Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 140: Chương 140



Nhưng các chị dâu đều rất tích cực, ba Kiều mẹ Kiều cũng rất vui mừng. Ngày nào gặp mặt cũng hỏi bọn họ học tập thế nào. Kiều Trân Trân cũng thường xuyên ra đề thi bọn họ, nếu trả lời sai, mẹ Kiều còn lấy dây mây đánh vào lòng bàn tay bọn họ.

Con trai đã lớn như vậy còn bị mẹ đánh tay, mọi người nói có mất mặt hay không.

Hơn nữa, nếu mình học không tốt cũng không tiện quản giáo con cái. Ví dụ như có một lần, anh cả Kiều hỏi Cẩu Đản vì sao thi không tốt, Cẩu Đản trực tiếp trả lời anh ấy: “Ba, không phải ba cũng giống vậy sao?” Vậy là anh ấy không dám hỏi con nữa.

Mọi người nói xem đây là chuyện gì!

Ngoài việc liều mạng học ra, tựa hồ cũng không có biện pháp khác, ai bảo tôi chọn con đường này chứ.

Kiều Trân Trân tỏ vẻ rất vui mừng đối với sức mạnh học tập của các anh trai, cuối cùng cũng không phụ sự nỗ lực vất vả của cô trong khoảng thời gian này.

Các anh:...... Trong lòng anh trai đau khổ, nhưng các anh trai không thể nói.

Ngoài chuyện làm nhà máy mới còn phải đẩy mạnh công tác nhận thầu ớt năm mới. Bây giờ, các anh trai bận rộn không có cách phân thân, cũng không rảnh giúp đỡ mẹ Kiều quản lý chuyện nhận thầu ớt.

Hơn nữa năm nay các thôn dân hưởng ứng cũng tích cực hơn rất nhiều. Không chỉ có thôn Hồng Kỳ bọn họ, người của mấy thôn bên cạnh cũng tới hỏi có thể nhận thầu một ít kế hoạch trồng ớt hay không.

Để giảm bớt gánh nặng cho mẹ Kiều, Kiều Trân Trân đi tìm Trương Đại Nha để chuẩn bị mời cô ấy làm quản lý “Căn cứ sản xuất ớt Kiều thị số 1”.

Giờ Trương Đại Nha rất ngưỡng mộ Kiều Trân Trân đã đạt tới độ cao trước nay chưa từng có. Không nói hai lời bà ấy liền đồng ý, còn lôi kéo chồng cùng nhau làm.

Kiều Trân Trân cũng hào phóng, trả lương cao cho cả hai người họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đồng thời Kiều Trân Trân cũng truyền thụ cho mẹ Kiều tư tưởng lười biếng như thế nào. Cả đời mẹ Kiều vất vả chịu khó quen rồi, Kiều Trân Trân sợ bà quá liều mạng khiến bản thân mệt muốn chết.

Vốn để cho mẹ Kiều làm tổng giám đốc cơ sở sản xuất ớt chỉ là vì để bà g.i.ế.c chút thời gian mà thôi, cũng không trông cậy bà thật sự làm việc.

Mẹ Kiều biết con gái lo cho bà, trong lòng vui vẻ nên nhiều lần cam đoan bà sẽ chú ý nghỉ ngơi. Con trai con gái đều có tiền đồ như vậy, về sau bà cùng ba đứa nhỏ còn chờ hưởng phúc.

Bận rộn đến tháng ba, Kiều Trân Trân mới một lần nữa trở lại căn cứ. Lúc này đây, cô quả thực nhớ nhà như tên bắn, lâu như vậy không gặp chồng con, trong lòng thật sự rất nhớ bọn họ.

Nhưng lần này xuống xe lửa cũng không thấy Tống Cẩn, ngược lại Hạ Sơn lái xe tới đón cô. Hơn nữa nhìn vẻ mặt Hạ Sơn, dường như có chút nghiêm trọng.

“Có chuyện gì sao?” Vừa lên xe, Kiều Trân Trân lập tức hỏi Hạ Sơn.

Hạ Sơn vừa lái xe vừa giải thích với Kiều Trân Trân: “Sáng nay Tống Công bị Cục Bảo An dẫn đi, bây giờ còn chưa về. Trước khi đi anh ấy đã nói với tôi, nếu anh ấy không ra thì bảo tôi tới đón cô.”

“Tại sao Cục Bảo An lại dẫn Tống Cẩn đi?”

“Có thể có liên quan đến chuyện tối hôm qua.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 141: Chương 141



Việc này Hạ Sơn biết cũng không nhiều. Chỉ là tối hôm qua nghe được vài tiếng s.ú.n.g vang lên, sau đó sáng sớm hôm nay người bảo vệ đã tới. Anh ấy rất lo lắng cho tình cảnh của Tống Cẩn, việc này có thể lớn có thể nhỏ.

Kiều Trân Trân đến căn cứ, để hành lý ở nhà rồi cùng Hạ Sơn đi tìm thầy Cố.

Thầy Cố vừa nhìn thấy Kiều Trân Trân liền thở dài một hơi, sau đó nói cho cô tất cả những gì có thể nói: “Căn cứ bị mất một số tài liệu quan trọng, nghi ngờ là do phần tử đặc biệt của địch gây ra. Tống Cẩn bị dẫn đi thẩm vấn.”

