Trải qua cái nắng như đổ lửa của mùa hè, bầu trời giờ đây đã trong xanh hơn, gió cũng nhẹ nhàng thổi qua những tán cây khô khốc sau nhiều ngày nắng gắt.
Đó là khoảng thời gian lý tưởng mà ai ai cũng sẽ đi chơi khắp mọi miền đất nước.
Nhưng tôi là một trường hợp ngoại lệ.
Vâng, chính là tôi đây Dương Huỳnh Nhi kẻ đang sống trong nỗi uất ức ngập đầu vì phải học thêm đủ thứ môn trong suốt kỳ nghỉ hè.Ôi, còn đâu những mơ mộng về một chuyến đi du lịch đầy nắng và gió, với biển xanh rì rào, những bức ảnh "sống ảo" lung linh dưới hoàng hôn hoặc bình minh rực rỡ.
Mọi thứ xin nhấn mạnh là mọi thứ giờ đây chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ, xa xôi như ánh cầu vồng sau cơn mưa... không bao giờ chạm tới.
Lý do ư?
Rất đơn giản.
Tôi… quá thông minh.
Sau khi bước vào ngôi trường cấp ba ấy, thành tích học tập của tôi bắt đầu…
"hơi hơi bấp bênh nhẹ một xíu" (trích nguyên văn lời mẹ tôi).
Và thế là, người mẹ hiền từ của tôi đã quyết định bán con trâu để lấy tiền cho con bò đi học mà con bò ở đây, không ai khác chính là tôi.
Đó là một phút trải lòng đầy bi thương về cuộc đời học sinh bất hạnh của tôi trong kỳ nghỉ hè.Còn bây giờ, thực tại là tôi đang giằng co tâm lý giữa việc ngủ thêm 5 phút hay bật dậy để chuẩn bị đi học.Khi tôi vẫn còn đang đấu tranh nội tâm như một chiến binh cảm tử, thì từ dưới bếp vọng lên tiếng gọi đặc trưng:"Kẹo!
Còn chưa dậy thì mẹ cầm chổi lên đánh què chân con đó!"...Và thế là giấc mộng nướng thêm năm phút đã tan thành mây khói.
Đúng vậy, sự thật là… nó khủng hoảng hơn cả trăm cái đồng hồ báo thức cộng lại.
Tôi tỉnh như sáo ngay khi nghe được hai từ đáng sợ: "què chân".
Mẹ tôi là người tuy nói chẳng bao giờ dịu dàng, nhưng đã nói thì chắc chắn làm.Thế là tôi đành lê lết rời khỏi chiếc giường thân yêu như một con sâu ngủ ngái, bắt đầu chuẩn bị cho ngày đầu tiên quay lại ngôi trường thân yêu. (Thật ra là thân… ai nấy lo.)Chuẩn bị xong, tôi lết xuống nhà, mắt nhắm mắt mở như người chưa hoàn hồn.
Cũng đúng thôi, tối qua tôi vừa cày sấp mặt 16 tập phim đến tận 1 giờ sáng.
Vừa thấy tôi, mẹ tôi đã bưng bữa sáng ra, đặt cái tô nóng hổi lên bàn với giọng điệu...
đúng chất thương con kiểu nhà tôi:"Lại ăn sáng đi con."
Tôi lúc này thì… có nuốt cũng trôi nổi đâu.
Cả người chỉ muốn gục tại chỗ, nằm xuống bàn ăn và chìm vào mộng đẹp tiếp.
Thế là tôi đáp đại một câu rồi chuồn lẹ để khỏi nghe tiếp bài ca "con cái thời nay":"Con không đói… mẹ ăn đi nha.
Sắp trễ giờ rồi, con đi học đây!"
Chạy vèo ra cửa, tôi phóng lên chiếc xe đạp điện yêu quý như cảnh sát truy bắt tội phạm.
