Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 60



Không một ai có tư cách

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt ngỡ ngàng của Trì Kính đã nói lên tất cả, có lẽ trước đó, đối phương chưa từng bày tỏ lòng mình với anh.

“Sao thế, cậu cũng giống tôi à?” Trang Sở nhìn Dư Văn Gia, rồi lại liếc sang Trì Kính, “Cầu mà không được. Thế nên mới nhảy ra trong tình huống đó, nói ra những lời như vậy?”

“Anh là anh, tôi là tôi, đừng đánh đồng.” Dư Văn Gia bình thản đáp lại.

Trang Sở khẽ cười, lắc đầu, tay xoay xoay ly rượu.

Mấy ly rượu trôi vào bụng, cơn say bắt đầu khiến gã khó kiểm soát được cảm xúc, dần trở nên mất bình tĩnh.

Dù biết rằng nếu ngày đó không xảy ra đoạn kịch nhỏ kia, cuộc đời gã và Trì Kính có lẽ cũng chẳng giao nhau, nhưng trong lòng vẫn thấy không cam tâm.

Tại sao chứ?

Một bước mà tôi đã dũng cảm tiến đến, cuối cùng lại đẩy em về phía người khác.

Thật nực cười.

Khi con người bị cảm xúc tiêu cực chi phối, họ thường muốn trút ra, muốn bộc phát.

Trang Sở không thường như vậy, nhưng hôm nay thì không kiềm chế nổi.

“Lúc đó cậu có tình cảm với cậu ta chưa?” Trang Sở hỏi Trì Kính, “Chẳng giống đã có chút nào.”

Trì Kính cau mày, ngắt lời Trang Sở: “Nói những chuyện này có ý nghĩa gì không? Cậu uống hơi nhiều rồi đấy, uống chút nước cho tỉnh đi.” Vừa nói, anh vừa kéo tay Dư Văn Gia, định rời khỏi chỗ này.

Nhưng Trang Sở vẫn nói tiếp, ánh mắt dừng lại nơi Dư Văn Gia: “Vậy là sau khi kết hôn mới dần dần nảy sinh tình cảm? Nếu thế, cậu cưới bất kỳ ai dù không có nền tảng tình cảm cũng có thể thành ra như vậy sao? Kết hôn, tiếp xúc, rồi thích.”

Trang Sở nói câu đó trong khi nhìn thẳng vào Dư Văn Gia, rõ ràng là nhắm đến cậu.

Dư Văn Gia lặng lẽ nhìn lại, nét mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Trang Sở lại cười.

Nhận được cái nhìn càng lạnh lùng của đối phương, gã lại càng thấy hả hê.

Ai mà chấp nhận nổi chuyện trong một mối quan hệ hay hôn nhân, mình lại là người có thể thay thế?

Chỉ cần người kia để tâm đến câu nói ấy, thì chắc chắn sẽ đau lòng, sẽ dằn vặt.

Đến khoảnh khắc này, Trang Sở cũng hoàn toàn hiểu rõ, gã và Trì Kính vốn không thuộc về cùng một thế giới.

Gã là bóng tối, không thể bước vào thế giới của Trì Kính.

Sắc mặt Trì Kính trở nên khó coi, vừa định mở miệng thì Dư Văn Gia đã nói trước: “Hỏi nhiều như vậy, sao anh không hỏi anh ấy tại sao lúc đó không chọn anh, mà lại chọn tôi?”

Trang Sở cười cười, không buồn bận tâm: “Cậu muốn nói là vì cậu đặc biệt à?”

Dư Văn Gia gật đầu: “Anh biết vậy là được.”

Trang Sở khẽ nheo mắt.

“Còn có một chuyện anh nên biết.” Dư Văn Gia vẫn thản nhiên, nhìn thẳng vào gã, “Anh chưa từng có tư cách để được chọn. Không chỉ anh, mà không một ai có tư cách đó.”

Nụ cười trên mặt Trang Sở vụt tắt.

“Có chuyện gì vậy?” Đinh Minh đi tới.

Dư Văn Gia cúi người nhặt ly rượu rơi dưới đất, đưa đĩa bánh ngọt đang cầm cho Trì Kính, đó là phần cậu mới lấy lúc nãy.

Trang Sở ngửa đầu uống cạn ly rượu, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên Trì Kính.

Gã biết bây giờ có nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa. Từ nay về sau, gã và Trì Kính ngay cả làm bạn cũng không thể nữa rồi.

Trì Kính không nhìn Trang Sở thêm lần nào, gã cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người rời đi.

Đinh Minh liếc nhìn bóng lưng Trang Sở khuất dần, rồi quay lại nhìn Trì Kính và Dư Văn Gia. Dù có vô tâm đến đâu hắn cũng nhận ra, mỗi lần ba người họ cùng xuất hiện, không khí luôn có chút là lạ. Như lần sinh nhật Trì Kính cũng mang theo cảm giác khó tả gượng gạo như vậy.

Đinh Minh không hỏi nhiều, trực giác mách bảo rằng có những chuyện không nên hỏi.

“Lấy nhiều vậy.” Trì Kính nhìn đĩa bánh ngọt nhỏ trong tay, ngẩng mắt nhìn Dư Văn Gia.

“Ăn từ từ.” Dư Văn Gia vừa nói vừa đặt ly rượu sang bàn bên cạnh. May mà cỏ mềm, chiếc ly không bị vỡ.

Tuy vẻ mặt Dư Văn Gia vẫn như thường, nhưng Trì Kính vẫn cảm thấy tâm trạng cậu dường như đã bị ảnh hưởng.

Sau khi đặt ly xuống, Dư Văn Gia quay lại. Trì Kính ăn một miếng bánh nhỏ, nói với cậu: “Ăn xong mình về nhà nhé.”

Dư Văn Gia nhìn anh một cái, khẽ gật đầu.

Trì Kính dùng nĩa xắn một miếng bánh, đưa đến miệng Dư Văn Gia, “Không vui à?”

“Không có.”

“Vậy thì tốt.”

Ăn xong bánh, Trì Kính đi chào chú rể một tiếng rồi cùng Dư Văn Gia ra về. Đinh Minh cũng đi cùng, vì hắn chẳng muốn ở lại một mình.

Trì Kính có uống rượu nên Dư Văn Gia lái xe. Suốt quãng đường, không ai nhắc lại chuyện vừa rồi, cũng không nói gì về Trang Sở. Dư Văn Gia đã không nói, Trì Kính càng không muốn chủ động nhắc đến, vốn dĩ anh sợ Dư Văn Gia sẽ không vui vì chuyện đó.

Trong mắt Dư Văn Gia, có lẽ Trang Sở mới thật sự là quá khứ cần khép lại.

Dù sao những lời khi nãy của gã quá rõ ràng, cố tình nói cho Dư Văn Gia nghe, mang theo ý chia rẽ.

Dù Dư Văn Gia nói rằng mình không giận, nhưng suốt cả quãng đường cậu gần như không mở lời. Bình thường cậu đã ít nói, nhưng trạng thái cảm xúc không thể che giấu được.

Cậu đang lái xe, Trì Kính không muốn ảnh hưởng đến cậu nên cũng chưa nhắc lại chuyện ấy.

Về đến nhà, cửa vừa đóng lại, Trì Kính liền vòng tay ôm cổ cậu ở ngay lối vào, khẽ hôn lên môi, “Không phải nói là không buồn sao? Gạt anh à?”

“Em không lừa anh.” Dư Văn Gia vòng tay ôm lấy eo anh.

Những lời Trang Sở vừa nói, Dư Văn Gia đều đã đáp trả từng câu một. Trì Kính vốn nghĩ như vậy là đủ rồi, không cần phải giải thích gì thêm. Anh tưởng Dư Văn Gia hiểu được lòng mình.

“Vẫn để tâm mấy lời vớ vẩn anh ta nói à?” Trì Kính hỏi, “Anh tưởng em biết rõ trong lòng anh nghĩ gì, vì vừa nãy em còn phản bác từng câu một cơ mà.”

“Em biết mà.” Dư Văn Gia khẽ đáp.

Trì Kính nhìn thẳng vào mắt cậu: “Không giống người đã biết chút nào.”

Dù Dư Văn Gia có thực sự hiểu hay không, Trì Kính vẫn cảm thấy cần nói rõ ràng.

Anh ôm lấy cậu, thì thầm bên tai: “Anh có thể chắc chắn với em một điều, nếu không phải là em, anh sẽ không bao giờ kết hôn. Vậy nên chuyện anh cưới một ai đó không có nền tảng tình cảm là điều hoàn toàn không thể xảy ra. Đúng như em vừa nói, anh ta không có tư cách để được chọn, không một ai. Người duy nhất, đặc biệt nhất, chính là em.”

Dư Văn Gia siết chặt vòng tay, nghiêng đầu hôn lên vành tai anh, vẫn không nói gì.

“Anh đã dốc hết lòng mình ra, đặt ngay trước mặt em rồi.” Trì Kính khẽ vuốt lưng cậu, “Không được suy nghĩ linh tinh nữa.”

“Không có.” Dư Văn Gia khẽ đáp, giọng trầm ấm, áp má vào cổ anh.

Trì Kính đã lâu không uống rượu, hôm nay uống một chút nên người hơi nóng. Anh ôm cổ Dư Văn Gia, mềm mại tựa vào người cậu như mèo con lười biếng.

