Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 55



Dư Văn Gia đưa tay lên, dùng đầu ngón tay móc vào giữa nút thắt, từ từ kéo xuống, cà vạt được nới lỏng ra, lả lơi quanh cổ Trì Kính. Dư Văn Gia kéo nhẹ cà vạt khiến Trì Kính hơi nghiêng người về phía trước.

Một kéo, rồi lại một nhấc, sau đó lại kéo thêm lần nữa, đến lúc Trì Kính nhận ra thì môi đã chạm vào môi Dư Văn Gia.

Anh còn chưa kịp chớp mắt thì Dư Văn Gia đã buông ra rồi.

Cái cách cậu hôn người ta cứ như một cậu trai mới lớn lần đầu biết yêu, y hệt lúc hai người hôn nhau lần đầu ở Vân Nam, chỉ là một cái chạm nhẹ, đơn thuần và ngây ngô.

Vậy mà vào nhà chưa đầy ba phút đã hôn đến hai lần.

Dư Văn Gia đúng là nghiện hôn thật.

Nhưng cách cậu hôn rất kiềm chế.

Trì Kính buồn cười trong lòng, ngoài miệng vẫn nói: “Mới khen em tiến bộ xong đã bắt đầu thường xuyên đánh úp rồi à.”

Dư Văn Gia đang tháo cà vạt cho anh, đáp: “Đây là tiền công giúp anh tháo cà vạt.”

“Chút xíu vậy là đủ rồi hả?”

Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Chỉ là tạm ứng thôi.”

Trì Kính bật cười: “Chưa từng nghe nói tiền công còn có vụ tạm ứng.”

“Em quy định đấy.” Dư Văn Gia cầm cà vạt quệt nhẹ lên mặt anh, “Lát nữa sẽ đòi nốt phần còn lại.”

Dư Văn Gia cầm cà vạt trong tay, tay kia vỗ vỗ vào eo Trì Kính: “Đi tắm đi. Em thu dọn hành lý.”

“Ừm.” Trì Kính cũng không vào phòng lấy quần áo thay, cứ thế đi thẳng vào phòng tắm.

Dư Văn Gia sắp xếp lại đồ trong vali, rồi cất áo vest cùng cà vạt mà Trì Kính vứt trên sofa vào tủ trong phòng ngủ.

Trì Kính trong công việc luôn cực kỳ chỉn chu, nhưng trong sinh hoạt lại khá tùy tiện. So với Dư Văn Gia, anh đúng là hơi “cẩu thả”. Áo vest cởi ra là vứt đại lên ghế, toàn là Dư Văn Gia theo sau dọn dẹp lại.

Tắm xong, Trì Kính không thấy Dư Văn Gia trong phòng khách liền đi vào phòng ngủ. Đứng ngoài cửa, anh thấy cậu đang cúi người bên giường gấp quần áo giúp mình. Trên máy là quần áo vừa lấy từ ban công vào, Dư Văn Gia cất xong đống quần áo đã gấp gọn rồi quay ra ủi áo sơ mi.

Dư Văn Gia từng nói Trì Kính không giống anh trai, mà Trì Kính nghĩ cũng đúng thật. Trong sinh hoạt hằng ngày, hầu hết là Dư Văn Gia chăm sóc anh nhiều hơn, quả thật là không giống anh trai chút nào.

Trì Kính bước vào phòng, tiếng bước chân khiến Dư Văn Gia quay đầu lại nhìn, ánh mắt hơi khựng lại một chút.

Bình thường sau khi tắm Trì Kính sẽ mặc đồ ngủ, nhưng hôm nay anh không mang theo quần áo vào phòng tắm, nên mặc áo choàng tắm để sẵn trong đó luôn.

Từ sau đêm đầu tiên kết hôn, anh chưa từng mặc thế này trước mặt Dư Văn Gia nữa.

Hồi còn sống một mình, sau khi tắm Trì Kính vẫn thường mặc áo choàng tắm vì lười lấy đồ, đến gần giờ ngủ mới thay sang đồ ngủ. Sau khi Dư Văn Gia chuyển vào sống cùng, anh mới bỏ dần thói quen đó.

Bây giờ quan hệ giữa hai người đã thân mật hơn nhiều, Trì Kính cũng không cần phải giữ khoảng cách nữa, thích mặc gì thì mặc.

Dư Văn Gia quay đầu lại tiếp tục ủi áo sơ mi, hỏi: “Sao mặc thế kia? Quên lấy đồ à?”

Trì Kính bật cười: “Thế kia là sao? Em nói như thể anh mặc đồ gì kỳ cục lắm ấy.”

“Bình thường tắm xong anh kín đáo lắm mà.” Dư Văn Gia cố ý trêu, “Sao hôm nay lại mặc áo choàng luôn rồi?”

Giọng điệu rõ ràng là cố tình. Trì Kính cười, bước lại gần: “Em nói xem.”

Dư Văn Gia tiếp tục chăm chú ủi áo, khẽ nói: “Em không nói. Anh nói đi.”

“Vì trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Trước đây em là em trai, bây giờ là chồng.” Trì Kính ôm cậu từ phía sau, cúi đầu hỏi bên tai, “Câu trả lời này, em hài lòng chứ?”

Anh bất ngờ ôm lấy từ phía sau, động tác của Dư Văn Gia rõ ràng khựng lại. Cậu đặt đầu ủi lên giá, tay nắm lấy cánh tay của Trì Kính, hạ giọng nói: “Không phải em đã nói rồi sao, anh cứ thế này em sẽ chịu không nổi đâu.”

Trì Kính bật cười: “Là em bảo anh nói mà, giờ lại chịu không nổi rồi à?”

Dư Văn Gia thầm nghĩ: Anh ôm em kiểu này, anh nói gì em cũng chịu không nổi cả.

Cậu sợ hơi nước từ máy ủi làm bỏng Trì Kính nên đẩy máy ra xa một chút. Sau đó nhẹ nhàng gỡ tay anh khỏi vòng eo mình, quay lại nắm lấy cằm anh, im lặng một lúc rồi hỏi: “Đêm nay em ngủ ở đâu?”

Trì Kính khẽ cười: “Em muốn ngủ đâu?”

Dư Văn Gia liếc mắt nhìn lên giường: “Đây.”

Nói xong cậu liền buông tay khỏi cằm anh, nhẹ nhàng nói: “Em đi tắm đã.”

Trước khi đi, cậu tắt máy ủi, treo áo sơ mi vừa ủi vào tủ quần áo.

Lúc Dư Văn Gia tắm xong quay lại, Trì Kính đang dựa vào đầu giường đọc sách, vẫn chưa thay đồ ngủ, trên người vẫn là áo choàng tắm.

Anh ngẩng mắt nhìn lên, thấy Dư Văn Gia đứng ở cửa liền vỗ vỗ vào chiếc gối bên cạnh: “Lại đây.”

Dư Văn Gia đóng cửa, bước tới vén chăn ra rồi lên giường.

Trì Kính đang đọc đúng đoạn cuối chương, anh cúi đầu đọc nốt. Đọc xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dư Văn Gia đang lặng lẽ nhìn mình.

“Nhìn anh mà không nói gì à?”

“Còn đọc nữa không?” Dư Văn Gia liếc xuống trang sách.

“Nhìn ánh mắt em, hình như không muốn anh đọc tiếp đâu ha.”

“Không có.” Dư Văn Gia đáp, “Anh muốn đọc thì cứ đọc đi.”

“Không đọc nữa.” Trì Kính gập sách lại, đặt lên tủ đầu giường rồi quay sang nhìn cậu.

“Em đâu có cấm anh.” Dư Văn Gia nói.

“Tự anh không muốn nữa mà.”

“Vậy bây giờ trả nốt tiền công cho em đi.”

Trì Kính không nhịn được bật cười: “Trả kiểu gì đây?”

Dư Văn Gia nghiêng người đè lên, hôn lên môi anh, dùng đầu lưỡi khẽ đẩy môi anh ra, giọng khàn khàn mơ hồ: “Trả thế này.”

Trì Kính bị cậu đè xuống, giơ tay ôm lấy cổ, chủ động đáp lại nụ hôn sâu ấy.

Dư Văn Gia đặt tay lên eo anh, qua lớp áo choàng nhẹ nhàng siết lại, chỉ hôn chứ chưa làm gì thêm. Áo choàng tắm rộng rãi lỏng lẻo, dây thắt vốn đã không buộc chặt, chỉ hơi cử động một chút là bung ra. Vạt áo trượt xuống, để lộ bờ vai của Trì Kính. Dư Văn Gia không kìm được cúi xuống cắn nhẹ lên bờ vai ấy một cái, Trì Kính khẽ rên lên một tiếng, Dư Văn Gia liền hôn lên chỗ mình vừa cắn, thì thầm: “Xin lỗi.”

Từ đầu tới giờ, hành động táo bạo nhất của Dư Văn Gia cũng chỉ là cắn anh một cái.

Cậu vẫn ngậm lấy môi Trì Kính, tay từng chút một trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở phần xương hông của anh. Không còn áo choàng che chắn, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh. Da kề da khiến đầu óc cậu như bốc hỏa, dù cả hai chỉ mới hôn nhau thôi.

Trì Kính cảm thấy nụ hôn của Dư Văn Gia ngày càng sâu, đến mức khiến anh gần như không thở nổi. Ngay lúc anh sắp không chịu được nữa thì Dư Văn Gia bất ngờ buông ra.

