Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 65



Dính người như em cũng có lúc giận đấy nhé.

Trì Kính đi đến tủ lấy đồ. Gọi Dư Văn Gia là nhóc dính người chẳng sai tí nào. Anh mới vừa chọn đồ xong, cậu đã dán sát sau lưng rồi, nửa thân trên không mặc áo, chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t. Dư Văn Gia cao hơn Trì Kính nửa cái đầu, thân hình cũng to lớn hơn nhiều, ôm Trì Kính vào lòng là bao trọn cả người.

Cậu áp ngực vào lưng Trì Kính, đưa tay vòng qua vai anh để lấy áo trong tủ, sau lần mẹ Trì Kính đến chơi, cậu đã dọn hết đồ của mình sang phòng ngủ chính.

Trì Kính nghiêng đầu nhìn cậu: “Chiều nay nhóc dính người định làm gì?”

Vừa chọn đồ, Dư Văn Gia vừa trả lời: “Chiều nay nhóc dính người định tiếp tục dính người.” Cậu liếc nhìn anh, “Lát nữa em đưa anh đi đánh bóng.”

Trì Kính nheo mắt một cái, bật cười: “Nhóc dính người muốn xem anh đánh bóng à?”

“Không cho xem hả?” Dư Văn Gia mặc áo thun vào, thuận tay lấy chiếc áo thể thao ngắn tay trong tay Trì Kính, giúp anh mặc vào luôn.

“Cho chứ. Cứ việc xem.”

Trì Kính và Cừu Diệc chơi bóng ở sân thể thao trong nhà, đang đánh được nửa chừng thì Dư Văn Gia nhận được cuộc gọi từ ông nội. Ông cụ lái chiếc xe điện bốn bánh đi câu cá ở vùng ngoại ô, trên đường về xe bị thủng lốp, hơi xì hết mà chưa kịp về đến nhà. Xe hỏng giữa đường, không còn cách nào khác, ông đành gọi điện cho cháu trai.

Chiếc xe đó là do Dư Văn Gia mua tặng ông, ông cụ dùng được hai ba năm rồi, ngày thường giữ gìn rất cẩn thận.

Dư Văn Gia nói một tiếng với Trì Kính rồi vội vã đi tìm ông nội.

Cũng may là cậu đi sớm, chứ nếu nấn ná thêm chút nữa đã tận mắt thấy Trì Kính ngã trong lúc chơi bóng.

Thể thao mà, chuyện va chạm là khó tránh. Trì Kính học tennis từ thời đại học, người dạy là Cừu Diệc. Tennis vốn là môn thể thao khá tốn kém, lúc đó anh không có điều kiện chơi môn gì cao cấp như thế, chẳng qua vì Cừu Diệc thích rủ anh đi cùng, còn tận tình chỉ dạy cho anh.

Mấy năm ở nước ngoài bận rộn, lại không có bạn chơi cố định, Trì Kính đã bỏ tennis nhiều năm, mãi đến khi về nước mới chơi lại.

Anh và Cừu Diệc chơi với nhau chủ yếu để thư giãn, không đánh quá căng, kẻo dễ chấn thương. Nhưng có vẻ hôm nay Trì Kính hơi phấn khích, thấy bóng bay xa cũng lao theo, kết quả là không cẩn thận trượt ngã, trầy đầu gối. May mà tay kịp chống xuống đất, không bị ngã quá nặng.

Lần trước chơi tennis Trì Kính cũng từng bị bóng đập trúng, nên lần này Cừu Diệc đặc biệt mang theo túi y tế.

Trì Kính ngồi ở băng ghế cạnh sân, tự khử trùng vết thương qua loa. Cừu Diệc cúi xuống xịt thuốc lên đầu gối anh, vừa làm vừa cười, “Lần sau không dám rủ cậu đánh nữa đâu, lần nào cũng bị thương.”

Trì Kính: “Gì mà lần nào cũng vậy, mới có hai lần thôi mà.”

“Hôm nay sao đấy? Có người nhà xem nên hăng quá hả? Cứ như húc thẳng vào bóng luôn ấy.”

Trì Kính gật đầu: “Ừ.”

Cừu Diệc bật cười, ngồi xuống bên cạnh anh: “Người ta đi rồi mà cậu còn hăng vậy cơ à.”

Trì Kính cười mà không đáp.

Nói ra thì cả hai lần bị thương đều có liên quan đến người kia. Lần trước là vì người kia đi công tác xa, anh cứ thấy nhớ nhung thấp thỏm nên tâm trạng không ổn định. Lần này cũng vì người kia đến xem, đánh đến mức quên cả bản thân.

“Cũng may là đi rồi.” Trì Kính cầm chai nước trên ghế lên uống một ngụm, “Không thì thấy tôi ngã chắc lại giận ra mặt nữa.”

Nếu vừa nãy không cố gắng cứu cú bóng đó, Trì Kính chắc chắn đã không ngã. Đây đâu phải thi đấu gì, chỉ là chơi cho vui mà lại liều mạng như vậy, nếu để Dư Văn Gia biết được thế nào cũng bị mắng.

Cừu Diệc cười ha hả: “Hình tượng ‘anh Trì bị chồng quản nghiêm’ vẫn vững như bàn thạch nhỉ.”

Chờ thuốc khô, Trì Kính kéo ống quần xuống, đứng dậy thử động đậy chân.

Cũng may không chạm tới xương, cử động vẫn bình thường.

Anh còn định đánh tiếp, Cừu Diệc vội nói: “Thôi đi bố ơi, cái chân này mà nhún nhảy thêm vài cú nữa là sưng vù lên cho xem, còn chơi gì nữa.”

Trì Kính khẽ nhúc nhích đầu gối: “Không nặng đến vậy đâu.”

Cừu Diệc lắc đầu, đùa: “Cậu thấy nặng hay nhẹ không quan trọng, tôi không chơi nữa. Lỡ về nhà người kia biết cậu bị thương còn ráng chơi tiếp, trưng mặt giận hờn ra thì tôi biết nói gì? Tôi lại bị đổ lỗi thì sao.”

Trì Kính bị y chọc cười thật to.

Sau đó hai người không đánh tiếp nữa, cùng ra khu nghỉ ngơi, gọi hai ly nước rồi ngồi xuống trò chuyện.

Sau khi Dư Văn Gia xử lý xong chuyện bên ông nội thì lập tức quay trở lại sân tennis. Trên đường đi, cậu gọi cho Trì Kính. Anh bắt máy rất nhanh, chắc là không còn đang chơi nữa.

“Em tới rồi.” Dư Văn Gia nói, “Anh đánh xong chưa, hay đang nghỉ?”

“Xong rồi.”

“Khoảng mười lăm phút nữa em tới.”

“Ừ, được.”

Trì Kính là kiểu người chỉ kể chuyện vui, không nói chuyện buồn. Đầu gối bị thương, phản xạ đầu tiên của anh là không muốn để Dư Văn Gia biết. Cũng may hôm nay mặc quần dài nên che được vết ngã. Lúc lên xe, anh chẳng đả động gì đến chuyện vừa rồi.

“Về nhanh ghê.” Trì Kính đặt vợt lên ghế sau, “Ông nội sao rồi, người với xe đều đưa về hết rồi chứ?”

“Ừ.” Dư Văn Gia nghiêng đầu nhìn anh một cái. Trì Kính sau trận tennis ướt đẫm mồ hôi, tóc hơi ẩm được anh vô thức vuốt ra sau. Không còn mái tóc che khuất, đường nét khuôn mặt lộ rõ. Trong trạng thái thế này, anh trông vừa vô tình lại vừa gợi cảm.

Trì Kính đang cúi đầu thắt dây an toàn, ngẩng lên đã thấy Dư Văn Gia nghiêng người qua định hôn mình. Anh hơi ngả người ra sau, cười đẩy cằm cậu: “Cả người toàn mồ hôi cũng đòi hôn à, để anh về tắm thơm tho rồi hẵng hôn.”

Dư Văn Gia gạt tay anh ra, giữ lấy cằm anh, hôn nhẹ lên môi một cái. Hôn xong, cậu đưa tay vuốt tóc anh ra sau, rồi lại đặt một nụ hôn lên trán.

Trì Kính khẽ nhắm mắt, mỉm cười: “Nhóc dính người lại thăng cấp rồi phải không.”

“Phải rồi.” Dư Văn Gia buông tay, ngồi thẳng dậy rồi khởi động xe.

Về đến nhà, Trì Kính vào tắm trước. Trong lúc tắm, vết thương không tránh khỏi chạm nước, vừa đụng vào là đau nhói. Đầu gối đau khiến chân đứng cũng không vững. Dư Văn Gia đang thay ga giường trong phòng ngủ thì thấy anh đi từ ngoài vào, bước đi có hơi khập khiễng.

Người khác chắc chắn sẽ không nhận ra có gì lạ ở chân Trì Kính.

Nhưng người đang ở đây là Dư Văn Gia.

“Chân anh sao thế?” Dư Văn Gia nhìn chằm chằm vào chân Trì Kính.

Trì Kính biết là không giấu được, đành thành thật đáp: “Lúc nãy đánh bóng bị ngã một cú.”

Dư Văn Gia nhíu mày: “Ngã ở đâu?”

“Không sao đâu, chỉ xước nhẹ ngoài da thôi.”

“Em hỏi ngã chỗ nào.” Dư Văn Gia bước lại, kéo ống quần của anh lên. Đúng là chân bị thương, đầu gối trầy xước, bề mặt da bầm tím một mảng.

“Sao lúc nãy không nói?” Dư Văn Gia ngẩng lên nhìn anh, lông mày cau lại, giọng không còn dịu dàng như trước.

