Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 80: Chương 80



Kỷ Đình Duệ không muốn cắt bánh, thế nên chiếc bánh sinh nhật xa hoa lộng lẫy liền được Vương Tĩnh Tuyết cẩn thận chia đều cho từng thành viên trong câu lạc bộ.

Sau khi nhận phần bánh của mình, Trần Khởi không vội nếm thử ngay mà trước tiên rút điện thoại ra, chụp vài tấm hình rồi đăng lên vòng bạn bè với dòng trạng thái: Một kỳ nghỉ tuyệt vời bắt đầu từ chiếc bánh xa xỉ.

Vậy là phong cách nghệ thuật cũng được cậu ta khoe trọn rồi.

“Miếng này ít nhất cũng phải mấy chục tệ đấy nhỉ?”

Bạch Thừa Duẫn vừa nói xong liền là người đầu tiên thử bánh, sau đó giơ ngón tay cái về phía Cố Chân và mọi người.

Thấy thế, Trần Khởi cũng vội vàng nếm thử, rồi lập tức hai mắt sáng rỡ, “Quả nhiên, tiền nào của nấy, ngon thật sự luôn!”

Kỷ Đình Duệ cũng thản nhiên nói, “Vậy thì ăn nhiều một chút.”

Trần Khởi liền đáp ngay, “Anh Duệ, anh là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, cũng phải ăn nhiều một chút chứ!”

Kỷ Đình Duệ chỉ khẽ gật đầu.

Nhìn thấy phản ứng của anh, Trần Khởi không nhịn được mà tò mò hỏi, “Anh Duệ, anh nói muốn yêu đương trong khoảng thời gian còn lại của đại học, vậy sau khi tốt nghiệp thì sao?”

Kỷ Đình Duệ điềm nhiên đáp, “Học cao học và kết hôn.”

Câu trả lời này khiến Cố Chân và Bạch Thừa Duẫn, hai người đang ngồi hai bên anh, đồng loạt bị sặc.

Những người khác nghe xong cũng bày ra đủ loại biểu cảm khó tin.

“Duệ ca à, cậu thật sự quá đáng đấy, được tuyển thẳng lên cao học đã đành, thế mà còn muốn nhân tiện giải quyết luôn chuyện trọng đại của đời người nữa hả?” Bạch Thừa Duẫn rõ ràng mang dáng vẻ hâm mộ xen lẫn ghen tị, “Đúng là so với người khác chỉ có thể tự ti mà chết thôi.”

Kỷ Đình Duệ không để ý đến lời của cậu ta, chỉ nhanh chóng rót một ly trà nóng cho Cố Chân khi thấy cậu bị sặc.

“Học trưởng thực sự được tuyển thẳng lên cao học rồi à?”

Một nữ sinh trong câu lạc bộ không kìm được thốt lên đầy ngưỡng mộ.

“Vậy có nghĩa là sau khi học trưởng tốt nghiệp, chúng ta vẫn có thể gặp anh ấy trong trường phải không?” Một nam sinh nhân cơ hội hỏi.

“Ừm.”

Câu trả lời của Kỷ Đình Duệ khiến cả nhóm lập tức vui vẻ ra mặt.

Vương Tĩnh Tuyết cũng không giấu được nụ cười khi biết rằng năm sau cô vẫn có thể nhìn thấy nam thần của mình trong trường.

Nhưng người vui mừng nhất vẫn là Cố Chân.

Anh vốn nghĩ rằng sau khi Kỷ Đình Duệ tốt nghiệp, hai người sẽ không còn cơ hội gặp nhau trong trường nữa. Không ngờ bạn trai cậu đã sớm có suất học cao học rồi.

Bánh còn chưa ăn hết, nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn lên những món chính theo sự sắp xếp từ trước.

Bữa trưa hôm đó vừa phong phú vừa vui vẻ.

Duy chỉ có điều, Kỷ Đình Duệ kiên quyết không uống rượu, thay vào đó dùng trà để đáp lại những ly rượu chúc mừng từ các thành viên câu lạc bộ. Không ai có thể ép anh uống dù chỉ một giọt.

Có vài người sau khi uống vài ly bia, nghĩ rằng bỏ lỡ cơ hội này thì sau này khó có dịp nữa, thế là liền nhân lúc còn hơi men mà mạnh dạn tỏ tình với Kỷ Đình Duệ.

Kỷ Đình Duệ không muốn phá hỏng bầu không khí nên chỉ uyển chuyển từ chối.

Kết quả là có người đầu tiên, thì lập tức có người thứ hai. Cũng coi như giúp các thành viên trong câu lạc bộ được tận mắt chứng kiến độ hot của nam thần trường họ.

Cố Chân sớm đã biết có vô số người nhăm nhe bạn trai mình, nhưng không ngờ ngay trong câu lạc bộ cũng có không ít fan cuồng như vậy.

Thấy mọi người bắt đầu ồn ào, Kỷ Đình Duệ chỉ bình thản nói, “Tôi đã có người mình thích rồi.”

Vừa nghe vậy, mỗi người đều có một phản ứng khác nhau, có người kinh ngạc, có người thất vọng, có người mong đợi, có người phấn khích, và cũng có người đỏ mặt – mà người đỏ mặt nhất không ai khác ngoài Cố Chân.

Tuy không nói thẳng ra người anh thích là ai, nhưng như vậy cũng đã coi như công khai rằng nam thần của trường đã có chủ.

Cố Chân đương nhiên không thể che giấu sự phấn khích trong lòng.

Vương Tĩnh Tuyết lập tức phản ứng nhanh, thăm dò hỏi, “Học trưởng, người anh thích có ở trong câu lạc bộ của chúng ta không?”

Kỷ Đình Duệ vẫn điềm nhiên đáp, “Không tiện tiết lộ.”

Chậc, đúng là kín miệng thật.

Vương Tĩnh Tuyết thầm bĩu môi, theo bản năng liếc nhìn Cố Chân đang ngồi cạnh Kỷ Đình Duệ. Thấy anh chàng này đỏ bừng mặt, căng thẳng đến mức không dám nhìn xung quanh, cô lập tức chắc chắn luôn – nam thần của cô chắc chắn đã hẹn hò với đàn em cùng câu lạc bộ rồi.

Đừng hòng qua mắt được đôi mắt cú vọ của cô!

Đến hơn ba giờ chiều, buổi họp mặt mới kết thúc, mọi người ai nấy đều tự về nhà.

Cố Chân vẫn cùng nhóm người của Kỷ Đình Duệ đi chung xe về.

Trên đường đi, Bạch Thừa Duẫn vẫn không nhịn được mà hỏi, “Duệ ca, rốt cuộc khi nào cậu mới giới thiệu người ấy cho bọn tôi biết đây?”

Ngồi ghế phụ, Cố Chân lập tức căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.

Trần Khởi như sực nhớ ra chuyện gì, bèn góp lời, “Nói mới nhớ, Chân Chân cũng bảo là đã có người thích rồi.”

Bạch Thừa Duẫn ngạc nhiên, “Em nói lúc nào?”

“Lúc cậu ấy đi lấy bánh cho hội trưởng đó.”

Nghe vậy, Bạch Thừa Duẫn bày ra vẻ mặt bị tổn thương, “Hai người các cậu là sao đây? Nói là cùng nhau làm hội độc thân cơ mà, vậy mà lại lén lút bỏ tôi lại một mình à?”

“Ai bảo bọn họ đẹp trai hơn anh.” Trần Khởi nhún vai.

Bạch Thừa Duẫn lập tức chỉ vào mình, “Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao?”

“Không bằng hai người kia.”

Trần Khởi vừa nói thật lòng, liền bị Bạch Thừa Duẫn quàng tay qua cổ, kẹp chặt, “Cậu em thân mến, không biết nói thì đừng nói.”

“Anh Duẫn…!” Trần Khởi vội vã vỗ tay xin tha, “Anh Duẫn em sai rồi, anh đẹp trai nhất… mau tha cho em!”

Bạch Thừa Duẫn lúc này mới chịu tha cho cậu.

Vừa quay lại tập trung vào Kỷ Đình Duệ đang lái xe, cậu liền nghe thấy đối phương lên tiếng đúng lúc: “Tối nay có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?”

Lời đề nghị này khiến ba người còn lại đều tỏ ra bất ngờ.

Vì Kỷ Đình Duệ vốn không thích tùy tiện mời người khác đến nhà mình, chứ đừng nói là tổ chức ăn uống tại nhà.

“Có phải định bắt tôi làm lao động chui không?” Bạch Thừa Duẫn lập tức lướt nhanh một lượt những dự án mà Kỷ Đình Duệ nhận gần đây.

“Em cũng được đến ăn sao?” Trần Khởi vẫn còn chưa tin nổi.

“Sao tự nhiên lại rủ tụ tập ăn uống?” Cố Chân cũng không khỏi ngạc nhiên.

Trước ánh mắt đầy hoang mang của ba người, Kỷ Đình Duệ thản nhiên bổ sung: “Hôm nay dì mua nhiều đồ ăn quá, một mình anh ăn không hết.”

Đôi mắt Cố Chân chợt sáng lên: “Anh định tự tay nấu ăn sao?”

Kỷ Đình Duệ gật đầu: “Ừm.”

“Vậy thì nhất định phải đi rồi!” Bạch Thừa Duẫn lập tức đáp ngay.

Giây phút này, cậu ta đã hoàn toàn quên mất chuyện ai mới là người trong lòng Kỷ Đình Duệ, trong đầu chỉ còn nghĩ đến bữa đại tiệc tối nay.

Thế là Kỷ Đình Duệ cũng không lái xe đưa họ về ký túc xá nữa, mà chạy thẳng về nhà mình.

Cố Chân đã một thời gian không đến đây, nhìn thấy khung cảnh ngày càng quen thuộc, lòng cậu không tránh khỏi chút kích động.

Nhưng còn kích động hơn cả là Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi.

Vừa bước vào cửa, hai người họ lập tức lấy ra máy chơi game của Kỷ Đình Duệ, kết nối với chiếc TV treo trên tường, rồi mỗi người cầm một tay cầm, bắt đầu chiến đấu trong thế giới ảo.

“Trần Khởi, đến lúc để em chứng kiến thực lực của anh rồi. Nào, chiến đấu đường phố, chính thức bắt đầu!” Bạch Thừa Duẫn không chút nể nang mà khiêu khích.