“Cái gì?” Kiều Trân Trân nghi ngờ liệu tai mình có vấn đề không khi nghe được bốn chữ phần tử đặc biệt của địch. Sao Tống Cẩn có thể liên quan đến đặc biệt của địch.

Kiều Trân Trân còn nhớ rõ lúc cô mới chuyển đến căn cứ, Tống Cẩn nói cho cô biết căn cứ đã từng xử lý một nhóm phần tử đặc biệt của địch: hình như là b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại sân thể dục của trường Tống Đại Bảo. Chỉ là khi đó còn không phải sân thể dục của trường học mà sau này mới sửa.

Bất luận như thế nào Kiều Trân Trân cũng không tin Tống Cẩn có liên quan đến đặc vụ địch. Đương nhiên thầy Cố cũng tin tưởng, nhưng hiện tại quốc gia vô cùng đề phòng đối với đặc vụ địch, nhất là căn cứ Côn Bằng bọn họ, cấp bậc bảo mật là cao nhất nên chắc chắn không tránh được trình tự điều tra.

Sau đó, thầy Cố còn nói cho cô biết Vân Thư cũng bị dẫn đi, vốn dĩ còn định tìm cả bạn trai của Vân Thư là Đoạn Nhất Phàm nhưng kì lạ là cả căn cứ không tìm được anh ta.

Hiện tại bên Cục Bảo An đang lập án điều tra. Tuy căn cứ không công khai tuyên bố với bên ngoài chuyện đặc vụ địch đánh cắp tài liệu cơ mật, nhưng bầu không khí khẩn trương vẫn làm cho mọi người cảm giác được một chút, nhất là viện nghiên cứu thứ nhất của Tống Cẩn.

Sở trưởng của họ bị Cục Bảo An dẫn đi ở trước mắt bao người nên trong lòng mọi người nhiều ít sẽ có chút suy đoán.

Nhưng vấn đề này còn nghiêm trọng hơn mọi người tưởng tượng, bởi vì không chỉ là mất đi tài liệu mật mà còn hy sinh hai đồng nghiệp: một người là nhân viên bộ phận bảo quản lưu trữ, một người là chiến sĩ đại đội cảnh vệ đang tuần tra lúc đó.

Nhân viên bảo quản qua đời tại chỗ, chiến sĩ đại đội cảnh vệ sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu không có hiệu quả cũng tử vong. Có người c.h.ế.t khiến tính chất của chuyện này lại càng thêm nghiêm trọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe được tin tức này, Kiều Trân Trân bị dọa đến mức mặt trắng bệch. Cô sinh ra trong thời đại mới, lớn lên dưới cờ đỏ và chưa từng trải qua những chuyện này. Đây đều là tình tiết chỉ tồn tại trong phim điệp viên chiến tranh hiện đại, không ngờ lại bất ngờ xảy ra ngay bên cạnh cô.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 142: Chương 142



Nhưng Kiều Trân Trân tin tưởng Tống Cẩn, chắc chắn anh sẽ không cấu kết với phần tử đặc biệt của địch nên chắc chắn anh sẽ không sao. Chẳng qua thân là sở trưởng sở nghiên cứu số 1, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Vân Thư, vậy anh là lãnh đạo trực tiếp của Vân Thư thì tất nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm.

“Vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì?” Kiều Trân Trân vội vàng hỏi.

Thầy Cố lắc đầu, nói: “Hiện tại không nên làm gì cả, làm nhiều thì sai. Chúng ta phải tin tưởng Tống Cẩn, cũng phải tin tưởng quốc gia, tuyệt đối sẽ không oan uổng một người tốt.”

Dường như bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân về đến nhà cũng không có khẩu vị gì, thu dọn tạm một chút rồi nằm trên giường nghỉ ngơi. Nhưng cô cũng không ngủ được, chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến cô nhất thời hoảng loạn không thể kiềm chế được.

Buổi chiều tan học, bọn nhỏ trở về, Kiều Trân Trân chỉ có thể đứng dậy nấu cơm cho bọn nhỏ ăn.

Trong lúc đó, Tống Đại Bảo hỏi: “Sao ba không về?”

“Đúng vậy, mỗi lần mẹ từ bên ngoài trở về thì dù ba bận rộn cỡ nào cũng sẽ trở về. Thế mà hôm nay sao không thấy ba.” Tống Tiểu Bảo cũng hỏi theo.

Kiều Trân Trân nghe vậy thì trong lòng khó chịu, chỉ có thể nói với họ ban ngày ba đã về và nói công việc quá bận rộn, mấy ngày nữa sẽ ở căn cứ không về.

Lo sợ bất an đợi gần một tuần, cuối cùng Tống Cẩn đã trở lại. Trong lúc này, Kiều Trân Trân cũng đến chỗ bảo vệ hỏi xem có thể đi thăm Tống Cẩn hay không, nhưng đều bị từ chối.

Hiện tại nhìn thấy Tống Cẩn: râu ria lôi thôi lếch thếch, có vẻ vô cùng tiều tụy. Kiều Trân Trân lập tức đỏ mắt rồi nhào vào trong lòng Tống Cẩn và ôm anh thật chặt.

Mấy ngày nay Tống Cẩn đã nghĩ thông suốt, tâm trạng coi như vững vàng. Chỉ là cứ nghĩ đến kết quả xử lý việc này, trong lòng anh vẫn có chút khó bình tĩnh. Nhưng đây là quyết định của căn cứ, anh chỉ có thể chấp nhận, cũng là một câu trả lời thỏa đáng đối với đồng nghiệp hy sinh.

