Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 375: Răng giả...



Người đàn ông vạm vỡ kia viết đoạn chữ này trên vảy cá, lại lột một mảnh vảy

cá nữa, dùng chữ của ma quỷ viết thêm một lần.

Hỏa Nha nhìn hai mảnh vảy cá mà ngẩn người.

Ta chỉ là một con chó cỏ cấp 3 mà thôi, ta có thể giúp ngươi cái gì chứ?

Chẳng lẽ ngươi vừa ý chiếc răng giả kia của ta?

Vẻ mặt của nó hơi hoang mang.

Người đàn ông vạm vỡ kia vẫn ngồi xổm quan sát nó, lúc này thì phát ra giọng

nói ẩn chứa sự thất vọng:

"Hóa ra thật sự là một con chó bình thường, ta còn tưởng rằng có vị đại lão nào

tới đây giúp ta nữa chứ."

Hắn ta vừa nói xong.

Toàn bộ ma quỷ cùng loài người trên lưng cá đều phát ra tiếng thở dài:

"Thật sự là đáng tiếc, không nghĩ tới tới giúp ta chỉ là một con chó."

Sau đó...

Tất cả Tử linh hồn đều im lặng.

Trên lưng cá không phát sinh bất cứ tiếng động nào nữa.

Trong dòng nước đục ngầu, thỉnh thoảng có thể thấy được cái bóng có thể tích

khổng lồ lóe lên rồi biến mất, thế nhưng không có bất cứ quái vật nào ngăn cản

hành động của bầy cá cả.

Tốc độ của bầy cá càng lúc càng nhanh, rất nhanh đã đi ngang qua con sống lớn

này, tới bên bờ khác của con sông.

Trên bờ...

Có thể thấy chân gãy tay đứt ở khắp mọi nơi.

Các loại thi thể hình thù kỳ quái đều chồng chất cùng một chỗ, giống như từng

tòa núi thây vậy.

Mà trên những ngọn núi này, có vô số côn trùng đang hoạt động.

Bọn chúng khác với Thi trùng của tù phạm, nửa người trên cũng không phải

loài người, mà hình thể hoàn toàn là côn trùng.

Thân thể bọn chúng chia làm ba bộ phận đầu, ngực, bụng; có sáu chân, hình thái

khá giống con kiến.

Mà phần đầu của những con quái vật này, có hoa văn thiên nhiên đủ loại màu

sắc, mỗi khi bọn chúng chạm nhau thì những hoa văn đó đều tản ra ánh sáng

nhạt, có vẻ giống với phương thức trao đổi trong nội bộ một chủng tộc.

Phóng tầm mắt nhìn tới.

ấ ầ ế ấ

Mặt đất rộng lớn vô ngần, thế nhưng trên vùng đất này, có vô tận núi thây, có vô

tận côn trùng hình kiến.

Mà lờ mờ thấy được ban đầu ở khu vực này có đủ loại kiến trúc.

Thế nhưng hiện tại, hầu như bọn chúng đã bị thi thể bao phủ.

Chỉ có khu kiến trúc hùng vĩ ở phương xa, mới không bị thi thể che phủ mất.

Hỏa Nha nhìn về những kiến trúc kia, trong ánh mắt xuất hiện sự kỳ quái.

"Grừ... Grừ... Gâu...."

Nó gầm gừ một trận.

Liễu Bình nghe xong thì hỏi lại với vẻ kinh ngạc: "Cái gì? Ngươi nói là tháp cao

kia tượng trưng cho vương quyền trong tộc ma quỷ sao?"

"Gâu!" Hỏa Nha nói.

Nó lại nhe răng, để cho chiếc răng giả có thể thấy được vô số quái vật hình kiến,

rồi lại nhe răng về phía tháp cao cùng khu vực kiến trúc hùng vĩ phương xa.

Răng giả...

Không.

Liễu Bình nhìn lướt qua, đã thấy được trên đỉnh đầu những con quái vật này đều

có một hàng chữ nhỏ xuất hiện:

[Kiến Ma Dạ Phệ.]

[Thuyết minh: Đây là một loại ma vật nguyên sinh quần cư tại Vĩnh Dạ.]

Thực ra nói tới chuyện này cũng rất kỳ quái.

Khi trước Nữ vương quốc gia ma quỷ biết được Tù phạm cùng Vạn Nhãn Ma

Vương xuất hiện, đã quyết định di dời cả quốc gia.

Nếu như bọn chúng là kẻ thu hoạch tới từ Luyện Ngục thì bọn chúng chỉ cần trở

về Luyện Ngục là được rồi, tại sao lại phải di dời cả quốc gia cơ chứ?

Liễu Bình nhìn về phía khu vực kiến trúc của ma quỷ kia, bỗng nhiên một ý

nghĩ xuất hiện trong đầu.

Lúc ấy, Nữ vương ma quỷ đã nói:

"Ta biết các ngươi không nỡ mảnh cơ nghiệp này, thực ra ta lại càng không nỡ...

Thế nhưng ở trong mắt đám tồn tại vô cùng kh*ng b* kia... chúng ta cũng chỉ là

lương thực mà thôi."

Có lẽ...

Quốc gia ma quỷ này không liên quan gì tới Luyện Ngục cả, nó chỉ là một quốc

gia do đám ma quỷ lưu lạc trong Vĩnh Dạ thành lập mà thôi.

Như vậy...

Tại sao bọn chúng vừa rời đi, nơi này đã bị những con quái vật có hình dạng

kiến kia chiếm lĩnh?

ắ ầ

Hắn trở nên trầm tư.

Lúc này, ma quỷ cùng loài người âm thầm nhảy xuống khỏi lưng cá, rồi đi lên

bờ.

Vừa lên bờ, tất cả ma quỷ lẫn loài người đều dùng toàn lực để chạy, đồng thời

phát động các loại công kích từ xa.

Chiến đấu sắp bắt đầu!

Hỏa Nha xem xét thời cơ đã tới, lập tức nhảy khỏi lưng cá, chạy về phía rìa của

chiến trường.

Trước khi những quái vật kia kịp phản kích, nó đã xuyên qua chiến tuyến rất

dài, lao về phía một đống xác chết ở một góc vắng vẻ.

Ầm ầm ầm ầm.

Tiếng nổ vang vọng tứ phương, mặt đất liên tục chấn động.

