Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 380: Bàn riêng



Trên bầu trời, giọng nói của nữ nhân kia lại vang lên lần nữa: “Kiến Hậu, ngươi

ám toán ta!”

Tiếng nói đắc ý của Kiến Hậu cũng vang lên theo: “Ai kêu ngươi kiêu ngạo như

vậy, đừng chạy!”

“Hừ, lần sau gặp lại.”

Hai giọng nói đinh tai nhức óc phá không mà đi.

Thời gian trôi đi.

Thế giới dần dần trở nên yên tĩnh lại.

Hòn đá nhỏ nằm sâu dưới lòng đất, vẫn luôn không nhúc nhích.

Hai con quái vật này lại dùng ‘Ngu Giả’ để tiến hành giao lưu.

Chẳng lẽ chúng nó có liên hệ nào đó với ma quỷ Luyện Ngục hay sao?

Xem ra chính là như vậy.

Dù sao thì Rắn Ác Độc vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài ‘Ngu Giả’, có lẽ không

chỉ do thèm khát linh hồn.

Thật ra bản thân nó cũng có dây mơ rễ má gì đấy với Luyện Ngục.

“Liễu Bình, hai con quái vật kia đã đi rồi.” Lilith nói.

“Ngươi biết gốc gác của chúng nó không?” Hòn đá nhỏ nói.

“Ta chỉ biết trong tay con rắn kia có một quyển sách thẻ tên là ‘Trái Cây Ác

Độc’, còn về con Kiến Hậu, quyển sách trong tay nó là tử địch của ta.”

“Thì ra là thế...”

“Liễu Bình, bên cạnh chúng ta có một khối hài cốt ma quỷ, không bằng ta điều

khiển nó đào ra một con đường, mang chúng ta đi ra ngoài.” Lilith nhảy nhót

nói.

“Không, đừng cử động.” Hòn đá nhỏ nói.

“Ngươi còn lo lắng cái gì?” Lilith hiếu kỳ hỏi.

“Chờ một chút, tin tưởng ta, ta tương đối có kinh nghiệm ở phương diện này.”

“Ngươi đang ám chỉ phương diện nào?”

“Săn thú.”

“... Được rồi.”

Một ngày một đêm sau.

Toàn bộ thành thị Ma Qủy không ngừng bị nước sông xâm lấn.

Cuối cùng, nó bị con sông rộng lớn kia bao phủ.

ấ ầ ầ

Bùn đất rạn nứt trên hòn đá nhỏ dần dần bị nước sông tách ra.

Lại qua nửa ngày.

Các loại sinh vật thủy sinh hình thù kỳ quái xuất hiện trong mảnh thuỷ vực mới

được khai phá này.

Một sinh vật giáp xác có ba đôi mắt đang đào bùn cát ra, phát hiện hòn đá nhỏ

màu đen kia.

Nó dùng cái kìm kẹp lấy hòn đá, nhẹ nhàng ném về phía sau.

Nơi này là chỗ nó xây tổ, chỉ cần bùn cát mềm mại, đá sẽ làm giảm độ thoải mái

của cái hang.

Hòn đá màu đen nhẹ nhàng lơ lửng trong dòng nước, sau đó dừng lại trên một

đống đá lần nữa.

Nó phát hiện thi hài ma quỷ chôn trong bùn đất kia cũng nằm bên đống đá đó,

thi hài đang theo dòng nước, nhẹ nhàng trôi nổi qua lại.

Mãi đến lúc này, hòn đá nhỏ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Lilith.”

“Cái gì?” Lilith tức giận nói.

“Ta nhớ ngươi có thể khống chế cá?”

“Đúng vậy.”

“Tìm một con cá tới, phải là loại cá vốn thích phun ra nuốt vào hòn đá nhỏ để

chơi đùa, có loại cá như vậy không?”

“Không có, nhưng có một loại cá Thực Hủ cái gì cũng ăn.”

“Được, chính là nó.”

Mấy phút sau.

Một con cá lớn dài mấy thước uyển chuyển bơi tới, táp mấy cái đã ăn luôn thi

hài ma quỷ kia.

Lúc ăn, nó không cẩn thận đã cuốn những thứ không liên quan chung quanh vào

trong miệng.

Hòn đá nhỏ màu đen cũng bị nó nuốt vào.

Chỉ chốc lát sau, cá lớn ăn xong thi hài, cảm thấy mỹ mãn rồi bơi đi.

Nó đã ăn no, bắt đầu tùy ý bơi lội trong nước.

Chừng ba mươi phút sau.

Cá lớn chậm rãi nổi lên mặt nước.

Nó bỗng phát hiện một chuyện rất kỳ quái.

Ở ngay phía trên của nó, một cái đầu lâu đang thò qua cẩn thận quan sát.

Khi nhìn thấy thứ nổi lên là một con cá Thực Hủ, cái đầu lâu kia mới chậm rãi

rụt trở lại.

Đây là một bộ xương khô.

Nó lơ lửng phía trên nước sông.

Trên dòng nước chảy xiết vẩn đục, có vô số nhngn bộ xương khô đang lơ lửng

giữa không trung.

Đám xương khô này cúi đầu nhìn chăm chú vào con sông phía dưới, cứ như

đang theo dõi cái gì.

Đưa mắt nhìn khắp chung quanh.

Không chỉ phía trên con sông có số lượng bộ xương dày đặc không đếm được,

ngay cả trên mảnh đất phương xa cũng tràn đầy bộ xương đang tuần tra và đi

lại.

Mảnh sông và đất liền chung quanh đều nằm dưới sự theo dõi của đàn xương

khô.

Lúc cá lớn di động, trong dòng nước cũng có các loại cá khác cũng chìm nổi bơi

lội trong con sông.

Trong thuỷ vực nơi này có vô số hài cốt, bởi vậy có thể thấy được cá Thực Hủ ở

khắp nơi.

Những bộ xương khô đó như đã sớm biết tình hình như vậy, chỉ nhìn thoáng qua

rồi không hề chú ý đến nó.

Vì thế cá lớn lại lẻn vào trong nước lần nữa, bơi sâu vào bên trong con sông.

“Liễu Bình.” Cảm ứng tâm linh của Lilith lại vang lên lần nữa.

