Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 75: Chương 75



Kỷ Đình Duệ, sau kỳ thi, vẫn rất bận rộn, gần như không xuất hiện ở trường.

Cuối cùng, sau bao nhiêu ngày mong đợi, cuối cùng cũng đến lễ Tết Nguyên Đán, Cố Chân sáng sớm đã tỉnh dậy, vì hôm nay cậu lại có thể ở bên bạn trai mình rồi.

Địa điểm tổ chức teambuilding là công viên chủ đề trong thành phố, đi tàu điện ngầm chỉ mất khoảng ba bốn mươi phút, vì vậy Vương Tĩnh Tuyết không thuê xe riêng, mà để các câu lạc bộ tự lo phương tiện đi lại, đến nơi rồi sẽ gặp mặt nhau tại công viên chủ đề.

Vì lý do này, tối qua Kỷ Đình Duệ đã gửi tin nhắn trong nhóm, nói sáng nay sẽ lái xe đến đón họ, để họ khỏi phải đi tàu điện ngầm.

Cố Chân tưởng mình đã dậy sớm, nhưng không ngờ vừa mở điện thoại lên đã phát hiện có người dậy còn sớm hơn cả cậu.

Vào khoảng sáu giờ sáng, Bạch Thừa Duẫn đã tràn ngập tin nhắn trong nhóm bốn người —

【608 Tiểu Bạch:Chúc anh em năm mới vui vẻ!】

【608 Tiểu Bạch:@Tất cả mọi người dậy đi!】

【606 Tiểu Bạch:Một lát nữa sẽ tắc đường đấy!】

【608 Tiểu Bạch:Hôm nay đừng ngủ nướng nhé!】

Đến gần bảy giờ, Bạch Thừa Duẫn mới đến gõ cửa phòng 609 của họ.

Cố Chân đúng lúc đã rửa mặt xong và thay quần áo.

Trong khi đó, Trần Khởi vẫn còn đang mê mệt trên giường.

Khi ba người đi xuống lầu và bước ra khỏi ký túc xá, đã là hơn hai mươi phút sau.

Kỷ Đình Duệ đã lái xe đến dưới ký túc xá, khi họ vừa ra khỏi cửa ký túc xá, đã nhìn thấy chiếc xe sang trọng nhưng đơn giản, tinh tế.

Bạch Thừa Duẫn đi đầu, tự nhiên mở cửa ghế phụ, định ngồi vào thì lại bị giọng nói lạnh nhạt của Kỷ Đình Duệ ngừng lại.

“Bạch Thừa Duẫn, cậu ngồi ghế sau.”

“Á?” Bạch Thừa Duẫn sững sờ tại chỗ, “Cậu bảo ba người chúng ta ngồi chung một chỗ?”

“Cố Chân ngồi đây.”

Câu nói này của Kỷ Đình Duệ càng khiến Bạch Thừa Duẫn không hiểu, “Sao vậy? Đây là ghế dành riêng cho Cố Chân à?”

Cố Chân ban đầu định ngồi ở ghế sau cùng Trần Khởi, nhưng khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cậu vô tình dừng lại, rồi nhìn thấy Kỷ Đình Duệ vẫn lạnh lùng nói dối, “Em ấy gần đây bị say xe.”

Cố Chân: “…”

Bạch Thừa Duẫn: “…”

Trần Khởi cũng ngạc nhiên không kém, “Cố Chân, gần đây cậu bị say xe sao?”

Kỷ Đình Duệ đã nói như vậy rồi, Cố Chân đành phải ngượng ngùng gật đầu, “Ừ.”

“Thế em có thân thể yếu không vậy? Đang có xe riêng mà lại còn say xe?” Bạch Thừa Duẫn lo lắng nói xong hai câu, liền rộng rãi nhường ghế phụ cho Cố Chân, “Vậy em ngồi ghế trước đi.”

“Cảm ơn sự thông cảm của anh, Duẫn ca.”

Cố Chân cũng không khách sáo, liền ngồi vào ghế phụ một cách dễ dàng.

Anh vừa cài dây an toàn xong, thì Kỷ Đình Duệ đã đưa cho cậu một túi giấy đựng đồ ăn, “Ăn chút gì đó đi.”

Cố Chân nhìn vào trong túi, thấy là bánh ngàn lớp còn nóng hổi, không kìm được cảm động, “Cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

Kỷ Đình Duệ tiếp tục lấy ra một chai sữa từ hộp đựng tay vịn đưa cho anh.

Bạch Thừa Duẫn ngồi ở ghế sau, thấy vậy không nhịn được hỏi: “Cố Chân có bữa sáng rồi, còn chúng tôi thì sao?”

Kỷ Đình Duệ đáp lại: “Có, không phải để phía sau rồi sao?”

Trần Khởi nhìn thấy túi đồ ăn, lập tức ra hiệu cho Bạch Thừa Duẫn, “Duẫn ca, ở đây này.”

Bạch Thừa Duẫn nhìn thấy bên trong có hai phần bánh ngàn lớp, lập tức cười nói: “Vẫn là lão Kỷ của chúng ta, chu đáo đến thế, ngay cả bữa sáng cũng đã chuẩn bị sẵn cho chúng ta rồi, vậy còn sữa đâu?”

“Chỉ có một chai sữa thôi.”

Bạch Thừa Duẫn: “???”

Kỷ Đình Duệ không thèm để ý đến anh, lập tức khởi động xe, bắt đầu xuất phát tới công viên chủ đề.

Bốn người bọn họ là những thành viên của câu lạc bộ đến sớm nhất, mất khoảng mười mấy phút sau mới thấy Vương Tĩnh Tuyết và một cô em gái khác mang theo bao lớn bao nhỏ đến điểm tập hợp.

“Chị, sao chị mang nhiều đồ thế?”

Cố Chân không nhịn được hỏi.

Vương Tĩnh Tuyết thấy Cố Chân lại cùng Kỷ Đình Duệ xuất hiện chung một khung hình, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên cười, “Hôm nay nói là phải cosplay mà, đương nhiên phải mang theo đồ rồi.”

“Chị chơi thật à?”

Cố Chân nhìn thấy ánh mắt đầy tính toán của cô, cảm thấy da đầu tê dại.

“Đương nhiên là chơi thật rồi, đúng lúc hôm nay công viên chủ đề này có hoạt động cosplay, cơ hội hiếm có như vậy mà.” Vương Tĩnh Tuyết cười hề hề, “Yên tâm, chị đã chuẩn bị trang phục cho em rồi.”

“Em?”

Cố Chân chỉ vào mình, hỏi lại.

“Đúng vậy, các anh Kỷ học trưởng có thể không mặc cosplay, nhưng em là phó chủ tịch câu lạc bộ, nhất định phải mặc.”

Vương Tĩnh Tuyết tất nhiên hy vọng Kỷ Đình Duệ cũng mặc cosplay, nếu không thì thật là lãng phí khuôn mặt đẹp trai của anh ấy, nhưng cô không dám ép anh, đành phải kéo Cố Chân ra làm vật hy sinh.

Cố Chân lúc này mới nhận ra, cái dự cảm không lành mấy ngày trước chính là thế này.

“Không thể không mặc sao?”

Cố Chân vẫn đang cố gắng vật lộn.

“Không thể.”

Vương Tĩnh Tuyết kiên quyết đáp lại.

Lúc này, Bạch Thừa Duẫn không nhịn được hỏi thêm một câu, “Cố Chân cậu ấy sẽ mặc cosplay gì thế?”

Vương Tĩnh Tuyết ngay lập tức lộ ra một nụ cười xảo quyệt, “Đương nhiên là bộ đồ hầu gái rồi.”

Bạch Thừa Duẫn lập tức vươn tay vỗ vỗ vai Cố Chân, “Học đệ, cố lên nhé!”

Cố Chân: “……”

Trần Khởi thì lại tỏ ra rất mong đợi, “Chị, chị chơi giỏi thật, em chưa thấy Cố Chân mặc nữ trang bao giờ.”

Cố Chân xấu hổ đến mức không biết nói gì, “Xem thân hình em nè, làm sao giống con gái được?”

“Em đẹp mà.” Vương Tĩnh Tuyết đánh giá Cố Chân một lượt, rồi quay sang nhìn Kỷ Đình Duệ, “Anh học trưởng, anh nói có phải không?”

Không ngờ Kỷ Đình Duệ gật đầu, “Ừ.”

“Anh?”

Cố Chân không thể tin nhìn người yêu của mình.

Kỷ Đình Duệ vẫn giữ vẻ nghiêm túc, “Nhóc Cố, trong cuộc sống đôi khi sẽ gặp phải những tình huống ngoài dự đoán, em phải học cách đối diện với chúng một cách can đảm.”

“Ý của anh Duệ là anh ấy cũng muốn xem cậu mặc hầu gái đấy.” Bạch Thừa Duẫn không ngại thêm dầu vào lửa, “Vậy Cố Chân, em mau chịu đi.”

Cố Chân: “……”

Sau đó, các thành viên khác của câu lạc bộ lần lượt đến điểm tập hợp, nghe nói Cố Chân phải mặc hầu gái, mọi người đều rất ủng hộ và mong đợi, khiến Cố Chân càng không thể từ chối.

Do năm nay Tết Nguyên đán rơi vào thứ Tư, ngày nghỉ quốc gia không có nghỉ bù, chỉ có một ngày duy nhất, nên hoạt động xây dựng đội ngũ của câu lạc bộ cũng chỉ đi về trong ngày.

Vương Tĩnh Tuyết thấy mọi người đã đầy đủ thì không lãng phí thời gian, dẫn mọi người đi đến khu cosplay để những thành viên chuẩn bị trang phục cosplay thay đồ và trang điểm.

Cố Chân đương nhiên cũng bị kéo đi.

Khi Vương Tĩnh Tuyết đưa bộ đồ hầu gái cho Cố Chân, cậu ta hoàn toàn không biết gì, bị đẩy vào phòng thay đồ nam, lúc này thì càng mơ hồ hơn.

Đứng ngẩn ngơ trong phòng thay đồ một lúc lâu, cậu đành phải chấp nhận số phận, mở túi Vương Tĩnh Tuyết đưa cho, lấy bộ đồ hầu gái ra.

