Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh

Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 50



Em chỉ đang giả vờ đáng thương thôi.

Trì Kính đứng yên tại chỗ một lúc vẫn chưa động đậy, Dư Văn Gia không đợi anh trả lời đã vén chăn lên.

“Lạnh.” Dư Văn Gia nhìn anh nói.

Trì Kính thầm thở dài trong lòng. Anh vốn không chịu được những lời cứng rắn, nhưng trước mặt Dư Văn Gia thì mềm mỏng hay mạnh mẽ gì anh đều chịu thua. Huống hồ bây giờ Dư Văn Gia đang bệnh, trông thật sự rất đáng thương.

“Lạnh mà còn vén chăn, hơi ấm chạy hết rồi.” Trì Kính bước lại gần.

“Ừm, cho nên để tránh mất thêm hơi ấm, phiền anh nằm vào ngay đi.” Người trên giường cuối cùng cũng để lộ mục đích.

Trì Kính dừng bước, hơi nhướng mày: “Nếu anh không nằm vào thì sao?”

“Bệnh của em có thể sẽ càng tệ hơn.”

“Còn dám dọa anh nữa à?”

“Em đâu có dọa, em chỉ đang giả vờ đáng thương thôi.” Dư Văn Gia nói rất thật lòng.

Trì Kính không nhịn được bật cười. Anh đi đến giường, tắt đèn trần, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường rồi chui vào chăn.

Hai người cách nhau vài phân, trong chăn ấm áp dễ chịu, hơi nóng từ người Dư Văn Gia lan sang người Trì Kính khiến anh có cảm giác như chính mình cũng đang sốt. Trì Kính nằm thẳng người, nghiêng đầu nhìn Dư Văn Gia một cái. Đúng lúc đó Dư Văn Gia cũng quay mặt lại, dưới ánh đèn vàng dịu, đường nét sắc sảo của cậu đập vào mắt anh.

Môi Dư Văn Gia khô nứt, trông cậu có vẻ rất mệt mỏi.

Trên người Trì Kính còn mang theo hơi lạnh, phần da lộ ra đều lành lạnh. Anh sợ mình sẽ làm Dư Văn Gia lạnh thêm nên cố tình giữ một khoảng cách. Lúc Dư Văn Gia xoay người về phía anh, anh theo phản xạ tránh sang bên một chút.

“Nóng quá hả?” Dư Văn Gia đột nhiên hỏi.

“Hả?” Trì Kính nghiêng đầu nhìn lại.

“Anh nằm xa em quá.”

Thật ra cũng chỉ cách nhau tầm một gang tay. Hai người đàn ông cao to nằm trên một chiếc giường, muốn nằm xa cũng không được.

Trì Kính dùng ngón cái và ngón trỏ đo thử khoảng cách giữa cánh tay hai người: “Ừ, cũng hơi xa, em mà không nói chắc anh tưởng cách cả một cái giường.”

Dư Văn Gia im lặng nghiêng người sát lại, Trì Kính theo phản xạ dùng đầu ngón tay chặn trước ngực cậu: “Trên người anh vẫn còn lạnh, đừng áp sát vội, không khéo em lại nhiễm lạnh.”

“Vậy là có thể áp sát à?”

Dư Văn Gia luôn hành động trước rồi mới hỏi sau. Trì Kính cũng quen rồi, mà thật ra là do anh chiều cậu mà thành ra vậy.

“Chờ chút rồi hãy…”

Trì Kính còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.

“Không chờ.” Nói rồi Dư Văn Gia liền áp sát lại, nắm lấy tay Trì Kính, kéo anh vào lòng.

Trì Kính bị ôm xoay người lại, đầu mũi chạm vào cổ Dư Văn Gia, lập tức bị hơi nóng bao phủ. Cơ thể Dư Văn Gia thật sự rất nóng, ban nãy không dựa vào nên Trì Kính chưa cảm nhận được rõ ràng.

“Văn Gia…” Trì Kính khẽ nhíu mày, nhiệt độ trên người Dư Văn Gia khiến anh có chút lo lắng.

Có lẽ cái ôm này quá gần gũi và dịu dàng, khiến Dư Văn Gia không muốn buông tay. Trước đó cậu còn nghĩ có thể từ từ, không cần ép Trì Kính quá gấp, nhưng giây phút này lại cảm thấy “từ từ” thật quá mệt mỏi.

“Ừm.” Dư Văn Gia khẽ đáp, siết chặt vòng tay ôm lấy Trì Kính, tưởng rằng anh sẽ không cho ôm, liền nhấn mạnh, “Em đang bệnh mà.”

“Sao em nóng vậy?” Trì Kính hơi đẩy cậu ra, rút tay ra sờ trán cậu.

“Tại anh lạnh nên chạm vào mới thấy nóng thôi, do chênh lệch nhiệt độ ấy.” Có lẽ vì đang bệnh nên hôm nay Dư Văn Gia đặc biệt dính người, cậu cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ Trì Kính, khẽ cọ một cái, “Không sao đâu, giờ em thấy đỡ hơn rồi.”

“Nếu sáng mai nhiệt độ vẫn chưa hạ thì phải đi bệnh viện truyền nước với anh.” Trì Kính khẽ nói bên tai cậu.

“Ừm.”

Dư Văn Gia biết ôm Trì Kính thế này thì anh sẽ không ngủ được, nên ôm một lúc rồi cũng buông ra. Người cậu đang sốt, lại uống thuốc rồi, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, chỉ chốc lát sau cậu đã thiếp đi trong mơ màng.

Sáng hôm đó tỉnh dậy, trên giường chỉ còn lại một mình Dư Văn Gia. Trì Kính dậy sớm, đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, đến giờ thì vào phòng ngủ xem thử. Dư Văn Gia vừa mới thay đồ xong, hôm nay cậu vẫn phải đến bệnh viện. Trì Kính lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cậu, may mắn là đã hạ sốt.

Lúc ăn sáng, Dư Văn Gia nói với Trì Kính rằng hai ngày nữa cậu phải đi công tác một thời gian.

“Đi đâu? Công tác à?”

“Vân Nam. Bệnh viện bọn em có một đợt khám bệnh lưu động ở đó.”

“Phải đi bao lâu?”

“Khoảng hai tuần.”

Đây là một chương trình hỗ trợ y tế ngắn hạn do bệnh viện của Dư Văn Gia phối hợp với Sở Y tế địa phương tổ chức. Là hoạt động khám bệnh định hướng của khoa tim mạch, tập trung sàng lọc bệnh tim bẩm sinh cho trẻ em ở những vùng khó khăn, đồng thời cung cấp miễn phí dịch vụ khám và phẫu thuật cho các trường hợp cần thiết.

Đây là lần đầu tiên Dư Văn Gia đi công tác xa sau khi kết hôn, lại còn đi lâu như vậy, khiến Trì Kính có chút không quen. Mỗi ngày Dư Văn Gia đều bận đến mức không có thời gian cầm điện thoại, hai người chỉ có thể nhắn vài tin ngắn trước khi đi ngủ.

Mười ngày trôi qua, Trì Kính vẫn chưa quen với việc Dư Văn Gia không có ở nhà. Dần dần, anh cảm thấy một thứ cảm xúc mơ hồ khó gọi tên. Hai người liên lạc với nhau rất ít, trong mười ngày chỉ gọi được ba cuộc điện thoại, mà cũng chẳng nói được gì nhiều. Giọng Dư Văn Gia trong điện thoại nghe rất mệt mỏi, Trì Kính cũng không muốn làm phiền cậu thêm.

Cuối tuần, Cừu Diệc hẹn Trì Kính đi đánh tennis, còn rủ thêm Đinh Minh đi cùng. Đinh Minh nói cậu không biết môn thể thao "cao cấp" đó, nên chỉ đi theo xem thôi.

Dạo này chỉ khi làm việc Trì Kính mới có thể tập trung. Lúc chơi bóng với Cừu Diệc, anh lại có vẻ lơ đễnh, phản ứng chậm chạp. Một cú đánh của Cừu Diệc bay thẳng vào trán anh.

Cừu Diệc sợ đến mức làm rơi cả vợt, vội chạy đến: “Không sao chứ?”

Trì Kính cúi đầu ôm lấy trán, nói: “Không sao.”

“Trời đất ơi.” Đinh Minh cũng chạy từ ngoài sân vào, “Đập trúng chỗ nào vậy?”

“Trán.” Trì Kính nhíu mày vì đau, “Thật sự không sao.”

“Không sao gì mà không sao.” Đinh Minh gạt tay anh ra xem thử, “Hồi nãy còn thấy cậu khựng lại, nghiêng cả người ra sau, làm tôi hết hồn.”

Tennis có lực đánh mạnh, bị đập trúng chắc chắn rất đau. Đinh Minh đứng bên ngoài nhìn thôi mà cũng thấy đau giùm, còn tưởng trái bóng bay trúng mắt Trì Kính nữa.

Trán Trì Kính đã đỏ lên một mảng, dùng mắt thường cũng có thể thấy đã sưng lên. Cừu Diệc đưa chai nước lạnh của mình cho Trì Kính: “Chườm vào giảm sưng trước đã.”

Trì Kính nhận lấy, áp vào trán.

“Vừa nãy nghĩ gì thế, thấy bóng bay tới mà không né. Lơ đễnh gì vậy, hồn bay đâu rồi?” Đinh Minh nói.

Trì Kính không trả lời.

“Hay là đi bệnh viện kiểm tra xem?” Cừu Diệc hỏi.

“Không cần đâu. Da không bị trầy, tối về bôi thuốc là được rồi.”

Vết sưng trên trán Trì Kính tối đó đã chuyển sang bầm tím. Anh đứng trong phòng tắm, vừa nhìn gương vừa thoa thuốc. Điện thoại để trên kệ rung lên, là cuộc gọi từ Dư Văn Gia.

“Anh Kính.” Giọng cậu khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi.

Hai người đã một tuần không gọi điện cho nhau. Vừa nghe thấy giọng Dư Văn Gia, tim Trì Kính chợt mềm ra, bất giác dâng lên một nỗi nghèn nghẹn không tên.

Anh rất rõ, những ngày Dư Văn Gia vắng mặt, bản thân đã bị nỗi nhớ gặm nhấm từng chút một như thế nào.

Trì Kính nằm dài trên giường, toàn thân buông lỏng, tay cầm điện thoại áp bên tai. Ở đầu dây bên kia, Dư Văn Gia hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Không làm gì cả, chỉ nằm không thôi.” Trì Kính vừa nói vừa vùi mặt vào chăn, vô tình đụng trúng chỗ bị sưng trên trán, đau đến mức phải xuýt xoa một tiếng: “Ui…”

“Sao vậy?”

“Không có gì.” Trì Kính trở mình, nằm ngửa nhìn trần nhà, “Vô ý đụng trúng chân thôi.”

