Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

[BOT] Mê Truyện Dịch
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 385: Thập Tự Trảm



Bên trong danh sách Ngu Giả, tăng lên mười cấp mới có thể đạt được một kỹ

năng, hơn nữa là cực kỳ yếu.

Bên trong thế giới danh sách kia, tất cả đều đã được thiết lập sẵn, gần như

không có liên quan gì đến Vĩnh Dạ.

Hiện giờ.

Cuối cùng hắn cũng đi tới Vĩnh Dạ thật sự!

“Còn 1% sao? Xem ra chỉ cần ta đến ‘Hôi Lâm Chi Thạch’ thì có thể dựa vào

thăm dò để gia tăng kinh nghiệm, tăng lên cấp 8.” Liễu Bình lẩm bẩm.

Hắn xoay người lên ngựa, nhận diện phương hướng rồi quát: “Giá!”

Chiến mã hí vang một tiếng, nhanh chóng chạy về hướng Hôi Lâm Chi Thạch.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Khi chiến mã đến được Hôi Lâm Chi Thạch, Liễu Bình nhảy xuống ngựa rồi cất

vật cưỡi đi.

Hắn nhìn quanh bốn phía.

Có lẽ nơi này là chỗ một dòng suối chảy qua, chẳng qua vì mùa màng hoặc là

nguyên nhân gì khác mà suối nước đã hoàn toàn khô cạn, để lộ ra những cục đá

hình dạng dài vốn nằm dưới đáy nước.

“Đây là ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.” Liễu Bình nói.

Lilith nắm lấy tóc của hắn, đứng lên nhìn quanh bốn phía.

“Không có người nào hết.” Nàng kỳ quái nói.

“Có lẽ chúng ta đến tương đối sớm, những người đó còn chưa tới.” Liễu Bình

nói.

Hắn nhìn về phía hư không.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt đúng hạn xuất hiện:

“Ngươi phát hiện ‘Hôi Lâm Chi Thạch’.”

“Giá trị kinh nghiệm của ngươi đã đạt tới 100%.”

“Chúc mừng.”

“Cấp bậc của ngươi tăng lên thành 8.”

“Các hạng thuộc tính tăng lên 1 điểm.”

“Ngươi đạt được kỹ năng của kỵ sĩ cấp 8: Thập Tự Trảm.”

“Thập Tự Trảm: Điều khiển hồn lực, chém ra một mũi nhọn hình chữ ‘Thập’ về

phía trước nhằm chém giết kẻ địch.”

ổ ế ấ ể

Đây là kỹ xảo công kích phổ biến nhất của kỵ sĩ, có thể dùng các loại vũ khí

lạnh thi triển.”

Một đoạn kỹ xảo chiến đấu xuất hiện trong đầu của Liễu Bình.

Hắn nhắm mắt một lát, sau đó bỗng nhăn mày lại.

“Kỹ xảo đơn sơ như vậy...” Liễu Bình nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trong nháy mắt tiếp theo.

Toàn bộ thế giới rơi vào đình trệ.

Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn:

“Ngươi bị dừng lại vào thời khắc này.”

“Đăng Thần Chiến Tướng được tiến hành trong thời khắc này, đồng thời cũng

quyết định sinh tử của ngươi.”

“Xác nhận lần cuối, ngươi muốn làm thẻ bài của Yana, tiến hành trận Đăng

Thần Chiến này vì nàng hay không?”

Liễu Bình bị cắt ngang suy nghĩ.

Hắn bỗng nhớ tới, đã thật lâu không kích phát Đăng Thần Chiến…

Trong khoảng thời gian này hắn chỉ lo vật lộn với danh sách ‘Ngu Giả’, đã suýt

quên mất còn có chuyện này.

“Xác nhận!” Liễu Bình nói.

Một ánh sáng quấn quanh người hắn, lập tức mang theo hắn chui vào hư không,

biến mất không thấy đâu nữa.

...

Trong đấu trường không có một bóng người.

Bỗng nhiên.

Hai ánh hào quang rơi xuống.

Một ánh hóa thành Liễu Bình.

Ánh còn lại hóa thành một con khỉ cả người phủ kín lửa cháy, có mọc hai cái

đầu.

Con khỉ vừa rơi xuống đất thì đã nhìn về phía Liễu Bình.

“Một kỵ sĩ cấp 8 à? Kỳ quái... Trước nay chưa nhìn thấy trong trang viên, là kẻ

xâm lấn sao? Chờ bắt lấy ngươi thì ta sẽ đi tìm Odrich tranh công!”

Con khỉ linh hoạt nhảy qua nhảy lại, hi hi ha ha nhào về hướng Liễu Bình.

Liễu Bình không chút do dự rút trường đao ra, toàn lực chém về phía trước!

“Thập Tự Trảm? Một kỹ xảo cấp thấp đáng buồn.”

Hai cái đầu bốn con mắt của con khỉ đều hiện ra vẻ châm chọc.

Thân thể nó xoay tròn trên không trung, lập tức tránh đi…

Từ từ!

Bay ra từ trường đao của Liễu Bình không phải là đao quang hồn lực hình chữ

“Thập”.

Thức đao quang này có hình dạng càng thêm kín kẽ, nên trong khe hở chữ

“Thập” này cũng che giấu đao quang.

Con khỉ không kịp phòng ngừa nên bị một đao đột nhiên chém trúng, trong

miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết khẹc khẹc quang quác, liên tục lui về

phía sau.

Nó cảnh giác kéo ra khoảng cách, nhìn chằm chằm thẳng vào Liễu Bình.

Liễu Bình vẫy vẫy đao, cũng không tiến lên đuổi theo, hình như đang suy tư cái

gì đó.

“Đòn vừa rồi của ngươi là Thập Tự Trảm sao?” Con khỉ che lại miệng vết

thương, nhịn không được mà hỏi.

Liễu Bình lấy lại tinh thần, nói tiếp: “Không phải Thập Tự Trảm, là ‘Mễ’ Tự

Trảm.”

“Mễ Tự Trảm?” Con khỉ sửng sốt.

