Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 85: Chương 85



Dưới cơn mưa lất phất, hai người họ trú tạm ở tiệm tạp hóa trong trường. Bạch Thừa Duẫn vô tình phát hiện quầy có bán khoai lang nướng, liền quay sang hỏi:

“Em có muốn ăn khoai lang nướng không, Trần Khởi?”

Trần Khởi ngẩn ra, khó hiểu nhìn anh: “Mới ăn no xong mà, anh vẫn còn ăn nổi sao?”

“Nhóc con, em không hiểu rồi, đây là một nghi thức quan trọng để chúc mừng việc tối nay bạn cùng phòng anh thoát kiếp FA.”

Anh nói nghe cứ như thật vậy.

Trần Khởi nhìn anh, hoàn toàn không hiểu nổi mối liên hệ giữa khoai lang nướng và việc chúc mừng này: “Cái này thì liên quan gì đến khoai lang nướng?”

Bạch Thừa Duẫn nghiêm túc đáp: “Khoai lang nướng chứa đựng lời chúc phúc của anh dành cho cậu ấy.”

Trần Khởi: “…”

Không chờ cậu phản ứng, Bạch Thừa Duẫn đã rút điện thoại ra quét mã thanh toán hai phần khoai lang nướng. Chủ tiệm vui vẻ gói khoai lang trong giấy bạc, cười tươi nói: “Trời lạnh, ăn đồ nóng sẽ thấy dễ chịu hơn.”

“Đúng vậy, hôm nay trời lạnh quá.”

Bạch Thừa Duẫn vừa than thở vừa nhận lấy hai phần khoai lang, rồi đưa một phần cho Trần Khởi: “Anh đây mời, nếu cậu dám từ chối thì đừng trách anh.”

Trần Khởi đành phải nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

“Nhìn miếng khoai lang nướng này đi, nóng hổi đúng không? Anh nói cho cậu biết, bây giờ Kỷ Đình Duệ và bạn cùng phòng cậu ấy cũng y hệt vậy đấy.”

Bạch Thừa Duẫn ra vẻ một người từng trải, nói chuyện đầy phong thái chuyên gia.

Trần Khởi không nhịn được trêu chọc: “Anh bớt chém gió đi, rõ ràng là anh chỉ đột nhiên thèm khoai lang nướng thôi.”

“Biết thì biết, đừng có nói toạc ra.” Bạch Thừa Duẫn nháy mắt hai cái rồi chuyển chủ đề: “Nhưng mà thật lòng anh cũng vui thay cho họ, đặc biệt là lão Kỷ. Nghĩ xem, một người lúc nào cũng cao ngạo, lạnh lùng như cậu ta, cuối cùng cũng bị Cố Chân hạ gục. Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi.”

Trần Khởi nhìn ra ngoài cửa tiệm, cảm thán: “Em thật không ngờ Cố Chân lại thành đôi với anh ấy, trước đây gu của cậu ấy rõ ràng không phải kiểu như Kỷ Đình Duệ.”

“Chuẩn, chẳng phải cậu ấy thích kiểu như Diệp Thành sao? Mà lão Kỷ với Diệp Thành thì đúng là đối lập hoàn toàn.”

Nghe vậy, Trần Khởi lại bật cười, như thể đã thông suốt điều gì đó: “Có lẽ đây chính là tình yêu đích thực. Khi yêu thật lòng, ai còn bận tâm người đó có phải gu của mình hay không?”

Bạch Thừa Duẫn thấy cậu nói có lý, cũng bật cười theo: “Em nói nghe ghê gớm quá, cứ như đã yêu đương rồi vậy.”

“Anh đừng khinh em thế, biết đâu thời gian tới em có bồ thì sao?”

“Nhóc con, anh đây đã đãi em khoai lang nướng, thì em phải ở chung hội độc thân với anh!”

Trần Khởi: “…”

Một lúc sau, Bạch Thừa Duẫn lại chân thành cảm thán: “Hy vọng tối nay mọi chuyện với họ đều thuận lợi.”

Cùng lúc đó, Cố Chân cũng có suy nghĩ y hệt.

Cậu đứng trong phòng tắm, vừa tắm vừa âm thầm cầu nguyện, hy vọng tối nay mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ. Dù sao thì, cậu cũng sắp bước vào một thế giới mới mà mình chưa từng trải qua.

Có lẽ vì quá căng thẳng, cậu tắm mãi không chịu ra, suýt nữa là kỳ sạch cả lớp da.

Tắm xong, Cố Chân thấy trong phòng có sẵn áo ngủ và áo choàng tắm để lựa chọn. Sau một hồi do dự, cậu quyết định mặc áo ngủ.

Bộ này hiển nhiên là do Kỷ Đình Duệ chuẩn bị sẵn từ trước, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, vải mềm mại, mặc lên người vô cùng thoải mái.

Khi cài nút áo, cậu chợt nhớ đến chuyện anh ấy cố ý chuẩn bị bộ đồ này với tâm thế muốn đưa mình về nhà ngủ qua đêm. Nghĩ đến đây, mặt cậu liền đỏ bừng.

Nhưng không thể không thừa nhận, bạn trai cậu đúng là rất chu đáo.

Bước ra khỏi phòng tắm, Cố Chân nhìn thấy Kỷ Đình Duệ đang ngồi bên giường chờ mình, ánh mắt anh hoàn toàn không hề bất ngờ khi thấy cậu mặc bộ đồ ngủ này.

“Chậm rãi cởi nút áo ra cũng là một trải nghiệm không tệ đâu.”

Câu nói này khiến Cố Chân ngượng đến mức không biết đáp lại thế nào.

Thấy cậu đứng yên ngẩn người, Kỷ Đình Duệ vẫy tay ra hiệu: “Lại đây.”

Cố Chân ngoan ngoãn đi tới, định ngồi xuống bên giường, nhưng chưa kịp ngồi đã bị Kỷ Đình Duệ duỗi tay ôm lấy eo, kéo thẳng vào lòng, để cậu ngồi trên đùi mình.

Hành động bất ngờ này khiến tim Cố Chân đập loạn xạ, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Anh… em nặng lắm đó.”

“Lúc mới vào nhà chẳng phải anh đã bế em lên rồi sao?”

Kỷ Đình Duệ bình thản nói, ánh mắt nhìn cậu sâu thẳm, không còn lạnh lùng như mọi khi.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Cố Chân cảm thấy cả người nóng lên, không dám nhìn thẳng vào mặt bạn trai nữa.

“Còn căng thẳng không?”

“Vẫn ổn… nhưng anh đừng nhìn em như thế.”

Cố Chân chịu không nổi ánh mắt mê hoặc của anh. Nếu nói có một ánh nhìn có thể hút hồn người khác, thì chính là ánh mắt của Kỷ Đình Duệ lúc này.

Cậu cảm giác linh hồn mình sắp bị câu đi mất rồi.

“Anh nhìn em thế nào?”

Kỷ Đình Duệ lại rướn người tới gần hơn, Cố Chân theo phản xạ giơ tay lên, che đi đôi mắt sâu thẳm của anh.

Hàng mi dài rậm của Kỷ Đình Duệ quét qua lòng bàn tay cậu, ngưa ngứa như thể gãi vào tim, khiến hai bàn tay nhỏ bé của Cố Chân cũng bắt đầu nóng bừng.

Bị che mắt mà vẫn bình tĩnh như thường, Kỷ Đình Duệ còn khẽ cười: “Hóa ra em thích kiểu này?”

“Không… không có!”

Cố Chân vội vàng rút tay lại, mặt đỏ như quả cà chua.

Thấy cậu căng thẳng đến vậy, Kỷ Đình Duệ cố tình trêu thêm: “Không sao, em thích chơi kiểu gì anh cũng chiều, thích bịt mắt thì cứ bịt.”

Cố Chân nghe xong liền đỏ bừng cả tai, cuống quýt xua tay: “Không, không có! Em không có sở thích đó đâu, anh đừng hiểu lầm!”

Nhìn cậu sốt sắng giải thích, Kỷ Đình Duệ bật cười khẽ, giọng trầm thấp: “Không có cũng không sao, sở thích có thể từ từ bồi dưỡng.”

Cố Chân: “…”

Trái tim cậu như muốn nhảy khỏi lồng ng.ực vì bị anh trêu chọc.

Nhưng Kỷ Đình Duệ không trêu cậu nữa, hôn cậu một cái rồi buông ra: “Anh đi tắm đây.”

“Ừm… vâng.”

Cố Chân chẳng những không thả lỏng mà còn căng thẳng hơn.

Nhất là khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, rồi tự làm mình xấu hổ đến cứng đờ người.

Kỷ Đình Duệ tắm rất nhanh, lúc bước ra, anh cũng mặc áo ngủ chỉnh tề. Nhìn kỹ lại, bộ áo ngủ này và của Cố Chân rõ ràng là đồ đôi.

Nhìn thấy Cố Chân ngồi ngay ngắn trên giường, không biết đang suy nghĩ điều gì, hai má đỏ bừng, Kỷ Đình Duệ lập tức không nhịn được mà bước nhanh đến bên cậu.

Anh vừa định ngồi xuống cạnh Cố Chân thì điện thoại đột nhiên vang lên, phá tan bầu không khí.

Nghe thấy tiếng chuông, Cố Chân giật nảy mình như bị dọa, hoàn hồn lại nhưng trông càng thêm ngơ ngác.

Kỷ Đình Duệ nhận ra điện thoại của mình đang reo, nhân tiện vươn tay xoa đầu Cố Chân một cái như để trấn an cậu trước khi đi đến tủ đầu giường lấy điện thoại.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là “Bà Trương”, Kỷ Đình Duệ thở dài một hơi, nhưng vẫn bắt máy.

Giọng nói của bà Trương nhanh chóng truyền đến từ đầu dây bên kia: “Đình Duệ, con ăn tối chưa?”

Kỷ Đình Duệ kiên nhẫn trả lời: “Ăn rồi ạ.”

“Ngày mai con có rảnh không? Là sinh nhật con đấy, mẹ nhất định phải mời con một bữa thịnh soạn mới được.”