“Đang nằm mà đụng trúng chân? Đổi thành giường sắt rồi hả?” Dư Văn Gia phản ứng rất nhanh.

Trì Kính bật cười: “Đầu óc em nhạy quá đấy.”

“Rốt cuộc là sao?”

“Hôm nay anh đi đánh tennis, bị bóng đập trúng trán, hồi nãy vô tình chạm vào chỗ đó.”

“Bóng gì đập?”

“Tennis.” Trì Kính trả lời khẽ.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Gọi video đi.”

Trì Kính hơi ngẩn ra: “Hả?”

Vừa nói xong, cuộc gọi video từ Dư Văn Gia đã đến. Trì Kính vừa mới tắm xong, lại nằm lăn trên giường một lúc nên quần áo hơi xộc xệch. Anh ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo rồi trượt màn hình nhận cuộc gọi, ngồi ở mép giường.

Phía bên kia màn hình là phần đầu giường và bức tường trắng, có lẽ là khách sạn. Dư Văn Gia cũng vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

“Cho em xem chỗ bị đập đi.” Dư Văn Gia nói.

“Không sao mà, chỉ hơi sưng một chút.” Trì Kính nghiêng đầu, đưa camera lên một chút, “Vài hôm nữa là hết.”

“Sao mà đánh bóng cũng bị đập trúng nữa.” Dư Văn Gia cau mày, “Anh đánh với ai?”

Trì Kính bật cười: “Lỗi tại anh, không chú ý né.”

“Đã chườm lạnh chưa?”

“Rồi.”

“Bôi thuốc chưa?”

“Cũng bôi rồi.”

“Mỗi ngày nhớ chườm lạnh, khi nào bớt sưng hãy chườm nóng. Đang chườm thì đừng xoa.”

“Biết rồi mà.”

Đây là lần đầu tiên hai người gọi video. Ban đầu Dư Văn Gia chỉ muốn xem vết thương của Trì Kính, nhưng sau khi dặn dò xong, cả hai cùng nhìn nhau qua màn hình, bầu không khí bỗng trở nên im lặng, có chút lúng túng khó gọi tên.

Thời tiết ở Vân Nam đã khá ấm áp, Dư Văn Gia mặc một chiếc áo thun đen, cổ áo bị nước từ tóc nhỏ xuống làm ướt loang lổ.

“Đi sấy tóc đi.” Trì Kính nói, “Kẻo lại cảm lạnh.”

“Bên này nóng mà.” Dư Văn Gia đáp.

“Nóng thì không cảm lạnh à?”

Dư Văn Gia tựa vào đầu giường, không nhúc nhích: “Muốn nhìn anh thêm một chút.”

Trì Kính khẽ mím môi: “Anh không tắt máy đâu, em cứ đi sấy tóc trước đi.”

Trong lúc Dư Văn Gia sấy tóc, Trì Kính đã chui vào trong chăn. Anh cảm thấy có lẽ mình bị quả bóng đó đập trúng nên đầu óc hơi không bình thường, rõ ràng có thể đợi Dư Văn Gia sấy tóc xong rồi gọi lại, vậy mà cứ phải giữ cuộc gọi video cho bằng được.

Dư Văn Gia sấy tóc xong trong năm phút, khi quay lại đã thấy Trì Kính nằm nghiêng trên giường.

“Buồn ngủ rồi à?” Dư Văn Gia hỏi.

“Không có.”

“Lúc ngủ nhớ cẩn thận, đừng nằm nghiêng, đừng để đè lên chỗ sưng ở trán.”

“Ừ.” Giọng Trì Kính có chút lười biếng, “Em có biết chắc khi nào về không?”

“Thứ sáu tuần sau.”

“Còn một tuần nữa à?”

“Ừ.”

Sợ Dư Văn Gia mệt, Trì Kính nói: “Vậy không nói nữa nhé, em nghỉ sớm đi.”

Dư Văn Gia khẽ “ừ” một tiếng, trước khi cúp máy còn nói: “Em nhớ anh.”

Trì Kính hơi khựng lại, tay cầm điện thoại lướt nhẹ ngón tay lên cạnh máy, còn chưa kịp đáp đã nghe Dư Văn Gia hỏi tiếp: “Còn anh, có nhớ em không?”

Trì Kính nhìn người trong màn hình, thành thật đáp: “Có.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 51



Mưa đã tạnh.

Chỗ sưng trên trán của Trì Kính đến hôm sau thì xẹp xuống, nhưng vết bầm vẫn chưa tan hết. Công việc thường ngày của anh phải họp hành liên tục, đôi khi còn gặp gỡ cả quan chức cấp cao, mà trên trán lại mang một vết bầm thật sự không tiện cho những dịp trang trọng như vậy.

Sáng đến cơ quan, Trần Dật Phi mách anh một cách, bảo anh dùng phấn trang điểm của con gái để che đi một chút.

Trì Kính hoàn toàn không rành mấy thứ mỹ phẩm, ngồi trong văn phòng hỏi Trần Dật Phi: “Là loại phấn người ta dùng để đánh lên mặt ấy hả? Có che được không?”

“Ít nhiều cũng che được phần nào, giống như người ta dùng kem che khuyết điểm để giấu quầng thâm mắt ấy.”

Trì Kính gật đầu, thấy cũng có lý.

Tối hôm đó anh đến trung tâm thương mại, lần đầu tiên mua mỹ phẩm nên cứ bước đại vào một quầy trang điểm của một thương hiệu. Sau khi nói rõ nhu cầu với nhân viên, theo gợi ý của họ, anh mua một món gọi là kem che khuyết điểm.

Mấy ngày sau đó, mỗi sáng trước khi đi làm Trì Kính đều dùng thứ đó để che vết bầm trên trán.

Tối hôm trước ngày Dư Văn Gia trở về, Trì Kính nhắn tin cho cậu.

Trì Kính: Mai em bay chuyến mấy giờ?

Dư Văn Gia: Buổi tối.

Trì Kính: Vậy để anh ra đón.

Dư Văn Gia: Không cần đâu, đáp xuống chắc cũng trễ lắm rồi, anh ngủ sớm đi, em tự về được.

Trì Kính: Để mai tính.

Thứ sáu là ngày cuối cùng của hoạt động khám chữa bệnh tình nguyện tại Vân Nam của khoa Tim mạch Bệnh viện số 2. Ba ngày đầu, đội y tế chủ yếu làm việc tại bệnh viện thành phố, sau đó là những chuyến khám lưu động xuống các huyện. Hoạt động lần này chủ yếu hướng đến các khu vực khó khăn, vì vậy hầu hết điểm đến đều là các huyện vùng sâu nằm ven đường núi.

Đội y tế khoa tim mạch di chuyển bằng hai chiếc xe buýt cỡ lớn. Ngoài thời gian ăn uống nghỉ ngơi, mấy ngày nay, các bác sĩ gần như đều ở trên xe, vừa di chuyển vừa luân phiên đi khám bệnh ở các bệnh viện huyện.

Xe buýt đang chạy trên đường đèo quanh co, đội ngũ y tế vừa hoàn thành điểm dừng cuối cùng, đang trên đường quay lại sân bay.

Vào mùa xuân, Vân Nam thường mưa nhiều. Mấy ngày nay mưa dầm dề không ngớt, bầu trời u ám kéo dài. Xe buýt lăn bánh chậm rãi giữa cơn mưa như trút, nước mưa dày đặc bám trên cửa kính như bị dội từ trên xuống.

Dư Văn Gia ngồi ở hàng ghế đầu sát cửa sổ trong chiếc xe đầu tiên, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bác sĩ ngồi cạnh nhìn ra ngoài trời, thở dài lẩm bẩm: “Mưa kiểu này chắc chuyến bay sẽ bị hoãn mất.”

Dư Văn Gia mở mắt nhìn ra ngoài. Đường núi quanh co, bên ngoài là sườn đồi phủ đầy cây cỏ, bùn đất từ trên cao đang trượt xuống từng mảng, mưa mấy ngày làm đám cây cối ở sườn núi ngã rạp cả xuống.

Cậu lấy điện thoại ra xem, nhưng đoạn đường này không có tín hiệu, không thể kết nối mạng.

Dư Văn Gia cất điện thoại vào, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài. Những mảng đất đang trượt xuống kia rõ ràng là một điềm báo chẳng lành.

Đường núi thế này mà gặp mưa lớn kéo dài thì khả năng xảy ra sạt lở rất cao. Nhưng lúc này xe đã chạy trên đường, cả trước và sau đều là đèo dốc, ngoài việc tiếp tục đi tiếp thì chẳng còn lựa chọn nào khác.

Sợ điều gì thì điều đó đến thật.

Cơn mưa dần ngớt, xe buýt tiếp tục chạy thêm được hai mươi phút khá yên ổn. Bác sĩ bên cạnh mở túi lấy một gói hạt đưa cho Dư Văn Gia. Cậu vừa nhận lấy vừa nói “cảm ơn”, ngay sau đó, một tiếng “rầm rầm” rung chuyển vang lên.

“Chết tiệt!” Có người phía sau la lên, “Sạt lở rồi!”

Không xa phía trước, chỉ cách xe buýt khoảng năm mét, đất đá và cây cối từ trên núi ầm ầm đổ xuống như một dòng thác. Trời mưa đường trơn, lại có xe buýt phía sau đang chạy, dù tài xế phản ứng nhanh đến đâu cũng không dám phanh gấp vì sợ bị xe phía sau tông vào. Tài xế chỉ kịp bật đèn cảnh báo và giảm tốc độ, nhưng khoảng cách quá gần, không thể lùi lại kịp. Những viên đá vụn đã bắt đầu nện xuống thân xe, một tiếng “choang” vang lên, cửa kính bên cạnh Dư Văn Gia vỡ tung.

Những mảnh kính gần như văng trúng mặt vị bác sĩ ngồi cạnh, may mà Dư Văn Gia kịp thời đẩy người kia ra, nhưng mu bàn tay lại bị mảnh kính cứa trầy.

Đá vụn tiếp tục lăn xuống, văng tung tóe, đập vỡ từng ô cửa xe buýt. Người trong xe gần như không kịp phản ứng, cả hai xe buýt lập tức lùi nhanh, chạy đua với thời gian trong gang tấc. Cùng lúc đó, đất đá trên núi trút xuống ào ào như lũ cuốn, bụi đất bay mù mịt.

Tảng đá to lăn ầm ầm, cuốn theo đất cát, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn.

---

Tối hôm đó, Trì Kính cùng Trì Minh về ăn cơm ở nhà cũ trong hẻm. Ăn xong, mẹ Trì từ bếp khiêng ra hai thùng nhót vàng, nói là họ hàng bên vườn gửi cho mấy hôm trước. Bà bảo Trì Kính tiện đường mang qua cho bà thông gia.