Chiến tranh, bắt đầu!

Hỏa Nha núp trong một đống xác chết, kêu lên với vẻ buồn khổ: "Ô ô gâu?"

Liễu Bình nói: "Chúng ta chạy xa chút, rời khỏi chiến trường, tìm một con

đường khác, nghĩ cách đi ngang qua thành phố này."

"Gâu?"

"Không cần sợ, ta sẽ nghĩ cách để cho những con quái vật kia không công kích

ngươi."

Liễu Bình nói.

Lúc này, những con ma quỷ cùng loài người đã xuyên qua bãi sông, tấn công

mạnh vào thành phố, triển khai một cuộc chiến tranh với Kiến Ma.

Trên bờ cát trở nên yên tĩnh.

Hỏa Nha bò ra từ trong đống xác chết, quan sát một lát, tìm đúng thời cơ, dùng

toàn lực để chạy thoát khỏi chiến trường này.

Nó dùng toàn lực để chạy, cuối cùng cũng rời khỏi khu giao chiến, từ trên một

bức tường cao nhảy vào trong đống xác chết, tìm tới một cửa hang rồi chui vào

trong.

Hầu như nó chỉ vừa mới chui vào, một vài con Kiến ma trong hang động đã

phát hiện Hỏa Nha.

Bọn chúng cùng lao tới.

Hỏa Nha nhe răng, phát ra tiếng người:

"Ngừng! Ngươi hãy nghe ta nói!"

Đám Kiến ma ngừng lại.

"Ta cũng không biết các ngươi là thứ gì, tại sao lại phải tới chiếm lĩnh tòa thành

thị này, thế nhưng ta chỉ là một người qua đường, hai chúng ta nước giếng

không phạm nước sông..."

ế

Một chiếc răng giả nào đó kêu lên.

Đám Kiến ma đứng tại chỗ, yên lặng lắng nghe.

Thừa dịp này, Hỏa Nha đi xuyên qua bên người đám Kiến ma, chạy trốn vào nơi

sâu trong hang động.

"Được rồi, hiện tại chúng ta nói tới sự nhận thức của ta về con kiến, thực ra ta

chỉ đọc qua một vài quyển sách có liên quan mà thôi, nếu như các ngươi thích,

ta có thể nói lại cho các ngươi nghe."

Răng giả tiếp tục nói.

Đám kiến ma đang lao tới cũng liên tục dừng lại, yên lặng lắng nghe.

Mặc dù rất khó tin, thế nhưng Hỏa Nha không suy nghĩ nhiều, vẫn cắm đầu

chạy trốn.

Nó vẫn nhe răng ra, mặc cho tiếng người liên tục phát ra, mình lại giống như

một tia chớp vàng, nhanh chóng xuyên qua hang động, đi tới trên đường phố

của tòa thành thị này.

Nơi này lại không có bao nhiêu Kiến ma.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 376: Đồ Linh giả



Trong hư không, có hai hàng chữ nhỏ hiện lên:

[Ngươi phát hiện thành thị bị ma quỷ vứt bỏ.]

[Kinh nghiệm của ngươi tăng lên 9%.]

Hỏa Nha quan sát bốn phía, thấy được đường phố rất phức tạp, đám Kiến ma

xuất hiện trên vách tường đất sắt, thi thể, trên đường,... trong thời gian ngắn, nó

không biết nên đi nơi nào.

"Đi tháp cao." Răng giả nhín chút thời gian nói.

"Gâu?" Hỏa Nha không hiểu.

Hiện tại không nên chạy trốn sao, còn đi tháp cao làm cái gì?

Ầm ầm...

Tiếng nổ truyền tới từ phương xa càng ngày càng mạnh.

"Chúng ta cần biết được địa hình sau tòa thành này là gì, mới có thể chuẩn bị

đầy đủ." Răng giả giải thích.

"Gâu!"

Hỏa Nha nhìn về phía tháp cao cách nơi này không xa.

Nó tiếp tục chạy, nhanh chóng xuyên qua vô số Kiến ma.

Xung quanh đều là quái vật, chỉ cần tùy ý nắm một con ra, có thể nuốt sạch Hỏa

Nha.

Thế nhưng Hỏa Nha không sợ.

Chủ nhân của mình là một thần nhân, chỉ cần nói chuyện là có thể giữ chân toàn

bộ bọn chúng!

Hỏa Nha chuyên chú chạy trốn.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Hỏa Nha:

"Chó nhỏ, giúp ta một lần, nếu như ngươi giúp ta, ta cũng sẽ giúp ngươi."

Là giọng nói khi trước!

Lỗ tai Hỏa Nha dựng đứng, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

"Đừng để ý tới nó vội, chúng ta cần đi tới tháp cao quan sát tình huống." Giọng

nói của răng giả vang lên lần nữa.

Hỏa Nha hiểu được.

Nó tiếp tục chạy trốn.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chó cỏ Hỏa Nha cấp 3 đã đi tới chân tháp cao.

ề ế ầ

Nơi này có càng nhiều Kiến ma hơn, bọn chúng hầu như bao phủ chật ních nơi

này.

Bọn chúng đụng chạm lẫn nhau, đi lại, xuyên qua, giống như đang tìm kiếm thứ

gì vậy.

Cửa chính của tháp cao đã bị kiến ma đục ra một cái hố lớn, Hỏa Nha nhảy vào

trong hố lớn, tiếp tục bò lên trên dọc theo bậc thang.

Cuối cùng.

Nó đã tới đỉnh tháp.

Có lẽ kiến ma đã kiểm tra đỉnh tháp này rồi, cho nên nơi này cũng không có con

kiến nào cả.

Hỏa Nha ngồi trên đỉnh tháp, nhe răng, lộ ra chiếc răng giả kia.

Đó là vì để răng giả có thể thấy được cảnh tượng phương xa.

"Chết tiệt!"

Nhìn một lát, răng giả truyền ra một giọng nói tức giận.

Ở ngoài thành, là một cái hố to có chiều dài khoảng vài trăm kylomet.

Mà bên ngoài hố to, vô cùng vô tận kiến ma đẩy từng cái linh hồn đã bắt được

vào trong hố.

Những linh hồn này đều là linh hồn còn sống, mà phần lớn trong số đó là loài

người.