Trong lúc đang hớn hở vì trốn được màn thuyết giảng, vừa lái xe tôi vừa hát líu lo như chim sơn ca gặp nắng.Thì...Ục ục!Chiếc xe bỗng khựng lại giữa đường.
Không còn tiếng máy, không còn ánh sáng, không còn hy vọng.
Chết máy.Tôi tròn mắt nhìn cái xe nó thì im ru như đang thầm nói:"Thôi, nghỉ đi con."
Tôi đứng giữa đường, tóc bay lất phất, mồm bật ra một câu mà chắc cả xóm cũng nghe thấy:"Ôi mẹ ơi!"
Sau đó, tôi đành dẫn bộ chiếc xe điện yêu quý lê từng bước đến tiệm sửa xe.
Trời ơi… nó xa cực kỳ, kiểu xa đến mức tôi có thể làm hẳn một bài thơ thất tình trong lúc đi cũng kịp.
Tưởng rằng hôm nay sẽ là ngày đầu tiên đi học sớm nhất lịch sử đời tôi… thì giờ nó đã chính thức trở thành ngày đầu tiên đi học trễ nhất.
Vinh quang thuộc về tôi!Tôi vừa đi vừa cầu nguyện thời gian ngưng trôi.
Nhưng khi đến được trường thì…
đã trễ 15 phút.
Trong sân trường, lễ chào cờ đang diễn ra dưới ánh nắng chói chang.
Tôi đứng ngoài cổng, mặt tái mét.
Không lẽ ngày đầu tiên quay lại trường lại bị gọi tên đứng giữa sân trường trước hàng trăm ánh mắt, rồi bị phê bình vì tội đi trễ?Không!
Tôi vẫn cần giữ chút hình tượng mong manh cuối cùng.Ngay lúc ấy, tôi phát hiện sao đỏ đang gác ngay cổng.
Hồn tôi như muốn lìa khỏi xác.
Tôi phải tính toán thật kỹ bước đi này một nước cờ sống còn giữa việc giữ danh dự hay trở thành trò cười sáng thứ Hai.Rồi… tạch một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi:"Leo rào là an toàn nhất."
Tôi quay ra nhìn bức tường bao quanh trường, ánh mắt đầy hy vọng… nhưng khi nhìn lại chiều cao giới hạn của mình thì…Ừ thì cha mẹ sinh cho tôi mọi thứ, nhưng hình như quên phát cho tôi chiều cao.
Tôi cũng cao tận 1m57 đấy chứ bộ!
Chỉ là cái bức tường nó… quá đáng thôi.Đang định từ bỏ, chuẩn bị thở dài một hơi rồi đi đầu thú thì… tôi thấy ánh sáng le lói phía trên đường một bóng dáng chàng trai nào đó cũng đi trễ y như tôi.Không cần nghĩ ngợi nhiều, tôi vẫy tay như người đuối nước thấy phao:"Nè bạn ơi!
Đừng đi thẳng vào!
Bị sao đỏ bắt là đứng phơi nắng đấy!"
Tôi tiến lại gần, tay níu áo bạn ấy, miệng nở một nụ cười rạng rỡ kiểu "tôi đây là người tốt".Ý đồ thì vô cùng rõ ràng: tôi cần một người đủ sức giúp tôi leo rào.
Nhìn bạn này cũng tầm tuổi tôi, không đeo bảng tên, lỡ bị bắt thì còn toang hơn tôi nữa.
Nên rõ ràng, tôi không lợi dụng đâu nha tôi đang giúp đỡ bạn ấy khi hoạn nạn mà."
Phạt thì sao."
Một câu trả lời dửng dưng, tỉnh bơ như không hề có chuyện gì xảy ra.Nhưng do tôi đang ở thế yếu, mà yếu thì phải giữ bình tĩnh, nên tôi cố gắng cười nhẹ, giọng đầy lý lẽ:"Bị phạt rất là không tốt!