Anh vừa định mở miệng bảo Dư Văn Gia bế mình đi tắm, nhưng còn chưa kịp nói, Dư Văn Gia đã nới vòng tay, xoa nhẹ bên hông anh rồi nói: “Đi tắm trước đã.”

Ba chữ “bế anh đi” mắc lại trong cổ họng Trì Kính, cuối cùng vẫn không nói ra.

Không hiểu sao anh cứ có cảm giác Dư Văn Gia vẫn còn một chút khó chịu chưa dứt. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Anh không rõ.

Trước khi đi tắm, Dư Văn Gia pha một ly nước mật ong đưa cho anh uống. Trì Kính không mang quần áo vào phòng tắm, nên khi ra ngoài, anh chỉ khoác áo choàng. Nhưng trong phòng khách không thấy bóng dáng Dư Văn Gia đâu.

Đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, Trì Kính bước lại nhìn vào.

Dư Văn Gia đang ngồi trước bàn, đeo kính gọng đen, gõ máy tính. Trên bàn là chiếc laptop của cậu, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, gõ liên tục.

Cậu không thấy Trì Kính đang đứng ở cửa. Trì Kính lên tiếng: “Đang viết luận văn à?”

Dư Văn Gia ngẩng đầu lên, đáp khẽ: “Ừ, đang cố đẩy tiến độ.”

Dư Văn Gia viết luận văn không kể giờ giấc, nên trong lúc Trì Kính tắm mà cậu tranh thủ làm việc cũng không có gì lạ.

Trì Kính nghiêng đầu về phía phòng tắm, nói: “Đi tắm đi.”

Dư Văn Gia tháo kính, đứng dậy, không gập laptop lại, nghĩa là lát nữa còn quay lại viết tiếp.

Trì Kính chưa sấy tóc. Dư Văn Gia bước đến gần, đưa tay khẽ gảy tóc anh: “Không chịu sấy tóc.”

Trì Kính ngước mắt nhìn cậu: “Em sấy cho anh đi.”

“Ừ.” Dư Văn Gia kéo tay anh dắt vào phòng tắm.

Sau khi sấy tóc xong, Trì Kính trở lại phòng ngủ, ngồi dựa vào bệ cửa sổ đọc sách. Đến khi anh giật mình nhận ra, đã hơn nửa tiếng trôi qua mà Dư Văn Gia vẫn chưa vào phòng.

Anh đặt sách xuống, mở cửa phòng đi ra ngoài xem thử. Phòng khách không có ai. Cửa phòng làm việc vẫn mở, đèn vẫn sáng.

Trì Kính đứng yên trước cửa phòng làm việc nhìn một lúc, sau đó lặng lẽ quay về phòng.

Anh khép cửa lại, quay trở về chỗ ngồi trên bệ cửa sổ, tiếp tục đọc sách.

Chưa đến mười phút sau, điện thoại đặt trên bàn của Dư Văn Gia reo lên, là Trì Kính gọi đến.

Dư Văn Gia ngừng lại một chút, cầm điện thoại lên vuốt màn hình.

Trong điện thoại, giọng Trì Kính trầm trầm, lạnh nhạt nhưng rõ ràng: “Qua đây.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 61



Em có thể hoàn toàn có được anh

Khi Dư Văn Gia bước vào phòng ngủ, Trì Kính vẫn mặc áo choàng tắm, ngồi tựa vào bệ cửa sổ đọc sách. Nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu nhìn lên một cái.

Dư Văn Gia đứng ở ngưỡng cửa, Trì Kính khẽ nghiêng đầu, ngón tay đặt trên trang sách, ra hiệu: “Ngồi xuống đây.”

Dư Văn Gia bước lại, ngồi xuống cạnh anh, thân người hơi nghiêng về phía Trì Kính.

“Anh làm phiền em viết luận à?” Trì Kính gập sách lại đặt sang một bên, nhẹ nhàng hỏi.

“Không có.”

Trì Kính gật đầu: “Vậy mình nói chuyện một chút nhé.”

Dư Văn Gia nhìn anh.

“Em sao thế?” Trì Kính nhìn thẳng vào cậu.

Dư Văn Gia không trả lời. Cậu có thể che giấu cảm xúc, nhưng lại không thể nói dối với Trì Kính.

“Đừng im lặng.” Trì Kính nói, “Cũng đừng nói là không sao. Em buồn, anh cảm nhận được. Rốt cuộc là sao? Vẫn vì chuyện khi nãy à? Vì mấy lời anh ta nói?”

Dư Văn Gia tránh ánh mắt anh, nhẹ giọng đáp, “Không phải.”

“Vậy sao lại lạnh nhạt với anh.”

“Em không có lạnh nhạt với anh.” Dư Văn Gia lập tức nhìn anh, khẽ nhíu mày, “Làm sao em có thể…”

“Từ lúc mình về đến giờ, em cứ là lạ.” Trì Kính nói khẽ, “Anh không chắc có phải là do những lời Trang Sở nói khiến em khó chịu hay không. Em nói không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ trông em chẳng giống vậy. Em nói cho anh biết đi, vì sao em lại để tâm mấy lời đó? Em đang bận tâm điều gì? Có phải em nghĩ rằng từ đầu đến giờ, chỉ mình em là người cố gắng, là người chủ động thúc đẩy mối quan hệ này, và nếu đổi lại là một người khác làm vậy, anh cũng sẽ đi đến bước này với người ta, có phải vậy không?”

Trì Kính hiểu rõ, muốn gỡ được nút thắt trong lòng Dư Văn Gia, thì phải nói đúng chỗ.

Anh phải biết chính xác cậu đang nghĩ gì.

“Em nghĩ mình có thể bị thay thế sao?” Trì Kính nhìn vào mắt cậu, ánh nhìn dịu dàng nhưng đầy kiên định.

“Em là người không thể thay thế, Văn Gia.”

“Em biết mà.” Dư Văn Gia siết chặt lấy tay anh, “Em không hề để tâm đến mấy lời đó. Em hiểu anh nghĩ gì, biết anh nhìn nhận mối quan hệ này thế nào. Anh không cần phải dỗ dành em như vậy.”

“Không phải anh đang dỗ em. Đây đều là những lời thật lòng, nhất định phải nói rõ, nói cho hết.”

“Em nói là không để tâm, vậy rốt cuộc tại sao lại không vui?” Trì Kính biết rõ, hai người vẫn chưa nói đến phần quan trọng nhất trong lòng cậu.

“Không phải em không vui.” Dư Văn Gia nói, nét mặt không biểu lộ gì.

Trì Kính lặng lẽ nhìn cậu, vài giây sau, anh rút tay mình ra khỏi tay cậu.

“Vừa rồi anh nói rồi, tâm trạng em đang không tốt, anh nhìn ra được. Vậy nên đừng nói mấy câu kiểu ‘không sao đâu’, ‘em không buồn’ gì đó nữa. Đừng như trước kia, có gì cũng giữ trong lòng. Em khó chịu, anh cũng chẳng dễ chịu gì. Em lạnh nhạt với anh như lúc nãy, anh thật sự thấy không vui.”

Trì Kính đứng dậy, cúi đầu nhìn cậu, giọng cũng dần lạnh lùng: “Suy nghĩ gì thì phải nói ra, cứ thẳng thắn cho xong. Anh đã chủ động hỏi rồi, em vẫn cứ giữ trong lòng, em nghĩ như vậy là đúng à?”

Dư Văn Gia ngẩng đầu lên, với tay định nắm lấy tay anh.

Trì Kính hơi nghiêng tay né đi, tránh cái nắm ấy: “Em như vậy làm anh giận thật đấy, Văn Gia.”

Dư Văn Gia bỗng dang tay ôm lấy eo Trì Kính, kéo anh lại gần, ngồi yên đó ôm chặt lấy anh, gò má tựa vào bụng anh.

“Đừng giận mà.” Cậu nhắm mắt lại, đầu cọ nhẹ vào lớp áo choàng tắm của Trì Kính.

Trì Kính cúi mắt nhìn cậu: “Anh hỏi em bao nhiêu lần rồi, em cứ không chịu nói, như vậy có nên không?”

“Không nên…”

Trì Kính xoa đầu cậu, giọng cũng dịu lại: “Vậy rốt cuộc em không vui vì chuyện gì? Em lại bảo em không để tâm, thế thì còn lý do gì nữa?”

“Em không để tâm thật.” Giọng Dư Văn Gia thấp hẳn xuống, “Em chỉ đang giận chính mình.”

Trì Kính chớp mắt, nhìn xuống Dư Văn Gia, không theo kịp mạch não của cậu: “Giận bản thân? Giận cái gì?”

Thực ra, trước hôm nay khi gặp lại Trang Sở, Dư Văn Gia chưa từng nhận ra rằng người đó cũng có tình cảm với Trì Kính. Lúc tình cờ bắt gặp họ nói về chuyện kết hôn giả, cậu thực sự nghĩ rằng đối phương chỉ muốn giải quyết vấn đề cá nhân bằng cách lập một cuộc hôn nhân hình thức.

Cho nên lúc đó không phải cậu lo vì bị giành mất Trì Kính, mà là không chấp nhận được chuyện Trì Kính sẽ kết hôn với người khác, dù chỉ là hình thức.

Bây giờ nghĩ lại, nhận ra Trang Sở cũng thích Trì Kính, nghĩ đến việc bản thân vì bị tác động bởi anh ta mới dám bước thêm một bước về phía Trì Kính… Sao Dư Văn Gia có thể không giận chính mình?