“Chỉ là vết xước nhỏ thôi.” Trì Kính cười nhẹ, “Không đáng để báo cáo riêng với em đâu.”

“Không đáng để nói à?” Dư Văn Gia buông ống quần anh xuống, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút lạnh nhạt, “Bây giờ chúng ta là mối quan hệ gì, anh nói thử xem, không đáng sao?”

“Anh không có ý đó.”

Dư Văn Gia buông tay xuống, mắt vẫn nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt không lộ ra chút biểu cảm nào.

Trì Kính mỉm cười, đưa ngón út chạm nhẹ vào tay cậu: “Này, em lại giận anh hả. Em biết là anh không có ý đó mà, chỉ là quen rồi, theo phản xạ không muốn nói với em thôi.”

“Em giận khi nào?” Dư Văn Gia hỏi ngược lại.

Trì Kính chọc nhẹ vào má cậu: “Em không giận thì ai giận? Nhìn cái mặt lạnh như băng kìa, dội một xô nước lên là đóng băng ngay.”

“Anh quen cái gì?” Dư Văn Gia nhìn anh, hỏi tiếp, “Mỗi lần có chuyện gì xảy ra, phản xạ đầu tiên là nghĩ xem làm sao giấu em à?”

Từ trước tới nay Trì Kính vốn quen giấu đi chuyện không hay, giống như lần anh từng gặp nguy hiểm lúc làm nhiệm vụ di tản ở nước ngoài, đến giờ vẫn chưa kể với Dư Văn Gia, và cũng chưa từng có ý định kể.

“Anh nói rồi mà, chỉ là vết thương nhỏ.” Trì Kính dịu giọng, nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của cậu.

“Chuyện nhỏ còn không nói, huống chi là chuyện lớn.” Không phải Dư Văn Gia muốn làm lớn chuyện, mà vì cậu hiểu quá rõ tính cách của Trì Kính, nên muốn mượn chuyện nhỏ lần này để thay đổi cái “thói quen” ấy của anh, “Bỏ cái thói quen đó đi, sau này đừng có theo phản xạ như thế nữa.”

“Không phải lần đầu anh như vậy đâu.” Dư Văn Gia nhìn anh, nói tiếp, “Lần trước bị bóng đập vào trán, em hỏi, anh cũng giấu, còn bịa chuyện. Cái thói quen này có tốt không?”

Trì Kính không ngờ Dư Văn Gia còn nhớ chuyện đó, mà còn nhớ rất rõ, đến cả lời nói dối nhỏ cũng không quên.

“Em hỏi anh thói quen đó có tốt không?” Dư Văn Gia lại hỏi.

Trì Kính ngoan ngoãn trả lời: “Không tốt.”

“Có chịu sửa không?”

Trì Kính gật đầu: “Sửa.”

“Đừng có lúc nào cũng nghĩ liệu em có lo không. Anh không nói gì em càng lo hơn.” Dư Văn Gia nhẹ nhàng nói, “Trước kia anh không nói, em cũng không hỏi, là vì em nghĩ mình chưa có tư cách để hỏi, chứ không phải em không để tâm.”

Cậu dừng một chút rồi nói tiếp: “Mỗi lần anh ra nước ngoài công tác, em đều rất lo. Lúc nào cũng lo.”

Ánh mắt Trì Kính khẽ run, anh bước tới ôm lấy Dư Văn Gia.

“Anh hiểu ý em không, anh Kính?” Dư Văn Gia khẽ hỏi bên tai anh.

Trì Kính nhẹ giọng đáp: “Hiểu rồi.”

“Trước kia thế nào em không tính, nhưng sau này, có chuyện gì thì phải nói với em đầu tiên.” Dư Văn Gia vu.ốt ve sau gáy anh, “Không được tự mình gánh hết.”

Trì Kính hôn nhẹ lên vành tai cậu: “Biết rồi, Văn Gia.”

“Chân ngã có đau không?” Dư Văn Gia buông anh ra, cúi đầu nhìn đầu gối anh.

“Đau chứ.” Trì Kính vòng tay ôm cổ cậu, “Bầm tím hết rồi nè, không đau sao được.”

Ánh mắt Dư Văn Gia vẫn bình tĩnh: “Không phải lúc nãy nói là vết thương nhỏ à?”

Trì Kính không nhịn được bật cười: “Thì ai nói vết thương nhỏ là không đau đâu. Đau muốn chết luôn nè, Văn Gia mau thổi cho anh đi.”

Ánh mắt Dư Văn Gia cũng dịu lại, “Có va trúng xương không?”

“Không.”

Dư Văn Gia hất cằm về phía giường: “Lên giường ngồi đi, em đi lấy thuốc.”

“Anh đã nói là chân đau rồi mà.” Trì Kính vẫn vòng tay không buông, “Sao mà không nhanh nhạy gì hết vậy?”

Dư Văn Gia bật cười, Trì Kính ghé lại hôn nhẹ lên khóe môi cậu: “Cuối cùng cũng chịu nguôi giận rồi.”

Dư Văn Gia bế anh lên: “Ai giận anh? Mặt em lúc không cười vốn là như thế rồi.”

Cậu bế Trì Kính ngồi lên giường, sau đó đi ra phòng khách lấy hộp thuốc.

Trì Kính ngồi bên mép giường, Dư Văn Gia dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào xương bánh chè: “Chắc chắn là không va trúng xương chứ? Em ấn thế này có đau không?”

“Không đau.”

Dư Văn Gia giúp anh bôi thuốc, cau mày: “Sao mỗi lần chơi tennis là lại bị thương vậy.”

“Tennis mà, chuyện nhỏ thôi, đánh bóng tốc độ nhanh mà.”

Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn anh: “Không thể chơi môn nào nhẹ nhàng hơn được sao? Có phải thi đấu đâu.”

Trì Kính cười nhẹ: “Còn tính lúc ngã không bị em nhìn thấy, để em khỏi giận. Ai ngờ vẫn không thoát được.”

Dư Văn Gia thản nhiên: “Còn biết sợ em giận nữa cơ.”

“Sợ chứ. Dính người như em lúc giận cũng có khí thế lắm đó.” Trì Kính cười, “Cừu Diệc nói anh bị chồng quản nghiêm, thật chẳng oan chút nào.”

Dư Văn Gia cúi đầu bật cười, không nói gì.

Bôi thuốc xong, Trì Kính khẽ nhấc đầu gối lên, nói: “Văn Gia thổi thổi cho anh đi.”

Dư Văn Gia cúi xuống, nhẹ nhàng thổi vào chỗ bị thương của Trì Kính.
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 66



Ghen tuông thế này đã đúng vị chưa?

Gần đây, lịch công tác của Trì Kính khá dày đặc. Vừa mới về nước được vài hôm, anh lại phải ra nước ngoài để tham dự một cuộc họp tham vấn lãnh sự. Chuyến công tác lần này kéo dài bốn, năm ngày, ngoài họp hành còn có việc riêng cần xử lý. Trong suốt thời gian anh đi vắng, Dư Văn Gia gần như không liên lạc vào ban ngày, chỉ gửi tin nhắn vào buổi tối.

Đến ngày thứ năm, Trì Kính vẫn chưa về, Dư Văn Gia lần đầu tiên nhắn tin hỏi: Khi nào anh về?

Trì Kính: Chưa xác định được, nhưng chắc chắn tuần sau sẽ về.

Dư Văn Gia chỉ nhắn lại một chữ: Ừ.

Cậu là kiểu người chỉ quấn lấy Trì Kính khi anh có mặt bên cạnh. Một khi anh đi công tác, cậu liền trở nên trưởng thành hơn, thậm chí còn có cảm giác xa cách.

Khoảng nửa tiếng sau, lúc sắp đi ngủ, Trì Kính mới thấy điện thoại sáng lên, màn hình hiện tin nhắn của Dư Văn Gia: Nhớ anh.

Trì Kính lập tức gửi một đoạn ghi âm: Anh cũng nhớ em, Văn Gia.

Chỉ vì một câu "nhớ anh" ấy mà Trì Kính liền chốt vé máy bay về nước ngay sau khi xong việc, không hề nấn ná lấy một chút để nghỉ ngơi. Hôm đó anh lập tức bay về. Anh không báo trước với Dư Văn Gia, vì biết nếu báo sớm, cậu nhất định sẽ chạy ra sân bay đón. Nhưng chuyến bay về hạ cánh khá muộn, anh không nỡ để cậu phải đi xa vất vả.

Khi về đến nhà, trong nhà không có ai. Anh liền gọi điện cho Dư Văn Gia.

"Alo, anh Kính?"

"Em đâu rồi?" Trì Kính vừa đi vào bếp rót nước vừa hỏi, "Còn đang tăng ca ở bệnh viện à?"

Lúc này Dư Văn Gia không ở bệnh viện mà đang trong phòng thí nghiệm. Những ngày Trì Kính vắng nhà, chỉ cần buổi tối không phải tăng ca, cậu đều sẽ đến phòng lab. Nếu ở lại muộn, cậu sẽ ngủ luôn ở ký túc xá.

Dư Văn Gia tạm dừng thí nghiệm, cầm điện thoại đứng dậy: "Anh về rồi sao?"

"Ừm." Trì Kính mỉm cười, uống một ngụm nước, "Về đến nhà rồi. Em vẫn đang ở bệnh viện à?"

"Không, em đang ở phòng thí nghiệm." Dư Văn Gia vừa trả lời vừa bắt đầu thu dọn bàn, "Em về ngay đây."