“Cái gì?” Hòn đá nhỏ đáp lại nói.

“Lần này phải cảm ơn ngươi.” Lilith nói.

“Không cần khách sáo, đúng rồi, chỗ tránh nạn là cái gì?” Hòn đá nhỏ hỏi.

“Ngươi không biết chỗ tránh nạn sao? Ngươi sống sót trong Vĩnh Dạ bằng cách

nào?” Lilith giật mình nói.

Hòn đá nhỏ im lặng.

Nhưng mà chỗ tránh nạn cũng bị hai con quái vật kia phát hiện.

Chỉ sợ toàn bộ linh hồn trong đó đã bị chúng nó ăn sạch sẽ.

“... Thôi bỏ đi, chờ sau này chúng ta lại bàn về vấn đề đó, hiện tại ngươi cẩn

thận điều khiển con cá này, để nó hoạt động dựa theo thói quen tự nhiên của bản

thân, không cần vội vã chạy trốn khỏi mảnh thuỷ vực này.” Hòn đá nhỏ nói.

“Được.” Lilith vui vẻ nói.

Hai ngày sau.

Con cá lớn bơi ra khỏi mảnh thuỷ vực này, đi vào một con sông không có bộ

xương khô giám sát.



Đây là một con sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy.

Sâu bên dưới con sông, các loại đá đủ mọi màu sắc đang lẳng lặng nằm đó.



Một cục đá màu đen hòa mình trong mớ hỗn độn đó, phát ra cảm ứng tâm linh:

“Con sông này chảy đến nơi nào?”

Lilith trả lời: “Ta cũng không biết, ta không quen thuộc nơi này lắm.”

“... Chúng ta đã lạc đường.” Hòn đá nhỏ nói.

“Ban đầu ngươi chuẩn bị đi chỗ nào?”

“Phía bên kia con sông, lướt qua thành thị Ma Qủy, cứ đi mãi về hướng Bắc.”

“Vậy thì thật sự lệch khỏi hướng quỹ đạo ban đầu rồi, nhưng hiện tại chúng ta

đã quay cuồng không biết bao nhiêu lần trong con sông, lướt qua rất nhiều

nhánh sông, vừa không dám quay đầu lại, cũng không tìm thấy con đường

mới.”

“Ta phải trở về.”

“Vì sao?”

“Có người đang đợi ta.”

“Ngươi đã cứu ta, dựa theo khế ước Vĩnh Dạ thì ta nên toàn lực báo đáp ngươi

một lần, như vậy ta sẽ giúp ngươi đến nơi đó, ngươi xem thế nào?”

“Đương nhiên là được.”

“Được, vậy bảo sách thẻ của ngươi ra cho ta thấy mặt, ta cho nó một thẻ bài.”

“Ta không có sách thẻ.”

“... Rốt cục là thế nào vậy? Ngươi rõ ràng là bậc thầy Thẻ Bài, lại chưa từng đi

qua bất cứ sách tị nạn nào, hơn nữa cũng không có sách thẻ, rốt cuộc ngươi

sống sót bằng cách nào?” Lilith điên tiết la lên.

Liễu Bình cũng thở dài.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 381: An toàn!



Vào năm năm sau, rõ ràng hắn có được một mớ tiền trong ngân hàng Diễm

Ngục, có thể đi mua sách thẻ, kết quả lại trời xui đất khiến lập tức về tới năm

năm trước.

Được rồi, chuyện này còn chưa tính.

Hắn đi về năm năm trước, ai ngờ gần đây bị đế quốc do ‘Ngu Giả’ thống trị bắt

được, trở thành linh hồn bị nuôi nhốt, chưa từng chính thức tiếp xúc với thế giới

Vĩnh Dạ, càng đừng nói đến chỗ tránh nạn gì đấy.

“Ta mới tiến vào Vĩnh Dạ, cũng vừa trở thành bậc thầy Thẻ Bài không lâu.”

Liễu Bình giải thích.

“Thì ra là thế, chúng ta cần tìm được một chỗ tránh nạn trước, nghĩ cách tìm ra

một tấm bản đồ địa hình lân cận, sau đó mới có thể tìm kiếm con đường tương

ứng để họp mặt với đồng bạn của ngươi.” Lilith nói.

“... Rốt cục chỗ tránh nạn là nơi như thế nào?”

“Nói không rõ được, ta có biện pháp trực tiếp đi đến chỗ tránh nạn gần nhất,

không thì chúng ta khởi hành ngay bây giờ đi?”

“Tuyệt đối không được đi!” Liễu Bình buột miệng thốt ra.

“Hả? Không đi thì không đi, ngươi cần gì phải phản ứng lớn như vậy?” Lilith

khó hiểu nên hỏi lại.

Đương nhiên Liễu Bình khó mà nói nơi đó đang bị hai con quái vật chia cắt, hắn

thoáng do dự rồi mở miệng nói: “Ta hoài nghi hai con quái vật kia còn ở gần đó,

nói không chừng cũng đang tìm kiếm chỗ tránh nạn.”

“Vậy đổi nơi khác đi,” Lilith nói: “Trên tay ta còn có một thẻ bài liên lạc, có thể

giúp chúng ta tìm được một chỗ tránh nạn đặc biệt xa, nhưng nếu làm như vậy,

chỉ sợ ngươi tạm thời không thể tìm được bạn của mình rồi.”

“Đây là biện pháp duy nhất.” Lilith bổ sung.

Liễu Bình thở dài.

Nếu Hoa Tình Không làm theo lời hắn nói, đã rời khỏi biên cảnh đế quốc, vậy

hiện tại cô đã đến gần núi tuyết, đang lo lắng đề phòng chờ đợi hắn và Libertas.

Chẳng lẽ phải để cô ấy lại một mình trong băng thiên tuyết địa kia sao?

Lúc trước khi cấp bậc của hắn không tăng lên được, người ta đã lấy ra dược tề

hồn lực cực kỳ hi hữu để giúp mình gia tăng thực lực.

Trong đường hầm, Linh của cô không cho cô cứu hắn, cô trực tiếp từ bỏ Linh

kia.

Một cô gái như vậy….

Chẳng lẽ hắn phải bỏ lại cô không lo sao?

ế ễ

“Ta quyết định quay lại.” Liễu Bình nói.