Trì Kính khi đó, suýt nữa thôi, đã thực sự bị người ta “giành” mất rồi.

Dư Văn Gia vẫn nhắm mắt, mày khẽ nhíu lại: “Thật ra… đến hôm nay em mới nhận ra người đó cũng thích anh. Em vừa nghĩ tới chuyện bản thân chỉ vì bị anh ta kích động mới dám tiến một bước về phía anh, trong lòng liền thấy nghẹn. Em còn để anh ta đứng trước em…”

Giọng Dư Văn Gia càng lúc càng trầm xuống: “Em cứ nghĩ, vậy trước đây từng ấy năm rốt cuộc em đã làm gì, sao lại nhát gan như vậy, cứ mãi đứng yên một chỗ? Em giận chính mình, cứ nghĩ mãi, lòng thấy ngột ngạt, chẳng thể vui lên nổi.”

Trì Kính khẽ “à” một tiếng, như vừa chợt hiểu ra: “Em là vì chuyện đó à.”

Dư Văn Gia siết chặt tay đang ôm eo anh, giọng trầm khàn: “Đúng là em đang không vui, nhưng em không thoát khỏi được cảm xúc đó. Em không muốn làm anh khó chịu vì tâm trạng tiêu cực của em, nên chỉ nghĩ muốn ở một mình một lát, tìm việc gì đó để làm, phân tán sự chú ý. Không phải là muốn lạnh nhạt với anh, thật sự không phải. Chắc là cách của em không đúng, em… hơi vụng về khoản này, không được nhạy. Xin lỗi anh, anh Kính, đừng giận em.”

Làm sao Trì Kính có thể giận được nữa, tim anh mềm nhũn cả ra rồi.

Anh thật sự không ngờ tâm trạng u ám của Dư Văn Gia hôm nay lại bắt nguồn từ điều này.

Trì Kính nâng mặt cậu lên, cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc: “Hồi nãy anh nói hơi nặng lời, không nên cáu với em như thế.”

“Là lỗi của em.” Dư Văn Gia vẫn cau mày, chưa giãn ra chút nào. Trì Kính nhẹ nhàng vê lấy d** tai cậu, nói: “Đừng tự dằn vặt nữa, giận chính mình làm gì? Anh hỏi em, nếu lúc trước anh không nói là anh không muốn kết hôn, em vẫn sẽ đứng yên một chỗ sao?”

Dư Văn Gia không do dự: “Không.”

Trì Kính bật cười: “Vậy là rõ rồi. Từng bước đi của em không liên quan gì đến người khác, đổi lại là bất kỳ ai chắn trước mặt, em cũng sẽ bước lên thôi, đúng không?”

“Ừm.” Dư Văn Gia gật đầu.

“Anh hiểu mà. Trước đây em không dám tiến lên là vì quá sợ mất anh.” Trì Kính nhìn vào mắt cậu, khẽ hỏi: “Phải không, Văn Gia?”
Dư Văn Gia ôm chặt lấy eo anh, im lặng gật đầu.
Trì Kính nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, rời khỏi vòng tay ấy, sau đó ấn vai Dư Văn Gia, khiến cậu ngồi xuống dưới mình. Dư Văn Gia theo phản xạ đỡ lấy eo anh, hai người ngồi đối mặt, áp sát vào nhau.
Trì Kính cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi Dư Văn Gia, giọng khẽ như gió thoảng: “Sau này, em sẽ không bao giờ mất anh nữa. Em có thể hoàn toàn có được anh.”
Dư Văn Gia ngửa đầu hôn lên môi Trì Kính, tay từ eo nhẹ nhàng lướt dọc xuống lưng, ấn anh lại gần hơn, để cả người anh dán sát vào mình. Trên người Trì Kính vẫn còn khoác áo choàng tắm, tư thế ngồi khiến hai chân anh tr.ần tr.ụi hoàn toàn giữa không khí. Dư Văn Gia vừa hôn, vừa không kìm lòng được mà khẽ chuyển động, từng chút một hướng về phía trước. Trì Kính bị cậu ép sát, cơ thể cũng theo nhịp chuyển động ấy mà khẽ run. Qua lớp vải, hai người mơ hồ mô phỏng động tác khi làm t.ình, đó là điều cả hai đều mong muốn.
“Muốn sao?” Trì Kính nhẹ cắn lên mũi cậu, khẽ cười, “Hôm nay, em sẽ hoàn toàn có được anh.”
Hơi thở của Dư Văn Gia nặng nề hẳn. Cậu im lặng dây lưng áo của anh, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo choàng tắm đang lỏng lẻo.
“Xem ra hôm nay không cần anh dẫn dắt nữa rồi.” Trì Kính bật cười, nhưng ngay lập tức run bắn khi Dư Văn Gia nghiêng đầu, đưa đầu lưỡi li.ếm vào vành tai anh. Trì Kính co người né tránh, nhưng Dư Văn Gia giữ chặt gáy anh, không để anh thoát ra. Ngón cái áp lên yết hầu nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Tai là điểm nhạy cảm nhất của Trì Kính, mà Dư Văn Gia lại thích chạm vào nơi đó nhất. Thường ngày chỉ hôn hít và cắn nhẹ vành tai, hôm nay lại chơi hơi quá trớn, khiến Trì Kính không thốt nên lời.
Trì Kính khẽ hé môi, thở d.ốc không ngừng, một bên tai đỏ bừng như muốn chảy máu. Anh nghiêng người, cả người đã tê dại. Sau nhiều lần thân mật, Dư Văn Gia đã quen thuộc hoàn toàn với cơ thể anh. Trì Kính chỉ có thể mềm nhũn trong vòng tay Dư Văn Gia. Cậu bế anh lên, ôm ngườingồi xuống mép giường. Vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chỉ là đổi sang một vị trí khác.
Dư Văn Gia vừa hôn anh, vừa mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra vài thứ cần dùng. Họ quấn quýt từ giường đến bậu cửa sổ, rồi lại xuống sàn nhà, để lại dấu vết khắp nơi trong phòng.
Trì Kính vốn không phải người hay e thẹn, trên giường lại càng chẳng ngại ngần, hoàn toàn buông thả bản thân để Dư Văn Gia muốn làm gì thì làm. Hôm nay Dư Văn Gia cũng không còn kiềm chế nữa, về sau gần như chẳng màng gì hết. Mãi đến khi mọi cảm xúc lắng xuống, Trì Kính đến mở mắt còn không đủ sức.

Dư Văn Gia ôm anh vào phòng tắm, cùng ngồi tựa vào nhau trong bồn nước. Đôi chân Trì Kính mềm nhũn, không thể đứng vững để tắm vòi sen, đành phải ngâm mình trong bồn.

Anh ngửa đầu dựa lên vai Dư Văn Gia, người kia nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán anh, khẽ hỏi: “Có đau không?”

Trì Kính nghe vậy khẽ mở mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mệt mỏi, giọng khàn hẳn đi: “Nếu đau sao có thể cho em chơi lâu đến thế?”

Thật ra cũng có hơi đau, nhất là lúc đầu, nhưng sau đó, cảm giác ấy dần bị niềm vui sướng xâm lấn và thay thế. Dư Văn Gia ở trên giường khác xa hình ảnh thường ngày, khiến Trì Kính cũng phải bất ngờ. Ngay cả chuyện đè anh xuống sàn nhà cũng làm được, rõ ràng chẳng giống tính cách thường thấy của cậu chút nào.

“Lâu lắm à?” Dư Văn Gia hỏi.

“Em còn muốn lâu tới mức nào nữa?” Trì Kính bật cười, “Thêm hai tiếng nữa là trời sáng rồi.”

Dư Văn Gia khẽ chạm vào ngực anh, nơi ấy vẫn còn in dấu vết cậu để lại, “Vừa rồi thấy anh gần như ngất đi nên em mới dừng. Lần sau, còn lâu hơn nữa.”

Trì Kính nhắm mắt, không ừ hử gì, chỉ khẽ bật cười không thành tiếng.

“Không chấp nhận được à?” Dư Văn Gia hỏi nhỏ.

“Chấp nhận chứ. Em muốn bao lâu cũng được.” Trì Kính nghiêng đầu hôn lên cổ cậu, dịu dàng nói, “Anh đã nói rồi mà, em có thể hoàn toàn có được anh. Muốn chơi anh thế nào cũng được.”

–------
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 62



Từ trước tới giờ con chỉ muốn kết hôn với anh Kính...

Phòng ngủ bừa bộn không thể ngủ được, đã quá muộn nên Dư Văn Gia không dọn dẹp nữa, tắm xong liền bế Trì Kính sang phòng khách. Trì Kính không thể nằm ngửa, phần th*n d*** có chút khó chịu, lưng cũng mỏi. Anh nằm sấp trên giường, Dư Văn Gia lấy một chiếc gối mỏng đặt dưới ngực anh, ngồi bên cạnh giúp anh bôi thuốc. Bên hông Trì Kính có một vết bầm mờ, là dấu tay vừa nãy Dư Văn Gia lỡ dùng sức để lại.

Dư Văn Gia dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên vết đó, Trì Kính rụt người lại, nhắm mắt cười: “Đừng chạm vào, nhột lắm.”

“Vừa nãy chạm sao không thấy kêu?”

“Lúc đó chú tâm vào việc khác rồi.”