“Đừng tưởng em sẽ sợ anh.” Trần Khởi lập tức nhập vai, dùng giọng điệu đầy kịch tính nói: “Thua thì bao một tuần ăn sáng, dám cá không?”

“Có gì mà không dám, anh chỉ sợ em đến lúc đó sẽ hối hận thôi!”

“Ai hối hận là chó!”

Cố Chân nhìn hai người họ ngồi trên ghế sofa, chăm chú vào màn hình lớn phía trước, điên cuồng bấm tay cầm, không khỏi nghi ngờ mục đích thật sự của họ khi đến đây là để ăn cơm hay chỉ để chơi game.

Nhìn thấy hai người kia quá mức tự nhiên, cứ như đang ở nhà mình vậy, hoàn toàn chìm đắm trong không khí vui vẻ của trò chơi, Cố Chân cũng không nói thêm gì. Cậu chỉ thuận miệng nói: “Tôi qua bếp giúp một tay đây” rồi nhanh chóng đi tìm bạn trai của mình.

Kỷ Đình Duệ đang rửa rau, thấy Cố Chân bước vào, không khỏi hỏi: “Sao không chơi cùng họ?”

Cố Chân lập tức xắn tay áo, bước tới giúp rửa rau: “Em muốn ở bên anh hơn.”

Động tác rửa rau của Kỷ Đình Duệ khựng lại một chút, sau đó bật cười khẽ: “Đừng có thả thính anh lúc này.”

“Em… em đâu có.” Cố Chân đỏ mặt phủ nhận, sau đó vội chuyển chủ đề: “Sao tự nhiên lại muốn tụ tập ăn uống thế?”

“Vì không muốn chia xa với em nhanh như vậy.” Kỷ Đình Duệ đáp mà không cần suy nghĩ.

Cố Chân lập tức nóng bừng mặt: “Rốt cuộc ai mới là người đang thả thính ai đây?”

Kỷ Đình Duệ chỉ mỉm cười.

Cố Chân hoàn toàn không có sức chống đỡ với kiểu dịu dàng này của anh, tim đập rộn ràng, vội vàng đổi chủ đề lần nữa: “Anh, thứ Sáu… tức là sinh nhật anh, có kế hoạch gì chưa?”

“Muốn ở bên anh sao?”

“Đương nhiên rồi! Đây là sinh nhật đầu tiên của chúng ta kể từ khi ở bên nhau, dù có phải trốn học, em cũng muốn ở bên anh.” Cố Chân kiên định tuyên bố.

Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Kỷ Đình Duệ khẽ cong môi: “Không cần trốn học, chiều thứ Sáu tôi cũng có tiết, phải sau bốn giờ mới rảnh.”

“Vậy anh có kế hoạch gì chưa?” Cố Chân lập tức hỏi tiếp.

Theo lời Bạch Thừa Duẫn, trước đây mỗi năm đến sinh nhật Kỷ Đình Duệ, mẹ anh – cô Trương – đều sẽ sắp xếp thời gian rủ anh ra ngoài ăn uống.

“Có thể có kế hoạch gì chứ?” Kỷ Đình Duệ nhìn cậu, chậm rãi nói: “Thời gian rảnh đều dành hết cho em.”

Cố Chân bật cười: “Vậy hôm đó mọi thứ đều theo ý em nhé?”

“Ừm, tùy em muốn làm gì cũng được.”

Cố Chân cười không ngớt: “Rõ ràng là sinh nhật anh mà, đâu phải sinh nhật em.”

“Chỉ cần em vui là được.”

Nghe vậy, Cố Chân vội đáp: “Em cũng muốn anh vui mà.”

“Chỉ cần em ở bên anh, anh liền vui vẻ.”

“Thật không?”

“Ừm.”

“Vậy tối nay em ở lại nhé?”

“Mai em có tiết sớm.”

Câu trả lời này khiến Cố Chân lập tức đỏ mặt: “Em… em đâu có nói là nhất định phải làm chuyện đó…”

“Nhưng anh sẽ không kiềm chế được.” Kỷ Đình Duệ rất thẳng thắn.

“Vậy… vậy để em trốn tiết sáng mai vậy.” Cố Chân lúng túng nói.

Nghe vậy, Kỷ Đình Duệ lập tức giơ tay lên, dù chưa kịp lau khô nước vẫn nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cậu: “Đừng trốn học vì anh.”

Cố Chân lập tức dùng tay áo lau mũi: “Anh cũng từng vì em mà trốn học còn gì?”

“Em có thể so với anh sao?” Kỷ Đình Duệ kiên nhẫn nói: “Học hành cho tốt đi, đừng để yêu đương làm ảnh hưởng đến thành tích, nếu không anh sẽ không hẹn hò với em nữa.”

Cố Chân: “!!!”

Bạn trai này còn quan tâm đến điểm số của cậu hơn cả bố mẹ cậu nữa, thật không biết nên khóc hay cười.

“Đừng bày ra vẻ mặt đó.” Kỷ Đình Duệ nói tiếp, “Đợi đến tối thứ Sáu.”

Hai mắt Cố Chân sáng lên: “Anh cố tình đợi đến sinh nhật mình, là để có cảm giác đặc biệt cho lần đầu tiên sao?”

Kỷ Đình Duệ thản nhiên: “Không, vì hôm đó có nhiều thời gian hơn.”

Cố Chân: “…”

Kỷ Đình Duệ tiếp tục nói đều đều: “Dù gì cũng là lần đầu, nếu không muốn đau, tất nhiên phải tốn chút thời gian.”

Dù anh nói bằng giọng nghiêm túc, nhưng Cố Chân nghe xong vẫn đỏ bừng mặt, ngượng đến mức không biết phải phản ứng ra sao.
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 81: Chương 81



Sau bữa tối tại nhà Kỷ Đình Duệ, anh lái xe đưa cả ba người về ký túc xá trường.

Vì có hai cái “bóng đèn siêu cấp” ở đó, nên Cố Chân suốt cả quá trình cư xử như một đàn em bình thường, không chủ động chạm vào Kỷ Đình Duệ.

Mãi đến khi xuống xe tạm biệt, Kỷ Đình Duệ mới giơ tay xoa đầu cậu ngay trước mặt hai cái bóng đèn kia, còn thản nhiên dặn dò một câu: “Ngủ sớm đi, đừng thức khuya.”

Cố Chân ngẩn người, chỉ biết ngây ngốc gật đầu: “Ừm.”

Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi thấy vậy cũng chẳng suy nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng đây là hành động cưng chiều đàn em của Kỷ Đình Duệ.

Dù gì thì Kỷ Đình Duệ đối tốt với Cố Chân cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Trong đó, Bạch Thừa Duẫn còn buột miệng trêu: “Lão Kỷ à, từ bao giờ cậu nói nhiều thế? Không biết còn tưởng cậu là bạn trai của em ấy đấy.”

Kỷ Đình Duệ: “…”

Cố Chân: “…”

Về đến ký túc xá, Cố Chân vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài thì thấy Trần Khởi đang cầm điện thoại lia lịa lướt màn hình.

“Chân tử!” Trần Khởi phát hiện ra Cố Chân, lập tức gọi cậu: “Không biết là ai trong hội sinh viên đã đăng bài lên diễn đàn, nói rằng anh Duệ đã có người thích rồi. Giờ bài viết đó đang hot lắm luôn!”

“Cái gì? Thật hay giả?”

Cố Chân còn chưa kịp lau khô tóc, lập tức cầm điện thoại lên mở diễn đàn trường.

Ngay tức khắc, cậu nhìn thấy bài viết đứng top với một tiêu đề vô cùng thẳng thắn—

【Ngày đầu năm mới nghe chính miệng nam thần thừa nhận đã có người trong lòng, tôi thế là thất tình một cách không kịp phòng bị】

Cố Chân không chần chừ mà nhấn vào bài viết. Quả nhiên, bình luận phía dưới toàn là những người đang than khóc vì thất tình—

【No.1: Ngày đầu năm mới mà đã thất tình, còn gì thảm hơn nữa không?】

【No.3: Không, tôi không tin Kỷ Đình Duệ đã có người thương! Anh ấy độc thân bao năm qua, từ chối biết bao nhiêu người theo đuổi, sao có thể đùng một cái là có đối tượng rồi?】

【No.6: Chị em ơi, tôi thực sự sụp đổ rồi, tôi không chấp nhận được sự thật này!】

【No.11: Tôi nghĩ đây là bài câu view. Tôi là bạn cấp ba của Kỷ Đình Duệ, hồi đó anh ấy còn tuyên bố đặt việc học lên hàng đầu, không yêu đương gì cả.】

【No.15: Tôi thực sự khóc rồi, tôi không thể tưởng tượng nổi nam thần của tôi có người yêu, mà người đó lại không phải tôi.】



Trần Khởi cũng đang đọc bài viết, còn tặc lưỡi nói: “Tưởng đâu chỉ toàn người khóc than vì thất tình, ai ngờ về sau bài này biến thành bài phân tích luôn rồi. Tất cả đều đang đoán xem anh Duệ thích ai.”

Cố Chân tiếp tục kéo xuống đọc bình luận, lại nghe Trần Khởi nói thêm: “Cậu tuyệt đối không thể ngờ đâu, trong danh sách suy đoán đối tượng của anh Duệ, có cả tên cậu nữa đấy!”

“Hả?”

Cố Chân ngơ ngác.

“Là vầy nè, có người lọc danh sách bạn bè của anh Duệ, rồi thấy dạo này anh ấy hay đi chung với cậu, còn thường xuyên cùng cậu xuất hiện trong thư viện. Thế là có người đoán anh ấy đang hẹn hò với cậu.”

Trần Khởi nhanh chóng giải thích, rồi vội vàng nói thêm: “Nhưng cậu yên tâm, vừa nãy tôi đã vào bình luận đính chính giúp cậu rồi, nói rõ cậu với anh Duệ không có quan hệ đó đâu.”