“Liễu Bình, đầu óc ngươi rõ ràng rất thông minh, đưa ra quyết định như vậy là

điên rồi đúng không?” Lilith nói.

“Người bạn kia đang đợi ta, ta phải đi gặp mặt cô ấy.” Liễu Bình nói.

Lilith phát ra một tiếng ai thán tuyệt vọng, nàng hỏi: “Là người thế nào mà đáng

để ngươi đi cứu như vậy.”

“Một người bạn.”

“Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Bao lớn?”

“À, cũng cỡ như ta.”

Liễu Bình tiếp tục nói: “Không có gì, ngươi ở lại nơi này đi, nếu ta có thể tồn tại

trở về, ngươi lại nghĩ cách báo đáp ta sau.”

Lilith lắc đầu nói: “Liễu Bình ngu ngốc, chúng ta đã ký kết khế ước Vĩnh Dạ

rồi, ta phải toàn lực báo đáp ngươi một lần, nếu ngươi muốn đi tìm đồng bạn,

vậy ta chỉ có đi theo ngươi, dốc hết sức trợ giúp ngươi!”

“Vậy...” Liễu Bình nhún vai nói.

“Đi thôi đi thôi, thật không có cách nào, dù sao mạng ta cũng là do ngươi cứu,

giúp ngươi đi cứu một người khác cũng là điều đương nhiên.” Lilith nói.

Liễu Bình nhìn về phía hư không.

Chỉ thấy nơi đó hiện ra từng hàng chữ nhỏ:

“Chú ý.”

“Khế ước Vĩnh Dạ quy định nàng cần toàn lực trợ giúp ngươi một lần, nhưng

không phải chỉ giới hạn trong lần này, thật ra nàng có thể lựa chọn hoàn thành

vào bất cứ lúc nào.”

Nói cách khác, Lilith vốn không cần nhất định phải giúp mình đi tìm Hoa Tình

Không.

Nàng hoàn toàn có thể chờ mình ở chỗ này.

Nhưng nàng vẫn quyết định đi với mình.

Chậc…

Lúc ấy khi nàng khống chế con cá lớn vận chuyển ma quỷ và Nhân tộc đến tấn

công ma kiến, cũng từng rộng lượng để Hỏa Nha nhảy lên lưng cá.

Xem ra đây là một Thư Linh lương thiện.

“Lilith, tử địch của ngươi là ai?” Liễu Bình hỏi.

“Thư Linh của Liệt Hồn Chi Thư.” Lilith nói.

“Liệt Hồn Chi Thư?” Liễu Bình hỏi.

ể ồ ế

“Không sai, quyển sách kia là sách thẻ của Đồ Linh Kiến Hậu, ngày xưa nó có

chút thù hận với ta.” Lilith nói.

Lúc này có một con cá bơi ngang qua, há mồm ngậm lấy cục đá, mang theo nó

bơi về hướng con đường từng đi qua.

“Vì sao bọn người kia đều có sách thẻ? Rốt cục sách thẻ có tác dụng gì?” Liễu

Bình cảm thấy hứng thú mà hỏi.

“Sách thẻ giao cho bộ bài sức mạnh hệ thần bí kỳ lạ nào đó, ví dụ như nữ nhân

mà ngươi nhìn thấy kia, sách thẻ trên tay ả tên là ‘Trái Cây Ác Độc’, có thể biến

tất cả thẻ bài thành trái cây, nếu nữ nhân kia ăn vào thì sẽ hấp thu được sức

mạnh của thẻ bài.” Lilith nói.

“Vậy ‘Liệt Hồn Chi Thư’ thì sao?” Liễu Bình hỏi.

“Nó phân liệt thẻ bài thành vô số ma kiến chi chít, tưởng tượng đến chuyện này

thôi ta đã nổi hết cả da gà.” Lilith nói.

“Nói như vậy, ta phải tìm kiếm một quyển sách thẻ.” Liễu Bình nói.

Lilith không biết nghĩ đến cái gì, ảm đạm nói: “Tay mơ như ngươi thì tìm sách

thẻ bình thường để dùng đi, nếu ngươi dùng sách thẻ quá tốt, người khác sẽ

khiêu chiến ngươi, ngươi lại đánh không lại, chỉ có thể thua trận rồi đưa sách

thẻ cho người khác.”

Con cá bỗng lặn xuống đáy nước, núp vào một đám cá nhỏ đang bơi chung

quanh.

“Làm sao vậy?” Liễu Bình không rõ nguyên do.

“Hình như ta cảm ứng được cái gì... Ngươi chờ một chút.” Lilith nói.

Qua mấy phút.

Lilith vui vẻ nói: “Hốc cây! Ở gần đây có ẩn giấu một hốc cây!”

“Hốc cây?” Liễu Bình khó hiểu lặp lại.

“Không sai, hốc cây là nơi do một vị tồn tại vĩ đại bố trí, cung cấp cho những

người hành tẩu bên ngoài liên lạc và giao dịch với ngài, dù sao thì Vĩnh Dạ thật

sự rộng lớn vô biên, có một vài người sau khi rời đi chỗ tránh nạn thì không dễ

dàng trở về được.” Lilith nói.

Con cá tăng nhanh tốc độ ra sức bơi lội, nó nhanh chóng đến được bên bờ, phun

một viên đá màu đen ra ngoài.

Đá quay cuồng một hồi rồi dừng lại trong rừng.

Phanh!

Một con chó đột nhiên xuất hiện.

“Vì sao muốn để chó con ra tới lần nữa?” Lilith khó hiểu hỏi.

“Nữ nhân kia có loại cảm ứng đặc biệt đối với kẻ có cấp bậc từ 15 trở lên, con

chó cỏ này của ta mới có cấp 3, hơn nữa lại xa như vậy, tương đối an toàn hơn

rất nhiều.” Liễu Bình nói.

ế ề ổ ể

“Thì ra là thế, chạy về hướng bên trái, nơi đó có một cây cổ thụ thật lớn, để chó

con chui vào đó đi, bên trong có sức mạnh che chắn khí tức.” Lilith nói.

Hỏa Nha khẽ gật đầu, bắt đầu nhanh chóng chạy vội.

Chỉ chốc lát sau.