Chờ Tống Cẩn tắm rửa xong, dọn dẹp sạch sẽ và ngồi ở trong phòng khách ăn xong mì Kiều Trân Trân nấu cho anh thì anh mới ngẩng đầu thản nhiên nói: “Chúng ta có thể phải rời khỏi nơi này.”

“Chuyện này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Căn cứ có kết quả điều tra rồi sao?”

Tống Cẩn gật đầu kể tất cả những gì có thể nói cho Kiều Trân Trân biết.

Quả nhiên Đoàn Nhất Phàm là phần tử đặc biệt của địch, nhưng thân phận của anh ta đều là giả, hiện tại cũng không bắt được người.

Mặc dù Vân Thư bị Đoạn Nhất Phàm lừa gạt, nhưng đúng là cô ấy đã vi phạm điều lệ công tác gây tổn thất nghiêm trọng cho căn cứ, còn dẫn đến sự hy sinh của hai đồng sự nên cô ấy bị phán một năm sáu tháng tù giam, giờ đã bị dẫn đi.

Về phần Tống Cẩn, anh thân là lãnh đạo trực tiếp của Vân Thư, còn là người phụ trách sở nghiên cứu số 1, chuyện này anh cũng có trách nhiệm rất lớn. Tuy rằng không cần ngồi tù, nhưng chắc chắn anh không thể ở lại căn cứ Côn Bằng nữa.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 143: Chương 143



Căn cứ vốn định điều anh đến đơn vị khác, dù sao Tống Cẩn đúng là nhân tài hiếm có, điều lệnh tiếp theo của căn cứ vẫn làm được nhưng Tống Cẩn từ chối.

Tống Cẩn nghĩ rất rõ ràng, cho dù rời khỏi căn cứ Côn Bằng thì anh vẫn có thể tiếp tục cống hiến cho quốc gia. Lần trước khi cải tiến máy móc thiết bị cho nhà máy ớt Kiều Thị, anh đã có ý tưởng này.

Vốn định thành lập một tổ dự án ở phía dưới sở nghiên cứu số 1 chuyên tiến hành nghiên cứu cải tạo máy móc thiết bị lạc hậu trong nước, nhưng hiện tại tổ dự án không thiết lập được, nhưng anh vẫn có thể tự mình làm.

Tống Cẩn nói ý nghĩ này với Kiều Trân Trân, đương nhiên Kiều Trân Trân giơ hai tay tán thành. Cô sợ chuyện này tạo thành bóng ma tâm lý gì đối với Tống Cẩn, sau đó không gượng dậy nổi. Thấy anh còn có ý chí chiến đấu như vậy, trong lòng tất nhiên vui vẻ còn cân nhắc giúp anh như thế nào.

“Lão Tống, nhà chúng ta bây giờ còn có chút tiền có thể trở về Bắc Kinh mở nhà máy, sau đó tuyển một số nhân tài ở mảng này cùng anh làm nghiên cứu. Hơn nữa đây cũng là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, làm tốt thì cũng không kém gì những thứ anh mong đợi ở căn cứ Côn Bằng. Tất cả đều vì bốn mục tiêu hiện đại hoá mà cống hiến.”

Kiều Trân Trân nói một hồi, còn chưa nói xong đã bị Tống Cẩn ôm vào trong ngực, sau đó nghe được anh nói: “Trân Trân, không cần lo lắng cho anh, anh thật sự không sao. Giống như em nói chỉ cần có tâm thì ở đâu cũng giống nhau. Hơn nữa còn có em ở bên cạnh anh, chỉ cần người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ sẽ không có gì có thể đánh ngã anh.”

“Đúng vậy, người một nhà chúng ta ở bên nhau quan trọng hơn bất cứ thứ gì!” Kiều Trân Trân dùng sức ôm Tống Cẩn lại, trong lòng hai người cũng thật sự buông bỏ chuyện này.

Thầy Cố, Hạ Sơn và cả những đồng nghiệp khác của sở nghiên cứu số 1 đều tỏ vẻ tiếc nuối đối với việc Tống Cẩn rời đi, nhưng mọi người biết đây cũng là chuyện không còn cách khác. Ngược lại Tống Cẩn đang an ủi họ, nói về sau có thể giữ liên lạc thư từ.

Tống Cẩn phải đi, như vậy Kiều Trân Trân đương nhiên cũng phải rời đi theo. Không ngờ người luyến tiếc Kiều Trân Trân nhất trong căn cứ lại là Tạ Toàn. Anh ta thật sự khóc đến nước mắt nước mũi một phen ngay trước mặt mọi người khiến Kiều Trân Trân sợ hãi.

“Tôi chỉ quay về Bắc Kinh mà thôi cũng không phải vĩnh viễn không trở lại, chúng ta vẫn có thể liên lạc nhiều hơn. Hơn nữa nhà máy ớt và khu công nghiệp xanh hóa bên phía công xã vẫn còn mở, sau này tôi nhất định sẽ quay lại thăm anh.”

Kiều Trân Trân vội vàng cam đoan với Tạ Toàn.

“Vậy cô nhất định phải nhớ quay về thăm tôi. Thật ra tôi cũng không hoàn toàn vì hạng mục xanh hóa này, tôi chỉ cảm thấy đồng chí Tiểu Kiều là một đồng chí tốt. Chúng ta tiếp xúc nhiều, tôi thật sự coi cô như cháu gái ruột.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh Tạ, sau này anh chính là chú ruột của tôi.”

