Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 370: Đã từ bỏ năng lực này



“Con quái vật kia từ bỏ đuổi theo sao?”

“Dù sao ta cũng không cảm ứng được nó, ngươi thì sao?”

“Ta…”

Libertas nâng tay lên, sờ sờ trán và cổ của mình.

Không có mồ hôi.

“Ta cũng không cảm ứng được nguy hiểm.” Libertas nói.

Hắn ta vừa nói vừa lật thẻ bài kiến nghị ra trước mặt Liễu Bình.

Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ một vòng tròn, hai người tí hon trong vòng tròn chạy

vội song song về phía trước.

Phía dưới có viết một hàng chữ:

“Phạm vi an toàn.”

Liễu Bình nhìn thẻ bài kiến nghị, suy tư rồi nói: “Đây là thẻ bài đã rút ra vào

mười hai giờ trước, ý nó muốn biểu đạt hẳn là chúng ta đã được an toàn trong

phạm vi nhất định.”

“Đúng vậy.” Libertas nói.

“Nhưng chúng ta thật sự an toàn sao?” Liễu Bình gặn hỏi.

“Đương nhiên không phải là an toàn trong Vĩnh Dạ, chẳng qua trong phạm vi

hiện giờ của chúng ta thì thật sự đang an toàn.” Libertas nói.

Liễu Bình rơi vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, hắn mở miệng nói: “Ngươi có thể trưng cầu ý kiến của thẻ bài

kiến nghị về một sự kiện cụ thể nào đó hay không?”

“Làm vậy sẽ tốn sức lực lắm, một khi làm như vậy thì ta không thể rút thẻ bài

kiến nghị trong vòng ba mươi sáu giờ.” Libertas nói.

“Như vậy... Ta thử nghiệm một chút.” Liễu Bình nói.

“Vì sao? Không phải quái vật đã rời đi sao?” Libertas khó hiểu nói.

Liễu Bình ho nhẹ một tiếng, nói: “Chúng ta thử thay đổi góc độ mà suy nghĩ,

nếu ta là con quái vật kia, ngươi đoán ta sẽ làm thế nào?”

“Hừm? Ngươi sẽ làm thế nào?” Libertas hỏi.

“Sau vài lần liên tục tới gần mà luôn bị định tại chỗ, ta sẽ ý thức được làm như

vậy không được, ta sẽ tạm thời rời đi thật xa để làm việc khác, sau đó chậm rãi

chờ đợi cơ hội.”

Liễu Bình chỉ chỉ Libertas, nói: “Mà trong khoảng thời gian ta cố ý rời đi, ngươi

sẽ sinh ra cảm giác an toàn, bởi vì ta thật sự từ bỏ theo dõi và truy kích.”

Libertas nói tiếp: “Nhưng thật ra ngươi có thể đuổi theo vào bất cứ lúc nào.”



“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.

“Ngươi thật âm hiểm.” Libertas thở dài.

“Chúng ta chỉ giả thiết ta là con quái vật kia, rốt cuộc chuyện này có liên quan

đến mạng sống của ngươi và ta, không thể qua loa được.” Liễu Bình nói.

Libertas nhún vai đáp: “Ngươi muốn hỏi thẻ bài kiến nghị chuyện gì? Nếu quái

vật kia đã đi rồi, ngươi hỏi thẻ bài như thế nào, nó chỉ biết đưa ra đáp án tương

tự như vừa rồi, bởi vì chúng ta đang an toàn.”

“Chúng ta đang an toàn...”

Liễu Bình lặp lại một lần, hạ giọng nói: “Ngươi phát hiện không, khi ta triệu

hoán một chức nghiệp giả cấp 100, con quái vật kia đột nhiên xuất hiện ở phía

trước chúng ta.”

Libertas hồi tưởng một chút, sau đó gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

“Cho nên, ta nghĩ chúng ta nên hỏi thẻ bài câu hỏi có liên quan đến lời nhắc nhở

đầu tiên.” Liễu Bình nói.

“Cái gì?” Libertas hỏi.

Ánh mắt Liễu Bình trở nên thâm thúy, nhẹ giọng mà nói: “Ngươi hỏi nó, hiện

tại ta có thể thả Andrea ra hay không?”

Libertas ngẩn ra.

Đúng vậy.

Ngay từ đầu, thẻ bài kiến nghị biểu hiện là một câu nhắc nhở “Đừng vượt qua

cấp 15...”.

Mà khi con quái vật kia nhìn thấy hắn ta và Liễu Bình, nói một câu là “Các

ngươi quá non, ăn vào cũng chẳng ra sao...”

Đúng vậy.

Nếu con quái vật có ý tránh đi thì hắn ta và Liễu Bình là an toàn.

Nhưng mà…

Nếu Andrea trên cấp 15 xuất hiện, nàng ta có bị nguy hiểm không?

Nếu nàng ta có nguy hiểm.

Như vậy thẻ bài kiến nghị đầu tiên vẫn có tác dụng.

Sau ba ngày hai đêm, kiến nghị kia vẫn sừng sững không ngã.

Câu này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là con quái vật kia vẫn chưa đi xa.

Hoặc có thể nói nơi này vẫn là phạm vi địa bàn của nó.

Libertas nhìn Liễu Bình, nâng lên tay, dựng thẳng ngón cái: “Ta bắt đầu hiểu vì

sao toàn bộ quốc gia đều không nhìn ra manh mối, ngươi lại có thể nhận thức

được vấn đề của danh sách.”

ế ầ ẩ

“Bên trong Vĩnh Dạ, chúng ta chỉ là con kiến, cần phải cực kỳ cẩn thận mới có

cơ hội sống sót.” Liễu Bình thở dài nói.

Libertas nhắm mắt lại, im lặng mà lẩm bẩm vài câu, duỗi tay nhẹ nhàng kéo

một cái từ trong hư không.