Nói xong, cậu ta còn đặc biệt đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Cố Chân, chỉ vào bình luận của mình—

【No.146: Đừng đoán bừa, thời gian đó nam thần đang kèm Cố Chân học, chứ không phải cái gì mà hẹn hò trong thư viện đâu.】

Cố Chân liếc xuống, liền thấy có người đã phản hồi bình luận của Trần Khởi—

【No.151: Kèm học chẳng phải càng chứng minh vấn đề sao? Kỷ Đình Duệ không phải kiểu người nhiệt tình đến mức giúp ai cũng kèm học đâu, sự lạnh lùng của anh ấy ai mà không biết chứ.】

【No.152: Rep 146, câu nói của bạn lại càng xác thực rằng hai người họ có gì đó. Một đàn anh siêu bận rộn mà còn dành thời gian dạy học cho ai đó, đủ thấy mối quan hệ này không tầm thường rồi!】

Trần Khởi cũng đọc thấy những phản hồi đó, lập tức rụt tay lại, bắt đầu điên cuồng phản bác—

【No.156: Quan hệ tất nhiên là không tầm thường rồi! Ký túc xá của nam thần ở ngay cạnh phòng Cố Chân, hai người họ còn hay cùng nhau chơi game nữa kìa! Đừng dùng mấy suy nghĩ đó để suy đoán tình bạn trong sáng của họ.】

Cố Chân nhìn thấy bình luận này của Trần Khởi, trong lòng càng chột dạ hơn.

Bởi vì cậu và Kỷ Đình Duệ… đã không còn là “tình bạn trong sáng” nữa rồi.

Nhìn Trần Khởi vẫn đang tranh luận kịch liệt trên diễn đàn, Cố Chân chần chừ một lúc, cuối cùng quyết định nói thật: “Trần Khởi, tôi… thật ra tôi đã có người yêu rồi.”

Trần Khởi đang bận gõ chữ, nghe thấy câu này, lập tức dừng tay, trợn mắt nhìn cậu: “Cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem.”

“Tôi nói là tôi có người yêu rồi.” Cố Chân kiên nhẫn lặp lại.

“Người yêu của cậu là ai?”

Trần Khởi không ngạc nhiên vì Cố Chân có bạn trai. Dù gì cậu ấy cũng đẹp trai, lại là con nhà giàu, điều kiện mọi mặt đều tốt, nếu cứ độc thân mãi mới là lạ.

Cố Chân như đã đoán trước cậu ta sẽ hỏi vậy, hít sâu một hơi rồi nói: “Nam thần.”

“Hả?”

Lần này đến lượt Trần Khởi ngớ người.

Cậu ta đơ ra một lúc lâu mới tìm lại giọng nói: “Cậu nói nam thần là… nam thần trường nào?”

Cố Chân nhẫn nại trả lời: “Trường chúng ta, S Đại.”

Trần Khởi bật thốt lên: “Nhưng nam thần trường mình chẳng phải chính là Kỷ Đình Duệ sao?”

Cố Chân gật đầu: “Ừm, là anh ấy.”

Trần Khởi: “!!!”

Cố Chân vừa tiếp tục lướt bài viết, vừa nhìn đám người trong diễn đàn đang đoán tới đoán lui về bạn trai mình, rồi cất giọng phức tạp: “Không phải tôi cố ý giấu cậu đâu, chỉ là không biết nên nói sao… Dù gì lúc đầu, bọn tôi thực sự chỉ là bạn bè bình thường.”

Trần Khởi như hóa đá, một lúc lâu sau mới khó tin mở miệng: “Cậu cậu… cậu nói là… cậu đang hẹn hò với anh Duệ á?”

“Ừm.”

Cố Chân lần nữa gật đầu xác nhận.

Trần Khởi há hốc miệng, mắt trợn tròn đầy kinh ngạc.

“Anh Duệ thực sự đang hẹn hò với cậu á?”

Rõ ràng cậu ta vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật này.

“Nếu cậu không tin, có thể vào nhóm hỏi anh ấy.”

Cố Chân thấy cậu ta cứ hỏi đi hỏi lại, có vẻ khó chấp nhận sự thật này, đành phải nói vậy.

Trần Khởi thật sự mở WeChat, trực tiếp tag Kỷ Đình Duệ trong nhóm chat bốn người. Khi Cố Chân cũng mở WeChat lên xem thì nhóm đã không chỉ có một tin nhắn—

【Quái vật ngáy Trần thị: @Tiểu Ngọt Ngào! Anh Kỷ! Anh thật sự đang yêu đương với Chân Tử sao?】

【608 Anh Duẫn: ?????】

【608 Anh Duẫn: Đừng có đùa, bớt đọc mấy bài trên diễn đàn đi.】

Cố Chân vừa định gõ chữ trả lời thì thấy Kỷ Đình Duệ đã lên tiếng trong nhóm—

【Tiểu Ngọt Ngào: Ừm.】

【Tiểu Ngọt Ngào: @Cố Chân Đây là người yêu tôi.】

【Tiểu Ngọt Ngào: Không phải trai có chồng, cũng không phải bí mật gì không thể lộ diện, chỉ là hơi ngại thôi.】

Sau đó, Bạch Thừa Duẫn gửi liền hai tin nhắn thoại 60 giây, rõ ràng là bị kí.ch th.ích không nhẹ.

Cố Chân mở nghe, chỉ nghe thấy Bạch Thừa Duẫn liên tục truy hỏi:

“Lão Kỷ, cậu cong từ khi nào vậy?”

“Hai người rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ?”

“Vậy mà có thể giấu ngay dưới mí mắt tôi lâu như vậy, hai người nhịn giỏi thật đấy?”

“Lão Kỷ, cậu không biết xấu hổ à? Ngay cả đàn em đơn thuần thế này cũng xuống tay được sao? Lương tâm cậu không đau à?”

“Hai người làm sao mà vừa mắt nhau được vậy?”

Cố Chân vừa nghe xong hai đoạn tin nhắn thoại thì thấy Kỷ Đình Duệ lại nhắn—

【Tiểu Ngọt Ngào: Đừng hỏi nhiều.】

【Tiểu Ngọt Ngào: Nếu dọa đàn em của tôi, tôi sẽ tìm cậu tính sổ.】

【608 Anh Duẫn: ???】

【608 Anh Duẫn: Bảo vệ dữ vậy luôn?】

Cố Chân chăm chú nhìn WeChat một lúc, cuối cùng không gõ chữ trả lời. Vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Trần Khởi đang nhìn mình với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

“Gì đấy?”

Bị nhìn đến mức sởn gai ốc, Cố Chân không nhịn được mà hỏi.

Trần Khởi lập tức tỏ vẻ càng thêm khó tin, “Cậu đúng là trâu bò thật, theo đuổi hoa khôi xong lại đến hotboy, vậy mà cậu còn thật sự cua được cái hotboy khó nhằn này luôn.”

Cố Chân: “……”

“Anh Kỷ lạnh lùng thế nào chứ, còn đẹp trai, là học bá, đánh bóng rổ hay chơi game đều giỏi, nói chung là toàn năng, đàn ông trong đàn ông, ngay cả tôi cũng rất khâm phục anh ấy.” Trần Khởi càng nói càng cảm thấy không thể tin nổi, “Mà cậu thì, chỉ có cái mặt là ưa nhìn hơn người khác thôi, ngoài ra chẳng có ưu thế gì cả, rốt cuộc cậu làm sao theo đuổi được anh ấy vậy?”

Cố Chân thấy cậu ta phiền não như vậy, đành phải nói: “Tôi nói thật nhé, thực ra… tôi không theo đuổi anh ấy, hình như là anh ấy theo đuổi tôi.”

Trần Khởi: “???”

Cố Chân chạm tay lên mũi, hơi ngại ngùng nói tiếp: “Thật đấy, tôi không có theo đuổi anh ấy.”

Trần Khởi càng không hiểu: “Anh Kỷ rốt cuộc thích cậu ở điểm nào vậy?”

Cố Chân nhún vai, “Thực ra tôi cũng muốn biết.”

Trần Khởi không khỏi ôm đầu.

Sau khi giải thích rõ ràng chuyện mình đang hẹn hò với Kỷ Đình Duệ, Cố Chân mới mở WeChat lại và lên tiếng trong nhóm chat bốn người—

【Cố Chân: Anh Duẫn, xin lỗi, không nói với anh sớm.】

【608 Anh Duẫn: Không mời anh ăn bữa cơm, vậy là không được đâu.】

【Cố Chân: Mời, nhất định phải mời.】

【Tiểu Ngọt Ngào: Anh mời là được rồi.】

【608 Anh Duẫn: Tôi đang nói chuyện với đàn em của tôi, bạn cùng phòng cậu xen vào làm gì?】

【Tiểu Ngọt Ngào: Đàn em của cậu, vợ của tôi, hiểu chưa?】

【608 Anh Duẫn: Má nó! Có bản lĩnh đừng có lấy lý do về ký túc xá để chạy về tìm vợ nữa!】

【Tiểu Ngọt Ngào: Chịu không nổi à?】

【608 Anh Duẫn: Cậu có biết chỉ cần tôi bước ra khỏi cửa là có thể gõ cửa phòng vợ cậu không?】

【Tiểu Ngọt Ngào: @Cố Chân Nhớ khóa cửa kỹ, kẻo có chú quái vật lảng vảng.】

【Cố Chân: Vâng anh.】

【608 Anh Duẫn: ???】

【608 Anh Duẫn: Chân Tử em thay đổi rồi! Em bị lão Kỷ dạy hư rồi!】

【Cố Chân: Em nguyện ý để anh ấy dạy hư.】

【608 Anh Duẫn: Được lắm, được lắm, khoe tình cảm đúng không! [Chịu thua.jpg]】

【Tiểu Ngọt Ngào: Mai anh mời cơm, bảo bối muốn ăn gì? @Cố Chân】

【608 Anh Duẫn: Lão Kỷ cậu mới là ghê gớm nhất, muốn khoe ân ái như vậy từ lâu rồi đúng không?】

【Tiểu Ngọt Ngào: [Cười mỉm]】

【608 Anh Duẫn: Tôi sẽ chặn cái nhóm này lại!!!!!!】

Cố Chân hoàn toàn lơ đẹp Bạch Thừa Duẫn, mắt dán chặt vào hai chữ “bảo bối” mà Kỷ Đình Duệ vừa nhắn, tâm trạng không kiềm được mà kích động.

Bạn trai mình gọi mình là bảo bối kìa!

Quá là phạm quy luôn!

