang hoàn lại xoay tròn lần nữa.

Không gian lại sinh ra dao động lần nữa.

Hư không mở ra hai bên.

Hoàng đế nhẹ nhàng chợt lóe, hoàn toàn đi vào hư không, biến mất không thấy

đâu nữa.

Cũng trong một phút này.

Ngoài thành St.Tosif.

Trên mảnh đất trống kia.

Đôi tay Liễu Bình không ngừng bắn hào quang xuống.

“Ngươi xuống tay quá tàn nhẫn.” Hắn lạnh nhạt nói.

“Là do người ta có chút khẩn trương thôi mà.” Andrea nói.

“Ta đang khen ngươi.” Liễu Bình nói.

“A? Nga!” Andrea lại vui vẻ.

Hai người đứng đối diện trên mảnh đất trống hơn vài trăm thước.

Mọi người tính cả giáo chủ đều ngã xuống mặt đất, rơi vào hôn mê.

Mất đi sự giữ gìn của chúng tín đồ, phù văn trận kia đã dần trở nên ảm đạm

không chịu nổi.

Andrea cảm khái: “Thì ra là triệu hoán trận nghịch hướng đặc thù ở phương

diện linh hồn, khó trách bí ẩn như thế, không có cả một chút dao động.”

“Lần này có lẽ nó không qua được nữa.” Liễu Bình nói.

Bỗng nhiên.

Một vòng phù văn trận lại tỏa ra ánh hào quang mãnh liệt lần nữa.

Andrea bắt lấy cánh tay Liễu Bình rồi nói: “Nó đang cưỡng ép hiến tế tất cả linh

hồn tín đồ, nó muốn lại đây!”

ế

Tiếng nói vừa dứt.

Hư không mở ra, bên trong vòng sáng dần dần xuất hiện bóng dáng của hoàng

đế.

Hoàng đế liếc mắt một cái đã nhìn thấy Liễu Bình.

“Kỵ sĩ cấp bảy? Chính là ngươi phá hủy nghi thức triệu hoán ta?” Hoàng đế hỏi.

Liễu Bình mỉm cười nói: “Là ta, ban đầu ta muốn giết sạch tín đồ của ngươi,

nhưng nghĩ lại, vẫn là để ngươi tự mình g**t ch*t thủ hạ thì tốt hơn.”

“Cấp bảy... Ta sẽ lập tức tới ăn linh hồn ngươi.” Hoàng đế lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

Thân thể hắn ta dần dần ngưng tụ lại thành thực thể.

Truyền tống kết thúc!

Thiên địa chấn động.

Đã đến giờ.

Gợn sóng vô hình lao tới từ nơi cực xa, hoàn toàn bao trùm lấy Truyền Tống

Trận kia.

Không chỉ là Truyền Tống Trận.

Ngay cả mọi thứ bốn phía cũng rơi vào trạng thái hoàn toàn đình trệ.

Băng sương từ bên dưới lặng yên hiện ra, bắt đầu đóng băng tất cả mọi thứ,

khiến cho vạn vật thế gian rơi vào thời gian trầm miên.

Hoàng đế dùng hết sức mà giật giật, lại không cách nào di động thân thể của

mình.

Hắn ta thấp giọng mà nói: “Không có khả năng... Rõ ràng bọn chúng triệu hoán

ta… ở ngoài Đế quốc....”

Andrea thè lưỡi, nói tiếp: “Xin lỗi, ta di chuyển bảng hướng dẫn biên cảnh đến

gần hướng Đế quốc.”

Liễu Bình ném một tấm bản đồ xuống đất, đồng thời cất “Vô Tồn Chi Nham”

vào trong ngực.

“Xin lỗi, bản đồ của các ngươi xảy ra chút vấn đề, vị trí chúng ta đứng mới là

bên ngoài đường biên giới.” Liễu Bình nói.

Hoàng đế vẫn không nhúc nhích, trên người dần dần phủ kín băng sương.

“Đáng giận, đám ngu xuẩn đó.” Hắn ta trầm thấp mắng.

“Nếu ngươi giao đường lui cho tín đồ thì phải chấp nhận sự ngu xuẩn của bọn

chúng.” Liễu Bình nói.