Một thẻ bài bị hắn ta rút ra.

“Được rồi, rút ra thẻ bài chỉ hướng cụ thể này xong thì ta không thể rút được thẻ

bài nào trong vòng ba mươi sáu tiếng đồng hồ nữa.” Libertas nói.

“Ngươi hỏi cái gì?” Liễu Bình hỏi.

“Ta hỏi Andrea có thể đồng hành với chúng ta hay không?” Libertas nói.

Hắn ta lật thẻ bài lại, lật mặt chính lên trên, để lộ ra trước mặt hắn ta và Liễu

Bình.

Chỉ thấy trên thẻ bài chỉ có một hàng chữ nhỏ:

“Đừng để Andrea xuất hiện.”

Không cần xuất hiện…

Andrea không thể đồng hành với hai người bọn họ, nói cách khác, con quái vật

kia nhất định còn chưa đi xa.

Một khi có tồn tại trên cấp 15 xuất hiện thì quái vật sẽ lập tức tới đây, biến đối

phương thành trái cây rồi ăn luôn.

Sắc mặt Libertas trắng bệch, lại sờ sờ trán mình lần nữa, lẩm bẩm nói: “Quá

giảo hoạt... Ta hoàn toàn không cảm ứng được...”

Liễu Bình đứng lên rồi đi qua đi lại.

Đối mặt với con quái vật kia gặp phải hiện giờ, ngay cả chức nghiệp giả cấp 100

cũng không có sức phản kháng.

Hắn và Libertas phải làm sao bây giờ?

Châm chọc chính là, hắn và Libertas còn chưa đến được cấp 15, cho nên con

quái vật kia cũng không để bụng nên không muốn biến hai người thành trái cây.

Có lẽ đối với quái vật mà nói, sức mạnh tiêu hao khi biến hai người thành trái

cây còn vượt xa lợi ích có được khi ăn luôn bọn họ.

Cho nên thẻ bài kiến nghị mới nhắc nhở đừng vượt qua cấp 15!

Liễu Bình bỗng nhìn về phía hư không.

Trong hư không, icon đại diện cho “Triệu hoán anh linh” vẫn lơ lửng bất động.

Liễu Bình suy nghĩ rồi âm thầm nói: “Danh sách, từ bỏ năng lực ‘Triệu hoán

anh linh’ này, nó không thực dụng trong Vĩnh Dạ.”

Icon kia lập tức biến mất, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt cũng theo đó mà hiện lên:

“Đã từ bỏ năng lực này.”

Liễu Bình nói: “Năng lực khác đâu? Ngươi còn đang chọn lựa? Còn chưa chọn

được sao?”

ấ ố

Lại thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:

“Thứ nhất, lựa chọn thật sự quá nhiều, hàng ngàn hàng vạn, nhất thời không thể

lựa chọn;”

“Thứ hai, phải cẩn thận châm chước năng lực thực dụng cần thiết trong Vĩnh

Dạ, nhất thời không thể lựa chọn;”

“Thứ ba, năng lực có thể thích ứng với phương thức trưởng thành cá nhân của

ngươi cần được đối lập từng cái, nhất thời không thể lựa chọn.”

Liễu Bình suy nghĩ, nói: “Ngươi kéo dài như vậy cũng không phải cách, không

bằng ta và ngươi cùng nhau lựa chọn như lúc thử dùng ‘Triệu hoán anh linh’ đi,

nếu thật sự dùng tốt thì chúng ta lại quyết định để nó lại.”

Danh sách rơi vào trầm mặc.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 371: Trọng cấu danh sách



Một hồi lâu, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt chậm rãi hiện lên:

“Ngươi xác định muốn đích thân chọn lựa?”

Liễu Bình nói: “Thực tiễn mới tìm ra được lựa chọn chính xác.”

Vài hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:

“Nhận được, bắt đầu từ giờ phút này, ngươi sẽ tự mình chọn lựa các hạng công

năng của danh sách.”

“Chú ý, đây thuộc về hình thức định chế cá tính hóa.”

“Ngươi đưa ra quá nhiều thẻ bài trung tâm của ‘Ngu Giả ’, vì thế được hưởng

quyền lực như vậy.”

Tất cả chữ nhỏ biến mất, chỉ còn lại một hàng chữ thiêu đốt cuối cùng hiện lên:

“Xin hãy miêu tả lựa chọn danh sách ngươi cần đầu tiên.”

“Có danh sách nào có thể trực tiếp chạy thoát khỏi sự đuổi giết của quái vật hay

không?” Liễu Bình hỏi.

“Có.” Danh sách nói.

“Là cái gì?” Liễu Bình hỏi.

“Mơ tưởng hão huyền.” Danh sách nói.

Nó giải thích thêm một bước: “Bổn danh sách chỉ cung cấp năng lực trợ giúp

trưởng thành ở phương diện quy tắc, không thể trực tiếp giúp ngươi chạy trốn,

hoặc ngươi có thể chờ đợi bổn danh sách lại tiến hóa lần nữa, nhìn xem có lựa

chọn tương tự như vậy hay không.”

Liễu Bình thở dài.

Lại tiến hóa lần nữa.

Vậy cần tiến vào di tích vương quốc Tích Lan, cướp đoạt thẻ bài danh sách

“Chốn Lưu Vong” với tù nhân trong thời đại quá khứ.

Nói cách khác, hiện tại không có cách nào cả.

Libertas bỗng nhiên lên tiếng: “Liễu Bình, ta phát hiện một vấn đề.”

“Cái gì?” Liễu Bình hỏi.

“Sau khi chúng ta rời khỏi danh sách ‘Ngu Giả ’... Phải làm sao mới có thể

thăng cấp?” Libertas hỏi.

Liễu Bình ngẩn ra.

Đúng vậy, nếu không hề chi trả hồn lực cho danh sách ‘Ngu Giả’, hắn và

Libertas thăng cấp bằng cách nào?