Trì Kính đặt ly nước xuống, đi ra cửa lấy chìa khóa xe, "Anh qua đón em.'

"Không cần đâu."

"Giờ này tàu điện ngầm cũng dừng chạy rồi." Trì Kính vừa nói vừa đóng cửa, "Đợi anh nhé."

"Ừm, được."

Giờ này ngoài Dư Văn Gia, trong phòng thí nghiệm chỉ còn Tô Văn. Sau khi thu dọn xong, Dư Văn Gia xuống tầng, ngồi chờ ở sảnh tầng một. Không lâu sau, Tô Văn cũng đi xuống, thấy Dư Văn Gia liền dừng lại một chút, "Sư huynh ngồi đây làm gì vậy?"

"Đợi người." Dư Văn Gia cúi đầu nhìn tin nhắn, Trì Kính nhắn là đã tới. Cậu liền đứng dậy.

Trì Kính đang ngồi trong xe, thấy Dư Văn Gia và Tô Văn một trước một sau đi ra từ tòa nhà phòng thí nghiệm.

Tô Văn liếc về phía xe Trì Kính. Cửa kính xe hạ xuống, Tô Văn có thể thấy người đang ngồi bên trong trông rất quen, hình như đã gặp vài lần trước đây.

Từ sau lần tỏ tình bị từ chối, Tô Văn cũng không dây dưa thêm nữa. Cậu ta dứt khoát coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, cũng không cố tình tránh né Dư Văn Gia, cảm thấy không cần thiết. Hai người cùng nhóm, thường xuyên chạm mặt, chỉ cần cư xử bình thường là được.

Hôm ấy khi Dư Văn Gia nói rằng mình đã kết hôn, phản ứng đầu tiên của Tô Văn là không tin. Nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy có lẽ là thật. Tô Văn biết tính cách của Dư Văn Gia, cậu không phải kiểu người lấy chuyện kết hôn ra để từ chối người khác.

Thật ra Tô Văn vẫn rất tò mò, người đang ngồi trong xe kia liệu có phải là người đã kết hôn cùng Dư Văn Gia hay không.

Tô Văn mỉm cười hỏi: "Anh đang đợi là người trong xe đó à?"

Văn Gia quay đầu nhìn Tô Văn một cái.

Tô Văn hơi gật đầu về phía Trì Kính, "Sư huynh, trước kia anh nói mình đã kết hôn rồi, là với người đó phải không?"

Dư Văn Gia đáp: "Phải."

Tô Văn khẽ gật đầu, "Xem ra giác quan của em không sai."

Dư Văn Gia nhìn cậu ta.

Tô Văn mỉm cười nhàn nhạt, "Lần đầu nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, em đã thấy có gì đó khác lạ rồi."

Dư Văn Gia không đáp, chỉ nói: "Tôi đi trước đây."

"Ừm, hẹn gặp lại sư huynh."

Lúc Dư Văn Gia ngồi vào ghế phụ, Trì Kính nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô tình chạm phải Tô Văn đang đứng cách đó không xa. Tô Văn mỉm cười lịch sự với anh, anh cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

"Nhìn cậu ta làm gì," Dư Văn Gia lên tiếng, "nhìn em này."

Trì Kính quay đầu lại, cười nói: "Đang nhìn đây mà."

"Phải nói mới nhìn à," Dư Văn Gia cài dây an toàn, "không tự giác gì cả."

Mới gặp lại thôi mà cái tính bám người lại trỗi dậy rồi.

Trì Kính bật cười: "Hay là móc mắt anh ra dán lên người em luôn cho rồi, khỏi nhìn người khác nữa."

Lúc Tô Văn đi ngang qua xe, Trì Kính liếc sang một cái, nhướng mày hỏi Dư Văn Gia: "Đó là đàn em trong phòng thí nghiệm của em à?"

"Ừ."

"Tên là Tô Văn?"

Dư Văn Gia nghiêng đầu nhìn anh một cái, nói: "Ừ."

Trì Kính khẽ gật đầu, không hỏi gì nữa, chuẩn bị nổ máy xe.

Dư Văn Gia: "Không có gì muốn hỏi nữa sao?"

"Hửm?" Trì Kính hơi khựng lại, quay đầu nhìn cậu, "Hỏi gì cơ?"

"Tô Văn."

Trì Kính vẫn chưa hiểu lắm, "Ý em là gì? Anh hỏi cậu ta cái gì?"

"Anh biết cậu ta tên Tô Văn rồi, không định hỏi thêm gì sao? Chỉ xác nhận tên là xong à?"

Trì Kính không hiểu cậu đang vòng vo điều gì, cười khẽ: "Em đừng có lòng vòng nữa, nói thẳng ra đi."

"Hôm đó cậu ta nhắn tin wechat cho em, anh thấy rồi đúng không?"

Trì Kính nhướng mày: "Ừ, thấy rồi."

Dư Văn Gia thản nhiên nói: "Vậy sao phản ứng của anh cũng bình thường quá vậy, trông chẳng ghen chút nào."

Cuối cùng Trì Kính cũng hiểu được logic của cậu, thì ra là đang giận vì anh không ghen.

Anh bật cười: "Ai nói anh không ghen? Hôm đó anh còn hỏi sao em không đeo nhẫn, em tưởng anh hỏi vu vơ cho vui à?"

"Vậy hôm nay thì sao," Dư Văn Gia làm bộ nghiêm túc, "hôm nay sao không ghen?"

Trì Kính cười đến mức không nói nổi thành lời.

Hôm nay ai kia thành nhóc ba tuổi rồi, không nên dỗ quá nhiều.

"Được rồi, để anh ghen ngay đây." Trì Kính nói là làm, lập tức đổi sắc mặt, "Tôi hỏi em này, sao nửa đêm rồi còn cùng cậu ta ở phòng thí nghiệm? Còn cùng nhau rời đi?"

Dư Văn Gia nhìn anh, trong mắt hiện lên một nụ cười kín đáo.

Trì Kính hỏi lại: "Ghen tuông thế này đã đúng vị chưa?"

"Diễn hơi lố." Dư Văn Gia nhận xét.

Trì Kính bật cười, thú thật, "Hôm nay đúng là có diễn, nhưng hôm đó thì không, hôm đó anh thật sự hơi ghen đấy."

Dư Văn Gia bắt bẻ cách dùng từ của anh, "Hơi?"

Trì Kính vừa cười vừa véo má cậu, "Trước giờ anh đâu phát hiện ra em trẻ con vậy đâu."

Dư Văn Gia giữ lấy tay Trì Kính, nghiêng đầu dụi mặt vào lòng bàn tay anh: "Không trẻ con thì sao bắt anh dỗ được?"
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 67



Nếu đã phải báo cáo thì đừng dùng nữa

Vừa về đến nhà, đèn còn chưa bật, cửa vừa đóng lại, Trì Kính đã bị Dư Văn Gia đè lên cánh cửa hôn xuống. Hành lý vẫn còn đặt dưới chân, khi Dư Văn Gia quay người lại, đầu gối vô tình va vào vali một tiếng cốp khá to, Trì Kính vội vàng đẩy cậu ra, đưa tay bật công tắc đèn hành lang.

"Đụng trúng chỗ nào rồi?" Trì Kính cúi đầu liếc nhìn một cái.

"Không sao." Chưa dứt lời, Dư Văn Gia đã giữ lấy cằm anh hôn tiếp.

Trì Kính vòng tay ôm cổ cậu, Dư Văn Gia càng áp sát hơn nữa. Hai người kề sát eo hông, nhẹ nhàng cọ sát. Bàn tay đặt ở eo Trì Kính từ từ trượt xuống, chạm đến bên chân anh. Dư Văn Gia hơi cúi người, đỡ lấy đùi Trì Kính, bế anh lên, quay người bước vào phòng khách.

Trong nhà chỉ có đèn hành lang được bật, càng đi vào bên trong, ánh sáng càng tối dần.

Dư Văn Gia không về phòng ngủ mà bế Trì Kính đến thẳng ghế sofa, cúi người đè anh xuống. Phòng khách trống trải, cửa ban công mở rộng, rèm cũng chưa kéo, không gian khá thoáng khiến Trì Kính cảm thấy có chút không quen. Anh bị Dư Văn Gia giữ chặt dưới thân, những tiếp xúc sâu khiến hơi thở anh trở nên hỗn loạn.

"Văn Gia..." Trì Kính gọi tên câu trong hơi thở gấp, "Kéo rèm lại đi."

"Không ai thấy đâu." Dư Văn Gia vẫn không dừng tay, "giờ cũng khuya rồi."

Hôm nay cậu có chút vội vã. Bình thường sẽ tránh để lại dấu vết trên cổ Trì Kính, nhưng lần này lại không kiềm chế được, môi dừng lại nơi mạch đập bên cổ anh, khẽ m.út lấy. Trì Kính nghiêng đầu, hơi rụt cổ lại, khẽ gọi một tiếng: "Văn Gia."

Lúc này Dư Văn Gia mới chợt tỉnh, kịp thời dừng lại.

Công việc của Trì Kính khác với người bình thường, anh không thể để lại dấu vết ở những chỗ lộ ra ngoài.

Dư Văn Gia li.ếm nhẹ vùng cổ anh, khẽ nói: "Xin lỗi."

Trì Kính nâng mặt cậu lên, mỉm cười: "Lại xin lỗi nữa rồi."

"Về sau em sẽ chú ý." Vừa nói, Dư Văn Gia lại chuyển động.

Trì Kính nhắm mắt, toàn thân run lên, sau đó không còn thốt được lời nào nữa, chỉ có những tiếng rên khẽ vang lên trong miệng.