Trước nay chỉ có Thập Tự Trảm, chưa từng nghe qua còn có Mễ Tự Trảm gì cả!

Nhưng nói ra thì…

“Mễ” thật sự càng chặt chẽ hơn “Thập”, cũng càng không dễ trốn tránh.

Vừa rồi nó trốn trong khe hở chữ “Thập”, vốn tưởng có thể xông lên xé nát tiểu

tử này, ai ngờ trong khe hở kia lại có một ánh đao quang hình cung.

“Đúng vậy, giống như điều ngươi đã nghĩ trước đó, Thập Tự Trảm quá dễ trốn

thoát, tạm thời ngươi đừng nói chuyện, để ta ngẫm lại chiêu này còn có thể sửa

như thế nào?”

Liễu Bình nói xong thì không phản ứng con khỉ kia nữa.

Hắn vừa dạo bước, vừa tự hỏi phải làm sao để tiếp tục cải tiến thức trảm pháp

kỵ sĩ này.



Trên đấu trường.

Cả người con khỉ có lửa đỏ đang bừng cháy, hai cái đầu chậm rãi đong đưa.

Ở đối diện nó, thiếu niên kia cầm một thanh trường đao trong tay, hắn đang cau

mày, vừa dạo bước vừa tự hỏi chuyện gì đó.

Cái đầu bên trái của con khỉ nói: “Thằng khốn... Kéo ta tới nơi này rõ ràng là

muốn làm tan rã phòng tuyến cảnh giới nghiêm ngặt, vậy mà còn bày ra dáng vẻ

như tự hỏi chiêu thức...”

Cái đầu bên phải của con khỉ nói: “Phải cho hắn nếm thử sự lợi hại của chúng

ta!”

Cái đầu bên trái nói: “Dùng chiêu kia à?”

ầ ế ắ

Cái đầu bên phải kêu lên: “Đúng vậy, dùng chiêu kia giết hắn!”

Hai cái đầu đồng thời kêu lên một tiếng, ngọn lửa quanh người nhanh chóng

bừng cháy, dần dần hóa thành một vòng dung nham không ngừng chảy xuôi.

Một luồng uy thế mãnh liệt tản mát ra từ trên người nó.

Nó chỉ vào Liễu Bình, cao giọng nói: “Ngươi …”

“Suỵt!”

Một âm thanh bỗng cắt ngang lời nó.

Không biết từ khi nào, một cô bé mặc váy dài tuyệt đẹp, tóc dài xõa trên vai

lặng lẽ xuất hiện.

Cô bé mở to đôi mắt màu đỏ thẫm, dựng ngón tay ở trước môi, ý bảo Liệt Diễm

Hỏa Hầu đừng nói chuyện lớn tiếng.

“Hắn đang tự hỏi, ngươi chờ một lát đi.” Cô bé nói.

Tiếng nói vừa dứt.

Một luồng dao động vô hình tỏa ra từ trên người cô bé, làm lông cả người Liệt

Diễm Hỏa Hầu đều dựng lên.

“Rốt cục ngươi là thứ gì?” Liệt Diễm Hỏa Hầu cảnh giác hỏi.

Cô bé không đoái hoài đến nó, chỉ rất hứng thú mà đánh giá bốn phía, nhỏ

giọng nói: “Đây là Đăng Thần Chiến của Yana tỷ tỷ sao?”
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 386: Xin hãy tiếp tục thu thập hồn lực



Lúc này.

Tên thiếu niên kia bỗng dừng lại.

“A, Andrea, ngươi có thể tránh qua một bên, ta muốn mời con khỉ này so

chiêu.” Hắn hô lên.

“Được rồi, Liễu Bình cẩn thận một chút đó.”

Cô bé lên tiếng đáp lại, sau đó lui đến bên cạnh.

Liễu Bình nâng đao đi đến chỗ Liệt Diễm Hỏa Hầu, mở miệng nói: “Ồ? Ngươi

có thể điều khiển dung nham? Thật không tồi!”

Liệt Diễm Hỏa Hầu lạnh lùng nói: “Đừng có dùng giọng điệu này nói chuyện

với ta, đi chết đi!”

Thân thể của nó bật lên một cái, hóa thành một ngọn lửa chạy như bay lao thẳng

tới Liễu Bình.

Liễu Bình tiện tay vung lên, trên trường đao lập tức tuôn ra một đao quang hình

chữ Mễ.

“Trò cũ rích!” Con khỉ khinh thường quát lên một tiếng.

Nó run run thân mình, chỉ thấy một vệt dung nham b*n r*, đón nhận đao quang

hình chữ Mễ, lau nó biến mất đi một nửa.

Con khỉ hóa thành một hư ảnh, xuyên qua khe hở đao quang.

“Chết đi!”

Nó dồn hết dung nham toàn thân ôm trọn lấy Liễu Bình.

Trong những cuộc chiến trước đây, mỗi một đối thủ bị nó ôm lấy đều phát ra

tiếng kêu thảm thiết thê lương, sau đó chậm rãi hóa thành tro tàn dưới sự ăn

mòn của dung nham.

Đây là một quá trình cực kỳ thống khổ, nhưng lại là thời khắc làm Liệt Diễm

Hỏa Hầu hưởng thụ nhất!

Liệt Diễm Hỏa Hầu đang chờ thời khắc như vậy tiến đến lần nữa, nhưng thiếu

niên kia như đã sớm đoán trước được, thân hình hắn nhẹ nhàng uốn éo

Liễu Bình dán sát vào vòng tay dung nham kia, hắn và con khỉ đi ngang qua

nhau, nhanh chóng kéo ra khoảng cách.

“Không tồi, đến lần nữa nào.”

Thiếu niên hứng thú bừng bừng mà vung đao, trên trường đao lập tức tràn ngập

đao quang hồn lực trào dâng.

“Ta đã biết hết chiêu thức của ngươi, lần này tuyệt đối không để ngươi tránh

thoát!” Liệt Diễm Hỏa Hầu ảo não quát lên.