“Bầm cả rồi.” Dư Văn Gia nói.

“Biết vậy còn nắm mạnh thế.” Trì Kính khẽ nhướng mí mắt, nghiêng đầu nhìn cậu, “May mà ngày thường anh chăm tập gym, sức cũng khá đấy.”

Ngoài cổ ra, trên người Trì Kính hầu như chỗ nào cũng có dấu vết Dư Văn Gia để lại. Trên bả vai cũng đỏ lên, là do bị đè xuống sàn cọ xát. Cũng chẳng thể trách Dư Văn Gia quá mạnh tay, là Trì Kính tự buông thả, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm. Lúc đầu Dư Văn Gia rất cẩn thận, rất kiềm chế, luôn hỏi anh có khó chịu không. Nhưng lúc ấy cơn đau đã qua, Trì Kính ôm cổ cậu, ghé môi sát tai, hơi thở gấp gáp mà thì thầm: “Em muốn sao cũng được.”

Trì Kính khẽ cười, giọng nói đứt quãng, gần như chỉ là hơi thở: “Văn Gia của anh vẫn lịch sự quá.”

Thế là từ sau đó, Dư Văn Gia không còn lịch sự nữa.

Cậu bị Trì Kính chiều hư mất rồi, về sau cứ như biến thành người khác vậy.

Bôi thuốc xong, Dư Văn Gia nằm xuống cạnh Trì Kính, ôm anh vào lòng rồi xoay người anh lại đối diện mình. Cậu cúi đầu dụi mặt vào hõm cổ Trì Kính, hít lấy mùi hương quen thuộc.

Trì Kính đưa tay nâng cằm cậu lên, buộc cậu nhìn mình: “Sau này nếu trong lòng có chuyện gì thì cứ nói thẳng với anh, không được giấu, không được dỗi một mình. Giữa hai chúng ta nếu có gì không vui cũng phải nói ra ngay, đừng dùng cách im lặng để tự giải quyết. Anh không thích như vậy, hiểu chưa?”

Dư Văn Gia gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Lần sau mà còn lạnh nhạt với anh như vậy,” Trì Kính bóp má cậu, “anh không dễ nói chuyện thế này đâu.”

“Lần sau anh cứ mắng em đi.”

Trì Kính bật cười: “Nhưng chưa chắc anh nỡ mắng đâu.”

Trì Kính đã quá mệt, vừa nhắm mắt một lúc là ý thức bắt đầu mơ hồ. Còn chưa ngủ hẳn, Dư Văn Gia lại cúi đầu, môi lướt nhẹ lên xương quai xanh của anh, đầu lưỡi từ từ trượt xuống ngực. Sau khi trải qua trận thân mật vừa rồi, Dư Văn Gia đã phát hiện ra một điểm nhạy cảm khác của Trì Kính. Thật sự rất nhạy cảm, cậu vừa chạm vào Trì Kính đã khẽ rên lên một tiếng, mơ màng mở mắt. Anh không mặc gì, còn Dư Văn Gia đang dùng đầu lưỡi trêu chọc ở đó. Trì Kính sao chịu nổi trò đùa ấy, sống lưng cong lên, vừa cười vừa đẩy vai cậu: “Còn đùa nữa, không ngủ à?”

Dư Văn Gia cắn nhẹ một cái lên đầu vú, Trì Kính lập tức nhíu mày, rên lên một tiếng "ưm", hơi thở rối loạn, gọi tên cậu: “Văn Gia...”

Dư Văn Gia đáp khẽ, đầu lưỡi li.ếm nhẹ như trấn an. Trì Kính run rẩy dữ dội hơn, lưng cũng cong hơn. Anh cụp mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Còn muốn chơi nữa à?”

“Không chơi nữa.” Dư Văn Gia ngoi đầu ra khỏi chăn, ôm chặt lấy anh.

“Sao lại không chơi nữa?” Trì Kính cười hỏi.

Dư Văn Gia hôn lên tai anh: “Anh Kính muốn ngủ rồi.”

Hai người ôm nhau ngủ đến tận trưa mới tỉnh.

Trì Kính ngủ rất say, Dư Văn Gia dậy trước, nghe thấy điện thoại trên đầu giường rung không ngừng. Cậu cầm lên xem thì thấy cuộc gọi đến từ “Cừu Diệc”.

Cừu Diệc từng tham dự hôn lễ của họ, lúc đó Trì Kính đã giới thiệu y với Dư Văn Gia.

Điện thoại cứ rung mãi. Cừu Diệc là bạn Trì Kính, chắc không phải chuyện công việc, mà hôm nay lại là cuối tuần, có lẽ cũng không phải việc gấp. Sợ làm phiền Trì Kính ngủ, Dư Văn Gia cầm điện thoại ra ngoài rồi đóng cửa, sau đó mới nghe máy.

“Sếp Trì có rảnh không? Đi đánh bóng không?”

“Anh ấy còn đang ngủ.” Dư Văn Gia vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh.

Đầu dây bên kia, Cừu Diệc khựng lại một chút rồi bật cười: “Vậy à, biết rồi.”

Hai người chỉ nói vỏn vẹn ba câu rồi kết thúc cuộc gọi.

Sau khi rửa mặt xong, Dư Văn Gia quay về phòng ngủ dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó đặt đồ ăn. Khi quay lại phòng khách, Trì Kính đã tỉnh, vẫn còn lười biếng nằm trên giường không muốn dậy.

Dư Văn Gia đặt điện thoại của Trì Kính lên tủ đầu giường, nói: “Vừa nãy có người gọi cho anh, em nghe máy rồi.”

Trì Kính nghiêng người nằm nghiêng, chăn phủ kín mặt, mắt vẫn nhắm nghiền: “Ai gọi vậy?”

“Cừu Diệc. Rủ anh đi đánh bóng, em nói anh còn đang ngủ.”

Trì Kính “ừ” một tiếng, mặt vùi trong gối, kéo dài giọng r.ên rỉ mấy câu. Cứ đến ngày nghỉ là anh lại nằm lì trên giường, còn có chút khó ở khi vừa tỉnh.

“Còn muốn ngủ nữa không?” Dư Văn Gia cúi xuống hỏi.

Trì Kính lười biếng đáp: “Không muốn dậy.”

“Vậy thì ngủ tiếp đi. Khi nào ngủ đủ rồi dậy ăn.”

“Ngủ nữa chắc tới tối mất…” Giọng Trì Kính uể oải trong gối, anh mở mắt ra, “Thôi, không ngủ nữa.”

“Dậy nổi không?” Dư Văn Gia khẽ sờ lên mông anh qua lớp chăn.

“Dậy không nổi.” Trì Kính thò tay ra khỏi chăn, “Bế anh đi.”

Trì Kính vòng tay ôm cổ Dư Văn Gia, treo người trên người cậu, Dư Văn Gia bế anh dậy, đỡ hai chân anh rồi đưa vào nhà tắm rửa mặt.

Hai chân Trì Kính vẫn hơi run, Dư Văn Gia đứng phía sau đỡ eo anh, cả hai đứng trước bồn rửa mặt, một trước một sau.

“Phía sau còn khó chịu không?” Dư Văn Gia nhẹ giọng hỏi.

“Khó tả lắm,” Trì Kính vừa đánh răng vừa tựa đầu ra sau vào vai cậu, “không hẳn là khó chịu.”

Lúc ăn, Trì Kính gọi lại cho Cừu Diệc.

“Tỉnh rồi hả?” Cừu Diệc hỏi.

“Tỉnh rồi.”

Giọng Trì Kính khàn khàn, Cừu Diệc nghe vậy liền bật cười: “Giờ này mới dậy à… Chiều đi đánh bóng không?”

“Không đi.” Với tình trạng hiện tại của Trì Kính thì không thể vận động mạnh được.

“Sao thế, bận hả? Phải ở nhà với người thương sao?”

Trì Kính liếc nhìn Dư Văn Gia đang ngồi đối diện, đáp: “Ừ.”

Cừu Diệc cười cười: “Vụ rối rắm trước đây giải quyết xong rồi hả?”

“Xong rồi.”

“Tốt quá.” Cừu Diệc im lặng một lúc, rồi đột nhiên cười hỏi: “Hai người làm rồi phải không?”

Trì Kính đang uống nước, nghe xong suýt thì sặc, quay đầu ho khan mấy tiếng: “Cũng không cần hỏi thẳng vậy đâu.”

Cừu Diệc cười phá lên: “Phải hỏi thẳng mới vui chứ. Nhìn mặt sếp Trì của chúng ta sợ kìa.”

Giờ này mới dậy, giọng lại khàn, đánh bóng thì bảo không được vì phải ở nhà… Ai mà chẳng đoán được tối qua xảy ra chuyện gì.

Trì Kính chỉ cười, không nói gì.

“Vậy để khi khác nhé.” Cừu Diệc nói đùa,
“Sếp Trì nghỉ ngơi cho tốt, nhớ chăm sóc người thương đấy.”

“Ừ, để khi khác.”

Trì Kính cúp điện thoại xong, Dư Văn Gia hỏi: “Anh nói chuyện gì mà phản ứng mạnh vậy?”

Trì Kính đặt điện thoại lên bàn, vừa lắc đầu vừa cười: “Chỉ hai cuộc gọi thôi mà đời sống riêng tư của tụi mình đã bị phơi bày sạch sẽ rồi. Cái đầu cậu ta nhanh thật.”