“Nói thẳng ra, bản thân ta có một vài phương pháp gia tăng thực lực, nhưng

những phương pháp đó đều như thiếu cái gì đó.” Libertas nói.

ế ầ ố ề ế ầ

“Phương thức tiến giai ban đầu của chúng ta vốn đều thiếu sức mạnh Thần Bí

Trắc thêm vào, cho nên ngươi mới có cảm giác như vậy.” Liễu Bình nói.

Hắn nhìn về phía hư không, im lặng nói: “Có lựa chọn nào có thể tăng cấp bậc

lên hay không?”

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:

“Có.”

“Hiện giờ phương thức gia tăng cấp bậc có những loại sau đâuy:”

“1. Phương pháp thăng cấp thăm dò: Tất cả những điều ngươi phát hiện đều có

thể cung cấp yếu tố thăng cấp cho ngươi;”

“2, Phương pháp thăng cấp chiến đấu: Tất cả kẻ địch mà ngươi chiến thắng đều

sẽ hóa thành hồn lực, cung cấp yếu tố thăng cấp cho ngươi;”

“3, Phương pháp thu thập thẻ bài: mỗi lần ngươi thu gom được một thẻ bài, bổn

danh sách sẽ căn cứ vào cấp bậc của thẻ bài để cung cấp yếu tố thăng cấp cho

ngươi;”

“Xin hãy lựa chọn.”

Liễu Bình nhanh chóng xem xong, sau đó vung tay lên nói: “Không chọn, ta

muốn có hết.”

“Ngươi xác định?” Danh sách hỏi.

“Tổng hợp chúng lại thành một lựa chọn, khi ta thăm dò thì dùng phương pháp

thăng cấp thăm dò; khi ta chiến đấu thì dùng phương pháp thăng cấp chiến đấu;

khi thu thập thẻ bài thì dùng phương pháp thu thập thẻ bài.” Liễu Bình nói.

“Như vậy sẽ mang đến một vấn đề, tạm thời ngươi còn chưa có năng lực thu

thập thẻ bài.” Danh sách nói.

Liễu Bình nói: “Cho nên công năng thứ hai chính là thu thập thẻ bài.”

Danh sách thoáng trầm mặc, sau đó biểu hiện ra một hàng chữ nhỏ:

“Đang hình thành.”

Mấy phút sau.

Hai cái icon hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt Liễu Bình.

Cái icon thứ nhất có vẽ một mũi tên chỉ lên trên, bên cạnh viết một con số “3”.

Đây là phương pháp thăng cấp.

Cái icon thứ hai có vẽ một thẻ bài trống, khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào thẻ

bài thì hai hàng chữ nhỏ bỗng hiện ra:

“Tất cả những vật có thể thu thập đều sẽ sinh ra nhận dạng sức mạnh nổi bật.”

“Lúc thu thập vạn vật, chúng phải trong trạng thái không có chủ, hoặc ngươi có

được sự đồng ý của chủ nhân; khi thu thập chúng sinh, ngươi phải được đối

phương đồng ý.”

“Đây là phương pháp thu thập thẻ bài càng cao cấp hơn cái ban đầu của ngươi.”

ễ ế ắ ấ

Liễu Bình siết chặt nắm đấm.

Rất tốt.

Nếu như vậy, không chỉ hắn có phương pháp thăng cấp, hơn nữa Libertas cũng

có.

“Danh sách, ta cũng có ý tưởng về loại công năng thứ ba của ngươi.” Liễu Bình

nói.

“Xin hãy miêu tả.” Danh sách nói.

“Trước đó ngươi có công năng ‘Anh Linh Chi Chủ’, nó có thể gia tăng thực lực

của thẻ bài, sau khi ngươi hoàn thành siêu tiến hóa, hẳn nó cũng có sự gia tăng.”

Liễu Bình nói.

“Đúng là như thế.” Danh sách nói.

Icon thứ ba hiện lên trên hư không.

Chỉ thấy trên icon này hiện ra nhiều bóng dáng mơ hồ.

Khi Liễu Bình nhìn chăm chú vào nó, bên cạnh nó hiện ra từng hàng chữ nhỏ:

“1. Thẻ bài của ngươi lấy phương thức thăng cấp của ngươi để tiến hành tiến

giai;”

“2. Sau khi thẻ bài của ngươi tăng cấp bậc lên, chúng cũng trợ giúp ngươi gia

tăng thực lực.”

“Đây là bản tăng mạnh của ‘Anh Linh Chi Chủ’ sau khi danh sách siêu tiến

hóa.”

Giây tiếp theo.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:

“Ngươi cống hiến bộ bài trung tâm của ‘Ngu Giả ’, đã giúp bổn giao diện thao

tác sinh ra siêu tiến hóa.”

“Tất cả sức mạnh của bổn giao diện thao tác đã cụ thể hóa thành ba loại công

năng:”

“1. Ba phần phương pháp thăng cấp;

Thu thẻ bài;

Anh Linh Chi Chủ.”

“Lựa chọn của bổn danh sách đã được cố định.”

“Khi ngươi đạt được càng nhiều thẻ bài trung tâm của Luyện Ngục và Vĩnh Dạ,

bổn danh sách sẽ tiến hóa lần nữa.”



Một con chim ưng khổng lồ cả người tỏa ra sương mù hàn băng đang bay lượn

trên không trung.

Nó xuyên qua một hẻm núi im ắng, lướt qua đầm lầy diện tích rộng lớn vô

ngần, rốt cuộc cũng thấy một mảnh băng sương màu lam nối liền cả trời đất kia.

ố ố

Quốc gia nhân loại rơi vào danh sách “Ngu Giả mã số 3-6912” trong trạng thái

thời không đình trệ.

Ánh mắt của con ưng khổng lồ chợt lóe, nó tiếp tục bay về phía trước.