Kiều Trân Trân vội vàng thuận buồm xuôi gió leo lên, Tạ Toàn vẫn rất đáng giao thiệp.

“Được, vậy sau này nhất định phải trở về thăm chú nhiều một chút.” Tạ Toàn nghe được tiếng chú này, tâm trạng tốt hơn nhiều.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 144: Chương 144



Tạ Toàn vốn muốn nói đối xử với Kiều Trân Trân như em gái ruột, dù sao anh ta cũng mới hơn ba mươi tuổi chưa tới bốn mươi, nhưng dáng dấp anh ta già dặn hơn một chút, Kiều Trân Trân lại trẻ trung nên cảm thấy làm chú thích hợp hơn.

Sau đó Tống Cẩn lại mất khoảng một tuần để bàn giao, lúc rời đi còn ký một ít tài liệu bí mật.

Những nghiên cứu trước đây anh làm ở sở căn cứ thì không thể tiếp tục làm khi ra ngoài dù trước đó đều do một mình anh tự làm hết tất cả. Chỉ cần là những nghiên cứu mà được bên căn cứ lưu trữ thì đều không được phép bí mật tiến hành nữa.

Kiều Trân Trân cũng nhân khoảng thời gian này đến công xã để tìm Triệu Hữu Tài và Trương Bảo Cương để nói với họ chuyện cô sẽ quay lại Bắc Kinh. Cô không nói cho họ nguyên nhân cụ thể để miễn cho họ phải suy nghĩ nhiều.

Chắc chắn là hai người không muốn Kiều Trân Trân rời đi, nhưng họ biết nhà của Kiều Trân Trân vốn dĩ là ở Bắc Kinh, hơn nữa tổng bộ nhà máy ớt cũng ở Bắc Kinh nên Kiều Trân Trân muốn về thì cũng không có gì đáng trách.

“Chú Hữu Tài, hợp đồng mua bán mà Đoạn Nhất Phàm ký trước đó chắc chắn sẽ vô hiệu. Chuyện này cháu đã báo cáo với các bộ phận liên quan phía trên. Về vụ thu hoạch năm nay thì trước tiên chú hãy hỏi xung quanh xem có ai muốn mua không. Nếu không thì cháu sẽ tìm người mua ở Bắc Kinh. Nếu có việc thì chúng ta có thể liên lạc qua điện thoại.”

Bên Trương Bảo Cương không có gì cần Kiều Trân Trân lo lắng, Kiều Trân Trân liền để lại số điện thoại phòng làm việc của anh Giang cho họ để tiện cho mọi người liên lạc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân nghĩ thầm nếu về Bắc Kinh thì vẫn phải lắp điện thoại ở tòa nhà nhỏ không thì thật sự là có chút bất tiện.

Cuối cùng đến trường tiểu học căn cứ làm thủ tục chuyển trường cho Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo rồi thu dọn đồ đạc trong nhà một chút. Vật phẩm lớn thì gửi về, hành lý nhỏ thì tự mình cầm, còn chút thịt khô và dưa chua ướp muối gì đó thì đưa cho bọn Hạ Sơn. Xe Jeep tạm thời để ở nhà máy ớt làm xe thương vụ vì Kiều Trân Trân lười lái về Bắc Kinh. Khoảng cách quá xa, mà còn đi đường quốc lộ sẽ khiến cô quá mệt mỏi.

Hôm bọn Kiều Trân Trân rời đi có rất nhiều người tới tiễn, không chỉ có người ở căn cứ mà còn có rất nhiều người bên công xã và rất nhiều bạn học của Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo.

Không ngờ hai anh em lại có nhiều mối quan hệ tốt ở căn cứ bên này như vậy, người tới tiễn chúng còn nhiều gấp đôi so với Tống Cẩn.

Chỉ thấy Tống Đại Bảo đưa quả bóng mà mình thích nhất cho một cậu bé có làn da ngăm đen khỏe khoắn và lưu luyến không rời nói: “Đại Tráng, tớ về rồi thì quả bóng này cho cậu. Sau này cậu chính là đội trưởng đội bóng đá của chúng ta.”

Cậu bé đang khóc thấy Tống Đại Bảo đưa bóng cho mình thì lập tức vui vẻ nở nụ cười và nói: “Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ làm tốt vai trò đội trưởng này.”

Tống Tiểu Bảo rầu rĩ đứng bên cạnh trông như một người lớn rụt rè. Cậu không vui đối với việc rời khỏi căn cứ, xa bạn bè. Cho dù cô bé thắt b.í.m tóc bên cạnh tặng cậu một nắm kẹo lạc thì cậu cũng không vui nổi, thậm chí còn không thèm nói chuyện với người ta.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 145: Chương 145



Bốn người Kiều Trân Trân mua giường nằm về Bắc Kinh, nhìn ngoài cửa sổ từ cát vàng đầy trời dần dần trở thành non xanh nước biếc, trong lòng cô cảm xúc lẫn lộn. Cô tựa vào người Tống Cẩn và nghe anh nói kế hoạch sau khi về Bắc Kinh.