“Ngày mai con bận rồi.”

Nghe thấy câu trả lời này, bà Trương có vẻ khá ngạc nhiên: “Một bữa cơm cũng không có thời gian sao?”

Rõ ràng trước đây dù bận đến đâu, sinh nhật cũng sẽ dành chút thời gian ăn cơm cùng bà.

“Không có, ngày mai con không rảnh.”

Kỷ Đình Duệ dửng dưng nói.

“Haiz, vậy được rồi.” Bà Trương biết tính con trai mình, một khi anh đã quyết định chuyện gì thì không ai thay đổi được, nên đành bỏ qua việc ăn tối. “Vậy mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ trước nhé?”

Không ngờ Kỷ Đình Duệ lập tức từ chối thẳng thừng: “Không được.”

“Tại sao chứ?”

“Mẹ còn chuyện gì khác không?” Kỷ Đình Duệ không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Sao mẹ cảm thấy con có vẻ đang vội vậy?” Bà Trương nhạy bén nhận ra điều gì đó. “Có chuyện gì quan trọng sao?”

“…”

Kỷ Đình Duệ không muốn nói nhiều lúc này, sợ mẹ mình sẽ kích động quá mức làm Cố Chân hoảng sợ, bèn nói: “Nếu không còn chuyện gì, con cúp máy đây.”

“Ấy ấy, từ từ đã, mẹ còn chuyện muốn hỏi!”

Bà Trương sợ con trai mình dứt khoát cúp máy nên vội vàng lên tiếng: “Con có muốn quà sinh nhật gì không? Mẹ mua cho con bất cứ thứ gì con thích.”

“Không cần.”

Kỷ Đình Duệ dứt khoát đáp.

“Gần đây có mẫu siêu xe giới hạn mới ra mắt, con có muốn không?”

“Không cần.”

“Thanh niên mà chơi siêu xe chẳng phải rất bình thường sao? Bố con cũng nói nếu con thích thì sẽ đặt hàng cho con.”

“Không cần, con muốn chơi siêu xe thì học đệ có.”

Nghe thấy bạn trai đột nhiên nhắc đến mình, Cố Chân, người từ nãy đến giờ vẫn ngồi im thin thít, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh.

“Học đệ có nhưng không phải con có.” Bà Trương khó hiểu.

Nhưng Kỷ Đình Duệ lại trả lời đầy hiển nhiên: “Của em ấy cũng là của con, của con cũng là của em ấy.”

Bà Trương: “???”
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 86: Chương 86



Kết thúc cuộc điện thoại, Kỷ Đình Duệ không chút do dự tắt nguồn điện thoại luôn.

Thấy vậy, Cố Chân không nhịn được hỏi: “Anh, sao lại tắt nguồn?”

“Để không ai gọi đến làm phiền chúng ta.”

Nhìn thấy Kỷ Đình Duệ nói nghiêm túc như vậy, Cố Chân vốn đang căng thẳng cũng không nhịn được bật cười: “Anh sợ bị quấy rầy đến thế sao?”

“Ừ.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, Cố Chân càng không thể kiềm chế nụ cười.

“Em có thể hỏi ai vừa gọi đến không?”

“Là mẹ anh.”

Kỷ Đình Duệ không giấu giếm, tiện thể kể luôn chuyện bà Trương muốn mua siêu xe làm quà sinh nhật cho anh.

Không khí nhờ vậy mà dịu lại, Cố Chân cũng không còn căng thẳng như trước. Nghe Kỷ Đình Duệ kể, cậu gật đầu nói: “Ừm, nếu anh muốn chơi siêu xe, xe của em lúc nào cũng có thể cho anh lái.”

Thấy cậu nói rất tích cực, Kỷ Đình Duệ đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu, giọng trầm thấp: “Nhưng bây giờ anh muốn chơi loại xe khác hơn.”

Trong tình huống này, Cố Chân lập tức hiểu ý, mặt đỏ bừng ngay tại chỗ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu chỉ khiến Kỷ Đình Duệ càng thêm hưng phấn.

Thấy bạn trai định đè mình xuống giường, Cố Chân vội vàng nói, giọng xấu hổ: “Anh, có đau không?”

Kỷ Đình Duệ thấp giọng dỗ dành: “Anh sẽ cố gắng để em không thấy đau.”

Cố Chân nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Thực ra đau cũng không sao, em chịu được.”

Câu này vừa thốt ra, Kỷ Đình Duệ lập tức không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Nghe theo lời Kỷ Đình Duệ, Cố Chân nằm xuống, cả người cứng đờ như một con cá khô, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Thấy cậu không thể thư giãn, Kỷ Đình Duệ đành kìm nén sự nôn nóng trong lòng, kiên nhẫn cúi xuống, áp sát mặt cậu.

Khoảng cách gần trong gang tấc khiến Cố Chân bị gương mặt điển trai xuất thần của anh làm cho choáng váng, vô thức nín thở. Nhận ra điều này, Kỷ Đình Duệ không nói lời nào mà trực tiếp cúi xuống hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng mà tinh tế.

Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau.

Hơi thở quen thuộc vây lấy Cố Chân, hương thơm nhàn nhạt thuộc về đối phương dường như trở nên nồng đậm hơn, tràn vào khoang mũi, hóa thành dòng nhiệt lưu chạy khắp cơ thể, xua tan mọi căng thẳng, thay vào đó là một luồng nhiệt bừng lên như ngọn lửa.

Toàn thân Cố Chân nóng bừng.

Như bị lửa thiêu đốt, cậu khẽ rên lên một tiếng, nhưng điều này chỉ càng khiến Kỷ Đình Duệ gia tăng nụ hôn.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, thỉnh thoảng có những giọt nước đập vào cửa kính, tạo nên âm thanh “tách tách”, báo hiệu cơn mưa không hề nhỏ.

Nhưng Cố Chân hoàn toàn không nghe thấy gì cả, cậu chỉ nghe thấy tiếng hôn say đắm, tiếng hít thở và tiếng tim đập của cả hai.

Mặc dù đã hôn nhau nhiều lần, nhưng Cố Chân vẫn dễ dàng bị Kỷ Đình Duệ làm cho mất kiểm soát.

Khi nụ hôn dài kết thúc, cậu thở hổn hển, đôi mắt phủ một tầng sương mỏng, ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên quyến rũ.

Kỷ Đình Duệ nhìn vào đôi mắt vốn dĩ đang chăm chú nhìn lên trần nhà, lúc này đã hoàn toàn phản chiếu bóng dáng của mình. Cậu có vẻ hài lòng, ghé sát lại cắn nhẹ lên vành tai đối phương, rồi khẽ nói bên tai:

“Giờ có thể nhìn anh cho đàng hoàng rồi chứ?”

Cố Chân đỏ bừng mặt đến mức không chịu nổi, lắp bắp: “Tất… tất cả tại anh quá đẹp trai…”

“Ừm, là lỗi của anh.”

Kỷ Đình Duệ thuận theo lời cậu mà đáp.

Nghe vậy, Cố Chân càng thêm xấu hổ, để che giấu sự bối rối, cậu định đưa tay đẩy Kỷ Đình Duệ ra. Nhưng không ngờ, bàn tay lại bị đối phương nắm lấy.

Ánh mắt cậu vô thức chuyển xuống tay, chỉ thấy những ngón tay thon dài, rõ khớp của Kỷ Đình Duệ như những sợi dây leo tinh tế, len lỏi đan xen vào từng kẽ tay mình, mười ngón siết chặt.

Ngay sau đó, Kỷ Đình Duệ cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau.

Từ góc độ của Cố Chân, cậu chỉ nhìn thấy hàng mi dài và dày của anh, che phủ hoàn toàn đôi mắt, khiến cậu không thể nhìn rõ ánh mắt ấy. Chỉ thấy Kỷ Đình Duệ cúi xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay mình.

Tựa như đang trân quý một báu vật hiếm có.

Cố Chân tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, huyết khí càng dâng trào, nhiệt độ trên người cũng không kìm được mà tăng cao. Theo bản năng, cậu muốn rụt tay về, nhưng lại bị Kỷ Đình Duệ siết chặt hơn.

“Còn căng thẳng sao?”

Giọng Kỷ Đình Duệ trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, như thể đang kiềm chế, cũng như đang kiên nhẫn chờ đợi sự đồng ý của cậu.

Rõ ràng, anh không muốn khiến cậu hoảng sợ.

Cố Chân bị sự dịu dàng chu đáo này làm tim nóng ran, không kìm được mà khẽ lắc đầu.

Kỷ Đình Duệ lại cúi xuống hôn cậu lần nữa, lần này Cố Chân không còn hoàn toàn bị động như trước, mà nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn ấy.

Sự đáp lại của cậu chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Trong nụ hôn ngày càng sâu và quấn quýt ấy, cúc áo ngủ trên người Cố Chân chẳng biết đã được cởi ra từ lúc nào. Sự tiếp xúc trực tiếp khiến cậu có một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, đặc biệt là những rung động do đầu ngón tay đối phương mang đến, rõ ràng và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Mãi đến khi cả hai đều thở gấp, bị nụ hôn làm cho đầu óc quay cuồng, Cố Chân mới nghe thấy giọng Kỷ Đình Duệ khẽ hỏi: “Sợ không?”

Cố Chân hơi định thần lại, gương mặt bất giác đỏ lên, khẽ cười: “Anh đúng là cẩn thận quá mức…”

“Dù sao cũng là lần đầu tiên, anh không muốn để lại cho em cảm giác không tốt.”

Kỷ Đình Duệ luôn theo đuổi sự hoàn hảo trong mọi việc, cũng luôn kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay. Nhưng khi đứng trước Cố Chân, anh lại không thể nắm chắc được tình thế.

“Anh có thể mạnh dạn hơn một chút.” Cố Chân chủ động vòng tay qua cổ anh, kéo anh sát vào mình hơn. Dù rất ngại ngùng, cậu vẫn cố lấy hết dũng khí để nói ra điều trong lòng: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, không cần phải lo lắng như vậy đâu.”