Bỗng nhiên.

Một bóng dáng mờ nhạt từ núi rừng phía dưới bay lên, chắn ở trước mặt con

ưng khổng lồ.

Đó là một nữ tử mặc váy đen, tay xách một cái rổ.

“Đây là nơi ta trầm miên, ngươi tới đây là muốn làm gì à?” Nữ tử nhìn chằm

chằm con chim ưng khổng lồ kia, hỏi.

“Tránh ra, ta muốn đi qua.” Con ưng khổng lồ nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 372: Đó là Hỏa Nha



Trên mặt nữ tử dần dần lộ ra ý cười.

Trong gió nhẹ, làn váy nàng nhẹ nhàng bay bay, lộ ra khúc xương trắng bên

trong .

“Thật xin lỗi, ta chỉ có chút tò mò... Mới hỏi một tiếng.”

Giọng nói vừa dứt.

Bang!

Con chim ưng khổng lồ cao mấy chục trượng hóa thành một quả trái cây được

hàn khí bao phủ, bay xuống bàn tay của nữ tử.

Nữ tử cầm lấy trái cây rồi nhẹ nhàng ngửi ngửi, đầy mặt tươi cười mà nói: “Mùi

vị của trái cây mang theo sức mạnh thần bí nhất định còn ngon hơn cái trước đó

rất nhiều, phải nghiêm túc đối đãi mới được.”

Nàng ta lấy ra một con dao nhỏ thật sắc bén, bắt đầu gọt vỏ trái cây.

Trái cây lập tức phát ra từng tiếng tru cực kỳ thê thảm.

Nữ tử kia như không hề phát giác, bắt đầu nhẹ giọng ca hát:

“Có hai quả trái cây nho nhỏ, chúng ẩn chứa sức mạnh thần bí nha, nhưng

chúng còn cần thời gian chậm rãi trưởng thành.”

“Trái cây thân mến à, ta phải tạm thời rời xa các ngươi, kiên nhẫn chờ các

ngươi chín muồi nha.”

Nàng ta vừa hát khe khẽ, vừa nghiêm túc gọt vỏ trái cây.

Trong cái rổ nằm trên khuỷu tay nàng ta, mỗi một quả trái cây đều đang phát

run, thậm chí có vài quả còn phát ra tiếng khóc nức nở nho nhỏ.

...

Bên kia.

Trên một ngọn núi hoang.

Liễu Bình ngắm nhìn hư không, ánh mắt nhắm thẳng vào một hàng chữ nhỏ:

“Thẻ bài của ngươi sẽ lấy phương thức thăng cấp của ngươi để tiến hành tiến

giai.”

Hắn nhẹ nhàng thở ra.

Trước đó, tuy giao diện thao tác anh linh cũng dùng tốt, nhưng hắn luôn cảm

thấy nó không thích hợp với hoàn cảnh trong Vĩnh Dạ.

Hiện giờ sau khi tiến hóa, nó đã phù hợp với mong muốn của mình.

Cuối cùng cũng không cần dựa vào danh sách “Ngu Giả” để thăng cấp nữa rồi.

Hơn nữa điều càng quan trọng là…

ầ ắ ể ấ

Chỉ cần là người bên cạnh hắn thì có thể dùng phương thức thăng cấp của mình

để gia tăng thực lực.

“Libertas.” Liễu Bình mở miệng nói.

“Hả?” Libertas nhìn về phía hắn.

“Ta tìm được một biện pháp giúp ngươi tiếp tục gia tăng thực lực, biện pháp này

cũng là mấu chốt chạy trốn của chúng ta.” Liễu Bình nói.

“Biện pháp gì, nói nhanh lên.” Libertas nói.

Liễu Bình ấn tay lên vai hắn ta, nhỏ giọng mà nói: “Trước lúc đó ta phải hỏi

một tiếng, ngươi tin tưởng ta không?”

“Đương nhiên, vì sao lại hỏi cái này?” Libertas nghi ngờ đáp.

“Tình cảnh của chúng ta rất nguy hiểm, nếu ngươi tin tưởng ta, vậy giao bản

thân cho ta đi.” Liễu Bình nói.

Libertas ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra biểu cảm không được tự nhiên, hắn ta lui về

phía sau hai bước rồi nói: “Từ từ, người anh em, rốt cuộc ngươi có ý gì?”

“Ngươi là chúng sinh, chỉ cần ngươi chấp nhận thì ta có thể thu lấy ngươi như

một thẻ bài.” Liễu Bình nói.

Libertas ngẩn ra, nói: “Tựa như danh sách sao?”

“Đúng vậy.” Liễu Bình nói.

“Vậy ngươi thu lấy ta... Là muốn làm gì?” Libertas hỏi.

“Xem xét cửa ải trước mắt, ta đã nghĩ ra một biện pháp, tốt nhất là ta cũng trốn

đi.” Liễu Bình nói.

“Vì sao phải làm như vậy?” Libertas hỏi.

Liễu Bình nói: “Đối với con quái vật kia mà nói, cấp bậc của chúng ta quá thấp,

nó căn bản khinh thường ăn chúng ta, điều này làm ta nghĩ tới một sự kiện...”

Libertas nói: “Cái gì?”

“Ở trước mặt con quái vật kia, có lẽ cấp bậc càng thấp thì càng an toàn.” Liễu

Bình nói.

“Chuyện này thì dù là thẻ bài kiến nghị, hay là điều chúng ta tận mắt nhìn thấy,

cũng đã được nghiệm chứng rồi.” Libertas nói.

“Cho nên nếu ngươi tin tưởng ta, để ta thu ngươi làm thẻ bài đi, có lẽ chúng ta

có thể chạy thoát.” Liễu Bình nói.

Libertas suy nghĩ mấy phút rồi giãy giụa nói: “Huynh đệ, ngươi sẽ không... làm

gì ta đâu đúng không?”