Tống Tiểu Bảo ở bên cạnh hỏi: “Ba, chúng ta lại thành lập nhà máy nữa sao? Chúng ta có bao nhiêu cái nhà máy rồi, sau này làm sao con kế thừa nổi ạ? Ba không thể để con thoải mái một chút sao?”

Tống Đại Bảo cũng ở bên cạnh cau mày, nói: “Đúng vậy, ba. Ngày nào con cũng rất bận rộn, không chỉ làm bài thi học thuộc bài văn, còn phải đi chạy bộ rèn luyện thân thể. Giờ thời gian chơi chắc chỉ còn lại có chút xíu mất.”

Hai người Tống Cẩn nghe bọn nhỏ nói như vậy đều cảm thấy buồn cười: “Các con nghe ai nói sau này các con phải kế thừa nhà máy này thế? Hơn nữa con mới bao nhiêu tuổi, có thể bận rộn bao nhiêu.”

“Là cô giáo Lưu và mẹ của bạn học con ở căn cứ nói. Họ đều nói sau này nhà máy của chúng ta đều là của con và anh trai.” Tống Tiểu Bảo nghiêm trang trả lời.

Kiều Trân Trân cốc đầu cậu một cái và nói: “Con nghĩ hay lắm, những thứ này đều là của mẹ và ba con. Sau này các con lớn lên, tự mình kiếm tiền nuôi sống gia đình đi. Sau này ba mẹ không cần những nhà máy này nữa thì sẽ quyên góp cho quốc gia, hai người các con đừng hòng không làm mà hưởng.”

“Tống Tiểu Bảo, khó trách thành tích học kỳ này của con giảm xuống. Có phải con chỉ muốn kế thừa nhà máy của chúng ta nên không cố gắng nữa không? Mẹ nói cho con biết nếu con học không tốt, sau này ra đường ăn xin thì mẹ cũng mặc kệ con.”

“Tống Đại Bảo, thành tích của con cũng khá tốt nhưng con vẫn phải tiếp tục cố gắng. Tương lai muốn cưới vợ thì phải tốn rất nhiều tiền đấy, nếu hai đứa không cố gắng thì không chừng còn không có tiền cưới vợ nữa.”

Tống Đại Bảo không biết gì về việc này, hơn nữa cậu nghe bà ngoại nói năm đó khi ba cưới mẹ dường như cũng không tốn nhiều tiền. Vì vậy Tống Đại Bảo vẫn không lo lắng. Nhưng cậu không hề biết tương lai động tí là tiền sính lễ đã lên đến mười vạn hay tám vạn, thậm chí còn có chỗ hơn trăm vạn tệ.

Tống Tiểu Bảo hoảng sợ: “Mẹ, mẹ không để dành tiền cưới vợ cho con sao?”

“Năm đó ba con cũng là tự tiết kiệm tiền cưới vợ, dựa vào cái gì mà con bảo mẹ tiết kiệm tiền cho con. Tống Tiểu Bảo, tư tưởng này của con không được, nhất định con phải sửa lại thái độ của mình đi.”

Nhìn Tống Tiểu Bảo bày ra khuôn mặt cay đắng, Kiều Trân Trân cười đến vô tâm vô phế ở bên cạnh. Tống Cẩn cũng bị Kiều Trân Trân làm hư, cảm thấy tình cảnh này có chút khôi hài nên khóe môi cũng càng nhếch lên.

Lúc ăn cơm trưa, Tống Tiểu Bảo còn ăn nhiều hơn phân nửa bát cơm, dường như là lo lắng tương lai ra phố ăn xin không được ăn cơm ngon như vậy.

Cả nhà cười nói vui vẻ làm vơi đi nỗi buồn chia ly rất nhiều.

Buổi chiều, người soát vé hỏi trong toa có ai biết dịch tiếng Anh không. Toa giường mềm có cần phiên dịch viên tạm thời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy người soát vé tỏ ra khá lo lắng, Kiều Trân Trân đứng dậy nói rằng tiếng Anh của cô không tệ và trước đây cô đã từng tiếp một nhóm khách nước ngoài từ thành phố đến khảo sát.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 146: Chương 146



Nhân viên soát vé vừa nghe đã cảm thấy Kiều Trân Trân rất thích hợp, hơn nữa cử chỉ và ăn mặc của Kiều Trân Trân cũng giống như một người rất có văn hóa, vì thế muốn mời Kiều Trân Trân cùng anh ta đến toa giường mềm một chuyến.

Nhưng lúc này Tống Cẩn đi toilet, cô không thể bỏ lại hai đứa nhỏ nên nhân viên soát vé lại gọi một nhân viên nữ tới và nhờ cô ấy ở lại hỗ trợ chăm sóc hai đứa nhỏ một chút.

Kiều Trân Trân cẩn thận kiểm tra giấy chứng nhận của họ để bảo đảm họ thật sự là nhân viên soát vé trên xe lửa mới yên tâm giao đứa bé cho cô ấy, đồng thời cũng gọi chú bên cạnh giúp chăm sóc một chút, còn nhét cho chú hai quả táo lớn.

Mọi người cảm thấy Kiều Trân Trân có chút cẩn thận quá mức, nhưng Kiều Trân Trân mặc kệ họ nói gì vì biết đâu lại gặp phải bọn buôn người. Dù sao cũng không phải chuyện đùa nên tóm lại khi ra ngoài cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nếu không phải nhân viên soát vé rất sốt ruột, Kiều Trân Trân còn định chờ Tống Cẩn về cô sẽ qua đó.