Nó phát hiện cây cổ thụ già kia, sau đó chui vào trong hốc cây.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:

“Ngươi đã được gia trì bởi thuật ngăn cách khí tức, đây là một loại thuật pháp

của Thần Bí Trắc.”

An toàn!
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 382: Hốc cây



Hỏa Nha biến mất trong nháy mắt.

Liễu Bình và Lilith cũng theo đó mà xuất hiện.

Lilith nhẹ nhàng nhảy lên vách cây rồi nói: “Ấn bàn tay lên vách hốc cây, nó sẽ

hấp thu một chút hồn lực của ngươi để làm thù lao, sau đó ngươi có thể bắt đầu

giao dịch.”

“Được.”

Liễu Bình ấn tay lên vách hốc cây.

Rất nhanh, hắn cảm thấy sức mạnh trong thân thể bị thứ gì hấp thụ một chút.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:

“Ngươi phát hiện hốc cây.”

“Ngươi là một Bác Học Giả, sau khi rời khỏi danh sách ‘Ngu Giả’, năng lực của

danh hiệu đó có thể phát huy bình thường ra được.”

“Từ giờ trở đi, tất cả những thứ ngươi thăm dò phát hiện ra đều mang đến cho

ngươi càng nhiều giá trị kinh nghiệm.”

“Sức mạnh của Bác Học Giả đến từ thăm dò và tri thức.”

“Chú ý:”

“Ngươi bị hốc cây hấp thụ một chút hồn lực.”

“Hốc cây sắp kích hoạt.”

Bốn phía chợt lóe lên quang ảnh.

Liễu Bình bỗng phát hiện không thấy hốc cây đâu nữa, hắn thì đứng trước mặt

một gốc cây đại thụ cổ xưa.

“Lữ giả à, ngươi muốn cái gì?” Đại thụ phát ra tiếng vang ong ong.

Liễu Bình suy nghĩ, sau đó nói: “Ta cần bản đồ về địa hình của các quốc gia

chung quanh ‘Danh sách Ngu Giả mã số 3-6912’, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.”

“Như vậy, ngươi lấy cái gì để chi trả đây?” Đại thụ hỏi.

“Hoàng kim?”

“Bản đồ rất quý giá, hoàng kim không đủ, cần thứ khác.”

“Ngươi thu đá quý không?”

“Đá quý ẩn chứa sức mạnh thần bí, được.”

Liễu Bình lấy ra một ít đá quý rồi đặt chúng trên lòng bàn tay.

Lần trước đi đến vương quốc Tích Lan, hắn từng góp nhặt một ít đá quý ở thành

York, sau đó trở lại danh sách đế quốc, lại lừa về bốn phần bảo vật từ chỗ của

Ma Vương vạn mắt trên núi tuyết, bên trong có không ít đá quý.



Đó là thù lao mà tù nhân chi trả cho Ma Vương vạn mắt, tính ra cũng tương

đương phong phú.

“Không cần nhiều như vậy, cho ta mười lăm viên đá quý là được rồi.” Cổ thụ

nói.

Đá quý trong tay Liễu Bình lập tức biến mất mười lăm viên.

Một mảnh lá cây lặng lẽ bay xuống tay hắn, bỗng hóa thành một loạt những

quang điểm màu xanh lục, thấm vào trong tay của hắn.

Chỉ một thoáng.

Một tấm bản đồ tường tận xuất hiện trong đầu của Liễu Bình.

Hắn lập tức biết vị trí của mình ở đâu, thậm chí cũng biết trong các địa vực gần

đây có nguy hiểm dạng gì, nên đi qua như thế nào.

“Rất cảm ơn.” Liễu Bình cười nói.

“Như vậy, các ngươi còn cần cái gì không? Ta thấy Thư Linh bên cạnh ngươi

còn chưa có nơi để dừng chân, ngươi muốn tìm cho nàng một sách thẻ trống

thuộc về nàng hay không?” Cổ thụ hỏi.

Liễu Bình ngẩn ra, nhìn về phía Lilith trên vai.

Mặt Lilith đỏ lên, liên tục lắc đầu nói: “Không cần đâu, ta vẫn luôn lưu lạc, đã

quen rồi, Liễu Bình, đừng hao tốn vì chuyện này.”

“Lấy cho nàng một quyển sách thẻ trống, phải tốt một chút, cảm ơn.” Liễu Bình

nói.

“Bậc thầy Thẻ Bài khẳng khái là chuyện đương nhiên, ai lại bạc đãi Thư Linh

của mình kia chứ?” Cổ thụ phát ra tiếng cười ôn hòa.

Một quyển sách dày nặng tỏa ra hương gỗ lặng lẽ hiện lên.

Trong lòng Liễu Bình bỗng vang lên một âm thanh:

“Thư Linh không có sách thẻ nương nhờ thì sẽ chậm rãi đánh mất sức mạnh, trở

nên vô cùng suy yếu, cuối cùng khó thoát khỏi kết cục bị quái vật ăn luôn, nàng

cần một quyển sách, chỉ là ngại nói ra thôi.” Đây là tiếng nói của cổ thụ.

Liễu Bình lẳng lặng nhìn cây cổ thụ khổng lồ trước mắt.

Danh hào của cây cổ thụ sớm đã hiện lên trước mặt hắn:

“Người thủ hộ chúng sinh, Cổ Thụ Chi Linh của Vĩnh Dạ.”



Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:

“Người thủ hộ chúng sinh, Cổ Thụ Chi Linh của Vĩnh Dạ.”

“Thuyết minh: Nó là tồn tại có được danh sách đặc thù, nó bảo hộ chúng sinh để

tăng lên thực lực của bản thân.”

“Thế giới càng phồn thịnh thì sức mạnh của Cổ Thụ Chi Linh sẽ mạnh lên;

chúng sinh điêu tàn thì sức mạnh của nó sẽ suy nhược.”



Liễu Bình nhanh chóng xem xong.

Có thể có được danh hào như vậy thì nó tuyệt đối không đơn giản.

Ngay cả Lilith lúc biết nó ở gần đây cũng lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Cho nên…

Nó bẩm sinh đã đứng về phía chúng sinh, có lẽ là đáng tin cậy.