Hoàng đế hé miệng, hình như còn muốn nói cái gì.

Nhưng tốc độ băng sương lan tràn cực kỳ nhanh, đã hoàn toàn bao trùm hắn ta

lại.

Liễu Bình nhìn thật sâu vào hoàng đế, nghiêm túc nói: “Cuối cùng ta quyết định

để ngươi đến đây, là vì tránh sau này ngươi trốn đi không dễ tìm được.”

ỗ ầ ố

“Ngươi ở chỗ này thì ta không cần lo ngươi chạy trốn.”

“Về sau ta sẽ tự mình tới giết ngươi.”

“Tất cả thù hận, khinh nhục mà vô số năm qua các ngươi đối xử với nhân loại,

ta sẽ từng bước từng bước báo lại, không cần vội vàng, các ngươi chạy không

thoát.”

“Chạy không thoát là quan trọng nhất.”

“Ta nói xong rồi.”

“Gặp lại.”

Nói xong, hắn nắm tay Andrea, xoay người đi sâu vào chốn hoang dã.

Ở phía sau hắn.

Vạn trượng băng sương bỗng nhiên dựng lên, hoàn toàn phong ấn toàn bộ quốc

gia nhân loại vào trong đó.

Hoàng đế…

Hoặc có thể nói là tù nhân.

Nó bị đông băng lại trong băng sương, vẻ mặt phẫn nộ mà hoang mang.



Trên dãy núi hắc ám, ba bóng dáng nhanh chóng lao về phía trước.

“Chúng ta đã ra khỏi lãnh địa của ma quỷ, phía trước toàn là đất hoang không

rõ, tiếp theo còn phải đi bao lâu?” Libertas hỏi.

“Cứ đi mãi dọc theo đường biên giới, phải tốn chừng nửa tháng mới có thể đến

núi tuyết.” Andrea nói.

“Nửa tháng? Ở bên ngoài thế giới nhân loại?” Libertas hỏi.

Hắn ta chậm rãi dừng chân, nhìn về hướng ngọn núi.

Biển băng sương xanh thẳm nối liền cả đất trời, đóng băng toàn bộ quốc gia

nhân loại vào trong đó, cứ như một khối ngọc bích tỏa ra từng luồng hơi lạnh.

Mà ở bên ngoài khối ngọc bích này chỉ có cánh đồng và núi non bát ngát vô

hạn.

“Chúng ta nhất định phải đi đến núi tuyết, Hoa Tình Không đang chờ chúng ta ở

đó.” Liễu Bình nói tiếp.

“Đương nhiên chúng ta phải đi, nhưng chẳng lẽ không có biện pháp nào tự bảo

vệ mình sao?” Libertas nói.

“Không phải ngươi có thẻ kiến nghị à?” Liễu Bình hỏi.

Libertas vỗ tay một cái, nói: “Mười hai tiếng đồng hồ sắp tới rồi, chúng ta tìm

một chỗ nghỉ ngơi một lát, nhân lúc đó ta có thể rút một tấm thẻ kiến nghị.”

Liễu Bình gật đầu nói: “Đi, bên kia có một chỗ cản gió, đúng lúc chúng ta ăn

chút gì, nghỉ tạm một lát luôn.”

ồ ồ ố

Ba người đi vào phía sau một tảng đá thật lớn rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Libertas thoáng chuẩn bị một chút, sau đó duỗi tay kéo một cái từ trong hư

không.

Một thẻ bài lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Hắn ta nhìn thoáng qua rồi lật ra cho Liễu Bình và Andrea xem, nói: “Các ngươi

nhìn thẻ kiến nghị này đi.”

Chỉ thấy trên thẻ bài có viết một con số: 15.

Ở bên cạnh số “15” có vẽ một mũi tên chỉ thẳng lên trên, trên đó có một bộ

xương khô màu đen.

Dưới đồ án có viết một hàng chữ nhỏ:

“Đừng vượt qua cấp 15, nếu không...”

Nếu không cái gì?

Ánh mắt Andrea dừng lại trên bộ xương khô màu đen, lên tiếng suy đoán: “Bộ

xương khô kia hẳn là đại diện cho nguy hiểm.”