Cậu chưa từng mặc đồ nữ, đương nhiên không biết mặc váy, cố vật lộn một lúc lâu mới mặc được, nhưng lại không thể kéo khóa ở phía sau, suýt nữa thì đổ mồ hôi thì nghe thấy giọng của Kỷ Đình Duệ từ ngoài cửa.

“Nếu không muốn mặc thì đừng mặc.”

Nhưng lúc này Cố Chân đã quyết tâm mặc cho bằng được, dù sao thì cũng đã mặc rồi, sao có thể bỏ cuộc được? Cậu do dự một lúc rồi nói với Kỷ Đình Duệ ngoài cửa, “Anh, vào giúp em kéo khóa đi.”

Kỷ Đình Duệ ngoài cửa dừng một chút, mới hỏi: “Em nói thật không?”

“Ừ, em gần xong rồi, chỉ có cái khóa không kéo được.”

Cố Chân cảm giác như tay mình sắp xoắn lại rồi, thật không hiểu sao phụ nữ có thể mặc váy.

Không lâu sau, Kỷ Đình Duệ mở cửa phòng thay đồ, nhanh chóng đi vào.

Khi anh nhìn thấy Cố Chân trong bộ đồ hầu gái, anh không khỏi sững sờ, ngay cả đôi mắt lạnh lùng của anh cũng có chút dao động.

“Có kỳ lạ không?”

Cố Chân nhận thấy người yêu mình im lặng, không khỏi lên tiếng hỏi.

Kỷ Đình Duệ lấy lại tinh thần, mới đáp lại, “Cũng không có gì.”

Ngay sau đó, anh nhận thấy chiếc váy chỉ dài đến đùi Cố Chân, sắc mặt anh lại thay đổi, “Chiếc váy này có vẻ hơi ngắn không?”

“Váy hầu gái hình như là kiểu này mà.”

Cố Chân cào đầu.

“Mặc thế này không lạnh sao?” Kỷ Đình Duệ lại không nhịn được hỏi.

“Có chút lạnh, có lẽ vì em chưa mặc váy bao giờ, nhưng trong này có lò sưởi, cũng không quá lạnh.” Cố Chân vẫn ngoan ngoãn trả lời.

“Vậy mặc quần vào đi.”

Kỷ Đình Duệ lấy chiếc quần dài mà Cố Chân đã tháo ra đặt bên cạnh.

Cố Chân không nhịn được bật cười, “Cái váy hầu gái này sao có thể mặc quần dài được?”

“Lạnh mà.”

“Có gì đâu, em không phải mặc không có tất dài sao?”

Nói rồi, Cố Chân lấy tất dài mà Vương Tĩnh Tuyết chuẩn bị cho cậu, trực tiếp mặc lên trước mặt Kỷ Đình Duệ.

Kỷ Đình Duệ nhìn thấy khoảng da thịt trần giữa chiếc váy ngắn và tất dài, anh nuốt nước miếng một cái rồi nói, “Vậy thôi, đừng mặc nữa.”

“Cái gì?” Cố Chân nghi hoặc hỏi, “Anh không phải cũng muốn nhìn em mặc bộ nữ phục sao?”

“Đúng là muốn.” Kỷ Đình Duệ thành thật trả lời, rồi lại ghé gần vào tai Cố Chân, nhẹ giọng thêm một câu, “Chỉ là muốn em mặc cho anh xem ở nhà thôi.”

Cố Chân nghe vậy thì mặt lập tức đỏ bừng.

Kỷ Đình Duệ tiếp tục dùng giọng trấn an người khác mà nói, “Anh không muốn người khác nhìn thấy em mặc như vậy.”

“Được rồi, vậy em không mặc nữa.”

Bạn trai đã nói vậy, Cố Chân còn có thể từ chối sao?

Vì thế, cuối cùng Cố Chân cũng cởi bộ nữ phục ra, lại cẩn thận gấp vào túi như cũ.

Khi Vương Tĩnh Tuyết thấy Cố Chân vẫn mặc đồ của mình đi ra, rõ ràng là thất vọng, vừa định nói gì đó thì nghe thấy Kỷ Đình Duệ lạnh lùng lên tiếng: “Cố Chân mặc không vừa, các cậu vẫn nên tìm người khác mặc đi.”

“Làm gì có chuyện đó! Tôi nhìn số đo của Cố Chân rất chuẩn mà!” Vương Tĩnh Tuyết rất tự tin vào khả năng ước lượng của mình.

Nhưng Kỷ Đình Duệ vẫn lạnh nhạt trả lời: “Cậu ấy mặc không vừa.”

Vương Tĩnh Tuyết rốt cuộc cũng nhận ra Kỷ Đình Duệ đang bảo vệ Cố Chân, không còn kiên trì ép Cố Chân mặc nữa.

Mặc dù không được nhìn Cố Chân mặc nữ phục thật là tiếc, nhưng thấy cảnh Kỷ Đình Duệ bảo vệ Cố Chân như vậy, cô cũng không cảm thấy uổng. Ít nhất cô lại được chứng kiến một cảnh ngọt ngào giữa hai người họ.

Bạch Thừa Duẫn thấy Cố Chân không mặc nữ phục, còn cố tình giả vờ tiếc nuối: “Cố Chân thật là lãng phí cơ hội này, anh còn chuẩn bị sẵn điện thoại để chụp cho em nữa.”

Trần Khởi cũng nhân cơ hội mà phụ họa: “Đúng đó, nói không chừng cậu mặc vào là nổi tiếng luôn đấy.”

Cố Chân lập tức không vui: “Nếu muốn mặc thì các cậu tự mặc đi, tôi sẽ chụp cho các cậu đẹp nhất!”

“Vậy thôi, bỏ qua đi.”

Bạch Thừa Duẫn bật cười lớn, xua tay.

Vương Tĩnh Tuyết liền tìm ngay một người trong hội để thay thế Cố Chân mặc bộ nữ phục. Cuối cùng mọi người đều đồng ý rằng người thích hợp hơn là Diệp Thành.

Vì vậy, dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của mọi người, Diệp Thành dù rất xấu hổ nhưng vẫn đồng ý mặc bộ nữ phục do Vương Tĩnh Tuyết chuẩn bị.

Diệp Thành vốn đã xinh đẹp, lại có thân hình nhỏ nhắn, khi mặc nữ phục, cậu ta còn khiến người khác phải ngỡ ngàng vì vẻ đẹp không phân biệt giới tính.

Đặc biệt là Vương Tĩnh Tuyết còn nhẹ nhàng trang điểm cho cậu, khuôn mặt tinh xảo vốn đã rất đẹp, nay lại càng thêm phần cuốn hút.

Không chỉ các chàng trai trong hội mà ngay cả Bạch Thừa Duẫn, người tự xưng là trai thẳng, cũng không thể ngừng lấy điện thoại ra chụp cho Diệp Thành.

Chưa kể, bộ đồ này còn thu hút không ít sự chú ý từ du khách xung quanh, rất nhanh đã có nhiều người tập trung lại để chụp ảnh.

Trong lúc mọi người đang chú ý vào Diệp Thành, Cố Chân quay sang nhìn Kỷ Đình Duệ, thấy bạn trai mình không hề liếc nhìn Diệp Thành mà chỉ tập trung vào điện thoại của mình, không khỏi bước đến gần, khẽ hỏi: “Anh ơi, em mặc nữ phục đẹp hơn hay Diệp Thành mặc đẹp hơn?”

Kỷ Đình Duệ ngẩng đầu nhìn Cố Chân, không suy nghĩ gì mà trả lời ngay: “Tất nhiên là em đẹp hơn.”

Cố Chân không khỏi cười, rồi hít sâu một hơi, dũng cảm ghé vào tai anh thì thầm: “Vậy lần sau em sẽ mặc cho anh xem.”

Kỷ Đình Duệ bị Cố Chân làm cho nghẹn thở ngay tại chỗ.
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 76: Chương 76



Bộ trang phục nữ phục của Diệp Thành thu hút rất nhiều sự chú ý, nhiều người tưởng cậu là coser chuyên nghiệp, liên tục tìm cậu để chụp ảnh và xin chữ ký, khiến Vương Tĩnh Tuyết và mọi người phải bảo vệ xung quanh cậu, giải thích rằng cậu không phải là coser được mời bởi công viên chủ đề, mà chỉ là một du khách bình thường.

Là phó chủ tịch, Cố Chân tự nhiên cũng trở thành một trong những người bảo vệ Diệp Thành, giúp đẩy lùi những du khách muốn tiếp cận một cách tùy tiện.

Chỉ có như vậy mới có đủ không gian cho các thành viên trong hội chụp ảnh.

Cố Chân đang bận rộn thì đột nhiên nghe thấy một cô bạn gái trong hội nói: “Anh ơi, bên kia cũng có rất nhiều người đến bắt chuyện, làm sao đây?”

Cố Chân lập tức ngẩng đầu theo hướng đó nhìn, quả nhiên thấy bên cạnh Kỷ Đình Duệ đang có rất nhiều người vây quanh.

Mặc dù Kỷ Đình Duệ mang theo máy ảnh, nhưng rõ ràng tâm trí anh không phải để chụp ảnh, chỉ là cầm máy ảnh và đứng ở một góc trống gần đó.

Thế nhưng, khuôn mặt và khí chất của anh quá thu hút, lại là người cao nhất trong đám đông, khiến anh càng trở nên nổi bật.

Một số du khách vốn đến chụp ảnh Diệp Thành giờ lại chú ý đến anh, đi đến gần hỏi có thể chụp chung không.

Dù anh lạnh nhạt từ chối, nhưng vẫn có những cô gái tự nhiên lại bắt chuyện với anh.

“Quả nhiên, nếu anh tham gia cosplay thì nhất định sẽ trở thành đại ca trong giới.” Vương Tĩnh Tuyết lập tức kết luận, “Nhìn khuôn mặt và thân hình của anh, giống như từ trong truyện tranh bước ra, bất kỳ ai trong giới 2D đều sẽ thích anh.”

Quả thật là người mà cô đã chọn từ khi vào đại học.