Buổi chiều hai người cũng không làm gì nhiều, chỉ nằm trên sofa phòng khách xem một bộ phim dài hơn ba tiếng. Dư Văn Gia ngồi ở một bên ghế sofa, đặt một chiếc gối tựa lên đùi. Không cần nói, Trì Kính đã chủ động ngồi qua nằm nghiêng, gối đầu lên chân cậu.

Anh bị đau lưng, Dư Văn Gia nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.

Buổi tối hai người ra ngoài ăn. Trì Kính chọn một nhà hàng phong cách khá tinh tế. Đang ăn giữa chừng thì nhận được cuộc gọi từ mẹ, hỏi cả hai đã ăn gì chưa. Trì Kính nói đang ăn.

“Vậy mẹ không mang đồ ăn đến nữa nhé.” Mẹ Trì nói bà làm vài món mặn ăn kèm cháo, lát nữa sẽ mang tới cho hai người.

Trì Kính: “Thôi, mẹ đừng đi làm gì cho cực. Tụi con ăn xong sẽ lái xe qua lấy.”

“Không cần đâu, nhà mẹ với nhà con gần xịt. Con cứ ăn đi, mẹ đi đây.”

Trong nhà không có ai, mẹ Trì mở khóa mật mã vào luôn. Bà cất mấy món nhỏ vào tủ lạnh, sau đó theo thói quen bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Thật ra chẳng có gì nhiều để dọn, Dư Văn Gia đã giữ nhà rất sạch sẽ. Bà chỉ chỉnh tề sơ sơ, rồi ra ban công lấy quần áo khô đem vào phòng gấp gọn.

Trước đây, Dư Văn Gia luôn ngủ ở phòng khách, trong đó có tủ quần áo nên đồ đạc của cậu đều để ở đó. Từ khi ngủ chung phòng với Trì Kính, cậu cũng không chuyển đồ sang phòng chính, vẫn để hết bên phòng khách.

Mẹ Trì vừa mở tủ quần áo ra là thấy có gì đó không ổn. Trì Kính thường mặc sơ mi, nên trong tủ này cũng toàn là sơ mi, gần như không có lấy một món đồ nào của Dư Văn Gia.

Mẹ Trì đứng trước tủ, nhíu mày nhẹ.

Thật ra lúc trước khi Trì Kính và Dư Văn Gia nói muốn kết hôn, bà cũng có phần nghi ngờ. Nhưng khi đó Trì Kính khẳng định chắc chắn không phải đùa giỡn, bà mới tạm tin rằng hai đứa là thật lòng muốn kết hôn.

Giờ nhìn lại, hình như linh cảm ban đầu của bà không sai.

Đã kết hôn rồi, bà vốn nghĩ chuyện đến nước này thì cứ thuận theo tự nhiên đi, ai ngờ vừa thấy hai đứa về thì cái tính nóng nảy của bà lại nổi lên, không nhịn được nên đành phải nói ra.

Trì Kính và Dư Văn Gia vừa vào đến nhà thì thấy mẹ Trì vẫn chưa đi, đang ngồi một mình trên ghế sofa phòng khách. Bà cũng không ngờ hai người về nhanh thế, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt, thế mà tụi nó lại về rất đúng lúc.

Trì Kính đi vào phòng khách, thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế đơn, ngẩng đầu nhìn anh một cái, mặt không biểu cảm, cũng không lên tiếng.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Trì Kính rất hiếm khi thấy mẹ mình nghiêm mặt như thế.

Mẹ Trì liếc nhìn hai đứa một lượt, chỉ vào ghế sofa: “Hai đứa ngồi xuống đây.”

Lúc đầu hai đứa nhỏ nói muốn kết hôn, bà lo Trì Kính làm vậy là vì bà ngoại, nhưng Trì Kính khi đó nhiều lần quả quyết rằng không phải đùa giỡn, bà mới tin là thật.

Giờ nghĩ lại, có lẽ bà đã đoán đúng ngay từ đầu.

Dù gì cũng đã cưới rồi, bà từng tự nhủ không muốn can thiệp nữa, nhưng vừa thấy hai đứa là trong lòng lại không kìm được, không nói thì khó chịu.

Trì Kính và Dư Văn Gia ngồi xuống sofa, quay sang nhìn nhau.

Mẹ Trì nhìn Trì Kính trước tiên: “Con còn nhớ lúc trước đã nói gì với mẹ không? Nói là con sẽ không lấy chuyện kết hôn ra làm trò đùa?”

Trì Kính vừa hé miệng định nói, mẹ anh lại tiếp lời: “Hồi đó mẹ đã dặn con bao nhiêu lần, đừng có kết hôn chỉ để yên lòng bà ngoại. Con còn nói sẽ không lôi Văn Gia vào chuyện này...” Nói đến đây, bà liếc sang Dư Văn Gia, mày nhíu chặt lại. “Hai đứa thật là hồ đồ.”

Dư Văn Gia lên tiếng trước: “Mẹ, tụi con không phải làm bừa.”

“Không phải à?” Mẹ Trì phản bác, “Vậy sao lại ngủ riêng? Quần áo của con sao đều để ở phòng khách? Văn Gia, con nghĩ gì vậy? Con lấy Tiểu Kính rồi, chẳng lẽ sau này định không cưới ai khác nữa sao?”

“Con chỉ muốn cưới anh ấy thôi.” Dư Văn Gia nhẹ nhàng nói.

Mẹ Trì hơi kinh ngạc.

Trì Kính hiểu rõ lúc này không cần giải thích quá nhiều, cũng không cần thừa nhận rằng lúc trước kết hôn chỉ vì bà ngoại. Bây giờ điều quan trọng nhất là để mẹ anh tin rằng giữa họ có tình cảm, như thế đã là lời giải thích thuyết phục nhất rồi.

“Bọn con không ngủ riêng đâu.” Trì Kính nói, “Mẹ nghĩ nhiều rồi.”

“Mẹ nghĩ nhiều?” Mẹ Trì nhìn con trai, trong lòng vẫn còn tức giận vì lúc trước Trì Kính không nói thật với mình. “Mẹ nói cho con biết, đừng hòng qua mặt mẹ lần nữa.”

“Vậy mẹ muốn sao?” Trì Kính bật cười, “Muốn con ly hôn với Văn Gia, rồi bảo em ấy đi tìm tình yêu đích thực của mình?”

Mẹ Trì trừng mắt: “Còn giỡn mặt với mẹ được hả.”

“Con nói thật mà.” Trì Kính nhìn mẹ, nghiêm túc, “Tụi con thật lòng. Không gạt mẹ đâu.”

Mẹ Trì vẫn nhíu mày, rõ ràng chưa tin hoàn toàn.

Trì Kính cười khẽ: “Mẹ không tin tụi con thật sự có tình cảm à? Vậy bọn con hôn nhau trước mặt mẹ luôn nhé?”

Ánh mắt mẹ Trì có chút thay đổi, bà nhíu mày, im lặng vài giây rồi mở lời: “Hai đứa…”

Chưa kịp nói xong, Dư Văn Gia đã bất ngờ nghiêng người hôn nhẹ lên má Trì Kính.

Cả Trì Kính và mẹ Trì đều giật mình, Trì Kính quay sang nhìn Dư Văn Gia, bị hành động ấy làm cho ngẩn ngơ.

Dư Văn Gia nhìn thẳng vào mẹ Trì, giọng rất bình thản nhưng kiên định: “Mẹ, tụi con là thật lòng. Con đã muốn cưới anh Kính từ lâu rồi. Trước giờ con chỉ nghĩ đến việc được kết hôn với anh ấy mà thôi.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 63



Văn Gia nhà chúng ta từ nhỏ đã muốn cưới con rồi…

Đây không phải lần đầu Dư Văn Gia đánh nhanh thắng nhanh như vậy. Trước đây khi thông báo với người lớn về việc sẽ kết hôn với Trì Kính, cậu cũng thẳng thắn dứt khoát, rất thật lòng và rõ ràng.

Nụ hôn bất ngờ vừa rồi khiến Trì Kính nhớ lại màn cầu hôn vào sinh nhật năm ngoái - cũng đột ngột, không hề báo trước, khiến người ta không kịp phản ứng.

Trì Kính nhìn cậu, không nhịn được bật cười: “Hôm nay em đâu có uống rượu…”

“Con…” Mẹ Trì vẫn còn hơi bối rối. Nụ hôn của Dư Văn Gia và những lời cậu vừa nói thật sự là lời giải thích rõ ràng nhất. Phản ứng tự nhiên của Trì Kính cũng không thể giả vờ được, nếu hai người không có tình cảm, chắc chắn Trì Kính sẽ không như thế. “Hai đứa…”

“Tụi con rất yêu nhau mà.” Trì Kính nắm lấy tay Dư Văn Gia, khẽ bóp các ngón tay cậu, “Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa. Mẹ nhìn thử xem, Văn Gia nhà con có giống người có thể rời xa con không? Từ nhỏ đã muốn lấy con rồi.”

Nghe vậy, mẹ Trì liếc anh một cái, gương mặt lộ ra vẻ muốn cười nhưng cố nén: “Đúng là chẳng nghiêm chỉnh gì cả, giống y hệt em trai con.”

“Con nói chuyện nghiêm túc mà.” Trì Kính đáp, gương mặt vẫn đầy vẻ chân thành.

Mẹ Trì nhìn cả hai vài giây rồi nói: “Miễn hai đứa sống tốt với nhau là được.”