Kỷ Đình Duệ suýt nữa thì bị cậu trêu chọc đến mất kiểm soát ngay tại chỗ.

“Nếu thấy khó chịu, nhất định phải nói với anh, hoặc cắn anh cũng được.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Cố Chân lại không nhịn được mà bật cười: “Em tin tưởng vào kỹ thuật của anh mà.”

Kỷ Đình Duệ hít sâu một hơi, cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ thật sự bị cậu học đệ này trêu chọc đến phát điên mất.

Thế nên anh không chần chừ nữa, lại một lần nữa cúi xuống áp chặt lấy cậu.

Cố Chân ngoan ngoãn phối hợp, luôn cố gắng thích ứng. Dù có chút khó chịu, cậu cũng chỉ khẽ nhíu mày, từ đầu đến cuối không hề kêu đau một tiếng nào.

Dù sao cả hai cũng không có kinh nghiệm thực chiến, trong quá trình này vẫn cần phải thăm dò và thử nghiệm.

Thế nên, Cố Chân đã dành hết sự kiên nhẫn cả đời này của mình cho Kỷ Đình Duệ.

Cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ căng thẳng đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt bạn trai, nhưng không ngờ, trong suốt quá trình ấy, cậu lại cứ nhìn chằm chằm vào anh, hoàn toàn không muốn rời mắt đi.

Bởi vì cậu có thể tận mắt chứng kiến khuôn mặt luôn lạnh lùng, điềm tĩnh ấy dần dần nhuốm màu cảm xúc. Đôi mắt vốn trong trẻo nay cũng dường như trở nên mơ màng. Mà nghĩ đến chuyện cảnh tượng đẹp đẽ này chỉ có mỗi mình cậu nhìn thấy, trong lòng Cố Chân lại càng dâng trào niềm phấn khích.

Mang theo sự kích động vì có thể hoàn toàn chiếm hữu hot boy của trường, Cố Chân gần như chẳng còn gì phải sợ nữa.

Khi hơi thở của cả hai hòa làm một, dù vẫn còn chút không quen mà run rẩy, thậm chí khóe mắt đã vương nước, nhưng cảm xúc lấp đầy trong lòng khiến cậu cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Cố Chân bỗng vang lên.

Ban đầu, Kỷ Đình Duệ còn cau mày vì nghĩ rằng đây lại là một sự phá đám không đúng lúc. Nhưng ngay sau đó, anh liền thấy Cố Chân vươn tay ôm lấy cổ mình, kéo sát vào bên tai, giọng nói khẽ khàng, mang theo hơi thở ấm áp:

“Anh… sinh nhật vui vẻ.”

Đáy mắt Kỷ Đình Duệ thoáng qua một tia ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng nhận ra — đây là chuông báo thức mà Cố Chân đã cài sẵn, để nhắc nhở anh rằng đã đến 0 giờ.

Ngay sau đó, từng nụ hôn dịu dàng rơi xuống, thay thế cho lời “cảm ơn”.

Cố Chân có thể cảm nhận rõ ràng niềm vui của Kỷ Đình Duệ. Vì thế, tâm trạng cậu cũng trở nên vui vẻ hơn, ngay cả cảm giác khó chịu trên cơ thể dường như cũng vơi đi không ít.

Không biết có phải do muốn chứng minh bản thân hay không, mà sau đó, Kỷ Đình Duệ không hề nương tay. Dù cho giọng nói của Cố Chân đã mang theo chút nức nở, anh cũng không vì thế mà dừng lại, chỉ dùng nụ hôn để trấn an cậu.

Cuộc giày vò này kéo dài đến tận rạng sáng. Kỷ Đình Duệ như thể không biết mệt mỏi, mãi đến khi Cố Chân khóc lóc bảo rằng cậu mệt lắm rồi, anh mới chịu dừng lại.

Cố Chân đã sớm kiệt sức đến mức toàn thân gần như không còn cảm giác, vừa buông ra liền bỏ mặc Kỷ Đình Duệ, ngủ mất ngay lập tức.

May mắn là Kỷ Đình Duệ vẫn nhớ kỹ những kiến thức đã học được trên mạng, biết rằng việc chăm sóc sau đó cũng rất quan trọng. Thế nên, anh cẩn thận kiểm tra cơ thể Cố Chân, xác nhận không có vấn đề gì, rồi tỉ mỉ giúp cậu lau dọn sạch sẽ.

Mải bận rộn như vậy mà đến tận khi trời gần sáng, anh mới lên giường, ôm chặt Cố Chân vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Cơn mưa ngoài cửa sổ cũng rơi suốt cả đêm. Đến khi trời sáng, bầu trời vẫn phủ đầy mây xám u ám. Lại thêm tấm rèm cửa che chắn, chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào trong. Trong căn phòng ngủ tối mờ giữa ban ngày, chỉ còn lại sự yên tĩnh cùng tiếng hít thở đều đặn của hai người.

Mãi đến buổi chiều, Kỷ Đình Duệ mới thức dậy. Nhìn thấy Cố Chân vẫn còn đang ngủ say, rõ ràng là đã mệt lả, anh lại không nhịn được mà ôm lấy cậu, tiếp tục nằm ườn trên giường một lúc nữa.

Qua một hồi lâu, thấy Cố Chân vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, anh mới rời giường trước.

Cầm điện thoại lên mới phát hiện đã tắt nguồn, Kỷ Đình Duệ mở lại điện thoại để xem giờ, đồng thời cũng thấy trong WeChat có cả đống tin nhắn chúc mừng sinh nhật.

Ngay cả trong nhóm lớn của viện họ cũng có rất nhiều người gửi lời chúc mừng sinh nhật cho anh, dù rằng anh chẳng quen biết mấy ai.

Hơn nữa, anh chưa bao giờ nói chuyện trong nhóm lớn, vào nhóm cũng chỉ là do giảng viên yêu cầu, lần này đương nhiên cũng tiếp tục phớt lờ như thường lệ.

Sáng nay, Bạch Thừa Duẫn cũng đã gửi tin nhắn cho anh ——

【Tiểu Bạch: Lão Kỷ, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng cậu lại già thêm một tuổi.】

【Tiểu Bạch: Vậy tối qua chiến sự thế nào? Có hoàn thành quá trình tiến hóa từ chim non không?】

Kỷ Đình Duệ nhìn thoáng qua rồi đóng luôn cửa sổ trò chuyện, lười trả lời.

Mẹ cậu cũng gửi tin nhắn ——

【Bà Trương: Bảo bối, sinh nhật vui vẻ, cảm ơn con đã lớn lên khỏe mạnh, mẹ yêu con nhất trên đời.】

【Bà Trương: Quà sinh nhật không cần xe thì mẹ tặng con một căn hộ nhé? Lớn hơn cả căn hộ học khu con đang ở bây giờ, thế nào?】

Kỷ Đình Duệ thở dài một hơi, biết chắc mẹ mình sẽ không bỏ qua dễ dàng, nên đành gõ chữ trả lời ——

【Y: Mua cái bánh sinh nhật là được rồi.】

Vừa hay, tiểu học đệ của cậu thích ăn đồ ngọt.

Trong nhóm WeChat của câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng có người tag cậu, mở ra xem thì quả nhiên cũng là lời chúc sinh nhật ——

【Từ Vu Lệ: @Y nam thần, sinh nhật vui vẻ, chúc anh tiền đồ rộng mở, ngày càng đẹp trai.】

【Vương Dịch Hạo: @Y học trưởng, sinh nhật vui vẻ.】

【Vương Tĩnh Tuyết: @Y học trưởng, sinh nhật vui vẻ nhé! Chúc anh và Chân Tử bên nhau trọn đời, sớm sinh quý tử!】

【Hà Văn Kỳ: @Y học trưởng, sinh nhật vui vẻ!】

【Hà Văn Kỳ: Chị ơi, học trưởng là sinh nhật, không phải đám cưới. Hơn nữa, học trưởng Cố là nam, sao sinh con được?】

【Vương Tĩnh Tuyết: [Người trẻ vẫn chưa hiểu chuyện.jpg]】

【Vương Tĩnh Tuyết: Chỉ cần học trưởng chăm chỉ cày cấy, nhỡ đâu lại sinh được thì sao! (bushi)】

【Hà Văn Kỳ: [You are 666666.jpg]】

【Hà Văn Kỳ: Vẫn là chị đỉnh nhất, tuyệt diệu!】

Kỷ Đình Duệ không hiểu nổi logic của mấy cô gái này, nhưng vẫn gõ chữ trả lời một câu ——

【Y: Cảm ơn.】

Sau đó nhóm lại bùng nổ hàng loạt tin nhắn khác, nhưng Kỷ Đình Duệ không xem nữa, bởi vì phát hiện sắp đến giờ ăn tối, anh liền đi vào bếp, định tự tay nấu một bữa ăn thanh đạm cho Cố Chân.

Dù sao thì tối qua có hơi mất kiểm soát, hành hạ người ta hơi quá, cần phải bù đắp tử tế mới được.

Sau khi bận rộn trong bếp một hồi, chuẩn bị xong bữa tối, Kỷ Đình Duệ vừa bước vào phòng ngủ thì phát hiện Cố Chân đã tỉnh, đang ngẩn ngơ nằm trên giường.

Anh sợ tiểu học đệ cảm thấy khó chịu ở đâu, nên vội vàng bước tới hỏi: “Em thấy khó chịu chỗ nào à?”

Nghe thấy giọng nói của anh, Cố Chân mới lấy lại tinh thần. Đến khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu lập tức đỏ mặt, hoảng loạn nói: “Không… không có… không khó chịu ở đâu cả.”

“Vậy có thể dậy ra bàn ăn tối không?” Kỷ Đình Duệ hỏi xong còn bổ sung một câu: “Không đi được thì anh bế em qua.”

Mặt Cố Chân càng đỏ hơn: “Anh, em không muốn ăn lắm.”