ố ằ

Nó xoay người gia tốc, ngọn lửa trên người bừng sáng trọn vện, toàn lực nhằm

về phía thiếu niên.

Chỉ một thoáng.

Chỉ thấy từng ánh đao quang hồn lực vô cùng phức tạp hiện lên trước mặt Liệt

Diễm Hỏa Hầu.

Con khỉ khinh thường nói: “Cũng chỉ có như vậy, nhìn ta này.”

Đột nhiên, tiếng nói của nó im bặt.

Từng ánh đao quang hồn lực phủ kín toàn bộ hư không, đừng nói là trốn, cho dù

nhìn thôi cũng làm người ta hoa cả mắt, trong lòng không sinh nổi ý muốn tránh

né.

Bởi vì…

Căn bản không thể trốn thoát được.

Oanh!!!

Dung nham mãnh liệt đụng phải đao quang trùng trùng điệp điệp, phức tạp tột

đỉnh kia, sau đó dần dần vụt tắt.

Con khỉ phát ra một tiếng hét thảm, bay ngược ra ngoài.

Nó lăn mấy chục mét trên mặt đất, lúc này mới miễn cưỡng xoay người bật lên,

thở hổn hển nhìn về phía đối diện.

Liễu Bình lại không đuổi theo.

Hỏa Hầu chần chờ một lát, sau đó âm trầm hỏi: “Chiêu vừa rồi kia... Rõ ràng là

trảm pháp Thập Tự Trảm cấp thấp... Nhưng vì sao lại có hiệu quả như vậy

chứ?”

“Ta lấy Thập Tự Trảm làm nền tảng, sáng tạo thêm một chiêu, hiện tại uy lực

của nó tăng lên gấp bội, đã không gọi là Thập Tự Trảm.” Liễu Bình nói.

“Vậy gọi là gì?” Liệt Diễm Hỏa Hầu hỏi.

“Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm.” Liễu Bình nói.

Liệt Diễm Hỏa Hầu ngơ ngẩn.

Nó liều mạng hồi tưởng những chiêu thức cường đại mình từng học, từng chứng

kiến, từng nghe nói qua.

Nhưng chiêu thức khó đọc như vậy căn bản không tồn tại trong ký ức.

Nói cách khác…

Chiêu thức như vậy thật sự là do đối phương sáng tạo ra.

“Trước nay ta chưa nghe nói, có người có thể cải tiến Thập Tự Trảm đến loại

tình trạng này.” Con khỉ thở dài nói.

“Bởi vì đã lâu ta chưa học được kỹ năng mới, nhất thời có chút kích động.”

Liễu Bình nhún vai nói.

ế ế ế

“Từ từ... Ta biết đọc thức này của ngươi, nhưng chúng viết như thế nào? Chữ

tượng hình? Hay là chữ cái?”

“Đây là bí mật nguyên sang chính bản, không thể nói cho ngươi biết.”

Liễu Bình chống trường đao, trên tay tỏa ra một ánh hào quang ấm áp, trên mặt

lộ ra ý xin lỗi, hắn nói:”Ngại quá, đao thuật vừa được sáng tạo ra, chưa nắm bắt

được đúng mực, cho nên làm ngươi bị thương.”

Ánh hào quang biến mất khỏi tay hắn, dừng lại trên người Liệt Diễm Hỏa Hầu.

Từng vết đao trông có vẻ ghê người trên thân Hỏa Hầu dần dần khép lại, cuối

cùng không nhìn ra thương thế gì nữa.

Hỏa Hầu không dám tin, nó thận trọng mà hoạt động thân thể.

Hình như đã khỏi, lại giống như chưa khỏi.

Nhưng không có vết thương nào cả, vậy là khỏi thật rồi.

“Vì sao ngươi còn giúp ta trị liệu?” Nó cảnh giác hỏi.

“Bởi vì lúc ta ở chỗ này, thời gian bên ngoài là yên lặng, chúng ta còn có cả

đống thời gian để tôi luyện tài nghệ cho nhau.” Liễu Bình nói.

Liệt Diễm Hỏa Hầu nghi ngờ e sợ nhìn bốn phía, mở miệng nói: “Vừa rồi ta đã

muốn hỏi, rốt cuộc nơi này là…”

“Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta tiếp tục đánh đi, ta còn có một thức muốn bàn

luận với ngươi vài lần này.” Liễu Bình nói.

Hắn vừa vung trường đao, vừa đi đến gần Liệt Diễm Hỏa Hầu.

Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt đang hiện lên trước mắt hắn:

“Ngươi phát động ‘Thuật Cứu Tử Phù Thương’, hấp thu 20 điểm hồn lực từ trên

người Liệt Diễm Hỏa Hầu.”

“Nhưng có thể cứu chữa đỡ, không chết cũng bị thương.”

“Thuyết minh: Dựa theo ba phần phương pháp thăng cấp, hồn lực mà ngươi thu

hoạch được có thể dùng để chiến đấu, cũng có thể dùng để thăng cấp.”

“Hồn lực hiện giờ có thể lấy giá trị kinh nghiệm để đánh giá, tổng số là: 30%.”

“Xin hãy tiếp tục thu thập hồn lực.”

Liễu Bình liếc mắt một cái, tốc độ bước chân đột nhiên nhanh hơn, trường đao

phác họa ra mấy đao quang sáng ngời trên không trung, xuyên thấu qua hư

không xông thẳng về phía Liệt Diễm Hỏa Hầu.

Đồng tử của Liệt Diễm Hỏa Hầu co rụt lại.

Đây không phải Thập Tự Trảm, cũng không phải Mễ Tự Trảm, càng không phải

Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm làm khỉ phát điên

kia.

Nhưng những đao quang giống như quỹ đạo này lại trực tiếp phong kín bốn

phía chung quanh nó lại!

Không được.

Đao quang kia chém lên người đau thấu xương, không thể tiếp tục bị thương!

Liệt Diễm Hỏa Hầu dồn hết sức lực toàn thân, nhanh chóng xuyên qua từng vết

đao quang quỹ đạo trường điều.