Từ “bà thông gia” mà mẹ Trì dùng khiến Trì Minh ngồi trên xe cười suốt nửa phút.

Dư Văn Gia và Trì Kính đều bận rộn, ngày thường hiếm khi tiếp xúc với người lớn trong nhà, gặp Trì Minh cũng chẳng mấy khi. Trong mắt Trì Minh, cuộc hôn nhân của hai người họ gần như không tồn tại, hay nói đúng hơn là có cũng như không.

Nên khi nghe mẹ bất chợt gọi một tiếng “bà thông gia”, y thấy buồn cười vô cùng.

“Xem ra lần sau gặp Dư Văn Gia chắc em phải gọi một tiếng ‘anh rể’ rồi.” Trì Minh ngồi ở ghế phụ trêu chọc, “Trước giờ em chẳng để ý mấy chuyện xưng hô, đúng là vô tâm thật.”

Trì Kính quay sang liếc y một cái.

Dạo này Dư Văn Gia đang đi viện trợ y tế ở Vân Nam, Trì Minh cũng lâu rồi không gặp lại cậu. Nhắc đến Dư Văn Gia, Trì Minh lại nhớ đến chuyện lần trước Trì Kính đi công tác, Dư Văn Gia đi xem phim một mình.

“Có chuyện này em phải kể cho anh nghe.” Trì Minh nói: “Lần trước anh đi công tác, có người phải đi xem phim một mình đấy.”

Trì Kính đang lái xe, không nói gì. Trì Minh quay sang nhìn anh: “Cậu ta đâu phải kiểu người thích đến rạp xem phim, vậy mà lại đi một mình. Có phải cậu ta hẹn anh mà không được không?”

Trì Kính vẫn im lặng.

“Không hẹn được mà vẫn đến một mình… Này, anh là khách quan không đi được, hay chủ quan không muốn đi thế?”

“Anh đã đến rồi.” Trì Kính đáp.

Trì Minh nhướng mày, có vẻ hơi bất ngờ: “Vậy rốt cuộc hai người là đang trong tình trạng gì?”

Tuy vẻ ngoài trông vô tâm, nhưng thật ra Trì Minh là người khá tinh ý. Việc y hỏi thẳng như vậy chứng tỏ đã sớm nhận ra điều gì rồi. Nhưng Trì Kính không muốn đi sâu vào chuyện này: “Không có tình trạng gì cả.”

Trì Minh bật cười khẽ, cúi đầu nghịch điện thoại, vừa chơi vừa nói: “Không có tình trạng gì, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ để người ta đi xem phim một mình. Thật là…”

“Anh không thích cậu ấy à?” Trì Minh hỏi thẳng.

Trì Kính không trả lời.

“Không trả lời tức là không phủ nhận.” Với sự hiểu biết về anh trai của mình, Trì Minh đã phần nào đoán được thái độ của Trì Kính với Dư Văn Gia, cũng hiểu được lý do đằng sau đó.

“Thế rốt cuộc là anh nghĩ sao? Cảm thấy hai người không hợp à? Không muốn làm lỡ dở người ta?”

“Dạo này lên đời thành chuyên gia tình cảm rồi hả?” Cuối cùng Trì Kính cũng mở miệng.

“Em chỉ sợ anh lý trí quá hóa hồ đồ.” Trì Minh bật mở cửa sổ, lấy một điếu thuốc trong hộp ra hút. Y và Dư Văn Gia quen nhau từ nhỏ, tận mắt chứng kiến cậu đối xử với anh trai mình thế nào, dù trước kia không nhận ra, nhưng hiện tại chắc chắn không thể không thấy.

Trì Kính chưa bao giờ là người mù mờ, nhưng dạo này có vẻ ngày càng tỉnh táo hơn.

Trì Minh ngậm điếu thuốc, liếc nhìn anh một cái: “Chuyện tình cảm, cần gì phải quá lý trí như thế.”

---

Sau khi đưa Trì Minh về chỗ ở, Trì Kính ghé qua nhà Dư Văn Gia. Anh nhấn chuông mấy lần mà không thấy ai ra mở cửa. Đoán là mẹ của Dư Văn Gia không có ở nhà, anh liền gọi điện cho bà.

Nghe Trì Kính nói đến đưa đồ, mẹ Dư có chút áy náy: “Ôi, bác còn đang đi ăn ở ngoài, chắc phải một lúc nữa mới về được.”

“Không sao đâu ạ, con chỉ gọi báo một tiếng thôi. Con để nhót vàng ở cửa được không bác?”

“Con vào nhà luôn đi, để ngoài sợ bị người ta lấy mất.” Bà không coi Trì Kính là người ngoài, liền nói luôn mật khẩu khoá cửa cho anh, “Làm phiền con quá, còn phải cất công mang đến tận nơi.”

“Không phiền đâu ạ, tiện đường mà. Con vào để đồ rồi đi luôn.”

Mẹ Dư sực nhớ ra gì đó, liền dặn anh: “À đúng rồi, Tiểu Kính, trong phòng làm việc của Văn Gia có hai cuốn sách, lát nữa con mang về giúp bác luôn nhé. Hôm trước bác mua ở viện bảo tàng cho nó mà chưa có dịp đưa. Sách để trong ngăn bàn ấy.”

“Dạ, vâng ạ.”

Cúp máy, Trì Kính nhập mật mã mở cửa, đem nhót vàng vào trong nhà rồi đi về phía phòng làm việc. Cửa phòng mở sẵn, bàn làm việc đặt sát cửa sổ, hai bên là giá sách chất đầy.

Trì Kính thầm nghĩ may mà mẹ Dư không nhét sách vào trong giá, nếu không với từng ấy sách, chẳng biết phải tìm đến bao giờ.

Anh bước tới trước bàn, bước chân hơi ngừng lại.

Trên bàn đặt một khung ảnh, bên cạnh là mô hình phi hành gia mà anh đã tặng Dư Văn Gia từ rất nhiều năm trước.

Món đồ nhỏ bằng bàn tay, được chế tác rất tinh xảo.

Trì Kính cầm mô hình lên, ngắm nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lên chiếc mũ bảo hộ của phi hành gia nhỏ bé ấy.

Bàn làm việc của Dư Văn Gia được dọn dẹp rất gọn gàng, trên mặt bàn chỉ có một chiếc đèn bàn, một khung ảnh và món đồ trang trí này.

Trì Kính đặt lại món đồ vào chỗ cũ, sau đó kéo ngăn bàn ra.

Hai cuốn sách mà mẹ Dư mua cho Dư Văn Gia vẫn còn nguyên trong túi, chưa bóc tem, được để ngay ngắn trong ngăn kéo. Không chỉ mặt bàn, ngay cả bên trong ngăn kéo cũng sạch sẽ, gần như không có đồ đạc linh tinh, trông vừa sáng sủa vừa ngăn nắp. Trì Kính lấy sách ra, ánh mắt vô tình lướt qua một chiếc băng cổ tay màu trắng nằm ở góc ngăn kéo, anh khựng lại, nhìn kỹ một chút liền thấy giật mình.

Chiếc băng cổ tay ấy đã ngả màu vàng nhạt, trên đó vẫn còn vết máu mờ chưa giặt sạch hoàn toàn.

Đó là băng cổ tay của Trì Kính.

Anh đứng lặng trước bàn, ánh mắt dừng lại ở món đồ ấy rất lâu, như có điều gì đó đang từ từ dâng lên trong lòng.

Hôm nay vốn là ngày Dư Văn Gia trở về, vậy mà cả ngày Trì Kính đều không liên lạc được với cậu. Ban ngày anh đã gửi hai tin nhắn, nhưng đều không nhận được hồi âm. Vừa rồi gọi điện cũng không có tín hiệu.

Trì Kính ngồi trong xe, lại thử gọi thêm lần nữa, vẫn không liên lạc được.

Anh gọi cho rất nhiều người, nhưng chẳng ai có tin tức gì về Dư Văn Gia. Cuối cùng, anh bấm máy gọi cho Lục Tư Viễn.

Lục Tư Viễn vẫn đang trực ở bệnh viện, thấy cuộc gọi của Trì Kính thì khá bất ngờ.

Trì Kính muốn thông qua Lục Tư Viễn để liên hệ với Lý Triệt, anh không chắc Lý Triệt có tham gia đợt hỗ trợ y tế ở Vân Nam hay không.

“Cậu ấy đi rồi mà.” Lục Tư Viễn đáp, giọng mang chút khó hiểu, “Có chuyện gì sao?”

“Tôi không liên lạc được với Dư Văn Gia. Cậu có gọi được cho Lý Triệt không?”

“Chờ chút, để tôi thử gọi xem.”

Trì Kính tạm cúp máy. Một lúc sau, Lục Tư Viễn gọi lại, nói rằng điện thoại của Lý Triệt đã tắt nguồn.

Trì Kính cau mày.

Người duy nhất có thể giúp liên lạc với Dư Văn Gia cũng mất kết nối. Trong lòng anh bắt đầu dấy lên cảm giác bất an.

“Có thể là đang trên máy bay rồi.” Lục Tư Viễn đoán.

“Không thể nào. Tôi đã nhắn tin cho em ấy từ sáng nhưng không thấy phản hồi.”

“Chắc không có chuyện gì nghiêm trọng đâu nhỉ…” Lục Tư Viễn cũng bắt đầu thấy lo lắng, “Thế này đi, để tôi qua khoa của cậu ấy hỏi thử xem, có gì tôi sẽ gọi lại.”

Trì Kính ngồi trong xe, lòng nóng như lửa đốt. Mười phút sau, điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Lục Tư Viễn.

“Trên đường về, đoàn xe của họ gặp phải sạt lở núi.” Giọng Lục Tư Viễn rõ ràng đã thay đổi.

Trái tim Trì Kính như thắt lại: “Cái gì?” Trong đầu anh thoáng chốc trống rỗng, ngây ra một lúc rồi lập tức hỏi: “Tình hình sao rồi? Có ai bị thương không?”

Lục Tư Viễn ngập ngừng một giây, giọng chùng xuống: “...Có. Cụ thể thế nào thì mấy bác sĩ bên khoa của cậu ấy cũng chưa rõ. Chỉ biết là sau đó đội y tế của họ đã theo đội cứu hộ địa phương đến một bệnh viện gần đó hỗ trợ, vì có một ngôi làng bị sạt lở vùi lấp, số người thương vong không ít…”

Tuy đội y tế đã theo đoàn cứu hộ quay lại hỗ trợ, nhưng trong đội cũng có không ít bác sĩ bị thương.

Lòng bàn tay Trì Kính túa mồ hôi lạnh. Anh không biết Dư Văn Gia có bị thương không, nếu có thì liệu có nghiêm trọng không? Anh không dám nghĩ quá nhiều.

Điện thoại của Dư Văn Gia vẫn không thể kết nối. Trì Kính ngồi trong xe rất lâu, cuối cùng mở điện thoại đặt vé máy bay đi Vân Nam trong đêm.