Nhìn tụi nhỏ tình cảm như vậy, bà cũng chẳng còn gì phải lo nữa. Thật ra ngay từ đầu bà cũng không định can thiệp, chỉ đang cố tự tiêu hóa hết chuyện này thì hai đứa nhỏ đã về rồi. Bà lại là người tính tình nóng nảy, lời đến miệng thì khó mà nhịn.

Những chuyện khác bà không hỏi nữa, tất cả đều không quan trọng, hai đứa nhỏ hạnh phúc là quan trọng nhất.

Mẹ Trì không nấn ná lâu. Trì Kính định lái xe đưa bà về, bà lại từ chối. Vốn dĩ bà không phải người hay làm phiền con cái, mà nhà Trì Kính lại gần trạm tàu điện, bà đi về bằng tàu rất tiện.

“Đi xe vẫn tiện hơn mà.” Trì Kính nói.

“Đã bảo không cần rồi.” Mẹ Trì đang thay giày ở cửa, “Ở nhà với Văn Gia của con đi, nhé.”

Khi nói, bà cố tình nhấn mạnh mấy từ “Văn Gia của con”, khiến Trì Kính bật cười: “Nghe câu đó cứ thấy là lạ ấy mẹ?”

Mẹ Trì trêu lại: “Ơ kìa, chẳng phải Văn Gia nhà con không rời nổi con sao.” Nói xong bà lại liếc nhìn Dư Văn Gia đang đứng sau lưng Trì Kính. “Phải không, Văn Gia?”

Trong mắt Dư Văn Gia ánh lên một nụ cười nhẹ, cậu gật đầu: “Phải ạ.”

Trì Kính cười thêm một lúc rồi mới nói: “Mẹ, có chuyện này con vẫn nên nói với mẹ một tiếng.”

“Nói đi.”

“Giờ con là người đã có gia đình rồi, đúng không ạ?”

Mẹ Trì dường như đoán được anh định nói gì, xua tay bảo: “Không nghĩ tới chuyện riêng tư của tụi con là lỗi của mẹ. Mẹ nhận phê bình. Sau này mẹ sẽ không vào phòng của hai đứa nữa.”

Sau khi Trì Kính và Dư Văn Gia kết hôn, thật ra mẹ Trì rất ít khi tới chơi, nhất là lúc cả hai không có ở nhà thì gần như chẳng bao giờ đến. Trước đây bà vẫn quen tay giúp Trì Kính dọn dẹp phòng, hôm nay cũng theo thói quen mà xếp quần áo vào tủ, nhất thời quên mất giờ anh đã có gia đình, làm thế có phần không tiện.

“Có phê bình mẹ đâu.” Trì Kính bật cười, “Chỉ là nhắc nhẹ một câu thôi mà.”

Mẹ Trì “ôi” một tiếng: “Mẹ quen tay rồi. Lúc nãy cũng chẳng nghĩ gì nhiều.”

“Con biết mà.” Trì Kính bước tới, khoác vai mẹ ôm nhẹ một cái, “Cảm ơn mẹ đã vất vả vì tụi con.”

Mẹ Trì khẽ cười, vỗ vỗ tay anh: “Hai đứa sống với nhau vui vẻ là mẹ vui rồi.”

Sau khi mẹ Trì ra về, Dư Văn Gia bước lại từ phía sau, vòng tay ôm lấy Trì Kính.

Trì Kính nghiêng đầu, má chạm nhẹ vào cổ cậu, cười hỏi: “Hồi nãy sao lại hôn bất ngờ vậy? Cái kiểu đánh nhanh thắng nhanh của em đúng là không biết né đường nào.”

“Em cũng không nghĩ gì nhiều.” Dư Văn Gia thật sự là như vậy. Trong chuyện tình cảm, cậu vốn hơi ngay thẳng quá mức, có lúc còn hơi ngốc nghếch nữa.

“Anh bảo muốn hôn mà, em chỉ nghe lệnh của anh thôi.”

Trì Kính bật cười: “Anh ra lệnh cho em lúc nào chứ?”

“Thì chính là lúc nãy đó.” Dư Văn Gia dùng chóp mũi cọ nhẹ lên má anh, “Em hôn đâu có tệ? Còn giúp anh khỏi phải giải thích với mẹ nữa đấy.”

“Không biết ngượng à.” Trì Kính nói.

“Em có biết ngượng bao giờ đâu.” Dư Văn Gia đáp lại rất đàng hoàng.

Trì Kính bật cười khẽ, quay sang bóp nhẹ má cậu: “Em đừng làm như anh chưa từng thấy em ngượng ngùng ấy.”

Dư Văn Gia lại vòng tay ôm Trì Kính, kéo anh vào lòng: “Đừng chỉ nhớ mỗi chuyện em hôn anh, những lời em nói cũng nhớ cho kỹ vào.”

“Nhớ kỹ rồi mà.” Trì Kính cũng vòng tay ôm cậu, “Anh biết, Văn Gia nhà chúng ta từ nhỏ đã muốn cưới anh rồi.”

“Anh biết vậy là tốt.”

---

Tuần này là sinh nhật của Trì Minh. Y là người ham vui nên sinh nhật không tổ chức ở nhà mà đặt một nhà hàng bên ngoài, rủ đám bạn thân đến ăn uống. Hai ngày này Trì Kính đang công tác xa, đúng hôm sinh nhật Trì Minh vẫn chưa về được.

Sáng sớm anh đã gửi bao lì xì mừng sinh nhật cho Trì Minh. Trì Minh nhận ngay rồi nhắn lại: “Hôm nay anh có về không?”

Trì Kính: “Có, chắc sẽ về trễ.”

Trì Minh: “Về sớm thì ghé luôn, em gửi định vị cho.”

Sinh nhật Dư Văn Gia cũng sắp đến, cậu và Trì Minh sinh sát ngày nhau, cách nhau đúng hai tuần.

Hôm nay Dư Văn Gia không tăng ca, lúc tan làm được Trì Minh lái xe đến bệnh viện đón, sau đó cùng nhau đến chỗ đã đặt tiệc.

Trên xe của Trì Minh còn có một người nữa, là Thẩm Tĩnh Tư, sếp lớn ở công ty Trì Minh. Dư Văn Gia có quen biết nhưng không thân lắm. Lên xe hai người chỉ chào nhau xã giao.

Thẩm Tĩnh Tư ngồi ghế sau, nên Dư Văn Gia ngồi ghế phụ.

Cậu đưa hộp quà đã chuẩn bị cho Trì Minh ra ghế sau. Trì Minh quay lại cười hỏi: “Quà gì đó?”

“Tự mở ra mà xem.”

“Thẩm tổng, anh mở giùm tôi đi.” Trì Minh nói.

Thẩm Tĩnh Tư đang chăm chú nhìn máy tính, không ngẩng đầu: “Tự mở đi.”

“Giờ tôi đang lái xe còn gì. Anh mở giúp tôi với, nhanh lên, Thẩm tổng.”

“Người ta tặng quà cho cậu, tôi mở có hợp lý không?”

“Có gì đâu mà không hợp lý, bác sĩ Dư nhà tôi chẳng để tâm mấy chuyện đó đâu.”

Không mở giúp thì chắc Trì Minh sẽ càm ràm cả quãng đường. Cuối cùng Thẩm Tĩnh Tư cũng giúp y bóc quà. Món quà là một bộ mô hình Gundam, mẫu này Trì Minh chưa có nên rất ưng ý.

“Còn anh tôi đâu rồi, liên lạc chưa?” Trì Minh quay sang hỏi Dư Văn Gia, “Ảnh không trả lời tin nhắn tôi.”

Dư Văn Gia lắc đầu, cúi xuống nhắn cho Trì Kính: “Bao giờ anh về?”

Trì Kính đang bận nên chưa trả lời.

Bữa tiệc sinh nhật có hai bàn khách, Dư Văn Gia ngồi cùng bàn với Trì Minh. Bên cạnh y có một chỗ trống, là để dành cho Trì Kính.

Dư Văn Gia nhắn tin lúc 5 giờ rưỡi, đến nửa tiếng sau Trì Kính mới trả lời: “Vừa ra sân bay.”

Dư Văn Gia: Bao giờ đến nơi? Để em ra đón.

Trì Kính: Không cần đón. Còn chưa chắc giờ hạ cánh nữa.

Trì Kính: Tiệc của Trì Minh bắt đầu chưa?

Dư Văn Gia: Bắt đầu rồi.

Trì Kính: Vậy em ăn uống vui vẻ nhé.

Bàn tiệc chỉ còn mỗi chỗ cạnh Dư Văn Gia là trống, có người hỏi Trì Minh: “Còn ai chưa đến hả? Ghế này còn trống nè.”

Trì Minh đáp: “Anh tôi.”

Khi giới thiệu vòng tròn bạn bè, đến lượt Dư Văn Gia, Trì Minh không nói là bạn, cũng không nói là bạn học, chỉ nói: “Đây là anh rể của tôi.”

Trì Minh chưa biết rằng Trì Kính và “anh rể” giờ đã thật sự đến với nhau, nhưng bản thân lại rất thích làm quân sư ngầm.

Dư Văn Gia vốn không biết uống rượu, tửu lượng cực kỳ tệ. Nhưng hôm nay trên bàn có món bò sốt vang, ban đầu cậu không nhận ra vị rượu, ăn hơi nhiều một chút mới thấy choáng váng, phải ngồi chống đầu nghỉ ngơi.