Linh hồn phát ra những tiếng kêu khóc tuyệt vọng, la hét, giãy giụa, thế nhưng

khi bị đẩy xuống phía dưới, tất cả âm thanh đều im bặt đi.

Hố quá sâu, không thấy rõ bên trong là cái gì.

Thế nhưng có một hàng chữ nhỏ hiện lên trên hố sâu:

[Đồ Linh giả, Hoàng hậu Kiến Ma Vĩnh Dạ.]

[Có được danh hiệu này, là vương giả một phương bên trong Vĩnh Dạ, một khi

tỉnh lại, sẽ thống trị một mảnh khu vực rộng rãi trong thế giới Vĩnh Dạ, ăn hết

vô tận linh hồn.]

Hỏa Nha ngồi tại đỉnh tháp cao, cũng ngẩn người ra.

Theo lý thuyết, mình tới từ Luyện Ngục, cũng đã trải qua rất nhiều cảnh tượng

hoành tráng rồi.

Thế nhưng nếu như so với những quái vật trong Vĩnh Dạ này, thực sự là khác

nhau một trời một vực.

Bỗng nhiên...

Tiếng nổ phương xa dần dần ngừng lại.

Trong thành trì, số lượng kiến ma cũng không giảm bớt.

Hiển nhiên, những tử linh hồn tấn công thành thị ma quỷ kia, đã bị kiến ma giết

sạch.

Đúng lúc này, giọng nói kia lại vang lên:

"Chó con..."

"Ngươi có thể giúp đỡ ta không? Nếu như ngươi giúp đỡ ta, ta cũng sẽ giúp

ngươi."

Lần này, giọng nói kia ẩn chứa chút tuyệt vọng, thậm chí còn mang theo sự

khẩn cầu.

Giọng nói này đã vang lên ba lần.

Những tử linh hồn có danh hiệu "Con rối của ???", cũng đã có lời nhờ giúp đỡ

tương tự.

Như vậy, giọng nói này hẳn là chủ nhân của những con rối kia.

Hai tai Hỏa Nha dựng đứng lên.

Nó vẫn không biết nên trả lời như thế nào.

Hỏa Nha vẫn quyết định ngồi im bất động, duy trì động tác nhe răng, giao cục

diện hiện tại cho răng giả.

Một lát sau...

Trong miệng Hỏa Nha phát ra tiếng người: "Ngươi là ai?"



"Ngươi là ai?" Răng giả hỏi.

Kẻ kia im lặng một giây, bỗng nhiên nói liên tục:

"Ha ha ha! Tại sao ngươi lại nói ngôn ngữ của con người?"

"Chẳng lẽ ngươi là người?"

"Chó con, hãy cứu ta, nếu ngươi cứu ta, ta chắc chắn sẽ dùng toàn lực giúp

ngươi rời khỏi nơi này."

"Đúng rồi, ngươi hỏi ta là ai à?"

Giọng nói của kẻ kia bỗng hơi khẩn trương:

"Chúng ta không thể nói về vấn đề này, nếu nói tới thì sẽ bị kẻ địch của ta tìm

tới."

"Ngươi hãy tới tìm ta đi."

"Cầu ngươi đó, mau tới cứu ta đi!"

Hỏa Nha cụp tai về phía sau đầu, thuận tiện híp mắt lại.

Đối phương quá ồn ào.

Là một con chó với thính giác nhạy bén, nó cảm thấy không chịu nổi.

Thế nhưng Hỏa Nha vẫn luôn nhe răng, chờ răng giả quyết định.

Không đợi bao lâu.

Răng giả nói chuyện:

ắ ẳ ấ ầ ỗ ể

"Chắc hẳn ngươi cũng thấy được, ta không cần ngươi hỗ trợ cũng có thể rời

khỏi nơi này."

"Nếu như ngươi muốn ta cứu ngươi..."

"Ít nhất cũng phải thể hiện một vài thành ý chân chính."

Giọng nói kia hỏi:

"Chó con, ngươi muốn cái gì?"

Răng giả nói: "Ta cũng không biết ta muốn cái gì, thế nhưng nếu như ta không

thấy được thành ý của ngươi, ba phút sau ta sẽ rời khỏi tòa thành thị này."

Giọng nói kia cũng không không vui, mà cười hì hì nói: "Thật sự là một chú chó

thông minh, ngươi càng thông minh, ta lại càng có lòng tin hơn, vậy thì cứ như

vậy đi..."

Một tấm thẻ bài trống yên lặng xuất hiện, rơi xuống mặt đất trước mặt Hỏa Nha.

Hỏa Nha cúi đầu nhìn xuống.

Trên thẻ bài, từng hàng chữ nhỏ xuất hiện:

"Khế ước Vĩnh Dạ."

"1, Song phương vĩnh viễn không được công kích đối phương."

"2, Song phương phải cùng nhau nghĩ cách thoát khỏi nơi đây, cả hai bên đều

phải dùng toàn lực."

"3, Khi người đưa ra khế ước được cứu vớt thành công, sẽ phải tận hết sức của

mình, báo đáp một cách hợp tình hợp lý cho người cứu vớt."

Hỏa Nha đọc rất nhanh, thế nhưng nó không có bất cứ phản ứng nào.

Thành ý của đối phương có đủ không?

Loại chuyện này chỉ có chủ nhân mới có thể phán đoán.

Nó ngồi xổm tại chỗ yên lặng chờ đợi.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Hỏa Nha đạt được đáp án.

Nó hé miệng, cúi đầu xuống, ngậm thẻ bài kia vào miệng, dùng răng giả cắn

nhẹ xuống.

Bụp!

Thẻ bài biến mất.

Khế ước, thành lập!

Giọng nói kia lập tức vang lên:

ế ố ấ ế

"Nhanh, đám kiến ma kia đang cố mở phong ấn, ngươi phải tiến vào Hoàng

cung trước bọn chúng mới được!"

"Hoàng cung?" Hỏa Nha phát ra tiếng người: "Hoàng cung vẫn chưa bị bọn

chúng chiếm lĩnh sao?"

"Tộc ma quỷ vừa mới rời đi không lâu, cho nên bọn chúng mới chỉ kịp chiếm

lấy tòa thành này, giờ phút này vẫn chưa hoàn toàn công phá Hoàng cung!"

Giọng nói kia nói.

Hỏa Nha đứng dậy đi vòng quanh một vòng, từ trên tháp cao nhìn về phía

Hoàng cung.