Ngày ấy cô còn phải lén lút chụp ảnh anh trong những góc khuất, giờ đây ngày càng nhiều người muốn chụp ảnh với anh, dù không mặc trang phục cosplay, nhưng anh vẫn cực kỳ thu hút, đủ để chứng minh sự chọn lựa của cô là đúng đắn.

“Chị à, đừng nói nữa.” Cố Chân không nhịn được mà cắt lời Vương Tĩnh Tuyết.

Vương Tĩnh Tuyết nhìn vào gương mặt của Cố Chân, rồi không nhịn được thở dài tiếc nuối, “Mặt của em thật sự cũng là mỹ phẩm cosplay đấy.”

Cố Chân: “???”

Thấy Vương Tĩnh Tuyết đang suy nghĩ gì đó, Cố Chân liền lo lắng cô lại nghĩ ra chiêu trò gì đó, liền vội vàng nhắc nhở: “Người càng ngày càng đông rồi, thôi để Diệp Thành thay đồ đi.”

Vương Tĩnh Tuyết mới nhận ra, nhìn qua bên Diệp Thành, thấy cậu đang cười gượng, rõ ràng có vẻ không vui, liền nói: “Vậy thì cosplay đến đây thôi, Diệp Thành cậu đi thay đồ đi, chúng tôi sẽ lo cho mọi chuyện ở đây.”

Diệp Thành nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi ngay về phòng thay đồ.

Cố Chân cũng nhân cơ hội đi về phía Kỷ Đình Duệ, định đuổi mấy cô gái đang vây quanh anh đi, không ngờ vừa đi đến, những cô gái trước đây đang trò chuyện với Kỷ Đình Duệ lại càng hưng phấn hơn.

“Wow~ Bạn của đại soái ca cũng là soái ca thật đấy! Có thể thêm WeChat không?”
“Chúng ta đúng là có duyên gặp nhau hôm nay, hay là cùng chơi luôn đi?”

Cố Chân bị sự nhiệt tình của họ làm cho hơi hoang mang, chỉ biết nhìn sang Kỷ Đình Duệ cầu cứu.

Kỷ Đình Duệ thấy anh bị quấn lấy, liền nhanh chóng đưa tay vòng qua vai Cố Chân, tạo dáng như anh em thân thiết, lạnh lùng nói với mấy cô gái:
“Xin lỗi, em ấy chỉ chơi với tôi thôi.”

“Thật á?”

Thấy họ còn nghi ngờ, Cố Chân cũng vòng tay qua hông Kỷ Đình Duệ, phối hợp trả lời:
“Ừ, tôi chỉ chơi với anh tôi thôi, xin lỗi nhé.”

Nhìn hai chàng trai đẹp không thể nào mời được, họ đành bỏ cuộc.

Lúc này, Bạch Thừa Duẫn vừa nhìn ảnh chụp trên điện thoại vừa đi đến, thấy hai người ôm nhau như vậy, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên hơi lạ, hỏi:
“Hai người đang làm gì thế?”

Cố Chân vội vàng rút tay ra khỏi eo của Kỷ Đình Duệ, gượng cười đáp: “Vừa rồi có mấy cô gái bu lại, em phải phối hợp một chút chứ sao.”

Bạch Thừa Duẫn là người hiểu rõ Kỷ Đình Duệ được yêu thích đến mức nào, nghe vậy cũng không suy nghĩ gì thêm. “Vậy em phải để mắt đến anh Duệ đấy, có nhiều người muốn ‘rinh’ anh ấy lắm.”

“Không sao đâu, để em lo.” Cố Chân cười khổ đáp.

Kỷ Đình Duệ không buông tay ra khỏi vai Cố Chân, nghe xong còn cố ý ngả người vào anh, không chịu rời đi.

Giữa các chàng trai, việc khoác vai nhau là chuyện rất bình thường, mọi người xung quanh thấy vậy cũng chẳng suy nghĩ gì thêm, chỉ cho là hai người họ thân thiết thôi.

Chỉ có Vương Tĩnh Tuyết và mấy cô gái ngầm đẩy thuyền cặp đôi này, nhìn thấy cảnh hai người ở gần nhau, họ trao nhau ánh mắt như đã hiểu ý, sau đó, khuôn mặt họ dần dần không kiềm chế được sự phấn khích, suýt nữa là hét lên vì vui sướng.
CP Duệ Chân cao quá!

Sau khi ở khu cosplay hơn một tiếng, Vương Tĩnh Tuyết tuyên bố là mọi người sẽ được tự do hoạt động, đến trưa sẽ tập trung lại để chúc mừng sinh nhật Kỷ Đình Duệ, đồng thời ăn trưa.

Bạch Thừa Duẫn lập tức kéo Kỷ Đình Duệ, nói rằng muốn chơi trò cảm giác mạnh, đi thử khu nhà ma.

Cố Chân nhìn thấy bạn trai mình bị quấn lấy, trong lòng thầm nghĩ, quả thật, việc có thể có thời gian riêng tư trong hoạt động nhóm là rất khó khăn, mà Bạch Thừa Duẫn rõ ràng là vật cản lớn nhất.

Lúc này, Kỷ Đình Duệ nhìn Cố Chân: “Em dám vào nhà ma không?”

Cũng lúc đó, Trần Khởi đi đến, nghe được câu hỏi, liền cười nói: “Thôi đi, Cố Chân cậu ấy nhát lắm.”

Điều này rõ ràng làm nổi lên tính cạnh tranh trong Cố Chân, anh lập tức đáp lại: “Ai bảo tôi nhát? Chỉ là một cái nhà ma thôi mà, dễ như ăn cháo!”

“Được, được, được.” Bạch Thừa Duẫn vỗ tay, “Vậy bốn người chúng ta cùng đi khu nhà ma nhé.”

Nói xong liền giục mọi người nhanh lên, tránh việc phải xếp hàng lâu.

Vương Tĩnh Tuyết và các cô gái thấy đây là cơ hội để “chìm đắm” vào cặp đôi, lập tức chủ động đi theo, nói: “Đưa chúng tôi đi với!”

Cố Chân nhìn thấy càng ngày càng nhiều người cản trở việc mình và bạn trai có thời gian riêng, chỉ biết thở dài bất lực: “Chị, các chị không có kế hoạch gì khác à?”

“Có chứ, chị cũng tò mò với nhà ma, nhưng mà mấy đứa con gái bọn chị đi một mình thì hơi sợ, đi chung mấy anh trai thì đỡ sợ hơn.”

Nghe Vương Tĩnh Tuyết nói vậy, mọi người đành đồng ý cho hai cô gái tham gia.

Khu nhà ma trong công viên này rất nổi tiếng, ở cổng có rất nhiều khách xếp hàng, Cố Chân nhìn thấy hàng dài mà cảm thấy nghẹt thở, sau đó thấy có vé nhanh không phải xếp hàng, liền vội vàng nói:
“Mua vé nhanh đi?”

“Được, mua đi.”

Kỷ Đình Duệ gật đầu đồng ý.

Mọi người rõ ràng không muốn xếp hàng, ai cũng đồng ý mua vé nhanh đắt hơn.

Một nhóm sáu người vào khu nhà ma, ban đầu mọi người còn rất tự tin, nhưng khi vào, Kỷ Đình Duệ trở thành người đi đầu, mọi người đều theo sau, hết sức căng thẳng.

Đặc biệt là Bạch Thừa Duẫn, người đề xuất vào nhà ma, từ lúc vào đã thu người lại, luôn đi sau Kỷ Đình Duệ, chỉ cần có động tĩnh là anh ta giật mình, khiến cả nhóm cũng căng thẳng theo.

Kỷ Đình Duệ: “……”

Ánh sáng trong nhà ma rất mờ, kèm theo hiệu ứng ánh sáng u ám và âm thanh rùng rợn, phải nói là rất giống với một bộ phim kinh dị.

Ít nhất, Cố Chân thật sự cảm thấy như mình đang ở trong một bộ phim kinh dị, da đầu tê dại.

Đặc biệt là khi Bạch Thừa Duẫn bất ngờ hét lên, khiến tim Cố Chân đập mạnh.

“Anh Duẫn, anh sao vậy?”

Anh không nhận ra giọng mình đã run lên.

“Có cái gì đó vừa chạm vào chân anh.” Bạch Thừa Duẫn cũng trả lời với giọng rõ ràng hoảng hốt.

Điều này làm Cố Chân càng thêm sợ.

“Cậu không sợ chứ?”

Trần Khởi còn trêu chọc Cố Chân, làm cậu chỉ có thể bướng bỉnh đáp lại: “Không, không sợ.”

“Đừng có giả vờ mạnh mẽ chỉ vì có mấy cô gái ở đây.” Trần Khởi lại cười chế giễu.

Cố Chân vừa định phản bác, đột nhiên cảm thấy có người nắm lấy tay mình, suýt nữa thì kêu lên.

May mắn là cậu phản ứng kịp thời, nhận ra ngón tay lạnh lẽo chạm vào mình là của Kỷ Đình Duệ.

Cố Chân liền nắm chặt tay Kỷ Đình Duệ, cảm giác hoảng hốt trong nhà ma cũng lập tức tan biến, thay vào đó là một cảm giác an tâm tràn đầy.

Còn Trần Khởi vẫn còn nói:
“Cậu sợ thật à? Hay là cầm tay tui đi, thế này sẽ không sợ nữa.”

Cố Chân vô thức nắm lại tay Kỷ Đình Duệ, đáp:
“Tôi nói không sợ mà.”

Trần Khởi nghe thấy giọng anh tựa như đã lấy lại sự tự tin, không còn hoang mang như lúc nãy, cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, chuyển sang trêu chọc Bạch Thừa Duẫn.

Nhóm sáu người tiếp tục đi sâu vào trong nhà ma, cả đoạn đường đều tối tăm, thỉnh thoảng ánh sáng lóe lên là có một thứ gì đó kinh dị xuất hiện.

Mọi người cũng chẳng để ý đến việc có người đã lén nắm tay nhau từ lúc nào.

Dù sao thì, trong đó, Bạch Thừa Duẫn còn bị dọa đến mức cả người treo lơ lửng trên người Kỷ Đình Duệ, nếu không biết rõ anh ta là trai thẳng, Cố Chân có lẽ sẽ nghi ngờ liệu cái học trưởng này có đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi của bạn trai mình không.