“Ta cảm thấy là cái chết.” Liễu Bình nói.

Hắn và Andrea liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Tạm thời ngươi đừng lộ diện.” Liễu Bình nói.

“Được.” Andrea khẽ gật đầu, hóa thành một thẻ bài rồi bị Liễu Bình cất đi.

“Từ từ! Không có nàng ở bên cạnh áp trận, lỡ như gặp phải quái vật, chúng ta bị

trực tiếp ăn luôn thì làm sao bây giờ?” Libertas cuống quít nói.

Liễu Bình vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, nói: “Thẻ bài kiến nghị của ngươi cũng

tương tự một loại bói toán của Thần Bí Trắc, tốt nhất chúng ta vẫn nên nghe

kiến nghị từ nó khi ở bên trong Vĩnh Dạ.”

Libertas bất đắc dĩ nói: “Được rồi, thân là một chức nghiệp giả không đến cấp

mười... Ta cảm thấy chúng ta sẽ nhanh chóng xong đời.”
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 368: Cái gọi là lực vạn vật hấp dẫn…



Liễu Bình đang muốn nói chuyện, chợt thấy trong hư không xuất hiện từng

hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Giao diện thao tác đã thức tỉnh.”

“Xét thấy các hạng công năng của bổn giao diện thao tác tạm thời không thể

công bố nên sẽ hoàn thành nội dung có liên quan đến cuộc chiến trước đó

trước:”

“Ngươi phát hiện danh sách bí mật ‘Ngu Giả’;”

“Ngươi chứng kiến bộ bài trung tâm của ‘Ngu Giả ’;”

“Ngươi gặp được tù nhân;”

“Ngươi chính mắt nhìn thấy thời không đình trệ;”

“Tổng hợp lại thì suất diễn của ngươi gia tăng bốn điểm, đã đạt tới 10/10.”

“Suất diễn của ngươi đã đầy.”

“Năng lực hệ biểu diễn của ngươi: Mạc Ngư Giả sắp sinh ra tiến hóa.”

“Xét thấy ngươi đã từng từ chối con đường biểu diễn là ‘Diễn viên nổi tiếng’,

năng lực hệ biểu diễn hoàn toàn mới của ngươi sẽ đi theo một hướng khác.”

“Xét thấy bổn danh sách hoàn thành siêu tiến hóa, năng lực ngươi sắp đạt được

đã có sự gia tăng biên độ cực lớn.”

“Chúc mừng.”

“Ngươi mất đi năng lực hệ biểu diễn: Mạc Ngư Giả.”

“Ngươi đạt được năng lực hệ biểu diễn bản thăng cấp: Kẻ Đoạt Diễn.”

“Thuyết minh: Khi ngươi nói ra lời kịch ‘Ngừng! Ngươi nghe ta nói!’ thì năng

lực này lập tức được kích hoạt, sau đó ngươi phải không ngừng nói ra những

câu kịch bản bất kỳ, mà mục tiêu ngươi nhận định sẽ theo bản năng vẫn luôn

lắng nghe, sẽ không làm bất cứ chuyện gì khác, mãi đến khi bị ngươi công kích,

hoặc là ngươi không nói chuyện trong thời gian dài.”

“Nếu một người quyết tâm muốn đoạt diễn thì ngươi căn bản không nói xen vào

được.”

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, trong lòng lập tức có thêm một phần tự tin.

Nhưng….

“Giao diện thao tác anh linh, không phải ngươi hoàn thành siêu tiến hóa sao? Vì

sao các hạng năng lực tạm thời không thể công bố?” Liễu Bình yên lặng hỏi.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:

“Sau khi hoàn thành siêu tiến hóa, bổn giao diện thao tác đạt được quá nhiều

công năng, mà những hạng công năng đó chưa chắc thích hợp với hệ thống thế

giới Luyện Ngục và Vĩnh Dạ.”

ổ ể ể ố

“Bởi vậy, bổn giao diện thao tác tạm thời không thể tuyển chọn và cố định công

năng.”

Liễu Bình không nói được lời nào nữa.

Còn có thể như vậy à?

Được thôi, để danh sách chậm rãi lựa chọn đi.

Mười lăm phút sau.