Sau khi đặt vé xong, anh hỏi Lục Tư Viễn địa chỉ bệnh viện mà đội y tế đang hỗ trợ.

Anh không thể chỉ ngồi chờ ở nhà cả đêm, nếu đến sáng mai vẫn không liên lạc được với Dư Văn Gia thì sao? Nếu thật sự có chuyện gì thì sao? Anh không thể nào giữ nổi bình tĩnh nữa.

Anh muốn gặp Dư Văn Gia, muốn tận mắt thấy cậu bình an vô sự đứng trước mặt mình.

Trận sạt lở khiến cả một vùng làng mạc dưới chân núi bị tàn phá, nhà cửa sụp đổ, nhiều người bị thương và mất tích. Xe buýt của đoàn y tế bị kẹt lại trên đường núi, thân xe và nóc xe bị đá rơi làm thủng đầy những vết lõm lớn nhỏ, mấy bác sĩ cũng bị thương. Không có tín hiệu điện thoại, mọi người không thể gọi đi đâu được, phải chờ hơn một tiếng mới có cứu hộ đến.

Người dân bị thương được lần lượt đưa đến các bệnh viện gần đó cấp cứu. Khu vực này lại quá hẻo lánh, bệnh viện không đủ thiết bị và nhân lực, đội y tế buộc phải quay lại nơi vừa rời đi để theo đoàn cứu hộ đến bệnh viện huyện tiếp tục hỗ trợ.

Tình hình còn tệ hơn tưởng tượng. Cổng bệnh viện chật kín xe cứu hộ, số lượng bệnh nhân được đưa tới nhiều không đếm xuể.

Trời đã tối đen. Dư Văn Gia vừa xuống xe, tay còn đang chảy máu, nhưng cậu chẳng buồn để ý, lập tức theo đoàn tiến vào bệnh viện kiểm tra bệnh nhân. Sơ cứu vết thương ngoài da, cấp cứu khẩn cấp, với bác sĩ ngoại khoa như họ, đây đều là những thao tác cơ bản. Có thêm lực lượng hỗ trợ, các y bác sĩ của bệnh viện mới có chút thời gian thở.

Trì Kính xuất phát ra sân bay, trước khi lên máy bay lại gọi cho Dư Văn Gia thêm lần nữa. Lần này điện thoại đổ chuông, nhưng không ai bắt máy.

Bốn tiếng sau, máy bay hạ cánh.

Khi Trì Kính đến thành phố đã là một giờ sáng. Từ sân bay đến huyện nơi đội y tế đang hỗ trợ còn hơn hai trăm cây số, lái xe ít nhất cũng phải mất ba tiếng rưỡi.

Anh gọi xe ngay tại sân bay. Trước khi đi, tài xế nói rõ giá cả, vì đây là chuyến đi đêm nên phải tính thêm phí. Sau khi thỏa thuận xong, Trì Kính lên xe, sắc mặt căng thẳng, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuy điện thoại của Dư Văn Gia đã gọi được, nhưng vẫn không ai bắt máy, cũng chẳng có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào gửi lại. Trái tim Trì Kính cứ treo lơ lửng mãi không yên.

“Cậu này, tôi chỉ đưa đến thị trấn thôi nhé. Chỗ cậu định tới xa quá, lại toàn đường đèo núi, mấy hôm nay mưa suốt, đường trơn dễ sạt lở, nguy hiểm lắm.” Tài xế nói, có vẻ khó hiểu, “Đêm hôm thế này rồi, cậu lên núi làm gì?”

“Tìm người.”

“Tìm thì lúc nào tìm chẳng được.” Tài xế nhìn ra ngoài trời, “Mưa lại bắt đầu rơi nữa rồi, chẳng biết bao giờ mới tạnh.”

Trì Kính ngồi xe suốt ba tiếng rưỡi để đến thị trấn. Vì lý do an toàn, tài xế chỉ có thể đưa anh tới đây, nhưng cũng giới thiệu cho anh một chỗ thuê xe.

Từ thị trấn, Trì Kính tự lái xe tiếp tục lên đường, đi đến nơi mà Dư Văn Gia đang hỗ trợ cứu nạn.

Suốt quãng đường đi đều là đường núi quanh co, nhưng địa hình nhìn chung cũng không quá cao. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi không ngừng, tầm nhìn của Trì Kính dần trở nên mơ hồ, anh chỉnh gạt nước lên mức nhanh nhất. Càng đến gần đích, thần kinh anh càng căng thẳng.

Không biết đã qua bao lâu, anh rời khỏi đoạn đường núi, lái xe vào một vùng đất rộng thoáng. Trong tầm mắt bắt đầu xuất hiện một vài chiếc xe, bao gồm cả xe cứu thương và xe cứu hỏa.

Lúc này đã là sáu giờ sáng, bầu trời phủ đầy mây xám, ánh sáng le lói vừa mới lộ ra một chút.

Phía trước chính là bệnh viện. Trước cổng chật kín xe cộ. Trì Kính dừng xe ở một bãi gần đó, xuống xe và bước nhanh vào bên trong.

Công tác cứu hộ kéo dài suốt đêm, đội ngũ y tế cũng thức trắng không nghỉ. Số người bị thương được đưa tới bệnh viện ngày một ít dần, nhiều bác sĩ từ bệnh viện số hai đã được rút về khách sạn nghỉ ngơi.

Dư Văn Gia mệt đến kiệt sức, lúc rời khỏi bệnh viện tay cậu còn hơi run.

Mây xám nơi chân trời bắt đầu tan, ánh sáng yếu ớt của buổi sớm rọi xuống từ sau những tầng mây.

Mưa đã tạnh.

Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn trời, lúc ấy mới nhận ra trời đã sáng.

Cậu cúi đầu xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày, khi mở mắt ngẩng lên thì trông thấy từ xa có một dáng người quen thuộc đang đi tới. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, người kia chợt khựng lại, dừng bước ngay tại chỗ.

Dư Văn Gia ngẩn ra, tưởng mình nhìn nhầm.

Nhưng chưa kịp phản ứng thì bóng người ấy đã sải bước thật nhanh về phía cậu.

Dư Văn Gia cũng bước lên một bước. Vì quá bất ngờ nên phản ứng của cậu hơi chậm, mãi đến khi Trì Kính đứng ngay trước mặt, cậu vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn.

“Trì…”

Giọng nói của Dư Văn Gia chìm trong cái ôm của Trì Kính.

Trì Kính lặng lẽ siết chặt lấy cậu.

Dư Văn Gia nhắm mắt lại, đưa tay ôm chặt lấy Trì Kính, kéo anh vào lòng.

Áo và tóc Trì Kính còn ẩm ướt, khuôn mặt anh áp sát vào bên cổ Dư Văn Gia, làn da lạnh buốt.

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như thế thật lâu, Dư Văn Gia hơi nghiêng đầu, thì thầm bên tai Trì Kính: “Sao anh lại tới đây?”

Trì Kính buông tay, rời khỏi vòng ôm của cậu.

“Anh đến để nói cho em biết câu trả lời của mình.”

Nói rồi, anh vòng tay ôm lấy sau cổ Dư Văn Gia, nghiêng người, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cậu.
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 52



Gần quê lòng bỗng bối rối.

Trì Kính nắm lấy cổ Dư Văn Gia, tay anh siết chặt, nhưng nụ hôn lại nhẹ nhàng vô cùng, chỉ khẽ chạm rồi lập tức rời đi.

Không biết có phải vì nụ hôn ấy quá bất ngờ hay không, mà Dư Văn Gia bị hôn đến ngẩn người, hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào Trì Kính.

Thấy Dư Văn Gia đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt ngơ ngác, Trì Kính bật cười hỏi: “Em bị anh điểm huyệt rồi à?”

Nói rồi, ánh mắt anh lướt đến đôi môi Dư Văn Gia: “Vậy, anh hôn thêm cái nữa để giải huyệt cho em nhé?”

Giọng Dư Văn Gia khàn khàn: “Anh lặp lại lời lúc nãy một lần nữa.”

Những điều Trì Kính muốn nói đều đã đặt cả vào nụ hôn vừa rồi. Vì thế, anh nghiêng người tới gần, lại khẽ chạm nhẹ lên môi Dư Văn Gia một lần nữa. Lúc hôn, anh vẫn mở mắt, ánh nhìn hơi hướng lên, như đang lặng lẽ dõi theo ánh mắt của Dư Văn Gia.

“Đây chính là điều anh muốn nói.” Trì Kính nhìn thẳng vào cậu.

Dư Văn Gia khựng lại trong khoảnh khắc, nhịp thở cũng rối loạn.

Trì Kính nói tiếp: “Và đó cũng là câu trả lời của anh.”

Dư Văn Gia kéo anh về phía mình, một cái giật nhẹ khiến cả hai gần như dán sát vào nhau.

“Giải huyệt rồi à?” Trì Kính hỏi, tay bị Dư Văn Gia nắm lấy, ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay cậu.

“Giải rồi.” Dư Văn Gia siết chặt tay Trì Kính.

Dù đã đến nước này, Dư Văn Gia vẫn rất kiềm chế. Cùng lắm chỉ là một cái ôm, chưa có thêm hành động thân mật nào.

Cũng may chỉ dừng lại ở cái ôm, vì phía sau đã có người đến, tiếng bước chân và lời nói mỗi lúc một gần. Dư Văn Gia vội buông Trì Kính ra.

Hai bác sĩ đi ngang qua chào cậu, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi.

“Em bận đến giờ mới được nghỉ sao?” Trì Kính hỏi.

Dư Văn Gia gật đầu.

Trì Kính liếc thấy vết thương trên mu bàn tay Dư Văn Gia, kéo tay cậu lên xem, cau mày: “Trừ tay ra, còn bị thương ở đâu nữa không?”

“Không có.” Dư Văn Gia hỏi lại, “Sao anh biết em ở đây?”

“Hỏi Lục Tư Viễn đấy. Gọi cho em mãi không được, anh lo em xảy ra chuyện.”

Hôm qua, trên đường núi, điện thoại của Dư Văn Gia không có sóng. Chiếc xe buýt chở cậu bị đá lăn từ trên núi rơi trúng, không thể chạy tiếp, sau đó bệnh viện huyện mới điều một xe khác đến đón họ. Vừa đến bệnh viện, cậu lập tức thay áo blouse rồi xuống xe, lao vào cấp cứu người bị thương, hoàn toàn không để ý đến điện thoại. Điện thoại cậu để trong túi áo khoác, mà áo khoác lại để trên xe lúc thay đồ. Thế nên cả đêm qua cậu không hề nhận được cuộc gọi nào từ Trì Kính.

Suốt đêm cậu bận đến mức không có thời gian uống nước, cũng quên mất việc liên lạc với Trì Kính.