Cậu cúi đầu nhìn Trì Kính, hơi thở dồn dập.

“Anh Kính…” Giọng Dư Văn Gia khàn khàn gọi anh.

“Anh đây.” Giọng Trì Kính cũng hơi khàn.

Nghe giọng là biết có chuyện rồi, Trì Kính đưa tay sờ thử, Dư Văn Gia cau mày lại, lập tức nắm lấy tay anh.

Trì Kính khẽ cười: “Em muốn anh giúp hay không muốn anh giúp đây?”

Dư Văn Gia im lặng buông tay ra.

“Nằm xuống đi.” Trì Kính nói.

Dư Văn Gia nghiêng người nằm xuống, Trì Kính cũng quay người theo. Trì Kính đã tuốt giúp cậu hai lần, ban đầu còn nghĩ cậu còn trẻ, chắc sẽ nhanh thôi, ai ngờ cả hai lần đều khá lâu. Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này cho người khác, trong lúc đó tai anh đỏ bừng cả lên. Dư Văn Gia rút mấy tờ khăn giấy từ tủ đầu giường đưa cho anh lau tay.

“Đừng lau nữa, không sạch được đâu.” Trì Kính nói, “Anh đi rửa tay luôn đây.”

Trì Kính khẽ cử động ngón tay: “Tay mỏi quá, lát nữa em phải xoa cho anh đấy.”

Dư Văn Gia liền xoa ngay, Trì Kính khẽ rụt tay lại, bật cười: “Anh còn chưa rửa tay nữa đó, em không chê bẩn à?”

“Dù sao cũng là do em làm bẩn.” Dư Văn Gia nhìn anh đáp.

“Bây giờ nói năng tỉnh bơ ha ” Trì Kính nhướn mày, “Lúc nãy thì ngại không cho anh chạm vào.”

Thật ra Trì Kính cũng không khá hơn, lúc hai người vào phòng tắm rửa sạch thì Dư Văn Gia mới phát hiện ra. Khi Trì Kính đang đứng rửa tay trước bồn, Dư Văn Gia bất ngờ ôm anh từ phía sau, không nói không rằng, đặt tay lên h* th*n của anh.

“Đừng…” Trì Kính giật mình. Lúc anh giúp người ta thì không thấy gì, nhưng bị người khác giúp lại thì đâm ra nhạy cảm, còn vô thức né về phía trước.

“Anh còn bảo em ngại.” Dư Văn Gia thì thầm bên tai, “Giờ là ai đang ngại nào?”

Cậu không cho anh tránh, siết eo anh giữ chặt lại trong vòng tay mình.

Trì Kính nhắm mắt, mày khẽ chau lại.

Dư Văn Gia cúi đầu hôn cổ anh, từ sau gáy hôn dần đến vành tai, dùng răng khẽ cắn nhẹ d** tai anh.

Trì Kính nhắm mắt lại, tay chống lên bồn rửa, thân người khẽ run. Giọng anh khẽ run lên, “Văn Gia…”

“Ừm.” Dư Văn Gia đáp, khẽ hôn lên tai anh, “Tai anh đỏ lắm đó, anh Kính.”

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn người trong gương: “Mặt cũng đỏ nữa.”

Trì Kính cúi đầu, không nói nên lời.

Dư Văn Gia khẽ nâng cằm anh lên: “Mở mắt ra.”

Trì Kính bị nâng cằm lên, theo phản xạ mở mắt, nhìn thấy hình ảnh mình trong gương thì lập tức nhắm mắt lại, quay mặt đi chỗ khác.

Hai người ở lại trong phòng tắm thêm nửa tiếng, cuối cùng lại phải tắm lại từ đầu. Sau khi đã có những tiếp xúc thân mật hơn, cả hai đứng tắm đối diện nhau cũng chẳng thấy ngượng ngùng gì nữa.

Thay đồ xong quay trở lại giường, Dư Văn Gia kéo Trì Kính đang nằm ngửa ôm trọn vào lòng mình.

Trì Kính vùi mặt vào ngực cậu, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương trên người Dư Văn Gia.

“Xoa tay cho anh đi.” Trì Kính đặt tay lên bụng dưới của cậu.

Dư Văn Gia nắm tay anh, vừa xoa vừa nói: “Vẫn còn mỏi à.”

Trì Kính khẽ bật cười: “Tay anh mỏi là vì ai hả? Được lợi rồi còn giả bộ ngoan ngoãn.”

“Thế anh thì sao?” Dư Văn Gia hỏi: “Vừa nãy có thoải mái không?”

“Còn phải khảo sát độ hài lòng nữa à?” Trì Kính cười khẽ hai tiếng.

“Ừ, phải đấy.”

“Cũng tạm.” Trì Kính cố ý nói, “Cảm giác kỹ thuật còn cần cải thiện thêm.”

Dư Văn Gia im lặng vài giây, bất ngờ phản đòn: “Thế anh cho em luyện tay nhé?”

Trì Kính thua liền, cười nói: “Sao lại là anh chứ?”

Dư Văn Gia nhìn anh: “Vì anh nói anh là của em mà.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 56



Nhưng không có nghĩa là không ghen chuyện mới

Dạo gần đây, Dư Văn Gia vừa kết thúc chuyến hỗ trợ y tế nên được nghỉ ngơi mấy ngày. Thế nhưng, sáng hôm sau cậu vẫn dậy rất sớm để làm bữa sáng cho Trì Kính.

Lúc Trì Kính mở mắt, trên giường chỉ còn lại một mình anh. Anh thay đồ rồi vào phòng tắm rửa mặt, phát hiện ngay cả kem đánh răng Dư Văn Gia cũng đã bóp sẵn.

Khi anh bước vào bếp, Dư Văn Gia đang đứng bên quầy cắt cam.

Trì Kính đi đến sau lưng Dư Văn Gia, khẽ bóp nhẹ cổ vai cậu: “Đến cả kem đánh răng cũng bóp giùm anh à?”

“Giúp anh tiết kiệm thời gian.”

“Em mà cứ thế này sớm muộn gì anh cũng thành lười biếng.” Trì Kính mỉm cười, “Sau này đừng làm giúp anh nữa, biết chưa?”

Dư Văn Gia không nói gì.

“Có nghe không đó?” Trì Kính nghiêng người, ghé sát lại nhìn Dư Văn Gia từ bên cạnh.

“Không nghe thấy.” Dư Văn Gia như chẳng mảy may để ý, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Trì Kính một cái, thản nhiên nói: “Em thích nuông chiều anh.”

“Ây, em thật là…” Trì Kính cũng không biết nên nói gì, mà dù có nói thì Dư Văn Gia cũng chẳng chịu nghe.

Dư Văn Gia cắt cam xong, bỏ vào đĩa trái cây, sau đó lấy thêm một cái ly, pha ngũ cốc với sữa nóng. Cậu nghiêng đầu ra hiệu cho Trì Kính mang đĩa trái cây ra bàn ăn.

Trì Kính đặt đĩa trái cây lên bàn, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn sáng. Dư Văn Gia mang ly ngũ cốc đến đưa cho anh, đồng thời hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì?”

Trì Kính nhớ ra mình đã hẹn ăn tối với Lục Tư Viễn từ trước, bèn nói: “Tối nay anh có hẹn ăn cơm với người ta, không ăn ở nhà đâu.”

“Hẹn với ai?”

“Lục Tư Viễn.”

Trì Kính vừa định đưa tay nhận lấy ly ngũ cốc từ tay Dư Văn Gia, nhung cậu đột nhiên rút tay lại.

Trì Kính ngẩng mặt nhìn cậu.

Dư Văn Gia đặt ly xuống bàn, ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn anh.

“Sao thế, nhìn anh làm gì?” Trì Kính bật cười, “Không phải anh không muốn ăn tối với em đâu, do anh hẹn với người ta từ trước rồi. Hôm trước nhờ cậu ấy giúp mới có thể sang Vân Nam gặp em được. Mời một bữa coi như cảm ơn thôi.”

Lúc trước hai người chỉ là danh nghĩa, Dư Văn Gia còn có thể cho qua chuyện cũ. Bây giờ đã là sự thật, nhất định phải tính sổ cho đàng hoàng mới được.

Dư Văn Gia cứ nhìn anh không nói gì, Trì Kính bắt đầu cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao em im re thế?”

“Em muốn tính lại nợ cũ với anh.”

Trì Kính chớp mắt một cái, hơi ngơ ngác: “Nợ gì? Tính lại gì cơ?”

“Chuyện cũ giữa anh và Lục Tư Viễn.”

Trì Kính càng thêm mơ hồ: “Bọn anh có chuyện gì đâu mà…”

“Trước đây anh ta từng theo đuổi anh.”

Trì Kính hết hồn, sau đó bật cười: “Em nghe ai nói thế?”

Trì Kính nghĩ bụng, với tính cách của Lục Tư Viễn chắc chắn không thể chủ động kể với Dư Văn Gia, có lẽ cậu nghe được từ Lý Triệt - người vốn thân với cả hai.

“Còn cười à?” Dư Văn Gia cố ý nghiêm mặt, “Nghiêm túc chút đi.”

