“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không đi tìm cậu nữa.
Vì tôi bận, bận đi tìm lại tôi của ngày xưa.”
Từ sau hôm đó, chúng tôi ít qua lại hơn.
Không còn những tin nhắn lúc nửa đêm, không còn những cái ôm bất chợt.
Giữa chúng tôi, không ai nói ra, nhưng khoảng cách đã hiện rõ như một vết cắt.Tôi vẫn nhìn về phía cậu ấy – như một thói quen chẳng thể nào bỏ được.
Trong lớp, ánh mắt tôi cứ vô thức tìm đến bóng dáng nhỏ nhắn ấy.
Nhưng mỗi lần ánh mắt tôi chạm vào cậu, cậu lại lảng đi, né tránh.
Cậu ấy không nhìn tôi nữa.Có những hôm, tôi cố tình bước ngang qua bàn Thy, khẽ gọi một câu chào.
Cậu chỉ mỉm cười gượng gạo, rồi cúi xuống giả vờ bận rộn với cuốn vở.
Nụ cười ấy... chẳng còn giống nụ cười ngày trước nữa.
Trong lòng có chút hụt hẫng.Vậy là chúng tôi xa nhau, dù vẫn ngồi chung một lớp, dù vẫn đi qua nhau mỗi ngày chỉ là không thân thiết như trước kia.
Tôi vẫn thương cậu, nhưng tình thương ấy chỉ có thể gói gọn trong một ánh nhìn, rồi vội vã giấu đi như chưa từng tồn tại.Và cứ thế, tình yêu của tôi dần hóa thành một bóng lưng – một bóng lưng nhỏ bé, xa dần, xa dần...Tôi nhìn theo bóng lưng cậu rời khỏi lớp, lòng trống rỗng đến lạ.
Bao nhiêu năm dằn vặt, bao nhiêu lần tự nhủ “chỉ cần ở cạnh là đủ”... rốt cuộc, tôi vẫn chẳng giữ nổi chút gì cho riêng mình.“Tôi thua rồi.”
Thua trong một cuộc tình chưa từng bắt đầu.Thua khi trái tim tôi không đủ dũng cảm để nói hết những điều chất chứa.Thua trước ánh mắt né tránh của cậu – ánh mắt từng làm tôi tin rằng mình có thể là một phần trong thế giới ấy.Tôi đã dốc hết mọi yêu thương, đã chấp nhận cả sự mập mờ lẫn những vết thương không tên.
Nhưng sau cùng, tôi chỉ nhận về khoảng trống.Có lẽ, từ đầu đến cuối, chỉ có tôi nhìn về phía cậu còn cậu chẳng bao giờ hướng mắt về phía tôi dù chỉ một lần.
Tôi chỉ là người đi ngang qua, để rồi vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của chính trái tim mình.Đủ rồi, đủ cho những ngày chạy theo một bóng lưng không bao giờ quay lại, đủ cho những đêm khóc thầm vì một tình yêu chưa từng được gọi tên.Tôi từng đánh mất mình trong ánh mắt cậu, từng sống bằng những mảnh vỡ của hy vọng.
Giờ đây, tôi muốn gom lại từng mảnh vỡ ấy, tự hàn gắn, tự đứng lên.Có thể sẽ đau.
Có thể sẽ cô đơn.
Nhưng thà cô đơn cùng chính mình, còn hơn tiếp tục lạc lõng trong thứ tình cảm mập mờ, chẳng thuộc về ai.“Năm tôi 14 tuổi, tôi đã nghĩ như thế.”
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi không đi tìm dáng hình nhỏ bé ấy trong đám đông nữa.
Tôi muốn đi tìm tôi – một tôi rực rỡ, tự tin, và biết yêu lấy bản thân mình.Có lẽ, đó là lần đầu tiên sau bao lâu tôi dám thừa nhận: mình đã yêu sai cách, đã đi lạc quá xa, phải quay về thôi.Tôi nhớ lại chính mình của ngày xưa – một người trầm tĩnh nhưng cởi mở, có thể mỉm cười với mọi người, có thể hồn nhiên trước mỗi bình minh mới.