“Cả ngày rồi không ăn gì thì sao được.” Kỷ Đình Duệ kiên nhẫn dỗ dành như dỗ trẻ con, “Hơn nữa tối qua em còn tiêu hao rất nhiều thể lực.”

Nghe câu này, Cố Chân lập tức nhớ lại những hình ảnh tối qua, xấu hổ đến mức suýt chui tọt vào chăn trùm kín đầu.

Cậu cậu cậu thế mà lại…

Phát triển đến bước cuối cùng với Kỷ Đình Duệ rồi!

Hơn nữa, đúng như cậu nghĩ, Kỷ Đình Duệ quả nhiên không hổ danh là nhân vật chính của thế giới này, làm chuyện gì cũng hoàn hảo không chê vào đâu được.

“Anh, sao trông anh chẳng có vẻ gì là mệt mỏi hết vậy?” Cố Chân đánh giá bạn trai trước mắt, phát hiện sắc mặt đối phương sáng láng, trông còn đẹp trai hơn bình thường, hoàn toàn không giống người đã bận rộn suốt cả đêm. Cậu không nhịn được mà tò mò hỏi: “Em đã mệt đến mức rã rời rồi, hơn nữa rõ ràng anh ra sức hơn mà, chẳng phải anh mới nên là người mệt hơn sao?”

Không ngờ tiểu học đệ đã xấu hổ đến mức này rồi mà vẫn chủ động nhắc lại chuyện tối qua, Kỷ Đình Duệ bật cười nhẹ: “Là do thể lực của em kém.”

“Em thấy thể lực em cũng bình thường mà?” Cố Chân lập tức phản bác, “Là anh quá trâu bò thì có.”

Ai đời chơi bóng rổ cả buổi chiều xong về nhà vẫn còn sức quậy đến nửa đêm chứ?

“Vậy em nói xem.” Kỷ Đình Duệ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, “Có hài lòng với màn thể hiện của anh không?”

Cố Chân nằm trên giường không nhịn được mà lấy tay che mặt, ngượng ngùng lí nhí: “… Rất hài lòng.”

“Vậy nhớ nói với Diệp Thành, bảo nó xem chồng em có được không.”

Nghe Kỷ Đình Duệ nói câu này, Cố Chân suýt bật cười thành tiếng.

Bị Kỷ Đình Duệ dỗ dành ăn một chút rồi, Cố Chân dù vẫn cảm thấy mệt mỏi rã rời cũng ngồi trên giường chơi điện thoại, phát hiện trong nhóm WeChat của câu lạc bộ nhiếp ảnh, bạn trai mình đã trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người, cậu chẳng hề thấy ngạc nhiên chút nào.

Dù sao thì hiện tại, bạn trai cậu cũng chính là gương mặt đại diện mới của câu lạc bộ nhiếp ảnh.

Sức hút này không đùa được đâu.

Đặc biệt là sau khi Kỷ Đình Duệ trả lời một câu “Cảm ơn”, nhóm lại nổ tung, bàn luận sôi nổi về chủ đề “bên nhau trọn đời, sớm sinh quý tử” suốt cả trăm tin nhắn.

Sau đó, khi thấy Kỷ Đình Duệ bưng một cốc nước ấm bước vào, Cố Chân ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy, còn không nhịn được mà trêu chọc: “Anh, em thật khâm phục việc anh dám tiếp lời chị chủ tịch câu lạc bộ.”

“Hửm?”

“Ý em là chuyện mọi người chúc mừng sinh nhật anh trong nhóm hôm nay đó.” Cố Chân uống một ngụm nước, sau đó có chút ngại ngùng nói tiếp, “Chị ấy đôi khi nói chuyện hơi khó đỡ, anh đừng để bụng nhé…”

Cậu luôn biết Vương Tĩnh Tuyết là một cô gái thẳng thắn, có gì nói nấy, nhưng không ngờ lại dám nói đến mức này.

Dẫn cả nhóm nhiếp ảnh đi theo, ai nấy đều càng ngày càng táo bạo.

Kỷ Đình Duệ thấy cậu lắp bắp mãi, liền thản nhiên nói: “Ý em là chuyện sinh con?”

“!!!”

Cố Chân sững sờ, hoàn toàn không ngờ đối phương lại có thể nói ra một cách thẳng thắn như vậy.

“Có gì đáng ngạc nhiên à?”

Nhìn thấy Kỷ Đình Duệ có vẻ mặt rất bình thản, Cố Chân cảm thấy hơi khó hiểu, “Anh, anh muốn có con thật sao?”

Kỷ Đình Duệ khẽ nhướng mày, nhận lấy ly nước từ tay cậu rồi đặt lên tủ đầu giường, sau đó mới chậm rãi nói, “Em sinh cho anh được à?”

Cố Chân lập tức nóng mặt, “Em là con trai, không sinh được.”

“Thật sao?”

Cách Kỷ Đình Duệ phản vấn khiến Cố Chân nhất thời không chắc chắn nữa. Lẽ nào thế giới này, đàn ông cũng có thể sinh con? Mặc dù trước đây cậu chưa từng đọc thể loại truyện sinh tử văn, nhưng cũng biết đến mấy tiểu thuyết đam mỹ kiểu đó—trong đó thụ có thể sinh con!
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 87: Chương 87



Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Chân lập tức trở nên phức tạp.

Không lẽ… thế giới này là một thế giới sinh tử văn?

Không thể nào đâu nhỉ?

Phải không?

Chắc là không đâu?

Nhìn thấy cậu như thể đang sa vào vòng xoáy tự hỏi, Kỷ Đình Duệ bật cười khẽ, “Thật sự nghĩ là mình sinh được à?”

Cố Chân: “…”

Kỷ Đình Duệ lại chậm rãi nói tiếp, “Hay là để anh thử cố gắng một chút, biết đâu lại thật sự sinh được thì sao?”

Đến lúc này, Cố Chân mới nhận ra mình bị trêu chọc, mặt lập tức đỏ bừng, “Ai muốn sinh con cho anh chứ!”

Giây tiếp theo, cậu đã bị Kỷ Đình Duệ tóm lại, hôn một cái.

Nhìn thấy đối phương chỉ hôn lướt qua một chút rồi dừng lại, Cố Chân lại có chút không cam tâm. Cậu đưa tay lên ôm lấy cổ anh, chủ động muốn có một nụ hôn sâu hơn.

Thế nhưng Kỷ Đình Duệ lại không chiều theo ý cậu, mà ngẩng đầu lên, né tránh để cậu không hôn trúng môi mình.

Nhưng Kỷ Đình Duệ đã đánh giá thấp khả năng hành động của Cố Chân. Thấy hôn không trúng môi, cậu liền trực tiếp cúi xuống, khẽ cắn lên yết hầu của anh một cái, sau đó lại cúi đầu mạnh mẽ hôn lên hõm cổ, lưu lại một dấu hôn đỏ rực.

Kỷ Đình Duệ hơi nhíu mày vì bị cắn, nhưng giọng điệu chẳng hề mang theo chút khó chịu nào, trái lại còn khẽ cười, “Tiểu học đệ, giỏi lắm.”

“Ai bảo anh không cho em hôn.” Cố Chân hậm hực nói.

“Đúng là không hiểu tấm lòng đau đáu của anh.” Kỷ Đình Duệ giơ tay nhéo nhẹ má cậu, “Anh đang vì nghĩ cho em đấy. Cứ tiếp tục trêu chọc anh như vậy, lỡ đâu anh không nhịn nổi mà lại đè em xuống giường thì sao?”

Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, Cố Chân dù vành tai đã đỏ bừng nhưng vẫn cố cãi lại, “Không phải anh là nam thần trường mình, định lực thâm sâu, ai trêu cũng không xi nhê sao?”

“Đó là với người khác, trước mặt em thì không có định lực gì hết.” Kỷ Đình Duệ nghiêm túc đáp, “Em có biết anh đã cố gắng kiềm chế đến mức nào không?”

Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Kỷ Đình Duệ, nhưng lời nói lại mang theo chút ấm ức, Cố Chân cảm động vô cùng, không nhịn được mà vươn tay ôm chặt lấy anh.

“Anh, sau này đừng nhịn nữa.” Cậu dụi mặt vào lồng ng.ực anh, vừa lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, vừa khe khẽ nói, “Em sợ anh nín nhịn quá lại sinh bệnh mất.”

“Vừa bảo đừng trêu anh mà.”

Giọng điệu vốn dĩ luôn lạnh nhạt của Kỷ Đình Duệ giờ đây lại có chút bất đắc dĩ.

“Em không sao đâu, chỉ là ban đầu chưa quen thôi, em nghĩ rất nhanh sẽ quen ngay.” Cố Chân nào nỡ để bạn trai mình phải kìm nén khổ sở.

“Không biết ai đã khóc lóc lần trước nhỉ?” Kỷ Đình Duệ chỉ xoa đầu cậu, “Lát nữa nghỉ ngơi cho tốt.”

“Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, anh, em thật sự không sao mà.”

“Em muốn ngày mai không xuống giường được à?”

“…Anh có thể dịu dàng một chút mà.”

“Em định chơi chết anh đấy à?”

Nhìn thấy Kỷ Đình Duệ dường như sắp bị mình trêu đến mức mất luôn hình tượng lạnh lùng, Cố Chân bật cười khúc khích, “Anh, anh đáng yêu thật đấy.”

“Trên thế giới này chắc chỉ có mình em thấy anh đáng yêu thôi.” Kỷ Đình Duệ lắc đầu bất lực.

“Vậy thì tốt quá rồi, em là duy nhất mà!” Cố Chân cười đắc ý.

Hai người cứ thế ôm nhau, lặng lẽ tận hưởng bầu không khí ngọt ngào. Cho đến khi tiếng chuông cửa bất chợt vang lên, phá vỡ sự thân mật của họ.

“Anh ra xem thử.” Kỷ Đình Duệ dù rõ ràng tâm trạng có hơi lạnh xuống, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò Cố Chân đừng ngồi dậy quá lâu, nên nằm nghỉ ngơi. Sau đó, anh mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đi ra phía cửa.