“Rồi rồi.” Trì Kính lập tức thu lại nụ cười, làm ra vẻ nghiêm túc được hai giây, lại không nhịn được mà cười tiếp: “Chuyện đó mà cũng gọi là nợ cũ hả? Anh đâu có yêu đương gì với người ta. Với lại, chuyện bao nhiêu năm rồi, em không nhắc anh còn chẳng nhớ ấy chứ.”

Trì Kính đứng dậy, ngồi xuống ghế bên cạnh Dư Văn Gia, nghiêng đầu nhìn cậu: “Chẳng lẽ em nghĩ bây giờ người ta vẫn còn ý gì với anh à? Nhìn là biết không có rồi mà.” Trì Kính đưa ngón tay chọc nhẹ vào má Dư Văn Gia, “Em đang nghĩ gì thế?”

Dư Văn Gia quay đầu lại nhìn anh, ngón tay của Trì Kính vẫn còn đặt trên má cậu.

“Không nghĩ gì cả.” Dư Văn Gia nói, “Chỉ muốn xác nhận một chút.”

“Xác nhận gì cơ?”

“Xác nhận xem anh ta có từng theo đuổi anh hay không.”

Trì Kính bật cười: “Xác nhận xong thì sao? Có cần anh giữ khoảng cách với người ta không?”

“Không cần.”

Đầu ngón tay Trì Kính nhẹ nhàng lướt trên má cậu, cười nói: “Cứ tưởng em còn ghen cả mấy chuyện hồi xửa hồi xưa chứ.”

Dư Văn Gia bổ sung một câu: “Không cần giữ khoảng cách, nhưng cũng đừng gặp mặt quá thường xuyên. Em không ghen chuyện cũ, nhưng không có nghĩa là không ghen chuyện mới.”

Trì Kính cười một lúc lâu rồi mới đáp: “Biết rồi.”

“Thế tối nay anh vẫn đi ăn với người ta được chứ, sếp Dư?” Trì Kính nghiêng đầu hỏi.

Sếp Dư gật đầu: “Được. Nhưng nhớ về sớm.”

“Rõ, thưa sếp.”

Tối hôm đó, Trì Kính hẹn Lục Tư Viễn ở một nhà hàng Âu. Đây là nhà hàng do một người bạn đại học của anh đầu tư, mới khai trương không lâu. Tiện thể mời Lục Tư Viễn ăn cơm, anh cũng muốn đến ủng hộ một chút.

Hai người ăn gần xong thì bạn anh gọi điện hỏi đang ngồi ở bàn nào.

Trì Kính báo số bàn, chưa được bao lâu thì Allen được nhân viên dẫn đến.

Nhà hàng này do Allen góp vốn, y là cổ đông nhưng không quản lý việc vận hành hằng ngày nên hiếm khi có mặt. Hôm nay biết Trì Kính đến ăn mới đặc biệt ghé qua.

Trì Kính giới thiệu Allen với Lục Tư Viễn, hai người cười bắt tay chào hỏi.

“Hôm nay để tôi mời.” Allen nói.

“Đừng.” Trì Kính vội nói, “Đã nói tôi mời khách mà, sao để cậu trả tiền được.”

“Cậu đến nhà hàng của tôi ăn, sao để cậu trả tiền được?” Allen cười, “Thế không được.”

“Cậu mà làm vậy thì lần sau tôi không dám đến nữa đâu.”

“Đừng mà. Thôi được rồi, tôi không tranh với cậu nữa. Vậy tôi mời hai người uống rượu nhé, tiện thể có mấy người bạn cũng ở gần đây.”

Lục Tư Viễn cười nói: “Tôi xin phép không đi, tôi không uống rượu.”

"Không uống rượu thì uống cái khác cũng được mà." Allen cười nói, "Có cả đồ uống không cồn nữa."

Người ta đã cất công đến tận nơi mời đi uống rượu, hai người cũng ngại từ chối, nên cùng nhau đi theo.

Chỗ họ đến là một quán bar speakeasy. Vừa ngồi xuống, Trì Kính đã lấy điện thoại ra nhắn cho Dư Văn Gia: Có lẽ anh sẽ về muộn chút, bị rủ đi uống rượu rồi.

Dư Văn Gia: Với ai?

Trì Kính: Bạn học cũ.

Dư Văn Gia: Bạn học nào?

Trì Kính nhìn màn hình điện thoại, cười khẽ, thầm nghĩ đúng là tra hỏi kỹ thật.

Trì Kính: Bạn đại học, hôm sinh nhật anh em có gặp rồi đấy, người lai cao cao ấy.

Dư Văn Gia: Biết rồi.

Trì Kính: Hồi đó hình như anh ta còn có ý với em, nhớ không?

Dư Văn Gia: Không nhớ.

Trì Kính: Còn bày đặt giả vờ.

Dư Văn Gia: Khi nào về gọi em, em đến đón.

Trì Kính: Không sao đâu, anh không uống, anh lái xe về được mà.

Dư Văn Gia: Có uống hay không em vẫn đến đón.

Trì Kính: Vậy hai mươi phút nữa em đến nhé? Chưa biết họ sẽ uống đến bao giờ.

Dư Văn Gia: Em đến ngay cũng được.

Trì Kính khẽ cười, trả lời: Thế thì hơi sớm, cứ hai mươi phút nữa đi.

Dư Văn Gia: Được.

Hai mươi phút sau, Trì Kính nhận được tin nhắn của Dư Văn Gia: Em đến rồi.

Trì Kính: Để anh chào mọi người rồi ra ngay.

Lúc này Dư Văn Gia đã bước vào quán, cậu liếc mắt nhìn quanh một vòng, nhanh chóng thấy Trì Kính đang ngồi ở quầy bar.

Trì Kính nghiêng đầu, đang nói chuyện với người bên cạnh.

“Vậy hôm nay uống đến đây thôi nhé, tôi phải đi trước rồi, mọi người cứ uống tiếp đi.” Trì Kính nói rồi liếc nhìn Lục Tư Viễn, còn chưa kịp hỏi gì, Lục Tư Viễn đã đặt ly xuống: “Tôi cũng phải về rồi.”

“Mới được có bao lâu đâu mà đã muốn đi rồi.” Allen nói.

“Phải đi thật mà, có người đến đón, đang đợi ở ngoài.” Trì Kính cười đáp.

“Ai thế.”

Allen nói được nửa câu thì dừng lại, ánh mắt lướt qua Trì Kính, nhìn thấy Dư Văn Gia đang bước tới từ phía xa. Y nhớ người này rất rõ.

“Không phải đến tìm cậu đấy chứ?” Allen hơi nhướng mày, nhìn Dư Văn Gia rồi quay sang hỏi Trì Kính.

Trì Kính quay đầu nhìn theo ánh mắt y.

Hôm nay Dư Văn Gia được nghỉ, nhưng cũng không nhàn rỗi, cậu vừa từ phòng thí nghiệm ở trường về, trực tiếp đi tàu điện ngầm tới. Trên lưng còn đeo cả ba lô.

Dư Văn Gia bước đến gần, Allen mỉm cười chào: “Lâu rồi không gặp.”

Dư Văn Gia chỉ liếc y một cái, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như một lời chào lịch sự.

"Xem ra vẫn còn nhớ tôi nhỉ." Allen cười nói.

Dư Văn Gia quay sang hỏi Trì Kính: “Đi được chưa?”

“Vội thế.” Allen mỉm cười, “Không ngồi lại uống chút gì sao?”

Dư Văn Gia đáp: “Tôi đến đón người, không uống rượu.”

Allen nhìn Trì Kính một cái: “Thật sự không ở lại thêm chút à?”

“Không đâu.” Trì Kính lắc đầu, cầm lấy điện thoại trên bàn, “Phải về rồi.”

Allen bật cười: “Đừng nói là vì cậu ấy đến đón mà cậu mới nhất định phải về đấy nhé.”

Trì Kính liếc nhìn Allen một cái, nhất thời không đáp.

Allen tưởng Trì Kính ngầm thừa nhận, xoay nhẹ ly rượu trong tay, trêu chọc: “Cậu ấy bảo đi là cậu đi liền, quyền phát ngôn ở chỗ cậu ấy lớn thật đấy.”

Trì Kính còn chưa lên tiếng, Dư Văn Gia đã kéo anh đứng về phía mình, giọng điềm tĩnh mà dứt khoát: “Tôi là người nhà của anh ấy, có quyền lớn thì có vấn đề gì sao?”

Allen hơi nheo mắt lại: “…Người nhà?”

Dư Văn Gia quay sang nhìn Trì Kính: “Ngồi với anh ta nửa tiếng rồi mà vẫn chưa nói với anh ta là mình kết hôn rồi à?”

Allen ngẩn người, kinh ngạc nhìn Trì Kính: “Kết hôn rồi?”

Không khí có hơi rối loạn, Lục Tư Viễn ở bên cạnh chỉ cười rồi lại ngồi xuống.

Dư Văn Gia nắm lấy tay Trì Kính, ngón tay day nhẹ lên chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của anh, chau mày: “Đeo cái nhẫn này cũng như không.”

“Lỗi anh.” Trì Kính bật cười, “Vì đã không giơ tay lên khoe trước mặt anh ta một cái.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 57



Em chỉ khoe một chút thôi mà.

“Giờ anh giơ lên khoe đi.” Dư Văn Gia đùa.

Trì Kính dùng ngón tay cào nhẹ trong lòng bàn tay cậu, cười nói: “Giờ còn khoe gì nữa, anh nói thẳng luôn cũng được.”