Thầy cô sẽ có ấn tượng xấu đấy!
Còn bị phê bình giữa trường, phải đứng dưới cái nắng như đổ lửa này tóc cháy khét luôn!
Cho nên, làm ơn giúp tôi leo qua bên kia đi!"
Tôi xổ ra một tràng dài nhanh, gấp và đầy hy vọng.
Thời gian không chờ ai, nhất là với học sinh đi trễ.Cậu ấy nhìn tôi từ đầu tới chân, ánh mắt không rõ là đánh giá hay đang chọn góc để từ chối.
Rồi cậu ta nghiêng đầu, cười nhạt một nụ cười nửa miệng, đầy sự thờ ơ lẫn mỉa mai:"Chúng ta thân lắm sao?
Lý do gì tôi phải giúp em?"
Câu hỏi nghe thì bình thường, nhưng với tôi lúc đó nó như một cú đấm vào tự trọng.
Theo đánh giá khách quan của tôi đứa đã sống trên đời này mười mấy năm thì đây chính xác là nụ cười khinh bỉ nhất tôi từng thấy.Thật sự đấy.
Chưa bao giờ tôi muốn đấm ai vào mặt như lúc này.Nhưng vì sự sống còn của cái gọi là "hình tượng học sinh chăm ngoan", tôi đành nuốt cái tôi xuống họng, bọc nó bằng một nụ cười thật tươi, thật ngọt:"Cậu muốn gì cũng được!
Nhưng giúp tôi lẹ đi!
Sắp vào học rồi kìa!"
Tôi như con cá mắc cạn, trông chờ vào người lạ trước mặt.
Mong sao cậu ta là một anh hùng trong truyện cổ tích… chứ không phải phản diện đang giả dạng.
Tôi sắp nổi điên rồi.
Nếu cậu ta còn từ chối nữa, thì xin đừng trách cái mặt đẹp trai ấy bỗng dưng bầm tím.
Nói vậy thôi chứ… tôi làm gì có gan đánh người.
Cùng lắm là... trừng mắt cho biết mặt!Cậu ta bật cười, nụ cười lần này không còn khinh bỉ mà lại khiến tôi hơi hoảng:"Leo lên đi."
Rồi thêm một câu như dằn mặt:"Nhớ giữ lời hứa nhé."
Trời ơi, thoát rồi!
Tôi mừng suýt khóc.
Trong đầu tôi bắt đầu tua nhanh kịch bản tệ nhất: lỡ cậu ta đòi tiền thì sao?!
Không không không... tôi có gì ngoài một trái tim chính trực và cái ví rỗng?Vì thế, tôi quay lại, giọng lễ phép như người dân cảm ơn chính quyền:"Cảm ơn.
Tôi là người rất giữ chữ tín nhưng mà, đừng liên quan đến tiền nhé.
Vì tôi nghèo.
Rất nghèo.
Nhớ đấy."
Sau khi hạ cánh an toàn qua hàng rào, tôi không quay lại nữa.
Không quan tâm tên đó có vô được không, tôi chỉ lo mạng mình trước!Chạy bán sống bán chết đến trước cửa lớp, tim tôi muốn rớt ra ngoài.
May mà lúc đó Mai Anh chị nuôi tôi “nhặt được” từ cấp hai đang đứng trên bục giảng, khéo léo che chắn tầm nhìn của cô.Tôi tranh thủ lao như tên bắn vào chỗ ngồi, một kiếp nạn vừa trôi qua.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quay sang kể lại toàn bộ bi kịch sáng nay cho Mai Anh nghe.
Nghe xong, nó còn nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương vừa cà khịa:"Đi học trễ mà còn được trai giúp leo rào, thì tính ra cũng may mắn phết đó chứ!"
Tôi trừng mắt:"May mắn cái đầu chị!"
Nó vừa nói vừa cười, còn tôi thì… cạn ngôn từ.