Dư Văn Gia cúi sát người, ghé vào tai anh thì thầm: "Em nhớ anh."

Sau khi mọi thứ kết thúc, Trì Kính nằm rạp trên người Dư Văn Gia, hai người nằm chồng lên nhau, cảm nhận nhịp tim của đối phương.

Nghỉ ngơi một lúc, Dư Văn Gia lại ôm lấy eo anh bế lên. Trì Kính theo thói quen vòng hai chân qua eo cậu, cả người treo trên người Dư Văn Gia. Thời tiết bắt đầu nóng, vận động xong cả hai đều toát mồ hôi, trên người có chút dính dấp. Dư Văn Gia bế Trì Kính vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lấy nguyên một hộp khăn ướt từ tủ đồ trên bồn rửa mặt để dọn dẹp phòng khách.

May mà ghế sofa là da nên cũng dễ lau chùi. Hồi nãy cả hai có hơi phóng túng, đến cả bàn trà cũng bị làm lộn xộn. Dư Văn Gia nhặt quần áo rơi trên sàn, ném vào máy giặt ngoài ban công, rồi dùng khăn ướt lau sạch ghế sofa và bàn trà, tiện thể lau luôn sàn nhà. Một lần dọn dẹp mất nửa hộp khăn ướt.

Cậu lại vào phòng tắm lấy thêm một chiếc khăn bông lớn sạch sẽ, xả qua nước rồi quay lại lau thêm một lượt, còn tiện tay lau luôn sàn thêm lần nữa.

Khi Trì Kính tắm xong đi ra, trong phòng khách đã không còn vương lại mùi ban nãy. Dư Văn Gia chỉ mặc mỗi chiếc q**n l*t, đứng ở sofa xịt khử mùi.

Trì Kính mệt đến mức tắm cũng chẳng buồn nhúc nhích, không ngờ chỉ trong thời gian đó, Dư Văn Gia đã dọn dẹp sạch sẽ cả phòng khách.

Trì Kính nhìn cậu, khẽ cười: "Sao em khoẻ thế nhỉ."

Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn lại, nói: "Tuổi này mà không khoẻ mới là có vấn đề."

Trì Kính vừa cười vừa đi về phía phòng ngủ: "Em như vậy đâu chỉ là khoẻ, đúng là ngoài sức tưởng tượng. Mau đi tắm đi, tắm xong vào ngủ với anh."

Dư Văn Gia tắm xong, đẩy vali của Trì Kính vào phòng ngủ, mở khóa kéo và trải nó ra, hỏi anh quần áo nào là đồ bẩn để cậu mang ra giặt chung luôn.

"Toàn đồ sạch thôi." Trì Kính nói, "Anh giặt hết ở khách sạn rồi."

Dư Văn Gia lấy chiếc áo sơ mi của anh ra, định treo vào tủ quần áo. Trì Kính nói: "Để đấy là được rồi, không cần treo đâu."

Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Vài hôm nữa Trì Kính lại phải ra nước ngoài, anh vẫn chưa biết phải nói chuyện này với Dư Văn Gia thế nào, rõ ràng anh chỉ vừa mới về.

Lông mày Trì Kính hơi nhíu lại. Dư Văn Gia đặt áo lại chỗ cũ, đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn anh hỏi: "Sao cau mày thế?"

Trì Kính nắm lấy tay cậu, nhất thời không nói gì.

"Phải ra ngoài công tác mấy hôm nữa đúng không?" Dư Văn Gia hỏi.

Trì Kính gật đầu.

"Khi nào?"

"Thứ tư tuần sau."

Dư Văn Gia nằm xuống giường, cầm lấy ngón tay anh xoa nhẹ, hỏi: "Có mệt không?"

"Không mệt." Trì Kính quay đầu nhìn cậu một cái.

Tuy bây giờ Dư Văn Gia có thể thoải mái bày tỏ sự dính người, cuối tuần mà Trì Kính không ở bên cạnh thì cậu sẽ dỗi nhẹ một chút, thẳng thắn nói mình không vui. Nhưng nếu Trì Kính bận công việc, phải đi công tác không thể ở nhà cùng cậu, cậu lại hoàn toàn không như vậy, thậm chí chẳng hề để lộ chút cảm xúc không nỡ nào trước mặt Trì Kính.

“Mai có nghỉ không?” Trì Kính hỏi cậu.

“Không có.”

Trì Kính ngạc nhiên: “Mai em còn phải đi làm à?”

“Phải.”

Trì Kính liếc nhìn đồng hồ treo tường, gần hai giờ sáng rồi.

“Sao em không nói sớm, còn lôi kéo anh làm trò thế này.” Trì Kính tắt đèn đầu giường, “Mai làm sao mà dậy nổi.”

“Nói sớm thì em sẽ không lôi kéo anh sao?” Giọng Dư Văn Gia vang lên trong bóng tối, “Em muốn kéo thì ai cản nổi.”

“Cũng đúng, ai mà cản nổi em.” Trì Kính bật cười, vỗ nhẹ vào ngực cậu, “Ngủ đi thôi, ông trời con.”

Dư Văn Gia nắm lấy tay anh, khẽ hỏi: “Mấy hôm nay có nhớ em không?”

Trì Kính ghé sát tai cậu, hôn nhẹ lên vành tai: “Nhớ. Không nhớ thì sao anh lại về ngay trong đêm được.”

Dư Văn Gia xoay người ôm chặt lấy anh vào lòng.

Cuối tuần này Dư Văn Gia phải tăng ca cả hai ngày. Chủ nhật, ông nội vốn định rủ cậu đi câu cá, lại đúng hôm cậu phải đi làm. May mà Trì Kính được nghỉ, nên đã thay cậu đi cùng ông nội.

Chiều hôm đó thu hoạch được không ít, Trì Kính còn câu được một con cá trắm cỏ to. Lúc tháo lưỡi câu, con cá giẫy mạnh, lao thẳng vào người anh, từ ngực trượt dài xuống làm ướt hết cả áo, loang lổ vết nước.

Câu cá xong, Trì Kính lái xe đưa ông cụ về nhà cũ. Người ướt nhẹp vì con cá lớn kia, cả người nồng nặc mùi tanh. Ông nội bảo anh vào phòng của Dư Văn Gia tắm rửa, thay đồ cho sạch sẽ.

Trong nhà anh lúc đó có mẹ và bà ngoại, toàn là phụ nữ, mà nhà lại chật, về nhà mình tắm quả thật hơi bất tiện.

Phòng của Dư Văn Gia nằm ở gian phía Đông, là một căn phòng lớn độc lập, ngay bên cạnh có nhà tắm riêng.

Ông nội bảo Trì Kính cứ lấy quần áo của Dư Văn Gia mặc tạm, tự vào tủ đồ tìm lấy.

Đúng lúc đó, Dư Văn Gia gọi điện tới, hỏi anh đã câu cá xong chưa.

“Xong rồi.” Trì Kính đáp, “Em tan làm rồi hả?”

“Ừ, tan rồi.”

Ông nội quay sang nhìn Trì Kính, nói: “Bảo nó qua đây ăn tối luôn đi.”

Trì Kính gật đầu, nói với Dư Văn Gia: “Em đến nhà ông ăn cơm tối luôn nhé. Có cần anh đón không?”

“Không cần, em đang ở trên tàu điện rồi.”

“Vậy được.” Trì Kính vừa đi về phía phòng của Dư Văn Gia, vừa nói, “Báo cáo với em một tiếng, anh chuẩn bị vào phòng em, mượn luôn nhà tắm và quần áo của em nhé.”

“Chuyện đó cũng cần báo cáo sao?”

Trì Kính bật cười: “Cũng nên báo một tiếng chứ.”

“Nếu đã phải báo cáo thì đừng dùng nữa.”

Trì Kính cười: “Không cho anh dùng à?”

“Không cho.” Dư Văn Gia nói, “Vào phòng em mà còn phải báo cáo, chẳng lẽ chúng ta không thân nhau à?”

“Thân, thân nhất luôn.” Trì Kính cúi đầu cười, “Cho anh vào đi, lần sau anh không báo nữa. Anh tới cửa phòng em rồi đây này.”

“Cho vào không đấy?” Trì Kính hỏi.

Dư Văn Gia khẽ ừ một tiếng: “Cho.”

“Cảm ơn sếp Dư nhé.” Trì Kính mở cửa bước vào.

“Anh bị sao vậy? Câu cá mà làm bẩn cả người à?” Dư Văn Gia hỏi.

“Ừ, cá nhảy lên người anh, ướt hết, mùi tanh nồng nặc.”

Phòng của Dư Văn Gia bình thường không có ai ở, nhưng mỗi tuần người phụ việc đều tới dọn dẹp, nên phòng rất sạch sẽ.

Mọi thứ trong phòng vẫn giống hệt như trong ký ức, khiến Trì Kính bất giác nhớ lại lần đầu tiên đến đây tìm Dư Văn Gia. Hôm đó là một ngày cuối tuần mùa đông, hai người đã hẹn đi trượt băng, nhưng khi anh đến nhà tìm thì ông nội bảo Dư Văn Gia đang sốt, vừa truyền dịch xong, còn đang ngủ trong phòng.

Trì Kính gõ cửa bước vào, thấy Dư Văn Gia nằm trên giường, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, hé mắt nhìn ra phía cửa.

Trì Kính đến bên giường, cúi xuống hỏi: “Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”

Dư Văn Gia yếu ớt, giọng cũng khàn khàn: “Em nằm thêm nửa tiếng là được, anh chờ em nhé.”

Trì Kính bật cười: “Đến nước này rồi mà còn nghĩ đến chuyện trượt băng.”