Trì Kính quay sang nhìn Allen, giới thiệu: “Dư Văn Gia, chồng tôi.”

Ánh mắt Allen di chuyển qua lại giữa Trì Kính và Dư Văn Gia.

Lần tụ họp sinh nhật năm ngoái của Trì Kính, mối quan hệ giữa hai người này đã khiến y cảm thấy có gì đó đặc biệt. Khi ấy Trì Kính chỉ nói người kia là cậu em trai rất quan trọng với mình. Bây giờ cậu em trai đó bất ngờ xuất hiện ở đây, y vốn chỉ định trêu Trì Kính vài câu, ai ngờ lại moi ra tin tức Trì Kính đã kết hôn.

Allen gật đầu, cười khẽ, nét ngạc nhiên trong mắt đã dần tan đi: “Kết hôn bao giờ thế?”

“Gần nửa năm rồi.”

Allen uống một ngụm rượu, nhìn Trì Kính nói: “Carlos, cậu không thành thật chút nào.”

Trì Kính nhướn mày: “Sao lại nói vậy?”

Allen lắc đầu: “Còn hỏi tôi nữa…”

Trì Kính cũng đoán được Allen đang nghĩ gì, chắc hẳn y cho rằng anh với Dư Văn Gia đã có gì đó từ sinh nhật năm ngoái rồi.

“Không phải không thành thật với cậu, chỉ là mọi chuyện không như cậu nghĩ thôi.” Trì Kính cũng không định nán lại lâu, liền nói lời tạm biệt, “Thôi, không nói nữa, bọn tôi về trước đây, mọi người uống vui vẻ.”

Allen đặt ly xuống, đứng dậy: “Để tôi tiễn hai người.”

Chỗ đậu xe trước cửa quán khá chật, xe của Trì Kính và Lục Tư Viễn đều để dưới hầm. Quán có thang máy dẫn thẳng xuống tầng hầm, Allen tiễn họ ra đến đó.

Dư Văn Gia chìa tay ra đòi chìa khóa xe, Trì Kính nói: “Anh lái cho, anh đâu có uống.”

Dư Văn Gia đáp: “Để em lái.”

Trì Kính đành phải đưa chìa khóa xe cho cậh, tiện thể báo luôn số chỗ đậu.

“Vậy tôi cũng đi trước đây.” Lục Tư Viễn nói lời tạm biệt với họ, trước khi đi còn trao đổi số điện thoại với Allen, “Cảm ơn bữa rượu hôm nay nhé, hôm khác tôi mời lại, xem khi nào cậu rảnh.”

Allen nhướng mày, “Khách sáo quá. Ngày nào tôi cũng rảnh, anh cứ gọi là được.”

Lục Tư Viễn cúi mắt cười: “Được.”

Trì Kính ra cửa chờ Dư Văn Gia, Allen cũng không quay vào ngay, muốn tiễn anh ra đến cửa. Y rút một điếu thuốc trong hộp, ngậm vào miệng, châm lửa rồi hít một hơi.

“Bảo sao lúc trước cậu không cho tôi nhắm vào cậu ấy.” Allen nhả khói, quay sang nhìn Trì Kính, ánh mắt có chút ẩn ý, “Nếu khi đó tôi không nghe lời, cứ khăng khăng theo đuổi cậu ấy, chẳng phải là giành người yêu của cậu à?”

Đúng là Allen đã hiểu nhầm, cứ tưởng lúc đó Trì Kính đã có cảm tình với Dư Văn Gia nhưng không chịu thừa nhận. Thế nên mới trách Trì Kính “không thành thật”. Vì lúc đó y đã từng hỏi rõ quan hệ của hai người, mà Trì Kính khi ấy lại phủi sạch trơn.

Trì Kính cũng chẳng giải thích gì, chỉ cười: “Cậu giành không nổi đâu.”

Allen ngậm điếu thuốc, nhướng nhẹ lông mày.

“Cho dù lúc đó cậu thật sự muốn theo đuổi em ấy cũng vô ích thôi.” Trì Kính nhìn chiếc xe đang chạy tới từ phía xa, khẽ cười, “Vì lúc đó, trong lòng em ấy đã toàn là tôi rồi.”

Dư Văn Gia lái xe tới gần, Trì Kính bước lại mở cửa xe, quay đầu nói: “Tôi đi trước nhé.”

Allen đứng đó mỉm cười, khẽ gật đầu.

“Anh nói gì với anh ta thế?” Trì Kính vừa ngồi vào xe, Dư Văn Gia liền hỏi.

“Nói về em đấy.” Trì Kính đáp.

Dư Văn Gia liếc sang anh một cái.

“Dù sao trước đây anh ta cũng từng có ý với em mà.” Trì Kính cố ý nhắc lại chuyện cũ.

Dư Văn Gia im lặng vài giây, sau đó lên tiếng: “Nhất định phải nhắc lại chuyện đó à?”

Trì Kính cười cười: “Chẳng phải em bảo mình không nhớ sao, anh giúp em nhớ lại một chút.”

Dư Văn Gia không nói gì, mặt vẫn không biểu cảm nhìn về phía trước.

Đến ngã tư đèn đỏ, đèn đỏ khá lâu, xe vừa dừng lại, Dư Văn Gia lập tức nghiêng người sang cắn mạnh vào môi Trì Kính một cái.

Trì Kính bị cắn đau, khẽ “ưm” một tiếng.

“Không cần anh giúp em nhớ.” Dư Văn Gia nhìn thẳng vào mắt Trì Kính, ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ lên môi, “Em đã nói không nhớ là không nhớ.”

Trì Kính bật cười, không trêu cậu nữa, thành thật nói: “Thật ra bọn anh có nói về em thật. Cậu ta cứ gặng hỏi nên anh mới khoe khoang một chút.”

Đèn xanh bật lên, Dư Văn Gia khởi động lại xe, hỏi: “Khoe gì thế?”

“Anh nói với cậu ta rằng trong lòng em chỉ có anh, nên lúc trước cậu ta có định nhắm vào em cũng vô ích thôi.”

Dư Văn Gia không nói gì, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười mờ nhạt.

“Anh nói đúng không?” Trì Kính quay đầu nhìn cậu.

Dư Văn Gia gật đầu: “Đúng.”

Sau một khoảng lặng ngắn, Dư Văn Gia khẽ nói: “Trong lòng em đã có anh từ rất lâu rồi.”

Câu nói ấy khiến tim Trì Kính khẽ run lên, anh “ừ” một tiếng, dịu dàng đáp: “Anh biết.”

Vừa về đến nhà, Dư Văn Gia vừa đặt cặp xuống ghế sofa, còn chưa kịp xoay người đã bị Trì Kính ôm lấy cổ, chầm chậm hôn lên. Dư Văn Gia hơi bất ngờ, rồi lập tức siết chặt eo Trì Kính, lặng lẽ nhưng mãnh liệt đáp lại nụ hôn đó.

Hôn được một lúc, nhịp thở của Trì Kính bắt đầu trở nên gấp gáp, Dư Văn Gia liền buông anh ra, muốn để anh thở một chút.

Nhưng Trì Kính chỉ dừng lại chưa được mấy giây, đôi môi mềm lại áp sát vào, giọng khàn khàn: “Đi tắm đi.”

Dư Văn Gia hôn anh, nhẹ giọng: “Ừ.”

“Bế anh.” Trì Kính vòng tay ôm cổ Dư Văn Gia.

Dư Văn Gia ôm lấy eo anh, bế ngang lên, hai chân Trì Kính thuận thế quấn lấy bên hông cậu.

Dư Văn Gia bế Trì Kính đi vào phòng tắm, tay nâng lấy hai chân anh, cả quãng đường môi hai người vẫn không rời nhau.

Trì Kính kẹp chặt lấy eo cậu, Dư Văn Gia trực tiếp đặt anh ngồi lên bồn rửa mặt.

Cậu chống tay hai bên người Trì Kính, giam anh trong vòng tay mình, trán tựa trán, hạ giọng nói: “Hôm nay có uống rượu không đó.”

“Không uống thật mà.” Trì Kính bật cười, từng chút từng chút hôn lên môi cậu, dịu dàng nhẹ tênh, “Em ngửi thử xem anh có mùi rượu không?”

“Nhưng trông anh cứ như uống say rồi ấy.”

“Lần sau anh say thật thì em thử lại,” Trì Kính nâng mặt cậu lên, hôn từ môi xuống cằm, “xem có giống bây giờ không.”

Hơi thở của Dư Văn Gia trở nên nặng nề, cậu đột ngột ôm lấy gáy anh, cúi đầu hôn mạnh.

Trì Kính bị “trừng phạt” một chút, lưỡi anh bị ngậm chặt, bị cắn nhẹ, động tác của Dư Văn Gia có phần thô bạo. Anh khẽ cau mày vì đau, phát ra tiếng rên khe khẽ. Nhưng Trì Kính không phản kháng, anh chấp nhận cách Dư Văn Gia chiếm lấy mình, bởi vì… anh muốn thuộc về Dư Văn Gia một cách trọn vẹn.

“Đau à?” Dư Văn Gia khẽ vuốt môi dưới đã sưng đỏ vì bị cắn, biết mình hơi quá tay, “Xin lỗi.”