Vừa mở cửa, anh đã thấy mẹ mình—bà Trương—trang điểm tinh tế, một tay xách hộp bánh kem, một tay giơ lên làm động tác đáng yêu, cười rạng rỡ, “Bất ngờ chưa!”

Dứt lời, thấy con trai vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, bà Trương bắt đầu chột dạ, “Con trai, không ngạc nhiên chút nào à?”

“Không.”

“Trời ạ, ít ra cũng phải giả vờ một chút chứ!”

Nhìn chiếc bánh sinh nhật trong tay bà, Kỷ Đình Duệ khẽ thở dài, “Con đã nói là chỉ cần gửi bánh qua là được, chứ đâu có bảo mẹ tự mình mang đến.”

“Mẹ muốn tiện thể gặp con mà.” Bà Trương thấy con trai không có ý mời mình vào nhà, lại tiếp tục nói, “Dạo này con ít về nhà quá, ba mẹ đều rất nhớ con…”

Vừa dứt lời, ánh mắt bà chợt dừng lại ở kệ giày trong nhà, nơi có một đôi giày không phải size của Kỷ Đình Duệ.

Bà lập tức hỏi, “Trong nhà còn có người khác sao?”

Kỷ Đình Duệ cũng không giấu giếm, “Tiểu học đệ đang ở đây.”

Bà Trương không giấu được sự ngạc nhiên, “Học đệ nào? Lẽ nào lại là…”

“Chuyện này con sẽ nói sau. Nếu không có gì quan trọng, mẹ về trước đi. Hay để con gọi người đưa mẹ về?”

Bà Trương lần đầu thấy con trai mình có vẻ sốt sắng như vậy, không những không bực, mà còn vui mừng lấp lánh mắt, càng thêm tò mò về “tiểu học đệ” trong nhà.

“Thật không thể cho mẹ gặp một chút sao? Mẹ có phải kiểu mẹ không ra gì đâu?” Bà dò hỏi.

“Con gọi ba đến đón mẹ về nhé?”

“Thôi thôi, mẹ không làm phiền hai đứa nữa. Đây, bánh sinh nhật của con này.”

Kỷ Đình Duệ phối hợp đưa tay đón lấy chiếc bánh sinh nhật được gói ghém tinh xảo.

Bà Trương tiếp tục mỉm cười nói: “Biết con không thích đồ ngọt lắm nên mẹ cố ý mua một chiếc bánh nhỏ thôi. Đây là bánh mẹ đã xếp hàng đặt trước đấy, nhớ phải nếm thử nhé. Sinh nhật thì nhất định phải ăn bánh sinh nhật!”

“Vâng.”

Kỷ Đình Duệ đáp lại một tiếng.

Bà Trương cũng không còn gì cần dặn dò nữa, trước khi rời đi còn hôn gió với con trai: “Vậy chúc con trai có một buổi tối vui vẻ nhé~”

Kỷ Đình Duệ: “…”

Vì phép lịch sự, Kỷ Đình Duệ vẫn đích thân tiễn mẹ xuống dưới, đợi bà lên xe rồi mới quay lại phòng.

Anh đặt chiếc bánh lên bàn trà trong phòng khách, sau đó đi về phía phòng ngủ.

Lúc này, Cố Chân đang nằm cuộn tròn trong chăn trên giường. Rõ ràng trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng cậu vẫn thích trùm kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vô tội.

Đúng là đàn em dễ thương thật!

Kỷ Đình Duệ không nhịn được suy nghĩ như vậy, sau đó lại quay về ngồi xuống bên giường.

Cố Chân vẫn không ló đầu ra khỏi chăn, chỉ lặng lẽ dịch sát lại gần Kỷ Đình Duệ như một con sâu nhỏ đang bò.

“Em lạnh à?” Kỷ Đình Duệ nhịn không được hỏi.

“Không phải.” Cố Chân thật thà đáp: “Em chỉ đang phòng trường hợp có ai bấm chuông cửa, em trốn trong chăn thì họ sẽ không nhìn thấy em.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, Kỷ Đình Duệ không nhịn được bật cười: “Em đúng là thú vị thật.”

Cố Chân nhìn anh cười đến là đẹp, đến mức sững người.

Bạn trai của cậu sao mà đẹp trai quá vậy chứ!!!

Dù nhìn từ góc độ nào cũng đều đẹp trai hết nấc! Đẹp đến mức làm cậu nhũn cả chân!

Thấy cậu đơ mặt ra, Kỷ Đình Duệ bèn thu lại nụ cười, thản nhiên giải thích: “Vừa rồi là mẹ anh đến, mang bánh sinh nhật tới cho anh.”

Cố Chân hoàn toàn đơ người.

Mẹ của bạn trai đến thăm mà cậu thì chỉ có thể nằm bất lực trên giường bạn trai. Cậu đúng là vô dụng quá đi mất!

Có lẽ nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, Kỷ Đình Duệ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, trấn an: “Không sao, lần sau anh sẽ đưa em đi gặp bà.”

Cố Chân: “!!!”

Có phải đây là dấu hiệu chính thức ra mắt phụ huynh không?!

Kỷ Đình Duệ tiếp tục hỏi: “Lát nữa có muốn ăn bánh không? Cái bánh này còn đắt hơn cái em mua cho anh dịp Tết dương lịch đấy, em có muốn thử không?”

Cố Chân vốn là người hảo ngọt, nghe vậy lập tức hai mắt sáng rỡ: “Muốn!”

Nhìn cậu đáng yêu như vậy, Kỷ Đình Duệ khẽ cười: “Được.”

Nhưng ngay sau đó, Cố Chân bỗng nhớ ra một chuyện, gương mặt lộ vẻ bối rối: “Nhưng mà… quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh vẫn để ở ký túc xá, làm sao bây giờ?”

Cậu đâu ngờ sẽ đến sớm một ngày, nên quà sinh nhật cũng chưa mang theo bên người.

Lại còn tỉ mỉ chọn quà từ sớm, rồi chuẩn bị cả bộ đồ sẽ mặc trong buổi hẹn hò sinh nhật với Kỷ Đình Duệ nữa. Vậy mà kế hoạch lại không theo kịp thực tế, mấy ngày suy nghĩ đắn đo coi như công cốc!

“Không sao, quà không cần vội.”

“Nhưng nếu không tặng đúng ngày sinh nhật, chẳng phải chẳng khác gì một món quà bình thường sao?”

Nhìn Cố Chân nghiêm túc như vậy, Kỷ Đình Duệ bỗng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cậu một cái, rồi nói: “Anh đã nhận được món quà tuyệt vời nhất rồi, mấy thứ khác không quan trọng nữa.”

Cố Chân ngẩn ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai ngay trước mắt, một lúc sau mới phản ứng lại: “Em là quà sao?”

“Ừm.”

Kỷ Đình Duệ khẽ mỉm cười.

Lời này làm tim Cố Chân đập rộn ràng, trong lòng tựa như có dòng nước ấm trào dâng.

Thật ra thì, Kỷ Đình Duệ mới chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã mang đến cho cậu.
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 88: Chương 88



Sau khi công khai yêu đương với Kỷ Đình Duệ, cuộc sống của Cố Chân trong trường cũng không có gì thay đổi quá lớn. Dù sao thì đã đi học vẫn phải đi học, đã thi lại thì vẫn phải thi lại.

Chỉ khác một điều, đó là mọi người xung quanh cứ có chuyện gì là lại lôi bạn trai cậu ra bàn tán.

Dù sao Kỷ Đình Duệ cũng là nam thần của trường, học bá trứ danh, mọi hành động của anh đều bị dõi theo sát sao. Một nhân vật nổi tiếng như vậy có người yêu thì đương nhiên đối phương cũng sẽ bị để ý không kém.

Nhất là khi hai người còn học cùng chuyên ngành, lại là mối quan hệ đàn anh – đàn em, hơn nữa còn là một cặp đôi nam – nam, điều này càng khiến họ trở thành tâm điểm của mọi cuộc thảo luận.

Ngay cả trong giờ học, giáo viên cũng gọi tên Cố Chân nhiều hơn trước. Nếu cậu không trả lời được, thầy cô sẽ cười nói: “Lát nữa hỏi bạn trai em thử xem, xem cậu ấy sẽ dùng thuật toán gì để giải bài này.”

Lời này khiến cả lớp cười ầm lên.

Có vài giáo viên còn hóng chuyện hơn cả sinh viên, nhân cơ hội này hỏi dò Cố Chân làm cách nào để cưa đổ Kỷ Đình Duệ.

Nhưng phiền phức nhất chính là hai tên độc thân chuyên gây rối bên cạnh cậu.

Bạch Thừa Duẫn mỗi lần gặp cậu đều làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Sư đệ, có thể dạy anh cách theo đuổi đàn em lạnh lùng không?”

Cố Chân: “?”

Thấy cậu mặt ngơ ngác, Bạch Thừa Duẫn lại bổ sung: “Ngay cả Kỷ Đình Duệ cũng bị em chinh phục, thì còn ai trên đời này mà em không cưa đổ được nữa?”

Cố Chân: “…”

Trần Khởi thì tò mò không hiểu cậu có điểm nào hấp dẫn được Kỷ Đình Duệ.

Thấy Cố Chân từ phòng tắm đi ra, hắn liền sáp lại gần, hít một hơi: “Có phải do mùi sữa tắm này mê hoặc anh Duệ không?”

Cố Chân nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.

Lại thấy cậu bôi kem dưỡng ẩm mùa đông, Trần Khởi lại ghé sát, hỏi: “Có phải bôi cái này vào là có thể khiến anh Duệ động lòng không?”

Cố Chân lập tức đưa lọ kem cho hắn: “Vậy cậu thử bôi đi, xem có nam thần nào thích cậu không.”

Trần Khởi tỉnh bơ đáp: “Điều kiện tiên quyết không tồn tại, trường mình làm gì có nam thần nào sánh bằng anh Duệ chứ!”