Nhân viên soát vé cũng không có cách nào khác, dù sao Kiều Trân Trân cũng là hỗ trợ mà thôi. Vì thế, chờ bên này sắp xếp thỏa đáng xong thì lập tức dẫn Kiều Trân Trân đến đó.

Lúc Kiều Trân Trân tới, cô phát hiện bên ngoài khoang giường mềm có cảnh vệ canh gác, bên cạnh có một người lớn tuổi đang giáo dục một người trẻ tuổi.

Từ lời nói có thể suy đoán, người trẻ tuổi này hẳn cũng là phiên dịch tạm thời vừa mới được tìm tới, chỉ là không làm tốt việc còn gây náo loạn chê cười nên hiện tại đang bị người ta răn dạy đây.

Bọn Kiều Trân Trân vừa tới, nhân viên soát vé còn chưa kịp giới thiệu, ông lão kia đã nhíu mày hỏi: “Cô tốt nghiệp đại học nào?”

Kiều Trân Trân lịch sự trả lời: “Tôi tốt nghiệp trường trung học số 1 Phong Trấn, tỉnh trưởng H, nhưng chưa tốt nghiệp trung học, cũng chưa từng học đại học.”

Nhân viên soát vé vừa nghe liền sửng sốt, không phải nói đã tiếp đãi khách nước ngoài sao? Sao ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp?

Ông lão kia cũng sửng sốt một chút, tiện đà cả giận nói: “Hồ đồ!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhân viên soát vé Lưu Cường lúc này cũng muốn khóc: “Cô à, cô hại tôi thảm rồi.”

Tuy nhiên, Kiều Trân Trân nói tiếp: “Mặc dù tôi chưa từng học đại học, nhưng tôi đã tự học tiếng Anh và từng tiếp khách nước ngoài ở Công xã Tiền Tiến tỉnh Thiểm Bắc. Vị lãnh đạo này nếu không yên tâm, tôi có thể nói cho mọi người nghe một đoạn tiếng Anh.”

Sau đó Kiều Trân Trân liền phiên dịch lại nội quy quản lý của khoang giường mềm sang tiếng Anh. Nhưng ngoài người thanh niên vừa bị răn dạy hiểu một chút thì những người ở đây không ai hiểu gì cả.

Tuy nghe không hiểu, nhưng mọi người thấy Kiều Trân Trân bình tĩnh tự tin, tiếng Anh của cô cô cũng rất lưu loát dễ nghe, xem ra mạnh hơn nhiều so với lần trước.

Nhưng ông lão nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra vẫn là không yên lòng, vì thế bảo Lưu Cường đi gọi điện thoại tìm một giáo viên tiếng Anh và sắp xếp lên xe ở trạm kế tiếp.

Lúc này, Kiều Trân Trân nhíu mày và nói với vị ông lão kia: “Bên trong có một người nước ngoài đang mắng người Hoa chúng ta không có kiến thức, còn nói chúng ta đều là nhà quê.”

“Cô nói thật sao?” Ông lão tức giận sờ miệng hổ. Ai quen biết đều biết người này thích làm hành động này trước khi rút s.ú.n.g ra..
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 147: Chương 147



Kiều Trân Trân gật đầu: “Bọn họ không chỉ mắng chúng ta là nhà quê, còn nói chúng ta đều cung phụng người nước ngoài như tổ tông, căn bản không dám làm gì bọn họ giống như nô lệ.”

Tính tình nóng nảy của ông lão lập tức bùng nổ, không nhịn được đưa tay thọc vào thắt lưng của ông ta, tức giận nói: “Đám khốn nạn này, tôi phải xử lý bọn chúng ngay!”

Kiều Trân Trân:... Trước khi ngài nổi giận, có thể cho tôi chút dấu hiệu cảnh báo không? Suýt thì dọa tôi nhảy dựng lên.”

Lưu Cường bên cạnh vội vàng trấn an ông lão: “Thẩm lão, ngài bớt giận, chúng ta còn nhiệm vụ!” Nói xong còn không ngừng nháy mắt với Kiều Trân Trân, muốn cô nói vài lời dễ nghe.

Kiều Trân Trân vừa rồi không nói dối, người nước ngoài bên trong quả thật đang nói ẩu nói tả.

Tình hình hiện tại ở Trung Quốc quả thực không tốt bằng nhiều cường quốc phương Tây. Mặc dù những người nước ngoài này đã trải qua một số thủ tục xem xét khi đến Trung Quốc, nhưng luôn có những người có con mắt chỉ trích và khinh thường. Trong lời nói của họ thể hiện sự khinh miệt và chế nhạo, thậm chí còn có người có động cơ bí mật nào đó.

Tuy nhiên, cũng có rất nhiều người nước ngoài mang theo thiện ý tới. Chúng ta đã muốn cải cách mở cửa thì không thể một gậy đánh c.h.ế.t một thuyền người.

Kiều Trân Trân: “Ngoại trừ người nước ngoài vừa rồi nói ẩu nói tả, những khách nước ngoài khác đang khuyên anh ta. Có thể thấy được, đại đa số bọn họ vẫn là tốt.”

Ông lão bình tĩnh lại một chút, trong lòng cũng hiểu được hiện tại không phải thời kỳ kháng chiến và không thể làm việc bốc đồng nữa. Ông ấy là người đã từng ra chiến trường và quả thực có chút thù địch với người nước ngoài, nhưng ông ấy vẫn hiểu rằng mình phải tập trung vào tình hình chung và không được mang cảm xúc cá nhân vào công việc.