Trì Kính cười nhẹ: “Sao em cứ nói xin lỗi hoài vậy. Chẳng lẽ lần nào làm anh “đau” em cũng phải xin lỗi à?”

Bàn tay đặt ở eo anh của Dư Văn Gia siết chặt hơn, giọng cậu khàn khàn: “Đừng nói nữa.”

“Tại sao không được nói?” Trì Kính vẽ vòng trên bụng Dư Văn Gia bằng đầu ngón tay, “Mấy lời này lại khiến em không chịu nổi hả?”

Dư Văn Gia nhìn anh chăm chú, trong mắt như nổi sóng.

Khi được Dư Văn Gia bế lên lúc nãy, Trì Kính đã cảm nhận được, giờ anh chống tay lên thành bồn, co chân lại, đầu gối khẽ cọ vào chỗ mẫn cảm của cậu.

“Em muốn anh không?” Trì Kính ngẩng mắt hỏi.

Dư Văn Gia gần như phát điên.

Trì Kính ôm cổ cậu, thì thầm bên tai: “Mình làm nhé?”

Nhưng ngày mai Trì Kính còn phải đi làm, giờ cũng không còn sớm, mà cả hai lại chưa có kinh nghiệm, nếu thực sự làm thì không biết sẽ tốn bao lâu mới xong.

Cuối cùng, Dư Văn Gia vẫn không làm thật. Không chỉ vì thiếu kinh nghiệm, mà cả những thứ cần thiết trong nhà cũng không có, cậu sợ sẽ làm Trì Kính bị thương. Cậu ôm Trì Kính xuống khỏi bồn rửa mặt, bế anh vào buồng tắm, mở vòi sen để hơi nước nóng lấp đầy không gian nhỏ hẹp.

Dư Văn Gia ép Trì Kính vào cửa kính, cuối cùng để anh dùng tay giúp mình. Trì Kính hỏi cậu thật sự không làm à? Dư Văn Gia lắc đầu: “Không. Ngày mai anh còn phải đi làm, em sợ anh không xuống giường được.”

Chỉ dùng tay thôi thì vẫn chưa đủ. Trì Kính bị Dư Văn Gia lật người lại, ép vào tường, phía sau gáy bị cậu hôn đến mức ướt đẫm.

Trì Kính dùng đùi kẹp lấy n** m*n c*m của Dư Văn Gia, hơi thở nặng nề của cậu rơi vào tai anh, như đốt cháy cả người.

Thật ra cả hai đều không hề suy nghĩ gì về chuyện ai trên ai dưới, trong lúc thân mật, cơ thể họ tự nhiên tìm được câu trả lời.

Trì Kính biết Dư Văn Gia muốn mình, mà anh cũng sẵn lòng trao cho cậu.

Họ không làm gì quá mức, nhưng đến lúc kết thúc cũng đã gần mười hai giờ đêm.

Trì Kính không mặc quần, nằm trên giường, còn Dư Văn Gia ngồi bên cạnh nhẹ nhàng thoa thuốc lên đùi anh. Lúc nãy quấn quýt hơi lâu một chút, mặt trong đùi Trì Kính bị cọ xát đến mức rát đỏ cả lên.

Suy tính của Dư Văn Gia hoàn toàn chính xác, nếu thực sự làm đến cùng, thì e là ngày mai Trì Kính chẳng thể đi làm nổi.

“Đau không?” Dư Văn Gia hỏi.

“Có hơi hơi.”

Dư Văn Gia cúi xuống, bất ngờ thổi một hơi lên vùng da đang đỏ ấy.

Chân Trì Kính lập tức co lại theo phản xạ, nghiêng người sang một bên để che đi, bật cười hỏi: “Em làm gì vậy?”

“Thổi cho anh đỡ đau.”

“Em thổi làm lông tơ anh dựng hết cả lên này.”

Dư Văn Gia lại cố ý thổi thêm mấy lần. Trì Kính nổi hết da gà, đẩy mặt cậu ra, vừa cười vừa nói: “Tha cho anh đi. Đừng thổi nữa.”

Dư Văn Gia đặt tuýp thuốc lên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống bên cạnh Trì Kính. Trì Kính định ngồi dậy mặc quần thì bị cậu kéo lại, ôm vào lòng: “Đừng mặc nữa, cứ để vậy ngủ đi.”

Tay cậu nhẹ nhàng vu.ốt ve đùi anh: “Mới có thế đã làm anh bị thương rồi. Sao mà da mềm thế không biết.”

Trì Kính cười đáp: “Là do em mạnh tay quá, liên quan gì đến da anh.”

“Cũng tại anh dụ dỗ em.” Dư Văn Gia cúi mắt nhìn anh, “Toàn nói mấy câu khiến người ta không chịu nổi.”

Trì Kính bật cười: “Tại vì thích em nên mới muốn trêu em.”

Rồi anh lại nói tiếp: “Còn một câu nữa, lúc nãy anh chưa kịp nói.”

Dư Văn Gia hỏi: “Câu gì?”

Trì Kính kéo tay Dư Văn Gia đặt lên ngực mình, nghiêng người ghé sát tai cậu, thì thầm: “Trong lòng anh cũng có em, mãi mãi đều có.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 58



Chắc sau này phải bớt dỗ em lại thôi

Sau hai ngày nghỉ ngơi tử tế, Dư Văn Gia lại quay về với guồng quay công việc bận rộn. Đi công tác một chuyến về lại càng thêm bận. Cả khoa đều quay cuồng với công việc, lịch mổ dày đặc, mấy ngày liền đều phải tăng, hầu như ngày nào cũng đến chín, mười giờ tối mới về đến nhà. Có hai hôm về muộn quá, về đến thì Trì Kính đã ngủ mất rồi.

Dư Văn Gia không thiếu sức khỏe hay thể lực, nhưng trong tình trạng này, cậu cũng chẳng nghĩ đến chuyện thân mật với Trì Kính.

Trì Kính vốn không có thói quen thức khuya, nếu không phải mỗi ngày đều cố đợi cậu về thì chắc đã ngủ đúng giờ từ lâu. Mỗi lần về nhà thấy Trì Kính mặt mày ngơ ngác, cậu chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ mong anh được một giấc ngủ ngon.

Chiều nay có hai ca phẫu thuật, buổi trưa Dư Văn Gia nhắn tin cho Trì Kính, báo tối nay sẽ về trễ.

Không lâu sau khi nhận được tin nhắn của Dư Văn Gia, Trì Kính lại nhận được tin nhắn từ Đinh Minh, hẹn anh đi ăn tối.

Đinh Minh: Tối nay rảnh không? Ra ngoài ăn đi.

Trì Kính: Ăn gì?

Đinh Minh: Tuỳ cậu. Tối tính cũng được.

Bây giờ trên danh nghĩa Trì Kính là người đã có gia đình, có "người nhà", nên mỗi lần rủ anh đi ăn, Đinh Minh đều hỏi thêm một câu quen thuộc.

Đinh Minh: Tối không ăn cùng với người nhà à?

Trì Kính: Em ấy tăng ca.

Đinh Minh: Vậy thì được rồi.

Đinh Minh: Hôm nay tôi không lái xe, tan làm cậu qua trường đón tôi nhé.

Trì Kính: Ừ.

Hôm nay trường của Đinh Minh tổ chức đại hội thể thao, học sinh được về sớm. Lúc Trì Kính đến nơi, cổng trường đông nghịt học sinh. Anh phải vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ xe, đỗ xong liền gọi điện cho Đinh Minh.

“Đến rồi hả?” Đầu dây bên kia rất ồn ào, tiếng học sinh đi lại rộn ràng.

“Cậu biết chọn giờ tan làm quá ha.” Trì Kính nhìn ra ngoài cửa sổ, “Muộn nửa tiếng nữa là dẹp.”

Đinh Minh bật cười: “Hôm nay có đại hội thể thao, học sinh được về sớm. Tôi cũng tranh thủ chuồn sớm. Quên không báo cậu một tiếng, kẹt xe rồi đúng không?”

“Cậu mau ra đi.”

“Ra ngay đây.”

Trì Kính ngồi trong xe chờ năm phút liền thấy bóng dáng Đinh Minh đi tới. Hôm nay có đại hội thể thao, hắn cũng mặc đồ thể thao, trông trẻ trung hơn hẳn.

Đinh Minh còn trẻ, tính tình thoải mái, rất được học sinh yêu quý, chẳng có khoảng cách gì. Hắn vừa mở cửa xe, một học sinh lớp hắn đi ngang qua, vẫy tay gọi to: “Anh Minh!”

Đinh Minh quay đầu lại, cười vẫy tay, cậu học sinh kia vừa đi vừa quay đầu lại hô: “Anh Minh, tạm biệt nhé!”

Đinh Minh cười cười, chỉ tay đùa: “Đi đứng cẩn thận, đâm vào cây bây giờ.”

Lên xe rồi, Đinh Minh hỏi Trì Kính: “Nghĩ ra muốn ăn gì chưa?”

“Cơm nhà đi.” Trì Kính nói.

“Biết tiết kiệm cho tôi đấy.”

Trì Kính vừa nghe thế liền đọc ngay tên một quán cơm nhà sang chảnh, Đinh Minh bật cười mắng: “Đúng ra nên im mồm mới phải.”