Hồi nhỏ, Dư Văn Gia rất yếu, cứ vài hôm lại ốm. Lúc ấy cậu đang học lớp 8, rất hay bám lấy Trì Kính.

“Em vẫn đi được.” Dư Văn Gia nói.

“Không được đâu.” Trì Kính kéo chăn lên đắp cho cậu, “Ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Không muốn ngủ.”

“Phải ngủ.” Trì Kính đặt tay lên trán cậu, “Đừng cãi, cãi nữa sau này anh không dẫn em đi trượt băng nữa đâu.”

Dư Văn Gia cau mày, không nói gì.

Chưa được bao lâu, Trì Minh đẩy cửa vào, vội vã hỏi: “Không đi nữa hả?”

Nhìn thấy Dư Văn Gia đang nằm trên giường, y bước lại gần: “Sao thế? Ốm à?”

“Sốt rồi.” Trì Kính nói.

“Truyền dịch chưa?”

“Truyền rồi.”

“Vậy ở nhà nghỉ ngơi đi.” Trì Minh gọi anh trai, “Đi thôi anh, để cậu ấy ngủ.”

Chưa kịp trả lời, Dư Văn Gia đã thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay Trì Kính, im lặng nhìn anh. Trì Kính cúi xuống hỏi nhỏ: “Sao vậy?”

Cậu mím môi, cúi mắt khẽ nói: “Đừng đi.”

Trì Kính ngồi xuống bên giường: “Được, không đi nữa.”

Dư Văn Gia kéo tay anh vào trong chăn, nắm chặt.

“Ê.” Trì Minh đứng bên cạnh cười, “Cậu ốm mà còn giới hạn tự do cá nhân của anh tôi nữa hả. Không đi trượt băng nữa sao, anh?”

“Em đi một mình đi.” Trì Kính quay đầu nhìn Trì Minh, “Thiếu gì người đi cùng.”

Trì Minh tặc lưỡi: “Rốt cuộc ai mới là em trai anh vậy, em bắt đầu thấy ghen tị rồi đấy.”

“Ghen thì cứ ghen.” Trì Kính cười, “Chẳng ai cản em đâu.”

Cùng là em trai, nhưng Dư Văn Gia biết làm nũng hơn Trì Minh, không còn cách nào khác, Trì Kính luôn rất dễ mềm lòng vì mấy chuyện đó. Hơn nữa, Dư Văn Gia còn nhỏ hơn Trì Minh ba tuổi, thật sự vẫn là một cậu em trai nhỏ, tính cách lại có chút nhạy cảm, dễ khiến người khác yêu mến. Trì Kính tất nhiên là sẽ cưng chiều cậu nhiều hơn một chút.

Trì Minh vẫn đứng yên tại chỗ không chịu đi, Dư Văn Gia sợ y lôi Trì Kính đi mất, lạnh lùng đuổi người: “Cậu còn chưa đi à?”

Trì Minh khoanh tay trước ngực: “Tôi không đi thì cậu làm gì được tôi?”

Dư Văn Gia cau mày, quay sang nhìn Trì Kính: “Anh, cậu ta ở đây làm em không nghỉ ngơi được.”

Trì Kính nhìn Trì Minh: “Có việc thì làm đi, đừng có lởn vởn ở đây. Mai sáng anh mua bánh trứng cho.”

Mắt Trì Minh sáng rỡ: “Anh nói rồi đấy nhé, cho em thêm hai miếng thịt mới chịu.”

Trì Kính gật đầu, rồi phẩy tay ra hiệu đuổi người đi.

Trì Minh đi rồi, Dư Văn Gia quay đầu lại, áp mặt vào cánh tay Trì Kính, nhắm mắt lẩm bẩm: “Phiền chết đi được.”

Trì Kính cười, búng nhẹ một cái vào trán cậu: “Cũng biết tính toán ghê nhỉ.”

Dư Văn Gia mở mắt ra, Trì Kính hỏi: “Anh ở đây thì không ảnh hưởng đến em nghỉ ngơi à?”

Dư Văn Gia lấy mặt khẽ cọ vào cổ tay anh, mỗi lần ốm lại càng nhõng nhẽo hơn: “Không ảnh hưởng.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 68



Đừng giả vờ nữa. Cứ nhõng nhẽo với anh đi

Trì Kính mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo phông và quần thể thao. Ánh mắt anh vô tình lướt qua góc trên cùng của tủ, phát hiện một con gấu bông, đó là một chú gấu trắng mặc bộ đồ phi hành gia.

Trì Kính cũng có một con giống hệt, nhưng là màu nâu. Hai con là một cặp. Đó là món quà đầu tiên Dư Văn Gia tặng anh vào ngày Tết năm anh học lớp 10. Khi đó, Dư Văn Gia đang học lớp 8, mới chuyển đến sống với ông nội được khoảng một năm.

Trì Kính lấy con gấu xuống, nhìn nó một lúc, ngón tay khẽ gõ lên đầu chú gấu.

Rồi anh đặt nó trở lại chỗ cũ, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Đi câu cá đổ khá nhiều mồ hôi, Trì Kính tranh thủ gội đầu luôn. Thời tiết bắt đầu oi bức, ở trong phòng tắm lâu khiến người ngột ngạt, nên tắm xong anh không sấy tóc, cứ thế đội khăn lên đầu, tóc vẫn còn ướt, quay lại phòng.

Dư Văn Gia vừa về đến nhà cách đây ba phút, lúc này đang ở trong phòng. Tầm nhìn của Trì Kính bị khăn chắn bớt, nên khi vừa mở cửa, khóe mắt chỉ thấy thấp thoáng bóng người ngồi ở mép giường, khiến anh hơi dừng lại, ngẩn ra một chút.

Dư Văn Gia đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe tiếng liền ngẩng lên.

“Làm anh hết hồn…” Trì Kính kéo khăn trên đầu ra sau, tiện tay đóng cửa phòng lại.

“Vậy mà đã hết hồn rồi à? Nếu em đi thẳng vào phòng tắm chắc anh phải giật mình gấp đôi mất.”

“Em không dọa được anh đâu,” Trì Kính cười, “anh khoá cửa phòng tắm rồi, em vào không nổi.”

“Đừng xem thường sức và mánh khóe của người trẻ tuổi.” Dư Văn Gia đặt điện thoại lên giường, nhìn anh, “Lại đây.”

Trì Kính bước đến, đứng trước mặt cậu, cong mắt cười: “Đến rồi đây.”

“Muốn ôm anh một cái.” Dư Văn Gia nói.

Cạnh giường là một mảng tường kính sát sàn, rèm chưa kéo, từ trong phòng có thể nhìn ra vườn bên ngoài. Trì Kính đi kéo rèm lại, còn định quay ra khóa cửa, nhưng vừa xoay người đã bị Dư Văn Gia kéo tay ôm chặt vào lòng.

Trì Kính ngồi phịch lên người cậu, Dư Văn Gia vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, đầu khẽ dụi vào gáy anh. Trì Kính vừa tắm xong, trên người còn vương mùi sữa tắm dịu nhẹ, tóc vẫn còn nhỏ nước, cổ mát lạnh.

Trì Kính bật cười: “Cho anh khóa cửa cái được không?”

“Không ai vào đâu.” Dư Văn Gia ôm chặt không buông.

“Nhỡ đâu có thì sao?”

“Em có làm gì đâu.” Dư Văn Gia nghiêng đầu nhìn anh, “Anh nghĩ em định làm gì?”

Trì Kính khẽ cười: “Em nghĩ mình không làm gì à?”

“Em làm gì chứ,” Dư Văn Gia hôn nhẹ lên cổ anh, “ôm một cái thôi mà.”

Trì Kính cười, không nói gì nữa, cứ để cậu ôm mình như thế. Anh hơi ngửa đầu ra sau: “Giúp anh lau tóc đi.”

Dư Văn Gia khẽ “ừ”, lấy khăn nhẹ nhàng lau tóc cho anh.

Tối nay cả nhà ăn cơm cùng nhau. Trước khi về, Trì Kính nói với Dư Văn Gia: “Anh về nhà lấy chút đồ.”

Dư Văn Gia đi cùng anh về nhà cũ. Thấy anh vào phòng, mở tủ quần áo, lôi từ tầng dưới cùng ra một chiếc hộp. Trì Kính mở hộp lấy ra chú gấu phi hành gia mà nhiều năm trước Dư Văn Gia tặng mình.

Dư Văn Gia nhìn chú gấu trong tay anh, thoáng vẻ sửng sốt.

Trì Kính giữ gìn rất cẩn thận, còn để riêng trong một chiếc hộp nhựa trong suốt. Những năm qua dù đi đâu, chú gấu vẫn luôn ở lại căn phòng này, cất cùng với những ký ức thời niên thiếu của anh.

“Đi lấy chú gấu trong phòng em đi.” Trì Kính giơ gấu lên trước mặt cậu lắc lắc, “Đem cả hai về nhà mình.”

Dư Văn Gia nhìn chú gấu trong tay Trì Kính rất lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ gật đầu: “Ừm.”

Hai người đi trong con ngõ nhỏ, mỗi người cầm một chú gấu. Trì Kính cúi đầu nhìn chú gấu trong tay, không khỏi nhớ lại chuyện cũ.

“Còn nhớ có lần em giận, sau đó ném nó vào thùng rác không?” Trì Kính mở lời hỏi.

Dư Văn Gia im lặng một lúc, nói: “Không nhớ.”

Trì Kính bật cười, quay sang nhìn cậu: “Thật sự không nhớ hả, hay giả vờ quên?”

“Không muốn nhắc tới.”