“Đã yếu còn thích ra gió.”

Kỷ Đình Duệ lạnh lùng lên tiếng.

Bạch Thừa Duẫn lấy lại chút bình tĩnh, từ trên người anh ta xuống, “Cái xác rơi từ trên xuống vừa rồi chẳng phải đáng sợ sao? Nhìn mấy học đệ học muội kia, chân run hết rồi.”

Kỷ Đình Duệ vẫn thản nhiên như không, “Không cảm thấy đáng sợ.”

Bạch Thừa Duẫn: “Cậu không phải người!”

Anh ta quay đầu nhìn lại về phía các học đệ học muội phía sau, muốn tìm chút đồng cảm, rồi lại chú ý thấy Cố Chân vẫn còn rất bình tĩnh, “Chân Tử, vừa rồi em không bị dọa à?”

Cố Chân như thể vừa tỉnh lại, trả lời có chút căng thẳng, “Có bị dọa chứ.”

Thực ra, lúc đó Cố Chân chỉ chú ý đến từng cử động của Kỷ Đình Duệ và bàn tay đang nắm lấy tay mình, căn bản là không để ý gì xung quanh. Cái cảm giác sợ hãi trong không gian kinh dị lúc đó cũng không thể làm anh sợ hãi.

Quay lại nhìn, thì thấy Trần Khởi và mọi người rõ ràng đã bị dọa đến mức không nói được gì.

Vương Tĩnh Tuyết và mấy cô gái học muội còn ôm chặt lấy nhau.

Cố Chân ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mà mình không bị dọa.

Đang suy nghĩ như vậy, cậu đột nhiên chú ý thấy trên tường bên cạnh hình như có gì đó, nhìn kỹ hơn thì thấy hình như có gì đang động đậy. Ngay lập tức, cậu bị dọa không nhẹ, phản xạ theo bản năng mà nắm chặt lấy cánh tay Kỷ Đình Duệ.

Kỷ Đình Duệ thấy cậu bị dọa, vội vàng hỏi, “Sao vậy?”

Cố Chân chỉ tay về phía bức tường đó.

Kỷ Đình Duệ lập tức bước lại gần xem, rồi thản nhiên nói, “Chỉ là một chiếc gương thôi.”

“Á?”

Cố Chân không ngờ lại là vậy, cũng liền bước lại gần xem.

Nhìn kỹ một lần nữa, anh mới xác nhận Kỷ Đình Duệ không nói sai, đúng là chỉ là một chiếc gương.

“Vậy là, cậu bị chính bóng mình dọa à?”

Trần Khởi từ bên cạnh nhanh chóng tìm ra điểm đáng cười.

“Không thể nào? Em lại bị chính bóng của mình trong gương dọa sao?” Bạch Thừa Duẫn lập tức pha trò theo, “Chân Tử, em phải luyện tập thêm đi, xem anh đây còn chẳng bị chiếc gương này dọa.”

Cố Chân: “…”

Không biết là ai vừa bị dọa đến mức giống như con koala ôm chặt lấy cây, mà lại treo lủng lẳng trên người bạn trai mình.

Cuối cùng họ cũng đến được cửa ra của cái nhà ma, nhân viên đứng canh ở đó thấy họ, lập tức nở nụ cười tươi chuyên nghiệp và nói, “Các vị có thể điền vào bảng khảo sát trải nghiệm khách hàng không? Chúng tôi sẽ tặng một món quà lưu niệm cho các bạn.”

“Quà lưu niệm gì vậy?”

Bạch Thừa Duẫn lập tức hỏi, rất có hứng thú.

“Một bộ cốc đôi cho các cặp đôi, hoặc là một con thú nhồi bông kỷ niệm, hai món này các bạn có thể chọn một.”

Nghe nhân viên nói vậy, Cố Chân lập tức nói, “Tôi điền, tôi chọn cốc đôi.”

Đây là lần đầu tiên anh cùng bạn trai tới nhà ma mạo hiểm, mặc dù có một đống “đèn pha” quấy rầy, không thể làm gì thân mật, nhưng vẫn rất có ý nghĩa làm kỷ niệm.

“Em có người yêu chưa mà chọn cốc đôi?” Bạch Thừa Duẫn không nhịn được hỏi.

Lúc này, Kỷ Đình Duệ lạnh lùng nói, “Tôi cũng đang thiếu một chiếc cốc đôi.”

Bạch Thừa Duẫn: “???”
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 77: Chương 77



Cố Chân điền xong bảng khảo sát trải nghiệm, thuận lợi nhận được một bộ cốc đôi.

Cả hai chiếc cốc thiết kế đơn giản, tông màu chủ đạo là màu trắng, trên thân cốc có vẽ hình trái tim màu hồng và xanh da trời, dưới có logo của công viên chủ đề và nhà ma sang trọng.

Cố Chân nhìn qua rồi nói, “Anh, cái màu hồng này là của anh, còn cái màu xanh là của em.”

Kỷ Đình Duệ nhẹ gật đầu, “Ừ.”

Bạch Thừa Duẫn ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện này, càng thêm nghi ngờ, “Chờ chút, hai người dùng cốc đôi thật sự không sao ư? Với cả Duệ ca à, cậu dùng cốc hồng mà không sợ làm hỏng hình tượng sao?”

Kỷ Đình Duệ không thèm để ý đến tên bạn ngu ngốc của mình.

Còn Vương Tĩnh Tuyết và mấy cô gái học muội không nhịn được mà tỏ ra vô cùng phấn khích.

“Học trưởng, thật sự cậu không ngại dùng cốc đôi với Cố Chân à?”

Vương Tĩnh Tuyết không thể kiềm chế được hỏi.

“Ừ.”

Kỷ Đình Duệ bình thản đáp lại.

Vương Tĩnh Tuyết: “!!!”

Cô học muội vội vàng kéo cô ấy sang một bên, thì thầm vào tai cô ấy, “Chị à, em cảm thấy chúng ta thật sự thành công rồi…”

Vương Tĩnh Tuyết ngay lập tức chắp tay lại, “Chị đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình hoàn mỹ rồi.”

Cố Chân đặt bộ cốc đôi vào trong ba lô của mình, rồi mới ngạc nhiên nhìn hai người họ, hỏi, “Thế mọi người vẫn định đi cùng chúng tôi sao?”

Vương Tĩnh Tuyết không chút do dự gật đầu, “Các cậu đi đâu, chúng tôi đi đó!”

Nói gì thì nói, mục đích chính hôm nay của cô ấy là để “đẩy thuyền” (tạo phấn khích cho couple), nhất định phải đi theo Cố Chân và Kỷ Đình Duệ.

Cố Chân: “…”

Thật khó mà thoát khỏi đám “đèn pha” này.

Sau đó, Trần Khởi nói muốn chơi trò mạnh mẽ hơn, thế là họ quyết định đi chơi tàu lượn siêu tốc.

Cố Chân lúc này thật sự muốn lấy cái gì đó để bịt miệng cậu ta lại.

Không ngờ đề xuất này lại được các người khác hưởng ứng nhiệt liệt, đặc biệt là Bạch Thừa Duẫn, để chuộc lại danh dự từ màn thể hiện trong nhà ma vừa rồi, anh ta tỏ ra vô cùng tích cực.

Hai cô gái cũng lộ vẻ mặt háo hức.

Chỉ có Kỷ Đình Duệ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không có biểu hiện gì tỏ ra quan tâm đến bất cứ điều gì.

Cuối cùng họ cũng đi về phía khu trò chơi tàu lượn siêu tốc, Cố Chân thấy không thể ngăn cản được họ, đành phải thẳng thắn nói, “Trò này tôi thực sự không chơi nổi, các cậu đi chơi đi, tôi sẽ đợi các cậu ở dưới.”

Không ngờ cậu lại nhận thua, Trần Khởi không nhịn được hỏi, “Cậu sợ độ cao à?”

Cố Chân gật đầu.

Thực ra, cậu không phải sợ độ cao, mà là vì vụ tai nạn thảm khốc trong kiếp trước đã để lại ám ảnh tâm lý nặng nề, khiến cậu đến giờ vẫn không thể bình tĩnh lái xe, huống chi là những trò chơi như tàu lượn siêu tốc, những trò này khiến cơ thể có cảm giác mất trọng lực.

Lúc này, không xa nơi họ đứng, tiếng của tàu lượn siêu tốc đang lao nhanh cùng với những tiếng la hét của các hành khách vang lên.

Kỷ Đình Duệ nhẹ nhàng nói, “Tôi cũng sợ độ cao.”

Bạch Thừa Duẫn nghi hoặc: “Từ khi nào cậu lại sợ độ cao vậy?”

Kỷ Đình Duệ không buồn trả lời.

Cuối cùng, bốn người còn lại vẫn quyết định đi thử tàu lượn siêu tốc, còn Cố Chân và Kỷ Đình Duệ thì ở lại đợi họ ở khu vực ra.

Sau khi chia thành hai nhóm, cuối cùng họ cũng có được chút thời gian riêng tư. Cố Chân không nhịn được mà hỏi, “Anh thật sự không sợ độ cao phải không?”

“Ừ.”

Kỷ Đình Duệ không giấu diếm chuyện này.

“Vậy em thực sự sợ độ cao sao?” Kỷ Đình Duệ hỏi tiếp.

“Cũng không phải.” Cố Chân vươn tay gãi đầu rồi tìm cách nói mềm mỏng, “Trước đây em gặp tai nạn xe, giờ không dám lái xe nữa, cũng sợ cảm giác cơ thể bị mất trọng lượng.”

Kỷ Đình Duệ nghe vậy, nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Cố Chân nhìn thấy vậy, vội vàng giải thích thêm, “Giờ em không sao rồi, cơ thể khỏe mạnh lắm, chỉ là chưa hoàn toàn vượt qua được bóng ma tâm lý thôi.”

Khi thấy Kỷ Đình Duệ vẫn không giãn được chân mày, Cố Chân hơi hối hận vì đã nhắc đến tai nạn, liền vội vàng đổi chủ đề, “Anh à, chúng ta hiếm hoi mới có lúc riêng tư, sao không đi chơi chỗ khác? Chắc họ còn lâu mới xuống được.”