Lúc hai người đang ăn trong nhà hàng, cả hai đồng thời nhận được một tin nhắn từ nhóm trò chuyện, là nhóm chat lớp cũ lập ra hồi kỷ niệm ngày thành lập trường. Một người bạn thời cấp ba sắp cưới vào thứ bảy tuần này, mời mọi người trong nhóm đến dự tiệc cưới.

Thật ra nhóm này cũng không nhiều người, vốn lập tạm thời chỉ để tổ chức buổi họp lớp trong dịp kỷ niệm trường, không phải tất cả bạn cấp ba đều có mặt. Lần trước họp lớp, những người bạn lâu năm không gặp nhờ bữa ăn đó mà hâm nóng lại tình cảm. Sau kỷ niệm thành lập trường, nhóm vẫn thường có người nhắn tin trò chuyện. Dù là nhóm lập tạm nhưng rất sống động và ấm cúng.

Lúc ăn Trì Kính thường không xem điện thoại, là Đinh Minh xem trước. Vừa húp canh, một tay khác vừa xem tin nhắn, “Lý Nghị Lâm sắp cưới rồi.”

Trì Kính ngẩng đầu lên.

“Trong nhóm ấy.” Đinh Minh nói: “Mời bọn mình thứ bảy đến dự tiệc cưới.”

Trì Kính cầm điện thoại lên xem, thấy Lý Nghị Lâm gửi thiệp mời trong nhóm, còn dặn thêm: Ai có gia đình thì dẫn người nhà theo, ai có người yêu thì đưa người yêu đi cùng nhé.

Lúc ăn gần xong, Trì Kính gọi phục vụ đến gọi thêm mấy món nữa, Đinh Minh ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay bị thần tham ăn nhập à? Chưa đủ no sao?”

“Là đồ ăn cho người nhà.” Trì Kính nói với nhân viên phục vụ, “Mấy món này làm phiền cô gói mang về giúp tôi nhé.”

“Vâng ạ.”

“Không phải cậu ấy đang tăng ca sao? Cậu mang đến bệnh viện à?”

Trì Kính uống một ngụm nước, khẽ gật đầu: “Ừ.”

Sau khi đóng gói xong, Trì Kính lái xe đưa Đinh Minh về nhà trước rồi mới đến bệnh viện. Lúc ấy Dư Văn Gia vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Trì Kính nhắn tin cho cậu nhưng chưa thấy trả lời.

Giờ này trong văn phòng khoa tim mạch không còn ai, người hết ca đã về, còn ai chưa xong việc thì vẫn còn đang ở phòng mổ. Cửa văn phòng đóng kín, Trì Kính gõ nhẹ nhưng không ai đáp, anh cũng không tiện tự ý vào nên gọi một cô y tá đi ngang qua.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi chút.”

Cô y tá dừng bước, giọng nói nhẹ nhàng: “Có chuyện gì vậy?”

Trì Kính lịch sự mỉm cười: “Tôi là người nhà của bác sĩ, đến đưa cơm. Hình như trong văn phòng không có ai, tôi có thể vào trong đợi được không?”

Trong tình huống này thật sự nên hỏi trước một tiếng, nếu không lỡ trong văn phòng mất mát tài liệu hay đồ đạc gì thì rất khó giải thích.

Cô y tá chớp mắt: “Anh là người nhà của bác sĩ nào?”

“Bác sĩ Dư Văn Gia, khoa tim mạch.”

Cô y tá hơi khựng lại, có chút ngạc nhiên: “Bác sĩ Dư?”

“Vâng.”

Từ “người nhà” thật ra có thể bao hàm nhiều mối quan hệ, tuy phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến bạn đời, nhưng vẫn hỏi thêm một câu: “Anh là anh trai của cậu ấy sao?”

“Không. Tôi là chồng của cậu ấy.”

Nghe Trì Kính trả lời xong, cô y tá mới chắc chắn là “người nhà” theo nghĩa kia rồi.

“Bác sĩ Dư kết hôn rồi ạ?”

Trì Kính cười khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Trời ơi...”

Dư Văn Gia còn nhỏ tuổi hơn cả cô y tá này, là bác sĩ trẻ nhất trong khoa có thể trực tiếp cầm dao mổ, thậm chí hiện tại vẫn chưa học xong tiến sĩ.

Cô y tá hoàn toàn không ngờ cậu đã kết hôn, lại còn với một người đàn ông có khí chất như vậy.

Cô giúp Trì Kính mở cửa, mỉm cười chỉ vào bàn làm việc của Dư Văn Gia.

“Cảm ơn nhé.” Thực ra Trì Kính cũng biết bàn của Dư Văn Gia là bàn nào, trước đây anh từng mang cơm đến vài lần rồi.

“Không có gì đâu, khi đi anh nhớ đóng cửa giúp nhé.” Cô y tá cười cười rồi rời đi.

Mãi đến mười giờ tối Dư Văn Gia mới xong ca mổ, khi trở về văn phòng đã thấy hộp cơm được đặt sẵn trên bàn làm việc. Là Trì Kính mang đến từ hai tiếng trước, còn nhắn wechat cho cậu: Đem cơm đến cho em rồi, để trên bàn làm việc nhé, nhớ hâm nóng rồi hãy ăn.

Ở bệnh viện, đa phần các quầy trong căn tin đều ngừng phục vụ từ 7 giờ rưỡi, muộn nhất cũng chỉ đến 9 giờ. Trước đây nếu tăng ca không quá muộn, Dư Văn Gia sẽ xuống căn tin ăn tạm. Nhưng bây giờ thì khác, giờ hai người họ ai về nhà sớm thì người đó nấu cơm. Mấy ngày gần đây đều là Trì Kính nấu, tay nghề nấu ăn của anh đang dần cải thiện. Mỗi ngày anh đều để cơm vào lò vi sóng, đợi Dư Văn Gia tan làm về là có thể ăn ngay.

Hôm nay Trì Kính ăn ngoài với Đinh Minh, tiện đường mang phần cơm mang về đến bệnh viện cho cậu.

Ở bệnh viện có lò vi sóng, Dư Văn Gia đem hộp cơm đi hâm nóng, ăn xong mới về nhà.

Gần mười một giờ Dư Văn Gia mới về đến, Trì Kính đã để lại đèn ngoài hành lang cho cậu. Trong nhà rất yên tĩnh, Trì Kính đã ngủ. Sợ làm anh thức giấc, Dư Văn Gia không vào phòng lấy đồ ngủ mà đi thẳng vào phòng tắm, tắm xong bước ra người chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t.

Dư Văn Gia nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng, không bật đèn, lần mò trong bóng tối đi về phía giường. Tối thế này cũng chẳng nhìn rõ bộ đồ ngủ ở đâu, cậu không định tìm nữa, khẽ vén chăn lên, vừa định nằm xuống thì người trên giường bất ngờ động đậy. Chăn khẽ sột soạt một tiếng, Trì Kính vẫn nhắm mắt, tay từ dưới chăn đưa ra, chạm vào eo của Dư Văn Gia.

“Về rồi à?” Giọng Trì Kính hơi khàn, tay sờ nhẹ lên người Dư Văn Gia, chạm đến những múi cơ săn chắc ở eo cậu.

Dư Văn Gia không mặc áo, người trơn láng, Trì Kính chạm vào toàn là cơ bắp rắn rỏi, còn cảm nhận được cả cạp q**n l*t.

Dư Văn Gia kéo tay anh ra, chui vào trong chăn rồi quay người lại ôm anh vào lòng.

Lúc này Trì Kính mới nhận ra cậu không mặc áo, tay anh lại mò đến bụng cậu sờ một cái, Dư Văn Gia liền giữ lấy tay anh: “Kiểm tra thân thể em đấy à?”

Trì Kính bật cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cơ bụng: “Sao hôm nay táo bạo thế.”

“Nếu thật sự táo bạo thì em đã không mặc q**n l*t luôn rồi.”

“Giờ cởi cũng kịp đấy.” Trì Kính vừa nói, tay đã lần xuống móc nhẹ vào cạp quần của cậu.

Dư Văn Gia khẽ véo cằm anh: “Không buồn ngủ hả?”

Trì Kính chỉ cười không đáp, rút tay về, không trêu cậu nữa.

Dư Văn Gia cúi xuống hôn anh một cái, Trì Kính vuốt nhẹ mặt cậu rồi hỏi: “Mệt lắm đúng không?”

Dư Văn Gia đã quen với cường độ công việc thế này rồi, nếu nói là rất mệt thì cũng không hẳn, ít nhất còn đỡ hơn trực đêm. Nhưng cậu vẫn vùi mặt vào hõm cổ Trì Kính, khẽ giọng nói: “Mệt.”

Trì Kính nhẹ nhàng xoa gáy cậu: “Văn Gia của chúng ta vất vả quá.”

“Thứ bảy này em có làm không?” Trì Kính hỏi tiếp.

“Có.”

“Có phải tăng ca nữa không?”

“Chưa biết, chắc là không. Hôm đó chỉ có một ca phẫu thuật. Sao vậy?”

“Nếu em không phải tăng ca thì tối đi dự tiệc cưới với anh nhé?” Trì Kính nói, “Bạn cấp ba của anh lấy vợ.”

“Đi với tư cách người nhà hả?”

Trì Kính bật cười: “Không lẽ em muốn đi với tư cách nào khác?”

“Cái đó phải xem anh thôi.”

Trì Kính đùa: “Vậy đến lúc đó anh giới thiệu em là em trai của anh nhé, dù sao em trai cũng tính là người nhà mà.”