“Có ý gì?” Liễu Bình ngạc nhiên hỏi lại.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Libertas dần dần nhẹ nhàng thở ra, vỗ đùi nói: “Được rồi, dù sao hiện giờ đã là

đường cùng, hơn nữa cũng là ngươi cứu ta ra, nếu có thể thì ngươi cứ thu đi.”



“Vậy ta thu.” Liễu Bình nói.

Vừa dứt lời, phía trên bên trái của Libertas xuất hiện một con số: 9.

Đây là cấp bậc thích khách của hắn ta.

Liễu Bình vỗ vỗ bờ vai hắn ta.

Phanh!

Một tiếng động nhỏ vang lên, Libertas biến mất khỏi vị trí cũ, mà trên tay Liễu

Bình xuất hiện thêm một thẻ bài.

Liễu Bình nhìn vào thẻ bài.

Chỉ thấy Libertas ngồi bên một chiếc giường lớn, đầy mặt sợ hãi mà hét lớn:

“Từ từ! Huynh đệ! Vì sao nơi này lại có một chiếc giường?”

“Bộ bài của ta tên là Vui Sướng, cho nên bất cứ ai trở thành thẻ bài của ta đều

sẽ trực tiếp xuất hiện trong hoàn cảnh mà hắn khát vọng.” Liễu Bình nói.

“Andrea thì sao?”

“Ở một thẻ bài khác bên cạnh ngươi.”

Liễu Bình rút thẻ bài của Andrea ra, bày ra trước mặt Libertas

Chỉ thấy Andrea đang tưới nước cho một chậu hoa xinh đẹp.

“Ồ? Ngươi cũng may mắn trở thành một thành viên trong bộ bài Vui Sướng của

chúng ta rồi sao?” Andrea ngạc nhiên nói.

Libertas nhìn Andrea, lại nhìn Liễu Bình, sau đó quay qua quan sát cái giường,

cuối cùng cũng thả lỏng.

Hắn ta cởi giày trên chân ra, ngáp một cái rồi nói: “Huynh đệ, sống hay chết

đều dựa vào ngươi, ta ngủ trước một lát.”

Hắn ta nằm lên trên giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ khò khò.

Liễu Bình cất thẻ bài đi.

Hiện tại mới đến thời khắc mấu chốt thật sự.

Chỉ thấy Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng kéo một cái từ trong hư không.

Một thẻ bài xuất hiện trên tay hắn.

Phanh!

Thẻ bài vừa được tung ra thì lập tức hóa thành một con chó cỏ màu vàng.

Đó là Hỏa Nha!

Đây là Huyết Nhục Thú Khuyển lúc trước, sau khi được Triệu Thiền Y dạy dỗ,

vì sợ bị người ta theo dõi nên bị lột đi huyết mạch, biến thành một con chó cỏ

bình thường.

Ở phía trên bên trái của nó, một con số “1” đang loáng thoáng trôi nổi.

Chó cỏ cấp 1!

ế ễ

Hỏa Nha sủa “Gâu gâu” hai tiếng, nhảy qua nhảy lại trước mặt Liễu Bình, vui

sướng phe phẩy cái đuôi.

Liễu Bình ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầu chó của Hỏa Nha rồi nói: “Danh sách,

thêm phương pháp thăng cấp vào cho Hỏa Nha.”

“Đã thêm.” Danh sách đáp lại.

Hỏa Nha đột nhiên lộ ra biểu cảm tập trung, nó đứng bất động nhìn chằm chằm

vào hư không trước mặt.

Liễu Bình cười nói: “Thăm dò, chiến đấu, thu thập thẻ bài đều có thể khiến thực

lực của ngươi mạnh lên, hiểu chưa?”

“Gâu!” Hỏa Nha hưng phấn sủa một tiếng.

“Được rồi, hiện tại để chúng ta nhìn xem, trên người của ngươi có nơi nào giấu

đồ vật được...”

Liễu Bình đánh giá toàn thân Hỏa Nha, bỗng phát hiện trong miệng nó thiếu

mất một cái răng.

“Nghe này, Hỏa Nha.”

“Từ giờ trở đi, ngươi phải áp sát vào những băng sương màu xanh biển này,

luôn đi tới theo hướng ngón tay ta chỉ.”

“Gâu!”

“Nguyên tắc duy nhất: Ngươi có thể thông qua thăng cấp để tăng sức chịu đựng

lên, nhưng nhất định không được vượt qua cấp 5.”

“Gâu!”

“Được, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”

Liễu Bình rút một thẻ bài ra rồi nắm trong tay, thuận thế đặt một bàn tay khác

vào miệng Hỏa Nha.

Chỉ thấy trong hư không có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:

“Ngươi phát động thẻ bài kỳ quỷ: ‘Vô Tồn Chi Nham’.”

“Ngươi biến thành một cái răng của Hỏa Nha - Chó cỏ cấp 1.”

Phanh!

Chỉ nghe một tiếng động nhỏ vang lên, hắn biến mất khỏi vị trí cũ.

Trên mặt cỏ chỉ còn lại một con chó tầm thường màu vàng.

Đó là Hỏa Nha.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 373: Tiền đồ quang minh



“Gâu gâu gâu!”

Hỏa Nha sủa vang dội vài tiếng, sau đó chạy vội theo hướng mà Liễu Bình đã

chỉ.

Nó chạy nhanh trên sườn núi tràn đầy đá vụn, chừng hai mươi phút sau, nó dần

trở nên mệt mỏi đến mức thở hồng hộc.

Bỗng nhiên.

Hỏa Nha phát hiện một chuyện rất kỳ quái.

Trong vô số những mảnh đá vụn, một đóa hoa tỏa ra mùi thơm đang theo gió

lay động, phía trên nó lơ lửng hai hàng chữ nhỏ:

“Nhận dạng: Vật không có chủ.”