“Sao lại không muốn?”

“Không có gì đáng nói cả.”

“Nhưng anh lại muốn nói.” Trì Kính dừng bước, “Văn Gia.”

Dư Văn Gia cũng dừng lại, nhìn anh.

“Lúc đó có phải em tưởng anh đang quen cô gái khác không?” Trì Kính hỏi.

Dư Văn Gia đáp: “Phải.”

“Anh không có đâu.” Trì Kính nói, “Triệu Vũ Phi chỉ là bạn của anh thôi.”

“Em biết mà.”

Từ buổi tiệc kỷ niệm trường lần trước, Dư Văn Gia đã hiểu. Cái cách Trì Kính và Triệu Vũ Phi cư xử với nhau rõ ràng không giống như từng là người yêu. Tất nhiên, dù có hay không thì với Dư Văn Gia lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Trì Kính trước kia từng yêu ai, từng quen ai, tất cả đều không còn là vấn đề. Cậu đã có Trì Kính rồi, và cả tương lai của anh nữa. Quá khứ ra sao, không đáng để cậu bận tâm.

“Em biết từ lúc nào?” Trì Kính hỏi, “Tự nghĩ ra à?”

“Ừm.” Dư Văn Gia nắm tay anh, tiếp tục bước về phía trước.

Nghĩ tới chuyện ngày trước Dư Văn Gia từng vì hiểu lầm mà giận tới mức âm thầm chịu đựng, Trì Kính lại thấy xót xa. Anh bóp nhẹ mấy ngón tay cậu, nói: “Sao lúc đó em không hỏi thẳng anh?”

“Em sợ nghe câu trả lời mà mình không muốn nghe. Em cũng không muốn tận tai nghe anh nói anh đang ở bên người khác.”

“Vậy nên em mới không muốn nhắc tới chuyện này.” Dư Văn Gia quay đầu nhìn Trì Kính, “Vì nhắc đến, lại khiến em nhớ tới những năm tháng đã bỏ lỡ.”

“Trước kia, em luôn quá cẩn trọng.”

Trì Kính mỉm cười, siết chặt tay cậu: “Nhưng chính em cũng nói là ‘trước kia’ mà.”

Dư Văn Gia khẽ “ừ” một tiếng: “Vậy nên những chuyện đó không còn quan trọng nữa, không cần phải nhắc lại.”

Hai người nắm tay nhau, chậm rãi bước qua con ngõ nhỏ. Họ vừa nhìn về phía trước, vừa cùng nhau tiến về hướng đó.

Trì Kính mới về nước được mấy hôm, đến thứ tư lại ra nước ngoài, đến một quốc đảo miễn visa để dự lễ khánh thành lãnh sự quán. Chuyến công tác này khiến anh bỏ lỡ sinh nhật của Dư Văn Gia.

Sinh nhật Dư Văn Gia rơi vào thứ sáu, hôm đó Trì Kính vẫn còn ở nước ngoài. Đúng nửa đêm, anh gửi cho cậu một tin nhắn thoại chúc mừng, buổi tối lại gọi video cho cậu từ khách sạn.

Dù Trì Kính không ở nhà, sinh nhật của Dư Văn Gia cũng không hề cô đơn. Có bao nhiêu người lớn trong nhà, tất nhiên sẽ không để cậu thiệt thòi.

Khi Trì Kính gọi tới, Dư Văn Gia đang dọn hành lý, ngày mai cậu sẽ đi công tác ngắn ngày cùng giáo sư Tề, tham dự một hội nghị học thuật ở địa phương.

Cậu dựng điện thoại lên giường, bật video, rồi tiếp tục ngồi xổm dưới đất thu xếp hành lý.

“Chúc mừng sinh nhật, Văn Gia.” Trì Kính vừa về đến khách sạn là gọi ngay cho cậu. Trong video, anh vừa đi vừa nói, khung hình từ cửa phòng chuyển sang giường.

Bên đó gần như không lệch múi giờ với trong nước, Dư Văn Gia nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ tối.

“Giờ mới xong việc à?” Dư Văn Gia hỏi.

“Vừa dự xong một buổi tiệc rượu.” Trì Kính cởi cà vạt treo lên mắc áo, thấy Dư Văn Gia trong video đang xếp quần áo vào vali, liền hỏi, “Sao lại thu dọn hành lý? Sắp đi công tác hả?”

“Ngày mai em phải đi tỉnh ngoài dự hội nghị.” Dư Văn Gia nói.

“Đi mấy ngày?”

“Hội nghị kéo dài hai ngày, chắc ngày thứ ba là về.”

“Anh đi tắm đi,” Dư Văn Gia sợ anh mệt, “tắm xong nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Không muốn nói chuyện với anh thêm lát à?”

“Sợ anh mệt.” Dư Văn Gia ngẩng lên nhìn người trong video, “Đợi anh về chúng ta có cả đống thời gian để nói, không vội.”

Mỗi lần Trì Kính đi công tác là lại thế, cậu sợ làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của anh.

“Sao em không hỏi khi nào anh về?” Trì Kính hỏi.

“Không hỏi.” Dư Văn Gia cúi đầu gấp quần áo, “Khi nào anh về cứ nói trước với em một tiếng, em ra đón.”

Trì Kính nằm xuống giường, giơ điện thoại lên trước mặt, im lặng một lúc rồi bất chợt hỏi: “Văn Gia, anh cứ đi khắp nơi thế này, có làm em cảm thấy không yên tâm không?”

Động tác của Dư Văn Gia khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn vào màn hình.

Câu hỏi này lại quay về nỗi lo ban đầu của Trì Kính.

Giờ chỉ là thỉnh thoảng công tác thôi, nhưng sau này hết nhiệm kỳ, có thể anh sẽ phải thường trú ở một đất nước khác. Tương lai chưa thể nói trước điều gì.

“Muốn nghe nói thật hay lời dễ nghe?” Dư Văn Gia hỏi.

Trì Kính cười: “Em nói xem?”

“Thật lòng thì, đương nhiên là có.” Dư Văn Gia nhìn anh, “Vậy còn anh, có bao giờ cảm thấy em quá bám dính, khiến anh thấy mệt không?”

Trì Kính lắc đầu: “Không.”

“Thật sự không có sao? Em thấy anh đã có vẻ mệt rồi đấy.” Dư Văn Gia đóng vali lại, cầm điện thoại trên giường rồi bước đến bên cửa sổ, “Đừng áp lực vì em, cũng đừng lo em có yên tâm hay không. Anh cứ đi theo con đường của anh, đừng để ý đến em. Anh đi đâu thì em vẫn ở đây. Em không thể đi theo anh, nhưng anh cũng không thể bỏ rơi em. Những lời này em đã nói với anh từ lâu, anh quên rồi à?”

Trì Kính gật đầu: “Nhớ mà.”

“Nhớ là được.”

“Anh sẽ không bỏ rơi em.” Trì Kính nói, “Mãi mãi cũng không.”

Dư Văn Gia khẽ “ừ”: “Em biết.”

Trì Kính từ trên giường ngồi dậy: “Còn một chuyện nữa anh muốn nói.”

“Ừ, anh nói đi.”

“Sao cứ mỗi lần anh đi công tác là em lại lạnh lùng vậy?”

“Hửm?”

“Khác hẳn ngày thường, nói chuyện cũng dè chừng. Là sợ anh nghĩ em nhõng nhẽo quá hả?”

“Đúng vậy, sợ anh thấy phiền.” Dư Văn Gia làm ra vẻ nghiêm túc, “Nếu anh thấy không cần thiết thì em sẽ không giả vờ nữa.”

Trì Kính bật cười: “Đừng giả vờ nữa. Cứ nhõng nhẽo với anh đi.”

“Được thôi.”

Cuộc gọi video lần đó, hai người nói chuyện gần nửa tiếng. Trước khi tắt máy, Trì Kính nói với Dư Văn Gia: “Chúc mừng sinh nhật em, Văn Gia. Dù sau này anh có đi đâu, em cũng đừng thấy bất an. Anh là của em. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 69: Hoàn



Chúng ta thuộc về nhau.

Hai ngày sau, Trì Kính trở về nước. Lúc đó Dư Văn Gia vẫn đang đi công tác, chưa quay lại.

Anh hạ cánh lúc hơn ba giờ chiều, sau khi về nhà sắp xếp đồ đạc ổn thỏa thì ghé qua nhà cũ. Chuyến công tác lần này là đến một hòn đảo nhỏ miễn visa, nơi đó phát triển kinh tế chủ yếu nhờ du lịch. Sau khi tham dự lễ khánh thành lãnh sự quán, theo sắp xếp của chính quyền địa phương, Trì Kính còn ở lại đảo chơi thêm hai ngày, tiện thể mua chút đặc sản về. Anh đem quà gửi cho mẹ và bà ngoại, cũng không quên mang qua nhà ông nội.

Sau khi xong hết, Trì Kính gọi điện cho mẹ Dư. Lần trước khi đến tặng quả nhót nhưng không có ai ở nhà, lần này anh chủ động gọi báo trước. Hôm đó là ngày nghỉ, mẹ Dư ở nhà, Trì Kính nói chuyện xong thì lái xe đến.

Lúc mở cửa, Trì Kính đã ngửi thấy mùi thơm ngọt của sữa và bánh.

"Mẹ ơi." Trì Kính gọi, mỉm cười bước vào nhà, tay xách theo đồ, "Thơm quá."

"Thơm thật chứ?" Mẹ Dư đón lấy đồ trên tay anh, cười tươi rói, "Con đến đúng lúc đấy, bánh Basque vừa nướng xong, mau theo mẹ vào nếm thử đi."