Cái miệng lắm lời của Trì Kính đôi khi nên được “quản lý” một chút.

“Vậy anh nên dẫn theo Trì Minh.” Dư Văn Gia buông anh ra, xoay người quay lưng lại: “Em là em trai anh chắc?”

Trì Kính bật cười, rúc lại gần, ôm lấy eo cậu từ phía sau: “Không dẫn nó đâu. Dẫn em thôi. Em đi không?”

“Em là gì của anh?”

“Người nhà.”

“Người nhà kiểu gì?”

Trì Kính cười khẽ, giọng vô cùng tự nhiên: “Chồng.”

Dư Văn Gia nhắm mắt, khóe môi khẽ cong lên, nhưng vẫn không nói gì. Trì Kính lại ghé sát vào tai cậu, khẽ hỏi: “Chồng anh đâu rồi, hỏi em ấy sao im lặng thế?”

“Em ấy nói là đang giận dỗi với anh đấy.”

“Dỗi bao lâu nữa?”

“Chừng năm giây.”

Trì Kính cười: “Năm giây đủ không? Hay là cho thêm mấy giây nữa?”

Nói năm giây là năm giây. Vừa hết năm giây, Dư Văn Gia đã xoay người lại, ấn đầu anh xuống, hôn lên môi anh. Nụ hôn không quá mãnh liệt, vì hôn mạnh rồi lại thành ra khuya mới được ngủ.

Trì Kính li.ếm nhẹ môi, mỉm cười: “Sao tự nhiên lại giở trò mè nheo với anh?”

“Muốn được anh dỗ.”

“Em không dỗi thì anh cũng dỗ mà.” Trì Kính lấy mũi cọ nhẹ vào cằm cậu, “Chẳng phải anh dỗ em suốt đấy sao?”

“Cho nên em mới bị chiều hư thành thế này.” Dư Văn Gia nói, “Tham lam lắm.”

Trì Kính bật cười, buông tay đang ôm eo cậu ra: “Vậy là lỗi của anh rồi, chắc sau này phải bớt dỗ em lại thôi.”

Dư Văn Gia kéo tay anh lại, vòng qua eo mình: “Không cho phép.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 59



Xem ra câu nói đó lúc ấy không phải lời trong cơn say

Tiệc cưới bắt đầu vào khoảng sáu giờ tối thứ bảy, cũng vừa đúng lúc Dư Văn Gia tan làm. Có tan làm sớm cũng chẳng sớm hơn là bao, nên tối hôm trước cậu đã nói với Trì Kính là không cần đón, tan làm sẽ tự gọi xe đến khách sạn.

Nhưng Trì Kính không đi một mình. Năm rưỡi chiều anh đã có mặt ở bệnh viện, nhắn tin báo cho cậu biết rồi đậu xe chờ ở bãi đỗ trước cổng gần nửa tiếng.

Dư Văn Gia tan làm xong mới thấy tin nhắn, vừa ra cổng bệnh viện đã thấy xe của Trì Kính, mở cửa lên ngồi vào ghế phụ.

“Em bảo không cần đợi mà.” Dư Văn Gia ném ba lô ra ghế sau.

“Em là người nhà anh dẫn theo, sao có thể để em tự đến được?” Trì Kính quay sang nhìn cậu.

Dư Văn Gia lúc nào cũng là combo quen thuộc: áo thun, quần thể thao, đơn giản thoải mái, dáng người cao ráo nhưng vẫn giữ được vẻ trẻ trung như học sinh.

Trì Kính thường mặc đồ công sở chỉnh tề. Hai người đứng cạnh nhau nhìn khá lệch tông, không giống một đôi mà giống hai anh em hơn.

“Chờ nửa tiếng, làm gì giết thời gian vậy?” Dư Văn Gia sờ nhẹ vào vành tai anh.

Trì Kính lái xe ra khỏi bãi đỗ, cười đáp: “Quan sát loài người.”

“Em nghĩ chắc mình nên mua xe rồi.” Dư Văn Gia nói.

“Đi làm đi học bằng tàu điện tiện vậy còn gì, mua xe làm gì cho mệt.”

Mỗi ngày Dư Văn Gia chỉ xoay quanh ba nơi: trường, bệnh viện, nhà - tất cả đều nằm trên tuyến tàu điện ngầm, lại không xa lắm, thật ra đi tàu rất tiện. Mà bệnh viện vào giờ cao điểm thì kẹt xe đến phát ngán, lái xe riêng còn bất tiện hơn.

"Không có xe cứ phải để anh đưa đón, phiền lắm."

"Anh đâu thấy phiền." Trì Kính cười khẽ, "Tiền tiết kiệm của em ấy à, nếu muốn mua chiếc xe tươm tất một chút, e là mua xong sẽ trắng tay luôn."

"Thì vay mua."

"Nếu chỉ vì ngại anh đưa đón phiền phức mà muốn mua xe, vậy thì đừng mua nữa. Thật sự không cần thiết, biết chưa?"

Dư Văn Gia trầm ngâm một lúc, "Biết rồi, nghe anh."

Khoảng sáu giờ rưỡi, họ đến nơi tổ chức tiệc cưới. Buổi tiệc đã bắt đầu, khách mời đều đang ăn uống, trên sân khấu không có MC phát biểu gì cả, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên khắp sảnh, là ban nhạc đang chơi trực tiếp.

Bàn của nhóm bạn học chú rể nằm gần sân khấu chính, cũng là vị trí xa nhất từ lối vào đại sảnh. Trì Kính và Dư Văn Gia vừa đi vừa nhìn quanh, mãi mới thấy vài gương mặt quen thuộc.

Đinh Minh ngẩng đầu thấy Trì Kính, đang định giơ tay chào, ánh mắt chợt lướt qua Dư Văn Gia đang đi phía sau anh, khiến Đinh Minh sửng sốt.

Thời còn học cấp ba, Trì Kính là lớp trưởng, được lòng hầu hết bạn bè, nên bàn này ai cũng có thể nói chuyện với anh. Các bạn học cũ vừa chào hỏi Trì Kính, vừa liếc nhìn người đi cùng anh, đưa bạn đến dự đám cưới thì hơi kỳ, khả năng lớn là người yêu. Ai nấy đều có chút bất ngờ: người yêu của Trì Kính vậy mà lại là đàn ông.

Trì Kính mỉm cười trò chuyện với mọi người, tay khẽ đặt lên lưng Dư Văn Gia, ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Khi Dư Văn Gia đã yên vị, Trì Kính cũng ngồi cạnh bên.

Bàn vẫn còn trống vài chỗ, bên kia Trì Kính là Đinh Minh. Hắn quay đầu nhỏ giọng hỏi: "Sao thế? Cậu đưa 'em trai' chúng ta đến làm gì?"

"Em ấy không phải người nhà tôi à?" Trì Kính hỏi lại.

Đinh Minh ngơ ngác: "Cái gì vậy trời? Hồi trước còn bắt tôi giấu chuyện hai người kết hôn, giờ lại công khai?"

Trì Kính bật cười, nhẹ giọng nói: "Giờ thì em ấy thật sự là người nhà của tôi rồi."

Đinh Minh chớp mắt mấy cái, phản ứng chậm chạp: "Ý cậu là sao?"

"Tự nghĩ đi."

Trì Kính quay sang hỏi Dư Văn Gia: "Em uống gì?"

Dư Văn Gia muốn uống nước, nhưng trên bàn không có, chỉ có nước ngọt và rượu. Cậu lắc đầu: "Không uống."

Khoảng năm giây sau, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng "Má ơi!" của Đinh Minh.

Hắn túm lấy tay Trì Kính, kéo anh quay lại, mắt đảo qua đảo lại giữa hai người:
"Cậu với… cậu ấy…?"

"Ngộ ra rồi à?" Trì Kính hỏi.

"Thua luôn. Từ giả mà thành thật à?" Đinh Minh hạ giọng, ghé sát tai thì thầm.

Ngồi đối diện Trì Kính là lớp phó học tập hồi cấp ba. Ánh mắt lớp phó dừng lại trên mặt Dư Văn Gia, cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu đó - đúng rồi, lần trước gặp ở quán bar, lúc đi uống cùng Trì Kính. Trong lòng nghĩ: Gì thế này?

"Trì Kính, người này là… bạn cậu à?" Lớp phó hỏi một cách tế nhị.

Trì Kính mỉm cười: "Người nhà."

Lớp phó hơi khựng lại, có chút ngập ngừng: "Là kiểu người nhà mà tôi nghĩ đến đúng chứ?"

Việc Trì Kính dẫn Dư Văn Gia đến vốn dĩ là muốn công khai mối quan hệ hôn nhân mà trước giờ vẫn giấu kín. Anh mỉm cười đáp: "Không biết cậu nghĩ đến kiểu người nhà nào, nhưng người bên cạnh tôi đây là kiểu đã kết hôn."

Từ trước tới nay, trong mắt đám bạn học và người quen, Trì Kính vẫn luôn độc thân. Việc người yêu của anh là đàn ông đã đủ gây bất ngờ, huống hồ lại còn là chồng hợp pháp.

Đúng lúc ấy, một người nữa bước đến bàn, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa lớp phó và Trì Kính, là Trang Sở.

Sự xuất hiện của gã lập tức thu hút sự chú ý của cả bàn, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn.