“Ừ.”

Kỷ Đình Duệ gật đầu đồng ý.

Rồi hai người cùng nhau rời khỏi khu vực đó.

Cố Chân biết Kỷ Đình Duệ thích chơi game, nên dẫn anh đến khu trò chơi điện tử.

Trong khu, người chơi đông đúc, mãi mới tìm được một trò chơi bắn súng VR ít người chơi, hai người liền cùng nhau chơi.

Khi trò chơi bắt đầu, Cố Chân mới hiểu tại sao trò này ít người chơi, vì độ khó cao và phải thao tác rất nhiều.

May mà bên cạnh cậu có một cao thủ game như Kỷ Đình Duệ, anh ấy rõ ràng rất nhanh chóng làm quen với trò chơi, còn có thể vừa bảo vệ Cố Chân, vừa tiêu diệt kẻ địch trong game.

Điều này khiến Cố Chân lại một lần nữa cảm nhận được cái gọi là “ngồi không cũng thắng”.

Sau khi kết thúc trò chơi này, họ lại tiếp tục tìm trò khác trong khu, Cố Chân không lâu sau đã tìm thấy một trò đua xe ít người chơi, định lên tiếng hỏi Kỷ Đình Duệ có muốn chơi không, nhưng Kỷ Đình Duệ đã lên tiếng trước, “Không chơi trò này.”

“Ồ?”

“Em không phải sợ sao?”

Câu nói của Kỷ Đình Duệ làm Cố Chân chợt nhận ra rằng anh đang quan tâm đến cảm xúc của mình.

“Em không chơi, nhưng anh có thể chơi mà.”

“Không chơi.”

Kỷ Đình Duệ không đi chơi một mình, mà quay sang hỏi, “Em muốn uống trà sữa không?”

Chỉ cần được ở bên bạn trai, Cố Chân đâu có kén chọn, liền gật đầu, “Muốn uống.”

Cả hai cùng rời khỏi khu trò chơi điện tử và đến một quán trà sữa gần đó.

Không ngờ lại tình cờ gặp được Diệp Thành và một thành viên khác trong câu lạc bộ. Cố Chân thầm nghĩ, Diệp Thành quả thật là người có “vầng sáng nhân vật chính”, trong một công viên giải trí rộng lớn như thế này, vẫn có thể dễ dàng gặp được nhân vật chính.

Chắc là hôm nay họ muốn ở riêng cùng nhau thật không dễ dàng.

Diệp Thành nhìn thấy họ, liền vui vẻ chào hỏi, “Thật trùng hợp, các anh cũng đến mua trà sữa à?”

“Đúng vậy.” Cố Chân cũng cười đáp lại, nhưng khi quay sang nhìn Kỷ Đình Duệ, anh nhận thấy bạn trai đang nghe điện thoại, không đáp lại lời chào của Diệp Thành.

Thì ra, sau khi chơi xong tàu lượn siêu tốc, Bạch Thừa Duẫn và những người khác không tìm thấy họ, liền gọi điện cho Kỷ Đình Duệ.

Kỷ Đình Duệ chỉ nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy, Cố Chân không nhịn được hỏi, “Họ sắp đến tìm chúng ta à?”

“Anh nói trước là chúng ta đi riêng.”

Nghe vậy, Cố Chân không tự chủ được mà sáng mắt lên.

“Các anh định đi đâu chơi tiếp?” Diệp Thành đột nhiên hỏi.

“Chưa biết.” Cố Chân thành thật đáp.

Diệp Thành vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, “Chúng em định đi qua quảng trường, nghe nói có chương trình biểu diễn đón năm mới, còn mời một số ngôi sao đến, các anh có muốn đi cùng không?”

Đang phân vân không biết trả lời thế nào, Cố Chân chợt nghe Kỷ Đình Duệ trả lời trước, “Chúng tôi không đi.”

Diệp Thành hơi ngẩn người, rồi như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười nói, “Được rồi.”

Khi Diệp Thành đến lượt gọi món, cậu ấy mời Cố Chân và Kỷ Đình Duệ gọi luôn, cậu ấy sẽ trả tiền. Nhưng thực tế, Cố Chân và Kỷ Đình Duệ đã cùng gọi món, nhưng người trả tiền lại là Kỷ Đình Duệ.

Điều này khiến Diệp Thành có phần xấu hổ, “Không thể để học trưởng phải chi tiền như vậy.”

Kỷ Đình Duệ lạnh nhạt đáp, “Coi như là Cố Chân mời các cậu.”

Diệp Thành dường như đã hiểu ngay, liền cười với Cố Chân, “Vậy cảm ơn anh đã mời chúng em uống trà sữa.”

Điều này khiến Cố Chân cảm thấy hơi ngượng ngùng, “Là anh ấy trả tiền, không phải tôi.”

Diệp Thành chỉ cười, không nói thêm gì.

Cố Chân vẫn ngơ ngác, không hiểu nổi suy nghĩ của cậu ấy.

Sau khi nhận trà sữa, bốn người chia thành hai nhóm, Diệp Thành và người kia đi về phía quảng trường, còn Cố Chân và Kỷ Đình Duệ đi về phía hồ Tình Nhân theo bản đồ.

“Anh, anh vừa rồi có phải là trao đổi ánh mắt với Diệp Thành không?”

Cố Chân không bỏ qua cảnh tượng đó trong quán trà sữa.

Kỷ Đình Duệ bình thản đáp, “Ừm.”

Cố Chân nhớ lại khoảnh khắc đó, giọng điệu có chút chua chát, “Anh…”

Chưa nói hết câu, anh đã bị Kỷ Đình Duệ cắt ngang, “Đừng nghĩ quá nhiều, cậu ấy chỉ nhận ra mối quan hệ của chúng ta thôi.”

Cố Chân suýt bị sặc trà sữa, “Thật sao?”

“Ừm.”

Kỷ Đình Duệ trả lời, tất nhiên, Diệp Thành nhận ra cũng là nhờ anh vô tình gợi ý. Nhưng điều này Kỷ Đình Duệ không nói với Cố Chân.

Cố Chân vẫn đang suy nghĩ xem mình đã vô tình để lộ điểm gì, thì nghe Kỷ Đình Duệ bổ sung, “Đừng lo, cậu ấy chắc sẽ không nói ra đâu.”

Cậu không lo lắng về chuyện đó, cậu lo lắng là không biết Diệp Thành sẽ phản ứng như thế nào với việc này.

Nhưng suy nghĩ một chút, Diệp Thành hình như chẳng có phản ứng gì lạ lùng, vẫn bình thường như mọi khi.

Chẳng lẽ Diệp Thành thật sự không quan tâm đến chuyện cậu và Kỷ Đình Duệ ở bên nhau sao?

Đang lúc không khỏi nghĩ ngợi, đột nhiên cậu nghe thấy Kỷ Đình Duệ nhắc nhở: “Đến nơi rồi.”

Cố Chân ngẩng đầu lên nhìn theo hướng âm thanh, mặt hồ nhuốm màu đông hiện ra trước mắt, không xa lắm là những chiếc ổ khóa tình nhân và giấy ghi ước nguyện đã được treo lên lan can.

Quả thật, những điểm du lịch liên quan đến tình yêu hay duyên phận gì đó thì nơi nào cũng đầy những thứ này.

“Hay là chúng ta cũng viết một tấm giấy ước nguyện đi?”

Cố Chân thử nói ra ý kiến.

Không ngờ Kỷ Đình Duệ rất dứt khoát đồng ý: “Được.”

“Thật viết à?”

Cố Chân không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy.

“Ừm, chẳng lẽ em muốn treo ổ khóa tình nhân hơn sao?” Kỷ Đình Duệ quay lại hỏi.

Chưa cưới thì sao lại treo ổ khóa tình nhân chứ.

Cố Chân cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, vội vàng đáp: “Viết giấy ước nguyện là được rồi.”

Cả hai liền đi mua giấy ước nguyện, Cố Chân nhanh tay cầm bút viết lên tấm giấy mấy chữ “Hy vọng luôn ở bên nhau”, nhưng Kỷ Đình Duệ cầm lấy cây bút từ tay Cố Chân, viết thêm một dòng nữa. Cố Chân nhìn lại và phát hiện anh viết tên của cả hai.

Cố Chân đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, ngay sau đó bị Kỷ Đình Duệ nắm tay dẫn ra chỗ lan can bên hồ tình nhân.

Sau đó cả hai cùng nhau treo tấm giấy ước nguyện lên.

Cố Chân chưa từng nghĩ mình sẽ làm một việc có nghi thức như vậy, giống như một tín đồ thật sự.

Khi cậu đang nghĩ như vậy trong lòng, bỗng nghe thấy Kỷ Đình Duệ nhẹ nhàng nói: “Anh chưa bao giờ tin mấy thứ này, đây là lần đầu tiên tin.”

Cố Chân không kìm được bật cười: “Em cũng vậy.”

Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, làm mặt hồ lăn tăn sóng nhỏ, cũng làm tóc của Cố Chân rối lên. Kỷ Đình Duệ thấy vậy, liền nhanh chóng giúp cậu thắt lại khăn quàng, rồi nắm tay cậu cho vào túi áo khoác của mình.

Cố Chân tranh thủ tựa vào anh.

“Không sợ bị mấy người trong câu lạc bộ nhìn thấy sao?” Kỷ Đình Duệ hỏi nhỏ.

“Không sợ.”

Cố Chân càng tựa sát vào vai Kỷ Đình Duệ.

Đây là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên trong ngày, không ai có thể ngăn cản họ.
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 78: Chương 78



Buổi sáng còn nắng đẹp, đến gần trưa thì gió bắt đầu thổi, Cố Chân cảm thấy tai lạnh cóng, Kỷ Đình Duệ liền dẫn anh tới điểm tập hợp.

Đó chính là khách sạn trong khu vui chơi.

Vì Vương Tĩnh Tuyết đã gửi số phòng trong nhóm, nên họ vào thẳng phòng nghỉ để đợi thời gian qua.