Liễu Bình và Libertas lại nhích người lần nữa, đi vội về phía trước.

Bọn họ áp sát băng sương màu lam nối liền bầu trời kia, cứ duy trì ở khoảng

cách xa nó năm mét, tiếp tục đi vội chừng năm giờ.

Libertas bỗng lấy ra một cái khăn tay, bắt đầu lau đi mồ hôi trên trán.

Liễu Bình vừa nhìn là thấy hắn ta đổ mồ hôi đầm đìa, cả người như ướt đẫm.

“Sao ngươi lại thế này?” Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.

“Không có cách nào, chỉ cần ta dự cảm có chuyện gì cực kỳ nguy hiểm thì sẽ

chảy mồ hôi lạnh, càng nguy hiểm thì mồ hôi lại càng nhiều.” Libertas nói.

“Ngươi đừng làm thích khách nữa, ngươi có thể làm chức nghiệp giả hệ tiên

đoán.” Liễu Bình kiến nghị.

Libertas nói: “Liễu Bình, thật sự chỉ có chúng ta và Hoa Tình Không chạy ra

được sao?”

“Hẳn là như vậy, dù sao bình thường sẽ không có ai lướt qua biên cảnh tiến vào

Vĩnh Dạ, trừ phi là muốn chết.” Liễu Bình nói.

“... Nói cách khác, hiện tại chúng ta rất nguy hiểm.” Libertas nói.

“Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể áp sát đường biên giới mà đi, tuyệt đối

không thể đi sâu vào khu vực không biết.” Liễu Bình nói.

Giây tiếp theo.

Hai người giật mình, đồng thời ngừng lại tại chỗ.

Chỉ thấy trên sườn núi phía trước xuất hiện một nữ tử.

Đây là một nữ tử thân hình cực kỳ cao, nàng ta còn cao hơn cả Liễu Bình và

Libertas, cao chừng một mét chín.

Nàng ta vác một cái rổ, bên trong chứa đầy các loại trái cây màu sắc khác nhau.

“Là trộm đi ra hái trái cây sao? Thật đáng thương, chắc nàng chỉ còn lại rổ trái

cây này.”

Libertas vừa thở dài, vừa mang sắc mặt căng thẳng đưa mắt ra hiệu với Liễu

Bình.

Liễu Bình nhìn theo ánh mắt của Libertas.

Chỉ thấy dưới váy của nữ tử lộ ra đôi chân thật dài trắng hếu.

Trên đầu nàng ta nổi lơ lửng một hàng chữ nhỏ:

“?????”

Trong lòng Liễu Bình lại căng thẳng.

Đây chắc chắn không phải người.

Nhưng rốt cục là thứ gì?

Đúng lúc này, nàng ta ngẩng đầu, nhìn về phía hai người.

“Hai quả non... Vì sao các ngươi ở chỗ này? Là lạc đường sao?” Nữ tử cười

chào hỏi với hai người.

Libertas đang muốn rút chủy thủ ra thì bị Liễu Bình giữ chặt.

Liễu Bình quát: “Ngừng! Ngươi nghe ta nói!”

Chỉ một thoáng, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi phát

động năng lực hệ biểu diễn: ‘Kẻ Đoạt Diễn ’.”

“Xin hãy bắt đầu sự biểu diễn của ngươi, nếu không sức mạnh bản năng sẽ biến

mất.”

Liễu Bình tằng hắng giọng rồi nói: “Ta và bạn của ta thật sự lạc đường, chúng ta

vốn đến từ quốc gia nhân loại bị đóng băng kia, nhưng bởi vì trời quá tối, cho

nên đi lầm đường, không cẩn thận đi tới nơi này.”

Vẻ mặt nàng ta hoảng hốt một hồi, lộ ra biểu cảm như đang lắng nghe.

Liễu Bình lôi kéo Libertas cùng đi về phía trước, miệng vẫn tiếp tục nói: “Trên

đường đi, bạn của ta và ta luôn thảo luận một vấn đề, đó chính là gà có trước

hay là trứng có trước.”

“Rốt cuộc là gà có trước, hay là trứng có trước?”