Trang Sở chào hỏi mọi người, ánh mắt khẽ lướt qua phía Trì Kính, khi thấy Dư Văn Gia ngồi bên cạnh anh, ánh nhìn của gã dừng lại một chút.

Đã hơn nửa năm Trang Sở không xuất hiện, dường như suốt thời gian qua đều ở nước ngoài. Đinh Minh khoác tay lên vai gã, cười nói: "Lâu rồi không thấy mặt, tưởng cậu mất tích rồi chứ."

"Gần đây hơi bận."

"Nghe nói về tiếp quản gia nghiệp rồi hả?"

"Cũng tạm coi là vậy."

Đinh Minh cười: "Tạm coi là sao?"

Trang Sở cười nhạt: "Phải đạp được ông già ra khỏi công ty thì tôi mới được yên."

"Ông già là ai?"

"Bố tôi." Trang Sở nói, rồi uống một ngụm rượu.

Lớp phó học tập quay lại chủ đề khi nãy, hỏi Trì Kính: "Cậu kết hôn từ bao giờ thế? Sao đột ngột vậy? Trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc đến mà."

Thật ra thời gian trước anh ta còn từng ăn cơm với Trì Kính, hoàn toàn không nghe nhắc đến chuyện này.

Lời nói ấy khiến gương mặt Trang Sở thoáng sững sờ, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Trì Kính và Dư Văn Gia.

"Mới cưới à?" Lớp phó hỏi tiếp.

"Cũng được một thời gian rồi." Trì Kính đáp.

Lớp phó xuýt xoa một tiếng: "Cưới mà không mời bọn này gì hết."

Trì Kính cười khẽ: "Bọn tôi tổ chức đơn giản thôi, không mời ai cả."

"Tự đóng cửa cưới nhau à? Giấu kỹ thật đấy."

Dư Văn Gia ngồi im lặng bên cạnh, khi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Trang Sở đang nhìn mình. Nhìn kỹ lại gương mặt ấy, cậu mới nhận ra người này là ai.

Sau khi cô dâu chú rể đi chúc rượu một vòng, tiệc cưới cũng gần kết thúc. Dù sao cũng là đám cưới bạn học cũ, Trì Kính vẫn uống một ít rượu.

Lúc Lý Nghị Lâm đi tới bàn họ chúc rượu còn đặc biệt dặn đám bạn cũ sau tiệc đừng vội về, vì còn một buổi tiệc nhỏ sau đó, tổ chức ngoài bãi cỏ phía ngoài khách sạn.

Ban đầu, Lý Nghị Lâm và vợ định tổ chức tiệc cưới kiểu tiệc đứng ngoài trời, nhưng bố mẹ hai bên không đồng ý, yêu cầu phải làm một buổi tiệc truyền thống. Cuối cùng, hai người quyết định kết hợp cả hai kiểu.

Trì Kính biết Dư Văn Gia không thích mấy chỗ đông vui náo nhiệt như vậy, nên ngay khi tiệc xong liền định đưa cậu về.

“Anh không định đi tiệc sau à?" Dư Văn Gia hỏi.

"Em muốn đi không?"

"Em sao cũng được."

Trì Kính bật cười: "Anh biết là em không muốn đi. Vậy nên anh cũng chẳng định đi, chút nữa chào Lý Nghị Lâm một tiếng là được."

Dư Văn Gia hiểu việc bỏ về trước trong tình huống thế này cũng hơi kỳ, nhất là khi chú rể đã đích thân mời họ ở lại dự tiệc.

"Không cần để ý em đâu." Dư Văn Gia nói với Trì Kính, "Anh đi đi, em theo."

"Chắc chắn muốn đi không?"

"Ừm."

Trì Kính gật đầu: "Được, vậy đi theo anh."

Nói rồi, anh bước đến bên Dư Văn Gia, nắm lấy tay cậu: "Đi sát vào, kẻo lạc."

Đinh Minh đi vệ sinh, không biết từ lúc nào đã quay lại, chẳng khác nào bóng ma đột nhiên hiện ra phía sau hai người, mặt thò vào giữa hai vai họ, mỗi tay khoác lên vai một người, lẩm bẩm: "Còn định dính nhau đến cỡ nào nữa?"

Trì Kính bị hắn làm giật mình.

Anh nhún vai, cố gắng hất tay Đinh Minh ra: "Buông ra đi. Cản trở bọn tôi dính nhau rồi đấy."

Đinh Minh chậc chậc hai tiếng: "Giả thành thật đúng là khác hẳn ha."

"Không phải giả." Dư Văn Gia bất ngờ lên tiếng.

"Hử?" Đinh Minh quay sang nhìn cậu.

Dư Văn Gia liếc nhìn Trì Kính, như muốn cố tình nhấn mạnh: "Em là thật lòng, hành động cũng là thật."

Trì Kính cúi đầu cười khẽ: "Anh biết mà."

Sau khi tiệc cưới kết thúc, nhóm bạn học và bạn bè của cô dâu chú rể di chuyển ra bãi cỏ để dự tiệc ngoài trời. Toàn là người trẻ tuổi, không khí rộn ràng, ai cũng vui vẻ, thoải mái ca hát, nhảy nhót, chơi trò chơi.

Trì Kính ngồi trên ghế nhìn họ vui chơi, chợt quay đầu sang người bên cạnh.

"Lúc nãy anh nói đi về, em còn bảo không sao." Trì Kính mỉm cười, siết nhẹ tay cậu, "Giờ thấy chán chưa?"

"Cũng tạm thôi." Dư Văn Gia khẽ bóp tay anh, "Sao không ra chơi cùng mọi người?"

"Anh ngồi đây chơi với em."

Dư Văn Gia khẽ cười, "Ngồi im lặng thế này cũng tính là chơi à?"

"Về nhà rồi anh sẽ chơi cùng em thật đàng hoàng." Trì Kính đứng dậy, nói: "Anh đi lấy ít bánh ngọt."

"Để em lấy cho." Dư Văn Gia cũng đứng dậy theo.

"Không cần, anh đâu có cụt tay cụt chân."

"Em nói là em lấy." Dư Văn Gia nhẹ nhàng ấn vai anh, bắt anh ngồi xuống lại.

Lý Nghị Lâm và vợ tiếp tục cầm ly đi mời rượu lần nữa, đến chỗ Trì Kính, anh lập tức đứng dậy, nhận lấy ly từ tay cậu bạn.

"Chúc hai người trăm năm hạnh phúc." Trì Kính mỉm cười cụng ly với họ.

Họ đi rồi, Trì Kính đứng yên tại chỗ, nhấp từng ngụm rượu nhỏ, mắt nhìn ra xa, nơi có người đang đốt pháo hoa.

"Lâu rồi không gặp."

Là giọng của Trang Sở.

Trì Kính quay đầu lại, cười nhẹ: "Ừ, lâu thật."

"Uống một ly chứ?" Trang Sở giơ ly lên.

Cả hai cụng ly, Trì Kính nhấp một ngụm.

Trang Sở cúi mắt, ánh nhìn dừng lại trên ngón áp út của Trì Kính, nơi có chiếc nhẫn cưới lặng lẽ nằm đó. Trì Kính đã kết hôn.

"Thật sự kết hôn rồi à?" Trang Sở hỏi.

"Ừ, thật đấy."

Trang Sở khẽ xoay xoay ly rượu trong tay, bất chợt hỏi: "Lý do gì khiến cậu quyết định kết hôn?"

Gã nhìn Trì Kính, khẽ cười: "Chẳng lẽ là vì câu ‘Hãy kết hôn với em đi?’"

Trì Kính không trả lời.

Anh không ngờ sau ngần ấy thời gian, Trang Sở vẫn còn nhớ câu nói đó của Dư Văn Gia.

"Phải không?" Trang Sở gặng hỏi.

Chuyện này cũng chẳng cần giấu, Trì Kính khẽ gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

Trang Sở gật đầu, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Khoảnh khắc đó, gã bỗng thấy chính mình thật nực cười, từng bước đi được che giấu sau một chiếc mặt nạ, cuối cùng lại vô tình đẩy người khác đến với nhau.

Trang Sở im lặng vài giây, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay Trì Kính, kéo tay anh lên, ánh mắt rơi trên chiếc nhẫn nơi ngón tay ấy.

Trì Kính khẽ nhíu mày, vùng mạnh một cái, trầm giọng nói: “Buông ra.”

Trang Sở siết chặt cổ tay anh, Trì Kính không gỡ ra được. Ly rượu trong tay anh rung lên, rượu sóng sánh tràn ra ngoài.

“Rõ ràng lúc đó trong lòng cậu còn chưa có ai…” Trang Sở cười khẽ, đầy tự giễu, “Tôi đúng là đã làm một chuyện thật nực cười…”

Lời còn chưa dứt, tay của Trang Sở đã bị Dư Văn Gia mạnh tay kéo ra.

Trì Kính loạng choạng một bước về phía trước, ly rượu rơi xuống bãi cỏ, vỡ tan. Dư Văn Gia đỡ lấy anh, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng.

“Hãy kết hôn với em đi.’” Trang Sở lặp lại câu Dư Văn Gia từng nói, khoé môi khẽ nhếch, ánh mắt dừng lại trên người cậu, như cười như không: “Xem ra câu nói đó lúc ấy không phải lời trong cơn say.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back