Không lâu sau, các thành viên khác trong câu lạc bộ cũng bắt đầu đến.

Vương Tĩnh Tuyết và các cô em gái cũng tách ra khỏi Bạch Thừa Duẫn, đến trước, rồi nhìn thấy Cố Chân và Kỷ Đình Duệ đang ngồi trên chiếc ghế đôi, chơi game trên điện thoại, họ lập tức lộ ra vẻ mặt “nhìn thấy đường tình yêu” đầy vui mừng.

Thực ra còn hơn một giờ nữa mới đến giờ tập hợp, Vương Tĩnh Tuyết đến trước là để chuẩn bị những thứ liên quan đến việc chúc mừng sinh nhật.

Thấy người được chúc mừng đã có mặt, cô không kìm được hỏi: “Anh không thấy ngoài kia không vui sao?”

Kỷ Đình Duệ liếc mắt lên: “Cố Chân thấy lạnh.”

Nói xong, anh lại nhìn vào màn hình điện thoại.

Vương Tĩnh Tuyết ngỡ ngàng há hốc miệng, cô vừa nghe thấy cái gì?

Cố Chân thấy lạnh?

Idol nhà cô thật sự hành động theo ý của Cố Chân sao?

Vương Tĩnh Tuyết không khỏi liếc sang Cố Chân, thấy cậu đang ôm điện thoại chơi game, tay liên tục nhấn màn hình, đầu hơi nghiêng về phía sau tựa vào vai Kỷ Đình Duệ một cách rất tự nhiên.

Cùng lúc đó, Cố Chân bất ngờ thua trong game, bị đưa về điểm phục sinh, liền khó chịu “tsk” một tiếng, Kỷ Đình Duệ liền chuyển tay một cái, tiếp tục chơi game, tay kia nhẹ nhàng vuốt đầu Cố Chân như một cách an ủi.

Kỷ Đình Duệ không nói một câu nào, vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại, nhưng cử chỉ này lại toát lên sự yêu chiều vô cùng.

Cố Chân lúc này đang đợi hồi sinh trong game, không nhịn được lại nhìn màn hình của Kỷ Đình Duệ, chẳng thèm quan tâm đến xung quanh, nói: “Anh ơi, nhanh chặn hắn lại, chính là người vừa mới phục kích em!”

Kỷ Đình Duệ bình thản đáp: “Được.”

Vương Tĩnh Tuyết không nhịn được đưa tay lên che miệng, suýt nữa thì không kiềm chế được mà thốt lên.

Hai người này chắc chắn đã đăng ký kết hôn rồi!

Nhìn cách họ thân mật với nhau như vậy!

Cô không kiềm được sự phấn khích, định tìm em gái chia sẻ niềm vui khi thấy tình yêu của mình, nhưng vừa quay lại, cô lại thấy cô em gái đang lén lút ở góc phòng, chụp ảnh họ không ngừng bằng máy ảnh DSLR.

Cố Chân chơi game rất chăm chú, cho đến khi ván đấu kết thúc, nhìn thấy trong bảng xếp hạng, người đạt MVP lại là bạn trai của cậu, lúc này cậu mới thỏa mãn tắt màn hình điện thoại, rồi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh phòng.

Lúc này đã có vài thành viên trong câu lạc bộ đến, trong đó có Vương Tĩnh Tuyết đang ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm về phía họ.

“Chị, sao chị đến sớm vậy?”

Vương Tĩnh Tuyết cười tươi như mẹ hiền: “Chị đến từ lâu rồi, hai người cứ chơi game đi, đừng quan tâm tôi.”

Cố Chân: “…”

Kỷ Đình Duệ cũng hỏi: “Còn chơi nữa không?”

Cố Chân vừa định gật đầu, thì nhìn thấy Diệp Thành và mọi người đã đến phòng nghỉ.

“Diệp Thành, các cậu không nói sẽ đi xem biểu diễn ở quảng trường sao? Sao lại về sớm thế?” Một người chủ động hỏi Diệp Thành.

“Quá đông, chẳng nhìn rõ gì cả.” Diệp Thành cười khổ một cái, “Mà tôi không thích những chỗ đông đúc như vậy.”

Nói xong, anh nhìn thấy Cố Chân đang ngồi cạnh Kỷ Đình Duệ, liền đi tới, cười hỏi: “Cố Chân, em có chuyện muốn thảo luận với anh, tiện không?”

Kỷ Đình Duệ lập tức hạ ánh mắt xuống, sắc mặt có phần trầm xuống.

Cố Chân ngạc nhiên: “Là tôi sao?”

“Ừ.” Diệp Thành gật đầu.

Cố Chân vô thức nhìn sang Kỷ Đình Duệ, lo lắng sợ bạn trai mình hiểu nhầm điều gì.

Kỷ Đình Duệ thấy vậy liền an ủi, “Không sao đâu, đi đi.”

Cố Chân lúc này mới đi theo Diệp Thành ra khỏi phòng, rẽ một cái, đến một góc hành lang vắng vẻ.

“Có chuyện gì mà phải nói thế này?”

Cố Chân đi đến, suy nghĩ mãi mà không hiểu Diệp Thành muốn bàn chuyện gì.

Diệp Thành, người luôn dịu dàng ngoan ngoãn, lúc này lộ rõ vẻ do dự, trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng, “Thật ra em chỉ muốn hỏi, làm thế nào mới biết là mình thích một người?”

“Cái gì?”

Cố Chân ngây ra.

Diệp Thành càng thêm lúng túng, cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, “Em không biết hỏi ai, nghĩ mãi, cuối cùng thấy rằng anh có thể biết…”

“Vì sao lại hỏi chuyện này?”

Cố Chân ngạc nhiên.

Diệp Thành có chút đỏ mặt, “Chỉ là… Em cảm thấy mình thích một người rồi.”

Cố Chân chớp mắt, không thể tin được, rồi nhanh chóng cảm thấy mặt mình như sắp vỡ ra, “Cái… cậu thích ai?”

Diệp Thành vẫn lưỡng lự, không trực tiếp trả lời.

Cố Chân không kìm được, giọng có phần căng thẳng, “Không lẽ là… Kỷ, Kỷ Đình Duệ?”

Chắc chắn rồi, hóa ra nhân vật chính vẫn thích nhân vật chính công à?

Lúc này, Diệp Thành cũng không giữ được vẻ mặt nữa, “Cái gì? Sao lại nhắc đến học trưởng?”

Rồi không đợi Cố Chân lên tiếng, Diệp Thành lại nói tiếp, “Học trưởng không phải đang yêu anh sao?”

“Đúng vậy.” Cố Chân không còn che giấu nữa, vội vàng xác nhận, “Chúng tôi đang yêu nhau rồi.”

“Vậy nên em mới muốn học hỏi anh.” Diệp Thành xác định mình không hiểu nhầm mối quan hệ giữa họ, rồi tiếp tục, “Dù học trưởng ít nói, nhưng anh lại có thể làm được, em cảm thấy mình cũng nên học hỏi anh.”

Cố Chân thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Anh thầm nghĩ, thật ra chẳng phải là mình ‘có thể làm được’, mà là Kỷ Đình Duệ mới là người làm được mọi thứ với mình.

Nhưng anh không nói ra, chỉ tò mò hỏi, “Vậy cậu thích ai?”

Diệp Thành nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt của Cố Chân, ngập ngừng một lúc rồi mới thừa nhận, “Đoàn Thanh Lâm.”

Cố Chân: “!!!”

Hóa ra người mà Diệp Thành yêu không phải Kỷ Đình Duệ mà là Đoàn Thanh Lâm sao?

Chẳng lẽ đây là kết thúc của câu chuyện tình yêu với những người bạn thân từ nhỏ?

Diệp Thành thấy Cố Chân sửng sốt, liền hỏi, “Thật sự khiến anh sốc như vậy sao?”

“Tôi… tôi cứ nghĩ…” Cố Chân quá ngạc nhiên đến mức nói chuyện cũng không trôi chảy, “Cậu thích kiểu người như Kỷ Đình Duệ cơ.”

Diệp Thành nghe vậy, cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Vì sao lại nghĩ vậy? Học trưởng đúng là rất xuất sắc, đẹp trai, nhưng em chưa bao giờ nhìn học trưởng theo cách đó, mà thật ra còn hơi sợ anh ấy, lúc nào cũng cảm thấy anh ấy không thích em.”

“Cái gì?”

Cố Chân ngạc nhiên đến mức ngây người.

Anh không ngờ trong mắt Diệp Thành, Kỷ Đình Duệ lại như vậy.

“Nhưng em cũng không nghĩ mình sẽ thích Đoạn Thanh Lâm, hồi nhỏ mẹ tôi bảo cậu ấy chăm sóc em, cậu ấy từ bé đã rất quan tâm em, còn luôn vì em mà cãi vã với người khác…” Diệp Thành không kìm được, kể về người bạn thân từ nhỏ của mình, “Có một thời gian em rất phiền cậu ấy, nhưng từ khi lần trước có người theo dõi em, suýt gặp chuyện xấu, Đoạn Thanh Lâm rất tự trách, cảm thấy mình không bảo vệ được em…”

“Vậy rồi cậu thấy rung động à?”

Cố Chân không nhịn được mà hỏi.

“Ừ, có lẽ vậy, nhìn thấy cậu ấy buồn, em cũng rất đau lòng.” Diệp Thành thở dài, “Em cũng không ngờ mình lại quan tâm cậu ấy đến thế.”

“Vậy là cậu thích rồi.”

Cố Chân đưa ra kết luận, “Ít nhất với tôi thì vậy, nếu Kỷ Đình Duệ buồn, tôi cũng sẽ rất khó chịu, sẽ muốn làm mọi cách để anh ấy vui vẻ trở lại.”

Diệp Thành cười khổ, “Quả nhiên như vậy, em thật sự thích cậu ấy rồi.”

Cố Chân dù không muốn cảm thấy vui mừng trong lúc này, nhưng biết rằng Diệp Thành thích Đoàn Thanh Lâm, anh vẫn không kìm được mà cảm thấy rất vui trong lòng.