Cả nhóm hẹn nhau chơi game, mỗi khi Kỷ Đình Duệ bận việc lên trễ, Bạch Thừa Duẫn lại sai Cố Chân đi nhắc: “Sư đệ, mau hỏi ông xã em bao giờ lên đi!”

“Bạch ca, anh hỏi chẳng phải cũng giống vậy sao?”

“Sao có thể giống được? Tôi chỉ là bạn cùng phòng, còn em là vợ của cậu ấy.”

“……”

Nhưng mấy chuyện này vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là Vương Tĩnh Tuyết, hội trưởng của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Kể từ khi biết hai người họ đang hẹn hò, cô ấy không còn che giấu danh tính fan CP cuồng nhiệt của mình nữa, ngày nào cũng dẫn đầu phong trào đẩy thuyền, thậm chí còn tập hợp một nhóm thành viên cùng sở thích trong câu lạc bộ.

Cô nàng rảnh rỗi là lại nhắn tin cho Cố Chân, giục cậu hãy công khai thể hiện tình cảm với Kỷ Đình Duệ nhiều hơn, nếu không thì bọn họ sẽ “đói chết” mất.

Ban đầu, Cố Chân vẫn còn rất ngại ngùng, nhưng dưới sự nài nỉ lặp đi lặp lại của Vương Tĩnh Tuyết, cậu đành phải lén lút nắm tay Kỷ Đình Duệ dưới gầm bàn.

Sau khi đan mười ngón tay vào nhau, Cố Chân giơ điện thoại lên chụp lại rồi gửi bức ảnh tay trong tay của hai người cho Vương Tĩnh Tuyết.

Vừa nhìn thấy tấm hình hai bàn tay đẹp đẽ đang siết chặt lấy nhau, Vương Tĩnh Tuyết ngay lập tức cảm nhận được một luồng cảm xúc mãnh liệt, suýt nữa thì hét lên sung sướng tại chỗ.

【Chủ tịch Vương: Chân Chân, không hổ danh là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh của chị, chụp đẹp lắm!】

【Chủ tịch Vương: Càng nhiều càng tốt! Chụp thêm rồi gửi chị xem nữa nhé!】

【Chủ tịch Vương: [Đỡ trẫm dậy, trẫm còn có thể đẩy thuyền tiếp.jpg]】

Thấy cô nàng phấn khích đến mức này, Cố Chân không nhịn được mà bật cười khẽ.

Kỷ Đình Duệ ngồi bên cạnh, mặc cho cậu nắm tay mình, thấy cậu cứ chăm chú nhìn vào điện thoại mà không buông tay, liền thản nhiên hỏi, “Đang nhắn với ai thế?”

“Chị Tĩnh Tuyết.”

Cố Chân không giấu giếm.

Lúc này, bốn người bọn họ đang tụ tập ăn bù bữa tiệc sinh nhật của Kỷ Đình Duệ. Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi ngồi đối diện, vừa nghe vậy liền nhanh chóng đoán ra chuyện gì.

“Cô ấy bây giờ chính là fan cuồng của hai cậu đấy.” Bạch Thừa Duẫn tặc lưỡi hai tiếng, “Thật không hiểu nổi suy nghĩ của mấy cô gái này, đẩy thuyền CP cứ như những tín đồ cuồng nhiệt, có thời gian làm mấy chuyện đó chi bằng đi tìm người yêu cho mình đi.”

“Fan CP như họ ấy à, thấy couple mà mình ship hạnh phúc còn quan trọng hơn cả chính bản thân được hạnh phúc.”

Trần Khởi ra vẻ hiểu biết mà giải thích.

Kỷ Đình Duệ nghe vậy, không nhịn được mà thản nhiên nói, “Không hiểu nổi.”

“Anh Duệ, muốn hiểu được cảm xúc cuồng nhiệt này, anh phải đặt mình vào hoàn cảnh đó.” Trần Khởi tỏ ra rất có kinh nghiệm, “Anh thử tưởng tượng đi, có thứ gì hay ai đó mà anh thích nhất không?”

“Có.” Kỷ Đình Duệ không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp, “Cố Chân.”

Cố Chân nghe vậy, hai tai bỗng chốc đỏ bừng.

Trần Khởi cũng sững người trong giây lát, sau đó tiếp tục, “Vậy thì lấy Chân Chân làm ví dụ đi. Anh có mong cậu ấy được hạnh phúc không?”

“Ừm.”

“Vậy anh có thấy hạnh phúc của cậu ấy quan trọng hơn cả hạnh phúc của mình không?”

Kỷ Đình Duệ suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói, “Tôi thấy quan trọng nhất là ai mang lại hạnh phúc cho cậu ấy.”

Trần Khởi đơ người: “Hả?”

Kỷ Đình Duệ nghiêm túc đáp, “Nếu không phải tôi mang lại hạnh phúc cho cậu ấy, vậy thì tôi sẽ phá bọn họ.”

Trần Khởi: “……”

Bạch Thừa Duẫn ngồi bên cạnh cười sặc sụa như tiếng ngỗng kêu, “Không hổ danh là lão Kỷ, suy nghĩ lúc nào cũng khác người!”

Cố Chân cũng không nhịn được mà lên tiếng, “Trần Khởi, cậu đừng có chỉ đạo linh tinh, dạy hư anh tôi thì coi chừng tôi tìm cậu tính sổ đấy.”

Trần Khởi lập tức giơ hai tay lên đầu hàng, “Được rồi được rồi, không chỉ nhắm vào tôi thôi đã đủ rồi, còn phải khoe ân ái trước mặt tôi nữa chứ.”

Sau khi ăn xong, mọi người chia tay ra về. Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi đi phía trước, còn Cố Chân và Kỷ Đình Duệ chậm rãi đi phía sau.

Trời đã khuya, lại thêm trận tuyết lớn rơi xuống mấy hôm trước khiến nhiệt độ hạ thấp đáng kể. Con đường trong khuôn viên trường vốn đã yên tĩnh, giờ càng thêm vắng lặng.

Cố Chân rụt gần nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ lông cừu mềm mại, ấm áp. Cậu liếc nhìn bạn trai mình đang khoác hộ chiếc túi của cậu, thầm nghĩ, đúng là mỹ nam, kiểu túi nào trên người anh ấy cũng trông như đang sải bước trên sàn diễn thời trang vậy.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt lén lút của cậu, Kỷ Đình Duệ bất ngờ quay đầu nhìn lại.

Cố Chân vội vàng quay mặt đi, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.

Kỷ Đình Duệ không nói gì, chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, rồi nhét vào túi áo khoác lông vũ của mình.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay người yêu, cả người Cố Chân dường như cũng ấm lên vài độ.

Để không suy nghĩ lung tung, cậu nhanh chóng tìm chuyện để nói, “Anh, tối nay anh thật sự không về ký túc xá sao?”

“Ừm.”

“Vậy… Hay là em về cùng anh nhé?”

Nghe vậy, Kỷ Đình Duệ khẽ dừng bước, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, anh cúi mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Cố Chân, bất đắc dĩ thở dài, “Anh không về nhà gần đây, mà là về quê.”

Cố Chân bất ngờ: “Hả?”

“Bà nội bị ốm, ba anh bắt anh nhất định phải về.”

“Có nghiêm trọng không?”

Cố Chân lo lắng hỏi.

“Chỉ là cảm lạnh thôi, nhưng ba anh lấy đó làm cái cớ để gọi anh về. Nếu anh không về, mẹ anh chắc chắn sẽ không để yên.”

Nói xong, khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh của Kỷ Đình Duệ cũng lộ ra vẻ không vui hiếm thấy.

Rõ ràng anh cũng không muốn xa Cố Chân.

“Anh nên về thăm bà mà.” Cố Chân cảm nhận được tâm trạng của anh, bèn dịu dàng an ủi, “Dù sao cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, thi xong là được nghỉ đông, lúc đó chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau mà.”

“Ừm.”

“Với lại, tháng sau là lễ tình nhân rồi đấy.”

Nhìn dáng vẻ cố gắng tìm chuyện để nói của Cố Chân, Kỷ Đình Duệ không nhịn được mà khẽ bật cười, “Cũng biết cách dỗ người đấy.”

“Đương nhiên!” Cố Chân đắc ý đáp.

“Anh hy vọng thay vì nói suông, em có thể dùng hành động để chứng minh nhiều hơn.”

Nghe vậy, Cố Chân ngẩn người, “Hả? Chứng minh thế nào?”

“Ví dụ như…”

Kỷ Đình Duệ vừa nói vừa nhìn quanh, đột nhiên kéo cậu vào dưới một gốc cây ven đường.

Cố Chân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy gương mặt điển trai nhanh chóng phóng đại trước mắt. Chiếc khăn quàng bị nhẹ nhàng kéo xuống, ngay sau đó, môi cậu liền cảm nhận được một xúc cảm nóng ấm và mềm mại.

Dưới gốc cây, khi nhận ra mình bị Kỷ Đình Duệ hôn ngay giữa đường, tim Cố Chân lập tức đập loạn nhịp. Rõ ràng những chuyện thân mật hơn thế còn từng làm qua, vậy mà vẫn không thể kiểm soát được nhịp đập hỗn loạn trong lồng ng.ực.

Hơi thở quấn quýt hòa vào nhau, nóng bỏng và nồng nhiệt. Cố Chân như thể mất đi khả năng phản ứng, cứ thế để mặc Kỷ Đình Duệ dẫn dắt, cuốn theo nhịp điệu của nụ hôn.

Hai người dưới tán cây ôm hôn đến quên cả trời đất. Ban đầu, Cố Chân còn lo lắng đây là con đường chính trong trường học, nhưng sau đó lại hoàn toàn đắm chìm, chẳng thèm bận tâm liệu có ai nhìn thấy hay không.

Ở phía trước, Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi đi được một đoạn thì nhận ra hai người phía sau đã bị tụt lại.

“Có nên đợi họ không?”

Trần Khởi quay đầu nhìn lại, nhưng ánh đèn đường quá mờ khiến cậu không nhìn thấy rõ. Vì thế, cậu đề nghị chờ đợi.