“Tiếp theo xin cùng chúng ta nghiên cứu vấn đề này, nó vừa là một vấn đề triết

học, cũng là cây hỏi về luân lý học và sinh vật học , hơn nữa trứng gà sẽ vì

trọng lực mà bị vỡ ra khi rơi từ giữa không trung, trong vấn đề này bao gồm cả

công thức vật lý học.”

“Chúng ta biết là, giữa các loại vật thể thiên nhiên tồn tại nhiều loại hỗ trợ lẫn

nhau...”

Liễu Bình vừa nói vừa dẫn Libertas vòng xa qua nữ tử kia, đi đến đường nhỏ

gập ghềnh phía trước.

“Vật thể có liên hệ chặt chẽ đến trọng lực và chất lượng của nó...”

“Đương nhiên, nói đến lực thì chúng ta nên giải thích sâu thêm một câu, cái gì

là tương tác với nhau...”

Nàng ta đứng tại chỗ, ôm cái rổ mà yên lặng lắng nghe.

Libertas nhìn nữ tử, lại nhìn Liễu Bình, bừng tỉnh nói: “Đây là một loại năng

lực của ngươi?”

Liễu Bình gật đầu nói: “Tiếp theo chúng ta phải nói về lực vạn vật hấp dẫn, đây

là khái niệm của Khoa Học Kỹ Thuật Trắc, rốt cục nó là cái gì?”

“Cái gọi là lực vạn vật hấp dẫn...”

ầ ễ ố

Không cần Liễu Bình giúp đỡ thì tốc độ bước chân của Libertas cũng nhanh

hơn.

Hai người nhanh chóng đi vội, ném nữ tử kia lại thật xa phía sau.

Bọn họ không dám dừng lại, vẫn luôn liều mạng bỏ chạy
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 369: Đi trong Vĩnh Dạ



Nửa giờ sau.

Libertas nhìn lại sau lưng.

Đã không nhìn thấy cái gì cả.

Hắn ta nói với Liễu Bình: “Được rồi, có lẽ đã vứt bỏ được con quái vật kia.”

Ánh mắt của Liễu Bình đảo qua hư không.

Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên giữa không trung:

“Mục tiêu của ngươi còn đang lắng nghe.”

Nàng ta còn đang nghe.

Rõ ràng đã rời đi khoảng cách xa như vậy, nhưng nàng ta vẫn đang nghe!

“Cho nên, chuyện này còn liên quan đến quan hệ giữa gà mái và gà trống, trên

thực tế, trong một cuộc chiến đấu, ta đã từng được gà mái trợ giúp, nó cho ta...”

Liễu Bình vừa nói, vừa chỉ chỉ lên trán của Libertas.

Libertas duỗi tay sờ một cái.

Đầu đầy mồ hôi!

Hắn ta hơi biến sắc, lập tức hiểu được ý của Liễu Bình.

Nguy hiểm chưa trôi qua.

Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hết đường xoay xở.

Như vậy mãi thì không được.

Chẳng lẽ không có biện pháp gì có thể thoát khỏi con quái vật kia?

Liễu Bình vừa nói bậy bạ, vừa mặc niệm trong lòng:

“Giao diện thao tác anh linh, ngươi thăng cấp công năng triệu hoán anh linh thứ

cấp cho ta trước đi, hiện giờ ta đặc biệt cần người.”

Trong hư không, lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:

“Chú ý!”

“Vấn đề của triệu hoán anh linh nằm ở chỗ: Anh linh mà bổn giao diện thao tác

triệu hoán, toàn bộ không mang theo sức mạnh Thần Bí Trắc của Luyện Ngục

và Vĩnh Dạ.”

“Bổn giao diện thao tác có thể cung cấp bản dùng thử cho ngươi, nếu ngươi

phát hiện không đúng thì có thể đổi mới và lựa chọn thay đổi vào bất cứ lúc

nào.”

Vậy thì tốt!

Nếu dùng không hài lòng còn có thể đổi cái mới!

ễ ế

Liễu Bình vui vẻ nói: “Được, tạm thời không bàn đến cái khác, sử dụng công

năng này trước cho ta!”

Trong hư không lập tức hiện ra một cái khung vuông nhỏ, trên đó có vẽ một đồ

án cờ xí, phía dưới viết một hàng chữ nhỏ:

“Triệu hoán anh linh cao cấp (Bản dùng thử).”