“Em không mang điện thoại theo, hôm qua bận quá, quên mất phải gọi cho anh.” Dư Văn Gia nhíu mày, “Xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ ” Trì Kính nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cậu, “Em đang cứu người mà.”

“Nhưng nếu em gọi cho anh một cuộc điện thoại, thì anh đâu cần lo lắng đến thế.”

Dư Văn Gia thật sự không ngờ Trì Kính lại vội vã chạy suốt đêm đến tìm mình. Quãng đường xa như vậy… Cậu siết chặt tay Trì Kính: “Đi thôi, về khách sạn.”

Dư Văn Gia lên xe buýt lấy lại áo khoác và hành lý. Lúc này cậu vẫn đang mặc áo blouse trắng, ngồi trong xe Trì Kính cởi ra, thay lại áo khoác của mình. Khi hai người rời khỏi bệnh viện, Trì Kính hỏi tình hình cứu hộ thế nào, Dư Văn Gia tóm lược lại: hiện tại chưa có ai thiệt mạng, chỉ còn vài người mất liên lạc, đội cứu hộ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.

Khách sạn Dư Văn Gia ở ngay gần bệnh viện, vẫn là nơi cậu từng nghỉ vài ngày trước. Bệnh viện huyện đã sắp xếp chỗ ở cho đội y tế của họ, lần này quay lại hỗ trợ, cũng được sắp xếp về chỗ cũ.

Chiếc xe Trì Kính thuê vẫn còn đậu ngoài bệnh viện, anh lái xe chở Dư Văn Gia thẳng đến khách sạn.

Quẹt thẻ mở cửa, hai người một trước một sau bước vào phòng. Đây là căn phòng không có cửa sổ, Trì Kính tiện tay bật đèn lên, nhưng ánh sáng cũng chỉ lờ mờ, trong phòng vẫn khá tối.

Trì Kính vừa đóng cửa lại đã bị Dư Văn Gia ôm chặt lấy. Anh cũng tự nhiên giơ tay lên ôm lấy eo Dư Văn Gia.

Dư Văn Gia siết anh chặt hơn chút nữa.

“Sao tóc và áo đều ướt vậy.” Lòng bàn tay cậu đặt lên sau gáy Trì Kính, vuốt dọc từ chân tóc lên, “Bị mưa ướt à?”

“Ừm, trời mưa to lắm, anh lái xe đến đây trong mưa.”

“Mưa lớn vậy mà còn tự lái xe đến một mình, không biết là rất nguy hiểm sao?”

“Vì ai mà anh nhất định phải lái xe đến đây một mình.” Trì Kính đưa môi sát bên tai cậu, “Trong lòng em không rõ sao?”

Chóp mũi Trì Kính khẽ lướt qua tóc mai của Dư Văn Gia, nhẹ giọng nói: “Sao em còn mắng anh.”

Dư Văn Gia buông anh ra, hơi cúi đầu xuống, trán chạm nhẹ vào trán anh: “Em không mắng anh. Là em lo cho anh.”

Hai người nhìn nhau, hơi thở hòa quyện, chỉ cần Dư Văn Gia cúi thấp thêm một chút nữa là có thể chạm được vào môi Trì Kính.

Nhưng cậu lại không làm tiếp, chỉ giữ nguyên tư thế thân mật đầy dịu dàng ấy.

Ánh mắt Dư Văn Gia lướt qua từng đường nét trên gương mặt Trì Kính, cuối cùng dừng lại ở đôi môi kia, như lưu luyến không muốn rời.

“Em muốn hôn anh.” Dư Văn Gia nói khẽ, như đang chờ Trì Kính đồng ý.

Trì Kính không đáp lời, Dư Văn Gia cũng không thật sự hôn tới.

Trì Kính bật cười khẽ, hỏi cậu: “Gần quê thì ngại à?”

Dư Văn Gia gật đầu: “Ừ.”

“Vậy hôn đi.” Trì Kính nhẹ nhàng đưa ra câu trả lời bằng hành động. Anh nghiêng người tới gần, môi gần như chạm vào môi Dư Văn Gia: “Anh ở đây. Anh là của em.”

Dưới sự dẫn dắt của Trì Kính, Dư Văn Gia cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Trì Kính xưa nay không phải kiểu người rụt rè. Một khi trong lòng đã có câu trả lời rõ ràng, đã hiểu được vị trí của Dư Văn Gia đối với mình, anh sẽ không trốn tránh trái tim mình nữa.

Anh sẽ yêu không chút che giấu, không giữ lại, dứt khoát và thẳng thắn.

Nhưng lúc này, người dè dặt lại là Dư Văn Gia.

Như Trì Kính đã nói, Dư Văn Gia thực sự có chút “gần quê thì ngại”.

Nụ hôn của Dư Văn Gia cũng thuần khiết như cái ôm của cậu, môi khép chặt, chỉ khẽ chạm vào môi Trì Kính rồi nhanh chóng rời đi.

Trì Kính chớp mắt, nhìn yết hầu của cậu khẽ chuyển động, khẽ cười trong lòng.

“Anh đi tắm nước nóng đi.” Dư Văn Gia buông Trì Kính ra, “Đừng để cảm lạnh.”

Vừa nói, Dư Văn Gia vừa mở vali lấy ra một bộ quần áo sạch. Quần áo thì có thể cho Trì Kính mặc tạm của cậu, nhưng còn đồ lót thì không có cái nào mới cả.

Cậu đưa quần áo cho Trì Kính rồi nói: “Em ra siêu thị mua q**n l*t mới cho anh.”

Trì Kính cầm lấy quần áo, ngồi xuống cạnh giường, cười nói: “q**n l*t mới cũng phải giặt rồi mới mặc được chứ, ở đây có máy sấy à?”

Rõ ràng là không có rồi, kinh phí bệnh viện huyện có hạn, khách sạn sắp xếp cho đội y tế của họ cũng đơn giản, không có máy sấy.

Dư Văn Gia nói: “Vậy anh mặc của em đi.”

Trì Kính gật đầu, ánh mắt liếc về phía vali: “Lấy giúp anh.”

Dư Văn Gia có chút ám ảnh với sự ngăn nắp, vali của cậu sắp xếp rất gọn gàng, từng món đều được phân loại cẩn thận trong các túi đựng riêng. Lúc cậu lấy đồ lót ra từ túi, có một khoảnh khắc chần chừ rất nhỏ, nhưng Trì Kính vẫn nhận ra.

Trì Kính bật cười, đứng dậy, cầm lấy chiếc q**n l*t trong tay cậu, trước khi vào phòng tắm còn nghiêng người thì thầm bên tai Dư Văn Gia: “Chúng ta là mối quan hệ đã tổ chức hôn lễ, cũng đã hôn nhau rồi. Em còn ngại gì nữa? Hay là không nỡ để anh mặc đồ lót của em?”

Trì Kính vào phòng tắm, đóng cửa lại. Dư Văn Gia nhìn về phía đó, không nhịn được mà bật cười.

Thật ra từ trước đến nay Trì Kính vẫn thế - tùy ý, thẳng thắn, không vòng vo. Điều khác biệt duy nhất so với trước kia là giờ anh không còn đứng ở vị trí “anh hàng xóm” nữa.

Những câu bông đùa, những câu chọc ghẹo lúc này đều không còn mang theo lớp vỏ cũ kỹ ấy.

Trì Kính tắm xong rất nhanh, mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn ướt.

Dư Văn Gia đang ngồi ngẩn người bên mép giường, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.

“Đi tắm đi.” Trì Kính nói.

Dư Văn Gia đứng dậy, đi đến vali lấy một chiếc khăn tắm sạch rồi bước tới trùm khăn lên đầu Trì Kính, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cho anh: “Tóc cũng không chịu lau khô.”

“Cái máy sấy tóc phải bấm hoài, phiền lắm.”

“Tóc anh có bao nhiêu đâu mà kêu phiền. Để em sấy cho.”

Khuôn mặt Trì Kính bị khăn che khuất, nụ cười trên môi cũng bị giấu đi: “Chờ mãi mới nghe được câu này.”

Dư Văn Gia mỉm cười, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán anh qua lớp khăn.

Máy sấy công suất nhỏ, tiếng cũng nhỏ, trong lúc Dư Văn Gia sấy tóc cho Trì Kính, hai người vẫn trò chuyện.

“Lát nữa xuống ăn sáng nhé.” Dư Văn Gia nói, “Hay ra ngoài ăn? Đồ ăn ở khách sạn tệ lắm.”

“Không ăn đâu.” Trì Kính uể oải, “Muốn ngủ.”

“Được.”

Sấy tóc cho Trì Kính xong, Dư Văn Gia lấy quần áo rồi vào phòng tắm. Cậu không gội đầu, chỉ tắm sơ qua. Lúc bước ra đã thấy Trì Kính đang nằm nghiêng một bên giường, hình như đã ngủ rồi.

Dư Văn Gia rón rén bước lại, nằm xuống bên cạnh. Dựa lưng vào đầu giường, cậu nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Trì Kính ngủ không sâu, vừa cảm nhận được Dư Văn Gia nằm xuống liền tỉnh dậy.

Dư Văn Gia cúi người định hôn lên tai anh, nhưng đúng lúc Trì Kính quay mặt lại, nên nụ hôn đó rơi xuống má.

Dư Văn Gia khựng lại một chút. Trì Kính xoay người đối mặt với cậu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Dư Văn Gia im lặng nhìn anh.

“Muốn hôn à?” Trì Kính hỏi.

“Muốn.” Dư Văn Gia đáp, rồi nâng cằm anh lên, hôn nhẹ một cái.

Lần này kéo dài hơn vài giây, nhưng vẫn chỉ là chạm môi.

Trì Kính vòng tay ôm cổ cậu, ngồi dậy. Dư Văn Gia thuận thế ôm lấy anh, giữ chặt trong lòng.

Trì Kính hé môi, môi mềm mại cọ nhẹ lên khóe môi Dư Văn Gia, lẩm bẩm: “Anh đã nói anh là của em rồi, không cần phải cẩn thận như vậy nữa. Sau này cũng không cần.”

Nói rồi, anh khẽ đưa lưỡi li.ếm lên môi Dư Văn Gia.

Dư Văn Gia rõ ràng khựng lại một nhịp, rồi siết chặt eo Trì Kính hơn.

Trì Kính hiểu cậu quá rõ, hôm nay Dư Văn Gia kiềm chế đến mức có phần rụt rè, vẫn cần được dẫn dắt thêm một bước.

Môi Trì Kính bị nhẹ nhàng tách ra, đầu lưỡi Dư Văn Gia chạm vào, vụng về mà đắm chìm trong nụ hôn sâu. Bàn tay cậu lướt từ eo Trì Kính lên sau gáy, siết chặt lại, như thể sợ anh trốn thoát, muốn giam giữ anh thật chặt trong vòng tay mình.