Như vậy mà cũng gọi là may mắn hả trời?Thôi kệ, bỏ qua mọi chuyện.
Giờ phút này, tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.Nói xong, tôi ngục luôn xuống bàn, mặc kệ đời.
Dù gì tiết đầu cũng chẳng có gì quan trọng.Và đúng như dự tính tôi ngủ một mạch hẳn 30 phút.Tiết hai là tiết Toán, không thể nào ngủ được nữa.
Không phải vì tôi không muốn ngủ tiếp, mà vì thằng Đạt ngồi phía trên chỉ biết lấy vở che mặt nó chứ không che được tôi.Tôi xém chút làm liều, phớt lờ tất cả mà ngả đầu ngủ tiếp…
Nhưng tiếc thật, định mệnh không cho tôi toại nguyện.Đến giờ giải lao, như thường lệ, thằng Dương lớp 11A1 lại chạy sang tám chuyện.
Cái miệng nó hoạt động liên tục như loa phường, cập nhật mọi tin tức từ trái đất đến thiên hà.Nhóm tôi có 5 người, nhưng hai đứa kia học chuyên Văn bên trường THPT Minh Tuệ, giờ nghỉ không trùng nên ít gặp.Còn lại là Dương, Mai Anh và tôi – ba kẻ không học chuyên vì nhà xa, gia đình cấm cản, và thật lòng mà nói, tôi cũng không đủ năng lực vào đó đâu.Dương học ban Tự nhiên, còn tôi và Mai Anh thì chọn ban Xã hội đơn giản vì quá dốt Lý.Vừa mới ngồi xuống, chưa kịp uống ngụm nước, Dương đã bắt đầu bật chế độ "buôn dưa":"Tụi mày có biết trường mình nay có anh nào chuyển từ Hà Nội về không?
Học lớp 12A1, đẹp trai v**l* luôn đó!"
Mắt nó sáng như vừa phát hiện được kho báu."
Nghe nói thành tích học tập còn xuất sắc nữa cơ!"
Tôi chưa kịp phản ứng, chỉ kịp liếc Mai Anh ánh mắt kiểu: "Lại thêm một người để nó mê nữa rồi..."
Nó vừa nói xong, đôi mắt sáng rực như đèn pha, kiểu muốn bắt con trai người ta về mần thịt vậy đó.Tôi nghe cũng có chút tò mò nên hỏi:"Lớp 12 mà còn chuyển trường hả?
Gần tốt nghiệp rồi mà."
Dương nhún vai, vẻ mặt như triết gia ngôn tình:"Mày thắc mắc làm gì?
Chỉ cần đẹp trai là chuyển trường lúc nào cũng được hết!"
Tôi nghe xong liền tỏ vẻ chán ghét ra mặt:"Nè nè.
Mày không còn bám theo 'người ấy' nữa à?
Sao giờ lại quay qua khen người khác đẹp?
Ảnh mà biết chắc buồn lắm á."
Tôi liếc mắt gian xảo: "Muốn bắt cá hai tay à?"
Nó lập tức bật chế độ nịnh nọt, miệng cười ngoác đến mang tai:"No no, người ấy vẫn là nhất chứ!
Nhưng mà… người ta đẹp trai thiệt nên mới khen thôi mà.
Mày đừng có đi mách lẻo đấy!"
Tôi cười khẩy vài cái, gật đầu qua loa cho nó yên tâm sống tiếp.
Thằng này hết nói nổi rồi.
Đúng kiểu nói gì cũng có lý, mà toàn là… lý do tào lao.Ngồi bên cạnh tôi, Mai Anh chẳng thèm xen vào cuộc trò chuyện của tụi tôi.
Chị ấy còn bận tình tứ với người yêu, một cái đuôi không rời quá 2 mét học lớp kế bên nhưng ngày nào cũng bay qua lớp tôi như chim sẻ ghé tổ.Cảnh tượng đó diễn ra thường xuyên tới mức… tôi cũng quen luôn rồi.