Trần Khởi bên cạnh mở điện thoại xem lại tin nhắn trong nhóm, rồi lại nhìn sang Cố Chân đang cười ngốc nghếch với màn hình, lập tức cảm thông sâu sắc với Bạch Thừa Duẫn, không nhịn được mà lên tiếng trong nhóm—

【Quái vật ngáy Trần thị: Anh Duẫn, nói về thảm thì em mới là người thảm nhất, anh có thể chặn nhóm, còn em thì không thể chặn thẳng bạn cùng phòng được.】

【Quái vật ngáy Trần thị: Cậu ta vừa rồi cứ nhìn điện thoại cười ngu suốt.】

Bạch Thừa Duẫn còn chưa kịp trả lời, Kỷ Đình Duệ đã nhắn—

【Tiểu Ngọt Ngào: Bảo em ấy ngủ sớm đi.】

【Quái vật ngáy Trần thị: Anh Kỷ, anh không thể nói thẳng với cậu ta sao? Em là một phần trong trò chơi của hai người à?】

【Tiểu Ngọt Ngào: Lát nữa tôi mời cậu ăn đại tiệc.】

【Quái vật ngáy Trần thị: Anh Kỷ yên tâm, em nhất định sẽ giám sát kỹ, bắt cậu ta ngủ sớm!】

Cố Chân nhìn thấy tin nhắn này, lập tức ngước mắt nhìn Trần Khởi.

Trần Khởi mặt dày nói ngay: “Chồng cậu bảo cậu ngủ sớm, còn nhìn cái gì nữa?”

Cố Chân: “……”
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 82: Chương 82



Kỷ Đình Duệ đã nói sẽ mời ăn một bữa, nên sáng hôm sau vừa tan học, anh liền dẫn theo Bạch Thừa Duẫn đến tòa giảng đường nơi sinh viên năm hai đang học.

Gần đây, Kỷ Đình Duệ luôn là tâm điểm nóng trên diễn đàn trường. Giờ được tận mắt thấy nhân vật chính, đám đàn em lập tức xôn xao hẳn lên.

Lại thấy anh đi thẳng về phía phòng học của Cố Chân, có người vội vàng đăng nhập diễn đàn trường và ngay lập tức tung tin này vào bài viết đang hot—

[No.369: Nam thần hôm nay xuất hiện ở tòa giảng đường năm hai! Anh ấy còn đến lớp của Cố Chân!]

Rất nhanh sau đó, có một fan cuồng của nam thần không tin nổi mà phản hồi lại:

[No.370: Đừng cắt câu lấy nghĩa như thế. Người đến lớp của Cố Chân không chỉ có nam thần, còn có cả anh Bạch Thừa Duẫn nữa. Chắc chắn là họ hẹn nhau đi ăn như mọi khi thôi.]

[No.385: 370 nói có lý đó, đừng có mà nghe gió thành bão.]

Cố Chân hoàn toàn không biết Kỷ Đình Duệ đã đến. Khi cậu còn đang thu dọn balo, chợt nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa lớp.

Chốc lát sau, Trần Khởi đi đến vỗ vai cậu, nói: “Anh Duệ đến rồi, mau lên đi.”

Lúc này, Cố Chân mới hiểu ra nguyên nhân gây xôn xao bên ngoài lớp.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi công khai mối quan hệ trong nhóm bốn người tối qua, Cố Chân có chút ngại ngùng khi xách balo đi ra khỏi lớp. Nhưng không ngờ Bạch Thừa Duẫn vừa nhìn thấy cậu đã lập tức khoác vai một cách thân thiết, cười hì hì: “Học đệ yêu quý, anh đây đói sắp chết rồi, đi ăn thôi nào!”

Cố Chân bị màn này làm cho ngơ ngác: “Ơ…”

Nhưng cũng nhờ vậy mà cậu không còn cảm thấy ngại ngùng nữa.

Ngay giây tiếp theo, Kỷ Đình Duệ thẳng thừng gạt tay Bạch Thừa Duẫn ra khỏi vai Cố Chân, lạnh lùng nói: “Đừng có ôm ôm ấp ấp lung tung.”

Bạch Thừa Duẫn nhìn thấy sự bực bội ẩn giấu sau vẻ ngoài điềm tĩnh của Kỷ Đình Duệ, liền hài lòng cười toe toét: “Chân à, em tốt thật đấy.”

Bị khen bất ngờ, Cố Chân ngơ ngác: “…???”

Bạch Thừa Duẫn thấy cậu không hiểu, liền ghé sát tai giải thích: “Em khiến lão Kỷ có nhược điểm rồi.”

Cố Chân: “…”

Bạch Thừa Duẫn còn cố tình bồi thêm một câu: “Trông càng giống con người hơn rồi đấy.”

Trần Khởi nhịn không được chen vào khuyên nhủ: “Anh Bạch, anh đừng có chọc tức anh Duệ nữa. Cẩn thận không anh ấy lại không mời anh ăn cơm đâu.”

“Không sao, anh ấy không mời thì còn có Chân mà.”

Bạch Thừa Duẫn cười gian, vẻ mặt đắc ý như thể đang nắm thóp được bạn trai của Cố Chân.

Kỷ Đình Duệ dường như đọc được suy nghĩ của cậu, thản nhiên nói: “Không sao, anh ta độc thân mà, cứ để anh ta đắc ý đi.”

Bạch Thừa Duẫn: “!!!”

Trần Khởi: “Tôi cảm giác như mình cũng bị vạ lây vậy…”

Bốn người vừa nói vừa cười, đi đến cửa tòa giảng đường thì bất ngờ có hai nữ sinh chặn đường Kỷ Đình Duệ.

“Anh, bọn em có chuyện muốn hỏi ạ.”

Rõ ràng hai cô gái này đã phải lấy hết can đảm để đứng trước mặt Kỷ Đình Duệ. Dù giọng điệu khá căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng đồng thanh nói ra.

Do chiều cao chênh lệch quá lớn, khi Kỷ Đình Duệ nhìn xuống họ, khí thế áp đảo càng tăng lên gấp bội. Hai cô gái vừa nói xong đã không dám thở mạnh.

“Hỏi đi.”

Giọng anh vẫn thản nhiên, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Hai cô gái liếc nhìn nhau, lại lén lút nhìn sang Cố Chân. Sau khi hít một hơi sâu, một người trong số họ lên tiếng trước: “Anh, có thật là anh đang hẹn hò với Cố Chân không ạ?”

Nghe câu hỏi này, Cố Chân không khỏi giật mình.

Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi thì đứng một bên xem kịch vui, chờ phản ứng tiếp theo.

Trước mặt các “thám tử hóng hớt”, Kỷ Đình Duệ vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh như thường lệ, nghiêm túc trả lời: “Ừ, đang hẹn hò với em ấy.”

Tưởng rằng hai nữ sinh này nghe xong sẽ thất vọng, ai ngờ họ lại hét lên điên cuồng.

Mấy chàng trai đều ngơ người.

Một cô gái sau khi hét xong, mặt đầy phấn khích nhìn hai người bọn họ: “Anh và Cố Chân nhất định phải bên nhau hạnh phúc đấy nhé! Bọn em sẽ mãi ủng hộ hai người!”

Kỷ Đình Duệ: “…”

Cố Chân bị sự nhiệt tình này làm cho ngượng ngùng, đỏ mặt gãi đầu: “À… cảm ơn sự ủng hộ của các cậu.”

“Bọn em có thể hỏi một câu nữa không ạ? Hai người định khi nào kết hôn thế?”

“Chắc là đăng ký kết hôn rồi đúng không?”

Hai cô gái tiếp tục “bắn” câu hỏi dồn dập.

Cố Chân nghe xong càng xấu hổ hơn, vội vàng kéo tay Kỷ Đình Duệ ra hiệu đi nhanh khỏi đây.

Nhưng không ngờ hành động này của cậu càng khiến hai cô gái kia cười phấn khích hơn.

Rời khỏi tòa giảng đường, Bạch Thừa Duẫn không nhịn được cảm thán: “Đôi khi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của con gái.”

“Không hiểu cũng bình thường thôi.” Trần Khởi tỏ ra đã quá quen, “Dù sao cũng có người ủng hộ hai người họ, thế là tốt rồi.”

Bốn người đi đến một nhà hàng gần trường ăn trưa. Bạch Thừa Duẫn như muốn trả đũa chuyện Cố Chân và Kỷ Đình Duệ giấu chuyện tình cảm, nên cố tình gọi toàn món đắt tiền để làm hao hụt ví tiền của Kỷ Đình Duệ.

Nhưng dù Bạch Thừa Duẫn gọi món gì, Kỷ Đình Duệ cũng chẳng bận tâm, chỉ hỏi Cố Chân: “Em muốn ăn gì?”

Dù thái độ của anh có vẻ như bình thường, nhưng Cố Chân lại nhận ra rõ ràng tâm trạng của anh rất tốt sau khi công khai tình cảm.

Sớm biết thế này thì đã công khai sớm hơn rồi.

Tại cậu nghĩ quá nhiều, lo lắng quá nhiều, mới khiến bạn trai mình phải chịu ấm ức suốt mấy ngày nay.

“Anh Bạch gọi nhiều lắm rồi, em không gọi nữa đâu, kẻo lãng phí.”

“Được, nghe em.”

Kỷ Đình Duệ đồng ý ngay không chút do dự.

Bạch Thừa Duẫn lập tức bày ra vẻ mặt không chịu nổi: “Lão Kỷ, tôi thật không ngờ ông lại giỏi khoe ân ái đến vậy.”

“Cũng tạm.”

Kỷ Đình Duệ khiêm tốn đáp.

Bạch Thừa Duẫn suýt nữa bị chọc tức.

Lúc họ đang ăn, tin tức Kỷ Đình Duệ công khai hẹn hò với Cố Chân nhanh chóng lan truyền khắp các nhóm chat, diễn đàn trường và mạng xã hội.

Điện thoại của Cố Chân liên tục vang lên tin nhắn, toàn là bạn bè nhắn hỏi xác nhận tin tức.

Trong nhóm chat, Vương Tĩnh Tuyết từ câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng đã gửi mấy tin nhắn tới. Vừa mở ra xem, Cố Chân lập tức nhận ra được sự kích động của cô ấy—

[Chủ tịch Vương: Chân Chân, em giỏi quá trời! Chị yêu em quá đi mất!]