Dư Văn Gia không rành chuyện hôn hít, chỉ biết vụng về m.út lấy, li.ếm lấy đầu lưỡi của Trì Kính.

Đó là một nụ hôn sâu đến không chừa khoảng trống nào, đầu lưỡi Dư Văn Gia gần như chạm đến cổ họng Trì Kính. Trong miệng Trì Kính bật ra vài tiếng rên khẽ, bị hôn đến mức thiếu dưỡng khí.

Thế mà Dư Văn Gia vẫn chưa chịu buông ra, cứ như thể không cần thở cũng được.

Trì Kính không thở nổi nữa, cả người mềm nhũn, khẽ đẩy nhẹ lên ngực cậu.

Cuối cùng Dư Văn Gia cũng buông ra, má Trì Kính đỏ bừng, cả hai người đều thở d.ốc.

Trì Kính chưa kịp thở đều lại đã bị Dư Văn Gia cúi đầu định hôn tiếp. Anh vội đưa tay chặn môi cậu lại, còn chưa kịp mở miệng nói gì, Dư Văn Gia đã gạt tay anh ra, tiếp tục chiếm lấy môi anh.

“Em không cần phải cẩn thận nữa.” Dư Văn Gia vừa hôn vừa thì thầm, “Là anh nói đấy nhé.”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 53



Thế là em liền ra mặt nhận danh phận vợ anh luôn à

Nụ hôn của Dư Văn Gia chẳng thể gọi là dịu dàng, mà là vụng về, không kỹ thuật, mang theo sự mạnh mẽ xen chút thô bạo. Ban đầu còn do Trì Kính chủ động, nhưng dần dần anh chỉ có thể bị động đáp lại. Anh mềm nhũn tựa vào người Dư Văn Gia, gáy bị giữ chặt, tay chân rã rời, đến cả đầu lưỡi cũng không còn sức lực.

Hai người đã hôn bao lâu, Trì Kính hoàn toàn không cảm nhận được. Khi Dư Văn Gia buông anh ra, cả người anh đều lạc lối, não thiếu oxy, đầu óc choáng váng.

Anh lơ mơ cúi đầu xuống, Dư Văn Gia đỡ cằm anh lên để anh ngẩng mặt.

Bây giờ trông Trì Kính không khác gì lúc say rượu lần trước - gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.

“Còn muốn hôn nữa không?” Trì Kính mỉm cười hỏi, giọng nói mềm mại có chút dính dính.

“Không cho à?”

Trì Kính nheo mắt lại, cố tình nói: “Không cho nữa.”

“Giờ nói câu đó không có tác dụng đâu.” Dư Văn Gia vừa nói vừa đặt tay ra sau gáy anh, làm bộ muốn hôn tiếp. Trì Kính cũng không né, bình thản nhắm mắt lại, sẵn sàng chờ cậu hôn, mặc dù đầu vẫn còn choáng đến mức như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.

Dư Văn Gia dừng lại cách môi anh chỉ một phân, khẽ thì thầm: “Không phải bảo không cho sao?”

Trì Kính mở mắt ra, nhìn thẳng vào Dư Văn Gia: “Trêu em thôi. Anh nói rồi mà, anh là của em. Em muốn thế nào cũng được.”

“Đừng có nói mấy câu đó hoài.” Dư Văn Gia nhắc nhở.

Trì Kính nhướn mày cười khẽ: “Sao vậy?”

“Anh nói xem?” Dư Văn Gia cụng nhẹ mũi mình vào mũi anh, “Em sẽ được đà lấn tới đấy. Giống như lúc nãy vậy.”

“Cho em được đà lấn tới mà.” Trì Kính đáp.

Dư Văn Gia không kìm được cắn nhẹ một cái lên môi Trì Kính, khiến anh khẽ rên vì đau. Dư Văn Gia dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa môi anh: “Nếu thật sự lấn tới thì anh phải chịu được đấy.”

Dư Văn Gia ôm Trì Kính nằm xuống, hỏi nhỏ: “Còn chóng mặt không?”

Trì Kính nhắm mắt khẽ cười: “Biết anh chóng mặt à?”

Giờ anh không chỉ chóng mặt, mà còn tê cả đầu lưỡi.

“Trông anh bây giờ y như lúc say rượu.” Dư Văn Gia dùng ngón trỏ khẽ cọ nhẹ lên mặt anh - nóng ran và ửng hồng, lại còn hay nói mấy lời khiến người ta xao xuyến, chẳng khác gì lúc uống nhiều.

Trì Kính khẽ “ừ” một tiếng: “Cảm giác giống thật. Say vì bị hôn.”

Dư Văn Gia nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương cho anh: “Nếu không chóng mặt nữa thì em còn có thể hôn anh cả tiếng đồng hồ.”

Trì Kính bật cười: “Cho em cơ hội rồi mà, tại em không chịu lấy thôi.”

“Hôm nay để tạm đó, sau này bù từ từ.”

Được Dư Văn Gia xoa bóp thái dương, thần kinh Trì Kính dần thư giãn, rất nhanh liền thiếp đi. Hơi thở anh trở nên đều đặn, Dư Văn Gia kéo chăn đắp cho anh, rồi cúi xuống khẽ hôn lên vành tai.

Tối hôm trước cả hai đều không ngủ, lần này ngủ bù ở khách sạn đến tận trưa mới tỉnh.

Buổi chiều Dư Văn Gia phải đến bệnh viện tập hợp, cậu thức trước, đang thay đồ thì Trì Kính trên giường mơ màng tỉnh dậy.

“Buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa.” Dư Văn Gia đi đến cạnh giường, “Chiều em phải đến bệnh viện, lát nữa sẽ mang cơm ở nhà ăn về cho anh.”

“Không ngủ nữa đâu.” Trì Kính xuống giường, hỏi: “Người không liên quan cũng được vô nhà ăn bệnh viện ăn hả?”

“Anh là người không liên quan sao?”

Trì Kính chớp mắt cười hỏi: “Không phải à?”

“Ít nhất cũng là người nhà của bác sĩ mà.”

Trì Kính nheo mắt cười: “Vậy làm phiền người nhà đưa anh đi cùng nhé.”

Dư Văn Gia tiến lại gần, nói: “Người nhà muốn hôn một cái.”

“Hôn người nhà mà còn phải xin phép nữa à?”

Dư Văn Gia đặt tay ra sau gáy anh, cúi đầu hôn nhẹ. Hai người vừa mới chạm môi, bất ngờ có tiếng gõ cửa vang lên.

Cả hai đều khựng lại, Trì Kính nhìn ra phía cửa, cười đùa: “Có cần anh trốn đi một chút cho xong chuyện không?”

Nếu thật sự muốn trốn, Trì Kính đã chẳng bình thản thế này. Dư Văn Gia bóp nhẹ cằm anh, khẽ cười: “Sao anh phải trốn chứ.”

“Vậy thì không trốn nữa.”

“Nhìn anh có vẻ muốn trốn gì đâu.” Dư Văn Gia bật cười rồi rời khỏi anh, bước đến mở cửa.

Người đứng ngoài là Lý Triệt.

Tầng này toàn là bác sĩ của đội y tế, lúc này mọi người đã nghỉ ngơi xong và chuẩn bị xuống nhà ăn. Phòng của Lý Triệt ở ngay cạnh Dư Văn Gia, đến giờ nên hắn qua gọi cậu cùng đi ăn.

“Đi thôi, xuống ăn cơm.” Vừa liếc mắt thấy Trì Kính đứng sau Dư Văn Gia, Lý Triệt lập tức im bặt. Hắn trố mắt kinh ngạc nhìn người đang đứng phía sau.

“...Trì Kính?” Lý Triệt sững sờ gọi tên, như thể chưa kịp tin vào mắt mình.

Trì Kính mỉm cười, gật đầu chào hắn một cái: “Bác sĩ Lý.”

Lý Triệt vẫn chưa kịp phản ứng: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đến thăm Văn Gia.” Trì Kính đáp.

Lý Triệt vẫn còn ngẩn ngơ: “Xa thế mà cũng đến à?”

“Ừ.” Trì Kính mỉm cười.

Cả ba người cùng nhau xuống nhà ăn của bệnh viện. Lúc đứng trong thang máy, trong lòng Lý Triệt cứ thấp thỏm khó hiểu. Hắn đâu có ngốc, tuy không rõ mối quan hệ giữa Dư Văn Gia và Trì Kính thân đến mức nào, nhưng thân đến mức này thì không thể không khiến người ta nghĩ ngợi, chưa kể Trì Kính còn đang mặc áo của Dư Văn Gia.

Lúc ba người ngồi ăn, Trì Kính ngồi đối diện hắn, lúc ấy Lý Triệt mới để ý đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của Trì Kính. Hắn hơi bất ngờ, ánh mắt dừng lại một chút nhưng không tiện hỏi, dù sao quan hệ giữa hai người cũng chỉ là quen biết sơ sơ, hỏi nhiều e lại quá đường đột.

Ban đầu Lý Triệt còn tưởng Trì Kính và Dư Văn Gia có thể là kiểu quan hệ “đặc biệt” kia, nhưng thấy trên tay Trì Kính có nhẫn cưới, hắn lại tự phủ định suy đoán ban đầu của mình.

Khi ba người đang ăn, điện thoại của Trì Kính reo lên. Nhà ăn hơi ồn nên anh cầm máy ra ngoài nghe. Nhân lúc đó, Lý Triệt liền hỏi Dư Văn Gia: “Trì Kính kết hôn rồi à?”

“Ừ, kết rồi.”

“Thật á? Anh cứ tưởng cậu ấy còn độc thân chứ. Lần trước đi chơi chung còn chẳng thấy đeo nhẫn. Mới có hơn tháng mà đã cưới luôn rồi sao.” Lý Triệt liếc nhìn Dư Văn Gia, tỏ ra khá tò mò: “Cậu ấy có bạn gái từ trước à?”

“Không có.” Dư Văn Gia trả lời thẳng.

“Hả? Vậy là cưới chớp nhoáng sao?” Trì Kính đâu giống kiểu người kết hôn vội vã như vậy. Lý Triệt nghĩ, nếu chỉ mới quen hơn một tháng mà đã cưới rồi, người kia chắc chắn phải rất đặc biệt.

Lý Triệt chậc lưỡi vài cái, lại nhớ đến chuyện năm xưa Lục Tư Viễn từng theo đuổi Trì Kính mà không được, liền cảm thán: “Chuyện tình cảm vẫn do duyên phận cả thôi. Hồi đó Lục Tư Viễn cố gắng lắm mà vẫn không theo đuổi được, giờ người ta đã có vợ luôn rồi.”

Dư Văn Gia ngẩng đầu liếc nhìn Lý Triệt, ánh mắt có chút khó tả.