Nó tăng tốc độ lên tới cực hạn, thậm chí trong nháy mắt nào đó, nó sinh ra cảm

giác như mình đang đứng trong một quỹ đạo dài lâu đan xen nào đó.

Vô số đao quang dạng dài bay vụt qua bên người, lại không có bất cứ ánh đao

nào đánh trúng Hỏa Hầu.

Nó dần dần lấy lại tự tin, nhảy lên hoạt động qua lại, tránh đi tất cả quỹ tích ánh

đao.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 387: Trảm pháp Liễu Bình!



“Tiểu tử, đao pháp này của ngươi không được rồi, chẳng chém trúng ta cái nào

cả.” Liệt Diễm Hỏa Hầu nhịn không được lớn tiếng trào phúng.

Liễu Bình không ngừng múa may trường đao, nói tiếp: “Không sai, đứng bên

trong những đao quang đó, ngươi sẽ cảm thấy mình như đang bước chậm giữa

một quỹ đạo thật dài, lại như đi qua một hẻm nhỏ thật hẹp, nhưng cuối cùng…”

Phác!

Một tiếng động trầm đục vang lên.

Trường đao xuyên thẳng qua ngực Liệt Diễm Hỏa Hầu.

Nó trợn to hai mắt, không dám tin cúi đầu nhìn trường đao trước ngực, lại nhìn

về phía Liễu Bình.

Không biết khi nào, nó đã xuyên qua khoảng cách thật dài, chạy đến trước mặt

Liễu Bình, hơn nữa còn chủ động đâm thẳng vào trường đao trong tay hắn.

Liễu Bình cười cười, nói:”Xin lỗi, đao này đến từ Thập Tự Trảm, nhưng ta đổi

nó thành thức khác, trong lúc ngươi không ngừng tránh né sẽ tự đưa tới cửa,

giống như một hoảng sợ chạy trốn trong một ngõ nhỏ, cuối cùng lại phát

hiện…”

Hắn rút đao ra, ấn ánh sáng ấm áp trong tay lên vết thương của con khỉ.

“Đây là một ngõ cụt.”

Giọng nói vừa dứt.

Hư không hiện lên từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt:

“Chúc mừng.”

“Ngươi sáng tạo ra hai thức đao pháp, lần lượt là: Nãng Bao Nãng Xỉ Ái Phiếu

Bao Phá Bao Xí Mịch Bạo Trảm và Tử Hồ Đồng Trảm.”

“Ngươi phát huy uy lực của Thập Tự Trảm pháp thêm một bước, nhìn thấy bí

quyết vận dụng sức mạnh Thần Bí Trắc.”

“Kết hợp bí mật dọ thám được từ song ma trước đó, lần này kiếm thêm được

kinh nghiệm loại thăm dò, xác nhập với kinh nghiệm loại chiến đấu, giá trị kinh

nghiệm ngươi có được hiện giờ là:”

“50%.”

“Xin hãy tiếp tục cố gắng.”

Bên cạnh vang lên hai tiếng vỗ tay.

“Đao pháp thật sắc bén, Liễu Bình tuyệt nhất luôn!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của

Lilith đỏ bừng, đôi tay vỗ vang lên chan chát.

“... Được rồi, ngươi trị tiếp cho nó đi, nó sẽ chết đấy.” Andrea vừa vỗ tay, vừa

nhắc nhở.



Lúc này Liễu Bình mới bừng tỉnh.

“Ngại quá, chỉ lo nói chuyện, quên mất cấp bậc của ngươi cũng không cao,

không có bao nhiêu hồn lực.”

Hắn chân thành xin lỗi Liệt Diễm Hỏa Hầu, cũng mở miệng buông tha.

Hai mắt Liệt Diễm Hỏa Hầu nhắm nghiền lại, ngã xuống mặt đất, suy yếu đến

mức nâng bàn tay lên cũng không nổi.

“Đại ca, ta sai rồi, không dám làm phiền ngài trị liệu, xin hãy thả ta trở về đi.”

Nó cầu xin.

Liễu Bình lắc đầu nói: “Chậc, đừng vội đi như vậy, vất vả lắm mới tiến vào nơi

này, Odrich thật là người tốt, cho ta một nơi im lặng như vậy để tôi luyện tài

nghệ, tới nào, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong lại đánh.”

Tiếng nói vừa dứt.

Một cái bàn dài xuất hiện trước mặt con khỉ, trên đó đặt đầy đồ ăn phong phú

nóng hôi hổi.

Liễu Bình nâng con khỉ dậy rồi ấn lên ghế trên.

“Thấy ngươi mệt vậy thì ăn đi, ăn nhiều một chút.” Hắn mỉm cười và nói.



Con khỉ đang dùng cơm.

"Đại ca, ngươi thấy ta ăn thế nào." Nó vừa ăn vừa hỏi.

"Không tệ." Liễu Bình nói.

"Vậy ngươi có thể thả ta trở về không?" Con khỉ hỏi.

"Xin lỗi, không thể."

Liễu Bình vỗ vai nó, nói: "Ngươi hãy yên tâm ở lại nơi này đi, ta đảm bảo nơi

này rất an toàn, không có nguy hiểm gì cả."

"Vậy ngươi..."

"Ta cần một hoàn cảnh yên tĩnh như thế này, ngươi hãy ở lại nơi đây thêm một

đoạn thời gian nữa đi."

Liễu Bình vỗ vai nó, quay người đi về phía một bên khác trong sân thi đấu.

Đi tới một nửa, hắn bỗng quay đầu lại nói:

"À đúng rồi, ngươi ăn một bữa cơm của ta, xin hãy trả mười tỷ đồng tiền vàng."

"Mười tỷ đồng tiền vàng?" Con khỉ kia suýt nữa thì hất bàn, vẻ mặt ưu sầu nói:

"Đại ca, ngay cả ngươi bán ta đi, ta cũng không trả nổi đó."

"Không trả nổi mới đúng." Liễu Bình gật đầu nói.

Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trước mắt hắn:

[Liệt Diễm Hỏa Hầu không thể thanh toán thù lao cho bàn tiệc thánh trước mắt,

đã tiến vào trạng thái suy yếu.]