“Đóa hoa ẩn chứa sức mạnh Thần Bí Trắc rất nhỏ, có thể thu thập.”

Thu thập thẻ bài?

Hỏa Nha lộ ra vẻ mặt hoang mang.

Trong miệng nó bỗng vang lên tiếng nói của Liễu Bình: “Không sao, đi thu thập

đóa hoa kia đi.”

“Gâu!”

Hỏa Nha lên tiếng, chạy chậm tiến lên, vươn móng vuốt nhẹ nhàng chạm một

cái lên đóa hoa.

Phanh..

Đóa hoa hóa thành một thẻ bài rồi rơi xuống mặt đất.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mặt Hỏa Nha:

“Loạn Thạch Cốt Tâm Hoa.”

“Nuốt nó vào sẽ khiến ngươi tạm thời thạch hóa, liên tục mười giây.”

“Chúc mừng, ngươi đạt được một thẻ bài Thần Bí Trắc, tiến độ ngươi thăng cấp

đạt tới 100%.”

“Ngươi thăng cấp!”

“Ngươi trở thành Chó cỏ cấp 2!”

“Bởi vì ngươi thăng cấp, chủ nhân của ngươi cũng đạt được tiến độ thăng cấp

5%.”

Lớp lông trên người Hỏa Nha trở nên càng dài, thân hình cũng rắn chắc hơn

nữa.

Ở bên trái phía trên nó, con số 1 biến mất, thay vào đó là con số 2.

Hỏa Nha hoạt động thân thể, chỉ cảm thấy mình thật sự trở nên càng mạnh.

ẩ ầ ố ắ ầ

Nó ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào con số 2 kia, trong mắt dần chảy ra giọt nước

mắt to tướng.

Trời nhìn cũng thấy đáng thương!

Ta vốn là Huyết Nhục Thú Khuyển uy phong lẫm lẫm trong Luyện Ngục, sa

chân rơi vào Vĩnh Dạ rồi biến thành chó cỏ, hiện giờ rốt cuộc cũng đạt được

phương pháp thăng cấp, tương lai có được tiền đồ quang minh!

“Ấu ấu.”

Hỏa Nha phát ra một tiếng tru hưng phấn.

Nó phấn chấn tinh thần, chạy vội hướng vào sâu trong bóng đêm.



Trong rừng cây u ám.

Một con chó màu vàng đất đang nhanh chóng chạy vội.

Ở phía bên phải cách đó không xa là một thế giới đóng băng màu xanh biển.

Liễu Bình đã từng nói, nhất định không thể rời khỏi thế giới đóng băng quá xa,

nếu không có nguy cơ gặp phải quái vật nào đó.

Hỏa Nha yên lặng ghi tạc trong lòng, qua mỗi một đoạn thời gian, nó phải quan

sát khoảng cách giữa mình và thế giới đóng băng.

Nó xuyên qua rừng cây, trước mắt bỗng hiện ra một hàng chữ nhỏ:

“Ngươi phát hiện một khu rừng rậm.”

“Thông qua lần thăm dò này, giá trị kinh nghiệm của ngươi gia tăng 1%.”

Hỏa Nha lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Chỉ thăm dò phát hiện ra khu rừng rậm thôi mà cũng tăng kinh nghiệm sao?

Tuy rằng chỉ có 1%, nhưng muỗi nhỏ mấy cũng là thịt.

Chỉ cần nó không ngừng chạy tiếp thì sớm muộn gì cũng có thể thăng cấp sao?

Nhưng điều này lại xung đột với lời dặn dò của Liễu Bình.

“Ô... Ô...”

Hỏa Nha ngồi xổm xuống tại chỗ, phát ra tiếng ư ử rất nhỏ.

Tiếng nói của Liễu Bình cũng theo đó mà vang lên: “Không sao, chẳng qua là

1% thôi, hiện giờ ngươi chỉ có cấp 2, không thể lên đến cấp 5 nhanh như vậy

được.”

“Gâu!” Hỏa Nha sủa lại một tiếng.

Nó chạy được một đoạn về phía trước thì lại chậm rãi dừng lại, nhìn vào một

thân cây cách đó không xa.

Bên cạnh cái cây hiện ra một hàng chữ nhỏ:

“Nhận dạng: Vật không có chủ.”

ẩ ấ ố ố

“Cây này ẩn chứa thuộc tính ‘Cất chứa ’, là chủng loại cây cối tương đối hi hữu,

có thể thu thập.”

Hỏa Nha vui sướng chạy đến, nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên trên cây.

Phanh

Cái cây đó chợt biến mất, hóa thành một thẻ bài dừng ở trước mặt Hỏa Nha.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:

“Ma thụ: Mê Ngạn.”

“Cây này có một không gian thứ cấp rộng chừng ba mươi mét vuông.”

“Chúc mừng, ngươi đạt được một thẻ bài, giá trị kinh nghiệm của ngươi đạt tới

105%.”

“Ngươi thăng cấp.”

“Ngươi trở thành chó cỏ cấp 3!”

Hình thể của Hỏa Nha lại bành trướng lần nữa, trở nên càng thêm rắn chắc

mạnh mẽ.

Nó đã cao chừng nửa người.

“Gâu!”

Hỏa Nha hưng phấn sủa vang một tiếng.

Tiếng nói của Liễu Bình lại vang lên lần nữa: “Cái kia... Hỏa Nha à, tạm thời

chúng ta đừng thu thẻ bài, như vậy mãi thì sẽ xảy ra vấn đề đấy.”

“Ô ô...” Hỏa Nha phát ra một tiếng rên cầu xin.

“Ta biết, sao ta lại không muốn để cấp bậc của ngươi trở nên càng cao? Nhưng

tình cảnh hiện tại của chúng ta quá khó khăn, cần thoát khỏi con quái vật kia

trước cái đã.” Liễu Bình nói.