“Gì?” Lý Triệt nhìn Dư Văn Gia, chợt “hử” một tiếng: “Cậu nhìn anh kiểu đó là có ý gì?”

Nếu Lý Triệt không hỏi câu đó, chưa chắc Dư Văn Gia sẽ nói rõ chuyện giữa cậu và Trì Kính ngay lúc này. Nhưng bây giờ, khi cả hai đã đi xa đến vậy, việc công khai chỉ là chuyện sớm muộn. Cũng chẳng còn lý do gì để giấu nữa.

Dư Văn Gia nói: “Anh ấy không có vợ, mà có chồng.”

Lý Triệt đang gắp đồ ăn thì dừng tay lại: “Cái gì? Cậu ấy kết hôn với đàn ông á?”

Dư Văn Gia gật đầu: “Kết hôn với em.”

Lý Triệt trợn tròn mắt, đũa suýt nữa rơi khỏi tay.

Đúng lúc đó, Trì Kính quay lại. Anh nhìn thấy Lý Triệt ngồi đơ người, cứ trân trân nhìn Dư Văn Gia với biểu cảm gần như hoảng loạn.

Nhìn phản ứng đó, Trì Kính đại khái cũng đoán được hai người họ vừa nói chuyện gì.

Anh thản nhiên ngồi trở lại chỗ cũ, Lý Triệt quay sang nhìn anh, miệng mấp máy như thể không nói nên lời.

Trông hắn có vẻ muốn hỏi mà lại ngại, sợ Lý Triệt nghẹn đến nội thương, Trì Kính chủ động lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?”

Lý Triệt quả thật đang rất bứt rứt, vừa bị hỏi liền thốt luôn ra: “Văn Gia vừa nói với tôi một chuyện… Cậu ấy bảo hai người kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.” Trì Kính gật đầu.

Anh thừa nhận nhanh đến mức khiến Lý Triệt nghẹn ngay tại chỗ, nói không nên lời, ngập ngừng hồi lâu mới bật ra được một câu: “…Chúc mừng nhé.”

Trì Kính mỉm cười nói cảm ơn, cố làm dịu đi tâm trạng bối rối của đối phương: “Anh bất ngờ quá hả? Lúc nãy nhìn nét mặt anh giống như hoảng loạn lắm.”

Lý Triệt cười xòa: “Chứ sao nữa! Tôi còn không dám hỏi, sợ lỡ lời. Bảo sao hai người thân nhau thế, hóa ra là vợ chồng rồi à.” Nói xong lại liếc nhìn Dư Văn Gia, “Thằng nhóc này, kết hôn cũng không nói với anh một tiếng? Cũng không thèm mời?”

“Chúng tôi kết hôn hơi gấp.” Trì Kính giải thích thay, “Hôn lễ tổ chức đơn giản thôi, cũng không mời nhiều người.”

Lý Triệt là người biết điều, những gì nên biết thì biết, những gì không cần hỏi cũng không cố hỏi thêm.

Dư Văn Gia còn phải ở lại đây hai ngày nữa, còn Trì Kính thì ngày kia phải đi làm nên dự định về trong hôm nay. Một người đang bận việc cứu người, một người cũng có cuộc sống riêng, không thể cứ ở mãi bên nhau. Trì Kính đặt vé bay tối, lát nữa sẽ lên đường.

Ăn xong, Dư Văn Gia đưa Trì Kính về khách sạn lấy đồ. Vừa vào phòng, Trì Kính đi sau lưng hỏi: “Sao tự nhiên lại kể chuyện tụi mình kết hôn với Lý Triệt thế? Anh chỉ đi ra ngoài có ba phút, em công khai nhanh ghê ha.”

“Anh ấy hỏi mà.” Dư Văn Gia đáp, tiện thể nói thêm, “Anh ấy còn tưởng anh lấy vợ.”

Trì Kính bật cười: “Thế là em liền ra mặt nhận danh phận vợ anh luôn à?”

“Chồng.” Dư Văn Gia chỉnh lại.

Ai ngờ Trì Kính liền thuận miệng đáp: “Anh đây.”

Dư Văn Gia quay đầu nhìn anh một cái.

Trì Kính tiện tay đóng cửa phòng, nói nhỏ: “Gọi lại lần nữa nghe coi.”

Dư Văn Gia khựng lại một giây, rồi lập tức quay người ép anh dựa sát vào cánh cửa, cúi mắt nhìn anh không nói một lời.

Trì Kính hơi nhướng mày: “Sao? Không thích gọi anh như vậy à?”

Chỉ là một cách gọi thôi, nếu Trì Kính muốn nghe, lúc nào Dư Văn Gia cũng có thể chiều theo. Chỉ là cái miệng của anh quá biết trêu ghẹo, rõ ràng đang cố tình đùa giỡn mình, điều này Dư Văn Gia hiểu quá rõ.

“Sao không phải là anh gọi em?” Dư Văn Gia hỏi.

“Đương nhiên là được rồi.” Trì Kính ghé sát bên tai cậu, thấp giọng gọi một tiếng: “Chồng ơi.”

Gọi xong còn cong ngón trỏ, nhẹ nhàng cào cào vành tai cậu, hỏi: “Nghe vậy đã hài lòng chưa?”
 
Ngày Càng Tốt Hơn - Kỉ Kinh
Chương 54



Nhưng vẫn không chịu nổi

Dư Văn Gia không nói là hài lòng hay không, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Em sắp bị anh dỗ đến mức không phân biệt nổi phương hướng nữa rồi.”

Trì Kính bật cười, khẽ hỏi lại: “Anh dỗ như vậy em có vui không?”

“Đã lạc cả phương hướng rồi, anh nói xem có vui không.”

Trì Kính khẽ vuốt tai cậu, dịu dàng nói: “Vui là tốt rồi. Sau này Văn Gia của anh ngày nào cũng phải vui vẻ thế này.”

Trì Kính hay giỡn hớt, không phải vì gì khác, chỉ là muốn chọc cho Dư Văn Gia vui. Những năm tháng trước đó cậu giấu kín tình cảm, chắc là chẳng mấy khi thật sự vui vẻ. Giờ đây, Trì Kính tất nhiên muốn bù đắp hết thảy, muốn cho người anh yêu tất cả những điều tốt đẹp nhất, để từng khoảnh khắc đều là hạnh phúc.

Ánh mắt Trì Kính chăm chú nhìn Dư Văn Gia, bàn tay lướt từ tai đến má, từng chút một, dịu dàng chạm vào cậu.

Dư Văn Gia hơi nghiêng đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên cổ tay Trì Kính.

Trì Kính mỉm cười, vu.ốt ve gương mặt cậu: “Da mặt mềm thật đấy, trẻ trung có khác ha, mịn màng ghê.”

Dư Văn Gia bật cười, ôm lấy anh kéo vào lòng: “Sao mới nói mấy câu đã bắt đầu không đứng đắn rồi, chẳng giống anh trai gì cả.”

Nói xong liền cúi đầu, mặt kề vào mặt Trì Kính nhẹ nhàng cọ cọ, “Làm như anh không nhẵn nhụi ấy, anh cũng đâu thua gì em.”

“Lúc này mới nhớ ra anh là anh trai à?” Trì Kính nhướng mày, “Không phải em nói không muốn anh coi em là em trai sao, sao giờ lại tự vả rồi?”

Dư Văn Gia chỉ cười mà không đáp.

Trì Kính ngẩng đầu nhìn cậu: “Vậy để anh hỏi em, thế nào là ‘không đứng đắn’? Trước đây anh đứng đắn thật à?”

“Trước kia cũng chẳng đứng đắn mấy.” Dư Văn Gia nói, “Lần này về càng đặc biệt không đứng đắn.”

Trì Kính bật cười thành tiếng.

Vốn dĩ trong xương cốt anh đã chẳng phải người sống nghiêm túc khuôn phép gì cho cam. Trước một người nghiêm túc như Dư Văn Gia, thì cái kiểu chẳng đứng đắn ấy lại thành ra tự nhiên.

Bởi vì chọc ghẹo Dư Văn Gia, với anh chính là một niềm vui không tên.

“Em không thích à?” Trì Kính đưa cằm cọ nhẹ vào giữa xương quai xanh của cậu.

Dư Văn Gia im lặng một lúc, khẽ nói: “Thích.”

Lại im lặng thêm một lúc nữa, Dư Văn Gia mới chậm rãi nói: “Nhưng vẫn không chịu nổi.”

“Chịu không nổi sao?” Trong đáy mắt Trì Kính hiện lên ý cười rất nhạt, “Vậy anh quay lại làm người đứng đắn nhé?”

“Không được.” Dư Văn Gia siết nhẹ tay ôm lấy eo anh.

“Dù có được hay không thì anh cũng chẳng quay lại nữa đâu. Vốn dĩ anh là như vậy mà.”
Trì Kính sao nỡ lạnh lùng với Dư Văn Gia nữa, anh hôn nhẹ lên cằm cậu: “Anh vốn nên như vậy.”

Hai người ôm nhau thêm một lát, sau đó Dư Văn Gia phải quay lại bệnh viện, còn Trì Kính cũng chuẩn bị lên đường đến huyện thành.

“Đến nơi thì nhắn cho em nhé.” Dư Văn Gia nói, “Trước khi lên máy bay cũng nhắn, xuống máy bay cũng phải nhắn.”

Trì Kính cười đáp: “Biết rồi.”

Anh lái xe đưa Dư Văn Gia quay lại bệnh viện, hai người đứng tạm biệt nhau trước cổng.

Dư Văn Gia tháo dây an toàn, nghiêng người sang hôn lên môi Trì Kính.

“Trên đường cẩn thận nhé, lái xe chậm thôi.”

“Nhớ mỗi ngày báo bình an cho anh biết.” Trì Kính nói, “Anh chờ em về.”

Máy bay của Trì Kính khởi hành lúc tám rưỡi tối, anh xuất phát từ trưa nên thời gian vẫn khá dư dả. Trì Kính trả lại xe thuê ở huyện thành, rồi gọi xe mới để ra sân bay. Hai tin nhắn gửi cho Dư Văn Gia bên kia đều không trả lời, chắc bên bệnh viện vẫn còn rất bận.

Trì Kính về đến nơi đã là nửa đêm. Suốt một ngày một đêm bôn ba trên đường, về đến nhà mệt đến mức không mở nổi mắt, anh chẳng buồn tắm rửa, ngã xuống giường là ngủ luôn.

May mà hai ngày tới là cuối tuần, không cần phải dậy sớm.

Mấy hôm trước Trì Kính có nhờ vả Lục Tư Viễn một việc, định bụng sẽ mời y ăn một bữa coi như đáp lễ. Anh gọi điện hẹn Lục Tư Viễn đi ăn, Lục Tư Viễn ở đầu dây bên kia cười nói: “Có gì to tát đâu, khách sáo vậy làm gì.”