Sau đó, ông lão nhìn thoáng qua Kiều Trân Trân: “Cô thật sự đã từng tiếp đãi khách nước ngoài sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chắc chắn rồi, chuyện này sao dám lừa gạt lãnh đạo. Chồng tôi tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, tôi học tiếng Anh theo anh ấy.”

ông lão suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quyết định: “Được, vậy cô đi thử xem. Nhưng tôi cảnh cáo trước nếu cô làm hỏng việc thì tôi không chỉ mắng cô một trận đâu mà còn xử phạt cô nữa.”

Nếu người bên ngoài nghe được lời như vậy phỏng chừng đã sớm không làm. Vốn có hảo tâm đến hỗ trợ mà chưa bắt đầu đã nói muốn xử phạt rồi.

Nhưng Kiều Trân Trân không chút do dự, dứt khoát gật đầu nói: “Được.”

Thật ra vừa rồi Kiều Trân Trân nghe thấy người nước ngoài kia chửi loạn đã có chút nhịn không được muốn đi vào cho anh ta một cước.

Nhưng trước khi đi vào, Kiều Trân Trân cảm thấy cần phải tìm hiểu một chút tình huống của những người nước ngoài bên trong với vị ông lão này, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Vì vậy ông lão liền giới thiệu đơn giản một chút. Ông ta tên là Thẩm Chấn Quốc, trực thuộc bộ ngoại thương. Những người nước ngoài này tới tham gia hội giao lưu ngoại thương quốc tế tổ chức ở Bắc Kinh vào tháng sau.

Trước khi tham gia hội chợ ngoại thương, Bộ Ngoại thương đã muốn dẫn họ khảo sát xung quanh một chút nhằm thúc đẩy thêm vài khoản hợp tác trong hội chợ ngoại thương và kiếm thêm ngoại tệ cho đất nước thông qua xuất khẩu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 148: Chương 148



Đây là hội chợ giao lưu ngoại thương quốc tế lần thứ nhất do chính phủ tổ chức, vì vậy nhân tài của Bộ Ngoại thương mới coi trọng như vậy.

Vốn dĩ đoàn khách nước ngoài này cũng có chuẩn bị nhân viên phiên dịch, nhưng không ngờ không biết người này ăn cái gì mà đau bụng, hiện tại đã nôn đến bất tỉnh nhân sự. May mắn trên xe lửa có bác sĩ, nếu không còn không biết phải làm sao mới tốt.

Người phiên dịch ban đầu không thành công, người nước ngoài ồn ào đến mức ông Thẩm không hiểu họ đang nói gì nên phải tìm một người phiên dịch tạm thời trên tàu

Nhưng Tiểu Trương, người phiên dịch tạm thời lúc trước tìm tới, không giỏi mà những người nước ngoài đó lại nói quá nhanh nên anh ta không theo kịp. Vì thế anh ta còn bị đám người nước ngoài kia chế nhạo một hồi, mọi người nói xem có tức hay không

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi nghe xong lời Thẩm lão nói, Kiều Trân Trân đã có suy nghĩ về hiệp hội ngoại thương này. Tuy nhiên, hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để nói về vấn đề này trước tiên.

Vì thế, cô đi vào khoang giường mềm.

Vào rồi mới thấy đây là một khoang xe lớn chuyên phục vụ ăn uống và giải trí cho họ. Nhìn thoáng qua có khoảng hai mươi người.

Một người ngoại quốc đeo kính đang dùng tiếng Anh nói ẩu nói tả: “Ở đây quá lạc hậu, còn lạc hậu hơn cả nông thôn ở mình. Cả Trung Quốc là một đám quê mùa, tìm một người biết tiếng Anh thôi cũng không được. Cái người biết một tí kia quả thực,...”

Người nói chuyện dường như rất thích cảm giác được người ta tập trung ngưỡng mộ này. Mọi người càng nhìn anh ta thì anh ta lại nói càng hăng say.

Hơn nữa, anh ta cảm thấy dù sao đám người Hoa này cũng nghe không hiểu, anh ta tùy tiện nói như thế nào cũng được. Mà cho dù nghe hiểu thì cũng không dám làm gì anh ta.

Lúc anh ta đang nói hăng say chỉ thấy tất cả mọi người nhìn về phía sau anh ta, anh ta cũng quay lại xem. Anh ta thấy một cô gái Trung Quốc mặc áo sơ mi màu vàng nhạt đi tới.

Tuy cô ăn mặc mộc mạc, nhưng ngũ quan của cô thanh tú, khí chất ưu nhã, toát lên sự hấp dẫn khiến người ta không nói lên lời. Tất cả khiến cô trông thần thái ngập tràn, vô cùng tự tin.

Daniel, cũng chính là người vừa mới nói ẩu nói tả. Từ lúc tới Trung Quốc đến giờ, mọi người không nịnh nọt lấy lòng thì cũng là trợn mắt nhìn, và nhiều người khác nhát gan tự ti. Còn người bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt như cô gái này thì đây là lần đầu anh ta gặp.

Nhất thời, không chỉ có Daniel, những người ngoại quốc khác cũng đều nhìn cô đến mức ngây người.