Liễu Bình đứng lên, duỗi tay nắm một cái vào hư không, lập tức nắm ra một

thanh chiến kỳ.

“Triệu hoán anh linh!” Hắn quát khẽ nói.

Phanh

Phía sau chiến kỳ dâng lên một luồng khói trắng.

Chỉ thấy một người nam nhân mặc nguyên bộ chiến giáp xông ra từ phía sau

chiến kỳ.

Trên đầu hắn ta hiện ra một hàng chữ nhỏ:

“Chiến sĩ cấp 100, Chiến Thánh.”

Nam nhân cười nói: “Tình hình thế nào, sao lại cần vận dụng ta tới tham

chiến?”

Liễu Bình nhìn đối phương, cảm nhận được sức mạnh cường đại trên người hắn

ta dâng trào như thủy triều, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện.

Thẻ bài kiến nghị của Libertas yêu cầu không thể vượt qua cấp 15.

Nhưng mà….

Nhưng đây chính là Chiến Thánh cấp 100 đó!

Libertas liếc nhìn nam nhân kia một cái, lại nhìn Liễu Bình, giật mình nói:

“Ngươi tìm được đại ca này từ nơi nào!”

“Triệu hồi.” Liễu Bình nói.

Libertas vuốt ngực, thở phào một hơi rồi nói: “Vậy thì tốt, hắn chỉ đứng ở chỗ

này thì khí tức phát ra từ trên người hắn đã sắp thổi bay ta, thực lực như vậy

nhất định sẽ không sợ con quái vật kia.”

Nam tử nghe xong thì mỉm cười nói: “Cứ dựa hết vào ta.”

“Chúng ta thì sao?” Liễu Bình nói.

“Xuất phát, các ngươi đi theo ta là được.” Nam tử nói.

Liễu Bình nhắm miệng lại.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Nhắc nhở phù lại xuất hiện lần nữa:

“Kỹ năng: ‘Kẻ Đoạt Diễn ’ của ngươi đã bị bỏ dở.”

Vị Chiến Thánh cấp 100 kia vẫn luôn đi ở phía trước, lúc này bỗng dừng bước

lại.



“Phía trước có người.” Hắn ta nói.

Liễu Bình và Libertas cùng nhìn về phía trước, chỉ thấy nữ nhân vóc dáng cao

lớn kia bỗng xuất hiện ở giữa con đường, trên tay có ôm một cái rổ.

“Một quả trái cây đã chín...” Nàng ta nhìn Chiến Thánh, thấp giọng nỉ non.

Libertas kêu lớn: “Chính là ả, ả là con quái vật kia.”

Chiến Thánh rút binh khí ra, cười nói: “Mặc kệ là cái gì, các ngươi cứ yên tâm

đi.”

Lời còn chưa dứt, dị biến đã đột nhiên sinh ra

Liễu Bình và Libertas căn bản không thấy rõ tình huống thế nào thì nữ tử kia đã

đứng ở sau lưng Chiến Thánh, nhẹ nhàng ấn tay lên vai hắn ta.

Bang!

Chiến Thánh hóa thành một quả trái cây đỏ rực, bị nữ tử đặt trong lòng bàn tay.

Nữ tử cầm lấy trái cây nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó há mồm cắn một ngụm.

Quả trái cây đó phát ra một tiếng k** r*n cực kỳ thê thảm.

“Thật là trái cây hương thơm ngọt ngào.”

Nữ tử há to mồm mà nhấm nuốt, máu từ khóe môi nàng ta nhỏ giọt vào trong

rổ.

Những quả trái cây khác trong rổ đều phát ra tiếng r*n r* nho nhỏ.

Nàng ta nhìn về phía Liễu Bình và Libertas, lắc đầu nói: “Các ngươi quá non

nớt, ăn vào cũng chả ra sao, nhưng ta có thể….”

Trong nháy mắt tiếp theo

Liễu Bình quát: “Ngừng! Ngươi nghe ta nói!”

“Chúng ta đều biết, trên thế giới có đủ loại người, có đàn ông, đàn bà, người

già, trẻ con, nhân loại là một chủng tộc ham thích vui sướng...”