Xung quanh Hoàng cung, con kiến chồng chất như núi, lại như bị một vòng bảo

vệ vô hình ngăn cản, không thể tiến vào bên trong.

Chỉ có một vài con kiến có thể xuyên qua vòng bảo vệ vô hình đó, đi đi lại lại

quanh Hoàng cung mà không có mục đích rõ ràng.

Hỏa Nha nghiêng đầu chó, quan sát một lúc mới sủa:

"Gâu gâu gâu gâu!"

"Ngươi biết bố cục của tòa Hoàng cung này sao?" Răng giả giật mình hỏi.

Hỏa Nha gật đầu, rồi lại lắc đầu nói: "Gâu gâu gâu!"

"Ngươi nói là loại địa phương cao quý này, luôn có một loại cửa nhỏ chuyên

dành cho các loại thú cưng ra vào à?"

"Gâu!"

"Vậy thì tranh thủ thời gian chạy tới đó đi!"

Hỏa Nha thuận bậc thang chạy xuống dưới, rất nhanh đã rời khỏi tháp cao.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 377: Thực sự là không có thời gian!



Trên đường phố, khắp nơi đều có thể thấy kiến ma.

Hỏa Nha nhe răng, mặc cho chiếc răng giả kia liên tục nói những tri thức về loài

kiến.

Tất cả kiến ma đều đứng im tại chỗ, yên lặng lắng nghe.

Nơi này đã rất gần Hoàng cung, thể hình cùng thực lực của kiến ma nơi này

hoàn toàn khác biệt với kiến ma ở trên đường phố.

Có một loại kiến ma mà toàn thân đều tản ra sương mù với lực lượng ăn mòn,

làm cho Hỏa Nha không thể tới gần, chỉ có thể vòng quanh mà đi.

Nó bỏ ra ba giờ, mới có thể tìm được một nơi trong bức tường Hoàng cung.

Đó là một cái động cao nửa người.

Một đám Kiến ma hình thể nhỏ bé ngăn tại nơi này, muốn chui qua cái động

kia, thế nhưng khi tới gần đều bị một loại lực lượng vô hình đẩy ra.

Hỏa Nha chui qua những con kiến này, đi tới trước cửa động, sủa liên tục.

Lần này chính là thanh âm của nó.

Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên trên hư không:

"Ngươi đã sử dụng chú ngữ ma sủng, đã cho phép ngươi đi qua động này."

Hỏa Nha quay đầu nhìn những con kiến kia, trong mắt toát ra vẻ khinh thường.

Ngay cả thông đạo chuyên dụng cho vật nuôi cũng không biết đi vào, những

sinh vật trong Vĩnh Dạ này đúng là một đám đồ nhà quê.

Nó quay đầu lại, ngẩng đầu ưỡn ngực chui vào trong động.

Xuyên qua một con đường không quá dài, mới đầu rất hẹp, đi một lát mới rộng

rãi, khoảng mấy chục bước sau thì bước ra khỏi nơi này.

Đã tiến vào trong Hoàng cung!

Giọng nói kia vang lên: "Quá tốt, ngươi đã tới! Nhanh nhanh đi về phía đông

nam, nơi này có một tòa điện nhỏ bỏ trống, ta chờ ngươi ở nơi này!"

Hỏa Nha phân biệt phương hướng, nhanh chóng chạy tới, rất nhanh đã xuyên

qua vô số kiến trúc hoa lệ, đi tới một tòa điện nhỏ phía đông nam.

Cửa điện mở rộng, bên trong có rất nhiều cái rương cùng đồ đựng, thế nhưng

đều trống rỗng hết cả.

"Gâu gâu gâu..." Hỏa Nha nói.

"Là phòng bảo tàng sao... ta biết rồi." Răng giả cũng nhỏ giọng đáp.

Hỏa Nha xông vào trong điện, chạy đi chạy lại quanh điện một vòng.

Cũng không phát hiện cái gì cả.

ấ ấ

"Gâu?" Hỏa Nha chất vấn.

Giọng nói kia vang lên lần nữa: "Ngươi cần phải tìm tới ta thì ta mới có thể đi

theo ngươi."

"Gâu! Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!" Hỏa Nha tức giận sủa nhặng lên.

Giọng nói kia nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ta biết hiện tại không phải là lúc chơi trốn

tìm, thế nhưng ngươi cần phải tìm tới ta, ta mới có thể hiện thân, đây là quy tắc

của thiên thần bí, ta cũng không thể làm khác được."

"Gâu?" Hỏa Nha ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy, ta trốn ở nơi này rất lâu rồi, ngay cả đám ma quỷ cũng không biết ta

tồn tại, thế nhưng ngày hôm qua bọn chúng rời đi, khi tất cả biện pháp ẩn nấp

trong hoàng cung bị mất hiệu lực, kẻ địch của ta lập tức cảm ứng ra ta, nó tới để

giết ta!" Giọng nói kia nói với vẻ căm hận.

"Nếu như ta dẫn ngươi đi, kẻ địch của ngươi vẫn cảm ứng được ngươi sao? Vậy

thì chúng ta không thể trốn thoát được." Răng giả nói.

"Không, nó muốn cảm ứng ta một lần cũng là một chuyện rất gian nan, ít nhất

trong thời gian ngắn là không thể nào." Giọng nói kia nói.

Nó bỗng trở nên lo lắng, thúc giục: "Nhanh tìm ta! Kiến ma sắp phá vỡ phòng

ngự của Hoàng cung rồi!"

Hỏa Nha luống cuống.

Nó chạy dọc theo tòa điện này một vòng, vẫn không phát hiện ra bất cứ thứ gì,

quyết định nhảy lên một nơi cao cao, nhe răng ra, xoay tròn một vòng.

Như vậy, chiếc răng giả kia có thể thấy được toàn bộ tình huống trong tòa điện

này.

Thế nhưng răng giả kia cũng không phát hiện bất cứ thứ gì cả.

Toàn bộ đại điện rất hỗn loạn, cơ bản là không thể tìm tới bất cứ manh mối nào

có giá trị cả.

Giọng nói kia bỗng "a" một tiếng.

"Chó con, tại sao một chiếc răng trong miệng của ngươi lại có danh hiệu là nhà

tự nhiên học?"

"Gâu gâu!" Hỏa Nha nghiêm túc nói.