Liễu Bình đang nghĩ ngợi như vậy thì đã thấy trước mặt xuất hiện một quyển

sách.

Đây là một quyển sách dày nặng phong bì màu đen, tỏa ra hương thơm của gỗ.

Giọng nói của Cổ Thụ Chi Linh cũng vang lên theo sau: “Ngăn chặn mối mọt

vĩnh viễn, kháng nguyên tố, cấm tuyệt đối nguyền rủa, hấp thu mười sáu loại

pháp tắc của hồn lực, là quyển sách tốt nhất có ở chỗ ta, vậy mới xứng với sự

trác tuyệt của ngươi chứ, Lilith.”

Lilith đã bắt đầu luống cuống.

“Không cần đâu, Liễu Bình, sách này thật đắt, đặc biệt đắt! Thật đó! Nó không

đáng mua!” Nàng đứng trên vai Liễu Bình, kéo lỗ tai hắn ra rồi lớn tiếng la lối.

“Bán thế nào?” Liễu Bình hỏi.

“Ta đã tính rồi, cần chín phần tài phú trên người của ngươi.” Cổ Thụ Chi Linh

đáp.

“Sao ngươi biết ta có bao nhiêu tiền?” Liễu Bình hỏi.

“Làm người buôn bán bên trong Vĩnh Dạ, đương nhiên sẽ có một hai tài nghệ

độc môn.” Cổ Thụ Chi Linh nói.

“Được rồi, thành giao.”

Liễu Bình rút ra một thẻ bài rồi ném qua.

Thẻ bài kia vẫn còn bay giữa không trung thì đã lập tức biến mất.

Giọng nói của Cổ Thụ Chi Linh trở nên càng thân thiết ôn hòa: “Hai bên đã

thoả thuận xong tiền và hàng, không thể hoàn trả, coi như quà tặng kèm với

quyển sách này, ta sẽ giúp Lilith hoàn thành nghi thức đồng bộ với Thư Linh.”

Vô số những nhánh cây vươn tới từ cổ thụ, quay chung quanh sách thẻ không

ngừng xoay tròn.

Trên mỗi một nhánh cây, từng mảnh lá xanh biếc đều loáng thoáng hiện ra phù

văn tỏa ra hào quang ôn hòa.

Giây lát sau.

Trung tâm sách thẻ cũng dần dần tỏa ra ánh hào quang.

“Lilith, ngươi mất đi quá nhiều sức mạnh, lần này ta giúp ngươi một tay, giúp

ngươi ổn định cấp bậc hiện giờ, về sau tuyệt đối không thể tùy tiện rời đi sách

thẻ nữa.” Cổ Thụ Chi Linh nói.

“Quá đắt.” Lilith nhỏ giọng nức nở.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 383: Vua lừa gạt và con rối tử vong



Liễu Bình suy nghĩ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Hắn nhẹ nhàng đặt Lilith lên bìa quyển sách thẻ dày nặng kia

“Nghe thấy chưa? Không thể hoàn trả.” Hắn nói.

Lilith liên tục xua tay, nói không nên lời.

Liễu Bình nói: “Ta nhớ chúng ta đã ký kết khế ước Vĩnh Dạ, chỉ cần ta cứu

ngươi, ngươi nhất định phải dùng hết sức để báo đáp ta một lần.”

“Đúng vậy.” Lilith gật đầu nói.

“Ngươi thân là Tạp Linh, nếu không có cả sách thẻ thì làm sao toàn lực trợ giúp

ta đi tìm đồng bạn hả?” Liễu Bình hỏi.

Hắn đưa sách thẻ cho Lilith.

Cổ Thụ Chi Linh thở dài một tiếng, nói: “Đừng phụ lòng vận mệnh, nó phải hao

phí sức mạnh rất lớn mới có thể cứu vớt một Thư Linh không có sách thẻ,

Lilith, ngươi yên lặng lâu lắm rồi, phải tỉnh lại thôi.”

Lilith chần chờ nói: “Nhưng ta…”

Cổ Thụ Chi Linh cắt ngang lời nàng: “Ngươi từng bị người ta khai quật ra từ

một nơi bí ẩn, đáng tiếc cuối cùng kẻ phát hiện ngươi lại thua cuộc rồi giao

ngươi cho một bậc thầy Thẻ Bài khác, ngươi đang sợ chuyện như vậy tái diễn

đúng không?”

Lilith cắn môi, duỗi tay lau lau đôi mắt.

“Như vậy đi, ta có thể cho các ngươi một khế ước, tiểu tử bên cạnh ngươi phải

không ngừng gia tăng thực lực trong thời gian ngắn, một khi tốc độ hắn tăng lên

quá chậm, ngươi có thể trừng phạt hắn, thế nào?” Cổ Thụ Chi Linh nói.

“Đừng!” Lilith kêu lên, nhanh chóng nói: “Đừng hạn chế hắn!”

“Vì sao?” Cổ Thụ Chi Linh hỏi.

“Hắn đã cứu mạng của ta, còn cho ta một quyển sách thẻ, vì sao còn phải hạn

chế hắn, làm vậy không công bằng với hắn!” Lilith nói.

Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Bình, cố lấy dũng khí mà nói: “Liễu Bình, ta

nguyện ý làm một quyển sách thẻ giúp ngươi, nhưng nếu tương lai ngươi để

thua ta cho người khác, ta thà rằng từ bỏ sách thẻ trốn đi, vĩnh viễn không xuất

hiện nữa, ngươi đồng ý không?”

Vĩnh viễn không xuất hiện nữa…

Đối với Thư Linh mà nói, rời đi sách thẻ thì sẽ không ngừng suy yếu, cuối cùng

biến mất.

Đó là ý nghĩa thật sự của câu vĩnh viễn không xuất hiện nữa.

Liễu Bình cười cười, nói: “Ta sẽ không thua.”



Lilith nghịch ngợm nói: “Hình như người nào đó đã quên mất, chúng ta vừa

chạy ra từ trong tay hai con quái vật.”

Liễu Bình nói: “Nhưng chúng ta không thua, chúng vẫn không tìm thấy chúng

ta, không phải sao?”

Hắn tiến thêm một bước: “Tương lai chúng ta sẽ chiến thắng chúng nó.”

“Thật sao?” Lilith bán tín bán nghi.