[Chủ tịch Vương: Nam thần nhà chị sau này trông cậy hết vào em đấy nhé!]

[Chủ tịch Vương: Nếu có thể, chị mong em có thể chụp thêm vài tấm ảnh hai người rồi đăng lên mạng khoe cho chị xem nhé!]

[Chủ tịch Vương: Hai cậu đúng là quá hợp nhau luôn! Trước đây là do mắt chị bị mù mới nghĩ nam thần nhà chị hợp với Diệp Thành. Hôm nay chị xin lỗi em một cách trịnh trọng, trước đây là chị có mắt không tròng! Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi a a a a a!!!]

[Cố Chân: ……]

[Cố Chân: Chị, chị bình tĩnh lại chút đi.]

[Chủ tịch Vương: Bình tĩnh? Đùa à, chị vừa vớ được một cặp đôi chân ái, sao mà bình tĩnh nổi?]

[Chủ tịch Vương: Còn nữa, em nhắn tin với chị làm gì? Mau qua bên đó mà thân mật với nam thần nhà chị đi! Chủ động tấn công đi! Xông lên! Tư thế cưỡi lên người ấy là đỉnh nhất, mau thực hành đi!]

[Cố Chân: ……]

[Chủ tịch Vương: Đã làm “thụ dụ hoặc” thì phải chủ động lên!]

[Cố Chân: ???]

[Cố Chân: Em đang ăn cơm với anh ấy thì điện thoại cứ nhảy tin nhắn liên tục.]

[Chủ tịch Vương: !!!]

[Chủ tịch Vương: Giữa trưa chỉ có hai người cùng ăn cơm thôi sao? Trời ạ, đúng là tình chàng ý thiếp, đúng chuẩn giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt luôn! Chân Chân, trước đây chị đã xem thường em rồi. Chị xin tuyên bố, em chính là người giỏi nhất trong câu lạc bộ của chúng ta!]

[Cố Chân: Không phải chỉ có hai người, còn có hai người khác nữa.]

[Chủ tịch Vương: Ai mà vô duyên làm cái bóng đèn chói mắt thế?]

Cố Chân còn chưa kịp nhắn tin trả lời thì Kỷ Đình Duệ ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Thức ăn sắp nguội rồi.”

Lúc này cậu mới cất điện thoại đi. Vừa định cầm đũa gắp thức ăn thì đã thấy Kỷ Đình Duệ gắp rất nhiều món bỏ vào bát cho mình.

Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi ngồi đối diện nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy bàn ăn trước mặt chẳng còn hấp dẫn nữa.

Cố Chân bỗng nhớ ra chuyện gì đó, liền lên tiếng: “Anh Duẫn, mai nhớ là có buổi tụ tập đấy nhé.”

“Sao thế?” Bạch Thừa Duẫn nhướn mày hỏi.

“Còn sao nữa, ngày mai là sinh nhật anh Duệ. Em với Trần Khởi đã bàn nhau tổ chức một bữa ăn mừng rồi.”

Bạch Thừa Duẫn nghe vậy thì bất ngờ: “Trước đây không biết thì thôi, bây giờ đã biết hai người đang yêu nhau rồi, anh với Trần Khởi còn làm bóng đèn làm gì? Ngày mai hai người cứ đi hẹn hò đi.”

Trần Khởi cũng lập tức gật đầu phụ họa: “Anh Duẫn nói đúng đấy, mai là sinh nhật anh Duệ, cậu cứ dành thời gian bên anh ấy đi. Bữa ăn đó để lần khác bổ sung sau cũng được.”

Cố Chân: “……”

“Nhưng mà chiều nay không có tiết, bọn anh đã hẹn nhau đi đánh bóng rổ rồi.” Bạch Thừa Duẫn nói với Cố Chân trước, rồi quay sang hỏi Kỷ Đình Duệ, “Cậu có đi không?”

Kỷ Đình Duệ không trả lời ngay mà quay sang nhìn Cố Chân: “Anh có thể đi không?”

Bạch Thừa Duẫn lập tức lộ ra vẻ mặt hận sắt không thành thép: “Anh gì ơi, anh làm quá rồi đấy! Chỉ là chơi bóng thôi mà cũng phải xin phép người yêu sao?”

Kỷ Đình Duệ thản nhiên đáp: “Vợ quan trọng hơn chơi bóng.”

Bạch Thừa Duẫn lắc đầu bó tay: “Thật hết nói nổi cậu luôn.”

Trần Khởi hùa theo: “Xem ra anh Duệ tốt nghiệp xuất sắc từ Học viện Đức hạnh đàn ông rồi.”

Thấy hai người cứ nhắm vào bạn trai mình mà trêu ghẹo, Cố Chân vội vàng lên tiếng: “Anh ấy tất nhiên phải đi rồi, em cũng sẽ đến mà.”

“Chiều nay em không có tiết à?” Kỷ Đình Duệ hỏi.

“Có một tiết.” Cố Chân thật thà trả lời, “Học xong em sẽ đến tìm mọi người.”

Kỷ Đình Duệ lúc này mới gật đầu: “Được.”

Sau khi ăn xong, Cố Chân và Trần Khởi quay về tòa giảng đường, còn Kỷ Đình Duệ và Bạch Thừa Duẫn thì đi đến nhà thi đấu.

Có lẽ do trời lạnh, cộng thêm giai đoạn cao điểm của các kỳ thi, nên nhà thi đấu hôm nay rất vắng vẻ. Nhìn quanh một vòng, hình như chỉ có nhóm bọn họ đến chơi.

“Sao chỉ có hai người các anh? Hai cậu đàn em hay đi theo đâu rồi?” Có người hỏi.

“Mấy em ấy còn có tiết, lát nữa mới qua.” Bạch Thừa Duẫn trả lời.

Lại có người tò mò hỏi Kỷ Đình Duệ: “Nghe nói anh đang yêu một đàn em rất đẹp trai, thật không?”

“Ừm.” Kỷ Đình Duệ không giấu giếm, “Cậu ấy tên Cố Chân.”

“Thật không ngờ anh lại yêu một người con trai đấy.” Một người khác cười nói, “Lớp bọn tôi có mấy cô gái mê anh lắm luôn, nghe tin này chắc khóc hết nước mắt rồi.”

Mấy người xung quanh lập tức phụ họa, cứ như diễn tấu hài:

“Các cô ấy bảo giới tính không phù hợp, muốn làm tiểu tam cũng không có cửa.”

“Còn nói ngay cả cơ hội chăm sóc vợ nam thần ở cữ cũng chẳng có.”

Kỷ Đình Duệ: “……”

Bạch Thừa Duẫn đang khởi động, nghe vậy không nhịn được cười phá lên: “Đúng là tạo nghiệp mà, ông bạn Kỷ ơi.”

Kỷ Đình Duệ lạnh lùng đáp: “Cút.”

Bạch Thừa Duẫn không sợ chết mà tiếp tục chọc ghẹo: “Lát nữa cậu cứ đợi đấy mà xem, tôi sẽ làm cậu mệt bở hơi tai, để cậu không còn sức mà thể hiện phong độ trước mặt Chân Chân.”

Kỷ Đình Duệ chẳng thèm để ý: “Nhảm nhí.”

Bạch Thừa Duẫn cười hì hì: “Thể lực của đàn ông rất quan trọng đấy.”

Kỷ Đình Duệ nhàn nhạt đáp: “Không biết ai thể lực còn kém hơn tôi.”

Bạch Thừa Duẫn lập tức giơ bóng lên: “Vậy thì thi đấu đi.”

Sau đó, vừa vào trận, Bạch Thừa Duẫn bị Kỷ Đình Duệ kèm chặt, khiến anh ta tức đến mức phải la lên giữa sân: “Cậu cố ý nhắm vào tôi đúng không?!”

Kỷ Đình Duệ lạnh lùng đáp: “Ừ, cậu thông minh đấy.”

Bạch Thừa Duẫn đau lòng: “Kiếp trước tôi tạo nghiệp gì mà kiếp này lại quen cậu chứ!”
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 83: Chương 83



Bạch Thừa Duẫn mệt đến thở hổn hển, bèn xuống sân nghỉ ngơi. Ngồi trên băng ghế dài bên lề, anh lấy điện thoại ra, quay một đoạn video ngắn chừng mười mấy giây rồi đăng vào nhóm chat bốn người.

Trong lúc đang học, Cố Chân phát hiện điện thoại rung lên một cái, không nhịn được lấy ra xem.

Thấy Bạch Thừa Duẫn gửi một đoạn video ngắn, cậu liền mở ra xem, sau đó liền nhìn thấy bạn trai mình trên sân bóng, dáng vẻ lướt đi cực kỳ phong độ.

Thưởng thức xong hình ảnh trong video, cậu mới nhìn thấy tin nhắn Bạch Thừa Duẫn gửi đến—

[608 Duẫn ca]: Chân Tử, chồng cậu hành anh thảm quá, anh cần được an ủi.

[Cố Chân]: Đợi lát nữa em qua mua đồ uống cho anh.

[608 Duẫn ca]: Vẫn là Chân Tử tốt nhất, chồng em xấu quá đi, cực kỳ thích bắt nạt người khác.

[Cố Chân]: [Tôi không tin đâu.jpg]

[Quái vật ngáy Trần thị]: Duẫn ca, có khi nào anh lại tự tìm đường chết đi chọc tức Duệ ca không? Bình thường anh ấy không chơi bóng như vậy đâu, trừ khi bị k.ích thí.ch lòng hiếu thắng.

[608 Duẫn ca]: Trần Khởi, em cũng là dân FA như anh, có thể đứng về phía anh một lần không?

[Quái vật ngáy Trần thị]: Không thể, em quyết định phải nỗ lực thoát ế rồi.

[608 Duẫn ca]: …

[608 Duẫn ca]: Trần Khởi, ai thoát ế trước thì là chó!

Tan học xong, Cố Chân và Trần Khởi đi cùng nhau, hai người họ đến siêu thị gần nhà thi đấu nhất mua hẳn một thùng nước khoáng, còn đặc biệt mua thêm nước uống thể thao và trà Phổ Nhĩ cam xanh.

Trần Khởi không nhịn được hỏi: “Dạo này Duệ ca thích uống trà Phổ Nhĩ này à?”

Cố Chân gật đầu: “Ừa, anh ấy thích uống trà.”