"Nó là chủ nhân của ngươi? Chậc chậc chậc, thực ra ta cũng không thể nhìn ra

danh hiệu của ngươi, chỉ là danh hiệu này rất thân cận với ta, cho nên ta mới có

thể phát hiện ra nó." Giọng nói kia nói.

Xung quanh yên tĩnh.

Răng giả bỗng nói: "Thì ra là thế, Hỏa Nha, tìm kiếm một lượt, nhìn xem trong

tòa điện này có thứ gì giống một quyển sách hay không."

"Gâu!"

Hỏa Nha phấn chấn, nhảy xuống dưới, lại tìm một vòng nữa.

Không có trong rương.

Trong đồ dựng cũng không có.

Trên kệ cũng không.

Bất cứ nơi nào đều là rỗng tuếch, đừng nói sách, ngay cả một sợi lông cũng

không có.

Ầm!

Từ ngoài truyền tới tiếng nổ cực mạnh.

Phòng ngự Hoàng cung bị công phá!

"Gâu gâu gâu..."

Hỏa Nha cuống lên.

Trong cuộc sống ngắn ngủi của nó, chưa bao giờ gặp phải trường hợp khẩn cấp

mà khó giải như này.

Lúc này, răng giả vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi nói: "Đừng nóng vội, Hỏa Nha,

những nơi mà ngươi tìm đều không có vấn đề, suy nghĩ lại xem, còn nơi nào mà

ngươi vẫn chưa tìm nữa không?"

Hỏa Nha run lên, bỗng ngẩng đầu nhìn lên.

Trên đại điện, từng chiếc đèn treo rất hoa lệ treo lơ lửng.

Chẳng lẽ...

Hỏa Nha ra sức nhảy lên.

Thế nhưng những chiếc đèn treo kia lại quá cao, coi như Hỏa Nha dùng hết toàn

bộ lực lượng cũng không thể nhìn thấy phía trên đèn treo có cái gì.

"Xong, chó con, đã không còn kịp nữa rồi."

Giọng nói kia nói với vẻ tiếc nuối.

Đã có một vài con kiến xuất hiện trước cửa tòa điện này.

Trong khoảnh khắc đó, một chiếc răng giả rơi ra từ trong miệng chó cỏ cấp ba.

Nó hóa thành bóng người bay lên trên, nhẹ nhàng rơi xuống trên một chiếc đèn

treo.

Liễu Bình.

Liễu Bình quan sát xung quanh, cũng thấy được trên một chiếc đèn treo cách

hắn không xa, có một thứ gì đó.

"Libertas!"

Hắn rút một tấm thẻ bài ra, hét lên.

Bụp.

Libertas cầm kiếm ngắn cùng dao găm bay xuống dưới, đạp bay kiến ma tại cửa

điện ra, hét lớn:

"Nhanh lên, ta không kiên trì được lâu đâu!"

Hắn ta cởi một vài quả bom từ bên hông xuống, dùng toàn lực ném mạnh ra

ngoài, sau đó đóng chặt cửa lớn.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc từ bên ngoài truyền tới.

Mặc dù làm vậy có thể ngăn cản đám kiến ma một thời gian, thế nhưng cũng

hấp dẫn đám đông kiến ma khác tới.

Thực sự là không có thời gian!

Liễu Bình thả người nhảy lên, rơi xuống trên chiếc đèn treo kia, quan sát một

cách tỉ mỉ.

Trên chiếc đèn treo này treo rất nhiều đèn pha lê rất đẹp mắt, một chiếc đèn

trong đó có một thứ gì đó.

Đó là một một thiếu nữ lớn chừng bàn tay.

Nàng có một đôi mắt đen, ghim tóc song đuôi ngựa, lộ ra vẻ hoạt bát đáng yêu.

Trong thời điểm tuyệt vọng này, một tay nàng nắm chắc dây đèn treo, một tay

khác thì lau nước mắt, có vẻ như đang than thở cho số mệnh bi thương của bản

thân mình vậy.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 378: Con Rối Vong Hồn



Khi Liễu Bình ngồi xổm trước mặt của nàng, nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Ơ? Ngươi tìm được ta!"

Thiếu nữ nín khóc mỉm cười, lại vui vẻ lên.

"Đúng vậy, ta tìm được ngươi, nhanh lên, chúng ta cần phải chạy trốn." Liễu

Bình thúc giục.

"À, được."

Thiếu nữ đứng dậy, nghiêm túc thi lễ, nói:

"Xin chào, ta là Lilith, rất vui được gặp ngươi."

Liễu Bình nhìn nàng, chỉ thấy trên đỉnh đầu của nàng có một hàng chữ nhỏ:

"Con Rối Vong Hồn, Linh hồn của Sách, Lilith."



Hiện tại cũng đã rất cấp bách, Liễu Bình chỉ nói hai câu nói.

"Năng lực của ta là tránh khỏi kiến ma, khi trước ngươi cũng thấy đấy.”

"Ngươi có thể làm cái gì?"

Khi hắn nói câu đầu tiên, Libertas lại hóa thành một tấm thẻ bài, bay trở về

trong tay của hắn, bị hắn thu hồi.

Khi nói xong câu thứ hai, đám kiến ma bên ngoài bắt đầu xô cửa.

Lilith cũng hiểu được tình huống hiện tại rất nguy cấp, lập tức nói: "Ta có thể

điều khiển mọi thi thể."

"Những con kiến kia là tới tìm ngươi sao?" Liễu Bình hỏi.

"Đúng."

"Bọn chúng có điểm yếu nào không?"

"Phía sau đầu kiến ma có một nơi lõm xuống, chỉ cần đâm nhẹ xuống cũng có

thể g**t ch*t bọn chúng, ngoài ra, lực lượng của bọn chúng khi hoạt động trong

nước sẽ giảm lớn."

"Đi."

Liễu Bình vươn tay.

Lilith nhảy lên, rơi xuống trên tay hắn, nói nhanh: "Khi nào cần ta ra tay thì

ngươi có thể dùng tâm linh cảm ứng thông báo cho ta biết."

Bụp!

Nàng hóa tahfnh một tấm thẻ bài, rơi xuống trên tay Liễu Bình.

Liễu Bình thu hồi thẻ bài, hạ xuống, lại đặt lên miệng Hỏa Nha.