Lúc nướng bánh xong, mẹ Dư cũng không rảnh tay, còn tranh thủ tập yoga. Trì Kính vào phòng khách thấy có tấm thảm yoga đặt trước TV.

Mẹ Dư bảo Trì Kính ngồi xuống ghế sofa, lát sau mang ra một đĩa bánh đã cắt và một ly sữa nướng vị hoa hồng.

"Mời con thưởng thức." Bà đặt đồ lên bàn, còn mở tay ra như một động tác trình diễn.

Trì Kính bật cười: "Con cảm ơn mẹ."

"Nếm thử xem có ngon không, lần đầu mẹ làm đấy."

Trì Kính xúc một muỗng bánh cho vào miệng, gật gù giơ ngón cái: "Ngon lắm ạ."

Mẹ Dư cười rạng rỡ: "Trời ơi, khen vậy làm mẹ sắp bay mất rồi!"

Trì Kính ngồi lại một lúc, vừa ăn bánh vừa trò chuyện cùng mẹ Dư.

"Tiểu Kính." Mẹ Dư vừa ăn một miếng bánh vừa hỏi: "Con và Văn Gia dạo này thế nào? Vẫn ổn chứ?"

"Dạ, tụi con rất ổn ạ." Trì Kính đáp.

"Mẹ chưa từng hỏi con chuyện này, chỉ hỏi qua Văn Gia thôi..." Bà dừng lại một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Trì Kính, "Bây giờ hai đứa thật lòng ở bên nhau rồi, đúng không?"

Trì Kính gật đầu: "Vâng, mẹ."

Mẹ Dư hiểu tính chất công việc của Trì Kính, cũng hiểu tính cách của Dư Văn Gia.

"Con có thấy áp lực không?" Mẹ Dư hỏi, "Ở bên Văn Gia, có lúc nào cảm thấy mệt mỏi không?"

Trì Kính mỉm cười lắc đầu: "Tất nhiên là không ạ. Sao mẹ lại hỏi vậy?"

Mẹ Dư cũng cười nhẹ: "Mẹ sợ Văn Gia níu con lại, khiến con không còn tự do như trước. Mẹ tin là con cũng cảm nhận được, Văn Gia rất dựa dẫm vào con, thậm chí là quyến luyến. Không chỉ bây giờ đâu, từ nhỏ đã thế rồi. Mà con lúc nào cũng chiều theo nó, từ xưa đến giờ đều vậy. Lúc hai đứa kết hôn, chẳng phải cũng vì con chiều nó nên chuyện gì nó nói con cũng đồng ý sao..."

Bà cầm ly sữa nướng nhấp một ngụm, rồi tiếp tục: "Tình cảm nó dành cho con rất sâu, sâu tới mức như cá không thể sống thiếu nước. Nhưng công việc của con thì không thể lúc nào cũng đáp ứng được nhu cầu của nó. Như vậy, con sẽ không nỡ bỏ mặc nó, lại phải nghĩ cách làm sao để bù đắp cảm giác an toàn cho nó. Mà như thế thì con sẽ không còn tự do, ít nhất là về tinh thần và tâm lý."

"Vậy nên mẹ lo con ở bên nó sẽ cảm thấy gánh nặng, sẽ thấy mệt."

Trì Kính nói: "Con không thấy vậy đâu ạ."

Mẹ Dư nhìn anh.

"Ở bên em ấy, con thấy rất yên tâm, cũng rất vững lòng."

Tình cảm mà Dư Văn Gia dành cho Trì Kính đúng là rất sâu đậm, như mẹ Dư nói, giống như cá không thể sống thiếu nước. Nhưng tính cách và con người cậu lại rất độc lập. Cậu chưa bao giờ khiến Trì Kính cảm thấy có gánh nặng. Điều cậu mang đến là sự an ổn và hạnh phúc.

"Vậy à." Mẹ Dư mỉm cười, ánh mắt nhìn anh đầy dịu dàng, "Vậy thì tốt rồi."

Trì Kính gật đầu: "Thật sự là như vậy đó mẹ."

Mẹ Dư rót thêm cho anh chút sữa nướng, cười hỏi: "Giờ nó lại bám lấy con suốt phải không?"

Trì Kính cười khẽ: "Dạ."

"Mẹ biết ngay mà, giờ nó buông thả bản thân rồi." Là mẹ thì hiểu con, "Có phiền con không?"

"Không đâu. Con lại thích như vậy."

"Mẹ đoán là còn bám nhiều hơn cả trước kia."

Trì Kính mỉm cười, gật đầu nhẹ: "Đúng là vậy thật."

Mẹ Dư cười một cái, dịu dàng nói: "Mẹ nghĩ chắc nó đã để ý con nhiều năm rồi, cho nên bây giờ hơi lo được lo mất..."

"Sau này sẽ không còn như vậy nữa." Trì Kính nhìn mẹ Dư, mỉm cười nói, "Con sẽ không để em ấy phải cảm thấy lo được lo mất nữa."

Ăn xong bánh, Trì Kính chuẩn bị ra về. Mẹ Dư muốn giữ anh lại ăn tối: "Đừng đi, ở lại ăn cơm với mẹ đi, hôm nay mẹ định làm tiệc nhỏ."

"Để lần sau nhé ạ, tối nay con có việc."

"Được, vậy lần sau dẫn Văn Gia cùng về nhé."

---

Sáu giờ tối, Dư Văn Gia vừa họp xong với đoàn bác sĩ, cùng nhau xuống nhà hàng khách sạn dùng bữa tối. Ngày mai còn nửa ngày họp, nên hôm nay cậu vẫn chưa thể về được.

Trong suốt chuyến công tác hai hôm nay, Dư Văn Gia đều đeo nhẫn cưới, không rời tay lấy một phút. Do công việc phẫu thuật nhiều nên bình thường trong bệnh viện cậu không đeo. Lần này ra ngoài dự hội nghị, chiếc nhẫn cưới trên tay cậu mới bị đồng nghiệp trong khoa để ý thấy. Chuyện cậu đã kết hôn thực ra cũng râm ran trong khoa từ trước, không còn là bí mật gì to tát, nhưng cũng chẳng ai hỏi thẳng bao giờ.

Ngoại trừ giáo sư Tề.

Hôm đó, hai thầy trò đang chuẩn bị vào phòng mổ, vừa đứng trước bồn rửa tay, giáo sư Tề liếc cậu một cái rồi lạnh lùng hỏi: "Kết hôn khi nào vậy?"

Hỏi xong, ông vẩy nước khỏi tay, lạnh nhạt nói thêm: "Thầy làm giáo viên từng ấy năm, đến một tấm thiệp cưới cũng không được mời, đúng là thất bại quá."

Dư Văn Gia đi sau thầy, hơi lè lưỡi: "Nếu thầy cần, em bù thiệp sau cũng được."

Giáo sư Tề quay đầu lại, liếc cậu một cái đầy ý tứ.

Giáo sư Tề là một ông lão nghiêm khắc, nhưng lại có khiếu hài hước ngầm. Ông dẫn dắt Dư Văn Gia từ thời cao học đến giờ, thầy trò đều có chút "ngang ngạnh" giống nhau.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út của Dư Văn Gia đã chính thức xác nhận chuyện cậu đã lập gia đình.

Dư Văn Gia vốn là gương mặt đại diện cho khoa, thậm chí của cả bệnh viện - đẹp trai, giỏi giang, và còn kết hôn sớm, điều này khiến không ít người bất ngờ.

Ngồi đối diện là một bác sĩ chính, vừa ăn rau vừa thốt lên: "Tiểu Dư à, cậu thật sự kết hôn rồi sao?"

Dư Văn Gia gật đầu: "Ừm."

"Trước đây nghe người ta nói mà tôi còn không tin." Anh ta cười cười, "Cậu kết hôn sớm thật đấy, trong khoa mình còn mấy bác sĩ nội trú vẫn độc thân kia kìa, cậu đúng là vượt mặt ở khúc cua, chưa tốt nghiệp đã có gia đình rồi."

Lý Triệt cười bảo: "Nhưng cũng phải do nhà người ta xuất sắc mới khiến cậu ấy muốn kết hôn sớm thế chứ."

"Ồ? Cậu nói thế tức là từng gặp rồi à?"

"Đương nhiên rồi."

Đang trò chuyện thì điện thoại của Dư Văn Gia vang lên. Cậu liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Trì Kính.

"Alo?"

"Về khách sạn chưa?" Giọng Trì Kính vang lên bên kia đầu dây.

"Về rồi."

Dư Văn Gia đang ở nhà hàng, xung quanh có chút ồn ào. Trì Kính hỏi tiếp: "Em đang ở đâu đấy? Không ở trong phòng à?"

"Đang ăn ở nhà hàng."

"Nhà hàng trong khách sạn hả?"

"Ừ, sao thế?"

Đầu dây bên kia bỗng im lặng.

"Anh Kính?" Dư Văn Gia còn đang thắc mắc, bỗng thấy từ phía cửa nhà hàng có một bóng dáng quen thuộc bước vào.

Dư Văn Gia ngẩn người, lập tức đứng bật dậy. Mấy người ngồi cùng bàn cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Cậu vừa đứng lên, Trì Kính đã lập tức thấy cậu. Trì Kính mặc vest chỉnh tề, tay cầm một bó hoa hồng màu hồng xám, đứng ở cửa nhà hàng, nhướng mày cười nhẹ với cậu, rồi giơ điện thoại trong tay lên lắc lắc. Sau đó, anh áp điện thoại lên tai, nhẹ nhàng nói trong điện thoại: "Ngồi xuống ăn đi. Anh qua bên đó."