“Yên tâm, ta chưa từng nói dối.” Liễu Bình bảo đảm.

Cổ Thụ Chi Linh híp mắt nhìn chăm chú vào Liễu Bình, lấy âm lượng nhỏ đến

khó phát hiện để nói thầm một câu: “Lấy cảm ứng chúng sinh, hiện ra tính chất

đặc biệt của kẻ này.”

Giây lát sau.

Trong tầm mắt của Cổ Thụ Chi Linh, một mũi tên hư ảo lặng lẽ hiện ra.

Mũi tên chỉ vào Liễu Bình, còn hiện ra một hàng chữ nhỏ thuyết minh:

“Vua lừa gạt.”

“Thuyết minh: Hắn đã lừa gạt quá nhiều quá nhiều người, từng lừa gạt cả ma

quỷ, Trầm Miên Giả và tù nhân, bất cứ tồn tại nào, chỉ cần không lưu ý một

chút thì sẽ rơi vào bẫy của hắn, có thể nói là vua lừa gạt danh xứng với thực.”

Cổ Thụ Chi Linh trầm mặc mấy phút.

Chưa từng nói dối?

Tiểu tử này...

Cổ Thụ Chi Linh nhỏ giọng nói thầm: “... Kết hợp hai người bọn họ vốn là

chuyện tốt, vì sao ta có chút hối hận...”

Lúc này Liễu Bình như phát hiện điều gì, hắn nghi ngờ hỏi: “Ngài nói cái gì?”

Cổ Thụ Chi Linh lập tức nói: “A, không có gì, nhìn thấy một bậc thầy Thẻ Bài

không có sách thẻ và một Tạp Linh không có sách thẻ đều được trợ giúp, ta cảm

thấy thật vui mừng.”

“Đa tạ ngài trợ giúp.” Liễu Bình nói.

“Đúng vậy, đa tạ ngài, lần này ta nhất định sẽ phấn chấn lên!” Lilith nói.

Nàng dừng lại ở giữa sách thẻ.

Những lá xanh thấp thoáng phù văn tỏa ra vô số điểm quang diễm và tiếng cộng

minh nhè nhẹ vang lên chung quanh.

“Chính là hiện tại, Lilith!” Cổ Thụ Chi Linh nói.

Lilith khẽ gật đầu, ngã xuống quyển sách kia.

Thân thể nàng hoàn toàn đi vào bên trong sách thẻ, chỉ hình thành hình dáng

một cô bé trên bìa sách.

Mà chung quanh cô bé trải rộng đủ loại con rối.

Cùng lúc đó.

Trước mắt Liễu Bình bỗng hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:

“Ngươi có được một quyển sách thẻ thật sự.”

“Chú ý, đây là sách thẻ có Thư Linh, hoàn toàn khác với sách thẻ bình thường,

có thể nói là khác xa một trời một vực.”

“Chỉ khi nào Thư Linh nói ra năng lực của nàng thì ngươi mới biết được tất cả

thông tin của sách thẻ này.”

Giọng nói của Lilith bỗng xuất hiện bên tai: “Liễu Bình, ta mất đi quá nhiều sức

mạnh, hiện tại thật suy yếu... Cần thật lâu thật lâu mới có thể lợi hại lên được,

ngươi có thể chấp nhận không?”

“Ta cũng chỉ là một bậc thầy Thẻ Bài cấp 7, chúng ta cùng nhau nỗ lực đi.” Liễu

Bình cười nói.

Lilith nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: “Vậy ngươi nhớ kỹ, hiện tại ta còn sót lại

một chút năng lực, chính là hấp thu hồn lực của ngươi để thao túng thẻ bài tử

vong tựa như thao tác con rối.”

“Làm sao để nhận định một tồn tại có phải thẻ bài hay không?” Liễu Bình hỏi.

“Cái này à, rất đơn giản, bên trong Vĩnh Dạ, tất cả những tồn tại ngoài bậc thầy

Thẻ Bài ra, đều được ngầm thừa nhận là chúng sinh, chúng sinh tức là thẻ bài.”

Lilith đáp rất đương nhiên.

Liễu Bình thở dài.

Khó trách.

Trái Cây Ác Độc có thể trực tiếp biến một người thành trái cây.

Liệt Hồn Chi Thư có thể chế tạo số lượng ma kiến cứ như vô tận.

Thì ra bên trong Vĩnh Dạ, chúng sinh chính là trái cây, con kiến, con rối, thậm

chí là tất cả.

Đây chính là điểm vô tình nhất của quy tắc Thần Bí Trắc.

Hắn yên lặng suy nghĩ, trước mắt nhanh chóng có từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt

hiện lên:

“Thư Linh chính miệng nói bí mật của mình cho ngươi.”

“Khi ngươi trả ra hồn lực tương ứng, quyển sách này có thể thu lấy tất cả thẻ bài

tử vong, thao tác chúng giống như con rối.”

Liễu Bình mở sách thẻ ra.

Số thẻ bài trên người hắn tự động bay ra, vững vàng mà rơi vào sách thẻ.

Trên khung của những thẻ bài sôi nổi biến thành màu đen, sau lưng hiện ra hoa

văn phức tạp, có vẻ thần bí mà lại cao quý.

Andrea đã nhận ra loại biến hóa này, từ trong thẻ bài, cô bé đưa mắt nhìn Liễu

Bình, giật mình hỏi: “Sức mạnh tử vong... Liễu Bình, ngươi đạt được sách thẻ

hệ tử vong sao?”



“Đúng vậy.” Liễu Bình đáp.

“Thật là... Làm người ta không tưởng được...”

Andrea thở dài nói: “Sách thẻ hệ tử vong cực kỳ hiếm thấy, mỗi một quyển đều

vâng theo quy tắc vận mệnh thần bí, sẽ không dễ dàng hiện thân, bởi vì chúng

có mang theo một loại sức mạnh cực kỳ quý giá.”

“Là biến người ta thành con rối sao?” Liễu Bình hỏi.

“Không.”

Andrea lắc đầu, nhìn về phía Lilith, trong ánh mắt mang theo hàm ý khó hiểu.

Lilith đánh giá Andrea, nhỏ giọng nói: “Ta đoán ý của nàng là Hồn Hỏa.”