Ngay sau đó...

Con khỉ kia mềm nhũn như một sợi bún, từ trên ghế ngồi tuột xuống, nằm trên

mặt đất, tiến vào trạng thái hôn mê.

Ban đầu, nó đã bị rút hồn lực, hiện tại lại tiến vào trạng thái suy yếu, con khỉ

này thực sự không thể chống đỡ nổi.

"Cần giết nó sao?" Andrea hỏi.

"Không, cứ để nó nghỉ ngơi như vậy đi, chúng ta cần không gian như thế này."

Liễu Bình nói.

Hắn đứng phía xa xa, đưa tay rút nhẹ, rút một quyển sách nhỏ ra.

Sổ tay giải phẫu cùng cải tạo chúng sinh.

Sau khi có được quyển sách này, đáng lẽ nên nhanh chóng nghiên cứu nó, để

nắm giữ cấu tạo thân thể của Long tộc, nhanh chóng thay đổi xương cột sống

cho Andrea.

Thế nhưng vẫn không có thời gian để học.

Hiện tại...

Trong trận Đăng Thần chiến này, thời gian đã ngưng đọng tại khoảnh khắc hiện

tại.

Chỉ cần con khỉ kia không thể uy h**p tới mình, như vậy nơi này chính là một

nơi rất an toàn, không cần để ý tới bất cứ vấn đề gì khác, có thể ổn định tâm

thần mà nghiên cứu quyển sách này.

Hắn lật quyển sách tới trang thứ ba, cắt vỡ ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống.

Trên quyển sách nhỏ tản ra một vầng sáng hoàn mỹ, bao phủ Liễu Bình vào bên

trong.

Trong nháy mắt, cảnh tượng xung quanh cũng biến đổi.

Ngya sau đó...

Liễu Bình phát hiện mình rơi xuống trên mặt đất, cảnh tượng xung quanh cũng

đã thay đổi hoàn toàn.

Toàn bộ thế giới đều do những cột trụ cao ngất tạo thành.

Trên đỉnh những hình trụ to to nhỏ nhỏ này, có đủ loại thi thể, mỗi bộ thi thể

đều bị băng sương hoàn toàn phong ấn.

Phóng tầm mắt nhìn tới, toàn bộ thế giới đều là hình trụ màu đen kịt.

Không có bất cứ thứ gì khác cả.

Một giọng nói uy nghiêm túc mục vang lên:

"Muốn giải phẫu Long tộc, cần sở hữu lượng lớn kỹ thuật giải phẫu, thông hiểu

rất nhiều tri thức về cấu tạo cơ thể của các giống loài khác."

"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ đứng ngoài quan sát quá trình giải phẫu một con rồng."

ẫ ấ ầ ẫ

"Sau khi quá trình giải phẫu đã hoàn tất, ngươi cần phải đứng lên bàn giải phẫu

ngay lập tức, tiến hành giải phẫu lần nữa đối với con rồng này."

"Nếu như ngươi giải phẫu thất bại..."

"Ngươi sẽ biến thành một tiêu bản tại nơi này, giống với những thi thể khác, chờ

đợi người tiếp theo tới đây quan sát học tập."

"Đây là yêu cầu cơ bản của sổ tay giải phẫu và cải tạo."

"Nếu như ngươi vẫn muốn học tập, như vậy lần giải phẫu này sẽ bắt đầu ngay

lập tức."

"Thế nhưng nếu như ngươi từ bỏ..."

"Bản sổ tay giải phẫu và cải tạo chúng sinh này sẽ biến mất, ngươi sẽ mất quyền

sở hữu quyển sổ tay này."

Liễu Bình mỉm cười, lẩm bẩm: "May mà ta đã có rất nhiều kinh nghiệm lẫn kỹ

xảo giải phẫu rồi, bắt đầu đi."

"Ngươi xác định?"

"Xác định."

Tất cả hình trụ bốn phía đều biến mất.
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 388: Tiến triển của giải phẫu học



Liễu Bình phát hiện mình đứng trên một hình trụ tròn rất lớn, phía trước là một

con rồng khổng lồ bị đóng băng.

Một bóng người màu đen yên lặng xuất hiện.

Không thể thấy rõ ràng hình dạng của hắn ta, chỉ có thể thấy được một con dao

nhỏ dài bằng nửa cánh tay trên tay hắn ta mà thôi.

Người này nhìn chăm chú về phía Liễu Bình, nói:

"Nếu như ngươi không học được, vậy ngươi chính là tiêu bản của ta."

"Được, thế nhưng khi ngươi thực hành cũng không thể tàng tư, ta dùng thái độ

cực kỳ chân thành tới học tập đó." Liễu Bình nói.

"Về điểm này thì ngươi có thể yên tâm đi..."

Bóng đen nói xong, đưa tay đặt ở phần sau khối băng, nhấn nhẹ xuống.

Tất cả băng sương đều hóa thành máu chảy xuống, thuận theo cột trụ tròn chảy

sạch xuống dưới.

Thi thể Long tộc hiện ra trước mặt hai người.

"Bắt đầu."

Bóng đen nói.

Vẻ mặt Liễu Bình trở nên nghiêm túc, đầu tiên là thi lễ với bóng đen, sau đó lại

thi lễ với thi thể Long tộc kia.

Bóng đen thấy thế thì âm thầm gật đầu.

Hắn ta xoay người, nhìn về phía thi thể Long tộc, nói: "Long tộc khác với

những chủng tộc khác, nơi quan trọng nhất của bọn chúng không phải là trái

tim, cũng không phải là não, về phần mạch máu, cơ bắp hay vảy ngoài cũng chỉ

đưa tới tác dụng truyền đưa lực lượng, thực ra trung tâm lực lượng chân chính

của Long tộc chính là khung xương."

Liễu Bình im lặng lắng nghe.