“Sao thế?” Trì Minh ghé lại hỏi.

Dư Văn Gia cúi đầu, mắt cũng nhắm lại: “Chóng mặt.”

“Sao lại chóng mặt? Cậu có uống rượu đâu.” Trì Minh nhìn ly của cậu rồi hỏi.

“Trong đồ ăn có rượu.” Dư Văn Gia vịn mép bàn đứng dậy, định đi vệ sinh.

Tửu lượng của Dư Văn Gia thế nào Trì Minh đương nhiên biết rõ. Cậu mà cứ thế này là lát nữa sẽ gục luôn. Trì Minh vội đứng dậy đỡ cậu, nói: “Trên lầu có phòng, cậu lên đó nghỉ một lát đi.”

Trì Minh chào mọi người rồi dìu Dư Văn Gia lên tầng trên nghỉ ngơi.

Trì Kính hạ cánh lúc 7 giờ rưỡi, gọi điện cho Dư Văn Gia nhưng không ai nghe máy, cuối cùng đành gọi cho Trì Minh.

Bữa tiệc bên phía Trì Minh vẫn chưa kết thúc, y lập tức giục Trì Kính đến nhanh lên.

“Văn Gia đâu?” Trì Kính hỏi, “Anh gọi em ấy mãi mà không được.”

“Ngủ rồi, ăn phải ít bò sốt vang là choáng luôn.”

“Ngủ ở đâu?”

“Ở chỗ em, tầng trên, đang ngủ trong phòng.”

Trì Kính liền gọi một chiếc xe đến đó.

Anh là người đến cuối cùng. Khi bước vào phòng tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

Trì Minh đứng dậy giới thiệu: “Anh tôi.”

Trì Kính mỉm cười lịch sự, gật đầu chào mọi người rồi đi về phía Trì Minh, khẽ hỏi: “Em ấy đâu rồi?”

“Vẫn đang ngủ trên lầu.”

“Phòng nào? Dẫn anh lên.”

Trì Minh vẫn ngồi đó, ngước mắt nhìn anh, nhướng nhẹ mày: “Không ăn chút gì sao?”

“Phải xem em ấy thế nào đã.”

Trì Minh gọi nhân viên phục vụ đến, nhờ dẫn Trì Kính lên lầu. Đây là khách sạn kiểu hội quán, tầng trên có phòng nghỉ cho khách.

Trì Kính quẹt thẻ mở cửa phòng. Trong phòng chưa bật đèn, anh bước nhẹ đến bên giường, cúi xuống nhìn.

Anh không lên tiếng, nhưng Dư Văn Gia đã tỉnh. Mặc dù mắt vẫn nhắm, cậu biết người đang đứng trước giường là Trì Kính, do nhận ra mùi hương quen thuộc trên người anh.

Trì Kính vừa định quay đi, giây tiếp theo liền bị người trên giường nắm chặt tay kéo lại, kéo cả người ngã xuống giường.

Trì Kính ngã nhào lên người Dư Văn Gia. Cậu ôm lấy gáy anh, môi áp sát vành tai, hơi thở nóng hổi, giọng khàn khàn nói: “Không được đi đâu hết.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 64



Không ở nhà với em à.

"Em tỉnh rồi à?" Trì Kính nhẹ giọng hỏi.

Dư Văn Gia vẫn nhắm mắt, môi cọ nhẹ vào tai anh: "Chưa tỉnh."

Trì Kính khẽ cười: "Thế giờ em mộng du hả?"

Dư Văn Gia không trả lời, chỉ lặng lẽ mổ nhẹ lên vành tai anh. Tư thế đè nghiêng thế này khiến gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể Trì Kính đều dồn lên người cậu. Trì Kính chống tay định ngồi dậy, nhưng lập tức bị Dư Văn Gia siết chặt cổ giữ lại: "Đã bảo là không được đi."

"Không đi." Trì Kính nói, "Nhưng để anh dậy cái đã, nằm đè lên người em thế này không thấy nặng à?"

"Trước lúc làm chuyện đó, anh đè em ít lần lắm hả?" Giọng Dư Văn Gia khàn khàn, rất trầm, "Em có bao giờ nói nặng chưa?"

Trì Kính cười không thành tiếng, bàn tay Dư Văn Gia đặt sau gáy anh càng lúc càng siết chặt. Cậu nghiêng đầu, vươn lưỡi li.ếm hôn lên tai anh. Trì Kính như bị điện giật, cả tai lẫn hơi thở đều loạn lên: "Để anh đi đóng cửa cái đã, vẫn đang mở đấy."

"Không cần." Dư Văn Gia vẫn ôm anh không buông, cứ như say thật, không thèm bận tâm gì cả.

Trì Kính bật cười: "Chúng ta thế này mà để người ta nhìn thấy, em nói xem còn ra thể thống gì nữa?"

Dư Văn Gia tạm buông anh ra, bóp nhẹ sau gáy anh, "Cho anh năm giây, đóng xong phải quay lại ngay."

Trì Kính bước qua đóng cửa, rồi nhanh chóng quay về giường.

"Qua năm giây chưa?" Anh cúi xuống hỏi.

Dư Văn Gia vẫn nhắm mắt, đưa tay nắm lấy tay anh, lần này không cần bị kéo, Trì Kính tự động nằm xuống bên cạnh.

Dư Văn Gia ghé đầu vào hõm cổ anh, hơi thở ấm nóng phả lên da, nhưng trên người lại chẳng hề có mùi rượu.

"Nghe nói em ăn bò sốt vang mà cũng say được hả?" Trì Kính xoa nhẹ sau đầu cậu, giọng pha chút ý cười, "Say thật à?"

Dư Văn Gia không đáp. Trì Kính cười cười: "Đúng là tửu lượng em bé."

Chưa nói dứt câu, Dư Văn Gia đã cúi đầu cắn nhẹ lên yết hầu anh. Trì Kính ngửa cổ, khẽ rít lên một tiếng, giọng khàn đi: "Say thật hả?"

Dư Văn Gia li.ếm dọc theo cổ anh, đầu lưỡi lướt theo đường viền cổ từng chút một, từ cổ lên đến cằm, cuối cùng dừng lại ở môi, tách nhẹ đôi môi ra và hôn sâu.

Hai người ôm nhau hôn rất lâu, hôn xong Dư Văn Gia vẫn chưa chịu buông, cậu nghiêng đầu đổi vị trí, lại tiếp tục chơi đùa với d** tai anh.

Trì Kính không tránh cũng không ngăn, để mặc cậu thích làm gì thì làm.

Bây giờ Dư Văn Gia còn dính người hơn cả lúc nhỏ. Trì Kính nghĩ vậy, khẽ cười trong lòng, đúng là như một chú chó nhỏ vậy.

Lúc này điện thoại Trì Kính reo lên. Anh thò tay vào túi lấy ra xem, là cuộc gọi từ Trì Minh. Anh ấn nút nhận, áp điện thoại lên tai.

Trì Minh cố tình gọi cuộc này, giọng còn mang ý trêu chọc: "Anh nói nhìn một cái thôi mà, hơi lâu ấy nhỉ?" Trì Minh nâng ly rượu, nhấp một ngụm, khóe môi cong lên, "Có xuống nữa không?"

"Đợi chút." Trì Kính đáp.

"Sao lại phải đợi?" Trì Minh cười hỏi.

Trì Kính vừa định trả lời thì điện thoại đã bị Dư Văn Gia lấy mất. Cậu áp điện thoại vào tai, lạnh lùng nói một câu: "Đừng làm phiền."

Nói xong lập tức cúp máy, tiện tay ném điện thoại lên đầu giường, hai tay ôm chặt Trì Kính, khóa chặt anh trong vòng tay mình.

"Sao giờ em ngang ngược thế?" Trì Kính bật cười, "Còn dám tự ý cúp máy điện thoại của anh."

Dư Văn Gia mở mắt nhìn anh: "Em chóng mặt, muốn có người ở bên. Anh không lo cho em sao?"

"Lo chứ."

"Vậy thì ở đây với em." Dư Văn Gia rúc mặt vào hõm vai anh, "Ai gọi cũng không được đi."

"Không đi." Trì Kính khẽ cười, áp sát cơ thể vào người cậu.

Thật ra Dư Văn Gia không hẳn là cố giữ anh lại không cho xuống, cậu chỉ muốn được ở một mình với Trì Kính lâu hơn một chút. Trong phòng bao ngoài kia đông người, cậu không thích ở đó. Trì Kính mặc áo sơ mi, tay Dư Văn Gia khẽ lướt qua bụng anh, chỗ đó hơi lõm xuống, chắc là chưa ăn gì.

Dư Văn Gia cũng chỉ ngang ngược được một lúc, sau đó liền buông Trì Kính ra, nói: "Xuống ăn cơm thôi."

Trì Kính chớp mắt: "Không phải vừa nãy còn bảo không cho anh đi à?"

"Em xuống cùng anh."

"Hết chóng mặt chưa?"

Dư Văn Gia ôm anh ngồi dậy: "Không nói chóng mặt thì sao giả vờ tội nghiệp với anh được."

Trì Kính đưa tay ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng lắc lắc: "Sao mà em dễ thương quá vậy."