“Hồn Hỏa?” Liễu Bình hỏi ngược lại.

Lilith kiên nhẫn giải thích: “Trong bộ bài của ngươi, sau khi bất cứ một thẻ bài

nào hy sinh, chúng đều để lại ở chỗ ta một sợi Hồn Hỏa, nếu ngươi có thể tìm

được đủ bảo vật thì thẻ bài có thể sống lại, đương nhiên chuyện này cực kỳ cực

kỳ khó khăn, nhưng tóm lại là có thêm hi vọng cao hơn thẻ bài bình thường.”

“Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, hiện giờ ta đã không có quá nhiều sức lực,

cho nên sách thẻ này của ta tên là: Con Rối Tử Vong.”

Liễu Bình giật mình.

Sách thẻ hệ tử vong mạnh đến vậy sao?

Hắn không khỏi nhìn lại Cổ Thụ Chi Linh.

Cổ Thụ Chi Linh hiểu ý, gật gật đầu với hắn rồi nói: “Nếu không phải vì Lilith,

ta sẽ không tùy tiện đưa tặng nghi thức đồng bộ Thư Linh.”

Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên trên hư không lần nữa:

“Ngươi đạt được sách thẻ: Con Rối Tử Vong.”

“Nó có hai loại năng lực.”

“Thứ nhất: Như trước đó Con rối Tử Vong đã nói;”

“Thứ hai: Hồn Hỏa.”

“Thuyết minh: Mỗi một thẻ bài của ngươi đều để lại Hồn Hỏa trong sách thẻ,

sau khi thật sự tử vong, chúng sẽ có cơ hội sống lại.”
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 384: Gặp lại



Cổ Thụ Chi Linh nói: “Được rồi, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, nếu các

ngươi không có chuyện gì khác…”

Giọng nói của nó bỗng dừng lại.

“Làm sao vậy?” Liễu Bình không khỏi hỏi.

“Ai,” Cổ Thụ Chi Linh dùng giọng điệu bi thương đáp lại: “Một chỗ tránh nạn

cách chúng ta gần nhất đã bị phát hiện, tất cả mọi thứ trong đó đã hoàn toàn bị

huỷ diệt.”

Nhánh cây sum xuê lá xanh nhẹ nhàng phây phất.

Trong hư không hiện ra một vài quang ảnh không ngừng chớp động.

“Xem đi, những nơi này đều đã bị Luyện Ngục bố trí binh lực, hình như là đang

bao vây tiễn trừ sinh tử đại địch nào đó, đã rất nhiều năm ta chưa thấy qua loại

chiến trận này.”

Liễu Bình nhìn lại những quang ảnh đó.

Hắn thấy được tòa thành trì Ma Quỷ bị dòng nước bao phủ kia, trên mặt nước

vẫn còn những bộ xương khô với số lượng dày đặc đếm không hết.

Ở những nơi khác…

Rừng rậm, đồi núi, con sông, bình nguyên vân vân, các nơi đều xuất hiện bóng

dáng của ma kiến và bộ xương khô.

Mọi con đường đều bị phong tỏa!

Lilith lặng lẽ nói: “Liễu Bình, xem ra chúng ta muốn đi qua cũng rất khó.”

“Khó cũng phải đi.” Liễu Bình nói.

“Ừ, ta sẽ giúp ngươi.” Lilith nói.

Cổ Thụ Chi Linh nhìn chăm chú vào hai người, mở miệng nói: “Người trẻ tuổi,

dù bản thể của ta không ở nơi này, nhưng ta vẫn rất khát vọng trợ giúp các

ngươi.”

Liễu Bình không rõ nguyên do, nhưng đối phương không nói gì nữa.

Liễu Bình nhanh chóng nghiền ngẫm ra hàm ý trong đó.

“Các hạ tôn kính, tài sản của ta đã không còn nhiều lắm, ngài xem phải làm thế

nào mới có thể giúp đỡ chúng ta đây?” Hắn hỏi.

Thật hiểu chuyện!

Cổ Thụ Chi Linh tán dương: “Lấy ra một phần tài phú cuối cùng của ngươi, ta

sẽ cho ngươi một tình báo quan trọng nhất, có lẽ nó sẽ giúp các ngươi rời khỏi

vòng vây.”

“Đa tạ ngài đã ra tay trợ giúp.” Liễu Bình nói.

ắ ầ ố

Hắn đưa thẻ bài chứa phần tài phú cuối cùng ra.

Thẻ tài phú biến mất.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Một mảnh lá xanh xuất hiện trên hư không.

Mảnh lá này tỏa ra lớp sương mù ánh sáng, dần dần thu nhỏ lại dưới cái nhìn

chăm chú của Liễu Bình, sau đó hóa thành một ký hiệu.

“Ngươi đã có được bản đồ, vậy chắc biết nơi mang tên ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.”

Cổ Thụ Chi Linh nói.

Liễu Bình hồi ức một chút, sau đó nói: “Nó nằm ở phía Đông Nam của chúng

ta, cách nơi này bảy km, là một dòng suối khô cạn trong rừng cây màu xám,

được những cục đá hình dạng dài trải rộng.”

“Không sai, các ngươi lập tức chạy tới nơi đó đi.” Cổ Thụ Chi Linh nói.

“Vì sao?”

“Một vài người chạy ra được từ chỗ tránh nạn, vận may của bọn họ tương đối

tốt, tránh thoát tầm mắt của hai đại Trầm Miên Giả, sắp đến được Hôi Lâm Chi

Thạch.”

Ký hiệu lá xanh rơi vào trong tay Liễu Bình.

“Ký hiệu này có thể chứng minh thân phận của ngươi, ngươi phải gia nhập

những người đó, bọn họ có cách mang ngươi thoát ra khỏi vòng vây, đương

nhiên, ngươi cũng phải ra sức vì toàn bộ đội ngũ này.” Cổ Thụ Chi Linh nói.

Liễu Bình nắm lấy ký hiệu.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:

“Ký hiệu của cổ thụ Vĩnh Dạ.”

“Người có thể nắm giữ ký hiệu này, tất nhiên đã được Cổ Thụ Chi Linh Vĩnh

Dạ khẳng định, đáng để chúng sinh tin cậy.”