Đang tám chuyện hăng say thì Khánh Ngọc ló đầu vào lớp, giọng lanh lảnh như còi báo động:"Huỳnh Nhi!
Lên gặp cô Bích kìa!"
Tôi nghe xong mà nổi hết da gà.
Không lẽ chuyện đi trễ bị phát hiện rồi sao?!
Trong đầu tôi bắt đầu vẽ ra hàng chục kịch bản bị phê bình, viết bản kiểm điểm, bị mời phụ huynh...Vò đầu bứt tóc, tôi ngồi bật dậy, mặt như đưa đám.
Nhưng trước khi rời đi vẫn không quên để lại lời trăn trối:"Có gì tụi bây lên hốt xác tao nha.
Goodbye~~"Tôi vừa đi vừa sợ, từng bước như đi trên đoạn đường cuối cùng của cuộc đời học sinh ngắn ngủi.
Đến gần phòng giáo viên, lòng tôi run như cầy sấy.Và rồi... như một kiếp nạn được định sẵn, tôi bắt gặp cái tên đần độn đó đang khoanh tay dựa tường Trùng hợp đến đáng sợ.
Một màn trùng hợp đến rợn người.Tôi cố hít một hơi thật sâu, đẩy cửa vào, giọng nhỏ nhẹ như học sinh gương mẫu (đang che giấu tội lỗi):"Dạ... cô gọi em có việc gì ạ?"
Tôi cố làm lơ như chưa từng quen biết, giả vờ nhìn đi hướng khác như đang tìm thứ gì đó rất quan trọng trên trần nhà.
Nhưng ánh mắt cậu ta... không cho tôi trốn đi đâu được.Đó là ánh nhìn nửa giễu cợt, nửa thăm dò, như thể tôi là một trò đùa thú vị mà cậu ta tình cờ nhặt được trong buổi sáng hỗn loạn ấy.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như cả không gian xung quanh chợt im bặt, tiếng quạt trần quay nhẹ trên đầu cũng như ngưng lại.Ánh mắt ấy không hề giống ánh mắt của những cậu con trai cùng lớp nó sâu, lạnh, nhưng cũng mang theo một nét gì đó khiến người ta vừa tức, vừa không thể rời mắt.Tôi bối rối đến mức phải né tránh bằng cách cúi đầu xuống, cảm giác hai má bắt đầu nóng lên nhẹ nhẹ, còn tim thì... trời ơi, nó không nghe lời nữa rồi.Cô Bích trả lời: "Đợi cô một chút."
Tôi nghe cuộc trò chuyện giữa cô và cậu ta.
"Đây là bảng tên của em nhớ đeo vào."
"Còn việc thi học sinh giỏi cấp thành phố thì em cứ ôn trước đi tầm tuần sau cô Quỳnh sẽ liên hệ với em sau."
"Dạ được, cảm ơn cô."
Tôi lướt mắt qua bảng tên nhìn thấy cái tên Vũ Quang Vinh lớp 12a1.
Tôi sốc không nói lên lời.
Mắt chữ o mồm chữ ô luôn.
Chúa ơi phù hộ người ta lớn hơn mình một tuổi mà sáng giờ tôi cứ tưởng bằng tuổi.
Mình viết truyện vì sở thích chứ không phải giỏi giang gì đâu ạ.
Lời văn cũng không hay.
Nhưng vẫn mong mọi người ủng hộ có thiếu sót thì góp ý nhẹ nhàng ạ.
Mong không có những lời tiêu cực.
Mình còn khá nhỏ hiểu biết chưa nhiều về các lĩnh vực khác nên mội thông tin địa chỉ tên trường đều là tưởng tượng nên mọi người đừng quan tâm quá nha.


Góp ý truyện thì nhắn qua wattpad cũng được ạ.