Diệp Thành tiếp tục hỏi, “Cố Chân, anh làm thế nào để thổ lộ với học trưởng vậy? Em thấy mình không đủ can đảm để nói với Đoàn Thanh Lâm, sợ cậu ấy sẽ từ chối.”

Cố Chân vội vã khích lệ, “Đừng lo, chỉ cần nói với cậu ấy ba từ ‘Tớ thích cậu’, cậu ấy chắc chắn sẽ đón nhận tình cảm của cậu.”

Anh nhớ rất rõ trong nguyên tác, Diệp Thành chính là tình đầu của Đoàn Thanh Lâm.

Biết Diệp Thành đã nghiêm túc như vậy, Cố Chân càng thêm tự tin.

Diệp Thành nhìn Cố Chân với ánh mắt kính phục, “Hóa ra anh thổ lộ kiểu trực tiếp như vậy?”

Cố Chân nhớ lại lần bị Kỷ Đình Duệ ép nói mấy lần “thích”, bỗng đỏ mặt, “Ờ, cũng có thể nói vậy.”

“Anh ấy có bao nhiêu người theo đuổi, thế mà anh vẫn can đảm như vậy.” Diệp Thành nhìn Cố Chân bằng ánh mắt ngưỡng mộ, “Xem ra em còn phải học hỏi anh nhiều lắm.”

Cố Chân lúc này càng thêm ngượng ngùng.

Trong phòng bao, Kỷ Đình Duệ mặc dù lúc trước đã rất bình tĩnh trước mặt Cố Chân, nhưng từ khi Cố Chân và Diệp Thành ra ngoài, anh cảm thấy mình có chút bồn chồn.

Vương Tĩnh Tuyết thấy vậy, không kìm được mà bước tới nói chuyện, “Học trưởng, tôi có một chuyện muốn nói với anh.”

Kỷ Đình Duệ nhìn cô, “Chuyện gì?”

“Cố Chân đã chuẩn bị cho anh một chiếc bánh sinh nhật siêu hoành tráng.” Vương Tĩnh Tuyết dang tay ra, đoán kích thước chiếc bánh, “Là do một thợ bánh nổi tiếng làm đấy, cậu ấy thực sự rất chú ý đến sinh nhật của anh.”

Khi Cố Chân nói với cô về chiếc bánh này, cô đã rất bất ngờ, bởi chỉ riêng chiếc bánh đã ngốn cả mấy nghìn đồng.

Cô biết Cố Chân là người giàu có, nhưng vẫn khuyên cậu ấy đừng tiêu phí như vậy, nhưng cậu ấy nói “Học trưởng xứng đáng”, khiến cô cảm động đến mức choáng váng, cảm thấy vị trí của Kỷ Đình Duệ trong lòng Cố Chân chắc chắn là không nhỏ.

“Ừ.”

Nhìn thấy Kỷ Đình Duệ không có vẻ ngạc nhiên, Vương Tĩnh Tuyết lại hỏi, “Học trưởng, sao anh không thấy bất ngờ gì vậy?”

“Tôi biết ý định của em ấy.”

Vương Tĩnh Tuyết ngạc nhiên há hốc miệng, không biết lời nói của nam thần có phải ám chỉ rằng anh ấy hiểu rõ, hiện tại lòng của Cố Chân đang hướng về mình, chứ không phải về Diệp Thành nữa?

Vào lúc này, Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi cũng vừa đến phòng bao này.

“Ôi trời, thì ra các cậu ở đây cả!”

Bạch Thừa Duẫn vừa nhìn thấy người bạn thân thiết của mình, lại còn cả hội trưởng Vương Tĩnh Tuyết, không nhịn được mà lên tiếng.

Trần Khởi không thấy bạn mình đâu, bèn hỏi: “Cố Chân nhà tui đâu rồi?”

Vương Tĩnh Tuyết đáp: “Cố Chân bị Diệp Thành gọi đi rồi.”

Trần Khởi: “???”

Bạch Thừa Duẫn: “Diệp Thành gọi đi? Hai người đó… đang có chuyện gì à?”

Vương Tĩnh Tuyết nghe thấy vậy thật muốn lấy kim chỉ để khâu miệng Bạch Thừa Duẫn lại, đúng là đúng lúc không nên mở miệng, vừa nãy cô đã cố ý tiết lộ chuyện bánh sinh nhật, chỉ là để giúp nam thần yên tâm một chút.

May mà Kỷ Đình Duệ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không để ý đến lời nói của Bạch Thừa Duẫn, chỉ nghiêm túc sửa lại câu của Trần Khởi: “Cậu ấy lúc nào là của nhà cậu rồi?”

Trần Khởi không ngờ rằng sự chú ý của đàn anh lại lệch đến mức này, vẻ mặt lập tức ngơ ngác, “Hả?”

Vương Tĩnh Tuyết lập tức hiểu ra ý của Kỷ Đình Duệ, mặt mày tươi cười như bà dì, miệng không thể nhịn được mà cười rộ lên: “Đúng thế, Cố Chân lúc nào là của cậu? Đó là của chồng cậu ấy rồi.”

Trần Khởi: “???”

Cố Chân lúc nào có chồng rồi? Sao mình không biết gì cả?
 
Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 79: Chương 79



Bọn họ không tiếp tục đề tài này mà chuyển sang nói về thời tiết đột ngột thay đổi, ai nấy đều phàn nàn về cơn gió lạnh bên ngoài.

Bạch Thừa Duẫn đi về phía Kỷ Đình Duệ, ngồi vào vị trí mà Cố Chân vừa ngồi, hỏi: “Lúc chúng tôi đi chơi tàu lượn, cậu và tiểu học đệ đã làm gì thế?”

“Đi tới quán eSports.” Kỷ Đình Duệ cũng không giấu giếm gì.

Vương Tĩnh Tuyết nhìn thấy Bạch Thừa Duẫn thân thiết như vậy mà ngồi cạnh Kỷ Đình Duệ, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, thầm nghĩ đây là chỗ ngồi dành riêng cho Cố Chân, đừng tùy tiện ngồi vào!

“Đi quán eSports mà cũng không gọi tôi, nếu chúng ta phối hợp thì chắc chắn sẽ đánh bại hết mọi người.” Bạch Thừa Duẫn tỏ vẻ không hài lòng.

Kỷ Đình Duệ bình thản không biểu lộ cảm xúc, nói: “Ở đó đông lắm.”

“Vậy là các cậu đã đến trước để tập hợp rồi?”
Bạch Thừa Duẫn cười hỏi.

“Ừm.” Kỷ Đình Duệ không nói thêm gì.

Lúc này, Vương Tĩnh Tuyết nhận được cuộc gọi, bánh kem đắt tiền đã được giao đến, trước khi ra ngoài lấy bánh, cô còn đặc biệt nói với Bạch Thừa Duẫn: “Anh có thể đi cùng tôi để lấy bánh không?”

Cô phải tách Bạch Thừa Duẫn ra, để khi Cố Chân quay lại thì có thể tiếp tục ngồi cạnh Kỷ Đình Duệ.

Vì cô chắc chắn rằng, ngoài Bạch Thừa Duẫn ra, không ai dám ngồi vào chỗ đó.

Bạch Thừa Duẫn nghe vậy, mặt mày rạng rỡ, chỉ vào mình: “Em gọi tôi à?”

“Đúng vậy.”

Bạch Thừa Duẫn lập tức đứng dậy, cười nói: “Giúp em là chuyện đương nhiên thôi.”

Vậy là, anh ta theo Vương Tĩnh Tuyết rời khỏi phòng riêng.

Vương Tĩnh Tuyết không ngờ rằng, vừa khi Bạch Thừa Duẫn theo cô đi, một cô gái khác lập tức đi tới gần Kỷ Đình Duệ.

“Anh ơi, anh có thể giúp em lên rank không? Em nghe nói anh chơi game rất giỏi.” Kỷ Đình Duệ lập tức thu điện thoại lại, bình thản nói: “Xin lỗi, điện thoại sắp hết pin rồi.”

Trần Khởi đứng bên cạnh thấy vậy, thầm nghĩ, đúng như Bạch Thừa Duẫn đã nói, Kỷ Đình Duệ đúng là lạnh lùng với tất cả mọi người, dù là cô gái đó có là đàn em thì anh cũng chẳng thèm bận tâm.

Cô gái kia rõ ràng cũng biết rằng đó là cách từ chối của Kỷ Đình Duệ, chỉ biết lắc đầu và rời đi.

Không lâu sau, Cố Chân cuối cùng cũng quay lại phòng cùng với Diệp Thành.

Cậu nhìn thấy vị trí bên cạnh Kỷ Đình Duệ còn trống, liền nhanh chóng bước đến ngồi xuống, nói: “Em về rồi.”

Kỷ Đình Duệ trước tiên liếc nhìn cậu, rồi lại nhìn Diệp Thành đang đi về phía bên kia, sau đó lại thu ánh mắt, quay lại nhìn Cố Chân.

Thấy anh vẫn im lặng, Cố Chân liền vội vàng ghé sát tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, anh ghen hả?”

Kỷ Đình Duệ thấy cậu nở nụ cười gian xảo, bình thản đáp: “Không có.”

Cố Chân vừa định nói gì đó thì Trần Khởi đã bước đến hỏi: “Cố Chân, Diệp Thành gọi cậu đi làm gì?”

“Cũng chỉ là chuyện riêng thôi.” Cố Chân cũng không tiện nói rõ chuyện Diệp Thành có người thích.

Trần Khởi ngay lập tức đùa giỡn nói: “Tôi còn tưởng cậu ấy đã biết được tình cảm của cậu rồi, cuối cùng cậu cũng có thể ôm được người đẹp rồi.”

Cố Chân vội vàng phản bác: “Cậu đừng nói bậy.”

Nói xong, cậu không khỏi lén nhìn Kỷ Đình Duệ đang ngồi bên cạnh, phát hiện anh mặc dù vẫn như mọi khi, lạnh lùng không thay đổi, nhưng có cảm giác như anh đang không vui.

Vì thế, Cố Chân quay lại nhìn Trần Khởi tuyên bố: “Tui đã có người thích rồi, người đó không phải là Diệp Thành, sau này cậu đừng nói những lời như vậy nữa.”