Bóng đen giơ đao lên, chậm rãi rạch mổ trên thi thể Long tộc, tiếp tục nói:

"Cho nên khi giải phẫu Long tộc, nếu như ngươi xuất hiện sai lầm, vậy thì thà

rằng hủy hoại cơ bắp, mạch máu hoặc nội tạng, chứ tuyệt đối đừng làm cho

khung xương bị tổn thương."

Động tác của hắn ta nhẹ nhàng lại thành thạo, bước chân di động tùy ý, giống

như là tản bộ nhàn nhã vậy.

Một lát sau...

Cạnh sườn thi thể Long tộc bị rạch ra.

Một chiếc xương cột sống thật dài hiện ra trước mắt Liễu Bình.

ố ồ ắ

"Nhìn xem, đây chính là xương cột sống của rồng, chỉ dựa vào mắt thường quan

sát thì ngươi không thể nhìn ra cái gì cả, thế nhưng nếu như chúng ta niệm chú

ngữ Long tộc..."

Bóng đen nói ra một đoạn chú ngữ tối nghĩa.

Trên xương cột sống trắng noãn, lập tức toát ra lít nha lít nhít phù văn tự nhiên,

tản ra từng đợt âm thanh tràn ngập vận luật.

"Thực sự là quá đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy."

Bóng đen nói với vẻ say mê.

Liễu Bình đi tới quan sát một cách tỉ mỉ, tùy ý nói: "Như vậy, lực lượng của

Long tộc tới từ khung xương toàn thân, mà xương cột sống chính là trung tâm

lực lượng toàn thân, đúng không?"

"Không sai."

"Vậy nếu như xương cột sống bị đổi đi..."

"Rồng sẽ trở nên vô dụng, dù là sống hay đã chết, cơ thể đều sẽ ở lại thời thơ

ấu, cũng không thể tăng tiến thực lực."

Bóng đen nói xong, cầm chặt dao trong tay, bắt đầu giải phẫu đầu rồng.

"Chú ý."

"Lực lượng của rồng chủ yếu lấy long văn tự nhiên ẩn chứa trong xương làm

chủ, toàn bộ hội tụ tại khoang miệng cùng xoang mũi của rồng, dùng âm thanh

để phóng ra, hình thành Long chú."

"Bọn chúng dựa theo chủng loại khác biệt, có thể phun lửa hoặc phun băng,

hoặc điều khiển những nguyên tố khác, điều này còn phải quan sát máu và đầu

lưỡi của bọn chúng, máu của con rồng này có màu tím, cho nên hệ ma pháp mà

nó am hiểu chính là không gian."

Liễu Bình nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: "Có con rồng nào am hiểu cách

điều khiển độc hay không?"

"Độc? Không, trừ khi từ khi sinh ra nó đã bị hạ độc, về sau dần dần miễn dịch,

mới có thể điều khiển nguyên tố độc." Bóng đen nói.

"Nói cách khác, ngoài độc ra, bản thân nó còn am hiểu điều khiển nguyên tố

khác nữa sao?" Liễu Bình hỏi.

"Đúng thế." Bóng đen nói.

Liễu Bình trở nên trầm tư.

Máu của Andrea rất độc.

Cô bé không chỉ bị thay đổi xương cột sống, mà khi ra đời đã bị hạ độc, sau đó

đã tới Vĩnh Dạ.

Tới cùng là kẻ nào, có thể nhẫn tâm ra tay với một đứa bé như vậy?

Bỗng nhiên, bóng đen đánh gãy suy nghĩ của Liễu Bình:

"Được rồi, hiện tại chúng ta hãy quan sát trái tim của Long tộc."

ấ ồ ẫ

"Chú ý, trái tim của nó rất mạnh mẽ hùng hồn, khi ngươi giải phẫu thì không

thể kích hoạt bất cứ lực lượng nào, nếu không trái tim của nó sẽ cảm ứng được,

sau đó sẽ phun máu tung tóe khắp nơi."

Liễu Bình nói: "Vậy à... cấu tạo của trái tim này thật sự là tinh vi..."

Bóng đen bỗng hỏi: "Ngươi thích loại trái tim này sao?"

Có vẻ như hắn ta rất có hứng thú đối với vấn đề này.

Vào thời điểm này, nếu là người khác có lẽ sẽ thuận theo lời nói của hắn ta, thế

nhưng Liễu Bình lại có chủ ý của bản thân mình.

"Không, ta lại không quá thích loại trái tim quá hùng hồn như này, ta thích

những trái tim có cấu tạo tinh vi, phức tạp hơn cơ." Liễu Bình nói.

"Vì sao?" Bóng đen hỏi.

"Sở thích cá nhân, loại trái tim đó có giá trị nghiên cứu càng cao hơn, cũng đáng

giá sưu tầm cất giữ hơn, theo quan điểm cá nhân của ta là vậy." Liễu Bình nói.

Bóng đen liếc nhìn hắn.

"Ừ, ta lại thích nhìn máu bắn tung tóe ra hơn, cho nên khá thích trái tim Long

tộc." Hắn ta nói.

"Vậy chắc hẳn ngươi rất thích mạch máu." Liễu Bình lập tức nói.

"Đúng vậy, mạch máu rất kỳ diệu, rất thú vị, ai có thể không thích mạch máu cơ

chứ?" Bóng đen nói.

"Bản thân ta lại càng thích hệ thần kinh hơn, hệ thần kinh của mỗi giống loài

đều khác nhau, ngươi có thể thông qua hệ thần kinh để cảm nhận cuộc sống bọn

chúng đã trải qua là như thế nào." Liễu Bình nói.

"Quan điểm này khá kỳ lạ, như vậy quan điểm của ngươi về khung xương là

như thế nào?" Bóng đen hỏi.

"Nếu như không tính Long tộc, ta cảm thấy khung xương là để định vị cơ quan

trong cơ thể, để cho chúng ta dễ dàng nhận biết, là sổ ghi chép thiên nhiên."

Liễu Bình nói.

"Ha ha ha..." Bóng đen cười lớn: "Không sai, quan điểm của ngươi rất thú vị."

"Xin hãy cẩn thận, hình như một đường rạch của ngài vừa rồi hơi lệch." Liễu

Bình nói.