Tôi từ nhỏ được nuông chiều, tôi có mọi thứ nên chẳng mấy khi hứng thú với thứ gì, thậm chí là bất kì ai.
Nhưng rồi tôi để cho bóng dáng nhỏ nhắn ấy nuốt trọn tất cả.
Hai năm.
Tôi sống như chiếc bóng.
Chạy theo từng ánh nhìn, từng cái chạm, từng lời nói.
Tôi biến tình yêu thành xiềng xích, tự trói mình vào ảo giác rằng chỉ cần cố gắng hơn, cậu sẽ quay đầu nhìn về phía tôi.
Nhưng không.
Tôi nhận về chỉ là né tránh, là im lặng, là những khoảng trống không vô tận.
Năm tháng đó, tôi không kịp nhận ra: “Tình yêu không giống thứ khác, không phải cứ gắng sức là có được.”
Tôi đứng dậy, kéo rèm cửa sổ.
Ánh sáng hoàng hôn tràn vào phòng, chiếu xuống gương mặt tôi trong gương.
Đôi mắt thâm quầng vì bao đêm thức trắng, sâu thẳm bên trong chỉ là vực sâu không thấy đáy bị bóng tối bao trùm.“Mình không cảm nhận được niềm vui nữa, mình trở về như cũ rồi.”
Tôi tưởng khi buông tay, khi ngừng đi tìm cậu, tôi sẽ nhẹ nhõm.
Nhưng hóa ra... không phải vậy.Tôi sợ rồi....sợ khi màn đêm buông xuống, những hình ảnh của cậu ùa về như một thước phim quay chậm, tôi mất ngủ vì nó cứ bám lấy tâm trí tôi.
Tôi không khóc nữa, cũng không mong đợi nữa.
Tôi vẫn đến lớp, vẫn cười nói với bạn bè, mọi thứ vẫn cứ thế mà về đúng quỹ đạo của nó.
Nhưng tất cả chỉ là thói quen – những thói quen vô hồn.Niềm vui dường như đã rời khỏi tôi từ ngày ấy.
Tôi trở về như cũ, nhưng là một “cũ” đã bị rút đi mất một phần gì đó.
Giống như một cuốn sách cũ bị xé mất vài trang, khi lật lại, chỉ thấy những khoảng trống.Tôi từng nghĩ, thời gian sẽ chữa lành.
Nhưng có những vết thương, dù liền da, vẫn hằn sẹo trong tim.
Có những nỗi nhớ, dù không còn nhắc tên, vẫn lặng lẽ quẩn quanh.Tôi bước đi, một mình, giữa sân trường rộn rã tiếng cười.
Tôi lạc lõng trong chính tuổi trẻ của mình.
Và chợt nhận ra: cái gọi là “trở về như cũ” chẳng còn tồn tại.
Tôi không thể là tôi của ngày xưa, trước khi gặp cậu nữa.Tôi chỉ là một phiên bản khác - trầm lặng hơn, chai sạn hơn, và đã đánh mất niềm vui tự bao giờ.Tôi bắt đầu lao đầu vào học tập.
Những cuốn sách chất cao trên bàn trở thành bức tường duy nhất giữa tôi và ký ức về cậu.
Tôi thức khuya, dậy sớm, vùi mình trong hàng trăm bài toán, hàng chục trang văn.
Tôi tự nhủ, nếu mệt mỏi, bận rộn, tôi sẽ không còn sức để nhớ đến cậu ấy nữa.Những ngày ôn thi chuyển cấp, bạn bè than thở vì áp lực, còn tôi lại thấy đó là cách để mình tồn tại.
Áp lực ấy khiến tôi bận rộn, khiến tôi không có khoảng trống nào cho nỗi buồn len vào.Mỗi lần cầm bút, tôi như đang chống chọi với chính mình: hoặc là để ký ức về cậu ấy nuốt chửng tôi, hoặc là nhồi nhét thêm công thức để lấp kín trái tim mình.