Hai người cùng xuống, bữa ăn dưới phòng bao vẫn chưa kết thúc, mọi người đang trò chuyện rất rôm rả. Khi họ bước vào, rõ ràng không khí trong phòng chững lại một chút. Trì Minh ngẩng đầu nhìn thấy hai người, khẽ nhướn mày.

Cả hai cùng ngồi xuống bàn. Trì Minh quay đầu nhìn họ, ánh mắt đầy ẩn ý: "Xuống nhanh thế? Lạ đấy."

Trì Kính liếc y một cái: "Lo ăn đi."

Trì Minh nheo mắt, hỏi: "Hai người ổn rồi à?"

Trì Kính lấy khăn ướt lau tay, thản nhiên đáp: "Tụi anh có lúc nào không ổn đâu?"

Ý tại ngôn ngoại. Trì Minh chỉ cười, gật gù, rồi vỗ vỗ nhẹ lên ngực Dư Văn Gia: "Cuối cùng cũng ổn rồi ha."

Lúc nãy Trì Kính vừa từ sân bay đến thẳng đây, vali vẫn gửi ở sảnh khách sạn. Cả hai không lái xe, chỉ gọi một chiếc taxi về.

Trì Kính kéo vali vào phòng ngủ, vừa mở khóa kéo ra định sắp xếp đồ thì Dư Văn Gia đã bước đến, nhẹ nhàng đẩy chiếc vali sang bên cạnh. Cậu vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, bóp nhẹ một cái, "Đi tắm đi."

Trì Kính nghiêng đầu lại, Dư Văn Gia nhân tiện hôn lên môi anh một cái.

Trì Kính giơ tay ôm ngược lấy cổ cậu, khẽ cười hỏi nhỏ: "Xếp đồ xong rồi tắm có được không?"

"Không được." Dư Văn Gia đáp, "Để em sắp, anh đi tắm."

Trì Kính biết cậu đang có ý, liền giả vờ không hiểu, cố tình chọc cậu: "Anh tự xếp được mà."

Dư Văn Gia nhéo eo anh một cái, hạ giọng: "Anh muốn em nhắc mấy lần nữa, em bảo đi tắm."

Trì Kính cụp mắt, khẽ cười mà không đáp.

"Văn Gia muốn rồi đúng không?" Trì Kính nhẹ nhàng xoa xoa tai cậu, "Có phải không?"

Dư Văn Gia đáp khẽ: "Ừm."

"Vậy khỏi đợi anh tắm xong, làm luôn đi. Dù gì lát nữa cũng phải tắm lại, phiền lắm."

Dư Văn Gia im lặng, Trì Kính quay đầu lại nhìn cậu: "Hửm?"

Cậu khẽ đáp "Ừ", rồi đưa tay tháo thắt lưng của anh. Họ thậm chí còn chưa kịp lên giường, Trì Kính đã bị Dư Văn Gia đẩy tới bậu cửa sổ. Anh cúi người, hai tay chống lên mặt bậu, quần tây đã được cởi xuống, chỉ còn mặc mỗi chiếc sơ mi. Dư Văn Gia giữ lấy hông anh, từ phía sau áp sát vào.

Thể lực của Dư Văn Gia đúng là không đùa được, quấn quýt đến tận nửa đêm, vậy mà sáng tám giờ vẫn dậy đúng giờ. Khi cậu vén chăn xuống giường, Trì Kính lơ mơ nghe tiếng động, khẽ mở mắt ra.

Dư Văn Gia bước đến tủ quần áo thay đồ, Trì Kính ngái ngủ nhìn cậu: "Không phải hôm nay em nghỉ à?"

"Em đi tập gym."

Trì Kính nhắm mắt lại, cười cười: "Anh thấy em nên đi thi ba môn phối hợp cũng được đấy."

Làm bác sĩ ngoại khoa thì phải có thể lực tốt, không thì sao chịu nổi mấy ca mổ kéo dài cả chục tiếng.

Dư Văn Gia bước đến bên giường, cúi người hôn lên trán anh: "Bữa sáng em để trong lò vi sóng, lát dậy nhớ ăn nhé."

"Ừm."

Dư Văn Gia tập gym hai tiếng, mười giờ rưỡi về đến nhà. Vừa vào không thấy Trì Kính đâu, cậu gọi cho anh.

"Anh đi đâu rồi?"

"Xuống dưới nhà một lát." Trì Kính đáp, "Mới đi siêu thị mua ít đồ ăn."

Khi Trì Kính về đến nơi, Dư Văn Gia đang tắm trong phòng tắm. Phòng khách không có ai, Trì Kính đặt đồ ăn vào bếp rồi bước đến cửa phòng tắm gọi: "Văn Gia?"

Dư Văn Gia đang cởi áo bên trong, đáp lại một tiếng: "Sao thế?"

Trì Kính đứng ngoài mỉm cười: "Muốn xác nhận xem em có ở nhà không."

Dư Văn Gia đi ra mở cửa, nhìn người đang đứng ngoài: "Không ở nhà thì anh nghĩ em đi đâu?"

Cậu vừa tập gym xong, lại còn chạy bộ về, mồ hôi còn chưa khô hẳn, từ bụng chảy dọc xuống theo cơ bụng, rồi bị cản lại ở lưng quần, làm ướt phần cạp quần thể thao.

Trì Kính bước tới, đặt tay lên bụng cậu vuốt một cái, cười khẽ: "Thân hình cũng được đấy."

Dư Văn Gia giữ tay anh lại: "Giờ mới biết à?"

"Hồi trước chưa nhìn kỹ." Trì Kính dùng đầu ngón tay vẽ vòng quanh rốn cậu, "Hôm nay mới được nhìn trực quan."

Lần trước trong phòng tắm tình cờ thấy Dư Văn Gia c** tr*n, anh còn ngượng. Nhưng giờ thì khác rồi, đã có thể thoải mái mà sờ.

Dư Văn Gia vừa vận động xong, adrenaline vẫn còn cao, đang hưng phấn, không chịu nổi kiểu đùa giỡn này của anh.

Cậu kéo Trì Kính vào phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại. Trì Kính còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm bế lên ngồi trên bồn rửa tay.

Thật ra Trì Kính không có ý gì, chỉ cười hỏi: "Làm gì vậy nè…"

Dư Văn Gia chống tay lên mặt bàn, nghiêng người tới, trầm giọng nói: "Em cũng không biết mình định làm gì nữa."

Trì Kính biết đây là do mình tự chuốc lấy. Anh co chân lại, dùng bắp chân cọ nhẹ bên hông cậu: "Em biết mà. Không biết thì sao bế anh tới đây?"

Trì Kính mặc quần cotton rộng rãi ở nhà, bị kéo xuống dễ như không. Dư Văn Gia không để anh rời khỏi bồn rửa, cũng không quay về phòng lấy dầu hay gì cả. Hôm qua vừa làm nên vào cũng dễ dàng. Dư Văn Gia ôm Trì Kính từ bồn rửa chuyển qua buồng tắm, Trì Kính kẹp chặt eo cậu, hai người không hề rời khỏi nhau dù chỉ một chút. Kết thúc lần đầu, Dư Văn Gia giữ Trì Kính áp lên gạch men, cơ thể lại tiếp tục ra vào từ phía sau.

Xong xuôi, cả hai tắm luôn trong phòng tắm.

Không kéo dài như đêm qua, nhưng khi bước ra cũng đã gần mười hai giờ. Đống đồ ăn Trì Kính mua coi như bỏ, chẳng còn thời gian mà nấu nướng. Dư Văn Gia bế anh về phòng ngủ, đặt đơn hàng mang đến tận nơi.

Hai người ôm nhau nằm trên giường nghỉ một lát.

Thể lực của Trì Kính thật ra cũng không tệ, nếu không thì sao chịu nổi Dư Văn Gia chơi đùanhư vậy được. Chiều nay anh còn hẹn Cừu Diệc đi đánh bóng rổ, hẹn từ trước rồi, lần này không thể hoãn nữa.

Trì Kính liếc nhìn đồng hồ treo tường, gần một rưỡi rồi, anh hẹn Cừu Diệc lúc hai rưỡi.

“Một lát nữa anh phải ra ngoài.” Trì Kính nghiêng đầu nói sát tai Dư Văn Gia, “Cừu Diệc hẹn anh đánh tennis, hai rưỡi.”

Dư Văn Gia còn chưa mở mắt: “Hẹn bữa khác đi.”

Trì Kính bật cười: “Hẹn từ trước rồi, không tiện hoãn đâu.”

Dư Văn Gia cau mày lại: “Không ở nhà với em à.”

Trì Kính khẽ hôn lên tai cậu, dịu giọng dỗ dành: “Sau này sẽ ở với em mà, cuối tuần nào cũng ở với em.”

Dư Văn Gia mở mắt, tay khẽ xoa mông anh: “Vậy mà còn đi đánh bóng nổi?”

Trì Kính nhướng mày: “Coi thường anh đấy à.”

Chuyện trên giường cũng giống như làm quen với môn thể thao mới, làm vài lần rồi thì cũng thành quen. Giờ Trì Kính không còn mệt mỏi như lần đầu nữa.

“Vậy chắc lần sau phải tăng độ khó thôi.” Dư Văn Gia nói, “Đến mức anh không xuống giường nổi thì mới chịu ngoan ngoãn ở nhà với em.”

Trì Kính bật cười, ngồi dậy khỏi giường, vươn ngón tay trỏ móc nhẹ cằm cậu: “Dính người quá đi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back