Trần Khởi nghe xong không kìm được hét lên: “Thật sao?”

Âm lượng của cậu quá lớn, khiến mọi người trong phòng chú ý, sau đó cậu vội vàng hạ giọng, đến gần hỏi: “Cái này đột ngột quá vậy?”

“Chẳng đột ngột chút nào.” Cố Chân nói xong nhìn quanh một lượt, rồi tiếp: “Cụ thể thì để lúc về nói.”

Trần Khởi có chút ngẩn ra: “… Ồ.”

Ổn định lại Trần Khởi, Cố Chân lại quay sang Kỷ Đình Duệ, thử hỏi: “Anh ơi?”

Kỷ Đình Duệ vẫn trả lời bằng giọng điệu bình thản: “Ừm.”

“Em đi vệ sinh, anh đi không?” Cố Chân cảm thấy đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện riêng, bèn hỏi.

Kỷ Đình Duệ ngập ngừng một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Đi.”

Hai người cứ thế đàng hoàng đi cùng nhau đến nhà vệ sinh.

Khi đến nơi, thấy xung quanh không có ai, Cố Chân vội vàng giải thích: “Anh, lúc nãy Diệp Thành gọi em ra ngoài chỉ để bàn về cách tỏ tình với người mình thích. Cậu ấy nói là đã có người mình thích rồi.”

Kỷ Đình Duệ nghe vậy, ánh mắt lập tức tối sầm lại: “Người cậu ta thích là em à?”

Nếu đúng vậy, anh nhất định phải làm Diệp Thành hiểu rằng, ai dám có ý đồ với cậu, kết cục sẽ không hề nhẹ nhàng.

“Đương nhiên không phải.”

Cố Chân vội vàng xua tay, “Cậu ấy thích người khác, là Đoàn Thanh Lâm.”

Ánh mắt Kỷ Đình Duệ lúc này mới dịu đi một chút, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Em đã hoàn toàn buông bỏ rồi phải không?”

“Cái gì?”

Cố Chân ngớ người, không hiểu ý anh.

“Trước kia không phải em rất thích Diệp Thành sao?”

Nghe Kỷ Đình Duệ nói vậy, Cố Chân mới ngộ ra ý của anh, vội vàng cuống quýt, miệng mở ra nhưng không nói được gì.

Kỷ Đình Duệ lúc này như tự trào, nói với giọng trầm thấp: “Em đã ở bên anh rồi, anh còn hỏi những câu này, thật xin lỗi.”

Cố Chân khi trước theo đuổi Diệp Thành khá công khai, gần như ai cũng biết. Anh rõ ràng đã biết từ lâu, và giờ mà nhắc lại chuyện cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nghĩ đến lúc đó Cố Chân nhiệt tình theo đuổi Diệp Thành như thế, anh không thể không cảm thấy ghen tuông.

Cố Chân nào có thấy bạn trai mình ghen như vậy, vội vàng lo lắng, không suy nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Em chưa bao giờ thích cậu ấy.”

Kỷ Đình Duệ: “?”

Nói xong rồi, Cố Chân trong lúc hoảng hốt bỗng dưng có chút linh cảm, ngay lập tức nói tiếp: “Anh, lúc trước em nhầm lẫn giữa thiện cảm và tình yêu, từ khi quen anh, em mới nhận ra cảm giác thích Diệp Thành trước đây, hoàn toàn khác với tình cảm em dành cho anh.”

Kỷ Đình Duệ ngẩn người, rồi hỏi: “Khác thế nào?”

Ngay sau đó, Cố Chân chủ động tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.

Sau khi hôn xong, Cố Chân vội vàng bước ra, chỉ có điều hai má và tai đều đỏ rực, “Là khác ở chỗ này, em thích hôn anh, nhưng với Diệp Thành thì không có cảm giác đó.”

Thấy cậu thẳng thắn mà lại ngượng ngùng như vậy, những cảm giác khó chịu của Kỷ Đình Duệ lúc trước đã tan biến từ lâu.

Cố Chân thấy anh vẫn không nói gì, liền vội vàng muốn nói thêm gì đó.

Nhưng không may, có người bước vào nhà vệ sinh.

Đó là một nhân viên khách sạn, khi thấy hai chàng trai đang đứng nói chuyện, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, rồi mới đi vào phía trong nhà vệ sinh.

Cố Chân thấy anh ta vào trong, biết rằng mình có thể sẽ bị nghe thấy, nhưng lúc này chỉ muốn làm cho Kỷ Đình Duệ vui vẻ, chẳng màng lo lắng quá nhiều, lại lên tiếng: “Anh, em muốn anh tin em, em thật sự chỉ thích mỗi anh thôi.”

Kỷ Đình Duệ nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng của Cố Chân, mà vẫn cố gắng diễn tả những gì mình nghĩ, không thể nhịn được nữa, anh lập tức kéo Cố Chân vào trong vòng tay, cúi đầu thì thầm bên tai cậu: “Anh tin em.”

Cố Chân vui mừng ngẩng đầu lên trong vòng tay anh, “Thật không?”

“Ừm.”

Kỷ Đình Duệ tranh thủ nhẹ nhàng hôn một cái lên môi cậu, như một nụ hôn lén lút.

Cố Chân lúc này mới yên tâm, không nhịn được mà vòng tay ôm chặt lấy eo Kỷ Đình Duệ.

Lúc này nhân viên khách sạn từ nhà vệ sinh bước ra, thấy hai người ôm nhau, mặc dù hơi bất ngờ, nhưng cũng không tỏ vẻ gì phản đối, ngược lại còn nhìn thêm mấy lần.

Dù sao thì, cảnh hai mỹ nam đứng cạnh nhau vẫn rất dễ nhìn.

Khi nhân viên khách sạn rửa tay xong và rời đi, họ lại quay lại không gian riêng tư, Cố Chân không muốn phá vỡ bầu không khí này, ôm chặt người mà chẳng buông.

Kỷ Đình Duệ cũng để cậu ôm, tay vòng quanh eo cậu, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu.

Dạo gần đây họ ít có thời gian bên nhau, ngày nào cũng bận rộn, thậm chí dịp nghỉ lễ này cũng chỉ là hoạt động nhóm, dù ở trong nhà vệ sinh lúc này có chút không thích hợp, nhưng họ chỉ muốn có thêm một chút cảm giác gần gũi.

Một lúc sau, họ mới quay lại phòng bao.

Lúc này, Bạch Thừa Duẫn đã quay lại, thấy hai người bước vào, liền vội vàng hỏi: “Các cậu lại đi đâu vậy?”

Trần Khởi, đang nghịch điện thoại bên cạnh, đáp thay: “Bọn họ đi cùng nhau vào nhà vệ sinh.”

“Trẻ con vậy? Đi vệ sinh cũng phải đi chung à?”

Bạch Thừa Duẫn không bỏ lỡ cơ hội để châm chọc.

Kỷ Đình Duệ vẫn làm ngơ, chỉ có Cố Chân là mặt đỏ bừng lên, “Anh Duẫn, anh lớn thật đấy.”

Bạch Thừa Duẫn cười ha ha, ra vẻ khiêm tốn nói: “Cũng thường thôi.”

Vương Tĩnh Tuyết thấy thời gian cũng không còn sớm, các thành viên trong câu lạc bộ đã tụ tập đông đủ, nên không làm mất thêm thời gian, nói vài lời chúc mừng năm mới rồi bắt đầu tổng kết học kỳ.

Sau đó, cô thông báo những thành viên đạt giải thưởng quốc gia về nhiếp ảnh trong học kỳ này.

Mọi người đều vỗ tay chúc mừng, gửi lời chúc đến những người đoạt giải.

Sau khi xong việc, Vương Tĩnh Tuyết mới ra lệnh cho nhân viên mang bánh sinh nhật siêu sang vào.

Cuối cùng, đến lúc mọi người chờ đợi, khi thấy chiếc bánh đẹp mắt từ đầu bếp nổi tiếng, mọi người không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp ảnh chiếc bánh từ mọi góc độ.

Cố Chân cũng không kiềm được mà lấy điện thoại ra chụp vài tấm rồi đăng lên WeChat để khoe khoang.

Vì chiếc bánh sinh nhật đắt tiền này không phải lúc nào cũng có thể ăn, mọi người vừa chụp ảnh xong liền bắt đầu nóng lòng muốn thử bánh.

Vương Tĩnh Tuyết cũng không ngoại lệ, cô nói với Kỷ Đình Duệ: “Anh, mau thổi nến rồi ước đi.”

Kỷ Đình Duệ rất phối hợp, nhanh chóng tiến lại thổi tắt nến.

Cố Chân thấy vậy, có chút vội vã, “Thổi nến nhanh thế, anh đã ước chưa?”

“Ước rồi.”

Kỷ Đình Duệ nhìn cậu, đáp.

Bạch Thừa Duẫn ngay lập tức đùa: “Vậy cậu ước cái gì? Đừng nói với tôi là ước về dự án công việc gì đó đấy nhé.”

Trần Khởi lập tức phụ họa theo, “Anh Duệ chăm học như thế, chắc chắn sẽ ước được tuyển thẳng lên thạc sĩ hay tiến sĩ gì đó đúng không?”

Nghe hai người nói vậy, những người khác cũng không nhịn được mà tò mò theo. Ai mà chẳng muốn biết nam thần số một của trường S sẽ ước điều gì vào ngày sinh nhật của mình.

Chỉ có Vương Tĩnh Tuyết lên tiếng nhắc nhở, “Nói ra thì điều ước sẽ không linh nghiệm nữa đâu.”

Lời cô vừa dứt, mọi người liền nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của Kỷ Đình Duệ, “Điều ước của tôi rất bình thường thôi, tôi chỉ muốn trong khoảng thời gian còn lại ở đại học có thể trải qua một mối tình ngọt ngào.”

Vừa dứt lời, cả hội trường bỗng chốc im phăng phắc.

Trong đó, Cố Chân cũng hoàn toàn chết lặng, ngơ ngác mất hai giây rồi mới hoàn hồn, ngay sau đó, gương mặt cậu không thể kiểm soát mà đỏ bừng lên. Bạn trai nhà mình cũng thật sự là dám nói quá đi mà!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back