“Cảm giác trà cam xanh Phổ Nhĩ này hợp với khí chất của anh ấy ghê, lạnh lùng, điềm tĩnh.” Trần Khởi cảm thán, “Trước đây anh ấy thích uống trà ô long đào trắng, tôi thấy vị hơi ngọt, không hợp với kiểu lạnh lùng của anh ấy lắm.”

“Chắc cậu uống loại có đường rồi? Anh ấy toàn uống loại không đường.”

Cố Chân một câu nói trúng trọng điểm.

Trần Khởi sửng sốt: “Bảo sao! Đúng là Duệ ca, anh ấy lúc nào cũng chú ý đến lượng đường hấp thụ, đi ăn với bọn mình cũng không bao giờ đụng vào đồ ngọt. Nhìn vóc dáng của anh ấy kìa, cơ bụng tám múi chắc chắn luôn, Chân Tử à, cậu có phúc thật đấy.”

Cố Chân nghe vậy, bỗng dưng thấy nóng cả mặt, vội chuyển đề tài: “Anh ấy vẫn uống trà sữa tôi mua cho.”

“Lại khoe nữa rồi.” Trần Khởi tặc lưỡi, “Chuyện này bọn tui biết lâu rồi, trước đây anh ấy đánh bóng rổ, bên sân có cả đống đàn chị đàn em mua trà sữa với nước cho, nhưng anh ấy chưa bao giờ nhận của ai cả, chỉ nhận của cậu thôi.”

Nói xong, cậu ta còn bổ sung một câu: “Duẫn ca lúc đó bảo Duệ ca vì cậu mà phá lệ không biết bao nhiêu lần, bọn tôi lúc ấy còn tưởng anh ấy chỉ đơn thuần quý cậu với tư cách đàn anh, không ngờ hai người lại thành thế này.”

Cố Chân chỉ có thể cười khan hai tiếng.

Sau khi tính tiền ra khỏi siêu thị, Trần Khởi nghĩ tiền là do Cố Chân bỏ ra, vậy thì mình phải góp công, liền vươn tay ra nói: “Cậu là thiếu gia, chưa từng làm việc nặng, thùng nước này để tôi xách cho.”

Câu này vừa nói ra, lập tức kí.ch th.ích tinh thần không chịu thua của Cố Chân: “Đừng xem thường người khác, một thùng nước nhỏ xíu này sao tôi lại không mang nổi chứ.”

“Tôi chỉ thấy da cậu trắng trẻo, mỏng manh thôi mà.”

“Đó là thành kiến.”

Cố Chân mặt mày nghiêm túc nói xong, liền tiếp tục hai tay ôm lấy thùng nước khoáng, hướng về phía nhà thi đấu mà đi.

Đi được nửa đường, Kỷ Đình Duệ gọi điện WeChat đến.

Hai tay Cố Chân đang bận, Trần Khởi bèn giúp cậu cầm điện thoại áp vào tai.

“Tan học chưa?”

Giọng trầm trầm của Kỷ Đình Duệ nhanh chóng truyền đến.

“Tan rồi, bọn em vừa mua một thùng nước khoáng, đang trên đường đi đến nhà thi đấu.”

“Đi từ đường Kinh Vĩ?”

Cố Chân nhanh chóng liếc nhìn biển báo không xa, theo bản năng gật đầu: “Đúng vậy, bọn em đi đường này qua.”

“Ừm, anh biết rồi.”

Cúp máy chưa được bao lâu, hai người họ liền thấy một dáng người cao ráo mặc đồ thể thao, bên ngoài khoác thêm áo lông vũ đi về phía mình.

“Anh?”

Lúc mới nhìn thấy, Cố Chân còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng với chiều cao nổi bật và khí chất quá mức thu hút, dù còn cách khá xa cũng có thể nhận ra người kia bắt mắt cỡ nào, làm sao mà nhìn lầm cho được.

“Trời lạnh thế này mà anh ấy còn cố tình ra đón cậu?”

Trần Khởi cũng nhận ra Kỷ Đình Duệ, không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Dù sao thời tiết bây giờ cũng không đẹp gì cho cam, sáng sớm vừa có mưa tuyết, bây giờ vẫn còn mưa phùn, nhiệt độ hạ thấp rất nhiều, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, lạnh đến thấu xương.

Nghe thấy lời của Trần Khởi, Cố Chân theo bản năng bước nhanh hơn.

Sợ mình đi chậm sẽ khiến Kỷ Đình Duệ phải đứng ngoài trời lạnh thêm một giây.

Kỷ Đình Duệ đi tới, chìa tay ra nói: “Để anh xách.”

“Có nặng đâu.” Cố Chân không lập tức đưa thùng nước khoáng cho anh, mà cười nói: “Anh để dành sức mà chơi bóng đi.”

“Anh trông giống người cần để dành sức lắm sao?” Kỷ Đình Duệ dường như hơi nhướn mày.

Cố Chân sững sờ, còn chưa kịp đáp lời thì Trần Khởi bên cạnh đã cười phá lên: “Chân Tử, cậu đừng đùa nữa, thể lực của Duệ ca siêu tốt, bọn tôi đánh bóng với anh ấy toàn bị hành lên bờ xuống ruộng.”

Thấy Kỷ Đình Duệ kiên quyết muốn giúp mình xách thùng nước, Cố Chân cuối cùng đành giao vào tay anh.

Đến nhà thi đấu, Cố Chân phát hiện số người chơi bóng trong sân đông hơn dự tính, trong lòng thầm may mắn vì mình có tầm nhìn xa, mua hẳn một thùng nước khoáng, nếu không chắc không đủ chia.

Nhìn kỹ hơn, cậu bất ngờ thấy bóng dáng của Diệp Thành trong đám đông.

“Anh, sao Diệp Thành cũng ở đây?”

Nghe thấy câu hỏi của Cố Chân, Kỷ Đình Duệ—vốn luôn dán mắt vào cậu—mới theo ánh mắt cậu nhìn qua, quả nhiên thấy một gương mặt nổi bật trong đám đông.

“Trước khi anh ra đón em, cậu ấy vẫn chưa có ở đây.”

Kỷ Đình Duệ cũng hơi bất ngờ.

Lúc này, Bạch Thừa Duẫn đi đến, chủ động giải đáp thắc mắc của họ: “Có mấy đàn em đến chơi, nói muốn tham gia cùng bọn mình, dù sao cũng là cùng một chuyên ngành, nên tôi cho họ vào, không sao chứ?”

Kỷ Đình Duệ hơi gật đầu: “Ừ.”

Cố Chân lúc này mới để ý thấy Đoàn Thanh Lâm cũng có mặt trong nhóm người đó. Nhìn bộ đồ thể thao cậu ta đang mặc, rõ ràng là đến để chơi bóng.

Rất nhanh, cậu liền hiểu ra vì sao Diệp Thành lại xuất hiện ở nhà thi đấu.

“Chân Tử, có mua gì cho anh uống không đấy?”

“Dĩ nhiên là có.” Cố Chân lập tức lấy một chai nước uống thể thao từ túi mà Trần Khởi đang cầm, “Em cũng không biết anh Thừa Duẫn thích uống gì, nên lấy loại được ưa chuộng nhất.”

Bạch Thừa Duẫn nhận lấy chai nước, cười hài lòng, “Em có lòng là được rồi, cảm ơn đàn em nhé.”

“Không có gì đâu, anh Thừa Duẫn. Anh bảo mọi người qua đây lấy nước uống đi ạ.” Cố Chân mỉm cười đáp, sau đó quay sang Kỷ Đình Duệ, “Anh, của anh đây.”

Nói xong, cậu lấy ra một chai trà phổ nhĩ tiểu thanh cam mà mình đã đặc biệt chọn lựa, đưa cho Kỷ Đình Duệ.

Thấy đúng loại mình thích uống gần đây, khóe môi Kỷ Đình Duệ hơi cong lên, “Cảm ơn em.”

Cố Chân gãi gãi đầu, “Với em mà cũng khách sáo thế?”

Lúc này, Bạch Thừa Duẫn bỗng lớn tiếng hô lên thông báo bên này có nước suối, mọi người lập tức chạy tới lấy. Diệp Thành cũng vừa lúc trông thấy nhóm của Cố Chân, liền đi về phía cậu.

Thế nhưng cậu ấy không lấy nước suối, mà chỉ nhìn Cố Chân, mỉm cười ôn hòa, “Không ngờ hai anh lại công khai nhanh vậy, thật sự chúc mừng nhé.”

Nghe vậy, Cố Chân cũng không hề ngại ngùng, mà thoải mái đáp lại, “Cảm ơn cậu đã chúc mừng.”

Chẳng mấy chốc, Kỷ Đình Duệ bị gọi vào sân để thi đấu. Trần Khởi cũng nhập hội theo. Cố Chân ở lại cạnh sân, đứng cùng Diệp Thành.

Đúng lúc này, có người gọi tên cậu, “Cố Chân.”

Cậu quay đầu lại, thấy Đoàn Thanh Lâm đang bước đến.

Bình thường, Đoàn Thanh Lâm luôn tỏ thái độ cảnh giác với cậu. Lúc này khi gặp mặt, vẻ mặt cậu ta có chút lúng túng.

“Bạn học Đoàn, lâu quá không gặp.”

Cố Chân chủ động mỉm cười chào hỏi.

Đoàn Thanh Lâm hắng giọng, sau đó mới lên tiếng, “Anh thực sự đang hẹn hò với đàn anh Kỷ à?”

Cố Chân đã đoán trước cậu ta sẽ hỏi điều này, nên chỉ gật đầu, “Lẽ nào vừa rồi cậu vẫn chưa nhìn ra sao?”

Đoàn Thanh Lâm khựng lại, ngập ngừng một chút rồi mới nói với vẻ lúng túng, “Những gì tôi từng nói trước đây… hy vọng cậu đừng để bụng.”

Cố Chân vẫn mỉm cười, “Ừ, tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn.”

Đoàn Thanh Lâm gật gật đầu.

Diệp Thành thấy cậu ta không còn tỏ thái độ đối địch với Cố Chân nữa, cũng bật cười, “Cuối cùng hai người cũng có thể hòa bình chung sống rồi, em thực sự vui đấy.”

Đoàn Thanh Lâm vừa định nói gì đó, thì từ sân bóng có người gọi to, “Thanh Lâm, cậu lên sân đi, tôi mệt rồi!”