"Ngươi cũng nghỉ ngơi đi." Liễu Bình nói.

"Gâu!"

Hỏa Nha hóa thành thẻ bài, cũng được Liễu Bình thu hồi.

Vào lúc này...

Trong tòa điện này, chỉ còn lại Liễu Bình.

"Các ngươi muốn chiến đấu với ta sao?"

"Nếu như các ngươi xông tới, ta coi như các ngươi muốn chiến đấu với ta."

Hắn nhìn về phía cửa, nói nhỏ, vừa rút trường đao ra, nín thở chờ đợi đám kiến

ma lao tới.

Những con kiến tới tìm kiếm Lilith cũng không mạnh lắm, khoảng chừng cấp

10 mà thôi, chỉ là số lượng quá mức kinh khủng.

Ầm!

Cửa bị đám kiến phá tan.

Trong khoảnh khắc đó, trường đao trên tay Liễu Bình bị chém xéo lên.

Một luồng ánh đao từ dưới đất bắn mạnh lên, bắn bay lũ kiến ma lên không

trung.

Quỷ Đạo Đao Lưu - Nghịch Thủy Thiết!

Còn không đợi đám kiến ma phản ứng được, trường đao Liễu Bình hóa thành

tàn ảnh làm người hoa mắt, liên tục trảm tới.

Leng keng keng keng keng...

Bí Đao chi thuật - Phong Vũ!

Một đám kiến ma ở trên không không cách nào hành động, bị một trận ánh đao

chém bay ra ngoài, rơi xuống mấy chục trượng bên ngoài.

Chỉ có một con kiến ma lơ lửng giữa không trung, không có bất cứ một ánh đao

nào chém trúng nó cả.

Quầng sáng dưới chân Liễu Bình khuếch tán, hầu như cùng lúc đó, hắn thu hồi

đao, xoay tròn một vòng, ném mạnh trường đao ra ngoài.

Trường đao thoát khỏi tay của hắn, chợt lóe lên liền biến mất.

Ngay sau đó...

Con kiến ma ở không trung còn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy một

luồng sáng lạnh từ phía sau lưng bay tới, đâm trúng phần lõm phía sau của nó.

Nói thì chậm, thế nhưng ba lần ra tay tạo thành Xuân Phong Trảm này, chỉ trong

nháy mắt đã hoàn thành!

Ầm!

Kiến ma rơi xuống mặt đất, mất đi sức sống.

"Lilith, nó là của ngươi." Liễu Bình nói.

"Được." Giọng nói của Lilith vang lên.

Liễu Bình quay người trở về đại điện, tùy ý tìm một góc khuất, nhặt một hòn đá,

đặt ở trong túi.

Lúc này...

Một đám kiến ma bị đánh bay kia cũng chạy trở về.

Lại thấy được con kiến ma đã chết kia bỗng nhảy dựng lên, phát động tấn công

về đám kiến ma kia.

Đám kiến ma không đề phòng, bị con kiến ma này vừa cắn vừa xé, một hơi đã

xử lý ba con.

Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy xuất hiện trong hư không:

[Kẻ địch của ngươi chiến bại, linh hồn của bọn chúng đã thuộc về ngươi.]

Mắt Liễu Bình sáng lên, rút một tấm thẻ bài ra.

Nham thạch không tồn tại.

"Ba con này vẫn giao cho ta điều khiển sao?" Lilith hỏi.

"Không, bọn chúng là của ta, ngươi thả con kia đi gây ra hỗn loạn." Liễu Bình

nói.

"Được." Lilith nói.

Con kiến ma kia run lên, ngay lập tức thoát khỏi đông đảo đồng loại, lao ra bên

ngoài, chạy thẳng về phía chính điện Hoàng cung.

Những con kiến ma khác cũng hỗn loạn tưng bừng, nhao nhao lao về phía con

kiến ma kia.

Thừa dịp này...

Bụp!

Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, Liễu Bình hóa thành viên đá kia, rơi xuống mặt

đất.

Hắn yên lặng nằm trên mặt đất, giống như một hòn đá chân chính vậy.

Một lát sau...

Bạo động phía ngoài dần dần yên tĩnh lại.

"Con kiến bị ta điều khiển đã chết." Lilith nói.

"Không sao." Cục đá nói.

Vừa dứt lời.

Có ba con kiến ma lén lén lút lút bò vào trong điện.

Hai con trong đó làm ra tác dụng che đậy.

Con kiến ma thứ ba thì cẩn thận chạy tới gần hòn đá, ngẫm nghĩ rồi ngậm hòn

đá vào trong miệng.

ế ề

Lúc này, những con kiến ma khác lại trở về tòa điện này.

Ba con kiến ma lập tức giả bộ kiểm tra căn phòng này.

Bọn chúng lật chỗ này, ngó chỗ khác, dần dần hòa nhập với những con kiến ma

khác.

Đương nhiên, bọn kiến ma này không thu hoạch được bất cứ thứ gì.

Đám kiến ma lùi ra ngoài, tản khắp khu vực Hoàng cung, tiếp tục tìm kiếm.

Một lát sau...

Lại có ba con kiến cùng đi, một bên tuần sát, một bên đi tới gần bức tường

Hoàng cung.

Thừa dịp những con kiến ma khác không chú ý, bọn chúng vượt qua tường vây,

hợp thành một tiểu đội tuần tra, bắt đầu đi loanh quanh thành thị này.

Thời gian dần dần trôi qua, bọn chúng đã đi tới phần rìa ngoài của thành thị.

Đúng lúc này...

Trên bầu trời, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Kiến Chúa, tại sao ngươi lại ở

nơi này?"

Một lát sau...

Một giọng kêu to, đinh tai nhức óc vang lên từ trong hố sâu khi trước vang lên:

"Ta... muốn ở nơi nào... sẽ ở nơi đó..."

Giọng nữ kia nói: "Ta chính thức nhắc nhở ngươi một câu, khoảng cách của

ngươi cách nơi ngủ say của ta quá gần."

Giọng kêu to kia tiếp tục vang lên: "Ta... có chuyện của ta, không liên quan gì

tới ngươi... chúng ta không liên quan tới nhau."

Giọng nữ nói: "Tốt nhất là như vậy."

Ngừng lại một lát, giọng nữ lại nói: "À đúng rồi, ngươi có thấy được hai con

người đáng yêu hay không?"