Dư Văn Gia vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa, mọi người cũng dõi mắt theo ánh nhìn của cậu.

Trì Kính ôm bó hoa, tự nhiên bước về phía bên này. Thực ra anh còn mang theo một chiếc bánh sinh nhật nữa, nhưng thấy bất tiện nên để ở sảnh, nhờ lễ tân khách sạn giữ hộ.

Trì Kính đi đến bàn của Dư Văn Gia, cậu vẫn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi gương mặt anh: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh đến để bù sinh nhật cho em. Mai em mới về, anh chờ không nổi, muốn chúc em hôm nay luôn." Trì Kính đưa bó hoa tới, "Chúc mừng sinh nhật."

Dư Văn Gia nhận lấy bó hoa, tay khẽ chạm vào tay Trì Kính, nhẹ nhàng vuốt một cái.

Ban đầu Trì Kính không định làm rình rang như vậy, chỉ định đợi cậu ăn xong rồi gặp ở sảnh khách sạn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rình rang thì đã sao, anh muốn bày tỏ tình cảm của mình một cách thẳng thắn, để Dư Văn Gia thật sự cảm nhận được nó.

Dư Văn Gia giới thiệu với mấy người cùng bàn: "Đây là chồng tôi."

Trì Kính lịch sự gật đầu chào mọi người, nở nụ cười nhã nhặn.

Lý Triệt nhìn Trì Kính, trêu chọc: "Cậu đúng là, mang theo cả cánh cửa thần kỳ hả?"

Lần trước thì gặp ở Vân Nam, lần này lại gặp ở đây. Dư Văn Gia đi đâu, người nhà cũng đuổi tới được.

Trì Kính cười nhẹ: "Chỉ là chuyện mua cái vé thôi mà."

Lý Triệt liếc nhìn Dư Văn Gia, không nhịn được nói: "Cậu thật có phúc đấy, đi đâu cũng có người nhà nhớ thương, còn đích thân đến tận nơi thăm nữa."

Dư Văn Gia quay sang hỏi Trì Kính: "Anh ăn gì chưa?"

"Chưa. Ban đầu anh định đưa em ra ngoài ăn, không ngờ em đã ăn gần xong rồi." Trì Kính đến mà không báo trước, chỉ muốn tạo một bất ngờ cho Dư Văn Gia. Anh liếc nhìn đĩa thức ăn trước mặt cậu, đã gần hết, "Ăn no rồi đúng không?"

"Cũng gần rồi." Dư Văn Gia lúc này chẳng còn hứng ra ngoài ăn, chỉ muốn nhanh chóng đưa Trì Kính về phòng, để hai người có thể ở riêng bên nhau. "Anh ăn ở đây nhé? Em gọi món cho anh?"

"Về phòng gọi đi." Trì Kính nói.

"Ừ." Dư Văn Gia chào tạm biệt mấy bác sĩ cùng bàn, rồi rời nhà hàng cùng Trì Kính.

Khi ra tới sảnh khách sạn, Trì Kính dừng lại, đến quầy lễ tân lấy bánh kem và vali. Hoa và bánh đều là anh đặt trước tại các cửa hàng gần đây.

Vào đến phòng, Dư Văn Gia đặt hoa và bánh lên bàn, rồi quay lại ôm anh vào lòng, hôn nhẹ lên môi: "Hôm nay mới về nước à?"

"Ừ."

"Mai em đã về rồi, anh còn chạy một chuyến thế này, mới về sao không nghỉ ngơi cho khỏe."

"Anh nói rồi mà, anh chờ không nổi," Trì Kính khẽ vuốt lưng cậu, "hôm nay phải bù sinh nhật cho em."

Dư Văn Gia buông anh ra, lấy điện thoại định gọi món: "Muốn ăn gì? Hay mình ra ngoài ăn?"

"Không vội." Trì Kính kéo tay cậu lại, dắt về phía giường rồi để cậu ngồi xuống, "Để anh làm xong chuyện quan trọng trước đã."

Dư Văn Gia ngồi trên mép giường, hơi khó hiểu nhìn anh.

Trì Kính lấy từ túi quần âu ra một chiếc hộp nhỏ bằng da màu đỏ sẫm, quỳ một gối xuống và mở nắp hộp.

Dư Văn Gia ngẩn người.

Trì Kính mỉm cười dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói trang nghiêm và chân thành: "Dư Văn Gia, anh muốn được kết hôn với em."

Dư Văn Gia ngây ra nhìn anh.

Bên trong hộp là một sợi dây chuyền, mặt dây là một vòng tròn được chạm khắc hoa văn rỗng. Thực chất mặt dây ấy cũng chính là một chiếc hộp nhẫn. Trì Kính lấy dây chuyền ra, mở mặt dây, bên trong là một chiếc nhẫn bạc trơn, ánh bạc dịu dàng.

Vì bình thường Dư Văn Gia không tiện đeo nhẫn trong bệnh viện, Trì Kính đã đặc biệt đặt thiết kế mẫu dây chuyền này, để khi không đeo nhẫn có thể gắn vào mặt dây, đeo như một món trang sức. Phần móc nối của mặt dây cũng được thiết kế riêng, là sự kết hợp chữ cái đầu trong tên hai người, điểm xuyết thêm những viên kim cương nhỏ.

Tuy họ đã có một cặp nhẫn cưới, nhưng chiếc nhẫn này với Trì Kính lại mang ý nghĩa đặc biệt hơn, đó là một sự khởi đầu mới mà anh muốn dành cho hôn nhân của họ.

Trì Kính lấy nhẫn ra, giơ lên trước mặt cậu, mỉm cười nói: "Ngày mai là một ngày đẹp, cùng anh đi đăng ký kết hôn nhé."

Dư Văn Gia cúi đầu nhìn anh, nhìn mãi đến khi đôi mắt đỏ hoe. Cậu nghiêng đầu khẽ nhắm mắt lại, rồi quay sang gật đầu: "Được."

Chiếc nhẫn này Trì Kính đã đặt làm từ lâu, vốn định tặng đúng ngày sinh nhật Dư Văn Gia, cũng định đi đăng ký kết hôn vào hôm đó. Nhưng tiếc là đã lỡ dịp. Anh không muốn chờ thêm nữa, nên vừa về nước là vội vàng đến tìm cậu ngay.

"Đưa tay đây nào." Trì Kính cười, chiếc nhẫn vẫn còn trong tay, "Tự giác một chút đi."

Dư Văn Gia đưa tay ra, Trì Kính nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón áp út bên tay trái, chồng lên chiếc nhẫn cưới trước đó. Chiếc nhẫn anh tặng lần này mảnh hơn một chút, khi đeo chồng lên nhau vẫn rất hài hòa, thậm chí còn đẹp hơn.

Dư Văn Gia kéo Trì Kính đứng dậy, xoa xoa đầu gối cho anh. Trì Kính đứng trước mặt cậu, hai tay vòng qua cổ cậu, đeo sợi dây chuyền lên.

"Anh biết em không tiện đeo nhẫn trong viện, sau này có thể đeo ở dây chuyền này. Dây chuyền này anh đặt làm riêng, em có thích không?"

Dư Văn Gia khẽ "ừm" một tiếng: "Thích."

Trì Kính nâng mặt Dư Văn Gia lên, cúi đầu nhìn vào mắt cậu: "Anh đã đeo cho em hai vòng tròn, tượng trưng cho hai tầng ràng buộc. Từ giờ trở đi, em hoàn toàn bị anh buộc chặt rồi."

Dư Văn Gia ngước nhìn anh.

"Anh nói mình là của em, câu đó vẫn chưa đủ trọn vẹn." Trì Kính dừng một chút, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, khẽ nói: "Văn Gia, em cũng phải là của anh."

Trì Kính cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn thật nhẹ. "Chúng ta thuộc về nhau."

Chuyến đi này, Trì Kính đã mang theo đầy đủ giấy tờ cần để đăng ký kết hôn, cả phần của Dư Văn Gia. Hôm sau, Dư Văn Gia họp đến trưa, sau đó cùng Trì Kính bắt tàu cao tốc về. Ra khỏi ga tàu điện ngầm, hai người gọi xe thẳng đến cục dân chính.

Cả hai tuy không phải kiểu người nóng vội, nhưng đều rất quyết đoán, đã muốn làm là làm ngay, không chậm trễ.

Vừa hay hôm đó Dư Văn Gia mặc sơ mi trắng đi họp, Trì Kính cũng diện vest chỉnh tề, cả hai đều ăn mặc trang trọng. Họ quyết định chụp ảnh đăng ký kết hôn ngay tại chỗ ở cục dân chính.

Hôm ấy không phải ngày đặc biệt, lại là ngày thường, số người đến đăng ký không đông nên không cần đặt lịch trước. Chờ chưa bao lâu đã đến lượt họ. Họ điền đơn, ký tên, lăn vân tay. Mười lăm phút sau, hai quyển sổ hồng với con dấu đỏ được trao tận tay.

Bước ra khỏi cục dân chính, Trì Kính dang tay về phía Dư Văn Gia, nở một nụ cười dịu dàng: "Muốn được ôm."

Dư Văn Gia bước tới, ôm anh thật chặt. Cậu nghiêng đầu, môi khẽ chạm vào tai Trì Kính, gọi khẽ: "Anh Kính."

"Ừ." Trì Kính nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, "Anh ở đây."

Dư Văn Gia nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay ôm người trong lòng.

Rất lâu sau, cậu mới khẽ nói: "Cảm ơn anh, vì đã để em yêu anh."

Hoàn thành
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back