“À, tới ngay!”

Đoàn Thanh Lâm đáp lại, rồi quay sang Diệp Thành, “Nếu cậu chán quá thì xem phim đi, trong điện thoại tôi có tải bộ mà cậu muốn xem trước đó.”

Diệp Thành bất đắc dĩ, “Cậu mau lên sân đánh bóng đi, bây giờ có Cố Chân ngồi đây với tôi, chả chán chút nào.”

Nghe vậy, Đoàn Thanh Lâm nhíu mày theo phản xạ, nhưng nhanh chóng nhớ ra Cố Chân đã có chủ, hơn nữa bạn trai cậu ấy còn là đại soái ca của đại học S, thế nên sắc mặt mới thư giãn hơn, “Vậy hai cậu cứ trò chuyện đi.”

Chờ cậu ta đi xa rồi, Diệp Thành mới cười bảo, “Thấy chưa, em đã nói cậu ta rất thích lo chuyện bao đồng mà, đánh bóng với cậu ấy thôi mà cũng lo em chán.”

Cố Chân bật cười, “Sao tôi cứ thấy như cậu đang khoe khoang tình cảm vậy?”

Diệp Thành hơi ngượng, “Đâu có, đây là cách chúng em ở bên nhau từ nhỏ đến lớn thôi.”

“Thật tốt đấy chứ, cùng nhau lớn lên, rất hiểu đối phương, còn yêu nhau nữa thì chẳng cần lo lắng giai đoạn lúng túng khi mới hẹn hò.” Cố Chân cảm thán, “Tôi không dám tưởng tượng, nếu tôi và anh Duệ cùng nhau lớn lên, chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm.”

Diệp Thành bật cười, “Anh nói cứ như chắc chắn hai người sẽ thành đôi vậy.”

Cố Chân đáp không chút do dự, “Tôi rất chắc chắn mà.”

Diệp Thành càng cười, “Nhìn anh hiểu chuyện của em như lòng bàn tay thế này, chắc với đàn anh Kỷ cũng rành rẽ lắm nhỉ?”

Cố Chân chớp mắt, “Hả?”

Diệp Thành tiếp tục giải thích, “Ý em là… hai người tiến triển tới bước cuối cùng chưa?”

Mặt Cố Chân đỏ lên, “Hả?”

Diệp Thành vẫn giữ nguyên nụ cười vô hại, “Em chỉ hơi tò mò thôi.”

Cố Chân càng đỏ mặt hơn, ngập ngừng mãi mới lí nhí, “Ừm… vẫn chưa.”

Trong mắt Diệp Thành thoáng qua vẻ bất ngờ, nhưng rất nhanh liền cười nói, “Em cứ tưởng đàn anh Kỷ ra tay nhanh lắm… Không lẽ bạn trai anh không được à?”

Cố Chân: “!!!”

Cái quái gì thế này?! Hóa ra đây mới là bản chất thật của nhân vật chính à?!
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 84: Chương 84



Lần này có nhiều người đến chơi bóng hơn bình thường, cộng thêm mấy ngày trước ai cũng bận thi cử, không có thời gian chơi thể thao, nên tất cả đều nhân cơ hội này xả hết năng lượng bị dồn nén, đánh đến tận chiều muộn mới giải tán.

Kỷ Đình Duệ đi vào phòng thay đồ để thay quần áo. Cố Chân liền nhanh nhẹn xách balo thể thao của anh, lon ton chạy theo.

Bạch Thừa Duẫn vừa nhặt bóng xong, định gọi bạn cùng phòng đợi mình để vào thay đồ cùng, nhưng thấy Cố Chân đã theo sát Kỷ Đình Duệ, anh đành ngậm miệng, quay sang Trần Khởi đang thu dọn đồ đạc gần đó, “Trần Khởi, tí nữa vào phòng thay đồ cùng nhé?”

“Có phải con gái đâu mà đi thay đồ cũng phải có hội có nhóm?”

Trần Khởi vừa nói xong liền bị Bạch Thừa Duẫn chê bai, “Em nhìn xem, ai cũng có đôi có cặp vào phòng thay đồ cả đấy, chỉ có mình lẻ bóng trông không thấy thê lương à?”

Trần Khởi lau mồ hôi, mặt không biểu cảm, “Vậy hả?”

Bạch Thừa Duẫn: “…”

Thằng nhóc này thần kinh có thô quá không vậy?!

Bên trong phòng thay đồ, Kỷ Đình Duệ thay xong bước ra, liền thấy Cố Chân vẫn đang đứng trước cửa, trông mong nhìn mình.

“Anh, đi ăn chung không?” Cố Chân chủ động hỏi.

“Ừm.”

Kỷ Đình Duệ mặc xong áo khoác lông vũ rồi đeo cặp lên vai.

Cố Chân nhìn bạn trai của mình, phát hiện dù mặc gì thì anh vẫn đẹp trai như thường, thế là cậu nhịn không được mà nhìn lâu thêm vài lần. Mãi đến khi chuẩn bị ra khỏi nhà thi đấu, cậu mới sực nhớ ra rồi nói: “Diệp Thành và bọn họ cũng đi ăn chung, được không anh?”

Kỷ Đình Duệ khựng lại một chút, “Hẹn với họ rồi à?”

“Ừm.”

Cố Chân bất giác quan sát sắc mặt của Kỷ Đình Duệ.

May mắn thay, phản ứng của anh vẫn rất bình tĩnh, sau đó anh lấy điện thoại ra: “Vậy thì đi chung, để anh nhắn cho Bạch Thừa Duẫn.”

“Được.”

Cố Chân lập tức gật đầu.

Sau khi Kỷ Đình Duệ gửi tin nhắn cho Bạch Thừa Duẫn xong, anh không đi ra ngoài cửa nhà thi đấu ngay mà đứng đợi, chắc là đã hẹn Bạch Thừa Duẫn cùng đi. Sau đó, anh mới cúi đầu nhìn về phía Cố Chân: “Em với Diệp Thành nói chuyện gì thế?”

“Chỉ là tán gẫu thôi.”

“Tán gẫu mà cũng đỏ mặt à?”

“???”

Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của Cố Chân, Kỷ Đình Duệ nói: “Anh thấy rồi.”

Cố Chân càng thêm sửng sốt: “Anh ơi, anh vừa chơi bóng mà vẫn để ý được bên ngoài sân à?”

“Ừm.” Kỷ Đình Duệ đáp thản nhiên, “Nên lúc đó anh mới bị Đoàn Thanh Lâm cướp bóng.”

Cố Chân nhanh chóng nhớ lại, khi đó đúng là Đoàn Thanh Lâm đã cướp bóng từ tay Kỷ Đình Duệ, sau đó còn ghi điểm. Khi ấy, Bạch Thừa Duẫn còn tranh thủ trêu chọc, bảo là có phải anh hết sức rồi hay không.

“Quả bóng đó là do anh mất tập trung à?”

Lúc này Cố Chân mới hiểu ra.

“Ừm.”

Nhìn thấy Kỷ Đình Duệ cứ chăm chăm nhìn mình, rõ ràng là muốn truy hỏi cho ra lẽ, Cố Chân đành đỏ mặt, ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói lại những lời mà Diệp Thành đã bảo khi nãy.

Kỷ Đình Duệ nghiêng đầu nghe, bất giác nhíu mày: “Anh không được?”

“Cậu ấy chỉ nói vậy thôi, anh đừng để tâm làm gì.”

“…” Kỷ Đình Duệ im lặng trong chốc lát rồi nói, “Vậy tối nay theo anh về nhà.”

“Hả?” Cố Chân giật mình, sau khi hiểu ra ý của bạn trai, mặt cậu lập tức đỏ bừng, “Không, chẳng phải nói là tối mai mới đến nhà anh sao?”

“Anh không muốn đợi đến tối mai nữa.”

Thấy Kỷ Đình Duệ nói với vẻ nghiêm túc như vậy, Cố Chân lại càng ngượng ngùng hơn. Không ngờ chỉ một câu của Diệp Thành mà có thể khiến anh để bụng đến mức này.

“Nhưng mà anh ơi, mai chúng ta còn có tiết học mà.”

Cố Chân vội vàng nhắc nhở.

Không phải là cậu không muốn, mà là quá đột ngột, cậu chưa chuẩn bị tinh thần.

“Bỏ một buổi cũng không sao.” Kỷ Đình Duệ nghiêm túc nói, “Những gì em thiếu, anh dạy lại cho.”

Cố Chân: “…”

Ai là người từng bảo không thể vì yêu đương mà bỏ tiết nhỉ?

Sau đó, cả nhóm đi ăn sau trận đấu. Cố Chân gần như chẳng còn tâm trạng ăn uống, đầu óc cậu toàn nghĩ đến Kỷ Đình Duệ. Nhất là khi nhớ đến chuyện ăn xong sẽ bị anh dẫn về nhà, cả người cậu lại bồn chồn không yên.

Đúng lúc này, có người nhắc đến sinh nhật của Kỷ Đình Duệ vào ngày mai.

“Anh Duệ, mai sinh nhật anh là dành thời gian cho Cố Chân đúng không?”

Kỷ Đình Duệ còn chưa kịp trả lời, đã có người nói trước: “Nói thừa, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi họ quen nhau, không ở bên nhau thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Nhưng mai có tiết mà?”

“Bỏ tiết có sao đâu, với thành tích của anh Duệ thì chả ảnh hưởng gì.”

“Bỏ tiết vì tình yêu vào đúng ngày sinh nhật, nghe cũng lãng mạn phết nhỉ.”

Mọi người bàn tán rôm rả, rồi bật cười ầm lên, khiến Cố Chân càng thêm xấu hổ.

May mà Kỷ Đình Duệ vẫn giữ dáng vẻ bình thản, mọi người cũng không dám nói quá trớn, sợ chọc giận “băng sơn” của trường.

Một đám nam sinh đại học ngồi tán dóc thoải mái, không ai để bụng quá nhiều. Cố Chân biết họ không có ý xấu nên cũng dần hòa nhập vào không khí này.

Sau khi ăn xong, mọi người lục tục ra về. Lúc Bạch Thừa Duẫn đứng dậy, anh còn gọi hai cậu em cùng phòng: “Trời lạnh rồi, về thôi anh em.”