Trì Kính cũng cười: “Không tính chuyện vừa rồi, riêng chuyện lần trước cậu dẫn tôi đi cắm trại cũng đủ mời lại một bữa rồi?”

Lục Tư Viễn bật cười: “Vậy thì được.”

Hai người hẹn thời gian xong, Trì Kính nói: “Vậy nhé, không làm phiền cậu nữa.”

Anh vừa định cúp máy thì bị Lục Tư Viễn gọi lại: “Trì Kính.”

“Hửm? Còn chuyện gì à?”

“Cậu…” Giọng Lục Tư Viễn hơi ngập ngừng, “Cậu với Văn Gia, hai người ở bên nhau à?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Kết hôn rồi?”

“Phải.”

Lục Tư Viễn bật cười: “Tôi nghe Lý Triệt kể, cậu ấy bảo gặp cậu hôm qua.”

“Tôi cũng đoán vậy. Ngoài anh ấy ra thì chẳng còn ai nữa.”

“Thật ra tôi cũng đoán được phần nào rồi.” Lục Tư Viễn nói, “Hôm đó đi cắm trại, chắc lúc đó hai người đã ở bên nhau rồi đúng không?”

“Lúc đó thì chưa.”

Bên kia đầu dây, Lục Tư Viễn khẽ nhướng mày, hơi bất ngờ: “Trông không giống lắm.”

Trì Kính cười: “Thật sự là chưa. Lúc đó chắc vẫn đang trong giai đoạn làm quen, thăm dò lẫn nhau thôi.”

“Vậy mà hai người kết hôn nhanh thật.”

“Ừ, đúng là hơi nhanh.”

Từ lâu Lục Tư Viễn đã không còn suy nghĩ gì với Trì Kính nữa, nên nói năng cũng rất thoải mái: “Nói thật, tôi không nghĩ cậu sẽ kết hôn, lại còn với con trai.” Y bật cười, “Thật sự khá bất ngờ.”

Trì Kính nói: “Tôi cũng chẳng ngờ.”

“Nhưng nếu là Dư Văn Gia,” Lục Tư Viễn chậm rãi nói, “lại thấy cũng hợp lý.”

Trì Kính khẽ cười: “Sao lại thế?”

“Cảm giác thôi.” Lục Tư Viễn ngẫm nghĩ, “Cảm giác hai người ở bên nhau, người khác không xen vào được. Hôm sinh nhật đó, cậu ngồi cạnh cậu ấy, tôi đã thấy có gì đó là lạ. Không nói chuyện khác, riêng Văn Gia đã rất xuất sắc rồi. Hai người đến với nhau cũng không có gì khó hiểu.” Y ngừng một chút, cảm khái: “Tốt thật đấy. Gặp được đúng người là chuyện rất hiếm có.”

Trì Kính nhẹ giọng “ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”

Dư Văn Gia trở về vào chiều ngày thứ tư. Khi máy bay hạ cánh, Trì Kính vẫn đang trong giờ làm nên không thể ra sân bay đón. Dư Văn Gia đi công tác gần một tháng, hôm nay hai bên gia đình hẹn nhau cùng ăn bữa cơm, địa điểm là nhà ông cụ.

Trì Kính phải tăng ca, là người đến muộn nhất.

Nhà ông cụ có sân rộng, phòng ăn được tách riêng thành một gian riêng biệt. Trì Kính bước vào, ánh mắt đảo qua một vòng rồi dừng lại ở phía Dư Văn Gia. Từ lúc Trì Kính bước vào, ánh mắt Dư Văn Gia đã luôn dõi theo anh. Bên cạnh cậu có một chỗ trống, chính là chỗ của Trì Kính.

Trì Kính chào hỏi mấy vị trưởng bối một tiếng rồi đi thẳng về phía Dư Văn Gia. Anh đến bên cậu, khẽ xoa đầu một cái, dịu giọng nói: “Cuối cùng cũng về rồi.”

Dư Văn Gia kéo ghế giúp anh, Trì Kính cởi áo khoác treo lên lưng ghế rồi ngồi xuống, tiện tay nắm lấy tay cậu, sờ nhẹ một cái rồi nói: “Mặc ít quá rồi. Tay lạnh thế này.”

Khí hậu ở đây không giống Vân Nam, trời vẫn chưa đủ ấm để mặc áo ngắn tay. Cả bàn ai cũng mặc áo dài tay, chỉ riêng Dư Văn Gia là mặc mỗi chiếc áo thun. Cậu mặc vậy từ lúc trên máy bay, về đến nhà cũng chưa thay đồ hay khoác thêm gì.

“Không lạnh.” Dư Văn Gia đáp.

Tay hai người nắm chặt dưới gầm bàn, không ai nhìn thấy.

“Hôm trước sốt còn chưa sợ à? Thời tiết thế này dễ cảm lắm, đừng có lúc nào cũng mạnh miệng bảo không lạnh. Không lạnh mà tay lạnh ngắt thế này sao?”

“Em vừa mới rửa tay thôi.”

Dư Văn Gia ngồi bên phải Trì Kính, tay phải của anh bị cậu nắm chặt không buông, thành ra không ăn cơm được. Thấy đối phương có vẻ không định thả tay, Trì Kính nghiêng đầu nhìn cậu, ngón tay cựa quậy trong lòng bàn tay Dư Văn Gia, mỉm cười nói khẽ: “Không cho anh ăn cơm nữa à?”

Dư Văn Gia liếc anh một cái rồi mới chịu buông tay.

Nghĩ cũng thấy buồn cười, cả hai đường đường là vợ chồng hợp pháp, vậy mà trước mặt trưởng bối, đến nắm tay còn phải lén lút như mấy đứa trẻ mới yêu.

Nghĩ đến đây, Trì Kính không khỏi bật cười trong lòng, Dư Văn Gia chẳng phải đúng là một “cậu nhóc” sao.

Trước mặt người lớn, hai người cũng không tiện gần gũi quá. Lắm lúc chỉ là chạm nhẹ ngón tay, hoặc lén lút cào cào vào lòng bàn tay nhau.

Giữa bữa, Trì Kính ra ngoài nghe điện thoại, nói khá lâu, chừng mười mấy phút. Dư Văn Gia ra tìm thì thấy anh vẫn đang nghe máy, anh đứng trong sân, quay lưng về phía phòng ăn. Dư Văn Gia không đến làm phiền, chỉ dựa lưng vào tường chờ. Chờ khoảng hai phút, Trì Kính mới cúp máy.

Anh quay người lại liền thấy Dư Văn Gia đang đứng đó, dáng vẻ thoải mái tựa vào tường, mặc áo thun đen và quần thể thao, đơn giản mà toát lên vẻ gọn gàng, sạch sẽ, rất thu hút.

Chưa cần nói đến tình cảm, riêng vẻ ngoài, Dư Văn Gia đã là một người rất điển trai, nổi bật giữa đám đông.

Sân rộng và vắng, đối với họ mà nói cũng coi như một không gian riêng tư.

Trì Kính biết cậu muốn gì, cất điện thoại vào túi, nhìn cậu nói: “Lại đây.”

Dư Văn Gia bước tới, đứng trước mặt anh.

Trì Kính hơi mở rộng hai tay: “Cho em ôm cái.”

Dư Văn Gia không nói lời nào liền vòng tay ôm lấy anh.

Cằm Trì Kính tựa nhẹ lên vai cậu, bàn tay chầm chậm vuốt lưng, giọng thì thầm: “Mấy hôm nay chắc mệt lắm phải không?”

“Cũng ổn. Mệt nhất là trong lòng.”

Trì Kính bật cười khẽ: “Mệt trong lòng? Vì chuyện gì?”

“Vì anh.” Dư Văn Gia nghiêng đầu, khẽ hôn lên vành tai anh, “Vì nhớ anh.”

Hai người cũng không làm gì quá thân mật, chỉ đứng trong sân ôm nhau một lúc.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng ăn mở ra, mẹ Dư bước ra ngoài. Bà định sang bếp bên lấy thêm bát súp, vừa ra đến sân đã bắt gặp cảnh hai người đang ôm nhau.

Ánh mắt Trì Kính vô tình chạm đúng ánh mắt mẹ Dư, anh hơi ngượng ngùng buông tay ra, khẽ gọi một tiếng: “Mẹ ạ.”

Dư Văn Gia cũng ngoảnh đầu lại, gọi theo: “Mẹ.”

Mẹ Dư mỉm cười dịu dàng: “Mẹ ra bếp lấy cái bát, làm phiền hai đứa rồi.”

Trì Kính hiếm khi thấy ngại như vậy, chỉ biết cười cười, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Bà đi vào bếp lấy bát, Dư Văn Gia cũng theo vào. Mẹ Dư quay đầu lại liếc nhìn: “Con theo vào làm gì đấy? Muốn lấy đồ à?”

“Con giúp mẹ lấy bát.” Dư Văn Gia nói.

Mẹ Dư bật cười: “Có mấy cái bát thôi mà cũng cần con giúp à.”

Bà lấy mấy bát súp trong tủ, vừa làm vừa hỏi: “Văn Gia, bây giờ con với Tiểu Kính sống với nhau tốt chứ?”

“Rất tốt ạ.”

Bà quay người lại, hỏi: “Tốt kiểu gì? Là kiểu mà con vẫn mong muốn ấy hả?”

Dư Văn Gia khẽ gật đầu: “Vâng.”

Mẹ Dư mỉm cười đầy trìu mến, bước đến vỗ nhẹ vào cánh tay cậu:c“Tốt lắm. Vậy là điều ước thành hiện thực rồi, đúng không?”

“Mẹ đã biết từ lâu rồi ạ?”

“Con nói xem?” Bà khẽ vỗ lên trán cậu một cái. “Con là con trai mẹ đấy.”

Dư Văn Gia cười, đón lấy mấy cái bát trong tay mẹ.

Ăn tối xong, hai người cũng không nán lại nhà ông nội lâu. Ngồi một lúc rồi cả hai cùng về nhà.

Dư Văn Gia kéo vali vào phòng khách, Trì Kính đi theo sau, tay vừa đưa lên tháo nút áo vest. Anh cởi áo khoác rồi tiện tay ném lên sofa, đang định tháo cà vạt thì Dư Văn Gia buông vali, đi lại gần hôn anh một cái.

Nụ hôn đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh.

Trì Kính nhướng mày nhìn cậu: “Tiến bộ rồi đấy, lần này biết tự hành động không cần xin phép nữa.”

“Anh đừng nói linh tinh.” Dư Văn Gia nhéo nhẹ vành tai anh. “Em không cần xin phép từ lâu rồi.”

Trì Kính không nói gì, chỉ cười cười. Anh mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, tay còn đặt trên nút thắt. Rồi anh buông tay xuống, ngẩng cằm ra hiệu cho Dư Văn Gia: “Giúp anh tháo đi.”
 
Back
Top Bottom