Giọng kêu to kia cáu kỉnh nói: "Ta đang ngủ... bọn nhỏ cho ta ăn quá nhiều thứ,

ta không biết..."

Giọng nữ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trở nên khó chịu:

"Nếu như ngươi thấy được hai thiếu niên mang trong mình lực lượng hệ thần bí

thì đừng nên ăn bọn họ, bọn họ là con mồi của ta."

Yên tĩnh một giây.

Một luồng sóng năng lượng hùng vĩ từ trong hố sâu tản ra, quét ngang bầu trời.

Giọng kêu to kia trở nên điên cuồng tàn ác:

"Cướp linh hồn của ta? Không, ngươi nhầm to rồi, ta chính là Đồ Linh Hoàng

Hậu trong đông đảo kẻ ngủ say, mọi linh hồn đều thuộc về ta!"

"Người nắm giữ Trái Cây Ác Độc, người khác sợ ngươi, ta lại không sợ."

ế ế ể ế

Toàn bộ kiến ma trong thành thị phát ra những tiếng vù vù để trợ thế.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 379: Không chỉ muốn ăn hai trái cây non xanh kia, còn muốn ăn ta nữa?



Giữa không trung.

Giọng nữ kia nở một nụ cười gằn.

"Hì hì, xem ra vẫn phải đánh một trận, như vậy là tốt nhất!"

"Trái cây của ta, đi thôi, hủy diệt toàn bộ nơi này, ngay cả một con kiến đều

không được buông tha!"

"Trái cây nào biểu hiện tốt sẽ có thể sống lâu hơn đó."

Trên bầu trời, truyền tới những tiếng gào thét của không khí bị xé rách.

Cùng lúc đó...

Trên mặt đất, khu vực biên giới của thành thị.

Ba con kiến cảm nhận được dấu hiệu chẳng lành xuất hiện, nhanh chóng chạy

thật nhanh.

Không chỉ là bọn chúng.

Toàn bộ bầy kiến đều trở nên hoảng sợ.

Mặt đất bắt đầu run rẩy.

Ngay sau đó...

Ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ thành thị.

Liễu Bình quát lớn: "Không còn kịp rồi, chỉ có thể chôn xuống dưới!"

Con kiến ngậm cục đá kia cũng hiểu được, đâm đầu xuống mặt đất, nhanh

chóng đào ra một cái hố.

Nó điên cuồng đào xuống dưới.

Hai con kiến còn lại cũng dừng lại, ngăn cản phía sau con kiến kia, ngay sau đó,

tia sáng bao phủ tới.

Con kiến đầu tiên sống được hai giây, thân hình bị tan rã.

Con kiến thứ hai cũng bị ánh sáng trắng bắn nổ.

Ánh sáng trắng đuổi kịp con kiến thứ ba!

Lúc này, nó đã đào ra một cái hố sâu mấy mét, vội vàng núp ở trong, chúi đầu

xuống dưới.

Ánh sáng bắn tới.

Kiến ma phát ra những tiếng kêu thảm, chôn đầu xuống dưới đất, phun cục đá

ra, rồi dùng đầu đẩy mạnh xuống phía dưới mặt đất.

Ánh sáng tiếp tục tràn vào.

ế

Toàn thân kiến ma vỡ vụn thành từng mảnh.

Nó dùng chút lực chuối cùng, giật xuống miếng vảy cứng nhất phía sau lưng,

đắp lên trên hố nhỏ đó, tới tận khi ý thức của nó bị tiêu biến.

Trên bầu trời.

Cô gái cao gầy mặc áo đen kia thu hồi rổ trái cây, thân hình cũng bắt đầu biến

đổi.

Vảy màu trắng xuất hiện ngoài cơ thể nàng ta, dần dần bao phủ toàn thân.

Thân hình của nàng càng ngày càng dài, càng ngày càng thô.

Trong hố to, giọng kêu to kia hét ầm lên: "Rắn Ác Độc, rõ ràng ta không chọc

giận ngươi, thế mà ngươi lại giết nhiều con cháu của ta như vậy, ta muốn ăn

sạch ngươi!"

Giữa không trung, gió bão gào thét.

Cô gái kia đã biến mất.

Thay vào đó, là một con rắn khổng lồ, toàn thân có một lớp vảy trắng nhợt.

Nó có một đôi mắt dựng thẳng đầy vết rạn màu hổ phách, nhìn chăm chú về

phía hố to, nói:

"Không chỉ muốn ăn hai trái cây non xanh kia, còn muốn ăn ta nữa?"

Rắn khổng lồ bay trên không trung với tốc độ cực nhanh.

Nó le lưỡi, phát ra những âm thanh xì xì.

Ngay sau đó.

Những nơi mà nó bò qua, hư không vỡ nát, hiện ra biển khô lâu dày đặc.



Con rắn bay vút lên không trung.

Những trái cây bị nó hất văng đó hóa thành từng tồn tại cường đại ngay trên

không trung.

“Ta muốn sống lâu mấy ngày, ta muốn sống lâu mấy ngày!”

Một cường giả nhân loại quát tháo lên như điên khùng.

Hắn lao thẳng xuống dưới, như sao băng đánh thẳng vào đàn kiến, mỗi một lần

ra tay đều tiêu diệt vô số những con ma kiến.

Tất nhiên đàn kiến cũng không cam lòng yếu thế, lập tức phát động phản kích.

Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ thế giới như rơi vào hủy diệt.

Mặt đất không ngừng chấn động, vỡ ra, sụp đổ.

Lúc này.

Trong hầm ngầm nào đó nằm gần vừa con sông, bên dưới tường thành.

Dưới một mảnh giáp xác vỡ ra của ma kiến.

ấ ề

Giọng nói của Lilith lặng yên vang lên: “Này, cục đá, bên ngoài có rất nhiều thi

thể ma kiến, không thì ta kéo hai con vào, đưa chúng ta tới con sông được

không?”

Hòn đá nhỏ kia lên tiếng: “Tuyệt đối không được, lúc này tuy rối loạn, nhưng

nếu có ma kiến thoát khỏi chiến trường chạy đến bờ sông thì rất có khả năng sẽ

khiến cho hai tên kia chú ý.”

“Có đạo lý, nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ trốn trong này mãi hay sao? Nơi này rất

nguy hiểm, vừa rồi thiếu chút nữa chúng ta đã chết rồi.” Lilith nói.