Hắn kéo kéo Libertas.

Đó là Chiến Thánh cấp 100!

Liễu Bình điên cuồng hét lên trong lòng.

Với thực lực như vậy, dựa theo Tu Hành Trắc để phân chia thì không biết đã là

cảnh giới gì.

Nhưng Chiến Thánh lại bị nàng ta nhẹ nhàng sờ một cái thì trực tiếp biến thành

một quả trái cây mặc cho người ta xâu xé.

Sắc mặt Libertas trắng bệch, cứ như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt,

nhưng hắn ta bị Liễu Bình dùng sức kéo kéo, cuối cùng như mới tỉnh từ cơn

mộng.

“Đi!” Hắn ta đi theo Liễu Bình, hai người cất bước bỏ chạy.

Hai người vòng qua nàng ta, chạy như điên một mạch về phía trước.

ồ ể ế

“Chúng ta thích ăn các loại đồ ăn, ăn vào có thể mang đến cho chúng ta vui

sướng...”

Liễu Bình tiếp tục nói, quay đầu lại liếc nhìn nàng ta một cái.

Chỉ thấy miệng nàng ta đầy máu, trong tay cầm một quả trái cây màu máu đã

cắn được một nửa, trên mặt lộ ra biểu cảm như đang lắng nghe.

Xem ra mặc kệ thế nào thì năng lực “Kẻ Đoạt Diễn” của Thần Bí Trắc này cũng

có tác dụng với nó!

Chỉ có Thần Bí Trắc mới có thể đối phó với Thần Bí Trắc sao?

Liễu Bình vừa suy nghĩ vừa mở miệng nói: “Trừ đồ ăn ra thì còn những chuyện

khác có thể mang đến cho người ta vui sướng, ví dụ như vận động, vận động mà

cá nhân ta thích là...”

Miệng hắn không ngừng nghỉ, bước chân cũng liên tục chạy vội.

Hắn và Libertas nhanh chóng vứt nữ tử kia lại phía sau, dần dần không nhìn

thấy được nữa.

Nhưng lần này, hai người cũng không dừng lại.

Bọn họ cứ đi mãi đi mãi, đi được chừng hai ngày hai đêm.

Cuối cùng….

Trong hư không trước mắt Liễu Bình lặng lẽ xuất hiện một hàng nhắc nhở phù

mới:

“Bởi vì khoảng cách quá xa, mục tiêu của ngươi đã không thể nghe thấy lời

ngươi nói nữa.”

Liễu Bình nhìn thoáng qua, vẫn tiếp tục nói: “Nhân loại là một thể sinh mệnh đa

tài đa nghệ...”

Trong nháy mắt tiếp theo.

Lại có một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:

“Mục tiêu của ngươi tiến vào phạm vi nó có thể nghe thấy ngươi nói chuyện.”

Nó đuổi theo!

May mà Liễu Bình căn bản không ngừng lại, cho nên nó lại đứng tại chỗ, tiếp

tục lắng nghe.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt tiếp tục hiện lên:

“Khoảng cách của ngươi và đối phương quá xa, đối phương đã không thể nghe

thấy ngươi nói nữa.”

“Mục tiêu của ngươi tiến vào phạm vi nó có thể nghe thấy ngươi nói chuyện.”

“Khoảng cách của ngươi và đối phương quá xa, đối phương đã không thể nghe

thấy ngươi nói nữa.”

“Mục tiêu của ngươi tiến vào phạm vi nó có thể nghe thấy ngươi nói chuyện.”

“...”

ế ễ

Libertas liếc nhìn Liễu Bình một cái.

Liễu Bình không ngừng nói chuyện, tiện tay nhặt một nhánh cây lên rồi viết trên

mặt đất: “Nó đang đuổi theo chúng ta.”

Thời gian lại trôi qua một ngày.

Giọng nói của Liễu Bình đã khàn đặc.

Cuối cùng…

Những nhắc nhở phù liên tục lặp lại đó đột nhiên biến mất.

Sau ba ngày hai đêm, trên giao diện thao tác anh linh rốt cuộc cũng trở nên sạch

sẽ.

Con quái vật kia từ bỏ đuổi theo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back