Sau khi Kiều Trân Trân đến gần, dùng tiếng Anh lưu loát giới thiệu: “Chào mọi người, tôi tên Kiều Trân Trân là phiên dịch tạm thời do Bộ Ngoại thương sắp xếp cho mọi người. Trong hành trình tiếp theo, tôi sẽ cung cấp dịch vụ phiên dịch cho mọi người. Mọi người cần gì đều có thể đến tìm tôi.”

Kiều Trân Trân nói tiếng Anh vô cùng chính xác, hơn nữa giọng nói cũng dễ nghe, lúc cười rộ lên cũng làm cho người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm. Phần lớn những người nước ngoài này đều tỏ vẻ hoan nghênh cô, thái độ xem như vô cùng hữu hảo.

Chỉ có Daniel và mấy người phía sau anh ta, sau khi bình tĩnh lại, bày ra thái độ ngạo mạn vô lễ với Kiều Trân Trân, sự chế nhạo trong mắt cũng không hề che giấu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 149: Chương 149



Thẩm Chấn Quốc, Lưu Cường và cả người thanh niên vừa rồi đứng ở cửa, nhìn Kiều Trân Trân nói chuyện với những người nước ngoài này với dáng vẻ vô cùng thành thạo, Thẩm lão rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Kiều Trân Trân nói chuyện với mọi người một lúc, liền đi tới trước mặt Daniel và hỏi: “Vị tiên sinh này, không biết nên gọi là gì?”

Daniel hất cằm, ngạo mạn nói: “Daniel Norman.”

“Norman tiên sinh, xin hỏi ngài biết nói tiếng Hán không?”

Daniel trợn trắng mắt: “Cô nói nhảm à? Nếu tôi biết tiếng Hán, còn cần cô làm gì!”

Kiều Trân Trân nở nụ cười, tiếp tục nói: “Nếu như vậy dựa theo logic của anh, trong mắt chúng tôi anh cũng là một tên nhà quê. Thậm chí anh còn không sánh được với đứa trẻ ba tuổi ở Trung Quốc chúng tôi, bởi vì đứa trẻ ba tuổi của chúng tôi cũng biết tiếng Hán, anh lại không biết.”

Daniel nghe thấy giọng điệu châm chọc của Kiều Trân Trân, lập tức nổi giận, đứng dậy và chỉ vào mũi Kiều Trân Trân cả giận nói: “Cô đây là ý gì? Cô muốn cãi nhau với tôi sao?”

Thẩm Chấn Quốc ở cửa hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng ông vẫn nhìn ra dáng vẻ tức giận của Daniel. Ông vội vàng giữ lấy Tiểu Trương bên cạnh còn chưa rời đi nói: “Mau phiên dịch cho tôi nghe.”

Tốc độ nói chuyện của Kiều Trân Trân cũng rất nhanh, Tiểu Trương không hiểu hết, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phiên dịch cho Thẩm lão một chút.

Thẩm Chấn Quốc nghe xong thì hơi nhíu mày. Sâu trong nội tâm ông cũng hy vọng có thể giáo huấn tên Daniel này một chút nhưng ông cũng sợ cô gây chuyện khiến cho những vị khách nước ngoài khác bất mãn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đang lúc ông định tiến lên đưa Kiều Trân Trân ra thì thấy cô bình tĩnh tiếp tục nói: “Nước Hoa chúng tôi từ trước đến nay là nước coi trọng lễ nghi, chúng tôi có lịch sử văn minh năm ngàn năm. Hơn nữa chính sách cải cách mở cửa hiện nay của nước tôi chính là hoan nghênh bạn bè các nước trên thế giới tới đây.”

“Nhưng lịch sự văn minh được xây dựng trên sự tôn trọng lẫn nhau. Những lời Norman tiên sinh nói lúc nãy rất rõ ràng là không có chút tôn trọng nào. Xin hỏi các vị đang ngồi ở đây, nếu như các vị cũng bị người ta chỉ vào mũi mắng, chẳng lẽ các vị còn muốn xin lỗi người kia sao?”

Kiều Trân Trân không hề sợ hãi nhìn Daniel, tiếp tục nói:

“Ngài Norman, nếu ngài không hài lòng với dịch vụ tiếp đãi của chúng tôi thì có thể nói ra, nhưng xin ngài đừng phát biểu loại ngôn luận công kích cá nhân này. Bởi vì điều này không chỉ khiến người ta cảm thấy con người ngài không có giáo dục, mà còn có thể bôi nhọ quốc gia của ngài khiến mọi người cho rằng người nước M đều ngạo mạn vô lễ giống như ngài.”

“Anh cũng không cần uy h.i.ế.p tôi, tôi căn bản không sợ! Mọi người có biết Thẩm lão tiên sinh phụ trách dẫn đoàn lần này không?” Kiều Trân Trân chỉ về phía Thẩm Chấn Quốc một cái, nói: “Vị lão đồng chí này từng một mình diệt một doanh trại M của các anh. Sát khí trên người ông ấy vẫn chưa hề giảm chút nào cho đến bây giờ.”

“Norman tiên sinh, anh dám nói linh tinh ở trước mặt ông ấy như vậy, tôi thật sự là bội phục lá gan của anh!”

Ánh mắt Daniel và những khách nước ngoài khác nhất thời nhìn về phía Thẩm lão đều thay đổi, nhất là hiện tại ông đang cau mày nghiêm mặt, càng nhìn càng khiến lòng người phát lạnh.
 
Back
Top Bottom