Bạch Thừa Duẫn cũng ngoảnh lại nhìn, rồi thản nhiên khoác vai Trần Khởi: “Thôi kệ đi, đừng để ý bọn họ.”

“Hả? Nhưng mà…”

“Em ngốc à?” Bạch Thừa Duẫn nhìn Trần Khởi chần chừ, liền phải nói rõ ràng hơn: “Hai ngày nay cả hai đều bận học với làm thêm, giờ khó lắm mới có được chút thời gian riêng tư. Bây giờ họ tụt lại phía sau, em nghĩ là để làm gì?”

“Chẳng lẽ là bỏ rơi tụi mình để ra ngoài thuê phòng?”

“Bớt ngốc đi!” Bạch Thừa Duẫn không nhịn được gõ đầu Trần Khởi một cái. “Thứ nhất, lão Kỷ không phải loại người không biết chừng mực. Thứ hai, tối nay lão Kỷ còn phải lái xe về quê, không có thời gian ra ngoài thuê phòng. Thứ ba, lão Kỷ rất coi trọng thành tích của Cố Chân, mà mai cậu ấy có kỳ thi, nên chắc chắn không làm gì quá đà.”

Thấy Bạch Thừa Duẫn nói cứ như hiểu rõ mọi chuyện, Trần Khởi ngạc nhiên: “Anh Duẫn, sao anh biết mai bọn em có thi? Tụi em đâu có nhắc đến chuyện này đâu?”

“Còn phải hỏi à?”

Nhắc đến chuyện này, Bạch Thừa Duẫn lộ vẻ ai oán: “Từ sau khi hai người kia công khai yêu nhau, lão Kỷ liền gửi lịch học của Cố Chân cho anh, bảo là khi nào cậu ấy không có ở ký túc xá thì tôi phải để mắt chăm sóc giúp.”

Trần Khởi nhướng mày: “Anh nghe lời vậy luôn hả?”

Bạch Thừa Duẫn tặc lưỡi: “Em nghĩ anh dễ sai bảo thế à?”

“Vậy sao anh…”

“Anh dĩ nhiên là đồng ý rồi!”

Trần Khởi: “…”

Bạch Thừa Duẫn nghiêm túc nói: “Tiểu tử, em không hiểu đâu. Bây giờ lấy lòng lão Kỷ chỉ có lợi chứ không có hại. Sau khi tốt nghiệp, anh còn muốn vào công ty hắn làm việc. Thực lực anh có, lại thêm chút quan hệ này, thì còn gì vững chắc hơn?”

Trần Khởi nghe vậy liền giơ ngón cái lên tán thưởng: “Quả nhiên là anh Duẫn!”

“Hiểu chưa? Cố Chân sau này chính là bà chủ tương lai của anh, em cũng nên học hỏi đi.”

Bạch Thừa Duẫn cảm thấy mình đúng là quá thông minh.
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 89: Chương 89



Sắp đến kỳ thi, các cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy cũng đành phải tạm gác những phút giây tình tứ để tập trung ôn tập.

Cố Chân chính là một ví dụ điển hình.

Do từ khối khoa học xã hội chuyển sang khoa học tự nhiên nên cậu có nền tảng yếu, thành tích chuyên ngành lại càng thảm hại. Vì vậy, hai tuần trước kỳ thi, Kỷ Đình Duệ đã bắt đầu kèm cặp cậu học.

“Lại đến thư viện nữa à?”

“Ừ.”

Thấy bạn trai không chút do dự đáp lời, Cố Chân thở dài: “Không thể qua nhà anh được sao?”

“Không.” Kỷ Đình Duệ kiên quyết từ chối.

Lần trước, anh đồng ý dạy Cố Chân bù bài học bị bỏ lỡ do sinh nhật, thế mà lại bị cậu trêu chọc đến mức không kiềm chế được. Cuối cùng, buổi học bù biến thành một trận quấn quýt trên giường, từ chiều cho đến tận nửa đêm.

Cố Chân bị anh hành đến mức đầu óc quay cuồng, thành ra chẳng nhớ nổi gì cả.

Rút kinh nghiệm xương máu, Kỷ Đình Duệ quyết định rằng khoảng thời gian này sẽ chỉ kèm Cố Chân học ở thư viện. Dù sao trước khi yêu nhau, họ cũng đã từng học chung ở đó.

Có điều, cũng có chút khác biệt.

Hôm nay, sau khi đến thư viện, Cố Chân tìm chỗ trống thì thấy chỉ còn một góc xa. Cậu đang định quay lại nói với Kỷ Đình Duệ rằng mùa thi tìm chỗ ngồi còn khó hơn cả thi cử, thì một cô bé khóa dưới rất tinh ý đã đứng lên, chủ động nhường chỗ.

“Anh, em nhường chỗ này cho hai anh ngồi nhé.”

“Hả? Không cần đâu.”

Cố Chân vội vàng xua tay: “Em khó khăn lắm mới giành được chỗ này, bọn anh sao có thể…”

Chưa kịp nói xong, cô bé kia đã tươi cười đáp: “Không sao đâu ạ, em cũng sắp về rồi. Hai anh đợi em dọn dẹp một chút nhé.”

Thấy cô bé thực sự nhường chỗ, Cố Chân cảm động đến mức không biết nên nói gì. Cậu liền đưa ly trà sữa chưa mở mà Kỷ Đình Duệ mua cho mình cho cô bé: “Vậy thì cảm ơn em nhé, ly trà sữa này coi như quà cảm ơn nè.”

Cô bé hơi sững người, sau đó ngại ngùng nói: “Anh không cần khách sáo vậy đâu ạ.”

“Không sao mà. Hay là em không thích uống trà sữa khoai môn?” Cố Chân gãi đầu. “Ly này là do Kỷ Đình Duệ mua đó, nếu không hợp khẩu vị thì trách anh ấy đi!”

Cô bé không ngờ ly trà sữa này là do nam thần của mình mua. Dù có hơi ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cô vẫn nhận lấy.

“Em cảm ơn anh ạ.”

“Phải là bọn anh cảm ơn em mới đúng chứ.”

Cố Chân cười khách sáo.

Cô bé nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu, không khỏi đỏ mặt. Nhìn sang Kỷ Đình Duệ bên cạnh vẫn lạnh lùng không đổi, cô lập tức không dám nhìn nữa, nhanh chóng dọn đồ rồi rời khỏi phòng tự học.

Sau khi có chỗ ngồi, hai người cũng không trì hoãn việc ôn tập.

Mỗi khi Cố Chân có chỗ nào không hiểu, Kỷ Đình Duệ đều kiên nhẫn giảng giải, một lần không hiểu thì giảng hai lần.

Những sinh viên trong thư viện nhìn cảnh tượng này, ai nấy đều tràn đầy ngưỡng mộ.

Có thể được học bá số một trường kèm cặp riêng thế này, rốt cuộc là cảm giác ra sao?

Cố Chân chỉ có thể dùng một từ để diễn tả: “Sướng!”

Vừa được ngắm trai đẹp, vừa được nghe giọng nói êm tai như tiếng trời, lại còn được giải bài theo cách dễ hiểu.

Chưa kể, mỗi khi cậu giải đúng một bài khó, Kỷ Đình Duệ sẽ có phần thưởng.

Chỉ tiếc rằng nền tảng của cậu quá kém, khiến Kỷ Đình Duệ phải hao tâm tổn trí không ít.

Hai người cứ thế ôn tập đến tận khi trời tối, sau đó cùng nhau đi ăn tối.

Trong lúc đó, Cố Chân nhận được cuộc gọi từ Trần Khởi, cậu ta nhờ cậu mua giúp một hộp thuốc cảm vì cảm thấy cổ họng hơi khó chịu.

Cố Chân lập tức đồng ý.

Kỷ Đình Duệ nghe nói Trần Khởi có triệu chứng cảm cúm thì quyết đoán nói ngay: “Tối nay em theo anh về nhà.”

“Hả?”

“Nếu bị lây bệnh thì không hay đâu.”

Cố Chân nghe vậy liền bật cười: “Anh đúng là lo xa quá rồi đấy, hơn nữa sức đề kháng của em không yếu đến mức đó đâu.”

“Nghe lời.”

Thấy Kỷ Đình Duệ nói rất nghiêm túc, Cố Chân suy nghĩ một chút, sau đó nhịn không được mà cười rộ lên: “Có phải đây chỉ là cái cớ để anh rủ em qua đêm không?”

Kỷ Đình Duệ cũng không phủ nhận, chỉ ừm một tiếng.

Cố Chân đặc biệt thích điểm này ở anh—bình thường nhìn có vẻ rất nghiêm túc, nhưng khi cần chủ động thì chưa bao giờ lưỡng lự.

Vậy là sau khi ăn tối, họ ghé qua tiệm thuốc gần đó mua thuốc cảm mang về ký túc xá cho Trần Khởi, rồi Cố Chân mới theo Kỷ Đình Duệ về căn hộ của anh trong khu chung cư cao cấp.

Vừa vào nhà, còn chưa kịp thay giày xong, Cố Chân đã vòng tay từ phía sau ôm lấy Kỷ Đình Duệ, còn tiện thể cọ cọ mặt vào cổ anh: “Để em sạc pin một chút đã, hôm nay chưa được ôm gì cả.”

“Em càng ngày càng táo bạo nhỉ?”

Kỷ Đình Duệ để yên cho cậu ôm, thản nhiên nói.

“Học hành mệt mỏi quá, cần có người yêu ôm hôn vỗ về mới có thể hồi máu được.”

“Vậy vào phòng trước đi, ôm cho đủ luôn.”

Nghe thấy câu trả lời như ý muốn, Cố Chân mới chịu buông tay. Nhưng không ngờ giây tiếp theo, Kỷ Đình Duệ đã xoay người lại, trực tiếp bế bổng cậu lên.

Dù Cố Chân không phải kiểu nhỏ con, nhưng lần nào cũng vậy, thấy bạn trai dễ dàng bế mình lên một cách nhẹ nhàng, cậu đều không khỏi cảm thán trong lòng—quả nhiên bạn trai cậu là “siêu cấp đại công”, sức mạnh này không phải dạng vừa đâu.