Nghe vậy, Cố Chân vừa định lên tiếng thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Kỷ Đình Duệ cắt ngang: “Cố Chân tối nay về chỗ tôi, các cậu tự về đi.”

Không ngờ anh lại nói thẳng như thế, Cố Chân cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn che mặt lại ngay tại chỗ.

Bạch Thừa Duẫn đứng hình: “Hả?”

Kỷ Đình Duệ lại hỏi: “Nghe không hiểu à?”

Bạch Thừa Duẫn lúc này mới kịp phản ứng, vừa liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Cố Chân, liền cười gian xảo, ghé sát vào thì thầm với Kỷ Đình Duệ: “Lão Kỷ à, lần đầu tiên dễ kích động lắm, nhớ tiết chế chút nhé.”

Kỷ Đình Duệ: “…”

Thấy bạn mình vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như không, Bạch Thừa Duẫn đành quay sang Cố Chân: “Chân Chân, có muốn anh tặng quà không?”

Cố Chân ngơ ngác: “Quà gì cơ?”

Bạch Thừa Duẫn ghé sát vào tai cậu, nhỏ giọng nói: “Bao siêu mỏng, không ảnh hưởng cảm giác đâu.”

Ban đầu, Cố Chân chưa kịp hiểu, mặt vẫn ngơ ngác. Nhưng vài giây sau, cậu mới phản ứng lại, lập tức đỏ bừng: “Quà này anh tự giữ mà dùng đi.”

Bạch Thừa Duẫn cười ha ha, rõ ràng là rất hài lòng với phản ứng này. Nếu không thấy Cố Chân xấu hổ, trêu chọc cũng chẳng còn vui nữa.

Có lẽ do quá mãn nguyện, Bạch Thừa Duẫn cũng không tiếp tục đùa quá trớn, mà quay sang khoác vai Trần Khởi, giả vờ thở dài: “Trần Khởi à, tối nay em phải một mình cô đơn lẻ bóng rồi. Nếu cảm thấy buồn chán thì cứ qua phòng anh nhé.”

Trần Khởi muốn phun một ngụm nước vào mặt ông anh này, nhưng nghĩ đến chuyện anh ta đã uống rượu, cậu đành nhịn. Sau đó, cậu quay sang hỏi Cố Chân: “Cậu thực sự về nhà anh Duệ tối nay?”

Cố Chân gật đầu thật thà: “Ừm.”

Trần Khởi cười đầy ẩn ý, ghé sát tai cậu nói nhỏ: “Chúc mừng cậu, tối nay sẽ trưởng thành.”

Cố Chân: “……”

Cứ như vậy, khi chưa có sự chuẩn bị đầy đủ, Cố Chân đã theo Kỷ Đình Duệ về nhà sớm hơn một đêm.

Khi ngồi trong xe của Kỷ Đình Duệ, Cố Chân vẫn chưa thực sự có cảm giác chân thực, cả người cứ ngẩn ra, như thể chưa kịp theo kịp diễn biến của sự việc.

Mãi đến khi xe chạy vào khu chung cư nơi Kỷ Đình Duệ ở, rồi theo thang máy lên tầng, sau đó bước vào cửa nhà, Kỷ Đình Duệ đột nhiên bế ngang cậu lên. Chính hành động này mới khiến cậu như bừng tỉnh, hoàn toàn nhận thức được chuyện đang xảy ra.

“Anh?”

Cố Chân theo phản xạ ôm chặt lấy vai cổ của Kỷ Đình Duệ, sợ mình sẽ bị rơi xuống, lại như muốn vùng vẫy để đối phương đặt mình xuống đất.

“Đừng cử động lung tung, nhỡ đâu anh không bế vững thì sao?”

Nghe thấy vậy, Cố Chân lập tức ngoan ngoãn phối hợp, không dám nhúc nhích nữa.

Thế nhưng, Kỷ Đình Duệ lại không trực tiếp bế cậu vào phòng ngủ mà lại đưa cậu tới phòng khách, đặt xuống ghế sofa.

Để xua tan cảm giác lúng túng của mình, sau khi ngồi xuống, Cố Chân chủ động lên tiếng, “Anh, anh đánh bóng rổ cả buổi chiều rồi mà sao thể lực vẫn còn tốt như vậy? Còn có thể bế em nữa.”

Kỷ Đình Duệ cầm điều khiển từ xa điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, treo chiếc áo khoác vừa cởi ra, sau đó mới thản nhiên đáp lại lời Cố Chân, “Anh có thể lực tốt, chẳng phải em nên vui hơn sao?”

Nghe ra được ẩn ý trong lời của bạn trai, hai má Cố Chân lập tức nóng lên.

“Em căng thẳng lắm.”

Kỷ Đình Duệ ngồi xuống bên cạnh cậu, không biết là nhận ra nhịp tim của cậu hay cảm giác được cơ thể cậu đang cứng đờ, bèn nhẹ giọng chỉ ra.

Cố Chân biết không thể giấu giếm được, chỉ đành thành thật gật đầu.

Cậu đâu chỉ là căng thẳng, mà là cực kỳ căng thẳng, căng thẳng đến mức tứ chi không còn phối hợp được nữa, ngồi trên sofa mà cảm giác như chân sắp bị chuột rút.

“Trước đó không phải còn dám chủ động quyến rũ anh, nói muốn về nhà với anh sao?”

Kỷ Đình Duệ nhìn thấy dáng vẻ cứng nhắc, hai tay không biết nên đặt đâu của cậu, nhịn không được mà bật cười.

Người thường ngày lúc nào cũng lạnh lùng như anh, nay bỗng dưng nở một nụ cười nhẹ lại mang sức sát thương vô cùng lớn. Cố Chân nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của bạn trai đến mức hơi ngơ ngác, một lúc lâu sau mới phản bác lại, “Nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác mà.”

Nhìn cậu nói chuyện hùng hồn như vậy, Kỷ Đình Duệ khựng lại một chút, rồi nói, “Vậy thì không làm nữa?”

Cố Chân sững sờ, “Hả?”

Kỷ Đình Duệ cũng cất giọng, “Hửm?”

“Cái đó, anh… Em đã đến tận đây rồi, anh chắc chắn không làm gì sao?”

Lẽ nào đêm nay lại chỉ dừng ở hôn hít ôm ấp, sau đó nằm trên giường ngủ một cách thuần khiết như mấy đứa nhóc con sao?

Họ đâu phải thanh niên ngây thơ trong sáng gì đâu?

“Không phải em đang rất căng thẳng sao?” Kỷ Đình Duệ xoa đầu cậu, “Đừng ép bản thân, chuyện này cũng chẳng cần vội.”

“Nhưng mà…”

Cậu lo bạn trai mình sẽ bị kiềm chế đến phát điên mất.

Có lẽ đã nhìn thấu suy nghĩ của Cố Chân, Kỷ Đình Duệ lại nhẹ nhàng nói thêm, “Anh sẽ kiên nhẫn đợi đến khi em sẵn sàng, không cần gấp.”

Nghe thấy bạn trai nói hiểu chuyện như vậy, Cố Chân bỗng cảm động vô cùng, nhất thời quên mất cả căng thẳng, chủ động nắm lấy tay Kỷ Đình Duệ, “Anh, em không phải không muốn, chỉ là vì chưa từng trải qua nên mới thấy căng thẳng thôi.”

“Anh cũng chưa từng trải qua.”

“Vậy anh không thấy căng thẳng sao?”

“Làm sao mà không căng thẳng?” Kỷ Đình Duệ nắm lấy tay Cố Chân, đặt lên ngực mình để cậu cảm nhận nhịp tim, “Thực ra anh cũng rất căng thẳng.”

Cố Chân kinh ngạc mở to mắt, lòng bàn tay cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ, nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Thì ra người lúc nào cũng điềm tĩnh và tự chủ như Kỷ Đình Duệ, cũng có lúc hồi hộp như vậy.

Biết được điều này, Cố Chân cảm thấy tâm trạng mình đã ổn định hơn rất nhiều, không còn căng thẳng như trước nữa.

“Anh.” Cố Chân hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói, “Chúng ta cứ thử đi, dù sao cũng là lần đầu tiên… có rất nhiều thứ cần phải học mà đúng không?”

Dù sao chuyện này cũng không thể tránh được, mà đây lại là tình yêu của người trưởng thành, cứ quanh co mãi cũng chẳng ra dáng đàn ông chút nào.

“Em cứ yên tâm, anh đã nghiên cứu trước rồi.”

Nghe bạn trai nói nghiêm túc như vậy, Cố Chân lập tức ngạc nhiên, “Nghiên cứu trước kiểu gì?”

Kỷ Đình Duệ vẫn thản nhiên đáp, “Trên mạng cái gì cũng có.”

Cố Chân: “……”

“Những thứ cần chuẩn bị, anh đều đã chuẩn bị hết rồi.”

Thấy gương mặt cậu tràn đầy nghi ngờ, Kỷ Đình Duệ lại bổ sung thêm một câu.

“Anh, anh chắc là… anh đã học hết rồi?”

“Em đang nghi ngờ khả năng học hỏi của anh đấy à?”

“Không… không phải.”

Cố Chân vội vàng xua tay.

“Vậy thật sự muốn thử không?” Kỷ Đình Duệ nhìn cậu, thấp giọng hỏi.

“Ừm.”

Cố Chân tuy xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng vẫn trung thực gật đầu theo bản năng.

“Vậy đi tắm trước đã.”

Kỷ Đình Duệ hài lòng hôn nhẹ lên trán cậu.

Cố Chân không tự chủ được lại thấy căng thẳng, vô thức hỏi, “Tắm chung sao?”

Kỷ Đình Duệ sững người, bật cười, “Em chắc chứ?”

“Không, em chỉ nói bừa thôi.” Cố Chân đỏ bừng cả mặt, vội vàng nói, “Tắm chung thì em lại càng căng thẳng hơn!”

Thật ra cậu rất rõ, nếu thật sự cùng Kỷ Đình Duệ vào phòng tắm, thì có khi cậu chẳng còn đủ sức để bước ra ngoài mất.

Dù sao thì, phim ảnh và tiểu thuyết cũng đã dạy cậu quá rõ về điều này rồi. Cho dù bạn chưa từng ăn thịt lợn, thì ít nhất bạn cũng đã từng thấy lợn chạy.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back