Tương đương với một tờ chứng minh thân phận.

Cổ Thụ Chi Linh này cũng thật biết làm ăn mua bán, mở có cái chứng minh thôi

mà đã thu của ta một phần tài phú.

Nhưng vào thời khắc này, ký hiệu đó cũng dùng rất tốt, Liễu Bình thật sự đang

cần đến nó.

“Thật là đưa than ngày tuyết, đa tạ các hạ.” Liễu Bình gửi lời cảm ơn.

“Ừ, chúc các ngươi có thể bình an rời đi, thuận tiện nói một tiếng, trong vòng

hai giờ, trong phạm vi hai mươi km là an toàn, các ngươi phải nhanh chóng

hành động.” Cổ Thụ Chi Linh nói.

“Đa tạ.”

“Gặp lại.”

Chỉ một thoáng, tất cả quang ảnh đã tiêu tán.

ễ ấ ắ ắ ề ố ỗ ế

Liễu Bình chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, hắn lại về tới hốc cây rỗng tuếch

kia.

Cứ như một giấc mộng.

Chẳng qua sau khi tỉnh mộng, trên tay mình có thêm một quyển sách thẻ dày

nặng phong bì màu đen.

Lilith xinh xắn đứng trên sách thẻ, nghiêng đầu nói: “Liễu Bình, ta hại ngươi

thành kẻ nghèo hèn rồi.”

“Ta đã quen với chuyện tiêu tiền và kiếm tiền rồi, không cần lo lắng.” Liễu Bình

nói.

Lilith thật cẩn thận nhìn chăm chú vào hắn, phát hiện hắn thật sự đã định liệu

trước, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rồi nói: “Hiện tại chúng ta lên đường

chưa?”

“Đi!” Liễu Bình nói.

Hai người ra khỏi hốc cây.

Liễu Bình liếc nhìn Lilith một cái.

Lilith nói: “Đã lâu ta không ở trong sách thẻ, hiện tại càng quen đứng ở bên

ngoài.”

“Được, ngươi muốn ở chỗ nào?” Liễu Bình nói.

Lilith nhẹ nhàng nhảy ra, bắt lấy vành tai hắn, bò lên trên một chút, sau đó lại

nhảy một cái, dừng lại trên đỉnh đầu của Liễu Bình.

Nàng nhìn quanh bốn phía.

Tầm nhìn không tệ!

“Ta ở chỗ này đi.” Lilith buông một lời như tuyên bố.

“Được thôi.” Liễu Bình nói.

Nếu Cổ Thụ Chi Linh nói hiện giờ không có nguy hiểm gì, vậy hắn sẽ lên

đường với tốc độ nhanh thôi.

Liễu Bình duỗi tay nhẹ nhàng nâng một cái, trong hư không lập tức xuất hiện

một quyển sách thẻ vừa mở ra, dừng lại trên tay hắn.

Sách thẻ: Con Rối Tử Vong.

“Không bao giờ cần nhét tất cả thẻ bài vào cái túi trong ngực nữa.”

Liễu Bình cảm khái một tiếng, sau đó rút một thẻ bài từ sách thẻ đang được mở

ra kia.

Vật cưỡi của kỵ sĩ!

Phanh!

Một con chiến mã xuất hiện trước mắt Liễu Bình.

Hắn nhìn quanh bốn phía, hồi ức bản đồ trong đầu, sau đó trầm ngâm nói: “Thì

ra vị trí của chúng ta gọi là núi rừng Dã Qủa.”

ồ ầ ắ

“Vì sao nơi này gọi là ‘Núi rừng Dã Qủa’?” Lilith ngồi trên đỉnh đầu hắn, tò mò

hỏi.

“Bởi vì khắp núi đồi nơi này đều là quả dại, trừ quả dại thì vẫn là quả dại, cho

nên quái vật cường đại bình thường sẽ không tới nơi này, đối với chúng nó thì

nơi này quá cằn cỗi.” Liễu Bình giải thích.

Bỗng nhiên, trước mặt hắn nhanh chóng hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:

“Ngươi là Bác Học Giả.”

“Ngươi đạt được thêm kinh nghiệm trong phương diện thăm dò phát hiện.”

“Xét thấy ngươi tạm thời thoát ly hoàn cảnh nguy hiểm, bắt đầu kết toán thu

hoạch kinh nghiệm của ngươi.”

Trên giao diện thao tác anh linh, “Ba phần phương pháp thăng cấp” kia sáng

lên.

Phần công năng này có thể giúp Liễu Bình dùng ba loại phương thức là thăm

dò, chiến đấu và thu thập thẻ bài để gia tăng cấp bậc.

“Ngươi và chó của ngươi cùng phát hiện thành thị Ma Qủy, giá trị kinh nghiệm

gia tăng 7%;”

“Chó của ngươi tăng lên hai cấp, bởi vậy giá trị kinh nghiệm của ngươi cũng gia

tăng 10%;”

“Ngươi phát hiện Thư Linh Lilith, giá trị kinh nghiệm gia tăng 20%;”

“Ngươi biết công năng của sách thẻ mà hai đại Trầm Miên Giả nắm giữ, hiểu

biết bí mật mà hai Trầm Miên Giả mưu tính, giá trị kinh nghiệm gia tăng 50%;”

“Ngươi gặp được người thủ hộ chúng sinh - Cổ Thụ Chi Linh, giá trị kinh

nghiệm gia tăng 9%;”

“Ngươi phát hiện một địa điểm mới: Núi rừng Dã Qủa, giá trị kinh nghiệm gia

tăng 3%;”

“Giá trị kinh nghiệm hiện giờ là 99%.”

“Xin hãy tiếp tục thăm dò thế giới Vĩnh Dạ, cấp bậc của ngươi sẽ nhanh chóng

gia tăng.”

“Chú ý: Sau khi thoát ly danh sách ‘Ngu Giả’, ngươi đã thật sự tiến vào bên

trong Vĩnh Dạ, mỗi một lần cấp bậc tăng lên đều sẽ trở nên càng khó, nhưng

mỗi lần thăng cấp đều mang đến thu hoạch lớn cho ngươi.”

Liễu Bình xem xong tất cả nhắc nhở rồi khẽ thở dài một cái.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back