Kỷ Đình Duệ bế cậu ra ghế sofa trong phòng khách, nhẹ giọng hỏi: “Muốn uống gì không?”

Cố Chân nghĩ một chút rồi đáp: “Sữa?”

Kỷ Đình Duệ khẽ cười: “Loại sữa nào?”

“Hả?”

Cố Chân vốn định nói sữa thì còn có loại nào khác nữa chứ, nhưng ngay sau đó cậu liền “bắt sóng” được, nhận ra bạn trai đang lái xe với tốc độ cao, lập tức đỏ mặt: “Anh à, thế này thì sau này em còn dám nhìn sữa thế nào nữa đây?”

Bây giờ thì cậu hiểu rồi, cái danh “nam thần lạnh lùng cấm dục” hoàn toàn chỉ là bề ngoài thôi. Người này chẳng khác gì mấy cậu trai trẻ tràn đầy sức sống khác, mà thậm chí còn lái xe nhanh đến mức không ai theo kịp.

Kỷ Đình Duệ lại cười nhạt một tiếng: “Anh đi hâm sữa cho em đây.”

Thấy anh đứng dậy đi vào bếp, Cố Chân cũng không định ngồi không: “Anh ơi, em đi tắm trước được không? Vừa ăn lẩu xong, người toàn mùi lẩu luôn rồi.”

“Ừm, em đi tắm đi.”

Nghe được sự đồng ý của Kỷ Đình Duệ, Cố Chân liền quen thuộc đi vào phòng thay đồ.

Từ khi hai người quen nhau, chỉ cần không có tiết học buổi sáng, Cố Chân thường xuyên qua đây ngủ lại, tiện thể mang theo cả mấy bộ đồ để thay.

Lấy ra bộ đồ ngủ của mình, cậu liền đi vào phòng tắm.

Khi Cố Chân tắm xong đi ra, Kỷ Đình Duệ đã để sẵn một ly sữa nóng trên tủ đầu giường.

“Uống rồi ngủ sớm đi.”

Căn dặn một câu xong, Kỷ Đình Duệ cũng đi vào phòng tắm.

Lúc anh ra ngoài, thấy Cố Chân đúng là đã ngoan ngoãn uống hết ly sữa, nhưng vẫn chưa chịu ngủ mà còn đang nghịch điện thoại.

“Chẳng phải em bảo học hành mệt lắm sao? Sao còn chưa ngủ đi?”

Cố Chân đặt điện thoại xuống, xoay người nhìn anh: “Em muốn đợi anh ngủ cùng.”

“Nhưng anh còn có việc cần xử lý.”

Ban đầu Kỷ Đình Duệ định vào thư phòng làm việc để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cố Chân.

“Vậy em đợi anh xong rồi ngủ.”

Thấy cậu bày ra vẻ mặt cố chấp, Kỷ Đình Duệ đành thở dài: “Vậy anh lấy máy tính bảng qua đây.”

“Vâng.”

Cố Chân lúc này trông rất ngoan ngoãn.

Kỷ Đình Duệ lấy máy tính bảng, rồi lên giường nằm cạnh cậu, dựa vào đầu giường xử lý công việc.

Ban đầu Cố Chân rất biết điều, nhắm mắt nằm im một lúc, nhưng mãi vẫn không ngủ được. Cậu bắt đầu lén đưa tay ra, vòng qua eo Kỷ Đình Duệ mà khẽ kéo một cái, thấy anh không phản ứng, cậu lại táo bạo hơn, đưa chân gác lên đùi anh.

Bề ngoài Kỷ Đình Duệ vẫn rất bình tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng chút nào, nhưng tốc độ gõ trên màn hình máy tính bảng rõ ràng đã nhanh hơn.

Cố Chân an phận thêm một lúc, rồi cuối cùng vẫn không nhịn được, di chuyển tay, nhẹ nhàng chạm vào cơ bụng rắn chắc của Kỷ Đình Duệ.

Động tác này rốt cuộc cũng khiến Kỷ Đình Duệ không thể giữ vững sự bình tĩnh nữa. Anh lập tức thò tay vào chăn, bắt lấy bàn tay không yên phận kia, thấp giọng cảnh cáo: “Tiểu học đệ, đừng có nghịch nữa.”

“Anh ơi, khi nào anh xong việc?”

Cố Chân nói bằng giọng điệu cô đơn.

“Sắp rồi.”

Kỷ Đình Duệ vừa dứt lời, đã thấy Cố Chân chui từ trong chăn ra, luồn qua cánh tay đang cầm máy tính bảng của anh mà chui vào lòng, còn cọ cọ mặt vào cổ anh.

Bị trêu chọc đến mức này, Kỷ Đình Duệ làm sao còn giữ được bình tĩnh. Anh ngay lập tức đặt máy tính bảng sang một bên, ôm chặt người trong lòng.

“Anh?”

Cố Chân vừa lên tiếng thắc mắc thì đã bị Kỷ Đình Duệ xoay người đè xuống dưới.

Tình thế thay đổi khiến Cố Chân vô thức căng thẳng đến cứng đờ cả người. Kỷ Đình Duệ nhận ra điều này, khẽ cười một tiếng: “Em đang muốn đúng không?”

Cố Chân bị ánh mắt đầy dụ hoặc của anh làm cho nuốt nước bọt, thành thật gật đầu: “Chẳng lẽ anh không muốn sao?”

“Anh thấy em bảo mệt nên mới định tha cho em.”

Cố Chân lại đỏ mặt: “Không… không cần tha đâu.”

“Nói câu đáng yêu như vậy, sáng mai đừng mong xuống giường đấy nhé.”

Kỷ Đình Duệ nghiêm túc cảnh báo.

Cố Chân đỏ mặt đến mức sắp bốc khói, “Anh, anh có thể nhẹ nhàng một chút không…”

Kỷ Đình Duệ: “Xin lỗi, không kiềm chế được.”

Cố Chân: “…”

Sau đó, Cố Chân đã phải trả giá cho hành động trêu chọc Kỷ Đình Duệ của mình. Cậu nhận ra một bài học sâu sắc: tuyệt đối không được chọc ghẹo một người đàn ông vốn luôn kiềm chế bản thân, nếu không khác nào chơi với lửa, cuối cùng chỉ có tự làm mình bị bỏng.

Sáng hôm sau, Kỷ Đình Duệ lái xe đưa Cố Chân đến trường. Cậu còn chưa hết đau lưng, hai chân cũng có chút bủn rủn, ngay cả bước đi cũng chậm hơn bình thường nhiều.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến một người luôn lạnh lùng như Kỷ Đình Duệ, trong hoàn cảnh ấy lại vì mình mà mất kiểm soát, lộ ra vẻ quyến rũ đến mức ấy, cậu lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Trần Khởi nhìn thấy cậu, ban đầu còn chưa kịp phản ứng, chỉ buột miệng trêu chọc, “Chân Tử, cậu ổn không đấy? Sao trông giống như bị vắt kiệt sức thế này?”

“Người yếu là cậu mới đúng!” Cố Chân lập tức phản bác, “Cảm cúm đỡ chưa?”

“Đỡ rồi chứ sao! Tôi uống thuốc ngủ một giấc là khỏe re.” Trần Khởi khoanh tay, đắc ý nói, “Còn cậu thì sao? Ra ngoài với anh Duệ một đêm, sao trông cậu héo hon vậy?”

Cố Chân nghe xong, mặt lập tức đỏ lên.

Thấy dáng vẻ xấu hổ đến mức không nói nên lời của cậu, Trần Khởi khựng lại, sau đó bỗng cười lớn, “Xem ra vẫn là anh Duệ lợi hại nhất! Nhìn cậu kìa…”

“Cậu câm miệng ngay!”

Cố Chân đỏ mặt tía tai, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Nhưng Trần Khởi lại càng cười to hơn, thậm chí còn đem chuyện này kể vào nhóm chat bốn người—

[Quái vật ngáy Trần thị: Anh Duệ à, anh kiềm chế chút đi chứ. Hôm nay Chân Tử lên lớp mà cứ phải vịn eo đó.]

[Quái vật ngáy Trần thị: (Muốn cười chết tôi để thừa kế bộ chăn ga gối đệm của tôi hả.jpg)]

[608 Tiểu Bạch: (Ông lão trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại.jpg)]

[608 Tiểu Bạch: Quả nhiên người vừa thoát khỏi cảnh “gà non” thì đều như vậy, chẳng biết tiết chế gì cả.]

[Tiểu Ngọt Ngào: (Chuyển khoản WeChat – Bổ sung dinh dưỡng cho bé yêu)]

Cố Chân nhìn thấy tin nhắn mà sững sờ, nhấn vào xem thử, phát hiện người kia đã chuyển hẳn 5200 tệ qua.

Cậu lập tức nhắn lại—

[Cố Chân: Anh?]

[Tiểu Ngọt Ngào: Không đủ à?]

[Tiểu Ngọt Ngào: (Chuyển khoản WeChat – Phần thưởng cho bé ngoan chăm học)]

Cố Chân mở ra xem, lại là một khoản 5200 tệ nữa.

Nhìn cảnh này, Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi cuối cùng không nhịn nổi nữa—

[608 Tiểu Bạch: Thật sự coi tôi là chó hả?]

[608 Tiểu Bạch: Tôi rốt cuộc đã làm gì sai mà sáng sớm phải nhìn cảnh này để bị chọc tức?]

[Quái vật ngáy Trần thị: Em sai rồi, em sai rồi có được chưa? Em không cười Chân Tử nữa, anh Duệ anh bớt thể hiện đi.]

[Quái vật ngáy Trần thị: (Tiểu nhân không dám nữa.jpg)]

[Tiểu Ngọt Ngào: .]

Thấy bạn trai mình nhẹ nhàng dăm ba câu đã khiến hai người kia hoàn toàn tâm phục khẩu phục, Cố Chân thật sự bái phục.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back