"Chỉ lo nói chuyện với ngươi nên hơi lỗi, được rồi, chúng ta làm lại." Bóng đen

nói.

"Đúng rồi, ngươi viết nhật ký giải phẫu như thế nào?" Liễu Bình hỏi.

Bóng đen hơi ngừng tay, nói: "Thống nhất theo một cách thức, ghi chép theo

thứ tự, ngươi thì sao?"

"Ta không làm như vậy, ta vẽ." Liễu Bình nói.

"Vẽ?" Bóng đen hỏi lại.

ồ ồ ầ ồ ề

"Đúng, vẽ khung xương đồ, nội tạng đồ, thần kinh đồ,... mọi thứ đều dùng bản

vẽ để biểu thị, thế nhưng bản vẽ đầu tiên luôn là ngoại hình đặc thù của giống

loài, làm như vậy thì ta cũng không cần nhớ số thứ tự, chỉ cần quan sát trang bìa

là có thể biết được là giải phẫu loài nào." Liễu Bình nói.

"Đáng giá tham khảo." Bóng đen nói.

Hắn ta giơ dao lên, ngẫm nghĩ rồi lại buông xuống, nói:

"Mặc dù cấp bậc của ngươi rất thấp, thế nhưng ta có thể cảm giác được ngươi

và ta đều là đồng hành, hay là chúng ta ngừng lại một lát, tâm sự những tâm đắc

trong giải phẫu, thế nào?"

"Đương nhiên, hiện tại ta rất rảnh rỗi." Liễu Bình nói.

Bóng đen vẫy tay.

Thế giới lập tức biến đổi, hóa thành một căn phòng nhỏ ấm áp mà yên tĩnh.

"Mời ngồi, uống chút gì không?" Bóng đen hỏi.

"Gì cũng được, à đúng rồi, ngươi thấy nguồn gốc của lực lượng hệ thần bí như

thế nào?" Liễu Bình hỏi.

"Ta cũng đã từng nghiên cứu lĩnh vực giải phẫu học tương tự đối với một vài

giống loài nguyên sinh trong Luyện Ngục, ngươi thì sao?" Bóng đen nói.

Liễu Bình nhún vai, nói: "Thực lực của ta không bằng ngươi, thế nhưng ta đã

từng nghiên cứu giải phẫu học đối với quỷ vật của thế giới văn minh tu hành,

cũng có một vài tâm đắc."

"Quỷ vật sao? Rất tốt, hay là chúng ta trao đổi một vài kiến thức đi." Bóng đen

nói.

"Đó cũng là ý của ta." Liễu Bình hớn hở nói.

Chương 385: Ngươi hứa đi

Sân thi đấu.

"Liễu Bình đâu?" Lilith hỏi.

"Không biết, mới vừa rồ
 
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Chương 389: Ngươi hứa đi



Sân thi đấu.

"Liễu Bình đâu?" Lilith hỏi.

"Không biết, mới vừa rồi còn ở nơi này mà." Andrea nói.

"Quyển sổ kia không có vấn đề gì chứ?" Lilith lo lắng nói.

Andrea nghe vậy cũng thấp thỏm không yên, nói: "Chắc hẳn là không chứ,

quyển sổ kia đã đi theo ta rất nhiều năm, ta vẫn nhớ nó là để dùng giúp đỡ ta, sẽ

không có nguy hiểm gì cả..."

Ngay sau đó...

Liễu Bình bỗng xuất hiện.

"Ngươi trở về rồi!" Cả hai cô gái đều nói.

"Đúng vậy..." Liễu Bình cười nói: "Đi kết bạn với một người, Andrea, ngươi đợi

ta một lát, ta xử lý một vài chuyện..."

Hắn tiện tay rút một tấm thẻ bài rồi ném ra.

Bụp!

Libertas hiện thân.

"y? Gọi ta ra làm gì? Ta đang ngủ." Hắn ta xoa mắt, nói.

"Ngươi nhìn cảnh tượng xung quanh xem." Liễu Bình nói.

Libertas đi vòng một vòng, giật mình nói: "Đây là nơi nào? Tại sao lại có một

con khỉ hai đầu nằm trên mặt đất? Nó ăn cơm chùa của ngươi rồi sao?"

"Nơi này là Đăng Thần chiến, Libertas." Liễu Bình nói.

"Đăng Thần chiến?"

"Đúng."

Liễu Bình nói mọi chuyện từ đầu tới cuối, sau đó yên lặng quan sát Libertas.

Ánh mắt Libertas nhìn về hư không.

"Nó nói ta thông qua thăm dò, phát hiện một chiến trường Đăng Thần chiến,

cho nên điểm kinh nghiệm đã đủ để thăng cấp."

Libertas lẩm bẩm nói.

"Vậy thì thăng cấp đi." Liễu Bình nói.

Libertas gật đầu, ánh mắt bỗng ngưng kết lại.

Hắn ta nhìn chằm chằm hư không, hét lên: "Vừa thăng cấp đã học được kỹ năng

mới? Quả nhiên nên rời khỏi thế giới Danh Sách 'Ngu Giả' từ sớm mới đúng."

Liễu Bình nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của hắn ta thì không quan tâm nữa, lại đưa tay

rút một tấm thẻ bài khác rồi ném ra bên ngoài.

Bụp!

Chó cỏ Hỏa Nha xuất hiện.

Liễu Bình ngồi xổm xuống, thở dài nói: "Hỏa Nha, cũng may mà có ngươi,

chúng ta mới có thể tiến nhập tòa thành trì ma quỷ này, thậm chí tiến vào Hoàng

cung tìm được Lilith nữa."

Một ống nghiệm chứa đầy máu đang sôi sùng sục xuất hiện trên tay Liễu Bình.

Hắn mở nắp ống nghiệm, đưa tới trước mặt Hỏa Nha.

"Gâu?" Hỏa Nha nghi ngờ hỏi.

Liễu Bình nói: "Đây là một loại ma huyết dược mà ta lấy được từ một người

bạn, thích hợp thay thế huyết mạch loài chó, sau khi uống nó sẽ rất đau đớn, nếu

như ngươi..."