“Gâu...”

Hỏa Nha thương tâm khẽ gật đầu.

Nó là Huyết Nhục Thú Khuyển đến từ Luyện Ngục nên cũng biết thiệt hơn thế

nào, nó nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục lên đường.

Đi không được bao xa.

Rừng cây đã tới điểm cuối.

Phía trước xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ.

Một thẻ bài dựng ở bên cạnh cái hố, trên đó có viết ba chữ:

“Tử linh hồn.”

Hỏa Nha như cảm ứng được cái gì, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, nức nở tại chỗ

không dám tiến lên.

Vừa nhìn thấy nơi này là cảm nhận được quỷ dị.

ấ ấ

Mạng chó rất quan trọng, ta chỉ là một con chó cỏ cấp 3, trước khi chủ nhân lên

tiếng thì ta cũng không dám hỏi, ta chỉ rống hai tiếng, chờ chủ nhân nói rồi bàn

tiếp.

“Không có gì, nơi này chồng chất những nhân loại và ma quỷ bị g**t ch*t trong

lúc chiến đấu, linh hồn của bọn họ đã tiêu tán, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, bị đặt

ở nơi này, sẽ không có nguy hiểm gì.” Liễu Bình cất tiếng nói.

Lúc này Hỏa Nha mới thật cẩn thận mà tiến lên, muốn đi vòng qua men theo

mép cái hố khổng lồ kia.

Một bên là thế giới đóng băng.

Bên kia là hố sâu.

Nếu vòng qua thì nhất định phải rời xa thế giới đóng băng một khoảng cách.

Nhưng cũng không có cách nào khác.

Nếu đi vào trong cái hố, lấy sức mạnh của Hỏa Nha cũng chưa chắc có thể bò

lên khỏi đó.

Men theo bên cạnh cái hố, Hỏa Nha nhanh chóng chạy vội.

Bỗng nhiên.

Nó lại dừng lại lần nữa, lông trên người đều dựng lên, trong cổ phát ra tiếng gừ

gừ trầm thấp.

Ở phía trước nó, một hàng dấu chân xuất hiện bên cạnh cái hố sâu.

Cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, hàng dấu chân này đến từ bên trong hố sâu,

nó bò lên khỏi hố sâu, cứ kéo dài mãi vào trong sương mù lạnh lẽo mênh mang

ở phương xa, chẳng biết đi đến nơi đâu.

Mà hướng kia đi thẳng đến Đế quốc Ma Quỷ.

“Không có việc gì, có lẽ có một vài ma quỷ giả chết, chờ mọi người đi rồi thì nó

lại trốn trở về quốc gia của mình thôi.” Liễu Bình nói.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 374: Tử linh hồn và con rối



Hỏa Nha ngẫm lại cũng cảm thấy hợp lý, nó cố lấy can đảm lần mò về phía

trước.

Lúc đi ngang qua hàng dấu chân kia, nó dùng sức nhảy dựng, nhảy qua dấu

chân đó.

Một hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt nó:

“Ngươi phát hiện nơi mai táng tử linh hồn.”

“Giá trị kinh nghiệm +2%.”

Hỏa Nha dần tăng nhanh tốc độ

Đột nhiên.

Nó lại dừng!

Chỉ thấy nó thả chậm bước chân, ngửi nhẹ một vòng chung quanh, mặt mang vẻ

bàng hoàng mà nhìn mấy tảng đá phía trước.

“Làm sao vậy?” Liễu Bình cảnh giác hỏi.

Hỏa Nha không trả lời.

Nó do dự một lúc lâu, sau đó chọn lấy một tảng đá rồi chậm rãi nâng chân sau

lên.

Đi kèm với một tràng âm thanh “Xè xè xè”, Hỏa Nha phát ra tiếng kêu to vui

sướng.

Thì ra là đi tiểu!

Liễu Bình nhẹ nhàng thở ra.

Sau một trận run run, Hỏa Nha lại phấn chấn tinh thần rồi bắt đầu chạy như bay

về phía trước.

Trước khi đi, nó quay đầu lại nhìn nhìn kiệt tác của mình.

“Ấu ấu!”

Hỏa Nha phát ra một tràng tiếng tru chói tai.

“Lại làm sao nữa?” Liễu Bình bất đắc dĩ hỏi.

Hỏa Nha nhe răng để lộ ra cái răng giả kia, giúp răng giả nhìn thấy được tình

cảnh phía trước.

Chỉ thấy trên mặt đất đầy đá lỏm chỏm phía trước xuất hiện vô số những dấu

chân rậm rạp.

Những dấu chân này bò lên từ cái hố sâu, chúng trùng trùng điệp điệp đan xen

vào nhau, kéo dài hướng tới điểm cuối con đường nhỏ sương mù lượn lờ kia.

Liễu Bình giật mình.

ế ế ố

Nếu nói có một hai ma quỷ giả chết trốn chạy thì còn hợp lý.

Nhưng dấu chân trên mặt đất có ma quỷ, cũng có nhân loại, chúng chằng chịt cứ

như tất cả những người chết đi đều đã sống lại.

Bọn chúng bò lên trên hố sâu, toàn bộ đi về hướng Đế quốc Ma Quỷ đằng xa.

Liễu Bình thở sâu.

Tại sao lại như vậy?

Ma quỷ vừa mới đi lại xuất hiện chuyện quỷ dị như thế.

Chẳng lẽ chúng vừa rời khỏi thì toàn bộ quốc gia đã bị Trầm Miên Giả không

biết nào đó chiếm cứ?

“Chúng ta mặc kệ những việc này, chỉ cần vòng qua cái hố là được rồi.” Liễu

Bình an ủi.

Hỏa Nha phát ra một tiếng kêu nhỏ, sau đó lại bắt đầu chạy vội.