Và... tôi chọn vế sau.Đôi khi, cậu ấy cũng sẽ đi tìm tôi giúp giải những bài toán khó, những bài tập tiếng Anh không hiểu nỗi, hay những trang văn không biết bắt đầu từ đâu.
Thy đặt vở xuống bàn tôi, đôi mắt khẽ cụp, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chỉ giúp mình với.”
Tôi nhìn cậu, ngón tay khẽ dừng lại giữa trang giấy.
Tim tôi nhói lên, nhưng khóe môi vẫn vẽ một nụ cười nhạt như chưa từng có gì xảy ra, dịu giọng nói: “Ừ, đưa đây.”
Tôi giải thích chậm rãi từng bước, từng công thức, từng ý phân tích.
Giọng tôi cố giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng thì hỗn loạn.
Tôi biết mình buông nỗi, thật sự không nỡ.
Thy gật gù, lắng nghe chăm chú.
Lúc cậu ấy ngẩng lên, ánh mắt thoáng sáng rực trong khoảnh khắc hiểu ra điều gì đó.
Ánh mắt ấy, tôi đã từng yêu đến điên dại.Tôi biết rõ: tôi không còn là gì trong lòng cậu.
Có chăng, tôi chỉ là một “chỗ dựa” khi cậu bối rối trước đám đông hay gặp khó khăn trong học tập.
Nhưng tôi vẫn vui vẻ nhận lấy vai trò ấy, vẫn kiên nhẫn là điểm tựa cho cậu, bởi tôi không đủ can đảm để hoàn toàn buông tay.Có lúc, khi nhìn xuống trang giấy, tôi chợt bật cười cay đắng: “Đúng là buồn cười... người ta học vì tương lai, còn tôi học để không có thời gian nhớ về người ấy.”
Nhưng bằng cách nào đó, tôi thật sự dần quên.
Không hẳn là quên - mà ký ức về cậu giờ đây giống như một vết mực loang trên trang vở cũ: vẫn còn đó, nhưng đã nhạt nhòa.Ngày thi tuyển sinh đến, tôi ngồi giữa hội trường đông nghẹt, trái tim không còn thổn thức vì ánh mắt né tránh nào nữa.
Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi thấy mình có mục tiêu không liên quan đến cậu.
~CN/ 04/06/2023~Ngày thi tuyển sinh cuối cùng.
Thầy giám thị nhìn đồng hồ, nhỏ nhẹ nhắc cả phòng sắp hết giờ làm bài.
Mọi người tự giác ngừng bút, ngẩng lên nhìn nhau im lặng rất lâu.Trống báo nộp bài, tôi đứng lên thu dọn sách vở, bước ra hành lang đã thấy cậu ấy đứng đó từ bao giờ.
Hai đứa mỉm cười nhìn nhau, bông đùa đôi câu, vừa so sánh đáp án bài làm vừa an ủi nhau.
Đi tới cổng trường thì vẫy tay tạm biệt, rẽ lối ngược chiều.Bóng lưng cậu nhỏ bé, hòa vào dòng người, xa dần rồi khuất hẳn.
Tôi đứng im vài giây, bỗng thấy gió đầu hạ lùa qua tóc, mằn mặn như thể vừa đánh cắp một giọt nước mắt chưa kịp rơi.Có lẽ, đây là lần cuối cùng chúng tôi đi bên nhau như vậy.
Không có những lời hứa hẹn, không có những cái ôm, chỉ có những câu bông đùa ngắn ngủi, nhẹ nhàng đến mức chẳng ai biết rằng bên dưới là cả một khoảng trời từng đổ vỡ.
“Cậu ấy là chấp niệm, là tình yêu cuồng nhiệt thời niên thiếu, là thanh xuân, là mộng tưởng, là nơi trái tim tôi bắt đầu biết rung động...”