“Chờ một chút.” Hòn đá nhỏ nói.

“Hừ, ta có rất nhiều kinh nghiệm trốn tránh, không bằng ngươi nghe ta.” Lilith

nói.

“Không sai, kỹ xảo trốn tránh của ngươi rất tuyệt, nhưng ở phương diện sinh

tồn thì ta kiến nghị ngươi vẫn nên nghe theo ta.” Hòn đá nhỏ nói.

Nó tăng mạnh giọng điệu, tiếp tục nói: “Đứng trước mặt hai con quái vật này,

chúng ta không có bất cứ cơ hội nào để cứu vãn đâu.”

Lilith nghe vậy thì không nói nữa.

Thời gian trôi đi.

Tiếng gầm rú bên ngoài càng ngày càng dữ dội.

Toàn bộ thành thị ma quỷ đã hóa thành phế tích, sau đó thì biến thành một cái

hố to lõm sâu xuống, con sông bắt đầu chảy ngược vào trong thành thị.

Một cái khe đất vỡ ra rồi uốn lượn lan tới.

Dưới sự quấn lấy của dòng nước, hòn đá nhỏ trực tiếp nhảy vào sâu trong khe

đất, đánh vào một khối thi hài ma quỷ chôn giấu dưới lòng đất.

Nó vẫn bất động, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Bỗng nhiên

Tiếng gầm rú bên ngoài biến mất.

“Hả?” Lilith kinh ngạc nói.

“Suỵt, im lặng một chút, chúng ta nghe xem tình hình thế nào.” Hòn đá nhỏ nói.

Qua mấy phút.

Giọng nói của nữ nhân kia vang lên trên bầu trời: “Kiến Hậu, ta muốn toàn lực

ra tay.”

Kiến Hậu phát ra tiếng vang ù ù: “Ta cũng không sợ ngươi.”

“Chuẩn bị chết đi.” Nữ nhân kia hờ hững nói.

Nói đến đây thì không có tiếng động gì nữa.

Bên ngoài là một mảnh tĩnh mịch.

Hòn đá nhỏ nằm bất động sâu dưới lòng đất.



Bỗng nhiên.

Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:

“Bởi vì bổn danh sách thu lấy thẻ bài trung tâm của danh sách ‘Ngu Giả’, đã

hoàn toàn nắm giữ mọi thứ của ‘Ngu Giả’, bởi vậy bổn danh sách có thể xem

xét thông tin có liên quan đến danh sách ‘Ngu Giả’.”

“Xin hãy chú ý, cuộc trao đổi thông tin dựa vào ‘Ngu Giả’ đang được tiến hành,

ngươi muốn xem chi tiết nội dung có liên quan hay không?”

Hòn đá nhỏ nói: “Xem chi tiết.”

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng xuất hiện:

“Tin tức trao đổi dựa vào ‘Ngu Giả’ như sau:”

“Rắn Ác Độc: ‘Tìm được rồi chưa?’”

“Đồ Linh Kiến Hậu: ‘Tìm được rồi, dao động sinh ra trong lúc chúng ta chiến

đấu thật sự khiến cho một danh sách kỳ quái quan sát, ta đã phát hiện nơi ở của

nó, binh chủng cao cấp của ta đang phá hủy chỗ tránh nạn kia, tất cả linh hồn

đều không chạy thoát được’.”

“Rắn Ác Độc: ‘Nhưng không tìm được mục tiêu của ta, đáng tiếc.’”

“Đồ Linh Kiến Hậu: ‘Không cần để ý, hai linh hồn Thần Bí Trắc tuy hi hữu,

nhưng ta sẽ dựa theo ước định, giao cho ngươi ba phần số lượng linh hồn.’”

“Đồ Linh Kiến Hậu: ‘Năm rồi ngươi chiếm lấy địa bàn lân cận ‘Ngu Giả’, dễ

dàng đạt được linh hồn nhân loại chất lượng tốt... Nhưng ‘Ngu Giả’ đã đóng

cửa... Ngươi còn không trở về với ta à?’”

“Rắn Ác Độc: ‘Sở dĩ dùng ‘Ngu Giả’ giao lưu với ngươi là vì để ngươi xem cái

này.’”

“Nhắc nhở: Rắn Ác Độc chia sẻ một phần tin tức cho Đồ Linh Kiến Hậu.”

“Tin tức đó như sau:”

“Lệnh truy nã Luyện Ngục.”

“Tìm được và bắt lấy một Kiểm Nghiệm Giả bỏ chạy từ danh sách ‘Ngu Giả 3-

6912’, tên gọi là ‘Liễu Bình’, nam tính nhân loại, 14 tuổi, chức nghiệp kỵ sĩ, tóc

ngắn, mắt đen, Bác Học Giả, Bậc thầy Thẻ Bài, có thẻ không có sách.”

“Khen thưởng: Một vạn nhân loại linh hồn.”

“Đồ Linh Kiến Hậu: ‘Tại sao ngươi không bắt lấy hắn?’”

“Rắn Ác Độc: ‘Ta vốn định đùa bỡn một phen, cho nên tạm thời buông tha hắn,

ai ngờ vừa thu được lệnh truy nã thì mới biết được tầm quan trọng của hắn’.”

“Đồ Linh Kiến Hậu: ‘Vậy thì hết cách rồi, có lẽ bị ta ăn, có lẽ bị những kẻ nhìn

trộm kia ăn, tóm lại là không ở nơi này, cả mặt đất ở đây cũng bị quật lên mấy

lần rồi, không có khác thường gì cả’.”

“Rắn Ác Độc: ‘Nhìn theo tình hình hiện giờ, cũng chỉ có thể từ bỏ lệnh truy nã

này mà thôi, không biết ngươi có phát hiện không, trong vô số những kẻ nhìn

ế ấ

trộm, có một tên thực lực yếu hơn chúng ta năm cấp bậc.’”

“Đồ Linh Kiến Hậu: ‘Thực lực như vậy cũng dám ẩn nấp nhìn trộm, ý đồ nhìn

thấy cục diện trai cò đánh nhau của chúng ta, sau đó kiếm được lợi từ trong đó?

Không bằng chúng ta đi ăn nó đi!’”

“Rắn Ác Độc: ‘Đi’.”

Tất cả chữ nhỏ chậm rãi biến mất.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back