Lần này, tốc độ của nó tăng lên rõ ràng, hiển nhiên đã dùng hết toàn lực, muốn

mau chóng rời khỏi nơi này.

Sàn sạt... Sàn sạt...

Trong bóng đêm tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang phát ra trong lúc

Hỏa Nha chạy vội.

Nó đi dọc theo bên cạnh cái hố mà chạy thẳng một mạch về phía trước

Nhưng mà, những dấu chân trên mặt đất càng ngày càng dày đặc, có vài vị trí

dấu chân còn để lại vết máu màu đen.

Tất cả dấu chân đều kéo dài về một phương hướng.

Mà phương hướng kia chính là hướng mà Hỏa Nha muốn xuyên qua.

Không có cách nào khác, Hỏa Nha chỉ có thể căng da đầu chạy nhanh một mạch

về phía trước.

Hố sâu bị ném lại ở sau người, mà sương mù phía trước tản ra hai bên, để lộ ra

một con sông vẩn đục.

Đây là một con sông lớn, gần như không nhìn thấy được điểm cuối, phóng mắt

nhìn ra xa, chỉ có thể trông thấy một mảnh đất mơ hồ màu đen cực kỳ xa xôi ở

bờ bên kia.

Số lượng ma quỷ và nhân loại nhiều không đếm được đang đứng ở bờ sông,

chúng đứng đó không nhúc nhích.

Chỉ thấy trên người đám ma quỷ và nhân loại đó đều mặc chiến giáp đã rách

nát, tay cầm binh khí đã tổn hại, trên người trên mặt đều là những vết thương đã

cũ.

Tử linh hồn!

Đây đều là những linh hồn đã chết trong chiến tranh!

ằ ế ồ

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, tuy rằng chúng hao hết sức mạnh linh hồn, nhưng

thân thể vẫn chưa tiêu tán, mà bị chôn trong cái hố khổng lồ kia.

Mà hiện tại, tất cả chúng đều thức tỉnh và cùng đứng trước con sông vẩn đục

này.

Bọn chúng im hơi lặng tiếng mà đứng đó, cứ như đang chờ đợi cái gì.

Cảnh tượng này mang đến cảm giác quỷ dị nói không nên lời.

Lúc Hỏa Nha xuất hiện, đám ma quỷ và nhân loại đó đồng thời quay đầu rồi

nhìn thoáng qua nó.

Khi phát hiện chỉ là một con chó, đám ma quỷ và nhân loại lại chậm rãi chuyển

ánh mắt đi.

Hỏa Nha đã sớm bị dọa dừng bước không dám đi nữa, thậm chí cầm lòng không

đậu mà kẹp chặt cái đuôi.

Nhưng kế tiếp, không có bất cứ ma quỷ hoặc nhân loại nào liếc nhìn nó nữa.

Có lẽ là bởi vì cấp bậc quá thấp?

Hỏa Nha thật cẩn thận tới gần những tử linh hồn đó.

Vẫn không ai đoái hoài đến nó.

Nó không biết làm sao, đành phải nhếch môi để lộ ra cái răng giả kia.

Nhân cơ hội này, Liễu Bình nhìn thoáng qua những ma quỷ và nhân loại đó.

Chỉ một thoáng, trên đỉnh đầu đám ma quỷ và nhân loại đều hiện ra một hàng

chữ nhỏ tương tự:

“Con rối???”

Con rối?

Liễu Bình thở dài trong lòng.

Không cần bàn cãi gì nữa, có thể khiến tất cả tử linh hồn sống lại để làm con

rối, nhất định là một Trầm Miên Giả.

Ma quỷ mới đi chưa được bao lâu thì đã thật sự xuất hiện một Trầm Miên Giả.

“Chúng ta tránh qua một bên, từ từ quan sát đi.” Liễu Bình nói.

Vừa dứt lời, Hỏa Nha cực kỳ nhanh nhẹn trốn sau một tảng đá lớn.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trong nước sông truyền đến một tiếng gầm gừ.

Chỉ thấy từng con cá lớn dài mấy chục mét trồi lên mặt nước, mở to hốc mắt

trống trơn nhìn về hướng đám ma quỷ và nhân loại trên bờ.

Những ma quỷ và nhân loại đó sôi nổi nhảy lên lưng từng con cá lớn.

Thân thể con cá lớn vừa động thì đã bơi sâu xuống dòng nước.

Liễu Bình lẳng lặng quan sát cảnh tượng này, bỗng nói: “Hỏa Nha, đi, nghĩ cách

leo lên lưng một con cá đi.”

“Gâu?” Hỏa Nha phát ra âm thanh nghi ngờ.

“Dù sao chúng nó cũng làm lơ sự tồn tại của ngươi, trong sông có cái gì đó, chỉ

dựa vào ngươi thì không thể bơi qua được, cho dù là ta cũng không dám tùy tiện

xuống nước, còn không bằng nhân cơ hội này đánh cược một phen, xem có thể

trà trộn vào hay không?” Liễu Bình nói.

Hỏa Nha cắn chặt răng, thò đầu ra từ sau lưng cục đá, sau đó nhanh chóng chạy

tới bờ sông.

Giống như vừa rồi, đám ma quỷ và nhân loại kia đều làm lơ nó.

Nó đi theo một đám nhân loại nhảy lên lưng cá, thật cẩn thận trốn dưới chân

một đại hán cường tráng.

Đợi mấy giây sau.

Con cá bắt đầu bơi lội.

Nó chở một đám ma quỷ và nhân loại bơi tới bờ bên kia.

Lúc này, tên đại hán cường tráng kia bỗng cúi đầu, liếc nhìn Hỏa Nha một cái.

Hắn ta chậm rãi ngồi xổm xuống, xé xuống một mảnh vẩy cá từ trên lưng cá,

cắt vỡ ngón tay nhanh chóng viết một câu:

“Chó con đừng sợ, chỉ cần ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back