Còn chưa dứt lời, Hỏa Nha bỗng cắn ống nghiệm, ngửa cổ lên.

Ừng ực ừng ực...

Nó uống một hơi cạn sạch ma huyết dược bên trong ống nghiệm.

"Grừ grừ gâu..."

Hỏa Nha nói với vẻ chua xót.

Liễu Bình xoa đầu của nó, an ủi: "Đúng vậy, ta biết khi ngươi từ Huyết Nhục

Thú Khuyển biến thành một con chó cỏ thì tâm lý chênh lệch quá lớn, thế

nhưng hãy yên tâm đi, chai thuốc này là do một cao thủ tuyệt đỉnh điều chế,

chắc hẳn sẽ giúp ngươi thay đổi huyết mạch, ta nghe nói đây là một loại huyết

mạch ma khuyển rất mạnh."

Hỏa Nha bỗng ngã xuống đất, liên tục quay cuồng, phát ra những tiếng gào thét

đau đớn.

Thay đổi huyết mạch đã bắt đầu!

Liễu Bình liếc nhìn, đứng dậy nói: "Cố gắng chịu đựng, ngươi sẽ dần dần mạnh

lên."

Hắn vẫy vẫy tay với Andrea.

Andrea hiểu ý, đi theo hắn đi tới một bên khác của sân thi đấu.

"Đưa ta thanh Phẫu Long đao đi." Liễu Bình nói.

"Này." Andrea nói.

Liễu Bình cầm thanh đao quan sát một lát, nói nhỏ: "Thanh đao này không

được."

"Ơ? Nhưng từ khi ta có ý thức tới nay, cũng đã nhớ được thanh đao này là một

thanh đao phẫu thuật rồng mà." Andrea nói.

"Ngươi nhìn xem, trên thanh đao này có mấy phù văn đặc biệt, ta đã từng trao

đổi với một người bạn của ta, chúng ta nhất trí cho rằng, vào một thời điểm nào

đó thì thanh đao này sẽ xuất hiện vấn đề." Liễu Bình nói.

ắ ế ể ổ ẫ

Không đợi Andrea nói chuyện, hắn lại nói tiếp: "Quyển 'Sổ tay giải phẫu và cải

tạo chúng sinh' trên tay ngươi cũng có vấn đề, nó là tang vật của một vụ trộm,

cũng may ta và chủ nhân quyển sách coi như hợp nhau, đã giải thích rõ ràng

mọi chuyện rồi."

Andrea ngây người, gương mặt dần dần lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

"Liễu Bình..." Cô bé nhỏ giọng nói: "Khi ta có tri giác là khoảng hai tuổi, khi đó

ta đã tới Vĩnh Dạ, thực sự không nhớ rõ lúc còn sống đã xảy ra chuyện gì."

Liễu Bình im lặng gật đầu.

"Chẳng lẽ ta có tội tình gì sao? Tại sao ngay cả ký ức khi còn sống cũng không

có?" Andrea nói.

Liễu Bình xoa đầu cô bé, an ủi:

"Đừng suy nghĩ lung tung, ngươi còn nhỏ như vậy đã tới Vĩnh Dạ, làm sao có

thể có tội nghiệt gì cơ chứ?"

Andrea khàn giọng nói: "Thế nhưng xương sống lưng của ta đã bị đổi mất,

thanh đao và sổ tay mà ta mang theo còn tưởng sẽ có thể thay đổi vận mệnh của

bản thân, ai ngờ bọn chúng lại là công cụ đòi mạng ta, ta cũng không biết thân

nhân của mình là ai, cũng không có bất cứ người nào quan tâm ta cả..."

"Cảnh tượng đầu tiên khi ta mở mắt ra, chính là bóng đêm vĩnh hằng."

"Tại sao lại như vậy?"

Liễu Bình lau nước mắt của cô bé đi, nói nhỏ: "Ta vẫn ở cạnh ngươi, Andrea, ta

vẫn luôn quan tâm tới ngươi mà."

Andrea ngẩng đầu, nói với vẻ khó hiểu: "Rõ ràng ta chẳng hề làm cái gì, tại sao

lại có người muốn giết ta? Tại sao bọn chúng lại muốn ta vĩnh viễn không thể

trở mình?"

"Nghe ta nói này..." Liễu Bình nhếch môi, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Thực ra ta

cũng không khác ngươi là bao, khi ta ra đời đã bị ném vào trong sông, suýt chút

nữa bị chết đuối."

"Tại sao?" Andrea hỏi.

"Bởi vì cơ thể ta có khiếm khuyết, bọn họ không cần ta." Liễu Bình nói.

"Thế giới này... tại sao lại cay đắng như vậy..." Andrea cúi gầm mặt xuống, từng

giọt nước mắt rơi trên mặt đất.

Liễu Bình ngồi xổm xuống, ôm cô bé vào trong ngực, ấm áp nói: "Thế nhưng

ngươi nhìn xem, hiện tại ta vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt ngươi, ta có thể

quan tâm ngươi, mà ngươi cũng có thể quan tâm ta, hai người chúng ta cùng

thoát khỏi vở kịch hắc ám, lại thoát khỏi Danh Sách Ngu Giả, về sau không còn

bất cứ thứ gì có thể trói buộc vận mệnh của chúng ta nữa, đó mới là chuyện

quan trọng nhất."

Andrea tựa đầu lên vai hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói đúng."

Liễu Bình nói: "Trái tim con người giống như một con cá đang bơi, bơi hướng

vực sâu thì thân ở trong vực sâu; cho nên đừng quan tâm về quá khứ, đừng nghĩ

lại nữa, từ giờ trở đi, ta sẽ mãi ở cạnh ngươi."

Andrea đưa tay lau nước mắt, nói với giọng khàn khàn: "Xin đừng... bỏ rơi ta."

"Ừ." Liễu Bình nói.

"Ngươi hứa đi."

"Ta hứa."

Liễu Bình tiện tay rút một tấm thẻ bài ra, rồi ném nó ra ngoài.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back